1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 404: Nhớ thương(4)

      Edit: Dê Núi

      " xin lỗi, hình như tôi nhầm phòng bệnh rồi. . . . ." Trình Thanh Thông mỉm cười áy náy, vừa đóng cửa vừa cố ý đem lầm bầm lầu bầu câu to: "Kỳ quái, ràng Tống Thanh Xuân ở phòng bệnh này mà tại sao đúng đây?"

      Lúc Trình Thanh Thông đóng cửa, Tần Dĩ Nam liền cúi đầu tiếp tục xem sách, lại nghe được ba chữ "Tống Thanh Xuân", theo bản năng ngẩng đầu lên, gọi Trình Thanh Thông: "Chờ. . . . . ."

      Trình Thanh Thông ngó đầu vào phòng bệnh, hướng về phía Tần Dĩ Nam "Hả?" tiếng.

      " mới vừa muốn tìm ai?" Tần Dĩ Nam hỏi.

      "Tống Thanh Xuân." Trình Thanh Thông bày ra vẻ mặt hơi khổ não, lập tức lên vẻ mong đợi: "Tiên sinh, chẳng lẽ ngài biết Tống Thanh Xuân? Vậy có thể làm phiền ngài cho tôi biết, Tống Thanh Xuân nằm ở phòng bệnh nào hay ?"

      Tần Dĩ Nam khép sách, trả lời: "Hai ngày trước ấy làm thủ tục xuất viện."

      "À?" Trình Thanh Thông giả bộ giật mình, đáy lòng vừa thầm tán dương khả năng diễn xuất của chính mình, ban đầu làm diễn viên là đáng tiếc, vừa ảo não giọng vừa đứng lên: " ấy có vật rất quan trọng bị rơi vào tay tôi, tôi muốn tìm ấy để trả lại." Trình Thanh Thông xong, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.

      Hôm nay tới đây mới biết, ra là Tổng giám đốc Tô phái đến tìm thanh mai trúc mã của Tống tiểu thư, là người đàn ông vừa khóc vừa cười mà nhìn thấy ở cửa phòng rửa tay.

      Chính xác mà , đây là lần thứ ba thấy ta. Lần đầu tiên là ở buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới của Dior, khi đó ta mặc đồ Tây, áo giày da, đẹp trai bức người, còn lần này lại là toàn thân đeo băng, sưng mặt sưng mũi. . . . . .

      Cái thế giới này cũng . Trình Thanh Thông thầm nghĩ như vậy nhưng mà mặt lại bày ra bộ dáng biết gì, hỏi: "Xin hỏi, ngài và Tống Thanh Xuân là bạn bè sao?"

      "Tôi và Tống Tống từ cùng nhau lớn lên."

      "Vậy hai người rất thân quen chứ?"

      Tần Dĩ Nam gật đầu.

      Trình Thanh Thông dùng giọng thương
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 406: Nhớ thương(6)

      Edit: Dê Núi

      Năm đó Tần Dĩ Nam viết rất nhiều, cơ hồ toàn bộ đều ở chỗ này. Nếu quả như là Đường Noãn đưa cho Tống Thanh Xuân , vậy cũng đưa toàn bộ cho ấy chứ. . . . . .

      Cho nên, chỉ có cái khả năng. . . . . .Tần Dĩ Nam mơ hồ suy đoán nguyên nhân, nắm chặt trong tay, nổi lên hơi hơi run.

      nhớ ban đầu vì để cho Đường Noãn cùng Tống Thanh Xuân hòa hảo, cố ý gọi ấy đến "Bắc Kinh yến" ăn cơm. Ở bàn cơm, Đường Noãn còn cười híp mắt hướng về phía Tống Thanh Xuân cho biết hai người quen nhau thế nào. Ngay lúc đó Đường Noãn rất động tình, d/đ'l;q'd còn nhịn được còn phụ họa theo câu, ấy còn câu: "Tôi hi vọng người tôi hạnh phúc, tôi hi vọng người tôi thích tôi."

      tinh tường nhớ, khi mình xong câu đó, Tống Thanh Xuân vẫn rất trầm mặc, đột nhiên chen vào câu: "Vậy còn ? Dĩ Nam, cảm thấy lúc viết những câu thơ kia trong sách, câu nào viết tốt nhất?"

      Lúc đó còn có chút tiếc nuối, qua hồi lâu mới mở miệng, vẻ mặt trịnh trọng trả lời câu: "Nếu như nhau cặp tay đến già; nếu như vô duyên chúc em mạnh khỏe."

      Khi vừa dứt lời, trong nháy mắt đôi đũa trong tay của Tống Thanh Xuân liền rơi xuống bàn, sau đó người Tống Thanh Xuân giống như là bị kích thích rất lớn lập tức đứng lên.

      đứng dậy theo quan tâm hỏi thế nào? Nhưng Tống Thanh Xuân lấy cớ vệ sinh, muốn cùng , lại bị buồn bã cự tuyệt!

      Sau đó chờ rất lâu mà thấy ra, rất yên lòng, liền theo qua, sau đó vừa vặn đụng phải từ trong phòng rửa tay ra ngoài. Khi đó khôi phục bình thường, giống như khi còn bé còn cười híp mắt hướng về phía làm nũng.

      Ngày hôm đó Tống Thanh Xuân còn kêu tên của định gì đó nhưng lại thôi. Sau đó lúc ở tập đoàn Tống thị, Tống Thanh Xuân gặp lại và Đường Noãn, ràng có lời gì định nhưng rồi cũng ra khỏi miệng.

      Ngày đó hiểu Tống Thanh Xuân có điều muốn , bởi vì biết trong lòng Đường Noãn có địa vị gì, có cũng được có cũng được.

      Mà ở Bắc Kinh yến ngày đó hiểu, là bởi vì chưa từng hỏi qua Đường Noãn. Nhưng là bây giờ, hiểu. . . . . . Tất cả đều hiểu. . . . . .

      hiểu Bắc Kinh yến ngày ấy, tại sao Tống Tống đột nhiên kích động như vậy, tại sao kêu tên nhưng cái gì cũng . hiểu truyền thơ qua sách ràng mang đến cho cảm giác
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 408: Nhớ thương(8-)

      Edit: Dê Núi

      Chuyện Tổng giám đốc giao phó cho làm, đều làm xong, cũng đều làm theo đúng như ngài ấy muốn nhưng ngài ấy yên tâm sao?

      Bây giờ, Tổng giám đốc vẫn hôn mê tỉnh, tình huống nguy cấp lúc nào cũng có thể ra đột ngột. Nếu như Tổng giám đốc đến Thiên đường, thấy mình nằm đơn trong phòng bệnh, bên cạnh có người mình thích nhất làm bạn Tổng giám đốc hối hận sao? Trình Thanh Thông chậm rãi ngồi chồm hổm mặt đất, khóc thành tiếng.

      biết Tổng giám đốc hối hận, chỉ cần Tống tiểu thư bình yên còn bao nhiêu bi thương ngài ấy đều có thể chịu đựng được. Cho nên đều làm theo những điều Tổng giám đốc dặn dò, nguyện vọng lớn nhất cả đời Tổng giám đốc cũng phải là lấy được Tống tiểu thư, mà là hi vọng Tống tiểu thư mạnh khỏe.

      Nguyện vọng củaTổng giám đốc chính là nguyện vọng của . Cho dù trong lòng đau đớn, khó chịu hơn nữa cũng đem hết toàn lực hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Tổng giám đốc.

      --- -----

      Tống Thanh Xuân đem hành lý từ biệt thự Tô Chi Niệm ném vào Tống gia, dọn dẹp gì mà ngay bệnh viện. Lúc vào cửa khu nội trú lại gặp Trình Thanh Thông từ bên trong ra.

      Trình Thanh Thông cảm thấy bất ngờ, lúc nhìn thấy Tống Thanh Xuân, vẻ mặt có chút sững sờ chút, sau đó liền cúi đầu dấu cặp mắt sưng đỏ vì khóc, hướng về phía Tống Thanh Xuân cười nhàng, chủ động chào hỏi tiếng: "Tống tiểu thư."

      Tống Thanh Xuân cũng bất ngờ khi gặp lại Trình Thanh Thông. Lời của Trình Thanh Thông lúc ở biệt thự Tô Chi Niệm hai giờ trước vẫn còn quanh quẩn ở trong đầu. Bây giờ gặp lại lần nữa giống d/đ'l;q/d như rắc muối lên vết thương đầm đìa máu tươi. Cho nên ý niệm đầu tiên chính là muốn né tránh nhưng vẫn chậm bước, Trình Thanh Thông mở miệng lên tiếng trước. Dùng sức nắm chặt túi trong tay, bỏ ra rất nhiều sức lực mới duy trì được giọng điệu vững vàng, đáp lại Trình Thanh Thông: "Trình tiểu thư."

      xong, Tống Thanh Xuân liền vòng qua Trình Thanh Thông, hướng về phía khu nội trú, lúc qua Trình Thanh Thông lại mở miệng : "Tống tiểu thư,
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 410 : Nhớ thương(10)

      Edit: Dê Núi

      "Vâng, em biết." Tống Thanh Xuân giơ tay chào tạm biệt Tần Dĩ Nam, đóng cửa rời .

      Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Tần Dĩ Nam, hai tay đặt ra sau ót, tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm bóng đèn trần nhà, tầm mắt có chút trở nên mơ hồ. ra mới vừa muốn hỏi Tống Thanh Xuân có phải người từng cùng mình trao đổi thơ ? Nhưng lời đến khóe miệng vẫn hỏi ra.

      Buổi chiều Tần Dĩ Nam lật xem rất nhiều vật cũ trong hộp, đại đa số những vật cũ trong đó đều có liên quan đến , để biết từ thời niên thiếu Tống Thanh Xuân len lén thích . Cho tới nay d/đ'l;q/d đều cho rằng chỉ xem giống như trai mình, lại nghĩ rằng có tâm ý với mình. Khi lật tới cuối cùng, thấy được tờ giấy trắng hình như bị nước mắt thấm ướt, chữ viết trong đó bị nhòe hết. Nhưng còn là có thể nhận ra đó là chữ viết của .

      Từ nét mực đó có lẽ là vừa viết cách đây lâu.

      " Dĩ Nam, bắt đầu từ hôm nay, em muốn học từ từ để quên ."

      " Dĩ Nam, đây là ngày đầu tiên muốn quên , vốn muốn gửi tin nhắn cho nhưng lại khống chế."

      "Đây là ngày thứ hai, em nhẫn nhịn nhắn tin với nhưng lại chát với cả buổi.

      . . . . . .

      "Ngày thứ mười, em nhớ , hình như khó quên quá."

      . . . . . .

      "Ngày thứ hai mươi, từng cho là bỏ được tất cả cũng bỏ được nhưng đến hôm nay ta mới phát , giống như sắp quên được ."

      . . . . . .

      "Ngày thứ ba mươi, thậm chí có mười ngày quên ghi chép tâm tình của mình khi để xuống tâm tình với , hơn nữa em có thể rất tự nhiên đối mặt với rồi. Em nghĩ mình làm được."

      Tuy ngày trước là do vô tâm nhưng lại làm cho rất nhiều đau lòng, bây giờ từ từ quên những vết thương trong lòng, cần gì phải nhắc đến chuyện xưa, lần nữa vạch trần thương thế của ?

      Tần Dĩ Nam sửng sốt lâu, cuối cùng nhàng thở dài cái, cầm điện thoại lên nhìn tin nhắn "Bảo bối" gởi tới hồi lâu, cuối cùng nhàng
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 412: lâu gặp (2)

      Edit: Dê Núi

      Ba giờ chiều Tống Thanh Xuân từ trong quán cà phê bước ra, ánh mặt trời chiếu xuống mọi người phố khiến ai cũng như tươi cười rực rỡ.

      Tống Thanh Xuân lên xe, liếc mắt nhìn lên bầu trời, mây cuốn mây tan xuyên qua ánh mặt trời để cho tâm tình người ta đều tốt hơn nhiều. Đột nhiên có chút muốn về công ty, vì vậy liền thong thả lái xe vòng quanh.

      Cuối cùng Tống Thanh Xuân dừng xe ở cổng công viên, vừa mới chuẩn bị xuống xe vào trong công viên ngồi chút, kết quả xe mới vừa dừng xe còn chưa kịp cởi dây an toàn, liền thấy ở cửa công viên có cậu bé mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng giơ hai kẹo đường d/đ'l.q'd màu hồng về phía bé mặc quần sooc màu vàng nhạt. Lúc bé nhận lấy kẹo đường, nụ cười mặt vô cùng xinh đẹp. bé nhón chân hôn lên mặt cậu con trai, sau đó tay nắm tay mỗi người cầm cây kẹo đường vào phía trong công viên.

      Ở trong công viên, cậu bé và bé còn cầm kẹo trong tay mình đưa tới mặt đối phương cho đối phương ăn miếng.

      Hình ảnh như vậy giống như cũng từng . . . . Lần cuối cùng thấy Tô Chi Niệm cũng gần như thế, mua hai cây kẹo đường nhưng gữu lại cây cho mình giống cậu bé vừa rồi mà là đưa cả hai cây cho . ràng khi đó rất tốt, thế nào xoay người cái, lại biến thành người dưng?

      hơn hai tháng chưa từng thấy .

      Tống Thanh Xuân chưa bao giờ biết rằng, thành Bắc Kinh lại lớn như thế, lớn đến mức hai người từng ngày đêm chung sống mà sau khi tách ra liền như bèo nước gặp nhau đều chưa từng có gặp lại lần.

      Tống Thanh Xuân vốn định giải tỏa tâm tình chút nhưng trong nháy mắt lại hăng hái tiêu tán mất, ảm đạm ngồi ở trong xe hồi lâu, cho đến khi người bán kẹo đường ngang bên cạnh xe của mình, mới ngơ ngác vươn tay mở cửa sổ xe, giọng có chút khô khốc hỏi: "Xin chào, xin hỏi bao nhiêu tiền cây?"

      "10 đồng."

      là đúng dịp. . . . . . Mặc dù qua hai tháng, Tống Thanh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :