1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 340: Trở mặt cũng chưa từng lo lắng (10)

      Editor: Thư

      " là bạn Dĩ Nam! Thế nhưng ban ngày ban mặt lại hôn hít người đàn ông khác, còn hèn hạ ti tiện với người kia, tối nay cùng nữa! Đường Noãn, rốt cuộc là tiện đến mức nào đây, qua lại với bao nhiêu đàn ông mới có thể khiến trở thành người có giới hạn như vậy. Chẳng lẽ sợ gặp báo ứng sao? . . . . . ."

      "Tống Thanh Xuân."

      Nghe thấy những lời Tống Thanh xuân dưới phẫn nộ quá khó nghe, chính Đường Noãn cũng muốn nghe nổi nữa, đột nhiên ta liền lạnh giọng cắt đứt lời :

      "Chẳng lẽ cảm thấy chõ mõm vào hơi nhiều chỗ rồi sao? Tôi như thế nào, ta muốn ngủ cùng người đàn ông nào có liên quan đến sao?"

      " bị coi thường thế nào quan hệ với tôi, nhưng mà tôi tuyệt đối dễ dàng tha thứ việc đối xử tệ đối với Dĩ Nam."

      Tống Thanh Xuân căm tức nhìn thẳng vào mắt Đường Noãn, trong mắt thoáng tia bén nhọn.

      Đường Noãn khinh thường khẽ cười cái:

      "Thế nào? Nhìn tôi lấy danh nghĩa bạn Tần Dĩ Nam, ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, đau lòng sao? Tống Thanh Xuân, đáng cười, phải thương Tần Dĩ Nam rồi sao? Nếu thương, vậy việc gì còn phải kích động như thế? Chẳng lẽ trước nay mực vẫn luôn ăn ở hai lòng, ra trong lòng vẫn là rất thương ?"

      "Đường Noãn, mãi luôn bám lấy Dĩ Nam thả vì tôi thích ấy, dù cho tôi chưa từng thích Dĩ Nam,khi thấy được hình ảnh như vừa rồi, tôi vẫn xông đến ngăn lại!"

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân, nháy mắt trở nên nghiêm túc vô cùng, trầm mặc chốc lát, mới mở miệng , giọng điệu còn kích động như lúc nãy nữa:

      "Đường Noãn, rốt cuộc có thích Dĩ Nam ?"

      "....."

      "Nếu như đơn thuần chỉ là bởi vì chán ghét tôi nên mới vẫn bám Tần Dĩ Nam thả như vậy, tại tôi cho biết, cần phải làm vậy. . . . . ."

      " cần thiết sao? Tôi nhìn thấy bộ dạng giận thể nhịn được của , tôi lại cảm thấy được là rất cần thiết nha. . . . . ."

      Đường Noãn cúi đầu, vuốt vuốt móng tay mình tỉ mỉ làm, lời ra cực kỳ lười biếng:

      "Còn nữa, cần luôn hỏi tôi có thích hay Tần Dĩ Nam nữa, tôi có thích ta hay , năm năm trước tôi còn chưa đủ ràng sao? Chẳng lẽ lại còn muốn cho tôi lặp lại cho nghe lần nữa?"

      xong, ta liền đem lời năm năm trước, nguyên vẹn, sót chữ lặp lại cho Tống Thanh Xuân nghe:

      "Tống Thanh Xuân, cảm giác bị người khác đoạt đồ là như thế nào?"

      " thiệt cho biết , tôi thích Tần Dĩ Nam, nhưng mà lúc ta thổ lộ với tối, tôi lại có cự tuyệt, biết tại sao ?"

      Đường Noãn tới chỗ đây, đáy mắt mơ hồ có hận ý tràn tới, vốn là giọng điệu của ta có chút để ý, cũng muốn dính vào cắn răng mang mùi vị nghiến răng nghiến lợi:

      "Bởi vì thích ta, cho nên tôi muốn treo ngược ta, tôi muốn để cho xem chút, người đàn ông trong lòng , rốt cuộc bị tôi đùa giỡn ở trong lòng bàn tay ra sao."

      " thiệt cho biết, năm năm qua, tôi chưa từng thích Tần Dĩ Nam. . . . . ."

      Sau khi Đường Noãn đến đây, đáy lòng khẽ co quắp cái, vậy mà giây kế tiếp ta liền lại nhớ đến, cái ngày Tống Thanh xuân bị tên chuyển phát ám sát kia, hình ảnh Tần Dĩ Nam phấn đấu quên mình như muốn xông lên thay cản đao, lòng của ta lại trở nên cứng rắn, sau đó giọng điệu đều trở nên hết sức chắc chắn:

      ". . . . . . Nhất đinh chút cũng chưa từng thích ."

      --- ---------

      Gần đây tâm của Tần Dĩ Nam kinh khủng.

      vất vả dụ dỗ Đường Noãn vui vẻ, lại chiến tranh lạnh với nữa rồi, chuyện này cũng qua gần tuần lễ, dùng hết tất cả các biện pháp, vẫn có dấu hiệu muốn hòa hảo với .

      --- ---------

      Chương 341: Mong trọn đời hạnh như vậy (1)

      Editor: Thư

      Hai ngày nay công việc của có chút bận rộn, số lần đến tìm ít đo, mà lại cố ý núp , lần này hai người ngay cả mặt mũi cũng chạm nhau.

      Tối nay, hẹn gặp mặt khách hàng ở Kim Bích Huy Hoàng, đường từ công ty tới, còn cố ý chạy đến tiệm hoa, mua bó hoa, đặt ở trong xe mình, sau đó gởi cái tin nhắn cho Đường Noãn, hỏi buổi tối có thời gian , muốn gặp .

      bữa cơm, ăn hai giờ, sau đưa được khách hàng bị dụ dỗ đến hoa tâm nộ phóng , lấy điện thoại di động ra nhìn,
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 343 : Muốn trọn đời hạnh phúc như vậy (3)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Đường Noãn vẫn còn ngừng, cho tới bây giờ cảm thấy bản thân là người yếu đuối nhưng mà tại vậy mà lại có được nửa dũng khí để nghê tiếp được nữa.

      Trái tim , từng chút từng chút bị kéo đau, có chút đứng vững được mà liên tục lùi về phía sau vài bước, mãi đến khi chịu nổi mà tựa tay lên bồn rửa tay mới có thể miễn cưỡng ổn định cơ thể.

      Bởi vì khi lui về phía sau sức quá mạnh nên khi tựa tay vào thành bồn rửa liền đụng phải eo của , đau đớn như vậy nhưng so ra vẫn còn kém nỗi đau trong lòng , thế nhưng lại làm trong khoảnh khắc ấy mà trong mắt bỗng rơi xuống giọt nước mắt.

      -

      "Tống Thanh Xuân, đừng trách tôi sao lòng dạ độc ác như vậy, phải biết rằng kết cục tại của ta đều là do ban tặng hết !"

      "Còn nữa, bây giờ tôi có thời gian mà ở trong này lãng phí thời gian với , nếu như thực có bản lĩnh liền tìm Tần Dĩ Nam , cho ta biết là tôi cho ta đội nón xanh đầu (*)..." Khi Đường Noãn tới đây bỗng cong môi, nở nụ cười sáng lạn với Tống Thanh Xuân, ta mang theo vài phần trào phúng mà tiếp tục mở miệng : "...Nhưng mà, cho dù là cho ta cũng vô dụng thôi, chỉ cần tôi vừa khóc chút là cái tên ngốc Tần Dĩ Nam kia khẳng định liền cúi đầu nhận sai đối với tôi thôi..."

      (*) đội nón xanh : ý chung thủy, ngoại tình,…

      xong Đường Noãn liền vòng qua Tống Thanh Xuân, bước chân chuẩn bị rời .

      Nhưng mà tại lúc đến gần Tống Thanh Xuân liền giống như nghĩ ra cái gì đó mà lại dừng bước : "A..., đúng rồi, vừa nãy tôi còn chưa hết, cái tên ngốc Tần Dĩ Nam chẳng những cúi đầu nhận sai với tôi mà đoán chừng còn có thể tin tưởng tôi mà cho là xấu tôi đó..."

      Tống Thanh Xuân nghe Đường Noãn mở miệng dùng tiếng tên ngốc để hình dung Tần Dĩ nam tức giận trong người càng ngày càng tăng làm cho cơ thể bắt đầu run run lên rồi.

      nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý cùng trào phúng của Đường Noãn mà rất muốn trút hết cơn tức trong lòng ra ngoài. Nhưng mà khi bị câu làm tức giận đến nên lời liền nuốt nước miếng cái, hề nghĩ ngợi liền giơ tay lên mà vung về phía mặt của ta (Đường Noãn).

      Tay của vừa vung đến giữa chừng bỗng đột nhiên bụng vì tới kỳ kinh nguyệt mà truyền đến trận đau nhức vô cùng làm cho động tác của chậm lại nên cổ tay liền bị Đường Noãn nắm được.

      dùng sức muốn giật giật cánh tay muốn thoát khỏi khống chế của Đường Noãn nhưng mà bởi vì bụng quá mức đau đớn nên chỉ xuất ra được khí lực đến đáng kẻe.

      Động tác của Tống Thanh Xuân làm cho Đường Noãn lập tức nghĩ tới lúc khi ở trong nhà vệ sinh công ty TW, chính mình vốn muốn đánh nhưng mà biết tại sao kết quả ngược lại là chính mình bị trúng cái tát.

      Lúc ấy bởi vì vậy mà (Đường Noãn) cùng ta (Tống Thanh Xuân) xảy ra tranh chấp (*), chính trước mặt toàn bộ mọi người trong phòng làm việc bị quăng cho cái bạt tai.

      (*) Ở đây đến diễn biến tâm lý của Đường Noãn nên mình gọi chị Tống là ta vì Đường Noãn ghét chị Tống nhé, phải chị ấy xấu đâu.

      Tần Dĩ Nam cùng Tô Chi Niệm đều đối tốt với ta vốn làm cho phải cực kỳ kìm nén cơn tức nhưng ta bây giờ lại còn muốn đánh ...Thù mới hận cũ xen lẫn cùng chỗ làm cho vẻ mặt Đường Noãn bỗng trở nên có chút trầm xuống cùng lạnh lẽo.

      Đáy mắt ta chợt lóe lên ngoan độc, cánh tay của ta có chút gì chần chờ mà liền giơ cao lên, đáy lòng có bao nhiêu hận thù đều dùng lực mà hướng về phía mặt của Tống Thanh Xuân.

      Dưới bụng đau đớn làm Tống Thanh Xuân chỉ có thể trơ mắt nhìn tay của Đường Noãn mang theo sức lực mạnh mẽ mà vung về phía này, ngay tại khi tay ta sắp tiếp cận mặt liền theo bản năng nhắm mắt lại.

      Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng cũng có truyền đến, thế nhưng chỉ truyền đến tiếng hô bởi vì bị đau đớn mà phát ra.

      thanh kia phải của ...Tống Thanh Xuân thất thần ngừng lại hồi sau liền mở mắt liền nhìn thấy cổ tay Đường Noãn ngay gần sát mặt của bị bàn tay nắm chặt.


      --- ------ ------ ------ ------ -----


      Chương 344 : Muốn trọn đời hạnh phúc như vậy (4)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Đó là đôi tay sạch xinh đẹp, ngón tay thon dài với khớp xương ràng manh theo theo sức quyến rũ làm xao động lòng người.

      Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú vào bàn tay kia vài giây rồi mới dọc theo cánh tay mà dời lên , sau đó chính là gương mặt điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm, vẻ kinh ngạc liền nhảy vào trong đáy mắt .

      Từ trước đến nay vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, quanh thân lộ ra sắc bén kiêu ngạo, vẻ mặt nặng nề thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung, có từng đợt đợt sát khi mơ hồ chuyển động giữa hai hàng lông mày tinh xảo như vẽ của .

      giống như nhận thấy được nhìn , ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng Đường Noãn, vô cùng sắc bén phun ra hai chữ : "Rút ra !"

      Đưỡng Noãn biết là bị xuất của làm kinh sợ đến chỗ nào mà lại bị dọa đễn nỗi mà ngơ ngẩn nhìn , chậm chạp
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 346: Muốn tốt như vậy cả đời (6)

      Editor: Tiểu ỐC (DĐLQĐ)

      Rốt cuộc trong đầu cũng suy nghĩ được chút, Tần Dĩ Nam cũng biết gì cả, ta chỉ biết rằng vào lúc mình hoàn hồn lại, từ trong hành lang truyền đến tiếng nức nở đứt quãng.

      Đó là tiếng khóc mà ta thể nào quen thuộc hơn được nữa, là tiếng khóc của Đường Noãn.

      Tại sao lại khóc? Rốt cuộc Tống Tống và xảy ra chuyện gì vào lúc thất thần vậy? Chẳng lẽ là đánh nhau?

      Tần Dĩ Nam lập tức nện bước chân, chạy về phía thanh, sau đó vào buổi tối này, lần thứ hai nếm được mùi vị của sét đánh.

      Cách đó xa, Đường Noãn vùi mình ở trong ngực người đàn ông, khóc đến thương tâm muốn chết.

      ta có chút ấn tượng đối với người đàn ông kia, đó chính là người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào ta lúc ở trong nhà vệ sinh.

      Hai người đó cũng chú ý tới ta, ta cũng để cho mình phát ra bất kỳ tiếng động nào có thể quấy nhiễu đến bọn họ, chỉ là ánh mắt cứ lẳng lặng quan sát như vậy.

      ta từng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc này của Đường Noãn, là vô cùng đau lòng mà vươn tay ra ôm vào lòng, thủ thà thủ thỉ hết sức che chở an ủi , nhưng mà bây giờ, tiếng khóc này tựa như được xen lẫn với cả tiếng cười nhạo, như mũi khoan liều mạng đục khoét vào trong xương tủy của ta, làm cho ta đau đớn đến nỗi gần như cắn nát hàm răng.

      Đường Noãn có lẽ là khóc mệt, nên tiếng nức nở cũng dần dần biến mất, người đàn ông trung niên kia vươn tay, vỗ vỗ lưng của ta: "Được rồi, đừng khóc nữa."

      xong người đàn ông trung niên kia còn nâng mặt ta lên từ trong ngực mình ra, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt mặt ta.

      ta, hề phản kháng, hề từ chối, mặc cho người đàn ông trung niên kia hôn.

      Tần Dĩ Nam nắm chặt tay thành quyền, khớp ngón tay răng rắc vang lên, ta vừa tưởng tượng đến ánh mắt dịu dàng của , liền cảm thấy có chút u lạnh lẽo.

      ta dù có nằm mơ cũng nghĩ tới, năm năm qua hề ta lấy chút, năm năm qua chỉ coi ta như công cụ, và những gì trả lại cũng chỉ là để bị cắm sừng. . . . . .

      Có lẽ là người đàn ông trung niên kia cũng cảm thấy lãng phí qua nhiều thời gian ở nơi này, nên ôm lấy cả eo của , xoay người, rời .

      "Được rồi, chúng ta nên về thôi. . . . . . Đừng khóc nữa, nếu để người ta nhìn thấy tốt đâu. . . . . . Bị đập vào đầu đau lắm hả? Tối nay tôi xoa xoa cho em tốt. . . . . ."

      Lời của người đàn ông vừa ái muội vừa có thâm ý, mà ta chẳng những có tức giận, mà ngược lại còn nhích lại ngực của ông ta hơn, nín khóc mà cười thầm câu "Ghét".

      Trong cái chớp mắt này, Tần Dĩ Nam đột nhiên cảm thấy giống như là mình bị mắc bệnh tim, bất cứ lúc nào cũng thể đột quỵ mà chết vậy.

      Người phụ nữ mà ta toàn tâm toàn ý những năm nay, chỉ khinh thường tình cảm của ta, mà còn vũ nhục tấm chân tình của ta, dầy xéo lên tôn nghiêm của ta. . . . . .

      Trong giờ phút này, ta có chút hiếu kỳ, tò mò rốt cuộc ta chiếm được bao nhiêu phân lượng trong lòng của , à, . . . . . . làm gì có phân lượng nào, mà phải rằng, ta ở trong lòng , đến tột cùng là cái gì?

      luôn đối xử với ta chân tâm ý, nụ cười lúc nào cũng dịu dàng cảm động, nhưng có phải là đáy lòng lại chửi ta câu ngu ngốc hay ?

      "Ha ha. . . . . ." Tần Dĩ Nam đột nhiên cười ra tiếng, Đường Noãn cùng với người đàn ông trung niên kia cũng thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng ta vẫn nhìn chằm chằm về phương hướng đo, vẫn cười, vẫn cười. . . . . .

      --- ------

      Trình Thanh Thông biết
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 348 (8-). Muốn trọn đời hạnh phúc như vậy (8-)

      Editor: Tuyết (nguyethoadatuyet)

      Tống Thanh Xuân uống nửa hớp trà gừng, suy nghĩ trong chốc lát, tìm đề tài để phá vỡ yên tĩnh của cả phòng, “Lúc ở Kim Bích Huy Hoàng, cũng may xuất kịp thời, bằng chắc tôi bị con bé Đường Noãn đó đánh.”

      Tô Chi Niệm ngước mắt nhìn , lời nào.

      Khoảng thời gian này, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ở cùng chỗ, sớm quen với dáng vẻ trầm mặc ít của . Lúc nhìn về phía , hiểu có ý đáp lại, vì vậy liền tiếp tục mở miệng , “Đường Noãn đúng là khiến tôi thay đổi cách nhìn. ta và Dĩ Nam ở chung với nhau, vậy mà còn cùng người đàn ông khác gần gũi thân thiết; hơn nữa, xem, nếu người đàn ông kia vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi hơn Dĩ Nam có phải tốt hơn ?”

      Thực tình Tô Chi Niệm rất thích kiểu ở chung này với Tống Thanh Xuân. Mỗi khi lải nhải, im lặng lắng nghe.

      Chỉ duy nhất có điều thích, chính là nghe nhắc tới Tần Dĩ Nam.

      Lúc trước, mỗi khi Tống Thanh Xuân đề cập tới ta, lặng lẽ đứng dậy bỏ , có khi lại tỏ vẻ bận việc, tránh muốn nghe. Nhưng từ lúc hỏi thăm được rằng phải là người muốn tìm, khi đó lạnh nhạt với rất nhiều.

      Vì vậy, cho dù bây giờ muốn nghe, vẫn nhìn về phía , lắc đầu nhàng, tỏ vẻ biết.

      Thấy đáp lại, giọng của Tống Thanh Xuân càng thêm phần quyết liệt, “Đường Noãn... người ta tìm đến là người đàn ông trung niên. Ông ta ở tuổi trung niên đó, phải là lớn tuổi rồi, thậm chí làm ba ta cũng được! xem, đầu của Đường Noãn này có phải bị bệnh rồi hay nha?”

      Tô Chi Niệm đặt cánh tay lên bụng , liền hiểu được giận dữ ở trong lòng, vì bênh vực kẻ yếu như Tần Dĩ Nam mà giận dữ.

      Kiểu giận dữ này của Tô Thanh Xuân khiến Tô Chi Niệm theo thói quen nhếch khóe môi. Ánh mắt nhìn nàng chằm chằm chậm rãi chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ.

      lúc nào cũng như vậy. Trái tim của rốt cuộc vẫn đau vì .

      Cũng giống như lúc đánh bài đêm nay, lại lần nữa nghe thấy và Đường Noãn cãi nhau vì Tần Dĩ Nam, ràng mới là người làm đau lòng, nhưng dù có đau đến mấy vẫn trước hết quan tâm , chạy đến giúp đỡ .

      Tống Thanh Xuân uống hớp trà gừng lớn. còn định tiếp tục mở miệng, chợt phát biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Vẻ mặt của có hơi hoảng hốt, tưởng như thất thần. Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, khuôn mặt như có tầng sương mù bao phủ, vừa thần bí lại vừa mê người.

      biết qua bao lâu, Tống Thanh Xuân trừng mắt nhìn, lấy lại tinh thần, đến lượt trái tim hồi hộp hồi.

      Cả ngày hôm nay, thường xuyên thấy thất thần. Hơn nữa vừa lúc nãy, còn xoi mói Đường Noãn nửa ngày. Quan hệ của , ràng là ngày nọ , đối tốt với tất cả đều vì bồi thường, liền trở nên xa cách với ...

      Cho dù có can đảm trở mặt cùng , nhưng cũng bị tổn thương lòng tự tròng khi ra câu ấy. vậy, còn coi như có chuyện gì, vẫn ngồi đây chuyện tán gẫu với ...

      Thậm chí cả đêm nay. Đêm nay, ôm rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng, dốc lòng chăm sóc cho ... đối với tốt như vậy chỉ vì bồi thường. Theo lẽ thường mà , hẳn phải vui chứ? Nhưng mà vừa rồi hề có chút hờn giận nào...

      Chỉ trong chớp mắt, ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngừng lại hết thảy.

      Qua hồi lâu, nhìn lại trái tim của mình, mới thấy chuyện thể thừa nhận.


      Chương 349. Muốn trọn đời hạnh phúc như vậy (9)

      Editor: Tuyết (nguyethoadatuyet)

      , đối tốt với như vậy, là vì đêm đó mắc nợ , lòng muốn bồi thường.

      Nhưng mà dù là vậy, phát bản thân mình vẫn cứ muốn đối xử tốt như thế.

      Thậm chí, nếu có thể, muốn tốt với cả đời.

      Cả đời...

      Vốn dĩ Tô Chi Nhiệm vẫn cứ giữ sắc mặt thản nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi biết được Tống Thanh Xuân thầm trong lòng ba chữ* kia, tựa như có cái gì kích thích, cả cơ thể đột ngột giật mình mạnh.

      *Ba chữ ở đây là ba chữ cả đời viết theo tiếng Trung. Hán Việt: Nhất bối tử

      Phản ứng của lớn như vậy, Tống Thanh Xuân tựa như bừng tỉnh. còn chưa hiểu được rốt cuộc chuyện này là sao, rút lại cánh tay đặt bụng .

      Sức nặng bụng giảm bớt khiến Tống Thanh Xuân cau mày. có chút nghi ngờ, mở miệng hỏi, “Sao vậy?”

      dường như nghe thấy lời của , đột ngột đứng dậy, nhìn lấy lần, quay người bỏ trong nháy mắt.

      “Tô Chi Niệm, ...” Tống Thanh Xuân từ giường bật dậy. Lời của còn chưa xong, cửa phòng đóng lại mạnh, những gì muốn cũng nghẹn lại trong họng, thể thốt ra nổi từ.

      Sắc mặt Tô Chi Niệm giống như còn chút máu. dùng sức nắm lấy tay nắm cửa, dựa lưng vào cửa phòng của , đứng im nhúc nhích.

      giống hệt như cố gắng đấu tranh với cái gì. Đứng im hồi lâu, cuối cùng cũng buông tay nắm cửa phòng của , sau đó về phòng đọc sách.

      ngồi trước bàn học, nhìn chằm chằm vào bức tranh treo tường ở trước mặt rất lâu, sau đó mới mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra quyển nhật ký.

      im lặng ngồi xem nhật ký, cho đến khi lật đến trang trống mới thở phào nhõm, cầm lấy bút rồi viết, “Ngày 29 tháng 2 năm 2016, buổi tối, lúc 10 giờ 50 phút, trời đầy mây, mưa bụi sương mù.”

      Ngòi bút của tạm dừng trang giấy hồi lâu, sau đó mới lướt nhanh.

      “Trong vòng ba tháng mười ngày, ngày ấy rời xa chỉ còn lại mười ngày.”

      “Hôm nay, tôi đưa ấy đến công ty, ấy phát món quà chưa được tặng trong ngăn kéo của tôi. Suýt chút nữa ấy từ miệng thư ký biết được món quà này là tôi mua tặng em.”

      “Giữa trưa ăn cơm cùng ấy. Lúc trở về, ấy dựa vào ghế của tôi ngủ. Tôi nhìn hình ảnh ấy vào giấc ngủ liền ngơ ngẩn hồi. biết ấy có phát hình ảnh này có quen thuộc hay ? Đó chính là hình ảnh ấy từng tưởng tượng mình được trải qua.”

      “Hôm nay, ấy suy nghĩ rất nhiều về ta. chỉ có mấy hình ảnh lộn xộn tứ tung, ấy còn dùng câu để hình dung ta như thế nào, rốt cuộc khiến tôi cáu lên.”

      “Buổi tối đến Kim Bích Huy Hoàng, Lục tổng hỏi ấy là ai, tôi chỉ họ của ấy. Nếu như có thể, ngay cả họ của ấy tôi cũng muốn đề cập đến. Rất nhiều đàn ông thuộc giới thương trường trong cái hội này hề có cảm tình. Tôi ước cả đời ấy được sống trong thế giới sạch đơn thuần.”

      Lúc viết
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 353: Dự cảm lành (3)

      Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Qúy Đôn

      Lúc học đại học và mẹ ở riêng rồi, nhưng mỗi tuần phải thăm bà lần.

      Từ đêm giao thừa đến bây giờ, gần ba tuần, qua bên kia chuyến.

      Cứ tới nửa năm đều sắp xếp cho bà kiểm tra sức khoẻ lần, trước đây lâu báo cáo sức khỏe của bà vừa mới đưa đến phòng làm việc của , các hạng mục chỉ tiêu cũng có vấn đề gì. . . . . .

      Nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm vẫn lục lại bản cáo cáo kiểm tra sức khỏe của bà lần nữa, sau khi xác nhận có chuyện gì, nhưng trong lòng của vẫn còn có chút yên.

      Tinh thần hoảng hốt, chuyên tâm làm việc được, Tô Chi Niệm suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn quyết định rời công ty lái xe đến biệt thự của mẹ.

      Lúc Tô Chi Niệm tới nơi trời sập tối, mặt trời chiều ngã về tây, chiếu khắp sân mảnh màu hồng.

      Mở cửa là người giúp việc thuê tới chăm sóc mẹ, thấy tới rất vui mừng, chào hỏi với xong liền nhanh chân chạy lên lầu: "Bà chủ, bà chủ, cậu chủ về."

      Trong chốc lát, liền nhìn thấy mẹ vẻ mặt tươi cười từ cầu thang xuống.

      lâu gặp, khó tránh khỏi bị mẹ vây quanh dông dài trận, lúc người giúp việc chuẩn bị cơm tối, mẹ còn thử hỏi câu: "Ở đây ăn cơm tối nha?"

      Tô Chi Niệm gật đầu cái, sau đó vẻ mặt mẹ mừng rỡ đứng dậy vào phòng bếp, cách máy hút khói, nghe thấy mẹ ở trong phòng bếp căn dặn người giúp việc làm các món ăn, đều là món thích.

      Trong phòng khách chỉ có mình , TV trước mặt chiếu phim hoạt hình, gì lấy điện thoại di động ra, tùy ý lướt lướt, lúc qua danh sách bạn bè, nhìn thấy dòng đăng đầu tiên là của Tống Thanh Xuân trang bạn bè vào phút trước.

      "Thành quả hôm nay, hi hi hi. . . . . ."

      Phía dưới là tấm ảnh chụp giường của , các loại nhãn hiệu mỹ phẩm, đồ trang sức, còn có quần áo còn để nguyên trong túi.

      theo quán tính giơ tay lên muốn nhấn like, đầu ngón tay còn chưa chạm tới nút màn hình, liền sực nhớ tới quyết định tối hôm qua, chần chờ chút, cuối cùng vẫn rụt ngón tay trở về.

      Cơm tối được chuẩn bị rất phong phú, bàn đầy món ăn, gần như lần làm hết những món thích ăn.

      Cơm nước xong, người giúp việc bưng trái cây lên, Tô Chi Niệm cầm cây tăm ghim miếng táo, vừa mới chuẩn bị bỏ vào miệng, liền nghe điện thoại di động tinh tinh tiếng.

      nhét miếng táo vào trong miệng, vừa nhai vừa lấy điện thoại di
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :