1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc - Tiếu Giai Nhân [Chương 122 (NT3)] Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.2


      Tống Mạch hôn cánh môi hơi sưng của nàng, hôn cằm của nàng, nàng say sưa ngửa đầu ra sau, liền xuôi theo cái cổ thon dài của nàng tấc tấc xuống dưới, vòng vòng leo lên, leo đến đỉnh núi, nơi đó có chỗ non mềm chờ . Chóp mũi khẽ ngửi, đầu lưỡi nếm tỉ mỉ, lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn được ngụm nuốt vào.

      Ngón tay chuyển đến đoá hoa khác của nàng nở rộ vì , khẽ vuốt.

      Nàng như bị mưa gió thổi qua nhàng run rẩy, mềm mại khóc, mềm mại cầu xin, mềm mại ngậm ngón tay , giống như ăn nàng vậy, ăn cái so với cái càng chặt hơn. Nhưng nàng tham hơn , chảy ra nhiều nước như vậy rồi, ăn ngon như vậy sao?

      Nếu nàng thích, bón cho nàng ăn đủ.

      Tống Mạch lại quên mất, đồ dù có ngon, ăn nhiều cũng trướng bụng khó chịu.

      Đường Hoan lúc này cảm thấy rất trướng.

      Nàng biết mình ở trong tay giao ra bao nhiêu lần. Mỗi lần Tống Mạch đều cho nàng thời gian nghỉ ngơi, chôn ở bên trong mực nhúc nhích, chuyển thành dịu dàng hôn nàng, hôn đủ rồi, lại tiếp tục. Nàng bị hôn khiến cho đầu óc mông lung, nàng khó có thể thừa nhận, nàng khóc van xin : "Tống Mạch... đừng mà, đừng động... ra..." Cái loại cảm giác này lại tới nữa, nàng sắp chịu được rồi.

      Tống Mạch từ ngực nàng ngẩng đầu lên, nàng nhắm mắt lại, gương mặt đều là nước mắt, mưa rơi đoá hoa mềm mại chịu nổi bị thương.

      dịu dàng ăn nước mắt của nàng: "Tiểu Ngũ đừng khóc, mau, cho ta thêm lần nữa, tha cho nàng." thích nàng run rẩy ở trong lòng , thích nghe nàng nũng nịu ghé vào lỗ tai van xin .

      Đường Hoan khóc lắc đầu: " muốn, ngay bây giờ... ngừng..." Nàng ở trước mặt mất mặt lần rồi, lần trước lập tức vào giấc mộng mới, chuyện xảy ra quá nhanh, nàng có thể vờ như chưa từng xảy ra. Nhưng bây giờ, nàng ở trong lòng , ôm nàng làm nàng, còn thanh tỉnh như vậy, nhất định chú ý tới.

      Cũng mặc kệ nàng van xin như thế nào, Tống Mạch đều đáp ứng. Nghe nàng kêu càng ngày càng gấp, ngực Tống Mạch bắt lửa, càng lúc càng nhanh, trong miệng ngậm nàng hút vào trong ngụm lớn.

      dưới hai đầu cùng bị người điều khiển, Đường Hoan chịu được nữa: "Tống Mạch, chậm chút... đừng mà, đừng mà..."

      Thân thể co rút, rốt cục thu tay lại, lại nhanh chóng tách hai chân nàng đến bên thắt lưng , ôm nàng, để cho nàng giạng chân ngồi ở đùi , để cho nước trong cơ thể nàng ngừng trào ra dội ướt mảng. Đường Hoan cắn môi, quay đầu lui vào trong hõm vai , chịu cho nhìn, cho nhìn bộ dáng mất mặt của nàng. mặt Tống Mạch chỉ có dịu dàng, tay đỡ lưng nàng, tay cởi dây lưng trói cho nàng, cởi xong rồi, nắm lấy mặt nàng lần lại lần hôn môi: "Tiểu Ngũ đừng khóc, nàng như vậy rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp, ta thích nhìn."

      Đường Hoan để ý tới , vẫn nhắm mắt lại.

      Tống Mạch có cách nào, cởi sạch quần của mình, nắm tay nàng phủ lên, vội vàng hôn lỗ tai nàng: "Tiểu Ngũ, sờ chút, nó là vì nàng mới như vậy. Ta thích nàng, sợ để cho nàng biết, cho nên nàng ở trước mặt ta cũng cần xấu hổ thẹn thùng, biết ?"

      Xí!

      Đó có thể giống nhau sao?

      Nàng cũng sợ để cho sờ phía dưới của mình, bây giờ nghĩ đến cho nàng sờ sờ cái thứ này, nàng có thể nguôi giận?

      Trong lòng có hận, Đường Hoan đột nhiên dùng tới sức lực, lột qua loa quần áo của nam nhân, hung hăng cắn xuống đầu vai , mông nâng lên cao cao, vịn muốn ngồi xuống. Tống Mạch cũng bị nàng cắn đến phát điên, chợt ấn người nằm sấp giường, hai chân kẹp lấy ép nàng khép lại hai chân, nhấc eo mông nàng lên cao hung hăng đẩy lên cái, ở giữa khe hở.hai chân khép chặt của nàng đụng sâu lên xuống.

      "Tống Mạch chàng khốn khiếp!"

      điên như vậy, Đường Hoan còn mừng thầm rốt cục muốn vào rồi, nghĩ tới dĩ nhiên là chơi như vậy!

      " được mắng chửi người!"

      Tống Mạch dán ở lưng nàng, tay chống giường, tay nắm mềm.mại của nàng bởi vì tư thế như vậy càng lộ đầy đặn, nàng bị đụng phải rung chuyển dịch lên phía trước, bèn nắm nơi đó kéo người ra phía sau. Đường Hoan gắng gượng chống cánh tay lên, muốn để cho Tống Mạch đắc ý, nhưng bị người nặng nề mà đè ép, nàng trốn thoát. Bên tai là tiếng thở dốc thô.trầm của nam nhân, nàng cúi đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy cái vật hùng vĩ sẫm màu kia của ở giữa hai chân trắng hồng của mình cọ.sát, tiến lên phía trước lại lùi về phía sau. Bởi vì nơi đó của nàng được làm ướt từ lâu, động cũng là có thứ tự.

      Nàng nhìn đến cao hứng, "Tống Mạch, như vậy cũng thoải mái sao?"

      "Nàng ?" Tống Mạch kêu rên đáp, đột
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70.1: Kết tóc

      lEditor: Trạch Mỗ

      Đường Hoan mực suy nghĩ Tống Mạch tặng cho nàng lễ vật gì.

      Nàng nghĩ đến đầu tiên là đèn lồng, bởi vì đèn lồng đó rất đẹp, bởi vì dưới giường cất giấu bức hoạ trong giấc mộng kia.

      Nhưng Đường Hoan rất nhanh phủ định suy đoán này.

      Đồ đệ Tiểu Ngũ thích đèn lồng, kiếp này nhất định, Tống Mạch hẳn là có thể nghĩ đến điều này. là người thông minh như vậy, nếu muốn tặng lễ vật, nhất định là tìm ra sở thích của nàng, bảo đảm hợp với tâm ý của nàng nhất.

      phải đèn lồng, còn có thể là cái gì?

      Nàng cẩn thận nghĩ lại những ngày ở chung cùng Tống Mạch gần đây, duy nhất làm cho nàng biểu ra đặc biệt nhiệt tình, chính là .

      Hay là Tống Mạch muốn tặng chính mình cho nàng?

      Đường Hoan tự giễu cười, tay vô thức ở người mèo trắng vuốt ve, vuốt vuốt đụng tới đuôi mèo... Hai tối này Tống Mạch cứ thích ép buộc nàng, Đường Hoan buồn bực bỏ đuôi mèo ra, dịch vào bên trong giường.

      Hôm nay, nên cho nàng biết nhỉ?

      Nếu phải là muốn đợi lễ vật của , nàng xuống tay rồi.

      Ngủ trưa giấc, tỉnh lại trời tối rồi, rửa mặt, có nha hoàn bưng cơm chiều tiến vào, là thiếu gia căn dặn.

      Đường Hoan ngồi xếp bằng ở sạp, chính mình ăn miếng, bón cho mèo ăn miếng. Tống Mạch cùng nàng ăn cơm, còn có mèo cùng nàng.

      "Meo meo..." Mèo trắng đột nhiên hướng ra cửa kêu tiếng.

      Đường Hoan bĩu môi, thèm quay đầu nhìn.

      Vẫn là nha hoàn đưa cơm vừa nãy ở bên ngoài thưa: "Tiểu Ngũ nương, Lục quản bảo nô tỳ truyền lời cho ngài, thiếu gia trò chuyện cùng phu nhân và lão thái thái, phải muộn chút mới về."

      "Biết rồi, ngươi vào thu dọn , ta ăn xong rồi." Đường Hoan buông đũa, ôm lấy mèo trắng ngồi vào phía trước cửa sổ, từng chút từng chút vuốt xuôi lông cho nó. Phía sau nha hoàn ra ra vào vào, chờ còn có người quấy rầy nàng, Đường Hoan quay đầu nhìn thoáng qua.

      Đây là phòng của Tống gia thiếu gia, theo lý thuyết , nhưng mỗi ngày chết dí ở trong này, Đường Hoan hận thể đốt nó trận.

      Mấy giấc mộng trước, cũng có giấc nào nghẹn khuất như giấc này, bởi vì thân phận của nàng là nha hoàn, Tống Mạch đối với nàng tốt hơn nữa, nàng cũng dễ rời khỏi sân này.

      Có gì khác bị vây ở trong lồng?

      Trong lòng tức giận, lúc Tống Mạch trở về, nàng nằm ở sạp giả vờ ngủ.

      Tống Mạch cũng vạch trần nàng, ôm người đến giường buồng trong, tiếp theo từ trong tủ lấy ra mấy bộ quần áo. Đều là nam trang, có lớn có . Nhìn nhìn nữ nhân bởi vì nằm nghiêng mà lộ ra dáng người yểu điệu, Tống Mạch cười trộm, gấp quần áo của nàng bỏ vào trong bọc quần áo trước, lại gấp của .

      ở bên cạnh lạch cà lạch cạch, Đường Hoan nhịn được lật người, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ dụi dụi mắt. Đợi thấy làm cái gì, nàng mất hứng hỏi : "Chàng muốn rời nhà?"

      Tống Mạch buộc lại bao quần áo để vào bàn, trở về ôm lấy nàng hôn miệng: " phải ta, là chúng ta. Ta xong với phu nhân rồi, ngày mai bắt đầu ra ngoài du học. Tiểu Ngũ, qua mấy tháng, chỉ có nàng theo bên cạnh ta hầu hạ, sao nào, nàng có muốn theo ta ?"

      Đường Hoan thể tin ngửa đầu nhìn : "Đây, đây chính là lễ vật chàng muốn tặng cho ta?"

      "Phải, thích ?" Tống Mạch nắm tay nàng, hai mắt mỉm cười nhìn nàng.

      "Sao chàng lại biết ta thích ở lại Tống gia?" Đường Hoan dịu ngoan tựa vào người , tò mò hỏi.

      Tống Mạch khẽ cười, nhìn mèo trắng ngủ say giường bên cạnh, hôn lỗ tai nàng: "Mèo thích ngủ là thiên tính, nàng cả ngày nằm lì ở trong phòng ngủ, nhất định là nhàm chán . Còn có, ngày đó dẫn nàng núi Tê Hà, nàng gần như cả ngày đều là tươi cười, trở về nụ cười lập tức ít . Tiểu Ngũ, ta ở mấy thị trấn ngoại ô Kinh thành đều có cửa hàng, chờ sau khi chúng ta từ Giang Nam trở về, ta thu xếp cho nàng ở bên kia, muốn làm cái gì đều do chính nàng làm chủ. Sau thu ta bởi vì thi Hương bị trượt mà lòng theo thương, qua tìm nàng, chúng ta lại xung quanh du sơn ngoạn thủy. Yên tâm, lão thái thái sống được mấy năm đâu, chờ bà , sau khi ta ra hiếu lập tức cưới nàng vào cửa. Phu nhân từ trước đến giờ đều nghe ta, khắt khe với nàng đâu."

      Hai đời trước, mỗi lần hai người ở chung đều có vượt quá tháng, lần này, nếu qua vài năm mà nàng vẫn ở bên cạnh như trước, có thể tương đối an tâm rồi. Chỉ cần nàng ở bên cạnh , nàng muốn cái gì, muốn sống như thế nào, đều cố gắng hết sức như mong muốn của nàng.

      "Tống Mạch, chàng đối với ta tốt."

      Đường Hoan ôm lấy cổ nam nhân ngốc này, chủ động hôn môi : "Lễ vật này, ta rất thích."

      Nàng mặc dù cần Tống Mạch lòng, nhưng có người đối xử với nàng như thế, nàng vui vẻ lại thỏa mãn. đối với nàng càng tốt, chứng minh nàng làm càng thành công.

      Tống Mạch đè nàng lên giường, hôn nàng từ cổ áo vào bên trong: "Nếu thích, vậy nàng muốn cảm ơn ta như thế nào?"

      "Tặng ta cho chàng, thế nào?" Đường Hoan ưỡn ngực ngửa đầu, chống bả vai .

      "Bây giờ còn phải lúc, về phần tạ lễ, đêm nay nàng ngoan ngoãn nghe lời ta nhé?" Tống Mạch đẩy quần áo nàng ra, cách cái yếm cắn lên...

      ~

      Nửa tháng sau, hai người đặt chân ở khách sạn trong thị trấn .

      "Tống Mạch, ta nghe chưởng quầy ở ngoại ô phía tây có vườn hoa Mẫu Đơn, chúng ta qua xem ?"

      Đường Hoan ôm mèo trắng, chờ Tống Mạch sắp xếp ổ cho nó xong, nàng vừa đặt mèo vào vừa hưng phấn mà . Vùng này tựa hồ lưu hành thời trồng mẫu đơn, trong đất hoang đường đều có hoa mẫu đơn nở rộ, nếu là thành vùng hoa mẫu đơn, biết có bao nhiêu xinh đẹp.

      Tống Mạch tiếp , sờ sờ mèo trắng: "May mà Tiểu Ngũ nghe lời, bình thường chỉ ở trong phòng ngủ, nếu chúng ta có ở đây, nó lén ra ngoài chơi bị người ôm , xem nàng khóc như thế nào." Lúc rời khỏi Tống gia, để lại mèo trắng ở nhà, Lục An chăm sóc tốt cho nó. Nàng lại cái gì cũng chịu đáp ứng, nhất định đòi ôm mèo cùng.

      Đường Hoan đương nhiên muốn dẫn theo mèo trắng. Nếu như có gì bất ngờ, bọn họ bao giờ trở về Tống gia nữa, nàng luyến tiếc con mèo này, muốn ở chung thêm đoạn thời gian cùng nó. Chuyển hướng đề tài, nàng kéo tay nam nhân ra ngoài: " thôi thôi, ngắm hoa." Khó được nam nhân này dẫn nàng ra ngoài, nàng đương nhiên muốn chơi cho thoả thích.

      Tống Mạch cười nhìn nàng, tùy ý nàng dắt, lúc ra khỏi cửa mới giãy ra, hai người sóng vai xuống lầu.

      Hoa mẫu đơn quá đẹp, Đường Hoan có ngắm đủ, ngày hôm sau lại lôi kéo Tống Mạch ngắm hoa.

      Đáng tiếc thời tiết đẹp, từ ngoại ô phía tây trở về, trời bỗng nhiên sầm xuống, đầu mây đen giăng đầy.

      Bởi vì đoạn đường ngắn, hai người bộ tới đó, bốn phía trước mắt trống trải, nếu là chạy, khoảng cách đến cổng thành phía trước ước chừng lộ trình khoảng hai khắc đồng hồ. Tiếng sấm ù ù, Tống Mạch sợ bị dính nước, lại sợ thân thể mảnh mai
      [​IMG]
      huyendo, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70.2

      Rất nhanh, tiểu nhị đưa thùng tắm nước ấm vào, còn có hai bát nước gừng đường.

      Tống Mạch ngửa đầu uống bát, bưng bát khác đưa đến trước giường. Đường Hoan cần uống, bị ngụm lại ngụm ép uống xuống, bón đến ngụm cuối cùng, còn chịu . Hai người hôn đến khó tách rời, Tống Mạch dứt khoát ôm lấy người, cùng nhau nhảy vào thùng tắm ngâm nước ấm.

      Sau khi ra, Tống Mạch lại lau khô cho nàng lần, sau đó đứng yên, chờ nàng giúp .

      Đường Hoan giảo hoạt cười, cố ý từ giá lấy ra khăn lau sạch , làm bộ muốn lau cho .

      Tống Mạch thay đổi sắc mặt, nắm lấy tay nàng, ánh mắt có chút nguy hiểm: "Tiểu Ngũ, nàng hiểu ý của ta mà."

      Đường Hoan cúi đầu, chôn ở ngực : "Thiếu gia, chàng bắt nạt người."

      "Cái này gọi là bắt nạt à?"

      Nữ nhân của mình lại tới trêu chọc , Tống Mạch quyết định dạy dỗ nàng chút, chợt ôm lấy người trở lại giường, ngón tay thuần thục đưa vào, căn bản cho nàng cơ hội cầu xin tha thứ, ngăn chặn miệng nàng dùng sức rút ra.chơi đùa. Đường Hoan vừa rồi trút ra lần, làm sao còn chịu được, đẩy ra bèn cào sau lưng . Tống Mạch đau buông nàng ra, Đường Hoan còn chưa kịp cười, thấy đứng dậy muốn lấy đai lưng, nàng vội nhào qua ôm lấy : "Thiếu gia tốt thiếu gia tốt, đừng nóng giận, bây giờ Tiểu Ngũ hầu hạ ngài."

      Nàng như vậy, mặt Tống Mạch khỏi lại có chút nóng lên. Nàng phải thích như vậy, cho nên muốn chứ?

      Mặc dù trong lòng chờ đợi, nhưng Tống Mạch muốn miễn cưỡng nàng, bình tĩnh lát, ôm người : "Tiểu Ngũ, nàng muốn thôi, ta nhất định phải."

      khờ!

      Đường Hoan hôn lên ngực : " có, ta bằng lòng, chẳng qua là, chàng, ta muốn bịt kín mắt chàng, cho chàng nhìn ta như vậy." Bàn tay bé cầm vật giơ lên cao cao kia của , thanh vừa vừa : "Nơi này của chàng lớn như vậy, bộ dáng lúc ăn nhất định rất khó coi, ta muốn cho chàng nhìn."

      Tay nàng nhàng vỗ về chơi đùa, hô hấp của Tống Mạch hoàn toàn rối loạn: "Tiểu Ngũ..."

      Đường Hoan lên liếm cổ họng của , đuổi theo nó khẽ cắn: "Thiếu gia, muốn bịt mắt ?"

      Muốn hay ?

      Tống Mạch chuyện, nghiêng mắt nắm lấy đai lưng, tự mình buộc lên.

      Cửa sổ nửa mở, nhưng trời mưa lớn như vậy, bọn họ lại là ở lầu hai, cần lo lắng bị người nhìn thấy.

      Đường Hoan đẩy người nằm ở giường, nàng nằm sấp lên theo, dùng mềm mại của mình dán lên lồng ngực dồn dập phập phồng của . Nàng hôn mũi hôn khuôn mặt , tay đặt ở lưng nàng sờ soạng ngừng, tay từ cạnh thắt lưng nắm mềm.mại kia. Đường Hoan chịu, ở người cọ lên xuống, giống như con cá trạch trơn trượt, trêu chọc nam nhân nhiều lần đều muốn xoay người áp nàng xuống phía dưới, xem nàng còn có thể trốn nơi nào.

      "Thiếu gia, chàng thích ta lau bên trước, hay là bên dưới?" Đường Hoan thổi khí vào trong lỗ tai .

      "Tùy nàng." Tống Mạch gắng gượng giả bộ trấn định.

      Đường Hoan cười khẽ: "Ta biết chàng muốn để cho ta lau chỗ nào nhất, thiếu gia yên tâm, ta đây giúp chàng."

      Tống Mạch nghe xong, buông tay ra, tiện cho nàng xuống. Nhưng Đường Hoan cố ý chậm rì rì cọ xuống dưới, ôm cổ bả vai gặm ngừng, sau đó học theo như hôn “tiểu đậu đậu” của : "Thiếu gia, vì sao nơi này của chàng như vậy? Ăn vào cũng chẳng chơi vui." Nặng nề mà hút ngụm.

      Tống Mạch chấn động toàn thân, cố nén mới có đẩy nàng xuống. Phát nàng dường như còn muốn hôn bên kia, Tống Mạch bất đắc dĩ, đành phải lời cho nàng: "Tiểu Ngũ, đừng hôn, nơi này có cảm giác, hơn nữa, rất ngứa."

      Đường Hoan quá tin: "Làm sao có thể? Chàng hôn ta ta cũng rất thoải mái mà? À, ta biết rồi, chàng muốn bảo ta chạm vào nơi đó nhanh hơn, phải ?" Nàng mới mắc mưu, nhắm ngay viên “tiểu đậu đậu” khác hôn xuống.

      "Tiểu Ngũ!"

      Tống Mạch chịu nổi, kẹp lấy chân nàng đè người xuống, ấn lấy hai tay nàng: "Rất ngứa, lừa nàng."

      Đường Hoan chớp chớp mắt, cuối cùng cũng tin tưởng láo, bởi vì Tiểu Tống Mạch còn kiêu ngạo như vậy nữa rồi.

      "Được, ta biết rồi, hôn nơi đó nữa." Đường Hoan lại nằm sấp lên người lần nữa, hề trêu chọc nữa, hôn dọc theo cái bụng căng chặt của xuống dưới. Hô hấp của nam nhân cái trầm hơn cái, Tiểu Tống Mạch “uy vũ sinh uy”. Đường Hoan cầm nó, vừa muốn thưởng thức, trong lòng chợt động, tò mò hỏi: "Thiếu gia, vì sao nơi này của chàng lại xiêu vẹo hướng lên , ta còn muốn giúp đỡ nó xuống."

      Hô hấp của nàng phun ở chỗ kia, dường như xuống thêm chút nữa là có thể gặp được nó rồi. Tưởng tượng thấy môi đỏ mọng của nàng lập tức mà làm loại chuyện này, Tống Mạch hưng phấn lại khẩn trương, nàng càng , càng nhịn được muốn đẩy.thắt lưng đưa vào, làm sao còn có tâm tư trả lời vấn đề ngốc nghếch của nàng?

      mặt nam nhân nhiễm đầy sắc đỏ, đôi môi khẽ mở ra thở dốc kia cũng càng lộ vẻ mê người, trong lòng Đường Hoan ngứa ngứa, cúi đầu, lần đầu tiên, ngậm vào nơi đó của nam nhân. Thân thể Tống Mạch run rẩy, vật kia mơ hồ lại lớn hơn chút, căng đầy trong miệng nàng. Đỉnh đầu truyền đến tiếng rên đè nén nổi, dường như là thanh dễ nghe nhất đời, Đường Hoan nghe xong rất thích, nuốt đến cùng, lại từ từ phun ra, đầu lưỡi chạm phải nước ứa ra, hương vị có chút lạ. Đường Hoan muốn ăn nữa, chỉ từ bên dưới hôn vòng quanh lên , mấy lần như thế, làm ướt tất cả của , nàng lặng lẽ sờ sờ
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, trạch nữthuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      GIẤC MỘNG 7: TỐNG HỘ VỆ – ĐƯỢC MẠO PHẠM NỮA

      Chương 71: Hộ viện


      Cố gia là đại hộ ở thành Bình Dương, thư hương thế gia, tổ tiên từng có nhiều người vào triều làm quan.

      Đáng tiếc đời bằng đời.

      Nay chỉ có Đại lão gia làm quan ở biên cương, vẫn chỉ là tòng ngũ phẩm. Nhị lão gia tự xưng là “văn thải phong lưu” đáng tiếc có tài nhưng gặp thời, sau khi liên tục ba lần thi trượt kỳ thi mùa xuân liền buông tha cho đường khoa cử, ở nhà tu thân dưỡng tính, hoặc là hẹn mấy người bạn tốt ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy, hoặc là cùng tiểu thiếp nũng nịu tìm hoan mua vui, cũng hỏi đến việc làm ăn trong nhà, cũng là tiêu tiền như nước, toàn dựa vào Nhị phu nhân cực cực khổ khổ lo liệu mới miễn cưỡng chống đỡ được bề ngoài rạng rỡ.

      Có tiền đồ nhất ngược lại là nãi nãi Cố thị gả đến cùng thành.

      Lúc trước Cố thị chê vị hôn phu đính hôn từ Giang Ngọc Thụ gia cảnh xuống dốc, nghe toan tính của huynh tẩu hối hôn tái giá, kiên trì gả . Sau đó phu thê ân ái, Cố thị đối với bên ngoài bày mưu tính kế cho trượng phu, ở bên trong giúp chồng dạy con, rất nhanh giúp Giang gia đông sơn tái khởi, vợ chồng son trôi qua xuôi chèo mát mái. Duy nhất trọn vẹn là thành thân nhiều năm chỉ có nương, cũng may Giang Ngọc Thụ vẫn bởi vậy mà bất mãn, đối xử với nữ nhi như hòn ngọc quý tay, tự tay đích thân nuôi dạy.

      Lúc tròn tuổi đặt tên, Giang Ngọc Thụ biết thê tử thích ngắm trăng, bèn lấy tên cho nữ nhi là Lâm Nguyệt, Giang Lâm Nguyệt.

      Năm ấy nữ nhi mười bốn tuổi, Cố thị lại chẩn ra mang thai, Giang Ngọc Thụ mừng rỡ, tự mình chùa tạ lễ, ngờ khi trở về mưa lớn bất ngờ, triền núi sụp xuống, Giang Ngọc Thụ thể tránh được kiếp.

      Trượng phu rồi, Cố thị đau lòng muốn chết, toàn dựa vào đứa trong bụng chống đỡ hơi, năm sau khó khăn lắm mới sinh được đứa con trai, thân thể lại vô cùng hao tổn, triền miên giường bệnh mấy tháng, theo đó buông tay nhân gian, cam lòng muốn lại thể làm gì để lại nữ nhi tuổi lập gia đình và tiểu nhi gào khóc đòi ăn.

      Còn có gia sản làm người ta mơ ước.

      Đại lão gia làm quan thanh liêm, nhân phẩm đoan chính. Nghe muội muội mất, chỉ gửi thư dặn Nhị đệ chiếu cố tốt cho hai tỷ đệ Giang gia.

      Nhị lão gia chỉ lo bản thân mình tiêu dao, thường thường vừa ra khỏi cửa chính là mấy ngày, trong nhà tất cả công việc lớn đều giao cho Nhị phu nhân lo liệu, khi về nhà thê tử đề cập tới, lão cũng hiếm khi hỏi đến, chỉ đòi bạc với thê tử.

      Nhị phu nhân giật gấu vá vai, bèn gõ bàn tính tới sản nghiệp của Giang gia. Nàng nghĩ, cháu ngoại thân là nữ tử xuất môn tiện, cháu ngoại trai còn chưa học xong, bà trưởng bối này hoàn toàn có trách nhiệm chăm lo cho bọn họ. Chờ sau khi Cố thị hạ táng, bà nắm tay Giang Lâm Nguyệt, ôn nhu từ ái để cho hai tỷ đệ chuyển đến Cố phủ, bảo bọn họ chỉ cần an an tâm tâm mà sống, mọi việc nội viện đều giao cho người mợ là bà này, việc làm ăn bên ngoài giao cho biểu ca Cố Nghi là được.

      Giang Lâm Nguyệt rút tay về, uyển chuyển cự tuyệt, phụ thân dạy nàng việc làm ăn, mẫu thân từ lâu phó thác công việc trong nhà cho nàng, nàng hoàn toàn có thể nuôi nấng đệ đệ trưởng thành.

      Nhị phu nhân bị cản trở thể gì nữa, trong lòng lại cho là đúng, cảm thấy cháu ngoại cậy mạnh, hạ quyết tâm chờ lúc nàng gặp phải phiền toái sứt đầu mẻ trán lại đến “hỗ trợ”.

      Nhưng Giang Lâm Nguyệt chưa cho bà cơ hội “hỗ trợ”.

      Ở trong nhà, Giang Lâm Nguyệt mời hai bà vú chăm sóc ấu đệ, bên ngoài, Giang Lâm Nguyệt thường xuyên đến cửa hàng Giang gia tra xét, sau khi phát đại chưởng quỹ lừa gạt nàng còn làm giả sổ sách, ngay lập tức thay đổi người, từ đó còn có người coi nàng là thiếu nữ vô tri mà đối đãi. năm sau trọng hiếu trôi qua, Giang Lâm Nguyệt lại ở khu vực phồn hoa nhất của thành Bình Dương đặt mua cửa hàng, sửa thành trà lâu, giao cho đại chưởng quỹ mời từ Giang Nam theo xử lý. Chưởng quỹ kia tinh thông trà đạo, Giang gia ở phương Nam lại có bạn hàng thân thiết, rất nhanh xử lý trà lâu buôn bán phát triển ngừng.

      Con mắt tham lam của Nhị phu nhân cũng đỏ rồi.

      có cách nào lấy danh nghĩa trưởng bối vơ của, bà bèn đánh chủ ý lên đồ cưới của cháu ngoại . Chỉ cần để cho cháu ngoại gả cho con trai bà, những thứ đó thành đồ cưới, phải là của bà rồi? Cho dù bà được hưởng, chờ cháu ngoại chết rồi, đồ cưới cũng để lại cho cháu trai cháu của bà, tóm lại nước phù sa thể chảy tới nhà khác.

      Bà có hai con trai. Con thứ quá cần suy tính, con trưởng Cố Nghi lớn hơn Giang Lâm Nguyệt năm tuổi. Chờ khi Giang Lâm Nguyệt ra hiếu, Cố Nghi hai mươi ba, tuổi cũng hơi lớn, nhưng bây giờ bà truyền lời ra ngoài, trưởng bối hai nhà thương lượng hôn rồi, chỉ chờ hiếu kỳ của Giang Lâm Nguyệt qua thành thân. Kể từ đó, người khác đánh chủ ý lên Giang Lâm Nguyệt nữa. Về phần cháu ngoại là nghĩ như thế nào … Hừ, việc làm ăn bà quản được, hôn , bà là mợ, nên làm chủ cho cháu ngoại .

      Đối với lời đồn này, Giang Lâm Nguyệt có làm sáng tỏ, nhưng cũng có nhiều biểu thân cận cùng Cố gia, chỉ duy trì lễ nghi thân thích qua lại bình thường.

      Nhị phu nhân nghĩ đến cháu ngoại là cam chịu rồi, dù sao Cố Nghi “nhân phẩm xuất chúng”, rất dễ dàng được nương thích. Nhưng bà vạn vạn lần nghĩ tới, khi hai đứa cuối cùng cũng ra hiếu, khi bà nhắc tới cửa hôn này, Giang Lâm Nguyệt đứa con lỡ mười tám tuổi vậy mà đồng ý!

      Bà khuyên thế nào nữa, thái độ của Giang Lâm Nguyệt rất kiên quyết, tỏ mình lấy chồng, chỉ muốn chăm sóc ấu đệ trưởng thành.

      Vậy đừng trách bà lòng dạ độc ác.

      Bữa tiệc gia đình tết Đoan ngọ, sau khi kết thúc bữa tiệc Nhị phu nhân gọi Giang Lâm Nguyệt tới nội thất chuyện. Giang Lâm Nguyệt biết bà muốn chuyện gì, mặc dù trong lòng kiên nhẫn, vẫn là để cho hai nha hoàn ở lại bên ngoài, tự nàng theo vào, định bụng ràng lần. Bởi vì là phòng của Nhị phu nhân, nàng có đề phòng nhiều.

      Nhị phu nhân bỏ thuốc vào trong ly trà, cơ mà Giang Lâm Nguyệt có lòng dạ nào uống, lúc Nhị phu nhân do dự có cần tìm cái gì đánh cho cháu ngoại bất tỉnh hay , con trưởng Cố Nghi say khướt vào. Giang Lâm Nguyệt đứng dậy muốn , Nhị phu nhân thu được ánh mắt của con trai, trong lòng biết ràng, giả vờ dặn cháu ngoại giúp đỡ chăm sóc biểu ca chút, bà ra ngoài gọi người. Lúc ra khỏi cửa, thấy hai nha hoàn của cháu ngoại bị người của con trai trói lại, Nhị phu nhân bất chấp, trở tay cầm then cửa, quát lui người ra, tự mình canh giữ ở bên ngoài.

      Giang Lâm Nguyệt có tài có sắc, cần mẫu thân tác hợp, chính Cố Nghi vẫn luôn nhớ thương rồi, trước kia xuống tay, là cảm thấy biểu muội sau khi ra hiếu nhất định nghe theo mong muốn của trưởng bối gả cho gã, gã ở trước mặt nàng giữ vững phong thái quân tử, tương lai sau khi kết hôn hai người cũng có thể trôi qua tốt đẹp. tại Giang Lâm Nguyệt lấy lý do có ý định lập gia đình để cự tuyệt gã, gã cần gì phải đối xử dịu dàng với nàng?

      Vậy mượn say rượu cưỡng bức nàng , xem nàng sau khi thành người của gã, có còn dám lấy chồng !

      Mắt thấy trong sạch khó giữ được, Giang Lâm Nguyệt nhổ trâm ngọc đầu xuống, lấy cái chết uy hiếp.

      Cố Nghi cho dù làm như thế nào cũng bắt được người, lại muốn gây ra tai nạn chết người khiến cho Giang Lâm Nguyệt chết thảm ở Cố gia, đành phải giả vờ bất tỉnh, mượn cơ hội xuống đài.

      Sau khi Giang Lâm Nguyệt về nhà, đối với việc này lựa chọn im lặng, bởi vì truyền ra ngoài đối với nàng tổn hại càng lớn hơn Cố gia, từ đó cùng Cố gia qua lại với nhau nữa.

      Nhị phu nhân cũng chịu bỏ qua như vậy.

      Bà và Cố Nghi hợp mưu, lén mua chuộc mấy tên khất cái nửa đêm đến Giang trạch gây chuyện, vào ban ngày lại sắm vai người tốt khuyên cháu ngoại mau gả đến Cố gia, chứa uy hiếp. Giang Lâm Nguyệt ngầm hiểu , nàng đoán được mấy tên khất cái kia nhất định là bị người khác xui khiến, bèn quyết định tuyển mấy hán tử cường tráng làm hộ viện giữ nhà. Hộ viện còn chưa tuyển được, những tên khất cái kia thấy tướng mạo của nàng xinh đẹp sinh lòng ác ý, hoàn toàn để ý tới dặn dò của Cố Nghi, muốn xuống tay với Giang Lâm Nguyệt. Chuyện xảy ra đột ngột, Giang Lâm Nguyệt chịu được nhục, nhảy xuống hồ tự vẫn.

      Thấy gây ra tai nạn chết người, đám khất cái suốt đêm mà chạy. Trong đó tên gan lớn chạy trước lấy việc này uy hiếp Cố Nghi, muốn lừa gạt khoản bạc, bị Cố Nghi phái người bắt được đưa đến quan phủ, kẻ này ham muốn tài sản sát hại mạng người. Tên khất cái dĩ nhiên muốn cắn ngược lại gã ngụm, đáng tiếc có bằng chứng, bị Tri huyện nhận định là những lời xấu, sau khi dùng hình định tội hạ ngục.

      Bên kia hạ nhân Giang gia vớt Giang Lâm Nguyệt lên, còn chưa có chết, nhưng hôn mê bất tỉnh, lang trung kết luận sống quá ba ngày.

      việc chuyển biến thành như vậy, Cố Nghi mừng đến mở cờ trong bụng. Chỉ cần Giang Lâm Nguyệt vừa chết, Cố gia tất nhiên trông nom Giang Lâm Phong vừa mới ba tuổi, đứa lớn như vậy biết cái gì, còn phải Cố gia dạy như thế nào, nó trở thành cái dạng đó? Mặc dù bên ngoài có lời đồn Cố gia ham muốn tài sản của Giang gia mưu hại cháu ngoại , nhưng bạc tới tay mới là lợi ích thiết thực nhất, bị người ta hai câu như thế nào.

      Nhưng mộng đẹp của gã vẫn là thất bại, bởi vì biểu muội tốt của gã nỡ tắt thở, sống lại.

      Cố Nghi tin, tự mình đến Giang trạch thăm, bị Đường Hoan sai hạ nhân “chiêu đãi” gậy gộc, bao giờ cho phép ngưởi Cố gia tới cửa nữa.

      Cố Nghi chật vật mà , Đường Hoan chính thức tiếp quản Giang gia.

      Giang gia nhân khẩu đơn giản, hạ nhân đều đối với nguyên thân tâm phục khẩu phục, Đường Hoan quản giáo xuôi chèo mát mái, duy nhất khiến cho nàng đau đầu chỉ có hai việc.

      Thứ nhất, đệ đệ hời của nàng rất dính người, ban ngày muốn cùng nàng cùng vào cùng ra, buổi tối muốn cùng nàng ngủ chung phòng. Đường Hoan đối với tiểu hài tử cũng có nhiều kiên nhẫn lắm, nhưng dáng dấp của đệ đệ này lại cùng nàng có bảy phần tương tự. Mỗi lần nhìn Giang Lâm Phong chớp chớp đôi mắt to về phía nàng rơi nước mắt, Đường Hoan tựa như thấy được mình ở trước mặt sư phụ giả vờ đáng thương năm đó, rốt cuộc hạ quyết tâm được.

      hạ quyết tâm được, nàng đành phải cảm thụ phen tư vị làm tỷ tỷ lại làm nương.

      Chuyện thứ hai, tất nhiên là thằng cha Tống Mạch kia, nàng dỗ đứa nửa ngày, lại ngay cả bóng dáng của Tống Mạch cũng thấy.

      Vất vả lắm mới dỗ được đệ đệ ngủ, Đường Hoan dẫn theo nha hoàn dạo phố. Trong trí nhớ có Tống Mạch, Tống Mạch cũng chủ động đưa lên, nàng đành phải cố gắng hết sức ra cửa nhiều hơn, thử thời vận.

      Nàng muốn đến trà lâu trước nhà mình nhìn xem.

      đường nhận được đánh giá khác thường của người khác.

      Khất cái là chuyện, mặc dù nguyên thân là người bị hại, nhưng cái thế đạo này chính là như vậy, khuê dự của nữ tử có chút xíu bị hao tổn cũng đưa tới lời ra lời vào, càng đừng nguyên thân phô trương làm việc, sớm có lời nàng tuân thủ nữ tắc rồi.

      Chẳng qua bọn họ cũng vô ích, nguyên thân cũng thèm để ý, Đường Hoan lại càng để ý.

      ~

      Trong góc lầu trà lâu, hai hán tử quần áo thô chuyện, trong đó mặt mũi thà chất phác lải nhải, người khác ngồi ngay ngắn, ánh mắt thủy chung dừng ở cửa.

      Trương Võ nửa ngày, thấy người trẻ hơn vẫn ngẩn ngơ nhìn ra cửa, nhịn được chọc cái: “Tống Mạch, rốt cuộc ngươi có nghe ta hay ?”

      có, ngươi vừa rồi cái gì vậy?” Tống Mạch rốt cục nhìn ta cái.

      Trương Võ tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, mắt thấy Tống Mạch lại muốn nhìn chằm chằm ra cửa, vội lại lần nữa: “Ta chúng ta thành thành ở khách sạn chờ ngày mai đến Giang gia tuyển hộ viện là được rồi, vì sao ngươi nhất định tới nơi này uống trà vậy? Cho dù Giang tiểu thư đến đây, chẳng lẽ ngươi còn muốn tới gần? Ta với ngươi, tiểu thư gia đình nhà giàu đều coi trọng quy củ, ngươi lỗ lỗ mãng mãng như vậy cũng được.”

      bình nước trà tốn nửa tháng tiền công ngày thường ta làm thuê cho người ta, mặc dù là Tống Mạch trả, Trương Võ vẫn là đau lòng. Như vậy được, bọn họ còn chưa có lên làm hộ viện đâu, tốn trước khoản tiền rồi! Tống Mạch phá sản, thực ngại tiền nhiều, cho ta cũng tốt hơn uống ly trà, mùi vị, lãng phí!

      Tống Mạch chuyện.

      Đây là lần đầu tiên đến thành Bình Dương.

      Đời này, là con trai của thợ rèn trong thôn, đối với mấy đời trước từng làm Trạng Nguyên từng hưởng thụ cẩm y ngọc thực mà , thân phận thấp ít. Lúc ban đầu cũng nghĩ tới dựa vào kinh nghiệm đọc sách trước kia thi Trạng Nguyên hoặc làm buôn bán kiếm tiền, đề cao địa vị, nhưng dám, dám tự tiện thay đổi vận mệnh đời này. Sửa lại, sợ mình gặp được nàng. Có lẽ, thành thành làm thợ rèn, nàng giống như mấy đời trước, vào thời điểm nên xuất , tới trước mặt .

      là đồ tể, sống mình, Thủy Tiên gả cho hàng xóm của , hai người quen biết.

      là Trạng Nguyên, về nhà làm đèn lồng, Tiểu Ngũ đến bái sư học nghệ, hai người quen biết.

      là thương nhân, dạy dỗ đệ đệ, Hải Đường bị đệ đệ coi trọng, hai người quen biết.

      Ba đời trước cái gì cũng nhớ , tuần tự mà sống, nàng đều xuất ở bên người . Kiếp trước là thiếu gia, nhớ , cũng từng có giãy dụa, nhưng vẫn là lựa chọn kiên nhẫn chờ nàng, cuối cùng nàng quả nhiên xuất .

      Nàng nhất định là người của .

      Cho nên đời này, chỉ cần có kiên nhẫn, nàng vẫn xuất như trước.

      Dù là đợi hai mươi lăm xuân thu.

      cho mình cần lo lắng, lúc lần đầu tiên gặp Tiểu Ngũ, còn chậm hơn bây giờ vài năm.

      Nhưng rất nhớ nàng, nhớ đến sắp tuyệt vọng.

      Nhưng vào lúc này, Trương Võ nhà bên ở trong thành làm công đột nhiên trở về cho , tiểu thư Giang gia muốn tuyển hộ viện, hỏi muốn thử xem chút hay . Mặc dù là làm hạ nhân, nhưng là so với đập sắt thoải mái hơn nhiều, tiền công cũng cao.

      Tiểu thư Giang gia?

      Trong lòng Tống Mạch dấy lên hy vọng, hỏi ta tiểu thư Giang gia là người như thế nào.

      mồ côi, giống Thủy Tiên. để ý đến ánh mắt người đời làm buôn bán, giống Thuỷ Tiên.

      Rốt cuộc có phải nàng hay ?

      Tống Mạch quyết định vào thành nhìn xem. Đúng là nàng tốt nhất, phải, ở trong thôn tuân thủ nhiều năm như vậy, cũng tin chỉ vào thành hai ngày, bỏ lỡ được gặp nàng.

      Cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuyện.

      “Tiểu thư, chúng ta vào thẳng nhã gian sao?”

      cần, ở bên dưới tìm cái bàn ngồi chút , bên dưới náo nhiệt.”

      Là của giọng của nàng!

      Tống Mạch nắm chặt ly trà, bắt buộc mình nên xúc động, chỉ chăm chú nhìn phía trước.

      Đường Hoan vào cửa, theo thói quen liếc nhìn vòng trước.

      Ánh mắt cùng Tống Mạch chạm vào nhau, nàng có chút kinh ngạc, nhìn chòng chọc vào lát, trong mắt nổi lên tia mờ mịt. Đợi phát thời gian hai người nhìn nhau quá dài rồi, khuôn mặt cười của Đường Hoan từ từ chuyển sang màu đỏ, quay đầu lại bảo nha hoàn tiếng, thay đổi quyết định lúc trước, về phía nhã gian lầu.

      Kẻ vô lại này, nơi nào có nhìn chằm chằm vào nương như vậy? Nữ nhân dù to gan hơn nữa, bị nhìn chằm chằm như ác lang, dưới tình huống bình thường đều lảng tránh.

      tránh, chỉ thuyết minh có ý tứ với .

      Nhưng bây giờ nàng còn biết đâu, lấy đâu ra ý tứ? Cho cái mặt đỏ, cũng là vì che lấp sơ hở lộ ra lúc nha hoàn lần đầu tiên gặp thiếu gia lần trước.

      Tống Mạch, nhìn ánh mắt của ngươi, hẳn là chỉ nhớ lại Thủy Tiên. Vậy bây giờ chính là ngươi thích ta, biết ngươi , làm như thế nào?

      Đứng ở lầu hai, Đường Hoan quay đầu, cuối cùng nghi hoặc liếc cái, thẳng về phía nhã gian.

      Ánh mắt Tống Mạch vẫn đuổi theo nàng, cho đến khi nhìn thấy nữa, mới chua sót cười tiếng.

      Nàng quả nhiên nhớ .

      Nhưng giống như đời trước, nàng đối với nhất định có chút cảm giác.

      sao, nếu tìm được người, còn có thể khiến cho nàng .

      từ thủ đoạn.
      huyendo, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 72: Ấm ức

      Giang Lâm Phong ba tuổi, bình thường rất ít dùng đại danh, Giang Lâm Nguyệt đều là gọi nhũ danh của thằng bé là A Thọ, hạ nhân trong phủ gọi thằng bé là tiểu thiếu gia.

      Khi Đường Hoan tỉnh lại người nhìn thấy đầu tiên chính là A Thọ. Lúc ấy tiểu tử đó nằm ở bên cạnh nàng, nàng vừa động động cánh tay, A Thọ liền ngồi dậy, đôi mắt sũng nước sưng húp khẩn trương nhìn nàng chằm chằm. Thấy tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau tỉnh lại, A Thọ oa tiếng nhào vào người Đường Hoan, ôm nàng chặt buông, cầu tỷ tỷ đừng chết, cần bỏ lại nó.

      Lúc ấy Đường Hoan còn chưa kịp sắp xếp lại trí nhớ của nguyên thân, nhìn thấy A Thọ, sợ tới mức cho là con trai của mình sinh.

      Nàng thế nhưng cho tới bây giờ cũng nghĩ tới sinh con dưỡng cái cho người nào, cho dù trong mộng cũng khó mà tiếp nhận.

      May mà chỉ là đệ đệ.

      Hôm nay tỉnh lại lần nữa, nhìn bé trai mặc cái yếm cá chép ngửa mặt ngủ, trong lòng Đường Hoan lại sinh ra thích, chống cằm nằm nghiêng, nhàng chọc cánh tay như củ sen của A Thọ. A Thọ sinh ra trắng nõn, mi mắt vừa dài vừa cong, cái miệng nhắn đỏ đỏ mềm mềm, hôn ở mặt làm cho người ta mềm đến tận trong lòng. Nếu bàn về tuổi, nguyên thân lớn hơn A Thọ mười lăm tuổi, ra khỏi nhà A Thọ là con nàng tin tưởng cũng có người nghi ngờ. Hơn nữa Đường Hoan cảm thấy, trừ có cho bú sữa, nguyên thân coi đệ đệ này như con trai mà nuôi dạy.

      Máu mủ tình thâm, A Thọ như vậy, con và đệ đệ có cái gì khác nhau, dù sao cũng thương đến tận xương tuỷ rồi.

      Nếu dáng dấp của A Thọ giống nàng, Đường Hoan có lẽ có cảm giác gì, nhưng thằng bé giống như vậy, lại làm cho người thích như vậy, Đường Hoan đối với thằng bé cũng là lòng thân thiết. Ngẫm lại cũng phải, ai có thể nhẫn tâm với mình? Nàng đối với A Thọ, chính là ai cả đường .

      Nàng cúi đầu, ở khuôn mặt trắng mềm của A Thọ hôn cái.

      Mi mắt của A Thọ giật giật, từ từ mở ra, mắt to đen lúng liếng như là quả nho vừa mới rửa. Còn chưa tỉnh ngủ, thằng bé mơ mơ màng màng ủn vào trong lòng Đường Hoan, cánh tay khoác lên ngang hông Đường Hoan: "Tỷ tỷ, ôm..."

      Bên ngoài truyền đến thanh đám nha hoàn bưng nước, Đường Hoan ngồi dậy, ôm A Thọ dỗ bé: "A Thọ, trời sáng phải dậy rồi, hôm nay nhà chúng ta phải chọn hộ viện, đệ phải muốn chọn cùng tỷ tỷ sao?" Ngày hôm qua nhìn trang phục của Tống Mạch, gia cảnh hẳn là tốt, lại mò tới trà lâu, có lẽ là xác định thân phận của Giang tiểu thư . tại biết Giang tiểu thư chính là nàng, nhất định đến tuyển chọn hộ viện, tựa như nàng lúc trước cố gắng làm nha hoàn của Tống gia, đây cũng là cách tốt nhất để Tống Mạch tiếp cận nàng.

      "Đệ cũng !" A Thọ hoàn toàn tỉnh ngủ, ra vẻ muốn xuống dưới giường ngay: "Đệ muốn chọn người có thể đánh tốt nhất, đánh người xấu chạy hết, để cho bọn họ bắt nạt tỷ tỷ nữa!"

      Đường Hoan cười ôm lấy người, vừa mặc quần áo cho thằng bé vừa dịu dàng : "Được, hôm nay chúng ta chọn người có thể đánh tốt nhất!" Chân thân của tên kia có công phu rất tốt, biết trong mộng công phu đánh nhau với người như thế nào.

      Sau khi dùng xong điểm tâm, Đường Hoan cùng A Thọ dạo ở hoa viên lát, ngắm hoa chút xem cá chút, sau đó quản gia tới đây, phía trước tới bốn năm mươi nam đinh trẻ khoẻ, đều muốn làm hộ viện của Giang gia.

      Đường Hoan lần này cần tuyển mười người, đầu mục hộ viện dẫn bốn người, hai đội ngày đêm túc trực.

      Khi nguyên thân quyết định tuyển hộ viện, ngay ở Giang trạch chọn mảnh đất trống làm sân thao luyện. Đường Hoan để cho quản gia dẫn người tới đó trước, nàng dắt A Thọ chậm rãi từ từ về bên kia. Đến gần rồi, chỉ thấy hơn năm mươi người xếp hàng, thấy nàng tới đây, đều quay đầu nhìn quanh, sau khi bị quản gia răn dạy lại hẹn mà cùng quay trở lại.

      Đường Hoan liếc mắt cái thấy Tống Mạch. phải nàng cố tình tìm kiếm, quá mức xuất chúng.

      Đường Hoan dẫn A Thọ ngồi vào ghế bày dưới tàng cây liễu, cất giọng hỏi quản gia: "Vương thúc, những người này hỏi qua lai lịch chưa? Chúng ta muốn mời là hộ viện giữ nhà, nhưng trăm ngàn lần đừng chọn sai người, tương lai ức hiếp nhược tỷ ấu đệ chúng ta, tham ô trộm cắp." Nàng ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, ánh mắt nhàng đảo qua mọi người, giận mà uy.

      "Đại tiểu thư yên tâm, ta tự mình xem xét, những người này đều là xuất thân nghiêm chỉnh, thân phận lời né tránh cho rồi."

      "Vậy là tốt rồi."

      Đường Hoan dặn A Thọ ngoan ngoãn ngồi xong, tự mình đến bên cạnh quản gia, nhìn thẳng vào đám nam nhân trước mặt: "Lần này Giang gia muốn chọn mười tên hộ viện, trong đó hai người đầu lĩnh, mỗi người tiền tiêu hàng tháng là năm lượng, còn lại tám người nghe theo đầu lĩnh quản giáo, mỗi người tiền tiêu hàng tháng là hai lượng. Nếu có người đến đây gây chuyện, tiền tiêu vặt hàng tháng này các ngươi cầm cực kỳ nhàng. Nếu có người đến xâm phạm, ta hy vọng các ngươi làm việc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :