1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 384. em tốt, chỉ có thể như vậy (4)

      Edit: Tuyết (nguyethoadatuyet)

      Trái tim gần như bị vây hãm đến mức căng thẳng, ở trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

      biết xe chạy trong bao lâu, cũng tốc độ xe nhanh đến mức nào. Cách lớp cửa kính, Tống Thanh Xuân chỉ thấy khung cảnh bên ngoài càng lúc càng vắng người.

      Trước đó lâu còn quan sát thấy chiếc xe con, bây giờ nhìn lại, ngay cả cánh chim cũng chẳng xuất .

      Sương mù hôm nay rất dày, tầm nhìn xa chỉ khoảng năm mươi mét, quả là ngày ảm đạm. Ánh nắng sớm phai nhạt, đất trời nhanh chóng tối sầm. Quốc lộ này quá mức hẻo lánh, hai bên có đèn đường, chỉ còn ánh sáng từ đuôi chiếc xe tải đằng trước chiếu tới, khiến cho người ta cảm thấy cái chết cận kề rất gần.

      biết qua bao lâu, đường bắt đầu hẹp, mặt đất được bằng phẳng, xe chạy xóc nảy liên tục, vì vậy mà tốc độ dần chậm lại.

      Khó khăn lắm mới vượt qua đoạn đường tệ hại, người đàn ông lái xe có vết sẹo liền đạp ga, chuẩn bị tăng tốc. Bất thình lình, luồng sáng xuyên qua màn sương chiếu tới từ phía đối diện, chói đến mức thể mở mắt ra nổi. Người đàn ông có vết sẹo mắng câu “Mẹ kiếp!”, chuẩn bị bấm còi, thẳng hướng tiến tới, tăng tốc đến mức phát ra tiếng “Phang”. Tống Thanh Xuân cảm thấy chiếc xe mình ngồi rung lắc dữ dội, sau đó liền còn tiếng động nào.

      Trong xe im lặng hơn phân nửa, người ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Xuân chửi câu tục, sau đó hạ kính xe xuống, nhìn ra phía bên ngoài rồi quát với giọng thô bạo, "*** có lái được hay ?!”

      có ai đáp lại.

      "Đúng là xui xẻo! Đừng để ý nữa, chúng ta làm chuyện chính ." Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước .

      Lái xe nghe theo lời, lập tức khởi động xe lần nữa.

      Chiếc xe ngừng ở trước mặt kia đột ngột đảo mạnh, đằng sau nó là loạt tiếng kêu của động cơ. đợi cho xe chở Tống Thanh Xuân tiếp, nó lại lần nữa đụng mạnh vào chiếc xe bên này.

      Xe bị tông vào, tắt máy.

      Người lái xe hung hăng phun ra loạt mấy câu chửi thô tục, cố hết sức khởi động lại chiếc xe, nhưng dù cho có làm thế nào nó vẫn lên ga được.
      Đầu của chiếc xe đối diện bị đâm đến
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 386 : em tốt, chỉ có thể như vậy (6)

      Editor: Diep Thu Khinh – Diễn Đàn **********

      Do Tống Thanh Xuân ngồi ở trong xe, nên thể thấy được tình hình bên ngoài, đáy lòng cực kỳ lo lắng.

      Khi ở bên ngoài, di chuyển về hướng cửa xe nơi có Bàn Tử ngồi tầng xe đó.

      Nhưng bởi vì tay chân của đều bị trói chặt, nên hành động cực kỳ chậm chạp, khi rất vất vả mới đến được bên cạnh xe, lúc vừa chuẩn bị muốn xuống xe, cửa xe nơi ghế lái chợt bị đẩy ra, tên tài xế ở xe canh chừng nhanh chóng nhảy xuống xe, nắm cánh tay của , cứng rắn lôi từ xe xuống : “ Dừng tay cho ta!”

      Tên tài xế nắm tay Tống Thanh Xuân đẩy về phía đầu xe, chân của Tống Thanh Xuân bị trói, theo kịp với sức lực của , lập tức liền té lăn mặt đất, giây kế tiếp, tóc của bị người thô lỗ nắm lên, sau đó cây dao bén nhọn, lạnh như băng đặt cổ : “ Mày dừng tay lại, tao liền dao giết mày.”

      Tần Dĩ Nam thấy màn như vậy, vốn muốn giơ cây gậy đánh về phía Bàn Tử, động tác chợt dừng lại: “ Tống Tống!”

      “ Mày mau đem cây gậy trong tay ném xuống!” Tên tài xế lên tiếng uy hiếp.

      Miệng Tống Thanh Xuân bị dán lại, ra lời, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt của Tần Dĩ Nam, ngừng lắc đầu với ta.

      “ Tống Tống!” Tần Dĩ Nam biết rằng ý của ấy là muốn ta ném cây gậy xuống, chính ta cũng biết, nếu như ném xuống, hai người coi như xong rồi, ta nắm chặt cây gậy trong tay, tiếp tục gọi tiếng tên .

      “ Ném xuống!” Tên tài xế dùng sức đè cây dao vào cổ của Tống Thanh Xuân, lập tức có vệt máu đỏ tươi chảy xuống.

      Lần này, Tần Dĩ Nam đối mặt với những cái lắc đầu của Tống Thanh Xuân, hề chần chừ, trực tiếp buông cây gậy trong tay xuống đất.

      Tiếp theo, vốn Bàn Tử bởi vì đau đớn mà ngồi chồm hổm dưới đất, lập tức tay mắt lanh lẹ nhặt cây gậy lên, hung ác đập vào đầu Tần Dĩ Nam.

      Tần Dĩ Nam rên lên tiếng, hai gò má vốn dịu dàng, bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, có lẽ qua khoảng nửa phút, máu tươi từ từ chảy xuống, theo hai gò má nhiễu xuống đất, sau đó Bàn Tử ở sau lưng ta lại dùng sức đập cái, thân thể ta lung lay, bỗng chốc té quỵ mặt đất.

      ràng tên Bàn Tử kia mới vừa rồi bị Tần Dĩ Nam đánh, bây giờ nhìn ta té xuống đất, có ý muốn dừng lại, tiếp tục giơ chân lên, đạp người Tần Dĩ Nam vài đạp, hung bạo vô cùng, vốn mập mạp, sức lực lớn hơn so với người bình thường, tại lại tức giận, sức lực càng thêm kinh người.

      Đầu Tần Dĩ Nam bị thương, trong phút chốc cơ bản thể nào đánh trả, chỉ có thể
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 388: em tốt, chỉ có thể như vậy (8-)

      Editor: Thư

      nghĩ, lúc bị dao đâm xuyên vào xương máu nhất định là rất đau. . . . . .

      Nhưng đúng là vẫn còn chưa kịp cảm nhận đau đớn đến tận cùng như vậy ra sao bóng tối bao trùm thế giới của . Trước khi hoàn toànmất ý thức, mơ hồ nghe nơi xa có tiếng xe truyền đến. Rất quen thuộc, giống tiếng xe của Tô Chi Niệm đưa về mỗi tối khi tan ca về muộn như đúc.

      Là Tô Chi Niệm tới hay vẫn là nghe nhầm do ảo giác trước khi chết?

      Tống Thanh Xuân rất muốn cố gắng mở mắt nhìn , nhưng mí mắt lại nặng trĩu như bị núi đè, thế nào cũng mở lên được, ngược lại đến cuối cùng, đại não đột nhiên ngừng hoạt động, rơi vào hôn mê.

      --- ------ -----

      Mặc dù báo cho Tần Dĩ Nam tìm Tống Thanh xuân, nhưng Tô Chi Niệm vẫn cảm thấy yên lòng như cũ.

      đường nhanh chóng chạy tới nơi hoạt động trực tiếp sản xuất của công ty Tống thị, vẫn luôn chú ý điện thoại di động.

      Nhưng trải qua 20', Tần Dĩ Nam vẫn chưa điện thoại lại. . . . . .

      Tô Chi Niệm cảm thấy đáy lòng mình lại bắt đầu xuất cảm giác hoảng hốt và áp lực thể giải thích được khiến hô hấp của cứng lại. chút suy nghĩ liền mở điện thoại di động lên, gọi cho Tần Dĩ Nam lần nữa.

      Điện thoại reo được chừng mấy hồi rồi vẫn có ai tiếp . . . . . .

      Tô Chi Niêm dập máy, đổi sang gọi cho Tống Thanh Xuân. lúc cho là điện thoại vẫn có ai bắt máy lại có tín hiệu kết nối.

      Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh lại kích động bật thốt lên tên của Tống Thanh Xuân:

      "Thanh Xuân?"

      "Là tôi."

      Bên trong truyền tới là giọng nam:

      "Tần Dĩ Nam."

      Tô Chi Niệm ngẩn người, sau đó mới hỏi:

      "Tại sao là ? Thanh Xuân đâu?"

      Ở đầu kia điện thoại, Tần Dĩ Nam trầm mặc .

      Tô Chi Niệm mơ hồ giống như là hiểu ra cái gì, hơi mất khống chế, tay cầm lái run lên, suýt nữa đụng phải hàng rào đường cao tốc, chợt đạp thắng xe, vốn biết còn cố ý lập lại câu hỏi lần:

      " ấy đâu?"

      " xin lỗi, tôi chậm bước, ấy bị người ta mang rồi. . . . . ."

      Giọng của Tần Dĩ Nam có chút lưu loát:

      ". . . . . . Chỉ là ấy lưu lại chút đầu mối, tôi căn cứ những thứ đầu mối kia, biết được mang ấy chiếc việt dã Buick màu vàng , về phía bắc, tôi lại đuổi theo. . . . . ."

      Tần Dĩ Nam còn chưa hết câu, Tô Chi Niệm tắt điện thoại rồi, mấy đầu ngón tay run rẩy, tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, bấm gọi, còn đợi Trình Thanh Thông mở miệng chuyện, trước hết vội vàng phân phó:

      "Bây giờ cậu liên lạc với thầy thuốc Hạ, để cho ông ta chuẩn bị chiếc xe cứu thương, tới chỗ xe tôi. . . . . ."

      khi Tống Thanh
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 390: em tốt, chỉ có thể như vậy! (10)

      Editor: Thu Lệ

      lập tức mở đèn pha ra, tầm mắt của vẫn luôn rất tốt, mượn ánh sáng mạnh mẽ của đầu xe để nhìn tình hình phía trước.

      người cầm dao găm nhanh chóng đâm về ngựcTống Thanh Xuân.

      người khác nắm khúc gỗ được vót nhọn đầu, nhẫn tâm đấm xuống ngực Tần Dĩ Nam.

      có năng lực vượt qua người bình thường, nhưng trong lần chỉ có thể khống chế được người, nếu như cứu Tống Thanh Xuân, như vậy Tần Dĩ Nam gặp phải nguy hiểm. . . . . .

      Cùng với ý niệm chợt loé lên trong đầu Tô Chi Niệm, xe dồn đến trước chiếc xe tải màu vàng.

      mạnh bạo đap vào chân thắng gấp, cũng chờ xe hoàn toàn dừng hẳn, đẩy cửa xe ra, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó hề dừng lại chút nào nhanh chóng dùng sức lực bộc phát mười phần chạy tới tên béo cách mình gần nhất.

      Từ loạt hành động nhanh chóng này của , động tác nắm dao găm đâm về phía ngực Tống Thanh Xuân cách đó xa của tên lái xe đột nhiên dừng lại chút.

      tíc tắc này, Tô Chi Niệm giống như chụp lại hình ảnh, động tác chạy trốn cũng đột nhiên dừng lại.

      giây sau, bỗng nhiên cổ tay của tên tài xế nắm dao găm xoay lại, hung hăng đâm vào bụng mình.

      Kèm theo tiếng hét tan nát cõi lòng, Tô Chi Niệm đột nhiên nhảy cao, giơ chân lên, vung mạnh vào đầu tên béo, khiến thân thể mập mạp của ta bay xa gần mét.

      "Mẹ nó, là ai đá bố mày. . . . . ." Tên béo ngã ầm ầm mặt đất, bị đụng vào đầu, hoa mắt chóng mặt, những lời thô tục trong miệng vừa mới ra nửa, chợt cảm thấy ngực nặng nề, giống như là bị người nào dẫm lên ngực.

      Tên béo hung hăng lắc đầu cái, vừa định trấn tĩnh nhìn xem là ai dẫm mình, lại cảm thấy có từng giọt từng giọt chất lỏng, xuống mặt mình, nồng nặc mùi tanh.

      giơ tay lên, hung hăng bôi chất lỏng che khuất tầm mắt, mới mơ hồ nhìn thấy có người đàn ông từ cao nhìn xuống giẫm lên ngực của mình.

      Bởi vì ý thức có chút mơ hồ, cũng bởi vì người đàn ông này vừa vặn đứng ngược với ánh sáng, nên ta nhìn được diện mạo của , nhưng lại nhìn đến máu ở bụng , lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhất định thấm ướt hơn nửa thân quần áo của .

      hô hấp từng ngụm từng ngụm, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, giống như là bất cứ lúc nào cũng té ngã đất, nhưng ngay cả như vậy, hơi thở lộ ra quanh người , vẫn bén nhọn lạnh lùng, khiến lòng người run sợ như cũ.

      đẫm máu mà đứng như vậy, khiến tên béo cực kỳ khủng hoảng, run rẩy môi, mở miệng, mới vừa hỏi hai chữ “ là. . . . . .", bỗng nhiên nâng chân giẫm ngực lên, hung
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 392: em tốt, nhưng chỉ có thể dừng lại tại đây (12)

      Edit: Linh Phan

      Sau khi say rượu, khống chế được mà cưỡng bức , lúc cãi nhau với , chỉ vào mặt cút khỏi nhà mình, nên phát tiết cảm xúc của mình người , nên nghiêm túc với câu: " xin lỗi".

      Năm năm sau, lúc xuất trong nhà , nên bởi vì sợ nhìn thấy thể khống chế được tình cảm của mình, liền đẩy ra khỏi nhà, nên với câu: "Đình Đình, những năm này rất nhớ em."

      Lúc đồng ý tiếp quản Tống thị giúp , nên ràng đáy lòng rất muốn giúp , cố tình lại còn phải kiêu ngạo bắt ký hợp đồng gì đó với , nên : "Cho dù em tới tìm , cũng giúp em."

      Lúc hỏi , có phải người mà muốn tìm hay , nên lời khiến đau lòng cũng khiến mình tổn thương, đối tốt với chỉ vì cảm giác mắc nợ, nên : " ra vẫn luôn ở bên cạnh em."

      Lúc đọc được lời từ đáy lòng của , mong muốn có thể đối tốt với cả đời, nên vội vàng xoay người rời , nên nhìn vào mắt , với câu: "Đình Đình, cả đời chỉ biết đối tốt với mình em."

      nên, nên, nên, nên. . . . . .

      Giữa , có quá nhiều nên, thế nhưng vẫn luôn lựa chọn nên.

      tàn nhẫn như vậy, chỉ vì muốn bảo vệ tốt hơn, giống như bây giờ, bây giờ... mơ hồ nghe thấy giọng của Trình Thanh Thông, biết lại lần nữa bỏ qua nên, lựa chọn nên... nghĩ, đây có lẽ là lựa chọn cuối cùng trong cuộc đời .

      Tiếng xe càng ngày càng gần, Tô Chi Niệm mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy có đèn xe tới gần.

      dốc hết sức muốn lại gần môi của , hôn lên đôi môi lần, gần như sử dụng hết sức lực toàn thân nhưng đầu mới vừa rời khỏi mặt đất lại lần nữa nặng nề trở lại mặt đất lạnh như băng.

      đáng tiếc, muốn trao cho nụ hôn vĩnh biệt cũng thể.

      đáng tiếc, muốn tiếp tục như vậy, nhưng có cách nào, thể em được nữa.

      đáng tiếc... rất đáng tiếc.

      Nhưng em có biết ?

      Đình Đình, em rất tốt, rất tốt, nhưng mà tình của chỉ có thể dừng lại tại đây...

      Kèm theo thanh chói tai khi xe phanh gấp, cửa xe cứu thương được mở ra, Trình Thanh Thông là người đầu tiên nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tô Chi Niệm, còn chưa kịp mở miệng chuyện, nước mắt rơi: "Tô tổng, Tô tổng, sao rồi?"

      vừa khóc vừa xoay người khàn giọng kêu lên với bác sĩ Hạ còn chưa kịp xuống xe: "Bác sĩ Hạ, bác sĩ Hạ..."

      "Trình Thanh Thông..." Tô Chi Niệm đột nhiên giơ tay lên đè lại cánh tay của Trình Thanh Thông, ngăn cản nóng vội của .

      Trình Thanh Thông quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.

      Người đàn ông mấp máy môi, giọng có chút , Trình Thanh Thông cúi đầu, dựa vào gần hơn chút, sau đó nghe thấy yếu ớt : "Lúc tôi ở xe dặn dò ba chuyện, có còn nhớ ?"

      Trình Thanh Thông gật đầu, khóc càng đau lòng hơn, nước mắt giống như là chuỗi trân châu nối liền dứt, giọt lại giọt rơi xuống.

      "Để bác sĩ Hạ tiêm cho tôi mũi thuốc cầm máu... Băng bó đơn giản vết thương, bây giờ lái xe của tôi, lập tức dẫn tôi ... Cảnh sát sắp tới..." xong Tô Chi Niệm liền trao cho Trình Thanh Thông ánh mắt cảm kích.

      Trình Thanh Thông lập tức khóc thành tiếng, rất muốn làm theo lời , nhưng mấy năm nay, theo , học được rất nhiều thứ, chỉ thể học được cự tuyệt .

      . . . . . .

      Tô Chi Niệm được Trình Thanh Thông vất vả đỡ lên xe, Trình Thanh Thông khóc khởi động xe, quay đầu, rời .

      đường , cách Tống Thanh Xuân càng lúc càng xa, Tô Chi Niệm cảm thấy sức lực trong cơ thể mình nhanh chóng biến mất, mí mắt bắt đầu rủ xuống, dường như mơ hồ nhìn thấy, lúc còn tay cầm hai
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :