1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

99 lần nói yêu em - Diệp Phi Dạ (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 262: Xin lỗi và việc gì

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      phải kẻ trộm, vậy nhằm vào người nào?

      Hướng về phía ai? ? Hay là Tống Thanh Xuân?

      Trời sinh Tô Chi Niệm rất nhạy cảm, chỉ im lặng suy nghĩ vài giây lại hướng về đám bạn bè của Tống Thanh Xuân.

      gặp nguy hiểm trong xe điện ngầm, trong nhà bị người ngoài lẻn vào… chuyện có thể là trùng hợp nhưng hai chuyện như vậy sao?

      Bên tai Tô Chi Niệm lại vang lên tràng tiếng vang của đạn bắn ra lúc mình và Tống Thanh Xuân chuyện điện thoại, cánh môi chợt căng cứng.

      Bình thường khi kẻ trộm bị phát , ý nghĩ đầu tiên trong đầu là chạy trốn, còn người kia lại đưa hung khí ra….

      Rất dễ nhận thấy ta đến là có chuẩn bị, rất có thể muốn hành động khi người ta đề phòng, lấy mạng người ta….

      Cho nên… Rất có khả năng, tất cả mọi chuyện đêm nay nhìn như rất trùng hợp, ra phải là trùng hợp.

      chính xác, cố trong trạm xe điện ngầm là phúc lớn mạng lớn tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng mà chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn sau đó, rất có khả năng là có ý định mưu sát.

      Đáy mắt Tô Chi Niệm nhìn ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại u ám tới cực điểm, lên vẻ lạnh lẽo.

      Xem ra là nhằm vào Tống Thanh Xuân…

      Mục tiêu rất ràng, chính là dồn vào chỗ chết.

      Nhưng biết người mưu tính lấy mạng là ai? Và vì chuyện gì mà tạo ra thù sâu hận lớn với người ta như vậy? Còn việc lục lọi hai tầng nhà của là muốn tìm cái gì?

      Tay Tô Chi Niệm nắm văn kiện tăng thêm sức lực, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh lạnh lùng trước sau như lên vẻ hung ác tàn nhẫn. Quanh thân đều lộ ra lửa giận khiến người ta sợ hãi, xen lẫn hơi thở khiến người ta rét mà run.

      Mặc kệ thế nào chỉ cần ở đây, đừng ai vọng tưởng tổn thương đến dù chỉ chút!

      ---

      hiểu vì sao bị Tô Chi Niệm hung hăng trận, từ đầu tới cuối Tống Thanh Xuân có chút vui. Làm cơn xong cũng thèm lên lầu, chỉ dùng điện thoại bàn gọi tiếng.truyện của bên dinendanequydon

      bàn cơm ngoại trừ tiếng đũa chạm vào bát phát ra tiếng vang, có tiếng động nào khác.

      Cơm nước xong Tống Thanh Xuân bực bội hé răng bưng mâm cơm bàn vào phòng bếp.

      dọn dẹp xong, lúc từ trong phòng bếp ra nhìn thấy Tô Chi Niệm thế mà còn ngồi trong phòng ăn. Người hơi ngẩn ngơ rồi cúi đầu chuẩn bị tránh , kết quả còn chưa tới cửa phòng ăn, giọng Tô Chi Niệm nhàn nhạt từ phía sau, ném qua bên này tám chữ: “Pha tách cà phê, đưa tới thư phòng.”

      Sau đó liền đứng dậy tiện tay đẩy ghế dựa vào dưới bàn cơm rồi lên lầu.

      Tống Thanh Xuân tức giận nghe theo, pha cà phê xong lúc vừa chuẩn bị lên lầu liếc mắt nhìn thấy lọ tiêu bàn, tròng mắt đảo qua đảo lại hai lần, giống như nghĩ tới gì đó, đột nhiên dừng lại. Sau đó cầm lọ tiêu càn quấy rắc vào ly cà phê nóng hôi hổi, rồi cầm thìa sắt vừa hung hăng quấy vừa cười “Ha ha” hai tiếng: “Cho điên cuồng, cho hung dữ với tôi, còn muốn uống cà phê tôi pha? Xem lọ tiêu sặc chết !”

      Đợi đến khi lọ tiêu tan hoàn toàn, lúc này Tống Thanh Xuân mới hài lòng buông thìa xuống, rồi bưng cà phê lên lên lầu.

      Cửa thư phòng đóng, vẻ mặt Tô Chi Niệm có biểu cảm gì, ngồi trước máy tính gõ bàn phím.

      Tống Thanh Xuân còn chưa kịp gõ cửa, dường như Tô Chi Niệm nhận ra tới, ngẩng đầu nhìn cái, sau đó gõ lên bàn làm việc, ý bảo đặt cà phê ở chỗ đó.

      Chương 263: Xin lỗi và việc gì (3)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tống Thanh Xuân vào thư phòng, quy quy củ củ đặt tách cà phê xuống chỗ tay Tô Chi Niệm gõ.

      Gần như trong nháy mắt buông tách cà phê, Tô Chi Niệm đưa tay bưng tách cà phê lên.

      Tống Thanh Xuân vốn muốn để cà phê xuống rồi rời , nhưng nhìn thấy hành động của liền đứng lại.

      dời mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi cách ly càng phê càng lúc càng gần, đáy lòng kiềm chế được bắt đầu mừng thầm.

      Ngay lúc tách cà phê sắp chạm vào môi Tô Chi Niệm, người đàn ông chợt cúi xuống.

      Tô Chi Niệm vốn hạ mí mắt đột nhiên nâng lên, đối diện với tầm mắt Tống Thanh Xuân, nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào tách cà phê mình bưng trong tay, con ngươi khẽ di chuyển. Sau đó dời tách cà phê từ bên môi cách xa tý, biết rành rành tất cả chân tướng, nhưng cố tình giả ngu mở miệng hỏi: “Muốn uống?”

      Tống Thanh Xuân hơi sửng sốt, mới ý thức được Tô Chi Niệm hiểu nhầm hành động ánh mắt mình nhìn chằm chằm vào tách cà phê, vội vàng lắc đầu.

      Tô Chi Niệm làm như hoàn toàn nhìn thấy lắc đầu, đưa tách cà phê tới trước mặt , vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt vừa có ác ý lại mở miệng tiếp, khiến Tống Thanh Xuân vốn muốn chữ “” lại hung hăng nuốt nghẹn về: “Vậy cho .”

      Tống Thanh Xuân nghe câu như thế, suýt chút nữa bị sặc nước miếng, khoát tay với Tô Chi Niệm, bày ra bộ dạng rất hiểu chuyện, khéo léo mở miệng : “ cần, uống , tý nữa tôi muốn uống tự mình pha ly.”

      Tô Chi Niệm đặc biệt hào phóng mở miệng : “ sao, bây giờ tôi cũng chưa muốn uống lắm.”

      xong còn hơi nâng tách cà phê về phía Tống Thanh Xuân, ý bảo nhận lấy.

      cần khách khí? khách khí chỗ nào? Cà phê này là muốn trả thù , động tay động chân rồi, trừ phi ngốc mới có thể khách khí nhận lấy rồi uống!

      Ngay lúc Tống Thanh Xuân vắt hết óc nghĩ nên như thế nào để thuyết phục Tô Chi Niệm uống, người đàn ông vốn nhìn chăm chú vào máy vi tính, nhìn thấy hồi lâu cũng chưa nhận tách cà phê, nhàng liếc cái, mang theo vài phần nghi hoặc “Hả?” tiếng.

      Tống Thanh Xuân cũng biết có phải mình có tật giật mình , bị tiếng hề cảm xúc xen lẫn nghi ngờ sợ tới mức trái tim run lên, sau đó muốn tình nguyện bao nhiêu tình nguyện bấy nhiêu vươn tay ngoan ngoãn càm lấy tách cà phê.

      “Cà phê phải uống khi còn nóng.” Tô Chi Niệm tiếp tục quăng câu rồi mới quay đầu nhìn về phía màn hình máy vi tính.

      Thừa dịp phát , đáy mắt lên nụ cười ấm áp.

      Nhìn như chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ra khóe mắt luôn đặt người , hai tay ôm tách cà phê vẻ mặt buồn rầu, khóe miệng khi nâng lên khi hạ xuống.

      Ý cười trong đáy mắt Tô Chi Niệm càng sâu, ngay cả hơi thở người cũng trở nên có chút mềm mại theo đó.

      Sau lúc lâu, giống như cố ý, gắng đè nén nụ cười thu hút, nghiêng đầu hỏi tiếp: “Sao uống vậy? Chẳng lẽ cà phê có vấn đề?”

      Tống Thanh Xuân sắp sụp đổ, nhưng mặt vẫn cố gắng duy trì bộ dạng biết ơn.

      Đây có được tính là tự bê đá đập vào chân mình ?

      ràng muốn chỉnh , vì sao cuối cùng lại là chính mình gặp họa?

      Nhưng nếu như uống, điều này chứng tỏ với tách cà phê có vấn đề sao? Truyện bên dienđànlequydon.,com

      Tống Thanh Xuân thầm cắn răng, thấy chết sờn đưa lên cà phê lên bên miệng.

      Hết chương 263









      Chương 264: Xin lỗi và việc gì (4)

      Editor: Tiểu Ốc (DĐLQĐ)

      Nhưng vừa mới đặt lên bờ môi, Tống Thanh Xuân thấy tức giận.

      Nếu như biết cà phê có vấn đề gì, có thể mắt cũng nháy cái mà uống hết rồi, nhưng mà bây giờ biết rằng cà phê có vấn đề, còn phải uống. . . . . . có chút vượt qua được chướng ngại tâm lý này. . . . . .

      Trong lòng Tống Thanh Xuân lặng lẽ tính toán chút ý tưởng của mình, sau đó liền "A" tiếng, giống như là chợt nghĩ đến cái gì đó, mở miệng : " Tô, tôi chợt nhớ đến chuyện, bộ phim truyền hình mà tôi theo dõi sắp bắt đầu rồi, tôi có thể mang cà phê xuống tầng dưới để uống được ?"

      Tô Chi Niệm chỉ là muốn trêu đùa chút mà thôi, chưa từng nghĩ tới việc để cho uống.

      bày ra bộ dạng giống như hoàn toàn có nhìn thấy ý nghĩ của , có chừng có mực gật đầu, phê chuẩn lời thỉnh cầu của .

      Tống Thanh Xuân liền thở phào nhõm, giây cũng dừng lại xoay người, dựa chạy ra khỏi cửa thư phòng.

      Nhưng khi vừa tới ngưỡng cửa, thanh của Tô Chi Niệm lại đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Chờ chút."

      Chờ cái gì? Chẳng lẽ lật lọng, muốn tận mắt nhìn thấy uống cà phê?

      Thân thể Tống Thanh Xuân cứng đờ trong nháy mắt, đưa lưng về phía Tô Chi Niệm dừng lại lát, rồi mới chậm rãi quay đầu, bày ra vẻ mặt vô cùng nịnh hót cười: " Tô, còn có chuyện gì sao?"

      Tô Chi Niệm lên tiếng, buông lỏng cánh tay cầm chuột ra, ở trước màn hình máy tính, cầm lấy vật gì đó, đứng lên, vòng qua bàn đọc sách, về phía .

      đây là muốn tự mình ra trận, buộc phải uống sao?

      Ánh mắt sáng ngời đen nhánh của Tống Thanh Xuân ngừng chuyển qua chuyển lại.

      Vào lúc do dự, mình có nên giả vờ làm ra vẻ như cẩn thận, mà làm đổ vỡ chén cà phê kia hay , làm phải làm cho xong nhưng đến khi chuẩn bị đánh rơi nó, Tô Chi Niệm đứng lại ở trước mặt , cầm đồ trong tay đưa tới: "Cho này."

      Thứ đưa tới chính là thẻ ngân hàng màu đen . . . . . .

      Tống Thanh Xuân ngớ ra, qua hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Chi Niệm có chút hiểu câu "Cái gì?".d.đ.l.q.đ

      Tô Chi Niệm có lẽ là có công việc phải làm, cho nên muốn lãng phí nhiều thời gian, mang theo vài phần bá đạo trực tiếp đút thẻ ngân hàng vào trong túi áo của , sau đó, Tô Chi Niệm giây cũng dừng lại liền xoay người, nhanh chóng tới phía trước bàn đọc sách.

      biết có phải là do Tống Thanh Xuân gặp ảo giác hay , nhưng vậy mà lại cảm thấy những động tác này của có chút vội vàng, giống như là xấu hổ vậy, thậm chí khi ngồi vào ghế, còn va chạm chân phát hề vào góc bàn.

      Tô Chi Niệm giống như là muốn che giấu cho luống cuống của mình, vừa hắng giọng cái, vừa làm chậm lại các động tác, ngồi ở ghế, đưa lưng về phía Tống Thanh Xuân, giọng điệu có chút lạnh bạc : "Tất cả những chi phí về sau trong nhà, đều quẹt thẻ ngân hàng kia."

      Tô Chi Niệm ngồi xuống ổn định, cầm lấy con chuột, vẫn nhìn Tống Thanh Xuân lấy cái, phải đợi đến sau khi nhập xong mật mã khóa màn hình máy tính mới bổ sung thêm câu: "Mật mã của thẻ ngân hàng, giống với mật mã khóa cửa nhà."

      Dừng lại chút, Tô Chi Niệm lại lần nữa: "Nếu như còn có chuyện gì nữa, có thể ra ngoài rồi."

      Sau đó, liền làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, gõ lên bàn phím.

      Tống Thanh Xuân "A…" tiếng, liền bưng chén cà phê lên, xoay người, chầm rì rì ra khỏi thư phòng.

      Cửa thư phòng lại mỗi lần bị Tống Thanh Xuân đóng lại, Tô Chi Niệm lập tức nhắm mắt, thở dài nhõm hơi, sau đó, tiếp tục vẻ mặt biểu cảm gì gõ bàn phím, nhưng gương mặt trắng nõn, lại từ từ lên màu hồng hồng.

      Chương 265: Xin lỗi và việc gì (5)

      Tống Thanh Xuân xuống tầng, đổ chỗ cà phê vào trong bồn cầu, xả , rửa chén cà phê sạch , lau khô tay, rồi mới từ trong túi móc ra thẻ ngân hàng mà Tô Chi Niệm vừa đưa cho.

      Thẻ màu đen. . . . . . Tiền gửi ngân hàng trong thẻ nhất định phải vượt qua năm trăm vạn, ngân hàng mới có thể làm ra thẻ màu này.

      cách khác, trong thẻ ngân hàng này, phải có ít nhất năm trăm vạn. . . . . . Nhưng mà chỉ có mỗi ăn, mặc, ở, thôi, mà lại cho thẻ ngân hàng tận năm trăm vạn? Xem ra Tô Nhất Nguyên, phải là hào phóng, mà là rất tự nhiên, phải là người.

      "Chỉ là, mật mã của , tại sao đều là sáu chữ số? Chẳng lẽ, là số điện thoại di động? Máy vi tính? Tủ sắt? Tất cả đều đúng hết phải ?" Tống Thanh Xuân vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa lật lật lại cái thẻ, sau đó khi vô tình nhìn đến phần ký tên tầm mắt nhất thời cố định hình ảnh đó.

      Phần ký tên, bình thường đều là họ tên của chủ thẻ, làm như vậy để khi quẹt thẻ, người chủ thẻ kí tên để đối chiếu.

      Nhưng mà, tấm thẻ mà Tô Chi Niệm đưa cho , phần ký tên cũng được viết ba chữ, nhưng phải viết ba chữ "Tô Chi Niệm" này, mà là. . . . . ." xin lỗi" .

      Chữ này vừa nhìn, cũng biết là vừa mới viết lên , phần mực cực kỳ mới.

      Nét bút lưu loát, rồng bay phượng múa, là chữ viết của Tô Chi Niệm.

      Cho nên, mục đích chủ yếu mà đưa cho tấm thẻ này, cũng chỉ đơn thuần là vì muốn cho có tiền bạc để lo phần ăn, mặc, ở, lại của mà là ba chữ " xin lỗi" này?

      Chẳng lẽ xin lỗi vì thái độ xấu khi gọi điện thoại vào buổi tối hôm nay sao?

      Khó trách vừa nãy khi đưa cho tấm thẻ này, thấy nhận, liền trực tiếp nhét vào trong túi áo của , sau đó động tác trở về trước bàn đọc sách liền trở nên gấp gáp như vậy hoảng hốt như vậy, còn cho có cơ hội để phản ứng, liền đuổi ra khỏi thư phòng. . . . . .

      ràng tối nay bị mắng hung ác thảm thiết như vậy, nhưng mà, khi nhìn thấy ba chữ này, tâm trạng uất ức trong đêm, liền giải thích được mà chuyển biến tốt, thậm chí nơi mềm mại sâu nhất trong ngực trái cũng dần trở nên ấm áp.

      Cái tên đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng kia, thế nhưng lại chịu xin lỗi rồi sao!

      Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào câu " xin lỗi" tấm thẻ kia, khóe miệng theo bản năng nhếch lên, nở rộ nụ cười vô cùng mềm mại.

      Đáy mắt của , có rất nhiều màu sắc huyền ảo lưu động, làm nổi bật lên vẻ đẹp rạng rỡ người .

      Tống Thanh Xuân cầm tấm thẻ kia, ngớ ra lúc lâu, mới hồi hồn, cất thẻ , lần nữa pha chén cà phê theo khẩu vị của Tô Chi Niệm đưa vào thư phòng. d/đ/l/q/đ

      Tối hôm nay Tô Chi Niệm bỏ cả tầng cao ốc, để tìm , bây giờ phải mở cuộc hội nghị video để làm thêm giờ, thấy vào, liền trực tiếp giơ tay lên, làm ra động tác xuỵt.

      Tống Thanh Xuân có quấy rầy , rón rén để ly cà phê xuống, sau đó lúc chuẩn bị xoay người rời , giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, động tác vẫn rất nhàng như cũ cầm bút của lên, xé tờ giấy nhớ ở bàn của ra, viết chữ vẽ tranh hai cái ở đó, rồi dính lên chén cà phê, sau đó mới rón rén rời .

      Khi Tô Chi Niệm kết thúc cuộc hội nghị video, là hơn hai tiếng sau.

      tắt máy tính, chuyện đầu tiên chính là bóc tờ ghi chép mà dính ở chén cà phê xuống.

      Phía viết ba chữ xinh đẹp: " sao đâu", đây là đáp lại phần ký tên " xin lỗi" thẻ ngân hàng của sao?

      Khóe miệng Tô Chi Niệm nhếch lên, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, ánh sáng bên trong như là sóng nước, ngừng lay động.

      Mệt mỏi, trong nháy mắt này, đều tan thành mây khói.

      Tâm tình của vô cùng yên tĩnh tốt đẹp tựa vào ghế, bưng lên tách cà phê sớm lạnh ngắt, uống hết từng ngụm từng ngụm.

      Hết chương 265

      Chương 266: Xin lỗi và việc gì (16)

      Editor: Linh Phan

      Tô Chi Niệm xuống lầu, rửa sạch cốc cà phê, đặt lại chỗ cũ rồi mới trở về lầu hai.

      Trước khi bước vào phòng ngủ của chính mình, suy nghĩ chút, sau đó quay lại bước tới trước cửa phòng Tống Thanh Xuân.

      thử xoay tay nắm cửa, vốn tưởng rằng cửa cũng bị khoá trái như trước đây, ngờ, cửa vậy mà lại mở ra.

      giường sớm tiến vào mộng đẹp, ngủ đến ngọt ngào.

      Tô Chi Niệm thả chậm bước chân, tiến vào.

      biết mơ thấy gì, khóe môi khẽ nhếch .

      Tư thế ngủ của tốt chút nào, nửa người lộ ở bên ngoài chăn, cánh tay còn vươn ra ngoài giường.

      Tô Chi Niệm cẩn thận cầm tay đặt lại ngay ngắn bên cạnh người, sau đó chậm rãi xốc chăn lên, giúp đắp kín, còn thuận tiện chỉnh đèn ngủ tối hơn chút.

      chuẩn bị đứng dậy, lúc rời , thấy trong tay vậy mà nắm chặt chiếc thẻ đưa.

      Ánh mắt Tô Chi Niệm trong nháy mắt có chút dịu dàng, nhịn được vươn tay, vuốt ve thái dương của , sau đó liền nghĩ đến những lời lời lẩm bẩm ở dưới lầu lúc nhận được tấm thẻ.

      "Nhưng mà, tại sao mật mã của đều là 6 chữ số này? Chẳng lẽ, mã khoá điện thoại? Mật mã máy tính? Mật mã két sắt? Tất cả đều là sáu số này sao?"

      sai, tất cả mật mã của đều là sáu số này.

      Sáu số này, phải sinh nhật , cũng phải sinh nhật mẹ , càng phải sinh nhật của chính .

      Sáu số này, là 961008.

      Sáu số này, là ngày 8 tháng 10 năm 1996, ngày đó, là ngày mà gặp lần đầu tiên.

      Đó là ngày vui vẻ nhất khó quên nhất trong đời .

      Thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của , bắt đầu từ lúc gặp được .

      --- ------ ------ -------

      Tống Thanh Xuân cảm thấy gần đây là gặp xui tám đời.

      nghĩ, con người trong cuộc đời này, tất cả những nguy hiểm có thể gặp phải, gần như đều gặp phải.

      Ngồi xe điện ngầm về nhà, suýt nữa bị đẩy vào đường ray.

      Sáng hôm sau làm, lúc băng qua đường suýt nữa bị xe đụng.

      Lúc phỏng vấn nữ ca sĩ nổi tiếng với phụ tá suýt chút nữa bị đồ vật rơi từ cao xuống đập trúng.

      Ngay cả ngày chủ nhật hẹn chị em tốt dạo phố cũng suýt nữa bị người ta chen lấn mà lăn xuống từ thang cuốn.

      Lúc đầu Tống Thanh Xuân chỉ cho rằng mình có chút xui xẻo, còn nghĩ xem có nên tới chùa Ung Hoà dâng hương xua bớt vận rủi hay .

      Thế nhưng số lần gặp chuyện ngày càng nhiều, ngay cả chính cũng cảm thấy có chút mơ hồ.

      Mặc dù Tống Thanh Xuân là phóng viên nhưng lại rất ít khi kết thù với người khác, ngờ có người muốn cướp tính mạng của .

      Nhưng mà, lại có loại trực giác, đó là trực giác đặc biệt truyện của lê*quý#đôn% cần lý do của phụ nữ, luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn bước sau lưng , bảo vệ .

      Tống Thanh Xuân có cảm giác này là bởi vì mỗi lần gặp nguy hiểm vẫn luôn có thể biến nguy thành an.

      Lúc đầu, cũng cho là mình phúc lớn mạng lớn, nhưng người cho dù có phúc lớn mạng lớn hơn nữa cũng thể trùng hợp mà tìm được đường sống trong chỗ chết trong những lần nguy hiểm liên tiếp như vậy chứ?

      Cho nên, trong lòng liền có cảm giác có người yên lặng bảo vệ , nhất là sau khi càng ngày càng nhiều nguy hiểm xuất , loại cảm giác này cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

      ra cũng từng nghĩ, có thể là do gần đây phải chịu quá nhiều kinh sợ mà xuất ảo tưởng.

      Nhưng vào đêm giao thừa, cảm giác của được chứng thực...

      Chương 267: Xin lỗi và việc gì(17)

      Trong hợp đồng mà Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ký kết có điều khoản ngày nghỉ, nhưng lúc ăn điểm tâm vào buổi sáng ngày giao thừa, Tô Chi Niệm vẫn cho phép Tống Thanh Xuân nghỉ ba ngày.

      Ăn sáng xong, Tô Chi Niệm bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới biệt thự ngoại ô ăn tết với mẹ, trước khi rời còn cố ý đưa Tống Thanh Xuân trở về nhà họ Tống, nhìn hoàn hảo bước vào nhà, nghe thấy chuyện với Tống Mạnh Hoa mới khởi động xe rời .

      Tất cả người giúp việc đều trở về nhà chuẩn bị đón năm mới, trong nhà chỉ còn lại ba người Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân và Phương Nhu.

      Cả buổi chiều Tống Thanh Xuân đâu hết, ở nhà giúp Phương Nhu dán câu đối xuân, làm sủi cảo, chuẩn bị cơm tất niên.

      Ăn cơm tất niên xong, tiết mục cuối năm cũng vừa vặn bắt đầu, Phương Nhu ở trong phòng bếp dọn dẹp, Tống Thanh Xuân ngồi trong phòng khách, vừa lột vỏ quýt, vừa xem ti vi với Tống Mạnh Hoa.

      khí thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng bởi vì thiếu Tống Thừa, die ndan le equy do onnên vẫn có cảm giác lạnh lẽo, hơn nữa tiết mục cuối năm cũng có nhiều chuyện gây cười, Tống Mạnh Hoa có lẽ là nhớ tới con trai, trong lòng mất mát, cộng thêm thân thể tốt, chỉ ngồi lại trong phòng khách nửa tiếng, sau đó uống thuốc, trở về phòng nghỉ ngơi sớm.

      Tống Thanh Xuân vốn có hứng thú với tiết mục cuối năm, Tống Mạnh Hoa cũng nghỉ, Tống Thanh Xuân trực tiếp dứt khoát lên lầu, trở về phòng ngủ.

      Trước khi ăn cơm tất niên, Tống Thanh Xuân để điện thoại trong phòng ngủ sạc pin, trở về phòng, chuyện thứ nhất làm chính là cầm điện thoại di động, nhìn thấy cuộc gọi và rất nhiều tin nhắn.

      Phần lớn tin nhắn đều là lời chúc tết, Tống Thanh Xuân vội trả lời, thuận tay nhấn đọc tin nhắn vừa được gửi đến, là của Tần Dĩ Nam gửi đến, hỏi có muốn trải qua năm mới ở công viên Bắc Hải hay .

      Tống Thanh Xuân nghĩ nếu là đón giao thừa, Tần Dĩ Nam nhất định gọi Đường Noãn, vừa định cự tuyệt, điện thoại lại báo có cuộc gọi đến, là trưởng đài TW gọi tới, bắt máy, ta ra tin tức giống hệt Tần Dĩ Nam, là tổng giám đốc Hoa Nặc muốn làm con thuyền lộng lẫy ở công viên Bắc Hải, tối nay tổ chức party lớn, có rất nhiều công ty hợp tác, cũng phát thư mời, trưởng đài cố ý gọi điện thoại tới đây để hỏi có muốn tới tham gia náo nhiệt chút hay .

      Tống Thanh Xuân còn chưa kịp quyết định, cửa phòng ngủ liền bị Phương Nhu đẩy ra, chị bưng đĩa trái cây cắt tiến vào, đặt tủ đầu giường.

      Tống Thanh Xuân nghĩ, Tống Mạnh Hoa ngủ, linhPhaN- lêquysddoonsau khi Tống Thừa chết, phần lớn thời gian Phương Nhu đều ở nhà chăm sóc Tống Mạnh Hoa, rất ít khi chơi, hơn nữa là party lớn ở Bắc Hải, phải là cuộc tụ hội của Tần Dĩ Nam và Đường Noãn, vì vậy suy nghĩ chút rồi mở miệng : "Trưởng đài, ngài có thể cho tôi hai tấm thiệp mời ?"

      "Có thể, thành vấn đề, tôi gửi mã hai chiều cho ...đến lúc đó trực tiếp quét mã là được rồi." Trưởng đài có lẽ còn muốn thông báo cho những người khác, nhanh chóng xong rồi cúp điện thoại.

      Tống Thanh Xuân đặt điện thoại di động xuống, gọi Phương Nhu sắp ra khỏi cửa lại: "Chị dâu."

      Phương Nhu quay đầu lại, dịu dàng "Ừ" tiếng.

      "Tối nay công viên Bắc Hải có party đón giao thừa, ba ngủ rồi, bây giờ vẫn còn sớm, chị chuẩn bị chút, tham gia náo nhiệt với em nhé?"

      Phương Nhu chậm rãi lắc đầu cái, nhanh chậm : "Thôi, chị vẫn nên hơn, quần áo cũng chưa chuẩn bị..."

      Phương Nhu giống như là sợ Tống Thanh Xuân tiếp tục khuyên mình, dừng chút, lại : "Hơn nữa, nếu như ba tỉnh vẫn còn có người có thể sai bảo."

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 268: Xin lỗi và việc gì (8-)

      Editor:Cà Rốt Hồng

      Tống Thanh Xuân rất muốn Phương Nhu cùng với mình, nhưng cũng nhìn ra Phương Nhu tìm nhiều lý do thoái thác như vậy chính là muốn .

      Tuy trong lòng Tống Thanh Xuân có chút tiếc nuối, nhưng cố ép Phương Nhu.

      ******

      Tống Thanh Xuân vừa vào công viên Bắc Hải, liền thấy du thuyền hai tầng to lớn hồ.

      Thuyền được trang trí theo phong cách cổ xưa, xung quanh treo đầy từng hàng đèn lồng lớn màu đỏ, nhìn rất hân hoan, rất có hương vị của năm mới.

      Tống Thanh Xuân quét thẻ lên thuyền, mới phát bên trong cũng mang phong cách Trung Quốc, tất cả nhân viên phục vụ mặc sườn sám màu đỏ tao nhã, ngay cả ly rượu cũng đều là ly lưu ly màu xanh ngọc.

      Lầu trong khoang thuyền tụ tập đầy người, mặc dù Tống Thanh Xuân dám cam đoan đều biết mỗi người ở đây, nhưng đại đa số đều có quen biết, cho dù mỗi lần Tống Thanh Xuân cùng người khác chào hỏi chạm ly, cũng chỉ nhấp ngụm rượu , nhưng chịu nổi nhiều người mời như vậy, sau vòng kính rượu, cũng làm cho có chút khó chịu.

      Từ lúc lên thuyền đến giờ, còn chưa quan sát bố trí tỉ mỉ của chiếc thuyền này, đúng lúc Tống Thanh Xuân vừa qua cửa thang lầu, liền làm bộ muốn thưởng thức kiểu dáng của thuyền, tạm thời thoát khỏi buổi tiệc party, giảm áp lực mời rượu.

      Tầng hai của du thuyền có nữa là boong thuyền, nửa kia là phòng khách và khu vực nghỉ ngơi.

      Trong khu vực nghỉ ngơi tụ tập ít người đánh bài, Tống Thanh Xuân vào, mắt nhìn qua tấm ngăn cách thủy tinh vào bên trong, liền dọc theo hành lang, vừa chào hỏi người quen tình cờ chạm mặt, vừa tới boong thuyền.

      vài phòng khách đóng cửa, bên trong có nam có nữ ngồi chuyện phiếm, tiếng cười ngừng, Tống Thanh Xuân nhìn qua cánh cửa mở liếc nhìn vào trong, đồ trang trí thực xa hoa, có thể so với khách sạn bảy sao, xem ra lão tổng Hoa Nặc đầu tư rất nhiều vốn vào chiếc thuyền này.

      Vừa bước lên boong thuyền, gió lạnh thổi vào mặt, làm Tống Thanh Xuân khẽ run rẩy, rụt chân về, xoay người trở về khoang thuyền lần nữa.

      ra tầng hai cũng có gì hay để dạo, lúc Tống Thanh Xuân qua cánh cửa của căn phòng khách thứ hai, vừa lúc chạm mặt với người bên trong ra ngoài, ra là hội trưởng hội học sinh cao trung.

      Hội trưởng bảo Tống Thanh Xuân vào trong phòng ngồi, bên trong tụ tập ít bạn học cao trung, Tống Thanh Xuân còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy giọng của Đường Noãn từ bên trong truyền đến: "Dĩ Nam, giúp em mở cái này."

      Tống Thanh Xuân lười phải vào làm cho mình được tự nhiên, liền tùy tiện tìm cái cớ muốn toilet, về phía cầu thang.

      Tống Thanh Xuân mới vừa tới giữa khúc quanh cầu
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 270: Xin lỗi và việc gì (10)

      Edit: Panh Hoang

      Giọng điệu của , nhìn như trách cứ, nhưng lại để lộ cưng chiều che giấu được, loại dung túng này giống như loại cưng chiều mà trai đối với em .

      Nhưng, Cho đến hôm nay, mới hoàn toàn hiểu ra.

      từng hiểu lần, đó là hôm ở câu lạc bộ Kinh Thành, tặng quà sinh nhật, sau đó vỗ đầu của , bảo uống ít rượu chút, giống như dỗ trẻ con.

      Đó là lần đầu tiên hiểu , chỉ coi như em .

      Khi đó , tuy rắng quyết định thích nữa, nhưng, lúc ấy vẫn bị nhìn hiểu , đập vào đáy lòng làm khó chịu dứt.

      biết mình lúc này có tính là buông Tần Dĩ Nam hay , hôm nay lại lần nữa nhìn hiểu chỉ coi như em , hơn nữa nhìn biết triệt triệt để để, nhưng đáy lòng của lại đau đớn khổ sở như trước đây, thậm chí còn rất thản nhiên đối diện với ánh mắt của , dùng giọng điệu nửa đùa nửa cười câu: " Dĩ Nam, lời giữ lời đấy!"

      Tần Dĩ Nam cười, giọng điệu vẫn lộ ra vài phần cưng chiều: " lừa em bao giờ chưa."

      -

      Mỗi năm Tô Chi Niệm đều trải qua tết lịch cùng với mẹ, năm nay cũng ngoại lệ, ăn cơm tất niên xong, giống như bình thường xem tiết mục cuối năm mà bản thân tuyệt cảm thấy hứng thú cùng với mẹ.

      Lúc tám giờ, Tô Chi Niệm nhận được điện thoại của Đường Dạ, hỏi có tới công viên Bắc Hải hay , hề nghĩ ngợi từ chối.

      Sau khi Đường Dạ tới công viên Bắc Hải, còn quay con thuyền hoa rực rỡ kia lại cho xem, tiếp đó tiện thể khoe khoang với con thuyền kia xinh đẹp thế nào.

      biết, ý của Đường dạ đây là dẫn dụ mình, so với Đường Dạ thêm mắm thêm muối khoa trương, có vẻ hết sức bình tĩnh, chỉ đáp lại ta chữ "Oh".

      Cũng biết có phải chữ này kích thích Đường Dạ hay , khiến cho ta theo càng thêm hăng hái, cách lúc chụp tấm hình gửi tới.

      Lúc đầu còn có thể liếc mắt nhìn tấm hình, về sau, trực tiếp lựa chọn nhìn.

      Nào biết, Đường Dạ còn nhàn rỗi đản đau khác xa so với tưởng tượng, lại tự làm tự vui, làm biết mệt bắt đầu gửi ảnh liên tục cho .

      Di động reng reng ngừng, trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, trong hòm thư của có 65 tin nhắn chưa đọc.

      Sắc mặt đổi, ngồi chỗ nhìn tiết mục cuối năm chút hứng thú kia, nhưng mẹ lại bắt đầu thỉnh thoảng nhìn di động của đặt ở bàn uống trà.

      Lúc Tô Chi Niệm ở lần thứ chín thấy mẹ nhìn về phía di động, cuối cùng cũng cầm di động lên, vào phần
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 272: chìm đắm sau nụ hôn sâu (2)
      Editor: Huyền Lệ

      "Hơn nữa, phải từng khảng khái làm Dĩ Nam của tôi cả đời sao? Chẳng lẽ đồng ý?"


      Tay Tô Chi Niệm cầm lấy quần áo, sức lực bắt đầu gia tăng, cánh môi của cắn chặt lại, đáy mắt có chút hỗn độn chợt lóe lên.


      rất muốn ngăn cản bản thân cần nghe thanh ở bên ngoài xa như vậy, biết, chỉ cần nghe, cảm thấy khổ sở, nhưng là thể khống chế chính mình, đúng là có sở thích tự ngược đãi bản thân mà, tiếp tục nghe, hơn nữa lực chú ý càng trở nên tập trung người Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân, bọn họ chuyện càng nghe càng thêm ràng, đến ngay cả giọng điệu giọng điệu bọn họ đều có thể cảm nhận được.


      " bậy, sao có thể đồng ý làm Dĩ Nam của em."


      " Dĩ Nam, giữ lời nha!"


      " khi nào dối em chưa."


      ...


      Trong nháy mắt, Tô Chi Niệm dường như mất thứ giác quan quan trọng nhất - xúc giác, nghe được thanh gì, nhìn thấy hình ảnh gì, cảm nhận được gì.


      giống như pho tượng điêu khắc, vẫn duy trì tư thế xuống xe lại xuống xe, ngẩn ngơ biết qua bao lâu mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, sau đó mới cảm giác được, ở nơi nào đó cơ thể rất đau, đau đến giương nanh múa vuốt.


      Là đau ở đâu?


      Tận sâu trong đáy lòng nhàng tự hỏi bản thân câu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đem nửa người ở ngoài xe thu trở về, rồi nhàng đóng cửa xe lại, trong xe tĩnh lặng vô cùng, ngồi lâu sau, mới có chút mờ mịt giơ tay lên, hướng về phía ngực trái mà xoa bóp lâu lâu, đến mãi sau xúc giác mới bắt đầu phản ứng kịp, hoá ra là trái tim, nơi bị thương đến máu chảy ồ ạt.


      Đáy mắt thâm thuý của Tô Chi Niệm dần dần bị
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 274: Chìm đắm sau nụ hôn sâu (4)

      Editor: Thư

      Lúc bấm màn hình điện thoại di động, cố ý bấm bất cứ số nào điện thoại di động, cho nên mặc kệ người bấm trúng là ai, chỉ cần cũng là người ở thuyền tối nay, khi đối phương nhận điện thoại, còn đường sống. . . . . .

      Trước mắt Tống Thanh Xuân vẫn là mảng tối đen như cũ, trong khi đợi điện thoại kết nối, trái tim cũng nhảy lên.

      dùng sức cầm điện thoại di động, đáy lòng thầm đếm từng chữ, chỉ năm lần, lại cảm thấy giống như là qua thế kỷ dài đằng đẵng vậy.

      Điện thoại rốt cuộc cũng có người nhận, sau tiếng "tút tút tút", trái với cảm giác tương đối an tĩnh boong thuyền, có vẻ cực kỳ đột ngột, truyền vào trong tai người đàn ông bắt .

      Bất chợt người đàn ông dừng bước, cái gì cũng nhìn thấy, nhưng mà lại có thể cảm giác được hung khí người ta càng mạnh hơn, vươn tay cướp điên thoại di động của . Sức lực lớn dọa người, điện thoại di động ma sát đầu ngón tay cũng để lại cảm giác đau ê ẩm.

      Sau đó, liền nghe điện thoại di động tiếng bị cắt ngang, ngay sau đó là"Phù phù" tiếng, điện thoại di động rơi vào trong hồ, bắn ra đám bọt nước.

      cơ hội cầu sinh, lại bị sanh sanh cắt đứt như thế, Tống Thanh Xuân còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được, liền bị người nọ như hung thần ác sát cứng rắn kéo tới mép thuyền, giống như là để ngừa đêm dài lắm mộng, có nửa điểm do dự, liền nhấc người lên , nhảy qua boong hàng rào, đẩy nàng cái vào trong hồ.

      Kèm theo đống lớn bọt nước từ mặt hồ bay lên, người đàn ông đẩy Tống Thanh xuân vào nước, có dừng lại quá lâu, nhanh xoay người, vội vã rời .

      Động tác cuối cùng của người nọ, cơ hồ là làm liền mạch, căn bản có cho Tống Thanh Xuân quá nhiều thời gian phản ứng, đợi đến khi người rơi xuống nước, do trọng lực cùng lực đẩy, ngừng trầm xuống, nước nhanh chóng tràn vào lỗ tai làm đau mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, mình bị người đẩy xuống nước hồ rồi, trước tiên tháo miếng vải đen che kín mặt mũi, sau đó tứ chi quẫy đạp, muốn nổi lên mặt nước.

      Trong khoang thuyền, phòng rất ấm áp, nên Tống Thanh xuân chỉ mặc cái lễ phục. Vốn là lúc ở boong tàu, cũng cóng đến tay chân cứng ngắc, lúc này lại rơi vào trong nước lạnh như băng, tứ chi càng thêm chịu nghe sai khiến.

      cơ hồ là cắn chặt hàm răng, mới khiến cho bản thân từ trong hồ trồi đầu, thuyền chạy xa ước chừng cách mười mét, mà lúc này trong hồ, bơi tới bên bờ là chuyện thể nào, dùng hết hơi sức toàn thân, bơi đuổi theo thuyền, còn hắng giọng ngừng kêu"Cứu mạng" .

      Nhưng thuyền chạy với tốc độ đều đặn như cũ, lái về phía trước, có bất cứ người nào thuyền phát ở trong hồ vùng vẫy sắp chết là .

      Nước hồ lạnh lẽo, tứ chi của dần dần có hơi tê cứng lại, du động tốc độ càng ngày càng chậm, thuyền cách càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đến cuối cùng, người cũng chống đỡ nổi, bắt đầu trầm xuống, nghĩ muốn cho mình ở nổi lên, nhưng nước vùi vào miệng làm bị sặc, sau đó nước liền tràn qua lỗ mũi, rồi sau đó nước át cả mắt của , đầu của .
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :