1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 447: Vận mệnh y hệt đến gần (7)

      Edit: Dê Núi

      Tống Thanh Xuân bị đụng phải cả người lùi về phía sau hai bước mới đứng vững thân thể. Tô Chi Niệm bắt đầu mất trọng tâm từ từ hạ xuống, côvội vàng đưa hai tay ra ôm lấy cánh tay của .

      Dáng người Tô Chi Niệm thon dài, mập nhưng vẫn khiến Tống Thanh Xuân phải sử dụng toàn bộ hơi sức toàn thân mới miễn cưỡng đỡ được thân thể .

      Tới gần chút, Tống Thanh Xuân mới nhìn thần thái của . Hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn đỏ bừng, ấn đường nhíu lại, thoạt nhìn hình như rất khổ sở.

      "Tô Chi Niệm! Tô Chi Niệm!" Tống Thanh Xuân giọng gọi tên , nhìn có bất kỳ phản ứng nào liền giơ tay thăm dò trán của , nóng bỏng như lò nướng vừa chạm vào liền lập tức rút tay về. ra là bị sốt cao hơn dự đoán rất nhiều. . . . . . Thậm chí cảm thấy thân thể đè ở người mình bắt đầu run run.

      Giao ước giữa hết từ ngôn ngữ đến cử chỉ đều là hận thể xóa sạch quan hệ quen biết. . . . . . Cho nên cho dù bây giờ sốt cao bệnh chết ở đường cũng có nửa điểm liên quan đến .

      Nếu phải muốn chọc Tống Mạnh Hoa tức giận, tuyệt đối đuổi theo đưa quần áo cho . . . . . .

      Tống Thanh Xuân cắn môi ngẫm nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn đường phố có chiếc xe nào chạy qua. Chẳng lẽ lòng bỏ mặc ở nơi này sao? Nếu , giúp gọi 110 rồi rời ?

      Tống Thanh Xuân vừa suy nghĩ, vừa nghiêng đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm vô cùng khó chịu, ấn đường vốn nhíu chặt lúc này vặn lại với nhau, bờ môi khô nẻ phát ra tiếng rên rất .

      Tống Thanh Xuân nghe được tiếng rên của Tô Chi Niệm khẽ đau lòng, theo dõi biểu gương mặt , cắn răng cố nén đau của vết thương đùi từ từ dìu đỡ về phía xe của . Tống Thanh Xuân phải tiêu hao hết tất cả hơi sức mới
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 449: Vận mệnh y hệt đến gần (9)

      Edit: Dê Núi

      Những thắc mắc này xẹt qua khiến Tống Thanh Xuân biết mình ra sao, huyết dịch của cả người bất chợt sôi trào, tim đột đột đột đập mạnh, cảm giác khác thường ra được. Cho đến đem cài nút áo lại rồi đắp chăn lên để nhìn thấy vết sẹo đó cảm giác khác thường đó mới tiêu tán.

      . . . . . .

      Giống như lần Tô Chi Niệm bị thương ở đầu lần, bác sĩ Hạ tới khám cho Tô Chi Niệm, truyền dịch, kê số thuốc uống và dặn dò cách dùng xong liền rời .

      Lúc Tống Thanh Xuân đưa bác sĩ Hạ xuống lầu, còn cố ý hỏi bác sĩ Hạ về vết thương bụng Tô Chi Niệm là thế nào? Bác sĩ Hạ nghe , vẻ mặt hơi có vẻ có chút quái dị, dừng lại được lúc, mới cười híp mắt : "Cái này tôi cũng lắm, lúc tôi gặp được ta bị như vậy."

      Trực giác cho Tống Thanh Xuân biết bác sĩ Hạ láo, nhưng cũng tìm được sơ hở của bác sĩ Hạ huống chi nếu bác sĩ Hạ muốn cũng thể ép hỏi, vì vậy nên cũng hỏi thêm gì nữa.

      Đợi đến bác sĩ Hạ khỏi, trở lại phòng ngủ lầu, ngồi ở bên giường coi chừng Tô Chi Niệm truyền dịch, trong đầu biết làm sao lại suy nghĩ về vết sẹo kia, cảm giác. vết sẹo này cất dấu bí mật muốn người biết.

      . . . . . .

      Ba giờ sau, Tống Thanh Xuân rút kim truyền dịch cho Tô Chi Niệm, cầm bông băng cầm máu cổ tay cho rồi dán miếng băng keo cá nhân, giơ tay lên sờ đầu kiểm tra sốt còn chưa giảm, sợ nửa đêm bất chợt khó hơn nữa nên tiếp tục canh giữ ở bên giường.

      Đêm dần trôi qua, Tống Thanh Xuân càng lúc càng mệt mỏi, cố gắng chống mí mắt để cho mình ngủ, thỉnh thoảng lại kiểm tra nhiệt độ đầu Tô Chi Niệm. Tống Thanh Xuân biết mình rốt cuộc lặp lại bao nhiêu lần động tác này, cho
      [​IMG]

      Chương 451: chủ động đến gần (1)

      Edit: Dê Núi

      Khi Tống Thanh Xuân khi tỉnh lại là buổi trưa.

      Lúc ngồi dậy mới ý thức được vốn tối qua mình nằm gục ở mép giường nhưng bây giờ lại nằm giường. Trong phòng ngủ chỉ có mình , biết Tô Chi Niệm đâu.

      Lúc Tống Thanh Xuân xuống giường mới chú ý tới miếng băng gạc dán đầu gối mình bị xộc xệch để có thể nhìn thấy vết thương được xử lý qua. Trong biệt thự của Tô Chi Niệm chỉ có cho nên. . . là xử lý vết thương này cho sao?

      Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm chỗ băng gạc đầu gối cảm thấy ấm áp, khóe môi mỉm cười ngừng. Để cho mơ hồ cảm giác thời gian quay ngược lại lúc cùng chung sống trong biệt thự.

      lúc Tống Thanh Xuân còn ngây ngẩn người, cửa phòng ngủ sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, chợt quay đầu thấy Tô Chi Niệm lạnh nhạt vào.

      Tống Thanh Xuân theo bản năng đứng lên, có lẽ bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, trong đầu cũng suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp bật thốt lên hỏi câu: "Hết sốt rồi sao?"

      Giọng của tự nhiên giống như lúc ở trong biệt thự cùng , lạnh nhạt cùng lễ phép. . . . . . Hình như đó là khoảng thời gian chưa từng chia lìa, cũng chưa từng xa lánh. . . . . .

      Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân trầm mặc mấy giây, mới nhàng gật đầu cái, có lên tiếng.

      Ngược lại Tống Thanh Xuân tự nhiên thanh thản đến trước mặt , giơ tay đặt lên trán của . Bàn tay mềm mại chạm vào da thịt khiến ít thuận, thủ hạ của ý thức liền nắm thành nắm đấm.

      Buổi sáng tỉnh dậy sau khi xuống lầu cũng chưa quay lại phòng. Rời khỏi phòng ngủ cảm giác ấm áp cũng dần ổn định lại, lý trí cũng dần dần trở về. lẳng lặng ngồi buổi sáng, nhớ ràng tất cả mối liên hệ giữa
      [​IMG]
      Chương 453: chủ động đến gần (3)

      Edit: Dê Núi

      Tống Thanh Xuân cảm thấy càng thêm khó chịu, lỗ mũi cũng bắt đầu có chút chua. dùng sức nắm chặt chén nước trong lòng bàn tay đứng im tại chỗ lên tiếng. biết có phải là ảo giác hay cảm thấy bộ dáng lúc này giống như vừa bị mất món đồ chơi thích, vẻ mặt mất mác như đưa đám.

      Cả đời này đều nỗ lực , chưa bao giờ nghĩ tới để cho khổ sở, nhìn bộ dáng này của khiến muốn đưa tay ra nhận lấy chén nước và thuốc trong tay . Nhưng tay mới vừa nâng lên tấc, chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt tự nhiên cười cười, rất dễ dàng tự nhiên mở miệng : "Hẹn gặp lại."

      Tô Chi Niệm giơ tay lên cứng đờ, khẽ gật đầu cái, Tống Thanh Xuân liền xoay người tới tủ đầu giường đem thuốc cùng chén nước nhàng để xuống, sau đó cầm túi xách bên chỗ ngồi ra cửa.

      Lúc sắp tới trước mặt , đáy lòng của kích động rất muốn giơ tay túm lấy cánh tay của kéo vào trong ngực của mình, ôm chặt và với câu ở lại với được ? Nhưng thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng bước từng bước xa khỏi ngày trước mắt , chỉ có thể liều mạng nắm chặt bàn tay của mình kìm nén cảm xúc của mình.

      cứ đứng im như vậy ở cửa phòng ngủ, nghe tiếng bước chân của từ lầu từ từ đến dưới lầu, rồi đến cửa biệt thự. Lúc Tống Thanh Xuân mở cửa lại nghe được tiếng
      [​IMG]

      Chương 455: chủ động đến gần (5)

      Edit: Dê Núi

      Trong nháy mắt đại não Tống Thanh Xuân trống rỗng, mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm chớp mắt, nghiễm nhiên là bị chấn động.

      Lúc tầm mắt Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân vẻ mặt bình tĩnh có bất kỳ biểu nào, vẫn bước như cũ nhanh chậm về phía Tống Thanh Xuân đến khi cách chừng mét mới ngừng lại. cao hơn rất nhiều nên phải cúi đầu thấp xuống khi nhìn . Động tác của Tô Chi Niệm thức tỉnh Tống Thanh Xuân ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía .

      Ánh mặt trời lúc chạng vạng tối xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, chiếu lên gương mặt khiến cho vẻ đẹp của càng hấp dẫn, đẹp mắt. Nhịp tim của Tống Thanh Xuân lỡ nhịp, chần chờ nửa giây, vội vàng hốt hoảng cúi đầu.

      đứng ở trước mặt của động, mặc dù nhìn nhưng biết ánh mắt của nhìn , giống như là cần lên tiếng hỏi thăm tại sao còn ở chỗ này?

      Bị nhìn khiến Tống Thanh Xuân cực kỳ luống cuống, tay nắm chặt vạt váy, sau đó liền thấp giọng mở miệng giải thích: "Thân thể khỏe, thể ăn đồ ăn mua ngoài, cho nên tôi làm giúp . . . . . ."

      Tống Thanh Xuân càng càng , hình như tiếng cuối cùng ra khỏi miệng. Bây giờ giữa hai người có bất kỳ quan hệ gì, ngay cả làm bữa cơm cho cũng có tư cách. . . . . . nhiều hơn nữa cũng đều quan trọng, bây giờ việc phải làm nhất chính là biến mất khỏi tầm mắt . . . . . .

      Cảm giác khổ sở lời từ biệt với lúc buổi trưa lại lần nữa đánh úp tới, Tống Thanh Xuân dùng sức cắn môi, buồn bực mở miệng vội vã câu: ". . . . . . Tôi ." Sau đó liền sát qua Tô Chi Niệm nhanh về phía cửa.

      Nhưng Tống Thanh Xuân mới vừa bước được hai bước, Tô Chi Niệm chợt đưa tay ra nhanh chóng bắt chính xác cổ tay , cho rời .

      Lòng bàn tay Tô Chi Niệm rất nóng khiến toàn thân Tống Thanh Xuân run lên, sau đó cúi đầu nhìn về phía cổ tay mình bị nắm chặt.

      tóm làm cái gì?

      Tô Chi Niệm giống như là có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu , trong đầu mới vừa thoáng qua sáu chữ này, lại đột nhiên nhàn nhạt
      [​IMG]

      Chương 457: chủ động đến gần (7)

      Edit: Dê Núi

      Khi đó cũng có cảm giác, chẳng qua là cảm thấy rất bận, có lúc cũng có thể 1-2 tiếng. . . . . . Nhưng bây giờ được nghe điệu nhàn nhạt quen thuộc của khiến hoài niệm vô cùng.

      Thường thường lúc bận, mình nghe nhạc hoặc chạy bộ trong phòng tập thể hình, hoặc là nằm vùi ở ghế sa lon xem phim. . . . . .Nếu để ý đó là cuộc sống cũng rất đơn điệu nhàm chán, nhưng biết vì sao bây giờ mình rất muốn ôn lại ký ức cũ tốt đẹp đó.

      cảm giác đơn xông lên lồng ngực, đứng ở cửa thư phòng rất lâu, cho đến khi Tô Chi Niệm cúp điện thoại, mới giơ tay lên, nhàng gõ cửa.

      "Vào." Rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh dứt khoát đơn giản.

      Tống Thanh Xuân đẩy cửa ra, vừa vào liền nhìn thấy Tô Chi Niệm lại tiếp tục gọi cú điện thoại ra ngoài, có lẽ công ty có việc gấp phải xử lý, hướng về phía chỉ chỉ ghế sa lon ý bảo ngồi, cuộc điện thoại diễn ra, chỉ ra hiệu bảo chờ, liền bắt đầu bàn bạc chuyện công việc và cổ phần.

      Tống Thanh Xuân quấy rầy Tô Chi Niệm, rất ngoan ngoãn ngồi ở ghế sa lon, mắt vòng quanh quan sát vòng thư phòng, sau đó liền như ngừng lại cái bóng của Tô Chi Niệm phản chiếu cửa sổ sát đất.

      Tư thế ngồi rất tao nhã, tay cầm điện thoại, tay vẫn còn ở thỉnh thoảng bấm chuột, giống như công hai việc rất bận rộn. Trước kia phải chưa tìm lúc Tô Chi Niệm bận rộn.

      nhớ có lần mình chơi game thế nào cũng qua nên ôm máy vi tính tới tìm giúp tay, lúc ấy cũng giống như bây giờ, chat webcam cùng người nước ngoài, ra lúc ấy chỉ chờ năm phút đồng hồ ngắn ngủn nhưng vô cùng sốt ruột ngồi chờ ghế sa lon.

      Nhưng hôm nay, cũng ngồi ghế sa lon chờ , nhưng có chút hi vọng cú điện thoại này có thể kéo dài bao giờ cắt đứt, như vậy có thể ở trong nhà, ngây ngẩn rất lâu.

      Mặc kệ
      [​IMG]
      Chương 459: chủ động đến gần (9)

      Edit: Dê Núi

      Tống Thanh Xuân cho là kinh ngạc tại sao mình biết nên giải thích: "Ngày hôm qua tôi đưa về thấy luôn lấy tay che bụng, tôi mở tay thấy máu, sau đó liền. . . . . ."

      Cởi áo sơ mi . . . . . . Mấy chữ này Tống Thanh Xuân ngượng ngùng thành lời, xấu hổ cụp tầm mắt, dứt khoát bỏ qua câu kia, giọng câu "Thấy được vết thương của " , sau đó liền đổi đề tài: " bị cái gì đâm bị thương, có phải là dao ?"

      Tô Chi Niệm khẽ gật đầu cái, "Ừ" tiếng.

      " tự nhiên sao lại bị đâm đao?" Tống Thanh Xuân hỏi.

      "Là ngoài ý muốn, gặp phải lưu manh, xảy ra tranh chấp, ngờ thế nhưng đối phương sử dụng bạo lực rồi."

      Tô Chi Niệm trả lời rất đơn giản, giọng nhàng giống như là chuyện rất đáng nhắc tới nhưng Tống Thanh Xuân lại kinh hồn bạt vía.

      Lưu manh, tranh chấp, dao găm. . . . . . Tống Thanh Xuân liền nghĩ tới đêm mình bị bắt cóc.

      Trước lúc hôn mê cũng có người cầm dao găm đâm về phía . Nhưng khi tỉnh lại lại bị làm sao bởi vì được người cứu. . . . . .

      gặp chuyện xấu giống đều là bị dao găm đâm bị thương. . . . . . Hơn nữa ban đầu Tần Dĩ Nam với , sở dĩ ấy biết gặp nguy hiểm là vì Tô Chi Niệm gọi điện thoại báo cho ấy. . . . . .

      Tống Thanh Xuân biết có phải mình nghĩ quá nhiều hay , cảm giác giữa hai người hình như có chút liên hệ, vì vậy liền nhìn chằm chằm ánh mắt của Tô Chi Niệm, hỏi lại lần: "Chuyện xảy ra khi nào?"

      Tô Chi Niệm vẻ mặt bình tĩnh có bất kỳ cảm xúc, thậm chí cũng do dự mở miệng: "Đại khái khoảng 1 tháng trước thôi."

      tháng? gặp phải nguy hiểm là hơn hai tháng trước kia. . . . . . Thời gian là giống . . . . . .

      Tống Thanh Xuân cảm giác là lạ, nghiêng đầu an tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, lại mở miệng : "Chính hôm tôi gặp chút phiền toái ở Tống thị, sau khi tỉnh lại hỏi Dĩ Nam, ấy gọi điện thoại thông báo cho ấy để ấy kịp thời chạy tới. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân mắt chớp nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, giống như là cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, lại
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 461: Hiểu trái tim mình (1)

      Editor: Cà Rốt Hồng

      nên trả lời cái gì đây? Ngủ ngon sao? được. . . . . . Trả lời ngủ ngon, hình như thích hợp cho lắm. . . . . .

      Tống Thanh Xuân nằm sấp giường, cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới gõ mấy cái ở bàn phím, gửi tin nhắn qua: "Uống thuốc chưa?"

      Lần này Tô Chi Niệm hồi tin nhắn rất nhanh: "Chưa uống."

      "Chưa uống?" Tống Thanh Xuân vừa gõ chữ, vừa nhíu mày, ngay sau đó lại soạn thêm tin nhắn khác gửi qua: "Bác sĩ Hạ , phải kết hợp với uống thuốc mới có thể mau lành bệnh, tại sao lại chưa uống thuốc chứ?"

      Tô Chi Niệm tựa vào đầu giường, nhìn những câu dài của Tống Thanh Xuân, nhịn được cười khẽ tiếng, đây là quan tâm đến , có phải ?

      "Uống ngay đây." vừa gõ chữ trả lời tin nhắn của , vừa xuống giường rót ly nước.

      Trí nhớ của Tô Chi Niệm từ trước đến giờ rất tốt, chiếu theo lời Tống Thanh Xuân vào buổi trưa, lấy thuốc, bỏ vào trong miệng, nuốt vào hơi.

      Mới vừa để ly nước xuống, tin nhắn của Tống Thanh Xuân lại tới: " còn nhớ uống như thế nào ?"

      Tô Chi Niệm uống thuốc xong, trả lời: "Dường như còn nhớ."

      Nhớ nhớ, nhớ nhớ, cái gì gọi là dường như còn nhớ? Tống Thanh Xuân cau mày, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ chút, hồi cho Tô Chi Niệm: "Chai màu trắng là hai viên, thuốc tiêu viêm phải uống bốn viên, viên thuốc màu trắng là viên, viên màu trắng lớn nhất ba viên."

      Tống Thanh Xuân nhận được chữ “ Ừhm” của Tô Chi Niệm trước, sau đó lại nhận được câu: "Uống xong rồi."

      chỉ uống thuốc, hiểu tại sao mình cảm thấy vui vẻ, cầm điện thoại di động, còn muốn thêm với chút gì đó, nhưng suy nghĩ, rồi lại biết nên cái gì, vì vậy liền gõ hai chữ, gửi qua: "Ngủ ngon."

      Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hai chữ màn hình điện thoại di động, vẻ mặt ra tia ôn nhu, vừa nhàng ấn hai chữ “Ngủ ngon” ở bàn phím, trong lòng vừa thầm " em, em" , sau đó liền gửi hai chữ “ Ngủ ngon” soạn .

      Tống Thanh Xuân nhận được hai chữ "Ngủ ngon" của Tô Chi Niệm, đáy lòng khỏi có chút bình ổn lại, dịu dàng nhìn chằm chằm hai chữ kia hồi lâu, sau đó liền giơ tay lên, trượt đến phía cùng của toàn bộ tin nhắn gửi cho nhau vào đêm nay, nhìn từng câu từng chữ lần nữa, kỳ được mấy câu, trước sau cộng lại cũng chỉ mới được trăm chữ, nhưng lại cảm thấy thú vị hơn xem trang truyện dài rất nhiều, lật tới lật lui xem rất nhiều lần, xem làm sao cũng ngán, thậm chí nhìn đến câu cuối cùng, che miệng, ha ha cười ngây ngô, cười cười, Tống Thanh Xuân liền ngây ngất cắn ngón tay, nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ: Bây giờ coi như là "Trở về tốt đẹp như trước đây" sao?

      Xem như thế . . . . . . Cũng nhắn tin cho nhau rồi!

      Tống Thanh Xuân chôn đầu ở trong chăn, nhàng cười ra tiếng.
      [​IMG]
      Chương 463: Hiểu trái tim mình (3)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Mấy ngày hôm nay ngày nào cũng nhắn tin liên lạc với , nên cảm thấy có bao nhiêu nhung nhớ. Mãi đến lúc thấy được tấm thẻ màu đen này, bỗng nhiên rất muốn gặp …. Muốn gặp đến mức hận thể lập tức nhìn thấy .

      Loại nhớ nhung này trong lòng Tống Thanh Xuân càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng đột nhiên đóng ví tiền lại. Giống như quyết định chuyện gì đó lập tức khởi động xe tới đường giao nhau phía trước liền rẽ đầu xe về phía biệt thự Tô Chi Niệm.

      Ngày trước lúc Tống Thanh Xuân gặp Tô Chi Niệm, đều nhắn tin với hẹn thời gian gặp mặt trước.

      Còn bây giờ chính là ý tưởng đột phát ngoài ý muốn. Mãi đến lúc Tống Thanh Xuân dừng xe trước cửa sân biệt thự Tô Chi Niệm mới nhớ tới bản thân mình còn chưa hỏi qua .

      Nhưng người tới đây dù sao cũng thể quay lại… Tống Thanh Xuân suy nghĩ lát rồi tìm cho mình lý do, tắt máy xong xuống xe về phía cửa.

      Tống Thanh Xuân biết mật mã biệt thự Tô Chi Niệm, nhưng vẫn ấn chuông trước, song vài lần mà chưa thấy người trả lời.

      Dường như lúc này Tống Thanh Xuân mới nhớ gì đó, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, vừa chỉ bảy giờ sợ là Tô Chi Niệm còn đường làm về.

      Bây giờ còn là thời gian khi mà có hợp đồng như lúc trước, mặc dù biết mật mã nhưng cũng thể tiến vào nhà khi ở đây.

      Song cũng may khi vừa mới tìm được lý do cho mình lúc tự ý qua mà chưa hỏi han, đó là cùng lắm chờ lúc trở về dối với vừa tới, chuẩn bị nhấn chuông cửa nhìn thấy mở cửa xe….

      Trong đầu Tống Thanh Xuân sắp xếp những thứ này xong đứng trước cửa lát rồi trở về xe.

      Tống Thanh Xuân lên xe mở nhạc, sau đó hạ thấp ghế xe xuống nửa nằm nửa ngồi lên đó, vừa chơi trò chơi vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn xuống đường phía đằng sau.

      Thời gian bất tri bất giác trôi qua, mãi đến tám giờ đêm bóng dáng xe Tô Chi Niệm cũng chưa xuất .

      Chắc khéo như vậy chứ, lần đầu tiên tới gặp mà chưa thông báo, lại gặp phải lúc bận rộn?

      Nhưng biểu chiều gửi tin nhắn qua cho đến bây giờ vẫn
      [​IMG]

      Chương 465: Hiểu được lòng mình (5)
      Editor: Hà Quyên - ***************.com

      còn chưa hỏi, Trình Thanh Thông giống như là biết tìm cái gì, nên giải đáp giúp : "Tổng giám đốc Tô bận, cố ý phái tôi đến đây chờ ."

      Tống Thanh Xuân nở nụ cười, lên tiếng, Trình Thanh Thông lập tức làm dáng vẻ chào mời với Tống Thanh Xuân, dẫn vào thang máy.

      Thang máy dừng ở tầng mười lăm, Trình Thanh Thông chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân bước ra rồi, mới ra theo, sau đó đưa Tống Thanh Xuân đến căn phòng cuối hành lang, trước tiên khẽ gõ cửa, rồi đưa tay đẩy cửa tạo ra khe hở, bên trong truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Trình Thanh Thông cất cao giọng, gọi câu: "Tổng giám đốc Tô."

      Qua khoảng nửa phút, từ bên trong Tô Chi Niệm ra, thuận thế đóng cửa lại, ngăn cách thanh bên trong, hành lang trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Trình Thanh Thông lách người qua, cung kính đứng bên cạnh Tống Thanh Xuân, : "Tổng giám đốc Tô, Tống tiểu thư đến."

      Tô Chi Niệm khẽ gật đầu cái, tới trước mặt của Tống Thanh Xuân.

      ra lúc đầu sắp xếp, chỉ muốn ăn bữa cơm tối với tổng giám đốc Lý, nhưng tổng kết hết sổ sách, tổng giám đốc Lý lại la hét muốn mở phòng ca hát ở lầu.

      Tối nay hợp tác cơ bản thành công, nếu cự tuyệt, sợ gặp trường hợp tất cả công lao đổ sông đổ biển, Tô Chi Niệm thể làm gì khác hơn là tạm thời gọi Trình Thanh Thông tới đây, đến Kim Bích Huy Hoàng đón Tống Thanh Xuân.

      khẽ cúi đầu cái, lên tiếng với , trong giọng mang theo áy náy: "Có thể phải muộn chút, mới có thể về được."

      " sao, đừng vội." Tống Thanh Xuân khẽ mỉm cười với Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm nghĩ đến Tống Thanh Xuân còn chưa ăn cơm tối, mở miệng hỏi: "Có đói bụng ?"

      "Cũng may, đói bụng." Tống Thanh Xuân lắc đầu.

      Mặc dù đói bụng, Tô Chi Niệm vẫn quay đầu lại, căn dặn Trình Thanh Thông: "Như vầy , tôi ở lại đây với nhóm người của tổng giám đốc Lý, dẫn ấy xuống dưới ăn chút gì đó ."

      Trình Thanh Thông: "Dạ, tổng giám đốc Tô."

      Tô Chi Niệm đợi Trình Thanh Thông trả lời xong, mới quay đầu lại nhìn về phía Tống Thanh Xuân, dịu dàng : "Vậy em xuống dưới ăn chút gì đó trước , chờ kết thúc bữa tiệc này, tìm em."

      Sau khi Tô Chi Niệm xong, suy nghĩ chút, lại tặng thêm câu: "Được ?"

      Tống Thanh Xuân gật đầu : "Được."

      Tô Chi Niệm nghiêng đầu liếc nhìn Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông lập tức thức thời lên trước, mỉm cười lên tiếng với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, chúng ta thôi."

      Tống Thanh Xuân lại gật đầu cái, sau đó
      [​IMG]

      Chương 467: Hiểu trái tim mình (7)

      Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Qúy Đôn

      đưa cho ấy khăn giấy ướt lau cổ tay, tại sao ấy cầm mà ngẩn ngơ như thế?

      Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân hồi, thấy ấy vẫn động đậy gì, vì thế lại mở miệng, lặp lại lời nhắc nhở mà tối nay biết đây là thứ mấy: " Tống?"

      "À?" Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Thanh Thông, sửng sốt chốc lát, thấy ấy gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, vì vậy cũng cúi đầu nhìn theo, ra khăn ướt Trình Thanh Thông đưa cho mình, chẳng biết lúc nào bị vo thành cục.

      có chút xấu hổ nhìn về phía Trình Thanh Thông cười cái, sau đó mở khăn ướt ra, lau cổ tay lung tung, rồi ném sang bên.

      tập trung cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, nhưng đôi đũa chọc vào trong chén, ngay cả hạt cơm cũng gắp lên, liền đưa vào trong miệng.

      Rốt cuộc Tống bị làm sao vậy ta? ràng nên lau chính là cái tay bị thịt viên nóng rơi lên, nhưng tại sao lại lau cánh tay khác chứ? Đũa chưa gắp được cái gì, liền nhét vào trong miệng, nhưng bộ dạng ấy lại giống như hoàn toàn biết gì, còn lặp lặp lại động tác đó. . . . . .

      Tối nay Trình Thanh Thông sửa sai cho Tống Thanh xuân rất nhiều lần, nhìn chằm chằm mặt Tống Thanh Xuân, cũng có chút ngượng ngùng mở miệng sửa cho đúng lần nữa.

      Qua hồi lâu, rốt cuộc Tống Thanh Xuân cũng ý thức được mình lại gây ra vấn đề, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Trình Thanh Thông cười cười, sau đó giọng giải thích câu: "Vừa rồi suy nghĩ chút chuyện, ngại quá. . . . . ."

      Trình Thanh Thông mỉm cười mở miệng, : " sao."

      Tống Thanh Xuân tiếp tục cười cười, sau đó liền cúi đầu, nhìn bàn thức ăn, chút muốn ăn cũng có, trong đầu chỉ muốn biết chuyện Tô Chi Niệm trong phòng bao lầu.

      giơ đũa lên, ngồi chán ngắt lát, sau đó liền để đũa xuống, nâng mí mắt, nhìn Trình Thanh Thông : "Tôi toilet chút."

      "Tôi với ?" Trình Thanh Thông xong muốn đứng lên.

      " cần." Tống Thanh Xuân chỉ muốn mình ra ngoài hóng mát chút.

      Trình Thanh Thông nhìn ra được tối nay tâm tình của Tống Thanh Xuân tốt, sợ là muốn có chút gian riêng tư, vì vậy gật đầu cái: " có chuyện cần có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."

      "Được." Tống Thanh Xuân xách túi, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Tống Thanh Xuân biết mình từ trong phòng bao ra ngoài muốn đâu cho khuây khỏa, cho nên mình dọc theo hành lang dài, bước chân thong thả, chẳng có mục đích về phía trước, lúc đến trước cửa thang máy,
      [​IMG]

      Chương 469: Hiểu trái tim mình (9)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tống Thanh Xuân cắn khóe môi, đáy lòng thoáng lên suy nghĩ trong đầu.

      có thể đợi đến lúc nhân viên phục vụ tới, bộ dạng giả vờ đúng lúc ngang qua cửa phòng bao bọn họ, sau đó nhìn thấu qua cánh cửa đóng, xem tình hình thực tế bên trong….

      Tống Thanh Xuân tính toán xong dứt khoát đứng trong phòng rửa tay chờ, qua tầm năm phút đồng hồ, Tống Thanh Xuân nhìn thấy nam phục vụ kia vừa mới bưng mấy bình rượu qua trước cửa toilet.

      hít sâu hơi, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt trong gương sau đó mới kéo cửa ra ngoài.

      Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động hơi nghiêng đầu lại, nhìn thấy chắc có chút ấn tượng nên mỉm cười thân thiện với .

      khẽ gật đầu nhìn chớp mắt phía đằng trước, rất có phong cách giẫm lên giày cao gót nhanh chậm bước tiếp.

      Quả nhiên như dự đoán, người phục vụ tới cửa phòng bao của Tô Chi Niệm dừng lại, lúc người phục vụ gõ cửa, thừa dịp ta chú ý bước chân nhanh hơn. Sau đó khi người phục vụ đẩy cửa vào vừa đúng đứng trước cửa phòng bao của Tô Chi Niệm.

      bước chân chậm đến thể chậm hơn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm thẳng tắp vào chỗ phòng bao của Tô Chi Niệm.

      Bên trong bật đèn nê-ông, chỉ có ngọn đèn mờ tối tỏa ra từ ngọn nến.

      Có hai giơ microphone, dáng người hết sức kiều mị ưỡn ẹo xinh đẹp, các ta vừa hát vừa làm mấy động tác quyến rũ mà lại dụ hoặc cơ thể thon dài trước mặt người khác.

      Ôi, là làm bại hoại thuần phong mỹ tục!

      Dưới đáy lòng Tống Thanh Xuân thầm châm biếm rồi dời tầm mắt vào bên trong.

      Nam phục vụ khom người đặt rượu xuống, quỳ mặt đất rót rượu.

      Phía sau kia người đàn ông ngồi, có hai vây xung quanh ông ta. Trong đó có ngồi bên cạnh ông ta, hình như đút trái cây cho ông ta ăn, người cưỡi thân ông ta, vừa đúng che khuất mặt ông ta, hình như hai người hôn nhau. Vốn người kia mặc ít lại càng ít quần áo hơn vì cởi ra hơn phân nửa, để lộ toàn bộ phía sau lưng trơn bóng nhẵn nhụi, mà tay người đàn ông kia làm đủ loại hành động lưng ta.

      Vì ngọn đèn quá mờ, Tống Thanh Xuân thấy màu sắc quần áo người đàn ông, người nọ lại bị che khuất mặt thế nên hoàn toàn nhận ra rốt cuộc đó là Tô Chi Niệm hay là Lý tổng.

      Khi vừa tính đảo tròng mắt tiếp tục tìm người đàn ông khác, nhìn xem tình cảnh ra sao người phục vụ để rượu xuống xong, đứng lên: “Mời hai vị tiên sinh từ từ thưởng thức.”

      Tống
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 471: ra đó là (1)

      Edit: Sun520 – *******************

      " nghe lời của tôi sao? Tôi , có bao nhiêu ở Caly, gọi hết ra đây cho tôi!"

      Tiểu thư Đại Sảnh bị giọng của Tống Thanh Xuân và thanh hỗn độn nơi đây, làm toàn thân chấn động khẽ run rẩy, vội vàng thu hồi tinh thần, vậy mà nghe được khí thế phía sau lời của Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ, cả người lại ngẩn ngơ lần nữa.

      Có bao nhiêu ở Caly, gọi hết ra đây cho tôi. . . . . .

      Kim Bích Huy Hoàng là Câu Lạc Bộ giải trí lớn nhất Bắc Kinh, dĩ nhiên cũng là nơi có nhiều nhất, bây giờ mới mười giờ, còn chưa tới giờ cao điểm, gần như là tám phần trăm đều rãnh rỗi, nếu có hai trăm, cũng có 150. . . . . .

      , , . . . . . Trong lòng tiểu thư Đại Sảnh liên tục ", , " ba lần, với vẻ mặt sợ hãi, miễn cưỡng mở miệng lắp ba lắp bắp hỏi: "Tiểu. . . . . . Tiểu thư, ngài. . . . . . Ngài nhất định gọi. . . . . . Nhiều như vậy sao?"

      Tống Thanh Xuân nâng cao cằm, thân thể đứng thẳng tắp, gật đầu do dự, sau đó nhịn được cau mày, cầm cục đá cẩm thạch nằng nặng mặt bàn gõ hai cái, giọng gần như là từ trong kẽ răng rít ra giống như nhau, bén nhọn vô cùng: "Làm phiền nhanh chút, được ?"

      Tống Thanh Xuân cố ý kéo dài điệu chữ "" cuối cùng chút, tiểu thư Đại Sảnh dám có bất kỳ hành động dừng lại giúp lên lịch, sau đó báo giá tiền, nhận lấy thẻ từ Tống Thanh Xuân, thời điểm chuẩn bị gọi nhân viên, vẫn do dự chút, mở miệng nhắc nhở: "Tiểu thư, nếu ngài gọi hoàn lại tiền, ngài xác định . . . ."

      Lần này lời của tiểu thư Đại Sảnh còn chưa hết, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn bắn tới, khiến tiểu thư Đại Sảnh bị sợ đến đầu ngón tay khẽ run rẩy, câu kế tiếp cũng dám , giúp quẹt thẻ: "Tiểu thư, làm phiền ngài nhập mật mã."

      Tống Thanh Xuân khinh thường liếc mắt cái do dự đưa tay lên gõ bàn phím, đầu ngón tay nhanh nhập mật mã, sau đó mắt nháy cái ấn xác định.

      Kim Bích Huy Hoàng là nơi giải trí rất cao cấp, chi phí hạng nhất, tác phẩm của người nổi tiếng phải chưa thấy qua, nhưng có thể gọi người nhàng như nữ vương là người mà thấy lần đầu tiên. . . . . . Tiểu thư Đại Sảnh sửng sốt lát, giọng điệu yên tiếp: "Tiểu thư, đây là chi phiếu của ngài, xin ngài cất kỹ, còn có làm phiền ngài ký tên ở đây."

      Tống Thanh Xuân cầm bút lên, nhanh chóng lưu loát ký ba chữ to "Tô Chi Niệm", sau đó cũng có liếc mắt nhìn, tiểu thư Đại Sảnh bị chấn động giương mắt nhìn , trực tiếp ném câu: "Đưa tất cả cho tôi dẫn đến phòng 1808", cầm chi phiếu lên, đôi giày cao gót, thân ngạo mạn chân thành rời .

      ràng tối nay cho tiểu thư Đại Sảnh sang công trạng lớn, nhưng biết vì sao, tiểu thư Đại Sảnh nhìn bóng lưng bình tĩnh ung dung, thế nhưng trong lòng lại ra từng đợt cảm giác lạnh lẽo.

      Phát tiết xong, trong lòng dễ chịu, Tống Thanh Xuân cảm thấy sảng khoái, tính tốt bụng duy trì được năm phút đồng hồ, lại bắt đầu trở nên phiền não.

      về phòng có Trình Thanh Thông, qua cửa phòng của Tô Chi Niệm thấy hình ảnh Tô Chi Niệm trong bao sương giống như khổ sở.


      Vừa rồi là bảy , cũng trở nên khó coi như vậy, bây giờ hơn trăm được đưa vào, chẳng lẽ Tô Chi Niệm cùng mỗi người cũng xảy ra chút ái - muội chứ?

      Trong đầu Tống Thanh Xuân nhất thời lên cảnh tượng nóng bỏng Tô Chi Niệm bị đám vây vào giữa. . . .

      Chương 472: ra đó là (2)

      Edit: Sun520 – DĐLQĐôn

      Tống Thanh Xuân cảm giác khí chung quanh có chút trở nên mỏng manh, ngay tiếp theo hô hấp của đều theo trở nên thoải mái, trong lòng giống như bị đá đè nặng, vừa trầm lại buồn bực.

      tuyệt đối đồng ý để và những kia ở chung chỗ, rất muốn gọi từ lầu xuống đây. . . . . .

      Cái ý nghĩ này giống như là đống cỏ khô trong ngọn lửa, trong lồng ngực của như thiêu đốt càng ngày càng mạnh, cuối cùng thiêu đốt ra cái ý nghĩ.

      nhìn chằm chằm cửa hơi đắn đo lát, giống như
      [​IMG]

      Chương 474: ra đó là (4)

      Edit: Sun520 - DĐLQĐ

      Tổng giám đốc Lý có cảm giác mình hưởng thụ tốt cho lắm, thời điểm qua bên người Tô Chi Niệm, thuận thế kéo cái, kéo đẩy vào trong đám .

      Thân thể mềm mại dán lên người Tô Chi Niệm, đầu tiên là suýt nữa nôn ọe ra tiếng, sau đó người ngổn ngang trong gió rồi.

      "Hợp tác, phải hợp tác! Hợp đồng! Ký ngay ngay bây giờ! Tôi vốn là muốn thảo luận cơ sở, để cả hai đều có lợi!" Sau khi Tổng giám đốc Lý hào phóng mà lời này, quả lấy hợp đồng.

      Chỉ là hợp đồng ông ta còn chưa có ký, Tô Chi Niệm chịu nổi trường hợp như vậy rồi, nghĩ mượn cớ với tổng giám đốc Lý, lời xin lỗi còn chưa có , nhưng vừa mở miệng, cảm giác trong cổ họng muốn nôn ra, vội vàng ngậm miệng quay mặt, sau đó đẩy trước mặt mình ra, chạy thẳng vào toilet, gần như là nhào vào bồn rửa tay, nôn mửa vào bồn rửa tay.

      Nôn gần xong, dạ dày Tô Chi Niệm trống rỗng, chỉ phát ra từng hồi tiếng nôn ọe.

      Gần như là nôn mất hết sức lực, Tô Chi Niệm mới ngừng lại, chống hai tay bồn rửa tay, nhắm mắt lại yên tĩnh lát, mới có sức lực đưa tay lên mở vòi nước, trước tiên là lấy nước súc miệng, rồi rửa mặt, sau đó thoải mái ừm ừm vài tiếng, mới cảm thấy mình từ từ sống lại.

      Thời điểm chuẩn bị đóng vòi nước, muốn xuống quầy lễ tân hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà có trăm vào phòng tiếp khách thế nhưng điện thoại di động trong túi kêu tít tít.

      rút khăn giấy, chậm rãi lau sạch tay, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình.

      Là ngân hàng gởi tin nhắn tới, mười phút trước, cà thẻ tiêu phí hết số tiền là 178 vạn.

      Mười phút trước, ở trong phòng, đâu có dùng thẻ được?

      Tô Chi Niệm nhíu nhíu mi tâm, cẩn thận nhìn lại tin nhắn, sau đó ánh mắt như dừng lại mấy chữ "Số đuôi 0615".
      0615 là ngày sinh nhật của , tấm thẻ có số đuôi là ngày sinh nhật mình.

      Tấm thẻ kia, lúc trước đưa cho Tống Thanh Xuân. . . . . .

      Tô Chi Niệm giống như hiểu ra mọi chuyện, theo bản năng nhìn điện thoại di động, tin nhắn là từ ngân hàng Client Version gởi đến, kiểm tra xét nơi tiêu phí, quả nhiên là ở Kim Bích Huy Hoàng. . . . . . cách khác số đó, là Tống Thanh Xuân gọi đến?

      điên rồi sao? đưa thẻ cho lâu như vậy, cũng dùng lần nào, khó khăn mới tốn lần, mà lại tốn người trăm ?

      Tô Chi Niệm hoàn toàn sụp đổ, nhét điện thoại di động vào trong túi nặng nề, thèm để ý đến phòng bao có tổng giám đốc Lý, mà sải bước thẳng ra khỏi toilet, chạy về phía thang máy.

      Thời điểm đợi thang máy, vẫn còn rất nóng nảy giơ chân lên, đá hai cái cửa thang máy.

      đưa tiền cho , là muốn tiêu dùng thoải mái, vậy mà sốt ruột như thế này rồi!

      Tô Chi Niệm càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận, cửa thang máy vừa mở, nhanh chóng ra, về phía phòng Tống Thanh Xuân ở.

      thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào.

      "Tổng giám đốc Tô?" Nghe tiếng động Trình Thanh Thông quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy Tô Chi Niệm, vẻ mặt sửng sốt chút, rồi mở miệng cung kính gọi tên của , sau đó để điện thoại đặt bên tai xuống: " Tổng giám đốc Tô, tôi vừa vặn gọi điện thoại tìm , vừa rồi Tống tiểu thư có chú ý, cẩn thận nên vấp ngã nên bị trẹo chân. . . . . ."

      Chương 475 : ra đó là (5)

      Edit: Sun520 –

      Bước chân Tô Chi Niệm gấp gáp, nghe lời của Trình Thanh Thông dừng
      [​IMG]

      Chương 477: ra đó là (7)

      Edit: Sun520 – DĐLQĐ

      Trình Thanh Thông bị nghẹn chỉ có thể nuốt nửa câu sau vào trong bụng, muốn nhưng lại thôi nhìn Tô Chi Niệm chằm chằm, muốn khuyên, nhưng lại dám khuyên, đành phải đứng tại chỗ nghiêm mặt, nhúc nhích.

      Tô Chi Niệm xoa xoa đôi bàn tay, dùng bàn tay ma sát nhiệt độ, thêm chút dầu hồng hoa, thời điểm chuẩn bị đặt tay lên cổ chân Tống Thanh Xuân, vẫn thấy Trình Thanh Thông đứng ở bên còn chưa , tay cũng chậm lại đưa mắt, liếc cái.

      cái ánh mắt rất ngắn ngủi, hoàn toàn có dừng lại mặt Trình Thanh Thông quá nhiều, chuyển , nhưng Trình Thanh Thông lại ràng cảm nhận được nồng nặc cảnh cáo trong ánh mắt vừa liếc qua, phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, lập tức ý nghĩ gì cũng nhớ, nhanh chân ra khỏi phòng.

      Thời điểm đóng cửa, Trình Thanh Thông nghe giọng Tô Chi Niệm : " Lúc thoa dầu có thể đau, kiên nhẫn chút, thoa được thoải mái rất nhiều."

      Lời kia phải là có bao nhiêu thủ thỉ thù có bấy nhiêu thủ thỉ thù , giống như là sợ đê-xi-ben lớn làm người trước mặt kinh sợ.

      Trình Thanh Thông theo bản năng quay đầu, xuyên qua cánh cửa sắp đóng lại, nhìn cảnh tượng bên trong phòng .

      Gương mặt Tống tiểu thư thất thường lên tiếng, thậm chí thèm nhìn Tô Chi Niệm, trong khi từ trước đến giờ là đại BOSS cao cao tại thượng nhưng mà có nửa điểm tức giận và vui, ngược lại còn cầm lấy cổ chân của nâng niu ở trong lòng bàn tay, động tác dịu dàng tỉ mỉ.

      Rất nhiều năm trước, cũng biết, trong lòng tồn tại giống như nam thần, trong lòng có trái tim ấm áp.

      Mặc dù cho tới bây giờ cũng muốn nhìn thấy hạnh phúc, nhưng mỗi lần nhìn đến đối với người trong lòng tốt như vậy trong lòng vẫn ra nhàn nhạt mất mác.

      Trình Thanh Thông cố gắng nắm chặt bàn tay của mình, khiến đau đớn qua nhanh mặt mình phải mỉm cười hoàn mỹ nhất, giày cao gót, từng bước từng bước về phía thang máy, lên lầu.

      -

      Trình Thanh Thông sau khi rời khỏi đây, trong phòng càng thêm lộ ra vẻ yên tĩnh vắng vẻ.

      Lòng bàn tay Tô Chi Niệm rất nóng, sức lực vừa đúng, hơi dùng sức có vẻ đau, giảm sức qua , Tống Thanh Xuân uốn éo cổ chân đau, bóp cực kỳ thoải mái.

      Thời điểm xoa bóp nửa, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ xoay lại nhìn người của Tô Chi Niệm.

      Cả bên trong phòng, bồng bềnh toàn bộ đều là mùi hoa dầu hồng.

      cúi đầu, bàn tay cầm cổ chân trắng mịn của , gương mặt nghiêm túc chuyên chú.

      nhìn hình ảnh như vậy, lông mi dùng sức run lên hai cái, tay thả xuống ghế, lặng lẽ cầm làn váy lên, dùng sức nắm chặt.

      Sau khi Tô Chi Niệm bóp cổ chân của Tống Thanh Xuân, cũng có gấp gáp đứng dậy, vẫn quỳ chân trước mặt , khẽ ngẩng đầu lên đầu, ôn nhu hỏi: "Khá hơn chút nào ?"

      Tống Thanh Xuân vẫn chuyện, hốc mắt lại bỗng dưng biến đỏ.

      Mặc dù Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân da thịt chạm nhau, nhưng lúc này trong lòng Tống Thanh Xuân cái gì cũng nghĩ, chỉ là có thêm cảm giác khổ sở trong ngực ngừng lăn lộn, rất mãnh liệt, Tô Chi Niệm vừa nhìn mắt đỏ, lại hỏi tại sao, nhất thời trở nên hốt hoảng đứng lên: "Sao thế? Cổ chân còn đau hả?"

      vẫn như cũ lên tiếng, nhưng đáy mắt lại có nước mắt rơi xuống.

      Sau lưng Tô Chi Niệm nhanh chóng chảy ra tầng mồ hôi mỏng, nghĩ nghĩ, có lẽ vừa rồi mới vừa bóp cổ chân làm bị đau hơn: "Có phải vừa rồi tôi dùng sức quá mạnh ? Bóp quá mạnh làm đau phải ?"

      vừa dứt lời, giọt nước mắt từ trong mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay của .

      Chương 478: ra đó là (8-)

      Edit: Sun520 – DĐLQĐ

      Tô Chi Niệm hoàn toàn nén được đau lòng, hề nghĩ ngợi đứng lên: "Chúng ta bệnh viện kiểm tra. . . . . ."

      xong Tô Chi Niệm vươn tay, ôm Tống Thanh Xuân .

      Tống Thanh Xuân ngược lại giơ tay lên, nắm tay của , ngăn cản hành động của , sau đó nước mắt giống như dây trân châu bị đứt rơi xuống, tiếp theo nước mắt bắt đầu rơi xuống.

      Tô Chi Niệm nhìn bộ dáng như hoa lê đái vũ, quả thực là sợ hồn bay phách tán, thời điểm lo âu nghĩ mình phải dụ dỗ thế nào, rốt cuộc nắm tay của , cảm thấy trong lòng bắt đầu chuyển động.

      chính là muốn xuống đây, cho nên mới cố ý té ngã đất, biết mình làm sao, vừa nhìn thấy , đau đớn cổ chân giống như bị phóng đại ngàn vạn lần, trong lòng lập tức uất ức, cho nên chuyện với thế nào, đều để ý tới.

      Nhưng ngờ, vừa khiển trách Trình Thanh Thông có chăm sóc tốt , vừa bảo người ta mua dầu hoa hồng, thậm chí còn bởi vì mà bỏ mặc quan tâm đến buổi xã giao với tổng giám đốc Lý trong đêm.

      Vừa rồi nhìn hình ảnh kiên nhẫn xoa bóp cổ chân cho , uất ức trong lòng từng điểm từng điểm biến thành áy náy.

      cảm thấy mình là người cố tình gây , tốn tiền nhiều lại còn tốn công vô ích, thậm chí gọi đống quấy nhiễu việc việc ký hợp đồng của thất bại. . . . . .

      Nhưng đây?

      Chẳng những có nửa điểm mất hứng, ngược lại còn quan tâm như vậy, lo lắng luống cuống muốn đưa bệnh viện. . . . . .

      càng như vậy vui vẻ dung túng , lại càng thấy được tối nay bản thân mình làm chuyện quá đáng, sau
      [​IMG]

      Chương 481: ra là đó là (11)

      Editor: Thư

      thanh của mất từ tính, trầm thấp mà mất ưu nhã, giọng trầm vang vọng ở trong phòng nghe cực kỳ mê hoặc lòng người.

      Lúc Tống Thanh Xuân nghe lời cam kết có đụng vào hai kia, tâm tình từ trầm muộn ngay lập tức vui sướng trở lại.

      Ngày trước, phải là chưa từng nghe về nàng Đinh Đinh mà vẫn thích ấy, lúc ấy, từng ra rất nhiều lời tâm khiến lòng người xao xuyến trước mặt nàng.

      "Ba đời tạo phúc mới gặp được em, đời này may mắn cưới được em."

      "Đó là giấc mơ cho đến tận bây giờ tôi vẫn có nghĩ đến việc muốn buông tay."

      " ấy, luôn luôn ấy."

      "Tôi ngại độc. Nếu có được ấy, tôi tình nguyện độc."

      "Tôi được phép ấy, nhưng lại thể nào ."

      "Tình của tôi đối với ấy, bắt đầu vào lúc mới gặp gỡ và dừng lại ở quãng đời cuối cùng."

      Những lời đa tình đầy ý ấy, mỗi câu cũng cảm động hơn nhiều so với đêm nay, nhưng sau khi nghe xong, cũng còn giống như trước đây nữa, bị chinh phục bởi si tình của , mà ngược lại cảm thấy tim giống như là đâm đao sâu vào, đau đớn vô cùng, còn có chua xót ngừng lan ra khắp nơi.

      Loại cảm giác này rất quen thuộc. . . . . . Giống như là vào lúc thi tốt nghiệp cuối cấp trung học, rốt cuộc cũng được như nguyện thi đậu vào trường học của Tần Dĩ Nam, hào hứng bừng bừng chạy đến nhà Tần Dĩ Nam. Lúc chuẩn bị tỏ tình với cũng là lúc với rằng, Tống Tống, có người trong lòng rồi.

      Cảm giác giờ còn khó chịu hơn lúc đó nhiều lắm, trong nháy mắt trái tim đau đến mức suýt nữa hít thở thông.

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta mê mẩn đến ngẩn ngơ của Tô Chi Niệm dưới ánh sáng của đèn thủy tinh trong phòng, đáy lòng nghĩ, kỳ quái a. . . . . . Tại sao lại có loại cảm giác này khi nghe Tô Chi Niệm bày tỏ tình cảm đối với khác vậy?

      Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân ngơ ngác nhìn mình hồi lâu cũng có phản ứng, nhịn được kêu tên của , đôi mắt của chớp chớp, vẫn chưa chịu hồi hồn, đành phải dùng bàn tay chưa lau chùi sạch của mình, gõ cái lên mặt bàn trước mặt :

      "Thế nào?"

      Cả người Tống Thanh Xuân giật bắn lên, sau đó liền phục hồi lại tinh thần, cũng ý thức là bản thân thất lễ rồi, chỉ biết vội vàng thõng mí mắt xuống, che cảm xúc nơi đáy mắt:

      " có, có việc gì. . . . . . Chỉ là vừa rồi bụng có hơi khó chịu thôi."

      " tại tốt hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước nóng ?"

      Tô Chi Niệm đợi Tống Thanh Xuân gật đầu, trước tiên kêu nhân viên phục vụ rót cho Tống Thanh Xuân ly nước nóng.

      Căn bản là Tống Thanh Xuân biết gì Tô Chi Niệm gì, nàng tua tua lại lời của . Trong đầu cũng chỉ quanh lượn lại câu Tô Chi Niệm với mình:

      "Thân thể của ta cùng tâm đều chỉ mình nàng , cho dù chúng ta thể ở bên nhau, ta cũng vậy tuyệt đối đụng ngoài nàng ra là bất luận cái cái gì nữ nhân."

      Càng nghĩ, nàng lại càng thấy được mình có chút bình tĩnh, sợ bản thân lại lần nữa luống cuống, lúc nhân viên phục vụ bưng nước nóng tới, nỗ lực hít sâu hơi, cố tỏ vẻ tự nhiên nhìn Tô Chi Niệm, giọng nhàng cất lên:

      "Tôi toilet chút."

      Vừa rồi bụng khó chịu, cho nên Tô Chi Niệm cũng suy nghĩ gì nhiều, gật đầu :

      "Tốt."

      Tống Thanh Xuân gật đầu cái với , lập tức cầm ví, từ chỗ ngồi đứng lên.

      Tống Thanh Xuân toilet, mà là đứng rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài toilet. ngẩng đầu lên, rút khăn giấy lau nước mặt , tầm mắt cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm mình trong kính.

      xem hồi lâu, mơ hồ giống như là hiểu ra điều gì vậy, đầu ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.

      Chương 482: ra là đó là (12)

      Nàng mím môi chặt, ném khăn giấy cầm trong tay vào thùng rác, sau đó từ từ xoay người, ra khỏi toilet.

      Nàng đứng ở trong hành lang yên tĩnh, nhìn chằm chằm căn phòng cách đó xa, đứng nhìn lâu, nhưng lại quay trở về, mà ngược lại xoay người thẳng về phía thang máy, xuống lầu, rời .

      --- ------ ------

      Mặc dù Tô Chi Niệm rồi, phần hợp đồng với vị Lý tổng kia ký được cũng cần ký, Trình Thanh Thống vẫn luôn suy nghĩ dùng tất cả biện pháp khiến Lý tổng kí tên vào bản hợp đồng đó.

      biết, đối với (Tô Chi Niệm), với công ty Tô thị, bản hợp đồng kí với Lý tổng này trọng yếu bao nhiêu.

      cũng biết, vì cái tên Tống Thanh Xuân đó, có thể chút do dự lựa chọn quan tâm.

      Nhưng mà
      [​IMG]

      Chương 484 : ra đó là (14)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Tống Thanh Xuân dùng sức nắm chặt điện thoại, mở miệng giải thích phần, dối phần : " xin lỗi, lúc nãy tôi có chút việc nên quên gọi cho , tôi trước rồi."

      Ở điện thoại bên kia Tô Chi Niệm trầm mặc hồi rồi mới mở miệng hỏi : " sao chứ ?"

      "Tôi sao." Tống Thanh Xuân giả vờ thoải mái mà nở nụ cười với bên kia điện thoại chút, giống như vì che dấu bản thân chột dạ mà còn tiếp tục : "Công ty hình như có việc gấp..."

      Tô Chi Niệm giống như tin tưởng mà giọng điệu sốt ruột cũng theo đó trở nên bình thường lại : "Mấy giờ kết thúc ? Có muốn tôi qua đó đón ?"

      " cần đâu, tôi lái xe rồi."

      "...Vậy được rồi, lúc về nhà nhớ chú ý an toàn, về đến nhà gửi cho tôi tin nhắn đấy."

      " biết." Tống Thanh Xuân ngừng lại chút, sau còn : "Vậy tôi có việc trước đây ?"

      "Ừ, tạm biệt." (*)

      (*) Chỗ này trong VP là tái kiến, edit thành gặp lại hay hẹn gặp lại nhưng mình thấy để tạm biệt hợp với văn hóa hơn.

      Tống Thanh Xuân vội vàng câu "Tạm biệt" rồi liền nhanh chóng cúp điện thoại.

      Tống Thanh Xuân để điện thoại di động ở bên, thất thần trong xe hồi rồi lại quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính ô tô mới phát chính mình vậy mà chạy đến công viên Bắc Hải.

      Lúc này mười hai giờ khuya rồi nên xung quanh đều là mảng yên tĩnh.

      Tống Thanh Xuân nghĩ nghĩ rồi đẩy cửa xe, xuống xe rồi sau đó bộ vào công viên Bắc Hải.

      Từ cửa vào rẽ trái liền là hồ, dọc theo bờ hồ mà xác định phương hướng, có mục đích về phía trước.

      Gió mùa hạ về đêm thồi tới mặt hồ mang theo hơi ẩm cùng cảm giác mát mẻ thổi đến làm làn váy cùng mái tóc của ngừng tung bay.

      tùy ý chỉnh lại tóc, để ý mình giày cao gót cùng đôi chân mệt mỏi mà tùy tiện tiếp tục về phía trước.

      biết là chính mình được rất xa, cũng biết tại bản thân mình ở công viên Bắc Hải nhưng toàn bộ đầu óc của lại bị Tô Chi Niệm chiếm trọn.

      vẫn đến khi sức cùng lực kiệt rốt cuộc chân cũng đau đến thể bước mới dừng lại

      Sau đó chậm rãi đảo mắt phát chính mình đứng chiếc cầu hình vòm.

      ghé lên thành cầu mà nhìn sóng xô vào nhau mặt hồ giống như ở trong nhà vệ sinh Kim Bích Huy Hoàng lại lần nữa trở nên thất thần.

      Đêm nay nhìn thấy ở trong phòng với mầy , vốn khó chịu và phẫn nộ như vậy là vì ghen tỵ.

      Đêm nay nghe được cơ thể cùng tâm hồn của đều chỉ thuộc về tên Đình Đình kia, vốn dĩ đau lòng như vậy là do hâm mộ ấy.

      Rốt cuộc cũng thể lừa dối chính mình được nữa rồi...Tô Chi Niệm ở trong mắt thế nhưng còn là cái người làm cho chán ghét, cướp trong sạch của , cả đợi hận thể gặp lại.

      Khó trách sau khi cùng tạm biệt lại thường xuyên nhớ đến .

      Khó trách khi sốt cao mà ngã xỉu trong lòng lại muốn đưa bệnh viện, lại cứ muốn trông đêm.

      Khóa trách khi nhìn thấy mua đồ ăn ngoài lại chạy tới siêu thị mua nhiều món như thế chỉ để chuẩn bị cho bữa cơm phong phú.

      Khó trách khi bước vào biệt thự của liền lưu luyến muốn rời khỏi.

      Khó trách ngày đó khi trong lòng lại đau nhói.

      Khó trách mấy ngày nay lại phân biệt ngày đêm mà nhắn tin với .

      Khó trách lại cố gắng tìm cách để được gặp .

      Khó trách...Nhiều khó trách như vậy lại làm cho cũng thể trốn tránh trái tim của mình nữa.

      Cho dù biết, tới cùng là lúc nào lực chú ý của từ người Dĩ Nam lại chuyển đến người .

      Cho dù biết, tới cùng là lúc nào lòng của lại đánh rơi ở người .

      Nhưng mà tại thể thừa nhận thực : Tống Thanh Xuân dường như thích Tô Chi Niệm rồi.


      --- ------ ------ --------


      Chương 485 : ra đó là (15)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Nhưng mà tại thể thừa nhận thực : Tống Thanh Xuân dường như thích Tô Chi Niệm rồi.

      Khi ý nghĩ này chậm rãi xẹt qua lòng Tống Thanh Xuân lại làm cho rốt cuộc cũng tìm được bất kỳ cái cớ gì để trốn lòng của , cuối cùng cũng hiểu được vì sao đêm nay bản thân lại giống như chính mình thường ngày.

      quen biết Tô Chi Niệm thời gian dài như vậy nhưng chưa bao giờ thể tiểu tính tình trước mặt , cũng bao giờ làm nũng cả.

      Mà ngay cả lúc trước khi hung
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 487: ra đó là (17)

      Editor: Tiểu Ốc (DĐLQĐ)

      Tô Chi Niệm liên tục “A" hai tiếng, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút biết nên trả lời như thế nào, nghĩ hồi lâu, rồi mới nhắn mấy từ này: "Thời gian còn sớm nữa, còn chưa ngủ sao?"

      "Chờ về đến nhà."

      Tô Chi Niệm chỉ nhắn lại bốn chữ đơn giản, nhưng Tống Thanh Xuân lại hiểu ý của .

      Ý là, chờ đến khi nào về được nhà, ngủ.

      Khi vẫn chưa ý thức được bản thân , cũng dùng loại phương thức nhắn tin như thế này để trò chuyện đêm khuya với , vào lúc đó từng có cảm động nho , mặc dù nó lớn bằng cảm động mãnh liệt xen lẫn với rung động như bây giờ, nhưng nó lại khiến cho tình cảm của đối với ngày càng mãnh liệt hơn.

      Tống Thanh Xuân dừng xe lại, vừa lên lầu, vừa nhắn lại cho Tô Chi Niệm: "Đến nhà rồi."

      tựa như vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh chiếc điện thoại vậy, rất nhanh có hồi đáp: " ngủ sớm chút ."

      "Ừ, ngủ ngon." Nhắn xong dòng chữ này, Tống Thanh Xuân vào phòng tắm.

      Giống như hồi trước, sau khi tắm xong và ra ngoài, cầm điện thoại di động lên liền nhìn thấy màn hình an tĩnh lên hai chữ mà Tô Chi Niệm gửi tới: "Ngủ ngon."

      ràng mỗi đêm gần đây, đều nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của , nhưng tối nay khi nhìn thấy hai chữ này, tâm tình hết sức phức tạp.

      Làm sao đây? Hình như kể từ sau khi nhận ra mình , tình cảm của đối với càng ngày càng mãnh liệt, tình này tựa như sắp làm chật kín trái tim của rồi.

      --- -------

      Mặc dù Tống Thanh Xuân ngủ rất trễ, nhưng mà tám rưỡi sáng ngày hôm sau, vẫn đúng giờ đến biệt thự của Tô Chi Niệm.

      Trước khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm gặp mặt, hai người nhắn tin tán gẫu buổi sáng rồi, vào buổi sáng lúc Tống Thanh Xuân ra khỏi cửa, ti vi trong phòng khách chợt bật lên, nên vừa vặn nghe được tin tức sáng sớm về những bộ phim sắp chiếu gần đây, trong đó có bộ phim của đạo diễn mà Tống Thanh Xuân rất thích, trước kia từng qua với Tô Chi Niệm, rồi sau đó mới biết rằng công ty đầu tư cho bộ phim này chính là Tô Thị, lúc ấy Tô Chi Niệm còn chờ đến khi nào bộ phim công chiếu lần đầu, mang xem, mà khoảng cách từ bây giờ cho đến lúc công chiếu lần đầu còn chưa tới tuần lễ, nhưng Tô Chi Niệm lại hề đề cập với về kiện này, chẳng lẽ quên rồi sao?

      Đúng là hình như mặc dù quen biết lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa hề cùng xem chung bộ phim nào. . . . . . Vào lúc Tống Thanh Xuân đợi đèn xanh đèn đỏ, nhắn cho Tô Chi Niệm câu “Chào buổi sáng”, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ lúc rồi mới nhắn tiếp: "《Trục thời gian 》 sắp được công chiếu lần đầu rồi đó. . . . . ."

      Tô Chi Niệm có lẽ vừa mới thức dậy, còn rửa mặt, cho nên chờ đến khi tới biệt thự của rồi, vẫn chưa nhận được hồi đáp.

      Gần như Tống Thanh Xuân vừa mới ấn chuông cửa giây trước, giây kế tiếp cánh cửa liền bị Tô Chi Niệm mở ra từ bên trong, thu xếp bản thân đầy đủ, ở phần trước cửa để thay giày.

      Tống Thanh Xuân chờ xong giày, mới đưa cho chiếc thẻ ngân hàng màu đen sớm chuẩn bị trước.

      Mí mắt Tô Chi Niệm rũ xuống nhìn vào chiếc thẻ, dừng lại trong chốc lát, rồi mới vươn tay nhận lấy.

      Hai người đều vội làm, nên có nhiều thời gian để chuyện phiếm, vào lúc Tống Thanh Xuân đưa được xe của mình tới trước cửa, Tô Chi Niệm vừa sửa sang lại cà vạt, vừa gọi
      [​IMG]

      Chương 489. ra đó là (9)

      Edit: Tuyết (nguyethoadatuyet)

      Trình Thanh Thống trố mắt hồi rồi mới nhìn về phía nhân viên lễ tân, nở nụ cười dịu dàng, đưa ra cầu của mình, " phiền quá. Có thể cho tôi biết số điện thoại của tiên sinh Tần Dĩ Nam ?”

      Nhân viên lễ tân rất dễ chuyện, đáp lại tiếng với thái độ rất cung kính, sau đó liền cúi đầu, đọc mười con số.

      Trình Thanh Thông xác nhận lại cùng nhân viên lễ tân lần nữ rồi câu “cảm ơn”, rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng.

      Ngồi xe, Trình Thanh Thông tay cầm di động, trong đầu suy nghĩ vài dòng, nhắn cho Tần Dĩ Nam tin, "Tần tiên sinh, khỏe ? Tôi là Trình Thanh Thông, cảm ơn tối qua giúp tôi. biết là có biết phiền , xin hãy cho tôi biết là trả bằng đồ quý giá hay chi phiếu nhé? Tôi muốn trả tiền hôm qua ở khách sạn cho .”


      Từ đêm hôm đó, Tống Thanh Xuân càng thêm hiểu trái tim mình. biết bản thân Tô Chi Niệm, suýt nữa phát điên lên.

      Lúc gặp , tim đập liên hồi khẩn trương; lúc gặp , nhớ đến mức bồn chồn yên, hận thể ôm di động mà chết chìm cùng đống tin nhắn với .

      biết có người trong lòng. Chuyện tình của với Đình Đình sâu đậm như vậy, có lẽ biết thích đâu. Nhất định là kẻ đơn phương rồi. phải chưa từng nghĩ đến việc chôn sâu phần tình cảm này tận đáy lòng, cũng phải chưa thử cắt đứt liên lạc với , mà là vì khống chế được chính mình.

      giống hệt thứ ma túy, khi hút vào lập tức bị nghiện, càng cố gắng kiềm chế lại càng điên cuồng.

      kiên trì nửa ngày gửi tin nhắn cho , rốt cuộc bản thân chán nản đến mức có tinh thần làm việc gì cả. Mãi cho đến khi nhìn thấy tin nhắn của , mới thấy mình như sống lại.

      Ngày trước, khi Tần Dĩ Nam đến chấp mê bất ngộ, cùng lắm chỉ là ngẩn người ngây ngốc khi nhớ đến ta. Lúc ta gần gũi với những người con khác, chuyện đó hề ảnh hưởng đến cuộc sống của .

      Nhưng mà bây giờ, say mê Tô Chi Niệm đến mức như bị tẩu hỏa nhập ma. Chỉ cần có tin nhắn của gửi đến, liền giống như cá bị mắc cạn, thiếu mất dưỡng khí mà sống dở chết dở, thậm chí mỗi khi di động vang lên vài tiếng, dù trong đầu có vướng mắc bao nhiêu đều bị bỏ qua hết. Nhìn thấy tin nhắn của Tô Chi Niệm, cười đến ngây ngốc. Còn nếu phải, chân mày liền níu chặt lại.

      Chẳng những cảm xúc của bị ảnh hưởng mà ngay cả cách sống của cũng vì mà thay đổi.

      họp, cho dù trước đó có ghi chép
      [​IMG]

      Chương 491: kiềm chế mà bày tỏ (1)

      Editor: Diep Thu Khinh – *******************

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, hô hấp khỏi trở nên dồn dập, đưa đầu ngón tay lên rồi lại đưa xuống, đưa xuống rồi lại đưa lên, lặp lại nhiều lần như thế, từ đầu đến cuối chưa từng ấn xuống.

      Làm sao bây giờ? Lỡ như tỏ tình, mà ấy vẫn thích làm sao bây giờ?

      Khi đó, phải chăng ấy và ngay cả làm bạn bè cũng được?

      có thế giới của ....Tống Thanh Xuân còn chưa có bị từ chối, chỉ mới nghĩ đến sáu chữ đó thôi, mà ngực của đau ỉ rồi.

      Thế nhưng thử, sao biết chắc chắn bị từ chối chứ?

      Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân rối loạn giống như xảy ra đánh nhau vậy, rất hỗn loạn, cuối cùng, cả người dường như phát điên, dùng sức tóm lấy tóc, ném điện thoại di động xuống giường.

      ... ...... ...... ...... ....

      Bởi vì quá , nên lúc nào cũng lo lắng.

      Tống Thanh Xuân bị vướng mắc rất lâu, mà tin nhắn tỏ tình vẫn chưa gửi , vào lúc 10 giờ, sửa soạn cho bản thân xong xuôi, rồi cửa hàng tổng hợp.

      Chỉ với món quà sinh nhật, thế nhưng phải dạo khoảng 4 tiếng đồng hồ, mới lựa được món đồ thích hợp.

      Lúc thanh toán tiền, đứng trước mặt là hai trẻ tuổi, trò chuyện sôi nổi.

      Lúc ban đầu, Tống Thanh Xuân để ý các ấy trò chuyện về những cái gì, cho đến khi người trong bọn họ câu: “ Bạn theo đuổi ta 6 năm, rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi.”, mới vểnh tay, nghiêm túc lắng nghe.

      “ Đúng vậy, là 6 năm 3 tháng, lúc ban đầu khi mình thích ấy, ấy cũng được người ta thích, là hoa khôi của hệ tiếng Trung, vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, lúc đó mình chỉ muốn làm bạn cùng ấy, mỗi ngày có thể nhìn thấy ấy là tốt lắm rồi, nhưng sau đó, bởi vì mình uống rượu say, lỡ miệng thổ lộ với ấy, rồi lại bị ấy từ chối.....” ràng trải qua những việc rất đau khổ, thế mà lúc nhắc tới chuyện của lúc trước, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: “ .... ra lúc ấy cảm thấy rất tuyệt vọng, chỉ nghĩ ngay cả làm bạn bè cũng thể làm được nữa rồi, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, chúng mình vẫn ít khi chuyện với nhau, nhưng mình vẫn thích ấy, sau khi tốt nghiệp, chúng mình được coi như có duyên phận , vào làm cùng công ty, trở thành đồng nghiệp.... Ừ, mình bắt chuyện trước với ấy, do rất thích, cho nên dễ dàng thỏa hiệp, ngược lại, ấy có thái độ từ chối mình giống như khi còn ở đại học...... Cứ từ từ tiếp xúc như vậy..... tại, ừ, ấy cầu hôn mình rồi, vào cuối tuần chúng mình cử hành hôn lễ......”
      ... ...... ...... ...... ...... .........
      Tống Thanh Xuân mang theo món quà mua tặng cho Tô Chi Niệm, dọc đường, suy nghĩ về câu chuyện xưa của đứng ở quầy thanh toán ban nãy.

      Nếu như , buổi sáng chỉ có những tưởng tượng có căn cứ được suy ra từ tiểu thuyết, vậy mới vừa rồi chính là trường hợp thực tế thành công,

      thử dứt bỏ phần tình cảm này, vậy phải đợi đến bao giờ nhận ra là mình , tình cảm sớm ghi tạc trong lòng khó mà dứt bỏ, nếu có cách nào ngừng thích ấy, rồi lại
      [​IMG]\

      Chương 493: kiềm chế mà bày tỏ (3)

      Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Qúy Đôn

      Tô Chi Niệm gõ xong dấu chấm câu sau cùng, chuẩn bị gửi , cả người bỗng nhiên giống như bị điểm huyệt, cứng ngắt ngồi ở ghế lái.

      câu "Em " của làm cho cả thế giới của đều nở hoa, quang cảnh đẹp sao tả xiết, mừng rỡ như điên, hận thể lập tức xông tới trước mặt , bế lên, ôm lấy chặt, chân thành đáp lại câu: " cũng em."

      Nhưng làm sao, làm sao lại quên. . . . . . có tư cách ở chung chỗ với . . . . . .

      Vừa rồi trong lồng ngực có bao nhiêu nóng bỏng, lúc này đây lại cảm thấy có bao nhiêu rét buốt.

      Toàn thân máu huyết sôi trào, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt kích động mừng rỡ của , dần dần biến thành bi thương cứng ngắc so với khóc càng khó coi hơn.

      Huống chi, đây chỉ là dòng tin nhắn, có lẽ. . . . . .Chỉ là câu đùa của ….

      Tô Chi Niệm vừa an ủi mình như thế vừa chậm rãi bước xuống xe, sau đó giẫm lên mặt đất bị mặt trời chiếu xuống nóng hổi, từng bước từng bước trở vào trong nhà lần nữa.

      Mẹ vẫn còn ở trong bếp bận rộn, Tô Chi Niệm sức cùng lực kiệt ngã lên ghế sofa, nhắm mắt lại, nhưng có chút buồn ngủ nào, trong đầu luôn quanh quẩn dòng tin nhắn kia của Tống Thanh Xuân.

      Khoảng chừng trôi qua ba phút, mẹ từ trong bếp ra, thấy nằm ở ghế sofa, cho rằng ngủ thiếp , lên tiếng, sau đó cất bước lên lầu.

      lát sau, lại cất bước từ lầu xuống, tới trước mặt của , khoác tấm chăn hay cái gì đó lên người .

      mở mắt, mẹ nhìn từ ái cười cười, : "Tại sao vào phòng ngủ, sợ ở chỗ này gió thổi lạnh sao."

      lên tiếng, chậm rãi ngồi dậy.

      Mẹ thấy ngủ tiếp, liền rót cho ly nước, sau đó bắt đầu liên miên bên tai : "A Niệm, con càng ngày càng lớn tuổi, đừng cứ luôn bận bịu công việc, cũng nên suy nghĩ đến chuyện lớn cả đời ."

      Chuyện lớn cả đời . . . . . Lúc bốn chữ này truyền vào trong tai Tô Chi Niệm, tay cầm ly nước của lơ đãng run cái.

      Người phụ nữ muốn kết hôn chỉ có , người đó mới vừa với câu "Em " , thế nhưng cách nào đáp lại được.

      Tô Chi Niệm lên tiếng, mẹ vẫn cứ tiếp tục : "Thừa dịp bây giờ mẹ còn trẻ, con kết hôn, có con, mẹ còn có thể giúp chăm sóc, bằng qua hai năm nữa thể giúp được gì. .
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :