1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 308: Người đó, có phải là ? (18-)

      Editor: Cà Rốt Hồng - dđlqđ

      Tô Chi Niệm làm như hiểu ý muốn hỏi, ánh mắt nhìn mang theo vài phần cổ quái: "Sao vậy?"

      " phải ?" Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào mắt của , tiếp tục truy hỏi.

      cũng thích loại chuyện tầm phào này, nhưng nhìn ra, nếu lấy được đáp án bỏ qua, trầm mặc chốc lát, trả lời: " phải."

      "Tôi thấy phải." Gần như trong khoảnh khắc khi ra, cũng dừng lại tiếp tục mở miệng ra mười con số, đó là dãy số số điện thoại của tin nhắn kia.

      Sau khi đọc xong, tầm mắt của liền khóa chặt Tô Chi Niệm, muốn từ người tìm ra dấu vết gì đó.

      Nhưng mười con số kia khi rơi vào tai Tô Chi Niệm giống như là lần đầu tiên nghe thấy, vẻ mặt của có bất kỳ khác thường nào, thậm chí còn có chút hiểu nhìn , vẻ mặt mờ mịt "Hả?" tiếng, hỏi ngược lại câu: "Có ý gì?"


      Có ý gì? biết mười con số này là có ý gì, hay là làm bộ biết?
      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đánh giá hồi lâu, mới tiếp tục mở miệng : "Đây là dãy số điện thoại, chủ nhân của số điện thoại này thầm quan tâm tôi, hơn nữa còn là từ năm năm trước, bắt đầu thầm chú ý tới tôi rồi."

      Lần này cho có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, gần như lấy hết dũng khí hơi hết toàn bộ những lời mình muốn ra ngoài.

      "Bắt đầu từ năm năm trước, mỗi lần vào lúc tôi còn cách nào khác, chủ nhân của dãy số này luôn gửi tới cho tôi dòng tin nhắn, sau đó giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn, mỗi lần vào lúc đơn khổ sở nhất, ta gửi tới cho tôi câu chúc phúc, tuy rằng câu rất ngắn gọn, nhưng lại luôn có thể làm cho tâm tình của tôi trở nên tốt hơn."

      "Hơn nữa, mấy ngày trước tôi từng với , trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn có người có ý đồ muốn lấy tính mạng tôi, nhưng mỗi lần vào thời khắc quan trọng nhất, tôi vẫn luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, sau đó trong đêm giao thừa, tôi mới xác định, là có người ở trong bóng tối vẫn luôn thầm yên lặng bảo vệ tôi."

      "Cho nên, tôi nghĩ, người có thể giúp đỡ tôi vào thời khắc nguy hiểm nhất, khẳng định chính là người luôn luôn chú ý tới tôi, mà chỉ có người lúc nào cũng chú ý tới tôi, mới có thể dùng tin nhắn giúp tôi giải quyết hết phiền toái, cho nên người gửi tin nhắn cho tôi, nhất định chính là người vẫn luôn bảo vệ tôi. . . . . ."

      mặt Tống Thanh Xuân thoáng qua tia chắc chắn, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm chớp mắt, hơi mím môi, lại mở miệng : "Người đó thầm bảo vệ tôi, có thể theo tôi năm năm, chứng
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 310: Người đó, có phải là ? (20)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      “Còn nữa, đêm ba mươi Tết tôi rơi xuống nước, người đó cứu tôi và hôn tôi, lúc tới gần tôi cảm giác rất giống ngày ấy, rất giống….”

      “Thanh Xuân.”

      Từ nãy giờ Tô Chi Niệm vẫn rất yên lặng nghe bỗng nhiên mở miệng gọi tên , ngắt ngang lời .

      nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dừng lại vài giây mới chuyển tầm mắt lên khuôn mặt : “Đêm ngủ lại ở vùng ngoại ô phía bắc kia, tôi dỗ khóc đồng thời tôi cũng với chuyện….”

      Hình như do dự gì đó, chần chừ mãi chưa mở miệng.

      Mọi thứ trong phòng ngủ yên tĩnh đến dọa người, ngay cả kim đồng hồ báo thức vách tường chậm rãi phát ra tiếng kêu tích tắc cũng có vẻ vô cùng ràng và chói tai.

      biết qua bao lâu sau, Tô Chi Niệm điều chỉnh dáng ngồi, như là hạ quyết tâm chuyện gì đó, tiếp lời tiếp theo của mình ra: “Có phải quên hay , chuyện tôi có người trong lòng?”truyện bên diễnđànlequydon

      Người trong lòng… Tống Thanh Xuân hoàn toàn ngây người.

      Tô Chi Niệm tiếp tục : “Mà theo như lời vừa mới có thể nghe ra, muốn tìm người coi như báu vật, đối với ‘tình vốn là bên vững,’ mà người tôi sâu sắc cũng phải là , cho nên sao tôi có thể là người muốn tìm?”

      xong lời cuối cùng, trong giọng của Tô Chi Niệm còn mang theo chút đùa cợt, chưa từng nghĩ tới có ngày, thế mà lại dùng chính để phủ nhận .

      Theo lời của Tống Thanh Xuân từ từ lấy lại tinh thần.

      Đúng vậy, sao có thể quên trong lòng ta sâu đậm người, người đó tên là Đình Đình.

      ấy là người quan trọng nhất thế giới này của , thể ấy nhưng lại có khả năng thích ấy.

      ấy ngại đơn, chiếm được thà rằng độc.

      còn vì ấy viết ra câu rất hay: Ba đời gặp em, sinh thời cưới được em.

      sai, người bảo vệ nhất định là người sâu sắc. Còn người mà sâu đậm phải là , chỉ điểm này có thể loại trừ ra rồi.

      Nhưng dù như vậy, Tống Thanh Xuân vẫn còn có chút cách thuyết phục xóa bỏ trực giác của mình, cam lòng tiếp tục hỏi: “Nhưng có nhiều khi, rất chăm sóc tôi….”

      “Mắc nợ.” lần nữa Tô Chi Niệm lại chờ xong trả lời ra khỏi miệng, giọng điệu rất cộc lốc chỉ có hai chữ.

      “Mắc nợ?” Tống Thanh Xuân lặp lại lần nhưng phải là câu khẳng định mà
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 312: cần mắc nợ (2)
      Edit: Lạc Thần – Diễn Đàn Lê Qúy Đôn

      Tống Thanh Xuân hiểu rốt cuộc mình khổ sở cái gì.

      phải là cảm thấy Tô Chi Niệm có điểm giống mình muốn tìm người đó, mở miệng hỏi thế nhưng lại bị phủ nhận sao?

      phải là đối với tốt bởi vì mắc nợ sao?

      Sao còn khóc? Lạc_Thần/dđ@lq!d^n

      Nhưng cảm thấy rất đau lòng, trở lại trong phòng ngủ, nhìn thấy áo sơ mi cùng tấm hóa đơn thu phí tốc độ cao giường, càng thêm đau lòng, nằm sấp giường, chôn đầu vào trong chăn bông mềm mại, lại vẫn nhịn được giọng khóc hu hu hu.

      -

      Tô Chi Niệm vẫn duy trì tư thế lúc Tống Thanh Xuân rời , tựa vào ghế sa lon, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm TV vách tường, sau lúc lâu cũng chưa phản ứng chút nào.

      Bên tai , tràn ngập tiếng nức nở của .

      Chẳng biết lúc nào nắm gối dựa tay lên, sức lực lớn, khớp xương cùng gân xanh mu bàn tay đều nổi lên.

      bắt đầu chú ý người bảo vệ cho , có phải đại biểu lòng của bắt đầu nghiêng về người đó hay .

      Nhưng lại biết, người bảo vệ cho , là người chú ý nhất thế giới này,.

      bước sai, cả bước sai, ngã vào vực sâu vạn trượng, còn cơ hội cứu chữa và lựa chọn nữa.

      Nhưng khác, chỉ vừa bắt đầu, còn có cơ hội bù đắp lại, cần phải như , bước vào vùng đen tối bờ bến đường về như vậy.

      Cho nên, để xóa bỏ nghi ngờ trong lòng , có bất cứ chút do dự và chần chờ nào liền ra lời quyết tuyệt như vậy.

      ai biết, lúc ra những câu lạnh bạc (lạnh nhạt và bạc bẽo) đó nhìn tựa như bình tĩnh, nhưng trong lòng máu chảy thành sông ra sao.

      đối với ràng là tràn ngập thâm tình, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn ra vẻ người bạc tình.

      là người muốn rời bỏ nhất thế giới này, nhưng lại làm tổn thương nhất.

      Nhưng biết ?

      làm tổn thương như vậy, mới là bảo vệ tốt nhất làm cho .

      Tiếng khóc phòng cách vách, vẫn chưa chấm dứt, nghe tiếng nức nở của , trái tim theo đó mà ngày càng đau đớn.

      Bên tai , lại vang lên những chất vấn hùng hổ dọa người của .

      - Từ năm năm trước đây, người vẫn luôn luôn gửi nhắn tin cho tôi, là đúng ?

      - Đúng

      - Vậy những năm này, lúc tôi khóc người lau nước mắt cho tôi, là đúng ?

      - Đúng

      - Vậy những ngày qua người luôn luôn thầm bảo vệ tôi, cũng là đúng ?

      - Đúng

      .

      Nhưng lại thể để cho biết là .

      -

      Tống Thanh Xuân biết rốt cuộc mình khóc
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 314: cần mắc nợ (4)

      Editor: Tiểu Ốc (DĐLQĐ)

      Ở dưới tầng, vào lúc Tô Chi Niệm pha cho mình tách cà phê, đắn đo biết có nên pha cốc nước đường đỏ cho Tống Thanh Xuân hay , nhưng lúc cầm cốc lên, cuối cùng lại đặt xuống.

      Thôi, vẫn là nên quang minh chính đại đối xử tốt với .

      Tô Chi Niệm trở lại thư phòng, nhưng lâu sau vẫn thể nào tĩnh tâm để làm việc được, cuối cùng thèm nhìn vào máy tính nữa, mà nhìn chằm chằm vào phía bên ngoài cửa sổ thất thần rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi phần đồ ăn bên ngoài mang đến lúc sáu rưỡi tối.

      --- ------ ------ ------ ------

      Nếu như là hồi trước sáu giờ Tống Thanh Xuân xuống tầng để chuẩn bị bữa tối, nhưng hôm nay thân thể của thoải mái, nằm yên ở giường cho đến sáu rưỡi tối, mới rời giường xuống tầng.

      Vừa mới tới cửa phòng bếp, chuông cửa lại vang lên, Tống Thanh Xuân ngừng bước chân chút, xoay người về cửa chính.

      Xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy là người chuyển phát, Tống Thanh Xuân như cũ bảo người ta đặt đồ được gửi ở cửa, đợi đến sau khi người đó rời , mới mở cửa xách vật đó lên, là đồ ăn mua ngoài, hơn nữa còn là của nhà hàng Kim Lăng, phía có dán tờ giấy, in những món ăn được gọi, đều là món thích ăn.

      Ở trong nhà chỉ và Tô Chi Niệm, đồ ăn mua ngoài cũng phải là do gọi, vậy chỉ có thể là do gọi.

      Cơm tối luôn luôn đều là do chuẩn bị, hôm nay nghĩ như thế nào mà lại mua đồ ăn bên ngoài vậy?

      Là bởi vì lúc xế chiều, nhìn thấy thoải mái sao?

      Nếu đổi lại là trước kia, trong lòng Tống Thanh Xuân nhất định cảm thấy ấm áp, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy có chút mất mác khó nên lời.

      vào phòng ăn, Tống Thanh Xuân lần lượt bày các món ăn lên mặt bàn, rồi mới lên tầng gọi Tô Chi Niệm xuống ăn cơm tối.

      Cửa thư phòng có đóng, đứng ở cửa, như thường ngày, định gõ cửa tiếng, câu " Tô, ăn cơm tối" , rồi liền xoay người xuống tầng, nhưng tay vừa mới nâng lên, còn chưa có đụng vào cảnh cửa, liền nghe được thanh lạnh lùng trong trẻo trước sau như của Tô Chi Niệm truyền ra từ bên trong.

      "Ngày mai sao? Ngày mai sợ rằng được rồi. . . . . . Tôi biết đây là dự án hợp tác với SR, mà chúng ta theo được hơn nửa năm, rất dễ dàng gì bây giờ bên kia mới có ý định muốn hợp tác, nhưng mà ngày mai tôi lại chuyện quan trọng hơn phải làm, đến công ty được. . . . . . Thôi, thất bại thất bại , lúc khác chuyện này sau, nếu như có việc gì nữa, tôi cúp máy trước đây. . . . . ."

      Tô Chi Niệm vừa mới cúp điện thoại di động, điện thoại bàn trong thư phòng lại vang lên, rất nhanh liền nhận máy, cũng biết người ở bên kia rốt cuộc cái gì, giọng của có chút ác liệt trả lời câu: "Tôi phải , trước hết đừng có mở hội nghị vào ngày mai sao? Hoãn lại đến sau này rồi hãy . . . . . . Nếu tôi đến công ty, các người đến ngay cả những chuyện này cũng xử lý nổi sao? Tôi bỏ ra nhiều tiền để cho các người từng bước từng bước tiến vào công ty như vậy đều là dùng để trang trí hết sao?"

      Sau đó, Tống Thanh Xuân chỉ nghe thấy thanh chiếc tai nghe điện thoại hung hăng nện lên cái điện thoại bàn.

      Trong thư phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Tống Thanh Xuân đứng ở ngoài cửa lúc rất lâu, mới giơ tay lên, nhàng gõ cửa.

      "Vào ." d.đ.l.q.d.tiểu ốc

      Tống Thanh Xuân đẩy cửa ra, theo thói quen liếc nhìn về phía trước bàn đọc sách, Tô Chi Niệm có ngồi ở đó, tầm mắt của đảo qua đảo lại, nhìn thấy đứng bất
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 316: cần mắc nợ (6)

      Editor: Diep Thu Khinh – Diễn Đàn **********

      Tống Thanh Xuân dùng sức nắm chặt chiếc đũa trong lòng bàn tay, liếc phía dưới, tránh được tầm mắt của Tô Chi Niệm, suy nghĩ của còn chưa được ra miệng, đáy mắt lại như bị gai đâm đau, giọng cũng trở nên có chút lấp, hít sâu hơi, : “ Tô Chi Niệm, tôi cần thiếu nợ.”

      Đáy mắt Tô Chi Niệm chứa vui sướng, dần dần bắt đầu tan rã, bình tĩnh, ngưng mắt nhìn , lên tiếng.

      “ Tô Chi Niệm....” lại gọi tên lần nữa, sau đó khóe môi tạo thành nụ cười, giống như tự giễu bản thân , đại khái trôi qua khoảng mười giây đồng hồ, mới rũ xuống rèm mắt, tiếng động, dùng sức nuốt xuống ngụm nước miếng, nỗ lực đem nỗi khổ sở ở cổ họng nuốt ngược trở về bụng, sau đó tận lực để cho giọng của mình có vẻ nhõm hơn, rồi mở miệng : “ Nếu như lúc đầu là do ngủ với tôi, nên cảm thấy thiếu nợ tôi, rồi bỏ qua chuyện hợp tác mà công ty vất vả mới có được, để ở nhà với tôi, tôi chỉ muốn cho biết rằng, cần phải làm như vậy.”

      Tô Chi Niệm ngồi ngay ngắn ở phía đối diện Tống Thanh Xuân, tầm mắt vẫn như cũ, nháy cái mà nhìn chằm chằm , chỉ là gương mặt tuấn nhã của , do có đèn sáng rỡ chiếu xuống, nên vẻ mặt có hơi mơ hồ.

      Tống Thanh Xuân cảm nhận đáy mắt chua xót khó chịu, liền cúi đầu, lại giọng mở miệng : “ Ngày mai, đến công ty làm việc của , ngày mai vừa vặn tôi cũng muốn ra ngoài chuyến....”

      Đột nhiên , giọng của Tống Thanh Xuân trở nên nghẹn ngào, dừng lại lúc lâu, rồi mới tiếp: “ ...... Dù có thế nào, cũng đều rất xin lỗi, gần đây tôi gây cho ít phiền toái.”

      xong, Tống Thanh Xuân cũng dừng lại, liền đẩy mạnh chiếc ghế sau lưng, đứng dậy, đem cái mâm bàn ăn thu thập lung tung hồi, rồi bưng vào phòng bếp.
      ... ...... ...... ...... ...... ........

      Sau khi Tống Thanh Xuân rửa xong cái mâm, từ trong phòng bếp ra, Tô Chi Niệm còn ở phòng ăn nữa.

      nhìn chằm chằm vào cái ghế mà Tô Chi Niệm mới vừa ngồi, ánh mắt hoảng hốt.

      Từ ngày đó, sau khi chăm sóc là do mắc nợ, cảm thấy cả người mình trở nên là lạ, đáy lòng cất giấu nỗi uất ức chẳng thể thành lời, nhưng lại biết nỗi uất ức đó xuất phát từ đâu.

      Càng muốn biết, Tống Thanh Xuân lại càng cảm thấy phiền, cầm khăn lau, dùng sức lau bàn ăn nhiều lần, cho đến khi nỗi uất ức nơi đáy lòng nguôi ngoai chút, mới dừng lại, trở về phòng bếp rửa sạch tay, rồi lên lầu.

      Do tới kỳ sinh lý, nên Tống Thanh Xuân tắm rửa sạch , rồi tắt đèn sớm, leo lên giường.

      cảm thấy buồn ngủ, nên nằm ôm chăn, nghĩ tới ngày mai Tô Chi Niệm ở nhà, mình phải làm thế nào? mình ở nhà, liệu có nguy hiểm gì ? Nếu ra ngoài, phải tìm ai cùng đây? Tần Dĩ Nam sao? tai ta có bạn rồi.....

      Tống Thanh Xuân đem mặt chôn vào trong chăn, tâm tình càng bi thương hơn, nhịn được giọng lầm bầm câu: “ Nếu như Tống Thừa còn sống tốt rồi.....”

      Tinh thần của Tống Thanh Xuân dao động trong chốc lát, khẽ thở dài hơi: “ Thôi , ai cũng được...... Nếu quả gặp phải nguy hiểm gì, tránh được còn liên lụy đến người khác nữa.....”

      “ Sáng sớm ngày mai trước
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :