1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Nam thần kiêu ngạo ở nhà của tôi (5)

      Editor: Trục Nguyệt

      " ấy chắc chắn trơ mắt nhìn công ty mà bố em và trai em kinh doanh nhiều năm sụp đổ như vậy, đúng ?"

      Tống Thanh Xuân nghe Phương Nhu hỏi, im lặng hồi rời mới mở miệng hỏi: " ấy mặc dù từng ở qua Tống gia, thế nhưng cũng tính là ân tình gì lớn, huống chi, ở công ty phải làm rất nhiều việc, làm sao có thể bằng lòng nhận lấy cực diện rối rắm này của xí nghiệp Tống thị..."

      " ấy làm." Giọng của Phương Nhu hết sức chắc chắn.

      Mi tâm của Tống Thanh Xuân hơi nhíu, qua lúc lâu, mới hỏi: "Vì sao?"

      Trong điện thoại, Phương Nhu im lặng rất lâu mới chậm rãi mở miệng: "Bởi vì em."

      Tống Thanh Xuân sửng sốt, sau đó tiếp tục nghe thấy giọng nhanh chậm của Phương Nhu truyền đến: "Dù sao em và ấy cũng từng ngủ chung với nhau đêm."

      Chuyện cũ bị chôn sâu như vậy lại bị người ta cứng rắn vạch trần, khiến cho cả người Tống Thanh Xuân hoàn toàn ngơ ngẩn, sắc mặt có chút tái nhợt.

      Dù sao em và ấy cũng từng ngủ chung với nhau đêm... Đúng vậy, chị dâu sai, anhnh từng ở nhờ nhà thời gian, ngủ chung đêm... đây đúng là ác mộng mà cả đời này cũng bao giờ muốn phải đối mặt.

      Nếu như phải ba tháng trước, trai tự sát, bố chịu đả kích nghiêm trọng phải nhập viện, xí nghiệp Tống thị như rắn mất đầu, gần như sắp phá sản nghĩ, chi sợ là cả đời này bao giờ đến tìm Tô Chi Niệm, chuyện cũ trước đó cũng bị phong ấn vĩnh viễn ở nơi sâu nhất trong tâm hồn, cả đời cũng bao giờ nhớ lại, phảng phất như là chưa bao giờ xảy ra chuyện kia.

      Nếu như có thể, muốn cùng Tô Chi Niệm có bất kì quan hệ gì, thế nhưng, chị dâu sai, có khả năng trơ mắt nhìn xí nghiệp Tống thị cứ như vậy sụp đổ, thể để cho bố bệnh nặng vẫn phải lo lắng cho Tống thị, cũng có thể để trai ở dưới cửu tuyền bởi vì Tống thị mà chết nhắm mắt.

      Tô Chi Niệm là người thích hợp duy nhất để thừa kế xí nghiệp Tống thị, là thiên tài kinh doanh, từng dùng nửa tháng đem sông ty sắp phá sản cứu trở về, cho đến tận bây giờ, đây chuyện có người có người khen.

      Đó là lí do mà bất kể như thế nào, cũng phải mời Tô Chi Niệm tới làm Tổng giám đốc xí nghiệp Tống thị.

      biết, chuyện năm đó, Tô Chi Niệm nhớ thù, tức giận, cũng biết, muốn để cho Tô Chi Niệm bằng lòng tiếp quản xí nghiệp Tống thị có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng, bỏ cuộc, cũng thể buông tha.



      Sau vài ngày, Tống Thanh Xuân có đến biệt thự của Tô Chi Niệm vài lần, nhưng vẫn chưa trở lại.

      Tống Thanh Xuân cũng có đến công ty của Tô Chi Niệm, nhưng bởi vì chuyện lần trước bảo vệ bị chửi mà Tống Thanh Xuân cũng thể đến cao ốc công ty, vẫn luôn đứng ở ngoài của lớn công ty chờ, thế nhưng vẫn gặp được Tô Chi Niệm lần.

      Tống Thanh Xuân cũng có nhìn thấy Tô Chi Niệm lần, lúc đó ngồi ở trong xe, từ trước mặt , dùng tốc độ cực nhanh lái xe gào thét chạy qua.

      Ngay cả mặt mũi cũng gặp được, gì đến chuyện xảy ra tiếp theo, Tống Thanh Xuân thể làm gì khác, cuối cùng đành phải đến tìm mẹ của Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm xuất thân từ gia đình độc thân, bố là ai, từ lớn lên cùng với mẹ, đối với mẹ của mình rất hiếu thuận, cố ý mua cho bà ngôi biệt thự ở khu vực ngoại ô có điêu kiện tốt, mỗi tần cách sáu ngày đếm thăm bà lần.

      Mẹ của Tô Chi Niệm và bố của Tống Thanh Xuân từng là bạn học thời đại học, thời điểm Tô Chi Niệm lên cấp hai, mẹ của bị bệnh nghiêm trọng, bởi vì cần nhập viện nên có ai chăn sóc Tô Chi Niệm, cho nên mẹ liền nhờ bố của Tống Thanh Xuân để cho đến Tống gia ở nhờ năm.
      minmapmap2505cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Nam thần kiêu ngạo ở nhà của tôi (6)

      Edit: Tuyết Hân

      Số lần Tống Thanh Xuân gặp mẹ Tô Chi Niệm cũng nhiều, nhất là mấy năm sau khi phát sinh chuyện đó, và Tô Chi Niệm còn liên lạc, nên càng ít gặp mẹ Tô Chi Niệm.

      Trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, mẹ của Tô Chi Niệm rất đẹp, tính tình rất tốt, dịu dàng, cùng với Tô Chi Niệm tính tình lạnh lùng, là hoàn toàn giống nhau.

      Tống Thanh Xuân cũng biết là mẹ của Tô Chi Niệm có nhớ mình hay , nếu đến thăm, hình như có chút đường đột, nhưng mà, xí nghiệp Tống thị, ba bệnh nặng và người mất, Tống Thanh Xuân vẫn định chiều thứ sáu mua ít quà tặng, đến khu biệt thự ngoại ô của mẹ Tô Chi Niệm.

      Biệt thự nằm ở sườn núi phía bắc của Bắc Kinh, hai bên là hồ chứa nước, cảnh vật nơi đây rất đẹp mắt và yên bình.

      Cổng biệt thự mở, có người giữ cổng, trong sân được dọn dẹp rất sạch , Tống Thanh Xuân tới trước cửa biệt thự, nhấn chuông, đợi khoảng nửa phút, bên trong truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, sau đó cửa được mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp có vài nét giống Tô Chi Niệm.

      Mặc dù qua nhiều năm, Tống Thanh Xuân chỉ cần nhìn là nhận ra đây là mẹ của Tô Chi Niệm, lập tức lễ phép chào hỏi: "Bác , cháu là Thanh Xuân."

      Mẹ của Tô Chi Niệm còn nhớ Tống Thanh Xuân, mới nghe tên của xong, cần chờ mình là con của ai, lập tức kêu Tống Thanh Xuân vào nhà.

      Mẹ của Tô Chi Nhiệm rất nhiệt tình, khiến lòng của Tống Thanh Xuân vốn căng thẳng mà bình tĩnh lại, mẹ của Tống Chi Niệm rất thích Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân cũng rất thích bà, hai người chuyện hồi liền rất quen thuộc.

      Lúc năm giờ, mẹ của Tô Chi Niệm bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, muốn mời Tống Thanh Xuân ăn cơm chiều rồi mới , mục đích Tống Thanh Xuân đến đây là để gặp Tô Chi Niệm, tất nhiên từ chối, thậm chí còn xuống bếp làm hai món ăn.

      Nấu cơm chiều xong, Tống Thanh Xuân toilet chút, vừa trở ra, Tống Thanh Xuân chợt nghe tiếng đóng cửa, vô thức Tống Thanh Xuân nhìn về phía cửa, liền thấy Tô Chi Niệm cả người mặc áo khoác tới.

      Tô Chi Niệm chuẩn bị cởi áo khoác nhìn thấy Tống Thanh Xuân, động tác có chút dừng lại, lông mày nhíu chút, mở miệng giọng ràng có chút vui: " tới đây làm gì?"

      Tống Thanh Xuân còn chưa mở miệng liền nghe thấy tiếng mẹ Tô Chi Niệm từ trong phòng ăn ra: "Chi Niệm con về?"

      Mẹ của Tô Chi Niệm lên trước, giúp Tô Chi Niệm cởi áo khoác rồi đem treo giá áo, : " Đây là Thanh Xuân, con còn nhớ chứ, là con của bác Tống, nó qua đây thăm mẹ, mẹ kêu nó ở lại ăn cơm chiều."

      Tô Chi Niệm nghe xong lời của mẹ liền nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua.

      Tống Thanh Xuân cảm thấy giọng của Tô Chi Niệm lúc hỏi mình ràng là có ý chào đón, lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của , Tống Thanh Xuân có dự cảm tức giận liền đuổi mình ra khỏi nhà.

      ngờ Tô Chi Niệm chỉ nhìn khoảng năm giây rồi hờ hững thu ánh mắt về, nhìn mẹ mình gật đầu, mơ hồ "Ừ" tiếng, tỏ ý biết.

      Mẹ của Tô Chi Niệm mỉm cười: "Được rồi, nhanh rửa tay rồi ăn cơm chiều."
      minmapmap2505cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      minmapmap2505 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Nam thần kiêu ngạo ở nhà của tôi (8-)

      Edit: Tuyết Hân


      Tô Chi Niệm xong liền nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, bước lên lầu, để lại bóng lưng lạnh lùng.

      Tô Chi Niệm từ chối thẳng như vậy khiến cho mẹ Tô cảm thấy có chút xấu hổ, bà nhìn Thanh Xuân cười cười: "Thanh Xuân, thằng Chi Niệm từ như vậy, con đừng để trong lòng."

      Tống Thanh Xuân mỉm cười, vẻ mặt rộng lượng để ý: " sao đâu bác , tự cháu về được rồi."

      Lúc Tống Thanh Xuân tới đây, trong đầu có ý nghĩ nhờ xe Tống Chi Niệm nên lái xe, sau khi từ biệt mẹ Tô, cầm điện thoại đứng ven đường gọi kêu taxi.

      Chỗ của xa nên chờ hơi lâu chút.

      Mùa đông ở ngoại ô, nhiệt độ so với trong thành phố thấp hơn rất nhiều, gió rất lớn, cả người lạnh cóng.

      Đợi khoảng mười phút, xe mới đến, Tống Thanh Xuân liếc mắt nhìn biệt thự phía sau, dừng lại chút, rồi với vẻ mặt uể oải mở cửa, bước lên xe.

      Vẫn bị thất bại...

      Tống Thanh Xuân ngờ rằng có ngày mình gặp người đàn ông khiến cho hao tổn tâm huyết đến vậy, lại càng ngờ người đàn ông này còn là Tô Chi Niệm.

      Quả tính tình của Tô Chi Niệm vẫn luôn như vậy, dường như người nào lọt được vào mắt xanh của , lạnh lùng cao ngạo, chỉ là trước đây để ý đến , cũng lười để ý đến , giống như tại, năm lần bảy lượt tìm cách tiếp cận.

      Chẳng qua đêm nay thu hoạch được gì, lúc Tô Chi Niệm nghe điện thoại, nghe thuận miệng ra câu ngày hôm sau tám giờ "Kim Bích Huy Hoàng".

      ------
      Chiếc xe trước biệt thự vừa mới lát Tô Chi Niệm liền từ lầu xuống.

      Mẹ Tô thay áo ngủ, đứng ở phòng khách uống nước, nhìn thấy Tô Chi Niệm thuận miệng hỏi câu: "Lúc nãy ai gọi thế? Sao chuyện lâu như vậy?"

      Tô Chi Niệm trả lời ngắn gọn hai chữ: "Đồng nghiệp."

      Mẹ Tô cũng hỏi nhiều trực tiếp thẳng vào trọng tâm, càm ràm con trai vài câu: "Hồi trước con ở nhờ Tống gia, mẹ với con đối xử tốt với Thanh Xuân chút, con đối với Thanh Xuân như thế, chịu thay đổi? Kêu con đưa người ta về cũng đưa!"

      Tô Chi Niệm lên tiếng, đợi mẹ mình mắng xong mới nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ, con chuẩn bị về thành phố."

      "Sao?" Mẹ Tô vô cùng kinh ngạc: " phải con đêm nay về sao?"

      "Vừa nhận được điện thoại, công ty xảy ra chút việc, con phải xem chuyến." đến đây Tô Chi Niệm bất chợt nghĩ đến điều gì đó, : "Trong nhà còn có gì ăn ? Hai công nhân kỹ thuật tăng ca đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều."

      "Có có, nhưng mà là cơm thừa buổi chiều, hình như được tốt lắm?" Mẹ Tô suy nghĩ chút nhìn con trai mình hỏi: "Nếu bây giờ mẹ nấu, hoặc là con cần phải mua ít thức ăn khuya?"

      Tô Chi Niệm nhíu lông mày, dáng vẻ phiền phức: " là phiền, lấy cơm thừa được rồi."

      Mẹ Tô rất nhanh đem cơm gói lại, tự mình để lên xe của Tô Chi Niệm, thuận tiện dặn vài câu đường nhớ lấy xe chậm chút.

      Tô Chi Niệm im lặng gật đầu, sau đó liền khởi động xe, chạy ra khỏi biệt thự, dọc đường nhấn ga rất nhanh, nhìn thấy hình dáng xe chở Tống Thanh Xuân, sau đó giảm tốc độ lại, duy trì theo đuôi xe trước khoảng hai trăm mét.

      Khuya chủ nhật, Tô Chi Niệm và mấy người bạn hẹn gặp ở"Kim Bích Huy Hoàng" đánh bài.
      minmapmap2505 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      minmapmap2505 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :