5 giờ 25 phút - Agatha Christine (31 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 14: Phu nhân Willet

      Trong lúc Enderby và Emily sang gặp thiếu tá Burnaby, thanh tra Narracott ngồi trong phòng khách tòa lâu đài Sittaford, thử tìm hiểu xem phu nhân Willett là loại phụ nữ thế nào.

      Khi tiếp xúc, ông thấy bà ta khác hẳn ông phỏng đoán từ trước đó. Đó là phụ nữ cao lớn, đẹp, có cặp mắt sắc sảo, mặc bộ váy áo đắt tiền, giầy cao gót. Viên thanh tra nhìn thấy các ngón tay bà ta những chiếc nhẫn rất quý, chưa kể cổ bà ta đeo chuỗi ngọc trai, chắc chắn rất đắt tiền.

      để viên thanh tra kịp , phu nhân Willett ngay:

      - Ông là thanh tra Narracott? Hẳn ông cần lục soát tòa nhà này? Vụ án quả là khủng khiếp! ai có thể ngờ. Sáng nay chúng tôi mới nhận được tin. Mời ông ngồi, thưa ông thanh tra. Xin giới thiệu với ông, con tôi, Violette.

      Thanh tra Narracott nhìn lắm, bởi nép sau lưng bà mẹ, chỉ thấy đó là tóc vàng, cặp mắt xanh biếc.

      Phu nhân Willett ngồi xuống.

      - Tôi có giúp ích gì được cho ông thanh tra ? Tôi biết nhiều về ông đại úy bất hạnh, nhưng nếu ông thanh tra thấy rằng…

      - Cảm ơn phu nhân. Tôi chưa biết nên hỏi phu nhân điều gì trước...

      - Tôi hiểu. Có thể ông thanh tra tìm thấy được trong tòa nhà này thứ gì có ích cho việc điều tra, nhưng thú , tôi chưa tin. Đại úy Trevelyan để lại ở đây thứ gì thuộc về cá nhân ông ta.

      Bà Willett cười thêm.

      - Ông ấy sợ tôi đụng vào mấy cái cần câu của ông ấy.

      - Trước khi đến đây, phu nhân hề quen ông đại úy?

      - . Mà từ khi đến đây, bao nhiêu lần tôi mời ông ấy lại chơi, nhưng ông ấy hề đến, chắc do bản tính nhút nhát với phụ nữ. Tôi biết hàng chục đàn ông có cái tính ấy. Người khác bảo họ kỳ thị phụ nữ, ra họ nhát, có vậy thôi. Giá như ông ấy chịu đến đây, hẳn chúng tôi là những người bạn tốt của nhau.

      Đến bây giờ thị thái độ của viên đại úy đối với người thuê nhà còn làm thanh tra Narracott ngạc nhiên nữa.

      - Tôi muốn biết vài chi tiết về…

      - Về gì, thưa ông thanh tra?

      - Về chuyện xảy ra trong nhà phu nhân. Như phu nhân biết, thiếu tá Burnaby là người đầu tiên phát cái chết của đại úy Trevelyan. Mà ông đại úy ra thị trấn Exhampton chiều hôm đó là do sau khi chơi trò "bàn ma" ở đây...

      Thanh tra Narracott đột nhiên quay đầu lại: Violette vừa thét lên tiếng.

      Phu nhân Willett lắc đầu :

      - Tội nghiệp con tôi! Từ lúc đó nó cứ như người mất hồn... Kể ra tất cả chúng tôi đều kinh sợ kém gì nó! Tôi có thói tin vào những chuyện ma quái, nhưng việc kia quả là sao cắt nghĩa nổi!

      - Vậy là chuyện ấy có ?

      - Bây giờ mà ông thanh tra vẫn cho là chuyện bịa hay sao? Thú , lúc đầu tôi tưởng đó là do có người đùa... và tôi nghi cho cậu Garfield...

      - Ôi, mẹ! Con cam đoan là ấy làm như thế đâu.

      - Violette! Là mẹ kể ý nghĩ của mẹ lúc đó ấy chứ. Bây giờ mẹ nghĩ khác rồi.

      - Chuyện ấy làm phu nhân kinh hoàng?

      - phải mình tôi, mà tất cả mọi người có mặt. Trước đó, mọi người vui vẻ, đinh ninh được hưởng buổi tối lý thú... vậy mà đột nhiên... thông tin của hồn ma... Tôi rất tiếc bị mất tối đáng lẽ rất vui...

      - Bà nghi là người nào đó đùa?

      - Thú , bây giờ tôi chẳng còn biết thế là sao nữa.

      - Còn , tiểu thư Violette?

      trẻ giật mình:

      - Ông hỏi tôi?... Tôi biết... Nhưng từ nay bao giờ tôi chơi cái trò rùng rợn ấy nữa!

      - Cụ Rycroft khẳng định đấy là tượng siêu nhiên, đâm tôi cũng ngờ ngợ. Nếu những câu chữ ấy do linh hồn nào đó từ cõi ông còn cắt nghĩa bằng cách nào khác được?

      Tuy chưa tin, nhưng thanh tra Narracott cũng gật đầu. Rồi ông lảng sang câu chuyện khác:

      - Mùa đông ở đây buồn, phu nhân có thấy như vậy ?

      - Hai mẹ con tôi thích thay đổi. Chắc ông chưa biết chúng tôi mới ở Nam Phi về?

      Bà ta giọng hoàn toàn tự nhiên.

      - ạ? Phu nhân ở vùng nào của Nam Phi?

      - Vùng Mũi Cao. Con tôi từ chưa về lần nào, cho nên lần đầu tiên thấy tuyết, nó lạ và thích lắm. Hơn nữa tòa lâu đài này rất đầy đủ tiện nghi.

      - Nhưng do đâu phu nhân biết ở đây có lâu đài cho thuê? - thanh tra Narracott hỏi bằng giọng tò mò cách thân tình.

      - Hai mẹ con chúng tôi đọc vô số cuốn sách đến xứ Devonshire này, và từ lâu tôi mơ ước đến thăm vùng Dartmoor.

      - Tại sao phu nhân chọn thị trấn Exhampton, thị trấn quá vắng vẻ, heo hút thế này?

      - Chẳng là lúc ngồi tàu về nước, có cậu trai trẻ say sưa kể chúng tôi nghe về thị trấn Exhampton.

      - ta tên là gì? Có phải người quê ở đây ?

      - Thú tôi quên mất tên cậu ta rồi. Quả là vô tâm, phải thưa ông? Nhưng chắc ông biết kiểu quên nhau tàu biển rồi. Dễ quen nhưng cũng lại dễ quên.

      Bà ta rồi cười vui vẻ.

      - Tuy nhiên cậu ta rất đáng mến... đẹp trai lắm và có cái đuôi tóc mầu hung đỏ, nhưng cậu ta có nụ cười rất dễ mến.

      - Thế là do ta giới thiệu mà phu nhân chọn nơi nghỉ đông trong vùng này?

      - Ông thấy quá đơn giản phải , thưa ông thanh tra?

      - Và thế là phu nhân gửi thư cho hãng môi giới nhà đất ở Exhampton?

      - Vâng. Hãng giới thiệu tòa lâu đài này.

      - Làm sao phu nhân có được địa chỉ của hãng môi giới đó tại thị trấn Exhampton?

      Lần đầu tiên bà Willett trả lời ngay câu hỏi, thậm chí thanh tra Narracott nhận thấy trong cặp mắt bà ánh lên vẻ khó chịu, có phần giận dữ nữa. Hẳn câu hỏi vừa rồi của ông hơi quá thóc mách.

      Bà Willett quay sang con :

      - Violette, con có nhớ do đâu mẹ con ta biết địa chỉ của hãng môi giới nhà đất ấy ở thị trấn Exhampton ?

      tròn xoe đôi mắt hoảng hốt.

      - Tôi nhớ ra rồi - bà Willett tiếp - Tôi hỏi văn phòng giao dịch Selfridges xem tại thị trấn Exhampton có hãng môi giới nhà đất nào ...

      Thanh tra Narracott thầm nghĩ: "Bà thường ứng đối nhanh, nhưng vừa rồi bà phải nghĩ câu đáp. Vậy là có chuyện chưa minh bạch ở đây”.

      Viên thanh tra nhanh vòng khắp tòa lâu đài. Bà Willett cùng , huyên thuyên kể đủ thứ. Thanh tra Narracott chỉ trả lời cho qua quít, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về dáng vẻ sững sờ của Violette khi nghe mẹ . Bà Willett tỏ ra rất cao tay, nhưng lọt qua mắt thanh tra Narracott. Lúc quay ra, ông miên man suy nghĩ.

      “Nếu hai mẹ con bà Willett liên quan gì đến cái chết của đại úy Trevelyan Violette sợ cái gì?”. Ông quyết định đánh quân bài thăm dò. Lúc ra đến cửa, thanh tra Narracott đột nhiên hỏi:

      - Phu nhân có quen thanh niên họ Pearson phải ?

      Lần này bà Willett lúng túng lộ ra nét mặt. Lát sau bà ta hỏi:

      - Pearson ạ? Hình như .

      tiếng kêu trong phòng khách vọng ra, và tiếng vỡ thứ gì đó.

      Thanh tra Narracott bước nhanh vào gian tiền sảnh: Violette bị ngất.

      - Tội nghiệp con bé. Từ hôm chơi trò "bàn ma", nhất là chuyện án mạng ông đại úy, con bé luôn hốt hoảng thế nào ấy. Xin ông giúp cho tay đỡ nó lên văng. Cảm ơn.

      James Pearson là vị hôn phu của ông gặp ở London hôm trước, vậy tại sao khi đến tên cậu ta ở đây, hai mẹ con bà Willett lại lúng túng làm vậy? Có mối liên quan nào giữa James Pearson và hai mẹ con bà Willett ?

      Ra đến đường, thanh tra Narracott lấy sổ tay ra xem danh sách những người trong xóm "biệt thự" bên ngoài lâu đài. Ông nhắm người. Đến biệt thự số 6 của ông Duke, ông gõ mạnh cánh cửa.
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 15: Viếng thăm thiếu tá Burnaby

      Chàng phóng viên Enderby gõ cửa biệt thự của thiếu tá Burnaby. Ngay lập tức cửa mở, chủ nhà ra, vẻ mặt khó chịu.

      - Ông lại đến đấy à? - giọng Burnaby khó chịu, nhưng thái độ thay đổi ngay, khi nhìn thấy Emily đứng sau lưng Enderby.

      - Đây là Emily Trefusis - ta trịnh trọng giới thiệu - ấy rất muốn được gặp ông thiếu tá.

      - Tôi vào được ? - Emily hỏi bằng giọng lịch duyên dáng.

      - Tất nhiên là được. Mời tiểu thư.

      Vào đến phòng khách, theo thói quen, Emily thẳng ngay vào vấn đề:

      - Thưa ông thiếu tá, tôi là vị hôn thê của James Pearson, hẳn ông thiếu tá đoán được nỗi lo lắng của tôi?

      cúi xuống đẩy chiếc bàn ra, thiếu tá Burnaby ngước mắt lên sửng sốt.

      - Tôi lòng thông cảm với nỗi lo lắng của tiểu thư.

      - Tôi muốn ông thiếu tá thẳng cho tôi biết ý kiến của ông. Ông có tin là vị hôn phu của tôi vô tội ?

      - . Tôi tin - Burnaby giọng quả quyết. Vừa ông vừa đập mạnh tay xuống chiếc gối rồi ngồi xuống đối diện với , ông ta :

      - Tôi nhận thấy cậu James là loại người nhu nhược. thế này có thể bằng lòng, nhưng tôi cho rằng James thuộc loại người dại dột, có thể bị kẻ xấu lôi kéo, nhưng giết người cậu ấy thể...

      - Vô cùng cảm ơn về câu ông nhận xét. Vậy theo ông, ai có thể là thủ phạm vụ án mạng này?

      - Thú là tôi hề nghi cho ai. Thoạt đầu tôi cho rằng đó là tên trộm, nhưng cảnh sát bác bỏ khả năng ấy. Dù sao họ cũng nhìn vấn đề hơn chúng ta, thưa tiểu thư Emily. Theo tôi biết đại úy Trevelyan có ai là kẻ thù.

      - Ông biết ông đại úy hơn mọi người khác.

      - Đúng thế, hơn cả họ hàng thân thích của ông ấy.

      - Vậy ông thấy điều gì có thể giúp cho cuộc điều tra?

      - Rất tiếc là . Sinh thời, đại úy Trevelyan sống thầm lặng, rất ít khi nhận được thư, và viết thư còn ít hơn. có những rắc rối vào trong đời sống tâm tình...

      Ba người ngồi im lặng lúc lâu.

      - Ông nhận xét thế nào về người đầy tớ của ông đại úy? - Enderby hỏi.

      - Cậu ta phục vụ đại úy Trevelyan nhiều năm và là người đầy tớ trung thành.

      - Nhưng gần đây ta lấy vợ… - Enderby thêm.

      - Đúng thế, ngay thẳng, đáng trọng.

      - Thưa ông thiếu tá - Emily hỏi tiếp - xin ông tha lỗi nếu tôi được tế nhị lắm, hình như ông có linh cảm trước về cái chết của đại úy Trevelyan?

      Viên thiếu tá xoa đầu mũi, cử chỉ ông thường có mỗi khi nghe ai nhắc đến chuyện cái "bàn ma".

      - Biết thế nào được nhỉ? Quả là tôi có chút linh cảm, nhưng rất yếu ớt, và bản thân tôi tự gạt cái linh cảm ấy vì cho là chuyện vớ vẩn, thế rồi lại xảy ra đúng như thế... khiến tôi chẳng còn biết như vậy là thế nào nữa.

      Emily nhìn thẳng vào mắt thiếu tá Burnaby, :

      - Ông thử cắt nghĩa chuyện đó?

      - Tôi cho rằng có thần giao cách cảm nào đó mà tôi chưa hiểu chăng? Bởi tôi thấy số phụ nữ bảo rằng họ "linh cảm" thấy nhiều thứ rất chính xác. Trước kia tôi tin, nhưng từ hôm đó tôi đâm hồ nghi. Tóm lại, tôi còn hiểu ra sao nữa...

      - Nhân ông đến phụ nữ ... ông thấy hai mẹ con phu nhân Willett thế nào?

      - Tôi chỉ thấy họ phúc hậu và hiếu khách...

      - Ông thấy việc họ thuê tòa lâu đài của ông đại úy, ở tận nơi hẻo lánh này giữa mùa đông tuyết phủ, là chuyện bình thường hay sao?

      - Tôi có lấy làm lạ. Nhưng như thanh tra Narracott , mỗi người ý thích, ta khó có thể đánh giá này nọ được.

      - Họ có quen biết đại úy Trevelyan từ trước đó ?

      - . Điều này tôi biết chắc chắn. Thanh tra Narracott nghi bà Willett về đây là để tiếp cận với đại úy Trevelyan; nhưng tôi cho là như thế.

      Emily cảm thấy khó chịu với viên thanh tra, nghĩ đến khả năng kia trước .

      - Cảm ơn ông thiếu tá cho tôi biết số nhận định của ông.

      - có gì. Mà sau đây, bất cứ lúc nào cần đến tôi, tiểu thư cứ gõ cửa, tôi xin hết lòng giúp tiểu thư.

      - Cảm ơn ông - Enderby .

      Lúc quay về nhà bà Curtis, Emily cởi dây buộc mũ, quăng mũ xuống giường, :

      - Rất có thể trong số người ngồi chơi "bàn ma" lúc đó có người biết việc đại úy Trevelyan bị giết. Và trong lúc chơi cái trò đó, người ấy giấu được việc mình biết.

      - Tôi tin là như thế - Enderby .

      - Dù sao đó cũng là khả năng. Vậy ta thử điểm từng người có mặt lúc đó. Thiếu tá Burnaby và ông Rycroft thể rồi. Còn ông Duke... Chà, nay chúng ta chưa biết tí gì về ông này. Rồi hai mẹ con bà Willett cũng có điều gì đó chưa sáng tỏ.

      - Hai người phụ nữ đó được lợi gì do cái chết của đại úy Trevelyan kia chứ?

      - Biết đâu có mối liên quan nào đó mà chúng ta chưa biết.

      Enderby chưa kịp trả lời đột nhiên đứng phắt dậy, chạy ra mở cửa sổ. Tiếng chuông reo từ rất xa vọng lại. Tiếng bà Curtis ở dưới nhà hỏi vọng lên.

      - có nghe thấy gì , tiểu thư Emily?

      Emily mở cửa hỏi vọng xuống:

      - Bà định tiếng chuông ấy ạ, thưa bà Curtis?

      - Đúng thế. Chuông ở nhà tù Princetown, cách đây hai chục cây số kia, nhưng hôm nay thuận gió nên nghe khá .

      - Nhưng là chuông gì đấy, thưa bà?

      Bà Curtis đáp:

      - Họ báo tin vừa có người tù vượt ngục.

      Enderby đóng cửa lại, :

      - Giá tên tù này vượt ngục ra cách đây ba ngày vụ án rất dễ nhận định. Chắc chắn là thủ phạm rồi. Đói có gì ăn, đột nhập vào biệt thự "Hazelmoor" và khi bị lộ, thủ tiêu luôn chủ nhà...

      - Ôi, nếu như thế vụ án đơn giản biết bao nhiêu!
      snowbell thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 16: Ông Rycroft

      Sáng hôm sau, Emily thức dậy từ rất sớm. đánh thức "ông họ” mà mặc quần áo bước ra ngoài dạo.

      Làng Sittaford nằm cao, đứng đây có thể nhìn bao quát cả vùng rộng lớn. Emily cảm thấy mình còn biết quá ít về những con người ở đây. ôn lại những lời bình phẩm về họ của bà Curtis, của thiếu tá Burnaby, hình dung ra những con người đó. Mãi suy nghĩ, giật nảy người khi nhìn thấy ông già bé đứng chỉ cách vài bước chân, tay ôm chiếc mũ ngực, nhìn .

      - Xin lỗi, là tiểu thư Emily Trefusis phải ?

      - Vâng, thưa cụ.

      - Tôi là Rycroft. Xóm này cho nên hễ có chuyện gì mới là mọi người đều biết ngay. Tôi biết đến đây hôm qua cùng với ông họ. Biết là vị hôn thê của James Pearson, người vừa bị bắt vì tình nghi là thủ phạm giết đại úy Trevelyan. Còn họ là nhà báo...

      - Vâng, đúng thế, thưa cụ Rycroft.

      - biết hôm qua ở nhà tù Princeton có tên tù vượt ngục chưa?

      - Cháu biết rồi, thưa cụ.

      - Princetown cách đây hai mươi cây số đường chim bay, còn đường mất hai mươi nhăm cây số. Nhà tù này giam toàn nhà nghiên cứu về loài chim, nhưng đồng thời tôi cũng là nhà nghiên cứu nghiệp dư về tội phạm học. Cho nên, nếu muốn, tôi có thể giúp .

      - Vâng, nếu được thế tốt quá. Cháu rất đau khổ...

      - Vậy tôi với hãy thử phân tích. nay vị hôn phu của bị cảnh sát bắt tạm giam. Họ tin rằng ấy là thủ phạm vụ án mạng. Nhưng tôi cho là như thế.

      - Cụ cũng tin là chồng chưa cưới của cháu vô tội?

      - Tôi thấy có hai khả năng. là vụ hôn phu của cần tiền quá, đến gặp ông cậu cầu cứu, nhưng bị ông ta từ chối. nên trong lúc uất giận, ghìm được, vớ bao cát quật lên đầu ông ta. Khả năng thứ hai là vị hôn phu của vay được tiền của ông cậu, thất vọng ra khỏi nhà ông đại úy, kẻ khác đến và giết ông ấy. Tôi thiên về khả năng thứ hai. Và như vậy hung thủ phải là kẻ bắt gặp, thấy được cuộc to tiếng giữa hai cậu cháu. khai thác cơ hội này để thực ý định gây án từ trước, và đổ tội lên đầu chàng James của .

      Emily suy nghĩ chút, hỏi:

      - Rồi sao nữa, thưa cụ?

      - Nếu như thế, hung thủ phải là người gần gũi với ông đại úy, người sinh sống trong thị trấn Exhampton. Rất có thể y có mặt trong nhà ông đại úy lúc hai cậu cháu to tiếng. Tôi nghĩ đến Evans, gã đầy tớ của đại úy Trevelyan. Bây giờ ta thử xem y có lợi gì trong cái chết của ông chủ y ?

      - ta được hưởng phần trong số tài sản thừa kế của ông đại úy - Emily .

      - Đó có thể là động cơ. Bây giờ cần điều tra xem Evans nay có cần tiền cách cấp bách ? Trong chuyện này được bỏ qua việc ta vừa lấy vợ cách đây lâu.

      - Cụ nghĩ sao về chuyện chiếc "bàn ma", thưa cụ Rycroft?

      - Thú là chuyện đó làm tôi đặc biệt chú ý. Tôi rất thích nghiên cứu các môn Khoa học Huyền bí London. Trong số năm người xung quanh bàn, ai ngờ được về cái chết của ông đại úy...

      - Cụ có tin rằng...

      Emily định về khả năng trong số người ngồi đó có người biết được về cái chết của ông đại úy nhưng chợt nhớ trong số năm người đó có cụ Rycroft này.

      - Đúng như cụ , chuyện hồn ma báo tin kia quả là bí . Cụ có tin rằng ngoài cụ ra, trong bốn người kia, người có khả năng thần giao cách cảm ?

      - Tiểu thư thân mến, tôi có khả năng đó, và tôi nghiên cứu các vấn đề thần bí chỉ thông qua quan sát.

      - Hay ông Garfield chăng?

      - Đó là thanh niên đáng , nhưng hoàn toàn có khả năng đó. Cậu ta đến đây chỉ cốt để lấy lòng bà , hy vọng bà cho hưởng thừa kế. Nhưng cậu ta biết rằng bà cậu ta ngu đần chút nào, bà ta khai thác và hành hạ thằng cháu.

      - Cháu định đến gặp bà ấy.

      - Thế bà ta mừng lắm đấy. Bà ta thích nên nếu được gặp ai chịu nghe còn gì bằng. Và bà ta còn tò mò nữa, thứ gì cũng muốn thọc mũi vào.

      - Cụ nhận xét về hai mẹ con phu nhân Willett thế nào ạ?

      - Tôi cho đó là những người rất đáng mến, và giống như những người quen sống ở thuộc địa chung, họ làm cái gì cũng quá mức. Còn Violette hết sức dễ thương.

      - Cháu lấy làm lạ sao họ lại chọn nơi heo hút và lạnh giá này để nghỉ mùa đông?

      - Có gì lạ đâu? Chúng ta ở xứ lạnh thèm nắng, nhưng người Australia và Nam Phi lại thèm được ăn Noel tại nơi nào tuyết phủ.

      Emily thầm nghĩ ông già này quá phong cảnh Sittaford nên thấy có gì lạ trong việc ai đó chọn đây làm nơi nghỉ ngơi. Hai người chậm chạp về phía xóm Sittaford.

      - Ngôi biệt thự kia là của ai ạ? - Đột nhiên Emily hỏi.

      - Đại úy Wyat... thương binh bị liệt hai chân và thích gặp ai.

      - Ông ấy có thân với đại úy Trevelyan ạ?

      - thân lắm, nhưng Trevelyan thỉnh thoảng có đến chơi với Wyat.

      Emily nghĩ cách tiếp cận với ông này. cảm thấy chưa thể rời khỏi xóm Sittaford nếu chưa tìm hiểu sâu về những con người ở đây. Đột nhiên cố nhớ đến người thứ năm trong số ngồi xung quanh "bàn ma" hôm đó:

      - Còn ông Duke là người thế nào ạ?

      - Đấy là người mà ai biết gì về ông ta. ai biết ông ta chui ở đâu ra, nhưng chung là con người tốt... Nhà tôi đây, mời vào chơi.

      Họ vào nhà. Trong nhà hầu như có đồ đạc, chỉ toàn sách xếp ngăn nắp các giá, trông như ở thư viện. Emily đến gần xem. Sách được xếp thứ tự theo từng chuyên đề: sinh vật học loài chim, tội phạm học, khoa học huyền bí...

      Khoảng mười lăm phút sau, Emily đứng dậy.

      - Cháu phải về thôi. Xin cảm ơn cụ.

      - Nhưng nhớ cho rằng tôi sẵn sàng làm mọi thứ để giúp . Bất cứ cần gì, cứ đến gặp tôi.
      snowbell thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 17: Bà Percehouse

      Về đến nhà bà Curtis, Emily thấy Enderby ngồi đợi về ăn điểm tâm.

      Chuyện người tù vượt ngục có vẻ gây ấn tượng rất mạnh cho bà chủ nhà.

      - Lần tù vượt ngục gần đây nhất xảy ra cách đây hai năm, nhưng chỉ sau ba ngày là bị tóm lại, ỏ gần làng Moretonhamsptead.

      - Liệu tên tù vượt ngục lần này có về phía chúng ta , thưa bà Curtis? - Enderby hỏi.

      - đời nào tù vượt ngục dám liều lĩnh về phía này, vì phía này xa các thành thị. Bọn họ thường tìm cách đến Plymouth, nhưng chưa đến được đó bị bắt lại.

      - Tôi tưởng ở khu vực này có nhiều hang hốc có thể náu được?

      - rất đúng. Thậm chí gần đây có cái hàng tên là "Động Pixie", cửa vào rất hẹp, nhưng bên trong rộng lắm. Nghe đồn là xưa kia có vị quan của Vua Charles náu trong đó suốt nửa tháng trời. dưới làng hàng ngày lên tiếp tế thức ăn cho ông ta.

      Chàng nhà báo Enderby :

      - Tôi rất muốn xem cái động ấy.

      - Tìm nó dễ đâu. Mùa hè thường có những đám người nghỉ mát tổ chức tìm cái động ấy, nhưng nhiều khi mất cả buổi sáng mà tìm ra. Còn nếu cậu tìm thấy được, bỏ lại trong ấy cái trâm, nghe đồn là được phù hộ và gặp may mắn đấy.

      Xong bữa điểm tâm, chàng nhà báo và ra vườn trao đổi.

      Enderby :

      - Có lẽ sáng nay tôi phải Princetown. Tôi là người hay gặp may. Hôm đến đây, chỉ để trao tấm séc giải thưởng của báo Tin Điện, vậy mà gặp được đúng vụ án mạng ly kỳ này.

      - Thế sáng nay chụp ảnh thiếu tá Burnaby à?

      - Tôi tính lấy cớ thời tiết chưa tốt, để có lý do nán lại làng Sittaford thêm. Emily ạ, tôi vừa gửi về tòa soạn bài về đấy.

      - à? những gì trong đó?

      - những điều độc giả quan tâm. Đầu đề bài báo là: Phóng viên đặc biệt của báo Tin Điện kể về cuộc gặp gỡ của ông ta với vị hôn thê của James Pearson, người bị tình nghi là hung thủ giết đại úy Trevelyan... Trong bài báo, tôi viết rằng Emily Trefusis rất xinh đẹp và dũng cảm.

      - Cảm ơn , Enderby.

      - Rằng có làn tóc mềm mại, quăn tự nhiên.

      - Cái gì?

      - đúng như thế còn gì?

      - Nhưng kể thứ đó ra làm gì kia chứ?

      - Độc giả rất thích những chi tiết kiểu đó. Khi ấy họ chăm chú đọc bài báo hơn. Tôi đặt vào miệng những lời tha thiết, đầy quyết tâm, phải cứu bằng được người thoát khỏi nỗi oan ức. Mục đích để lôi kéo dư luận công chúng về phía .

      - Nhưng tôi có những câu ấy ?

      - Sao? thích à?

      - ? Nhưng thôi, tiếp . còn viết những gì nữa?

      - Tôi bịa ra những chi tiết về quá khứ phục vụ trong hải quân của đại úy Trevelyan. Phải có những thứ ấy mới đáp ứng được lòng hiếu kỳ của công chúng.

      - Vậy ra sáng nay làm được khối việc.

      - Còn , Emily? dậy sớm, những đâu và thu lượm thêm được gì?

      Emily thuật lại tóm tắt cuộc trò chuyện với ông già Rycroft. Bỗng nhiên ngừng lại. Chàng nhà báo nhìn theo hướng mắt của Emily, thấy thanh niên đứng ngoài hàng rào vẫy tay gọi họ.

      - Xin lỗi làm đứt quãng câu chuyện của hai vị. Nhưng bà tôi sai tôi sang gặp hai vị.

      - Có chuyện gì vậy?

      - tôi có tính muốn gì là bắt người khác phải thực cho bằng được. Xung quanh đây ai cũng phải sợ bà ấy...

      - Có phải bà Percehouse ?

      - Đúng. Vậy là tiểu thư biết tôi. Hẳn do nghe bà Curtis kể về tiểu thư, nên tôi rất tha thiết muốn gặp . tôi sai tôi ra đây, với rằng, tôi bị liệt, được, rất muốn mời sang nhà... Nhưng nếu muốn sang, cứ viện cớ nào đó, thí dụ váng đầu hay mệt mỏi gì đấy, tôi lại với tôi.

      - . Tôi lại muốn gặp bà Percehouse - Emily - Tôi theo ông về nhà ngay bây giờ. Enderby họ tôi phải sang gặp thiếu tá Burnaby.

      Enderby phản đối rất khẽ.

      - Sao cho tôi cùng sang đó?

      - Tôi sang mình, bà ta dễ chuyện hơn - Emily kiên quyết đáp.

      xong ra cổng, theo chàng trẻ tuổi.

      - Hẳn ông là Garfield?

      - Vâng. đúng thế. Lẽ ra tôi phải tự giới thiệu trước.

      - Ông sống ở đây phải , ông Garfield?

      - Tôi làm sao chịu nổi cái làng heo hút này, có thứ gì giải trí, đến rạp chiếu bóng hạng bét cũng có.

      Vào đến nhà, Emily thấy bà già gầy dộc, xanh xao, mặt nhăn nhúm, nằm văng. Thấy khách vào, bà cố nhấc người lên đôi chút để chào.

      - Chào tiểu thư? Cảm ơn đến đây. Tôi được nghe đến , rất muốn gặp. hiểu cho, người bị liệt như tôi, bao giờ cũng rất thèm nghe chuyện bên ngoài. Garfield, cháu ra sơn nốt chiếc bàn và hai cái ghế băng ngoài vườn .

      - Vâng, thưa .

      - ngồi xuống , tiểu thư Emily.

      Lạ điều, hiểu tại sao Emily lại thấy mến bà già mà mọi người đều ghét này. Tình trạng đau ốm và đơn của bà già làm mủi lòng.

      - Tôi nghe là vị hôn thê của người cháu ông Trevelyan. Hẳn đến đây để tìm chứng cứ giải oan cho cậu ấy? Tôi xin chúc thành công.

      - Cảm ơn bà.

      - Tôi đoán đến đây để tìm hiểu những người trong cái xóm này. Tôi có thể giúp khá nhiều đấy.

      - Ôi, nếu vậy cháu biết ơn bà bao nhiêu!

      - Có gì đâu. Tôi nghe chuyện về , rất mến và muốn giúp được phần nào.

      - Vậy à? Thế ta bắt đầu từ thiếu tá Burnaby, được ạ?

      - Đó là điển hình của sĩ quan quân đội về nghỉ, thiển cận, keo kiệt, và đố kỵ. Ông ta nhìn xa hơn cái chỏm mũi ông ta và tuy rất giàu nhưng vẫn chi li từng xu .

      - Còn cụ Rycroft ạ?

      - ông già gàn dở, kiêu căng là cái gì cũng biết, nhưng ra ngoài các giống chim ông cụ biết thứ gì hết. Ông cụ khoe là rất giỏi môn tội phạm học, nhưng toàn nhận định sai.

      Emily thấy bà già nhận xét đúng như dự đoán nên rất thích thú.

      - Còn ông Duke ạ?

      - Ôi, ông ấy quả là tôi biết chút nào. Chỉ thấy ông ta rất khác đời. Tôi cảm thấy ông ta có quá khứ bí mật và tôi rất muốn biết, nhưng chưa dò được ra.

      - Bà nhận xét thế nào về hai mẹ con phu nhân Willett?

      Nghe đến tên vị phu nhân thuê tòa lâu đài, bà Percehouse cố nhổm dậy, nhưng được, lại nằm xuống:

      - Chà, hai mẹ con bà ấy? Biết thế nào với đây? À, có thông tin này tôi có thể cung cấp cho . ra chiếc bàn kia, mở ngăn kéo bên trái. Đúng đấy. Lấy chiếc phong bì trắng đem lại đây.

      Emily đưa chiếc phong bì cho bà già nhăn nheo.

      - biết thứ này có quan trọng gì ? Ai cũng có điều bí mật riêng, giấu người khác. Bà Willett cũng có quyền giữ điều bí mật riêng của bà ấy chứ.

      Bà già cho tay vào phong bì nhưng chưa lấy ra thứ gì đó.

      - Hôm phu nhân Willett chở đồ đạc đến lâu đài, rất nhiều hòm xiểng cồng kềnh. Đám đầy tớ hì hục khuân từ xe tải vào nhà... Tôi nằm trong này qua cửa sổ nhìn ra. Bỗng tôi thấy mảnh giấy mầu vàng rơi trong đống đồ đạc ra mà ai để ý. Tính tôi thích thấy giấy tờ vương vãi tôi bèn bảo thằng cháu tôi ra nhặt đem vào đây để lúc nào trả lại cho phu nhân. Thấy chỉ là cái nhãn, nên tôi định vứt vào sọt rác, nhưng vì tờ nhãn đẹp, nên tôi giữ lại, bỏ vào chiếc phong bì này. lần giở ra xem, tôi nhận thấy có điều lạ. Phu nhân Willett kể rằng con bà phu nhân cũng chỉ biết Nam Phi, nước và vùng bờ biển Địa Trung Hải bên Pháp...

      - Nhưng đúng như thế ạ? - Emily hỏi.

      - nhìn mảnh nhãn này xem - Bà già Percehouse lấy trong phong bì ra mảnh giấy màu vàng đưa Emily.

      Đó là nhãn dán hành lý, mang tên khách sạn: Khách sạn Mendel, Melbourne, Australia.

      Bà Percehouse tiếp:

      - Australia phải đất Nam Phi! Vậy là hai mẹ con phu nhân Willett qua thành phố Melbourne thuộc Australia! Chi tiết này biết có giúp ích gì chút nào ? Tại sao bà ta phải giấu chuyện hai mẹ con từng sang Australia? Giấu để làm gì?

      - Chà, chuyện này cũng lạ như chuyện họ tìm nơi nghỉ mùa đông tại nơi heo hút, lạnh giá này...

      - đúng. Mà tiểu thư gặp hai mẹ con phu nhân Willett chưa?

      - Cháu rất muốn gặp, nhưng chưa tìm được cớ nào để vào gặp.

      - Tôi có thể tạo cho cái cớ. ra bàn lấy cho tôi cái bút, mảnh giấy và phong bì. Mà khoan

      Bà già thét lên, giọng the thé, đanh ác:

      - Garfield! Garfield! Thằng này điếc chắc? Garfield!

      - Thưa gọi cháu ạ?

      - Hôm qua ở nhà phu nhân Willett, họ tiếp khách những thứ gì? Bánh ga tô có ?

      - Ga tô ạ?

      - Ga tô hoặc thứ bánh gì khác họ tự làm ấy? Thế trà uống kèm với thứ gì?

      Garfield ngơ ngác đáp:

      - Bánh mô-ka ạ.

      Bà Percehouse bèn cặm cụi viết.

      “Phu nhân Willett thân mến.

      Tôi được biết hôm qua bà thết khách thứ bánh mô-ka rất ngon. Tôi muốn xin bà công thức làm thứ bánh ấy, được , thưa phu nhân thân mến?

      Xin lỗi phải làm phiền phu nhân, nhưng tôi rất muốn thử làm thứ bánh ấy để dùng tráng miệng. Garfield bận. nên tiểu thư Emily Trefusis nhận chuyển là thư này thay nó.

      Câu chuyện về tên tù vượt ngục khủng khiếp. phải thưa phu nhân?

      Xin thành cảm ơn trước.

      CAROLINE PERCEHOUSE”


      Bà già gấp tờ giấy, cho vào phong bì, ghi địa chỉ người nhận, rồi đưa Emily.

      - Lúc này hẳn tòa lâu đài chật ních các phóng viên nhà báo. Vừa rồi thấy cả chiếc xe tải chở đầy người đến. Nhưng chỉ cần bảo do tôi nhờ chuyển lá thư, chắc chắn họ tiếp ngay.

      - Cảm ơn bà thưa bà Percehouse - Emily .

      - "Hãy giúp người khác trời giúp ta". còn chưa hỏi tôi về thằng Garfield, cháu tôi đấy. Nó hiền lành, to61t bụng, nhưng có chút bản lĩnh nào hết. Vì tiền, nó có thể làm bất cứ thứ gì. thấy nó cam chịu để tôi hành hạ như thế, chỉ cốt để tôi cho nó hưởng thừa kế. Nó đâu biết rằng nếu có cưỡng lại tôi, tôi lại nó hơn gấp hàng trăm lần! Đồ ngu xuẩn!

      Ngưng lại chút, bà già Percehouse tiếp:

      - Còn người nữa trong xóm Sittaford này ta chưa đến, là đại úy Wyat. Ông ta lén lút dùng thuốc phiện, hình như là thế, và người xấu tính có lẽ nhất nước . còn muốn biết thêm gì về ai nữa ?

      - Hôm nay hãy tạm như thế. Nếu cần hỏi thêm, cháu sang gặp bà sau, thưa bà Percehouse.

      Những điều bà kể hết sức bổ ích cho cháu. Xin cảm ơn bà.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 18: Thăm lâu đài Sittaford

      Emily bước vội lên sườn núi thoai thoải về phía lâu đài Sittaford, trong làn sương mù dầy đặc tan dần, có tiếng gọi.

      - Xin lỗi, có nhìn thấy con chó nào quanh đây ?

      Emily giật nảy người, ngoái đầu lại. người đàn ông cao lênh khênh, gầy nhẳng, đứng bên trong hàng rào ngôi biệt thự, da rám nắng, mắt đỏ ngầu, tóc hoa râm nhìn . Emily đoán được ngay ông ta la đại úy Wyat, chủ ngôi biệt thự số 3.

      - , tôi nhìn thấy - Emily đáp.

      - Con chó ấy dễ bị xe ôtô cán đấy. Tôi vừa nhìn thấy xe tải chở đầy người, chắc là nhà báo. Họ tìm tài liệu về Trevelyan.

      - Ông có quen với đại úy Trevelyan ? - Emily hỏi.

      biết chuyện con chó chỉ là ông ta viện cớ để bắt chuyện với mình, lúc này là nhân vật được cả xóm này quan tâm.

      - Tất nhiên. Tôi mua ngôi biệt thự này của ông ta.

      - Ông thấy đại úy thế nào?

      - Keo kiệt. Theo hợp đồng nhà, ông ta phải sơn màu, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên màu như trước.

      - Ông ưa đại úy Trevelyan?

      - Tôi thường xuyên cãi nhau với ông ta đấy... Tôi tự nhận là khó tính và hay gây gổ với xung quanh, nhưng Trevelyan quá quắt lắm kia. thế, ông ta lại tự coi là kẻ có quyền hành, bất cứ lúc nào cũng gõ cửa nhà người ta, kể giờ giấc nào hết. Bây giờ xóm này được rồi - Đại úy Wyat giọng mãn nguyện.

      - Vậy à?

      - Tôi có tên đầy tớ da đen - ông ta hét - Abdul!

      thanh niên da đen, cao lớn, quấn đầu tấm khăn rằn, chạy đến.

      - Mời vào chơi - Đại úy Wyat .

      - Xin ông đại úy tha lỗi, để lúc khác. Lúc này tôi có việc bận.

      - bận à? Chà, con người thời nay lúc nào cũng tất bật. Như thế sống để làm gì kia chứ? Sống là nghệ thuật, biết ? Tôi sẵn sàng dạy cho ai muốn học cái nghệ thuật ấy.

      Emily thầm cười, chạy .

      Cửa tòa lâu đài to và bằng gỗ sồi rất dày. Dây kéo chuông bằng đồng sáng loáng. hầu mặc sạch , dáng người xinh xắn ra mở của.

      - Thưa tiểu thư, bà chủ hôm nay tiếp khách.

      Emily hiểu rằng có nhiều nhà báo đến đây trước .

      - Tôi chỉ chuyển lá thư của bà Percehouse gửi phu nhân Willett.

      Mặt hầu dịu xuống, :

      - Nếu vậy, xin mời tiểu thư vào nhà.

      Emily bước vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, trải thảm sang trọng. Lát sau cửa bên trong mở. trạc tuổi Emily bước ra, vẻ mặt lo lắng.

      - Chào tiểu thư - chìa tay bắt - Mẹ tôi xin lỗi, vì trong người được khỏe.

      - Có lẽ tôi đến vào giờ này thích hợp?

      - đâu. Chị nấu bếp ghi ra giấy công thức làm thứ bánh bà Percehouse cầu. Tiểu thư là người nhà bà Percehouse và mới đến đây thăm bà ấy phải ?

      Emily thầm cười. Chỉ những người trong lâu đài này mới biết là ai, và đến đây có việc gì.

      - đâu. Tôi nghỉ ở nhà bà Curtis, chỉ nhân sang chơi bà Percehouse...

      - Tôi hiểu.

      Emily ngắm nghía tòa lâu đài:

      - Có phải đây là lâu đài của đại úy Trevelyan vừa qua đời , thưa tiểu thư?

      - Vâng, đúng thế. Ông đại úy chết cách khủng khiếp quá!

      - Tôi nghe về chuyện hồn ma của ông ấy báo tin. Tiểu thư có thể kể lại cho tôi nghe về câu chuyện chơi trò "bàn ma" chiều hôm trước được ?

      - Ôi, có lẽ suốt đời bao giờ tôi quên được cái buổi chiều hôm ấy. Tôi còn nhớ lúc bật đèn lên, vẻ mặt mọi người đều hoảng hốt cách đến sợ, chỉ trừ ông Duke và thiếu tá Burnaby. Nhất là Garfield mặt xanh còn giọt máu.

      - Rất tiếc là tôi được dự trò chơi hôm ấy ở đây.

      - Tôi lại tiếc là tham dự nó. Sau đấy, thiếu tá Burnaby kiên quyết xuống thị trấn thăm ông bạn. Ai can cũng được. Từ lúc đó mọi người chúng tôi hồi hộp chờ, cho đến sáng hôm qua, khi nghe tin về vụ án mạng, tất cả chúng tôi đều kinh hoàng... ai có thể nghĩ "hồn ma" đâm ra là chuyện có .

      hầu ra, bưng chiếc khay đặt tờ giấy đến trước mặt chủ. Violette cầm tờ giấy, đọc lướt qua rồi gấp lại, đưa Emily.

      - Tiểu thư đến đúng lúc. Vụ án mạng vừa qua đám người làm cho chúng tôi hốt hoảng, họ đòi thôi việc để về nhà. Tối hôm qua mẹ tôi nổi cáu, bảo tất cả bọn họ hãy chuẩn bị hành lý để về. Chỉ trưa nay là nhà còn đầy tớ nào nữa. Chúng tôi chỉ thuê người hầu phòng và người nấu bếp thôi.

      - Tôi xin mạo muội hỏi tiểu thư câu được ? Tại sao phu nhân và tiểu thư lại chọn nơi nghỉ mùa đông là cái xóm heo hút và lạnh giá này?

      - Hai mẹ con tôi thích phong cảnh nơi đây - Nhưng khi câu đó, Violette cúi đầu, cố tránh gặp luồng mắt của Emily.

      - Thôi, cảm ơn tiểu thư, tôi xin phép.

      Trước khi ra khỏi nhà, Emily kín đáo ném đôi găng tay lên chiếc bàn ở góc tường gần đó.

      Tiễn khách ra ngoài cửa, Violette quay vào, khép cửa lại, nhưng Emily để ý thấy ta vặn chìa khóa. Ra đến cổng sắt, bèn rón rén quay trở lại. xoay đấm cửa, rón rén vào nhà. Ngoài gian tiền sảnh có ai.

      Emily chân bước đến chân cầu thang gác, lắng nghe động tĩnh gác. thấy gì, rón rén bước lên từng bậc, vừa vừa hồi hộp lắng nghe. Tim đập thình thịch. Emily thể viện cớ để quên đôi găng tay tầng hai được. Vẫn chưa nghe thấy gì, lên thêm bậc nữa. Có tiếng phụ nữ trò chuyện. Tiếng trò chuyện ngừng lại.

      Emily vội vã chạy xuống thang gác.

      Liền sau đó, Violette xuống. Thấy Emily tìm kiếm thứ gì, hỏi:

      - Tiểu thư để quên thứ gì à?

      - Vâng, đôi găng tay! May quá, đây rồi? Thôi, xin phép tiểu thư - Emily rồi bước nhanh ra cửa.

      Nhưng lúc nãy nghe thấy câu cuối cùng của Violette với mẹ: "Lạy Chúa! Bao giờ mới đến tối đây!"
      snowbell thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :