1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 297: Người đó, có phải là ? (7)

      Edit: Thu Lệ

      "Tống Tống, biết em nhất định rất sợ hãi, cũng may chỉ là phen hú vía, bây giờ sao rồi. . . . . ."

      Tần Dĩ Nam ngừng quan tâm bên tai , giọng điệu ôn hòa trước sau như , đây chính là giọng mà Tống Thanh Xuân từng thích nhất thế giới này, mỗi lần nghe được đều sinh lòng rung động, nhưng lúc này, sắc mặt bình tĩnh, nhìn như nghiêm túc d.đ/l'q;d nghe Tần Dĩ Nam chuyện, nhưng thực ra là vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn biết Tần Dĩ Nam thao thao bất tuyệt cái gì, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm chai nước suối Tô Chi Nhiệm đưa cho mình, lúc lại nghía cái về phía cửa phòng làm việc.

      Tô Chi Niệm rất nhanh mang theo túi xách và áo khoác của Tống Thanh Xuân ra từ phòng làm việc.

      biết tầm mắt của Tống Thanh Xuân nhìn về phía cửa phòng làm việc lần thứ mấy, lập tức liền dính vào người .

      ". . . . . . Đây chỉ là cơn ác mộng, Tống Tống, em đừng để trong lòng, chuyện đêm giao thừa, rất có thể cũng là người này làm, đợi lát nữa đến cục cảnh sát nhất định phải với cảnh sát, để bọn điều tra. . . . . ."

      Sau khi đến đây, Tần Dĩ Nam mới để ý thấy Tống Thanh Xuân hoàn toàn nghe lời của mình , mà là nghiêng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng sau lưng mình, nhìn cái gì mà nhập thần như vậy.

      Tần Dĩ Nam vươn tay, quơ quơ trước mặt , hô tiếng: "Tống Tống?"

      Tống Thanh Xuân có phản ứng, mà là giật giật đầu, chuyển tầm mắt vòng tay của ta, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phương hướng vốn dĩ vẫn nhìn trước đó.

      Tần Dĩ Nam cũng quay đầu nhìn lại theo tầm mắt của , ta còn chưa nhìn ràng xem nhìn cái gì, liền nghe được giọng ngọt ngào của truyền đến: "Lấy hết ra rồi hả?"

      Lúc này Tần Dĩ Nam mới biết ra như vậy cả buổi là vì nhìn Tô Chi Niệm, ta lập tức đứng lên, hướng về phía Tô Chi Niệm kêu tiếng: "Tô tổng."

      Trước tiên, Tô Chi Niệm lạnh nhạt khẽ gật đầu cái với Tần Dĩ Nam, sau đó liền nhanh chóng quay đầu, tầm mắt rơi vào mặt Tống Thanh Xuân, trả lời câu hỏi mới vừa rồi của : "Lấy ra rồi."

      xong, Tô Chi Niệm đưa túi xách cho Tống Thanh Xuân.

      Đúng vào lúc này, hai cảnh sát chịu trách nhiệm chụp và ghi chép khẩu cung của mọi người ở trường xong tới, người cảnh sát ban đầu chuyện với Tống Thanh Xuân cũng tới, thúc giục hỏi câu: "Đồ đạc lấy hết chưa? Bây giờ có thể xuất phát đến cục cảnh sát rồi chứ?"

      " xin lỗi, để cho các đợi lâu, có thể xuất phát." Tống Thanh Xuân đặt nước suối lên bàn trước mặt, đứng lên, còn chưa vươn tay nhận lấy áo khoác của mình từ trong tay Tô Chi Niệm, mà người đàn ông đó khoác áo khoác lên vai trước, sau đó còn lần lượt cài từng nút áo khoác vào cho .

      Trong phòng làm việc nhiều đồng nghiệp đều nhìn, loạt những động tác này của lại làm như coi ai ra gì.

      Tống Thanh Xuân sửng sốt hồi lâu, lỗ tai mới bắt đầu khẽ nóng lên, cũng giơ tay lên ngăn cản , chỉ là cứng ngắc thân thể, nâng mí mắt, bình tĩnh đưa mắt nhìn lên dung nhan tuấn mỹ của gần ngay trước mắt.

      cụp mí mắt xuống, nháy mắt cũng nháy mắt, độ nghiêm túc của vẻ mặt giống như là làm chuyện rất quan trọng.

      loại ấm ấp thể hình dung lâu rồi gặp, trong nháy mắt mãnh liệt thổi quét toàn thân , khiến cảm thấy trong nháy mắt đó, có loại ảo giác được cưng chiều, được che chở, được quý.

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm mặt mày lẳng lặng Tô Chi Niệm, trái tim bằng phẳng như mặt hồ của bị đủ loại cử động Tô Chi Niệm, khuấy động lên sóng to gió lớn.

      ********

      Chương 298: Người đó, có phải là ? (8-)

      Trong lúc Tống Thanh Xuân ngây ngẩn, Tô Chi Niệm cài xong nút áo cuối cùng, khẽ lui về sau bước, kéo dài khoảng cách giữa ra chút, mới giọng hỏi: "Bây tâm trạng khá hơn chút nào chưa?"

      " khá hơn nhiều rồi." Chuyện mới vừa rồi và chuyện rơi xuống nước đêm giao thừa lần đó có gì khác nhau, đều là dạo vòng ở Quỷ Môn quan, lớn ga đến nỗi làm như hoàn toàn có việc gì, nhưng bởi vì xuất của mà
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 300: Người đó, có phải là ? (10)

      Edit: Panh Hoang

      Nhưng ta ngờ, chẳng những coi tồn tại của ta, thậm chí cảm thấy ta giống như sinh vật phiền chán, trực tiếp kéo mở cửa xe ra, ngồi vào trong xe.

      Tình của ta với vẫn như lúc ban đầu, thế nhưng lại vĩnh viễn đều ngược ta trăm nghìn lần.

      Cửa công ty người đến người , ta biết chưa chắc mọi người chú ý tới, nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt cũng nóng lên, ta giống như tên ăn trộm, vội vàng chạy , d/đ;l;q'd sau đó tránh ở sau cái cột đèn đường, nhìn Tô Chi Niệm chẳng biết lên xe từ lúc nào khom người cài dây an toàn cho Tống Thanh Xuân.

      Hôm nay, giống như năm trước ở quán ăn đêm, ta lại tận mắt nhìn thấy màn, vì Tống Thanh Xuân nổi điên đánh người.

      Người đàn ông ta , có thể phát ra dịu dàng cùng săn sóc khiến cho người ta tâm động, cũng có thể phát ra hung hãn cùng ngang ngược khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

      Nhưng, mặc kệ là dịu dàng cùng săn sóc, hay là hung hãn cùng ngang ngược, đều liên quan tới ta, kia đều thuộc về mình Tống Thanh Xuân.

      từng đối tốt với ta, tuy rằng loại tốt này, giới hạn ở việc chịu gặp mặt chào hỏi với ta, thỉnh thoảng bảo ta giúp mang thứ gì đó cho Tống Thanh Xuân.

      Nhưng loại tốt này, bắt đầu từ Tống Thanh xuân, lại bị hủy bởi Tống Thanh Xuân.

      ta làm sao có thể hận, làm sao hận được đây?

      Lúc này ta, càng hận, bởi vì ta chẳng những mãi mãi mất Tô Chi Niệm vì Tống Thanh Xuân, ở đáy lòng của Tần Dĩ Nam, ta dường như cũng bằng Tống Thanh Xuân!

      Nếu như lúc nãy phải ta làm bộ bụng dạ hẹp hòi, ngăn cản Tần Dĩ Nam, sợ là Tần Dĩ Nam dùng thân chắn đao cho Tống Thanh Xuân rồi?

      Đường Noãn càng nghĩ, càng cảm thấy đáy lòng có loại tức giận khó mà bình tĩnh được, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hơi đăm đăm, hoàn toàn chú ý tới Tần Dĩ Nam đến bên cạnh mình.

      "Đường Noãn?" Tần Dĩ Nam gọi tên Đường Noãn tiếng, lại thấy ta phản ứng, liền vươn tay ra chọc chọc mặt của : "Nghĩ gì thế?"

      Đường Noãn hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Tần Dĩ Nam, hết sức bình tĩnh và nghiêm túc.

      Tần Dĩ Nam bị loại vẻ mặt này của , nhìn ngây người, vừa muốn mở miệng hỏi ta lần nữa "Làm sao vậy?", kết quả Đường ấm lại bỗng giơ tay lên, kéo tay từ mặt của ta ra, trầm mặt xoay người rời .

      Tần Dĩ Nam rất nhanh đuổi kịp phía trước, bị Đường Noãn ù ù cạc cạc trở mặt, khiến cho hiểu ra sao: "Làm sao vậy?"

      Đường Noãn có hé răng, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, ta đợi Tần Dĩ Nam theo vào, dùng sức đóng sầm cửa lại, hung hăng khoá
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 302: Người đó, có phải là ? (12)

      Editor: Thư

      Tống Thanh xuân cau mày, suy nghĩ kỹ lát, đột nhiên sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, móc điện thoại di động của mình ra.

      mở ra cái tin nhắn nhận được vào ngày 1 tháng 10, sau đó trong nháy mắt hiểu ra.

      Cảm giác ấm áp thầm lặng Tô Chi Niệm mới vừa mang cho , cùng với người gửi tin nhắn cho vào ngày 1 tháng mười giống nhau như đúc . . . . . .

      Nội dung tin nhắn luôn ngắn , luôn là lời ngắn gọn, hàng chữ ít ỏi thưa thớt, lại bao hàm biết bao ấm áp.

      Cách Tô Chi Niệm chuyện, trước tới nay luôn chỉ có đôi câu vài lời, hết là dừng, nhưng bên trong lại dấu quan tâm.

      Vừa nghĩ như vậy, lại càng thấy chủ nhân của tin nhắn ngắn và tác phong Tô Chi Niệm là cực kỳ giống nhau. . . . . .

      Hơn nữa, truớc đây cũng từng phân tích rồi, chủ nhân tin nhắn ngắn có thể là ai, chỉ là có phân tích ra được người xác thực, nhưng mà biết, nhất định đó là người rất quen thuộc với , hơn nữa thân phận nhất định đơn giản. Nếu phải vậy, người kia thể nào biết rất nhiều chuyện tư mật của các minh tinh nhân vật tai to mặt lớn, sau đó báo cho biết.

      Tô Chi Niệm hoàn toàn thỏa hết hai điểm này . . . . . . Chẳng lẽ, Tô Chi Niệm là người gửi những tin nhắn ngắn đó?

      Tống Thanh Xuân chấn động mạnh với giả thiết trong đầu. mở to đôi mắt tròn đen nhánh trong veo của mình, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, lặng yên tiếng động quan sát Tô Chi Niệm.

      Tầm mắt của di chuyển từ mặt , từ từ dời xuống, sau đó liền dừng lại ở bàn tay cầm tay lái của .

      Có vết máu. . . . . . khô rồi. . . . . . bị thương sao?

      Ấn đường Tống Thanh Xuân hơi khẽ động, tầm mắt liền vòng qua vòng lại khắp người Tô Chi Niệm, sau đó phát áo sơ mi trắng tinh của cũng có vài chỗ bị dính vài giọt hồng, bởi vì khô lâu, màu sắc hơi tối lại.

      Giống như phải là bị thương, mà có lẽ bởi vì vết máu phân tán ra nhìn giống như là vẩy lên vậy.

      Tống Thanh Xuân nghĩ đến ở trong đồn cảnh sát, nhìn thấy tên chuyển phát nhanh đó bị Tô Chi Niệm đáng đến sưng mặt sưng mũi.

      Lúc ấy bị tên chuyển phát nọ chĩa dao vào ngực, sợ đến hồn bay phách tán, căn bản cũng có chú ý tới Tô Chi Niệm từ trong thang máy lao ra như thế nào, đánh người kia ra sao.

      Nhưng mà, nhìn khuôn mặt bị đánh bầm dập đến mức nhận ra diện mạo ban đầu của tên chuyển phát, cũng có thể đoán được, rốt cục Tô Chi Niệm xuống tay ngoan độc thế nào.

      ra , cần đoán, cũng có thể tưởng tượng đến cảnh Tô Chi Niệm đánh người liều mạng ra sao, bởi vì nhiều năm trước, ở trong quán bar, trượng nghĩa cứu Đường Noãn kia lần, chính mắt thấy qua thô bạo của .

      Cho nên xem ra, máu người , hẳn là dây ra từ chàng kia . . . . . .

      số việc, là bởi vì lúc ấy quá khủng hoảng nên suy nghĩ lóe lên rồi biến mất ngay, lúc này cảm xúc của ổn định chút, đại não cũng suy nghĩ sâu hơn, xa hơn chút.

      Tại sao Tô Chi Niệm lại xuất tại trong công ty đúng ngay
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 304: Người đó, có phải là ? (14)

      Editor: Linh Phan

      Tờ giấy này là hoá đơn thu phí đường cao tốc do vô ý nhìn thấy trong xe của lúc tới vùng ngoại ô thành Bắc đón .

      Ngày ấy, ràng với , ở gần vùng ngoại ô thành Bắc nhưng thực ra lại nhanh chóng lái xe từ nội thành tới.

      Lúc ấy ngoại trừ trong lòng vụng trộm mắng là Tô lừa đảo ra, còn nghi ngờ tại sao lại dối ...

      Cho tới bây giờ cũng hiểu tại sao lại dối, nhưng mà lại hiểu, làm như vậy vì muốn biết lo lắng cho .

      cố gắng che dấu suy nghĩ chân thực của mình, giống như chủ nhân của tin nhắn kia vậy, lần nào cũng giải quyết vấn đề giúp nhưng lại dùng tất cả biện pháp để biết ta là ai.

      Còn có...

      Ánh mắt Tống Thanh Xuân chậm rãi rơi xuống vệt son nước trước ngực áo sơ mi.

      Đêm mà đón trở về từ ngoại ô thành Bắc, hai người nghỉ lại trong khách sạn, bởi vì quá đau lòng còn vùi mặt trước ngực khóc lóc lúc lâu, sau khi khóc xong cảm thấy cảnh tượng lúc đó rất giống cảnh tượng mơ hồ trong trí nhớ hỗn loạn của .

      Ngay lúc đó, còn đoán mình trong khoảng trí nhớ đứt đoạn của mình, từng có người ôm , còn lau nước mắt cho

      Thậm chí, còn liên tưởng đến chiếc sơ mi nhuốm máu này...

      Mặc dù đến bây giờ, còn chưa xác định, trong trí nhớ hỗn loạn của mình liệu có người khác xuất hay ?

      Nhưng mà nghĩ, nếu có, như vậy nhất định người đó luôn thời thời khắc khắc chú ý đến , luôn ra tay giúp đỡ lúc gặp nguy hiểm.

      Điểm quan trọng nhất là… tình cảnh lúc khóc trong đoạn trí nhớ kia là lúc tiến vào Đại Nhất, mà cũng nhận được tin nhắn đó lúc tiến vào Đại Nhất… Thời gian gần như là giống nhau như đúc, cho nên rất có thể, người xuất lúc khóc và
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 306: Người đó, có phải là ? (16)

      Edit: Hà Quyên

      ra vốn muốn để cho biết bị thương, nhưng xuất quá đột ngột, lúc ấy mới vừa tắm xong, tự xử lý sát trùng vết thương đùi, chỉ lo mặc quần áo, lại chú ý đến hòm thuốc đặt bàn uống trà.

      ngờ, cứ như vậy, lại bị phát .

      Thông qua mấy miếng bông gòn còn dính máu ở trong thùng rác có thể thấy được, vết thương của Tô Chi Niệm hề .

      Tống Thanh Xuân nhìn nửa ngày cũng lên tiếng, nhịn được nữa đứng trước mặt , vươn tay, sờ soạng người của , lúc tay đụng phải bắp chân của Tô Chi Niệm vốn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thân thể chợt run rẩy.

      Tống Thanh Xuân lập tức dừng động tác, chậm chạp và cẩn thận cuốn quần tây của lên, sau đó nhìn chân của , có vết xướt da lớn, có hai chỗ tróc da tương đối nghiêm trọng, vẫn còn ít máu chảy ra ngoài.

      "Sao lại bị thương nặng như vậy?" Tống Thanh Xuân cau mày, hỏi ngược lại câu, sau đó tự nhiên xoay người, động tác lưu loát cầm cây ben (dùng trong ý tế) lên, gắp thêm miếng bông, thấm chút cồn, hướng về phía miệng vết thương của Tô Chi Niệm, lau vết thương: "Kiên nhẫn chút, có thể hơi đau."

      xong, miếng bông gòn lập tức chạm vào vết thương của Tô Chi Niệm.

      Mặc dù người con trai phát ra bất cứ động tĩnh gì, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn thấy chân khẽ run lên.

      Động tác sát trùng của , theo bản năng thả rất nhiều.

      Tống Thanh Xuân liên tục đổi nhiều miếng bông gòn, mới giúp cho vết thương Tô Chi Niệm hết bị nhiễm trùng, rút d/đ'l;q;d miếng băng gạc ra, đặc vào giữa ít thuốc mỡ, nhàng bôi lên vết thương, trong miệng nhịn được lại hỏi câu: "Lúc đánh nhau với người đưa thư buổi sáng, cẩn thận bị thương sao?"

      ra phải, thế nhưng lại thể để cho biết, bởi vì có năng lực vượt qua người bình thường, mới bị thương thế này, cho nên đối với câu hỏi thăm của , Tô Chi Niệm nhàng "Ừ" tiếng, xem như tường thuật lại chuyện cũ.

      "Trầy mảng lớn như vậy, nhất định rất đau phải ? Sao vẫn chưa , vết thương phải xử lý sớm chút, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng làm thế nào?"

      Tống Thanh Xuân vừa bôi thuốc, trong miệng vừa lẩm bẩm ngừng chuyện, đến cuối cùng, trong lúc để ý, trong giọng điệu của đều mang theo ý trách cứ.

      "Hơn nữa còn ở đùi phải, lúc thắng xe trở về, giẫm lên chân ga để thắng xe rất đau đúng ?"

      "Còn nữa, còn. . . . . ." Tống Thanh Xuân tới chỗ này, trong lúc bất chợt dừng chút, còn : " đường lâu như vậy, rốt cuộc có đau hay thần kinh cảm giác có vấn đề à. . . . . . cho rằng người mình làm bằng sắt thép sao? Hơn nữa bị thương, còn tắm cái gì mà tắm?"

      "Cái người này, rốt cuộc có thể tự
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :