1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 118: Uyên ương

      Loại thời điểm này bị người phá hỏng chuyện tốt, bất kỳ nam nhân nào cũng thể chịu đựng được, Tống Mạch ngay lập tức muốn đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

      Đường Hoan giống như kén tằm được che vào trong ngực, ngay cả đầu cũng bị ngăn cản, trừ thoáng kinh hồng[1] ban đầu kia ra, căn bản thể nhìn đối phương lần thứ hai, sau đó là chỉ có thể ngơ ngác nghe người nọ chuyện, chờ lúc Tống Mạch muốn nàng mới phản ứng lại, chuyện tốt của nàng bị người cắt ngang!

      [1] Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này từng xuất trong bài “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:

      Phiên nhược kinh hồng,

      Uyển nhược du long.

      Có nghĩa là: nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.

      thoáng kinh hồng: để lên, dù chỉ thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

      Cùng với câu này, còn có câu thành ngữ: “Phiên nhược kinh hồng” hoặc “Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹp nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán.(sưu tầm)

      "Đừng !"

      Nàng vươn cánh tay ôm lấy cổ Tống Mạch, làm bộ muốn kéo chăn lên người : "Đừng để ý đến ta, chúng ta tiếp tục!" Giờ này khắc này, nàng chỉ muốn cùng Tống Mạch sảng sảng khoái khoái làm lần, cái gì khác cũng muốn để ý tới, cũng muốn giả bộ nữ nhân có chút rụt rè kia.

      Lửa giận của Tống Mạch ngay ở trong nhiệt tình cấp bách của nàng tiêu tan chút, nắm lấy cánh tay nàng nhét vào trong chăn, hôn lên khuôn mặt phát nóng của nàng, thở gấp : "Đừng nóng vội, chờ ta giam ta lại, lập tức quay lại muốn nàng." và Tô Tham Nguyệt có thù, thể đến ước hẹn mười năm luận võ là có lỗi với Tô Tham Nguyệt trước, cho nên giết ta.

      " muốn!" Đường Hoan kiên quyết buông tay, hai cánh tay trắng như tuyết khoác ở cổ Tống Mạch lắc lư, cổ xương quai xanh đều lộ ra ngoài, trong mắt tựa như đầm nước. Tống Mạch nỡ đẩy nàng như vậy ra, lại sợ Tô Tham Nguyệt rồi mà quay lại, phất tay dập tắt ngọn đèn xa xa, lại chui vào chăn khuyên nàng, vừa hôn vừa khuyên: "Ngoan, ta cũng muốn , nhưng... Đừng quấy, bắt được ta... lại bị ta cắt ngang làm sao bây giờ?" Nắm bàn tay cởi quần của nàng, hô hấp dồn dập.

      Đường Hoan ôm lưng dùng ngực cọ sát , "Đèn tắt rồi, chúng ta núp ở trong chăn, chẳng lẽ ta còn dám nhảy vào xem hay sao? Tống Mạch, nhanh lên chút, muốn ta lần trước, đánh nhanh thắng nhanh chàng lại đối phó ta!"

      "Ta..."

      "Chậc chậc, vị nương này đúng là nhiệt tình mà, trách được có thể dụ Tống Mạch xuống núi năm trở lại, còn viết thư truyền lệnh cho thuộc hạ của ..."

      "Câm miệng!" Nóc nhà lại vang lên tiếng Tô Tham Nguyệt, Tống Mạch giận dữ, xong muốn đứng dậy.

      Đường Hoan vốn cũng rất phẫn nộ, nhưng là sau khi nghe được câu sau cuối cùng cũng ý thức được đúng, ôm chặt lấy Tống Mạch buông tay, hướng lên nóc nhà thúc giục : "Ngươi , Tống Mạch bảo thuộc hạ của làm cái gì?"

      Tống Mạch khẩn trương: "A Hoan..."

      "Tống Mạch, nếu ngươi cho ta , bây giờ ta xốc chăn lên cho ta nhìn! Ngươi nếu dám điểm huyệt đạo của ta, ta với ngươi xong đâu!" Đường Hoan hung hăng cào , móng tay ngập vào trong huyết nhục của , mặc dù còn có được được chứng thực, nàng mơ hồ đoán được ít.

      "A Hoan, ta phải cố ý..."

      "Đúng vậy, nương tức giận cái gì chứ, ràng là Tống Mạch muốn lấy lòng mà. xem, chỗ ngay cả ta cũng tìm thấy sung sướng năm, cái này tốn bao nhiêu tâm tư chứ, sau đó lại viết thư trở về để cho đám thuộc hạ tìm khắp đại giang nam bắc con mèo rách cho , lại cầu hộ vệ toàn trang hết sức phối hợp với diễn trò, chậc chậc, nếu phải trộm hai phong thư kia, ta cũng thể tin được đây là . Chẳng qua Tống Mạch, việc này ngươi làm đúng rồi, thư ngươi nàng là trang chủ phu nhân, nhưng ta nhận được tin tức trang chủ trang cưới phu nhân, đủ thấy các ngươi còn chưa có thành thân, chưa thành thân, làm sao có thể động phòng trước chứ? Nha nha nha, chừng các ngươi sớm làm xong rồi ý chứ? Thôi thôi, ta lười quản chuyện hư hỏng của các ngươi, ngươi nợ ta trận, lập tức ra đây đánh với ta trận, nếu ta đúng là có thể làm ra chuyện nhảy vào bên trong phòng nghe lỏm! À, nương cần lo lắng, ta đả thương đến mặt và vận mệnh..."

      "Tô..."

      "Kêu gào cái gì, Tống Mạch ngươi khốn khiếp, lại dám gạt ta!" Đường Hoan giận dữ, dùng sức đẩy đánh .

      Tống Mạch cắn răng chịu đựng, "A Hoan nàng chờ ta trở lại giải thích cho nàng!" xong ném cả người kèm chăn tới giường dài bên kia, kéo áo ngoài qua trực tiếp xông ra ngoài từ đỉnh đầu, khi phá ngói còn quên cuốn ngói vỡ cát đá sỏi sang bên.

      "Ha ha ha, chúng ta đổi chỗ khác đánh!" Tô Tham Nguyệt ngay từ lúc sử dụng khinh công bay xa rồi, chỉ có tiếng cười sung sướng khi người gặp hoạ quanh quẩn ở phía sơn trang, cho đến giờ phút này, những hộ vệ kia mới phát thần trộm này lại len lén vào rồi, đủ thấy khinh công hàng này rất cao.

      Tống Mạch lời tung người đuổi theo ta, thân hình như gió.

      Chờ đến lúc Đường Hoan mặc xiêm y nhảy lên nóc nhà, xung quanh chỉ còn bóng đêm mờ mịt, ngay cả tiếng đánh nhau cũng có, muốn đuổi theo cũng biết đuổi theo chỗ nào.

      Tống Mạch đáng chém ngàn đao này!

      Đầy ngập lửa giận có chỗ có thể trút, Đường Hoan oán hận giẫm mái ngói dưới chân.

      "Meo meo..."

      Phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu hoảng sợ, Đường Hoan sợ hết hồn, lần nữa nhảy xuống, sợ đập trúng Tiểu Ngũ rồi.

      "Meo meo..." Phía sau vang lên tiếng động rất , ngay sau đó cái đầu tròn tròn quen thuộc kia liền dán lên chân nàng, nhàng cọ cọ.

      Đường Hoan vội ôm Tiểu Ngũ lên, trấn an sờ đầu nó, vuốt vuốt, lâm vào trầm tư.

      Mèo này là Tống Mạch để cho người ta tìm đến, còn nàng là trang chủ phu nhân gì đó, cho nên đám người Tiết Trạm cũng hùa nhau lừa nàng, bịa cái cớ gì mà mèo lão trang chủ nuôi, như vậy, Tống Mạch nhất định còn nhớ những giấc mộng kia, vậy năm này núi, rốt cuộc nơi nào?

      Luôn theo dõi nàng? Nếu còn nhớ, có thể nhịn được?

      Cho dù nhịn được, làm sao có thể dự đoán được nàng gặp phải bộ đầu có thù oán với ... Bộ đầu kia là người của ?

      Nếu phải, vậy đêm đó bị thương, cũng là giả vờ?

      Được lắm, giả ngu giả giống như vậy, ngay cả nàng cũng bị lừa được rồi!

      Vừa nghĩ đến nàng ở dưới sắp xếp của tìm mọi cách tiếp cận trêu chọc , mà nhìn như ngây thơ biết ra chừng bao nhiêu hưởng thụ được nàng sờ đó, Đường Hoan tức lại có chỗ đánh. tìm thấy Tống Mạch, nàng, nàng tìm Tiết Trạm tìm bộ đầu tính sổ được rồi chứ! Nếu phải hai người bọn họ phối hợp quá tốt, nàng làm sao có thể mắc mưu!

      "Tiết Trạm!" Nàng ôm mèo xông ra ngoài.

      "Đường nương tìm ta có chuyện gì?" Còn có chạy ra viện của Tống Mạch, bóng đen hạ xuống trước người nàng.

      Đường Hoan nghĩ tới đến nhanh như vậy, sửng sốt chút: "Tống, Tống trang chủ đuổi theo thích khách rồi, sao ngươi hỗ trợ?"

      "Trang chủ trước khi phân phó chúng ta bảo vệ Đường nương!" Tiết Trạm căn bản biết Tô Tham Nguyệt để lộ chuyện hai phong thư kia.

      "Phải ? ra trang coi trọng khách nhân như thế." Đường Hoan vui vẻ cười, chợt tiến lên kéo lấy tai Tiết Trạm hung hăng véo vòng: "Tiết Trạm ơi Tiết Trạm, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi, ta vẫn cho là ngươi là người thành , nghĩ tới đàng hoàng nhất ngược lại giỏi diễn trò nhất! , bộ đầu kia ở đâu?"

      Vừa nghe hai chữ "diễn trò", Tiết Trạm biết lộ tẩy rồi, gào khóc kêu thảm thiết cầu xin tha thứ: "Phu nhân tha mạng, thuộc hạ cũng là nghe trang chủ phân phó làm việc thôi! Ngài phải cũng chơi rất vui vẻ sao, a a a, đừng véo, tai của thuộc hạ sắp rơi rồi... Bộ đầu, bộ đầu nào? Thuộc hạ biết mà!"

      "Hừ, ai là trang chủ phu nhân của ngươi? Bộ đầu là ai ngươi biết, vậy trong các ngươi có ai từng bị Tống Mạch phái xuống núi? Chính là người trung niên dẫn ta lên núi, bộ dạng còn rất tệ!" Đường Hoan nghiến răng nghiến lợi ép hỏi.

      "Phu... nương tha mạng, trong sơn trang có người như vậy, trừ lần đó tìm mèo còn có hôm qua xuống núi mua đồ, đám người thuộc hạ cũng rời núi nửa ngày, nương tới nơi này, chẳng lẽ phải trang chủ tự mình giúp tới?"

      Tống Mạch?

      Nhưng chiều cao của bộ đầu ràng...

      Đường Hoan hoảng sợ: "Tống Mạch biết “súc cốt công”?" Loại công phu này, sư phụ cũng chỉ là nghe đồn, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai sử dụng.

      Tiết Trạm nhe răng nhếch miệng: "Thuộc hạ chỉ biết là trang chủ võ công cái thế, biết học võ công gì đâu. Đường nương, thứ cho thuộc hạ lắm miệng, trang chủ đối với là hao hết tâm tư, ..."

      "Câm miệng, bọn họ đâu đánh?" Đường Hoan tức giận ngắt lời , bây giờ nàng chỉ muốn bắt lấy Tống Mạch hành hung trận!

      Tiết Trạm ngoan ngoãn im lặng lát, "Thuộc hạ biết, chẳng qua, mười năm trước tổ phụ của Tô Tham Nguyệt cùng lão trang chủ đánh ngày mới phân ra thắng bại, lần này, trang chủ e rằng cũng phải tốn chút thời gian... Đường nương, nếu về phòng nghỉ ngơi trước?"

      "Ta..."

      Đường Hoan vừa muốn chuyện, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn ngông cuồng quen thuộc: "Ha ha, Tống Mạch ta đánh lại ngươi, chẳng qua ngươi cũng đuổi kịp ta, như vậy chỉ cần ta hao hết nội lực của ngươi, lát nữa cho ngươi chưởng coi như ngươi thua, nếu là ngươi đuổi theo ta, ta ngày ngày phá chuyện tốt của ngươi! Ha ha..."

      "Tiết Trạm, theo ta cùng nhau ngăn ta lại!" Đường Hoan giận dữ, bất kể Tống Mạch như thế nào, người này phá hỏng chuyện tốt của nàng là , xong bèn nhờ đèn đuốc xung quanh sơn trang bay về phía bóng người áo trắng đằng trước kia, Tiết Trạm khẽ giật mình sau đó cũng nhanh chóng rời mặt đất. Hai người trái phải chặn ở trước người Tô Tham Nguyệt, cùng Tống Mạch đằng sau hình thành thế kỷ giác[2].

      [2]Kỷ: kéo, chỉ kéo chân; giác: chỉ bắt được góc; kỷ giác: giáp công kẻ địch. Vốn là chỉ từ hai mặt giáp công kẻ địch. nay chẳng hạn như trong chiến tranh phối hợp với nhau, tình trạng giáp công kẻ địch, hoặc phân ra phần binh lực để kiềm chế kẻ địch.

      Khinh công của Tiết Trạm có cách nào so sánh với Tống Mạch và Tô Tham Nguyệt, nhưng cũng là nhất lưu, tùy tiện xông lên như vậy, thành công cản trở Tô Tham Nguyệt cái chớp mắt. Mắt thấy phía sau Tống Mạch theo sát tới, trong mắt Tô Tham Nguyệt lên tia nghiền ngẫm, chạy thẳng đến chỗ Đường Hoan võ công kém cỏi nhất.

      "Tô Tham Nguyệt!" Thấy vậy, Tống Mạch chút nghĩ ngợi liền rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhìn như kích bình thường, nhưng có kiếm khí như rồng trực tiếp ép tới chỗ hiểm sau lưng Tô Tham Nguyệt. Lúc trước động thủ, là muốn ganh đua khinh công cao thấp với Tô Tham Nguyệt, bây giờ Tô Tham Nguyệt toan tính vào Đường Hoan, Tống Mạch tự nhiên nhường nữa. Võ công của tốt giả, nhưng so sánh với nàng, thà rằng thừa nhận khinh công của mình bằng đối phương.

      Tô Tham Nguyệt lần đầu tiên cảm nhận được sát ý của Tống Mạch, trong lòng rùng mình, lúc này nghiêng sang bên, khó khăn né qua chỗ hiểm, bả vai lại bị kiếm khí gây thương tích. Nhưng ta dám dừng lại, lại càng dám chọc giận Tống Mạch nữa, nhìn chính xác phương hướng muốn chạy trốn, ngờ nương đối diện kia bỗng nhiên nhoẻn miệng cười với ta, tựa như tiên tử dưới ánh trăng. Tô Tham Nguyệt sững sờ cái chớp mắt, còn muốn bay , chóp mũi bay tới mùi thơm ngát nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

      Tâm thần hoảng hốt, Tô Tham Nguyệt nhịn được còn muốn ngửi nhiều hơn, ý nghĩ vừa nảy lên, chợt ý thức được đúng, " hạ độc ta?" Vừa ngăn cản lửa nhanh chóng bốc lên trong cơ thể, đồng thời cố gắng ngưng tụ nội lực chịu khống chế.

      Đường Hoan cười ha hả, "Làm sao có thể là độc chứ, ta thiện lương như vậy, ngươi phá hỏng chuyện tốt của lão nương, lão nương lại lấy ơn báo oán, tặng ngươi phần đại lễ!" Thân hình vừa động hạ xuống trước người ta, cúi đầu nhìn nam nhân ngồi xếp bằng ở nóc nhà chuẩn bị vận công chữa thương, "Chậc chậc, khuôn mặt này trông tệ, khi như vậy, ta liền cùng ngươi..."

      "A Hoan, đừng quậy." Tống Mạch nắm lấy tay nàng kéo người vào trong lòng, nháy mắt xoay người điểm huyệt đạo của Tô Tham Nguyệt, lại ném hà bao bên hông Đường Hoan cho Tiết Trạm: "Mang người , sau khi giam lại giúp ta giải độc." xong, ôm lấy nữ nhân giãy dụa chửi bậy ở trong lòng , tung người xa, rất nhanh biến mất trong bóng đêm khôn cùng.

      Trang chủ và phu nhân rồi, Tiết Trạm xoa xoa tai, cầm cổ áo Tô Tham Nguyệt xách người đứng lên: "Xứng đáng, ai bảo ngươi hai lần ba lượt gây chuyện!"

      người Tô Tham Nguyệt giống như có hàng vạn hàng nghìn con sâu bò lổn nhổn, "Vị hộ vệ này, dù sao, ta, ta cũng chạy được, ngươi đút giải dược cho ta trước được ? Sắp chết rồi! Trang chủ của các ngươi coi trọng, rốt cuộc là nữ nhân gì... A, vậy mà mang theo bên người loại vật này!"

      Tiết Trạm vui sướng khi người gặp họa: "Trang chủ của chúng ta thích nữ nhân gì, cần ngươi quản sao? Về phần giải dược, trang chủ , giam ngươi lại trước rồi mới giúp ngươi, trước hết ngươi cứ nhịn chút !"

      "A, xin ngươi ... được, ta muốn chết... Ngươi chờ, ta nhớ kỹ ngươi rồi, chờ ta, chờ ta khôi phục tự do, ngươi hãy chờ ... A, hảo hán tha mạng, ta biết sai rồi, ngươi mau cứu ta ..."

      Trong sơn trang, tiếng chửi bậy đứt quãng của nam nhân, ngoài sơn trang, có tiếng mắng của nữ tử cùng ta hô ứng lẫn nhau.

      "Tống Mạch ngươi khốn khiếp, ngươi buông lão nương ra! Đêm nay hoặc là ngươi giết lão nương, hoặc là lão nương liều mạng với ngươi!" Đường Hoan ở trong lòng Tống Mạch vừa cào vừa cắn, áo ngoài của sớm bị nàng xé nát rồi, bay lượn theo gió.

      Tống Mạch kệ nàng mắng, chờ khoảng cách xa sơn trang mới dừng ở chỗ trong khe núi, trực tiếp đặt người ở trong bụi cỏ, đè hai tay nàng lại: "A Hoan, nàng nghe ta giải thích, ta phải cố ý lừa gạt nàng, ta..."

      "Như thế mà còn gọi là cố ý sao? Vậy ngươi , trong năm này ngươi đâu vậy? Bộ đầu kia có phải ngươi cải trang hay , vì sao ngươi muốn giả vờ còn nhớ?" Đường Hoan đánh lại , liên tiếp hỏi ra.

      Tống Mạch trầm mặc, nhìn khuôn mặt trong bóng đêm mơ hồ của nàng, qua lúc lâu, mới : "Phải, ta là lừa nàng, ta cái gì cũng còn nhớ, lúc tỉnh mộng ta cũng có hôn mê. Ta vờ hôn mê, là muốn biết nàng có thích ta chút nào hay , nàng vì ta mà khóc, ta may mắn, nàng rồi, ta cũng hiểu nàng, bởi vì nàng sợ ta giết nàng lần nữa. Nhưng ta muốn biết, nàng có phải nhẫn tâm như vậy lập tức quên ta luôn hay , khi cùng nàng trở lại sơn cốc, biết nàng thể quên được, ta thiếu chút nữa nhịn được ra ngoài gặp nàng, nhưng ta lại bắt đầu hy vọng xa vời nàng chủ động tìm ta, giống như nàng gạt ta vậy, làm cho ta thích nàng lần nữa. Nhưng nàng có, chẳng những có, còn muốn dùng cái loại phương thức kia để hoàn toàn quên ta, vậy ta đành phải lừa ngược lại nàng lần. A Hoan, trong mộng nàng gạt ta là vì mạng sống, ngoài mộng ta lừa nàng, là muốn làm cho nàng gả cho ta, là muốn trôi qua cả đời với nàng. A Hoan, nàng gạt ta chín lần ta đều cam tâm tình nguyện, ta lừa nàng lần, nàng tha thứ cho ta lần này, được ?"

      "Hứ, ai lừa ngươi chín lần?" Đường Hoan chửi ầm lên: "Lần thứ chín ràng là ngươi gạt ta được ? Ta với ngươi, ngươi chịu tin, cuối cùng còn hại ta đâm mình dao, khốn khiếp, ngươi có biết lúc ấy ta có bao nhiêu đau !"

      "Phải, lần đó là ta có lỗi với nàng, A Hoan, ta, nếu nàng đâm ta dao xả giận?" Tống Mạch liên tục nhận lỗi, ôm người vào trong lòng dỗ dành, trong lòng mừng thầm. Nàng truy cứu chuyện lừa gạt, ngược lại tính toán khoản nợ trong mộng với , có phải chứng minh, nàng giận hay ?

      Đường Hoan giãy dụa, đẩy người đến mặt đất, nhấc chân vắt lên, tay bé đè ngực lại dùng sức ép xuống: "Ngươi cho là lão nương dám đâm sao?"

      Tống Mạch vòng quanh eo nàng, thành thành phối hợp với nàng: " có, nàng đâm , ta tuyệt đối phản kháng."

      " có dao ta đâm như thế nào? Kiếm của ngươi đâu?" Đường Hoan lột áo ngoài rách tung toé của , tìm được kiếm, tiếp tục sờ xuống, kéo đai lưng .

      "Nàng đây là tìm kiếm hay là cởi quần áo của ta?" Tống Mạch nhịn cười, nắm lấy tay nàng.

      "Buông! Bớt giả bộ, đừng cho là ta biết, ngươi theo dõi ta năm, nửa đêm nhất định lại điểm huyệt ngủ của ta sàm sỡ ta, đêm nay ta muốn đòi lại toàn bộ! Tống Mạch ta cho ngươi biết, việc này xong đâu, hơn năm ít ngày? Ngươi ít nhất phải trả ta mấy lần năm!" Đường Hoan ghé vào người , ôm cổ cắn lên. Nàng cũng nghẹn năm rồi, bây giờ biết Tống Mạch đều nhớ , hai người đều ràng lai lịch đối phương, nàng còn có cái gì để mà nhịn? Lừa gạt hay lừa gạt, về sau lại tính, trước giải cơn thèm rồi sau!

      Tống Mạch thở gấp ồ ồ, mặc nàng hành hạ, chờ khi nàng cắn đến bụng mới đứng dậy ôm lấy nàng, nắm mặt nàng: "A Hoan, Tô Tham Nguyệt có câu đúng, chưa có thành thân, thể động phòng. Nàng gả cho ta trước , gả cho ta, đừng năm, cả đời này của ta đều cho nàng, nàng muốn lúc nào, ta đều cho nàng!"

      Đường Hoan dùng sức lắc đầu né : "Ai muốn gả cho ngươi? Tống Mạch ngươi đừng tự mình đa tình, bằng cái thân thể nát này của ngươi, đoán chừng cần đến năm ta ngấy rồi, ai thích làm cả đời với ngươi? Dưới núi còn có nhiều nam nhân tốt chờ lão nương như vậy, ngươi..."

      "Nhưng bọn họ đều lợi hại bằng ta, phải sao?" Tống Mạch kiên quyết buông tay, đè lại cái gáy nàng hôn cái miệng thích chọc tức nhất của nàng, "Nàng muốn hái nam nhân, phải là vì làm chuyện đó? Thay vì khó khăn chọn, nam nhân vất vả lắm mới chọn trúng còn chưa chắc dùng tốt, sao tìm người bản lĩnh tốt hái cả đời? Hơn nữa người này cam tâm tình nguyện cho nàng hái, chỉ để cho nàng hái, như vậy tốt sao?"

      " tốt, lỡ như ta còn có thể gặp được mặt hàng tốt hơn sao? cái gì mà mình lợi hại nhất, da mặt ngươi bớt dầy được ?" Đường Hoan bị hôn thở hồng hộc, vẫn mắng nam nhân da mặt càng ngày càng dầy này.

      Tống Mạch cười khẽ, ở bên tai nàng : " phải ta khoe khoang, là chính miệng nàng , chẳng lẽ nàng quên rồi? Sáng sớm ở khách sạn kia, nàng vừa hôn vừa sờ nó, còn nó là đẹp nhất, ai cũng kém hơn nó, nàng vĩnh viễn cũng quên được nó, còn hỏi nó có thể nhớ nàng hay ..." Nắm tay nàng lên đặt ở thân Tiểu Tống Mạch.

      Đường Hoan vốn muốn, vừa chạm vào như vậy lại càng tâm ngứa khó nhịn: "Cho ta, cho ta ta liền gả cho ngươi!"

      Tống Mạch nâng tay nàng lên, đẩy lên mông nàng: "Nàng gả cho ta trước, nhanh chóng gả cho ta, như vậy ta lập tức cho nàng. Ta thay nó cho nàng biết, nó nhớ nàng, nhớ nàng năm rồi, hận thể lập tức tới ngay bên trong nàng làm khách!"

      "Vậy ngươi cho ta !"

      "Nàng cho nó cái danh phận trước..."

      "Ta ... mau cho ta!"

      "Nếu là tốt nhất đời này, sao có thể danh phân theo nàng?"

      "Tống Mạch ngươi khốn khiếp, lão nương muốn làm rồi... A, khốn khiếp, ta gả cho ngươi được rồi chứ!"

      "Được, ngày mai chúng ta thành thân luôn!" Cuối cùng cũng có được đáp án vừa lòng, Tống Mạch cảm thấy mỹ mãn, hôn tai nàng: "Nếu , nàng kiểm tra chút xem nó có bị nàng chơi hỏng hay ?"

      "Nằm mơ!" Đường Hoan mắng to, cho nàng coi như thôi, còn muốn bảo nàng giúp ? Nghĩ mà đẹp!

      Tống Mạch cười vang, cười xong ôm chặt lấy nàng, dịu dàng hôn nàng cái: " ra, nếu là mơ như vậy, vậy ta nguyện làm lần nữa với nàng."

      Đường Hoan gì, nhưng đàng hoàng lại, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng , nghĩ đến dáng vẻ ngốc nga ngốc nghếch trong mộng của , nhịn được nở nụ cười.

      "Nàng cười cái gì?"

      "Cười chàng ngốc."

      "Ta khi nào ngốc rồi?"

      "Chàng vẫn luôn ngốc, trong giấc mộng ni kia, chàng giúp ta mặc yếm, cười chết ta rồi..."

      Gió đêm hiu hiu thổi, trong bóng đêm là mùi thơm ngát chỉ có của cây rừng, biết đôi uyên ương nào núp dưới tàng cây, thào thầm.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ha ha, ra chỉ cần có thịt ăn, Hoan Hoan mới cần cái gì mà lừa gạt hay lừa gạt, trời đất bao la thịt là lớn nhất!
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      huyendothuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 119: sợ

      Tống Mạch ngày hôm sau thành thân, Đường Hoan ra cho là đúng, bởi vì nóc nhà còn hỏng lắm, lại Tống Mạch phải có lão cha sao, dù coi trọng quy củ như thế nào, cũng phải mời lão đầu tử trở về chứ?

      Ai ngờ Tống Mạch căn bản chẳng quan tâm, ôm người đến giường ở sương phòng, kéo chăn qua rồi nằm xuống, ôm nàng : " cần. Lão đầu tử dạo chơi ở bên ngoài, hành tung bất định, ta cũng có cách nào liên hệ với ông ấy. Chờ chúng ta chân chính kết làm vợ chồng rồi, ta cùng nàng xuống núi, sơn cốc bái tế sư phụ nàng trước, lại nơi khác du sơn ngoạn thủy, chừng có thể gặp được ông ấy. Cho dù gặp được, chung quy ông ấy cũng phải trở về, đến lúc đó nghe ta cưới nàng, nhất định chủ động tìm đến."

      Đường Hoan nhìn , chuyện, rúc ở trong khuỷu tay , tay vẽ loạn ở ngực .

      Tống Mạch cúi đầu nhìn nàng: "Sao chuyện?"

      Đường Hoan trừng cái, giọng hừ : "Ta cảm thấy mình chịu thiệt rồi, vốn có thể hái rất nhiều nam nhân, lại bị chàng bắt được chỉ có thể hái mình chàng. Tống Mạch, cần chàng đối tốt với ta như vậy, ta biết chàng là muốn để cho ta cam tâm tình nguyện gả cho chàng, sau đó chàng càng tốt với ta, ta lại càng nỡ rời , phải ?"

      "Quả nhiên cái gì cũng lừa được nàng." Tống Mạch ôm eo nàng lên, mặt đối mặt nhìn nàng: "Những sách kia ta cũng phải là xem vô ích. đó hồng nhan dễ già, ta nếu như đối tốt với nàng, chờ tương lai ta già rồi, mặt khó coi, phía dưới cũng lợi hại rồi, nàng cũng lại chướng mắt ta, cước đá ta ra hái nam nhân khác làm sao bây giờ? Chỉ có đối tốt với nàng, tốt đến mức nàng nỡ rời , ta mới yên tâm."

      nghiêm trang những lời đứng đắn, Đường Hoan cười đến muốn dừng cũng dừng được, chìa tay kéo mặt : "Chàng chàng, lúc đầu bảo thủ thành như vậy, bây giờ sao miệng lưỡi trơn tru thành như vậy? Còn hồng nhan dễ già nữa chứ, ta cũng xấu hổ thay cho chàng." Hồng nhan tính là cái gì? Hồng nhan dù đẹp cũng đẹp bằng , làm cho nàng ngắm thế nào cũng ngắm đủ.

      Tống Mạch khẽ hôn nàng: "Ta nếu là học nàng đồi bại, làm sao có thể thỏa mãn những ý nghĩ sắc kia của nàng? Nàng thích nhất lúc ta trêu chọc nàng, phải ?"

      Trong mắt có hài hước, Đường Hoan cũng là chút cũng đỏ mặt: "Phải như thế nào? Nam hoan nữ ái thiên kinh địa nghĩa, chướng mắt nhất là những kẻ giả đứng đắn kia, giống chàng vậy, vừa mới bắt đầu ta muốn hái chàng, chàng tình nguyện giống như ta muốn giết chàng vậy, sau này tiến vào, còn như sói?"

      Tống Mạch ôm nàng cười: "Sớm biết hôm nay, khi đó ta nhất định chủ động muốn nàng."

      Đường Hoan cọ cọ : "Bây giờ tới lần?"

      Tống Mạch kẹp lấy chân nàng: "Đêm mai rồi hãy , ngủ ."

      Đường Hoan tức giận cắn cái, qua lát, giọng : "Chàng cần lo lắng, chờ chàng già thành như vậy, ta cũng già rồi, sớm còn hứng thú với nam nhân nữa. Sư phụ ta từng , bà năm mươi tuổi thoái giang hồ, tìm trấn mở cửa hàng làm bà chủ, sau đó chọn tiểu khất cái thuận mắt dưỡng lão cho bà. Ta nếu như gặp được chàng, nhất định cũng giống như bà. Bây giờ ở cùng chỗ với chàng rồi ..."

      "Sao?" Cằm Tống Mạch để đỉnh đầu nàng, ngửi hương thơm phát ra từ nàng, bàn tay to nhàng sờ phía sau lưng nàng. Năm mươi tuổi, phải trông đến năm mươi tuổi...

      Đường Hoan chui vào trong lòng : "Ta đây cũng cần nhặt tiểu khất cái rồi, chúng ta tự mình sinh con dưỡng lão."

      Tống Mạch thỏa mãn cười: "Được, sinh thêm mấy đứa, đứa nghe lời, có đứa nghe lời."

      "Thế bây giờ chúng ta sinh luôn?" Tay nàng lại sờ soạng xuống dưới.

      "Tối mai lại sinh, ngủ ." kịp thời ngăn nàng lại, cúi đầu .

      Đường Hoan tức ghê gớm, như vậy cũng mắc mưu, là mất mặt.

      Tống Mạch buồn cười, sớm sờ thấu triệt nàng rồi, từ trong ra ngoài.

      ~

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Mạch gọi Tiết Trạm tới hỏi tình hình của Tô Tham Nguyệt, biết tối hôm qua người thông hiểu dược lý của sơn trang hỗ trợ tìm ra giải dược giải độc cho Tô Tham Nguyệt rồi, bây giờ trói người nhốt ở trong phòng, gật gật đầu: "Tiếp tục trói ta, chờ sau khi ta và phu nhân rời khỏi sơn trang, lại cởi trói cho ta. Đúng rồi, hôm nay ta và phu nhân thành thân, các ngươi sửa lại nóc nhà, trang trí lại sơn trang từ trong ra ngoài, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, buổi tối ta uống rượu cùng các ngươi."

      "... Thuộc hạ tuân lệnh!" Tiết Trạm mừng rỡ, thành thân rồi, về sau cũng cần giày vò nữa đâu nhỉ?

      hết sức phấn khởi thông báo cho những người khác.

      Khoé miệng Tống Mạch cũng hơi nhếch lên, xoay người vào trong phòng gọi người còn ngủ nướng dậy, "Dậy thôi, những vật như hỉ chúc (nến cưới) có thể để cho bọn họ đặt mua, hỉ phục phải tự chúng ta chọn."

      Đường Hoan dụi dụi mắt, bất mãn than thở: "Mặc hỉ phục gì chứ? Cũng phải chưa từng mặc, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm náo nhiệt chút là được rồi?"

      " được, lần trước động phòng hoa chúc là mình ta trôi qua ..."

      "Chàng bớt nhắc đến , chàng còn tốt được nằm ở trong hỉ phòng, ta thế nhưng ở phòng chứa củi cho muỗi đốt đêm!" Nhắc tới cái này Đường Hoan lại tức giận, chợt ngồi dậy, túm gối đầu lên ném , ngờ Tiểu Ngũ nằm ở gối đầu, bởi vì móng vuốt móc chắc, bị nàng ném cùng ra ngoài.

      Tống Mạch tay đón mèo tay đón gối đầu, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Tối hôm qua phải nhận lỗi với nàng rồi sao? Sao lại tức giận rồi?" xong đặt đồ ở giường, tự mình mặc quần áo cho nàng, mặc gần nửa canh giờ, hai người mới thần thanh khí sảng xuất phát.

      Buổi sáng ở tú lâu chọn hỉ phục thành phẩm, cần làm chút sửa chữa sơ qua, hai người tửu lâu ăn cơm, lại dạo ở trong thành nửa ngày rồi lại tú lâu, hai bộ hỉ phục đều chuẩn bị xong rồi. Tống Mạch tay xách bọc quần áo tay dắt nàng, sau khi ra khỏi thành lập tức ôm lấy người, thi triển khinh công trở về Vân Phong, cuối cùng trước khi mặt trời lặn trở về sơn trang.

      Chẳng những trang trang trí vui mừng, trong nắng chiều, cả tòa Vân Phong phảng phất đều phiêu tán hương vị vui sướng.

      Ý cười trong mắt Tống Mạch căn bản cách nào che dấu.

      Đường Hoan vừa mắng ngốc vừa sửa soạn cho , chỉnh trang ngọc thụ lâm phong rồi, lại nỡ để cho ra ngoài.

      Tống Mạch cúi đầu hôn trán nàng, ở bên tai nàng : "Ngoan, nàng trang điểm trước, ta tiếp bọn họ uống vài chén, rất nhanh trở lại."

      "Vậy chàng nhanh lên chút!" Đường Hoan xoa xoa Tiểu Tống Mạch, cam lòng tiễn ra ngoài.

      Chẳng qua nghĩ đến buổi tối có thể đại chiến vài trận rồi, Đường Hoan lập tức lại hưng phấn lên, nhanh chóng lột sạch mình, rồi mặc vào áo ngực đỏ thẫm quần sa mỏng đỏ thẫm, đảo mắt chính là bộ dáng kiều diễm của tân nương. Nhìn nhìn mỹ nhân trong gương, Đường Hoan vừa lòng cười, bước chân nhàng trở lại giường, trùm khăn trùm đầu lên.

      Sư phụ, mặc dù con thể hái vô số nam nhân, nhưng con hái được đoá đẹp nhất lợi hại nhất này, ngay cả người cũng đánh lại , như vậy, đồ đệ tính ném mặt mũi của người chứ? Ngài cứ yên tâm, tương lai nếu con sinh con , con để cho con bé kế thừa y bát của Hái Hoa môn chúng ta, tuyệt đối để cho bản lĩnh của chúng ta thất truyền.

      ~

      Tống Mạch được làm được, để cho Đường Hoan chờ lâu lắm, rất nhanh trở lại rồi. Đẩy cửa ra, bên trong tĩnh lặng tiếng động, trong lòng hoảng hốt, biết nàng có khả năng lặng yên tiếng động rời khỏi sơn trang, vẫn là sợ nàng , cho đến khi xông vào nội thất nhìn thấy bóng dáng nhắn xinh xắn ngồi ở giường kia, thấy tân nương che khăn trùm đầu của , quả tim mới trở về chỗ cũ, đập “thình thịch thình thịch”, vì nàng mà đập.

      "A Hoan, cuối cùng ta cũng chân chân chính chính cưới được nàng rồi." đứng ở trước người nàng, cúi đầu gỡ khăn trùm đầu của nàng xuống. Nàng mang mũ phượng hoa lệ kia cũng mang châu ngọc đầy đầu, chỉ dùng trâm ngọc búi kiểu búi tóc đơn giản, chậm rãi ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt phấn so với mẫu đơn đầy vườn còn đẹp hơn.

      "A Hoan..."

      "Kêu la cái gì, nhanh làm việc chính !" Đường Hoan chịu nổi cái loại ánh mắt dịu dàng như muốn dìm chết người này của , vươn tay kéo luôn đai lưng của .

      Tống Mạch nhìn nàng cười, nhìn nàng hai ba cái lột sạch , sau đó dùng cái loại ánh mắt người thường nhìn vàng mà nhìn chòng chọc vào . Mắt thấy nàng muốn kéo quần áo của mình, thẳng tắp vỗ xuống, đè tay nàng lại: "Đừng nhúc nhích, để cho ta giúp nàng."

      "Vậy chàng nhanh lên chút !" Đường Hoan ưỡn ngực đẩy .

      "Gọi tướng công nghe thử trước ?" Tống Mạch đè chặt nàng, dụ dỗ .

      Đường Hoan vừa muốn gọi, trong lòng vừa động, sợ hãi gọi : "Tống thí chủ, ngươi làm cái gì vậy? Ta là tiểu ni , ngươi ép buộc bắt ta đến thành thân cùng ngươi, còn muốn bức bách ta làm loại chuyện này, Phật tổ mà biết, phạt ngươi xuống A Tỳ địa ngục!"

      (Địa ngục A Tỳ; hay còn gọi là địa ngục vô gián.

      Địa ngục nầy dành cho những người mắc năm tội nặng. Đó là giết cha, giết mẹ, giết A La Hán, phá hoà hợp Tăng và làm thân Phật ra máu.)

      Tống Mạch ngớ ra, lập tức ngồi dậy, cười : "Tiểu sư phụ chuyện gì vậy, phải ngươi trăm phương nghìn kế muốn gả cho ta sao?" Vươn tay kéo hỉ phục rộng thùng thình của nàng ném sang bên, tiếp theo nâng đầu nàng lên, bàn tay to sờ dây thắt sau cổ nàng.

      Đường Hoan nhắm mắt lại cầu xin: "Nhị thúc đừng như vậy, con là chất nữ của người mà..."

      Tống Mạch cởi yếm của nàng rồi cởi quần nàng: " sao, chúng ta phải là ruột thịt." Lột quần lụa đỏ thẫm cùng quần trong xuống, nhìn nàng chút, trong mắt lên ý cười trêu chọc, ngay sau đó đầu tiến vào trong đũng quần nàng, tựa như nhìn cái gì, lại giống như tìm cái gì.

      Đường Hoan nhịn được đá phát: "Giết heo, ngươi có cần hèn mọn như vậy hay ?"

      Tống Mạch giọng cười, ném quần rồi nhào vào người nàng, "Hồi đó nàng thêu chữ lên quần ta, bây giờ ta nhìn xem quần nàng có thêu tên của ta hay , để cho ta ngày ngày đêm đêm dán vào nàng." xong đè hai tay nàng lại, cúi đầu nhìn hai luồng “ngọc tuyết hồng ” kia của nàng.

      (Ngọc tuyết hồng : Trơn nhẵn như ngọc, trắng như tuyết, hồng = màu, ngọt như đào.( đây là kiến giải của mỗ :))))

      Đường Hoan khẩn trương muốn tránh: "Sư phụ, đừng nhìn nơi này của Tiểu Ngũ, nơi này của Tiểu Ngũ giống với người."

      " sao, bây giờ nơi này của Tiểu Ngũ lớn hơn rồi, nhìn đẹp lắm, ăn... ngon lắm." Tống Mạch nuốt xuống mấy cái, ngụm ngậm quả tròn mút lên, phát ra tiếng vang “chọp chẹp”.

      Đường Hoan lập tức nhũn cả người, ưỡn ngực bón cho , thanh lại hết sức lo lắng: "Đại ca, đừng... tướng công rất nhanh trở lại rồi, để cho gã nhìn thấy, gã đánh chết ta!"

      " sợ, gã cũng về được nữa, ta tận mắt nhìn gã hạ táng rồi." Trong miệng Tống Mạch đổi quả tròn, vừa ăn vừa dùng tay trái nặn bên kia, cái nào cũng lạnh nhạt. Ăn đủ rồi, chậm rãi dời xuống.

      Đường Hoan thở gấp kẹp lấy thắt lưng cho xuống nữa: "Thiếu gia, xin chàng tha cho Tiểu Ngũ , chỉ cần chàng bỏ qua cho ta, Tiểu Ngũ cái gì cũng đáp ứng chàng..."

      Tống Mạch vừa hôn từ bụng nàng xuống, vừa đè hai chân nàng lại: "Cái gì cũng đáp ứng ta? Vậy giao nàng cho ta trước , thiếu gia ta rất muốn!" Đôi môi lửa nóng hạ xuống đùi non mềm trắng mịn của nàng, hạ xuống chỗ nào, khi rời chỗ đó nhiều ra vết màu hồng.

      Đường Hoan chống nửa người dậy, nhìn nâng chân nàng lên đặt ở vai vừa hôn vừa vuốt ve, nghiến răng nghiến lợi: ngươi đồ hộ viện hèn hạ, trước tiên giết phu quân ta rồi lại tới ép buộc ta, sợ thiên lôi đánh xuống sao?"

      Tống Mạch giương mắt nhìn nàng: " sợ, chết dưới hoa mẫu đơn, có thể muốn đại tiểu thư lần, thiên lôi đánh xuống tính là cái gì?" Chậm rãi hôn từ bắp chân nàng trở lại, hôn đến giữa.

      Đường Hoan khó nhịn thúc giục : "Tướng quân, tướng quân, ta nỡ bỏ chàng, nhưng ta lập tức phải đầu thai rồi, chàng muốn ta , giúp ta hoàn thành cầu của quỷ sai!" Nhìn đầu nam nhân cuối cùng cũng đến giữa hai chân nàng, nàng cũng chống đỡ nổi nữa, lần nữa ngã về giường, nhắm mắt hưởng thụ vui sướng lâu gặp.

      Tống Mạch hút ngụm dừng chút: " vội, quá nhanh làm đau nàng, ta cũng nỡ đối với nàng như vậy."

      Đường Hoan bị làm cho thân thể từng đợt phát run: "Điện hạ, điện hạ, mau dừng lại, vết thương ở ngực ta còn chưa khỏi..."

      "Phải ? Vừa rồi ai thúc giục bổn vương nhanh lên chút, hay là ngươi lại giở thủ đoạn lạt mềm buộc chặt gì đó?" Tống Mạch thở gấp bò lại người nàng, đầu gối đẩy hai chân nàng ra, đỡ chính mình muốn xông qua cửa: "Yên tâm, ta cẩn thận động tác, tuyệt đối làm đau vết thương ngực ngươi." Cúi đầu hôn cái, từ từ đẩy vào trong.

      Đường Hoan cào lưng : "Tống trang chủ, ta, ta chỉ là đến bái sư học nghệ, ngờ ngươi bằng cầm thú như thế, ỷ thế hiếp người... Chậm chút, đau..."

      Tống Mạch ngây ngẩn cả người, "... phải vào rồi sao?" Quả rất chặt, nếu phải nàng kêu đau, nhất định phải xông vào toàn bộ rồi.

      Đường Hoan tủi thân ai oán trừng : " năm có tiến vào đấy!"

      Tống Mạch áy náy ăn hết nước mắt của nàng, trì hoãn lát mới từ từ động, dịu dàng dỗ dành nàng: "Đều là ta tốt, về sau, mỗi đêm đều tiến vào."

      "Cái này còn kém nhiều lắm." Thích ứng rồi, chân mày Đường Hoan giãn ra, bắt đầu hừ hừ a a kêu lên.

      năm chạm vào, Tống Mạch quả nhịn được, nhấc chân nàng lên lèo động xong hồi, sau đó mới thả chậm tốc độ, nghiêm túc với nàng: “ ra, vừa rồi làm đau nàng, cũng có thể là nó lại lớn lên chút."

      "Cái gì lại lớn... Xí, biết xấu hổ!" Đường Hoan chịu nổi nam nhân này, nhìn nghiêm trang, còn tưởng rằng muốn cái gì, nghĩ tới là lời này.

      Tống Mạch vẫn nghiêm túc hỏi nàng: "Nàng rất thích phải sao?" Ghé vào bên tai nàng : "Bởi vì thích, cho nên nơi đó cắn càng... chặt."

      Cùng nàng so xem ai biết trêu ghẹo hơn sao? Đường Hoan cười trộm, đột nhiên ôm thắt lưng kêu to lên: "A, Tống Mạch chàng sâu hơn chút nữa, mau đâm vật lớn của chàng vào càng sâu hơn chút... Chàng bịt miệng ta làm cái gì?"

      Tống Mạch dừng động tác lại, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Từ từ đến, da mặt ta còn có dày đến trình độ đó, nàng như vậy, trước mắt ta có chút ăn tiêu."

      "Ha ha... A..."

      Đường Hoan muốn cười , nam nhân đột nhiên nổi cơn điên, quỳ gối trước người nàng dốc sức hoạt động, đung đưa đến nàng cũng ra được bất kỳ câu đầy đủ nào nữa.

      Nến đỏ chập chờn, bóng người màn gấm mỏng khẽ đung đưa, khi rất có quy luật đung đưa trước sau, khi đột nhiên thay đổi tư thế, kèm với thanh nam nữ cao thấp dây dưa cùng chỗ.

      Rốt cuộc thể lực bằng , Đường Hoan bại trận trước, nhũn thành đống bùn nhão theo đung đưa. Nàng nhìn nam nhân ra sức cày cấy này, ràng mấy lần đều suýt cho nàng rồi, lại miễn cưỡng dừng lại. Đường Hoan đột nhiên có chút đau lòng, dồn sức lực ôm lấy , "Tống Mạch, chàng có phải sợ hãi hay , sợ đây là giấc mộng khác, cho nên dám cho ta?"

      Tâm bị toạc, Tống Mạch mở mắt ra nhìn nàng, chống lại con mắt ngập nước đầy tình ý của nàng, đột nhiên sợ nữa, " sợ, cho dù là mộng, cho dù sau khi kết thúc phải bắt đầu cuộc đời mới, ta cũng sợ, bởi vì ta còn có thể tìm được nàng, còn có thể thích nàng, còn có thể cưới nàng. A Hoan, tiếp theo, sinh con cho ta!"

      chặn đôi môi đỏ mọng thở dốc của nàng, ở trong tư vị tiêu hồn gì sánh kịp cho nàng, hai tay ôm chặt.

      biết qua bao lâu, gió ngừng mưa nghỉ.

      Đường Hoan ghét bỏ đẩy : “Được rồi, nếu xuống, ta sắp thở ra hơi rồi." Nam nhân ngốc này, sợ, ra vẫn là sợ ?

      "A Hoan..."

      Tống Mạch chậm rãi ngẩng đầu, hôn lông mày của nàng hôn mắt của nàng.

      sợ, vừa xác nhận đây phải là sau giấc mộng, vẫn là rất vui mừng, vui mừng nàng còn ở dưới thân , vui mừng còn có nguyên vẹn đời, chờ nàng và .

      "A Hoan, chúng ta lại tới lần."

      "Được..."

      Aizz, Mỗ lười edit lời tác giả rồi, tóm lại là chính văn đến đây kết thúc, lời cảm tạ gì đó chờ toàn văn hoàn sau..

      HOÀN CHÍNH VĂN
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Ngoại truyện 1: trang náo loạn

      Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

      Sau khi thành thân, cuộc sống tựa hồ cũng có bao nhiêu thay đổi, Tống Mạch dẫn theo Đường Hoan dạo cảnh đẹp quanh Vân Phong lần, sau đó liền chuẩn bị cùng nàng trở về sơn cốc bái tế sư phụ. Nguyệt Hạ mỹ nhân ở giang hồ tội ác chồng chất, rất bị nhân sĩ chính phỉ nhổ, nhưng bà dù sao cũng nuôi dưỡng Đường Hoan trưởng thành, hơn nữa đối với Đường Hoan cũng là thương dốc ruột dốc gan, Tống Mạch lòng cảm kích bà, có nữ ma đầu này, và nàng cũng đến được với nhau.

      Nhưng Đường Hoan muốn , trang nàng còn chưa có chơi đủ đâu. Tiết Trạm thích cười, Sở Bình xuất quỷ nhập thần, còn có Tô Tham Nguyệt bị giam kia, cũng là mặt hàng tốt dung mạo hơn người, thể đụng vào, nhìn chút được chứ? Hoa có trăm dạng hồng, nam nhân có muôn vàn tuấn[1], Tống Mạch có đẹp hơn nữa, ngày ngày nhìn cũng là như thế, giống như sơn hào hải vị ăn mãi cũng chán, thỉnh thoảng nếm thử chút thức ăn bình thường, ngược lại càng có thể nổi bật điểm đặc biệt của món ăn quý và lạ.

      [1]Hoa có trăm dạng hồng, nam nhân có muôn vàn tuấn: câu gốc “hoa có trăm dạng hồng, người cùng chó bất đồng”, có nghĩa là hoa có trăm loại màu đỏ, nhưng mỗi loại màu đỏ lại có sắc thái khác nhau, người và chó đều là động vật nhưng vẫn khác nhau (câu này thường dùng với ý mỉa mai), còn câu của mụ Hoan là hoa có trăm loại đỏ, nam nhân có trăm loại đẹp, mỗi loại đẹp đều khác nhau.

      Tống Mạch biết sắc tâm của nàng, tuy thê tử muốn nhìn nam nhân khác khiến cho trong lòng quá thoải mái, nhưng nàng chính là người đứng đắn như vậy, nếu là trói buộc nàng, hai người nhất định gây lộn ấy chứ? Lại , trong năm kia nàng cũng phải là chưa từng nhìn, Tống Mạch lúc ấy cũng có thể tiếp nhận, lúc này càng ngăn cản. Nàng nhìn người khác cũng phải là người khác nhìn nàng, thiệt thòi là được. Lại , nàng có thể thấy hay còn là chuyện khác.

      "Nàng muốn nhìn nhìn ." thoải mái , bàn tay bóp mông nàng lại tăng thêm sức lực, làm chút trừng phạt .

      "Tống Mạch chàng đối với ta tốt." Đường Hoan nằm sấp ở ngực khen , hôn cái, cười xấu xa : "Vậy chàng để cho mười sáu hộ vệ đều cởi sạch quần áo cho ta nhìn, ta so sánh hộ bọn họ chút, nhìn xem người nào có dáng người tốt nhất. Chẳng qua ta cũng nhìn bọn họ, ta hỏi thăm ràng bọn họ thích nương như thế nào, tương lai chúng ta xuống núi, nhất định tìm cho bọn họ, mang về cho bọn họ làm vợ. Cũng thể trang chủ chàng hàng đêm sênh ca, bọn họ chỉ có thể trơ mặt nghe tiếng động chứ?"

      "Yên tâm, bọn họ ở xa, nghe được." Tống Mạch còn đến mức hành hạ những thuộc hạ kia như thế, sớm sắp xếp bọn họ đến trong góc tường nào đó rồi, bảo đảm nàng kêu đến lớn tiếng hơn nữa cũng truyền tới bên kia đâu."Chẳng qua, ta là đường đường trang chủ, có thể phân phó bọn họ làm chuyện nghiêm chỉnh, loại cầu cởi quần áo vô lại này, ta mở miệng được. A Hoan, nàng muốn nhìn tự mình nghĩ biện pháp, ta ngăn cản nàng cũng giúp nàng, còn có, cho bỏ thuốc, lại càng cho phép lấy danh nghĩa của ta ép buộc bọn họ."

      Đường Hoan bất mãn trừng : "Nhìn chàng loại hẹp hòi này, yên tâm, cần những thủ đoạn kia, ta vẫn có thể nhìn như thường!"

      Tống Mạch chuyện, tung mình đè lên người nàng, làm chuyện mình thích làm. Cho tới cuối cùng Đường Hoan khóc xin dừng lại, Tống Mạch nghe, "A Hoan, làm người phải công bằng, ta mặc nàng làm bậy, nhưng mà sau khi nàng làm bậy lần, cũng phải mặc ta làm bậy lần."

      "Nhưng, ta còn chưa có ra tay đâu mà. . . . . ."

      "Chính là bởi vì nàng chưa có ra tay, ta chiếm tiện nghi của nàng trước mới có thể phóng túng nàng, phải ? Nếu nhìn thê tử của mình tìm người khác, nàng trong lòng ta có thể dễ chịu sao?" Tống Mạch vừa động vừa cắn tai nàng, "Dễ chịu ?"

      "Khốn kiếp. . . . . ."

      Kết quả bị đồ khốn chinh phạt đêm, chính là ngày hôm sau ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh. Đường Hoan nhắm mắt lại rầm rì, đưa tay tìm kiếm nam nhân, có sờ thấy, bắt được con mèo mập mạp. Mèo tồi, nàng ôm mèo tiếp tục ngủ lát, ngủ đủ rồi, đứng lên mặc quần áo, vừa lúc Tống Mạch vào gọi nàng ăn cơm.

      Đường Hoan nghi ngờ nhìn : "Hôm nay sao chàng dậy sớm như vậy? Có phải là nhắc nhở trước bọn họ hay ?"

      Tống Mạch nhận lấy Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh: "Nàng cảm thấy, ta tự với thuộc hạ của mình, trang chủ phu nhân muốn nhìn lén bọn họ? Trái lại là nàng, cố gắng làm kín đáo chút, đừng để cho bọn họ thoáng cái nhìn ra tâm tư hèn hạ của nàng."

      Đường Hoan trêu chọc : "Ha ha, chàng có phải lo lắng bị bọn họ biết thân phận hái hoa tặc của ta, sau đó đoán được chàng là bị ta hái mới khăng khăng mực với ta? ra cho dù bọn họ biết ta là hái hoa tặc, bằng những thuốc bột kia cũng có thể nhìn ra ta phải là nương đứng đắn, chàng đó, ở trong mắt bọn họ, sớm phải là trang chủ tựa như thần tiên kia rồi!"

      Tống Mạch chăm chú nhìn đôi môi hồng nhuận ngừng đóng mở của nàng, : "Tùy bọn họ đoán thế nào, chỉ cần nàng đừng bại lộ thân phận của mình là được. Nàng nếu là dám cho bọn họ biết nàng là hái hoa tặc, sau này đừng nghĩ lại tiếp tục nhìn nam nhân khác, ta được làm được."

      Đường Hoan tức đến cầm gối ném : "Nam nhân sĩ diện đến chết, chàng chờ, sớm muộn gì có ngày khinh công của ta vượt qua chàng, đến lúc đó ta truyền bá rộng khắp ra xung quanh những việc làm ngốc nghếch kia của chàng, xem chàng làm thế nào!"

      Tống Mạch cười cái, dịu dàng nhìn nàng: "Vậy nàng luyện võ tốt, ta chờ."

      ~

      Mặc dù mạnh miệng ở trước mặt Tống Mạch, Đường Hoan ra vẫn là rất có tự mình hiểu lấy, biết cả trang trừ những hạ nhân thô sử kia, sợ rằng võ công của nàng là kém cỏi nhất, cho nên nàng định nửa đêm nhìn trộm, bởi vì như vậy nhất định bị Tiết trạm Sở Bình phát .

      Nàng chuẩn bị quang minh chính đại!

      Nàng đến bên hồ lưng chừng núi dạo vòng, trở lại gọi Tiết Trạm Sở Bình tới trước người: "Ta luyện kiếm ở bên hồ, cẩn thận quăng Thanh Tuyền kiếm vào trong hồ rồi, nhưng ta biết bơi, hai người các ngươi giúp ta mò kiếm nhé." Đến lúc đó người hai người ướt tí ta tí tách, Tiểu Tiết Trạm Tiểu Sở Bình nhất định cũng ra hình dáng.

      Tiết Trạm còn suy nghĩ làm sao cự tuyệt, Sở Bình mở miệng trước: "Phu nhân, trong đám người thuộc hạ kỹ năng bơi của Tiết Trạm tốt nhất, chuyện tìm kiếm giao cho dư dả, thuộc hạ còn có chuyện quan trọng trong người, lui xuống trước." xong chạy như làn khói, căn bản cho Đường Hoan cơ hội cứu vãn.

      Đường Hoan hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy ánh mắt Tiết trạm xoay tới xoay lui cũng tìm cớ, trực tiếp quát: "Tiết trạm, có phải ngươi cũng để trang chủ phu nhân là ta đây ở trong mắt hay ?"

      " phải, chỉ là thuộc hạ. . . . . ."

      " có chỉ là, lập tức tìm kiếm cho ta, nếu phải trang chủ của các ngươi bế quan, ta phải cần tới các ngươi giúp? mau!" Đường Hoan mới nghe giải thích, quơ vỏ kiếm muốn đánh .

      Tiết Trạm liếc trang chủ "bế quan luyện võ" nơi xa cái, nhận mệnh mà .

      Đường Hoan vui thích theo phía sau, ánh mắt ở người Tiết Trạm dưới đánh giá, ngẫm nghĩ xem có biện pháp nào để cho cởi sạch quần áo hay .

      Đến bên hồ, Tiết trạm chút do dự nhảy xuống nước, rất nhanh mò được trường kiếm Đường Hoan cố ý ném xuống, sau đó bơi lên mặt nước, cánh tay dài vung lên, Thanh Tuyền kiếm liền đâm vào trong gốc cây khô bên hồ. Tiết Trạm rất hài lòng với ngón này của mình, xa xa gọi Đường Hoan: "Phu nhân, người nhanh thu lại !"

      "Làm phiền ngươi rồi, mau lên ." Đường Hoan cười khen , bước nhanh lấy kiếm, dư quang lặng lẽ để ý động tĩnh của Tiết Trạm.

      Tiết Trạm từ từ bơi đến bên hồ, đến chỗ nông, vừa muốn đứng lên, chợt ý thức được ổn, lúng túng sờ sờ đầu: "Phu nhân, thuộc hạ bây giờ bề ngoài ngay ngắn, người trở về sơn trang trước là được rồi, lát nữa thuộc hạ trở về."

      "Như vậy sao được? Được rồi, Tiết Trạm ngươi mau lên đây , chớ như đại nương còn coi trọng cái gì mà bề ngoài hay bề ngoài, mau lên, giúp ta luyện mấy chiêu, trang chủ của các ngươi rảnh, ngươi tạm thời chỉ điểm ta chút."

      Nàng cười ngây thơ hồn nhiên, trái tim của Tiết Trạm lại dưới nhảy loạn, trang chủ phu nhân lại láo rồi, nhất định là có mục đích gì thể cho ai biết. Từ chối thẳng dĩ nhiên được, suy nghĩ chút, sảng khoái nhận lời: "Nếu phu nhân chê thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ liền bêu xấu rồi, kính xin phu nhân ở chỗ này chờ lát, thuộc hạ trở về sơn trang đổi lại bộ quần áo, rồi lập tức trở lại." Vừa , người đột nhiên vọt ra khỏi mặt nước, chỉ là có bay đến chỗ Đường Hoan bên này, mà là đạp nước bay đến bên khác, mấy lần tung người mất bóng dáng.

      Đừng đến hình dáng của Tiểu Tiết Trạm, Đường Hoan đến cả loại cảnh xuân quần áo ướt dính thân kia cũng thấy!

      Tiết Trạm chết tiệt, nàng coi như là nhận rồi, nhìn dễ bắt nạt, ra xảo quyệt hơn ai hết!

      có biện pháp túm được Tiết Trạm, Đường Hoan lại lần nữa theo dõi Sở Bình, kiên nhẫn đợi mấy ngày, đợi xác định Sở Bình ra ngoài, Đường Hoan lặng lẽ nấp ở trong phòng Sở Bình. Võ công của nàng bằng , nửa đêm tới đây nhất định bị Sở Bình phát , nhưng cắm sào chờ nước như vậy, chỉ cần nàng khống chế tốt hô hấp, Sở Bình tuyệt đối phát được.

      Nàng mặc bộ y phục dạ hành nằm sấp ở xà nhà. Bây giờ là giữa hè, Sở Bình bôn ba ngày ở bên ngoài, trở lại nhất định phải tắm gội ? Cho dù tối nay tắm, còn có tối mai đó, nàng ngày ngày chờ, sợ chờ được ngày đó!

      Rất nhanh bên ngoài truyền đến động tĩnh.

      Đường Hoan hưng phấn mà ló đầu ra.

      Kết quả là thấy Sở Bình trực tiếp ngồi xếp bằng ở giường, luyện công rồi.

      Đường Hoan sớm làm xong chuẩn bị loại này, cũng thất vọng, nhưng liên tiếp đợi bốn năm lần, tính nhẫn nại của nàng cuối cùng hao hết, trực tiếp nhảy xuống hỏi : "Sở Bình, ngươi chẳng lẽ đều tắm sao?"

      Sở Bình lập tức nhảy xuống giường, quỳ chân đất, cúi đầu : "Phu nhân tới đây giám sát thuộc hạ luyện công, thuộc hạ dám cởi quần áo mạo phạm phu nhân."

      "Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này? Trang chủ của các ngươi cho ngươi?" Đường Hoan cau mày hỏi.

      " phải, thuộc hạ trời sinh khứu giác hơn người, người phu nhân. . . . . . mặc dù rất nhạt, thuộc hạ vẫn là phân biệt ra được, cho nên luyện công cả đêm, dám lười biếng." Sở Bình bình tĩnh đáp.

      Lỗ mũi thính thế?

      Đường Hoan giơ cánh tay lên dùng sức ngửi, căn bản mùi gì cũng có, chẳng qua đúng là Tống Mạch từng khen người nàng thơm, nhưng Tống Mạch cách nàng cực kỳ gần đó!

      "Như thế mà ngươi cũng có thể ngửi thấy được, ngươi là chó sao!" Nàng tức giận hỏi.

      "Phu nhân minh, thuộc hạ đúng là là “chó”." Sở Bình vẫn là giọng có mảy may gợn sóng như trước kia.

      Đường Hoan nhìn , tâm tư chuyển đến nơi khác: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Hai mươi lăm."

      "Ha ha, cùng tuổi với trang chủ cửa các ngươi, như vậy cũng là “chó” rồi?" Đường Hoan cười to, trước kia nàng nghĩ tới loại vật này, bây giờ được Sở Bình nhắc tới như vậy, nàng mới nghĩ đến vấn đề cầm tinh. Nàng hơn Tống Mạch sáu tuổi, cầm tinh là “rồng”, lợi hại hơn “chó”.

      Sở Bình nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng cái, hiểu là “chó” có cái gì đáng bật cười, chẳng qua trang chủ phu nhân vốn là phải là người thường, nhịn chút .

      chiếm được tiện nghi của Sở Bình, Đường Hoan trở về trêu chọc Tống Mạch, khi lại lần nữa quỳ gối phía sau nàng, nàng cười ha hả: " trách được chàng thích tư thế này, ra là bởi vì chàng là “chó”!"

      Lúc nàng nằm sấp xà ngang, Tống Mạch cũng đứng ở nóc nhà, tự nhiên nghe được nàng và Sở Bình những cái gì, nghe vậy cũng cảm thấy chỗ nào buồn cười, chẳng qua là thấy nàng cười thành như vậy, nhịn được hỏi nàng: "Vậy nàng cho ta biết, “rồng” làm sinh hoạt vợ chồng, như thế nào?"

      Đường Hoan chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là bay lên làm. . . . . ."

      Tống Mạch giữ lấy eo nàng, vừa động vừa : "Bay sao? Tốt lắm, ngày mai nàng nhìn Tô Tham Nguyệt xong, đến bên bờ vách đá sau núi tìm ta, ta để cho nàng bay."

      Tim Đường Hoan bị dụ ngứa ngáy, "Làm sao . . . . . . bay?"

      "Ngày mai cho nàng biết."

      "Chàng. . . . . . A, nhanh lên chút. . . . . ."

      "Còn chưa đủ nhanh sao? Được, như vậy như thế nào?" Tống Mạch cố ý xuyên tạc ý của nàng, ra vào như gió, đâm vào phần nàng chỉ có thể kêu lên, cũng còn cách nào thúc dục nhanh lên chút cho nàng nữa.

      Có cái này treo, lúc Đường Hoan lại tìm Tô Tham Nguyệt cũng có chút yên lòng rồi, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là Tống Mạch. Đợi nàng phát Tô Tham Nguyệt bị Tiết Trạm trói giống như cái bánh chưng dài mảnh, mà Tiết Trạm phụng lệnh của trang chủ chịu mở trói cho Tô Tham Nguyệt, Đường Hoan cười gõ gõ đám dây thừng buộc chặt với nhau người Tô Tham Nguyệt, chửi nhau hai câu với , xoay người chạy về phía sau núi.

      "Tống Mạch, chàng mau ra ngoài!" Nàng đứng ở đỉnh núi, hướng về vực sâu thăm thẳm nhìn thấy đáy lên dưới hô to.

      Lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến luồng lực mạnh, Đường Hoan khiếp sợ quay đầu lại, đối diện với áo trắng phần phật của Tống Mạch. vươn tay tiếp được nàng, ôm nàng hạ xuống vách đá dựng đứng cao chót vót, dưới chân là tảng đá gồ ra chỉ có thể chứa người độc lập. Trái tim Đường Hoan vọt lên tới cổ họng rồi, cơ thể dính sát vào vách đá, quay đầu nhìn: "Chàng phải muốn bay “làm” sao?"

      Tống Mạch đứng vững có chật vật như nàng, vừa cởi quần vừa : "Có thể bay lát, nhưng phải là bây giờ. A Hoan, nàng thích ở bên ngoài, hay là bên trong?" Ngón tay buông lỏng, quần rơi ngay xuống, tròng mắt đen mỉm cười nhìn nàng.

      Đường Hoan khẩn trương vừa hưng phấn, trái tim đập “thình thịch thình thịch” liên tục: "Bên trong bên ngoài gì?"

      Tống Mạch mỉm cười, có chút nào báo trước mà nhấc người lên, dựa vào vách đá, nâng bắp đùi nàng giống như bế trẻ con “xuy xuy”, để cho nàng mặt quay về phía mây mù mịt mờ lưng chừng núi: "Như vậy là nàng ở bên ngoài" , sau đó bước chân chuyển cái, ở trong tiếng kêu to của nàng đỡ nàng ở vách đá dựng đứng, đứng ở giữa hai chân nàng, nhấc chân nàng lên vắt lên ngang hông mình, chôn ở bộ ngực phập phồng kịch kiệt của nàng : "Như vậy chính là nàng ở bên trong, thế nào, nàng chọn cái nào?"

      "Muốn, ta đều muốn, Tống Mạch, ta chàng chết mất!" Đường Hoan nhắm mắt kêu to, hai tay ôm chặt nam nhân của nàng.

      Nam nhân có thể cho nàng loại kích thích này, độc nhất vô nhị.

      Mà mẫu nam nhân độc nhất vô nhị, là của nàng rồi,

      Đời đời kiếp kiếp.
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    4. mccross

      mccross Active Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      105
      Bạn ơi sao phần ebook mới tới chương 22 thôi vậy ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121: Ngoại truyện 2: Thần tiên quyến lữ

      Đường Hoan cùng Tống Mạch dạo đến Ba Lăng, là cuối tháng tư đầu tháng năm, phố lớn ngõ đều vì đua thuyền rồng Đoan Ngọ mà sôi trào, khắp nơi có thể thấy được thuyền rồng đèn rồng, lớn đều, có rất nhiều là thuyền lớn dùng cho đua thuyền, có rất nhiều là đồ chơi khắc gỗ cho trẻ con chơi đùa.

      Xa xa, Đường Hoan nhìn thấy cửa hàng đèn lồng.

      Nàng quay đầu hỏi Tống Mạch: "Chàng còn có thể làm đèn rồng ?"

      Tống Mạch đáp hỏi ngược lại: "Nàng muốn?" Dĩ nhiên có thể. đến kỳ lạ, ràng là chín giấc mộng, cảm giác lại giống như chín đời, thứ trong mộng biết, sau khi tỉnh mộng vẫn khắc ở trong đầu.

      Đường Hoan cười lắc đầu, chỉ cửa hàng thuyền rồng chếch đối diện: "Ta muốn muốn chiếc thuyền rồng, lúc Đoan ngọ, chúng ta cũng đua ?"

      Tống Mạch vừa muốn chuyện, bên cạnh hỏa kế của cửa hàng đèn lồng cười chen miệng : " nương, nghe khẩu của phải là người địa phương sao? phải là ta giội nước lạnh, tại tay chèo tốt hoặc là đều bị hộ nhà giàu đoạt , hoặc là tự tổ đội đua thuyền, các ngươi tuyển được người có bản lĩnh , cẩn thận chớ bị số người lười biếng lừa." mới vừa ra ngoài treo đèn lồng, nhìn thấy ở cửa đứng đôi nhân vật tựa như thần tiên, nhịn được nhìn nhiều chút, sau đó nghe được lời phải dân trong nghề của nương kia.

      Đường Hoan xoay qua bắt chuyện với : "Vị tiểu ca này, chúng ta mới đến, đúng là hiểu quy củ đua thuyền, chỉ muốn hỏi thăm chút, có quy định phải bao nhiêu người chèo thuyền ư? Chỉ hai chúng ta được ?"

      Hỏa kế lúc đầu còn lắng nghe, sau khi nghe tới đó đột nhiên cười lên ha hả: " nương là tới đùa sao? thuyền rồng nhiều nhất ba mươi hai người, tất cả mọi người đều thuê ba mươi hai tay chèo thuyền, ít hơn nữa thi đấu với người khác nhất định phải chịu thiệt! Hai người, nương cho là đây là du hồ ngắm cảnh sao? Ha ha, chẳng qua nương trái lại có thể cùng vị công tử này thuê chiếc thuyền ở bên cạnh quan sát thi đấu, rất nhiều tiểu thư phu nhân hộ nhà giàu cũng là làm như vậy. Được rồi, hai vị tiếp tục dạo , ta vào làm việc đây!" xong cười vào.

      Đường Hoan ôm cánh tay Tống Mạch làm nũng: "Thế nào, chàng cũng làm chiếc thuyền rồng cho ta, chúng ta tranh tài nhé?"

      Tống Mạch bất đắc dĩ nhìn nhìn nàng, nắm tay nàng về phía trước: "Những người đó vì cuộc thi đấu này chuẩn bị năm, chúng ta nếu sử dụng công phu, rồi phải thua thể nghi ngờ, dùng võ công, nàng vui sướng rồi, những người đó chẳng phải là mệt mỏi năm vô ích? Nàng nếu là muốn ngồi thuyền, chúng ta du hồ là được rồi."

      " muốn, ta chỉ muốn xem chàng thi đấu với bọn họ, cùng lắm chúng ta đến điểm cuối cứ tiếp tục về phía trước, tranh cờ đích với bọn họ là được chứ gì." Đường Hoan gãi lòng bàn tay , nàng thi đấu là vì tham gia náo nhiệt là vì nhìn dáng vẻ hăng hái của Tống Mạch, cũng phải là vì danh tiếng tục vật gì.

      Tống Mạch có biện pháp từ chối nàng, đành phải chấp nhận.

      Hai người thuê tiểu viện ở, Tống Mạch mua đồ dùng để làm thuyền rồng, sau đó là ra khỏi cửa rồi, mỗi ngày ngồi ở trong viện gõ gõ đập đập, khắc khắc vẽ vẽ, vẻ mặt chuyên chú y hệt thợ thủ công đích thực. Đường Hoan thích ngắm dáng vẻ này của , lại nhìn tòa tiểu viện sạch này chút, dường như lại trở lại đoạn thời gian trong mộng xem làm đèn kia.

      Có lẽ là đợi quá nhàm chán, vừa có lẽ là muốn làm chút gì khao nam nhân của mình, nàng thay thân áo váy nông phụ bình thường, đầu buộc khăn hoa , sớm chiều ra ngoài mua thức ăn, trở lại tự mình làm cho . Chạng vạng hai người ngồi ở trong sân ăn cơm, nàng kể với những chuyện vụn vặt của phụ nhân gặp phải lúc mua thức ăn, lẳng lặng nghe, mặt mày như vẽ trong nắng chiều, nhìn nàng ánh mắt lấp lánh, thần thái phấn chấn.

      Ra cửa dạo vòng, sau khi trở về, Đường Hoan ôm gối ngồi ở giường, nhìn Tống Mạch lau chùi ở bên dười, chờ lên, nàng nhào lên lưng xoa bả vai cho : "Tướng công, nhìn chàng làm việc khổ cực như vậy, ta đấm bóp lưng cho chàng nhé, thư giãn gân cốt."

      Tống Mạch thoải mái mà ừ hừ, hài lòng: "Nương tử hiền lành như thế, vi phu chút cũng cảm thấy khổ."

      "Phải ? Vậy chàng có thể bảo đảm đoạt giải nhất ?" Đường Hoan mong đợi hỏi, nắm đấm bé ở lưng nện qua lại.

      "Cái này. . . . . ." Tống Mạch trầm tư lát, "Bên này cao thủ tập trung, vi phu cũng chính xác được. . . . . ."

      "Hừ, nếu chính xác được, vậy ta xoa bóp cho chàng nữa!" Đường Hoan tức giận nhéo cái, lật mình xuống, kéo chăn qua che kín đầu. Tống Mạch muốn vào, nàng chèn cả bốn góc chăn ở phía dưới để cho vào, nam nhân ôm đống chăn vội cuống quít cầu xin tha thứ: "Nương tử xin thương xót, vi phu cả ngày này toàn dựa vào nghĩ tới buổi tối có thể gần gũi với nương tử. Lòng nhiệt tình mới tiếp tục kiên trì được, nương tử nếu là cho ta, ngày mai ta làm nữa!"

      " cho, trừ phi chàng thề có thể đoạt giải nhất, nếu sau này cũng đừng mơ chạm vào ta!" Đường Hoan ở trong chăn buồn buồn .

      "Được được được, ta thề, giải đua thuyền năm nay nhất định đoạt giải nhất cho nương tử xem!"

      Đường Hoan lập tức vén chăn lên, mắt cười nhàng nhìn : "Tướng công là lợi hại!" Gương mặt hồng hồng, kiều diễm quyến rũ.

      Tống Mạch hai lời nhào tới, thò tay liền kéo áo ngực đỏ tươi của nàng ném sang bên, vùi đầu ăn miếng to.

      Tướng công quá lợi hại, tiếng kêu hừ hừ a a của tiểu nương tử kéo dài đến gần nửa đêm mới dần dần ngừng lại. Ngày thứ hai sắc trời mời vừa hừng sáng, nam nhân thần thanh khí sảng thức dậy tiếp tục làm việc rồi, mà nương tử nũng nịu của ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy, ra ngoài mua thức ăn, gương mặt hồng nhuận phong tình quyến rũ người, dẫn đến vô số người đường dừng chân ngắm nhìn.

      Đảo mắt đến Đoan ngọ, bên hồ Động Đình gần trăm chiếc thuyền rồng đỗ song song, đám tay chèo ăn mặc đủ màu khác nhau hồng quang đầy mặt (chỉ tinh thần phơi phới), chỉ chờ ba tiếng trống vang đánh trống xuất phát ngay. Duy nhất giống với năm trước là, lúc này ánh mắt của đám dân chúng bờ đều quăng đến chiếc thuyền rồng phong thái hiên ngang bên cạnh. Thuyền rồng kia làm quả đẹp, nhưng hấp dẫn mọi người phải là thuyền, mà là đôi nam nữ áo trắng thuyền. Nam nhân hai tay bắt sau lưng đứng ở mũi thuyền, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt tuấn dật, mà nữ nhân ngồi ở dưới chân , trong ngực ôm cái trống đỏ cỡ quả dưa hấu, tay chống cằm chống ở trống, ngửa đầu cùng nam nhân cái gì đó, lúm đồng tiền như hoa.

      Hồ Động Đình (chữ Hán: 洞庭湖; bính : Dòngtíng hú; Wade-Giles: Tung-t'ing Hu) là hồ lớn, nông ở phía Đông Bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Đây là hồ điều hòa của sông Dương Tử (hay Trường Giang). Kích thước của hồ phụ thuộc vào mùa, nhưng về tổng thể nó là trong số bốn hồ nước ngọt có diện tích bề mặt lớn nhất tại Trung Quốc, cùng các hồ như Bà Dương, Hô Luân và Thái Hồ. Tên của hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam được đặt căn cứ theo vị trí của 2 tỉnh này so với hồ. Hồ Bắc nghĩa là phía bắc hồ và Hồ Nam nghĩa là phía nam hồ.

      Rốt cuộc da mặt Tống Mạch có dày như Đường Hoan, thủy chung đưa lưng về phía mọi người, chờ tiếng trống bắt đầu thi đấu vừa vang lên, liền vận chuyển nội lực thúc thuyền xuất phát.

      Thuyền rồng chèo mà chuyển động, thế như cầu vồng, nhóm tay chèo thuyền rồng bên cạnh kinh hãi quên cả động tác, thấy vậy dân chúng bên bờ rối rít hô to thần tiên hạ phàm.

      Đường Hoan ngửa đầu nhìn Tống Mạch, đầu mang ngọc quan dung nhan tuấn lãng, áo bào màu trắng theo gió phe phẩy bay phất phới, chỗ nào còn là hán tử thô tục lời đứng đắn người nàng tối hôm qua?

      Nhưng nàng cứ thích Tống Mạch như vậy, bất kể ở trước mặt người khác là cái dạng gì, ở bên cạnh nàng, e dè mà làm bậy cùng nàng. Nàng thích nghiêm trang vào ban ngày của , càng thích hạ lưu vô sỉ của vào buổi tối, Tống Mạch như vậy, là chỉ thuộc về riêng nàng, là đối xử tốt nhất của với nàng, là biểu chân chân chính chính tiếp nhận hái hoa tặc là nàng đây của .

      "Tống Mạch, kế tiếp chúng ta nên đâu? Chàng. . . . . . kỳ quái, bên kia có chiếc thuyền rồng đuổi theo tới rồi!" Đường Hoan bỗng đứng lên, kinh ngạc .

      Tống Mạch quay đầu nhìn, phát thuyền kia mặc dù ngồi đầy tay chèo, nhưng bọn họ có người nào chèo thuyền, tất cả đều ngơ ngác mà nhìn vị lão giả tóc trắng đứng ở phía trước kia. Tống Mạch nhìn sang , lão giả kia như có cảm giác, quay đầu nhìn, ý tứ hàm xúc mà cười cái, đưa tay chỉ cờ đích phía trước.

      "Chàng biết ông ấy?" Đường Hoan thấy tướng mạo của đối phương, thấy sắc mặt Tống Mạch khó coi, thấp giọng hỏi.

      "Yên tâm, phải là kẻ thù, ngồi vững vào." Tống Mạch giải thích đơn giản, ngay sau đó thêm nữa, toàn lực ứng phó.

      Nhưng là, phía sau chiếc thuyền kia vẫn là đuổi kịp, mắt thấy sắp vượt lên trước rồi.

      Vẻ mặt Đường Hoan đại biến, đời này, thậm chí có người võ công còn lợi hại hơn Tống Mạch? Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của lão giả bởi vì khoảng cách đến gần mà dần dần ràng, lại liên tưởng lời của Tống Mạch, bừng tỉnh đại ngộ.

      Đó là lão trang chủ Trang, lão cha của Tống Mạch !

      Chẳng qua là, Tống Mạch mới hai mươi lăm tuổi, sao cha thoạt nhìn có năm sáu chục rồi? Muộn như thế mới sinh nhi tử?

      "Tống Mạch, chàng đánh thắng được cha chàng ?" Đường Hoan ngược lại khẩn trương khi sắp gặp cha mẹ chồng, nàng là gả cho Tống Mạch, cũng phải là lão đầu tử, ông ấy nhìn nàng thuận mắt cũng sao, mà lấy tính tình của Tống Mạch, căn bản bị lão đầu tử thao túng. Lại , nếu là Tống Mạch bởi vì câu đầu tiên của lão đầu tử mà do dự, nàng đao thiến !

      " đánh trận làm sao mà biết, chờ ta trở lại." Tống Mạch cười nhìn nàng cái, tung người bay về phía cờ đích, chân đạp mặt hồ uyển chuyển nhàng.

      "Ha ha, tiểu tử con vậy mà sử dụng lừa gạt!" Bên kia lão giả phát ra tiếng cười to, đột nhiên xoay người cước đá vào thuyền phía dưới, thuyền kia tựa như lúc đến cấp tốc lui về, vừa vặn dừng ở bến đỗ lúc trước, cùng đám thuyền rồng tụ hợp chỗ, đồng loạt quan sát hai thế ngoại cao nhân đạp nước mà bay phía trước. Trong nháy mắt hai người giao thủ bốn năm hiệp, mắt thấy người trẻ sắp chạm vào cờ đích rồi, đột nhiên người già tung cước, mà khi người già muốn ra tay cướp đoạt, trường kiếm kia của người trẻ đâm phát liền bức ông ta phải thối lui.

      trận này, kéo dài gần nửa canh giờ, Đường Hoan cũng chậm rãi từ từ thúc thuyền tới rồi, bất đắc dĩ gọi bọn họ: "Này, hai người muốn đánh nhau, có thể đổi chỗ khác hay ? Những người đó còn muốn đua thuyền đấy!"

      Vừa dứt lời, lão giả chợt bỏ qua Tống Mạch bay về phía nàng bên này, giành trước Tống Mạch bước vững vàng dừng ở thuyền, chăm chú nhìn nàng đánh giá, "Ừm, tiểu nương trông tệ, lá gan cũng lớn, thấy công công nhà mình cũng sợ, tệ. Đến đây, cho ta nghe chút, con là làm thế nào biến tiểu tử lầm lì kia thành bộ dạng dạng da mặt dày bây giờ này?" Đường đường trang chủ Trang cùng đám dân chúng bình thường đua thuyền, người da mặt dày có thể làm ra được?

      "Phụ thân, " Tống Mạch kéo Đường Hoan ra sau, mặt lạnh nhìn lão đầu tử, "Được rồi, người cha gặp, có thể rồi."

      "Có ai chuyện với cha ruột như con ?" Lão giả phẫn nộ, mở miệng mắng : "Hôm nay nếu phải vợ của con ở chỗ này, ta nhất định đá con vào trong nước cho cá ăn!"

      Đường Hoan nghe nhịn được ló đầu ra nhìn ông: "Lão trang chủ, người đá , cần phải để ý đến con, chính con muốn thấy rơi vào trong nước đấy!"

      "A Hoan!" Tống Mạch cau mày nhìn nàng.

      "Ha ha, xem xem, ngay cả vợ của con cũng thấy con vừa mắt. Aiz, thôi, ta cũng quấy rầy vợ chồng son các con nữa." Lão giả ngoắc ngoắc Đường Hoan: "Tới đây gọi tiếng phụ thân, ta có thứ tốt cho con, cho xong ta luôn."

      "Thứ tốt gì ạ, người cho con trước, con xác định là thứ tốt mới gọi người." Đường Hoan giãy khỏi tay Tống Mạch qua, cò kè mặc cả.

      Lão giả cười đến khép miệng lại được, từ trong ngực lấy ra cái vòng tay ánh vàng lập lòe lóa mắt: "Đó, chính là cái này. Trước kia đồ gia truyền của Tống gia chúng ta là những võ công tuyệt thế kia, sau đó ta và bà bà con cảm thấy bí tịch võ công quá tục, bèn đặc biệt xuống núi tìm người làm cái này. Con hãy nhận lấy, tương lai cháu trai của ta cưới vợ rồi, con lại truyền nó cho vợ nó." Vừa vươn tay đưa cho nàng, "Mau, gọi ta tiếng phụ thân, gọi xong ta ngay."

      Đường Hoan trợn mắt hốc mồm, hồi lâu mới : "Phụ thân, con gọi người tiếng, xin ngươi cầm đồ gia truyền nhà chúng ta được ?" Vòng ngọc cũng được mà, nhìn còn lịch tao nhã, nào có cái vòng tay hoàn toàn bằng vàng như vậy? Nàng nhớ được Tống gia là chủ nhân của trang, phải là nhà thổ tài chủ mà!

      "Ha ha, ta mặc kệ, con gọi rồi, vòng tay này là của con rồi!" Lão giả nhét vòng tay vào trong tay nàng, cười híp mắt nhìn nàng: "Nha đầu tốt, sớm sinh cháu trai cho ta, đến lúc đó ta nhất định trở lại uống tiệc đầy tháng của nó, lúc đó ta cần phải tận mắt nhìn, có thằng con lầm lì đủ rồi, ta cũng muốn thêm thằng cháu lầm lì nữa! Được rồi, các con tiếp tục chơi , ta đây!" xong tung người rời , tay áo dài ngược gió phấp phới, thoáng như nhạn bay về chốn cũ.

      Đường Hoan đưa mắt nhìn lão nhân xa, nhìn nhìn vòng tay, đeo ở cổ tay, đưa đến trước mắt Tống Mạch, hỏi : "Đẹp ?"

      "Đẹp." Tống Mạch cười ôm nàng ôm vào trong ngực, nhàng cắn tai nàng: "Đồ gia truyền cho con dâu cũng có rồi lúc nào sinh con trai cho ta?"

      "Xí, cái gì gọi là sinh cho chàng? Sinh ra, đó cũng là con ta." Đường Hoan dựa vào , giọng mắng câu, từ từ cũng cười.

      Hai tháng sau, kẻ thù lớn nhất của Đường Hoan chưa tới, Tống Mạch tự mình bắt mạch cho nàng, cười đến khép miệng lại được: "A Hoan, rốt cuộc con của nàng tới rồi."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: đột nhiên có chút thấp thỏm, sợ mọi người thích ngoại truyện như vậy. . . . . .
      Last edited: 20/2/16
      huyendocaoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :