1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

419 (For one night) - Liên Liên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      6.2

      Cái giặc lùn kia lại tiếp tục muốn làm tới, nàng cũng nể tình mà dùng hình phạt riêng! là siêu cấp giặc lùn, mấy ngày liền kính ngữ* cũng dùng, chút cũng có lễ nghi văn hóa duyên dáng của Nhật Bản! (ở tiếng nhật có kính ngữ là ngôn từ thể tôn trọng của người với người nghe, con bé minh tinh này dùng kính ngữ=> rất xấc láo đấy)

      “Đương nhiên!” Fujimoto thực thành khẩn đồng ý. Mỹ nhân mở miệng , huống chi là biết đó là sai phạm, tất nhiên là phải tự mình xử lý mấy vấn đề này rồi.

      “Phiền Fujiki tiên sinh rồi.” Liễu Tâm Tâm dịu dàng mỉm cười lời cảm ơn. Cười như vậy, lại làm rung động ba hồn bảy phách Fujiki.

      có.” nhanh chóng uống ngụm cà phê, lấy lại tâm trí, lập tức lại mở miệng, “Xin hỏi Liễu tiểu thư kết hôn hay chưa?” Tâm trí ổn định, còn lấy dũng khí muốn thâu tóm trái tim mỹ nhân. Liễu Tâm Tâm lắc đầu cách tự nhiên. Tuy rằng đối phương vì sao lại hỏi như vậy, nhưng là kết hôn? Nghe là xa xôi. . . . . . cảm giác dường như có chút kinh khủng, tự nhiên cảm thấy khi mình kết hôn liền còn là mỹ nữ khí chất nữa. . . . . . Ừm, nàng thích, cứ cùng Bạch Bằng Triển kết giao như vậy là được, nàng vẫn có khát vọng kết hôn đâu!

      Làm sao Fujiki tiên sinh lại hỏi như vậy chứ? Chẳng lẽ giờ thoạt nhìn dáng vẻ nàng rất giống thiếu phụ luống tuổi có chồng hay sao? Liễu Tâm Tâm suy nghĩ thực khẩn trương.

      “Như vậy, xin hỏi tôi có thể theo đuổi được ?” Nhật Bản quả nhiên là dân tộc đa lễ, ngay cả tán cũng hỏi trước! Thấy mặt Fujiki lên vẻ tươi cười tự tin, nghe lớn mật tuyên bố, Liễu Tâm Tâm hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hả. . . . . . Tại sao lại có thể như vậy?

      “Tôi có bạn trai rồi.” Liễu Tâm Tâm nhanh chóng lắc đầu.

      sao, chỉ cần Liễu tiểu thư còn chưa kết hôn, tôi còn có cơ hội.” Lúc này, tính tình bá đạo của nam giới Nhật Bản biểu lộ hết ra sót chút gì.

      “Cái gì?” Liễu Tâm Tâm kinh ngạc kêu to. Đây là cái lý luận gì vậy? Chẳng lẽ nàng kết hôn, liền nhất định phải để theo đuổi sao? Tự tin như vậy? Nghiễm nhiên coi nàng là phụ nữ nguyên tắc như vậy sao? Chẳng lẽ nàng quên cuộc thảm sát Nam Kinh cùng sỉ nhục của chế độ thực dân Nhật Bản thống trị hay sao? Cho dù nàng có phần tư huyết thống Nhật Bản nữa, cũng đại biểu cho việc nàng cũng bị lũ tiểu giặc lùn khốn kiếp theo đuổi! Huống chi nàng có bạn trai rồi nữa chứ! Cơ hội? Nếu cho tên giặc lùn tự đại này cơ hội có phải là hạ tiêu chuẩn thấp rồi !

      Thế nhưng, Hiroshi Fujiki vừa phải theo đuổi nàng, liền theo đuổi ngay.

      Gần như cứ hai ngày lại tặng bó hoa tươi cùng thơ tình, hoàn toàn lộ liễu trắng trợn, khiến cho từ xuống dưới công ty đều biết có người này theo đuổi. Ngay cả Liễu Tâm Tâm cũng bị hù dọa. Người trong công ty phản ứng lớn nhất, đặc biệt là những người biết mối quan hệ của Liễu Tâm Tâm cùng Bạch Bằng Triển, hơn nữa lại vừa đúng lúc Bạch Bằng Triển xuất ngoại chụp số ngoại cảnh để sau này có thể làm thành tư liệu làm photoshop máy tính. Hiroshi Fujiki thừa dịp người ta vắng, hành vi rất trắng trợn.

      Về phần Liễu Tâm Tâm, chuyện này, tuy rằng nàng cũng thích Hiroshi Fujiki, nhưng cảm giác được người ta điên cuồng theo đuổi cũng tồi. Ít nhất bù lại cho nàng lúc trước được Bạch Bằng Triển theo đuổi. Ha hả ha hả ha hả ha hả a. . . . . . Cảm giác được theo đuổi rất hay nha! Cho dù đối tượng phải là người mình thích, nhưng có cá, tôm cũng được, ít nhất như vậy mới giống cảm giác được người ta điên cuồng chứ!

      Nhưng chính loại thái độ này của Liễu Tâm Tâm lại khiến mọi người lo ngại. Phần đông nữ nhân viên đều hy vọng Liễu Tâm Tâm chia tay với Bạch Bằng Triển, nhưng mà các nàng cảm thấy người đàn ông vàng độc thân nên bị đá, lại càng nên bại dưới tên đại diện cho con bé giặc lùn kia!

      “Cậu có biết giờ cậu làm gì ?” Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng nhìn cái đầu Liễu Tâm Tâm chôn trong bó hoa ngửi ngửi mùi thơm, khách khí đưa ra câu hỏi.

      “Ngửi hoa thôi!” Liễu Tâm Tâm ngẩng đầu, cười hì hì .

      “Tiểu Ưu, sao cậu lại đột nhiên xuất vậy? Muốn ngửi thử ? Rất thơm đó!”

      “Cậu có biết cậu sắp gặp tai vạ đến nơi rồi hả?” Đinh Tiểu Ưu mở miệng hỏi tiếp.

      “A? Vì sao?” Liễu Tâm Tâm vô cùng kinh ngạc. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Ngửi hương hoa xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ hoa này có độc? Nàng chỉ biết cái tên giặc lùn kia xấu tính! phải theo đuổi nàng, nhưng ra là muốn hạ độc hại nàng. . . . . . Trách được vẫn tặng nàng hoa! Ngày đó còn trưng ra bộ dạng thể ăn nàng nữa chứ. . . . . . đáng giận !

      Thấy biểu khẩn trương của Liễu Tâm Tâm, Đinh Tiểu Ưu chỉ biết, này trăm phần trăm lại suy nghĩ cưỡi mây đạp gió. Đinh Tiểu Ưu tức giận , “ phải là hoa có độc, yên tâm !”

      “May quá!” Liễu Tâm Tâm thở phào, lập tức lại ngây ngô hỏi

      “Vì sao lại có tai vạ đến nơi?” đại não của nàng chỉ dùng để xử lý sinh hoạt ung dung chứ còn mọi việc …, tự nhiên nàng có của ngon vật lạ, nàng thực có tâm tư để ý tới cái khác.

      “Cậu thực biết?”

      “Biết cái gì?”

      “Cậu nên có Bạch Bằng Triển là bạn trai, lại nhận hoa của tiểu quỷ Nhật bản kia!” Đinh Tiểu Ưu nhìn bó hoa Liễu Tâm Tâm cầm tay.

      “Vì sao? Như vậy tốt sao?” Liễu Tâm Tâm hiểu.

      “Có người muốn theo đuổi mình, mình đem hoa trả lại phải rất tổn thương người ta sao?” Hơn nữa từ sau khi Bạch Bằng Triển xuất , rất lâu nàng được hưởng thụ mùi vị có người theo đuổi rồi.

      “Thế nhưng cậu có bạn trai rồi! Lẽ nào cậu thương Bạch Bằng Triển sao?”

      “Ái nha! Thế nhưng mình nhận hoa có quan hệ gì?” Liễu Tâm Tâm vẫn hiểu.

      “Bởi vì trong mắt người khác, cậu bị cho là lăng nhăng!” Đinh Tiểu Ưu đột nhiên đau đầu quá —— vì sao bạn tốt của nàng về phương diện chồng con lại ngố đến muốn chết như vậy nhỉ?

      “Cái gì?!” Liễu Tâm Tâm khẩn trương kêu to. Nàng phải thương Bạch Bằng Triển a! Nàng chỉ thích cảm giác có người theo đuổi mà thôi…

      Việc này làm sao bây giờ? Liễu Tâm Tâm còn chưa kịp ra miệng, Trần Nhâm Trung cũng chạy vào suy đoán trong lòng vài ngày nay.

      “Tâm Tâm, hôm nay nhất định tôi phải hỏi cho ràng ——có đúng là đáp lại tên tiểu giặc lùn kia hay ?”

      “Toàn bộ công ty đều suy đoán.” Đinh Tiểu Ưu ở bên cạnh liền bổ sung.

      “Cái gì? !” Liễu Tâm Tâm hổn hển kêu to. Ai nàng thích tên giặc lùn đó? Tin đồn nhảm a! Chỉ là tin đồn…

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      7.1

      Khi Bạch Bằng Triển trở về, nghe được cái chuyện kỳ quái này. Vài ngày gặp, phá lệ với Liễu Tâm Tâm, dự tính cho vợ bất ngờ, cho nên cầm bó hoa hương sắc vẹn toàn —— mang tới bó hoa đẹp nhất —— còn cả vé máy bay Paris nữa, muốn đưa người phụ nữ thương du lịch, hai người cùng nhau nhàn nhã chơi vào ngày nghỉ. cũng muốn đưa Tâm Tâm gặp thành viên gia đình . Có lẽ cũng nên đề nghị đến ra mắt bố mẹ Tâm Tâm nữa…

      Kết quả, vừa đến cổng công ty Liễu Tâm Tâm, liền bắt ánh mắt của lễ tân. đường vào, ánh mắt mọi người luôn mang theo tiếc hận khó thành lời, kết quả giữa đường có người nào đó nhìn thấy bó hoa, liền nhịn được cho mấy chuyện kỳ quái, lại người khác thấy bó hoa cũng cho nghe nhiều chuyện lạ lùng. Đến gần phòng Liễu Tâm Tâm làm việc, Bạch Bằng Triển nghe xong hai mươi mấy dị bản quái lạ, tổng hợp lại đến kết luận, nay có tên giặc lùn nhiệt liệt theo đuổi bạn dấu của , ba ngày hai bức thư tình hay đầy hoa tươi, hơn nữa bạn cũng cự tuyệt hoa đối phương đưa tới.

      tới trước cửa phòng làm việc của Liễu Tâm Tâm, vừa lúc Bạch Bằng Triển nghe được thanh truyền đến từ bên trong —— “Tâm Tâm, ngày hôm nay tôi nhất định phải hỏi ràng —— có đúng là đáp lại tên giặc lùn kia hay ?” Trần Nhâm Trung to tiếng chất vấn.

      “Toàn bộ công ty đều đoán vậy đấy.” Đinh Tiểu Ưu bổ sung thêm.

      “Cái gì? !” Liễu Tâm Tâm nũng nịu trả lời.

      Sau đó Bạch Bằng Triển mở cửa, đúng lúc thấy bạn chăm chú hôn bó hoa mà tình địch trong truyền thuyết đưa tới, mặt đỏ ửng.

      “A, thảm!” Thấy người mở cửa dĩ nhiên là Bạch Bằng Triển, ba người bên trong đồng loạt kêu to! Ba ánh mắt nhìn chằm chằm bó hoa Bạch Bằng Triển cầm, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

      Bỗng chốc, phòng làm việc trở nên yên tĩnh, cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, khí ngưng trệ.

      Rất lâu sau đó —— Liễu Tâm Tâm mở miệng trước tiên. “Triển…”

      Nàng vẫn chưa kịp tiếp, Bạch Bằng Triển liền ngăn lại. “ cần phí lời gì hết. thích người khác, vậy chia tay !” Bạch Bằng Triển lạnh lùng quyết định, cắt đứt quan hệ của họ.

      ngờ Liễu Tâm Tâm lại dễ dàng đứng núi này trông núi nọ như vậy! cùng lắm mới chỉ có vài ngày xuất mà thôi, nàng lại nhanh chóng ngã vào vòng tay người đàn ông khác! Nếu tình cảm hai người nhạt nhòa như vậy, vậy nên kéo dài hơn nữa.

      “Triển, phải như thế, hãy nghe em …” Liễu Tâm Tâm muốn giải thích, chỉ là hành động của Bạch Bằng Triển còn nhanh hơn so với nàng, lập tức lạnh lùng xoay người rời .

      Bạch Bằng Triển thuận tay đem bó hoa và vé máy bay vo thành cục vứt vào thùng rác bên cạnh, nhanh chóng rời .

      “Triển…” Liễu Tâm Tâm khóc đuổi theo, cố gắng gọi Bạch Bằng Triển quay đầu lại. thế nhưng bỗng…

      “Tâm Tâm, đừng đuổi theo.” Đinh Tiểu Ưu vội vã ngăn cản nàng.

      Dù sao đây cũng là ở công ty, thích hợp để bộc lộ tình cảm quá mức.

      “Tiểu Ưu…” Liễu Tâm Tâm bất lực nhìn bạn thân, nước mắt trong suốt ngừng giọt xuống. Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ hai người cứ kết thúc như vậy sao? để cơ hội giải thích, cũng có quay đầu lại sao? Sao lại tin lời đồn chưa được chứng thực? Tình … Thực mỏng manh…

      ~~~~ Vficland.info ~~~~

      “Ha hả ha hả ha hả a…” trận cười kinh khủng truyền khắp miền thôn dã yên lặng. Khiến các đồng nghiệp làm việc cùng đều nhịn được mà kinh hãi rợn tóc gáy. May mà giờ phải là vào tháng bảy(*tháng 7 có lễ xá tội vong nhân, ngày cửa địa phủ mở, ma quỷ có thể lên trần thế), nếu em cũng bị dọa cho sợ hãi —— Nơi phát ra tiếng cười chính là nữ minh tinh Nhật bản khó hầu hạ mà toàn bộ công ty đều chịu nổi—— Momoko Tao Sugimoto.

      Biệt danh mà Liễu Tâm Tâm lén đặt cho ta, “Con giặc lùn có tướng tiểu cách, mũi , mắt , miệng , lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt”, rất được hoan nghênh ở công ty.

      “Nhiếp ảnh gia Bạch hài hước! Đáng ghét… người ta làm được nữa rồi!” Momoko Tao ỏn ẻn bằng tiếng Nhật.

      “Vậy được. nên tạo dáng mê người nhất để tôi chụp!” Bạch Bằng Triển cười lưu loát bằng tiếng nhật. Vốn tiếng nhật của Bạch Bằng Triển cũng khiến mọi người phải kinh ngạc, hoàn toàn cần nhờ Liễu Tâm Tâm, cho nên trong toàn bộ quá trình quay chụp, Momoko Tao đều hiểu những gì Bạch Bằng Triển nên hoàn toàn cần Liễu Tâm Tâm hỗ trợ.

      “Vậy làm cho tôi mê đảo ?” Momoko Tao nháy mắt với Bạch Bằng Triển, ánh mắt tràn ngập khiêu khích cần dùng ngôn từ giải thích.

      Momoko Tao nghĩ tới lần này Đài Loan lại có thể gặp được nhiếp ảnh gia đẹp trai như thế, bằng lợi dụng cơ hội lần này tiến tới phát triển mối quan hệ luôn, đáng tiếc. Đài Loan quả nhiên có đàn ông chất lượng tốt như thế, chuyến này ta Đài Loan hề lãng phí thời gian…

      gì?” Bạch Bằng Triển trả lời cũng cự tuyệt, chỉ là nhanh tay lẹ mắt bắt lấy từng biểu của Momoko Tao.

      ức hiếp người ta…” Momoko Tao dỗi với Bạch Bằng Triển câu, vừa lúc ảnh chụp xong, ta kiều đứng lên, tràn ngập mê hoặc đến bên Bạch Bằng Triển. Cả người hầu như ngã vào trong lồng ngực đàn ông rắn chắc, bộ ngực nở nang càng ngừng đè ép lên cánh tay .

      “Tôi ức hiếp như thế nào?” Bạch Bằng Triển chỉ là rất có kỹ xảo lui lại bước , mặt vẫn nở nụ cười tươi mê người như trước.

      còn …” Nhận ra lùi lại, Momoko Tao càng tiến thêm bước, ỏn ẻn , ỏn ẻn thở hầu như muốn đem gương mặt dính vào khuôn mặt tuấn tú của Bạch Bằng Triển.

      là người đàn ông đẹp trai… Người đàn ông này ta chấm rồi, cũng chỉ có mới xứng đôi với khuôn mặt đẹp của thôi! Momoko Tao càng làm thêm đủ trò để quyến rũ Bạch Bằng Triển —— Đột nhiên truyền đến tiếng hít thở của phụ nữ. ! Phá hủy chuyện tốt của ả, thiếu chút nữa là có thể hôn được rồi…

      Momoko Tao nhìn thoáng qua kẻ đầu sỏ cắt đứt ve vãn của ả. “Liễu tiểu thư có việc gì ?” Tay ta vẫn đặt vai Bạch Bằng Triển, khiêu khích nhìn Liễu Tâm Tâm.

      “Tôi chỉ là muốn hỏi Bạch tiên sinh có còn muốn kéo dài thời gian chụp ảnh hay ?” Liễu Tâm Tâm cụp mắt xuống, muốn thấy người đàn ông mình thân mật với người phụ nữ khác.

      Sau ngày Bạch Bằng Triển bỏ , nàng cố gắng liên lạc với , nhưng vẫn muốn nghe nàng giải thích. Mấy ngày nay bắt đầu tiến hành việc quay chụp, nhưng làm trò trước mặt nàng, càng ngừng ve vãn với Momoko Tao… Chẳng lẽ chút tình cảm trước kia của bọn họ cũng đều hề có ý nghĩa gì, từ nay về sau có thể quên sao? Nàng rất muốn mở miệng hỏi nhưng cũng dám ——

      Nước mắt của nàng cũng vậy, nàng nỗ lực chịu đựng, để cho nước mắt chảy xuống. Liễu Tâm Tâm nghĩ vậy, tim lại bị trận co rút đau đớn…

      “Ngày hôm nay trước hết chụp đến đây thôi.” Bạch Bằng Triển lãnh đạm .

      “Tôi nhờ nhân viên thu dọn.” Liễu Tâm Tâm muốn ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình ở cùng chỗ với Momoko Tao, cúi thấp đầu, yếu ớt xoay người rời .

      đợi Liễu Tâm Tâm xa, Momoko Tao biết điều , “Thế nào lại có loại nhân viên muốn chết muốn sống thế này chứ? Nhìn đáng ghét ——” Momoko Tao ngẩng đầu, cười lấy lòng Bạch Bằng Triển, ngờ lại gặp khuôn mặt lạnh như băng.

      Nhìn bóng lưng Liễu Tâm Tâm rời , ngực Bạch Bằng Triển có chút rung động muốn đuổi theo, ôm lấy thân hình yếu đuối của nàng. Nhưng cố đè nén rung động. Vô tình bỏ qua Momoko Tao đứng bên, Bạch Bằng Triển tự quay người thu dọn dụng cụ chụp ảnh, liền bỏ . Bị đàn ông bỏ qua Momoko Tao vừa tức giận vừa quyến luyến nhìn Bạch Bằng Triển, thầm nghĩ: ta tuyệt đối muốn chinh phục người đàn ông khó như vậy! Nhưng đầu tiên ta cần phải giải quyết phiền phức…

      Vì vậy bước nhanh về phía Liễu Tâm Tâm rời , đánh đòn phủ đầu ra oai với Liễu Tâm Tâm.

      “Đứng lại!” Liễu Tâm Tâm được quãng, nhưng lại bị gọi giật lại. ra là Momoko Tao.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      7.2

      ra là Momoko Tao.

      “Xin hỏi tiểu thư có việc sao?” Hít sâu hơi, Liễu Tâm Tâm đem nước mắt trực trào ra khỏi viền mắt nhịn xuống, tao nhã xoay người đối mặt với ta. Con giặc lùn có tướng tiểu cách, mũi , mắt , miệng , lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt! Nàng lén mắng trong lòng, quyết định đối mặt với tình địch đáng ghét, tuyệt đối muốn duy trì khí chất của nàng.

      nên lại dây dưa với Bạch tiên sinh nữa!” Momoko Tao kiêu ngạo . Người phụ nữ này càng nhìn càng đáng ghét… ta vĩnh viễn đều nhìn hiểu, loại phụ nữ gầy teo, yếu ớt giống Liễu Tâm Tâm có cái gì là hay? Người đại diện của – Hiroshi Fujiki cũng mê mệt cái người phụ nữ tong teo bằng phẳng này, hết lần này tới lần khác còn xuất đầu lộ diện giúp nàng khiến nổi giận! Thực là càng nghĩ càng tức giận! Rất ràng, Bạch Bằng Triển cũng rất để ý tới nàng…

      Nghĩ vậy, lòng dạ Momoko Tao lại tràn đầy khó chịu!

      “Dây dưa? Vì sao lại tôi dây dưa?” Liễu Tâm Tâm nổi giận, nhìn dáng vẻ bừng bừng của Momoko Tao, người phụ nữ này định nghĩa “dây dưa” là sao.

      “Bạch tiên sinh với tôi, ấy thấy dù bị ghét, vẫn đau khổ quấn quít lấy ấy, muốn tôi với nên lại quấy rầy ấy!” Momoko Tao hồi cực kỳ lưu loát lừa gạt người.

      Liễu Tâm Tâm vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bạch Bằng Triển thực như vậy sao? thực ghét nàng như vậy sao? Lẽ nào thời gian ngọt ngào trước đây, chút cũng có khiến lưu luyến sao? Chuyện đến nước này, nàng còn có thể cái gì nữa? Nghĩ đến mới vừa rồi thân mật với Momoko Tao như vậy, ngực Liễu Tâm Tâm khó chịu giống như bị dao cắt…

      “Còn nữa, so với tôi, là cái thá gì chứ?” Momoko Tao đem bộ ngực nở nang cực đại, kiêu ngạo mà chìa ra cho Liễu Tâm Tâm nhìn. Khi ta vừa mới bắt đầu nghiệp trong làng giải trí, chính là nhờ vào bộ ngực kinh người này mà tránh khỏi được ít nhà sản xuất ưu ái!

      …” Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Momoko Tao, ngực Liễu Tâm Tâm cảm thấy chán ghét nên lời, trận buồn nôn từ dạ dày bắt đầu trào lên. Kinh ngạc nhìn Momoko Tao, nàng đột nhiên biết bản thân mình nên cái gì…

      Nhưng vào lúc này, giọng của Đinh Tiểu Ưu từ phía sau truyền đến. “Tâm Tâm, giặc lùn kia lại quấy rối cậu sao?” Côdĩ nhiên là dùng tiếng Trung hỏi.

      “Dù sao nữa, nhớ kỹ lời của tôi đó!” Thấy Liễu Tâm Tâm có đồng bọn, Momoko Tao cũng có ý định ở lâu, xoay người khỏi.

      “Tâm Tâm. . . . . .” Đinh Tiểu Ưu chạy đến thở gấp. “Cậu sao chứ?”

      Liễu Tâm Tâm lắc đầu, “ có việc gì. Nhưng hơi buồn nôn chút.”

      Tập trung nhìn, mới phát Đinh Tiểu Ưu cầm cái chổi . “Cậu cầm chổi làm cái vậy?” Liễu Tâm Tâm giải thích được hỏi.

      “Quét hồ ly tinh a!” Sau khi bình tâm, Đinh Tiểu Ưu hùng hổ trả lời. Tập tục của Trung Quốc phải là cầm chổi cản hồ ly sao? Chổi tay tuy rằng hơi chút, nhưng chắc là tác dụng cũng như nhau. Thấy bạn thân như vậy, Liễu Tâm Tâm cảm động đến muốn rớt nước mắt… “Sao cậu khóc? !” Đinh Tiểu Ưu khẩn trương hô to, lường được là nước mắt Liễu Tâm Tâm lại ồ ạt chảy vỡ đê…

      Ảnh cũng chụp xong, thế nhưng còn phải chỉnh sửa và chọn lựa thêm, bởi vậy Momoko Tao cùng Hiroshi Fujiki lưu lại ở Đài Loan lâu hơn. Mấy ngày kế tiếp quả thực là chuỗi lộn xộn, Momoko Tao khiêu khích vô cùng ràng mà lớn mật với Bạch Bằng Triển, còn kéo theo tâm tình kháng Nhật trong công ty trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

      “Ta Tâm Tâm a.” nữ đồng A mở miệng.”Thế nào cũng phải thị uy cái chứ! Lẽ nào cứ nhìn giặc lùn kia cướp người đàn ông của sao?”

      ”Việc này…” Là nàng có thể quyết định sao? Liễu Tâm Tâm như , nữ đồng B cũng vội vàng mở miệng. “Nhất định nha! xem giặc lùn kia, thực là chẳng biết cảm thấy thẹn!” Huhu… Ta có phần tư huyết thống giặc lùn… Liễu Tâm Tâm khóc thét trong lòng.

      chỉ có như vậy! Ngày hôm trước ta còn mặc y phục hở hang, khom lưng cực thấp ngay trước mặt Bạch tiên sinh… Đồ giặc lùn chẳng biết thẹn!” Huhu… Ta có phần tư huyết thống giặc lùn… Liễu Tâm Tâm khóc ròng trong lòng.

      ”Xin , vậy đáng tính gì đâu?” gã nữ đồng hầu như là hổn hển kêu lên, “Ngày đó tôi còn thấy mặc áo nịt ngực, thả rông bộ ngực trước Bạch tiên sinh! Ả giặc lùn thực bại đức ——” Huhu… Ta có phần tư huyết thống bại đức của giặc lùn… Liễu Tâm Tâm khóc thét trong lòng.

      ”Còn kinh khủng hơn nữa nhá! Tôi thấy ả mặc chiếc áo ba-đờ-xuy, bên trong mặc thêm cái gì, vào phòng Bạch tiên sinh! Ả giặc lùn phóng đãng——” Huhu… Ta có phần tư huyết thống phóng đãng của giặc lùn… Liễu Tâm Tâm lại khóc thét trong lòng.

      ”Trách được Nhật bản thịnh hành phim cấp 3 như vậy, thực là ả giặc lùn hạ lưu!” Huhu… Ta có phần tư huyết thống hạ lưu của giặc lùn… Liễu Tâm Tâm càng ngừng ở trong lòng khóc thét.

      ”Này vào lâu sao?” hừng hực có người nhớ tới trọng điểm, vội vàng mở miệng. Nghe thấy vấn đề này, đột nhiên cả phòng im lặng. Đối mặt với ả giặc lùn tích cực như thế, vậy “trinh tiết” của Bạch tiên sinh còn có thể bảo toàn được ? Yên lặng bao lâu, câu long trời lở đất ra đánh vỡ im lặng, “Tôi thấy bộ ngực đó là giả quá!”

      ”Cái kia chắc chắn là làm sao? Giả như vậy.”

      ”Phải ? Chắc chắn là mất ít tiền!”

      ”Xem ra cũng hoàn hảo nha. Làm được như vậy…”

      ”Kỹ thuật chỉnh hình của Nhật bản đại khái cũng chỉ tầm thường thôi ha!” người cười nhạo tung tin.

      ”Chỉ sợ là chịu bỏ đống tiền lớn như vậy làm!”

      ”Chắc chắn… bạn tôi a…” Trong nháy mắt, tiêu điểm chuyển đến vấn đề mà phụ nữ quan tâm. Đinh Tiểu Ưu vừa vào phòng làm việc của Liễu Tâm Tâm, thấy dáng vẻ khổ sở của Liễu Tâm Tâm, bị cả quân đoàn phụ nữ mồm năm miệng mười bao vây xung quanh. là đứa trẻ đáng thương…

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      7.3

      Tục ngữ , vô tam phải lễ. Lời lẽ chí lý của cổ nhân quả nhiên là sai. Ba bảy bà tám vừa cất bước khỏi, lập tức vừa có bó hoa tươi long trọng đặt tới. Liễu Tâm Tâm yết ớt trợn mắt, thấy trước mắt là Hiroshi Fujiki cầm hoa, ngực như thể có quỷ rống —— Thượng đế ơi! Chúa Giê-xu ơi! Thích ca mâu ni ơi! Nàng làm sai điều gì chứ? Vì sao muốn liên tục chà đạp nàng như vậy? đống giặc lùn tới thảo phạt vừa cất bước khỏi, bây giờ lại con heo giặc lùn tràn đầy tự tin đến nữa… Hôm nay nàng quên nhìn hoàng lịch, chẳng lẽ hôm nay chính là Kim tinh đụng Thổ tinh, Thổ tinh lại đụng đến Tuệ tinh sao?

      Còn chưa kịp đợi được Liễu Tâm Tâm mở miệng, Đinh Tiểu Ưu giống gà mái bảo vệ gà con, đứng phía trước Liễu Tâm Tâm.

      “Hôm nay Tâm Tâm rất mệt, thể theo hầu trò chơi ái tình của Hiroshi tiên sinh đâu.” Đinh Tiểu Ưu thao thao bất tuyệt lưu loát bằng tiếng . Tên giặc lùn thối đó hiểu tiếng Trung, lại biết tiếng Nhật, thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng sở trường thứ hai của —— tiếng .

      Hiroshi Fujiki nhìn thấy khuôn mặt mới lạ của Đinh Tiểu Ưu —— phụ nữ Đài Loan đặc biệt, có ưu nhã xuất chúng giống Liễu Tâm Tâm, cũng có phụ nữ tinh tế nhắn xinh xắn giống gà mái trước mắt. tốt để chơi đùa… người phụ nữ Đài Loan khả ái này giống bé con xinh xẻo…

      nghe hiểu tiếng sao?” Đinh Tiểu Ưu thấy Hiroshi Fujiki nhất thời tràn ngập ánh mắt nghiền ngẫm mực quan sát người , cơn tức nhịn được dâng trào trong ngực.

      ”Tên giặc lùn thối!” Những lời này dùng tiếng Trung để mắng. hiểu tiếng còn dám ra đây đần độn? Đồ tồi tệ đáng ghét! Chính là làm hại bạn tốt của thương tâm như thế… Nhật bản có phụ nữ để theo đuổi sao? Động dục phải đến Đài Loan này, làm cho Bạch Bằng Triển ngờ vực Tâm Tâm vô căn cứ, đôi tình nhân như thế mà hiểu nhầm nhau chia tay mỗi người ngả. Nữ minh tinh của mình thèm quản, cấp lại mùa xuân trăm hoa đua nở, sông xuân nước biếc lộng gió, khiến công ty bọn họ thành đại bản doanh kháng Nhật! Thực là tức chết người được! Khó có thể thấy được Đinh Tiểu Ưu khống chế được như thế này, càng nghĩ càng bực mình, nhịn được lại muốn mở miệng mắng người.

      Lúc này tiếng yếu ớt của Liễu Tâm Tâm hữu khí vô lực từ phía sau truyền đến, “Tiểu Ưu, để mình chuyện cùng tiên sinh Fujiki là được rồi.”

      ”Được rồi.” Đinh Tiểu Ưu cam lòng đáp lại, nhưng vừa đứng bên cạnh vừa lo lắng để bọn họ ở cùng chỗ.

      ”Liễu tiểu thư, hôm nay thoạt nhìn tinh thần được tốt?” Thấy mỹ nhân thần tình uể oải, Hiroshi Fujiki mở miệng.

      “Cảm tạ Fujiki tiên sinh quan tâm.” Liễu Tâm Tâm mạnh mẽ lấy lại tinh thần, quyết định trước tiên giải quyết xong chuyện Hiroshi Fujiki ái mộ . “Chỉ là thân thể tôi được thoải mái thôi.”

      ”Như vậy tôi trước nhé, để Liễu tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt !” Hiroshi Fujiki tiện thể .

      sao. Đúng lúc Fujiki tiên sinh ở đây, có thể thuận tiện với ngài chút, tôi nghĩ Fujiki tiên sinh đừng đưa hoa cho tôi nữa.” Liễu Tâm Tâm khách khí đưa ra cầu, nhưng trong giọng quyết đoán cho ngờ vực.

      “Xem ra là tôi chiếm được trái tim của Liễu tiểu thư rồi?” Fujiki hỏi thẳng, như thể sức quyến rũ của mình chưa đủ.

      ”Fujiki tiên sinh rất tốt, thế nhưng lòng tôi có người.” Liễu Tâm Tâm vừa cười vừa . Thời khắc này, cuối cùng nàng cũng ràng, phong hoa tuyết nguyệt chỉ là tư tưởng, phải có được rung động của hai người, còn có động tâm mãnh liệt nữa… tựa như Bạch Bằng Triển khiến nàng rung động vậy.

      ”Là nhiếp ảnh gia Bạch sao?” Hiroshi Fujiki có ấn tượng với Bạch Bằng Triển rất sâu sắc, dĩ nhiên, đàn ông khí thế như vậy, rất khó tin chỉ là nhiếp ảnh gia. tin Bạch Bằng Triển hẳn là có mục tiêu xa hơn, cũng cho rằng có thể đem đến cho Liễu Tâm Tâm hạnh phúc mỹ lệ. mặt Liễu Tâm Tâm mang theo hạnh phúc, mỉm cười gật đầu.

      “Vậy… trong thời gian ngắn tôi nhất đưa Momoko Tao mang về Nhật bản.” Thuận tiện đem người phụ nữ ra hồn này về. Vì thời làm nhân tình mà được đưa lên làm minh tinh như thế, cũng là nỗi sỉ nhục cho Nhật Bản và người đại diện như .

      “Trong khoảng thời gian này mang đến cho Liễu tiểu thư nhiều phiền phức.”

      ”Phải là Fujiki tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều.” Liễu Tâm Tâm cảm tạ xuất của Hiroshi Fujiki, khiến nàng ràng bất an của mình từ trước đến nay có bao nhiêu ngu xuẩn.

      ”Như vậy… Bó hoa này thể tặng cho Liễu tiểu thư nữa sao?” Hiroshi Fujiki nhất thời hỏi.

      ”Đúng vậy. Ngại quá.” Liễu Tâm Tâm mỉm cười gật đầu.

      sao, tôi mượn hoa hiến phật vậy.” Hiroshi Fujiki nháy mắt với Liễu Tâm Tâm mấy cái.

      Đinh Tiểu Ưu ở bên cạnh nghe hiểu tiếng Nhật, khẩn trương như vậy lại cho rằng Liễu Tâm Tâm bất bình, xua đuổi tên giặc lùn bám dính người Hiroshi, muốn lên tiếng cản người ——

      ”Ô!”

      Nàng bị hôn! Tất cả phát sinh quá nhanh, Đinh Tiểu Ưu căn bản kịp phản ứng, để gã đàn ông ngang ngược đòi lấy ngọt ngào trong miệng

      Cuối cùng, khí tươi mới lại quay lại buồng phổi, đón lấy bó hoa tươi được nhét vào trong lòng, bên tai là Hiroshi Fujiki ngang ngược tuyên bố ——

      “Bé con mê người, đây là lễ vật gặp mặt. Lần sau gặp lại, em là người của ta!” Tiếng lưu loát, mang theo ngữ điệu đặc trưng của người Nhật Bản, Hiroshi Fujiki xong liền xoay người rời , vừa ra đến trước cửa còn dùng ánh mắt sáng quắc liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Ưu.

      Đinh Tiểu Ưu hoàn toàn ngây dại.

      “Oa —— đàn ông nhã nhặn như vậy ra cũng là mẫu người hung hãn!” Liễu Tâm Tâm cũng nhìn đến ngây người, lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng. Hóa ra nàng cũng phải đối tượng cực kỳ mong muốn, sớm bị khiêng trở về Nhật Bản rồi…

      Phù phù, Tiểu Ưu này dễ bị nguy hiểm lắm! Liễu Tâm Tâm vừa lên tiếng, cũng đem ba hồn chín vía Đinh Tiểu Ưu gọi trở về.

      ”Cho ta muối!” phóng thanh kêu to. Liễu Tâm Tâm biểu thị công ty có muối ăn, Đinh Tiểu Ưu thể làm gì khác hơn là hổn hển lấy ra nắm đường thay thế.

      “Tên giặc lùn thối tha, quỷ Nhật Bản đáng chém nghìn đao, hỗn trướng bốn chân ——” Đinh Tiểu Ưu vừa ra sức mà ném đường cát ra cửa, vừa bốc hỏa ngùn ngụt dùng tiếng Trung – Đài ngữ hỗn tạp mắng.

      Liễu Tâm Tâm trộm nghĩ, ồ, nàng có nên cho Tiểu Ưu hay , tung muối đuổi vận rủi là tập tục của người Nhật mà…

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      8.1

      biết vì sao, hôm nay Liễu Tâm Tâm rất buồn nôn.

      “Tâm Tâm, muốn ăn bánh mì cuộn hương quế ?” Phát ngày hôm nay Liễu Tâm Tâm gần như cũng chưa ăn gì cả, Đinh Tiểu Ưu vội vã cống hiến ra đồ ăn vặt chiều nay của mình.

      nên ——” vừa ngửi thấy mùi vị sực nức của bánh quế, Liễu Tâm Tâm càng thêm buồn nôn hơn. Cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày xuống, gương mặt Liễu Tâm Tâm thoáng trở nên vô cùng tái nhợt.

      ”Làm sao vậy?” Kỳ lạ, bình thường Tâm Tâm rất thích ăn bánh quế cuộn, sao bây giờ lại phản ứng với bánh quế cuộn dữ như vậy?

      biết. Mình rất khó chịu ——” Liễu Tâm Tâm lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

      ”Cậu có muốn xin nghỉ bác sĩ hay ?” Đinh Tiểu Ưu khẩn trương nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Tâm Tâm, cảm thấy nàng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

      ”Mình ——” Đột nhiên, dạ dày Liễu Tâm Tâm cuộn lên. là khó chịu…

      khám bác sĩ !” Đinh Tiểu Ưu kêu lên, quyết định nhanh chóng đưa Liễu Tâm Tâm rời khỏi công ty, bắt tắc xi thẳng đến bệnh viện.

      Sau khi khám bác sĩ xong, Đinh Tiểu Ưu cùng Liễu Tâm Tâm đều sắc mặt ngưng trọng ngồi trong quán cà phê, rất lâu cũng lời nào.

      “Cà phê…” Liễu Tâm Tâm vô thức chọn đồ uống.

      ”Cậu thể uống cà phê!” Đinh Tiểu Ưu mau chóng ngăn cản.

      Liễu Tâm Tâm sửng sốt chút.”Đúng ôi… Vậy mình đổi sang uống trà nhài là được.”

      Đồ uống được mang tới, Đinh Tiểu Ưu và Liễu Tâm Tâm đều tự trầm mặc hồi. “Bây giờ cậu định làm thế nào?” Tiểu Ưu nhịn được mở miệng.

      “Đến bây giờ chưa liên lạc với cậu sao?” Chuyện cứ tiếp tục như vậy cũng phải biện pháp, rốt cục phải nghĩ cách giải quyết thôi! Liễu Tâm Tâm lắc đầu, cười khổ. nàng cũng biết có thể làm sao bây giờ, Bạch Bằng Triển muốn gặp nàng…

      giờ ngay cả con nàng cũng có rồi, nhưng cũng dám bảo đảm Bạch Bằng Triển nguyện ý thừa nhận.

      phải làm sao bây giờ đây? Tốt xấu cũng là giống của mà!” Tiểu Ưu nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng.

      ”Mình biết… Tiểu Ưu, cậu ?” Liễu Tâm Tâm bất lực nhìn Đinh Tiểu Ưu, ngực rối bời. Nàng thực biết…

      sinh mệnh bé hẳn là việc vui, thế nhưng đây lại làm cho nàng hoang mang lo sợ! “Đừng với mình là cậu muốn làm người phụ nữ vĩ đại mình nuôi nấng đứa bé, đến n năm sau gã đàn ông đó mới phát ra là làm cha rất nhiều năm rồi nhé!” Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng thuyết giảng. Liễu Tâm Tâm nghe xong lòng cả kinh,

      “Như vậy được sao?” Nàng vừa rồi quả thực là có kế hoạch như vậy!

      nay cậu có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?” Đinh Tiểu Ưu trúng trọng tâm, đưa ra thực tế.

      ”Hai vạn đồng…” Tiền lương tháng này còn chưa xài hết. Nàng có thói quen tích tiền, hơn nữa mới ra làm việc chưa được bao lâu, cho nên…

      “Từng đấy tiền còn chưa đủ để phá thai!” Đinh Tiểu Ưu tức giận mắng chửi.

      ”Mình…” Liễu Tâm Tâm dám lên tiếng trả lời.

      Đinh Tiểu Ưu rất kiên định nhìn Liễu Tâm Tâm, “ bàn bạc với cái tên đàn ông não heo kia, cho dù muốn cậu phá thai, tiền cũng phải lấy của !”

      ”Mình… được rồi.” Tiếp thu kiên định cho cự tuyệt trong mắt Tiểu Ưu, Liễu Tâm Tâm ngoan ngoãn gật đầu.

      nghĩ nhớ nàng là giả .
      Bạch Bằng Triển vừa mở cửa ra, nhìn thấy giai nhân thanh tú đứng ở trước cửa, trong lòng mới giật mình nhận thấy trong khoảng thời gian này liên lạc, bản thân tưởng niệm sâu đậm đối với nàng thế nào……
      Đáng chết! vẫn là nàng!
      Vừa tức vừa giận chính mình đủ kiên quyết, Bạch Bằng Triển gần như muốn đóng cửa lại lần nữa.
      tới làm cái gì?” Bạch Bằng Triển cố gắng giả bộ khẩu khí hung tợn, hy vọng có thể dọa Liễu Tâm Tâm khỏi.
      Liễu Tâm Tâm ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bằng Triển, bộ dạng đáng thương ,“Em phải chuyện với .”
      Bạch Bằng Triển lạnh lùng nhìn Liễu Tâm Tâm, ngữ điệu hoàn toàn mang theo cảm tình, “Giữa chúng ta còn có gì để chuyện được nữa? bằng tìm người Nhật Bản mới của chuyện còn có vẻ hữu dụng hơn.”
      sớm khỏi Đài Loan rồi!” Liễu Tâm Tâm nóng vội kêu lên, hy vọng người đàn ông mình có thể hiểu được cho tới bây giờ vốn có từng thích Fujiki.
      ra là thế.” Bạch Bằng Triển nhìn Liễu Tâm Tâm hồi, mới miễn cưỡng thốt ra khỏi miệng những lời này.
      ra là tên đàn ông kia chạy, bây giờ lại muốn quay đầu tìm đến !
      hay!
      Quả nhiên là người đàn bà lăng loàn!
      “Có ý gì vậy?” Liễu Tâm Tâm hiểu nhìn Bạch Bằng Triển, thể lý giải cái gọi là “ ra là thế” có ý gì.
      “Trong lòng của hiểu rất .” Được rồi! Nếu người đàn bà này là muốn đến tiết dục, coi như là có phần quen biết, cũng muốn quá tuyệt tình, thỏa mãn chút cho người đàn bà này cũng được. Dù sao thân hình tuyệt diệu của nàng cũng làm có chút ngày đêm mong nhớ, cự tuyệt đáng tiếc.
      Dứt lời, Bạch Bằng Triển liền phen ôm lấy nàng –
      thích như vậy sao?” Ôm lấy đứng ở cửa, trực tiếp đóng cửa lại, làm cho nàng dựa vào tường, bên môi lộ nét cười tà mị, hỏi.
      “Em……” Liễu Tâm Tâm trong khoảng thời gian ngắn biết nên trả lời như thế nào.
      Nàng muốn kháng cự, nhưng là thân thể lại nghe lời……
      lâu có cảm nhận được thân thể rắn chắc tinh tráng của Bạch Bằng Triển, cho tới giờ khắc này, nàng mới hiểu được bản thân mình rất tưởng nhớ người đàn ông này. Nàng cũng kìm nén cảm giác trong lòng nữa, biểu lộ tình cảm và dục vọng trước mặt .
      Nàng muốn ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :