1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Ở chung

      Mặt trời chói chang nhô lên cao, mặt đất giống như lò nướng bốc ra hơi nóng ngùn ngụt, hắt chén nước lên , chỉ lát sau bốc hơi hết.

      Thời tiết như vậy mà ở nông thôn lại có băng, quan tài cha Tống chỉ đặt trong viện được hai ngày, hoàng hôn ngày hôm sau phải vội vàng hạ táng.

      Sau khi nhóm thôn dân đưa ma tản hết, trước mộ phần chỉ còn có hai thúc cháu Đường Hoan cùng với phụ mẫu Đổng Minh Hoa và .

      Đường Hoan quỳ gối trước ngôi mộ cúi đầu rơi lệ, Tống Mạch cũng quỳ bên cạnh nàng, ánh mắt nặng nề.

      “Phụ thân, mẫu thân, hai người cứ về trước , để con ở lại với Cẩm Chi.” Đổng Minh Hoa đau lòng, lúc nào cũng chăm chú nhìn Cẩm Chi, sau lại phát phụ mẫu nhà mình vẫn còn đứng ở đây nên nhanh chóng xoay người giục nhị lão về nhà. Cẩm Chi đau buồn như vậy, biết nàng còn quỳ ở đây đến bao lâu, mình ở bên nàng là được, thể làm phiền đến phụ mẫu được, huống hồ nhị lão nhà cũng thể làm thêm gì nữa.

      Hai đứa từ cùng nhau chơi đùa, Cẩm Chi là Đổng mẫu nhìn đến lớn, tiểu nương dịu dàng ngoan ngoãn từ khi còn , mối nhân duyên này bà và trượng phu đều rất mực hài lòng. Nay Cẩm Chi mất phụ thân, bà thực rất đau lòng. Nghe con xong, Đổng mẫu hài lòng vỗ bả vai , đến bên người Đường Hoan, ôm người vào lòng mình, dịu dàng an ủi: “Người chết thể sống lại, Cẩm Chi, con cũng đừng quá đau khổ, khóc to lần cho hết rồi sau đó chúng ta vẫn còn phải tiến về phía trước. Con xem, con còn có nhị thúc con, có Minh Hoa, có bá mẫu với bá phụ, ta với bá phụ con lúc nào cũng xem con như con . Nha đầu ngoan, đừng khóc nữa được ?”

      Ngoại trừ sư phụ, Đường Hoan thực thích tiếp xúc với bất kì thân thể nữ nhân nào.

      Nàng tránh thoát vòng ôm của Đổng mẫu, vừa cúi đầu gạt lệ, vừa cất giọng khàn khàn: “Bá mẫu yên tâm, Cẩm Chi hiểu được, chỉ là giờ con chỉ muốn ở đây bên cạnh phụ thân thêm lúc. Mọi người giúp con nhiều như vậy rồi, mau trở về nghỉ ngơi .”

      Đôi mắt Đổng mẫu đỏ lên, đành lòng nhưng cũng dám khuyên nhiều, bà xoay người với Tống Mạch: “Tống nhị thúc, vậy ta với phụ thân Minh Hoa trước.”

      Tống Mạch gật đầu.

      Sau khi hai người rời , Đổng Minh Hoa nhìn Đường Hoan, quỳ gối phía sau nàng, do dự lát rồi với Tống Mạch: “Nhị thúc, hai ngày nay người vẫn chưa nghỉ ngơi chợp mắt lúc nào, người nên về trước , Minh Hoa nhất định chăm sóc Cẩm Chi tốt.” Hai ngày qua Cẩm Chi vẫn túc trực bên linh cữu, nhà họ Tống người đến người , muốn an ủi nàng cũng được. Bây giờ thực có chút nhẫn nhịn được nữa, nàng khóc đến đau lòng như vậy, lòng cũng vỡ tan ra.

      hại nhạc phụ nhưng nhạc phụ lại bởi mà chết, phần áy náy trong lòng này càng khiến phần thương của đối với Cẩm Chi thêm sâu. – Đổng Minh Hoa xin thề, bắt đầu từ hôm nay, đoạn tuyệt loại quan hệ nên có với biểu muội, biểu muội chính là biểu muội, Cẩm Chi mới chính là thê tử muốn chăm sóc cả đời.

      Ở trong lòng Đường Hoan tránh khỏi chửi bới Đổng Minh Hoa. Nhị thúc á? Nhị thúc là tên có thể gọi sao? Nàng với còn chưa có thành thân đâu! Quan hệ thúc cháu với Tống Mạch đủ khiến nàng đau đầu lắm rồi, lại còn nảy nòi thêm vị hôn phu thanh mai trúc mã nữa chứ! Sư phụ cố ý tra tấn nàng có phải ?

      May là hai ngày nay nàng thoát khỏi lực ảnh hưởng của thân thể “Cẩm Chi”, nếu chắc giờ cũng đồng ý với .

      chờ Tống Mạch , Đường Hoan níu lấy vạt áo trước, “Nhị thúc, thúc đừng !”

      Đổng Minh Hoa kinh nhạc nhìn nàng. Cẩm Chi, Cẩm Chi vậy mà lại muốn ở bên?

      Đường Hoan cũng có lòng nào để ý đến , nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Mạch.

      Vốn Tống Mạch cũng định đồng ý. Chất nữ vẫn luôn ỷ lại Đổng Minh Hoa, có mấy lời cũng tiện với nàng nhưng nếu đổi thành Đổng Minh Hoa khuyên nàng, có lẽ còn dễ dàng nghe theo hơn. Dù sao đại ca vừa mới mất, hai đứa có ở chung thêm lát, người bên ngoài cũng hiểu lầm cái gì.

      Nhưng chất nữ mở miệng giữ lại, cho .

      Tống Mạch liền quay đầu khuyên Đổng Minh Hoa: “Vậy ngươi về trước .”

      Trưởng bối lên tiếng, dù Đổng Minh Hoa có nguyện ý cũng dám cả gan lưu lại, an ủi Đường Hoan vài câu rồi lưu luyến rời .

      Ngôi mộ yên tĩnh lại, rốt cuộc cũng chỉ còn có hai thúc cháu.

      Đường Hoan dịch đầu gối đến trước người Tống Mạch, bổ nhào vào lòng khóc to: “Nhị thúc, cha con rồi, con chỉ còn mình thúc là người thân, nhị thúc, con thực rất khó chịu…” Tay bé dán lên lồng ngực nam nhân, dường như vô tình sờ soạng hai cái lồng ngực rắn chắc kia. Ừm, tốt lắm, tuy có chút lớn tuổi nhưng thân thể vẫn làm người ta vừa lòng.

      Tống Mạch cũng nhận thấy có gì khác thường. Tuy sau khi chất nữ lớn lên chưa bao giờ ôm nàng, nhiều nhất cũng chỉ sờ đầu nhưng dù sao cũng là đứa bé nhìn từ đến lớn, giờ nàng khóc lóc tìm kiếm an ủi của , làm sao có thể bởi vì những tiếp xúc này mà sinh ra tâm tư nào khác?

      ôm bả vai nàng, vỗ , “Cẩm Chi đừng khóc, nhị thúc nhất định chăm sóc con tốt. Con đừng sợ, có nhị thúc ở đây, ai dám ức hiếp con.”

      Vòng ôm của nam nhân vừa ấm áp vừa rắn chắc, khiến lòng nàng an ổn hơn nhiều.

      Đường Hoan thoải mái yên tâm rời , hai tay ôm thắt lưng , mặt chôn trong ngực , giọng thút tha thút thít : “Nhị thúc, thúc chuyển về ở cùng con , con dám ở nhà mình, rất đáng sợ.” Cùng ở dưới mái hiên, cơ hội nhiều hơn.

      Việc này Tống Mạch sớm nghĩ qua, chút do dự đáp ứng, “Yên tâm, tối nay nhị thúc chuyển tới.” Nàng là nương, trong nhà vừa mới có người mất, đương nhiên sợ hãi.

      Đường Hoan vừa lòng nở nụ cười, nhắm mắt lại nghĩ, nhị thúc này tốt a.

      “Cẩm Chi?”

      Thấy chất nữ lâu rồi gì, trong lòng Tống Mạch hơi hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhắn của nàng, mới phát người ngủ rồi, mi mắt còn vương nước mắt, đáng thương nên lời.

      “Cẩm Chi, dậy, dậy nào, chúng ta trở về thôi. Trời sắp tối rồi, nhị thúc còn phải chuyển đồ…” Cứ quỳ thế này được, nàng lớn như vậy rồi, thể quang minh chính đại cõng nàng về, đành phải gọi nàng dậy.

      Đường Hoan dụi dụi mắt, giả vờ ngơ ngác hỏi: “Nhị thúc, thúc vừa gì vậy?”

      Tống Mạch đỡ nàng đứng lên, vừa thay nàng phủi bụi đất nơi đầu gối, vừa lặp lại câu .

      Đường Hoan dám làm thêm động tác nào nữa, ngoan ngoãn : “Được, vậy Cẩm Chi giúp thúc chuyển đồ đạc.”

      Thúc cháu hai người cùng trở về thôn.

      Tống Mạch chỗ nào, Đường Hoan theo cùng chỗ nấy, tấc cũng rời, lại chịu mình trở về Tống gia. Bộ dáng này của nàng ở trong mắt Tống Mạch, tất cả đều tựu thành nhát gan sợ hãi, đương nhiên cũng nỡ mạnh mẽ ép nàng về Tống gia chờ. Cũng may hai người cùng nhau làm, qua ba bốn lần chuyển mang được hết đồ đạc của Tống Mạch.

      Chuyển xong hết, sắc trời cũng chuyển tối.

      Đường Hoan muốn làm cơm, Tống Mạch lại bắt nàng vào nhà, “Để nhị thúc làm, con ở trong phòng nằm lát, cơm chín nhị thúc gọi con.” Vừa rồi mệt mỏi như vậy, thể để chất nữ vất vả thêm.

      Đường Hoan từ chối được, đành vào nhà trước, lát sau lại ra nhìn thấy Tống Mạch ngồi cạnh cửa bếp, hai mắt nhìn ngọn lửa trước mặt chằm chằm vùi sâu vào suy nghĩ, ngay cả nàng lại gần cũng chú ý tới, nàng chuyển ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh , giọng hỏi , “Nhị thúc, người nghĩ gì vậy?”

      Tống Mạch hoàn hồn, đáp mà hỏi lại, “Sao lại ra?”

      Đường Hoan cúi đầu, vò góc áo, sau lúc lâu mới : “ mình con ở trong phòng, rất sợ hãi.”

      Tống Mạch hiểu , trầm mặc lát, sau đó thử thăm dò hỏi: “Cẩm Chi à, năm nay con cũng 16 rồi, nếu giữ đạo hiếu 3 năm thành lỡ . Nhị thúc nghĩ, chúng ta có lẽ nên thực tập tục thành thân trong trăm ngày…nhị thúc biết con rất hiếu thuận nhưng chuyện này liên quan đến hôn của con với Minh Hoa, nếu chậm trễ ba năm, chưa đến chuyện Đổng gia nghĩ thế nào, cha con chính là người đầu tiên vui nhất. Con nghĩ sao? Hai ngày nữa nhị thúc đến Đổng gia thương lượng nhé?”

      Chất nữ cập kê rồi, lại là đại nam nhân độc thân, chăm sóc nàng hai tháng thành vấn đề, nhưng thời gian dài hơn nhất định nảy sinh nhiều bất tiện. Đổng Minh Hoa còn lớn hơn chất nữ hai tuổi, năm trước chất nữ vừa cập kê nhà bên đó thúc giục đính hôn, sớm chọn tháng 9 năm nay đón vào cửa. Nay chất nữ muốn giữ đạo hiếu 3 năm, ai biết được Đổng gia có đổi ý ? Hai đứa bé này rất xứng đôi, Tống Mạch muốn chất nữ bị chậm trễ.

      Đường Hoan nhìn Tống Mạch lời nào.

      Tống Mạch bị nàng nhìn cảm thấy hơi loạn, “Nguyện ý hay muốn, rốt cuộc con nghĩ thế nào?”

      muốn!”

      Đường Hoan tức giận quát lên, ngay sau đó lại khóc: “Con muốn lấy chồng, con muốn giữ đạo hiếu cho cha! Đổng gia thích nghĩ thế nào nghĩ, nếu bọn họ chờ nổi, cứ việc từ hôn!”

      Tống Mạch nhíu mày, đứng dậy, răn dạy nàng: “ bậy bạ gì đó!”

      Đường Hoan bĩu môi, ngửa đầu nhìn thẳng , “Nhị thúc, con phải tức giận mà vậy đâu, con muốn từ hôn. Thúc có biết vì sao ? phải là vì muốn giữ đạo hiếu mà là vì Đổng Minh Hoa sớm còn thích con nữa. cùng Tương Ngọc Châu dây dưa , còn tưởng con biết gì! Nhị thúc, nam nhân bạc tình phụ lòng như vậy, con có chết cũng gả!”

      Nàng sớm hiểu , muốn chiếm được lòng Tống Mạch, việc đầu tiên cần làm chính là phải từ hôn với Đổng Minh Hoa. Mặc dù trong thời gian ngắn thể hoàn toàn dứt bỏ nhưng cũng phải tỏ thái độ có chết cũng gả cho Đổng Minh Hoa trước mặt Tống Mạch . Nếu thể bỏ được thân phận chất nữ, lại thêm vào thân phận vị hôn thê của người khác, nhất định khiến cho Tống Mạch kính nhi viễn tri với nàng, lòng xây ngăn cách.

      (kính nhi viễn tri: Xa cách, gần gũi)

      Về phần quan hệ của Đổng Minh Hoa với Tương Ngọc Châu, chuyện này Đường Hoan bừa.

      Hai tháng trước, Tương Ngọc Châu đến thôn Ngọc Thủy. Lúc Cẩm Chi với Đổng Minh Hoa gặp nhau, Tương Ngọc Châu luôn “trùng hợp” xuất , trước mặt Cẩm Chi bày ra vẻ mặt vô cùng thân thiết, kéo tay Đổng Minh Hoa ngọt ngào gọi biểu ca, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cẩm Chi tràn đầy loại khiêu khích mà chỉ có nữ nhân mới hiểu. Chưa Đường Hoan, cho dù là thôn nữ Cẩm Chi cũng nhận ra, biết nàng ấy thần khóc thương biết bao đêm. Mà theo Đường Hoan, nếu Đổng Minh Hoa Cẩm Chi, nhất định để Tương Ngọc Châu chạm vào mình, nhất là ở trước mặt vị hôn thê. Đừng lấy lí do biểu muội làm cái cớ, Tương Ngọc Châu chỉ hơn Cẩm Chi có 1 tuổi, phải là nữ oa 5,6 tuổi, bảo nàng ta ôm biểu ca tốt của mình trước mặt Đổng phụ Đổng mẫu mà xem? Đường Hoan thách, Tương Ngọc Châu có đắp thêm 100 tấm da mặt nữa cũng dám! Chẳng qua nàng ta chỉ dám ức hiếp Cẩm Chi thành mà thôi!

      Đường Hoan thừa nhận mình là nữ nhân xấu tính nhưng nàng càng chướng mắt những kẻ như Tương Ngọc Châu hơn.

      Từ sư phụ dạy nàng, quyến rũ nam nhân nào cũng có thể nhưng được động vào nam
      nhân có vợ. Khi đó Đường Hoan còn , hiểu. Sư phụ giải thích rằng, đời này nam nhân tốt có nhiều, tuy nam nhân nào để cho các nàng quyến rũ làm bậy đều gọi là chung thủy nhưng ít ra trước đó người ta vẫn sống yên ổn, nếu các nàng dụ dỗ người ta biến thành người xấu.

      Đổng Minh Hoa chính là loại nam nhân dù quyến rũ hay có quyến rũ cũng dễ dàng phạm sai lầm.

      phạm sai lầm, nhưng với tư sắc của , Đường Hoan cũng thấy chướng mắt. phạm sai lầm, Đường Hoan coi thường .

      Thực ra Đường Hoan cũng để ý tới khúc mắc giữa Cẩm Chi với hai người nhà họ Đổng kia nhưng nếu bọn họ dám đến chọc nàng, phá hỏng tâm tình của nàng, phá hỏng chuyện tốt của nàng với Tống Mạch, Đường Hoan cho họ biết thế nào mới là nữ nhân hư hỏng đích thực!

      ~

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Ngượng ngùng, đăng chậm!

      Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột a, ngày mai Đường Hoan vươn bàn tay đen tối của mình tới nhị thúc nga~

      ~

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: chung chăn_


      Nghe xong lời tố cáo của Đường Hoan đối với Đổng Minh Hoa và Tương Ngọc Châu, hai mày Tống Mạch nhăn càng thêm sâu, nhưng nghĩ đến chuyện nhiều năm nay Đổng Minh Hoa vẫn luôn đối tốt với chất nữ, vẫn dám tin, nên hòa hoãn khuyên nàng: “Có lẽ là do con nghĩ quá nhiều. Nghe nhị thúc , mẹ đẻ của biểu muội Minh Hoa mất sớm, cha nàng ấy lại cưới kế thất, người nhà cũng dung nàng nên nàng ấy mới tìm đến Đổng gia nương tựa. Minh Hoa hiền lành, quan tâm tới biểu muội hơn chút cũng đâu có gì. Cẩm Chi, con với Minh Hoa quen biết nhau lâu như vậy, đừng vì chút việc mà nghi ngờ nó, nếu về sau biết sống sao?”

      Đường Hoan hừ lạnh, “Nhị thúc, biểu huynh biểu muội lại càng dễ thành thân hơn phải sao.
      Cho dù Đổng Minh Hoa có thực coi Tương Ngọc Châu chỉ là biểu muội, vậy cũng biết e ngại gì sao? Ở trước mắt con còn thế, sau lưng… về nữa, về thúc . Nhị thúc, nếu thúc cũng có thê tử chưa qua cửa, khi cùng nàng ấy ước hẹn, biểu muội của thúc đến ôm chặt lấy tay thúc, thúc mặc cho nàng ta ôm sao?”

      ?

      Khẳng định là . Loại tình huống này, hầu hết đều tránh để người quen thấy, nếu trở về cũng trêu ghẹo nhau hai câu?

      Tống Mạch thể cãi lại, nhưng nhìn bộ dáng đắc ý ra vẻ “ sớm biết thúc lại được mà” của chất nữ, nhịn được : “Biểu muội của Minh Hoa làm thế đúng là được. Hay sau này con tìm lúc nào riêng với Minh Hoa, Minh Hoa biết con thích, nhất định cách xa biểu muội nó.” Các nương trời sinh đều có tâm tư nhạy cảm, nam nhân lại hay vô tâm, có số việc có người nhắc nhở, chỉ sợ vẫn biết mình sai chỗ nào.

      “Con !”

      Đường Hoan thở hổn hển trừng Tống Mạch: “Trong lòng có con. Nếu có con, cũng chẳng cần ai nhắc nhở! Nhị thúc, con với thúc, con có chết cũng gả cho ! Con biết, nhị thúc ở mình, ngại chăm sóc con phiền toái cho nên muốn sớm gả con ra ngoài, vậy người cứ về nhà lá của mình ! Con cũng phải tiểu hài tử, con có tay có chân, giặt quần áo nấu cơm việc gì con cũng làm được, có thúc con vẫn sống được, cần người phải hao tâm tổn sức cố thoát khỏi con!”

      Vừa hét lớn vừa khóc to, hét đến mức mấy chữ cuối cùng cũng run run, sau đó nàng quay mặt chạy về căn phòng phía tây, để lại mình Tống Mạch sững sờ đứng ở đó.

      Đó chính là chất nữ dịu dàng lúc nào cũng ăn của sao?

      Sao nàng có thể vậy với ?

      Nàng là chất nữ của , làm cái gì cũng đều nghĩ cho nàng, làm sao có thể ngại chăm sóc nàng phiền toái?

      Tống Mạch lắc đầu cười khổ, thu dọn phòng bếp sạch sau đó đến an ủi nàng. Còn mình phải tiểu hài tử, người mà mới nửa canh giờ trước còn theo sát tấc cũng rời giúp chuyển đồ, bây giờ chỉ vì ầm ĩ hai câu, muốn đuổi rồi, là…

      Vào trong phòng, chỉ thấy nàng ngồi dưới đất, nửa người ngả giường, đầu chôn trong hai tay khóc nức nở.

      Nhìn bả vai nàng ngừng run rẩy, Tống Mạch đành lòng mắng nàng thêm. Chất nữ của chưa bao giờ tức giận lớn đến vậy, nếu nàng muốn với Đổng Minh Hoa, cũng nhắc lại nữa. Ngày khác tự tìm Đổng Minh Hoa, nếu Đổng Minh Hoa thực là loại cỏ đầu tường như chất nữ , là người đầu tiên tha cho tên đó.

      “Cẩm Chi, Cẩm Chi đừng khóc. Nhị thúc ăn vụng về, về sau vậy nữa. Tốt rồi tốt rồi, nhị thúc cái gì cũng nghe lời con, con muốn gả gả, con muốn gả ta từ hôn. Ba năm sau thúc lại tìm cho con nam nhân tốt gấp trăn gấp ngàn lần có được ?” Đứa này từ bé thích khóc, ngã cái trượt chân cái cũng bổ nhào vào lòng khóc hết nước mắt nước mũi, giống như bị oan ức lắm. Làm thế nào dỗ chất nữ, Tống Mạch sớm thuần thục lắm rồi.

      Miệng của gã Tống Mạch này cũng khéo lắm!

      Đường Hoan cũng phối hợp ngừng khóc nhưng vẫn úp sấp mặt như cũ, chịu đứng lên.

      Tống Mạch đành phải dựng bả vai nàng lên, “Tốt rồi tốt rồi, cứ khóc nữa mắt sưng to lên. Nhị thúc nhận sai rồi, con còn muốn thế nào nữa, muốn nhị thúc chuyển à?”

      Đường Hoan nhào vào lòng , “ cho thúc !”

      Tống Mạch mỉm cười, vỗ về nàng, “Cẩm Chi cho nhị thúc , vậy nhị thúc nữa. Được rồi, con rửa mặt , nhị thúc làm đồ ăn.”

      Đường Hoan gật đầu, nịnh , “Nhị thúc tốt.”

      Sau đó nàng thẹn thùng xoay người nhìn , Tống Mạch xoa đầu nàng, ra ngoài.
      Ăn cơm xong, Tống Mạch để Đường Hoan về phòng còn mang đồ ăn đến chuồng heo cho hai con heo ăn, sau đó đun nồi nước to, rửa thùng gỗ rồi chuyển đến phòng phía tây, vừa đổ nước vừa dặn nàng: “Tối nay cứ thoải mái tắm , sau đó ngủ giấc ngon, ngày mai chúng ta lại vui
      vẻ sống tiếp, đừng nghĩ tới những chuyện qua nữa, biết chưa?”

      Đường Hoan ngồi xếp bằng giường, nhàng đáp “vâng” tiếng nhưng lòng nặng trĩu. Tống Mạch chăm sóc nàng cẩn thận như vậy, lúc mới bắt đầu nàng còn cảm thấy may mắn, nhưng bây giờ pha nước tắm cho nàng, còn ra vẻ sao cả, đây ràng là vì coi nàng là nữ nhân a!

      phải chỉ là nhị thúc được mang về thôi sao, làm gì mà phải ra vẻ như nhị thúc vậy chứ!

      Tống Mạch nào biết nàng nghĩ gì, trước khi ra ngoài còn nhắc nàng tắm xong cứ lên giường ngủ luôn, sáng mai đến đổ nước tắm. Thùng tắm rất to, mình chất nữ của mà đổ nước biết phải đổ đến mấy lần.

      Cho đến khi tiếng bước chân của Tống Mạch biến mất, Đường Hoan vẫn còn ai oán nhìn thùng
      tắm.

      Nàng soi gương, Cẩm Chi chính là dáng vẻ 16 tuổi của nàng. Cơ thể rất khỏe mạnh, cha Tống lại muốn nữ nhi phải chịu khổ nên nàng hề giống với mấy tiểu nương khác trong thôn phải phơi nắng đến cháy mặt mà là da mịn thịt mềm. lúc đường cái, có nam nhân nào là lại kín đáo liếc nhìn nàng, nhưng cũng chính vì Cẩm Chi ít khi ra khỏi cửa nếu , sớm được nhà giàu nhìn trúng , chứ nào đến lượt Đổng gia? Đổng gia tuy là nhà giàu nhất ở thôn Bạch
      Thủy nhưng so với trấn , giàu hơn Đổng gia, nào có thiếu.

      đại mỹ nhân như vậy, thế mà cũng làm Tống Mạch động lòng sao?

      Có lẽ bởi Cẩm Chi quá ngay thẳng chăng?

      Vậy cứ để nàng chứng minh cho Tống Mạch biết chất nữ của với nữ nhân khác rất khác nhau !

      Đường Hoan cởi quần áo, thoải mái tắm rửa .
      Chương 19.2:

      Bên ngoài sớm tối mịt, Tống Mạch thấy bên phòng phía tây có động tĩnh gì lúc này mới đổ chậu nước lạnh, bê vào phía sau viện, chà lau đơn giản, đóng kín cửa nhà rồi về phòng phía đông ngủ.

      biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng đẩy cửa khiến bừng tỉnh, Tống Mạch vụt đứng dậy, lại nghe thấy tiếng khóc: “Nhị thúc, nhị thúc, thúc còn thức ?”

      Là chất nữ!

      “Thức, còn thức! đừng sốt ruột, nhị thúc mở cửa ngay đây!”

      Tống Mạch vội mặc thêm áo ngoài, thắt đai lưng sơ sài rồi vội mở cửa, “Cẩm Chi, con…”

      Mặc dù trong phòng rất tối nhưng vẫn có thể thấy bóng người, Đường Hoan ôm chăn đứng ngoài cửa, vừa mở miệng khóc nức nở: “Nhị thúc, con sợ lắm, con dám ngủ mình, đêm nay con có thể ngủ tạm với thúc được ?

      sợ như vậy rồi, Tống Mạch còn có thể ” sao?

      tránh người qua, “ sợ, mau vào , có nhị thúc ở đây, có gì phải sợ…”

      Đường Hoan thút tha thút thít nhấc chân vào, thấy cái giường Tống Mạch ngủ đặt ở phía tây, nàng liền đặt chăn vào chỗ bên cạnh , lên giường, im lặng chui vào trong chăn, sau đó trùm chăn kín mặt, khóc nức nở.

      Tống Mạch lại khóa cửa rồi nằm vào trong chăn, nhàng vỗ về nàng: “Đừng khóc, khóc nữa mắt sưng to mất. Được rồi, nhị thúc ở bên cạnh coi con ngủ, chờ con ngủ rồi nhị thúc mới ngủ tiếp, sợ nữa phải ?”

      “Nhị thúc, con nhớ cha con…” Đường Hoan thút tha thút thít .

      Tay Tống Mạch hơi khựng lại, nhưng vào lúc này, cũng biết nên khuyên thế nào. Có số việc, phải người bên ngoài hai ba câu là có thể an ủi.

      chỉ có thể tiếp tục vỗ về nàng, động tác càng thêm phần dịu dàng.

      Đường Hoan từ từ ngừng khóc, sau đó, lại từ từ “ngủ thiếp” .

      Tống Mạch nhàng thở ra, kéo chăn xuống bả vai nàng, tránh nàng khó thở, sau đó liền xoay người, quay lưng về phía Đường Hoan, cũng dám cởi áo ngoài. Tối mùa hé đều để tay trần ngủ, cũng chuẩn bị trung y. May mà chỉ có đêm, cố gắng chịu chút vậy.

      Cho đến khi phía trước truyền đến tiếng thở nhịp nhàng của nam nhân, Đường Hoan mới lặng lẽ mở to mắt.

      Giữa hai người cách nhau khoảng bằng cánh tay.

      Nàng nhàng xốc chăn của mình lên, đột nhiên hét tiếng, trước khi Tống Mạch kịp phản ứng nhanh chóng chui vào trong chăn của , giống như dây leo ôm chặt , tay trái nắm chặt thắt lưng , chân dài quặp lấy chân , run rẩy gọi: “Đừng bắt cha ta, đừng bắt cha ta…”

      “Cẩm Chi…”

      Tống Mạch bị biến cố chợt xuất này dọa hoảng sợ, nắm lấy tay nàng, cố gắng xoay người, vừa gọi tên nàng, nàng lại càng dính sát thêm, hai tay ôm cổ , đầu tì vào hõm cổ : “Cha ơi cha đừng , đừng bỏ lại Cẩm Chi mình, huhu, cha ơi đừng …”

      có nước mắt nhưng giọng bất lực kinh hoảng của nàng, giống như có người muốn giành vật quan trọng nhất của nàng vậy.

      Tống Mạch thử giãy ra nhưng mỗi lần nắm tay nàng muốn đặt ra, nàng lại kêu càng to, kêu đến mức dám động nữa. Đoán rằng nàng gặp ác mộng, Tống Mạch dám tránh , nằm yên, mặc nàng ôm, “Cẩm Chi sợ, nhị…cha , cha vẫn luôn ở bên Cẩm Chi mà.” Tay phải kìm được đặt bả vai nàng, nhàng vỗ về.

      “Cha…”

      Đường Hoan vội vàng hô tiếng, cả người đều chui vào lòng Tống Mạch, cả nửa người gần như đều nằm úp sấp người . Nàng giả vờ bất an ôm sát, sau đó dùng bộ ngực mềm mại của mình cọ xát lên người , bụng cũng theo đó chêu trọc . Trong trí nhớ của Cẩm Chi, nhị thúc chưa từng thân thiết với nữ nhân nào, Đường Hoan tin Tống Mạch thờ ơ nổi.

      Mà Tống Mạch cũng làm cho nàng thất vọng.

      Lúc nàng ôm cổ gọi “cha”, bởi vì đau lòng cho chất nữ nên chưa phát có gì khác thường nhưng đến khi nàng bắt đầu vặn vẹo trong lòng , nơi nào đó của nam nhân vốn ngây ngô nay chợt dựng đứng lên, nhanh chóng thức tỉnh, ngay sau đó hơi thở ấm áp mềm của nàng đều biến thành mồi lửa, khiến cháy đến nóng rực.

      vậy mà lại có thể…với chất nữ mình.

      Được lời khó vừa cấm kị vừa xấu hổ kia cảnh tỉnh, Tống Mạch nắm tay nàng, theo bản năng muốn đẩy nàng ra.

      “Cha, cha đừng cần con! Con nghe mà, con gả, con gả cho là được rồi, cầu xin cha đừng cần con…”

      Mục đích của Đường Hoan đạt được, sợ ép Tống Mạch nhiều quá, nàng dám lộn xộn nữa, bụng thoáng lùi xuống, chỉ còn nửa người vẫn tiếp tục dán vào .

      Gả cho “”?

      Đổng Minh Hoa…

      Ngay cả trong mộng cũng bày tỏ thái độ tình nguyện đến thế, xem ra chất nữ muốn gả cho Đổng Minh Hoa. Vừa rồi trước khi ăn còn hộ cho Đổng Minh Hoa trước mặt chất nữ, nhất định chất nữ rất đau lòng?

      Vì thế Tống Mạch càng thêm quyết tâm, nhất là khi biết nàng lúc đó có bao nhiêu tức giận , nàng còn khóc đến đáng thương như vậy.

      đẩy nàng ra nữa, cố gắng cử động bả vai, bên dưới vụng trộm xê dịch ra.

      Đường Hoan dịch sát vào nữa, mà thức nàng nhất định chiếm được nhiều đậu hũ, chờ đến khi ngủ rồi, nàng đương nhiên có rất nhiều biện pháp cọ xát . Cứ mải nóng vội làm sao ăn đậu hũ được, đối phó với nam nhân có tư tưởng cổ hủ như Tống Mạch, nàng cần phải từ từ mà tiến.

      Nàng ngủ rất ngoan ngoãn, thân thể căng cứng gò bó của Tống Mạch cũng chậm rãi thả lỏng. May mà phía dưới của chất nữ chạm vào , cũng còn lo nàng phát “biến hóa” của nữa. Nếu để nàng phát , nhị thúc như , dám nhìn mặt nàng nữa.

      nhìn trần nhà đen sì, miên man suy nghĩ, ngóng trông nàng mau mau ngủ say rồi có thể đưa nàng trở về.

      Nhưng mỗi lần cảm thấy có thể rồi, định bỏ tay nàng ra, nàng lại khẩn trương ôm sát thêm.

      Trải qua mấy lần thất bại, Tống Mạch cũng từ bỏ ý định.

      Nhìn chất nữ đáng thương như vậy, vẫn nên để nàng ngủ yên thôi.

      Bóng đêm càng ngày càng lan dần, cơn buồn ngủ ập đến, Tống Mạch dần ngăn nổi nữa, ngủ thiếp .

      bàn tay bé lén lút chui vào quần áo

      ___^^__^^___

      Tác giả có lời muốn : Hehe, bên cạnh các chị em chàng nào chưa? Chúng ta cùng chúc mừng Hoan Hoan của chúng ta thành công chui vào trong lòng mỹ nam nào…Hâm mộ ?
      Ghen tị ? Hận ? (lảm nhảm của editor: Chưa…có …có… có.)

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      _Chương 20: Ngây thơ_
      Chương 20.1: Ngây thơ

      Từ ngày cha Tống mất, ba ngày rồi Tống Mạch vẫn chưa ngủ, đêm nay vừa nằm xuống ngủ say như chết. Hơn nữa khi Đường Hoan cởi áo ngoài của động tác rất nhàng, lại thêm lo lắng đề phòng, chỉ cần Tống Mạch hơi cử động chút nàng đều sợ tới mức lúc nào cũng sẵn sàng diễn trò được. Cho nên sau thời gian hai chén trà cố gắng, nàng rốt cuộc còn sợ hãi nữa, thành công cởi được nửa áo ngoài của đối phương ra.

      Tuy là cởi được nửa nhưng lại nằm nghiêng sang trái nên phần áo ngoài mắc bên dưới của Tống Mạch cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn bộ, vì vậy toàn bộ phần trước ngực và sau lưng của Tống Mạch đều lộ ra hết.

      Đường Hoan lại nằm xuống, dí sát vào người , cảm thụ khuôn ngực cường tráng của ai kia.
      Đương nhiên, vì trong phòng quá tối nên nàng cũng chẳng nhìn được là bao, ví dụ như hạt đậu đỏ ngực , nàng cũng chẳng thể nhìn .

      Tay nàng dán lên ngực .

      Lòng bàn tay cảm nhận cơ ngực rắn chắc, theo hô hấp nhàng phập phồng. Tay Đường Hoan sờ chầm chậm, từ từ tiến đến má phải . Tim đập nhịp nhàng khỏe mạnh, bàn tay đặt ở đó cũng khiến lòng nàng thoáng chút kìm được khẽ run rẩy.

      Vừa xa lạ, lại quen thuộc.

      Từng có Tống “canh rừng” cũng ôm nàng vào lòng như vậy, cho nàng sờ mấy bộ phận ở dưới eo nhưng bên lại tùy theo ý nàng. Nghĩ kĩ lại, có lẽ bởi vì bị nàng giày vò nên cũng hết cách, Tống “canh rừng” đành phải thỏa hiệp.

      Tống nhị thúc sao?

      Bởi vì nàng là chất nữ của , ngay từ đầu Tống nhị thúc đối với nàng rất tốt. Thoạt nhìn cứ tưởng lần này đơn giản hơn, nhưng Đường Hoan biết, muốn hái được Tống nhị thúc, còn khó hơn so với Tống “canh rừng” rất nhiều.

      Đáng tiếc cho cơ thể mê người này a… thể tận hưởng ngay lập tức.

      Bàn tay bé của Đường Hoan sờ soạng bụng lát, sau đó từ từ mò đến chỗ ở của nhị thúc . Nhị thúc lớn ngủ, nhị thúc cũng ngủ theo, mặc dù vậy, cũng thể khinh thường hình dáng lúc của nhị thúc nha. Vị trí này rất mẫn cảm, Đường Hoan dám với tay vào trong sờ, chỉ đành cách mảnh vải quần lặng lẽ nhéo nhéo.

      Sư phụ thứ này mà lớn lên lúc làm rất thoải mái.

      Đường Hoan khóc ra nước mắt.

      Nàng nghĩ tới hai lần kinh nghiệm Tống Mạch cho nàng.

      Lần đầu tiên, trước khi vào mộng, nàng lỗ mãng “ăn” nó, đau lắm chứ, nhưng lúc đó mấy phần hồn phách của nàng rời khỏi thể xác rồi nên phần hoảng sợ của nàng cũng thể nào lớn hơn. Đường Hoan còn chưa kịp cảm nhận thêm nỗi đau đó nuốt Dẫn Mộng đan rồi nhanh chóng bước vào giấc mộng thứ nhất. Lần thứ hai, Tống “canh rừng” dùng khí thế giết người đền mạng mạnh mẽ xông tới, cảm giác kia, bây giờ nghĩ lại, Đường Hoan vẫn nhịn được run rẩy.

      lần thể nghiệm đầy đủ kia cho Đường Hoan biết, sau khi Tống Mạch lớn lên đâm vào rất thoải mái nhưng lúc đầu phải trải qua cơn đau tê tâm liệt phế , mà nàng muốn trải qua thêm lần nữa đâu!

      Rụt tay lại, Đường Hoan ôm chặt Tống Mạch, mặt dán vào ngực cọ cọ.

      Nhị thúc ngoan, Tống Mạch ngoan, giấc mộng này cũng tốt, giấc mộng sau cũng được, ta nhất định đối với ngươi dịu dàng, ngươi lại càng phải dịu dàng hơn với ta nha. Ngươi yên tâm, trước khi “làm” ta bao giờ khích bác ngươi nữa, cho nên nếu ngươi còn dám đâm ta như vậy, đừng trách ta sau khi tỉnh lại cứa cho cái cổ thân của ngươi nhát!

      Đường Hoan oán hận khẽ cắn môi, cởi bỏ trung y rồi quay lưng về phía Tống Mạch ngủ say, đem bàn tay của Tống Mạch vốn lưng nàng nhét vào trong yếm. mà ngã xuống, có ngay bàn tay phải ở trong yếm này giữ lấy . Đến lúc này Đường Hoan mới cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ.

      Nhị thúc ơi nhị thúc, chất nữ rất muốn nhìn xem sáng mai lúc tỉnh dậy thúc có phản ứng gì?

      ~

      Cho dù có mỏi mệt nhưng vì thói quen dậy sớm từ , Tống Mạch vừa nghe tiếng gà gáy đầu tiên từ từ tỉnh lại.

      Cảm giác có cái gì đúng lắm.

      Cánh tay trái thực mỏi, còn tay phải…

      theo bản năng nắm lại, vì thế ngón tay thô ráp của nam nhân nắm lấy đỉnh mềm mại của thiếu nữ chưa từng có ai chạm vào, ngón tay khẽ xiết, ngọc nhũ liền thay đổi hình dạng.

      “Ưm…”

      Đường Hoan vô ý thức rên tiếng, mông dán lên người , sau khi bất an vặn vẹo hai cái, lại ngủ tiếp, hô hấp đều đều.

      Tống Mạch khiếp sợ vô cùng, mở mắt ra ngay lập tức nhìn thấy cánh tay trắng nõn mịn màng của chất nữ, mà cánh tay màu lúa mạch của khoác người nàng, trong tay còn nắm…

      Người như bị lửa đốt, phía sau lưng ngừng chảy mồ hôi.

      Tại sao lại có thể như vậy!

      Tống Mạch run run duỗi bàn tay phải ra, nâng tay, mu bàn tay chạm vào yếm nàng, sợ nàng tỉnh, vừa nhanh lại gấp rụt tay ra, ngờ lại huých vào nàng… Tim đập dồn dập, Tống Mạch nhắm lại, cố ép mình phải bình tĩnh, bàn tay an toàn rút ra khỏi yếm nàng, Vừa rời khỏi, nhàng thở phào, muốn đứng dậy, lại phát nàng gối lên cánh tay trái của , nếu cử động, nàng mà tỉnh biết làm sao? Nửa của nàng chỉ còn có cái yếm, nhị thúc là biết cởi áo ngoài ra từ lúc nào, hai người gần như cởi trần, loại tình huống này, nàng nghĩ về nhị thúc như thế nào đây!

      Tống Mạch hận mình thể chết , làm sao có thể làm ra loại chuyện này!

      dám động, cố gắng nhớ lại xem hôm qua rốt cuộc mình làm cái gì. Nghĩ đến muốn nổ đầu nhưng cũng chỉ nhớ được chất nữ gặp ác mộng nên chui vào lòng , có cách nào đành ôm nàng rồi ngủ thiếp luôn. Xiêm y lúc nào cởi ra, thực thể nhớ nổi.

      Bây giờ nên làm cái gì đây?

      Cứ để như vậy ổn, chất nữ… chất nữ bị hủy trong sạch, nếu chất nữ biết, có thể nào nghĩ quẩn ?

      Suy nghĩ giả vờ ngủ chợt lóe qua nhưng nhanh chóng bị Tống Mạch bác bỏ.

      quay đầu, hướng lên hít sâu hai lần, đầu tiên là dịch eo ra, để cho cây gậy biết nóng lên từ lúc nào của mình rời khỏi mông chất nữ, sau đó mới nhàng nhặt lấy trung y của chất nữ, phủ lên vai nàng.

      Phủ lên vẫn chưa ổn, còn phải mặc vào cho nàng nữa, bởi vì bọn họ ngủ cùng giường, mặc dù là tự chất nữ cởi nhưng sau khi nàng tỉnh lại, có lẽ rất xấu hổ?

      Tống Mạch nghĩ cho chất nữ mới là lạ. Nàng lấy Đổng Minh Hoa, muốn giữ đạo hiếu ba năm, bọn họ còn sống chung với nhau ba năm nữa, làm sao có thể…

      Trời bên ngoài vẫn còn hơi tối, chất nữ, có vẻ ngủ rất sâu?
      Chương 20.2:

      Tống Mạch thoáng an tâm, giữ lấy đầu vai chất nữ nâng lên , nhân lúc đầu nàng rời khỏi cánh tay mà nhanh chóng rút tay ra rồi chặn gối xuống dưới sau đó từ từ đặt chất nữ nằm ngửa lên gối.

      May mà nàng vẫn chưa tỉnh.

      Tống Mạch lau mồ hôi chảy đầy trán, xoay người, yên lặng mặc áo ngoài vào.

      Mặc xong mới quay lại mặc cho nàng.

      Mặc áo cho nàng nhưng lại thể để nàng tỉnh dậy, nhất định phải chú ý.

      Hai cánh tay chất nữ ngả sang hai bên, bên phải được áo ngoài che mất, bên trái ngả sang bên cạnh, lộ ra áo yếm màu trắng bên trong. dám nhìn, ánh mắt chuyển lên rơi vào cần cổ trắng nõn của nàng, bên dưới là xương quai xanh tinh xảo đơn bạc, càng làm cho người ta thêm thương tiếc.

      Đột nhiên Tống Mạch chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

      kìm lòng nổi mà nhìn lên gương mặt của chất nữ.

      Mày liễu dài nhíu lại, mi mắt dày đương run rẩy, hai má phiếm hồng, môi xinh khẽ mở, xinh đẹp động lòng người.

      Chỉ trong thoáng chốc, chất nữ trổ mã trở thành đại nương rồi. vẫn còn nhớ bộ dáng nàng lúc ba tuổi, mắt to ngập nước, cười khanh khách đòi nhị thúc ôm.

      Nếu Đổng Minh Hoa có quan hệ mờ ám với biểu muội , mắt của đúng là bị mù rồi, thế mà lại dám phản bội Cẩm Chi!

      Cẩm Chi, con yên tâm, nhị thúc nhất định chăm sóc con tốt, tìm cho con quy túc tốt.

      (quy túc = chốn về)

      Phẫn nộ và thương tiếc đánh mắt hết những dục niệm nên có trong lòng nam nhân, động tác trong tay nhàng mặc áo vào cho nàng, giống như nàng chỉ là bé, còn trong tay phải là trung y của nàng mà chỉ là cái yếm nho của bé con thôi.

      Sau khi mặc xong hết, Tống Mạch dém lại chăn cho nàng cẩn thận rồi chuẩn bị đứng dậy rời .

      Đường Hoan chợt mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng .

      Ngươi này là do gia gia của Cẩm Chi nhặt về sao? Chứ phải là con riêng của Tống gia gia với người cũ nhưng do trách nhiệm với thê tử nên phải bỏ sao? nương kia vì khó sinh mà chết, Tống gia gia dùng cái cớ sứt sẹo để ôm con riêng của mình về, sau đó trước khi chết mọi chân tướng cho con riêng, rồi đứa con riêng – Tống Mạch liền coi nàng trở thành chất nữ có cùng quan hệ huyết thống?

      Nếu nào có thể làm như vậy, làm ra chuyện hề có chút khí phách nam nhân như vậy?

      Sớm biết thế nàng cởi sạch hết rồi xem xem có thể hóa cầm thú hay .

      “Nhị thúc…”

      Đường Hoan dụi dụi mắt, vừa che miệng ngáp vừa ngồi dậy, đứng lên đến bên vai sóng vai với
      Tống Mạch, mơ mơ màng màng, giống như hề phát ra chuyện hai người nằm sát cạnh nhau giường.

      Tống Mạch giải thích với nàng chuyện tối qua nàng mơ thấy ác mộng.

      Đường Hoan ngẩn người, lập tức đỏ mặt, nhìn xem xiêm y người cả hai, ngượng ngùng cúi đầu, “Nhị thúc, con, con phải…”

      Tống Mạch cười phá vỡ ngượng ngùng, “ có việc gì, có việc gì. Cẩm Chi đừng ngại, tình huống tối hôm qua đặc biệt, nhị thúc biết phải do con cố ý. Hơn nữa, ở trong mắt nhị thúc, Cẩm Chi vẫn chỉ là tiểu hài tử. Được rồi, con ngủ thêm lát nữa , nhị thúc làm cơm, chốc sau cơm làm xong nhị thúc gọi con.” xong lại nhanh chóng đứng dậy, xuống dưới giường giày vào. Còn thứ bên trong quần, tốt nhất vẫn nên ra ngoài xử lí thôi.

      Đường Hoan bĩu môi, làm bộ như tò mò xốc chăn lên, tìm qua kiếm lại.

      Tống Mạch thấy phía sau có động nên quay đầu lại, khó hiểu hỏi, “Tìm gì vậy?”

      Đường Hoan ngây thơ nhìn về phía hỏi, “Nhị thúc, có phải thúc giấu gậy bên trong chăn ? Tối hôm qua hình như con bị nó chọc vào, cảm giác rất kì lạ, vì sao nhị thúc lại giấu gậy ở trong chăn được? Có phải là tại con nằm mơ ?”

      Nàng nhìn chớp mắt, trong lòng Tống Mạch xấu hổ chịu nổi, mặt cũng dám để lộ ra nửa điểm khác thường , cười to phụ họa: “Làm sao lại giấu gậy bên trong được, nhất định là con nằm mơ rồi.” xong nhấc chân luôn, nếu còn ở thêm khắc, sợ mình thể kiên trì nổi nữa.

      Đường Hoan gãi gãi đầu, có vẻ hiểu: “Đúng vậy, nhất định là nằm mơ rồi. Nếu cho dù có giấu gậy ở bên trong, có ai cầm lấy, nó làm sao có thể chọc vào con được…A, có chuyện gì đâu, nhị thúc mau nấu cơm !” GIống như đoán được mình sai chuyện gì, nàng vội vàng kéo chăn chùm hết lên người, trốn ở bên trong lên tiếng.

      Tống Mạch tâm hoảng ý loạn chạy thoát ra ngoài.

      muốn làm như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra nhưng khi chất nữ vừa đến chữ “Gậy”, phía dưới của liền biết xấu hổ cứng lên. Tối hôm qua, bụng nàng áp vào nơi đó lại vô tình cọ xát khiến khô nóng, sáng sớm, lại chạm vào mông nàng khiến nơi đó của truyền đến khoái cảm xa lạ, còn có bả vai tuyết trắng mềm mại cùng với ngực mềm no đủ của nàng nữa, tất cả đều lên ràng trong đầu .

      Tống Mạch ngừng vẩy nước lên mặt.

      Đáng tiếc, nước lạnh ban đầu còn có thể trấn áp nóng nực trong cơ thể nhưng rồi dần dần thứ đó lại nóng như cũ.

      Đến lúc dùng bữa sáng, căn bản dám nhìn nàng.

      Cho đến khi Đổng Minh Hoa và Tương Ngọc Châu dắt tay nhau đến. Lúc ấy ở trong phòng còn chất nữ lại đứng bên ngoài, đến lúc ra, chất nữ mình đứng ở cửa, đối diện chính là đôi biểu huynh biểu muội kia sóng vai mà đứng, nắng sớm ấm áp rơi người bọn họ nhưng hiểu sao lại như đâm vào mắt .

      Tống Mạch rốt cuộc cũng tin lời của chất nữ. Đổng Minh Hoa… xứng.

      “Các ngươi tới làm gì?”

      lạnh mặt ra ngoài, đứng trước mặt chất nữ, nhìn thẳng về phía Đổng Minh Hoa.

      giống như núi chắn giữa hai bên, sắc mặt lại khó coi như vậy, Tương Ngọc Châu hơi buông lỏng tay ra, Đổng Minh Hoa còn trực tiếp lùi về sau hai bước, lo lắng thôi : “Nhị thúc, con, con đến thăm Cẩm Chi.” nhớ nàng, chỉ định mình đến nhưng biểu muội lại với nương: nàng cũng muốn đến an ủi Cẩm Chi, nương lại biết chuyện giữa biểu muội và nên đồng ý.
      Tống Mạch làm như thấy vẻ khó xử mặt Đổng Minh Hoa, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ,

      “Ngươi vẫn nên gọi ta là Tống nhị thúc .”

      Sắc mặt Đổng Minh Hoa trong nháy mắt chuyển sang màu trắng.

      Tương Ngọc Châu cúi đầu, khóe môi lộ ý cười.

      Đường Hoan nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, đột nhiên rất muốn tiến lên hôn cái! Mặc kệ là vì chất nữ của hay là vì nàng, Tống Mạch bây giờ, rất rất…quyến rũ a, khiến nàng chỉ muốn lập tức đuổi hai con ruồi kia , rồi quay lại kéo lên giường, cưỡi lên , làm trận!

      Nhị thúc ngoan, rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới có thể nghe theo ta đây, chất nữ muốn rồi!

      ~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      _Chương 21: Ẩm ướt_



      Vì Cẩm Chi với Đổng Minh Hoa từ chơi với nhau rất thân nên Tống Mạch ai cả đường lối về, đối xử với Đổng Minh Hoa lúc nào cũng chẳng khác gì con cháu nhà mình.

      Nhưng nay chỉ qua đêm, thái độ của Tống Mạch chợt thay đổi, Đổng Minh Hoa lo sợ, nhìn Đường Hoan tránh sau lưng Tống Mạch xin giúp đỡ.

      “Cẩm Chi, con vào trong phòng.”

      Bây giờ Tống Mạch cực kì khó chịu với Đổng Minh Hoa, hề quay đầu lại, cứ thế bảo nàng vào.

      “Vâng, vậy nhị thúc chuyện với khách nhé.” Đường Hoan cũng rất phối hợp, nàng thèm nhìn hai người kia, xoay người bước .

      “Cẩm Chi…” Đổng Minh Hoa khẩn trương, ánh mắt lo lắng theo sát bóng lưng Đường Hoan, trong lòng càng ngày càng bất an. Vì sao Cẩm Chi lại để ý tới ? Chẳng lẽ nàng phát ra manh mối vì sao nhạc phụ chết sao? , đâu. Nếu như vậy, nàng cực kì tức giận.

      Tương Ngọc Châu vụng trộm liếc mắt nhìn Tống Mạch, lại nhìn sắc mặt Đổng Minh Hoa, biết việc này mà giải quyết được, Đổng Minh Hoa chỉ càng thêm nhớ thương Cẩm Chi, nàng ta liền ngượng ngùng cúi thấp đầu, dịu dàng : “Tống nhị thúc, mợ con lo lắng mình Cẩm Chi tỷ tỷ ở trong phòng buồn bã nên mới dặn con với biểu ca cùng đến đây trò chuyện với tỷ ấy. Có phải thúc có chuyện muốn với biểu ca con ? Vậy cứ để con vào tìm Cẩm Chi tỷ tỷ trước?”

      Đổng Minh Hoa nghi hoặc nhìn về phía nàng, Tương Ngọc Châu nhanh chóng đưa cho ánh mắt trấn an. Đổng Minh Hoa thả lỏng, nhất thời cảm thấy mình thực may mắn vì có biểu muội cùng. Như vậy, dù gặp được Cẩm Chi, biểu muội cũng có thể thay hỏi thăm Cẩm Chi vì sao nhị thúc lại giận thế.

      Tất cả hành động “liếc mắt đưa tình” của hai người này đều qua được mắt Tống Mạch.

      Tương Ngọc Châu có tâm tư khác , Đổng Minh Hoa…dây dưa với nữ nhân khác lại có thể dễ dàng tin tưởng đối phương, cho dù tình cảm của với Cẩm Chi có vài phần lòng, người như vậy cũng xứng với Cẩm Chi.

      Dù chỉ thêm câu Tống Mạch cũng muốn với hai người này, đưa tay ra tiễn khách: “Đổng Minh Hoa, ngươi , về sau cũng cần đến Tống gia nữa. Hôn ước của ngươi với Cẩm Chi, chờ qua 49 ngày của phụ thân Cẩm Chi, ta tự mình đăng môn từ hôn.” Về phần Tương Ngọc Châu, khinh thường chuyện với nàng ta.

      Từ hôn?

      Tựa như bị sét đánh động trời, Đổng Minh Hoa rùng mình cái. tốt đẹp, vì sao lại từ hôn?
      ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa oan ức vừa cam lòng: “Nhị thúc, Minh Hoa làm sai cái gì? Thúc cho con biết, con sửa, thúc đừng đến chuyện từ hôn được ? Con thề từ nay về sau nhất định chăm sóc cho Cẩm Chi tốt, cầu xin thúc đừng chia rẽ hai chúng con! Con thích…”

      Tống Mạch cười lạnh, ngón tay chỉ về phía Tương Ngọc Châu: “Vậy ngươi với nàng ta có quan hệ gì? Đổng Minh Hoa, ngươi có dám chỉ tay lên trời thề, ngươi động lòng với biểu muội của mình ?”

      Đổng Minh Hoa giật mình sửng sốt.

      Sắc mặt Tương Ngọc Châu hết trắng lại đỏ, cổ cúi gập xuống, tay nắm chặt góc áo, giải thích: “Tống nhị thúc, thúc hiểu lầm rồi, biểu ca, huynh ấy…” Đại khái là xấu hổ khó ra khỏi miệng được, nàng xấu hổ bất an liếc Đổng Minh Hoa cái, sau đó xoay người … chạy.

      Đổng Minh Hoa vốn còn trông cậy Tương Ngọc Châu giải thích thay , kết quả Tương Ngọc Châu chạy như vậy, chẳng phải là thừa nhận việc này sao?

      chưa từng động lòng với biểu muội? Xảy ra cơ này, hoàn toàn là rượu say hồ đồ!

      vội vã giải thích với Tống Mạch: “Nhị thúc, con có. Trong lòng Minh Hoa chỉ có Cẩm Chi…” Lời còn chưa dứt, bụng bị đạp cái, Đổng Minh Hoa chịu được chỉ liên tục lùi xuống, chân chống được nữa, ngã nhào đất, trong bụng đau đơn vô cùng, đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.

      “Cẩm Chi, nàng ra !” cam lòng gọi tên nàng, Cẩm Chi lúc nào cũng dịu dàng với như vậy, tin nàng từ hôn với !

      Tống Mạch lại đá cho thêm cái nữa, trầm giọng gầm lên: “Chính ngươi khiến Cẩm Chi thất vọng, trong lòng ngươi tự hơn ai hết! Hôm nay nể tình mối giao hảo mười năm giữa hai nhà, ta chỉ đá cho ngươi hai cái, nếu về sau ngươi còn dám tới cửa, còn dám tìm Cẩm Chi phiền toái, ta đây đánh gãy chân ngươi! Cút!”

      “Con…”

      “Nhị thúc, vì sao thúc lại đánh ?”

      Đổng Minh Hoa vừa định mở miệng, chợt giọng quen thuộc truyền vào trong tai, liếc nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Cẩm Chi ra. vui mừng quá đỗi, mặc kệ chân đau vẫn cố gắng đứng dậy chạy nhanh về phía Đường Hoan, “Cẩm Chi, rốt cuộc nàng cũng r…”

      Đường Hoan ghét bỏ tránh , trực tiếp đứng phía sau Tống Mạch, “Nhị thúc, thúc đuổi là được, đánh như vậy, vạn nhất bị thương chỗ nào lại bắt chúng ta bồi thường làm sao bây giờ? phụ hôn ước lại còn lén đưa tình với người khác, Tống gia chúng ta có từ hôn cũng là đúng lý hợp tình, cần động thủ đâu, khéo lại để cho Đổng gia có cái cớ hắt nước bẩn lên người.”

      Nghe xong lời này, thân thể vốn căng thẳng của Tống Mạch chợt thả lỏng. Vừa rồi chất nữ ra, thiếu chút nữa còn cho rằng nàng đau lòng cho Đổng Minh Hoa.

      “Cẩm Chi rất đúng. , chúng ta vào nhà, nếu thích toạc ra, vậy cứ ở trong viện mà kêu la, người bên ngoài có tới hỏi, thúc ra ngoài giải thích, nhất định để con chịu thương tổn.”

      “Vâng.” Đường Hoan bên cạnh , cùng nhau trở vào.

      “Cẩm Chi!” Đổng Minh Hoa tuyệt vọng gọi tên nàng.

      Đường Hoan quay đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Đổng Minh Hoa, nếu ngươi còn là nam nhân, từ nay về sau hãy đối xử tốt với mình biểu muội ngươi thôi, nếu lại tới tìm ta, ta khinh thường ngươi.” xong, bước vào cửa, chốt chặt cửa lại, chút lưu tình.

      Đổng Minh Hoa đối mặt với cánh cửa đóng chặt mà ngẩn người, nữ nhân lạnh lùng kia, chính là Cẩm Chi sao?

      ở trong nhà, Đường Hoan vừa bước vào, thấy Tống Mạch đứng trước mặt, nàng cúi đầu , “Nhị thúc, con rất khó chịu…”

      Tống Mạch thế mới biết, bình tĩnh nhẫn tâm vừa rồi của nàng tất cả đều chỉ là giả vờ.

      ôm chặt lấy nàng, thấp giọng trấn an: “Muốn khóc cứ khóc , khóc xong trong lòng cũng dễ chịu hơn.”

      Đường Hoan cười trộm. Thực ra chất nữ cũng muốn khóc đâu, chất nữ chỉ muốn ôm thúc cái thôi.

      Đổng Minh Hoa thất hồn lạc phách rời .

      Tống Mạch cũng có thời gian an ủi chất nữ. Năm mẫu ruộng lúa của Tống gia chín, nếu gặt muộn mất.

      dặn dò Đường Hoan hai câu rồi sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
      Chương 21.2:

      Đường Hoan muốn làm nhưng nàng cần nhiều cơ hội để thân cận với Tống Mạch hơn. Vì vậy nàng đội mũ rơm vào, muốn cùng với , “Nhị thúc, thúc làm mình làm sao được, để con với thúc, thêm người là thêm phần sức lực, phải gặt xong sớm chút, quá mấy ngày nữa, trời mà mưa tốt.”

      Trước kia gặt lúa cho nhà họ Tống là ba người cha Tống, Tống Mạch và Đổng Minh Hoa cùng nhau làm, sớm về muộn cũng phải bận rộn đến hai ngày rưỡi mới xong, bây giờ chỉ có mình Tống Mạch, có năm sáu ngày là thể xong được. Nếu Đường Hoan theo, bao nhiêu ngày đó phải lãng phí sao? Cho dù có lười biếng muốn làm, nàng cũng phải thôi.

      Mùa hè, trời nóng, bây giờ vẫn còn là sáng sớm mà ánh mặt trời chiếu vào đủ làm người ta đổ mồ hôi, qua thêm canh giờ nữa, nhất định còn gay gắt hơn. Nhìn khuôn mặt trắng nõn mịn màng của chất nữ, Tống Mạch đành lòng để nàng chịu khổ, “ cần con, mình nhị thúc cũng làm hết được. Buổi trưa nắng gắt, con mà phơi nắng đen đấy. Nghe lời thúc, ở nhà đợi , buổi trưa mang cơm cho nhị thúc là được rồi.”

      Đường Hoan cúi đầu, “Phơi nắng đen phơi nắng đen, con sợ. Dù sao con cũng lập gia đình, có đen chút cũng có sao đâu?” Nàng đến trước người , túm tay áo , giọng cầu , “Nhị thúc, thúc để con , mình con ở nhà sợ lắm. Thúc yên tâm, nếu con mà mệt, cần thúc bảo, con cũng nghỉ ngơi mà.”

      Tống Mạch nhìn chằm chằm đôi tay bé của chất nữ. Trắng thế này, mềm thế này, có thể gặt lúa được sao?

      Nhưng nàng đến đáng thương như vậy, hơn nữa nàng còn rất nhát gan, đành phải thỏa hiệp, “Được, vậy con cùng với nhị thúc, nhưng lúc đến ruộng phải nghe lời nhị thúc, biết ?”

      “Vâng, Cẩm Chi cái gì cũng nghe theo nhị thúc.” Đường Hoan vui vẻ đáp.

      Vì thế thúc cháu hai người mang theo bình nước, khóa chặt cửa lại, cùng nhau rời .

      Đường Hoan dễ nghe lắm chứ thực ra nàng bao giờ gặt lúa đâu. Ngay cả Cẩm Chi cũng chỉ có thời kì trước mười tuổi là mót lúa, sau khi lớn lên, nàng lại được cha Tống coi thành bảo bối dưỡng ở trong nhà. Vào đến ruộng, nàng ở bên cạnh Tống Mạch chăm chỉ học hỏi, công việc thực ra cũng đơn giản, vừa học làm được. Nàng theo sát bên cạnh Tống Mạch gặt lúa, cũng may ở giấc mộng trước cũng phải vất vả gánh nước đốn củi nên bây giờ có gặt mấy cây lúa cũng rất nhàng!

      Đường Hoan vô cùng vừa lòng với bản thân, vừa ngẩng đầu lên lau mồ hôi, lại bất ngờ phát Tống Mạch bỏ nàng lại ở phía sau rồi.

      Như vậy nào có thể thân thiết thêm được!

      Đúng lúc ấy Tống Mạch cũng vừa vặn quay đầu lại, thấy nàng tay chống lưng đứng đó, tưởng nàng mệt, nên gọi nàng đến dưới bóng cây râm mát ở đầu ruộng ngồi.

      Đường Hoan lên tiếng trả lời, chỉ nhìn .

      Coi trọng lễ nghi, chuyện đó chỉ có ở mấy người trong thành. Tại nơi sơn thôn này, ngoại trừ số quy củ thâm căn cố đế thể vượt qua, ví dụ như nhị thúc thể thành thân với chất nữ, cách ăn mặc ở, cách giao tiếp giữa nam với nữ cũng hề hà khắc. Tiểu thư nhà giàu người ta là cửa lớn ra cửa sau tới, trước khi động phòng cũng thể thấy mặt tướng công. Nhưng các nương 15, 16 tuổi trong thôn thường hay làm hoặc ra bờ sông giặt quần áo, gặp được thiếu niên vừa mắt, cứ mắt qua mày lại với người ta, thỉnh thoảng vài câu chuyện cũng có gì.

      Cho nên, trong mấy ngày mùa này, các nam nhân sợ nóng xắn hết tay áo lên làm việc, thậm chí chỉ mặc cái áo ngoài ngắn tay cũng cần lo lắng nương nhà ai qua trông thấy mắng là đồ lưu manh!

      Hôm nay Tống Mạch cũng mặc áo ngắn bằng vải thô, hai tay áo được vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

      Đường Hoan chợt lóe lên ý tưởng, nàng bước nhanh tới bên .

      Tống Mạch khó hiểu nhìn nàng bước lại gần, “Làm sao vậy?” Mũ rơm vừa đặt xuống, má nàng bị phơi nắng đến hồng rực, tóc mai ẩm ướt, nhưng chẳng có chút khó coi nào, ngược lại giống y như quả đào vừa chín tới. giật mình, vội vàng rời tầm mắt .

      Đường Hoan còn cách năm, sáu bước dừng lại, mi mắt cụp xuống, thẹn thùng : “Nhị thúc, để con, con giúp thúc bó lúa lại? Thúc gặt, con bó…”

      Tống Mạch ngẩn ra, rồi lập tức có phản ứng, chắc là chất nữ gặt lúa mệt rồi.

      săn sóc cười: “ cần, con đến đầu bờ nghỉ ngơi . Ừm, cũng còn sớm nữa, bây giờ về nấu cơm cũng được rồi.”

      Đường Hoan cúi đầu lời nào, nhưng vẫn .

      Tống Mạch lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý để nàng theo sau bó lúa lại.

      Đường Hoan cố ý đứng bên cạnh , kiêng nể gì dõi theo , chăm chú nhìn gò má lạnh lùng của , cần cổ lộ ra, cánh tay rắn chắc, đôi chân dài, còn cả cái mông cong cong của lộ ra khi cúi người xuống nữa. Chân dài mông cong, nàng chỉ muốn xông lên nắm cái!

      Im lặng thưởng thức nửa ngày, vào lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhìn động tác mê người khi Tống Mach ngửa đầu uống nước, đột nhiên lương tâm của Đường Hoan bùng phát, cảm thấy mình dùng mắt chiếm bao nhiêu tiện nghi của Tống Mạch như vậy hình như có chút công bằng.

      “Nhị thúc, con cũng muốn uống nước.” Nàng đứng lên, tiếp lấy bình nước của .

      Tống Mạch mỉm cười đưa cho nàng.

      Đường Hoan nhận lấy, học Tống Mạch ngửa đầu như vậy, xoay mặt qua, đối diện với .

      Nàng mặc cái áo vải cũ, vốn là màu trắng nay trở nên hơi ngà, còn hơi chút. Nàng vừa nhấc tay lên, khuôn ngực đẫy đà càng thêm vươn cao. Ánh mắt Tống Mạch vô ý xẹt qua, mặt nóng lên, định xoay người, tay Đường Hoan chợt rung lên, cả nửa bình nước chảy hết vào vạt áo nàng. Nước nhanh chóng loang ra, bộ quần áo đơn bạc ướt đẫm, dính sát vào ngực nàng, bên ngực đẫy đà hoàn toàn lộ ra, bên ngực khác cũng trong trạng thái .

      Bên dưới Tống Mạch căng lên.

      Tống Mạch giống tận mắt nhìn thấy cảnh sắc mê người kia, cũng nhiệt tình ngẩng đầu lên.

      ~

      _Chương 22: Khát vọng_

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22.1: Khát vọng

      “A, nước chảy ra hết rồi!”

      Đường Hoan bối rối đẩy bình nước ra, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thấy cảnh tượng kiều diễm bên dưới, nàng xấu hổ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt ngập tràn lửa nóng của Tống Mạch.

      Nàng xấu hổ giận dữ trừng cái, hai tay che ngực vội vàng quay , giọng vừa ngượng ngùng lại mang theo chút thầm oán: “Nhị thúc, thúc đừng nhìn nữa!” Giống y như làm nũng trước mặt tình lang.

      Đầu óc Tống Mạch rung động, chợt ý thức được mình làm điều đúng, lắp bắp giải thích: “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc phải cố ý! Con, con mau trở về đổi xiêm y !”

      Đường Hoan đứng yên ở đó, đầu cúi càng thấp.

      Tống Mạch có chút hoảng sợ, chẳng lẽ…chẳng lẽ chất nữ hiểu lầm càn rỡ nên tức giận?

      “Cẩm Chi, thực phải nhị thúc cố ý đâu, ta…”

      “Nhị thúc, thúc đừng nữa, đương nhiên con biết thúc cố ý, người là nhị thúc của con, làm sao có thể…Nhị thúc, con, con, người con ẩm ướt thế này rồi, thúc bảo con làm sao có thể trở về đây? đường bao nhiêu người như vậy, bị người ta nhìn thấy, con, con làm sao còn có mặt mũi mà sống tiếp nữa?” Đường Hoan nhìn sang ruộng lúa xung quanh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, hai bàn tay siết chặt lấy hai cánh tay, xấu hổ chịu nổi.

      Nhìn bóng dáng bé của nàng ngồi ở đó, Tống Mạch hối hận cực kì, vì sao lại nghĩ tới việc này?

      Bây giờ nên làm thế nào đây?

      “Con có mang khăn ? Cứ lau trước …” Đầu đầy mồ hôi, vừa vừa cố gắng dập tắt lửa nóng bất thình lình nổi lên.

      Đường Hoan lắc đầu, “Thôi nhị thúc, thúc làm việc , con ngồi ở đây lát, trời rất nóng, nhanh khô thôi.”

      Tống Mạch há mồm muốn với nàng rằng mặc quần áo ướt như vậy tốt cho sức khỏe nhưng nếu như vậy, cũng nghĩ ra cách nào tốt hơn, chần chừ lát cuối cùng đành bất đắc dĩ xoay người, tiếp tục làm. Trong đầu lại nghĩ buổi trưa phải nấu cho chất nữ bát nước gừng, hẳn chất nữ sao.

      được thêm vài chục bước, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động. Tống Mạch quay đầu, chợt phát thấy chất nữ đâu, bên ruộng chưa gặt có tảng đá lớn, hai chân của chất nữ chợt lộ ra.

      hoảng sợ ném bó lúa trong tay chạy tới nơi đó.

      Chạy tới nơi mới phát chất nữ nằm mặt đất, lấy mũ rơm che mặt, áo ngoài cởi ra vén sang hai bên lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng bên trong cùng với cái áo yếm bị ướt nửa, hai đỉnh hồng phấn nho dựng thẳng bầu ngực no đủ, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến nhìn thấy . Cổ họng Tống Mạch khô rát, ánh mắt dừng lại ở eo mà cái yếm của nàng che hết, tinh xảo như vậy đáng như vậy, tựa như chỉ cần hai bàn tay của cũng có thể bao được hết.

      chợt hiểu ra chất nữ muốn làm gì, chuẩn bị xoay người rời , thầm hy vọng chất nữ chú ý tới mình.

      “Nhị thúc!”

      Tựa như nghe được tiếng động, Đường Hoan lấy mũ rơm ra, chợt phát đỉnh đầu mình là nam nhân hai má đỏ bừng. Nàng hét lên tiếng rồi kéo áo ngoài vào, hai mắt nhắm lại, e thẹn : “Nhị thúc, con, con nghĩ như vậy quần áo mau khô hơn, thúc, con, con phải cố ý cởi đồ ra…nhị thúc!”

      Nàng xấu hổ xoay người giấu mặt , dáng người linh lung càng thêm ràng.

      sao, sao, nhị thúc…còn tưởng con bị say nắng nên ngất xỉu…vậy con cứ nằm , thúc đây!”

      Tống Mạch hoảng hốt bỏ chạy.

      Đường Hoan cười đến run người, cố gắng che miệng để mình phát ra thanh gì.

      nhìn nhiều đến thế rồi, vẫn còn muốn giữ quan hệ thúc cháu đơn thuần nữa sao?

      !

      Buổi trưa, Tống Mạch cùng Đường Hoan về nhà, việc đầu tiên làm là nấu nước gừng cho nàng uống.

      Đường Hoan cầm bát to, cảm động đến mức lệ tràn khóe mi: “Nhị thúc, thúc đối với con tốt, sau này nếu con có thể gặp được nam nhân đối tốt với con chỉ bằng nửa thúc thôi, con cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”

      Tống Mạch cười trêu nàng: “Ngốc à, yên tâm , sau này nhị thúc tìm cho con tướng công còn tốt hơn thúc nhiều, nhất định khi con gả ngày nào cũng sống vui vẻ.” Chất nữ đẹp như vậy tốt như vậy, nam nhân nào lấy được nàng chính là có phúc lớn. Việc hôn nhân với Đổng gia coi như mắt của và đại ca bị mù, sau này, nhất định phải xác định nhân phẩm của nhà trai rồi mới đính
      hôn, thể để chất nữ chịu nửa điểm thương tổn.

      Đường Hoan bĩu môi xinh, ngửa đầu nhìn , tròng mắt lấp lánh, “Nhị thúc, ở trong lòng Cẩm Chi, thúc chính là nam nhân tốt nhất, đời này có ai tốt hơn thúc nữa.”

      Vẻ mặt nàng rất chân thành, trong mắt có tia tình ý say đắm khó có phân biệt, Tống Mạch hiểu sao lại cảm thấy có chút khẩn trương, định tìm tòi nghiên cứu cẩn thận, nàng lại cúi đầu tiếp tục uống canh. Trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác mất mát, vì sao lại mất mát? dám nghĩ tiếp. Tống Mạch lắc đầu, nghĩ nữa, ra ngoài nấu cơm.

      Sau khi ăn xong, kiên trì bắt Đường Hoan ở nhà, thế nào cũng cho nàng ra gặt lúa nữa.

      Đường Hoan tiễn ra tận cửa lớn, đứng tựa vào cửa lưu luyến nhìn theo : “Vậy nhị thúc nhớ trở về sớm đó, con làm cơm tối chờ thúc.”

      Tống Mạch vui vẻ đồng ý, nhanh về phía trước. Quẹo qua ngã rẽ, chợt xúc động quay đầu lại, bất ngờ phát ra chất nữ vẫn đứng ở đó nhìn . Ánh mắt chạm vào nhau, nàng nhoẻn miệng cười với , giống như đóa hoa tường vi rực rỡ, kiều diễm bức người.

      Tim như ngừng đập, đầu óc Tống Mạch mờ mịt, còn chưa kịp nghĩ ra nên đáp lại thế nào, tấm mắt bị vách tường che khuất.

      Bước chân chợt dừng lại, nhớ tới cảm xúc khác lạ vừa rồi. Chất nữ ỷ lại vào , chất nữ nhìn theo , chất nữ chờ trở về như vậy , càng ngày càng giống như thê tử…

      Tại sao lại xuất giấc mơ hoang đường đến nhường này?

      Tống Mạch ảo não siết chặt tay.

      ~

      rồi, Đường Hoan đóng chặt cửa lớn rồi vào phòng trong, chui vào trong ổ chăn của Tống Mạch ngủ say. Mấy hôm nay vì giả làm chất nữ ngoan ngoãn hiếu thảo mà nàng chẳng thể nào ngủ đủ, tình hình hôm nay thân thiết cũng đến nỗi tệ lắm, bây giờ nàng phải ngủ bù đến tối mới có thể tiếp tục trêu đùa Tống Mạch được.

      Nàng vừa ngủ lát mà đến hoàng hôn, ngủ đến trời tối luôn, đột nhiên nàng ngửi thấy mùi thơm của cháo hầm.

      Đường Hoan hoảng sợ mở to mắt, vừa nhìn ra ngoài phát trời tối lắm rồi.

      “Nhị thúc?” Nàng kinh ngạc gọi lớn.

      Có người đến trước cửa, cách tầng rèm cửa với nàng, “Cẩm Chi ngủ dậy rồi sao? Vậy con mau đứng lên , cơm nấu sắp xong rồi.”

      Cho dù da mặt có dày đến đâu, Đường Hoan vẫn cảm thấy ngượng ngùng, hứa là buổi tối nấu cơm, ai ngờ…

      Nàng chậm chạp mặc xiêm y vào rồi ra ngoài rửa mặt, hai má nhăn nhó đứng bên cạnh Tống Mạch, đỏ mặt giải thích: “Nhị thúc, con, con buổi trưa có chút buồn ngủ nhưng nằm trong chăn mãi mà ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu lại ra những hình ảnh….con rất sợ, chùm kín chăn mà cũng dám mở mắt, nghĩ tới tối qua có nhị thúc ôm con còn sợ nữa nên mới đắp chăn của thúc lên, rồi, rồi ngủ say mất….Nhị thúc, thúc, thúc trở về từ lúc nào vậy? Thúc mệt mỏi cả ngày rồi, vì sao lại gọi con dậy để chất nữ nấu cơm cho thúc ăn…”

      Tống Mạch thái dưa chuột ở bên cạnh, thấy hai má nàng đỏ bừng, cười : “ việc gì, ngủ cứ ngủ , nhị thúc mệt chút nào đâu. Được rồi, giúp nhị thúc bê bàn ra, rồi ăn cơm thôi.”

      Đường Hoan ngoan ngoãn làm theo.

      Gạo trắng tinh vo kĩ hầm nhừ làm cháo, bỏ vào chút muối rồi trộn với dưa chuột dấm chua, lại thêm đĩa dưa muối, còn có cả quả trứng gà, đó là trứng gà Tống Mạch bỏ thêm vào khi nấu cháo, đương nhiên phải để cho ăn mà là cho chất nữ ngoan của . Trứng gà nhúng qua nước lạnh rồi, còn nóng lắm, đưa cho nàng: “Ăn , hai ngày nay con gầy nhiều quá.”

      Đường Hoan nhận lấy trứng gá, lặng lẽ nhìn xuống bộ ngực của mình, rất muốn hỏi Tống Mạch làm sao mà biết nàng gầy nhiều, chẳng lẽ là sờ ngực mà ra? Bộ ngực của nàng ràng là rất hùng vĩ nha!

      Nàng thuần thục bóc trứng gà sau đó tách ra nửa cho , “Nhị thúc ăn , dù sao cũng là trứng gà nhà mình, lần sau nhị thúc đừng chỉ nấu cho mình con, mỗi người chúng ta quả. Người là nhị thúc của con, làm việc vất vả như vậy rồi còn ăn đủ nữa, chất nữ đau lòng.”

      Nàng nàng đau lòng cho

      Tim Tống Mạch chịu khống chế đập nhanh liên hồi. Lời này, làm sao chất nữ có thể ra đây?

      Nhưng cũng đúng thôi, bọn họ là thúc cháu, chất nữ vẫn luôn coi là thúc thúc ruột thịt, đương nhiên là nghĩ cái gì ra cái ấy.

      Nhân lúc còn sửng sốt, Đường Hoan mỉm cười bỏ trứng gà vào trong bát .

      Đối diện với khuôn mặt tươi cười của nàng, Tống Mạch cũng tự giác mỉm cười.

      Sau khi ăn xong, Đường Hoan chủ động giành lấy việc rửa bát, rửa xong rồi nàng còn hỏi Tống Mạch: “Nhị thúc, con nấu nước tắm đây, nhị thúc tắm chưa?”

      Tống Mạch vừa nhốt gà trở về, “Con cứ đun cho con thôi, nhị thúc tắm nước lạnh là được.” rửa tay rồi giúp nàng rửa sạch thùng tắm, đem vào phòng phía tây, khi ra, nhịn được thử thăm dò hỏi: “Cẩm Chi, hay là đêm nay con chuyển về phòng phía tây ngủ ?” Chung quy cũng là đại nương rồi, hai người ngủ cùng phòng tốt lắm.

      Đường Hoan ngồi xổm trong bếp đun nước, hai mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy bập bùng, môi mím chặt lại, gì, chỉ vươn tay ra đút thêm que củi.

      Đây là muốn sao…

      Chương 22.2:

      Tống Mạch bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Thôi vậy, qua hai ngày nữa chờ con quen rồi sau.”
      Khóe môi Đường Hoan lập tức cong lên, Tống Mạch nhìn thấy, cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ chất nữ vẫn còn là tiểu hài tử a…

      Nước đun xong, hai người thay nhau rửa mặt.

      Rửa xong rồi, Đường Hoan tết tóc lại rồi đến nhà phía đông.

      Tống Mạch gội đầu, mệt mỏi ngày trời, giờ chỉ muốn ngủ yên giấc.

      Đường Hoan mặc trung y đứng trong phòng, tóc dùng khăn búi lên. Thấy Tống Mạch chuẩn bị nằm xuống, nàng liền đến cạnh giường, giọng hỏi: “Nhị thúc, thúc ngủ chưa?”

      Tống Mạch lập tức ngồi dậy, “Chưa, làm sao vậy?”

      Đường Hoan tuột khăn ra đưa cho , “Nhị thúc, tóc con dài quá, đứng lau rất mỏi tay, thúc giúp con được ? Trước kia đều là cha con…” được nửa tiếp được nữa.

      Trong lòng Tống Mạch tê rần, chút do dự tiếp lấy khăn, “Đưa cho thúc, nhị thúc giúp con.”

      Đường Hoan yên lặng đưa cho . Tống Mạch ngồi xếp bằng ở đầu giường gần lò sưởi, cẩn thận lau tóc giúp nàng, từ xuống dưới. Ánh mắt chạm vào vành tai trắng mịn của nàng, lập tức nhắm mắt lại.

      “Ưm, thoải mái a, có nhị thúc tốt.” Đầu Đường Hoan nhàng đung đưa theo động tác của , giọng mềm mại, “A, nhị thúc chút, con đau…”

      Trời bên ngoài tối mịt, nhà người trong thôn đến buổi tối cũng đốt đèn, có số việc sờ soạng là có thể làm được, nếu thể chờ đến hừng đông là được. Tống gia cũng phải ngoại lệ, nhưng đêm nay, Đường Hoan cố ý thắp ngọn nến.

      Trong căn phòng khép kín, ánh nến vàng dìu dịu mờ nhạt, chóp mũi vương mùi thơm ngát của con , bên tai là tiếng nàng mềm mại duyên dáng gọi, hô hấp của Tống Mạch chịu chế càng ngày càng trở nên nặng nề, chỉ ngóng trông mau mau chấm dứt. Đáng tiếc, bởi vì chột dạ nên vẫn dám cầu nàng đừng gì.

      “Nhị thúc, lưng áo con bị ướt rồi, để con ngả đầu về phía trước bên cạnh giường .”

      “Được.”

      Vì thế Đường Hoan xoay người ra cạnh giường, cúi đầu, mái tóc đen dài cũng được chuyển lên phía trước.

      Động tác của Tống Mạch chợt cứng đờ.

      Tư thế này, sườn mặt và cần cổ của nàng đều lộ ra, trung y rộng thùng thình theo động tác của nàng mà càng thêm lỏng lẻo, đỉnh tuyết trắng đẫy đà bên trong càng lộ ra nhiều hơn, nhìn thấy mê người.

      Nếu vừa rồi cảm giác chỉ có khẩn trương, bây giờ cảm giác của Tống Mạch chính là nóng rực.

      Nhưng chỉ có thể làm bộ như thấy, nếu như bỏ dở nửa chừng, chất nữ mà truy hỏi, vạn nhất…

      lấy khăn bao xung quanh mái tóc dài của nàng, nhàng chà xát, nhắm mắt dám nhìn nàng.

      nhìn nhưng Đường Hoan lại liếc mắt nhìn . Tại vì vị trí nên nàng chỉ có thể nhìn thấy từ ngực trở xuống, nếu ngẩng lên nhìn, có thể phát ra động tác của nàng. Bên ngực đương nhiên cũng có gì hay mà xem, nhưng vì sao giữa hai chân lại nhô lên thế này? Tuy bị cố ý dùng trung y che khuất nhưng Đường Hoan vẫn tinh tường nhìn thấu.

      Đường Hoan cười khẽ.

      Nam nhân này, thành thành , cuối cùng vẫn chịu được trêu chọc.

      Sư phụ , có nam nhân nào bị cám dỗ rồi còn có thể bình thường, thực dễ dàng động lòng a, đó là loại bản năng muốn bộc phát ra, bản năng thức tỉnh rồi, càng khống chế càng áp lực, lại càng thêm khát vọng.

      Nàng ở bên cạnh quyến rũ . phải người canh rừng, là nhị thúc của nàng, phải chăm sóc nàng, cho nên ngay cả tránh né cũng thể. Như vậy, Tống nhị thúc, thúc còn có thể kiên trì bao lâu đây?

      Đáng tiếc, nàng cần thêm cơ hội tỏ tình với , cơ hội chưa đến mạo muội thổ lộ khiến hoài nghi. Quan hệ thúc cháu chính là gông xiềng vây khốn cũng chính là trở ngại chính khiến nàng thể dộng thủ.

      Lau tóc xong, phía sau lưng của Tống Mạch đều ướt đẫm cả.

      Đường Hoan làm như có việc gì treo khăn lên, thổi tắt nến rồi cởi giày lên giường.

      Tóc nước nữa nhưng vẫn còn ẩm, Đường Hoan đành tìm việc làm: “Nhị thúc, tóc con vẫn còn ẩm nên chưa ngủ được, ngồi mãi cũng chán hay để con giúp thúc xoa bóp vai ? Thúc làm việc ngày rồi, bả vai nhất định rất nhức mỏi.”

      Trải qua đợt tra tấn kéo dài vừa rồi, khốn khổ của Tống Mạch sớm được bình ổn nhưng dám đồng ý với nàng, vừa nằm xuống buồn ngủ: “ cần, bây giờ nhị thúc chỉ muốn ngủ, nếu con cứ thắp nến lên khâu vá quần áo , đến khi tóc khô ngủ tiếp.”

      “Nhị thúc, cha con cho con thắp nến may vá vào buổi tối, cha là mắt dễ bị hỏng.” Đường Hoan mặt đối mặt với , giọng .

      Tống Mạch nghĩ vậy cũng đúng, “Ừm, vậy con…”

      Đường Hoan làm nũng nhào đến bên người , “Nhị thúc, thúc cũng đừng khách khí với Cẩm Chi như vậy. Thúc chăm lo cho con nhiều như vậy, Cẩm Chi chỉ muốn hiếu kính người. Trước kia con lúc nào cũng xoa bóp bả vai cho cha con, giờ cha con rồi…con chỉ có mình thúc là người thân để hiếu kính, thúc đừng khách khí với con như vậy được ? Nếu thúc lại tiếp tục khách khí với con, con cảm thấy trong lòng thúc thực ra vẫn còn để ý chuyện của nãi nãi, coi Cẩm Chi là chất nữ ruột thịt…”

      Trong bóng tối, hơi thở ấp áp của nàng phả vào, bộ ngực mềm mại đặt người , cả người Tống Mạch cứng ngắc thể nhúc nhích. Về phần nàng cái gì, nghe thấy nhưng lại giống như nghe thấy, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất là đồng ý với nàng, đồng ý xong rồi, nàng đứng lên, “Vậy được, Cẩm Chi giúp nhị thúc xoa bóp vai .”

      “Vâng, vậy nhị thúc mau ngồi lên !”

      Đường Hoan vui vẻ ngồi thẳng dậy.

      Tống Mạch như trút được gánh nặng, chậm rãi ngồi dậy, ngồi xếp bằng, lưng quay về phía nàng.
      Đường Hoan tiến lại gần , tay bé cởi áo ra: “Nhị thúc, cách xiêm y mà xoa bóp phải dùng nhiều sức, thúc cởi trung y ra , trong phòng tối lắm, nhị thúc cần cảm thấy ngượng ngùng đâu. Hơn nữa, con còn nhớ cha từng , nương mất sớm, nãi nãi thích con, cha lại thường xuyên bận rộn lo được cho con, người trước đây chăm lo con nhiều nhất chính là nhị thúc, đến ôm con xì xì hay tắm rửa cho con nhị thúc cũng làm hết rồi…nếu bây giờ nhị thúc còn ngượng ngùng trước mặt Cẩm Chi vậy sau này Cẩm Chi gặp thúc chẳng phải xấu hổ lắm sao?”

      (cái vụ “ôm con xì xì” này chính là…chính là…giải quyết nỗi buồn cho trẻ con ấy mà : ))))

      Tống Mạch dở khóc dở cười.

      Hai việc này có thể nhập làm sao? Khi đó nàng còn có tắm rửa cho nàng cũng cần lo lắng người ngoài gì. Bây giờ chất nữ lớn rồi, chưa đến chuyện để tay trần cho nàng xoa vai, chỉ riêng chuyện hai người ở chung phòng, nếu truyền ra ngoài nhất định khiến người ta chỉ trích.

      muốn cự tuyệt.

      Đường Hoan biết dễ dàng đồng ý như vậy nên mặt dày ôm lấy bả vai rắn chắc của , “Nhị thúc, thúc đồng ý với Cẩm Chi , Cẩm Chi, Cẩm Chi chỉ muốn hiếu kính thúc như hiếu kính với cha con thôi!”

      Chẳng lẽ chất nữ vẫn thể chấp nhận việc đại ca qua đời nên hoàn toàn đem hết tình cảm cha con đặt lên người ?

      Tống Mạch miên man suy nghĩ, nhất thời đành lòng đồng ý, nhắm mắt lại, cởi trung y.

      “Nhị thúc tốt, vậy con bắt đầu xoa bóp cho nhị thúc nhé, nếu dễ chịu rồi, nhị thúc nhớ cho con biết tiếng!” Đường Hoan quỳ gối xuống, hai tay đặt lên vai , dùng sức ấn .

      Tống Mạch thực kinh ngạc. Ngoại trừ lúc đầu đối mặt với nàng mang đến cho cảm giác kích thích khác thường, giờ nhanh chóng cảm nhận được cảm giác thoải mái, cả người như được thả lỏng, lực tay của chất nữ vừa vặn tựa như rất quen thuộc với việc này.

      Đại ca cũng từng để chất nữ hiếu kính thế này sao?

      Tống Mạch cảm thấy có chút kì quái nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu đại ca có thể, vậy người làm nhị thúc như cũng cần quá câu nệ, chung quy cũng vẫn là nhà mình, với chất nữ ai ra, người ngoài làm sao biết? Huống hồ bọn họ ngay thẳng, chất nữ hiếu thuận với nhị thúc, đó là chuyện bình thường.

      Lòng buộc chặt nay trở nên thả lòng, vật vẫn dựng thẳng ở phía dưới nay cũng mềm xuống
      Đường Hoan nhận ra thay đổi của , cười hỏi : “Nhị thúc, thoải mái ?”

      Tống Mạch gật đầu.

      Đương nhiên là thoải mái rồi, trong lòng Đường Hoan oán thầm. Tuy có võ công nhưng dù sao nàng cũng học qua về huyệt đạo cơ thể người, huyệt đạo nào ấn vào thoải mái, huyệt nào trọng yếu khiến người ta mất mạng, nàng đều biết , hơn nữa khi bé còn được sư phụ xoa bóp nhiều lần. Sau này sư phụ còn cho nàng quyển bí kíp xoa bóp, dặn rằng: Dùng cái này người nam nhân, trừ khi kẻ đó trời sinh “giơ” nổi nếu có nam nhân nào “cứng” lên.

      Nàng im lặng nở nụ cười, “Nhị thúc, vậy thúc để con xoa xoa thắt lưng cho thúc ?”

      Con người trời sinh muốn hưởng thụ, được nửa, đắm chìm trong hiếu thuận của chất nữ, khi bình tĩnh trở lại rồi, Tống Mạch đương nhiên còn phản đối nữa, “Được, nhưng sức con yếu, ấn mấy cái là được, đừng cố quá mệt. Bây giờ nhị thúc thoải mái lắm rồi.”

      Đường Hoan câu hai nghĩa: “Nhị thúc cần lo lắng, chất nữ khiến thúc càng thoải mái hơn.”

      xong, ngón tay thon thon từ từ chuyển xuống phía dưới, ba ngón tay ở giữa chia ra đặt ở hai nơi, đôi môi đỏ mọng của nàng mập mờ phun ra làn hơi ấm nóng lên cột sống , ngón tay cũng đồng thời ấn vào: “Nhị thúc, nơi này, thoải mái ?”

      “Ừm…thoải mái.”

      Nhưng bả vai vốn xuôi xuống nay chợt dựng đứng lên, thắt lưng đứng thẳng, hô hấp loạn nhịp, “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc mệt rồi, con cũng ngủ sớm chút ?” tay khoác qua giữa hai chân, vụng trộm đè lại nơi đó, cho mình kêu ra tiếng nào. Trong cơ thể tựa như có ngọn lửa điên cuồng, mỗi khi ngón tay nàng ấn cái, ngọn lửa kia càng bốc cháy to hơn, cháy đến nỗi thể chịu đựng được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cấm kỵ đáng xấu hổ.

      Trong giọng của Đường Hoan giấu được kinh ngạc và tiếc nuối: “Nơi này cũng thoải mái sao? Tiếc là trước kia giúp phụ thân ấn huyệt con có chạm qua nơi này…”

      Tống Mạch khó có thể che dấu hơi thở dồn dập của mình. trách được, nếu chạm qua, đại ca dù thế nào cũng để chất nữ “giúp” nữa đâu.

      “Cẩm Chi, nhị thúc, nhị thúc…”

      Rốt cuộc Tống Mạch cũng thể nào kiên trì được nữa, vụt đứng lên rồi nhảy xuống: “Nhị thúc ra ngoài lát, con cứ ngủ trước !” xong liền xông ra ngoài luôn.

      Đường Hoan bổ nhào vào trong chăn, phải cắn vào chăn mới ngăn được tiếng cười của mình.

      Nàng dám cá, nhất định là Tống Mạch ra bên ngoài tự mình giải quyết.

      Dưới chân tường trong hậu viện Tống gia, Tống Mạch quay mặt vào tường, tay giữ cạp quần, tay “giúp đỡ” chính mình, dồn dập cử động. Hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khẽ nhếch tràn ra hơi thở nặng nề, trong đầu thoảng qua tất cả đều là hình ảnh bộ ngực đẫy đà cùng vẻ đẹp rực rỡ của chất nữ, lưng vẫn vương lại từng cái ấn say lòng của nàng, quanh quẩn bên tai là lời mềm mại của nàng: “Nhị thúc, thúc thoải mái ?”

      .

      .

      .

      thoải mái!

      Động tác tay Tống Mạch càng nhanh hơn, cho đến khi kêu lên tiếng bắn tất cả ** ra ngoài!

      ~

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, thực ra Tống Mạch rất may mắn nha, bây giờ là tra tấn nhưng tương lại lại hưởng thụ, kỹ thuật của Hoan Hoan nhà chúng ta rất tốt mà~ :behe:
      Phong Vũ Yên, Xing Bairong, Mizuki4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :