1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 287: Suốt cả cuộc đời, sai người (7)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tống Thanh Xuân xong mới phát lòng bàn tay cầm di động thế mà căng thẳng đầy mồ hôi. đổi tay cầm điện thoại, còn tay kia lau lên quần áo, sau đó mới ý thức được bản thân mình vừa nãy quá khô khan, chuẩn bị mở miệng giải thích chút với Tô Chi Niệm vì sao nhờ đến đón mình, kết quả còn chưa nghĩ ra nên thế nào với Tô Chi Niệm là gần đây hay gặp nguy hiểm, trong điện thoại truyền tới giọng vô cùng nhàng của : “ ở đâu?”

      Tống Thanh Xuân theo bản năng trả lời: “Tôi ở nhà.”

      “Ừm….” Chắc Tô Chi Niệm lái xe, trả lời có chút chuyên tâm, trong điện thoại thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng còi xe chói tai, sau lúc lâu lại thêm câu “ biết,” rồi cúp máy.

      Tống Thanh Xuân nghe tiếng tút tút trong điện thoại sững sờ hồi lâu, mới nhớ ra là điện thoại bị ngắt, chớp mắt có chút thể tin nổi lấy lại tinh thần.diendanflequydon

      Vì sao ngay cả nguyên nhân bảo đón Tô biến thái cũng hỏi, mà cứ như vậy thẳng thắn dứt khoát sảng khoái đồng ý?

      Từ lúc nào ta bắt đầu trở nên hiểu chuyện như vậy?

      Hình như là từ khi đón ở phía bắc ngoại ô thành phố, sau đó bọn họ chuyện trắng đêm, liền bắt đầu có chút thay đổi. Cũng là đêm hôm đó, biết mặc dù bề ngoài đối xử rất lạnh lùng với nhưng trong lòng lại quan tâm ….. Chỉ là… Vì sao Tô Chi Niệm đối xử tốt với ?

      từng hận thấu xương, những lời tàn nhẫn nhất thế giới này cho nghe, còn xua đuổi ra khỏi nhà , vậy vì sao lại đối xử tốt với ?

      Tống Thanh Xuân suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra được câu giải thích hợp lý, lúc lắc đầu, muốn vứt những vấn đề này ra khỏi đầu, sau đó liền nhíu mi tâm, sao vừa rồi lại gọi là Tô biến thái rồi? Còn điện thoại lưu tên cũng là Tô biến thái….

      Hai tay Tống Thanh Xuân cầm di động ngồi giường, cắn môi dưới vừa suy nghĩ vừa ấn nút chỉnh sửa, sau đó xóa sạch ba chữ “Tô biến thái” kia thay vào đó là tên khác “Tô nghiện sạch .”

      Tống Thanh Xuân nhìn lát, cảm thấy “Tô tay tàn” hay lại đổi thành “Tô tay tàn,” nhưng lại cảm thấy “Tô máu lạnh” hay hơn, vỗ vỗ má, lại thay đổi thành “Tô trầm lặng,”
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 289: Suốt cả cuộc đời, sai người (9)

      Editor: Hà Quyên - *******************

      "Tô Chi Niệm, chuyện phiền toái. . . . . ."

      Tống Thanh Xuân ra khỏi chung cư, liếc mắt lập tức nhìn thấy xe của Tô Chi Niệm.

      lên trước, đầu tiên là gõ vào cửa sổ xe cái, cửa sổ xe vẫn đóng chặt như cũ, có dấu hiệu hạ xuống.

      Cửa sổ xe của Tô Chi Niệm được dán kín đề phòng chuyện bị dòm ngó, đến chỗ ghế phụ lái mặt Tống Thanh Xuân dán chặt vào cửa sổ xe, miễn cưỡng nhìn Tô Chi Niệm cúi đầu, ngồi ở ghế tài xế, nhìn điện thoại di động.

      Cũng biết trong điện thoại di động có nội dung gì hấp dẫn , mà đọc hết sức chăm chú, hàng mi cong vút rủ xuống, lúc nào mặt cũng là vẻ vô cảm, ra tầng ánh sáng nhu hoà như có như , cứ như nhớ đến chuyện tốt đẹp nào đó, thỏa mãn dừng lại.

      Tống Thanh Xuân lại gõ cửa cái nữa, thấy Tô Chi Niệm còn chưa có phản ứng gì, tự nhiên vươn tay mở cửa xe, mới phát cửa xe bị khóa, chỉ có thể lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi cuộc điện thoại cho Tô Chi Niệm.

      Cách cánh cửa xe, Tống Thanh Xuân mơ hồ nghe có tiếng nhạc chuông truyền đến.

      thanh nghe được phải rất ràng, tuy đứt quãng vẫn nghe ràng mấy chữ: "Giấu em trong trí nhớ vì em chính là người kia. . . . . . Nếu gặp nhau tại biển người. . . . . ."

      Tô Chi Niệm nhận điện thoại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lập tức giơ tay lên, nhấn chốt mở khóa xe.

      Tống Thanh Xuân mở cửa ra, mới nghe tiếng chuông điện thoại của Tô Chi Niệm: "Giấu em trong trí nhớ vì em chính là người kia, có và em tuổi xuân mới đầy đủ, cảm ơn vì em từng nghiêm túc, để cho biết người có phải phấn đấu quên mình. . . . . ."

      Bài hát này bất luận là vì giai điệu hay lời ca, đều rất động lòng người, theo bản năng nhìn về phía điện thoại của Tô Chi Niệm, kết quả ánh mắt của vẫn chưa nhìn tới được màn hình điện thoại của , điện thoại bị cắt đứt, quay trở về trang chủ, sau đó chỉ nhìn thấy mang sắc mặt lạnh nhạt, đút điện thoại di động vào trong túi.

      Tống Thanh Xuân vừa nịt dây an toàn, vừa hỏi: "Sao lại tới nhanh như thế, vừa mới nghe điện thoại, ở gần nhà của tôi?"

      "Ừ." Tô Chi Niệm đáp tiếng, chạy xe.

      Công ty Gia Hoà của Tô Chi Niệm ở phía Tây thành phố, nhà của Tống Thanh Xuân ở phía Nam thành phố, phần lớn thời gian Tô Chi Niệm đều chạy đến phía Bắc thành phố kiểm tra công trình, vừa mới chuẩn bị hỏi vì sao đến nơi này, đúng lúc thông qua kính chiếu hậu thấy ở chỗ ngồi phía sau có văn kiện và máy vi tính, vì vậy nhanh chóng sửa thành: " có hẹn, đến chỗ này bàn công việc?"

      Gần sang năm mới, ai lại bàn công việc? tới chỗ này, còn phải là vì . . . . . . Tô Chi Niệm dừng lại lúc lâu, mới gật đầu rồi khẽ "Ừ".

      "Gần sang năm mới, phải được nghỉ sao? Sao lại bận rộn như vậy. . . . . ." Tống Thanh Xuân tới chỗ này, mới chú ý tới sắc mặt của Tô Chi Niệm hình như được tốt lắm.

      Từ buổi trưa giao thừa ngày đó, sau khi
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 291 NGƯỜI ĐÓ CÓ PHẢI LÀ HAY ? (1)

      Editor: White Silk-Hazye

      Đến đây kết thúc, liên tục tám lần gặp lại sau, gặp lại sau rồi gặp lại sau tám lần cũng thôi , phải nhiều lời như vậy, kết quả vẫn còn chưa đến câu trọng điểm nào...

      Tô Chi Niệm nghe đến cuối, cũng có chút thể nghe tiếp, nhìn khuôn mặt uể oải của Tống Thanh Xuân, đóng cửa xe lại nửa, mở miệng gọi tên : "Thanh Xuân."

      "Hở?" Tống Thanh Xuân hơi kéo cửa xe ra chút, ló đầu vào.

      Biểu tình mặt của Tô Chi Niệm rất nhạt, ngữ điệu cũng giống như vẻ mặt, cũng rất nhạt: "Buổi chiều tôi hẹn khách chuyện hợp hợp tác ở hội sở phía trước, tan tầm em có thể đợi tôi, tôi thuận đường đón em về nhà."

      Tống Thanh Xuân giống như trúng giải thưởng lớn, vui rạo rực gật đầu mạnh với , đôi mắt đen nhánh của giống như có thể chuyện, ngừng nhấp nháy với , giống như có ánh sáng lưu chuyển: "Được."

      Tô Chi Niệm bị ánh mắt của nhìn đến có chút choáng váng, chuyển tầm mắt, khẽ gật đầu, sau đó liền nghe được giòn giã "gặp lại sau" lần thứ chín với , sau đó nữa, cuối cùng lần này cũng gặp lại sau thành công, tiếp đó, Tô Chi Niệm chính là bởi vì câu kia, tôi thuận đường đón em về nhà, liền có thêm cái biệt danh mới, Tô tài xế.

      Tống Thanh Xuân vì an toàn cuộc sống, ước gì Tô Chi Niệm có thể mỗi ngày đón đưa mình thượng tan việc.

      Tô Chi Niệm lo lắng an toàn cuộc sống của Tống Thanh Xuân, hận thể ở bên cạnh hai mươi bốn tiếng mỗi ngày.

      người muốn đánh, người muốn bị đánh, Tô Chi Niệm danh chính ngôn thuận bắt đầu cuộc sống mỗi ngày đón đưa Tống Thanh Xuân tan việc của .

      Tô Chi Niệm giữ Tống Thanh Xuân ở bên người trăm ngày, chỉ là muốn cho mình nhiều hồi ức về chút, sau đó, cũng có quá nhiều tham vọng quá đáng.

      Quan hệ của và Tống Thanh Xuân đến bước đón đưa công việc này là cực kỳ ngoài dự liệu của .

      luôn luôn cho rằng, đây chính là đến gần cực hạn quan hệ giữa .

      Nhưng nghĩ tới, còn chưa đầy tuần lễ, cái cho là cực hạn này liền bị đột phá .

      ...

      Đó là ngày 13 tháng 2, thời gian cách kỳ hạn ký hợp đồng giữa còn sót lại mười sáu ngày.

      Lúc này mỗi lúc trời tối, Tống Thanh Xuân còn lấy điện thoại di động ra lẩm bẩm còn có bao nhiêu ngày liền có thể hoàn toàn thoát khỏi .

      Nhưng lúc này mỗi khi trời tối, khi Tô Chi Niệm viết nhật ký, đều câu, còn bao nhiêu ngày nữa là phải tách ra.

      Buổi sáng ngày đó, Tô Chi Niệm vẫn đưa Tống Thanh Xuân công ty như cũ, sau khi nhìn thấy vào tòa nhà làm việc, liền xe đến hội sở gần đó, mấy tháng gần đây thư
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 293: Người đó, có phải là ? (3)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Dọc đường ta ghé toilet lát, lúc ra nhìn thấy Tần Dĩ Nam tựa vách tường đối diện toilet, trong tay còn còn xách cái gói rất to.

      ta nhìn thấy ta ra, lập tức đứng thẳng người gọi tên ta: “Đường Noãn.”

      ta vẫn giống như trước, hề để ý tới ta dứt khoát cất bước rời .

      ta vội vươn tay nắm lấy cánh tay ta, ta nhíu mày theo bản năng muốn cãi nhau với ta, nhưng ta cầm gói to mang theo trong tay nhét vào tay ta: “Tặng cho em.”

      Lúc này ta mới để ý tới cái gói to kia là nhãn hiệu LV.

      Bên trong có thứ đồ gì đó được gói vài tầng giấy, ta biết là gì, ta cũng cho ta là đồ gì cả, chỉ nhìn chằm chằm ta lát rồi tiếp câu: “Chơi vui vẻ nhé.”

      Sau đó buông lỏng cánh tay ta, cất bước rời trước ta.

      ta chờ ta được khoảng mới cúi đầu, nhìn đồ ta mua, mở túi đóng gói ra nhìn thấy bên trong gói đồ là thứ trong cửa hàng LV ta thích muốn buông tay.

      Quả nhiên Tần Dĩ Nam rất quan tâm tới ta…. ta nhìn chiếc túi kia, cuối cùng khóe môi lộ ra nụ cười. Trong lòng buồn bực thời gian dài như vậy hoàn toàn trở nên tốt hơn.

      ta giày cao gót đuổi theo ta, ta gì chỉ kéo cánh tay ta, nhưng ta lại biết ý tứ ta, vươn tay ôm eo ta.

      Sau khi ta và ta kết giao, lần đầu tiên chiến tranh lạnh trong thời gian dài cứ như vậy kết thúc.

      Hôm nay là Tết nguyên tiêu, Tần Dĩ Nam làm, lúc trò chuyện với ta biết ta chưa ăn sáng, liền đặc biệt mang đồ ăn chạy đến công ty đưa cho ta.

      Buổi sáng ta tương đối rảnh rỗi, ghé phòng trà nước ăn sáng, và cũng bắt ta ở bên cạnh.

      Lúc Tống Thanh Xuân từ trong văn phòng làm việc tổng biên tập ra, hai người lạnh nhạt chào hỏi, cũng chuyện gì nhiều. Khi ta thấy màn kia đáy lòng rất thoải mái.

      Nhưng thoải mái của ta còn chưa duy trì được năm phút đồng hồ, phía ngoài phòng trà nước liền vang lên tiếng thét chói tai.truyện của dienđànlequydon

      Ngay lúc Tần Dĩ Nam cầm khăn giấy lau cho ta, ta còn chưa nhận ra tiếng thét chói tai này là của ai, vẻ mặt của Tần Dĩ Nam đột nhiên thay đổi, khẽ gọi tiếng “Tống Tống.” Sau đó ném khăn giấy cầm trong tay lên bàn rồi đứng dậy chạy ra phía ngoài phòng trà nước.

      ta cũng ở lại giây nào, trong nháy mắt Tần Dĩ Nam đứng dậy ta cũng nhanh chóng đứng dậy theo, gần như là đồng thời cùng lúc chạy tới trước cửa phòng trà nước cùng ta.

      Trước cửa thang máy biểu cảm Tống Thanh Xuân kinh ngạc hoảng sợ, vẻ mặt nhân viên chuyển phát nhanh hung ác, còn trong văn phòng vẻ mặt của những người khác hoặc kinh ngạc hoặc hoảng sợ.

      ta
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 295 : Người kia, có phải là ? (5)

      Editor : Diep Thu Khinh

      Tần Dĩ Nam đưa tay đến giữa chừng, cánh tay cứng rắn dừng lại ở giữa trung, sau lúc lâu, ta mới phản ứng kịp, nhìn theo hướng Tống Thanh Xuân vừa bị kéo .

      Thấy Tô Chi Niệm chỉ mặc cái áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản, thở mạnh, có thể do vừa mới đánh người, nên áo có hơi nhăn, ngay cả nút cài áo ống tay áo cũng bị đứt, lộ ra ngoài cánh tay bền chắc, lực lưỡng.

      Khuôn mặt hoàn mĩ của giống như được điêu khắc, vẻ mặt lạnh lẽo dọa người, lửa giận như như giữa hai đầu lông mày, hơi thở quanh thân hung ác, giống như tùy lúc đều có thể đưa con người ta vào chỗ chết.

      Ngày thường lạnh nhạt, thờ ơ, làm người ta có loại cảm giác rất khó mà tiếp xúc, vào lúc dưới cơn thịnh nộ này, d/đ'l'q;d cho người ta cảm giác giống như bản thân bị áp bức mười phần, cộng thêm khí thế của quá mức sắc bén, chỉ cần cái liếc mắt, cũng làm người ta giật nảy mình.

      Mặc dù vậy, thế nhưng chỉ cần ánh mắt của nhắm mở nhàng cũng đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, nín thở im lặng.

      Tần Dĩ Nam vốn tưởng rằng Tống Thanh Xuân bị đồng nghiệp trong công ty kéo , chứ ngờ rằng lại thấy Tô Chi Niệm ở đây.

      Đáy mắt ta thoáng lên vẻ kinh ngạc, qua hồi lâu, vẻ mặt mới khôi phục lại tự nhiên, nhìn về phía Tô Chi Niệm, mở miệng chào hỏi lễ phép tiếng: “Tô tổng, tại sao ngài lại ở chỗ này?”

      ta và Tô Chi Niệm quen biết nhiều năm, nhưng quan hệ vẫn chưa được tính là quen thuộc, vì vậy khi gặp mặt chào hỏi, cũng hết sức khách sáo.

      Tô Chi Niệm vừa mới điên cuồng đánh tên chuyển phát nhanh nọ, tiêu tốn ít thể lực, nên hơi thở vẫn chưa được ổn định.

      nắm bả vai của Tống Thanh Xuân, giống như căn bản nghe được Tần Dĩ Nam cái gì, mắt chớp, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, sau lúc lâu, mới cất tiếng, hỏi: “ Có khỏe ?”

      Hơi thở trong cơ thể còn chưa tản , nên giọng có hơi lạnh nhạt.

      Tống Thanh Xuân nghe được giọng của , nhàng nhíu hai hàng lông mày lại, phản ứng chậm chạp, thế nhưng vẫn ý thức được mình bị người ta kéo , đảo con ngươi vài vòng, nhìn Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm....... ấy phải làm sao? Sao còn xuất ở chỗ này?

      Trong khoảng thời gian ngắn, đại não của Tống Thanh Xuân có hơi mụ mị.

      “ Có bị thương ở chỗ nào hay ?” Tiếp xúc được tầm mắt của , Tô Chi Niệm lại mở miệng hỏi lần nữa.

      Lần này Tô Chi Niệm hề cho thêm thời gian để đáp lời nữa, trực tiếp cúi đầu, đánh giá thân thể của , thời điểm thấy vùng áo trước ngực của bị rách, hề nghĩ ngợi liền vươn tay, sờ lên phía ngực của : “ Nơi này bị thương ?”

      Mặc dù giọng của rất đắn đo, rất thong thả, tựa như mang theo bất kỳ tâm tình gì, thế nhưng nếu để ý tốc độ giọng , tiết lộ được rằng rất nóng lòng.

      Tống Thanh Xuân bị đụng chạm, mặt hơi đỏ lên, theo bản năng lắc lắc đầu, lui về sau bước, thoát khỏi bàn tay của Tô Chi Niệm.

      Tô Chi Niệm vẫn yên lòng, tiếp tục lấy tay sờ vào vị trí trước ngực nàng, nhấn hai cái, xác định có xúc giác ướt dính, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhõm, thu tay về.

      “ Có muốn uống hay ...” tiếp tục mở miệng, nhưng vừa được mấy chữ, vị cảnh sát bước tới bên cạnh bọn họ, ngắt lời , nhìn về Tống Thanh Xuân, : “ Xin hỏi, là người bị
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :