1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 94: Vấn tình

      Đứng ở đỉnh núi, gió lớn từ thảo nguyên bát ngát nơi xa ngược chiều thổi tới, ống tay áo tà váy quay cuồng, bay phất phới.

      Đại khái là cảm thấy nữ tử yếu ớt có gì kiêng dè lắm, Ô Đốn cũng có bắt Đường Hoan, ta thả nàng tự do, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, như tùng xanh cao ngất vách đá dựng đứng, quan sát phía dưới. Nhưng Đường Hoan tin tưởng, nếu nàng nghe cảnh cáo của ta dám hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm chuôi đao bên hông của nam nhân tuyệt đối vào lúc nàng xoay người muốn chạy rút đao ra, chém vào người nàng.

      Nàng nhận ra rồi, người này chính là thích khách đêm đó.

      Nhưng ta là ai có liên quan gì đến nàng? Mạng của nàng bây giờ, nắm giữ ở người Tống Mạch.

      Có lẽ, từ lúc bắt đầu mộng cảnh, mạng của nàng nắm ở trong tay Tống Mạch rồi, nhưng khắc nào, làm cho nàng cảm thụ được ràng như thế.

      Vách đá giống như bị đao trời cắt ra, đột ngột từ mặt đất mọc lên thẳng đứng từ xuống dưới, đừng là đứng ở vách đá, chỉ là cách vách đá dù xa mấy bước, chỉ sợ cũng bị loại khí thế cao chót vót này trấn nhiếp. Nhưng Đường Hoan sợ, nàng thậm chí còn đứng gần phía trước hơn so với Ô Đốn, rủ mắt nhìn phía dưới hẻm núi, nhìn chằm chằm từng cử động của nam nhân kia.

      thay đổi thân áo trắng.

      Đường Hoan cười khổ. Tống Mạch rất ít mặc đồ trắng, hôm nay khi ra cửa người là chiếc áo choàng màu đá xanh, bộ áo trắng này, hẳn là thay ở sân bóng đánh cúc. Ngọc quan cột tóc, áo trắng áo bào trắng giày đen, trong lúc xoay người đâm ngược tay áo vọt bay, trường kiếm lật xoay tròn nhanh như chớp, chuẩn xác đảo qua cổ kẻ địch, đâm vào trong ngực đối phương, rút ra, mang ra vòi máu bắn tung toé, ở người , như mai đỏ rơi xuống nền tuyết trắng.

      Vốn là, muốn cho nàng xem là tư thế hiên ngang oai hùng của sân bóng, nhưng biết, chiêu thức độc ác dứt khoát lưu loát thu gặt mạng người của bây giờ, mới khiến cho nàng mở lòng cổ vũ cho . Cho dù nhớ lại chỉ là kiếm chiêu, cho dù có nội lực phát ra kiếm khí, như bây giờ, đủ rồi. Lấy địch trăm, ung dung nhàn nhã, đây mới là phong phạm người giang hồ cần phải có.

      Mặc dù hùng mạnh của làm cho nàng tắt thở trong nháy mắt, nhưng Đường Hoan phải thừa nhận, Tống Mạch là cường giả khiến cho người ta sùng bái. Nếu như có hiềm khích kia, nàng rất thưởng thức ... thưởng thức, hay là muốn hái ?

      Tựa hồ mặc kệ có biết có võ công siêu tuyệt hay , chỉ cần nàng gặp phải , nhất định chịu lần tội này nhỉ?

      Đường Hoan bất giác cười, khi nào rồi, vậy mà nàng còn có lòng dạ suy nghĩ những thứ này chứ?

      Liếc mắt cái về phía nam nhân cao lớn bên cạnh sắc mặt càng ngày càng khó coi, Đường Hoan bắt đầu đảo qua vách đá. Theo tình huống bây giờ, Tống Mạch giết sạch mọi người phía dưới tuyệt đối có vấn đề, khi đó, nàng mới tin Ô Đốn thực thả nàng. Nếu như thế, Tống Mạch hoàn thành việc cần phải làm, tiếp theo phải dựa vào nàng rồi. Nàng tuyệt đối làm cái loại nữ nhân ngu xuẩn liên luỵ người kia.

      Vì chính mình.

      ~

      mặt Ô Đốn trầm như trời sắp mưa.

      tới khắc đồng hồ, tướng sĩ Hung Nô của ta chết quá nửa. Hoặc là chết, hoặc là sống, người bị thương, bởi vì mỗi chiêu của Tống Mạch là toi mạng.

      Lần này, ta tổng cộng dẫn theo năm trăm người. thảo nguyên, hùng là đáng tôn kính, ta kính nể bản lĩnh của Tống Mạch, cho nên đồng ý trực tiếp dùng nữ nhân này uy hiếp chết, ta muốn để cho Tống Mạch chết trận, bị chết giống như nam nhân, cho dù như vậy làm rất nhiều tướng sĩ của ta chết vô ích. ta chuẩn bị kỹ càng rồi, trăm đủ cho chôn cùng, hai trăm có thể tiêu hao chết ? Nhưng bây giờ, mắt thấy động tác của mau chuẩn độc ác vẫn như lúc ban đầu, dường như cũng có tiêu hao bao nhiêu thể lực...

      ta luyến tiếc để cho tất cả chiến sĩ bị Tống Mạch chôn cùng.

      Vậy đừng trách ta vô sỉ. ta muốn cho Tống Mạch chết vinh quang, là tự Tống Mạch nghe lời.

      Rút đao đặt lên cổ nữ nhân, Ô Đốn cao giọng hét lớn với phía dưới: "Tất cả dừng tay! Tống Mạch, muốn nữ nhân của ngươi đầu thân khác chỗ, ta khuyên ngươi lập tức dừng tay!"

      Giọng nam hùng hồn quanh quẩn ở phía hẻm núi, vòng vòng. Những giáp sĩ Hung Nô may mắn sống sót kia sớm bị giết đến sợ rồi, lúc này nghe được mệnh lệnh của Thiền Vu, dường như ở Quỷ Môn quan nhặt lại được cái mạng, lập tức rối rít rút lui về phía sau, lộ ra mảnh đất trống “thây ngã máu nhuộm” ở giữa. Trong mảng thi thể, nam nhân quần áo đầy máu cầm kiếm đứng mình, là trấn Bắc tướng quân uy danh hiển hách kia.

      Tống Mạch ngửa đầu, nhìn về phía nàng.

      Vách đá rất cao, thấy khuôn mặt của nàng, chỉ nhìn thấy váy đỏ của nàng bay lượn theo gió, chỉ nhìn thấy đoá hoa lựu như lửa đỏ kia đầu nàng. Đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, nàng chính là đoá hoa diễm lệ nhất nở vách đá dựng đứng kia, hoa thuộc về . nhất định, hái nàng xuống.

      Nữ nhân ngốc này, nàng có sợ hãi ?

      Hẳn là , nàng ngốc như vậy.

      yên lặng nhìn nàng, yên lặng chờ đợi người tên là Ô Đốn kia đưa ra điều kiện.

      "Nam nhân của ngươi tệ." Ô Đốn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đường Hoan, khen ngợi tận đáy lòng, "Đương nhiên, ngươi cũng tệ, nữ nhân lớn mật, ngươi xứng đáng với thích của . Đáng tiếc, hôm nay các ngươi nhất định chỉ có thể sống người. Ngươi yên tâm, Ô Đốn ta chuyện giữ lời, sau này cho dù ngươi chịu theo ta, ta cũng thay chăm sóc ngươi cả đời lo."

      Đường Hoan quay đầu nhìn ta: "Ngươi muốn làm như thế nào? Người của ngươi giết được ."

      Ô Đốn cao giọng cười to, thanh vang dội hùng hồn, cho nàng nghe, cũng cho Tống Mạch bên dưới nghe: "Trấn Bắc tướng quân võ nghệ cao siêu, người của ta đương nhiên giết được , nhưng mạng đổi mạng, vì ngươi, tự kết thúc bản thân." xong cúi đầu hô to: "Tống Mạch, ta đếm tới mười, hoặc là ngươi vung kiếm tự sát, hoặc là ta đưa đầu của nàng [​IMG]
      Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 95: Cỏ

      Lúc Đường Hoan "tỉnh" lại, sắc trời tối.

      Nàng mở mắt ra, thấy Tống Mạch đứng ở xa xa, quỳ trước người là tám hộ vệ lấy Chu Dật cầm đầu.

      Bọn họ còn ở thảo nguyên, ở thượng du Bạch Hà. Sau khi Tống Mạch cứu nàng, bắt lấy kẻ có quan hàm cao nhất trong số những tướng sĩ Hung Nô còn sót lại kia, lệnh cho y dẫn mọi người trở về Thanh thành, là quy hàng, là báo tin cho mười sáu hộ vệ, kẻ phục, chết. Đám Hung Nô này nơi nào từng nhìn thấy võ công có thể bay như vậy? Gan vốn bị Trấn Bắc tướng quân dọa vỡ cũng sắp vỡ thành mảnh vụn rồi, cũng sinh ra bất kỳ tâm tư chống lại nữa, chật vật mà .

      Sau đó, Tống Mạch ôm nàng tới bờ sông. dịu dàng lau mặt cho nàng, lau xong rồi, tự mình ra lòng sông giặt quần áo tắm rửa.

      rồi, trái tim của Đường Hoan mới xem như trở xuống chỗ cũ.

      May mắn may mắn, Tống Mạch chỉ là chả hiểu ra sao cả tự dưng khôi phục được nội lực khinh công, cũng có nhớ lại thân phận trước khi nhập mộng.

      Nàng giả bộ bất tỉnh, đương nhiên hỏi tới , nhưng loại chuyện này cũng cần hỏi, theo thái độ của đối với nàng có thể đoán được.

      Nhìn lát, nàng khoanh chân ngồi dậy, thoải mái nhìn bọn họ. Nàng nhìn thấy Tống Mạch quay đầu nhìn nàng, sau đó biết lại gì đó, tám người Chu Dật liền chỉnh tề đứng dậy, lên ngựa rời .

      Tống Mạch về phía nàng.

      Đường Hoan nhìn chăm chú chớp mắt, cho đến khi nàng có thể thấy dịu dàng trong mắt , nàng mới yên tâm lớn mật tiếp tục ngây ngốc nhìn .

      "Suy nghĩ cái gì vậy?" Tống Mạch ngồi vào bên cạnh nàng, ôm nàng lên đùi, động tác vô cùng thân thiết tự nhiên.

      Đường Hoan ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn mặt : "Tướng quân, ta … ta nhảy xuống sau đó, dường như thấy ngươi bay lên, đây, đây phải nằm mơ chứ?"

      " phải." mặt Tống Mạch cũng lộ ra tia mê mang, cằm dán vào trán nàng thào : "Ta cũng biết là vì sao. Khi đó ta thấy nàng nhảy xuống, chỉ muốn đỡ được nàng, suy nghĩ vừa trỗi dậy trong đầu liền ra ít hình ảnh qua trong giấc mộng trước kia, tiếp theo..."

      Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, khỏi ôm chặt lấy nàng, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa lại phải trơ mắt nhìn nàng...

      Tống Mạch biết, như vậy nhất định bình thường, nhớ lại mấy đời trước đứt đoạn như trước, tự lĩnh ngộ chiêu thức võ công, tất cả cũng cần lời giải thích. Nhưng vắt hết óc cũng suy nghĩ được ràng, đành phải tạm thời mặc nó , dù sao đối với cũng có hại. Vả lại trước mắt là quan trọng nhất, là vui vẻ cùng nàng trong năm ngày cuối cùng này.

      Bắt đầu từ khắc nàng nhảy xuống kia, tin nàng.

      Nàng là nữ quỷ, nàng nhớ mấy đời trước, nhưng nàng nhất định thích , người nàng muốn tìm kia cũng là . Năm ngày sau, chờ nàng gặp quỷ sai khôi phục trí nhớ, hỏi nàng kỹ. Mặc kệ trước kia nàng “câu” xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần sau đó tình cảm của nàng với đều là , có thể tha thứ cho nàng lừa gạt lúc đầu. Nếu vào được hoàng tuyền, thể theo cùng nàng gặp quỷ sai, ở kiếp sau chờ nàng, khi đó nàng nhớ được hỏi, nàng nhớ được, cũng chấp nhất nữa cho qua, chỉ vui vẻ sống cùng nàng.

      Thấy hoàn hồn, Đường Hoan chớp chớp mắt, vẫn là thể tin được: "Người làm sao có thể bay? Tướng quân, ngươi..."

      Tống Mạch cầm tay nàng hôn cái, "Đừng gọi ta là tướng quân, gọi thẳng tên của ta, ta tên là Tống Mạch, sau này nàng hãy cứ gọi ta như vậy."

      "Hả?" Đường Hoan ngẩn người, bất an dời tầm mở mắt: "Làm sao đột nhiên muốn ta gọi như vậy? Tướng quân tốt lắm ..."

      Tống Mạch nâng cằm nàng lên, con ngươi đen sâu thẳm chăm chú nhìn vào mắt nàng: "Bởi vì ta thích nàng, thích nàng nữ quỷ này, nàng phải cũng thích ta sao? Chúng ta thích nhau, gọi tướng quân chẳng phải là rất xa cách?"

      Đường Hoan hoàn toàn choáng váng, mặt cười càng ngày càng đỏ: "Ngươi, ngươi phải thích Lục..."

      " có," Tống Mạch ôm chặt lấy nàng: "Từ vừa mới bắt đầu thích chính là nàng, canh giữ ở bên cạnh nàng, vì chờ nàng trở về. Nàng phải muốn tìm nam nhân thích nàng lòng sao? Ta chính là người đó, bởi vì nàng nhớ được ta, ta tức giận, mới cho nàng."

      " ?" Trong mắt Đường Hoan nổi lên nước mắt, thấy Tống Mạch gật đầu, nàng đẩy ra cái, muốn chạy, chạy được, bị nam nhân ôm ở trong lòng. Đường Hoan tức giận đến đấm ngực , khóc mắng : "Vậy vì sao ngươi muốn gạt ta? Ta cho ngươi ta nhớ chuyện trước kia, đương nhiên biết ngươi! Ngươi tốt rồi, cái gì mà lòng thích ta, còn phải vẫn cực kỳ hung dữ với ta?"

      "Lúc nào ta hung dữ với nàng?" Cằm bị nàng cào cái, Tống Mạch bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng, nhưng nàng còn thành , ở trong lòng xoay đến xoay , xoay đến châm lửa trong lòng . đành phải đặt người ở cỏ, đè làm nàng ép nàng ngoan ngoãn nghe chuyện, lại đặt bàn tay của nàng ở trước ngực nàng: "Nàng vuốt lương tâm mà , khi nào ta thực hung dữ với nàng? Trừ giọng điệu hơi lạnh chút ra, nàng muốn ăn ta cho nàng, nàng muốn ăn ngon ta cũng cho nàng, nàng cưỡi ngựa bị thương ta coi nàng thành tổ tông mà hầu hạ, còn có, ta chịu vì nàng mà mình ngựa nhảy vào bẫy của người [​IMG]
      Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      GIẤC MỘNG 9: TỐNG VƯƠNG GIA – LƯU LUYẾN SI MÊ DỨT

      Chương 96: Mưa to

      Tổng binh Định Châu bởi vì cấu kết kẻ địch bên ngoài bị người buộc tội, sổ con đưa tới Kinh thành, Tân hoàng tuổi, Đoan vương nhiếp chính, cử Cảnh trữ hầu Thẩm Mộ Nguyên làm tân nhậm tổng binh, ngay hôm đó nhậm chức.

      Cảnh trữ Hầu phủ, thư phòng.

      Bên ngoài bóng đêm bao phủ, trong phòng ánh đèn mông lung, Thẩm Mộ Nguyên ngồi ở trước bàn đọc sách, chân mày khoá chặt.

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra.

      Hầu phủ dùng thông truyền mà có thể ra vào thư phòng của ông, chỉ có người. Thầm Mộ Nguyên để văn thư trong tay sang bên, day day trán, trước khi trưởng nữ tiến vào thay bộ mặt thoải mái.

      "Phụ thân, trễ thế này, sao người còn chưa ngủ? Sáng mai còn phải lên đường sớm đó." Thẩm Du mang theo cái hộp đựng thức ăn đến, đứng ở trước bàn, tay ngọc thon thon mở nắp gỗ lim ra, bưng ra cái bát sứ trắng đưa đến trước mặt phụ thân, tiện thể ngồi xuống ở ghế bên cạnh, nâng cằm nhìn ông, mắt cười trong suốt: "Phụ thân, đồ người muốn mang theo ra ngoài con chuẩn bị xong cho người rồi, chuyện Định Châu con hiểu, nhưng con tin tưởng phụ thân có thể làm tốt chức vị Tổng binh kia. Trong nhà, con chăm sóc tốt bản thân, chỉ cần bà ta làm chuyện quá giới hạn, con đối phó bà ta, ngài cứ yên tâm . À, đây là canh con tự tay nấu cho người, phụ thân uống , sớm trở về phòng ngủ ."

      Nhìn khuôn mặt tươi đẹp rực rỡ như mẫu đơn của trưởng nữ, Thẩm Mộ Nguyên thở dài, húp canh trước, rồi mới sâu kín mở miệng: "Định Châu bên kia có việc lớn, Hầu phủ do con lo liệu việc nhà, ta có gì có thể lo lắng. Chẳng qua là hôn của con... Mấy năm trước chọn mấy cửa hôn cho con con đều hài lòng, ta nghĩ con còn , chọn thêm hai năm cũng có gì, nay con sắp mười lăm rồi, ta lại phải rời kinh ba năm, con..."

      Nguyên phối khó sinh mất sớm, vợ kế Dung thị bởi vì sinh đôi nam nữ mà tâm tư rất nhiều, mặc dù sau khi bị đoạt quyền quản gia an phận chút, hôn của trưởng nữ, ông vẫn là yên lòng để cho nàng làm chủ. Aiz, sớm biết hôm nay, ông cũng quá nuông chiều trưởng nữ, cứ muốn chọn người hợp với tâm ý của nàng khắp nơi.

      "Phụ thân!" Mặt cười của Thẩm Du có chút ửng hồng, lại vẫn là nhanh mồm nhanh miệng : "Phụ thân, người cũng đừng có quan tâm cái đó nữa, con để cho mình trở thành lỡ . Người yên tâm, trong ba năm này hễ là gặp được người có thể nhìn vừa mắt, con nhất định chiếm trước, sau đó viết thư cho người để người làm chủ cho con , được rồi chứ?"

      "Bậy bạ, con xem con, làm sao có nửa điểm bộ dáng con nên có!" Thẩm Mộ Nguyên thấp giọng răn dạy nàng, thấy trường nữ chút cũng sợ hãi, ông bất đắc dĩ trong lòng, vừa đứng dậy vừa : "Được rồi, hôn của con vi phụ lo liệu cho con, con ở nhà ngoan ngoãn đợi đừng ra ngoài gây chuyện là được rồi... Bà ta an phận, đệ đệ muội muội con vẫn là tốt, con thân là trưởng tỷ, cố gắng hết sức trông nom bọn họ nhiều hơn. Đương nhiên, nếu bọn họ động tâm tư chính đáng, con, tự con làm chủ là được, vi phụ biết con có chừng mực."

      "Vâng, con hiểu được." Thẩm Du kéo cánh tay phụ thân, muốn trước khi ly biệt những chuyện này, cười kéo đề tài ra, giọng tỉ mỉ dặn dò phụ thân ở bên ngoài phải ăn uống tử tế, cho đến khi tách ra.

      Nhìn theo trưởng nữ trở về tiểu viện của nàng, Thẩm Mộ Nguyên đến phòng của Dung thị, nhắc nhở phen, lại chia ra xem qua thứ nữ và con trai út, lúc này mới về tiền viện ngủ lại, ngày hôm sau ở trong ánh mắt lưu luyến rời của thê nhi, lên đường đến Định Châu.

      Hầu gia rồi, đại tiểu thư nắm giữ chuyện nhà, trừ chỗ phải do phu nhân Dung thị ra mặt ra, Dung thị tưởng chừng như thành người tàng hình.

      Chẳng qua Thẩm Du cũng phải là người có khí lượng hẹp hòi, mấy năm gần đây Dung thị yên phận ít, nàng cũng là duy trì khách khí ở mặt ngoài với Dung thị, đối với muội muội và đệ đệ hoạt bát đáng vẫn là rất hào phóng. Ra ngoài làm khách, nàng tự mình dẫn theo Thẩm Di hơn nàng hai tuổi, về đến trong nhà, nàng cũng giống như phụ thân, mỗi ngày kiểm tra bài tập của đệ đệ Thẩm Cẩn. Thẩm Cẩn mới tám tuổi, dung mạo tính tình đều giống Thầm Mộ Nguyên, thông minh hiểu chuyện, chọc người thích.

      Nhưng suy cho cùng nàng còn tuổi, có trải qua quá nhiều lòng người hiểm ác, hiểu được lòng người dễ thay đổi, đặc biệt nữ nhân.

      Năm thứ hai Thẩm Mộ Nguyên rời nhà, Thẩm Du mười sáu, Thẩm Di mười bốn, đúng lúc gặp được Vệ Quốc công phủ tuyển thân cho thế tử Vệ Chiêu. Tổ tiên Vệ gia lập nhiều công lao hiển hách khai quốc Đại Tống triều, nhiều thế hệ được Hoàng tộc coi trọng, tất nhiên là nhà chồng tốt chúng quý nữ hướng tới, mà Thẩm Mộ Nguyên thân là hầu gia nắm giữ thực quyền, hai đích nữ của ông tất nhiên cũng nằm trong hàng ngũ khách mời sinh nhật của Vệ Quốc công lão phu nhân.

      Vệ Chiêu tuổi vừa mới mười tám, từ rèn luyện trong quân, nay bằng quân công được trao nhất đẳng thị vệ, là cận thần của Thiên tử, tương lai tiền đồ thể hạn lượng, mà con người ta cũng lớn lên tuấn lãng phi phàm khí bức người. Yến hội Thẩm Du và Vệ Chiêu vô tình gặp gỡ, hai người đều động tâm, mà Thẩm Di lúc ấy cũng ở bên cạnh.

      Thẩm Di chưa từng ghen tị trưởng tỷ có tướng mạo đẹp hơn ả, ghen tị trưởng tỷ được phụ thân thích hơn, cũng chưa từng oán hận trưởng tỷ hại mẫu thân bị phụ thân vắng vẻ. nhưng, khi ả nhìn thấy trưởng tỷ thoáng cái chiếm được ưu ái của Vệ Chiêu, thấy ánh mắt Vệ Chiêu thủy chung chưa từng rời khỏi trưởng tỷ thủy chung chưa từng liếc nhìn ả cái, lần đầu tiên ả nếm trải mùi vị của ghen tỵ.

      Trở lại Hầu phủ, ả soi gương tự.

      Ả cùng trưởng tỷ có sáu phần giống nhau, nếu có trưởng tỷ, Vệ Chiêu có thể nhìn đến ả rồi chăng?

      Trước kia ả chướng mắt thủ đoạn của mẫu thân, nhưng lúc này đây, ả tìm mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể giúp ả gả cho Vệ Chiêu. Lập gia đình là việc lớn cả đời, trưởng tỷ tốt như vậy, tỷ ấy gặp được nam nhân tốt hơn, tỷ ấy, tỷ ấy hãy tặng Vệ Chiêu cho ả . Chỉ cần mẫu thân làm cho trưởng tỷ xảy ra chút chuyện, làm cho Vệ Chiêu nhìn đến tỷ ấy, Vệ Chiêu tất nhiên chú ý đến ả, phát điểm tốt của ả. Chờ nàng thành thế tử phu nhân Vệ Quốc công phủ, ả chiếu cố trưởng tỷ.

      Cho dù chuyện Vệ Chiêu, Dung thị cũng sớm muốn diệt trừ Thẩm Du rồi.

      Trước kia Hầu gia ở nhà, bà ta tiện động thủ, chỉ ngóng trông Hầu gia gả Thẩm Du ra ngoài sớm chút, bà ta làm Hầu phu nhân danh xứng với thực, nhưng Thẩm Du chậm chạp lấy chồng, vẫn chèn ép bà ta khắp nơi. Nay Hầu gia rời phủ ba năm, đúng là thời cơ tốt nhất để bà ta động thủ. Lúc trước có xuống tay, là muốn để cho Hầu gia nghi ngờ, dù sao Hầu gia mới vừa đại tiểu thư gặp chuyện may, vậy cũng rất dễ dàng dẫn tới người nghi ngờ đến người bà rồi.

      Bây giờ được rồi, năm trôi qua, cho dù sau khi Thẩm Du gặp chuyện may Hầu gia vẫn nghi ngờ bà, ông ta có chứng cứ, còn có thể vô duyên vô cớ dạy dỗ bà sao? Vì hai đứa kia, vì thể diện của Hầu phủ, Hầu gia .

      Bà ta cười dặn dò nữ nhi vài câu.

      Thẩm Di hoảng hốt: "Mẫu thân, người..."

      "Con nghĩ đâu vậy?" Dung thị điểm cái mũi của ả cái, "Yên tâm, nương còn có ác như vậy, đến lúc đó cứu nàng ta lên, con chỉ phụ trách làm theo lời ta bảo, cái khác đều giao cho nương sắp xếp là được rồi. Sao nào, đành lòng sao? Nếu con đành lòng, vậy nương đối phó nàng ta nữa, để cho nàng ta gả cho Vệ Chiêu, nương lại tìm nhà tốt cho con."

      Thẩm Di cúi đầu , sau lúc lâu mới thấp giọng : "Mẫu thân, con hiểu rồi, tất cả con đều nghe theo người. Chỉ là, người nhất định phải chú ý đúng mực, đừng để cho tỷ ấy gặp chuyện may."

      Dung thị dịu dàng cười, "Nương biết, con mềm lòng nỡ thấy nàng ta gặp chuyện may, chẳng lẽ nương lại lòng dạ độc ác? Ngốc, tìm nàng ta chơi ."

      Thẩm Di cắn môi rời .

      Tháng sáu, kinh thành nổi lên mưa to như trút nước, bên ngoài u, tia nước mưa rơi dệt thành tấm màn che màu đen nặng nề, cùng màu với ngói xám nóc nhà và bầu trời.

      Thẩm Du ngồi ở trước cửa sổ đọc sách. Nàng thích đọc sách trong thời tiết như vậy, tiếng mưa rơi dù lớn hơn nữa, tâm là tĩnh.

      Nha hoàn Thanh Hạnh đến, vừa xoay người vén rèm thuỷ tinh lên, vừa dịu dàng : "Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến đây."

      Thẩm Du sửng sốt chút, vội để sách xuống ra nghênh đón, thấy Thẩm Di ướt hết cả vạt áo, oán trách : "Lúc này thành thành ở trong phòng, làm sao lại ra đây? Thanh Hạnh, mau lấy cái váy thưa màu xanh ngọc ta vừa mới làm kia ra cho Nhị tiểu thư thay." Muội muội này hiểu chuyện hiểu lý lẽ, quan hệ của tỷ muội các nàng vẫn rất tốt.

      " cần cần!" Thẩm Di cười ngăn Thanh Hạnh lại, hưng phấn mà cầm tay Thẩm Du: "Tỷ tỷ, tỷ phải thích nhất cảnh mưa sao? Vừa rồi muội đứng ở bên cạnh ao lát, nghe tiếng mưa rơi lá sen, quả nhiên rất có ý cảnh, biết tỷ thích, bèn muốn hẹn tỷ cùng qua xem. Thế nào, tỷ tỷ muốn ?"

      Thẩm Du có chút động ý, chỉ là, con dính lạnh, tốt lắm đâu?

      muốn khuyên can, Thẩm Di nhìn ra do dự của nàng, vừa xoay người ra ngoài vừa cười duyên : "Thôi thôi, tỷ tỷ là đại nương sắp lấy chồng rồi, làm sao còn có thể ẩu tả như vậy chứ? Ta vẫn là mình thôi, dù sao ở trong mắt người khác ta còn là trẻ con, ai coi ta thành thế tử phu nhân tương lai nhà ai mà đối đãi..."

      Tâm bị chọc thủng, Thẩm Du lập tức đỏ mặt, đuổi theo đánh ả. Thẩm Di cười giật lấy ô trong tay nha hoàn của mình, quay đầu về phía trưởng tỷ làm mặt xấu, xách váy chạy ra ngoài. Thẩm Du vừa bực mình vừa buồn cười, thấy dáng người của ả nhàng tựa như sen xanh chập chờn trong mưa, nàng cũng sinh lòng hướng tới: "Muội được lắm, cũng dám bố trí xấu ta rồi, Thanh Hạnh, chuẩn bị ô cho ta, xem ta bóp miệng nó!"

      "Tiểu thư, mưa lớn như vậy, hay là thôi ?" Thanh Hạnh nhìn xem bên ngoài, làm tròn bổn phận nhắc nhở.

      " cần lo lắng, em chỉ cần lấy ô là được rồi!" Thẩm Du miệng bảo, sau đó gọi Thẩm Di ra cách mười mấy bước chân chờ nàng.

      mất bao lâu, hai tỷ muội tới bên cạnh ao hoa sen, cùng với nha hoàn của mình theo phía sau.

      Thẩm Du muốn lên cầu ngắm cảnh, Thẩm Di dẫn đầu tới dưới tàng cây liễu bên cạnh ao, xoay người nhìn vào trong nước.

      "Nhìn cái gì đấy? Nhanh lên cầu , bên kia đất trơn, cẩn thận ngã xuống! Phẩm Lan, còn mau đỡ lấy Nhị tiểu thư!" Thẩm Du đứng ở cầu, giọng dặn dò.

      Thẩm Di đuổi nha hoàn muốn dìu nàng ta lên, tay giữ ô, vừa thần thần bí bí mà ngoắc ngoắc Thẩm Du, lại chỉ chỉ lá sen xanh biếc bên bờ ao, dường như bên dưới có cái thứ gì tốt lắm. Thẩm Du nhìn tò mò, mở ô xuống cầu, đến bên cạnh Thẩm Di đứng sóng vai cùng ả ta, cúi đầu nhìn lát, giọng hỏi ả: "Muội nhìn cái gì... A!"

      lưng bỗng nhiên truyền đến luồng lực lớn, ngã vào ao sen.

      Ao vốn sâu, lại là mưa to làm nước dâng lên, nàng sau khi rơi vào trong nháy mắt chìm nghỉm, gắng gượng giãy dụa lên, muốn kêu cứu, nước ao nháy mắt tràn vào trong miệng. Trong hoảng hốt sợ hãi, Thẩm Du nghe được tiếng Thẩm Di lo lắng thúc giục Thanh Hạnh tìm người...

      Tay cầm ô của Thanh Hạnh run nhè , kìm lòng đậu nhìn về phía nóc nhà xa xa, ngay sau đó con ngươi co rụt lại, xoay người rời .

      Nàng ta được lâu, Thẩm Di che miệng, mặc nha hoàn Phẩm Lan dìu , sắc mặt trắng bệch.

      Trong mưa to mù mịt, tiếng kêu cứu nữ nhân gắng gượng phát ra, tiếng giãy dụa phát ra ở trong nước, đều bị tiếng mưa rơi cắn nuốt.

      Trong mưa to mù mịt, có bóng người áo xám đứng ở nóc nhà tối tăm, phảng phất như hoà thành thể với mưa bụi.

      Tống Mạch yên lặng nhìn nữ tử kia bị nước ao bao phủ, nhìn nước ao khôi phục dáng vẻ lúc trước, bị tia nước mưa nện ra từng vòng từng vòng gợn sóng.

      Lần này, nàng còn có thể tỉnh lại sao?

      Lần này, nàng còn có thể soạn ra chuyện ma quỷ gì lừa gạt ?

      Mưa vô tình gột rửa xuống, sớm ướt đẫm cả người, nhưng lù lù bất động, nhìn có người vớt nàng lên, nghe toàn bộ Hầu phủ đột nhiên loạn thành đoàn. Nhìn lang trung vội vàng chạy vào khuê phòng của nàng, nghe tiếng khóc rung trời biết giả truyền đến từ trong phòng.

      Sau đó, tiếng khóc im bặt mà dừng lại, nghe được tiếng Thanh Hạnh mừng như điên, "Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư chết!"

      Tống Mạch cười khẽ, xoay người.

      Lão lang trung trở về dường như có cảm thấy gì đó, ngẩng đầu nhìn lại nóc nhà, lại chỉ trông thấy mưa bụi mù mịt, trừ mưa ra, lại còn thứ khác.
      huyendo, Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 97: Gặp mặt

      Lần này Đường Hoan tỉnh lại, có cảm nhận được sát khí, nàng lặng lẽ mở mắt ra, xác định Tống Mạch canh giữ ở bên cạnh, bèn đuổi những người rảnh rỗi ầm ầm này , mình lẳng lặng nằm, nhắm mắt giả bộ ngủ, chậm rãi sửa sang lại trí nhớ của nguyên thân.

      Đại tiểu thư đương gia làm chủ Hầu phủ, thân mẫu chết thân phụ ở nhà, tốt lắm, như vậy có người có thể quản nàng rồi, ra vào tự do, làm việc mới tiện. Những trí nhớ này đều là xuất đầu tiên, làm ràng rồi, Đường Hoan lập tức nhớ lại nguyên thân có từng gặp Tống Mạch hay .

      Chưa từng gặp, lại từ trong miệng phụ thân nghe đến tên của Tống Mạch...

      Con trai thứ năm của Tiên hoàng, thụ phong Đoan vương.

      Tiên hoàng chậm chạp lập thái tử, chúng hoàng tử đều tự kết đảng, chỉ có Đoan vương quanh năm rời kinh, ở chiến trường lập nhiều công trận hiển hách, bị người gọi là "Quỷ Vương gia", đủ thấy ta giết người như ngoé, lòng dạ độc ác.

      Năm năm trước, bệnh tình của Tiên hoàng nguy kịch, Nhị hoàng tử dự mưu soán vị, Đoan vương hồi kinh hộ giá. Trong trận cung biến Tiên hoàng băng hà, những hoàng tử khác đều chết dưới đao kiếm hỗn loạn, chỉ có Đoan vương cùng Bát hoàng tử năm ấy bốn tuổi vẫn còn nuôi ở trong cung là còn sống. Chúng triều thần muốn ủng hộ Đoan vương lên ngôi, Đoan vương từ chối, lập Bát hoàng tử làm tân hoàng, phụ chính tới khi tân hoàng trưởng thành.

      Đường Hoan nghẹn họng nhìn trân trối.

      Đoan vương, nhiếp chính vương, địa vị lớn!

      Tựa hồ năm nay hai mươi bảy rồi?

      Vương gia hai mươi bảy tuổi vậy mà còn chưa cưới vợ... phải là chờ nàng chứ? Trước giải mê hoặc, báo thù rồi mới tìm nương chuyện đương?

      Đường Hoan khóc ra nước mắt.

      Nhìn tình hình lúc giấc mộng trước kết thúc, Tống Mạch ràng nhớ lại tiểu ni rồi. Giấc mộng đó bởi vì nhất thời khinh thường, trước nàng giả bộ đáng thương lừa , thành công rồi, nửa đường giết người lại bị bắt gặp, lộ ra mặt tàn nhẫn. Như vậy cũng có gì, nàng thừa dịp trong khoảng thời gian ngắn thể hoàn toàn vong tình, phóng hỏa “thui” chân, vừa ra khổ nhục kế lừa được người trở lại, toàn bộ quá trình làm cho nàng vô cùng đắc ý, đắc ý đến mức vào lúc kết thúc châm chọc trận.

      Lúc ấy nàng rất sung sướng, bây giờ lại là hối hận muốn chết.

      Lời thề son sắt của sư phụ trước khi vào giấc mộng, ai có thể đoán được Tống Mạch có thể nhớ lại?

      Bây giờ tốt rồi, cái khác , Tống Mạch ít nhất biết nàng là hái.hoa tặc rồi, biết nàng dùng khổ nhục kế rồi, biết nàng biết giả bộ thâm tình cỡ nào rồi. Chỉ bằng ba điểm này, là đủ để phủ định toàn bộ lúc trước dùng để lừa mình dối người nhận định nàng từng lòng với : nếu có thể phóng hỏa đốt mình, vậy nhảy xuống thác nước nhảy xuống vực gì gì đó, đương nhiên tất cả cũng có thể là nàng giả vờ.

      có chân tình, đương nhiên mềm lòng nữa, điều duy nhất ở người nàng còn khiến cho khó hiểu, là làm sao nàng rằng hái chín lần thực hái chín lần sao? Có lẽ, cũng tò mò nguyên nhân nàng khẩn cấp hái ? Khi đó cho dù nàng ra, tin sao? Có nhiều lời xằng bậy phía trước như vậy, lại nghe nàng quỷ sư phụ nếu cùng phòng hai người đều phải chết, tin? Nếu làm tốt còn có thể trở thành cái cớ nàng “nặn” ra để hái được lần nữa.

      khi nhận định nàng là kẻ lừa đảo từ đầu đến đuôi, mặc dù ngày nào đó nàng lời , cũng tin.

      Cho nên, nàng phải tiếp tục giả ngu.

      Lần này Tống Mạch có nhìn thấy màn "khởi tử hồi sinh" của nàng, như vậy mặc dù khi gặp lại nghi ngờ, chỉ cần nàng giả ngu kiên quyết thừa nhận quen biết , có chứng cớ, có cách làm gì với nàng. Đương nhiên, nếu muốn truy cứu chân tướng, nếu hận nàng đến mức chỉ muốn nàng chết, Đường Hoan cũng có cách nào. khôi phục võ công rồi, muốn mạng nàng quả thực dễ như trở bàn tay.

      Chẳng qua là, từng giả dạng thành nữ quỷ tìm kiếm tình đích thực làm chuyện đó, lần này làm sao lừa muốn nàng đây? Tựa hồ nghĩ như thế nào cũng thể thực được...

      Thôi, xem thái độ của trước , nếu sau khi gặp mặt kiếm đâm đến, bây giờ cũng nhức đầu vô ích mà thôi.

      Lại , vương gia như , nàng gặp mặt như thế nào đây? Nàng cũng biết ở chỗ nào, nhưng nàng có thể chủ động tìm tới sao? Giả dạng thành nữ quỷ khôi phục trí nhớ? hỏi tới chuyện lúc trước làm sao bây giờ? Vậy lại vòng đến vấn đề tin tưởng hay tin tưởng rồi.

      Aiz...

      Đường Hoan thở dài sâu, đây vẫn chỉ là giấc mộng thứ chín thôi, xông qua rồi, còn có cửa tỉnh mộng kia kìa, lỡ như tỉnh, nàng còn cưỡi ở người ...

      Con đường phía trước chưa biết, Đường Hoan lòng muốn chết rồi.

      "Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Thanh Hạnh vẫn lưu ý động tĩnh bên trong, nghe được vài tiếng thở dài, nàng ta thăm dò lên tiếng hỏi, đợi tiểu thư ra hiệu nhàng đến. Con người tiểu thư tốt, đối với nàng ta - những nha hoàn bên người rất tốt, Thanh Hạnh là lòng sợ tiểu thư gặp chuyện may.

      Phải, nàng ta là người của Đoan vương phủ, nhưng điện hạ , trừ truyền lại tin tức ra, nàng ta phải coi tiểu thư là chủ tử thực , bảo vệ nàng chu toàn. Toàn bộ cảnh trữ Hầu phủ, trừ nàng ta ra, bên người Hầu gia phu nhân kể cả Nhị tiểu thư thế tử đều có người của Đoan vương, bọn họ cũng biết nhau, cũng biết mục đích điện hạ xếp vào nhiều người như vậy là gì, chỉ cần lòng dạ làm việc điện hạ căn dặn. Lần này Dung thị cùng Nhị tiểu thư hợp mưu hãm hại tiểu thư, điện hạ phái người thông báo cho nàng ta, còn dặn nàng ta đứng xem là được, được phép nhúng tay.

      "Tiểu thư, có cảm thấy nơi nào thoải mái ?" Thanh Hạnh cúi người, lấy mu bàn tay khẽ chạm vào trán Đường Hoan.

      Đường Hoan im hơi lặng tiếng đánh giá nha hoàn này. Thanh Hạnh, lớn hơn nàng tuổi, sáu năm trước vào phủ, đối với nguyên thân lại trung thành hết mực.

      "Ta sao, chỉ là đói bụng, em thúc giục chút, xem cơm chiều chuẩn bị xong chưa, hôm nay bưng lên sớm chút ." Đường Hoan dịu dàng cười, giống nguyên thân như đúc.

      "Vâng, em gọi người xem ngay bây giờ."

      Thanh Hạnh gật gật đầu, định đứng dậy, rốt cuộc nhịn được, thấp thỏm nhìn nhìn Đường Hoan, giọng : "Tiểu thư, lúc ở bên bờ ao, em … em hình như thấy Nhị tiểu thư đẩy người, nhưng em cũng xác định có phải mình nhìn lầm hay , lúc ấy vội vã tìm người, có lòng dạ suy nghĩ nhiều..."

      Điện hạ bảo nàng ta làm nha đầu trung thành, nếu lần này điện hạ có dặn dò khác, nàng ta nên nhắc nhở tiểu thư phòng bị chuyện sau này. Dung thị hại người, điện hạ đích thân tới, tiểu thư hữu kinh vô hiểm[1], ràng điện hạ là hy vọng tiểu thư gặp chuyện may rồi. Lần này, đại khái là muốn để cho tiểu thư chịu chút thiệt thòi, nhắc nhở tiểu thư đề phòng tiểu nhân? Về phần điện hạ vì sao [​IMG]
      huyendo, Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 98.1: Thăm dò

      Về lần đầu tiên gặp mặt của hai người kiếp này, Đường Hoan nghĩ tới rất nhiều loại khả năng. Tình hình tốt nhất là Tống Mạch có thông minh như vậy, bởi vì tình đích thực trong miệng nữ quỷ mà tin tưởng nàng phía sau là động tâm, sau đó tốt với nàng. Tệ nhất là Tống Mạch quá hận nàng, lên giết nàng luôn.

      Nhưng vô luận như thế nào cũng nghĩ tới, Tống Mạch còn nhớ nàng.

      Chẳng lẽ loại thủ đoạn huyền diệu sư phụ bố trí kia lại có tác dụng rồi?

      Nhưng Tống Mạch vẫn là thấy nàng nhìn quen mắt, chứng tỏ vẫn còn có chút ấn tượng.

      Cho dù thế nào, tình huống bây giờ, ở dưới cái nhìn chăm chú tìm tòi nghiên cứu của , Đường Hoan có lòng dạ suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa còn nhớ cũng được, quên rồi cũng được, nàng cũng phải tiến hành giữ nguyên kế hoạch.

      Nàng rủ mắt, mím mím môi, sắc mặt lạnh xuống: "Điện hạ, hôm nay là dân nữ lần đầu nhìn thấy uy nghi của điện hạ, nhưng dân nữ từng nghe gia phụ nhắc tới, khen ngợi điện hạ dũng giết địch, là hộ quốc vương gia của Đại Tống ta, tuyệt phải kẻ trước mặt mọi người khinh.bạc nữ tử đàng hoàng. Kính xin điện hạ buông tay, tránh cho có tổn hại danh dự của điện hạ ở trong dân chúng quan viên."

      Kiêu ngạo lớn mật, đúng là loại tính tình này của Thẩm Du, trừ Vệ Chiêu kia ra, nàng ở trước mặt tất cả nam nhân đều chưa từng dịu dàng ngượng ngùng.

      Nếu phải... liếc mắt cái là có thể nhận ra nàng, chỉ sợ ai cũng nghĩ tới Thẩm Du chết, tại trong thân thể này đổi chủ ý chứ?

      "Cảnh Trữ hầu bổn vương như thế?" Tống Mạch chẳng những buông tay, ngược lại hơi tăng thêm sức lực, nâng cằm nàng lên cao hơn, ánh mắt như băng, “Vậy lão có cho ngươi biết, bổn vương bảo thủ, khi quyết định chủ ý nghe người khuyên, lại càng để ý cái nhìn của người khác hay ?"

      Đường Hoan giương mắt nhìn : "Bẩm điện hạ, gia phụ chưa từng qua, chẳng qua hôm nay dân nữ tự mình lĩnh giáo, có điều là biết điện hạ đối với ta như vậy, ở trước mắt bao nhiêu người hủy danh dự của ta, tóm lại muốn như thế nào?"

      Tống Mạch coi ai ra gì, chỉ nhìn chằm chằm con ngươi đen sáng ngời của nàng, trong mắt lại lên chút hoang mang: "Bổn vương thấy ngươi quen mặt, phảng phất như từng quen biết, loại cảm giác này, ở người người khác chưa bao giờ có, nhưng bổn vương cũng nhớ được từng gặp ngươi khi nào, cho nên muốn biết nguyên nhân. Ngươi, cũng biết?"

      "Dân nữ biết. Có lẽ kiếp trước dân nữ nợ điện hạ, cho nên kiếp này lần đầu gặp nhau, điện hạ đưa dân nữ vào hoàn cảnh khó xử như thế." Đường Hoan dời tầm mắt, lạnh giọng châm chọc .

      "Hay cho cái miệng lanh lợi, bổn vương chỉ cho là Cảnh Trữ hầu năng chinh thiện chiến, cũng nghĩ rằng còn biết dạy con như thế." Tống Mạch yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng lát, buông tay ra, xoay người đến cửa Thượng thư phủ. Mà khi xoay người, đám người Lương thượng thư sớm thu lại kinh ngạc mặt, đều cúi đầu rủ mắt, cho đến khi Tống Mạch dẫn đầu sải bước vào cửa phủ, mọi người mới vội vàng theo.

      đường rất nhanh khôi phục náo nhiệt lúc trước, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

      Nhìn về chỗ bóng dáng Tống Mạch biến mất, Đường Hoan khó nén phức tạp trong lòng. Lời và việc làm vừa rồi của , hoàn toàn phù hợp với tính cách cao ngạo của phù hợp với thân phận bây giờ của , đường đường Vương gia, nếu là thấy nữ tử quen mặt muốn biết nguyên nhân, quả cần kiêng nể cái gì. Nhưng là, nhớ ? Tuy Tống Mạch nhớ , đối với nàng mà tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt, nhưng từ khi vào giấc mộng nàng cũng chưa từng có may mắn như vậy, đột nhiên như vậy, Đường Hoan cứ cảm thấy chẳng phải chân ...

      Tống Mạch cố ý lừa nàng?

      đến mức đó chứ, đề cập tới loại người lạnh lùng như có thể diễn kẽ hở như thế hay , có lý do gì lừa nàng mà! Có quyền thế, đối phó nữ nhân xấu xa còn dễ dàng? Nếu nàng là Tống Mạch, nàng nhớ được những lừa dối kia, lại gặp phải người kia, nàng nhất định bắt đối phương lại dùng đủ loại nghiêm hình tra tấn bức nàng ra ... Được rồi, may mà Tống Mạch phải nàng, nàng muốn chịu khổ như vậy.

      "Tỷ tỷ, đây … đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Điện hạ..." Thẩm Di dường như sợ hãi vịn vào bả vai Đường Hoan, thanh còn có chút run rẩy, trong lòng lại khỏi hưng phấn. Ả từng nghe chuyện của Đoan vương, vốn tưởng rằng là hung đồ giết người như ngoé, nghĩ tới vậy mà trông như thế... So sánh với Đoan vương, Vệ Chiêu giống như ngôi sao bình thường bên cạnh trăng sáng, hoàn toàn thể tranh sáng, mà khiến cho ả kinh ngạc là, Đoan vương vây mà chủ động tiếp cận Cảnh Trữ hầu phủ!

      Người như vậy, cho dù mỗi ngày chỉ có thể gặp mặt lần, cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.

      Trái tim của Thẩm Di đập “thình thịch thình thịch” ngừng. Ả cho là ả Vệ Chiêu, sau khi gặp Đoan vương, ả mới phát đó chỉ là nhất thời ảo tưởng. May mắn may mắn, tỷ tỷ có gặp chuyện may, chỉ cần tỷ tỷ cùng Vệ Chiêu định thân rồi, ả, cố gắng hết sức hơn ở trước mặt Đoan vương xuất vài lần, có lẽ Đoan vương có thể nhìn trúng ả ta? Vừa rồi Đoan vương cũng , thấy tỷ tỷ quen mặt, có lẽ, người làm cho Đoan vương có cảm giác giống như từng quen biết với tỷ tỷ là ả đây? Sớm biết, vừa rồi nên to gan hơn chút, để cho Đoan vương nhìn thấy đúng mặt ả.

      Nhưng mà người lạnh như vậy, ả khống chế được khẩn trương ...

      Thẩm Di vừa thẹn vừa giận, tay bé nắm chặt khăn tay, mặc dù chuyện cùng Đường Hoan, đôi mắt đẹp tương tự với Đường Hoan lại liếc về cửa Thượng thư phủ.

      Đường Hoan liếc ả cái, trấn an vỗ vỗ tay ả: "Muội muội cần lo lắng, chúng ta tốt xấu gì cũng là con Hầu phủ, phụ thân lại là trọng thần triều đình, điện hạ làm gì với chúng ta, vừa rồi hẳn chỉ là hiểu lầm mà thôi. Được rồi, mẫu thân còn chờ chúng ta, chúng ta vào nhanh chút thôi, đừng làm cho người nhìn chê cười."

      Thẩm Di gật gật đầu, hai bước, lại lo lắng giữ chặt Đường Hoan: "Tỷ tỷ, hôm nay xảy ra việc này, bên trong thượng thư phủ khẳng định truyền ra rồi, nếu , tỷ về nhà tránh đầu sóng ngọn gió trước , chờ những lời đồn đại bừa bãi này lắng lại lại ra ngoài?"

      Đường Hoan nhìn ả cười: " cần lo lắng, truyền như thế nào? Là đường đường Đoan vương điện hạ trước mặt mọi người khinh bạc ta, kẻ ác như còn dám ra ngoài làm khách đó, sao ta lại thể gặp người rồi? thôi, tỷ tỷ sợ bị người nhảm."

      thể khuyên nàng về phủ, Thẩm Di thất vọng trong lòng, lại vẫn là cười : "Tỷ tỷ rộng rãi, là ta nghĩ sai rồi, lát nữa nếu ai dám thầm sau lưng, ta thay tỷ tỷ giảng đạo lý với nàng ta!"

      Đường Hoan chỉ cười . Lòng người dễ thay đổi, nếu có tận mắt nhìn thấy, ai có thể dự đoán được tiểu nương hoạt bát ngây thơ trước kia, chỉ vì hai nam nhân, lại ở trong hai tháng ngắn ngủi lĩnh hội thủ đoạn như thế? Quả nhiên nữ nhân trời sinh đều biết diễn trò sao?

      Thẩm Di này, ánh mắt trái lại tệ, tỷ tỷ ả coi trọng người nào ả liền muốn cướp người đó. Vệ Chiêu có thể tặng cho ả, Tống Mạch, Thẩm Di sợ chết thử xem ! Chẳng qua Đường Hoan đột nhiên cũng rất ngạc nhiên, nếu Tống Mạch còn nhớ nàng, ... nhìn theo tình hình trong mấy giấc mộng trước chậm chạp chưa lập gia đình, có nàng, Tống Mạch tựa hồ cũng có hứng thú với nữ nhân, Đường Hoan bây giờ muốn biết là, đối phó những nữ nhân "mang lòng bất chính" với , Tống Mạch cũng kiếm giết đối phương sao?

      Hừ, bây giờ thoạt nhìn cũng là lạnh lùng khác ngoài mộng lắm, nếu dám nương tay với người khác, chỉ giết mình nàng, vậy nàng, sau khi thành quỷ cũng muốn liên hợp với sư phụ tra tấn ! Sư phụ đánh lại sao, nàng phải có Diêm La Vương sao?

      ~

      Trong nhà Lương thượng thư tất tần tật con chưa xuất giá tầm bảy tám người, cộng thêm các tiểu thư phu nhân các nhà mang đến, trước khi yến hội bắt đầu, toàn bộ trong hậu hoa viên yến phì hoàn gầy, khắp chốn người còn đẹp hơn hoa. Bên cạnh vườn hoa, cạnh núi giả, cầu gỗ, mỹ nữ như mây.

      Đường Hoan ngồi ở trong lương đình, trong tai nghe Thẩm Di cùng bạn tốt quen biết của tỷ muội các nàng chuyện, thỉnh thoảng chen vào hai câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hướng tiền viện. Nàng là nữ hái.hoa tặc, đối với những mỹ nhân này có hứng thú, nàng quan tâm Tống vương gia đằng trước hơn. Đừng , rốt cuộc là thân phận giống, thay bộ áo bào quý khí bức người như vậy, Tống Mạch thoạt nhìn càng mê người hơn.

      càng lạnh lùng, nàng lại càng muốn lột quần áo của xuống, để cho nóng lên vì nàng.

      "A Du, suy nghĩ cái gì vậy?" Lương gia Tứ nương có quan hệ tốt nhất với Thẩm Du, thấy bộ dáng tập trung của bạn tốt, nhịn được tiến đến bên người Đường Hoan, giọng hỏi.

      " có gì, chỉ là hôm nay ở cửa gặp được rất nhiều thúc bá, đột nhiên rất nhớ cha ta, cũng biết ông ấy ở Định Châu bên kia trôi qua như thế nào." Đường Hoan láo thành bản năng, như đúng rồi.

      "Thẩm bá phụ à?" Lương Tứ nương suy nghĩ chút, chợt : "À, ta nhớ ra rồi, tháng trước phụ thân còn nhận được thư của Thẩm bá phụ đó, ta thấy phụ thân tươi cười đầy mặt, có lẽ Định Châu bên kia hết thảy thuận lợi, Thẩm bá phụ tất nhiên tốt lắm, cần lo lắng nữa rồi!"

      "Phải ? Vì sao phụ thân chưa viết thư cho trong nhà vậy?" Trong lòng Đường Hoan vừa động, cầm tay Lương Tứ nương, lặng lẽ : "Ta rất nhớ phụ thân, Quỳnh An, có thể giúp ta lấy lá thư đó ra hay ? Ta muốn nhìn chữ viết của phụ thân ta chút. Phụ thân vẫn cho dù là chữ của cùng người, tâm tình giống nhau, ý cảnh viết ra cũng giống nhau. Phụ thân viết thư cho ta, nên phải sợ ta nhìn ra chứ? Quỳnh An, Lương bá phụ thích nhất , hãy giúp ta chút ? yên tâm, ta chỉ nhìn qua cái, xem xong lập tức trả lại cho !"

      "Như vậy tốt lắm, dù sao đó là công văn..." Lương Tứ nương có chút do dự, chẳng qua đối diện với con ngươi lo lắng của Đường Hoan, nàng ấy lập tức sửa lời: "Thôi thôi, dù sao cũng phải người ngoài, cho xem chút tính là cái gì? Nhưng mà, vẫn là cùng với ta , chờ ở bên cạnh thư phòng, ta giả vờ vào mượn sách, đến lúc đó kẹp thư vào trong sách, sau khi xem qua ta lại lập tức để trở lại, như vậy phụ thân phát được rồi, nếu vừa đến hoặc vừa , lỡ như phụ thân lúc này thư phòng, phát chúng ta làm chuyện xấu, còn tốt, ta nhất định gặp hoạ rồi!"

      Đường Hoan muốn chính là như vậy, lập tức phụ họa gật đầu: "Được được, vậy chúng ta nhanh !"

      "Hai người các muốn đâu đó?" Ngay lúc hai người chuẩn bị rời , Thẩm Di đuổi theo, cười hì hì ôm lấy cánh tay Đường Hoan.

      Lương Tứ nương nhìn về phía Đường Hoan trưng cầu ý kiến, Đường Hoan suy nghĩ chút, cũng mang theo Thẩm Di. Chuyến này, đường chưa chắc có thể gặp được Tống Mạch, gặp được, nàng vừa vặn cho Thẩm Di cơ hội, thử xem Tống Mạch có phản ứng gì. Đương nhiên, Thẩm Di khẳng định có lá gan động chân động tay với Tống Mạch, nhiều nhất là hai câu ném cái mị nhãn, "tội đáng chết". Nếu Tống Mạch đối xử lạnh lùng với ả ta, chứng minh là bình thường, nếu Tống Mạch phối hợp với Thẩm Di, vậy nhất định là có toan tính khác rồi. Thẩm Di có cái gì đáng giá mưu tính? Mục tiêu nhất định là nàng, như vậy, lời và cử chỉ của Tống Mạch lúc trước là lừa gạt nàng.

      phải Đường Hoan tự đại, cảm thấy trong thiên hạ Tống Mạch chỉ nhìn mình nàng vào mắt, là loại người lạnh tình như Tống Mạch, rất dễ đối tốt với nữ nhân, cho dù Thẩm Di xinh đẹp.

      ~

      Triêu Huy đường nơi Lương thượng thư xử lý công cách tiền viện có chút khoảng cách, ở gần có rừng trúc có suối nước trong, thanh u lịch tao nhã, ba người đường đá xanh, mơ hồ có thể nghe thấy náo nhiệt ồn ào phía trước.

      Lương Tứ nương ở phía trước dẫn đường, lúc sắp vòng qua rừng trúc, chợt dừng bước chân, xoay người ra dấu tay “chớ có lên tiếng” với hai người Đường Hoan, lập tức lôi kéo hai người lặng lẽ trốn đến sau rừng trúc, giọng nhắc nhở : "Ta nhìn thấy phụ thân ta rồi, chờ ông ấy rồi ta lại qua, các hãy ở chỗ này chờ ta."

      "Chỉ mình Lương bá phụ sao?" Đường Hoan ra thấy từ lâu, cố ý hỏi nàng ấy.

      Lương Tứ nương lắc đầu, " phải, còn có người, người đó đưa lưng về phía ta, chỉ bằng thân hình ta nhận ra được, chẳng qua, ta thấy phụ thân rất cung kính với , tại có thể khiến cho ông ấy đối đãi như vậy, hẳn là chỉ có Đoan vương điện hạ phải? Ừm, hẳn là, ta nghe phụ thân muốn mời Đoan vương đến." xong, ánh mắt trêu tức đánh giá Đường Hoan, "A Du, và điện hạ rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Nghe điện hạ thích nữ nhân, có thể là nữ tử đầu tiên chạm vào đó."

      Đường Hoan giả bộ tức giận : "Ta và có quan hệ gì? Hừ, chưa từng chạm vào nữ nhân, ta còn ngại tay bẩn đó. nữa, mau cẩn thận nhìn theo, bọn họ vừa tranh thủ thời gian lấy thư của cha ta!"

      Lương Tứ nương lộ ra vẻ mặt " ở trong phúc mà biết phúc", thấy Đường Hoan giơ tay muốn đánh, nàng cười hì hì, lần nữa lên tiếng thở dài, ló đầu ra nhìn. Đường Hoan bình tĩnh chờ, dường như có chú ý tới dáng vẻ khẩn trương hai gò má ửng hồng của Thẩm Di bên cạnh.

      Sau lúc lâu, Lương Tứ nương vui vẻ : "Cha ta quay lại tiền viện rồi, điện hạ qua bên rừng trúc kia rồi, hẳn là ngắm cảnh chăng? Vậy các ở chỗ này chờ nhé, trăm ngàn lần đừng bị người phát ." xong, nàng sửa sang quần áo chút, thong dong bình tĩnh mà thẳng bước ra ngoài. Trước mắt nàng là đích nữ duy nhất của Lương phủ, cũng là người phụ thân thích nhất, đến bên này mượn sách chính là chuyện thường.

      Nàng ấy rồi, Đường Hoan tiến lên bước chiếm giữ vị trí nàng ấy vừa đứng, vịn cây trúc ló đầu thăm dò.

      Thẩm Di nhìn sang rừng trúc bên kia, phát có thể vòng qua từ bên này, cắn cắn môi, giật tay áo Đường Hoan : "Tỷ tỷ, ta, ta vẫn còn sợ bị Lương đại nhân phát , chúng ta, chúng ta trở về ?"

      Đường Hoan khó hiểu nhìn ả: "Cũng đến đây rồi, bây giờ trở về coi là cái gì? Lỡ như lát nữa Quỳnh An lấy thư ra, lại tìm thấy chúng ta, nàng ấy nghĩ như thế nào? Thôi, muội nhát gan, nếu thực sợ hãi, vậy tự muội trở về . Còn nhớ được đường ? Cẩn thận chớ sai chỗ."

      "Vâng, muội còn nhớ, vậy, vậy muội về trước, tỷ tỷ, tỷ cũng cẩn thận đừng bị người bắt gặp." Thẩm Di cúi đầu , xong nhanh chóng rời .

      Đường Hoan nhìn bóng dáng ả cười lạnh, sau lúc lâu, lặng lẽ theo. Theo chuyện của Đoan vương phụ thân giải thích, Tống Mạch hẳn là hoàn toàn khôi phục võ công rồi, bây giờ tỷ muội các nàng cùng nhau qua, chắc chắn khó thoát khỏi lỗ tai của . Nhưng Đường Hoan sợ, bị bắt được, nàng nàng muốn tìm Thẩm Di.

      98.2

      Ở chỗ sâu trong rừng trúc.

      Tống Mạch đứng ở đường , đầu khẽ ngửa, nhìn lá trúc loang lổ phía , nghe gió xuyên qua rừng trúc phát ra tiếng “sàn sạt”, cho đến khi bị trận tiếng bước chân đánh gãy. Phảng giống như hoàn toàn chưa tỉnh, vẫn khoanh tay mà đứng như cũ, chỉ đến khi đạo tiếng bước chân quen thuộc khác truyền đến, khóe môi giơ lên độ cong khẽ thể .

      Lúc này nhịn được tới tìm rồi sao?

      Nâng tay ngắt xuống tàu lá trúc, bắn ra, lá trúc xoay tròn bồng bềnh rơi xuống đất, chẳng qua là bên cạnh còn bóng dáng nam nhân.

      Thẩm Di tìm khắp cả rừng trúc, cũng có phát bóng dáng của Đoan vương.

      Đường Hoan tất nhiên cũng có phát , nhưng từ thời gian loanh quanh ở trong rừng trúc càng ngày càng dài, nàng đột nhiên sinh ra loại cảm giác ổn, dường như, mỗi hành động của nàng, đều ở dưới giám thị của người khác.

      Giám thị?

      Tâm thần Đường Hoan chấn động. Gay rồi, nàng quên chuyện!

      Bắt buộc chính mình ngẩng đầu, Đường Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở về.

      Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất , Đường Hoan ảo não cắn môi, nàng biết mà! Lấy kinh công của Tống Mạch, chỉ cần muốn bị người quấy rầy, người khác tuyệt đối tìm thấy , mà nếu muốn biết đối phương có mục đích gì, hoàn toàn có thể náu mình cây trúc quan sát mỗi hành động của người tới!

      Đều do mấy giấc mộng trước, nàng quen coi hai người trở thành người thường mà cư xử rồi, biết rất ràng Tống Mạch khôi phục võ công, vẫn còn thể suy tính chu toàn!

      May mắn còn có đường sống cứu vãn.

      Làm bộ như có nghe thấy, Đường Hoan tiếp tục về phía trước, trong miệng lẩm bẩm tự : "Điện hạ kia hẳn là rồi chăng?"

      "Tỷ muội các ngươi ở trong rừng trúc lòng vòng lâu như vậy, ra là tìm bổn vương?" Nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Tống Mạch lạnh nhạt mở miệng. Lần này, cũng muốn nghe chút, nàng tự bào chữa như thế nào.

      Đường Hoan thở tiếng, khiếp sợ quay đầu lại, đợi nhìn thấy Tống Mạch, nàng thể tin lui về phía sau vài bước, nhìn xung quanh vòng, lắp bắp : "Điện, điện hạ, làm sao người lại ở chỗ này? Vừa rồi, ràng ở đây cũng có người ..."

      Tống Mạch nhìn chằm chằm vào mắt của nàng: "Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của bổn vương, tìm bổn vương làm gì."

      mặt Đường Hoan ửng hồng, cúi đầu xuống, chột dạ giải thích: "Điện hạ hiểu lầm rồi, ta là tới tìm xá muội, cũng phải là..."

      "Thẩm Du, ai có thể ở trước mặt bổn vương dối."

      Tống Mạch về phía nàng, Đường Hoan như sợ hãi lui ra sau, nhưng bước chân của nàng quá , rất nhanh bị Tống Mạch đuổi kịp. Tất cả lực chú ý đều đặt người , sau lưng cẩn thận đụng vào cây trúc, Đường Hoan vừa muốn dời , cằm lại bị người nắm được. Nàng bị bắt ngửa đầu, đối diện với con ngươi sâu kín bình tĩnh gợn sóng của Tống Mạch, "Hỏi lại ngươi lần cuối cùng, vì sao theo dõi bổn vương?"

      Đường Hoan run rẩy cả người, cắn cắn môi, nhắm mắt : "Điện hạ thứ tội, lúc đến cửa nhìn thấy điện hạ, điện hạ tư thế oai hùng... Xá muội trẻ người non dạ, tựa hồ động tâm tư nên có với điện hạ. Mới mới rồi tỷ muội chúng ta theo Lương Tứ nương đến thư phòng, trùng hợp gặp được điện hạ cùng Lương đại nhân chuyện. Ta dựa theo kế hoạch ở bên kia chờ Lương Tứ nương ra, xá muội ra trở về trước. Ta thấy khi nàng chuyện vẻ mặt khác [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :