1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

419 (For one night) - Liên Liên

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      4.1

      “A a a a a a a a a a —— “

      Tiếng kêu thảm thiết vang lên!

      Bạch Bằng Triển nhìn trước mắt, khỏi bực bội sao hơi của nàng lại tốt như vậy?

      muốn làm gì?!” Nhìn người đàn ông trần trụi trước mắt, Liễu Tâm Tâm cảm thấy thân thể chính mình run rẩy.

      lại muốn nữa rồi chứ?!

      Nàng vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, rốt cục cũng có thể mặc quần áo vào!

      “Đương nhiên là muốn ăn tươi hết sạch em!” ôm lấy eo lưng nàng, vẻ mặt mê loạn mà nhay cắn vành tai nàng.

      “Đừng làm nữa! Tôi mệt mỏi quá…” Nàng vỗ vỗ vào bàn tay Bạch Bằng Triển đặt lưng nàng.

      Má ơi… Nàng chỉ vừa ngủ buổi trưa thôi, tỉnh lại liền bị tên đàn ông đói khát chiếm đoạt, liên tục muốn gì đó, cũng sắp mệt mỏi suy sụp rồi.

      Bây giờ tên đàn ông đói khát này tự dưng lại còn muốn làm nữa sao?!

      Bạch Bằng Triển gia tăng thế tiến công, “Nhưng lần đầu tiên em rất thích mà, còn cầu xin nữa.”

      “Lần kia là do tôi uống say.” nên với nàng những lời khiến kẻ khác phải đỏ mặt này! Mặt nàng bắt đầu nóng lên.

      chỉ lần đó, vừa rồi cũng…” Bạch Bằng Triển cố quấn lấy tha, ngừng những lời dâm tà bên tai Liễu Tâm Tâm, tỉ mỉ gặm cắn ở đầu vai cách áo sơ mi của nàng.

      “Vừa rồi là do cưỡng ép!” Nàng tức giận liếc mắt nhìn .

      Bạch Bằng Triển để ý tới cơn giận của Liễu Tâm Tâm, vẫn cứ âu yếm khiêu khích người nàng.

      “Ôi… muốn thế nào?” Liễu Tâm Tâm đầu hàng.

      muốn em cởi quần áo ra!” Khuôn mặt tuấn tú lên nụ cười đắc thắng, Bạch Bằng Triển truyền đạt ra lệnh cách khí phách.

      “Cái gì?”

      mất mặt nha—

      rồi. Cởi cho xem.” Ánh mắt cực kỳ mang tính xâm lược của nhìn chằm chằm vào người trong lòng, như thể nàng hoàn toàn trần trụi.

      “Tôi phải nhảy thoát y vũ nha!” Liễu Tâm Tâm thấp giọng kháng nghị.

      “Cởi hết! phải cởi hết váy áo của em rồi sao!” Bạch Bằng Triển lộ ra nụ cười có hảo ý, hai tay lướt y phục của Liễu Tâm Tâm, thầm gợi tình, “Sau đó trói em lại, tiếp đó…”

      “Đừng nữa!” dám nghe tiếp lời cuồng dã của , Liễu Tâm Tâm từ từ đưa tay tới trước ngực, cởi khuy áo sơ mi ra.

      là oan gia! Chỉ cần gặp phải tên đàn ông Bạch Bằng Triển này, nàng có biện pháp nào cả.

      Liễu Tâm Tâm tài nào khống chế được bàn tay nên run lên của nàng, nhưng khi vạt áo được cởi ra, da thịt lõa lồ trắng như tuyết trong khí lạnh lẽo, nàng cảm nhận được ánh mắt tham lam của .

      Thân thể của nàng hơi run rẩy.

      nên xấu hổ. Em như vậy rất đẹp…” Ánh mắt của Bạch Bằng Triển trở nên cực nóng, thân thể lung linh của nàng khiến say mê điên cuồng, khiến vĩnh viễn đều cảm thấy thiếu nàng.

      Y phục của Liễu Tâm Tâm cởi ra hết, thân thể tuyệt đẹp trơn mịn trắng nõn hoàn toàn ra trước mắt Bạch Bằng Triển.

      Ánh mắt như ngọn lửa dừng ở cơ thể nàng, đôi môi lướt qua cần cổ mẫn cảm của nàng, chạy xuống hai vú tròn trịa của nàng.

      Sau đó, hôn lên toàn thân nàng, thân mật cắn lên nơi non mềm mơn mởn của nàng, để lại chút ửng hồng.

      …” Muốn làm như vậy nha…

      “Đừng nữa, em như vậy dễ thương…” Bạch Bằng Triển nhàng ôm lấy Liễu Tâm Tâm, mang nàng tới nơi có gương, để nàng nhìn thấy cơ thể của chính nàng đẹp đẽ đến nhường nào.
      Trông thấy bộ dạng trần trụi của chính mình, Liễu Tâm Tâm cảm thấy luồng khí nóng chảy qua toàn thân, khó có thể hình dung được sôi sục dâng lên ở phần thân dưới của nàng. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc khác lạ, nhưng lại bị đôi môi đàn ông cực lực khiêu khích, khiến trong cơ thể nàng dâng lên đợt sóng tình mạnh mẽ hơn, lưu tình chút nào quét qua toàn thân nàng, khiến nàng khỏi phát ra tiếng rên rỉ kiều, ở trong tình trạng cực phấn khích, thân thể của nàng thuận theo bản năng hoan nghênh xâm chiếm của . Nàng biết mình lại rơi vào trầm luân . . . . . .

      Luôn luôn như thế, nàng có biện pháp cãi lại đòi hỏi nơi , hơn nữa lại còn nguyện ý buông thả bản thân trong dục tình dưới dẫn đường của . Nàng cứ như vậy khát vọng được đụng chạm. . . . . .

      “A. . . . . .” Hai tay bám lấy vai , Liễu Tâm Tâm cố sức kiềm chế kích thích, tiếng thở dốc trong miệng bật ra. thể tin được chính mình lại dễ dàng bị người ta nắm trong tay như thế, những cơn sóng tình liên tiếp ập tới, khoái cảm làm cho nàng liên tiếp thất thủ, tiếng rên rỉ kìm được mà phát ra càng làm cho nàng thêm hổ thẹn. Đặc biệt hình ảnh nàng trong gương, ràng là mang vẻ mặt cực kỳ sung sướng!

      “Đừng nhịn! thích nghe tiếng rên khi em sung sướng.” Cảm giác được ướt át nơi thầm kín của nàng, Bạch Bằng Triển nở nụ cười vừa lòng, thứ lửa nóng cứng nhọn lưu tình chút nào, cố gắng tiến vào địa đạo giữa hai chân nàng, xâm nhập sâu vào nơi sâu nhất của nàng.

      “A ——” Lý trí của Liễu Tâm Tâm vỡ vụn trong nháy mắt. Vật đàn ông thình lình tiến lên, chiếm lĩnh lấy nàng, đẩy dục vọng của nàng càng ngày càng lên cao; nàng luống cuống biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ cố bám lấy , phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt như khẩn cầu.

      Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể khiến nàng như phát sốt, nước mắt kìm được mà chảy xuống, nàng phát cuồng vặn vẹo thân mình, đoán được nhiều thỏa mãn cùng sung sướng chờ đợi. “Cảm giác như vậy có được ?” đúng lúc đưa ra nghi vấn. “Được! Tốt lắm. . . . . .” Đam mê mà Liễu Tâm Tâm khống chế dưới thân nổi lên cuồng liệt càn quấy, nàng dùng sức ôm lấy , đau khổ cầu xin. Ánh mắt của nàng sớm ngây dại , cái miệng mở ra, theo cuộc rong ruổi của , thân mình yểu điệu ngừng vặn vẹo, muốn mượn việc này để đạt được càng nhiều thỏa mãn hơn.

      “Nhớ kỹ, là người đàn ông của em!” Bạch Bằng Triển tuyên bố. “Vâng . . . . .” Liễu Tâm Tâm trả lời thuận theo , hai gò má đỏ ửng, sâu trong lòng khát cầu được cuồng dã đâm vào. Mà cũng phụ đòi hỏi mãnh liệt của nàng, tận tình vét hết khoảng trống trong nàng, hơn nữa lần này so với lần trước càng tiến vào sâu hơn.

      “Em thích làm như vậy với em ?” cưỡi lên người nàng như con ngựa hoang, sức lực cuồng bạo trời sinh ngừng điên cuồng thúc vào, ngừng chuyển động nàng, hai gò nhũ hoa kiều, trắng như tuyết đột nhiên bị chộp mạnh lấy, dùng sức vặn véo đầu nhũ của nàng.

      “Đau quá. . . . . .” Trong mắt nàng ứa lên chút nước mắt. “Đau? Như vậy còn đau ?” Mãnh liệt đâm vào trong thân thể nàng, lấy dáng vẻ quân vương khống chế dưới thân, hơn nữa càng lúc lại càng ác ý véo đôi nhũ hoa của nàng.

      phải thẹn thùng, cho biết. . . . . . Em muốn làm như thế nào với em?”

      “A a. . . . . .” Trong mắt Liễu Tâm Tâm hoàn toàn mù sương, hai chân kẹp chặt thắt lưng , gắt gao mút chặt đến tận gốc của , cho dù đắc ý như thế nào cũng nguyện buông ra.

      “Em thích chiếm đoạt em mạnh mẽ như vậy, đúng ? Nhìn em mút chặt lấy như vậy, mặc cho muốn em như thế nào, em cũng đều rất phối hợp, căn bản là em thích làm như vậy với em. . . . . .” càng tiến vào kiêng nể gì.

      biết. . . . . .” Khoái cảm trong cơ thể tích lũy đến độ nhất định, lý trí của Liễu Tâm Tâm sắp tán loạn.

      biết? Nhưng mà cơ thể của em ẩm ướt và nóng quá. . . . . . Xem này! Cơ thể của em biết câu trả lời nhất đấy. . . . . .”

      “Em. . . . . . A a ——” Liễu Tâm Tâm còn chưa kịp trả lời, bị cơn cực khoái quét qua rồi bao phủ lấy.

      môi Bạch Bằng Triển lộ ra nụ cười vừa lòng, càng ra sức hơn, khom lưng giai nhân run rẩy, đẩy nàng lạc sâu vào vực thẳm cực khoái. . . . . .

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      4.2

      gạt tôi!” tay Liễu Tâm Tâm cầm lấy chiếc chăn, nộ khí bốc lên tận trời, trừng mắt lườm Bạch Bằng Triển. Đối mặt với lên án của nàng, Bạch Bằng Triển cũng giải thích, đưa ly nước chanh tới.”Uống chút nước trái cây .” Nàng kêu rên hơn tiếng đồng hồ, cổ họng rất đau! Nhận ly nước trái cây, Liễu Tâm Tâm khách khí hơi thanh toán hết toàn bộ ly nước. “Rất ngọt !”

      “Sao, còn muốn nữa ?” này rất là xoi mói nhé! được uống rồi mà còn chê bai. Bạch Bằng Triển phát ra bộ mặt mới của Liễu Tâm nên cũng có chút kinh ngạc. vốn tưởng rằng người phụ nữ tao nhã này rất yếu ớt, ngọt ngào nên thể tưởng được nàng cũng có lúc rất khó chiều.

      “Có đồ uống khác ?” Liễu Tâm Tâm cũng muốn mình phải chịu thiệt thòi, khí khái mở miệng. “Chỉ cần cho tôi uống nước lọc là được.”

      “Chỉ đừng có cho uống nước chanh ngọt quá cùng bia là được.” Bạch Bằng Triển cố ý như vậy, muốn nhìn xem nàng có phản ứng gì.

      “Tôi thích bia. . . . . .” Liễu Tâm Tâm nhíu mày, lẩm bẩm .”Uống vào rất đầy bụng, vô cùng khó chịu.” Đúng là nàng cũng thích uống nước chanh quá ngọt . . . . . .

      “Bia Bỉ cũng thích ư?” Dường như biết Liễu Tâm Tâm thích cái gì, Bạch Bằng Triển đột nhiên mở miệng như vậy. Liễu Tâm Tâm vừa nghe, lập tức cao hứng hô to, “Bia Bỉ á? Có vị gì? Tôi thích mùi quả mâm xôi!” Ừ, ngon nhất chính là bia Bỉ! Từ giữa thế kỷ, bia Bỉ có hơn trăm loại để lựa chọn, nổi tiếng khắp Âu Châu và còn lan xa, mùi vị từ nồng đượm đến nhàng đều có cả, nàng thích nhất là hương hoa quả. Bạch Bằng Triển đưa tới chai bia mát rượi, Liễu Tâm Tâm vui vẻ nhận lấy, ực..ực… hồi là chai bia trống trơn. “Đem chai nữa ra đây!” . “Được.”

      Mười lăm phút sau —— “ gạt tôi!” Liễu Tâm Tâm tay cầm lấy chiếc vỏ , mắt lờ đờ vì say trừng lên lườm Bạch Bằng Triển. Uống bia được lúc, nàng mới nghĩ đến việc mình còn chưa kịp tính sổ với .

      “Vì sao lại gạt em?” Nhìn thấy vẻ say rượu động lòng người của Liễu Tâm Tâm, Bạch Bằng Triển nhịn được lại cúi đầu hôn lên bờ vai trắng nõn của nàng. “Ưm, thơm . . . . . .” Người phụ nữ này đúng là say, nhưng có điều lúc này lại thích hợp để chuyện hơn.

      . . . . . . Muốn dạy tôi việc nam nữ gặp lại nhau sau tình đêm xảy ra chuyện gì, kết quả. . . . . . lại mang tôi đến nhà !” Liễu Tâm Tâm bất mãn, đáng tiếc là giọng lại rất ngọt ngào, yếu ớt, có chút khí thế gì.

      còn hại tôi phải nghỉ việc. . . . . . Lại kéo tôi lên giường rên la cả buổi chiều. . . . . .” Liễu Tâm Tâm quên rằng mình uống mấy chai bia, nàng chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng căng ra, cũng bắt đầu năng linh tinh.

      “Bởi vì thích em!” Những lời này lại tự nhiên được ra. Bạch Bằng Triển cũng giật mình sau khi hiểu được nguyên nhân tại sao mình lại muốn trêu đùa Liễu Tâm Tâm. thích nàng! thích ngoại hình xinh đẹp của Liễu Tâm Tâm, thích khi nàng uống say lại khờ khạo, thơ ngây, thích dáng vẻ hung dữ xinh đẹp của nàng, thích tính cách đơn giản dễ lừa của nàng, cũng thích xoi mói cùng tính quật cường của nàng nữa. Mới quen lâu, nhưng thích nàng! nghĩ rất nhiều về Liễu Tâm Tâm, muốn nàng! Bạch Bằng Triển nhất thời nhận ra việc này, lập tức quyết định dù cho phải dùng cách nào nữa, kể cả phải lừa đảo, cũng muốn đem Liễu Tâm Tâm biến thành người của !

      “Thích tôi?” Sắp bị cơn say làm cho mờ mịt, còn ngây ngốc cười, “Gạt người. . . . . . toàn bắt nạt tôi. . . . . . Hại tôi phải nghỉ việc. . . . . .” Nghỉ việc bị trừ tiền lương . . . . . . Thích nàng sao lại hại nàng bị trừ tiền lương chứ?

      “Bởi vì thích em!” Những lời này giải thích hết thảy.

      “Tôi tin.” Liễu Tâm Tâm lắc đầu, cảm thấy mí mắt nặng trịch. A! nàng muốn ngủ . . . . . . Bạch Bằng Triển vẫn buông tha cho nàng, “Vì sao lại tin là thích em?” Thừa dịp nàng buồn ngủ, đem nàng nắm chặt trong tay, đến lúc đó mặc cho nàng nghĩ muốn như thế nào cũng đều còn kịp nữa rồi! “Tôi quen biết nha! Buồn ngủ quá. . . . . .” Đầu Liễu Tâm Tâm vùi sâu vào cái gối. Cơ hội tới ! Bạch Bằng Triển nhân cơ hội , “Em làm bạn của , quen biết .”

      sao?” thanh mơ hồ truyền từ trong chiếc gối ra, mí mắt Liễu Tâm Tâm muốn nhắm lại . Please. . . . . . Chỉ cần để cho nàng có thể được ngủ yên tĩnh, cái gì cũng được. . . . . .

      “Bằng chúng ta viết giao kèo ?” Bạch Bằng Triển vội vàng đưa ra tờ giấy, kêu Liễu Tâm Tâm kí tên. “Được. . . . . .” Liễu Tâm Tâm mơ mơ màng màng, mềm nhũn lên tiếng, ngoan ngoãn vươn tay bắt lấy chiếc bút kí tên, sau đó liền ngủ.

      “Bằng chúng ta viết giao kèo ?” Bạch Bằng Triển vội vàng đưa ra tờ giấy, kêu Liễu Tâm Tâm kí tên. “Được. . . . . .” Liễu Tâm Tâm mơ mơ màng màng, mềm nhũn lên tiếng, ngoan ngoãn vươn tay bắt lấy chiếc bút kí tên, sau đó liền ngủ.

      Ha hả. . . . . . Khóe môi Bạch Bằng Triển ra nụ cười đắc ý, cúi đầu xuống hôn say ngủ chút.

      Ngủ ngoan , bạn quý của !

      ~~~~~ Vficland.info ~~~~~

      Ô. . . . . . Nhục mất nước! Nhục mất nước!

      Thực là nhục mất nước mà!

      Ông trời chút cũng thương xót nàng, lại làm ra cái loại chuyện cực kỳ tàn ác này xảy ra với nàng! Nàng hoàn mỹ, ngây thơ, hồn nhiên, lương thiện như vậy, lại là người phụ nữ là tốt, mà tại so lại khiến tên Bạch Bằng Triển độc ác này xuất trong đời nàng, như vậy có phải là thiệt thòi cho nàng chứ? Gần đây nàng có làm cái chuyện gì trái với thiên lý ? Liễu Tâm Tâm ngồi trong quán cà phê, hoàn toàn mất phong thái tao nhã, phẫn hận cầm lấy cái dĩa điên cuồng xiên cái bánh ngọt.

      Nhìn thấy cái bánh ngọt đáng thương bị đâm đến thảm như vậy, Đinh Tiểu Ưu nhịn được, trong lòng yên lặng vì chiếc bánh ngọt mà niệm chú vãng sinh. Vừa vặn là ca khúc Billy Holiday nổi lên cũng là”Nobody’s Business” , nàng có thể tưởng tượng chiếc bánh ngọt kia phối hợp với nhạc, tiếng động hát lên: Mặc dù tôi bị người ta dày vò đến thảm thương, đó cũng là Nobody’s Business. Chiếc bánh ngọt thảm. . . . . . “Bây giờ phải làm sao đây?” Lo lắng cho mình biến thành chiếc bánh ngọt thứ 2, Đinh Tiểu Ưu có điểm sợ hãi nhìn Liễu Tâm Tâm, hỏi. Please đừng đâm , cũng đừng lấy đồ uống bàn tạt nha. . . . . . Giờ Tâm Tâm to tiếng với cốc cappuccino, hất cái này rất nóng đó.

      “Tại sao? Tình đêm lại biến thành tình n đêm!” Liễu Tâm Tâm thở phì phì, lại đâm chiếc bánh ngọt tiếp, oán hận .

      Khi nàng vừa tỉnh lại, phát ra mình ký vào giấy bán mình rồi, ưng thuận phải làm bạn tên Bạch Bằng Triển, thế lại còn điểm chỉ nữa chứ! là khiến nàng tức chết mà! Tên kia đúng là tên tiểu nhân, ràng là biết nàng quá chén, lại còn dụ dỗ gian dâm với nàng, bây giờ còn bịa đặt chuyện! là đáng giận! “Sao lại thế này chứ?” Tôi có tình n đêm sao?

      Tâm Tâm đáng thương này phải cũng bị hành đến xém chết hay sao? Ngày đó, trở về sau tình đêm, Tâm Tâm thê thảm như chạy ba trăm vòng quanh sân thể dục, tại biến thành tình n đêm, nàng có nên giúp Tâm Tâm chuẩn bị thuốc bổ nhỉ? Nàng đột nhiên cảm thấy, phải nhanh chóng vĩnh biệt Tâm Tâm thôi. . . . . . Tâm Tâm gần đây là may mắn, ngay cả chuyện tình đêm cũng là thuận lợi.

      Liễu Tâm Tâm nổi trận lôi đình đem ngày bị lừa ký giao kèo bán mình, thành bạn Bạch Bằng Triển kể cho Đinh Tiểu Ưu nghe.

      “Cậu biến thành bạn ta?!” Tên Bạch Bằng Triển này nhanh tay! Đinh Tiểu Ưu lại cảm thấy khâm phục. Tên đàn ông này là lợi hại, ra tay nhanh như vậy!

      “Càng nghĩ càng thấy tức!” Liễu Tâm Tâm lại chọc chọc cái bánh ngọt, nháy mắt, chiếc bánh lung lay sắp đổ biến thành đống nát bét.

      Ô hô . . . . . . “Rốt cuộc là cậu ghét cái gì??” Là bạn tốt của Liễu Tâm Tâm, Đinh Tiểu Ưu thể hiểu được, vì sao mà nàng lại bị chọc giận thành như vậy nữa? Chỉ số EQ của Tâm Tâm quá kém, cũng phải là người có thể bị người khác bắt buộc, như thế nào lại có thể bị cái tên Bạch Bằng Triển kia bắt thành bạn được, ràng là Tâm Tâm muốn nhưng lại vẫn đáp ứng? Nếu Tâm Tâm có thể bị người ta bắt làm chuyện nàng muốn Đinh Tiểu Ưu ngày mai trúng xổ số, từ nay về sau như đệ nhất phu nhân sống sung sướng cả đời ! Cho nên, mới tin Tâm Tâm muốn như vậy. Hơn nữa Bạch Bằng Triển điều kiện tốt như vậy, vẻ ngoài lại tuấn đẹp trai, gia thế lại như nạm vàng mạ bạc, thân lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng.

      “Cậu thấy là ta theo đuổi mình rất dễ dàng hay sao?” Liễu Tâm Tâm bùng phát lửa giận . Nếu để cho người ta theo đuổi dễ dàng như vậy, quá khứ nàng tạo dựng chẳng phải là vô nghĩa sao? Nếu dễ dàng chấp nhận người theo đuổi như thế nàng phải vất vả duy trì hình tượng đẹp để làm gì? Nếu nàng chấp nhận theo đuổi nhanh như vậy những người theo đuổi nàng như sóng sau xô sóng trước hồi trước kia tính sao đây? Hận nha ——

      “Việc này. . . . . .” Chỉ là vì dễ dàng nhận lời của người theo đuổi, cũng có thể ghét thành như vậy sao? Đinh Tiểu Ưu còn gì để nữa, chỉ biết rằng này bình thường! Tự nhiên câu được thiếu gia có tiền là chuyện rất đáng mừng rồi, những người phụ nữ bình thường hẳn là đều hao hết tâm tư mới lừa được đàn ông như thế này tiến vào lễ đường với mình. Cũng chỉ có Liễu Tâm Tâm này mới chi li tính toán xem đàn ông theo đuổi dễ dàng hay mà thôi! Mà ràng nàng lại là bằng hữu của kỳ quái này . . . . . . Ai! Bất hạnh a ——

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      5.1


      “Nếu là cậu rất chán ghét , theo cá tính của cậu, làm sao mà cậu có thể ngoan ngoãn vào khuôn khổ, nguyện ý thừa nhận cái giao kèo vô lý kia?”
      Nhìn người đàn ông tuấn trước mắt, Liễu Tâm Tâm bất giác lại nghĩ tới lời của Đinh Tiểu Ưu.

      “Ai. . . . . .” thực ra, Bạch Bằng Triển chuyên tâm tìm kiếm góc máy kia cũng rất tuấn tú, hơn nữa hai ngày nay cộng tác với Bạch Bằng Triển, nàng thừa nhận cũng được, người đàn ông này giống người thường. có thể nắm bắt tình hình trong thời gian ngắn nhất, cũng lại có thể đưa ra những sáng kiến rất đáng giá.

      Giống lần này, mời nữ minh tinh Nhật Bản đến chụp. Chỉ tìm ra cái ngoại cảnh thôi cũng đầy khó khăn rồi, may mắn thay Bạch Bằng Triển lại tìm được ngoại cảnh tồi chút nào, còn lại chờ sau khi chụp xong dùng máy tính sửa chữa lại chút là ổn. Chỉ là. . . . . . Chính nàng cũng hiểu vì sao mà nàng lại tức giận với mình như thế. Mỗi khi Bạch Bằng Triển đụng vào nàng, nàng lại mất hết ý niệm kháng cự trong đầu là sao? Chẳng lẽ nàng như Tiểu Ưu , lại động tâm với sao? Chỉ là. . . . . .

      Liễu Tâm Tâm thấy nội tâm mình tranh đấu ầm ầm, quyết định lấy chút nước uống trước . Còn định xuống, đầu óc nàng bất ngờ nảy ra! Nàng mới đến xe đạp, đột nhiên nữ đồng A tới bên cạnh, cười đến ngọt ngào. “Tâm Tâm à. . . . . .”

      “Làm sao vậy?” Liễu Tâm Tâm khó hiểu, nữ đồng này làm khác phòng với nàng, sao hôm nay cũng chạy tới kiểm tra ngoại cảnh nhỉ? Hơn nữa nữ đồng này lại là mẫu người hoà nhã, sao bây giờ lại đột nhiên cười tươi như vậy?


      có gì.” Nữ đồng A nhìn bốn bề tứ phía, xác định có người nào nữa, mới chậm rãi mở miệng, “Nghe cùng Bạch tiên sinh rất thân thiết?”

      Ha ha, đây là điều mà mấy ngày nay toàn bộ nhân viên nữ của công ty đều muốn hỏi đó, nhưng ta là như người thứ nhất thôi. Bạch Bằng Triển tuấn tiêu sái, hài hước lại có cá tính, và quan trọng nhất là nhiếp ảnh gia tài giỏi nữa. Trong mắt phụ nữ, là con rùa vàng cực lớn. thể tưởng được đại lão rùa vàng này cũng bị Liễu Tâm Tâm này cho ăn! Hỏi sao các nàng lại bóp cổ tay, đấm ngực giậm chân cho được?

      Mọi người quan sát vài ngày, phát nhà như muốn thừa nhận chuyện gì, mọi người liền bắt đầu xoa tay, chỉ chờ nhà câu “ quen” là các nàng lập tức dung hết hỏa lực, toàn bộ tiến công, chuẩn bị lực công phá đại kim quy! hỏi tiếng là còn nể mặt đồng nghiệp đấy, nếu biết là người nào sớm trực tiếp xen vào cặp đôi này rồi!

      “Cái gì?” Liễu Tâm Tâm sửng sốt chút. “Toàn công ty đều truyền tai nhau, cùng Bạch tiên sinh rất thân nhau à.” Nữ đồng A vội vàng hỏi, trong mắt lóe lên “Tốt nhất là nên rằng quen”.

      Nhìn thấy trong mắt vị tiểu thư này hừng hực lửa, Liễu Tâm Tâm biết nên phải trả lời như thế nào. “Tôi. . . . . .”

      như thế nào?” Nữ đồng A như muốn hét lên!

      “Khụ khụ.” Lúc này đằng sau truyền đến tiếng ho khan to của Trần Nhâm Trung.

      “Trần quản lí!” Nữ đồng A hô.

      xong. . . . . . thể tưởng được con rùa vàng thứ 2 ——Trần quản lí phòng kế hoạch ràng là ở đó từ khi nào rồi!

      Bị Trần quản lí nghe được câu vừa mới hỏi, chuyện xấu hổ này. . . . . .

      “Kỳ , tôi nhớ hôm nay chỉ có phòng kế hoạch mới được kiểm tra hậu cảnh thôi mà, sao người của phòng lễ tân cũng đến đây vậy?” Trần Nhâm Trung hồ nghi nhìn nữ đồng A.

      “Ha ha ha ha là. . . . . . chăm sóc khách hàng thôi! Là chăm sóc.” Nữ đồng A cười đến là tươi, vội vội vàng vàng rời .

      Nhìn nữ đồng A rời , Trần Nhâm Trung giọng : “Vùng hoang vu này mà cũng có khách muốn dã ngoại sao?” là rất khoa trương.

      Kỳ chỉ có phòng lễ tân, hôm nay ngay cả phòng nghiệp, phòng kế toán, thậm chí ngay cả phòng thương mại cũng xông ra, hơn nữa ai cũng đều là thuận đường ghé qua.

      Trần Nhâm Trung nhìn Liễu Tâm Tâm, “ thấy là đồng nghiệp đến tham quan hôm nay hơi nhiều sao? Hơn nữa đều là nữ đồng .”

      “Đúng vậy! Tò mò quái.” Liễu Tâm Tâm gật gật đầu.

      biết vì sao à?” Trần Nhâm Trung vẫn nhìn Liễu Tâm Tâm.

      Vẻ mặt Liễu Tâm Tâm buồn bực, “Vì sao nhỉ?”

      có gì.” Trần Nhâm Trung vẫy vẫy tay.” xem xem Bạch tiên sinh có gì cần hỗ trợ !”

      có gì.” Trần Nhâm Trung vẫy vẫy tay.” xem xem Bạch tiên sinh có gì cần hỗ trợ !”

      Ai. . . . . . làm sao mà mỹ nữ khí chất phòng kế hoạch này lại nhìn ra nhỉ, có rất nhiều phụ nữ thèm dãi người đàn ông nàng âu yếm đấy?

      Liễu Tâm Tâm trở lại nơi Bạch Bằng Triển vừa mới chọn ngoại cảnh, phát ra vây quanh là cả đám đông phụ nữ, hơn nữa đều là đồng nghiệp trong công ty. Các nàng rốt cuộc là từ đâu tới vậy? Liễu Tâm Tâm dám tin cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, hơn nửa ngày mở mồm thốt nên lời được.

      “Bạch tiên sinh, uống chút nước .”

      “Bạch tiên sinh, uống nước trái cây !”

      “Ha ha ha ha. . . . . . Bạch tiên sinh hài hước!”

      “Bạch tiên sinh là tuổi trẻ tài cao a!”

      “Bạch tiên sinh, tối nay ăn bữa cơm được ?” Có người lớn mật đưa ra lời mời.

      “Cái gì? ! Bạch tiên sinh làm sao có thể ăn tối với được?”

      “Làm sao có ý gì với được?” Cuối cùng cũng xảy ra tranh chấp. Thấy bọn họ sắp khai hoả chiến tranh, Bạch Bằng Triển đột nhiên hô to,

      “Ông Phùng, sao hôm nay lại rảnh đến đây thế này?” Phút chốc, tranh chấp tiêu tan, đám người nhanh chóng tản mát hết.

      Bỗng chốc mọi thứ im lặng lại giống khi Liễu Tâm Tâm rời .

      “Ông ấy đâu?” Ông Phùng là trưởng phòng tổ chức, Liễu Tâm Tâm nghĩ ông ấy chạy tới xem xét tình hình, cũng khẩn trương đứng lên.

      “Lừa mấy người thôi.” Bạch Bằng Triển nháy mắt với nàng, tới chỗ Liễu Tâm Tâm.

      rất xấu nha.” Liễu Tâm Tâm mặt nhăn mày nhíu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy có điểm kỳ lạ. . . . . .

      Tận mắt thấy Bạch Bằng Triển được các nữ đồng nghiệp thích như vậy, hiểu vì sao, trong lòng của nàng lại có điểm thoải mái, còn có chút hoang mang nữa. Tuy đúng là nàng có thừa tư sắc, nhưng trong công ty cũng có rất nhiều mỹ nữ đặc sắc, vì sao Bạch Bằng Triển lại cứ mực coi trọng nàng? Thậm chí qua vài ngày rồi mà vẫn kiên trì thực giao kèo, cũng tỏ ra thân cận nàng chút nào trước mặt mọi người.

      Dù sao cũng vì nàng là trinh nữ mà chịu trách nhiệm với nàng đấy chứ? Nhưng mà. . . . . . bọn họ chưa quen nhau được bao lâu, vì sao Bạch Bằng Triển lại muốn kết giao với nàng nhỉ? Nghĩ vậy, lòng nàng càng thêm chua xót và buồn bực.

      sao, chỉ đối với người ta như vậy. Chỉ đối tốt với mình em thôi, em biết !” Bạch Bằng Triển sủng nịch . chỉ quan tâm đến người phụ nữ của , còn những người phụ nữ khác là gì cả! Trước kia có lẽ tay chơi nhưng sau khi gặp được Liễu Tâm Tâm, những phụ nữ oanh oanh yến yến bên cạnh này cũng quan tâm nữa, chỉ muốn người phụ nữ trước mắt này thôi!

      . . . . . .” Liễu Tâm Tâm khỏi đỏ mặt. Tên đàn ông này da mặt là dầy! Nhưng mà nghe thấy mấy lời này, trong lòng nàng cũng bất giác cảm thấy ngọt ngào. Giống như gió xuân thổi qua vậy. . . . . .

      Tối cuối tuần, Bạch Bằng Triển đánh xe đón Liễu Tâm Tâm đến Miêu uống trà. uống trà xong, Bạch Bằng Triển liền lái xe đến nơi yên lặng ngắm cảnh đêm. Dưới bầu trời sao sáng lạn, gió dìu dịu thổi, cùng với tiếng côn trùng kêu râm ran giữa đêm hè, Liễu Tâm Tâm khẽ thở dài.

      “Vì sao mà thích tôi vậy?” Thời khắc này quá mức tốt đẹp, trong đầu nàng tự giác nảy ra vấn đề này. Trong lòng nàng vẫn có điểm bất an. . . . . .

      Từ trước đến nay thập phần tin tưởng ở mình, nhưng bởi mấy ngày nay nàng biết được Bạch Bằng Triển có sức cuốn hút như sát thủ với phụ nữ, đột nhiên nàng cảm thấy được chính mình cũng phải tuyệt đối xuất sắc gì.

      Như vậy. . . . . . Vì sao lại muốn nàng? Càng xong chính là, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy được u buồn là như thế nào. Cảm thấy nó cũng duy mỹ mà lại mang đậm chất cổ điển.

      Thảm rồi, nàng lại tiếp tục tham luyến loại cảm giác mất mát này. . . . . .

      “Vì sao lại hỏi như vậy?” Bạch Bằng Triển buồn bực. Người phụ nữ này hay cười mà sao hôm nay lại sầu cảm nhiều như vậy chứ? Quan hệ của bọn họ ở công ty quảng cáo nửa công khai rồi, sao nàng còn có thể hỏi loại câu hỏi của phụ nữ tự tin này được?

      ghét nhất bị phụ nữ tự tin hỏi đông hỏi tây, phiền chết được! nàng sao lại chọn nàng? phải là chỉ để mắt tới xác thịt thôi mà tùy tiện chọn người là được! Có đôi khi thực hiểu phụ nữ, nếu hẹn hò vì sao lại vẫn hỏi câu hỏi vô bổ này?

      có gì, chỉ là tò mò thôi.” Nhận thấy vẻ khó hiểu cùng kiên nhẫn của , Liễu Tâm Tâm thông minh nhiều thêm.

      chỉ là tò mò thôi à?” Bạch Bằng Triển tin.

      “Ừ.” Khuôn mặt nhắn biết dối tiết lộ ra hết là nàng chỉ tò mò.

      chứ?”

      “Chính xác!”

      phải vì những người phụ nữ khác chú ý tới mà ghen à?” Bạch Bằng Triển thông minh, đương nhiên đóan được nguyên nhân vì sao Liễu Tâm Tâm lại thình lình hỏi câu đó.

      Xem như là ghen tuông ! Cho tới bây giờ chú ý tới này cũng có những trăn trở như vậy. . . . . .

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      5.2

      Cho tới bây giờ hề chú ý tới này cũng có những suy nghĩ miên man như vậy. . . . . . thể tưởng tượng được Liễu Tâm Tâm cũng có những suy nghĩ giống phụ nữ bình thường. thể là ghét, nhưng cũng thể là thích. Nhưng thời kỳ đầu , phụ nữ hơi ghen tí luôn mang chút đáng , cho nên phản đối. Hơn nữa Liễu Tâm Tâm rất thông minh, nàng có theo đuổi đố kị của mình giống lửa rừng hừng hực cháy.

      “Em làm bộ!”

      “Em ghen!” Phụ nữ càng phủ nhận, càng phải đùa nàng.

      Ông trời ơi —— muốn xem các loại biểu tình của này!

      “Đâu có?” Liễu Tâm Tâm nhanh chóng phủ nhận, bằng còn tưởng rằng mình rất được hoan nghênh.

      “Tôi chỉ . . . . .” Nàng còn chưa xong, môi bị ngăn lại.

      Dưới bầu trời đêm từng đợt mưa sao băng bay qua, hai chiếc lưỡi ngọt ngào quấn quít lấy nhau. . . . . .

      đòi hỏi rất bá đạo, chặt chẽ lấp môi nàng, lưỡi khiêu mở đôi môi đỏ mọng của nàng, thăm dò ngọt ngào bên trong đôi môi đào.

      Bạch Bằng Triển đem thân hình mềm mại giam cầm trong lòng mình, chiếc lưỡi nóng bỏng mà linh động lớn mật khiêu khích răng nàng, câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương của nàng, nhanh chóng mạnh mẽ giữ chặt thân hình run rẩy của nàng.

      Ưm. . . . . . đếm được đây là lần thứ mấy hôn môi rồi, nhưng lại gây cho nàng rung động mãnh liệt hơn trước. . . . . . Cả người Liễu Tâm Tâm như mềm nhũn ra.

      Họ ngừng ôm hôn nhau, đến khi Bạch Bằng Triển nguyện ý buông nàng ra ——

      “Đừng như vậy nữa nhé! Như vậy rất mất mặt. . . . . .” Tiếng Liễu Tâm Tâm cầu xin tha thứ truyền đến từ mặt cỏ trống trải. Tên này sao lại “tính trí bừng bừng” như vậy chứ? Ngay cả ở bên ngoài cũng muốn!

      “Như thế nào?” Bạch Bằng Triển bướng bỉnh cắn lấy vành tai nàng, bàn tay to xoa miết bộ ngực mềm mại của nàng, nụ hoa đẫy đà theo chi phối của mà trở nên càng cương cứng. Trong nháy mắt, Liễu Tâm Tâm hoàn toàn nếm được mùi vị đê mê ăn mòn tới tận cốt tủy của việc nam nữ hoan ái, nàng khống chế được giọng kêu rên, thân thể run rẩy vì khoái cảm khó hiểu, lưng như là thể chịu đựng được khiêu khích này mà cong lên, cảm giác ngứa ngáy làm cho toàn thân nàng nóng lên, vô lực.

      Hương thơm của giai nhân trong lòng làm cho phấn khích tột độ, hận thể chiếm lấy nàng ngay lập tức!

      “Chúng ta về nhà rồi tiếp tục. . . . . .” Liễu Tâm Tâm vừa thẹn vừa vội cầu xin Bạch Bằng Triển.

      “Trở về nhà rồi chiều theo liền, được ?” Nàng muốn lấy chiếc xe làm giường đâu! mất mặt . . . . . .

      được! đợi được đến khi về nhà .” Bạch Bằng Triển nhàng mỉm cười, áp thứ sưng lên đến phát đau ở nửa người dưới vào đùi nàng mà cọ sát, ám muội.

      “A?” Mặt nàng đỏ bừng. xấu hổ! Bị người quen nhìn thấy phải làm sao bây giờ? Bọn họ như vậy có phải giống chó hoang ở bên ngoài tằng tịu với nhau cơ chứ? Ông trời ơi. . . . . . tên đàn ông này rất dồi dào tinh lực! Luôn đòi hỏi vô độ như vậy. . . . . .

      “Em kêu lớn tiếng thêm chút nữa! Như vậy có người qua mới biết đượclà em cần nhường nào.” Bạch Bằng Triển vừa điều khiển cái ghế ngả nằm ra vừa cởi áo lót của Liễu Tâm Tâm.

      “A! sao lại. . . . . .” Đột nhiên cảm thấy mát lạnh, ra là khí lạnh trong xe, Liễu Tâm Tâm kêu lên sợ hãi. đợi nàng né tránh, lập tức cúi người cắn lấy nụ hoa phấn hồng trước ngực nàng, dùng sức mút, liếm, tra tấn lý trí, giác quan con người. Thân thể nàng nhịn được ngửa ra sau, bộ ngực sữa tuyết trắng càng thêm dựng thẳng lên trước mặt , nhận niềm sung sướng đến kinh ngạc mà mang đến.

      “Em như vậy đẹp hơn. . . . . .” xong, tay liền vén làn váy của nàng lên. mặt lộ ra nụ cười vừa lòng, Bạch Bằng Triển đợi nàng , lập tức nâng cái mông của nàng lên, hai ngón tay dò xét tiến vào nơi đáy quần, vào lối hoa chật hẹp, cực nóng của nàng, vuốt ve qua lại.

      “Đừng. . . . . .” Liễu Tâm Tâm đỏ bừng mặt. Trời ạ! phải là muốn ở trong này đấy chứ? Ngay cả nhẫn nại chút cũng được sao? Nàng rất sợ bị nhìn thấy nha. . . . . .

      “Đừng lo lắng, em loại cảm giác kích thích này ngay thôi.” Bạch Bằng Triển lại đưa thêm ngón tay dò xét, tiến vào động thâm u của nàng, càn rỡ ra vào ở bên trong lối hoa chật khít, khiến mặt nàng đỏ lên, còn là chính mình.

      “A. . . . . .” toàn bộ giác quan của Liễu Tâm Tâm đều bị phóng túng của mà tràn trề thức tỉnh, đánh sâu vào nàng, cảm thấy thống khổ cùng thẹn thùng, toàn bộ đều hóa thành ngọt lành hồn nhiên.

      “Em mẫn cảm như vậy, thân thể của em hẳn là phải rất thích mới đúng.” Bạch Bằng Triển nâng mông nàng lên lần nữa, đem ngọn nguồn dục vọng cứng rắn mà cường tráng của mình cho vào trong cơ thể nàng, trước kia chưa từng thử qua tư thế kịch liệt ra vào thân thể nàng như vậy.

      “A a a. . . . . .” nhanh chóng tiến lên chiếm lĩnh làm cho nàng nhịn được cao giọng rên rỉ.

      “Chậm chút. . . . . .”

      . . . . . . Như vậy em nhớ rất được.” Nắm eo lưng mảnh khảnh của nàng, gia tốc, đối với nàng lại thành tra tấn ngọt ngào.

      “Tôi nào dám?” Liễu Tâm Tâm thấp giọng cãi lại.

      “Vậy sao?” Bạch Bằng Triển trong khi chuyện, lại ôm chặt thân thể của nàng, thân thiết hơn chiếm lấy nơi bí mật của nàng. Nơi nóng bỏng bao bọc lấy nhưng hoàn toàn bao hết được, làm cho thể suy nghĩ, càng thể ức chế dục vọng của mình hơn nữa, chỉ có thể theo nhịp đong đưa của eo nàng, đem cái chày của mình đâm vào càng sâu trong cơ thể nàng hơn.

      “Tôi nào dám lừa . . . . . . A ——” Liễu Tâm Tâm gần như muốn ngất bởi niềm khoái cảm mà đem lại ngừng siết chặt trong cơ thể nàng.

      ư? Vậy em còn muốn tiếp tục hay ?” thả chậm tốc độ, làm cho nàng bất mãn kháng nghị.

      “Ừm. . . . . . Tùy . . . . . .” Liễu Tâm Tâm kiên nhẫn kêu lên. Dục hỏa đột ngột của làm cho nàng cảm thấy hưng phấn dị thường.

      “Tùy à? Cục cưng, đây chính là em đấy!” Hôn lên môi nàng, bức bách đoạt lấy mật ngọt của nàng, dưới thắt lưng liền chậm rãi tiến sâu hơn, dục vọng nóng rực chậm rãi tiến vào tiểu huyệt ẩm ướt ấm ấp của nàng, rồi lại dùng lực thúc lên, ngừng chuyển động.

      “A. . . . . .” Toàn thân nàng tựa như bị dục hỏa thiêu đốt, làn da trắng nõn lộ ra ánh hồng nhuận, tiếng nỉ non bất lực vang lên, Liễu Tâm Tâm rốt cuộc chịu nổi, khoái cảm ngừng ồ ạt kéo đến, phát ra tiếng rên sung sướng. Bạch Bằng Triển như còn chưa đủ, lần lại lần mà dẫn dắt Liễu Tâm Tâm đạt tới cao trào, tiếng thở dốc và rên rỉ của họ ngừng quanh quẩn trong gian, theo đuổi giác quan của mình lên tới đỉnh cao khoái cảm vô tận. . . . . .

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      6.1

      Sáng sớm, Liễu Tâm Tâm bị tạp bên ngoài làm phiền ngủ được, vừa mới mở mắt ra, lại phát hôm nay ánh mặt trời vô cùng chói mắt. Nàng vui vẻ rời khỏi giường, muốn ngày tốt đẹp lại phí phạm ở giường.

      Ngay khi nàng nghĩ như vậy, Bạch Bằng Triển đột nhiên ôm lấy nàng.

      “Chào buổi sáng. . . . . .” vùi đầu vào mái tóc như mây của giai nhân. Thơm quá. . . . . . Liễu Tâm Tâm cảm thấy ngứa ngứa, nhịn được bật cười. Đêm qua nàng ở lại qua đêm ở nhà Bạch Bằng Triển. Hai người vốn muốn nghiêm chỉnh xem mấy bộ phim, yên bình vượt qua buổi tối cuối tuần, thể tưởng được bộ cuộn phim còn xem xong, hai người lại lôi nhau lên giường.

      “Tóc em thơm quá. . . . . .” Bàn tay to của Bạch Bằng Triển bắt đầu xấu xa hoạt động. Buổi sáng rất thích hợp để thương người phụ nữ của mình. . . . . . Tìm đến bộ ngực mềm mại của giai nhân trong lòng, khát vọng của Bạch Bằng Triển với Liễu Tâm Tâm lại càng thêm nồng nàn hơn. vĩnh viễn cũng chưa thấy đủ với ngọt ngào này. . . . . .

      được!” Nhận thấy được ý đồ của , Liễu Tâm Tâm vội vàng ngăn cản. Ngày tươi đẹp đầy ánh nắng như vậy đương nhiên phải dậy để hoạt động, tuyệt đối thể lãng phí thời gian ở giường!

      được! Liễu Tâm Tâm ra sức chống cự, cố gắng muốn thoát khỏi ma chưởng của . Đáng tiếc, Bạch Bằng Triển hề để ý tới phản đối của nàng!

      “Ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, lại là chủ nhật. . . . . .” há mồm cắn lấy vành tai nàng, chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp qua lại, cảm giác tê dại làm cho nàng run rẩy.

      bướng bỉnh gặm cắn bả vai mịn màng của nàng, ngứa quá, lại có chút khiêu khích. . . . . . Nàng thở hổn hển, cố gắng đấu tranh.

      được! Nàng kiên định!

      nghĩ là thời tiết hôm nay tốt lắm sao, ra ngoài chút tốt lắm ?” Nàng cố thuyết phục.

      tiếp tục nhào nặn bộ ngực đẫy đà của nàng, cảm giác tê dại lại từng trận kéo đến, làm cho nàng kìm lòng được mà kiều rên rỉ. Liễu Tâm Tâm cố gắng để cho lý trí tán loạn.

      Ông trời ơi. . . . . . tên này là khắc tinh của nàng! Nàng phải kiên cường! Tuyệt đối kiên trì tới cùng!

      “Ngày hôm qua người ta bị ăn hiếp mệt mỏi quá rồi. . . . . . Hôm nay tha cho em !” Nàng chọn kế điệu binh.

      lưu luyến tha, vừa hôn lên nụ hoa đỏ sẫm vừa đùa bỡn, làm cho giai nhân nhịn được, tiếng rên rỉ dâm đãng tràn ra bờ môi đỏ mọng.

      được! Người ta còn chưa có ăn bữa sáng, bụng rất đói. . . . . .” Cuộc tấn công của càng ngày càng mãnh liệt, nàng đầu hàng dần! Xong rồi xong rồi, nàng cũng sắp buông khí giới mà đầu hàng ! Làm sao bây giờ. . . . . .

      cho cùng!” Bạch Bằng Triển phút chốc ngẩng đầu lên, cười đến tà ác.

      “Cục cưng, bị em rao giảng như vậy, mới nhớ ra cũng là rất đói. . . . . . Thế nên, trước tiên cho ăn em chút . . . . . . Mấy tiếng có đồ ăn, là rất muốn em. . . . . .” Dứt lời, tay đột nhiên dò xét nụ hoa mẫn cảm của giai nhân, dùng sức mơn trớn, Liễu Tâm Tâm né tránh được, chịu đựng khoái cảm khác thường, nhanh chóng lên đỉnh mãnh liệt.

      “A. . . . . . Dừng tay lại! Em. . . . . .” Nàng thua rồi! Trong buổi sáng sớm tươi đẹp, dào dạt ánh mặt trời ấm áp này, Liễu Tâm Tâm như là bữa sáng của , bị ăn sạch hoàn toàn!

      Liễu Tâm Tâm ngồi xổm trước giá đựng đĩa CD, nhìn thấy chồng đĩa CD rực rỡ muôn màu của Bạch Bằng Triển, chuẩn bị chọn ra chiếc đĩa thích hợp cho bữa sáng muộn màng.

      “Lấy cái này .” Bạch Bằng Triển chỉ vào cái CD.

      “Được.” Bật nhạc lên, Liễu Tâm Tâm chạy vào phòng bếp.

      Bạch Bằng Triển tò mò theo sát phía sau, “Trong tủ lạnh có gì, em muốn nấu gì?” Chỉ còn ít cà rốt, hành tây, rau dưa, mấy quả trứng cùng ít pho mát mà thôi, thứ đồ tốt nhất còn lại là bánh mỳ. rất khó tưởng tượng, này có thể biến ra được chiêu gì mới mẻ?

      nên nhiều lời!” Phòng bếp là thiên hạ của phụ nữ, đàn ông nên lắm mồm. Liễu Tâm Tâm rất nghiêm túc ra lệnh.

      có thể giúp gì ?” Nhìn hồi, Bạch Bằng Triển nhịn được mở miệng. Quay đầu nhìn , liếc mắt cái, Liễu Tâm Tâm cực kỳ tao nhã , “Pha cà phê !” Dùng máy để pha cà phê rất dễ, chỉ cần đừng cho nhiều đường quá vào cà phê là được. Nhìn thấy ra vẻ mặt chỉ huy, Bạch Bằng Triển khỏi cảm thấy thú vị. Ngẫu nhiên để cho phụ nữ chỉ huy chút cũng tệ. . . . . .

      bao lâu, bàn ăn đặt đĩa trứng rán thơm ngon, bánh mỳ nướng toả hương thơm ngào ngạt, còn có rau xào với thịt hun khói nữa. Hơn nữa còn có cà phê thơm nồng, sau hồi mà có từng đấy mòn.

      là lợi hại!” Bạch Bằng Triển vỗ tay.

      “Ha ha ăn xem có thích hay .” Liễu Tâm Tâm mỉm cười.

      “Ăn ngon lắm!” Bạch Bằng Triển khâm phục nhìn Liễu Tâm Tâm, thể tưởng tượng được nũng nịu này lại nấu ăn tồi chút nào.

      Quả nhiên con mắt tốt! Liễu Tâm Tâm cao hứng nở nụ cười.”Chờ chút!” Lập tức lại vào phòng bếp cầm chút hoa quả ra, bày ra bàn.

      Hai giây sau, Liễu Tâm Tâm lại chạy đến phòng bếp cầm nước chanh đến.

      phải là em thấy nước chanh rất ngọt sao?” Bạch Bằng Triển bối rối nhìn Liễu Tâm Tâm, tò mò hỏi.

      “Chính là như vậy, nhưng có điều, như thế mới là bữa sáng chất lượng được!” Liễu Tâm Tâm như là chuyện đương nhiên. Đáng tiếc thiếu hoa. . . . . . nhưng cũng thể mua hoa bây giờ được, nàng đành phải chấp nhận.

      Con người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. . . . . . Bạch Bằng Triển bật cười nghĩ. Nhưng lại thích như vậy. Nhìn thấy Liễu Tâm Tâm tao nhã ngồi xuống, Bạch Bằng Triển đột nhiên cảm thấy như mình vĩnh viễn thể hiểu hết này.

      “Em hỏi việc được .” Ăn đến nửa, Liễu Tâm Tâm xiên trứng rán, cười đến thực ngọt ngào nhìn Bạch Bằng Triển.

      “Làm sao vậy?”

      “Có thể hỏi được ?” Liễu Tâm Tâm cười hì hì.

      “Vì sao lại hỏi như vậy?” Bạch Bằng Triển Liễu Tâm Tâm muốn hỏi việc gì mà lại ấp a ấp úng như vậy.

      trả lời em trước .” Liễu Tâm Tâm làm nũng.

      “Em muốn hỏi cái gì? Cũng đừng nên hỏi vấn đề quái dị gì đấy. sợ nhất việc bị nữ hỏi vì sao lại thích ta đấy.” Bạch Bằng Triển mở ra vui đùa.

      Câu này lại cũng là câu Liễu Tâm Tâm muốn hỏi. Nghe thấy bạn trai như vậy, liền dám mở miệng . nghĩ tới chính mình làm cho bạn vui, Bạch Bằng Triển còn mở miệng, “Sao còn hỏi ?”

      “Em quên vừa mới muốn hỏi cái gì rồi.” Liễu Tâm Tâm miễn cưỡng tươi cười.

      “Thừa lúc còn nóng ăn —— trứng lạnh ăn được, bên trong em có thêm pho mát đấy.” Liễu Tâm Tâm cố gắng làm cho mình thoạt nhìn như vui vẻ, nhưng thâm tâm vẫn trầm xuống, trầm xuống, chìm đến tận đáy cốc. Lại lần nữa, nàng biết tình đôi lứa là khó hiểu như thế, cũng lại lần nữa mất tin tưởng với mình.

      Mùi vị của tình tựa như ngồi ở hai đầu bập bênh, chợt lên chợt xuống. . . . . .

      ~~~~~ Vficland.info ~~~~~

      Hôm nay khí trong công ty là nặng nề. Rất nhiều nhận viên đều bày ra bộ mặt siêu cấp u ám, đặc biệt là Liễu Tâm Tâm. Nguyên nhân phải là vì , đều là bởi vì vị nữ minh tinh Nhật Bản đặc biệt mời đến kia quá khó chiều .

      Cả công ty chỉ có Liễu Tâm Tâm tinh thông tiếng Nhật, cho nên phải tiếp đãi; chỉ là có mấy người có thể chịu được những đòi hỏi như vậy của diva. đầu tiên ngại nơi này khí tốt, làm cho của làn da xấu . Cho nên mọi người chạy nhanh tìm trung tâm chăm sóc da tồi để cho ta chăm sóc da. Sau đó cảm thấy đồ ăn quen, người cơm có sức công tác. Cho nên công ty đành phải tìm vài nhà hàng cao cấp Nhật Bản làm cơm cho ta ăn. tại còn phòng khách sạn của tốt, làm cho giấc ngủ ngon. Cho nên công ty quyết định ——

      Bệnh thần kinh, hợp đồng đều ký rồi, mơ tưởng công ty lại đổi phòng !

      Cho nên Liễu Tâm Tâm cùng người đại diện Hiroshi Fujiki của nữ minh tinh Nhật Bản vừa uống cà phê, thuận tiện“よいよい” ( yoi yoi = tốt tốt) bàn bạc chút về những hành vi của diva.

      “Furiki tiên sinh, cà phê có hợp ý của ngài ?” Bày ra nụ cười ngọt ngào siêu cấp chuyên nghiệp, Liễu Tâm Tâm tao nhã mở miệng .

      “Liễu tiểu thư quả nhiên có thú thưởng thức phi phàm, cà phê này uống ngon . Cám ơn.” Người đàn ông Nhật Bản đa lễ, Fujiki tiên sinh ngừng gật đầu.

      Đàn ông Nhật Bản rất thích thưởng thức mỹ nhân, ông Furiki lớn mật nhìn chăm chú nàng. Mặc dù ở Nhật Bản, nhưng cũng cực khó mà gặp được mỹ nhân hội tụ đủ duyên dáng mà lại mang khí chất cổ điển của giống như Liễu Tâm Tâm, càng đến nàng lại có thể phát ràng tiếng Nhật. Nghe nàng chuyện, say nửa. . . . . .

      “Mấy ngày nay ở Đài Loan quen chưa?” Liễu Tâm Tâm nhấp ngụm cà phê, khách khách khí khí hỏi.

      “Đương nhiên.” Hiroshi Fujiki gật đầu chút, trong lòng vẫn thầm tán thưởng vẻ đẹp của Liễu Tâm Tâm như trước.

      “Người Đài Loan thân thiện, tôi rất vui.”

      “Như vậy, tôi nghĩ chúng ta có thể đến chuyện tiểu thư Tao Momoko đưa ra cầu đổi phòng rồi.” Liễu Tâm Tâm ngoài mặt ngoài nhàn nhã mở miệng, trong lòng kỳ là bốc hỏa lớn đến chịu được! Nếu vì duy trì hình tượng, nàng sớm chửi ầm lên rồi.

      Tên giặc lùn, cái mũi , đôi mắt , cái miệng , lòng dạ hẹp hòi keo kiệt,. . . . Liễu Tâm Tâm mỗi lần nhìn thấy Tao Momoko kia thầm mắng ít nhất vài lần, hoàn toàn quên chính mình cũng có phần tư huyết thống Nhật Bản.

      “Liễu tiểu thư, về điểm ấy, tôi cảm thấy có lỗi.” Fujiki thiệt tình . cũng dự đoán được Tao Momoko lại khó chiều như vậy. Tuy rằng Tao Momoko luôn luôn khó chiều, nhưng là rất ít khi làm loạn khi ký kết hợp đồng như vậy. Lần này cố tình gây như vậy, cũng phá huỷ hết hình tượng của .

      “Như vậy, có thể phiền Fujiki tiên sinh hộ với tiểu thư Tao Momoko câu được ?” Người đại diện thoạt nhìn thực thành tâm thành ý , khiến Liễu Tâm Tâm cũng chỉ dám lịch cầu nội bộ bọn họ tự dàn xếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :