5 giờ 25 phút - Agatha Christine (31 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 19: Những giả thiết

      Emily quay về biệt thự bà Curtis, nhưng thấy Enderby đâu. Bà Curtis cho biết " họ" với tốp thanh niên, và có hai bức điện tín, đề tên gửi Emily Trefusis. bóc ra xem, rồi nhét vào túi, trước mặt bà chủ nhà.

      - Tôi hy vọng có tin gì xấu chứ? - Bà ta hỏi.

      - , thưa bà Curtis.

      - Điện là bao giờ cũng làm người ta hồi hộp.

      Cần tập trung suy nghĩ, Emily lên phòng. hệ thống hóa các thông tin lên tờ giấy. làm Enderby về.

      - đây rồi, Emily! Đám nhà báo tìm khiếp quá! Nhưng sao, tôi có cách trấn an họ rồi.

      ta ngồi xuống ghế, tiếp:

      - khoe đâu, nhưng bây giờ tôi đâm thành nhân vật nổi tiếng trong làng báo chí. Chưa bao giờ các đồng nghiệp đối xử với tôi lịch như hôm nay. Emily, có thấy đám sương mù kia ?

      - Thấy, nhưng tôi vẫn phải Exter.

      - Để làm gì?

      - Tôi cần gặp ông Dacres, luật sư của James. Ông ta đánh điện báo muốn gặp tôi. Nhân tiện tôi tính ghé thăm luôn bà Dering, dì của James. Vả lại Exter chỉ cách thị trấn Exhampton nửa giờ xe lửa.

      - cho rằng bà Dering có khả năng đến Exhampton, quật cái bao cát lên đầu ông em rồi chạy về Exter ?

      - Tôi nghi bà ấy, mà tôi nghĩ đến khả năng ông chồng bà ta, lão Martin Dering. Lão ta là nhà văn nhưng hoàn toàn là tên côn đồ, dám quật chết người khác lắm, nếu việc ấy có lợi cho lão. Ông luật Dacres bảo rằng lão chú dượng của James ấy có chứng cứ ngoại phạm. Chiều hôm ấy lão ta dự chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học.

      - Cuộc chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học chiều thứ sáu… Martin Dering... Martin Dering... Thôi, tôi nhớ ra rồi. Để chắc chắn, tôi đánh điện hỏi lại Carruters.

      - Nghĩa là sao?

      - Chiều thứ sáu tôi đáp xe lửa Exhampton. người bạn tên là Carruters hẹn đến gặp tôi trước khi tôi ra ga, nhưng ta đến được, gọi điện cho tôi, báo là bận dự buổi chiêu đãi ở câu lạc bộ văn học. Do gặp được nên sau đấy ta viết thư cho tôi, điều ta muốn . Trong thư, nhân tiện ta kể rằng trong bữa chiêu đãi đó ghế hai bên cạnh ta bỏ trống, nghe đâu của nhà văn chuyên viết truyện tình ái, tên là Martin Dering. Rất tiếc tôi lại xé lá thư ấy mất rồi.

      - nhớ chính xác là Martin Dering chứ?

      - Tôi dám chắc lắm, nhưng tôi đánh điện hỏi lại Carruters.

      - Chà, vậy mà lão ta dám quả quyết lão ta dự buổi chiêu đãi hôm ấy. Lão ta còn bảo trưa hôm ấy lão tiếp chủ nhà xuất bản Hoa Kỳ. Tôi ngờ ngợ. Nhưng bây giờ thấy lão ta bịa. Việc này chúng tôi phải báo cho thanh tra Narracott biết để ông ấy sử dụng lực lượng cảnh sát thẩm tra.

      - Chà, nếu vậy tôi lại có bài lý thú nữa cho báo Tin Điện rồi!

      - Còn tôi Exter, có lẽ phải mai mới quay về Exhampton được.

      Rồi Emily thuật lại việc đến lâu đài Sittaford, và nghe lỏm được câu lạ lùng của Violette với bà mẹ ta.

      - Nghĩa là chúng ta phải điều tra xem đêm nay có chuyện gì. Tôi cũng cảm thấy có chuyện bình thường, khi bà Willett đuổi tất cả đám hầu ra khỏi lâu đài trưa hôm nay.

      - Tốt nhất tối nay chịu khó rình bên ngoài hàng rào lâu đài Sittaford? - Emily .

      - bắt tôi phải chết rét hay sao?

      - Sao tôi nghe giới phóng viên các sẵn sàng chịu mọi khổ cực chỉ cốt để kiếm thông tin quý giá?

      Sau đó, Emily đưa "liên minh” xem tờ nhãn khách sạn ở Australia.

      Enderby ngắm nghía tờ nhãn, :

      - Cậu em trai của James, cũng là cháu gọi đại úy Trevelyan bằng cậu, ở Australia. Liệu có trùng hợp ngẫu nhiên nào đấy?

      Chàng nhà báo nhìn thẳng vào mắt bạn xinh đẹp:

      - kiểm tra chính xác về các hành vi của người rồi chứ?

      - Nghĩa là vẫn chưa tin James vô tội?

      - phải thế. Mà tôi nghĩ đến khả năng, lúc James đến biệt thự "Hazelmoor", ta thấy đại úy Trevelyan bị giết rồi. Và do sợ bị nghi ngờ, ta giấu biệt chuyện đó.

      Emily suy nghĩ:

      - Điều đoán có thể lắm. Bởi James có khả năng giết người, nhưng có khả năng dối cách ngu ngốc.

      - Khốn nỗi họ lại cho vào gặp ta.

      - Tôi nhờ luật sư Dacres vào gặp, hỏi thêm chuyện đó. Chà, từ trước tới nay chúng ta chỉ nhằm tìm kẻ nào đến đấy sau James, nhưng bây giờ chúng ta phải tìm cả kẻ nào đến trước ấy... Nếu vậy tôi phải gặp ông bác sĩ xem nạn nhân bị giết lúc mấy giờ...

      - Đúng thế - Enderby - Nếu bác sĩ nạn nhân bị giết lúc bốn giờ James có bằng chứng ngoại phạm ràng.

      - Tôi phải gặp bác sĩ trước lúc Exter, nghĩa là trước ba giờ chiều. Nghe bác thợ rèn ở đây có chiếc ôtô tàng chuyên chở thuê. Bây giờ là mấy giờ, Enderby?

      Chàng nhà báo xem đồng hồ đeo tay:

      - Mười hai rưỡi.

      - Hai chúng ta có thể ra gặp bác thợ rèn. Trước khi rời Sittaford, tôi muốn gặp ông Duke, đấy là người duy nhất tôi chưa gặp.

      - Vậy ta gặp ông ấy rồi đến nhà bác thợ rèn.

      Biệt thự của ông Duke nằm cuối cùng trong dãy. Emily và Enderby vừa đẩy cổng bước vào sân, thấy cửa biệt thự mở, thanh tra Narracott bước ra.

      Bản thân viên thanh tra cũng ngạc nhiên nhìn thấy hai người.

      Emily bèn bỏ ngay ý định gặp ông Duke, vui vẻ với viên thanh tra:

      - Rất sung sướng được gặp ông ở đây, thưa thanh tra Narracott! Tôi có chuyện muốn với ông.

      - Tôi cũng rất vui được gặp , thưa tiểu thư Emily Trefusis - ông lấy trong túi áo ra chiếc đồng hồ quả quít, xem rồi - Rất tiếc là tôi vội. Vậy có gì ngay . Tôi phải thuê ôtô để về Exhampton có việc gấp.

      - Vậy càng quý. Ông cho tôi nhờ xe với. Được ?

      Viên thanh tra vì lịch , đành đáp:

      - Rất được ấy chứ!

      Emily quay sang chàng nhà báo:

      - Enderby! chạy về lấy cho em chiếc va li , em xếp các thứ và khóa cẩn thận rồi.

      Chàng nhà báo lập tức chạy .

      - Tôi ngờ gặp ở đây, thưa tiểu thư Emily Trefusis.

      - Ông có nhớ hôm ấy tôi chào ông "Tạm biệt" ? Chỉ là "tạm" thôi mà.

      - Hôm đó tôi chú ý đến hàm ý ấy của .

      - Ông còn phải gặp tôi, bởi James vô tội.

      - Có thể là như thế.

      - Tôi cam đoan trong thâm tâm, ông cũng nghĩ như tôi.

      - Căn cứ vào đâu nghĩ như thế?

      - Ông gặp ông Duke làm gì vậy?

      Thấy viên thanh tra ngần ngại, Emily luôn.

      - Ông có nhiều hồ nghi trong lòng, thưa ông thanh tra. Hôm trước ông tin là ông bắt đúng thủ phạm, nhưng hôm nay ông còn tin chắc như thế nữa, cho nên ông mới tiếp tục điều tra. Lát nữa tôi cung cấp cho ông số phát của tôi, chắc chắn có ích cho việc điều tra của ông. Để lúc lên ôtô.

      Đúng lúc ấy có tiếng chân người chạy lại: chàng Garfield.

      - Emily Trefusis! có thể dạo chơi chút với tôi được ? tôi ngủ.

      - Rất tiếc là được. Tôi phải Exhampton bây giờ.

      - Vậy à? Thế có trở lại đây ?

      - Có. Nhân tiện nhờ việc - Emily lấy trong túi áo ra tờ giấy gấp tư - Đây là công thức làm bánh mô-ka, nhờ chuyển giúp cho bà Percehouse. Và giúp là, bà rất may đấy, bởi lúc tôi đến, chị nấu ăn chuẩn bị rời khỏi lâu đài Sittaford. đừng quên câu tôi nhắn ấy nhé.

      Tiếng vọng từ phía xa: "Garfield? Garfield!."

      - tôi thức dậy rồi - Garfield sầu não - Tôi phải về thôi.

      - Đúng thế. Và nhớ lau vết sơn giây đấy.

      Garfield vào khuất sau hàng rào biệt thự của bà Percehouse.

      - Ông họ tôi đem va li của tôi ra rồi kìa. Ta thôi, thưa ông thanh tra. Lúc ngồi trong ôtô, tôi kể ông nghe tất cả những gì tôi dò biết được.
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 20: Tại nhà dì Gardner

      Hai giờ rưỡi, bác sĩ Warren tiếp Emily Trefusis. Ngay phút đầu gặp mặt, ông bác sĩ thấy mến xinh đẹp, thông minh và có bản lĩnh kia. Cho nên ông tiếp rất niềm nở và trả lời thành mọi câu hỏi.

      - Tôi khám nghiệm rất kỹ tử thi ngay lúc tám giờ tối, và tôi có thể khẳng định, đại úy Trevelyan chết trước đó ít ra là hai tiếng đồng hồ. Xác định chính xác hơn nữa là chuyện dễ. Tiểu thư đoán vụ án mạng xảy ra lúc bốn giờ? Cũng có thể, nhưng tôi thiên về sau đó tiếng đồng hồ, nghĩa là khoảng năm giờ chiều. Nếu có sớm hơn cũng phải sau bốn rưỡi.

      - Cảm ơn ông bác sĩ. Đó là tất cả những gì tôi cần biết.

      Emily lên chuyến tàu ba giờ mười Exter. Xuống ga, thuê taxi đến thẳng văn phòng luật sư Dacres.

      Vị luật sư này biết Emily từ khi còn , và chính ông săn sóc phần tài sản của bé sau khi mồ côi cả cha lẫn mẹ.

      - Emily, phải dũng cảm lên đấy. Trường hợp của James rất gay, gay hơn chúng ta tưởng nhiều.

      - ạ?

      - Đúng thế. Ta thẳng ra với nhau nhé. Người ta vừa tìm ra số kiện rất bất lợi cho vị hôn phu của , và càng củng cố thêm nhận định của cảnh sát là chính cậu ta là hung thủ. Tôi tự thấy có bổn phận phải cho biết, Emily.

      - Ông vui lòng kể hết cho tôi biết, thưa ông luật sư.

      Emily câu đó bằng giọng bình tĩnh, tỏ quyết tâm chịu ngã lòng. thể cứu James bằng những giọt nước mắt, mà phải bằng những hành động thiết thực. Muốn vậy, Emily thấy mình phải giữ được trí óc bình tĩnh, tỉnh táo.

      - James cần tiền cách đặc biệt cấp thiết - luật sư Dacres - Tôi muốn bàn đến khía cạnh đạo đức của tình trạng này, nhưng là trong quãng thời gian vừa qua, cậu ta bí mật rút tiền trong quỹ của chủ. Cậu ta dùng số tiền đó mua cổ phiếu, hy vọng kiếm được khoản lãi. Cậu ta hy vọng các cổ phiếu này tăng giá và sau thời gian cậu ta hoàn lại khoản tiền kia cho hãng, thừa ra số nào đó để tiêu. James làm thế vài lần và đạt kết quả mỹ mãn. may, lần này xảy ra chuyện bất ngờ. Mọi lần hãng chỉ kiểm tra sổ sách theo định kỳ, nhưng lần này hiểu vì lý do gì, họ kiểm tra đột xuất, khiến James rơi vào tình trạng rất đáng lo. Cậu ta tính kế điều chỉnh sổ sách để lộ ra khoản tiền thiếu hụt kia, nhưng xong. còn cách nào khác, James đành chạy đến ông cậu cầu cứu, nhưng ông đại úy Trevelyan từ chối thẳng thừng. Từ khi cảnh sát phát ra tình trạng cần tiền đó của James, họ cho rằng đó có thể coi là động cơ gây án. hiểu chưa, Emily? Bởi nếu ông đại úy chết, James có thể đề nghị công chứng viên Kirkwood cho ứng trước khoản, đủ để cậu ta bù vào chỗ thiếu hụt trong quỹ của hãng.

      - Ngu xuẩn!

      - Đúng thế - Viên luật sư gật đầu - Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là chứng minh cho cảnh sát thấy rằng James hoàn toàn biết về khoản thừa kế ông đại úy Trevelyan dành cho cậu ta.

      Emily suy nghĩ chút:

      - được! Cả ba em, James, Sylvia và Brian rất hay đem chuyện thừa kế của ông Trevelyan ra đùa vui với nhau.

      - Nếu vậy còn cách gỡ nào nữa.

      - Thưa luật sư Dacres, ông vẫn tin rằng James vô tội?

      - Kể ra tin như thế là vô lý, nhưng thú với tôi vẫn tin. James khờ dại, nhiều lúc chín chắn, nhưng giết người cậu ta có khả năng, nhất là giết ông già bằng bao cát!

      - Nhưng cảnh sát lại nghĩ như luật sư và tôi.

      - Đúng thế. Họ quan tâm đến những nhận xét mang tính cá nhân của chúng ta, mà họ chỉ căn cứ vào các kiện. Cho nên tình hình của James lúc này vô phương cứu chữa, tôi rất lo cho cậu ta. Tôi khuyên mời luật Lorrimer, ông ta nổi tiếng cứu tinh cho những trường hợp hoàn toàn vô hy vọng - ông Dacres cười.

      - Ông vào nhà giam gặp James?

      - Tất nhiên.

      - Theo ông ấy khai đúng chứ?

      Emily kể lại giả thiết của nhà báo Enderby. Có thể khi James đến biệt thự "Hazelmoor" ta thấy đại úy Trevelyan bị giết rồi.

      Viên luật sư suy nghĩ lúc khá lâu rồi mới trả lời:

      - Khi tôi nghe James thuật lại về cuộc gặp ông đại úy, tôi cảm thấy cậu ta kể đúng . Theo tôi, khả năng James biết ông cậu bị giết mà vẫn chui qua cửa sổ để vào là chuyện rất ít khả năng xảy ra.

      - Dù sao, lần gặp tới, xin ông cứ cầu ấy kể lại chính xác, là thế nào. Được , thưa ông Dacres?

      - Nhất định tôi cầu. Nhưng Emily ạ, đừng nên ôm ấp ảo tưởng. Bởi mãi đến tám giờ sáng tin ông đại úy Trevelyan chết mới lan ra ngoài, mà khi đó James lên tàu rồi... Giá như cậu ta đáp chuyến tàu muộn hơn, sau tám giờ sáng, hẳn cậu ta thu hút nghi ngờ của cảnh sát như thế này. Còn nếu sau bốn rưỡi chiều James mới đến và phát ra đại úy Trevelyan bị giết như chàng nhà báo bạn giả định, cậu ta rời khỏi Exhampton sau sáu giờ chiều chút, và chuyến nữa lúc tám giờ kém mười lăm tối.

      - Bây giờ tôi mới nghĩ đến điều này đấy - Emily .

      - Tôi hỏi James khá kỹ về cách cậu ta lọt vào nhà đại úy Trevelyan, và James kể rằng ông đại úy bảo cậu ta cởi giầy ra rồi hãy bước vào nhà. Chính vì thế mà có vết ướt do tuyết ở giầy tan ra trong gian tiền sảnh.

      - ấy có kể ông nghe, rằng ấy nghe thấy tiếng động nào đó chứng tỏ trong nhà có người khác nữa, lúc ấy chuyện với ông đại úy ?

      - James kể, nhưng lần này vào gặp tôi hỏi chuyện đó.

      - Cảm ơn ông Dacres. Tôi có thể viết lá thư nhờ ông chuyển cho James được chứ?

      - Với điều kiện phải thư bí mật.

      - Vâng, tất nhiên rồi.

      Emily ngồi xuống bàn, lấy tờ giấy, viết nhanh mấy chữ:

      James rất thân ,

      Mọi chuyện rồi ổn. hãy yên tâm! Em làm việc ngày đêm để tìm ra . xử dại dột quá đấy. tội nghiệp của em.

      EMILY


      - Thưa ông, đây!

      Luật sư Dacres lướt mắt đọc lá thư, gì.

      - Tôi cố viết theo cách để các cai ngục đọc được dễ dàng. Bây giờ tôi xin chào ông luật sư. Tôi vội. Tôi định đến gặp dì ấy.

      * * *

      Đến biệt thự "Hoa hồng”, Emily được người nhà cho biết bà Gardner vắng, nhưng chắc sắp về.

      - Nếu vậy, tôi ở đây chờ - Emily tươi cười với chị hầu phòng.

      - Tiểu thư muốn gặp chị y tá ?

      muốn dò hỏi thêm, Emily đồng ý ngay. Vài phút sau, chị y tá Davis ra tiếp.

      - Rất mừng được gặp chị - Emily - Tôi là Emily Trefusis, cháu dâu tương lai của dì Gardner. Chắc chị biết chồng chưa cưới của tôi, James? ấy bị người ta bắt giam.

      - vô lý! Tôi đọc thấy tin đó báo chí sáng nay. Nhưng tôi thấy tiểu thư tiếp nhận tin đó quá bình thản đấy.

      Câu có ý trách. Hẳn chị ta cho rằng người đời thường yếu đuối, và tin như thế thể làm người thân bình thản như vậy.

      - Nhưng buồn bã ích gì kia chứ? - Emily - Tôi hy vọng tin đó làm chị khó chịu lắm, bởi trong gia đình nhà chủ chị phục vụ có kẻ giết người?

      - Tất nhiên là tôi thấy khó chịu, nhưng tôi đặt phận lên hết.

      - Chị nghĩ như thế rất đáng quý! Bà Gardner hẳn rất hài lòng thấy chị là người bà có thể tin cậy được.

      Câu phỉnh nịnh kia khiến chị y tá Davis tuôn ra tràng tâm , về những thứ chị ta hài lòng trong cái nhà này. Emily chăm chú lắng nghe, thậm chí còn khích thêm để chị y tá nhiều hơn nữa về hai ông bà Gardner.

      - Tôi hoàn toàn chưa biết ông chồng của bà Gardner - Emily - Tôi chưa gặp ông ấy lần nào. Hình như ông ấy ra ngoài nhà bao giờ, phải , thưa chị Davis?

      - Đúng thế. Tội nghiệp ông Gardner!

      - Cụ thể là ông ấy bị bệnh gì, thưa chị?

      Chị y tá lập tức kể tỉ mỉ theo cách kể của người làm chuyên môn ngành y.

      - Nghĩa là nếu có điều kiện điều trị, ông ấy có thể khỏi?

      - Vâng. Nhưng nay ông ấy rất yếu.

      - Tuy vậy vẫn còn hy vọng chứ gì?

      Emily ghi trong sổ tay bằng chứng ngoại phạm của bà Gardner, nhưng vẫn thử hỏi thăm dò thêm:

      - Đúng lúc bà Gardner xem phim ở rạp để giải trí ông em của bà ấy bị ám hại?

      - Bà chủ tôi làm sao biết trước được chuyện ấy?

      Emily nghĩ nên hỏi cách nào để khai thác được:

      - Liệu bà Gardner có thấy chút linh cảm nào nhỉ? Lúc bà ấy về, chị có mặt ở gian tiền sảnh, có nhận thấy nét mặt bà chủ có biểu ?

      - Người ra mở cửa cho bà chủ phải tôi. Mãi đến bữa ăn tối, tôi mới nhìn thấy bà chủ. Lúc đó tôi thấy vẻ mặt bà chủ rất bình thường.

      - Vậy là tôi lầm.

      - Chiều hôm ấy tôi vắng. ra tôi muốn bỏ mặc bệnh nhân của tôi trong mấy tiếng đồng hồ liền, nhưng ông chủ tôi lại khăng khăng bảo tôi hãy cứ .

      Bỗng chị y tá xem đồng hồ.

      - Lạy Chúa tôi! đến giờ tôi phải thay chai nước nóng ủ cho ông chủ rồi. Xin lỗi tiểu thư!

      Emily còn lại mình. bấm chuông. Chị hầu phòng bé chạy ra, hốt hoảng.

      - Chị tên là gì? - Emily hỏi.

      - Beatrice, thưa tiểu thư.

      - Vậy chị Beatrice này, tôi thể chờ thêm được nữa. Tôi muốn hỏi dì tôi... tức phu nhân Gardner, mua sắm những gì chiều thứ sáu vừa rồi?... Chị có thấy bà chủ đem về gói gì lớn ?

      - , thưa tiểu thư. Lúc bà chủ về tôi có mặt.

      - Sao lúc trước chị bảo tôi rằng bà chủ về lúc sáu giờ chiều?

      - Vâng, đúng thế, nhưng tôi chưa gặp ngay. Tôi chỉ gặp bà chủ lúc tôi đem nước nóng lên phòng cho bà, khi ấy tôi rất ngạc nhiên thấy bà chủ nằm giường, trong bóng tối. Tôi : "Bà chủ làm tôi giật mình. Tôi ngờ bà chủ nằm ở đây mà bật đèn" Bà chủ đáp: "Tôi về trước đây gần tiếng đồng hồ rồi!" Nhưng tôi nhìn thấy gần đấy có gói gì lớn.

      Emily thầm nghĩ: "Mình đưa ra hai thứ để thăm dò, linh cảm và gói đồ mua sắm".

      cười :

      - Cảm ơn chị Beatrice. Tôi chịu khó chờ bà dì thêm chút nữa vậy.

      Chị hầu vào trong nhà. Emily lấy trong xắc tay ra bản kê giờ tàu trong vùng, xem:

      "Tàu rời ga Exter: ba giờ mười - lẩm bẩm - Đến Exhampton, ba giờ bốn mươi hai. từ ga đến nhà ông em khoảng nửa giờ. Cứ cho rộng rãi là bốn mươi lăm phút. Để về đây, có chuyến tàu rời Exhampton lúc bốn giờ hai mươi nhăm, chuyến nữa lúc sáu giờ mười, đến Exter lúc bảy giờ kém hai mươi ba phút. Chị y tá ra khỏi nhà vào giữa trưa, nghĩa là khoảng mười hai giờ, và chị ta đâu mình chưa biết... ai giết người mà nhằm mục đích nào... Mình tin là thủ phạm là người nào đó trong nhà này, nhưng nghĩ đến khả năng đó cũng làm mình được an ủi đôi chút. Kìa, có tiếng chuông ngoài cửa."

      Có tiếng người ngoài gian tiền sảnh. Cửa phòng khách mở. Bà Gardner bước vào.

      - Cháu là Emily Trefusis - - Cháu là vợ chưa cưới của James Pearson...

      - Ôi, ra cháu là Emily! - bà Gardner reo lên, nắm chặt bàn tay Emily - Rất bất ngờ lại được gặp cháu.

      Đột nhiên Emily cảm thấy mình bé lại, chỉ như đứa con vừa bị bắt quả tang phạm lỗi náo đó. Bà Gardner có sức mạnh của người , bản lĩnh chinh phúc người khác.

      - Cháu dùng trà nhé? à? Để dì bảo mang thứ gì ra tiếp cháu. Xin lỗi, dì phải lên ngó qua chú cái.

      Khi nhắc đến "chú”, mặt bà Gardner lên vẻ trìu mến lạ thường, như thể tia nắng rực rỡ làm giãn ra những nếp nhăn mặt bà.

      "Dì rất chồng - Emily thầm nghĩ, lúc còn lại mình trong phòng khách - Dì có vẻ hơi quá mức, và biết chú Gardner có lúc nào muốn vợ bớt quan tâm đến mình chút ?”

      Lúc quay ra, bà Gardner bỏ mũ, và Emily thán phục ngắm làn tóc vàng óng lượn sóng rất đẹp, và vầng trán rộng, đầy thông minh của bà.

      - Cháu muốn hai dì cháu ta đến vụ án mạng khủng khiếp của cậu Trevelyan, Emily? Nếu cháu muốn nhắc đến chuyện đau lòng ấy thôi, dì đến.

      - đến chuyện đó có ích gì đâu ạ?

      - Dì cháu mình hy vọng người ta sớm tìm ra thủ phạm. Cháu muốn dùng trà à? Vừa rồi chị y tá lại xin trà để uống đấy. Sao dì ghét các y tá bệnh viện đến thế.

      - Chị y tá này làm sao ạ?

      - Chị này còn tạm được. Thậm chí chú còn khen hết lời ấy chứ. Nhưng dì vẫn ưa.

      - Chị ta đẹp đấy chứ, phải ạ?

      - Đẹp à? Hai bàn tay to bè!

      Emily nhìn hai bàn tay nhắn, với những ngón búp măng của bà Gardner.

      Chị hầu Beatrice bưng khay trà và bánh ngọt vào rồi ra.

      - Tai nạn của cậu Trevelyan gây ấn tượng quá mạnh cho chú. Sức khỏe của chú suy sụp trông thấy.

      - Chú có biết nhiều về Trevelyan ạ?

      Bà Gardner lắc đầu.

      - Thậm chí chú còn muốn nhìn mặt cậu ấy nữa! Dì thú với cháu là cái chết của cậu ấy làm dì đau đớn nhiều lắm. Xưa nay cậu ấy tàn nhẫn và keo kiệt. Emily ạ, nếu cậu ấy chịu cho dì vay khoản tiền chú được chữa chạy hẳn hoi và hồi phục gần như hoàn toàn. Cậu Trevelyan ác độc nên bị trời phạt đấy.

      " phụ nữ tính khí lạ lùng - Emily thầm nghĩ - Bà Gardner này đẹp và đáng sợ như nhân vật nữ trong bi kịch Hy Lạp thời xưa ấy!"

      - Có lẽ bây giờ chưa phải là quá muộn. Dì vừa viết thư cho ông công chứng ở thị trấn Exhampton đề nghị ông cho dì tạm nhận phần tài sản của cậu Trevelyan. Thứ thuốc gì định dùng cho chú có thể mọi người cho là thuốc lang băm, nhưng nhiều người khỏi bệnh. Nếu chú lại được dì sung sướng biết chừng nào!

      Mắt bà Gardner sáng lên khi nghĩ đến điều đó.

      Emily thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng. Cả ngày vất vả và căng thẳng trí óc, thấy thấm mệt. lại chưa ăn gì từ sáng sớm.

      - Cháu làm sao thế? Đau gì hay sao? - Bà Gardner hỏi.

      - sao đâu ạ - Emily đáp.

      Rồi bỗng tủi thân về yếu đuối của bản thân, òa khóc.

      Bà Gardner an ủi cháu, và Emily rất biết ơn bà về thái độ đó. Bà im lặng đợi cho cháu dâu tương lai bình tĩnh trở ại, mới dịu dàng :

      - Tội nghiệp cháu tôi! Cháu gặp phải nỗi bất hạnh là James bị họ bắt giam. Dì rất muốn giúp cháu giải thoát được cho nó!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 21: Những cuộc trò chuyện

      Còn lại mình, chàng phóng viên Enderby vẫn giảm cường độ hành động. Để biết cuộc sống hằng ngày của cư dân xóm Sittaford này, ta chỉ cần gợi chuyện để bà Curtis mở máy. Trong lúc nghe người đàn bà thích này thao thao kể, Enderby cố ghi nhớ các mẩu chuyện, các lời ngôi lê đôi mách, những chuyện tai tiếng, rồi lọc ra trong mớ tư liệu hỗn độn ấy những thứ ta thấy là quan trọng.

      Qua đó, Enderby biết được rằng ông Wyat tính khí "tồi tệ", chuyên cãi nhau với hàng xóm láng giềng, nhưng lại hết sức hòa nhã với những "tiểu thư xinh đẹp". biết được giờ ăn hàng ngày của ông đại úy già quen sống ở các thuộc địa này, món ăn thông thường của ông ta và cách đối xử tàn bạo với người đầy tớ châu Phi.

      Bà Curtis kể về những cuốn sách của cụ Rycroft, về thứ dầu xức tóc của ông cụ, và về tính thích chính xác giờ giấc cách quá mức, cả tính thích xấn xổ vào công việc người khác của ông cụ nữa. Enderby còn biết được rằng gần đây ông cụ bán được số đồ cổ rất đắt tiền, và chuyện phu nhân Willett dường như cố tìm cách làm thân với ông cụ.

      Theo cách tả của bà Curtis bà Percehouse là loại người phụ nữ độc miệng, suốt ngày chê bai và hành hạ người cháu, chàng Garfield, này vốn quen thói hưởng lạc tại thành phố London.

      Chàng nhà báo Enderby lắng nghe rất kỹ về đôi bạn thân thiết: thiếu tá Burnaby và đại úy Trevelyan, cũng như hai mẹ con phu nhân Willett. Theo bà Curtis Violette chỉ tỏ ra là thân với Garfield, ra coi này ra cái gì. Bà Curtis kể rằng bà nghe Violette ấy nhiều lúc dạo chơi ra xa lâu đài Sittaford, đến tận những khu đất hoang vu cùng với Garfield. Theo phỏng đoán của bà Curtis phu nhân Willett chọn nơi hẻo lánh này là muốn tách con ra khỏi chàng nào đó theo đuổi mà bà ưa. Nhưng ngăn sao được khi đôi trẻ mê nhau?

      Riêng về ông Duke bà Curtis biết gì, ngoài việc ông ta mới dọn đến đây chưa lâu và rất say mê cây cảnh.

      Ba giờ mười lăm, khi đầu óc mụ về các câu chuyện huyên thuyên của bà Curtis, Enderby đứng dậy ra ngoài để giải lao. ta muốn tìm hiểu sâu thêm về người cháu bà Percehouse. Dạo chơi xung quanh ngôi biệt thự của bà già bại liệt này mấy vòng, chưa biết làm cách nào dịp may xuất . Enderby nhìn thấy Garfield vẻ mặt cau có, chán chường từ trong lâu đài Sittaford ra.

      - Chào - Enderby bắt chuyện - Có phải đây là lâu đài của ông đại úy Trevelyan nhỉ?

      - Phải.

      - Tôi định chụp tòa lâu đài này cho tờ báo của tôi... Nhưng ít ánh sáng quá.

      Garfield chấp nhận ngay lời giải thích ấy, vì ta đâu biết phải có nhiều ánh sáng đến mức nào mới chụp được những tấm ảnh để đăng lên báo.

      - có cái nghề thú vị đấy - Garfield .

      - tưởng thế! Đây là cái nghề chó má - Enderby đáp, cho rằng phàn nàn về nghề nghiệp mình là chiến thuật hay - Tôi cảm thấy tòa lâu đài có dáng u uất thế nào ấy - thêm, trong lúc ngắm nghía lâu đài Sittaford.

      - Hồi phu nhân Willett chưa đến ở, tình trạng còn tồi tệ hơn nhiều. Năm ngoái, cũng vào thời gian này, tôi đến đây săn sóc bà , tôi thấy buồn tẻ đến mức sao chịu nổi.

      - Trong làng Sittaford này có gì để giải trí hay sao?

      - Nếu phải ở đây tháng liền, hẳn tôi phát điên lên mất. Tôi hiểu tại sao bà tôi lại bám chặt nơi này đến thế? nhìn thấy mấy con mèo của bà cụ chưa? Sáng nay, tôi định mơn trớn con, liền bị nó cào ngay phát.

      Garfield chìa bàn tay rồi kéo ống tay áo lên cho chàng nhà báo nhìn thấy những vết mèo cào.

      - Nơi đây buồn tẻ quá nhỉ?

      - Đúng thế! Nhưng nếu cần thu thập thông tin để viết báo, tôi có thể giúp được đấy.

      - Trong tòa lâu đài kia có chuyện gì lý thú ? Đại úy Trevelyan có để lại đấy những vật dụng của ông ấy ?

      - Tôi nghĩ là . Bà tôi bảo, ông ta chỉ để lại những thứ hết sức cần thiết, còn mang theo xuống thị trấn Exhampton: những cái ngà hà mã, chân voi, súng săn, và mọi thứ khác.

      - Như thể ông ta tính quay về lâu đài này nữa?

      - nhận xét hay đấy. Hay là ông Trevelyan tự tử?

      - đâu. Ai lại tự tử bằng cách quật bao cát lên đầu mình bao giờ?

      - Nếu rất có thể ông ấy linh cảm thấy điều gì đó.

      Cặp mắt Garfield bỗng sáng lên:

      - Rất có thể đại úy Trevelyan cảm thấy có kẻ tìm giết ông ta, cho nên ông ta vội chuyển ở nới khác và đem cho thuê tòa lâu đài này.

      - Nhưng phu nhân Willett tự ngỏ ý muốn thuê đấy chứ!

      - đúng. Quả tôi vẫn chưa hiểu hai mẹ con bà ta thuê nhà ở tận nơi hẻo lánh này nhằm mục đích gì. Violette tỏ ra rất thích thú. ta bảo phong cảnh ở đây đẹp. Nhưng hôm nay tôi thấy ấy cáu kỉnh thế nào ấy. Hay tại đám đầy tớ bỏ cả? Nhưng nếu chúng chịu làm phận thà tống cổ hết còn hơn.

      - Hình như nay còn người đầy tớ nào ở lại phải ?

      - Đúng thế. Đâm hai mẹ con bà Willett phải tự làm lấy mọi việc. Bà mẹ nằm trong phòng chán ngán. con thấy tôi đến lập tức cau có từ chối tiếp...

      - Hình như cảnh sát đến thẩm vấn họ?

      Garfield ngạc nhiên nhìn nhà báo:

      - Cảnh sát? Làm gì có chuyện ấy? Mà tại sao cảnh sát lại thẩm vấn họ?

      - Tôi biết. Chỉ là sáng nay tôi nhìn thấy thanh tra Narracott ở trong đó ra.

      Garfield để rơi chiếc gậy, cúi xuống nhặt lên:

      - Thanh tra Narracott?

      - Đúng thế.

      - Vậy là ông ta chịu trách nhiệm điều tra vụ Trevelyan?

      - Chính xác.

      - Ông ta đến làng Sittaford này làm gì? nhìn thấy ông ta ở đâu?

      - Hẳn là để tìm hiểu quá khứ của đại úy Trevelyan.

      - tin là chỉ như thế?

      - Chắc thế.

      - Hay ông ta tin rằng hung thủ là người nào đó trong làng Sittaford này?

      - Chắc phải.

      - Vậy tại sao ông ta lại dò la ở đây? Đám trinh sát này giống nhau như hệt! Tôi đọc cuốn tiểu thuyết hình nào cũng thấy kiểu điều tra như vậy đấy.

      - Tôi ngược lại. Tôi cho rằng đó là những con người rất thông minh - nhà báo Enderby - Tất nhiên là giới nhà báo chúng tôi cũng giúp thêm họ rất nhiều nữa. Nhưng nếu theo dõi các vụ án báo chí, thấy cảnh sát rất giỏi tìm ra thủ phạm, đôi khi chẳng có biểu gì lúc ban đầu.

      - Hẳn là như thế. họ chẳng bắt thằng cha Pearson đấy ư? Bây giờ chuyện thằng cha phạm tội quá ràng...

      - như nhìn vào nước suối trong vắt. Rất may là chúng ta rơi vào hoàn cảnh của ta. Thôi, chào , tôi phải đánh mấy bức điện. Tại cái nơi này, bưu điện quen đánh điện, chỉ bức điện quá mười từ thôi, nhân viện điện báo cũng nhìn tôi như nhìn thằng điên.

      * * *

      Trong ngôi biệt thự của thiếu tá Burnaby lại diễn ra cuộc đối thoại khác, phải là độc thoại đúng hơn. Bà Curtis xách làn đầy quần áo bẩn, vẫn nấn ná đứng lại đây bắt chuyện.

      - Sáng nay tôi bảo chồng tôi, là xinh đẹp ấy chài khắp cả đám thanh niên, chẳng chừa ai.

      Thiếu tá Burnaby chỉ ậm ừ. Người phụ nữ ba hoa tiếp:

      - đính hôn với chàng, vậy mà vẫn chài những chàng khác. Ông thiếu tá thấy , ta làm thằng Garfield mê muội. Cứ nhìn thấy ta là nó lúng ta lúng túng, ngoan ngoãn như con cừu non ấy.

      Bà ta dừng lại lấy hơi. Viên thiếu tá bèn luôn:

      - Tôi dám giữ bà lại lâu, chào bà Curtis.

      - Tôi về chuẩn bị cho ông chồng tôi ăn bữa phụ - bà ta nhưng vẫn đứng yên - Tính tôi hay thóc mách chuyện người khác. Mình tự biết lấy mình thôi, còn người khác mặc họ. Mà ông thiếu tá này, có lẽ hôm nào ông để tôi làm tổng vệ sinh ngôi nhà của ông nhé?

      - ! - Viên thiếu tá trả lời dứt khoát.

      - Nhưng tháng nay nhà chưa được tổng vệ sinh!

      - ! Tôi muốn rồi đến lúc muốn tìm thứ gì cũng thấy, bởi mỗi lần bà làm tổng vệ sinh, bà chuyển chỗ lung tung, tôi chẳng còn biết thứ nào ở đâu nữa.

      Bà Curtis thở dài. Bà ta rất thích làm tổng vệ sinh. Bà tiếp:

      - Nhà ông Wyat đến lúc cần làm tổng vệ sinh lắm rồi đấy. Tên đầy tớ da đen chẳng biết làm gì cả. Nhà bẩn thỉu như cái chuồng lợn ấy. Thỉnh thoảng tôi cứ phải sang thu dọn cho ông ta đôi chút.

      - Tôi lại mong có tên đầy tớ da đen như thế. Nó chỉ biết làm, chuyện con cà con kê.

      Thiếu tá Burnaby cố ý muốn làm bà Curtis tự ái nhưng ông lầm. Bà ta vẫn điềm nhiên tiếp:

      - Chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ mà ta nhận hai bức điện liền. Tôi dã thử quan sát xem thế nào, thấy ta chỉ liếc mắt xem qua, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh. Rồi ta bảo phải ra thị xã Exter, mai mới về đây.

      - ta có rủ cậu nhà báo kia cùng ? - Viên thiếu tá hỏi, có vẻ hy vọng.

      - , ta ở lại đây. nhà báo này hiền lành, kiêu căng. ta với ấy trông đẹp đôi quá.

      Thiếu tá Burnaby lại nhăn mặt.

      - Thôi, tôi đây - bà Curtis .

      Viên thiếu tá dám thở mạnh, sợ làm bà láng giềng thích kia thay đổi ý kiến. Nhưng lần này bà ta . Ra đến ngoài, bà ta khép cánh cửa lại.

      Thở phào nhõm, thiếu tá Burnaby nhồi thuốc lá vào tẩu, cúi xuống chăm chú đọc bản tường trình đầy lạc quan hoạt động kinh doanh của công ty khai thác khoáng sản. Bản tường trình này lừa được ai trừ các bà quả phụ và các đại úy về hưu.

      - Mười hai phần trăm - viên thiếu tá lẩm bẩm... - Nơi này làm ăn có vẻ khá đấy...

      * * *

      Trong ngôi biệt thự bên cạnh, đại úy Wyat trình bày quan điểm của mình với cụ Rycroft:

      - Những người thuộc loại cụ biết gì thực tế hết. Các vị coi như hề sống. Chưa bao giờ cụ ăn thứ thịt bò điên.

      Cụ Rycroft thận trọng cãi lại. Viên đại úy nghiêng đầu sang thành chiếc ghế thương binh.

      - Đứa con kia đâu biết?

      Cách gọi Emily Trefusis như vậy làm cụ Rycroft ngạc nhiên, há hốc miệng nhìn viên đại úy thương binh.

      - Con bé đến đây làm cái gì biết? - rồi ông ta gọi to - Abdul!

      - Sahib? (Ông chủ)

      - Con Bully đâu?

      - Dưới bếp, thưa Sahib.

      - Hôm nay bắt nó nhịn ăn.

      Viên đại úy Wyat lại ngả người ra lưng ghế.

      - Tôi cứ tự hỏi, con bé ấy đến đây làm gì? Sáng nay tôi tình cờ gặp nó, hỏi nó vài câu. Con bé có vẻ rất ngạc nhiên thấy người như tôi lại sống trong ngôi biệt thự thế này.

      Viên đại úy thương binh xoắn ria mép.

      - ấy là vị hôn thê của cậu James Pearson, bị bắt giam vì tình nghi giết ông Trevelyan - cụ Ryeroft giải thích.

      Đại úy Wyat với tay lấy ly whisky, nhưng tuột tay làm rơi xuống sàn. Lập tức ông ta quát gọi đầy tớ da đen Abdul, mắng về tội đặt ly rượu chiếc ghế đẩu quá xa ghế thương binh của ông ta. Rồi ông ta tiếp tục câu chuyện.

      - à? Vậy ra con bé là vợ chưa cưới của thằng cháu gọi Trevelyan bằng cậu? Con bé thông minh gấp ngàn lần thằng chồng chưa cưới non choẹt ấy. Loại con đẹp như thế lẽ ra phải lấy thằng đàn ông cho đúng là đàn ông.

      - Cậu James Pearson kia cũng đẹp trai đấy chứ - cụ Rycroft cãi.

      - Đẹp cái gì? Trông như thằng thợ cạo. viên chức tàng, ngày ngày cắp cặp đến công sở, biết tý gì về cuộc đời.

      - Thế lần này bị giam cậu ta có khá nhiều kinh nghiệm cho cuộc sống sau này - cụ Rycroft lạnh nhạt .

      - Tôi cho rằng cảnh sát bắt lầm.

      - Họ phải có đủ chứng cớ mới bắt chứ!

      - Bọn cảnh sát toàn lũ ngu đần cả ấy mà! - Viên đại úy thương binh khinh bỉ .

      - đâu? Sáng nay tôi gặp thanh tra Narracott, thấy ông ta có vẻ là người thông minh, có trình độ.

      - Cụ gặp lão ta ở đâu?

      - Ông ta đến nhà tôi.

      - Sao lão đến nhà tôi nhỉ? - đại úy Wyat kêu lên giận dữ.

      - Chắc vì ông phải là bạn Trevelyan.

      - Trevelyan là đứa keo kiệt, bẩn thỉu. Tôi thẳng điều ấy vào mặt . Tôi ngán thấy cứ xồng xộc vào nhà này bất kể lúc nào. Tôi đâu thèm quì gối trước mặt như đa số các người trong xóm Sittaford này. Việc tôi hàng tuần, thậm chí hàng tháng gặp ai là việc của tôi.

      - Hình như tuần nay ông tiếp ai phải ?

      - sao?

      Viên đại úy thương binh giận dữ đấm mạnh tay xuống bàn. Cụ Rycroft biết câu hỏi vừa rồi của mình làm ông ta nổi cáu. Nhưng cụ giữ im lặng, và cơn giận dữ của viên đại úy cũng dịu xuống.

      - Nếu cảnh sát muốn thu lượm thông tin về Trevelyan phải hỏi tôi chứ? Tôi là người từng trải, ngao du khắp bốn phương trời, tôi thừa đủ kinh nghiệm để xét đoán con người. Vậy mà lão thanh tra hỏi dò mấy đứa ngu xuẩn và mấy mụ đàn bà già khọm. câu nhận xét của tôi giá trị bằng hàng chục câu của mấy đứa ngu đầ ấy.

      - Chắc ông thanh tra biết - cụ Rycroft dè dặt .

      - Hẳn là thế rồi! Lão thanh tra có hỏi cụ về tôi ?

      - Tôi nhớ.

      - Sao lại thế? Cụ đâu còn là đứa trẻ ranh!

      - phải, mà là lúc ấy tôi bối rối.

      - à? Thấy cảnh sát là cụ hoảng chứ gì? Lão thanh tra mà đến đây, cụ thấy tôi trả lời lão đàng hoàng thế nào. Cụ biết , đêm hôm nọ tôi bắn chết con mèo ở cách xa trăm mét đấy.

      - Vô lý !

      Cái trò thỉnh thoảng lại chĩa súng ngắn bắn con mèo có hoặc tưởng tượng của viên đại úy này làm láng giềng luôn phải giật bắn lên vì hoảng hốt.

      - Tôi mệt rồi - đột nhiên viên đại úy - Cụ uống thêm cốc rượu nữa rồi hãy về.

      Cụ Rycroft hiểu điều ám chỉ của viên đại úy, bèn đứng lên. Viên đại úy ép cụ uống thêm ly rượu.

      - Uống ! Kẻ nào uống rượu phải đàn ông.

      Cụ Rycroft uống ly whisky pha sôđa khá nặng nên khước từ.

      - Cụ dùng thứ trà nào đấy? - đại úy Wyat hỏi - Tôi biết thứ trà nào với thứ trà nào. Tôi sai thằng Abdul mua. Con bé xinh đẹp kia thế nào cũng có hôm ghé vào đây dùng tách trà, cụ có tin như thế ? Tội nghiệp, nó đơn quá, cần phải được an ủi đôi chút.

      - ấy có câu con trai cùng kia mà?

      - đành. Nhưng bọn thanh niên bây giờ có ra làm sao? Toàn bọn vô tích hết.

      Vấn đề quá hóc búa, cụ Rycroft đáp, chỉ chào rồi ra về.

      Con chó cái của đại úy Wyat theo cụ ra đến tận hàng rào, tạo cho cụ ấn tượng khó chịu.

      * * *

      Trong ngôi biệt thự số 3, bà Percehouse trò chuyện với cháu, chàng Garfield.

      - Mày theo đuổi đứa con khinh mày như rác mà thấy hổ thẹn à? Vào địa vị mày, nhằm vào con bà Willett ấy. Loại con ấy may ra mày còn có thể hy vọng, mặc dù tin là nó được mày.

      - hai có khác gì nhau - Garfield cãi.

      - Mà sao mày kể nghe chuyện thanh tra cảnh sát đến xóm Sittaford này? có thể cung cấp cho ông ta rất nhiều thông tin bổ ích.

      - Chính cháu cũng chỉ biết ông ta đến đây sau khi ông ta .

      - Đúng là tính nết của mày!

      - tha lỗi.

      - Lúc sơn ghế ngoài vườn mày phải cẩn thận, chứ rây hết cả sơn lên quần áo, mặt mũi thế kia à? Mà phí phạm cả sơn nữa.

      - Cháu cố tình, thưa .

      - Im! Nghe câu gì đừng có cãi! - bà Percehouse rồi nhắm mắt - mệt.

      Garfield vẻ mặt băn khoăn, hết đứng chân này lại chuyển sang chân kia.

      - Cái gì? - bà già hỏi.

      - ạ... chỉ có là...

      - Là gì?

      - Cháu muốn xin phép , ngày mai cháu ra thị xã Exter...

      - Để làm gì?

      - Cháu muốn gặp người bạn.

      - Thằng bạn ấy thế nào?

      - Nó cũng bình thường như mọi người khác.

      - Muốn dối, phải biết cách dối cho khéo.

      - Nhưng...

      - Đừng cãi lại .

      - Vậy bằng lòng cho cháu chứ?

      - Sao mày hỏi thế? Mày còn bé gì nữa? Hai mươi mốt tuổi rồi đấy.

      - Vẫn biết thế, nhưng cháu muốn...

      Bà Persehouse lại nhắm mắt.

      - bảo để yên cho nghỉ kia mà? Nếu như đứa bạn ấy mặc váy và tên là Emily Trefusis mày chỉ tổ làm nó cười thầm trong bụng thôi.

      - nghe cháu ...

      - Để yên nghỉ.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 22: Cuộc rình coi ban đêm

      Chàng phóng viên Enderby rất muốn ra ngoài ban đêm. ta tin điều phỏng đoán của Emily, cho rằng ta tưởng tượng hão, và nấp rình mò ngoài trời lạnh giá như thế này chỉ vô ích.

      ta chỉ nghe thấy câu của con phu nhân Willett, tưởng tượng ra đủ thứ chuyện.

      Enderby áp mũi vào cửa sổ nhìn ra ngoài trời đêm, rùng mình. Khó có đêm nào giá buốt và tăm tối như đêm nay, vậy mà ta bắt mình ngồi rình ngoài vườn lâu đài.

      Nhưng chàng trai này dám làm theo lời cầu của Emily. Giọng du dương của vẫn còn văng vẳng bên tai ta: "Có được người để mình dựa sung sướng biết bao". Chỉ cần nhớ lại giọng ta lúc ấy là chàng nhà báo phấn chấn, sẵn sàng thực mọi cầu của .

      Mặc vào người tất cả những quần áo ấm mang theo, khoác ra ngoài cùng tấm măng tô dầy và nặng, Enderby thầm nghĩ, nếu về đây, Emily biết thực lời hứa, hẳn ta giận lắm...

      Nhưng điều mà Emily phỏng đoán diễn ra ở chỗ nào? Enderby thể cùng lúc có mặt ở mọi chỗ. Lỡ chuyện đó diễn ra bên trong lâu đài sao? Nếu như thế, Enderby phải chịu đêm giá rét mà thấy được gì hết.

      - Đúng là đàn bà - ta lẩm bẩm khó chịu - ta nhởn nhơ dạo chơi ngoài thị xã Exter, giao cho mình cái công việc khốn khổ này.

      Nhưng giọng du dương của Emily lại văng vẳng bên tai, khiến Enderby còn than vãn gì nữa.

      Mặc đầy đủ quần áo xong, chàng nhà báo kín đáo ra khỏi biệt thự.

      Trời đêm còn giá lạnh và tăm tối hơn ta nghĩ.

      Liệu Emily có biết lòng tận tụy và nỗi vất vả này của mình ?

      Hết sức thận trọng, Enderby lách vào khu vực lâu đài Sittaford. Phu nhân Willett có chó giữ nhà nên thấy cần lo mặt đó. Ngôi nhà của người làm vườn ở phía sau sáng ánh đèn, nghĩa là có người ở trong đó. Toàn bộ tòa lâu đài tạo thành khối đen xì, chỉ ô cửa sổ tầng hai sáng đèn.

      Enderby thầm nghĩ: "Cả tòa nhà đồ sộ này mà chỉ có mỗi hai phụ nữ ở trong. Vậy mà họ sợ nhỉ"? Cứ cho rằng Emily nghe thấy câu "Mong sao cho chóng đến tối!" , nhưng chắc đâu câu đó có ý nghĩa gì quan trọng? Mình tin. Nhưng dù thế nào nữa Enderby này cũng làm đúng như lời em căn dặn."

      Sương mù đày đặc. Enderby rón rén vòng quanh tòa nhà mà lo có ai nhìn thấy. cảm thấy hoàn toàn có gì lạ. Quan sát kỹ, thấy các cửa đều khóa.

      "Liệu có chuyện gì xảy ra ?" chàng nhà báo thầm nghĩ, cảm thấy thời gian trôi quá chậm chạp. ta lấy trong túi áo ra chai rượu whisky cẩn thận mang theo, uống ngụm cho ấm người.

      Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Enderby thấy mới mười hai giờ kém hai mươi, vậy mà tưởng gần sáng.

      tiếng động khác thường khiến Enderby chú ý. Đó là tiếng mở khóa cửa sau lâu đài. rón rén tới. đoán lầm: cánh cửa sau từ từ mở. Bóng phụ nữ ra trong đêm tối. Người phụ nữ có vẻ lo lắng chăm chú nhìn vào bóng tối ngoài vườn.

      " biết bà mẹ hay con ?" Enderby thầm tự hỏi.

      phút sau, bóng đen ra khỏi cửa, khẽ đóng lại rồi rón rén ra xa dần, theo lối mòn chạy từ phía sau lâu đài, qua vườn cây to, ra sườn núi hoang vu trống trải.

      Người phụ nữ sát bụi cây chàng nhà báo nấp khiến ta nhận ra đó chính là con , mà biết tên là Violette. ta khoác tấm áo măng tô màu xám, đội mũ nồi.

      Chàng nhà báo rón rén theo sau ta. Trời đêm rất tối, ta thể nhìn thấy, nhưng rất có thể nghe thấy tiếng chân, cho nên Enderby phải hết sức cẩn thận, cố gây tiếng động nào dù rất .

      Violette trước Enderby khá xa, và lo đuổi kịp . May thay lúc hết khu vườn cây, bắt đầu vào con đường mòn dẫn ra chỗ đất trống, thấy đứng lại bên trong hàng rào sắt bao quanh tòa lâu đài. ta đứng lại đó tỳ tay lên hàng rào, có vẻ chờ ai.

      Chàng nhà báo rón rén bước đến gần thêm.

      Violette lấy đèn phí trong túi áo, bấm soi và đồng hồ đeo tay, rồi tắt ngay đèn, tiếp tục đứng vị hàng rào chờ.

      Đột nhiên Enderby thấy tiếng huýt sáo rất khẽ. rùng mình, dướn người thêm về phía trước, rồi cũng chụm môi huýt sáo đáp lại.

      Đúng lúc đó, khuôn mặt lên trong bóng đêm. Violette cố nén tiếng thét suýt bật ra khỏi miệng. lùi lại, nhích ra chỗ cổng sắt, mở cánh cổng. bóng nam giới bước nhanh đến gặp . câu lí nhí, Enderby nghe ta gì. táo bạo tiến lại gần. Vô tình ta giẫm lên cành cây khô. Nghe tiếng động, bóng người nam giới quay phắt đầu lại.

      - Ai thế? - y hỏi.

      Y nhìn thấy Enderby chạy.

      - Đứng lại, ông là ai?

      Y lao đuổi theo chàng nhà báo. Enderby quay lại ôm chặt người lạ. Họ vật lộn đám cỏ. Đối phương của Enderby to khỏe, chỉ lát sau đè được và quặt hai tay kéo lên.

      - Violette, em soi đèn pin, xem kẻ nào đây?

      hết cơn kinh hoàng, bước lên soi đèn vào mặt chàng nhà báo Enderby.

      - Hẳn ông nhà báo đến nghỉ trong xóm này - .

      - Nhà báo? Loại người này tôi ghét nhất đời? Tại sao đến đây dò la chúng tôi? Ai cho cái quyền lọt vào nhà tư của người khác thế này?

      Ngọn đèn run run rẩy trong tay . Lần đầu tiên Enderby nhìn kỹ được người lạ. Mới cách đây vài phút vẫn còn ôm ý nghĩ dớ dẩn đây hẳn là tên tù vượt ngục. Nhưng chỉ nhìn qua, Enderby lập tức biết mình đoán sai.

      Chàng trai này chỉ khoảng hai mươi tư hai mươi nhăm tuổi, cao lớn, thân hình cân đối, lực lưỡng, vẻ mặt quyết đoán, ra vẻ kẻ trốn chạy chút nào.

      - Tên là gì?

      - Enderby, Charles Enderby. Còn ?

      - cần biết.

      Đột nhiên ý nghĩ lướt qua trong đầu chàng nhà báo. Vậy là nột lần nữa linh cảm cứu . Trong trường hợp này, tốt nhất là để mặc cho số phận đưa đẩy.

      - Tôi đoán ra là ai rồi - Enderby điềm tĩnh.

      - thử đoán xem nào? - người lạ ngạc nhiên hỏi.

      - Có phải là Biran Pearson, từ Australia về đây ?

      Họ im lặng lúc lâu. Enderby có cảm giác mình lấy lại được thế chủ động.

      - Sao biết? - cuối cùng người lạ - đoán đúng, tôi là Biran Pearson.

      Enderby :

      - Nếu vậy, có muốn hai chúng ta làm quen với nhau và trò chuyện lúc ?
      snowbell thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 23: Tại biệt thự Hazelmoor

      Thiếu tá Burnaby tính toán. Tính rất tỉ mỉ, ông ta ghi vào cuốn sổ to, bọc da hoẵng, các cổ phiếu ông ta mua vào và bán ra, rồi ghi sang bên cạnh khoản lỗ lãi của từng vụ mua vào và bán ra, rồi ghi sang bên cạnh khoản lỗ lãi của từng vụ mua bán cổ phiếu ấy. Lỗ nhiều hơn lãi. Giống như mọi sĩ quan nghỉ hưu khác, viên thiếu tá này cũng hy vọng kiếm thêm bằng cách khai thác thị trường chứng khoán. Ông hy vọng vớ được những khoảng lợi nhuận lớn bằng biện pháp lương thiện và ăn chắc này.

      Viên thiếu tá nhìn vào cuốn sổ, lẩm bẩm:

      - Mình tưởng mấy công ty khai thác dầu lửa lãi lớn, và số cổ phiếu của chúng đem lại cho mình được khoản ra trò. Vậy mà lại thua xa mấy công ty khai thác kim cương. Có lẽ nay việc kinh doanh bất động sản của công ty Canada này có triển vọng hơn nhiều?

      Viên thiếu tá tính toán chàng Garfield láng giềng thò đầu vào ô cửa sổ mở rộng.

      - Chào thiếu tá Burnaby - ta - ông có rảnh đấy?

      - Muốn vào vào ! Vào cửa chính đàng hoàng ấy. Cẩn thận kẻo cậu giẫm nát mấy luống hoa của tôi bây giờ! Mà khéo cậu làm nát rồi ấy chứ.

      Garfield lùi ra, về phía cửa chính.

      - Chùi gót giầy vào thảm chứ? - viên thiếu tá cau mặt kêu lên.

      Viên thiếu tá có tính rất ghét đám trai trẻ. chàng duy nhất ông có đôi chút thiện cảm là nhà báo Enderby.

      "Cậu ta còn thương được! Biết quý thành tích chiến đấu của các cựu sĩ quan. Hôm mình kể lại trận chiến đấu biển ở Boérs ta nghe say sưa, thỉnh thoảng vẫn còn nhắc lại!"

      Còn đối với chàng Garfield này thiếu tá Burnaby rất ghét. Thằng cha ngu xuẩn, hèn nữa chứ! Tuy nhiên phép lịch cho phép ông đuổi ta ra.

      - Cậu muốn uống ly ? - viên thiếu tá hỏi.

      - , cảm ơn ông thiếu tá. Tôi muốn xuống thị trấn Exhampton, và tôi nghe bác Elmer ông dặn trước là chở ông.

      - Đúng thế đấy. Tôi muốn xuống đấy ngó xem số đồ đạc của đại úy Trevelyan để lại.

      - Hôm nay tôi cũng có việc phải xuống thị trấn - Garfield , vẻ mặt lúng túng - Tôi nghĩ ông thiếu tá có thể cho tôi cùng , tất nhiên tôi chịu nửa tiền xe. Được ạ?

      - Tôi thấy có gì trở ngại, chỉ có điều, theo tôi cậu bộ có lợi cho sức khỏe hơn nhiều. Thời nay các cậu ít vận động thân thể quá. Mười cây số xuống đó, mười cây số quay lên, là cuộc thể thao gì bằng. Tôi thuê ôtô chỉ vì tôi cần chở số đồ đạc lên đây, có vậy thôi.

      - Bác Elmer bảo ông thiếu tá định lúc mười giờ. Đúng thế ạ?

      - Đúng.

      - Vậy tôi có mặt ở nhà bác ấy lúc mười giờ.

      Garfield là người coi vài phút là gì cho nên khi ta đến chậm mười lăm phút, ta thấy thiếu tá Burnaby nổi cơn thịnh nộ chưa từng thấy.

      Garfield nhắc nhắc lại câu xin lỗi bao nhiêu lần mà ông ta xem chừng chịu bớt giận.

      Garfield thầm nghĩ: "Mấy lão già này khó tính quá! Giây với các lão ấy chỉ khốn khổ! Do đâu có cái thói chi ly từng phút thế nhỉ?"

      chợt suýt bật cười, khi nghĩ giá ông thiếu tá Burnaby này mà lấy bà của . biết trong hai người đó ai chiếm phần thắng? Tất nhiên là bà rồi. Garfield như nghe thấy tiếng bà ta vỗ tay đen đét rồi rít lên với ông thiếu tá đứng trước mặt.

      Gạt cái điều tưởng tượng phi lý ấy , Garfield bắt chuyện với thiếu tá Burnaby:

      - Xóm Sittaford mình đâm thành vui, ông thiếu tá có thấy như vậy ? Bao nhiêu người kéo nhau đến đây: Emily Trefusis, nhà báo Enderby, rồi bây giờ đến cái chàng nào từ Australia về nữa... Mà ta đến khi nào nhỉ? Sáng nay tôi nhìn thấy ta. Chẳng biết ta đến đây theo đường nào. Bà tôi có vẻ rất quan tâm đến chàng ấy đấy.

      - Cậu ta sống ở nhà phu nhân Willett - thiếu tá Burnaby .

      - đành rồi, nhưng ta con đường nào đến đây? Phu nhân Willett chưa có sân bay riêng, đúng thế , thưa ông thiếu tá? Tôi cảm thấy chàng Pearson này có gì đó rất bí mật. Khi ta nhìn tôi, cặp mắt ta trông dữ tợn, khiến tôi nghĩ, khéo chính ta giết đại úy Trevelyan ấy chứ?

      Viên thiếu tá đáp.

      - Tôi suy nghĩ thế này. Những người sang sống các thuộc địa thường tính nết táo tợn. Gia đình ưa họ và muốn đẩy họ . Sau vài năm họ quay về nước, có lấy xu dính túi. Thế là gần đến lễ Noel, cần tiền quá, mò đến ông cậu. Khốn nỗi ông cậu tuy giàu nhưng vẫn từ chối, khiến ta uất quá phang luôn bao cát lên đầu cậu. Thiếu tá thấy tôi lý giải như thế nghe có xuôi ?

      - Xuôi tai đấy. Nếu vậy cậu nên đưa ý kiến ấy ra với cảnh sát - thiếu tá Burnaby khuyên.

      - Tốt nhất là ông thiếu tá kể lại cho thanh tra Narracott. Ông ta coi thiếu tá là bạn bè. Hình như chưa thấy ông ta quay lại Sittaford nhỉ?

      - Tôi nghe .

      - Liệu hôm nay ông thiếu tá có gặp ông ta ?

      Những câu trả lời cụt lủn của thiếu tá Burnaby khiến Garfield ngạc nhiên, và ta im lặng suy nghĩ.

      Đến thị trấn Exhampton, ôtô đỗ lại trước cửa khách sạn Ba Vương Miện. Garfield thống nhất với thiếu tá Burnaby là gặp nhau ở đây lúc bốn giờ rưỡi chiều để cùng về Sittaford. Sau đó ta ra phố xem các cửa hàng.

      Còn thiếu tá Burnaby đến thẳng văn phòng công chứng viên Kirkwood, lấy chìa khóa biệt thự "Hazelmoor".

      Ông hẹn với đầy tớ Evans gặp nhau ở trước cửa ngôi biệt thự lúc mười hai giờ trưa. Đến nơi, ông thấy ta đứng đợi trước cửa. Thiếu tá Burnaby tra chìa khóa vào cửa, nghiến răng xoay.

      Họ vào nhà.

      Kể từ lúc vào đây đêm thứ sáu, hôm nay thiếu tá mới quay lại ngôi nhà này. Tuy tự nhủ phải cố trấn tĩnh, vậy mà lúc ngang qua phòng khách, ông ta vẫn rùng mình.

      Hai người mỗi người im lặng làm việc, và rất ăn ý nhau. Khi người đưa ra câu hỏi, người kia trả lời ngay.

      Thiếu tá Burnaby bảo đầy tớ Evans:

      - Làm cái việc này chẳng thú vị gì, nhưng vẫn phải làm - ông ta lấy trong tủ ra những đôi tất và quần áo, đặt lên giường.

      - Vâng, đúng thế, thưa ông thiếu tá - Evans tán thành - Nhưng cũng phải có ai đó làm, chứ biết sao?

      Đến giờ trưa, họ ra khách sạn Ba Vương Miện ăn tạm, rồi quay lại về biệt thự "Hazelmoor".

      Đột nhiên thiếu tá Burnaby nắm cánh tay Evans.

      - Suỵt? Cậu thấy tiếng người gác ? Có tiếng chân ai phòng ngủ...

      - Có, thưa ông thiếu tá.

      Như do linh cảm mê tín, cả hai đứng im lặng như chôn chân xuống đất. Người trấn tĩnh đầu tiên là thiếu tá Burnaby. Ông ta giận dữ chạy lên thang gác, quát:

      - Ai ấy thế? Mời xuống đây!

      Ông ta sửng sốt, đồng thời thở phào nhõm: Garfield ra đầu cầu thang, vẻ mặt bối rối như đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều vụng trộm.

      - Ông thiếu tá đấy ạ? - Garfield reo lên - May quá, tôi cần tìm ông.

      - Tìm tôi? Có chuyện gì à?

      - Có. Tôi định với ông là tôi chưa về Sittaford chiều nay được. Tôi phải Exter. Báo để ông thiếu tá đừng chờ tôi lúc bốn rưỡi. Tôi thuê taxi ở thị trấn Exhampton này.

      - Nhưng làm sao cậu lọt được vào cái nhà này? - Viên thiếu tá hỏi.

      - Cửa khóa, nên tôi tưởng ông thiếu tá ở trong này.

      Thiếu tá Burnaby quay sang Evans hỏi:

      - Lúc ra khỏi đây, cậu khóa cửa à?

      - , thưa ông. Tôi làm gì có chìa khóa?

      - Mình đúng là ngu! - Thiếu tá Burnaby lẩm bẩm mình.

      - Tôi vào đây có làm ông khó chịu đấy? Tôi thấy ai dưới nhà nên thử lên gác xem có ông đó , - Garfield hỏi.

      - sao. Cậu chỉ làm tôi giật mình chút thôi.

      - Bây giờ tôi . Chào thiếu tá!

      Viên thiếu tá lầu bàu câu gì đó. Xuống đến chân cầu thang, Garfield tò mò hỏi, cách rất trẻ con:

      - À, ông có thể chỉ cho tôi chỗ xảy ra chuyện đó được , thưa ông thiếu tá?

      Thiếu tá Burnaby trỏ về phía phòng khách.

      - Tôi ngó qua chỗ đó được chứ?

      - Được, nếu cậu muốn - viên thiếu tá gắt.

      Garfield mở cửa phòng khách, bước vào trong. Thiếu tá Burnaby lên tầng hai, nhưng Evans vẫn đứng gần cửa canh chừng. ta theo dõi Garfleld. Garfield giảng giải:

      - Tôi tưởng thể xóa được hết các vết máu, tôi quên mất rằng hung thủ dùng bao cát quật lên đầu đại úy Trevelyan... Có phải trong những bao cát màu xanh kia nhỉ?

      ta lấy bao cát chẹn dưới gậm cánh cửa, nhấc thử xem nặng thế nào.

      - Thứ hung khí đến là lạ!

      Garfield lẳng bao cát vài lần trong khí.

      Evans đáp.

      Garfield cảm thấy đầy tớ khó chịu.

      - Tôi đây - cuối cùng Garfield - Hình như tôi vô ý, nhắc lại chuyện đau lòng ấy - ta hất đầu lên phía gác - Tôi quên mất ông thiếu tá là bạn thân thiết với đại úy Trevelyan... Tôi xin lỗi.

      Garfield qua gian tiền sảnh ra cửa. Khi nghe thấy tiếng đóng cổng sắt bên ngoài, Evans mới theo chân thiếu tá Burnaby lên gác. năng gì, ta quỳ xuống, tiếp tục lấy các thứ trong tủ đựng giầy dép, bỏ ra ngoài.

      Đến ba rưỡi họ xong việc. hòm đầy quần áo, vải vóc dành cho Evans. hòm nữa, buộc dây cẩn thận để cúng nhà nuôi trẻ mồ côi của Hải quân. Các giấy tờ của người quá cố được xếp vào vali. Viên thiếu tá sai Evans tìm chỗ để xếp các chiến lợi phẩm và dụng cụ thể thao vì nhà ông có chỗ để chứa những thứ đó.

      Giải quyết xong mọi vấn đề ấy, Evans ho lấy giọng rất nhiều lần rồi mới :

      - Thưa ông thiếu tá, tôi xin lỗi được hỏi, ông có thể giúp tôi vào làm chỗ nào mà ông chủ cũng độc thân như ông đại úy chủ tôi ngày trước ạ?

      - Được thôi. Cậu cứ bảo ông ta gặp tôi hỏi về cậu.

      - Thưa ông thiếu tá, ông hiểu chưa đúng ý tôi. Chẳng là tôi và Rebecca vợ tôi muốn được... ông thiếu tá có thể cho hai vợ chồng tôi làm thử ít lâu, được ạ?

      - được đâu! Cậu thừa biết tôi thuê đầy tớ bao giờ. Bà Curtis hàng ngày sang dọn dẹp giúp tôi, thế là đủ rồi. Tôi có tiền để thuê người làm thường xuyên.

      - Vấn đề tiền công quan trọng lắm đâu, thưa ông thiếu tá - Evans vội thêm - Tôi rất quý ông đại úy chủ tôi ngày trước, nên nếu được làm cho ông thiếu tá, tôi rất sung sướng...

      Thiếu ta Burnaby ho, quay mặt nhìn chỗ khác:

      - Tôi biết cậu nhiều tình cảm. Thôi được, để tôi nghĩ .

      Sau đó, ông ta xách va li ra đường, nhanh như chạy trốn.

      Evans nhìn theo, lẩm bẩm.

      - Ông thiếu tá này thân thiết với đại úy chủ của mình như em ruột.
      snowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :