1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 276 : Chìm đắm sau nụ hôn sâu (6)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Là truyền đến từ mặt nước, chẳng lẽ tiếng động "Ùm ùm" khi nãy là do có người rơi xuống nước ?

      Trong đầu Tô Chi Niệm cũng chưa xác định được lại liền nghe thấy tiếng "Cứu mạng...", bây giờ Tô Chi Niệm nghe được ràng hơn, sắc mặt của nháy mắt còn huyết sắc (*), nhanh chóng đẩy cửa xe rồi liền nhảy ra, đến cả xe cũng chưa kịp khóa chạy về phía hồ nước.

      (*) huyết sắc : màu da thịt hồng hào

      "Cứu mạng...Cứu mạng..." Tiếng kêu cứu ở trong nước ngừng vang lên.

      Tô Chi Niệm xuống xe, nghe được tiếng động lại càng thêm lo lắng.

      Người rơi xuống nước, thực là Tống Thanh Xuân...

      Tô Chi Niệm vọt tới hồ nước, hai mắt nhìn xung quanh rồi sau đó liền ven theo bờ hồ. luống xuống lo lắng chạy về phía thuyền tàu đỗ, đến khi thấy mình cách tiếng kêu cứu của vừa đủ liền cởi giày, có chút nào do dự cùng lưỡng lự, mí mắt nháy lần vươn người nhảy vào hồ nước, bơi rất nhanh về phía phát ra tiếng kêu của Tống Thanh Xuân.

      có thói quen tập thể dục, mỗi tuần đều bơi hai lần, cũng từng chấp nhận bơi ở biển nên kỹ thuật bơi rất tốt. Nhưng mà khi nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng này cả người vẫn nhịn được mà run run chút. Dù vậy nhưng cũng ảnh hưởng đến tốc độ của , đặc biệt là khi tiếng cầu cứu của ngày càng yếu dần tốc độ của cũng càng lúc càng nhanh hơn.

      Khi cách chỉ tầm 100 thước rốt cuộc cũng nhờ ánh đèn neon ở xa mà thấy được bóng dáng của mặt hồ, khi đó chỉ lộ ra được cái đầu mặt nước. Tốc độ của cũng trở nên nhanh hơn, nhưng mà khi sắp đến gần rồi lại từng chút từng chút rồi chìm xuống nước.

      hít sâu hơi, cũng theo đó mà lặn vào trong nước, hồ nước có chút bẩn nên ảnh hưởng nghiêm trọng đối với thị lực, khi bởi về phía được tầm 20 thước cuối cùng cũng thấy được cả người vô lực, chìm sâu ở trong nước.

      nhanh chóng xông về phía trước rồi nắm chặt eo của , sau đó liền nổi lên mặt nước. hít hơi, mở miệng kêu tên nhưng vẫn nhắm mắt, cơ thể mềm nhũn tựa vào vai , có chút phản ứng nào.

      dám dừng lại chút nào khi ở trong nước, lại ôm eo của rồi mang theo mà bơi về phía bờ hồ gần đó.

      đẩy lên bờ trước rồi mới tự mình bò lên, bơi ở trong nước lâu như vậy nên người có chút hư thoát (*) nhưng cũng dám có chút chậm trễ mà liền để cơ thể như còn sức sống của nằm ngang bãi cỏ héo rũ ở bờ hồ. vươn tay rồi đè xuống bụng nhiều lần, mãi cho đến khi trong miệng còn nước phun ra nữa mới dừng lại. Sau đó lại ôm nửa người vào trong lòng, vỗ vỗ mặt mà hô vài tiếng "Đình Đình", nhìn thấy vẫn có phản ứng như cũ liền thuận tay thăm dò hơi thở của chút rồi lại đặt nằm mặt đất bằng phẳng. Tiếp lại dùng sức hít sâu hơi, nín hơi trong miệng rồi cúi đầu, dán lên miệng mà từng chút từng chút đem khí vào cơ thể .

      (*) hư thoát : hạ đường huyết do mất máu, mất nước

      -

      Trái tim của Tống Thanh Xuân từng chút từng chút lại đập liên tiếp trở lại , ý thức cũng theo đó mà dần dần khôi phục, khi thần trí (*) của hơi có chút tỉnh táo cảm giác được đầu tiên chính là môi mình dường như bị cái gì đó phủ lên, mềm mại nhưng lại lạnh ngắt.

      còn chưa nhận ra thứ kia là gì là cái gì thứ đó phủ lên môi của lại rời khỏi, lông mày của hơi hơi giật giật nhưng sau đó lại cảm thấy thứ kia lại phủ lên môi lần nữa.

      giống với khi nãy, bây giờ thế nhưng lại nhiều hơn cảm giác tê tê dại dại đầy kích thích.

      Đó là cái gì vậy ?

      Môi của bỗng nhàng nhúc nhích, nhịn được liền thò đầu lưỡi mà liếm thử chút...


      --- ------ ------ ------ ------ ------


      Chương 277 : Chìm đắm sau nụ hôn sâu (7)

      Editor : Mèo (meoancamam) - ddlqd

      Đó là cái gì vậy ?

      Môi của bỗng nhàng nhúc nhích, nhịn được liền thò đầu lưỡi mà liếm thử chút...

      Cái loại cảm giác tê dại - kích thích này lại càng thêm rệt đến thấu xương, qua đầu lưỡi mà nhanh chóng truyền khắp toàn thân .

      ràng cảm giác được, khi thứ mềm mại đó đụng vào môi của mình, hơi lạnh cũng bắt đầu trở nên ấm áp.

      Kỳ lạ ...cái gì có thể tự động làm ấm như vậy ?

      Tống Thanh Xuân nhịn được mà vòng quanh thứ mềm mại đó, lại thử vài lần rồi sau đó liền thăm dò được khe hở, nguyên bản thứ mềm mại gì đó là phải tách ra...

      Đầu lưỡi của tạm dừng chốc lát rồi lại mang theo vài phần tò mò rồi lại tiến về phía khe hở đó từng chút từng chút , cẩn thận với vào, bên trong nhiệt độ
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 279: Chìm đắm sau nụ hôn sâu (9)

      Editor: Sam Sam

      Chẳng lẽ đó là làm giấc mộng?

      Tống Thanh Xuân theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ môi của mình, sau đó khi chạm phải bên trái môi dưới cảm thấy hơi đau.

      nhớ, lúc và người kia hôn nhau mãnh liệt, ở chỗ này, bị cắn nên có chút đau.

      Cho nên. . . . . . Nụ hôn kia, phải nằm mơ, là chân thực!

      Nhưng tại sao trong nháy mắt, biến mất thấy gì nữa?

      Hoặc , hôn mê?

      Tống Thanh Xuân nhìn quanh lần nữa, còn mở miệng kêu mấy câu "Có ai ?" "Xin hỏi là ai cứu tôi?"

      Từ đầu đến cuối có được lời đáp lại, Tống Thanh Xuân mới im lặng.

      người toàn bộ quần áo đều ướt đẫm, mặt dường như có gió lạnh thổi, cóng đến nỗi nhịn được nhảy mũi vài cái, thấy rất lạnh, nhìn chằm chằm mặt nước.

      dự cảm đúng, đoạn thời gian này gặp phải những chuyện vô cùng nguy hiểm, căn bản phải vận khí tốt, mà là có người yên lặng bảo vệ sau lưng.

      Mà người kia bảo vệ , chính là người hôn .

      Nếu phải hữu của , sợ là biết chết bao nhiêu lần rồi!

      ra là sau lưng , thậm chí có người yên lặng bảo vệ như vậy.

      Mặc dù biết tướng mạo của , có nghe thấy giọng của , thậm chí lúc gần như chết , nhưng sợ hãi, hốt hoảng, thậm chí ngay cả nước mắt cũng có, đáy lòng của như kiên định và vô cùng yên ổn.

      Nơi này chỉ có mình , cách đó
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 281: Suốt cả cuộc đời, sai người (1)

      Editor: Cà Rốt Hồng - dđlqđ

      " Dĩ Nam, người gọi điện thoại cho cho biết tên của ta ?"

      " có. . . . . ." Tần Dĩ Nam dừng chút, lại : " ta rất ngắn gọn, chỉ cho biết em rơi xuống phía Nam hồ nước, sau đó liền cúp điện thoại."

      "A." Tống Thanh Xuân đáp lại tiếng, chuyện nữa.

      Xem ra người bảo vệ cũng muốn để cho biết ta là ai, nếu ta cũng dùng điện thoại công cộng thông báo cho Tần Dĩ Nam, thậm chí cũng nhiều lời liền cúp điện thoại rồi, rất ràng là sợ bị người khác biết ta là ai. . . . . .

      Tần Dĩ Nam nhìn Tống Thanh Xuân hồi lâu cũng có lên tiếng, lại hỏi câu: "Làm sao vậy?"

      " có gì. . . . . ." Tống Thanh Xuân lắc đầu cái, vừa mới xong ba chữ tiếng gõ cửa truyền tới.

      Tống Thanh Xuân ngậm miệng lại, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, hỏi câu: "Ai vậy?" , sau đó đứng dậy, tới cửa, mở cửa ra.

      Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua bả vai của Tần Dĩ Nam ra ngoài cửa, là đồng nghiệp quan hệ rất tốt với Đường Noãn ở TW, trong lòng liền hiểu ra đồng nghiệp này tới đây vì chuyện gì, liền nhàng thu hồi tầm mắt lại, sau đó giống như suy đoán vậy, nghe đồng nghiệp này : " Tần, xong rồi, Đường Noãn đột nhiên đau bụng ở dưới lầu thể cử động nổi."

      Mi tâm Tần Dĩ Nam nhíu lại, sau đó quay đầu lại, nhìn Tống Thanh Xuân cái: "Tống Tống, em chờ , chút trở lại."

      Sắc mặt Tống Thanh Xuân bình thản "Ừhm" tiếng, có phản ứng quá lớn.

      Kỳ , trong lòng rất , thực tế Đường Noãn rất có thể có chuyện gì, chẳng qua ta thấy Tần Dĩ Nam quan tâm như vậy, trong lòng thoải mái, nghĩ ra thủ đoạn này để gọi Tần Dĩ Nam thôi.

      Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam lần này 89% trở lại nữa, có lẽ bảo Chương Tử tới chăm sóc , nhưng ngờ, chỉ qua năm phút đồng hồ, Tần Dĩ Nam liền quay trở lại, trong tay còn xách mấy túi lớn, là quần áo mua cho .

      Tống Thanh Xuân có chút ngoài ý muốn, thoáng sửng sốt, mới hỏi: "Đường Noãn có sao ?"

      " bảo Chương Tử đưa ấy bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi lát , chờ tinh thần tốt rồi, với em đến cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà."

      ********

      " bảo Chương Tử đưa ấy bệnh viện rồi, em nghỉ ngơi lát , chờ tinh thần tốt rồi, với em đến cục cảnh sát báo án, sau đó đưa em về nhà."

      Tô Chi Niệm nghe xong câu này, mới từ phía sau cây cổ thụ trăm năm ra.

      người chỉ mặc cái áo sơ mi đơn bạc ướt đẫm, bởi
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 283: Suốt cả cuộc đời, sai người (3)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ghi chép xong khẩu cung, từ trong cục cảnh sát ra giờ sáng. Vốn muốn xem pháo hoa mặt hồ trong công viên Bắc Hải giữa đêm khuya, nhưng vì chuyện nguy hiểm này mà lỡ mất.

      Giày vò lâu như vậy Tần Dĩ Nam sợ Tống Thanh Xuân đói, khi qua tiệm Fastfood đêm ba mươi còn chưa đóng cửa, quay đầu hỏi câu: “Tống Tống, em đói ? Muốn ăn chút gì đó ?”

      đói bụng…” Tống Thanh Xuân lắc đầu, còn thêm: “…. Em hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”lêquydon

      “Ừ, được.” Tần Dĩ Nam lên tiếng, tiếp tục nhìn đường phía trước, tập trung tinh thần lái xe.

      Bên trong xe lại yên tĩnh, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn nê ông ngừng lùi ra sau, nghĩ tới chắc có lẽ đêm nay là lần đầu tiên trong đời từ chối lời mời của Tần Dĩ Nam. Trước kia, rất muốn ta có thể dẫn ăn khuya mỗi ngày.

      Trở lại nhà họ Tống rất muộn, Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu ngủ hết. Tần Dĩ Nam sợ vào sau đó lại đánh thức hai người cho nên đưa Tống Thanh đến cửa phòng liền lên tiếng tạm biệt. Trước khi ta có chút lo lắng, còn đứng lúc nhiều lời dặn dò Tống Thanh Xuân: “Nhớ uống ly sữa nóng, mở tăng nhiệt độ điều hòa lên cao tý, đắp kín chăn. Mặc dù bây giờ em có việc gì nhưng ngâm trong hồ nước đông lạnh lâu như vậy, có thể nửa đêm thoải mái, e rằng cảm lạnh phát sốt, đến lúc đó có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho .”

      Tần Dĩ Nam trở lại xe cũng vội phóng , ngược lại trước tiên cầm điện thoại khởi động máy, ta vốn nghĩ rằng nhìn thấy tin tức hoặc thông báo cuộc gọi nhỡ của Đường Noãn. nghĩ tới mở di động lên lại có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới gửi tới, chỉ riêng có tin nào liên quan tới Đường Noãn.

      Tần Dĩ Nam trước gọi cú điện thoại qua cho Đường Noãn nhưng có ai nghe máy. ta nghĩ chắc có lẽ ta mất hứng, vì thế liền gửi tin nhắn qua: “Bụng còn đau ? Cơ thể khỏe chưa?”

      có tin trả lời.

      Tần Dĩ Nam lại gửi thêm tin nữa: “ qua thăm em, được ?”

      Vẫn trả lời.

      Tần Dĩ Nam im lặng lúc, lại gửi tin nhắn: “Đường Noãn, biết em vui vì bản thân mình đau bụng mà chăm sóc em lại chăm sóc Tống Tống. Nhưng Tống Tống với giống như em cùng ba mẹ sinh ra, rất quan
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 285: Cuối cùng cả đời, sai người (5)


      "Tôi hi vọng có thể nhìn thấy , chỉ mong đồng ý."


      Tống Thanh Xuân gửi tin nhắn này, nghĩ muốn gặp , chẳng lẽ là tự ti? Ngoại hình rất xấu? Hoặc là rất nghèo? Hoặc là tàn tật?


      Tống Thanh Xuân cắn móng tay suy nghĩ, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng có thể chính xác, liền tiếp tục gõ bàn phím, soạn tin nhắn: " yên tâm, tôi phải là loại người nông cạn, vì ngoại hình, tiền tài, còn có bệnh tật, liền khinh thường , huống chi, đối tốt với tôi như vậy, tôi cảm ơn còn kịp."


      Gửi chuỗi tin nhắn dài, Tống Thanh Xuân ngáp dài, đặt điện thoại ở bên cạnh, vừa chớp mắt nằm lát, giống như nhớ tới cái gì, lại cầm điện thoại, gửi số điện thoại kia tin nhắn: "Chúc mừng năm mới."

      --- ------ ------ ------ -------

      Tô Chi Niệm cầm ly trà nóng, tư thế tao nhã dựa vào bàn ăn, đọc tin nhắn của Tống Thanh Xuân gửi đến, nghiêm túc đọc tin nhắn.


      lo lắng có phát sốt , mới gửi tin nhắn "Chúc mừng năm mới" để xem thử, nghĩ trả lời tin nhắn nhanh như vậy, có lẽ có chuyện gì.


      ngờ, tin nhắn nhận được từ ông chủ cùng người cứu là cùng người.... ........


      Tô Chi Niệm nhìn tin nhắn cuối cùng mà Tông Thanh Xuân gửi đến, khóe môi nhịn được mà nở nụ cười.


      phải là người nông cạn?


      lại nghĩ cái gì trong đầu? Chẳng lẽ nghĩ người xấu xí? Hoặc là rất nghèo?


      Tô Chi Niệm ngẩng đầu lên, đánh giá biệt thự trang hoàng vòng, sau đó tầm mắt liền rơi vào bộ đồ sứ cao cấp.


      Đó là lúc ở Hồng Kông, dùng chín
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :