1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

50 Sắc Thái Đen

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12
      Tôi thấy người khi bước ra khỏi văn phòng của ta và ngồi xuống bàn mình, ồ, việc biết mới khó khăn làm sao. ta làm gì khi phát ra nhỉ? Máu tôi lạnh buốt. Có điều gì đó với tôi rằng Jack tức giận. Tôi liếc nhìn chiếc Blackberry của mình và mỉm cười. Có email của Christian.

      Từ: Christian Grey

      Chủ đề: Mặt trời mọc

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 09:23

      Đến: Anastasia Steele

      thích được thức dậy có em bên cạnh.

      Christian Grey

      CEO hoàn toàn và cực kỳ bị mê hoặc, Grey Enterprises Holdings, Inc.

      Tôi nghĩ mặt tôi sắp tách làm đôi vì nụ cười toe toét của mình.

      Từ: Anastasia Steele

      Chủ đề: Mặt trời lặn.

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 09:35

      Đến: Christian Grey

      Thưa quý ngài hoàn toàn và cực kỳ bị mê hoặc.

      Em cũng thích thức dậy với . Nhưng em thích ở giường với , cả trong thang máy và đàn piano và bàn bi-a và bàn làm việc và phòng tắm và bồn tắm và cây thập giá bằng gỗ có những cái cùm và giường bốn cọc với những tấm vải sa-tanh đỏ và nhà thuyền và phòng ngủ thời thơ ấu.

      Em của

      Cuồng vì Tình và Ham hố vô độ XX

      Từ: Christian Grey

      Chủ đề: Phần cứng bị ướt

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 09:37

      Đến: Anastasia Steele

      Thưa quý Cuồng vì Tình và Ham hố vô độ. vừa mới đánh đổ cà phê ra bàn phím máy tính.

      nghĩ là chuyện đó từng xảy ra với trước đây.

      thực ngưỡng mộ người phụ nữ biết tập trung vào địa lý.

      có phải suy luận rằng em chỉ cần cơ thể của ?

      Christian Grey

      CEO Hoàn toàn và Cực kỳ bị Sốc, Grey Enterprises Holdings, Inc.

      Từ: Anastasia Steele

      Chủ đề: Cười khúc khích – và cũng ướt

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 09:42

      Đến: Christian Grey

      Thưa ngài Hoàn toàn và Cực kỳ bị sốc,

      Lúc nào cũng vậy.

      Em phải làm việc rồi.

      Đừng làm phiền em nữa.

      CVT&HHVĐ XX

      Từ: Christian Grey

      Chủ đề: phải làm thế à?

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 09:50

      Đến: Anastasia Steele

      Thưa CVT&HHVĐ

      Như mọi lần, mong muốn của em là mệnh lệnh vói . thích em vừa cười khúc khích vừa ướt.

      Sau nhé, em .

      Christian Grey

      CEO Hoàn toàn và Cực kỳ bị Mê hoặc, Choáng váng và Say tình, Grey Enterprises Holdings, Inc.

      Tôi đặt chiếc BlackBerry xuống và bắt tay vào làm việc.

      Vào giờ ăn trưa, Jack bảo tôi xuống cửa hàng bán đồ ăn mua bữa trưa cho ta. Tôi gọi cho Christian ngay khi rời văn phòng của Jack.

      “Anastasia.” nghe máy ngay lập tức, giọng ấm áp và âu yếm. Làm thế nào mà qua điện thoại người đàn ông này cũng khiến tôi tan chảy thế biết?

      “Christian, Jack vừa bảo em ra ngoài mua đồ ăn trưa cho ta.”

      “Thằng khốn lười như hủi,” Christian ca thán.

      Tôi phớt lờ tiếp. “Vậy nên giờ em mua đây. Nếu cho em số của Sawyer tiện hơn, để em khỏi làm phiền .”

      “Chẳng có gì phiền cả, em .”

      mình à?”

      . Ngay lúc này có sáu người nhìn chằm chằm băn khoăn biết chuyện với kẻ quái nào.”

      Khỉ … “ ạ?” Tôi thở hổn hển, hoảng sợ.

      “Phải. . Bạn tôi,” giơ điện thoại ra xa và .

      Chúa ơi! “ biết đấy, có lẽ trước đó họ đều nghĩ rằng là người đồng tính.”

      cười phá lên. “Ừ, có lẽ vậy.” Tôi nghe tiếng cười hớn hở.

      “Ơ – em nên thôi.” Tôi chắc chắn biết tôi xấu hổ đến thế nào khi tôi xen vào công việc của ấy.

      báo cho Sawyer.” lại cười. “Em nghe tin từ bạn chưa?”

      “Chưa. là người biết đầu tiên mà, Grey.”

      “Tốt. Sau nhé, bé .”

      “Chào , Christian.” Tôi cười toe. Mỗi lần điều đó, nó lại khiến tôi mỉm cười… kiểu Lắm chiêu, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn rất ấy.

      LÚC SAU KHI TÔI RA NGOÀI, Sawyer chờ tôi ở bậc cầu thang của tòa nhà.

      Steele,” ta lịch chào tôi.

      Sawyer.” Tôi gật đầu đáp lại và hai chúng tôi cùng nhau đến cửa hàng bán đồ ăn. Tôi cảm thấy thoải mái khi cùng Sawyer như với Taylor. ta liên tục nhìn khắp đường phố khi chúng tôi dọc tòa nhà. Điều đó thực càng làm tôi lo lắng, và tôi thấy mình cũng làm giống hệt ta.

      Leila có ngồi đó ? Hay tất cả chúng tôi đều bị ảnh hưởng bởi tính đa nghi của Christian? Đây có phải là phần trong số những Chiêu của ấy ? Liệu tôi có phải mất nửa tiếng đồng hồ thảo luận với bác sĩ Flynn mới hiểu được hay ?

      Chẳng thấy gì đáng ngại, chỉ là giờ ăn trưa ở Seattle thôi – mọi người hối hả ăn, mua sắm, gặp gỡ bạn bè. Tôi nhìn hai người phụ nữ trẻ ôm nhau khi họ gặp nhau.

      Tôi nhớ Kate. ấy mới nghỉ được hai tuần, thế mà tôi cảm thấy cứ như là hai tuần dài nhất trong đời mình ấy. Có quá nhiều chuyện xảy ra – ấy bao giờ tin khi tôi kể cho ấy nghe đâu. Chà, kể cho ấy nghe về bản thỏa thuận NDA mới được sửa lại. Tôi cau mày. Tôi phải chuyện với Christian về việc đó. Kate hiểu chuyện đó như thế nào đây? Tôi tái nhợt trước suy nghĩ đó. Có lẽ ấy trở lại cùng Ethan. Tôi cảm thấy cơn phấn khích dâng trào trước ý nghĩ ấy, nhưng tôi nghĩ điều đó rất khó xảy ra. Chắc chắn ấy ở lại cùng Elliot rồi.

      đứng ở đâu trong lúc chờ đợi và theo dõi xung quanh?” Tôi hỏi Sawyer khi chúng tôi xếp hàng chờ mua đồ ăn. Sawyer đứng trước tôi, đối diện với cánh cửa, liên tục nhìn đường phố và bất cứ ai bước vào. Việc đó khiến người ta phát khiếp.

      “Tôi ngồi trong quán cà phê ngay bên kia đường, Steele ạ.”

      “Chuyện đó chẳng phải rất nhàm chán sao?”

      “Với tôi , thưa . Đó là công việc của tôi,” ta đáp cứng nhắc.

      Tôi đỏ mặt. “Xin lỗi, tôi có ý…” Giọng tôi lại trước vẻ mặt tử tế và thông cảm của ta.

      “Nào, Steele. Công việc của tôi là bảo vệ . Và đó là điều tôi làm.”

      “Vậy là có tăm hơi của Leila?”

      , thưa .”

      Tôi cau mày. “Làm sao biết ta trông như thế nào?”

      “Tôi xem ảnh ta rồi.”

      “Ồ, có mang theo đây ?”

      , thưa .” ta gõ gõ đầu. “Lưu vào trí nhớ rồi.” Tất nhiên rồi. Tôi rất muốn xem bức ảnh của Leila xem ta trông như thế nào trước khi ta biến thành nàng Ma Nữ. Tôi băn khoăn liệu Christian có cho tôi bức ? Có, có lẽ là có – vì an toàn của tôi. Tôi lập kế hoạch, và nàng Tiềm Thức của tôi hả hê gật đầu tán thành.

      NHỮNG TẬP SÁCH MỎNG đến văn phòng, và tôi phải rằng trông chúng tuyệt. Tôi lấy cuốn vào văn phòng cho Jack. Mắt ta sáng lên, và tôi biết là sáng lên với tôi hay với quyển sách nữa. Tôi chọn tin vào cái thứ hai.

      “Những cuốn sách này trông tuyệt, Ana.” vẩn vơ, ta đọc lướt qua chúng. “Yeah, làm tốt lắm. Tối nay có gặp bạn trai ?” Môi ta cong lên khi ra từ bạn trai.

      “Có. Chúng tôi sống cùng nhau.” Đó gần như là mà. Chà, bây giờ là như vậy. Và tôi chính thức đồng ý chuyển đến, nên đó hẳn là lời dối vô hại. Tôi hy vọng điều đó đủ khiến ta tránh xa tôi ra.

      ta có phản đối nếu ra ngoài lát để uống chút gì đó tối nay ? Để ăn mừng thành quả lao động vất vả của ấy?”

      “Tối nay tôi có người bạn từ thành phố khác đến chơi, và bọn tôi định ăn tối cùng nhau.” Và tối nào tôi cũng bận thôi, Jack ạ.

      “Tôi hiểu.” ta thở dài chán nản. “Có lẽ để sau khi tôi New York về, nhỉ?” ta nhướng mày vẻ hy vọng, và ánh mắt tối lại vẻ mời gọi.

      . Tôi mỉm cười, dứt khoát, cố ngăn cơn rùng mình.

      có muốn uống trà hay cà phê ạ?” Tôi hỏi.

      “Cho tôi cà phê.” Giọng ta trầm và khàn như thể ta đòi hỏi thứ gì khác vậy. Chết tiệt. ta định lùi bước. Bây giờ tôi có thể thấy điều đó. Ôi… làm gì bây giờ?

      Tôi trút hơi thở phào nhõm khi ra khỏi văn phòng ta. ta làm tôi căng thẳng. Christian rất đúng về ta, và phần trong tôi tức điên vì Christian đúng về ta.

      Tôi ngồi xuống bàn và chiếc Blackberry của tôi đổ chuông – số lạ tôi nhận ra.

      “Ana Steele.”

      “Chào Steele!” Giọng kéo dài của Ethan làm tôi giật bắn mình.

      “Ethan! thế nào rồi?” Tôi gần như hét lên vì vui sướng.

      “Rất vui được quay lại. chán ngấy ánh mặt trời và rượu rum rồi, và em điên cuồng cái cậu chàng to béo đó. Đúng là địa ngục, Ana ạ.”

      “Yeah! Biển, cát, và mặt trời, và rượu rum nghe như kiểu địa ngục của Dante[1] vậy.” Tôi cười khúc khích. “ ở đâu thế?”

      [1] Phần đầu tiên trong bài thơ sử thi có tên Divine Comedy của Dante Alighieri, sáng tác vào thế kỷ XIV.

      ở sân bay Seattle-Tacoma chờ hành lý. Em làm gì thế?”

      “Em ở công ty. Vâng, em được tuyển vào làm chính thức rồi,” tôi đáp lại trước kinh ngạc của . “ có muốn đến đây lấy chìa khóa ? Em có thể gặp ở căn hộ sau.”

      “Nghe được đấy. gặp em trong khoảng bốn nhăm phút, hay tiếng gì đó. Địa chỉ là gì nhỉ?”

      Tôi cho ấy địa chỉ của SIP.

      “Hẹn gặp lại , Ethan.”

      “Sau nhé,” ấy rồi cúp máy. Sao cơ? phải là cả Ethan nữa đấy chứ? Và tôi chợt nhận ra là ấy vừa ở cùng Elliot tuần trời. Tôi nhanh chóng gõ email cho Christian.

      Từ: Anastasia Steele

      Chủ đề: Những vị khách đến từ vùng đất nhiều nắng

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 14:55

      Đến: Christian Grey

      Thưa ngài Hoàn toàn và Cực kỳ BMH, CV&ST,

      Ethan về rồi, và ấy sắp đến đây để lấy chìa khóa vào căn hộ.

      Em muốn chắc chắn là ấy ổn định an toàn.

      Sao đến đón em sau giờ làm nhỉ? Chúng ta có thể đến căn hộ rồi sau đó TẤT CẢ chúng ta có thể ăn được ?

      Em mời?

      Em của ,

      Ana X

      Vẫn CVT&HHVđ

      Anastasia Steele

      Từ: Christian Grey

      Chủ đề: ăn tối

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 15:05

      Đến: Anastasia Steele

      ủng hộ kế hoạch của em. Trừ phần về việc em trả!

      mời.

      đón em lúc 6:00 X

      TB: Tại sao em lại dùng chiếc Blackberry!!!

      Christian Grey

      CEO hoàn toàn và Cực kỳ Tức giận, Grey Enterprises Holdings, Inc.

      Từ: Anastasia Steele

      Chủ đề: hách dịch

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 15:11

      Đến: Christian Grey

      Ồ, đừng gắt gỏng và cau có như thế.

      Nó được mã hóa cả rồi.

      Em gặp lúc 6:00

      Ana X

      Anastasia Steele

      Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên ủy nhiệm, SIP

      Từ: Christian Grey

      Chủ đề: Người phụ nữ phiền phức

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 15:18

      Đến: Anastasia Steele

      Gắt gỏng và cau có!

      cho em biết thế nào là gắt gỏng và cau có.

      Chờ rồi biết.

      Christian Grey

      CEO Hoàn toàn và Cực Kỳ Tức giận hơn, nhưng mỉm cười vì số lý do bí nào đó, Grey Enterprises Holdings, Inc.

      Từ: Anastasia Steele

      Chủ đề: Hứa hẹn. Hứa hẹn.

      Ngày: Ngày 14 tháng 6 năm 2011 15:23

      Đến: Christian Grey

      Cứ thử xem, ngài Grey Em chờ đây. ;D

      Ana X

      Anastasia Steele

      Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên ủy nhiệm, SIP

      ấy hồi , tôi cũng mong như vậy. Tôi tưởng tượng ra ấy than vãn về những tín hiệu lẫn lộn, và suy nghĩ đó làm tôi mỉm cười. Tôi nhanh chóng mơ màng về những điều ấy định làm với tôi nhưng rồi thấy mình uốn éo ghế. nàng Tiềm Thức nhìn tôi chằm chằm phản đối qua đôi mắt kính hình bán nguyệt – làm việc tiếp .

      LÚC SAU, điện thoại rung lên. Là Claire ở bộ phận lễ tân.

      “Có chàng trai cực kỳ đáng chờ cậu ở quầy lễ tân. Thỉnh thoảng bọn mình phải uống với nhau đấy, Ana. Chắc hẳn cậu biết vài chàng vạm vỡ,” ấy huýt gió đầy bí qua điện thoại.

      Ethan! Túm lấy chìa khóa trong túi xách, tôi nhanh ra phòng chờ.

      Chúa ơi – mái tóc vàng hoe vì nắng, làn da rám nắng đáng ao ước, và cặp mắt màu nâu vàng lanh lợi ngước lên nhìn tôi từ chiếc ghế da. Ngay khi ấy nhìn thấy tôi, miệng há hốc, và ấy đứng lên về phía tôi.

      “Oa, Ana.” ấy nhíu mày với tôi khi cúi xuống để ôm tôi.

      “Trông được lắm.” Tôi ngẩng lên tươi cười.

      “Trông em… oa – khác quá. Chuyên nghiệp, tinh tế hơn. Chuyện gì xảy ra thế? Em thay kiểu tóc à? Quần áo nữa? biết, Steele, nhưng trông em hấp dẫn lắm!”

      Tôi đỏ mặt tức tối. “Ồ, Ethan, em chỉ mặc đồ làm thôi mà,” tôi rầy la khi Claire ngẩng lên nhìn với bên lông mày nhướng lên và nụ cười châm biếm.

      “Barbados thế nào ?”

      “Vui,” đáp.

      “Khi nào Kate về ạ?”

      “Con bé và Elliot bay về vào thứ Sáu. Chúng nó khá nghiêm túc với nhau.” Ethan đảo mắt.

      “Em rất nhớ ấy.”

      “Thế à? Dạo này em và Quý Ngài Giàu Sụ thế nào rồi?”

      “Quý Ngài Giàu Sụ ư?” Tôi cười khúc khích. “Chà, khá thú vị. Tối nay ấy đưa chúng ta ăn tối đấy.”

      “Tuyệt.” Ethan có vẻ rất hài lòng. Phù!

      “Đây .” Tôi đưa chìa khóa cho ấy. “ có địa chỉ chưa?”

      “Rồi. Sau nhé.” ấy cúi xuống và hôn má tôi.

      “Câu của Elliot đúng ?”

      “Phải, kiểu như lây sang em rồi.”

      “Đúng vậy. Sau nhé.” Tôi mỉm cười khi ấy thu dọn chiếc túi khoác vai to đùng từ bên cạnh ghế da và ra khỏi tòa nhà.

      Khi tôi quay người, Jack theo dõi tôi từ đầu bên kia của phòng chờ, biểu khó đoán. Tôi mỉm cười rạng rỡ với ta và về bàn, cảm thấy ánh mắt ta cứ dán vào mình. Đây là điều đầu tiên làm tôi bực mình. Làm gì bây giờ? Tôi biết. Tôi phải chờ đến khi Kate quay về thôi. ấy chắc chắn nghĩ ra kế hoạch nào đó. Suy nghĩ đó xua tâm trạng ảm đạm của tôi.

      LÚC SÁU GIỜ KÉM NĂM, điện thoại tôi rung lên. Là Christian.

      “Ngài Cáu kỉnh và Gắt gỏng đây,” và tôi mỉm cười. ấy vẫn là Chàng Lắm Chiêu hài hước. Nữ Thần Ham Muốn vỗ tay vui sướng như đứa trẻ.

      “Ồ, Quý Cuồng vì Tình và Ham hố vô độ nghe đây. Em cho là ở bên ngoài đúng ?” Tôi lạnh nhạt hỏi.

      “Đúng vậy, Steele ạ. Rất mong được gặp .” Giọng ấm áp và quyến rũ, và tim tôi đập loạn xạ.

      “Em cũng thế, thưa ngài Grey. Em ra ngay đây.” Tôi cúp máy.

      Tôi tắt máy tính, cầm lấy ví và áo len màu kem.

      “Tôi về đây Jack ạ,” tôi gọi to.

      “Okay, Ana. Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé! Chúc buổi tối vui vẻ.”

      cũng thế nhé.”

      Tại sao ta thể lúc nào cũng như thế nhỉ? Tôi hiểu ta.

      CHIẾC AUDI ĐỖ ở lề đường, và Christian ra khỏi xe khi tôi đến gần. ấy cởi áo khoác ra, mặc quần dài xám – chiếc quần hờ hững đeo hông mà tôi ưa thích – theo cách đó. Làm sao vị thần Hy Lạp này lại có ý nghĩa đến thế với tôi nhỉ? Tôi thấy mình cười toe toét như điên đáp lại nụ cười tươi ngốc nghếch của ấy.

      Cả ngày nay ấy cư xử như người bạn trai tôi. Người đàn ông đáng , phức tạp và hư hỏng này tôi, và tôi ấy. Niềm vui đột ngột dâng trào, và tôi tận hưởng giây phút đó khi trong thoáng tôi cảm thấy như thể mình có thể chinh phục cả thế giới.

      “Quý Steele, trông em quyến rũ y như lúc sáng vậy.” Christian kéo tôi vào vòng tay và hôn say đắm.

      “Ngài Grey, cũng vậy.”

      “Đến đón bạn em thôi.” cúi xuống mỉm cười với tôi và mở cửa xe. Trong lúc Taylor lái xe về căn hộ, Christian kể cho tôi nghe về ngày hôm nay của ấy – ngày tốt đẹp hơn nhiều so với hôm qua, có vẻ như là vậy. Tôi âu yếm nhìn chăm chú khi cố gắng giải thích những thành tựu mà bộ phận khoa học môi trường ở WSU tại Vancouver đạt được. Những lời gần như vô nghĩa với tôi, nhưng tôi bị quyến rũ trước niềm đam mê thích thú của về chủ đề đó. Có lẽ mọi chuyện là như vậy, những ngày tốt và những ngày xấu, và nếu những ngày tốt như thế này, tôi chẳng cần phải phàn nàn gì nhiều. đưa cho tôi tờ giấy.

      “Đây là những thời gian mà Claude rảnh rỗi trong tuần này,” .

      Ồ! Huấn luyện viên.

      Khi chúng tôi lái xe vào khu chung cư, lôi chiếc Blackberry trong túi ra.

      “Grey đây,” trả lời. “Ros, có chuyện gì thế?” lắng nghe chăm chú, và tôi biết đó là cuộc chuyện rắc rối.

      “Em đón Ethan đây. Hai phút thôi,” tôi làm khẩu hình với Christian và giơ hai ngón tay lên.

      gật đầu, ràng là bị phân tâm bởi cuộc điện thoại. Taylor mở cửa cho tôi, mỉm cười ấm áp. Tôi cười tươi với ấy, thậm chí Taylor cũng cảm nhận được điều đó. Tôi nhấn vào điện đàm trước cửa và sung sướng hét vào đó. “Chào Ethan, là em đây. Cho em vào với.”

      Cửa kêu rè rè, và tôi lên lầu để đến căn hộ. Hóa ra là tôi ở đây suốt từ sáng thứ Bảy. Có vẻ như lâu lắm rồi. Ethan tốt bụng để cửa trước mở. Tôi bước vào căn hộ, tôi biết tại sao, nhưng theo bản năng, tôi cứng đờ người ngay khi đặt chân vào. Phải mất lúc tôi mới nhận ra đó là vì dáng người xanh xao, nhợt nhạt đứng trong khu nhà bếp, tay cầm khẩu súng lục chính là Leila, và ta nhìn tôi bình thản.


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13
      Chết tiệt.

      ta ở đây, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt trống rỗng đáng sợ, tay cầm khẩu súng. Tiềm Thức của tôi chết ngất, và tôi nghĩ hít muối làm nàng tỉnh lại.

      Tôi chớp mắt liên tục trong khi tâm trí làm việc như vũ bão. Làm thế nào mà ta vào được? Ethan đâu? Khỉ ! Ethan đâu?

      nỗi sợ hãi đến rùng mình từ từ bò vào tim tôi, và da đầu tôi đau nhói khi mỗi tế bào đầu tôi siết chặt vì hoảng loạn. Nếu ta hãm hại ấy sao? Tôi bắt đầu thở gấp khi adrenaline và cảm giác tê liệt cuồn cuộn chảy trong người. Bình tĩnh, bình tĩnh nào – tôi nhắc nhắc lại câu thần chú trong đầu.

      ta nghiêng đầu sang bên, nhìn tôi như thể tôi là vật trưng bày trong buổi triển lãm kinh dị. Giời ạ, tôi phải là kẻ dị hợm ở đây. Cảm giác như thiên niên kỷ trôi qua khi tôi xử lý tất cả những thông tin vừa rồi, mặc dù trong thực tế mới chỉ có giây ngắn ngủi, vẻ mặt của Leila vẫn trống rỗng, và bộ dạng của ta vẫn lôi thôi và nhếch nhác như mọi khi. ta mặc nguyên chiếc áo choàng bẩn thỉu đó, và ta cần phải tắm gội ngay lập tức. Tóc ta bết dính và rũ xuống, còn đôi mắt có màu nâu nhạt, u ám, và thoáng bối rối.

      Dù miệng khô như ngói, tôi vẫn cố .

      “Chào! Leila phải ?” Giọng tôi như lạc . ta mỉm cười, cái nhếch môi khó chịu hơn là nụ cười .

      ta rồi kìa,” ta thầm, giọng vừa vừa khan.

      “Phải, tôi vừa ,” tôi khẽ như trò chuyện với đứa trẻ. “ ở đây mình sao?” Ethan đâu rồi? Tim tôi đập thình thịch với ý nghĩ có chuyện gì đó hay xảy ra với ấy.

      Mặt ta xịu xuống, đến mức tôi nghĩ ta sắp òa khóc – trông ta đơn độc.

      mình,” ta thầm. “ mình.” Và nỗi buồn trong từ đó đủ khiến tim tôi đau nhói. Ý ta là gì? Tôi chỉ có mình ư? Hay ta chỉ có mình? ta ở đây mình là vì ta hãm hại Ethan ư? Ôi… … Tôi phải chống lại nỗi sợ hãi tắc nghẹn ở cổ họng trong lúc nước mắt chực rơi.

      làm gì ở đây thế? Tôi có thể giúp gì cho ?” Tôi cố gắng hỏi bình tĩnh và nhàng mặc dù nỗi sợ hãi lấp đầy trong cổ họng. Lông mày ta nhíu lại như thể hoàn toàn bị bối rối trước câu hỏi của tôi. Nhưng ta có hành động bạo lực nào với tôi cả. Tay ta vẫn thoải mái ôm quanh khẩu súng. Tôi thử chiến lược mới, cố gắng phớt lờ các dây thần kinh căng lên như dây đàn.

      có muốn uống chút trà ?” Tại sao tôi lại hỏi xem ta có muốn uống trà ? Đó là câu trả lời của dượng Ray trước bất kỳ tình huống nhạy cảm nào, và nó lên đúng lúc. Giời ạ, ông xử lý được ngay nếu thấy tôi giờ phút này.

      Tôi hít hơi đầy căng hai lá phổi, cố gắng điều hòa hơi thở kích động của mình và bước vào bếp. ta nhíu mày như thể hiểu việc tôi làm và di chuyển để vẫn có thể đối diện với tôi. Đôi tay tôi run rẩy lấy ấm đun nước và đặt dưới vòi. Khi cử động, hơi thở tôi dần dịu lại. Phải, nếu ta muốn tôi chết, chắc chắn giờ này ta bắn tôi rồi. ta đờ đẫn và bối rối ngước ánh mắt tò mò nhìn tôi. Khi bật ấm lên, tôi rối trí trước suy nghĩ về Ethan. ấy có bị thương ? Hay bị trói?

      “Có ai khác trong nhà ?” Tôi ướm hỏi.

      ta nghiêng đầu sang phía khác, và giơ tay phải lên – bàn tay cầm khẩu súng, túm lấy lọn tóc trong mái tóc dài của mình và bắt đầu xoắn nó lại, hết kéo rồi lại vặn. ràng đó là thói quen khi lo lắng, và trong lúc tôi bị phân tâm bởi điều đó, tôi lại choáng váng lần nữa khi thấy ta giống mình đến thế nào. Tôi nín thở, chờ câu trả lời của ta, lo lắng dâng lên gần như đến tột cùng.

      mình. Chỉ mình thôi,” ta thầm. Tôi thấy dễ chịu hơn. Có lẽ Ethan ở đây. nhõm làm tôi mạnh mẽ hơn.

      chắc là muốn uống trà hay cà phê chứ?”

      khát,” ta đáp, rồi thận trọng bước bước về phía tôi. Cảm giác mạnh mẽ của tôi tan biến. Trời ơi! Tôi lại bắt đầu thở hổn hển vì sợ, cảm thấy nó trào lên trong huyết quản. Mặc dù sợ và khiếp đảm, tôi vẫn cố xoay người lấy hai chiếc cốc từ chạn bát xuống.

      có cái gì mà tôi có chứ?” ta hỏi, ngữ điệu ngân nga như đứa trẻ.

      “Ý là gì, Leila?” Tôi hỏi nhàng nhất có thể.

      “Ông chủ – ngài Grey – ngài ấy cho phép gọi ngài ấy bằng tên .”

      “Tôi phải là Người Phục Tùng của ấy, Leila. Ơ… ấy hiểu rằng tôi thể, có đủ khả năng để hoàn thành vai trò đó.”

      ta nghiêng đầu sang bên. Cử động đó đáng sợ và bình thường.

      -đủ-khả-năng,” ta chậm rãi nhắc lại từng từ , xem ra từ miệng mình có cảm giác thế nào. “Nhưng hạnh phúc. Tôi thấy ngài ấy cười rất vô tư và thoải mái. Ngài ấy rất… rất hiếm khi như vậy.”

      Ồ.

      “Trông giống tôi.” Leila chuyển chiến thuật, làm tôi kinh ngạc, dường như đây là lần đầu tiên ta nhìn tôi tập trung đến thế. “Ông chủ thích những người ngoan ngoãn giống và tôi. Những người khác, tất cả đều giống nhau… đều giống nhau… nhưng riêng , được ngủ giường ngài ấy. Tôi thấy .”

      Khỉ ! ngờ lúc đó ta có mặt trong phòng.

      thấy tôi giường ấy ư?” Tôi thầm.

      “Tôi chưa bao giờ ngủ giường ông chủ,” ta lẩm bẩm, khuôn mặt tuyệt vọng tới tiều tụy. Dù cầm khẩu súng, nom ta vẫn yếu ớt. Đột nhiên tôi thấy cảm thông sâu sắc. “Tại sao ông chủ lại muốn chúng ta như thế? Ông chủ có điều gì đó rất đen tối… Nhưng dù thế nào, tôi cũng vẫn ngài.”

      , , ấy phải thế. Tôi ngầm xù lông phản đối. ấy nham hiểm. ấy là người đàn ông tốt, và ấy đen tối. ấy ở cùng tôi trong ánh sáng. Và bây giờ ta ở đây, cố gắng kéo ấy lại với ý nghĩ méo mó rằng ta .

      “Leila, có muốn đưa khẩu súng cho tôi ?” Tôi nhàng hỏi. Tay ta túm chặt, và ôm lấy nó trước ngực.

      “Cái này là của tôi. Nó là tất cả những gì tôi còn.” ta nhàng vuốt ve khẩu súng. “Để nó có thể nối lại tình của tôi.”

      Trời ơi! Tình nào cơ – Christian ư? Cứ như ta vừa thụi quả vào bụng tôi vậy. Tôi biết chẳng mấy chốc nữa ấy có mặt ở đây để xem điều gì giữ chân tôi. ta có định bắn ấy ?

      Suy nghĩ đó khiến tôi run rẩy, cổ họng sưng lên và đau buốt khi cục nghẹn vừa xuất , gần như làm tôi tắt thở, hòa cùng nỗi sợ hãi cuộn trào.

      Đúng lúc đó, cửa mở toang, Christian đứng ở đó, Taylor ngay sau. Liếc nhìn tôi nhanh, lướt dọc thân hình từ đầu đến chân, và tôi thấy có tia sáng nhõm lên khuôn mặt . Nhưng cảm giác nhõm đó trượt khi ánh mắt chuyển sang Leila và đứng yên, tập trung nhìn thẳng vào ta, hề lay chuyển. nhìn ta chằm chằm với căng thẳng mà tôi chưa bao giờ thấy, mắt mở to, tức giận và sợ hãi.

      Ôi … Ôi .

      Mắt Leila mở to, và trong thoáng chốc, dường như lý trí của ta quay trở lại. ta chớp mắt nhanh trong lúc tay siết chặt hơn quanh khẩu súng.

      Hơi thở tôi tắc ứ trong cổ họng, tim tôi đập thình thịch, to đến mức tôi nghe thấy cả tiếng máu dồn lên tai mình. , , !

      Thế giới của tôi như nghiêng ngả trong tay của người phụ nữ khốn khổ, khó chịu này. ta bắn? Cả hai chúng tôi chứ? Hay chỉ Christian? Suy nghĩ đó khủng khiếp.

      Nhưng sau thoáng tưởng như vô tận, khi mà thời gian lơ lửng quanh chúng tôi, đầu ta hơi cúi xuống rồi ngẩng lên nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy hối lỗi.

      Christian giơ tay lên, ra hiệu cho Taylor ở tại chỗ. Khuôn mặt trắng bệch của Taylor để lộ cơn giận dữ điên cuồng. Tôi chưa bao giờ thấy ta như thế, nhưng ta vẫn đứng im như tượng khi Christian và Leila nhìn nhau chằm chằm.

      Tôi nhận ra mình nín thở. ta làm gì? ấy làm gì? Nhưng họ chỉ tiếp tục nhìn nhau, vẻ mặt của Christian sống sượng, chất chứa đầy thứ cảm xúc nào đó. Có thể là thương hại, sợ hãi, mến… hay tình ? , làm ơn mà, phải là tình !

      Mắt dán vào ta, và chậm rãi khủng khiếp, khí trong căn hộ thay đổi. căng thẳng dâng lên đến mức tôi có thể cảm nhận được liên kết, quan tâm giữa họ.

      ! Đột nhiên tôi cảm thấy mình là người xâm phạm, xâm phạm họ khi họ đứng nhìn nhau. Tôi là người ngoài – kẻ nhìn trộm dòm ngó cảnh thân mật bị cấm đằng sau những tấm rèm che.

      Ánh mắt căng thẳng của Christian bùng cháy, và dáng người hơi thay đổi. Trông cao lớn hơn, có vẻ gì đó từng trải, lạnh lùng, và xa cách hơn. Tôi nhận ra tư thế này. Tôi từng thấy như thế này trước đây – trong phòng giải trí.

      Da đầu tôi lại căng lên, đau nhói. Đây là Christian Người Áp Đặt, trông ấy mới thoải mái làm sao. Dù ấy được sinh ra hay được tạo thành để đảm nhiệm vai trò này, tôi biết, nhưng với trái tim nặng trĩu và tinh thần trùng xuống, tôi đứng nhìn khi Leila đáp lại, môi ấy hé mở, hơi thở dồn dập hơn khi hai má bắt đầu ửng hồng. ! Chứng kiến khung cảnh đó khiến tôi đau lòng, cảm giác như quá khứ của ấy vừa ra trong thoáng chốc mà đáng ra tôi được phép nhìn vào.

      Cuối cùng, thành tiếng với ta. Tôi biết đó là từ gì, nhưng hiệu ứng với Leila là ngay tức khắc.

      ta khuỵu gối xuống sàn nhà, đầu cúi thấp, khẩu súng rơi sàn gỗ. Khỉ .

      Christian bình tĩnh về chỗ khẩu súng rơi và duyên dáng cúi nhặt nó lên. nhìn nó giấu nổi vẻ ghê tởm rồi nhét vào túi áo khoác. ấy nhìn Leila lần nữa khi ta quỳ xuống phục tùng.

      “Anastasia, với Taylor ,” ra lệnh. Taylor qua ngưỡng cửa và nhìn tôi chớp mắt.

      “Ethan,” tôi thào.

      “Ở dưới nhà.” nghiêm giọng, mắt rời khỏi Leila.

      Tầng dưới. phải ở đây. Ethan ổn cả. nhõm vất vả lắm mới len lỏi được và lan nhanh trong máu tôi, trong thoáng tôi nghĩ mình sắp ngất xỉu.

      “Anastasia,” giọng Christian vang lên đầy cảnh báo.

      Tôi chớp mắt nhìn , và đột nhiên tôi thể cử động.

      Tôi muốn để lại – để lại với ta. bước gần bên Leila, cúi xuống, còn ta quỳ bất động dưới chân . Có điều gì đó bất thường. Tôi thể rời mắt khỏi hai người họ – với nhau.

      “Vì tình của Chúa, Anastasia, em có thể làm điều em được bảo lần duy nhất trong đời và !” Christian nhìn trừng trừng vào mắt tôi, giọng như tảng băng trôi lạnh giá.

      Cơn giận dữ dưới lời và thận trọng của gần như sờ thấy được. Tức giận với tôi ư? Làm ơn mà – ! Tôi cảm thấy như ấy vừa tát tôi cái mạnh. Tại sao ấy muốn ở lại với ta?

      “Taylor. Đưa Steele xuống tầng dưới. Ngay bây giờ.”

      Taylor gật đầu trong khi tôi vẫn nhìn Christian rời.

      “Tại sao?” Tôi thầm.

      ngay. Quay về căn hộ.” Mắt lạnh nhạt chiếu thẳng vào tôi. “ cần ở đây mình với Leila.” gấp.

      Tôi nghĩ cố truyền tải thông điệp nào đó, nhưng tôi bị sốc trước những chuyện vừa xảy ra đến mức tôi cũng chắc nữa. Tôi liếc xuống nhìn Leila, thoáng thấy nụ cười, nhưng ta vẫn hoàn toàn bất động. Người Phục Tùng. Trời ơi! Tim tôi đau nhói.

      Đây là điều ấy cần. Đây là điều ấy muốn. ! Tôi muốn gào khóc.

      Steele. Ana.” Taylor giơ tay ra trước mặt, cầu khẩn tôi cùng. Tôi bất động trước khung cảnh khủng khiếp trước mắt. Nó khẳng định nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi và chọc vào tất cả tự ti của tôi: Christian và Leila ở bên nhau – ông chủ và Người Phục Tùng.

      “Taylor,” Christian giục, và Taylor cúi xuống, bế gọn tôi vào vòng tay ta. Điều cuối cùng tôi thấy là Christian nhàng xoa đầu Leila khi ấy thầm điều gì đó với ta.

      !

      Christian và Leila, Leila và Christian… cùng nhau ư? Lúc này ấy làm gì với ta nhỉ?

      “Chúa ơi, Ana! Chuyện quái quỷ gì diễn ra thế?”

      Tôi cả người khi thấy Ethan bước hành lang , vẫn đeo chiếc túi khoác vai to của mình, ôi, tạ ơn chúa ấy vẫn ổn! Khi Taylor đặt tôi xuống, tôi gần như lao mình vào Ethan, vòng tay quanh cổ ấy.

      “Ethan. Ôi, tạ ơn Chúa!” Tôi ôm lấy ấy chặt. Tôi rất lo lắng, và trong giây ngắn ngủi, tôi tận hưởng nhõm dù nỗi hoang mang vẫn tăng lên về những điều diễn ra tầng.

      “Chuyện quái gì xảy ra thế, Ana? Người này là ai?”

      “Ồ, xin lỗi , Ethan, đây là Taylor. ấy làm việc cùng Christian. Taylor, đây là Ethan, trai bạn cùng phòng tôi.” Họ gật đầu với nhau.

      “Ana, tầng ấy, có chuyện gì thế? tìm chìa khóa phòng những người này từ đâu đó nhảy vào và túm lấy chìa khóa. trong số họ là Christian…” Giọng Ethan dần.

      về muộn… Tạ ơn Chúa.”

      “Phải. gặp người bạn đến từ Pullman – bọn uống chút. tầng có chuyện gì thế?”

      “Có , người cũ của Christian. Ở trong căn hộ của bọn em. ấy tức phát điên, và Christian …” Giọng tôi vỡ òa, và nước mắt dâng đầy khóe mi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13
      “Này,” Ethan thầm và kéo tôi lại gần hơn. “ có ai gọi cảnh sát chưa?”

      “Chưa, cần phải thế đâu.” Tôi tựa vào ngực , khóc nức nở và căng thẳng trong vụ việc vừa xảy ra ngừng trào ra qua khóe mắt. Ethan siết chặt vòng tay quanh tôi, nhưng tôi cảm nhận được bối rối trong đó.

      “Này, Ana, chúng ta kiếm thứ gì đó uống .” lúng túng vỗ lưng tôi. Đột nhiên, tôi cũng cảm thấy lúng túng, và xấu hổ nữa, lòng, tôi muốn được ở mình. Nhưng tôi gật đầu, nhận lời mời của ấy. Tôi muốn tránh xa khỏi đây, xa khỏi điều diễn ra tầng.

      Tôi quay sang Taylor.

      “Căn hộ được kiểm tra rồi chứ?” Tôi nghẹn ngào hỏi, lấy mu bàn tay lau mũi.

      “Chiều nay.” Taylor nhún vai vẻ hối lỗi khi ta đưa cho tôi tờ khăn giấy. “Tôi xin lỗi, Ana,” ta lầm bầm.

      Tôi cau mày. Giời ạ, trông ta tội lỗi quá. Tôi muốn làm ta cảm thấy tệ hơn.

      “Có vẻ như ta có khả năng kỳ lạ trong việc lẩn tránh chúng ta,” ta giận dữ thêm.

      “Ethan và tôi uống chút gì đó rồi quay lại Escala.” Tôi lau mắt.

      Taylor di chuyển xung quanh vẻ gượng gạo. “Ngài Grey muốn quay trở về căn hộ,” ta .

      “Chà, bây giờ chúng ta biết Leila ở đâu rồi mà.” Tôi thể giấu nổi cay đắng trong giọng mình. “Vậy nên, cần đến các biện pháp an ninh nữa. Bảo Christian là chúng tôi gặp ấy sau nhé.”

      Taylor há miệng ra định nhưng rồi lại khôn ngoan khép lại.

      có muốn để đồ của ở chỗ Taylor ?” Tôi hỏi Ethan.

      , mang nó cùng, cảm ơn em.”

      Ethan gật đầu với Taylor, sau đó đưa tôi ra khỏi cửa trước. Quá muộn rồi, tôi nhớ là mình để ví trong chiếc Audi rồi. Tôi chẳng có gì cả.

      “Ví của em…”

      “Đừng lo,” Ethan thầm, mặt đầy quan tâm. “Ổn mà, mời.”

      CHÚNG TÔI CHỌN QUÁN BAR dọc đường, ngồi vào những chiếc ghế gỗ quầy rượu gần cửa sổ. Tôi muốn biết chuyện gì diễn ra – ai đến, và quan trọng hơn là ai . Ethan đưa cho tôi chai bia.

      “Rắc rối với người cũ hả?” nhàng hỏi.

      “Phức tạp hơn thế chút,” tôi thầm, đột nhiên cảnh giác. Tôi thể về chuyện này – tôi ký vào thỏa thuận NDA rồi. Và lần đầu tiên, tôi thực bực bội trước đó và cả việc Christian chưa bao giờ đến việc phá bỏ nó nữa.

      có thời gian mà,” Ethan tốt bụng rồi tu hơi bia dài.

      ta là người cũ cách đây nhiều năm rồi. ta bỏ chồng theo gã nào đó. Sau đó, cách đây vài tuần chết trong vụ tai nạn xe hơi, và bây giờ ta lại theo đuổi Christian.” Tôi nhún vai. Đấy, điều đó để lộ ra nhiều.

      “Theo đuổi ư?”

      ta có khẩu súng.”

      “Cái khỉ gì thế!”

      ta thực dùng nó đe dọa ai cả. Em nghĩ ta định làm hại bản thân ta thôi. Nhưng đó là lý do tại sao em lại lo cho đến thế. Em biết liệu có ở trong căn hộ hay .”

      hiểu rồi. Có vẻ như tâm lý ta được ổn định.”

      “Đúng thế.”

      “Vậy bây giờ Christian làm gì với ta?”

      Cổ họng tôi như nghẹn lại. “Em biết,” tôi thầm.

      Mắt Ethan mở to – ít nhất ấy cũng hiểu được điều đó.

      Đây là nút thắt của vấn đề. Họ làm cái quái gì cơ chứ? chuyện, tôi hy vọng vậy. Chỉ chuyện thôi. Thế nhưng tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng là hình ảnh tay ấy nhàng vuốt ve tóc ta.

      ta ổn định nên Christian lo lắng cho ta, chuyện chỉ có thế thôi, tôi cố an ủi chính mình. Nhưng sâu trong tâm trí tôi, Tiềm Thức lắc đầu buồn bã.

      Chuyện còn hơn thế. Leila từng có thể thỏa mãn nhu cầu của ấy theo cái cách mà tôi thể. Suy nghĩ đó dễ gây chán nản.

      Tôi cố gắng tập trung vào tất cả những điều chúng tôi mới làm trong mấy ngày gần đây – lời tỏ tình của ấy, khiếu tán tỉnh hài hước của ấy, khôi hài của ấy. Nhưng những lời của Elena cứ quay lại ám ảnh tôi. Điều người ta về những kẻ nghe lén quả sai chút nào.

      nhớ khoảng thời gian đó sao… ở phòng giải trí của ?

      Tôi nốc cạn chai bia trong thời gian kỷ lục, và Ethan đưa thêm chai khác. ấy tốt vì bầu bạn cùng tôi, cố gắng khích lệ tinh thần tôi, về Barbados, và những trò cười của Kate và Elliot. Những chuyện đó làm tôi phân tâm hơn. Nhưng chỉ đến thế thôi – phân tâm.

      Đầu óc tôi, trái tim tôi, tâm hồn tôi vẫn còn ở trong căn hộ đó với Chàng Lắm Chiêu và người phụ nữ từng là Người Phục Tùng của ấy. người phụ nữ tha thiết ấy. người phụ nữ trông rất giống tôi.

      Trong lúc bọn tôi uống chai thứ ba, chiếc xe lớn với những ô cửa sẫm màu dừng lại bên cạnh chiếc Audi đằng trước khu chung cư. Tôi nhận ra bác sĩ Flynn khi ông ta trèo ra khỏi xe, cùng là người phụ nữ mặc bộ quần áo màu xanh nhạt trông như trang phục của y bác sĩ. Tôi liếc nhìn Taylor khi ta để họ qua cửa chính.

      “Ai thế?” Ethan hỏi.

      “Đó là bác sĩ Flynn. Christian biết ông ấy.”

      “Bác sĩ gì cơ?”

      “Bác sĩ tâm lý.”

      “Ồ.”

      Chúng tôi đều nhìn theo, và vài phút sau họ quay ra. Christian bế Leila, ta được quấn trong tấm chăn. Sao cơ? Tôi hoảng loạn nhìn khi tất cả bọn họ đều trèo vào chiếc xe lớn, rồi nó lao .

      Ethan liếc nhìn tôi vẻ cảm thông, và tôi cảm thấy mình độc, hoàn toàn độc.

      “Em uống thứ gì đó mạnh hơn được ?” Tôi khẽ hỏi Ethan.

      “Chắc rồi. Em thích gì nào?”

      ly brandy ạ.”

      Ethan gật đầu và ra quầy bar. Tôi nhìn về phía cửa chính tòa nhà qua ô cửa sổ. lúc sau Taylor ra, chui vào chiếc Audi, rồi về phía Escala… theo Christian ư? Tôi biết.

      Ethan đặt chai brandy lớn trước mặt tôi.

      “Nào, Steele. Hãy uống say .”

      Nghe có vẻ như đó là điều tốt nhất mà tôi nhận được từ nãy đến giờ. Chúng tôi chạm cốc, và tôi uống ngụm thứ chất lỏng nóng bỏng màu hổ phách, cơn nóng bất thường giúp làm giảm nỗi đau bùng lên trong tim tôi.

      LÚC ĐÓ MUỘN RỒI và tôi cảm thấy mơ hồ. Ethan và tôi bị khóa bên ngoài căn hộ. ấy cứ khăng khăng đòi bộ cùng tôi về Escala, nhưng ấy ở lại. ấy gọi cho người bạn mà lúc trước ấy gặp và xin ngủ nhờ.

      “Vậy ra, đây là nơi ở của Quý Ngài Giàu Có.” Ethan huýt sáo, có vẻ ấn tượng.

      Tôi gật đầu.

      “Em có chắc là em muốn vào cùng em ?” hỏi.

      , em cần phải đối mặt với chuyện này – hoặc chỉ cần ngủ thôi.”

      “Gặp em ngày mai nhé?”

      “Vâng. Cảm ơn , Ethan.” Tôi ôm ấy.

      “Em giải quyết được chuyện đó thôi, Steele,” thầm vào tai tôi. buông tôi ra và nhìn theo khi tôi về phía tòa nhà.

      “Sau nhé,” gọi với theo. Tôi gửi cho nụ cười yếu ớt cùng cái vẫy tay rồi nhấn nút gọi thang máy.

      Cửa thang máy mở, và tôi bước vào căn hộ của Christian. Taylor chờ ở đó, điều đó bất thường. Mở cánh cửa đôi ra, tôi về phía phòng lớn. Christian chuyện điện thoại, lại trong phòng gần chiếc piano.

      ấy đây rồi,” cau có. quay lại nhìn tôi chằm chằm trong lúc tắt điện thoại. “Em ở chỗ quái quỷ nào thế?” gầm gừ nhưng về phía tôi.

      Chúa ơi, tức giận với tôi ư? chính là người ở bên người bạn cũ điên rồ của mình trong khoảng thời gian bao lâu mà có trời mới biết, và bây giờ ấy tức giận với tôi ư?

      “Em uống rượu phải ?” kinh hoàng hỏi.

      chút.” Tôi nghĩ điều đó lại ràng đến thế.

      thở hắt ra rồi đưa tay vuốt tóc. “ bảo em quay lại đây cơ mà.” Giọng thầm đầy hăm dọa. “Bây giờ là mười giờ mười lăm rồi. rất lo cho em.”

      “Em uống rượu với Ethan trong lúc lo cho người cũ,” tôi rít lên với . “Em biết ở bên ta… bao lâu.”

      nheo mắt lại và bước về phía tôi nhưng bất chợt dừng lại.

      “Tại sao em lại bằng giọng đó?”

      Tôi nhún vai và nhìn chằm chằm xuống những ngón tay của mình.

      “Ana, có chuyện gì thế?” Và lần đầu tiên, tôi nghe thấy điều gì đó phải là tức giận trong giọng . Cái gì vậy? sợ hãi chăng?

      Tôi nuốt vào, cố nghĩ ra điều muốn . “Leila đâu rồi?” Tôi hỏi và ngẩng lên nhìn .

      “Trong bệnh viện tâm thần ở Fremont,” ta , mắt nhìn tôi chăm chú. “Ana, có chuyện gì thế?” tiến về phía tôi cho đến khi đứng ngay trước mặt tôi. “Có chuyện gì?” thở dài.

      Tôi lắc đầu. “Em hợp với .”

      “Sao cơ?” thở ra, mắt mở to cảnh giác. “Sao em lại nghĩ thế? Sao em có thể nghĩ như thế?”

      “Em thể là mọi thứ cần.”

      “Em là mọi thứ cần.”

      “Chỉ cần nhìn thấy ta…” Giọng tôi ngưng bặt. “Sao em lại làm điều này với ? Chuyện phải là về em, Ana. Vấn đề là ấy.” hít hơi sâu, lại đưa tay lên vuốt tóc. “Lúc này ấy rất yếu đuối.”

      “Nhưng em cảm nhận được điều đó… điều mà hai người từng có với nhau.”

      “Sao cơ? .” với tay về phía tôi, và theo bản năng, tôi bước lùi lại. buông tay xuống, chớp mắt với tôi. Trông như thể hoảng sợ.

      “Em trốn chạy ư?” thầm khi mắt mở to sợ hãi.

      Tôi gì trong lúc cố gắng gom góp những suy nghĩ rời rạc của mình.

      “Em thể làm thế,” van xin.

      “Christian… Em…” Tôi cố gắng tập trung những suy nghĩ của mình lại. Tôi cố gì đây? Tôi cần thời gian, thời gian để làm việc này. Hãy cho tôi thời gian.

      . !” .

      “Em…”

      điên cuồng nhìn quanh phòng. Để tìm cảm hứng ư? Để tìm can thiệp ma thuật nào đó ư? Tôi biết.

      “Em thể được, Ana. em!”

      “Em cũng , Christian, chỉ là…”

      !” trong tuyệt vọng và đưa cả hai tay lên đầu.

      “Christian…”

      …” thở ra, mắt cuồng lên vì sợ hãi, và đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, đầu cúi xuống, những ngón tay dài duỗi ra đùi. ấy hít hơi sâu và bất động.

      Sao cơ? “Christian, làm gì thế?”

      ấy vẫn cúi gằm xuống, nhìn tôi.

      “Christian! làm gì thế?” Giọng tôi lạc . ấy vẫn cử động. “Christian, nhìn em !” Tôi ra lệnh trong hoảng sợ.

      Đầu ngẩng lên ngay lập tức, và nhìn tôi phục tùng với đôi mắt xám thân thương – ấy gần như thanh thản… chờ đợi.

      Chúa ơi… Christian. Người Phục Tùng.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14
      Hình ảnh Christian quỳ sụp dưới chân, nhìn tôi bằng đôi mắt màu xám kiên định là cảnh tượng lạnh người và kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến – còn hơn cả cảnh Leila và khẩu súng của ta. mơ hồ từ rượu mà tôi chịu đựng tan biến ngay lập tức và bị thay thế bởi cơn đau râm ran kèm theo cảm giác đày đọa từ từ xâm chiếm.

      Tôi hít vào mạnh vì sốc. . , chuyện này sai rồi, sai quá rồi, khó chịu quá rồi.

      “Christian, đừng làm như thế. Em muốn như thế.” vẫn nhìn tôi thụ động, di chuyển, gì.

      Khỉ . chàng Năm Mươi đáng thương của tôi. Tim tôi se lại và quặn thắt. Tôi phải làm cái quái gì với bây giờ? Nước mắt dâng đầy khóe mi.

      “Sao lại làm thế? với em ,” tôi thầm.

      chớp mắt cái.

      “Em muốn gì?” khẽ hỏi, dịu dàng, và trong thoáng tôi nhõm vì , nhưng phải như thế này – . .

      Nước mắt bắt đầu lăn dài má tôi, và đột nhiên việc nhìn thấy ấy ở đúng vị trí mà sinh vật có tên Leila vừa mới quỳ xuống làm tôi chịu nổi. Hình ảnh người đàn ông quyền lực – thực ra vẫn là cậu bé, người từng bị lạm dụng và bỏ mặc, người cảm thấy xứng đáng với tình thương của gia đình hoàn hảo của mình và người bạn -lấy-gì-làm-hoàn-hảo… chàng trai mất mát quá nhiều của tôi… Điều này làm trái tim tôi như vỡ vụn.

      Lòng trắc , mất mát, và nỗi tuyệt vọng, tất cả đều trào lên trong tim tôi, và tôi cảm thấy nỗi tuyệt vọng tắc nghẹn trong mình. Tôi phải chiến đấu để mang ấy quay về, để mang chàng Lắm Chiêu của tôi quay về.

      Suy nghĩ về việc tôi thống trị ai đó khủng khiếp. Suy nghĩ về việc thống trị Christian càng thêm khó chịu. Nó khiến tôi giống như ta – người phụ nữ làm điều này với ấy.

      Tôi rùng mình trước suy nghĩ đó, cố nuốt cơn nghẹn trong cổ họng. Tôi thể làm điều đó. Tôi muốn làm điều đó.

      Khi suy nghĩ của tôi ràng, tôi chỉ thấy cách duy nhất. rời mắt khỏi mắt ấy, tôi quỳ xuống trước mặt .

      Sàn nhà gỗ cứng chắc dưới chân, và tôi gắng lấy mu bàn tay gạt nước mắt.

      Như thế này, chúng tôi bình đẳng. Chúng tôi ở cùng vị trí. Đây là cách duy nhất mà tôi làm để giành lại ấy.

      Mắt thoáng mở to khi tôi ngẩng lên nhìn , nhưng vẻ mặt và tư thế của thay đổi.

      “Christian, phải làm như thế,” tôi van xin. “Em trốn chạy. Em với lại rất nhiều lần rồi, em trốn chạy. Tất cả những chuyện xảy ra… nó quá sức chịu đựng của em. Em chỉ cần chút thời gian để suy nghĩ… chút thời gian cho bản thân mình. Tại sao lúc nào cũng nghĩ đến điều tồi tệ nhất thế?” Tim tôi thắt lại vì tôi biết; là bởi ấy rất hoài nghi, rất ghê tởm bản thân mình.

      Những lời Elena quay lại giày vò tôi. “ ta có biết cảm thấy bi quan thế nào về bản thân mình ? Về tất cả các vấn đề của ấy?”

      Ôi, Christian. Nỗi sợ hãi lại siết lấy tim tôi lần nữa và tôi bắt đầu nhảm, “Em định đề nghị tối nay quay lại căn hộ của em. bao giờ cho em thời gian… thời gian chỉ để cân nhắc mọi chuyện cho thấu đáo,” tôi nức nở, và thoáng cau mày. “Chỉ cần thời gian để suy nghĩ thôi. Chúng ta gần như chưa biết gì về nhau, và tất cả những suy nghĩ liên quan đến … Em cần… em cần thời gian để suy xét cho thấu đáo. Và bây giờ Leila … ừm, bị làm sao đó… ta ra đường và phải là mối đe dọa… Em nghĩ… nghĩ rằng…” Giọng tôi tắt dần và tôi nhìn . cũng chăm chú nhìn lại, tôi nghĩ lắng nghe.

      “Nhìn thấy với Leila…” Tôi nhắm mắt lại khi ký ức đau thương về phản ứng của với người phục tùng cũ gặm nhấm tôi. “Đó là cú sốc. Em thoáng thấy cuộc sống của … và…” Tôi nhìn những ngón tay xương xẩu của mình, nước mắt vẫn lã chã rơi. “ quá tốt đẹp so với em. Càng thấu hiểu về cuộc sống của , em càng sợ rằng chán em, rồi ra … Và em cũng có kết cục giống như Leila… cái bóng. Vì em , Christian ạ, và nếu bỏ rơi em, chuyện đó giống như thế giới có ánh sáng vậy. Em sống trong bóng tối. Em muốn trốn chạy. Em chỉ quá sợ hãi là bỏ em thôi…”

      Tôi nhận ra khi tôi những lời này với ấy – với hy vọng ấy lắng nghe – vấn đề thực của tôi là gì. Tôi biết tại sao ấy lại thích tôi. Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao ấy lại thích tôi.

      “Em hiểu tại sao lại thấy em hấp dẫn,” tôi thầm. “, ừm, … còn em là…” Tôi nhún vai và ngước lên nhìn . “Em hiểu được. đẹp trai, hấp dẫn, thành công, tử tế, tốt bụng và biết quan tâm – tất cả những điều đó – còn em . Và em thể làm những điều muốn em làm. Em thể cho điều cần. Làm sao có thể hạnh phúc bên em được? Làm sao em có thể giữ được?” Giọng tôi là lời thầm khi tôi ra những nỗi sợ hãi u tối nhất của mình. “Em chưa bao giờ hiểu được thấy điều gì ở em. Và khi chứng kiến ở bên ấy, điều đó lại quay trở về với em.” Tôi sụt sịt và lấy tay lau mũi, nhìn vẻ mặt phục tùng của .

      Ôi, ấy làm tôi phát cáu. với em , khỉ !

      định quỳ ở đây hết đêm đúng ? Vì em cũng làm như thế,” tôi gắt với .

      Tôi nghĩ vẻ mặt dịu lại – có lẽ trông hơi thích thú. Nhưng điều đó rất khó .

      Tôi có thể đưa tay ra và chạm vào ấy, nhưng đó lăng mạ khủng khiếp về vị trí mà ấy đặt tôi vào. Tôi muốn điều đó, nhưng tôi biết ấy muốn gì, hay ấy cố điều gì với tôi. Tôi hiểu nổi.

      “Christian, làm ơn, làm ơn… chuyện với em ,” tôi van xin, siết chặt tay.

      Tôi cảm thấy khó chịu khi quỳ, nhưng tôi vẫn nhúc nhích, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt xám tuyệt đẹp và nghiêm nghị của , chờ đợi.

      Và chờ đợi.

      Và chờ đợi.

      “Nào ,” tôi van nài thêm lần nữa.

      Ánh mắt chăm chú của đột nhiên sẫm lại rồi khẽ chớp.

      sợ lắm,” thầm.

      Ôi, tạ ơn Chúa! Bên trong, Tiềm Thức của tôi lảo đảo bước về chiếc ghế bành của ấy, thở dài nhõm và nốc ly rượu gin.

      ấy rồi! biết ơn tràn ngập trong tôi, tôi phải cố gắng kiềm chế cảm xúc và dòng nước mắt chực rơi.

      Giọng và trầm. “Khi thấy Ethan về, biết có ai đó để em vào căn hộ của em. Cả Taylor và nhảy ra khỏi xe. Bọn biết và khi nhìn thấy ta ở đó như thế với em – có vũ khí nữa. nghĩ mình đáng chết nghìn lần, Ana. Có kẻ đe dọa em… tất cả những nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của ra. rất tức giận, với ta, với em, với Taylor, với bản thân .”

      lắc đầu để lộ nỗi đau của mình. “ biết ta bất ổn đến mức nào. biết phải làm gì. biết ta phản ứng thể nào.” Christian ngừng lại và cau mày. “Và rồi trông ta có vẻ rất hối hận. Nên biết mình phải làm gì.” nhìn chằm chằm, cố gắng dò xét phản ứng của tôi.

      “Tiếp ,” tôi thầm.

      “Nhìn thấy ta trong tình trạng suy sụp tinh thần như vậy, biết mình có thể làm gì đó…” nhắm mắt lại. “Ngày trước ta luôn tinh nghịch và lém lỉnh.” rùng mình và hít hơi run rẩy, gần như là tiếng nức nở. Lắng nghe điều này giống như bị tra tấn, nhưng tôi vẫn quỳ, chăm chú nuốt từng lời .

      ta có thể làm hại em. Và đó là lỗi của .” Mắt cụp xuống, tràn ngập nỗi sợ hãi khó hiểu, và lại tiếp tục yên lặng.

      “Nhưng ta làm thế,” tôi khẽ . “Và phải chịu trách nhiệm cho việc ta rơi vào tình trạng đó, Christian ạ.” Tôi ngước lên và chớp mắt với , khuyến khích tiếp.

      Rồi tôi chợt nhận ra tất cả những gì làm là để giữ cho tôi được an toàn, và có lẽ cả Leila nữa, vì cũng lo lắng cho ta. Nhưng ấy quan tâm đến ta nhiều đến mức nào? Câu hỏi đó cứ lơ lửng trong đầu khiến tôi khó chịu. Christian tôi, rồi ấy lại tàn nhẫn ném tôi ra khỏi căn hộ của chính mình.

      chỉ muốn em ,” thầm, với khả năng kỳ lạ có thể đọc thấu suy nghĩ của tôi. “ muốn em tránh xa khỏi nguy hiểm, và… Em. . . .” rít lên qua hàm răng nghiến chặt rồi lắc đầu. Tôi gần như có thế chạm vào đau khổ của .

      nhìn tôi chăm chú. “Anastasia Steele, em là người phụ nữ cứng đầu nhất mà biết.”

      nhắm mắt và lắc đầu lần nữa vẻ hoài nghi.

      Ồ, ấy quay lại rồi. Tôi trút hơi thở dài nhõm.

      mở mắt, vẻ mặt độc – chân thành. “Em định bỏ ư?” hỏi.

      !

      lại nhắm mắt và thả lỏng cả cơ thể. Khi mở mắt ra, tôi có thể thấy nỗi đau và thống khổ của .

      nghĩ…” ngừng lại. “Đây là con người , Ana. Tất cả con người … Và hoàn toàn là của em. phải làm gì để khiến em nhận ra điều đó? Để khiến em hiểu rằng muốn có em theo bất cứ cách nào. Rằng em.”

      “Em cũng , Christian, và khi thấy như thế này…” Giọng tôi tắc nghẹn, nước mắt lại bắt đầu rơi. “Em nghĩ em làm đau khổ.”

      “Đau khổ ư? ư? Ồ , Ana. Ngược lại là khác.”

      với tay ra nắm lấy bàn tay tôi.

      “Em là sinh mệnh của ,” thầm, và hôn khớp ngón tay tôi trước khi nhấn lòng bàn tay tôi vào tay .

      Mắt mở to đầy sợ hãi, nhàng kéo tay tôi và đặt nó lên ngực trái tim – khu vực cấm. Hơi thở gấp hơn. Tim đập dồn dập điên cuồng bên dưới những ngón tay tôi. rời khỏi mắt tôi, quai hàm đanh lại, răng cắn chặt.

      Tôi thở hổn hển. Ôi chàng Lắm Chiêu của tôi! để cho tôi chạm vào . Và cảm giác như tất cả khí trong phổi của tôi biến mất hết. Máu kéo dồn lên tai khi trái tim tôi bắt đầu hòa nhịp cùng .

      bỏ tay tôi ta, vẫn để nó ở vị trí trước tim . Tôi gập ngón tay lại, cảm thấy hơi ấm của làn da bên dưới lớp vải áo sơ mi dày. nín thở. Tôi chịu nổi nữa.

      Tôi phải bỏ tay ra.

      ,” và lại đặt tay lên tay tôi lần nữa, nhấn ngón tay tôi vào người . “Đừng.”

      Được hai từ đó khuyến khích, tôi tiến lại gần hơn để đầu gối của chúng tôi chạm vào nhau và tôi ngập ngừng đưa tay còn lại lên để biết đích xác tôi định làm gì. Mắt mở to hơn nhưng ngăn tôi lại.

      nhàng, tôi bắt đầu cởi cúc áo . Làm việc đó bằng tay khó. Tôi ngọ nguậy ngón tay để bỏ nó ra, cho phép tôi dùng cả hai tay để cởi áo . Mắt tôi rời mắt khi chiếc áo mở lộ ra cả lồng ngực.

      nuốt xuống, và môi hé mở khi hơi thở tăng nhanh, và tôi cảm thấy được sợ hãi của mỗi lúc lại dâng lên, nhưng ấy quay . vẫn ở trạng thái phục tùng ư? Tôi biết.

      Tôi có nên làm điều này ? Tôi muốn làm ấy tổn thương, cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Chứng kiến ấy như thế này, hiến dâng thân mình cho tôi, là hồi chuông cảnh tỉnh.

      Tôi đưa tay lên, nhìn chằm chằm và do dự… xin cho phép. Rất nhanh, nghiêng đầu sang bên, cứng người chuẩn bị cho đụng chạm của tôi. Ở tỏa ra căng thẳng, nhưng lần này đó phải là dấu hiệu của cơn tức giận – đó là nỗi sợ hãi.

      Tôi lưỡng lự. Tôi có thể thực làm điều này với ?

      “Được,” thở ra – lần nữa lại là khả năng trả lời những câu hỏi thành tiếng của .

      Tôi khẽ miết đầu ngón tay lông ngực nhàng vuốt chúng dọc xuống theo xương ức. nhắm mắt, mặt nhăn lại như thể trải qua nỗi đau chịu đựng nổi. Chứng kiến điều đó quá sức chịu đựng, vì thế tôi nhấc tay ra ngay lập tức, nhưng nhanh chóng túm lấy tay tôi và quả quyết đặt nó trở lại, ngay khuôn ngực trần của .

      ,” căng thẳng. “ cần phải làm thế.”

      Mắt hơi nheo lại. Chuyện này hẳn là đau đớn lắm. Chỉ nhìn tôi cũng cảm thấy đau.

      Rất cẩn thận, tôi vuốt ve ngón tay dọc theo ngực đến nơi trái tim, kinh ngạc trước cảm giác của mình, và hoảng sợ rằng mình quá xa.

      mở mắt, đôi mắt màu xám tro dữ dội như muốn thiêu đốt tôi.

      Chúa ơi. Ánh mắt ấy nghiêm nghị, hoang dại, mãnh liệt, và hơi thở gấp gáp. Điều đó làm máu tôi như sôi lên.

      Tôi cảm thấy lúng túng hơn bao giờ hết.

      vẫn chưa ngăn tôi lại, nên tôi lướt ngón tay ngang ngực lần nữa, và miệng trễ xuống. thở hổn hển, tôi biết đó là vì sợ hay điều gì khác.

      Tôi muốn được hôn vào chỗ đó của quá lâu đến mức tôi hạ thấp gối xuống và chăm chú nhìn , để hiểu ý định của tôi. Sau đó tôi cúi xuống và nhàng đặt nụ hôn lên tim , cảm nhận thấy làn da ấm áp, có mùi ngọt ngào của dưới làn môi mình.

      Tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt của làm tôi hoảng hốt đến mức tôi ngồi phịch xuống, sợ hãi những gì ra khuôn mặt . Mắt nhắm chặt, nhưng vẫn ngồi yên.

      “Lại ,” thầm, và tôi cúi xuống ngực lần nữa, lần này để hôn vết sẹo của . thở dốc khi tôi hôn cái sẹo khác, rồi cái khác nữa. rên rỉ to, rồi đột nhiên tay vòng quanh người tôi, lùa vào tóc và kéo đầu tôi lên mạnh khiến miệng tôi chạm vào khuôn miệng khao khát của . Và chúng tôi hôn nhau, những ngón tay tôi đan vào tóc .

      “Ôi, Ana,” thở mạnh, xoay người rồi kéo tôi xuống sàn nhà để tôi nằm dưới . Tôi giơ tay lên ôm trọn lấy khuôn mặt đẹp đẽ của , và trong giây phút đó, tôi cảm nhận được những giọt nước mắt của .

      ấy khóc… . !

      “Christian, đừng khóc, . Em thực có ý đó khi rằng em bao giờ rời bỏ . đấy. Nếu em khiến hiểu sai, em rất xin lỗi… Xin , xin tha thứ cho em. Em . Em luôn .”

      Bóng ra to lớn, nhìn thẳng vào tôi với nét mặt đầy đau khổ.

      “Có chuyện gì thế?”

      Mắt mở to hơn.

      “Có bí mật gì khiến tin rằng em chạy trốn thế? Bí mật gì khiến quả quyết tin rằng em ra ?” Tôi van xin, giọng run run. “ cho em , Christian, nào …”

      ngồi dậy và khoanh chân lại.

      Tôi băn khoăn mơ hồ biết chúng tôi có thể rời khỏi sàn nhà . Nhưng tôi muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của . Cuối cùng, cũng chuẩn bị tin tưởng ở tôi.

      nhìn tôi chăm chú, trông cực kỳ độc. Ôi khỉ – tệ quá.

      “Ana…” ngừng lại, cố tìm kiếm câu chữ, vẻ mặt đau khổ…

      Chuyện quái quỷ này đến đâu đây?

      hít hơi sâu và nuốt xuống. “ kẻ ác dâm, Ana. thích đánh đập những tóc vàng như bọn em vì tất cả bọn em đều giống mụ điếm đó – mẹ đẻ của ấy. Chắc em có thể đoán ra lý do.” nhanh như thể ấp ủ câu đó trong đầu hết ngày này qua ngày khác và tuyệt vọng muốn được giải thoát khỏi nó.

      Thế giới của tôi dừng lại. Ôi .

      Đó phải là điều tôi mong đợi. Chuyện này tệ quá. Thực tồi tệ hơn rất nhiều. Tôi nhìn chằm chằm, cố hiểu ý đằng sau lời vừa . Nó giải thích tại sao tất cả chúng tôi đều giống nhau.

      Suy nghĩ ngay lúc này của tôi là Leila đúng – “ông chủ rất ám muội.”

      Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện đầu tiên giữa tôi và về những khuynh hướng của khi chúng tôi ở trong Căn Phòng Đỏ.

      từng phải là người ác dâm,” tôi thầm, cố gắng trong tuyệt vọng để hiểu… để bào chữa cho .

      , là Người Áp Đặt. Nếu dối, đó là lời dối vì bỏ sót. xin lỗi.” nhìn nhanh xuống những móng tay được cắt tỉa gọn gàng của mình.

      Tôi nghĩ xấu hổ. Xấu hổ vì dối tôi ư? Hay về việc ấy là người như thế nào?

      “Khi em hỏi câu hỏi đó, nhìn thấy mối quan hệ rất khác biệt giữa hai chúng ta,” thầm. Tôi có thể thấy hoảng sợ từ trong đáy mắt .

      Đầu tôi như bị quả cầu bê tông đập vào. Nếu ấy là kẻ ác dâm, ấy thực cần những trận đòn roi đó.

      Chết tiệt. Tôi gục đầu xuống lòng bàn tay.

      “Vậy điều đó là thực,” tôi thầm, ngẩng lên nhìn . “Em thể cho điều cần.” Chuyện là thế đấy – điều đó thực có nghĩa chúng tôi hợp nhau.

      Thế giới dưới chân tôi bắt đầu rơi tuột xuống, sụp đổ hoàn toàn khi nỗi sợ hãi càng lúc càng thít chặt cổ họng tôi. Thế là hết. Chúng tôi thể ở bên nhau.

      cau mày. “, . Ana. Em có thể làm được mà. Em thực cho điều cần.” siết nắm đấm. “Xin hãy tin ,” thầm, lời của là lời cầu xin thống thiết.

      “Em biết phải tin vào điều gì nữa, Christian ạ. Chuyện này quá phức tạp,” tôi thầm, cổ họng tôi khô khốc và đau nhói khi khép lại, làm tôi nghẹn vì những giọt nước mắt rưng rưng.

      Mắt mở to và sáng lên khi nhìn tôi.

      “Ana, tin . Sau khi trừng phạt em và em rời bỏ , thế giới quan của thay đổi. đùa khi rằng muốn phải cảm thấy điều đó lần nữa.” nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt van nài đau khổ. “Khi em , như được soi rọi. Chưa ai từng với điều đó, và cảm giác như mọi vấn đề đều kết thúc – hay có lẽ chính em kết thúc tất cả, biết. Bác sĩ Flynn và vẫn thảo luận rất kỹ về chuyện này.”

      Ồ. Hy vọng nhanh chóng nhen nhóm trong tim tôi. Có lẽ chúng tôi ổn cả. Tôi muốn chúng tôi ổn. Phải ? Tất cả những điều đó có nghĩa là gì?” Tôi thầm.

      “Có nghĩa là cần đến nó. phải bây giờ.”

      Sao cơ? “Làm sao biết? Làm sao có thể chắc chắn như thế?”

      chỉ biết thôi. Nghĩ đến việc làm em đau… theo cách thực … điều đó ghê tởm.”

      “Em hiểu. Thế còn về thước kẻ, những cái đánh vào mông, và tất cả các thứ vớ vẩn khác sao?”

      vuốt tay lên tóc và gần như mỉm cười, nhưng thay vào đó lại thở dài buồn bã. “ đến những thứ nặng nề hơn cơ, Anastasia ạ. Em phải xem điều có thể làm với cái roi mây hay roi tra tấn cơ.”

      Miệng tôi há hốc, kinh hoàng. “Em muốn đâu.”

      biết. Nếu em muốn làm điều đó, được… nhưng em muốn và hiểu. thể làm những trò đó với em nếu em muốn. với em lần rồi, em có tất cả quyền lực. Và giờ đây, kể từ lúc em quay lại, còn những ham muốn đó nữa, chút nào.”

      Tôi há hốc miệng nhìn lúc, cố gắng hiểu tất cả những điều này. “Tuy nhiên khi chúng ta gặp nhau, đó là điều muốn, đúng ?”

      “Đúng, chắc chắn rồi.”

      “Làm thế nào mà tất cả những ham muốn đó biến mất, Christian? Kiểu như em là thuốc chữa, và – để tìm từ thích hợp hơn – được cứu chữa ư? Em hiểu.”

      thở dài lần nữa. “ là ‘được cứu chữa’… Em tin ư?”

      “Em chỉ thấy điều đó… rất khó tin. Đó là chuyện khác mà.”

      “Nếu em chưa bao giờ rời bỏ , có lẽ cảm thấy như thế này. Việc em bỏ là điều tốt đẹp nhất mà em từng làm… cho chúng ta. Nó khiến nhận ra cần em biết bao, và thực nghiêm túc khi rằng giữ lấy em bằng bất cứ cách nào có thể.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14
      Tôi nhìn chằm chằm. Tôi có thể tin được chuyện này ? Chỉ cần nghĩ đến chúng cũng đủ làm đầu tôi đau như búa bổ, và sâu thẳm bên trong tôi cảm thấy… tê cóng.

      “Em vẫn ở đây. tưởng đến bây giờ em ra khỏi cửa rồi cơ,” thầm.

      “Tại sao? Vì em nghĩ rằng kẻ tâm thần thích đánh đập và quan hệ với những người phụ nữ trông giống mẹ ư? Điều gì khiến nghĩ như thế?” Tôi rít lên với , quát tháo.

      Mặt tái nhợt trước những từ ngữ cay nghiệt của tôi. “Ừm, nghĩ kiểu như thế, nhưng đúng,” , đôi mắt mở to đầy đau khổ.

      Vẻ mặt trang nghiêm đến mức tôi hối hận vì nổi giận. Tôi cau mày, cảm thấy nhói lên vì tội lỗi.

      Bỗng nhiên tôi nhớ lại bức ảnh chiếc giường thời thơ ấu của , và trong phút chốc tôi nhận ra tại sao người phụ nữ trong đó lại trông quen thuộc đến thế. Bà ta giống . Chắc hẳn đó là mẹ đẻ ấy.

      Việc ấy dễ dàng xua đuổi bà ta ra trong đầu tôi: Chẳng có ai quan trọng… Bà ta chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này… Và trông tôi giống bà ta… Chết tiệt !

      nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt chứa chan chân thành, và tôi biết chờ phản ứng của tôi. tôi chân thành, nhưng tôi thực rất bối rối.

      Mọi chuyện rối tung. ấy trấn an tôi về Leila, nhưng bây giờ tôi biết chắc chắn ta có thể giúp ấy thỏa mãn thú vui của mình. Suy nghĩ đó khiến tôi mệt mỏi và khó chịu.

      “Christian, em kiệt sức rồi. Ngày mai chúng ta về chuyện này được ? Em muốn ngủ.”

      chớp mắt nhìn tôi ngạc nhiên. “Em ư?”

      muốn em à?”

      ! cứ nghĩ em bỏ nếu biết chuyện.”

      Lúc nào ấy cũng ám chỉ việc tôi sau khi biết những bí mật đen tối nhất của ấy… Và giờ tôi biết rồi. Khỉ . Ông chủ đúng là ám muội .

      Tôi có nên bỏ ? Tôi từng rời khỏi ấy lần, và việc đó gần như làm tôi suy sụp… Và cả ấy nữa. Tôi ấy. Tôi biết điều đó dù ấy có thú nhận những điều này.

      “Đừng bỏ ,” thầm.

      “Ôi, em phải gào lên cho nghe – ! Em !” Tôi quát lên, và điều đó làm tôi nhõm. Đấy, tôi ra rồi đấy. Tôi .

      ư?” Mắt mở to.

      “Em có thể làm điều gì để khiến hiểu là em đây? Em có thể gì nữa?”

      nhìn tôi chằm chằm, lại để lộ ra nỗi sợ hãi và đau đớn lần nữa. “Có việc mà em có thể làm.”

      “Sao cơ?” Tôi cáu kỉnh.

      “Cưới ,” thầm.

      Sao cơ? Có phải ấy vừa mới…

      Lần thứ hai trong chưa đầy tiếng đồng hồ, thế giới của tôi như ngừng lại.

      Trời ạ. Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông rắc rối mà tôi . Tôi thể tin vào điều ấy vừa mới .

      Kết hôn ư? ấy cầu hôn ư? đùa chắc? Tôi ngăn lại nổi – tiếng cười khúc khích, lo lắng, hoài nghi vang lên từ sâu trong cổ họng. Tôi cắn môi để ngăn cho nó biến thành tiếng cười phá lên kích động, nhưng rồi thất bại thảm hại. Tôi nằm lăn xuống sàn nhà và đầu hàng trước tiếng cười đó, tôi cười như chưa bao giờ được cười, những tiếng cười rú lên giúp tôi được xoa dịu.

      Và trong thoáng tôi chỉ còn mình, nhìn tình huống lố bịch này, cười khúc khích, kích động bên cạnh chàng đẹp trai phiền phức. Tôi lấy tay che mắt khi tiếng cười biến thành những giọt nước mắt bỏng rất. , … chuyện này quá sức chịu đựng.

      Khi cơn kích động giảm dần, Christian nhàng gỡ tay tôi ra. Tôi quay lại nhìn . cúi xuống, khuôn miệng méo mó vì ngạc nhiên gượng gạo, nhưng mắt màu xám sôi sục, có lẽ bị tổn thương, ôi .
      <div>

      <hr align="left" size="2" width="100%" />


      khẽ đưa mu bàn tay gạt nước mắt. “Em thấy lời cầu hôn của buồn cười lắm sao, Steel?”

      Với tay lên, tôi nhàng vuốt ve má , cảm giác những sợi râu lởm chởm dưới tay mình. Chúa ơi, tôi người đàn ông này.

      “Thưa ngài Grey… Christian. Khả năng căn thời gian của …” Tôi ngước lên nhìn khi biết từ gì.

      cười tự mãn với tôi, nhưng những nếp nhăn quanh mắt cho tôi biết bị tổn thương. tỏ ra rất nghiêm túc.

      “Em làm đau lòng đấy, Ana. Em lấy chứ?”

      Tôi ngồi dậy và cúi xuống, đặt hai tay lên đầu gối . Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng của .

      “Christian, em vừa mới gặp người bạn cũ bị tâm thần của với khẩu súng, bị ném ra khỏi căn hộ của mình, nếu dám thể hình ảnh Chàng Lắm Chiêu nóng bỏng với em…”

      mở miệng ra định , nhưng tôi giơ tay lên. ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      vừa tiết lộ số thông tin khá sốc về bản thân mình, và giờ hỏi cưới em.”

      nghiêng đầu sang hết bên này đến bên khác như nghiền ngẫm điều gì đó. ấy thích thú. Tạ ơn Chúa.

      “Phải, nghĩ rằng đó là tổng kết công bằng và chính xác cho tình huống này,” lạnh nhạt .

      Tôi lắc đầu. “Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với niềm ham thích bị cản trở?”

      vượt qua nó, và bây giờ người ủng hộ cho ham thích ngay tức khắc. Carpe diem[1], Ana,” thầm.

      [1] Carpe diem: Thành ngữ Latin có nghĩa là “Nắm bắt khoảnh khắc”, “Hãy sống với ngày hôm nay”

      “Nghe này, Christian, em biết được khoảng ba phút, và vẫn còn quá nhiều điều em muốn biết. Em uống quá nhiều rồi, em đói, em mệt, và em muốn ngủ. Em cần phải cân nhắc lời cầu hôn của cũng như việc em cân nhắc bản hợp đồng đưa cho em. Và…” Tôi bặm môi để thể khó chịu nhưng cũng để làm khí giữa chúng tôi phán chấn hơn – “đó hẳn là lời cầu hôn lãng mạn nhất.”

      nghiêng đầu sang bên nở nụ cười. “Vẫn lẻo mồm lẻo mép như mọi khi, Steele ạ,” thở ra, giọng nhõm hẳn. “Vậy đó phải là lời từ chối?”

      Tôi thở dài. “ phải, ngài Grey ạ, đó phải là lời từ chối, nhưng cũng hẳn là đồng ý. làm điều này chỉ vì sợ hãi thôi, và tin em nữa.”

      , làm việc này là vì cuối cùng gặp được người mà muốn chung sống suốt quãng đời còn lại.”

      Ồ. Tim tôi lỡ nhịp, và tận sâu thẳm trong lòng, tôi thấy mình tan ra. Làm thế nào giữa tình huống trớ trêu này ấy vẫn có thể ra được những điều lãng mạn nhất thế nhỉ? Miệng tôi há hốc vì sốc.

      chưa bao giờ nghĩ điều đó xảy ra với mình,” tiếp, vẻ mặt ánh lên chân thành tha thiết.

      Tôi ngạc nhiên nhìn , cố tìm từ ngữ cho phù hợp.

      “Em có thể nghĩ thêm về chuyện đó …? Và nghĩ cả về những chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa? Những điều với em ấy? đòi hỏi kiên nhẫn và niềm tin. Ừm, giờ em cần điều đó ở , Grey ạ. Bây giờ em cần những điều đó.”

      Mắt tìm kiếm mắt tôi, rồi cúi xuống và nhét lọn tóc xõa ra sau tai tôi.

      có thể chấp nhận điều đó.” hôn nhanh lên môi tôi. “ lãng mạn lắm, đúng ?” nhướng mày, và tôi lắc đầu vẻ quở trách.

      “Thích lãng mạn đúng ?” nhàng hỏi.

      Tôi gật đầu và khẽ cười với tôi.

      “Em đói ?”

      “Có ạ.”

      “Em chưa ăn gì.” Đôi mắt phủ màn sương, quai hàm cứng lại.

      “Vâng, em chưa ăn gì.” Tôi ngồi lên ngay ngắn và ngoan ngoãn nhìn . “Bị đuổi ra khỏi căn hộ của chính mình sau khi chứng kiến bạn trai của em âu yếm với người phục tùng cũ của ấy đẩy lùi cơn đói của em đáng kể đấy.” Tôi liếc nhìn và chống hai tay vào hông.

      Christian lắc đầu và duyên dáng đứng lên. Ôi, cuối cùng chúng tôi cũng thoát được cái sàn nhà rồi. giơ tay ra cho tôi.

      “Để kiếm đồ gì cho em ăn nhé,” .

      “Em có thể chỉ ngủ thôi được ?” Tôi chán nản khi đặt tay vào tay .

      kéo tôi lên. Tôi ngồi yên. cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt dịu dàng.

      , em phải ăn . nào.” Christian hống hách quay lại, và điều đó dễ chịu.

      dẫn tôi vào bếp và để tôi ngồi chờ trong khi lại chỗ tủ lạnh. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Giời ạ, gần mười rưỡi rồi, mà tôi phải thức dậy làm vào sáng hôm sau.

      “Christian, em đói lắm đâu.”

      cố tình phớt lờ tôi trong lúc lục lọi chiếc tủ lạnh khổng lồ.

      “Pho mát nhé?” hỏi.

      “Giờ này ăn đâu.”

      “Bánh quy xoắn nhé?”

      “Trong tủ lạnh á? ăn đâu,” tôi cáu kỉnh.

      xoay người và cười toe toét với tôi. “Em thích ăn bánh quy xoắn à?”

      thích lúc mười rưỡi. Christian, em ngủ đây. có thể lục lọi tủ lạnh suốt đêm nếu thích. Em mệt rồi, em lại có ngày quá sức. ngày mà em muốn quên .” Tôi trượt khỏi ghế và quắc mắt nhìn tôi, nhưng ngay lúc này tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi muốn ngủ – tôi mệt lử rồi.

      “Mì ống và pho mát nhé?” giơ chiếc tô trắng có nắp kim loại lên. Trông tràn trề hy vọng và thích thú.

      thích mì ống và pho mát à?” Tôi hỏi.

      hăng hái gật đầu, và trái tim tôi tan chảy. Đột nhiên trông trẻ trung. Ai mà ngờ được cơ chứ? Christian Grey thích đồ ăn của trẻ con.

      “Em có muốn ăn chút ?” hỏi, giọng đầy hy vọng. Tôi thể cưỡng lại ấy, và tôi còn đói nữa.

      Tôi gật đầu mỉm cười yếu ớt với . Nụ cười tươi rói của khiến tôi muốn ngạt thở. nhấc nắp nhôm ra rồi đẩy tô vào lò vi sóng. Tôi ngồi lại chiếc ghế đẩu và nhìn người đẹp có tên Christian Grey – người đàn ông muốn cưới tôi – di chuyển duyên dáng và nhàng trong bếp.

      “Vậy là bây giờ biết dùng lò vi sóng rồi đấy?” Tôi nhàng trêu.

      “Nếu đồ ăn để trong hộp có thể xử lý được. gặp rắc rối với đồ ăn cơ.”

      Tôi tin nổi đây là người đàn ông từng quỳ gối trước mặt tôi chưa đầy nửa tiếng trước. ấy lại quay trở về bản ngã dễ thay đổi của mình. sắp dĩa, dao, và khăn bàn ăn.

      “Muộn quá rồi,” tôi thầm.

      “Ngày mai đừng làm nữa.”

      “Mai em phải làm chứ. Sếp em New York mà.”

      Christian cau mày. “Em có muốn đến đó vào cuối tuần này ?”

      “Em xem dự báo thời tiết rồi, hình như có mưa phải,” tôi lắc đầu.

      “Ồ, thế em muốn làm gì?”

      Tiếng ‘ping’ của lò vi sóng báo hiệu bữa ăn đêm đủ nóng.

      “Lúc này em chỉ muốn giải quyết từng ngày thôi. Tất cả những chuyện thú vị này… mệt mỏi quá.” Tôi nhướn bên mày nhìn , và thận trọng phớt lờ nó.

      đặt tô trắng giữa chỗ dao dĩa sắp sẵn và ngồi cạnh tôi. Trông như suy nghĩ lung lắm, hơi lơ đãng. Tôi xúc mì ống ra đĩa. Mùi của nó hấp dẫn, khiến tôi chảy nước miếng.

      “Xin lỗi em về chuyện Leila,” thầm.

      “Sao lại xin lỗi?” ừm, mì ống ngon y như mùi hương của nó vậy. Dạ dày tôi lẩm bẩm biết ơn.

      “Chắc hẳn đó là cú sốc khủng khiếp với em khi thấy ta trong căn hộ của mình. Trước đó Taylor rà soát nó rồi. Cậu ấy rất buồn.”

      “Em trách Taylor mà.”

      cũng thế. Cậu ấy tìm em đấy.”

      “Thế à? Tại sao?”

      biết em ở đâu. Em để ví và điện thoại lại. thậm chí còn thể tìm ra dấu vết của em. Em đâu thế?” hỏi. Giọng nhàng, nhưng trong lời của dòng chảy ngầm đáng lo ngại.

      “Ethan và em chỉ đến quán bar bên kia đường thôi. Để em có thể thấy chuyện gì diễn ra ấy.”

      hiểu rồi.” khí giữa chúng tôi thay đổi chút. còn vui vẻ nữa.

      Okay, được… hai chúng ta có thể chơi trò chơi đó. Cố gắng tỏ ra thờ ơ, muốn làm dịu lại tò mò cháy bỏng nhưng vẫn sợ câu trả lời, tôi hỏi, “Thế làm gì với Leila trong căn hộ thế?”

      Tôi ngước lên nhìn , và chiếc dĩa xúc đầy mì ống đứng khựng lại trong khí.

      Ôi , hay rồi.

      “Em thực muốn biết ư?”

      Cổ họng tôi nghẹn ứ và cơn đói biến mất. “Vâng,” tôi thầm.

      Cậu muốn ư? Cậu thực muốn biết ư? Tiềm Thức ném chai rượu gin cạn của ta xuống sàn nhà và ngồi thẳng dậy ghế, nhìn tôi chằm chằm đầy hoảng sợ.

      Miệng Christian mím thành đường mỏng, và thoáng lưỡng lự. “Bọn chuyện, và tắm cho ta.” Giọng khàn đục, và nhanh khi tôi phản ứng gì. “ lấy đồ của em mặc cho ta. mong em phiền điều đó. Nhưng ta bẩn thỉu quá.”

      Quỷ thần ơi. ấy tắm cho ta ư?

      Việc đó đúng. Tôi quay cuồng, nhìn chằm chằm xuống đĩa mì ống. Cảnh tượng ấy làm tôi muốn ói.

      Cố gắng nhìn việc bằng lý trí, Tiềm Thức chỉ đạo. Phần trí tuệ tỉnh táo đó của tôi biết rằng ấy làm thế chỉ vì ta bẩn thỉu, nhưng chuyện đó khó quá. Bản ngã ghen tuông yếu ớt của tôi chịu đựng nổi.

      Đột nhiên tôi muốn khóc – phải là những giọt nước mắt ủy mị nhàng chảy xuống hai bên má mà là gào to lên. Tôi hít hơi sâu để đẩy cơn nức nở xuống, nhưng cổ họng tôi khô khốc và khó chịu trước những giọt nước mắt bị kìm nén lại.

      “Đó là tất cả những gì có thể làm, Ana ạ,” nhàng .

      vẫn có tình cảm với ta ư?”

      !” hoảng hốt và nhắm mắt lại, mặt tràn đầy nỗi thống khổ. Tôi quay , lại nhìn chằm chằm vào đống thức ăn buồn nôn của mình. Tôi chịu nổi khi nhìn .

      “Khi thấy ta như thế – khác, đau khổ. lo cho ta, như con người trước đồng loại của mình.” nhún vai như thể muốn giũ bỏ kỷ niệm khó chịu. Trời ơi, ấy muốn tôi cảm thông ư?

      “Ana, nhìn này.”

      Tôi thể. Tôi biết nếu làm thế mình òa khóc mất. Chấp nhận việc đó mới khó làm sao. Tôi như bình gas quá tải – đầy ứ, quá sức chịu đựng. còn chỗ để chứa thêm gì nữa. Đơn giản là tôi thể đối mặt với chuyện vớ vẩn nào nữa. Tôi bùng cháy và nổ tung, và nếu tôi thử làm như thế chẳng ra làm sao cả. Trời ơi!

      Christian lo lắng cho người phục tùng cũ của ấy theo cách thân mật – hình ảnh đó vụt qua đầu tôi. Tắm cho ta, khốn kiếp – khi ta trần như nhộng. cơn rùng mình đau đớn và cay nghiệt chạy khắp cơ thể tôi.

      “Ana.”

      “Sao?”

      “Đừng mà. Chuyện đó chẳng có nghĩa gì cả. Như kiểu lo lắng cho đứa trẻ, đứa trẻ đau khổ và kiệt sức thôi,” thầm.

      ấy biết cái quái gì về việc lo lắng cho đứa bé chứ? Đây là người phụ nữ mà ấy từng mê mẩn, từng có mối quan hệ tình dục bất thường.

      Ôi, đau đớn quá. Tôi hít hơi thở sâu để trấn tĩnh. Hoặc có lẽ ấy đến bản thân mình. ấy mới là đứa trẻ đau khổ. Điều đó hợp lý hơn… cũng có thể nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Ôi, chuyện này quá rắc rối, và đột nhiên tôi mệt rũ cả người. Tôi muốn ngủ ngay lập tức.

      “Ana?”

      Tôi đứng lên, bỏ đĩa vào bồn rồi trút đồ ăn vào thùng rác.

      “Ana, xin em đấy.”

      Tôi nhanh về phía và đối diện . “Thôi , Christian! Thôi cái câu ‘Ana, xin em đấy’ !” Tôi quát , và nước mắt tôi bắt đầu lăn xuống má. “Hôm nay em gặp quá đủ những chuyện vớ vẩn rồi. Em ngủ đây. Em mệt và bấn loạn quá. Giờ để cho em yên.”

      Tôi quay gót chạy vào phòng ngủ, mang theo hình ảnh về ánh mắt choáng váng và mở to sững sờ của , rồi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, gần như nhận ra bà già hom hem thê thảm, đôi mắt đỏ ngầu, mặt mũi lem luốc nhìn lại mình. Tôi quỳ sụp xuống sàn nhà, để mặc những cảm xúc cuồn cuộn kìm nén nổi cuốn mình , nức nở những tiếng nấc quặn lồng ngực, cuối cùng cũng để cho nước mắt chảy xuống như mưa.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :