Chương 24: Thanh tra Narracott tranh luận Tôi chưa thấy ưng tiến trình điều tra của vụ này - thanh tra Narracott . Viên cảnh sát địa phương ngước nhìn ông vẻ dò hỏi: - Sao vậy? Kẻ bị tình nghi phải thủ phạm hay sao? - Bây giờ tôi đâm hồ nghi. Lúc đầu mọi chứng cớ đều chống lại y, nhưng bây giờ... - Tôi thấy các bằng chứng phạm tội của thằng cha James Pearson này đều có sức thuyết phục đấy chứ? - Đúng, nhưng có những bằng chứng khác phát sinh bác lại... Thí dụ việc cậu em y, Biran Pearson, tôi vẫn tưởng sống ở Australia, ra y về được hai tháng rồi. Brian Pearson cùng đáp chuyến tàu với hai mẹ con phu nhân Willett, và trong thời gian tàu, có vẻ y chinh phục được trái tim Violette, con phu nhân. Tại sao y giấu mọi người việc y trở về nước ? Cả lẫn chị y đều biết cậu em về nước. Thứ năm vừa qua, y vắng mặt ở khách sạn Ormsoy,London, và từ hôm đó đến tận thứ ba, khi cậu phóng viên nhà báo Enderby tình cờ bắt gặp y đến lâu đài Sittaford gặp Violette giữa đêm khuya. Vậy trong thời gian từ thứ năm đến trước thứ ba vừa rồi, y ở đâu, làm gì? Y nhất định chịu trả lời câu tôi hỏi. - Ông cảnh báo y là thái độ như thế tai hại cho y thế nào rồi chứ? - Rồi. Y bất cần. Y mực y liên quan gì đến cái chết của đại úy Trevelyan, cậu y. Còn nếu chúng ta cần chúng ta cứ tiến hành điều tra, y nhất định khai y ở đâu và làm những gì trong quãng thời gian đó. - Lạ đấy! - Đúng thế. Gã Brian Pearson này cũng rất có khả năng là hung thủ giết đại úy Trevelyan. Khó có thể hình dung kẻ như James Pearson dám quật bao cát lên đầu nạn nhân, nhưng Brian Pearson hoàn toàn có khả năng làm hành động ấy. Thằng cha lực lưỡng và táo tợn, giết ông già đối với hẳn chỉ như trò chơi... và ông nhớ chứ, cũng là trong những người được thừa kế, ngang quyền lợi với James . Sáng nay cùng cậu nhà báo Enderby đến gặp tôi. năng rất đàng hoàng khó có thể nghi được. Nhưng tôi để lòe tôi đâu. - Cụ thể ông nghĩ sao? - Tại sao phải giấu việc trở về , đến hôm nay mới chịu để lộ ra? Tin cậu chết được đưa khắp các báo chí liên tục suốt tuần nay. bị bắt hôm thứ hai, vậy mà vẫn cho ai biết là ở trong nước. Theo tôi nghĩ, nếu hôm qua cậu nhà báo Enderby gặp được Brian Pearson trong khu vườn của lâu đài Sittaford đến lúc này chúng ta vẫn tưởng còn ở Australia. - ta vào đấy làm gì nhỉ? Tôi là nhà báo Enderby ấy? - Đám nhà báo ông thừa biết nơi nào mà họ chẳng thọc mũi vào? - Đúng thế. Họ làm vướng chân chúng ta, nhưng đôi khi giúp ích được cho chúng ta. - Cậu nhà báo này làm theo những lời chỉ đạo của kia. - nào? - Emily Trefusis. - Sao ta biết chuyện xảy ra trong gia đình Willett? - Trong lần đến thăm phu nhân Willett, ta phát ra số điều. - Thằng cha Biran Pearson giải thích sao về việc đến gặp Violette giờ giấc ấy? - Y bảo y đến Sittaford để gặp Violette, và này muốn giấu bà mẹ mối quan hệ với y nên họ phải hẹn gặp nhau lúc đêm khuya, khi bà mẹ ta ngủ. Tôi cho đấy chỉ là cái cớ cố tình bịa ra - thanh tra Narracott giọng nghi ngờ - Tôi tin rằng nếu cậu nhà báo Enderby theo dõi. cho đến nay chúng ta chưa biết Biran có mặt ở , mà vẫn tưởng y ở Australia. Viên cảnh sát mỉm cười, : - Chắc y căm mấy tay nhà báo lắm! - Trái lại mới lạ chứ! - thanh tra Narracott - Ông nên nhớ có ba người mang họ Pearson: Sylvia Pearson lấy nhà văn Martin Dering. Trong lần thẩm vấn đầu tiên, ông nhà văn này khai chiều thứ sáu ông ta ăn trưa với chủ nhà xuất bản Hoa Kỳ rồi tối dự buổi chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học, nhưng trong bữa chiêu đãi lại có mặt ông ta. - Do đâu ông biết được điều đó? - Vẫn là do cậu nhà báo Enderby. Viên cảnh sát trưởng kêu lên. - Nhất định tôi phải làm quen với tay nhà báo này thôi. Báo Tin Điện có số phóng viên có triển vọng đấy. - Tuy nhiên những thông tin ấy cũng chỉ có ích cách mức độ. Đại úy Trevelyan bị giết trước sáu giờ tối, cho nên thời gian đó vị nhà văn kia ở đâu đối với chúng ta quan trọng... Điều tôi quan tâm là ta dối. Để làm gì? - Đúng thế. Tất phải có nguyên nhân... - Hơn nữa, khi ta dối, những lời khai thác của ta cũng khó có thể tin được. Tất nhiên tôi phải điều tra thêm, nhưng Martin Dering rất có thể đáp chuyến tàu mười hai rưỡi từ ga Paddington, đến Exhampton sau năm giờ, rồi gây án xong, ta đáp tàu tối, về đến nhà trước mười hai giờ đêm. Dù sao tôi thấy cũng cần kiểm tra lại khả năng ấy, và tìm hiểu tình hình tài chính của ông nhà văn này. ta được sử dụng khoản thừa kế của vợ... Cái chính là kiểm tra về tình trạng ngoại phạm của ta, có hay ? Viên cảnh sát trưởng : - Tôi vẫn cho rằng hung thủ chính là James Pearson, người chúng ta bắt. - Tôi đồng ý với ông, là mọi bằng chứng đều chống lại James Pearson, nhưng tôi nhìn y ra vẻ tên sát nhân. Viên cảnh sát trưởng nhận xét: - vị hôn thê của y lại quyết tâm gỡ tội cho y. - Đúng thế. Emily Trefusis này quả là phụ nữ hiếm có, sẵn sàng khuấy thiên đảo địa để cứu người . ta bắt quen với cậu nhà báo rồi xỏ mũi, điều khiển cậu ta theo ý ta muốn. Thằng cha James Pearson quả là may mắn, chỉ được cái mã ngoài đẹp trai, còn chẳng có tài cán gì hết. - Loại phụ nữ có bản lĩnh thường thích lấy kiểu chồng như thế. Thanh ta Narracott nhận xét: - Mỗi người mỗi tính. Nghĩa là ông đồng ý phải thấm tra lại tình trạng ngoại phạm của nhà văn Martin Dering? - Đồng ý, vậy ông tiến hành chuyện ấy ngay . Nhưng hình như còn người thứ tư nữa cũng được hưởng thừa kế của đại úy Trevelyan? - Đúng thế, bà chị của ông ta. Về phía này, tôi kiểm tra kỹ: bà Gardner có mặt ở nhà bà ta lúc sáu giờ tối. Bây giờ tôi gặp nhà văn Dering. * * * Khoảng năm tiếng đồng hồ sau đó, thanh tra Narracott bước vào phòng khách biệt thự "Tổ ấm". Lần này Martin Dering có nhà, nhưng hầu thêm, ông chủ viết nên tiếp bất cứ ai. Thanh tra Narracott đưa tấm thẻ cảnh sát và được mời vào đợi trong phòng khách. Trong lúc chờ đợi, ông lại lại trong phòng, băn khoăn suy nghĩ. Thỉnh thoảng ông nhấc thứ đồ mỹ nghệ bày bàn, ngắm nghía rồi lại đặt xuống. chiếc hộp đựng thuốc lá, sản xuất tại Australia, chắc quà tặng của Brian Pearson. Viên thanh tra nhấc cuốn sách dày, gáy sờn: Kiêu hãnh và Định kiến. Lật ra, ông thấy trang lót ghi tên của Martha Rycroft, nét mực phai nhạt. Họ "Rycroft” ông cảm thấy quen quen, nhưng lúc này ông nhớ ra gặp ở đâu. Cửa mở. Martin Dering bước vào. Vóc tầm thước, vai rộng, mắt màu hạt dẻ sẫm, môi dày và đỏ, ông nhà văn này thuộc loại được số người khen là đẹp trai. Thanh tra bị chinh phục bởi dáng vẻ đẹp trai nhưng hơi nặng nề ấy. - Chào ông Dering. Xin lỗi phải làm mất thời giờ của ông thêm lần nữa. - Chuyện ấy quan trọng, chỉ có điều tôi vẫn chỉ có thể nhắc lại những điều tôi kể với ông lần trước, có gì thêm. - Cho đến gần đây, chúng tôi vẫn tưởng Brian Pearson ở Australia, nhưng sáng nay chúng tôi được biết ta về từ hai tháng nay. Điều này lẽ ra ông nên báo chúng tôi biết. - Brian ở à? - Dering kêu lên ngạc nhiên - Tôi hoàn toàn biết. Cả vợ tôi cũng biết. - ta liên hệ gì với hai ông bà à? - . Thậm chí vợ tôi, Sylvia, và tôi trong thời gian hai tháng qua viết hai lá thư cho cậu ấy gửi sang Australia. - Nếu vậy, tôi xin lỗi vội trách ông. Tôi tưởng bằng cách nào đó, Brian Pearson phải báo tin cho hai ông bà biết việc ta trở về nước chứ? Cho nên tôi giận ông là kể cho tôi biết việc đó. - Vừa rồi, nghe ông tôi mới biết. Mời ông dùng điếu thuốc, ông thanh tra! Mà tôi nghe tin, hình như các ông bắt lại được tên tù vượt ngục phải ? - Vâng, chúng tôi bắt được tối thứ ba. Do sương mù dày đặc quá, loanh quanh vòng vo, cuối cùng được ba chục cây số rồi, vẫn lại ở chỗ chỉ cách nhà tù Princetown có năm trăm mét. - Kể cũng lạ, tại sao trong sương mù, con người ta cứ thành vòng tròn thế nhỉ? May mà vượt ngục vào thứ sáu, nếu thế, đa bị tình nghi giết ông đại úy Trevelyan rồi. - Tên tù này rất nguy hiểm, tên cướp rất táo tợn. sống theo kiểu rất lạ. Vốn là người giàu có, được xung quanh kính trọng, nhưng cứ lâu lâu, bị máu mê tội phạm xâm chiếm, lại làm vụ cướp hết sức táo bạo, cuối cùng khỏi nhà, biệt tăm, sống với bọn lưu manh thấp hèn nhất. - Tôi nghe ít kẻ vượt ngục nổi ở nhà tù Princetown, có đúng như thế , thưa ông thanh tra? - Nhà tù đó được canh phòng cẩn mật đến mức chuyện vượt ngục hầu như thể thực được. Nhưng lần này cuộc vượt ngục được chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, chu đáo và hết sức thông minh. Nhà văn Dering xem đồng hồ rồi đứng lên: - Thưa ông thanh tra, nếu ông cần hỏi thêm điều gì... - Xin lỗi, thưa ông Dering, tôi muốn biết tại sao ông dối tôi, ông bảo chiều thứ sáu đó ông dự buổi chiêu đãi của câu lạc bộ văn học tại khách sạn Cecil? - Tôi chưa hiểu ông gì, thưa ông thanh tra? - Có đấy, ông hiểu rất ! Thưa ông Dering, tối thứ sáu, ông đến dự buổi chiêu đãi. Dering lộ vẻ bối rối, đưa mắt nhìn viên thanh tra rồi lại nhìn lên trần, ra cửa, cuối cùng cúi xuống nhìn đôi giày. Viên thanh tra vẫn thản nhiên chờ. Cuối cùng nhà văn : - Thôi được, cứ cho rằng tối hôm đó tôi đến dự buổi chiêu đãi. Nhưng như thế sao? Tôi sử dụng thời gian cách nào từ năm giờ chiều hôm đó trở , tức là thời điểm đại úy Trevelyan bị giết, có gì quan trọng đâu? - Thưa ông Dering, do ông dối chuyện đó, tôi thấy cần phải thẩm tra lại những chuyện khác. Thí dụ ông khai ông ăn bữa trưa với người bạn, vậy việc ấy có đúng ? - Đúng. Đó là chủ nhà xuất bản Hoa Kỳ. - Tên ông ta? - Rosenkraun, Edgar Rosenkraun. - Đại chỉ ông ta? - Ông ta rời nước hôm thứ bảy. - Về New York? - Vâng. - Có nghĩa lúc này ông ta ngồi tàu biển. Chuyến tàu nào? - Tôi... tôi nhớ. - Chỉ cần ông cho biết tầu của hãng Cunard hay hãng White Star. - Thú là tôi nhớ gì hết. - Nếu vậy, chúng tôi phải đánh điện hỏi văn phòng nhà xuất bản của ông ấy ở New York. - Tôi nhớ rồi, tàu Gargantua - cuối cùng Dering . - Cảm ơn, thưa ông Dering. Tôi biết thế nào ông cũng nhớ ra. Ông vẫn giữ nguyên lời khai là hôm thứ sáu ăn trưa với ông Rosenkraun? Hai ông chia tay lúc mấy giờ? - Khoảng năm giờ. - Sau đó ông đâu và làm gì? - Tôi từ chối trả lời câu hỏi đó. Bởi tôi thấy thời gian sau đấy tôi làm gì liên quan đến vụ án. Thanh tra Narracott gật đầu. Nếu ông Rosenkraun kia khẳng định lời khai của Dering, có nghĩa ông này lọt ra ngoài phạm vi nghi vấn. Còn những gì ông ta làm sau đó, dù là việc gì nữa, cũng liên quan đến vụ án mạng của đại úy Trevelyan. - Bây giờ ông định làm gì, thưa ông thanh tra? - Dering ngượng nghịu hỏi. - Tôi đánh điện vô tuyến cho ông Rosenkraun tàu Gargantua. Nhà văn Dering kêu lên: - Nếu làm thế, tôi bị mang tiếng mất thôi. Tôi đề nghị thế này. Xin ông chờ cho chút. Dering ngồi vào bàn giấy, viết nhanh mấy chữ lên tờ giấy, đưa thanh tra Narracott. - Ông có thể làm theo cách khác - Dering , giọng nhăn nhó - Ít ra ông có thể thảo bức điện theo kiểu như thế này. Thanh tra Narracott đọc thấy tờ giấy: Rosenkraun, tàu Gargantua. Xin vui lòng xác nhận lời khai sau đây: Thứ sáu mười bốn, tôi ăn trưa và ngồi với ông cho đến năm giờ chiều. MARTIN DERING - Và ông ghi địa chỉ trả lời là địa chỉ của ông, thưa ông thanh tra, ở đâu đối với tôi quan trọng, nhưng đừng tại Cục cảnh sát hoặc cơ quan chính quyền nào khác. Ông chưa biết tính người Mỹ đâu. Nếu nhà xuất bản đó nghĩ tôi dính líu đến vụ bê bối hình , dứt khoát họ hủy bản hợp đồng ký với tôi. Đây chỉ là cầu cá nhân, mong ông thanh tra thông cảm. - Tôi tôn trọng điều ông cầu, thưa ông Dering. Tôi chỉ cần biết . Tôi ghi địa chỉ trả lời là nhà riêng của tôi tại thị xã Exter. - Cảm ơn ông thanh tra. Nghề viết văn phải là nghề kiếm được nhiều tiền lắm đâu. Rồi ông thấy câu trả lời ông nhận được chứng minh lời tôi là đúng. Nếu tôi dối ông về chuyện chiêu đãi, chỉ vì tôi muốn vợ tôi tin tôi ở đó, và vì tôi muốn tránh cuộc to tiếng trong gia đình. - Nếu ông Rosenkraun khẳng định lời ông khai, thưa ông Dering, ông còn phải ngại điều gì nữa. Thanh ta Narracott ra khỏi ngôi biệt thự "Tổ ấm", thẳng ra xe lửa. Lúc lên đoàn tàu đưa ông đến Devon, ông đột nhiên bật cười, tự với mình: - Rycroft... Mình nhớ ra rồi! Đó là tên họ của ông già sống trong ngôi biệt thự xóm Sittaford. trùng hợp quái đản!
Chương 25: Quán giải khát Deller Emily và chàng nhà báo Enderby ngồi bên chiếc bàn trong quán giải khát Deller. Đồng hồ vừa điểm ba rưỡi. Xung quanh họ mọi thứ im ắng. Chỉ có vài khách hàng lặng lẽ uống trà trong khí tịch mịch buổi trưa. Nhà báo Enderby hỏi Emily: - nghĩ thế nào về cậu Brian Pearson? - Tôi thấy ta rất khó hiểu. Sau khi gặp cảnh sát, Biran ăn trưa với hai người. ta tỏ ra vồn vã với Emily, thậm chí hơi quá mức. Vốn kiêu hãnh, Emily cảm thấy thái độ của Brian bình thường. Đáng lẽ trách nhà báo Enderby tò mò chen vào câu chuyện riêng tư của ta, Brian lại rất ngoan ngoãn lắng nghe rồi vui vẻ để Enderby dẫn đến đồn cảnh sát thị xã Exter gặp thanh tra cảnh sát Narracott. Emily đưa suy nghĩ đó ra với chàng nhà báo. Enderby : - Tôi hiểu ý rồi. cho rằng nếu Brian có lỗi lầm nào, hẳn cậu ta phải cưỡng lại chứ, đúng là nghĩ như vậy chứ gì? - đoán đúng. - Hay nghi cậu ta là thủ phạm giết đại úy Trevelyan? - Có khả năng ấy. Brian thuộc loại người táo tợn. Gặp bất cứ trở ngại nào, ta cũng dám đạp tung lên. - Nếu ta tạm gạt tình cảm cá nhân, có cho rằng Brian đáng bị tình nghi hơn James ? - Tất nhiên tôi cho là như thế. - lòng, tin rằng Brian có khả năng giết người? - Tôi chưa dám khẳng định điều gì, nhưng ta là loại người từ việc gì, kể cả việc giết người. - Còn động cơ? - Thứ nhất, Brian cũng được hưởng phần thừa kế như mấy người khác, trong đó có James. Thứ hai, Brian nhất định chịu chiều thứ sáu ta ở đâu và làm gì. Nếu ta phải thủ phạm vụ án mạng, tại sao ta phải giấu? Cuối cùng, chúng ta có đủ lý để đoán hôm thứ sáu, Brian có lảng vảng trong khu vực bao quanh biệt thự "Hazelmoor". - Cho đến nay, chưa ai thấy Brian ở thị trấn Exhampton. Mà nếu cậu ta có mặt ở Exhampton, tất phải có người nhìn thấy. Emily gật đầu. - Biran nghỉ lại ở thị trấn Exhampton. Nếu ta gây án, hẳn ta phải tính toán, bố trí rất chu đáo. Brian nông nổi, dạ và nhu nhược như ông James của ta đâu... thấy Enderby, là xung quanh đây có bao nhiêu nơi có thể nghỉ chân, các thị trấn Lydford, Chagford... rồi thị xã Exter. Rất có thể Brian nghỉ tại thị trấn Lydford, rồi bộ đến Exhampton. Từ Lydfrod đến Exhampton là đường lớn, tuyết đọng dày lắm, vẫn có thể được. - Nghĩa là... Emily, cho rằng chúng ta cần tiến hành cuộc điều tra mấy thị trấn xung quanh đây? - Việc ấy cảnh sát làm tốt hơn chúng ta. Thứ cảnh sát làm được bằng chúng ta là ngồi nghe chuyện ngồi lê đôi mách của bà Curtis, hoặc rình xem những chuyện xảy ra trong gia đình phu nhân Willett... Đấy mới là những việc chúng ta nên làm, và chúng đem lại lợi ích . Nhà báo Enderby : - Tôi hy vọng, những thứ đó đem lại lợi ích ít nhiều. - Còn về Brian, tôi thấy có chuyện khác khiến tôi quan tâm hơn. - Chuyện gì? - Ngay từ đầu, chuyện "bàn ma” làm tôi rất chú ý. Tôi suy nghĩ về nó rất nhiều. Tôi cân nhắc mọi khả năng và rút ra được ba cách giải đáp. , đấy là tượng siêu nhiên. Có thể là như thế, nhưng tôi tin. Hai, trong số những người ngồi xung quanh bàn cố tình tạo ra lời báo tin của hồn ma. Điều này tôi thấy cũng có cơ sở. Ba, trong số những người ngồi đó biết về vụ án và do tiềm thức để lộ điều biết trước. - Nghĩa là định, nhưng vô tình để lộ ra? - Đúng thế. Nếu điều tôi phỏng đoán này là đúng, có nghĩa trong số người ngồi đó có người biết việc đại úy Trevelyan hoặc bị giết trong buổi chiều hôm đó. Hoặc ít nhất người đó cũng thấy được trước khả năng kia. Tuy sáu người ngồi đó ai là thủ phạm, nhưng có người trong số đó có quan hệ với hung thủ. Tôi điểm lại từng người. Thiếu tá Burnaby, cụ già Rycroft, và chàng Garfield đều có quan hệ gì với gia đình đại úy Trevelyan. Chỉ còn lại Violette, rất có thể ta đoán trước được hành động của Biran đối với ông cậu ta, vì hai người rất thân nhau. Hơn nữa, tôi biết sau cuộc chơi trò "bàn ma" ta choáng váng cách quá mức... - Nghĩa là theo , Violette biết về vụ án mạng? - ta hoặc bà mẹ ta... mà có thể cả hai mẹ con đều biết. Hai người im lặng lúc lâu, đuổi theo dòng suy nghĩ riêng. Đột nhiên Emily : - bao giờ thấy cái cảm giác rất lạ khi ta linh cảm thấy có người ở phía sau nhìn chằm chằm vào lưng ta ? Khi đó ta cảm thấy lưng ta như nóng ran. Đấy phải chăng chỉ là ảo giác? Enderby bỗng nhích ghế, ngoái nhìn xung quanh. Bàn bên cạnh cửa sổ có phụ nữ rất đẹp, tóc đen, nhìn chằm chằm vào . - Bà ta còn trẻ ? - . còn trẻ lắm. Mà khoan ?... - Sao? - Garfield! Y vừa bước vào, bắt tay bà ta rồi ngồi xuống bên cạnh. Tôi có cảm giác bà ta chuyện với gã về chúng ta. Emily mở xắc, lấy phấn sáp ra trang điểm lại khuôn mặt cách cố tình cho người khác thấy, rồi đặt chiếc gương vào đúng chỗ chọn. - Đấy là dì Gardner - rất khẽ - Họ đứng lên rồi. - Họ chỉ đổi chỗ cho nhau thôi. muốn gặp họ ? - - Emily đáp - Tốt nhất là ta làm như nhìn thấy họ. Enderby nhận xét: - cho cùng bà Gardner rất có thể quen Garfield và mời ta dùng trà lắm chứ? - Tôi chưa thấy có lý do nào. - Nhưng như thế có sao ? - Ta trở lại chuyện ấy nữa, vô ích. Như chúng ta vừa bàn, trong số những người tham dự trò chơi "bàn ma", ngoài hai mẹ con bà Willett, ai có mối quan hệ nào với gia đình đại úy Trevelyan. Vậy mà chỉ năm phút sau, chúng ta nhìn thấy gì? - chàng Garfield dùng trà với chị của đại úy Trevelyan? - Vậy là chúng ta còn chưa biết rất nhiều thứ, và cuộc điều tra của chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu. - Chao ôi! Đúng là như thế - chàng nhà báo Enderby thở dài . Emily ngước mắt nhìn ta, vẻ dò hỏi: - thế nghĩa là sao? - nay chưa sao cả. Nhà báo Enderby trẻ tuổi nắm bàn tay , và rụt lại. - Để sau chúng ta bàn chuyện đó. - Sao phải để sau? - Emily thân mến, muốn cầu tôi làm gì cũng được, tôi sẵn sàng làm mọi thứ chiều . - chứ? tốt quá, Enderby!
Chương 26: Ông Gardner Để mặc dì Gardner và chàng Garfield trong quán giải khát Deller, Emily đến biệt thự "Hoa hồng”. Hai mươi phút sau, bấm chuông cửa biệt thự. Chị hầu Beatrice ra mở cửa. - Lại tôi đây - Emily tươi cười - Bà Gardner vắng, tôi biết, nhưng tôi có thể gặp ông Gardner chứ? Chị hầu ngạc nhiên, lúng túng, đáp: - Tôi biết. Xin tiểu thư để tôi vào hỏi ông chủ xem sao. - Được. chị vào hỏi . Beatrice lên thang gác. Vài phút sau, chị ta xuống, mời Emily theo mình. Nằm văng bên cạnh cửa sổ, trong gian phòng lớn tầng hai, ông Gardner chờ cháu dâu tương lai bên vợ. Nhìn thân hình vạm vỡ, mắt xanh biếc và làn tóc vàng óng của ông, Emily có cảm giác như ông là nhân vật hiệp sĩ Tristan trong vở ca kịch cổ, xuất trong hồi ba, đẹp trai hơn bất cứ ca sĩ giọng nam cao nào từ trước đến nay. - Chào - ông Gardner - Vậy ra là vị hôn thê của hung thủ? - Thưa dượng, đúng như thế đấy ạ... nếu dượng cho phép cháu xưng hô như thế. - Nếu bà vợ tôi chấp nhận gọi bà ấy là dì, tất nhiên tôi phải là dượng của rồi. Vậy cháu dâu tôi thấy người phải ngồi trong tù cảm giác cháu ra sao? Trước thái độ tàn nhẫn của ông chú dượng James này, có vẻ thích thú thấy cháu dâu tương lai của vợ đau khổ; Emily phải vận dụng toàn bộ nghị lực để chống lại. cười rất tươi, : - Cháu lại thấy mình đâm thành nhân vật đầy lãng mạn. - Tôi nghĩ như thế. - Dù sao, qua chuyện này, James vững vàng hơn. - Điều ấy tôi công nhận - ông Gardner - Cậu ta hiểu ra rằng cuộc đời chỉ toàn hoa hồng. Cậu ta chưa được nếm mùi cuộc Đại chiến thế giới nên chỉ thấy cuộc đời là phẳng lặng, yên bình... Nhưng bây giờ cậu ta được nếm mùi gian khổ, tuy theo kiểu khác. cháu dâu muốn gặp tôi làm gì vậy? - Ông ta chăm chú nhìn vào mắt Emily. - Trước khi cưới, cháu muốn làm quen với họ hàng của chồng, cũng là họ hàng tương lai của cháu. - Để hiểu từng người trong khi còn chưa muộn chứ gì? Nghĩa là cháu vẫn giữ ý định lấy cháu James? - Vâng, tại sao cháu phải thay đổi ạ, thưa dượng? - Cho dù James bị kết trọng tội? - Tất nhiên, thưa dượng. - Thú , tôi đinh ninh là phải đau khổ lắm kia đấy. Nhưng hôm nay nhìn thấy , tôi thấy lại có vẻ thích thú về việc chồng chưa cưới gặp đại họa. - Cháu vui vì trong khi điều tra để tìm cách gỡ tội cho ấy, cháu phát ra rất nhiều điều kỳ lạ. - sao? - Cháu rằng, việc tìm hung thủ khiến cháu thấy ra được nhiều điều rất lạ. Gardner nhìn cháu dâu tương lai rất lâu, rồi ngả đầu xuống gối. - Tôi rất mệt - ông ta bực dọc - Tôi thể tiếp thêm được nữa. Chị Davis đâu? Davis! Tôi mệt quá đây này... Chị y tá ngồi phòng bên cạnh vội chạy sang. - Ông chủ rất mệt, thưa tiểu thư. Tiểu thưnên để ông được nghỉ ngơi yên tĩnh. Emily đứng lên, lấy giọng thản nhiên : - Cháu chào dượng Gardner. Hôm khác cháu lại đến thăm dượng và dì. - sao? - Cháu về. Thưa dượng. Vừa ra khỏi cửa biệt thự, Emily sực nhớ: - Chị Beatrice! Tôi quên mất đôi găng tay. - Để tôi vào lấy cho. - cần. Tôi tự lên lấy cũng được. Vừa , Emily vừa chạy nhanh vào nhà, lên thang gác, đẩy cửa phòng ông Gardner, cần gõ. - Cháu xin lỗi. Cháu để quên đôi găng tay ở đây. Emily lấy đôi găng "để quên” ghế, rồi cười với chị y tá và ông Gardner lúc này cầm tay nhau, chưa kịp buông ra, bước nhanh ra ngoài, xuống thang gác, ra cổng. "Vậy là hai lần chiến thuật này thành công - Emily thầm nghĩ - Tội nghiệp dì James! Liệu bà có biết mối tình vụng trộm giữa chồng và chị y tá ? Mình tin là biết!" * * * Emily rảo bước đến gặp chàng nhà báo Enderby tại chỗ hẹn. ta ngồi trong ôtô của bác Elmer chờ . Enderby vừa kéo tấm chăn dạ che lên đầu gối bạn vừa hỏi: - lại gặp may chứ? Phát thêm được điều gì? - Quả có gặp may, nhưng tôi chưa dám khẳng định thêm được điều gì. Thấy cặp mắt dò hỏi của chàng nhà báo, Emily thêm: - , tôi cho biết điều tôi vừa phát đâu. Chuyện ấy hoàn toàn dính đến vụ án mạng của đại úy Trevelyan... và nếu tôi ra, đâm thành lộ chuyện riêng tư của người khác. Nhà báo Enderby thở dài: - đối xử với tôi nhẫn tâm quá đấy. - Xin lỗi, nhưng tôi có quyền ra điều tôi vừa nhìn thấy. - Tùy thôi - Enderby lạnh lùng . Hai người ai gì với ai. Chàng nhà báo im lặng để tỏ thái độ hài lòng, còn Emily để được bình tĩnh suy ngẫm. Xe chạy đến gần thị trấn Exhampton Emily hỏi Enderby câu bất ngờ: - biết đánh bài bridge , Enderby? - Biết. Nhưng sao? - Bởi nếu vậy, hẳn biết câu tục ngữ: “muốn giữ thế thủ xem những người thắng, còn muốn giữ thế công xem những người thua”. Trong cuộc điều tra này, và tôi ở thế tấn công... vậy mà chúng ta làm theo câu tục ngữ kia. - Tôi chưa hiểu thế nghĩa là sao? - Cho đến ngày hôm nay, chúng ta chỉ quan sát những người thắng: ý tôi là những người được lợi trong cái chết của đại úy Trevelyan... Chính vì thế chúng ta cứ loay hoay mãi mà chưa tiến thêm được bước nào. - Tôi thấy chúng ta đúng hướng đấy chứ? - Riêng tôi thú , chưa thấy thêm được điều gì bổ ích. Bây giờ ta thủ nhìn vụ án theo hướng ngược lại, xem xét những người "thua", nghĩa là những người được lợi vật chất trong cái chết của ông đại úy. - Nếu thế đó là hai mẹ con bà Willett, thiếu tá Burnaby, cụ già Rycroft, và chàng Garfield... À quên, còn ông Duke nữa. - Đúng thế. Tất cả những người đó đều tham dự trò "bàn ma" trong lâu đài Sittaford, vào đúng cái giờ xảy ra vụ án mạng. Toàn bộ số người đó đều có mặt và thể dối. Vậy ta hãy tách cả nhóm đó ra. Nhà báo Enderby : - Tôi nghĩ phải nhập vào đó tất cả những người cư trú trong làng Sittaford - ta hất đầu về phía bác thợ rèn ngồi sau tay lái, hạ giọng tiếp - Cả bác Elmer kia, vì hôm đó tuyết dầy đến nỗi xe ôtô thể chạy được đến thị trấn Exhampton. - Nhưng họ có thể bộ - Emily , cũng hạ thấp giọng - Nếu thiếu tá Burnaby có thể bộ ra thị trấn chiều hôm đó, bác Elmer kia cũng có thể ra đó từ buổi trưa lắm chứ? Ta đặt giả thử, ăn trưa xong, bác ta lên đường, năm giờ chiều đến thị trấn Exhampton, giết đại úy Trevelyan, rồi bộ quay trở về Sittaford. Enderby lắc đầu: - Tôi cho rằng thể bộ được. nên nhớ hôm đó mưa tuyết lớn bắt đầu từ sáu rưỡi. Nhưng quả hề nghi cho bác Elmer chứ? - Chưa thể kết luận được. Biết đâu đấy? Rất có thể đột nhiên bác ta thích giết người nào đó sao? - Khẽ chứ! Kẻo bác ta nghe thấy! Dù sao tôi nghĩ cũng thể xếp bác ta vào số những người có khả năng gây án. Bởi nếu bác ta ra thị trấn rồi quay về bằng cách bộ thế nào cũng có người biết. - Tôi công nhận. Trong xóm như Sittaford, quả là khó ai làm gì mà qua được mắt những người khác. Nhà báo Enderby : - Chính vì thế, tôi loại ra khỏi diện nghi vấn tất cả những người ở xóm Sittaford. Ngoài số người có mặt chiều hôm đó trong lâu đài Sittaford, còn có bà Percehouse và đại úy Wyat, nhưng hai người này đều hoặc liệt hoặc có thương tật. Họ thể lội tuyết được. Riêng hai ông bà Curtis, nếu họ muốn gây án, hẳn họ phải tiến hành cuộc nghỉ cuối tuần ngoài thị trấn Exhampton theo cách đàng hoàng. Emily cười khúc khích: - Nhưng nếu họ vắng khỏi Sittaford họ giấu được ai, trong xóm xíu ấy. - Chứ còn gì nữa? Chẳng hạn nếu bà Curtis ra thị trấn, tất ông chồng bà ta phải biết ngay, do thấy nhà vắng tanh. - Tên sát nhân có thể là Abdul, đầy tớ của ông Wyat. Nếu như trong cuốn tiểu thuyết hình , chắc chắn tác giả để cho gã da đen này là hung thủ. Và tác giả có thể bố trí như thế này: trong chuyến hành quân biển, đại úy Trevelyan ra lệnh quăng xuống biển thủy thủ là em của Abdul. Gã ôm mối thù ấy và bây giờ tìm dịp trả thù cho người em kia, bằng cách giết ông đại úy. - Cậu ta mặt mũi lành hiền. Tôi tin cậu ta có thể giết người. - Vậy thấy còn ai nữa? - Emily hỏi. - Vợ bác thợ rèn. Tôi thấy bà ta có vẻ gan lì. Bà ta có thai đứa con thứ tám. Và bà ta bộ ra thị trấn Exhampton, vào nhà đại úy Trevelyan, lừa lúc ông ta chú ý, giáng bao cát lên đầu ông ta. - Để làm gì? - Rất có thể ông chồng bà ta là cha của bảy đứa bè kia, còn cái thai đứa thứ tám này là của đại úy Trevelyan. Việc có thai với ông đại úy làm bà ta rơi vào tình thế khó xử, thế là bà ta thủ tiêu luôn ông ta... - Ôi, Enderby! đừng đùa nữa. Theo tôi, nếu nghi cho bà ta, thà nghi cho ông chồng bà ta còn có lý hơn. thử tưởng tượng xem nhé. Cánh tay lực lưỡng thợ rèn của bác ta mà vung bao cát lên hợp lý biết bao. Hơn nữa, bà vợ bác ta mải loay hoay lúi húi với bảy đứa con, nhận thấy chồng vắng mặt trong nhà. Nhà báo Enderby nhận xét. - và tôi đâm sa vào những chuyện nghịch thường rồi đấy. - Đúng thế. Xem xét những người "thua” xem chừng đem lại kết quả nào. - Hay ta bàn sang ? - Tôi? - Chứ sao? Vào thời gian xảy ra vụ án mạng, ở đâu và làm gì? - đúng là hài hước, Enderby! Tôi nghĩ lại có chuyện nghi cho tôi được! Lúc ấy tôi ở London, thưa ông bạn tò mò ạ! Nhưng tôi rất khó có được bằng chứng về chuyện tôi ở đó, bởi tôi ngồi mình trong phòng. - Thấy chưa? Hỡi can phạm! Đứng lên! Động cơ gây án của : vị hôn phu của được hưởng hai chục ngàn bảng. Có động cơ gây án nào hợp lý hơn nữa nào? - Tôi bái phục về phát ấy đấy, ông phóng viên nhà báo Enderby! Mà đúng là có thể nghi cho tôi được lắm chứ. Thú là cho đến giờ phút này, tôi chưa hề nghĩ đến chuyện đó: nghi cho chính bản thân mình?
Chương 27: Thanh tra Narracott vào cuộc Hai ngày sau, Emily Trefusis rời làng Sittaford để đến văn phòng thanh tra Narracott. Viên thanh tra rất cảm phục nghị lực, lòng quyết tâm, và những kết quả đạt được của hiếm có này, dám vượt qua mọi trở ngại để đạt được mục tiêu tự đề ra. Xưa nay bao giờ thanh tra Narracott cũng cảm phục những tính cách dám đấu tranh, và trong đáy lòng, ông cảm thấy này có phẩm chất cao hơn hẳn người của , chàng nhu nhược James Pearson, cho dù cuối cùng vô tội của ta được chứng minh. Viên thanh tra : - Trong các tiểu thuyết hình , người đọc luôn cảm thấy cảnh sát bao giờ cũng mong muốn tìm ra kẻ để kết án y. Nhưng hoàn toàn khác, Emily ạ. Chúng tôi chỉ muốn tìm ra thủ phạm đích thực. - Có nghĩa ông tin rằng James có tội, thưa ông Narracott? - Tôi chưa thể trả lời dứt khoát câu hỏi, thưa tiểu thư Emily Trefusis. Nhưng tôi có thể khẳng định với rằng, chúng tôi tìm chứng cứ phạm tội phải chỉ của James, mà của cả những người khác nữa. - Ông định đến em trai ấy, Brian Pearson chăng? - Chỉ phần... Brian chịu trả lời những câu tôi hỏi... đúng thế, nhưng tôi cảm thấy ta chịu trả lời vì nguyên nhân khác chứ phải vì ta là hung thủ. Viên thanh tra cười, tiếp: - Chỉ sau đây nửa giờ đồng hồ, tôi khẳng định có nên nghi ta hay . Ngoài ta ra, còn ông rể ta nữa. - Nhà văn Martin Dering? - Đúng thế. - Ông thanh tra gặp ông ấy? Thanh tra Narracott quan sát nét mặt lo lắng của trẻ. Gạt ra ngoài công việc nghề nghiệp, ông kể nghe cuộc gặp gỡ với nhà văn Dering. Rồi mở cặp hồ sơ để bên cạnh, thanh tra Narracott lấy ra bản sao bức điện gửi cho ông Rosenkraun, chủ nhà xuất bản tại Hoa Kỳ. - Đây là bức điện tôi gửi cho ông ta và đây là bức điện trả lời. Emily đọc thấy trong bức điện trả lời: Narrucott, 2, Đại lộ Drysdale, Exter. Tôi xác nhận lời khai của Dering. Ông ta ngồi với tôi suốt buổi chiều thứ sáu. ROSENKRAUN - Quái quỷ! - Emily thốt lên, dám dùng từ nặng hơn, sợ bất lịch trước quan chức nhà nước. - Đúng thế - viên thanh tra , dáng suy nghĩ. Nhưng rồi ông ta cười rất tươi, tiếp: - nên biết tôi là người đa nghi, dễ dàng tin ai. Mặc dù lời khai của ông Dering được xác nhận, nhưng tôi vẫn thấy cần thử thêm lần nữa theo cách riêng của tôi. Thế là tôi đánh thêm bức điện thứ hai. Viên thanh tra đưa Emily xem hai tờ giấy. tờ có dòng chữ sau đây: Nhóm điều tra vụ án mạng đại úy Trevelyan. Đề nghị ông xác nhận bằng chứng ngoại phạm của Martin Dering buổi chiều thứ sáu. THANH TRA CẢNH SÁT NARRACOTT Bức điện trả lời chứng tỏ nỗi lo lắng và cần tiếc tiền của người gửi: Hôm trước tôi biết đây là vụ điều tra hình . Hôm thứ sáu tôi hề gặp Martin Dering. Điều tôi xác nhận trong bức điện trước chỉ là hành động theo tình bạn, nhằm tránh cho bạn khỏi bị vợ ta đòi ly hôn. Emily reo lên, thán phục: - Ông quả là khôn ngoan! Thanh tra Narracott khiêm tốn , đây chỉ là chiến thuật khi cần áp dụng. Emily tiếp: - Ra các ông chồng chuyên liên minh lại để bảo vệ nhau. Tội nghiệp chị Sylvia! Giới đàn ông quả là tồi tệ! Rồi thêm: - May mắn thay cho nào gặp được nam giới mà ta có thể tin tưởng. lần nữa Emily thán phục nhìn viên thanh tra cảnh sát. Thanh tra Narracott : - Điều tôi lộ ra với vừa rồi, thưa Emily Trefusis, chỉ hoàn toàn giữa chúng ta. Tôi với điều lẽ ra được quyền . - Tôi rất hiểu, và rất biết ơn lòng tin cậy của ông, thưa ông thanh tra. Và tôi rất hiểu là câu chuyện chỉ giữa hai chúng ta biết với nhau. - được lộ với bất cứ ai! - Tôi hiểu. Kể cả với Enderby tôi cũng . - Đúng thế, bởi bản chất nhà báo của ta, thể cấm ta đem kể chuyện kia ra với người khác, thưa Emily! - Vâng, đúng thế. Cả với ta tôi cũng kể câu chuyện ông tin tôi mà cho tôi biết. - Và chung, bao giờ được kể ra những thông tin mình thu lượm được. Đó là phương châm của tôi. Trong mắt Emily ánh lên vẻ ranh mãnh. thầm nghĩ, viên thanh tra này vi phạm phương châm của bản thân ông ta trong nửa giờ vừa qua. Đột nhiên chợt nhớ ra điều, và đưa ra cho viên thanh tra trong những câu hỏi bất ngờ nhất: - Ông Duke là ai, là người thế nào? - Ông Duke? - Vâng, đúng thế. Hẳn ông còn nhớ, tôi thấy ông trong nhà ông Duke ra, hôm ở Sittaford. - Có có, tôi nhớ! , thưa Emily Trefusis, hôm đó tôi muốn nghe cách lý giải hoàn toàn khách quan về vụ chơi trò "bàn ma" ở lâu đài Sittaford. Về chuyện đó, cách thiếu tá Burnaby lý giải tôi thấy , và khách quan. - Tôi tưởng nếu vậy, ông thanh tra nên gặp cụ Rycroft hơn. Tại sao ông lại hỏi ông Duke? Sau lúc im lặng, thanh tra Narracott đáp: - Chỉ là ý thích của mỗi người. - Tôi băn khoăn, liệu cảnh sát biết lai lịch ông Duke ấy chưa? Viên thanh tra trả lời, ông ta chỉ cúi xuống nhìn bàn thấm. Emily vẫn tiếp tục hỏi: - Liệu ông Duke, con người bị ai chê trách bao giờ, trước kia có quá khứ mẫu mực ? Hẳn cơ quan cảnh sát biết đầy đủ về ông ấy chứ? Thanh tra Narracott cố giấu nụ cười: - Có vẻ là người thích giải những bài toán hóc búa đấy nhỉ? - Khi được người khác giải trình đầy đủ tôi dành phải phỏng đoán lấy vậy - Emily đáp. - Vậy tôi xin trả lới câu hỏi như thế này. Có, cảnh sát biết rất đầy đủ về ông ấy. Đó là con người suốt đời sống lương thiện, thậm chí mẫu mực. Nhưng vì ông ta muốn ai biết quá khứ của ông ấy, nên cảnh sát cũng giữ bí mật cho ông ấy. - Tôi hiểu. Tuy nhiên, ông thanh tra đến nhà ông ấy, có nghĩa ông thanh tra xếp ông ấy vào diện nghi vấn. Cho nên tôi rất muốn biết ông ấy là ai, và là người thế nào? Viên thanh tra vẫn bị lay chuyển. Biết có nài nỉ thêm cũng vô ích, Emily thở dài, xin cáo từ. * * * Khi khách khỏi, thanh tra Narracott mỉm cười mình. Ông ngồi im lặng lát rồi ấn chuông gọi. cấp dưới của ông bước vào. - Thế nào? - Viên thanh tra hỏi. - Vậy là thông tin kia chính xác, thưa sếp! Thế là ở khách sạn Hai Cây Cầu. chứ phải khách sạn Duché ở Princetown. Thanh tra Narracott đỡ tờ giấy cấp dưới đưa. - Ra điều chúng ta nghi ngờ là đúng. Cậu lên được bảng sử dụng thời gian của đối tượng kia trong ngày thứ sáu chưa? - Chắc chắn ông ta đáp chuyến tàu cuối cùng trong ngày đến thị trấn Exhampton, nhưng tôi chưa nắm được ông ta rời khỏi London vào giờ nào. chúng tôi tiến hành điều tra tiếp. Thanh tra Narracott gật đầu tán thành. - Thưa sếp, đây công văn trả lời của Bộ Nội vụ. Viên thanh tra mở ra xem. Đó là bản trích lục các cuộc hôn nhân trong năm 1894, trong đó có cuộc kết hôn của ông William Martin Dering với bà Martha Elisabeth Rycroft. - Chà... có thông tin nào nữa hay sao? - Có, thưa thanh tra. Biran Pearson rời Australia tàu biển Phidias của Công ty Hàng hải Blue Funnel. Con tàu này dừng lại tại Mũi biển, thuộc Nam Phi, nhưng trong danh sách những hành khách xuống tàu ở đó, có ai mang họ Willett. Còn trong danh sách các khách chuyến tàu đó chung, chỉ có hai cặp mẹ con: mang họ Evans, mang họ Johnson. Hai cặp mẹ con này xuống tàu từ Australia. Tôi kiểm tra nhận dạng hai mẹ con phu nhân Willett. Viên thanh tra suy nghĩ: - Chà... Có nghĩa tên của phu nhân Willett là Johnson. Còn gì nữa ? - Thưa sếp, hết ạ. Thanh tra Narracott trầm ngâm : - Vậy là .
Chương 28: Đôi ủng Viên công chứng Kirkwood hỏi Emily Trefusis: - Thưa tiểu thư thân mến, muốn vào biệt thự "Hazelmoor" định để tìm thứ gì? Tất cả số vật dụng cá nhân, ông thiếu tá Burnaby đem hết rồi. Cảnh sát lục soát mọi ngóc ngách khắp ngôi biệt thự. Tôi biết tiểu thư nóng lòng muốn tìm bằng chứng giải oan cho cậu James Pearson, nhưng tiểu thư vào biệt thự ấy chẳng còn tìm thấy được thứ gì đâu. - Thưa ông công chứng, tôi vào đấy vì hy vọng thấy được gì, bởi cảnh sát rà rà lại quá nhiều lần. Nhưng giờ tôi chưa thể để ông công chứng hiểu tôi muốn thứ gì trong đó... Tôi chỉ đơn giản muốn mường tượng ra... khung cảnh nơi xảy ra vụ án mạng. Xin ông cho tôi mượn chìa khóa ngôi biệt thự. Có vậy thôi. Và tôi nghĩ, chuyện ấy có gì phiền cho ông công chứng. - Tiểu thư đúng, phiền gì hết. - Nếu vậy, xin ông cho tôi mượn. Viên công chứng Kirkwood cười thoải mái, đưa chìa khóa cho trẻ. Thậm chí ông ta ngỏ ý sẵn sàng cùng với Emily đến ngôi biệt thự, nhưng để tránh những rắc rối, khéo léo và kiên quyết khước từ. Sáng hôm đó, trước khi Exter, Emily nhận được của bà Belling, chủ khách sạn Ba Vương Miện lá thư sau đây: Tiểu thư Emily Trefusis thân mến, Tiểu thư có tôi thường xuyên báo tiểu thư biết những tình hình mới nhất xung quanh cái chết của đại úy Trevelyan. Điều tôi sắp kể ra chắc quan trọng gì nhiều, nhưng tôi vẫn thấy có bổn phận thông báo cho tiểu thư biết, hy vọng thư này đến tay tiểu thư vào chuyến phân phát bưu phẩm cuối cùng trong ngày hôm nay, hoặc chậm lắm là chuyến đầu tiên sáng mai. Cháu tôi, vợ Evans, gia nhân của ông đại úy vừa cho tôi biết chi tiết có thể quan trọng chút nào, nhưng rất lạ, và chắc làm tiểu thư quan tâm. Cảnh sát khẳng định trong biệt thự bị mất thứ gì, ít nhất cũng mất vật gì có giá trị. Vậy mà lời khẳng định đó hóa ra sai. Mất đôi ủng của ông đại úy! Thằng cháu rể tôi lúc đến giúp thiếu tá Burnaby thu dọn đồ đạc cá nhân của đại úy Trevelyan, phát ra là mất đôi ủng, loại bằng da dầy, bôi dầu kỹ, mà đại úy Trevelyan thường xỏ chân vào mỗi khi ra ngoài trời tuyết. Ai lấy đôi ủng đó? chưa biết là ai. Việc mất này chỉ là chuyện , tôi xin nhắc lại với tiểu thư, nhưng tôi vẫn thấy cần báo để tiểu thư biết. Rất mong tiểu thư quá coi trọng những chuyện may liên quan đến tình trạng bi thảm của vị hôn phu của tiểu thư. Tôi cố giữ tình cảm mến và tận tụy với tiểu thư. J. BELLING Emily đọc đọc lại lá thư, rồi đưa chàng nhà báo Enderby xem. - Đôi ủng à? - Enderby suy nghĩ - Thư này chẳng liên quan đến gì hết. - Tôi lại nghĩ khác. Tại sao chỉ mất đôi ủng? - Rất có thể đây là chuyện cậu Evans bịa ra. - ta bịa ra để làm gì? Nếu định bịa, thiếu gì thứ để bịa giá trị hơn việc mất đôi ủng? - Vì đôi ủng liên quan đến vết chân - Enderby gợi ý. - Tôi công nhận, nhưng tuyết rơi xóa hết mọi vết giày mặt đất. Giá có mưa tuyết tối hôm đó ấy, có phải ta biết thêm được nhiều thứ nữa ? - Rất có thể đại úy Trevelyan đem đôi ủng cho kẻ lang thang nào đó, và chính giết ông ấy. - Theo tôi biết, đại úy Trevelyan phải là loại cho ai cái gì bao giờ. May lắm ông ta có thể cho kẻ nghèo đồng xu, chứ còn cho đôi ủng tốt là điều nằm trong tính cách ông ấy. Sau đó Emily bèn Exhampton, đến thẳng khách sạn Ba Vương Miện. Tại đây, bà Belling, chủ khách sạn mừng rỡ tiếp đón . - Vậy là vị hôn phu của tiểu thư vẫn phải chịu khốn khổ trong tù? điều đáng hổ thẹn cho cơ quan pháp luật! Tôi tin chắc cậu ấy phải thủ phạm, và tôi điều này ra cho tất cả mọi người. Tiểu thư nhận được thư của tôi phải ? Tiểu thư muốn gặp thằng Evans, cháu rể của tôi chứ gì? Nhà nó ở chỗ đường ngoặt kia, số nhà 85, phố Fore. Rất tiếc tôi đưa tiểu thư được, vì thể giao nhà này cho ai. Nhưng nhà nó rất dễ tìm, tiểu thư tìm ra ngay ấy mà. Emily bèn ngay đến nhà Evans. Người đầy tớ cũ của đại úy Trevelyan vắng, nhưng chị vợ ta ra tiếp, mời vào nhà. Emily ngồi xuống ghế và bảo chị ta cũng ngồi xuống. hỏi ngay vào chuyện. - Tôi đến gặp hai chị về chuyện đôi ủng của đại úy Trevelyan. ấy kể chuyện này với bà Belling. - Chuyện lạ quá, tiểu thư có thấy ? - Nhưng chồng chị lầm đấy chứ? - Lầm sao được ạ? Đại úy Trevelyan đôi ủng ấy suốt cả mùa đông. Đôi ủng ấy rộng, cho phép ông chủ tôi hai đôi tất len dầy. - Hay ông đại úy đưa thợ giầy để đóng lại đế chẳng hạn? - Emily gợi ý. - Nếu vậy, tất chồng tôi phải biết chứ! - Chị đúng. - Tôi nghi đôi ủng ấy có liên quan đến cái chết của ông chủ tôi. Từ hôm đó, cảnh sát phát thêm được điều gì mới , thưa tiểu thư? - Được vài điều, nhưng chưa có điều gì cơ bản. - Hình như ông thanh tra ở thị xả Exter ở đây, tôi đoán ông ấy vẫn tiếp tục điều tra - chị vợ Evans . - Chị ông thanh tra nào? Thanh tra Narracott ấy à? - Vâng, thưa tiểu thư. - Vậy là ông ấy cùng chuyến tàu với tôi? - , ông thanh tra ôtô. Thoạt đầu ông ấy đến khách sạn Ba Vương Miện, hỏi Tom về những hành lý của ông khách trẻ. - Ông khách nào? - Cái ông nhà báo vẫn cũng với tiểu thư ấy. Emily trợn mắt ngạc nhiên. Chị vợ Evans tiếp. - Tôi đến khách sạn Tom kể rằng ông thanh tra đó vừa ở đó ra được lúc. Tom còn kể rằng hành lý của ông nhà báo có hẳn hai loại nhãn, nhãn Exter, nhãn Exhampton. Emily cười thầm. chợt nghĩ, nếu như Enderby gây ra vụ án chỉ cốt để cung cấp cho tờ báo của ta đề tài giật gân. Giá nhà văn nào dùng cốt chuyện đó viết thành truyện ngắn hài hước thú đấy - thầm nghĩ - Giết người để bán báo chạy! Đồng thời Emily cũng cảm phục lương tâm nghề nghiệp của thanh tra Narracott, ông kiên trì kiểm tra lại từng chi tiết. Hẳn là sau khi gặp mình xong, ông ta vội đến đây mau. Xe ôtô nhanh hơn xe lửa nhiều. Chưa kể còn nán lại ăn trưa ở Exter rồi mới , tất nhiên phải đến đây chậm hơn ông thanh tra nhiều. - Sau đấy ông thanh tra đâu, chị có biết ? - Sittaford. Tom kể với tôi là có nghe thấy ông thanh tra với người lái xe là chở ông ấy Sittaford. - Có là đến lâu đài Sittaford ? - Emily hỏi. Bởi biết Biran Pearson nghỉ trong nhà phu nhân Willett. - , thưa tiểu thư, mà đến nhà ông Duke. Lại ông Duke! Emily cảm thấy khó chịu. Vẫn cái ông Duke ấy!... tính, khi nào lên làng Sittaford, nhất định phải đến gặp con người bí này mới được. Cảm ơn chị vợ của Evans xong, Emily bèn đến văn phòng ông công chứng Kirkwood mượn chìa khóa ngôi biệt thự "Hazelmoor". Lúc đúng trong gian tiền sảnh của ngôi biệt thự, Emily cảm thấy nỗi xúc động rất mạnh, tim đập thình thình. chậm rãi bước lên thang gác, vào phòng đầu tiên của tầng hai, ràng là phòng ngủ của đại úy Trevelyan. Như công chứng viên Kirkwood báo trước, mọi đồ đạc cá nhân của người khuất đều được đem hết. Chăn và khăn trải được gấp lại xếp thành chồng. Các tủ đều rỗng . Tủ đựng giầy dép chỉ còn những ngăn gỗ trơ trụi. Emily thở dài, xuống tầng dưới, vào phòng khách, nơi nạn nhân bị hung thủ giết. Cửa sổ để hé mở bị tuyết chất đầy bên . Emily dùng trí tưởng tượng hình dung diễn biến vụ án. Kẻ nào giết đại úy Trevelyan và nhằm mục đích gì? Có đúng vụ án mạng này xảy ra lúc năm giờ hai mươi nhăm như mọi người đoán ?... Liệu lời khai của James có đúng ? Hay ấy gõ của trước nhưng thấy trả lời, bèn vòng ra cửa sổ phòng khách, ngó vào bên trong, rồi nhìn thấy xác ông cậu, hốt hoảng bỏ chạy? Phải chăng chỉ mình Emily cho rằng như thế? Theo luật sư Dacres cho đến nay, James vẫn khăng khăng giữ lời khai lúc đầu của ấy. Biết tin ai bây giờ? Theo gợi ý của cụ già Rycroft, trong lúc hai cậu cháu to tiếng với nhau, trong nhà có người thứ ba, nghe thấy, bèn lợi dụng luôn thời cơ ấy để giết ông đại úy và đổ nghi ngờ lên đầu James. Câu chuyện đôi ủng có tác dụng gì trong chuyện này? Liệu lúc James ở đây, có kẻ thứ ba nấp trong phòng ngủ của đại úy Trevelyan ? Emily ghé vào phòng ăn xem xét lúc. thấy hai chiếc hòm buộc dây sẵn, chờ đem . Trong tủ ly còn ly tách và giải thưởng thể thao của ông đại úy nữa. Những thứ đó được đem về nhà thiếu tá Burnaby. Nhân tiện Emily lật xem cả ba cuốn tiểu thuyết giải thưởng cuộc thi đại úy Trevelyan giật giải, được gửi đến theo địa chỉ người đầy tớ Evans. Chuyện giật giải này chàng nhà báo Enderby kể cho Emily nghe. Ba cuốn tiểu thuyết vẫn nằm chiếc ghế tựa. Xem xét khắp gian phòng thấy gì đặc biệt, Emily lại lên gác, vào phòng ngủ của ông đại úy lần nữa. Tại sao lại mất đôi ủng? Emily sao gạt được nỗi ám ảnh về đôi ủng ấy. ai giải đáp được cho điều khó hiểu này hay sao? Emily mở tất cả các ngăn kéo, lục soát tận đáy các ngăn tủ. Trong những cuốn tiểu thuyết hình bao giờ cũng có đầu mối tương đối dễ phát , nhưng trong thực tế cuộc sống, thể trông mong vào những thứ đó được. ngó vào những khe hở giữa các tấm ván lát sàn, nắn các nệm, nhưng thấy có chứa gì lạ trong đó. Lúc đứng lên, mắt Emily bỗng chú ý đến chi tiết hơi lạ trong gian phòng này. Khắp phòng sạch , nhưng trong hốc lò sưởi lại có đống tro vun lại, tàn vương ra ngoài. Emily nhìn chằm chằm vào đó như chú chim non bị rắn hổ mang thôi miên. bước lại gần, rồi xắn ống tay áo, thọc tay vào đống tro vun vào chỗ khởi đầu của ống thông khói, thử sục sạo. Lát sau, Emily lôi ra gói bọc giấy báo tuềnh toàng. Và sửng sốt nhận ra đó là đôi ủng, chính là đôi ủng bị mất. - Đây rồi! - reo lên - Đúng đôi ủng đây rồi! xem xét tất cả các đường khâu, trong khi đó, bao câu hỏi liên tiếp lên trong đầu . Tại sao? ràng kẻ nào lấy đôi ủng này, giấu vào lò sưởi. Để làm gì? - Ôi - Emily kêu lên - Mình phát điên mất rồi! Cẩn thận đặt đôi ủng ra giữa phòng, lấy chiếc ghế đặt gần đấy, ngồi lên để bình tĩnh suy nghĩ. điểm lại diễn biến của vụ án, tất cả các nhân vật ít nhiều có liên quan đến vụ án này. Đột nhiên ý nghĩ ló dần ra trong đầu trẻ... ý nghĩ do đôi ủng lành hiền nằm giữa gian phòng kia gợi lên. Emily xách đôi ủng, chạy nhanh xuống thang gác, đẩy mạnh phòng ăn, rồi chạy đến bên chiếc tủ đựng dụng cụ thể thao của ông đại úy, những chiến lợi phẩm trong các cuộc săn, và những thứ ông giấu ở đây để người ngoài khỏi nhìn thấy. Giầy trượt tuyết, mái chèo, ngà voi, răng nanh dã thú, cần câu… Những thứ này chất thành đống cũng chờ người đem cùng với hai chiếc hòm gỗ. Tay vẫn nắm chặt đôi ủng, Emily cúi rạp xuống. Hai phút sau, đứng lên, mặt ửng đỏ, mắt ngơ ngác, dường như còn rất nghi hoặc. - Chẳng lẽ lại như thế được? - Emily thầm nghĩ, gieo mình lên nệm ghế bành - Bây giờ mình biết kẻ nào giết đại úy Trevelyan rồi. Nhưng mình chưa biết gây án để làm gì? Nhằm mục đích gì? - Nhanh lên! Phải gấp lên mới được! - to lên thành tiếng. Emily vội vã nhanh ra khỏi ngôi biệt thự. Chưa đến hai phút sau, gọi xe taxi, bảo chở lên làng Sittaford. cho lái xe địa chỉ ông Duke. Đến trước ngôi biệt thự, trả tiền lái xe. Xe chạy khuất. Emily đẩy cánh cổng sát, ngang qua sân đến trước của nhà. Lát sau cửa mở, người cao lớn, vai rộng, vẻ mặt điềm đạm bước ra đón khách. Lần đầu tiên, trẻ đứng ngay trước mặt ông Duke. - Ông là ông Duke? - Vâng. - Tôi là Emily Trefusis. Tôi muốn gặp ông. Sau vài giây do dự, chủ nhà đưa tay mời vào. Emily vào phòng khách. Chủ nhà đóng cửa lại, theo sau khách trẻ bước vào phòng. Emily : - Tôi cần gặp thanh tra Narracott. Ông ấy có ở đây ạ? Chủ nhà hơi ngập ngừng chút rồi quyết định. - Có. Thanh tra Narracott ở đây. cần gặp ông ấy có việc gì? Emily mở gói giấy báo, lấy ra đôi ủng, đặt lên bàn, : - Tôi muốn gặp ông thanh tra về chuyện đôi ủng này.