1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 374: Ngủ ngon, em (4)

      Editor: Tiểu Ốc

      Tô Chi Niệm hề gấp gáp mở miệng hỏi câu hỏi thứ hai, mà là dùng chân của mình để đụng vào chân của nhân viên chuyển phát nhanh, sau khi xác định ta dối, mới tiếp tục hỏi: "Bởi vì tin tức Tống Thanh Xuân hút thuốc phiện này bị lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mày mới định giết ấy?"

      Nhân viên chuyển phát nhanh gật đầu, : "Đúng vậy"

      "Vào đêm giao thừa, chuyện Tống Thanh Xuân bị người khác đẩy ra khỏi thuyền khi ở trong hồ nước của công viên Bắc Hải, cũng là do mày làm sao?"

      Lần này nhân viên chuyển phát nhanh chần chờ lúc, rồi mới : "Đúng vậy"

      Hình như sau khi lòng ta do dự, mới chịu ra từ này. . . . . . Chẳng lẽ ta dối?

      Tô Chi Niệm khẽ chau mày lại, vẻ mặt hơi trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nhân viên chuyển phát nhanh, lặp lại câu hỏi lần nữa: " là do mày làm sao?"

      Giọng của Tô Chi Niệm, mặc dù khác so với lần hỏi trước, nhưng ở phần cuối của câu hỏi, giọng điệu của khẽ trầm xuống, làm cho người ta có loại cảm giác áp lực, khiến cho ánh mắt của nhân viên chuyển phát nhanh mơ hồ bất định, nhưng vẫn chịu nhìn thẳng vào .

      Cho dù ta có mở miệng chuyện trước, nhưng Tô Chi Niệm vẫn có thể đọc được suy nghĩ chân chính của ta là: "Tại sao ta lại muốn hỏi mình như vậy? Chẳng lẽ ta biết chuyện ở Bắc Hải kia, phải là do mình làm?"

      ta quả nhiên dối. . . . . . ngoan độc trong đáy mắt Tô Chi Niệm ra, giọng lạnh lẽo của lại lần nữa vang lên, : "Ngày đó ở Bắc Hải, tao biết phải là mày, hơn nữa tao cũng biết , loạt nguy hiểm mà Tống Thanh Xuân từng gặp phải trước kia, cũng phải là do mày làm, tại sao mày lại muốn gánh hết chuyện này lên người mình? Mau thành khai báo, là ai phái mày làm chuyện này. . . . . ."

      Trừ câu đầu tiên ra, những câu khác đều là suy đoán của Tô Chi Niệm.

      biết mình có hỏi nữa cũng vô dụng, bởi vì từ trong miệng của nhân viên chuyển phát nhanh lấy được , nhưng từ trong suy nghĩ của ta có thể.

      Theo chất vấn vô căn cứ của Tô Chi Niệm, có thể cảm nhận được tâm tình của nhân viên chuyển phát nhanh trở nên hơi lung lay.

      "Sao ta lại biết được rằng những chuyện này phải là do mình làm? Hơn nữa sao ta biết được, mình bị người khác chỉ điểm?"

      "Chẳng lẽ kế hoạch của Khôn bị bọn họ biết hết rồi?"

      " phải chứ, thể như vậy được, mình chỉ cần nhận tội, rồi bọn họ lơ là, sau đó có biện pháp khác để xuống tay với đại tiểu thư của Tống gia?"

      "Mặc kệ , suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao Khôn cũng đồng ý với mình, chỉ cần mình mực gánh hết tất cả những tội này, qua ngày hôm nay, sau khi mọi chuyện thành công, 100 vạn được gửi đến tài khoản của vợ mình, cho nên chỉ cần bây giờ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được rồi, nếu như mà chỗ đó của Khôn có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng ảnh hưởng đến mình. . . . . ."

      Nhân viên chuyển phát nhanh nghĩ tới đây, định chuẩn bị giả vờ dáng vẻ mờ mịt, để đáp lại Tô Chi Niệm, nhưng khi ta còn chưa kịp nâng mí mắt lên nhìn , người đàn ông kia trong nháy mắt đạp văng chiếc ghế ta ngồi ra.

      Đầu của ta nặng nề đập vào tường, đau đến nỗi ta hoa mắt chóng mặt, đợi đến khi ta tỉnh tảo lại, thấy mình trở lại phòng tạm giam, còn cái người đàn ông tuấn tú kinh người kia nữa.

      --- ------ ---

      Qua ngày hôm nay, sau khi mọi chuyện thành công. . . . . .

      Những lời này tràn đầy trong suy nghĩ của Tô Chi Niệm,
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 376: Ngủ ngon, em (6)

      "Biết, Khôn, yên tâm, lần này bảo đảm thành công. . . . . . Khôn, thôi tôi thể nghe nữa, tại có cơ hội, đại tiểu thư họ Tống muốn hành động mình, chờ tin tức tốt lành của chúng tôi nhé." Sau đó điện thoại lập tức bị cắt đứt, bên tai Tô Chi Niệm chỉ còn nghe thanh của tiếng "Tút tút tút".

      Tống Thanh Xuân muốn hành động mình, bọn họ chuẩn bị ra tay. . . . . . Nếu xảy ra việc gì, tại sao nhận điện thoại của , tại trường hoạt động quá hỗn loạn nghe thấy tiếng chuông, hay là chế độ im lặng?

      Đại não Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng vận động, vừa đẩy điện thoại lên gọi cho Tống Thanh Xuân lần nữa.

      Đại khái vang lên năm tiếng chuông, vẫn có ai nghe điện thoại.

      Tô Chi Niệm nhíu chân mày lại, tại quan trọng nhất là phải tìm người, bắt Tống Thanh Xuân, để cho chạy loạn mình nữa. . . . . . quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Tống khá tốt, tập đoàn Tống thị tổ chức hoạt động, nhất định Tần Dĩ Nam tới tham gia. . . . . . Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, quyết định nhanh chóng cúp điện thoại, tìm số điện thoại của Tần Dĩ Nam, gọi tới.

      Điện thoại của Tần Dĩ Nam mới vừa vang lên hai tiếng, lập tức có người nghe máy, trong thanh ồn ào tại trường của buổi hoạt động, Tô Chi Niệm nghe được trả lời tiếng: "Alo. . . . . ."

      căn bản cho ta có cơ hội mấy lời khách sáo, dứt khoát ngắt lời ta, hỏi: "Thấy Tống Thanh Xuân rồi sao?"

      "Thấy . . . . ." Tần Dĩ Nam còn chưa hết câu, lập tức bị Tô Chi Niệm lần nữa mạnh mẽ cắt ngang: "Gặp mặt khi nào?"

      Tần Dĩ Nam suy nghĩ ước chừng ba giây, trả lời: "Hình như khoảng mười phút trước. . . . . ."

      "Bây giờ ấy gặp nguy hiểm." Đây là lần thứ ba Tô Chi Niệm cắt ngang câu của Tần Dĩ Nam.

      "Hả?" Tần Dĩ Nam bị những lời này của Tô Chi Niệm, làm cho hiểu gì cả, sau hồi sửng sốt, mới phản ứng kịp, tiếp tục hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết?"

      "Cậu đừng xía vào việc làm sao tôi biết . . . . . ." Tô Chi Niệm trả lời xong hai chữ này, giống như là biết tiếp theo Tần Dĩ Nam muốn hỏi mình cái gì vậy, tiếp tục vượt lên giành quyền trước: ". . . . . . tại tôi cũng còn thời gian giải thích cho cậu nhiều như vậy, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cậu phải nhanh chóng tìm ấy, theo sát ấy, nhanh chút!"

      Đây là lần đầu tiên Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tô Chi Niệm dùng thái độ nghiêm túc với mình, theo bản năng lập tức ép nghi ngờ của mình xuống bụng, nghiêm túc trả lời: "Được rồi, tôi biết rồi, ngay bây giờ tôi tìm ấy, sau đó cho gọi điện thoại cho cậu."

      -

      Tần Dĩ Nam dối, mười phút trước ở chung chỗ với Tống Thanh Xuân.

      Ngay lúc đó Tống Thanh Xuân bưng ly Champagne lạnh tới, mới vừa chào hỏi với nhau xong, quay người
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 378: Ngủ ngon, em (8-)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Khóe mắt ta vừa liếc về phía Tần Dĩ Nam, vừa bưng ly rượu đưa tới bên môi.

      Cũng giống như mới vừa rồi, mãi đến lúc ta uống cạn hết ly rượu Tần Dĩ Nam cũng có nửa chút phản ứng.

      Đường Noãn lén lút bấm móng tay vào lòng bàn tay, khi cầm ly rượu trống rỗng đặt lên khay của bồi bàn cố tình giả vờ như cẩn thận, nghiêng chân cái liền ngã vào trong lòng Tần Dĩ Nam.

      ta cảm giác ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, yên lặng tầm nửa phút rồi chậm rãi giơ tay lên.

      ta liền biết thời gian trước ta liên lạc với ta là vì rất nhiều lời xin lỗi với ta, nhưng từ đầu tới cuối ta để ý đến ta. Tính tình ta dễ dãi, bây giờ chỉ cần ta giở chút thủ đoạn, ta mềm lòng chịu thua ta….. Tiếp theo chắc chắn ta ôm eo ta, dịu dàng quan tâm hỏi ta bị thương ở đâu ?

      Đường Noãn vùi mặt vào trong ngực Tần Dĩ Nam, thoáng lên nụ cười tràn đầy tự tin. Nhưng ta còn chưa cười hết cỡ tay người đàn ông lại đặt lên bờ vai ta, đẩy ta từ trong lòng ta ra ngoài.

      Nét mặt tươi cười của Đường Noãn biến mất hoàn toàn còn dấu vết, có chút thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam.

      Tần Dĩ Nam giống như chú ý tới ánh mắt ta, vẻ mặt xa cách vươn tay bưng ly rượu đỏ, sau đó đôi câu vài lời cũng thèm xoay người rời .

      “Tần Dĩ Nam!” Đường Noãn đột nhiên mở miệng gọi tên Tần Dĩ Nam, gọi xong ta mới ý thức được hình như những năm gần đây, chuyện cãi nhau vui giữa ta và Tần Dĩ Nam, đây là lần đầu tiên ta phá vỡ tình thế căng thẳng giữa bọn họ.

      Tần Dĩ Nam tạm dừng bước, vừa mới chuẩn bị xoay người di động trong túi bỗng rung lên.

      ta do dự liền lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình hiển thị thế mà lại là Tô Chi Niệm. Vẻ mặt ta hơi kinh ngạc, nhanh chóng nghe máy.

      “A lô.”

      “Gặp Tống Thanh Xuân ?”

      “Gặp….”

      “Gặp khi nào?”

      “Chắc tầm mười phút trước….”

      “Bây giờ ấy gặp nguy hiểm.”

      “Hả?” Tần Dĩ Nam theo bản năng bắt đầu nhìn xung quanh toàn bộ hội trường tìm kiếm bóng dáng Tống Thanh Xuân.

      “Sao mà biết được?” ta vừa hỏi Tô Chi Niệm vừa về phía Tống Thanh Xuân mới rời . Nhưng ta còn chưa bước được hai bước, Đường Noãn vượt lên trước chắn trước mặt ta.

      mặc kệ làm sao tôi biết được… Bây giờ tôi có thời gian giải thích cho nhiều như vậy. Chuyện quan trọng nhất của bây giờ
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 380: Ngủ ngon, em (10)

      Editor: Tiểu Ốc

      Mà chiếc vòng tay hoàn hảo bị tổn hại chút nào, hề có dấu hiệu bị giật đứt, điều này ràng cho thấy chiếc vòng phải là do sơ ý mà bị đánh rơi. . . . . .

      cách khác, chiếc vòng này là do người cởi ra, mà có khi còn là chính chủ nhân của nó, rất có thể chính là Tống Thanh Xuân.

      Găng tay của ở trong nhà vệ sinh, vòng tay ở cầu thang thoát hiểm. . . . . . nếu là thứ có thể rằng ấy sơ ý quên, nhưng nếu là hai thứ sao đây?

      Tần Dĩ Nam nhìn vào chiếc vòng trong lòng bàn tay, nhịp tim khỏi bắt đầu tăng nhanh.

      Chẳng lẽ là giống như ta nghĩ, chiếc vòng tay này là do Tống Thanh Xuân cố ý để lại ở đây?

      Chẳng lẽ bây giờ ấy gặp phải bất trắc? Mà chiếc vòng tay này chính là ám hiệu cầu cứu của ?

      Để ở lối thoát hiểm, là để rằng đến cầu thang thoát hiểm sao?

      Tần Dĩ Nam đột nhiên đứng lên từ mặt đất, đẩy mạnh cánh cửa cầu thang thoát hiểm đóng chặt ra, nhanh chóng vọt vào.

      Bây giờ phải lựa chọn trong hai, lên tầng hay xuống tầng. . . . . .

      Vì ở cửa lối thoát hiểm chiếc vòng tay rồi, nên lần này Tần Dĩ Nam để ý đến mặt đất hơn chút nữa, sau đó ở bậc thang thứ ba xuống tầng, lại nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh nữa.

      Tần Dĩ Nam bước nhanh về phía trước, khom người nhặt lên, là chiếc khuyên tai đồng bộ với chiếc vòng vừa nãy, ánh sáng là do viên kim cương tỏa ra.

      Tần Dĩ Nam hề dừng lại chút nào, trực tiếp ba chân bốn cẳng chạy xuống phía dưới, mỗi khi đến cánh cửa, cũng nhìn vòng ở mặt đất, khi nào phát ra có gì bất thường, mới tiếp tục chạy xuống dưới tầng, mãi cho đến khi đến tầng thứ hai của bãi đỗ xe, Tần Dĩ Nam mới phát ra chiếc khuyên tai còn lại của Tống Thanh Xuân.

      Điều này rằng Tống Thanh Xuân bị mang đến bãi đỗ xe ngầm này sao?

      Tần Dĩ Nam hề thả lỏng chút nào, trực tiếp chạy ra khỏi cầu thang thoát hiểm, chạy vào trong bãi đỗ xe.

      Diện tích của hầm đỗ xe cũng lớn lắm, phần lớn các chỗ trống đều bị đỗ hết.

      Nếu như Tống Thanh Xuân bị người ta bắt cóc đến nơi này, vậy rất có thể bị mang lên xe rồi, hơn nữa xe nhất định bằng tốc độ nhanh nhất, để cách xa hội sở này. . . . . .

      Tần Dĩ Nam nhíu chặt ấn đường lại, chỉ trầm tư trong hai giây, rồi bắt đầu chạy đến những chỗ có xe đỗ.

      Đến mỗi chỗ, ta đều tìm kiếm mặt đất trước tiên.

      Bãi đỗ xe vắng vẻ, tiếng bước chân của ta chạy trốn vậy, ngừng vang lên trong gian yên tĩnh.

      Tần Dĩ Nam chạy từ khu A đến khu C, rốt cuộc cũng ở mặt đất chỗ trống giữa chiếc xe Audi và Mercedes, tìm được trọn vẹn bộ trang sức của Tống Thanh Xuân: sợi dây chuyền.

      Chuyện càng ngày càng giống với suy đoán của Tần Dĩ Nam, khiến cho đáy lòng của càng trở nên khẩn trương hơn.

      Tô Chi Niệm , Tống Thanh Xuân gặp nguy hiểm, mà vào khoảng thời gian trước, ấy gặp
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 382 : em tốt, chỉ có thể như vậy (2)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Khi đến toàn bộ hội trường tụ tập rất nhiều người, trước tiên tìm Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu. Sau khi chào hỏi cùng bọn họ xong rồi quay người liền trực tiếp va vào Đường Noãn.

      làm bộ như thấy ta, ta cũng làm bộ như thấy được nàng, hai người cứ lướt qua nhau như thế.

      Sau khi chào hỏi cùng vị chú quen biết từ hồi bé xong lại đụng phải Tần Dĩ Nam.

      trò chuyện cùng Tần Dĩ Nam rất vui vẻ nếu phải lúc sau Đường Noãn qua trước mặt bọn họ.

      Đáy lòng cho bản thân biết, nên cho Dĩ Nam về chuyện Đường Noãn có qua lại cùng người đàn ông khác nhưng mà lại nhớ đến những năm gần đây, Tần Dĩ Nam đối với Đưỡng Noãn là loại chấp mê (*) làm như thế nào cũng ra miệng được.

      (*) chấp mê : chấp nhất và say mê.

      ràng người có lỗi với Tần Dĩ Nam là Đường Noãn nhưng mà người biết chân tướng nhưng dù thế nào cũng là được miệng lại là . Nhìn Tần Dĩ Nam cười ôn hòa mà áy náy phát ra từ đáy lòng lại càng khó chịu, cuối cùng đành viện cớ mà dứt khoát rời .

      Kỳ muốn WC, chỉ là khi Tống Mạnh Hoa gọi , để ý mà cúi đầu chút liền nhìn thấy vốn vết hôn lồng ngực mình vốn bị phấn lót che bởi vì rửa phấn thế nên bị ra.

      sợ bị người khác đồn đãi tốt cho nên liền phải vào nhà vệ sinh để trang điểm lại thôi.

      Khi cầm mút trang điểm để che từng vết hôn ử cổ và ngực lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua trong phòng ngủ với Tô Chi Niệm...

      là bị làm sao vậy ? Biết đó là sai lầm của Tô Chi Niệm, tại sao trong ngày hôm nay lại thường xuyên nhớ lại chứ ?

      Tống Thanh Xuân lấy tay dính chút nước lạnh mà vỗ vỗ trán của mình, muốn để cho khuôn mặt nóng lên của mình nhanh chóng biến mất.

      Nhưng mà vừa mới vỗ hai lần động tác bỗng dừng dừng lại, nhìn chằm chằm chính mình trong gương mà long mày chậm rãi cau lại.

      bình thường lắm...Tối hôm qua bởi vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ nên mới biết đối mặt như thế nào, hơn nữa lúc sau lại ra ngoài dạo cùng vòng. Khi trở về liền ngủ luôn, cũng muốn nghĩ quá nhiều, nhưng mà đúng lúc khi nhớ tới nụ hôn kia thế nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc...

      Tống Thanh Xuân ngừng lại toàn bộ động tác, vân vê môi của mình mà tỉ mỉ hồi tưởng lại hình ảnh Tô Chi Niệm hôn môi mình trong đầu.

      Cuối cùng sau khi nghĩ xong ngón tay liền mạnh mé run rẩy chút.

      Nụ hôn kia, cùng nụ hôn vào đêm trừ tịch, nụ hôn khi bị người nào đó cứu ra từ trong hồ đó, giống như nhau...

      Tống Thanh Xuân liền đột nhiên cắn ngón tay mình.

      Nhưng mà Tô Chi Niệm qua, người cứu phải là ...

      Nếu phải là , tại sao nụ hôn kia lại làm cho cảm thấy rất giống nhau ? Chẳng lẽ là dối ?

      Tống Thanh Xuân nhíu chặt lông mày, đứng tại chỗ hồi lâu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :