1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      29. Ngày Thứ Hai Mươi Hai 1


      Tiết trời giữa tháng tư, thay đổi thất thường, mới phút trước nắng chang chang, chừng giây sau đổ mưa phùn rồi.



      Lâm Ngạn đút tay vào túi quần, cà lơ phất phơ lang thang phố. Rất nhiều thế lực đen trong thành phố này đều thuộc về ta, nhất là địa bàn mới giành được gần đây, là béo bở, bao gồm vô số quán bar, sòng bạc, nếu quản ngon, nó biến thành vốn khởi nghiệp của ta.



      Tuy ta còn trẻ nhưng nhìn xa trông rộng vô cùng.



      Cứ tiếp tục sống thế này tuyệt đối phải điều ta hi vọng, tuy có đám đàn em mỗi ngày đằng sau coi ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó nhưng dẫu sao cũng quang minh chính đại.



      Thậm chí người ta nhắc đến còn khinh thường nhổ nước miếng, , hừ! Đồ du côn!



      ta phải Vân Quang Phương, muốn sống kiểu được chăng hay chớ thế này, ta có trí tuệ có tầm nhìn cũng có dã tâm, quan trọng hơn là, ta cam lòng sống trong bóng tối cả đời.



      Lâm Ngạn ngẩng đầu nhìn mặt trời bị mây đen che khuất, biết sắp mưa rồi.



      Bước nhanh về nhà, ta muốn về nhà mỗi ngày, thực tế ta có cảm giác gì với cái nhà này. ta ghê tởm Vân Quang Phương, hận thể khiến ông ta biến mất cả đời! Nhưng ta lại thể về.



      Mỗi lần Vân Quang Phương uống say mất hết tính người, chưa biết chừng mẹ ta lại bị ngược đãi nữa.



      ta sao hiểu được suy nghĩ của mẹ mình, cứ nhất quyết sống cùng với cái tên Vân Quang Phương bằng súc sinh này. tại ta cũng có khả năng cho bà cuộc sống sung sướng rồi, họ cần như trước nữa.



      Nhưng bất kể ta tốt xấu gì, mẹ ta đều kiên quyết theo Vân Quang Phương.



      là cố chấp! Trong mắt Lâm Ngạn thoáng chút châm chọc.



      Mưa bắt đầu giọt, lành lạnh, rơi người lại hề lạnh. Gió xuân quá ấm quá , cho dù mưa lạnh như thế cũng bị ủ ấm lên.



      Kỳ ta cũng cố chấp có thua gì, biết từ sau kiện đó Vân Thường né ta còn kịp mà vẫn buông xuống được.



      Cứ tưởng ta có thể cho Vân Thường cuộc sống tốt hơn, ai ngờ mới ra ngoài có chuyến, quay về cảnh còn mà người mất!



      bị Vân Quang Phương bán! Bán cho gã đàn ông hơn chín tuổi!



      Khoảnh khắc biết tin này, ta hận thể băm Vân Quang Phương thành trăm mảnh! Nếu có mẹ ta kéo, có lẽ bây giờ Vân Quang Phương thành nắm đất vàng rồi.



      ta biết mình xứng với nhưng trong lòng luôn có ảo tưởng, thậm chí sau khi mắt mù, trong lòng ta còn thoáng hưng phấn cách ám muội.



      Bởi vì như thế, hoàn mỹ như trước nữa, ta cũng càng an tâm mà tiếp cận , độc chiếm .



      Ngày hôm đó ta uống say song vẫn có ý thức, ta biết mình làm gì nhưng hề có ý định dừng lại.



      Nếu thuộc về ta rồi, có phải sau này rời khỏi ta? Có phải ta chút ?



      Cầu mà được quá khổ sở, khổ tới mức ta muốn mang theo trái tim đắng chát này nữa.



      Vì thế phóng túng buông thả bản thân, cho dù bị chống cự quyết liệt cũng dừng lại.



      ta biết, nếu hôm đó có Vân Quang Phương, chuyện này chắc chắn thành.



      ta cảm thấy may mắn, cũng có chút thất vọng. Lòng rất mâu thuẫn, biết rốt cuộc mình nghiêng về bên nào nữa.



      Chị, chị. chỉ lớn hơn ta hai tháng. muốn ta kêu là chị, tất cả mọi người đều bắt ta gọi là chị!



      Lâm Ngạn đẩy cửa, mang theo hơi lạnh vào nhà, qua phòng ngủ Vân Thường từng ở liếc vào trong cái. Bên trong có người ở lâu lắm rồi, mẹ ta cũng quét dọn, bụi bặm nhiều lắm.



      Bên trong còn có đồ đạc từng dùng, ngọn đèn bàn cũ kỹ, giường đơn chật hẹp…



      Tim Lâm Ngạn như bị bàn tay to bóp chặt, đau đớn, hô hấp cũng mang theo mùi máu tanh.



      Người kia… mạnh hơn ta, mạnh hơn nhiều lắm, gia đình giàu có, lại tiếng tăm, hơn nữa bây giờ họ kết hôn rồi, ta lấy cái gì mà giành với người đó?



      ta dựa vào vách tường loang lổ bùn sình, cả người bị rút cạn, bỗng nhiên mất hết sức lực.



      “Tiểu Ngạn, về rồi à?” Bà Lâm đẩy cửa phòng bếp ra, người bám mùi dầu mỡ “Lập tức ăn trưa liền đây, con đói ? Tủ lạnh có trái cây, ăn trước lót bụng .”



      Lâm Ngạn nhíu mày lắc đầu “Con đói, máy hút khói lại hư rồi? Ngày mai mua cái ?”



      Nhà này chỗ nào cũng cũ nát hết rồi, lúc ta kiếm được món tiền đầu tiên liền mua căn nhà, muốn mẹ ta dọn tới đó ngờ sao mẹ ta cũng chịu, nhất quyết để dành cho ta cưới vợ.



      Cả đồ điện trong nhà cũng cho ta mua, sợ ta tốn tiền.



      Mẹ ta rất tốt với ta, tốt tới gần như cưng chiều. ta rất cảm kích song cách nào hồi báo y như thế. Mỗi lần nhớ tới mẹ ta cùng Vân Quang Phương hết đánh rồi đập Vân Thường, cái cảm giác căm ghét lại trào dâng đè ép hết mọi tình cảm khác.



      cần, cần!” Con bỗng nhiên quan tâm làm bà Lâm đâm sợ, vội vàng xua tay “Tiền của con con cất , mẹ…”



      “Vân Quang Phương đâu?” Lâm Ngạn để bà ta tiếp, liếc nhìn phòng ngủ “Còn ngủ hả?”



      “Đâu có!” Bà Lâm cột lại tạp dề, lại quay vô bếp “Sáng sớm sau khi con ông ấy cũng rồi.”



      Vân Quang Phương giở trò gì? Chịu khó như thế. Lâm Ngạn cau mày suy nghĩ lát cứ cảm thấy có gì đó ổn, bất thường thế này tất có chuyện.



      Có điều ta mấy hứng thú với chuyện của Vân Quang Phương, cũng truy đến cùng, ăn qua quýt bữa trưa xong liền ra khỏi nhà.



      tại Vân Thường học chữ nổi nữa, có thời gian, ngày nào cũng ở bệnh viện với Lục Diệp, hai là Lục Diệp và Lục phu nhân đều phản đối học tiếp.



      Đằng nào bác sĩ cũng mắt có thể chữa khỏi rồi, tình huống này mà còn học chữ nổi chỉ khiến tâm trạng Vân Thường thêm tiêu cực.



      đưa em châm cứu.” Lúc Vân Thường muốn châm cứu, Lục Diệp cũng lóp ngóp bò dậy khỏi giường, muốn theo Vân Thường.



      Vết thương của hết đau rồi, dùng thuốc tốt nhất, bây giờ chầm chậm vấn đề gì nữa.



      cần, nghỉ cho khỏe .” Tuy Vân Thường giọng nhưng lại kiên định thể từ chối.



      Đối với việc kiên trì để đưa châm cứu, Lục Diệp bất lực. chỉ muốn xem quá trình điều trị của chút thôi, thế mà cũng đồng ý.



      Tuy Vân Thường dễ tính nhưng quyết định chuyện gì rồi khó mà thay đổi, Lục Diệp biết hôm nay cũng hết hi vọng đành thôi.



      Lại ngồi trở về giường cầm báo lên đọc, ngón tay lướt sột soạt “Vậy em về sớm chút.”



      Vân Thường dạ tiếng, mình qua phòng điều trị kế bên.



      “Hôm nay cảm thấy thế nào?” Viện trưởng đeo cặp kính lão, tay găm kim cực chuẩn.



      “Vẫn như cũ.” Giọng Vân Thường có vẻ gì thất vọng, cũng nôn nóng, vẫn bình tĩnh dịu dàng .



      “Lại chờ tiếp xem.” Viện trưởng tốt hay xấu, vừa đè ấn đầu Vân Thường vừa găm kim.



      Vân Thường dạ tiếng, nhắm mắt chờ châm cứu kết thúc.



      Lúc sắp xong, cửa phòng điều trị vang lên tiếng gõ, Lục phu nhân xách cái túi rón rén bước vào, quen nếp ngồi ghế kế bên quan sát.



      “Còn bao lâu mắt mới khỏi hoàn toàn?” Lục phu nhân chống cằm, hỏi viện trưởng.



      Viện trưởng chăm chú nhổ từng cây kim đầu Vân Thường xuống, bấy giờ mới đáp: “Chưa biết được, trung y chứ đâu phải tây y.”



      Lục phu nhân trề môi với ông, đứng dậy dìu Vân Thường “ thôi, mẹ dẫn con mua bánh bao ăn, gần bệnh viện đó, thơm lắm.”



      Vân Thường cười gật đầu “Dạ.” Bánh bao nhân thịt gà nấm hương hôm qua ăn ngon , nấm hương tươi mềm thịt gà thơm nức, bên trong còn có chút nước thịt nữa, cắn miếng là thơm nức mũi.



      Vân Thường chỉ cần nghĩ thế là ứa nước miếng. Vội vàng quàng tay Lục phu nhân, theo bà xuống lầu.



      Tiệm bánh bao này lớn, buôn bán lại cực kỳ thịnh vượng, Lục phu nhân dẫn Vân Thường tới trước quầy bánh bao, để ngồi xuống chỗ dành cho khách ăn sáng, còn mình chen vào mua bánh.



      Mùi bánh bao nồng nàn, Vân Thường ngồi ngoài tiệm chờ, chỉ cảm thấy mùi thơm bay vào mũi, chỉ chốc lát gọi con sâu tham ăn trong bụng bò ra.



      nuốt nước miếng, nhàm chán ngồi ở đó, lom lom chờ Lục phu nhân quay ra.



      Ngay lúc đó, Vân Thường chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, giọng Vân Quang Phương đột nhiên vang bên tai “Vân Thường, theo ba!”



      Vân Thường cả kinh, hất tay ông ta ra đứng dậy “Ông đến đây làm gì?”



      Giọng Vân Quang Phương rất , hình như cố ý đè nén gì đó, nghe đặc biệt trầm “Mau theo tao!”



      “Dựa vào đâu tôi phải theo ông, tôi và ông có quan hệ gì hết! Ông tránh ra!” Vân Quang Phương tới tìm tuyệt có gì hay! phải thiếu tiền là trốn nợ!



      Vân Thường lạnh lùng “Ông mà tránh ra, tôi kêu lên đó.”



      “Hết cách rồi.” Vân Quang Phương lầu bầu, đột nhiên bịt miệng Vân Thường như sét đánh ngang tai, liếc mắt ra hiệu với người trong bóng tối.



      Trước tiệm bánh bao người đông như nước, tất cả đều chen nhau muốn giành giật mua bánh bao trước, ai chú ý, mấy gã đàn ông kèm xa dần.



      Lục phu nhân xách túi bánh bao, chùi mồ hôi trán, chuẩn bị gọi Vân Thường về nhà, ngẩng đầu lên mới phát chỗ Vân Thường ngồi căn bản có người!



      Tim bà đánh bộp tiếng, bất chấp tất cả túm lấy người bên cạnh hỏi “Có nhìn thấy bé ngồi chỗ này ban nãy ? Cao lắm, tóc cuộn lên.”



      Người kia bực mình lắc đầu, đẩy Lục phu nhân ra tiếp tục chen lấn.



      ơi, muốn tìm cái chị vừa rồi hả?” bé rụt rè tới trước mặt Lục phu nhân, ngước mặt lên “Vừa nãy cháu thấy chị ấy bị mấy chú lôi ra đằng kia rồi!”



      Lục phu nhân run lên “Hồi nào vậy cháu?”



      bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ “Lâu lắm rồi…”



      Đầu Lục phu nhân vang lên tiếng nổ, trong óc trắng xóa, móc điện thoại ra gọi cho thượng tướng Lục, run giọng “ Lục, có chuyện rồi…”
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      30. Ngày Thứ Hai Mươi Hai 2


      Lục Diệp ngồi dựa vào đầu giường lật báo quân giết thời gian, thỉnh thoảng lại giở cổ tay lên xem đồng hồ.



      Lâu vậy rồi sao chưa châm cứu xong nữa? Chẳng lẽ mắt lại bị cái gì? bực bội bỏ báo xuống, trở mình xuống giường, đẩy cửa ra ngoài.



      Cửa phòng tiểu phẫu đóng chặt lắm, Lục Diệp còn nhớ Vân Thường muốn thấy châm cứu, đành len lén bám bên cửa nhìn vào trong.



      Bên trong chỉ có hai ba bác sĩ trẻ ngồi giường thảo luận gì đó, nhìn rất kịch liệt. Lục Diệp chưa chịu thôi lại hé cửa rộng thêm chút, ánh mắt sắc bén quét khắp các góc phòng, vẫn thấy bóng Vân Thường đâu.



      đâu rồi? Lục Diệp hơi nghi hoặc. Bình thường Vân Thường ra ngoài, chỉ có buổi trưa mới xuống sân dưới dạo với mẹ , phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh.



      Lục Diệp lặng lẽ đóng cửa phòng lại, cau mày dựa vào tường hành lang, cứ cảm thấy có gì đó ổn. Mẹ có đây, Vân Thường cũng có.



      Phòng bệnh bình thường ồn ào hình như chỉ thoáng chốc là trống trơn. Lục Diệp gãi mớ tóc mới dài ra chút, chậm rãi tới phòng viện trưởng.



      “Vợ cháu? Theo mẹ cháu mua bánh bao rồi, chưa về nữa hả?” Viện trưởng ngẩng đầu khỏi đống phim X-quang, ánh mắt lướt từ cái kính lão tới người Lục Diệp “Vết thương của cháu hồi phục khá lắm, ngày mai đại khái có thể ra viện rồi.”



      “Dạ.” Lục Diệp sờ sờ ngực mình, tâm trạng bực bội vì tìm thấy Vân Thường nhờ câu của viện trưởng mà tiêu tan ít, gật đầu với viện trưởng liền ra khỏi phòng làm việc của ông.



      vốn dự định, những ngày nghỉ phép còn lại có thể dẫn Vân Thường chơi chuyến. Tuy ở trong quân quanh năm nhưng nhờ đồng đội ở khắp năm châu bốn bể ban tặng, cũng biết ít chỗ có phong cảnh đẹp.



      Kết quả lần bị thương phá hủy mọi kế hoạch của , trừ nằm giường dưỡng thương ra chẳng làm gì được. Đành để lần sau bồi thường cho Vân Thường vậy.



      Trong mắt Lục Diệp thoáng chút nuối tiếc, có điều hai người ở nhà cũng tốt, có thể thấy mọi lúc mọi nơi, cũng bị người ngoài làm phiền.



      Lục Diệp quay về phòng, nhàm chán quá liền rót ly nước nóng cầm tay, mở ti vi, chẳng có tiết mục gì làm hứng thú hết. Lục Diệp ấn bừa remote, trong lòng oán giận mẹ triệt để.



      Biết hai người chỉ ở chung được có chừng đó thời gian còn dắt vợ chạy! là, sau này cho Vân Thường với bà nữa!



      nghĩ, điện thoại đặt ở đầu giường đột ngột đổ chuông, Lục Diệp cầm lấy xem, là ba .



      “Lát nữa có người đem bữa tối tới cho con, tối nay Vân Thường với mẹ con qua đâu, con tự lo .”



      tới? Tại sao? Lục Diệp siết điện thoại “Có chuyện?”



      “Ở bệnh viện thoải mái, ở nhà ngày.”



      Giọng thượng tướng Lục hơi khàn, nghe vào tai Lục Diệp cứ kỳ kỳ, cảm thấy chuyện đơn giản như thế.



      Còn muốn hỏi nữa, thượng tướng Lục ngắt điện thoại.



      “Đừng khóc.” Thượng tướng Lục lau nước mắt cho Lục phu nhân, ngón tay thô ráp, sờ mặt Lục phu nhân ram ráp, thô kệch đặc trưng của đàn ông.



      “Đều tại em.” Lục phu nhân luôn kiên cường, mới chốc sắp suy sụp, nếu phải bà cố chấp dẫn Vân Thường mua bánh bao con bé cũng bị bắt . Nếu có nguy hiểm gì, đừng Vân Thường, cửa ải Lục Diệp bà qua cũng nổi.



      “Được rồi, khóc cũng vô ích, đừng khóc nữa, nhìn phiền lắm!” Thượng tướng Lục xưa nay biết chuyện nhàng, cách quan tâm của ông hơi kỳ cục gượng gạo. Nếu phải sống với nhau bao nhiêu năm rồi, chắc ông làm Lục phu nhân tức chết.



      “Chỗ đó hẳn là có camera giám sát, tìm người xử trí rồi, cũng thông báo với đội cảnh sát hình . Đội trưởng là lính cũ của , em yên tâm, nếu như vậy mà còn tìm thấy người bọn họ cũng khỏi cần làm nữa!”



      Đôi mắt thượng tướng Lục sẫm lại, cặp mắt già nua sáng ngời, giảm sắc bén theo năm tháng.



      Lục phu nhân , chỉ cầm khăn tay cúi đầu, lại chảy nước mắt.



      Mỗi giây mỗi phút chờ đợi đều là cực hình, thượng tướng Lục cai thuốc lá lâu cũng móc ra hút, hết điếu này đến điếu khác, có lúc nào ngừng, Lục phu nhân cũng chẳng cản ông như mọi ngày nữa.



      Thư phòng toàn mùi khói, trong giây phút khẩn trương này, tâm trạng con người đặc biệt cáu kỉnh.



      Đêm khuya dần, nhiệt độ xuống rất nhanh, bên ngoài lạnh căm căm, người đường đều co cổ, ra sức kéo cổ áo mình lên, vội vội vàng vàng về nhà.



      Trong kho hàng đổ nát lâu ở phía bắc thành phố, miệng Vân Thường bị nhét khăn tay, chỉ biết mở to mắt, siết chặt hai tay, nghe Vân Quang Phương trả giá bán lần nữa.



      giá thôi, hai trăm ngàn!” Vân Quang Phương thò hai ngón tay, chịu nhượng bộ.



      được!” kẻ khác lắc đầu, người gã gầy quắt, lưng hơi gù, nhìn càng loắt choắt. Cái mặt dài ngoẵng gắn hai con mắt ti hí, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, nhìn là biết gian manh rồi.



      “Ả bị mù, lại phải tơ, quá đắt, bây giờ tơ mới nhiều tiền!”



      Vân Quang Phương trợn mắt “Mày nhìn chưa! Mặt con tao đẹp số đó! Với lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng, nếu kẹt tiền tao nỡ bán đâu!”



      Tên kia trợn trắng mắt, khinh bỉ “Ông , xem ông kia, bọn này cần đại học nổi tiếng với nổi làm cái gì? Đằng nào cũng quăng vào núi làm vợ người ta, là phụ nữ, đẻ được con là được!”



      rồi gã quay đầu nhìn Vân Thường.



      Bây giờ khuya lắm rồi, trong kho chỉ thắp hai ngọn nến, dưới ngọn lửa lập lòe sắp tắt, Vân Thường mặt mũi thanh tú, môi hồng răng trắng, cả người toát ra hơi thở đặc trưng của người có học, cho dù bị trói nhếch nhác đất, cũng có vẻ đẹp riêng.



      Gã kia nuốt nước miếng, mắt thoáng tham lam.



      Gã buôn người bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy đàn bà đẹp thế, hơn nữa như những ả chạm vào được, ả này hết non rồi, bị ngủ lần với mấy lần có gì khác nhau!



      Vân Quang Phương lăn lộn sòng bài nhiều năm nay, rèn luyện được bản lĩnh ngó mặt đặt tên, vừa thấy sắc mặt gã này, còn biết gã nảy ý định gì với Vân Thường sao.



      Đảo mắt, kế mới nảy sinh.



      “Sao nào, con tao có phải mỹ nhân hạng nhất .” Vân Quang Phương bĩu mồm “ phải tao dóc, mấy thằng ranh chung quanh nhà tao có đứa nào thích nó! Vầy , tao thấy mày cũng thành , trăm năm chục ngàn, thể ít hơn nữa!”



      Tuy gã kia thèm khát nhan sắc của Vân Thường nhưng trăm rưỡi quả quá nhiều, dân bần cùng nhiều lắm bỏ ra năm ngàn mua vợ, mười lăm ngàn có là tiên giáng trần cũng có người muốn!



      Có điều… đưa đến mấy vùng nghèo mạt được có thể đưa đến hộp đêm! Gã biết ít quản lý mấy hộp đêm cao cấp, mấy nhà đó có hậu trường kha khá, chỉ cần vào đó đừng mơ ra!



      Gã sờ cằm, lộ vẻ khó xử “ được, trăm rưỡi được! Tôi cũng hơi đâu mồm mép với ông, trăm ngàn! Được được! được tôi dẫn người ngay!”



      Mới… lát bị giảm phần ba giá, Vân Quang Phương xót ruột thôi, nhưng bán người dù sao cũng là phạm pháp, mặc dù đó là con lão.



      Nếu bỏ lỡ người mua này, chẳng biết đến chừng nào lão mới bán được nó ! Đằng nào cũng là tiền trời rớt xuống, ít ít! Huống chi bé kia đưa lão cũng ít.



      Nghĩ đến đó, Vân Quang Phương nghiến răng “Được rồi!”



      Nửa đêm, nhà họ Lục, đèn đuốc sáng trưng, người làm, cảnh sát hình , tài xế ra ra vào vào, vừa nhìn là biết nhà họ Lục gặp chuyện gì trầm trọng rồi.



      “Đó là ba Vân Thường!” Lục phu nhân chỉ vào màn hình máy tính, đột nhiên hét lên.



      sai được! Là ba con bé!” Bà đứng phắt dậy, mười ngón tay bấu lấy mép bàn, môi run rẩy, hiển nhiên tức giận cực độ “Là lão bắt Vân Thường !”



      Đội trưởng hình ngẩn người, dám hỏi nhiều, dám tỏ vẻ quá hứng thú với chuyện nhà của thượng tướng Lục.



      “Xác định được mục tiêu là tốt rồi! Thủ trưởng, phu nhân yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng bắt được tội phạm, tìm con dâu ngài về!”



      Thượng tướng Lục gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ông vỗ vai đội trưởng hình “Nhờ cậu đấy!”



      Lục Diệp nằm giường bệnh trằn trọc, sao hiểu được lý do tối nay Vân Thường đến bệnh viện. Vân Thường luôn luôn giữ lời, ràng trước khi còn với về sớm mà, nguyên nhân đặc biệt gì làm nuốt lời chứ?



      vậy điện thoại cũng gọi được. Lục Diệp bóp điện thoại, dựa vào đầu giường ngồi dậy. Lại bấm số Vân Thường, vẫn tắt máy.



      cau mày, đầu óc theo thói quen khi nhận nhiệm vụ phân tích tình hình đối phương, bắt đầu phân tích vấn đề.



      Bình thường mà , nếu có tình huống đột xuất, nhất định là do mẹ , có khả năng bỗng dưng nổi hứng kéo Vân Thường tụ họp này nọ, nhưng lần này gọi điện thoại cho là ba !



      Cái này có vấn đề, ba xưa nay quản mấy chuyện này, toàn bộ mặc mẹ thu xếp hết, lần này lại phá lệ. Với lại mẹ trước giờ giấu được người nhà chuyện gì, có gì thú vị mà gọi điện cho mới lạ đó!



      Tim Lục Diệp từ từ đập dồn, là nòng cốt trong đội đặc chủng, chẳng những bản lĩnh phải làm mọi người khâm phục, đầu óc còn phải linh hoạt hơn người bình thường mới được.



      Màn hình điện thoại còn sáng, rạng sáng rồi. Vân Thường rời gần sáu tiếng rồi.



      Ngực Lục Diệp nặng nề đáng sợ, cảm giác bất an như ngọn lửa rừng rực, vùng vẫy muốn xông ra ngoài.



      Đột nhiên, quăng điện thoại ra sau, nhảy xuống giường! Vết thương chưa kịp lành bị kéo đau nhói, cũng bất chấp.



      Đẩy cửa chạy ra ngoài, đồng phục rộng thùng thình bị gió thốc lên, cả người lạnh buốt, Lục Diệp run lập cập.



      Cản chiếc xe chạy về nhà họ Lục, ánh mắt Lục Diệp lạnh lẽo, hàng lông mày đẹp nhíu chặt. Tốt nhất… đừng có ai gạt .
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      31. Ngày Thứ Hai Mươi Ba 1


      “Lục Diệp?! Sao con lại về rồi?!” Khóe mắt Lục phu nhân vương nước, sửng sốt nhìn con đẩy mọi người ra tới, trong lòng lộp bộp.



      “Vân Thường đâu?” Đôi mắt đen sẫm của Lục Diệp nhìn Lục phu nhân chớp “Vân Thường đâu rồi?”



      “Mẹ… phải mẹ bảo con ở yên trong bệnh viện à, sao con…” Lục phu nhân lắp bắp nên lời. Ánh mắt con hung tàn, như lưỡi kiếm bén đâm thẳng vào tim bà, tiếng động lên án bà sơ ý.



      “Vân Thường ở đâu?” Nháy mắt trong mắt Lục Diệp gợn lên cuồng phong ngập trời, tình cảm dồn nén buổi tối phun trào, cơ hồ ép đôi mắt đen nhánh kia đỏ lên!



      Lục phu nhân hoảng hốt trước ánh mắt của , tự giác lùi lại bước, nước mắt vừa ngừng lại rớt xuống.



      “Con làm gì đó? Làm phản hả?” Thượng tướng Lục kéo Lục phu nhân ra sau lưng, sầm mặt nghiêm giọng: “Vân Thường bị ba nó bắt rồi.”



      Dứt lời, sắc mặt Lục Diệp tối sầm, gân xanh nơi thái dương nháy mắt nổi lên, nhảy nhót vặn vẹo, cơ bắp toàn thân căng cứng, như mũi tên lên dây, dường như giây tiếp theo bắn ra.



      Nhìn bộ dạng , sao thượng tướng Lục biết nghĩ gì, trừng mắt “Con đừng ầm ỹ nữa, ngồi yên trong nhà ! Vân Thường thấy đâu, mọi người sốt ruột kém gì con, nhưng giờ con ra làm gì? Làm loạn thêm hả?”



      Lục Diệp , chỉ nghiến răng, tiếng răng nghiến ken két vang lên trong phòng khách căng thẳng, nghe đặc biệt hãi hùng.



      “Đừng nghiến răng!” Thượng tướng Lục chau mày quát. Lúc Lục Diệp tức quá hoặc căm hận quá độ hay nghiến răng, thượng tướng Lục thích cái thói xấu này của tí nào nhưng uốn nắn hơn hai chục năm vẫn sửa được.



      Đầu óc Lục Diệp lùng bùng, thượng tướng Lục nghe lọt. Vân Thường bị bắt cóc? Còn là ba nữa!



      Là lỗi của , nên đề phòng từ đầu! Ba Vân Thường có thể bán cho chắc chắn chẳng tốt lành gì! nên nghĩ đến! Sao lại nghĩ tới chứ!



      Thình lình Lục Diệp lướt qua thượng tướng Lục xông lên lầu, mặc cho thượng tướng Lục quát mắng đằng sau đều ngừng lại!



      Khoanh tay chờ chết phải là cách giải quyết của , bất kể thế nào, tự mình tìm mới yên tâm được!



      Lục Diệp kéo tủ đầu giường, móc ra khẩu súng bắn tỉa lấp lánh ánh sáng lạnh băng, hàn ý trong mắt cơ hồ đóng băng tầm nhìn.



      Thượng tướng Lục cực kỳ phẫn nộ đối với hành vi xách súng chạy của con, nhưng ông còn cường tráng như hồi thanh niên nữa rồi, cho dù Lục Diệp bị thương ông vẫn đuổi kịp .



      Đành trơ mắt nhìn Lục Diệp nhảy lên chiếc xe việt dã dũng mãnh, biến mất khỏi tầm mắt ông như làn khói.



      “Thằng khốn! Đúng là khốn nạn mà!” Thượng tướng Lục tức thở hồng hộc, hồi trẻ tính ông cực kỳ nóng nảy, già rồi mới thu lại bớt, hôm nay bị Lục Diệp kích nhất thời bùng nổ.



      “Xem nó giống cái gì! Lớn chừng đó rồi!” Ngọn lửa lập lòe trong mắt thượng tướng Lục, tiện tay cầm chén sứ bàn hung hăng quăng xuống đất!



      mình nó lo lắng thôi chắc? thế mà được à! Em xem ánh mắt nó vừa rồi kìa? Chúng ta là kẻ thù của nó hả?!”



      Được rồi, bị Lục Diệp ầm ỹ như thế, lửa giận vì Vân Thường bị bắt hắt cả lên người .



      , bớt nóng!” Lục phu nhân lôi thượng tướng Lục ngồi xuống sofa, vỗ ngực cho ông bớt giận, “Tại Lục Diệp sốt ruột quá mà, lúc này còn so đo với nó cái gì! là!”



      Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thượng tướng Lục có tức giận ngập trời cũng trút được lên người Lục phu nhân, đành ngồi nguyên tại chỗ thở phì phò.



      “Ngâm bình trà, lấy tách mới qua đây.” Lục phu nhân gọi người làm, xoa xoa huyệt thái dương của mình, chùi nước mắt còn vương mặt, dựa vào vai thượng tướng Lục, “Được rồi, đừng giận nữa, tìm được Vân Thường mới quan trọng.”



      Thượng tướng Lục nặng nề thở hắt ra, tiếp nữa.



      Lục Diệp biết tại cầm súng hợp quy định nhưng lo lắng nhiều được, giờ chỉ muốn nắm chắc từng giây từng phút tìm cho được Vân Thường!



      “Yên tâm , Lục, bao người em!”



      “Lục Diệp? Được! Chuyện !”



      “Fuck! Diệp yên tâm! Chắc chắn tìm được chị dâu!”





      Gọi vô số cuộc điện thoại, người có thể nhờ đều tìm hết, nhưng vẫn lo! Lo muốn chết!



      Cái lão bằng súc sinh kia có ngược đãi ? Giờ ăn cơm chưa? Có đói ? Có lạnh ?



      Lục Diệp đỏ mắt, lái xe chạy như điên ra ngoài đường vành đai số ba [10], vừa rồi ba gọi cho , Vân Thường bị bắt ra ngoại ô, địa chỉ cụ thể giờ còn điều tra.



      Cho dù lật từng tấc đất lên cũng được! Chỉ cần tìm được , trả cái giá lớn mấy cũng hề do dự!



      Chiếc hummer đen gầm rú, như tia chớp đen, khí thế xộc lên mây, mạnh mẽ như có thể rạch nát bóng đêm dày đặc này…



      Vân Quang Phương ở nhà? lý nào?



      Nhiều năm qua có thể Lâm Ngạn rành con người Vân Quang Phương quá đỗi, tuy lão khốn nạn nhưng nếu bị người đòi nợ, tối nào nhất định lão cũng về nhà.



      Chẳng phải lão có trách nhiệm gì với gia đình mà là lão sợ chết, ở bên ngoài ngủ được, sợ ai thừa lúc lão ngủ say mà giết chết lão.



      Lâm Ngạn trào phúng nhếch môi, tưởng mình là nhân vật nào? Ai mà để ý cái mạng hèn của lão!



      Lâm Ngạn trở mình, quấn chăn kín mít, biết tại sao cứ cảm thấy tối nay đặc biệt lạnh.



      ta nhắm mắt, chuẩn bị ngủ đột nhiên điện thoại thình lình đổ chuông, nghe đặc biệt chói tai. Lâm Ngạn chộp lấy điện thoại, bực mình a lô tiếng.



      Ngạn, ở nhà à?”



      Lâm Ngạn ghét nhất là ngủ mà bị phá, những lúc đó thái độ cực kỳ ác liệt, “Có chuyện ! chuyện biến!”



      “Vừa rồi em bar thấy Vân Quang Phương dẫn mấy tên lén lén lút lút, em sợ lão chọc họa gì cho nên báo riêng cho tiếng.”



      Lâm Ngạn cau mày “Dẫn ai?”



      biết, thấy , tối quá.” Đầu bên kia dừng chút, hình như hơi chần chừ “Có điều em mới nghe ngóng được, hình như Vân Quang Phương có liên lạc với Bọ Cạp!”



      Bọ Cạp là gã buôn người trong kho hàng, tinh quái gian trá, buôn người bao nhiêu năm vẫn bị tóm, dân đường phố đều gọi gã là Bọ Cạp.



      Đầu óc Lâm Ngạn nhanh chóng đảo vòng, chẳng trách mấy ngày nay Vân Quang Phương rộng rãi thế, hóa ra là móc nối với bọn buôn người!



      Có điều liên quan gì đến ta, Vân Quang Phương muốn chết mặc xác! Vân Quang Phương vào tù ta còn vui kia! Ước gì lão ngồi tù cả đời!



      Lâm Ngạn ngáp dài, bực bội: “Rồi rồi, …”



      chưa xong bị đầu bên kia cắt ngang “ Ngạn…” Người kia chần chừ, song vẫn cắn răng tiếp “Em nghe người Vân Quang Phương bán là mù…”



      Mí mắt Lâm Ngạn giật giật, lồm cồm bò dậy “ tiếp!”



      “Em cảm thấy ổn lắm, liệu… Ngạn, phải lão bán chị lần rồi sao, với lại em nghe tối nay hình như nhà họ Lục tìm người nào đó, em nghĩ…”



      Người kia nuốt nước miếng, nghe hơi thở Lâm Ngạn đột nhiên nặng nề, có chút thấp thỏm. Bọn họ theo Lâm Ngạn lăn lộn, có ai biết, chị kế Lâm Ngạn là bảo bối của ta.



      lần cho xong!” Giọng Lâm Ngạn trở nên trầm tàn nhẫn.



      Người kia dám chần chừ, suy luận của mình lèo: “Có phải Vân Quang Phương định bán chị lần nữa ?”



      Con mẹ nó, Vân Quang Phương!



      Lâm Ngạn nghiêng đầu kẹp điện thoại, vội vội vàng vàng xỏ quần, khoác áo chạy ra ngoài.



      “Biết Vân Quang Phương đâu ?”



      “Biết, biết” Người kia đáp lịa “Em đặc biệt phái người canh chừng rồi, từ ngoại thành quay về, thẳng tới nhà Bọ Cạp ở phía sau Lãm Nguyệt rồi!”



      “Làm tốt lắm!” Mắt Lâm Ngạn lạnh băng, ta ngắt điện thoại, lái xe phóng tới nhà Bọ Cạp.



      Diệp! Đường vành đai hai, đằng sau bar Lãm Nguyệt! Có gian nhà thấp màu đỏ, ở chỗ đó!”



      Nhận được điện thoại Lục Diệp quay ngoắt đầu xe, thẳng hướng vành đai hai “Người em, cám ơn.”



      Thời gian trôi thêm giây, Vân Thường càng nguy hiểm thêm phần! Lục Diệp hận thể bay ngay tới phía bắc thành phố, cái cảm giác như trong chảo dầu sôi này khiến muốn phát điên!



      thể để rời khỏi bước nào nữa! giây cũng được! Ngực vừa căng vừa đau, biết do vết thương nứt ra hay do cái gì khác, mắt Lục Diệp đỏ ngầu, bắn ra ánh sáng khiếp người, nếu Vân Thường của bị tổn thương gì, muốn băm Vân Quang Phương làm trăm ngàn mảnh!



      “Đếm , đây là trăm ngàn.” Bọ Cạp đưa luôn vali tiền cho Vân Quang Phương, nghề của bọn chúng xưa nay có chuyển khoản, ở đâu cũng đưa tiền mặt.



      Vân Quang Phương cười hềnh hệch, ngồi chồm hổm nhổ nước miếng lên đầu ngón tay, cũng chê phiền, định đếm từng tờ !



      Có điều đếm được mười phút, lão mệt ra hơi, đành đóng vali lại, làm bộ yên tâm với Bọ Cạp: “Được rồi, tao tin mày! Người giao cho mày đó, sau này có quan hệ gì với tao nữa.”



      Bọ Cạp gật đầu, chỉ trông cho Vân Quang Phương mau mau.



      Vân Quang Phương cũng như ý nguyện của gã, xách vali tiền ngay, thèm liếc Vân Thường lấy cái.



      Vân Thường ngồi nền nhà lạnh cóng, tay chân đều bị trói, miệng cũng bị nhét giẻ, cảm giác gã buôn người lại gần mình từng chút , vừa phẫn nộ vừa sợ hãi với chuyện sắp xảy ra.



      “Ôi chao, sao Vân Quang Phương lại đẻ được đứa con đẹp thế này! Chậc chậc, đúng là mỹ nhân.”



      Gã cười nham nhở, vừa lột quần vừa ngắm nghía mặt Vân Thường.



      Dây nịt rớt xuống nền xi măng nghe leng keng, Vân Thường siết chặt nắm đấm, móng tay hơi dài cơ hồ cắm vào lòng bàn tay, ý đồ của gã này thể nào hơn được nữa, cho dù có chết cũng cho gã thực được!



      “Đừng nắm, đau lòng lắm.” Con mắt ti hí của Bọ Cạp đầy dâm dục.



      Gã đè nghiến Vân Thường muốn chống cự xuống, ánh mắt lượn lờ cánh môi đỏ thắm ướt rượt của “Cái miệng này… biết mùi vị ra sao đây…”



      Lăn lộn lâu ngày khiến Lâm Ngạn quá quen thuộc với mọi ngóc ngách trong thành phố này, lái xe trơn tru thẳng đường tới nhà Bọ Cạp.



      Xách súng xuống xe, đá văng cửa xông vào trong! Hôm nay ta quyết ý rồi, ai dám cản ta, ta bắn chết kẻ đó!



      Bầy chó to nuôi trong sân nhà Bọ Cạp hung tợn sủa váng lên, nghe trong đêm đặc biệt sởn tóc gáy, Lâm Ngạn thèm nhìn xông thẳng vào nhà.



      Cảnh tượng đập vào mắt cơ hồ làm mắt ta nứt ra, người ta chỉ dám lén thầm trong lòng bây giờ lại bị cái gã bẩn thỉu này đè dưới người, thiếu chút nữa là bị cởi sạch quần áo rồi!



      Máu nóng toàn thân bốc lên đầu, Lâm Ngạn nổi điên xông tới, tay xách Bọ Cạp lên, giơ chân đá Bọ Cạp còn chưa hoàn hồn vào góc tường, bất chấp tất cả bắn gã phát.



      “Lục Diệp… là sao?”



      ta lại gần Vân Thường, cởi áo khoác ra khoác vội lên người , bồng lên ôm riết vào lòng.



      Thiếu chút nữa… thiếu chút nữa…



      Nhưng còn chưa kịp , giọng nức nở của Vân Thường như chậu nước lạnh nháy mắt làm người ta lạnh ngắt từ đầu tới chân.



      Lâm Ngạn định thần lại, ấn gương mặt lạnh buốt của vào ngực mình, giọng gượng gạo song khó nhận ra tình nghĩa giấu trong đó “ phải ta, là tôi.”



      [10] Đường vành đai số ba ở Bắc Kinh được thông xe năm 1994, dài tổng cộng 48.3km, có tổng cộng 41 cầu vượt, là con đường cao tốc vòng thành phố Bắc Kinh.
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      32. Ngày Thứ Hai Mươi Ba 2


      Dứt lời, Lâm Ngạn phát cả người Vân Thường cứng đờ, ngay cả tiếng nức nở nho kia cũng như bị cái gì đó cắt đứt, đột ngột dừng lại.



      Tay Lâm Ngạn siết chặt, tim như bị động tác này của tổn thương, vụn băng nhè thân thể ta mà đâm, vừa đau vừa lạnh.



      Miệng đắng nghét, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, vất vả lắm mới rặn được câu “Yên tâm, tôi… tôi đưa chị về.”



      ta biết tin ta, thậm chí còn rất sợ ta. Là lỗi của ta, ta nhận. ta giải thích nhiều, bởi vì lúc đó quả ta có suy nghĩ xấu xa.



      Đại khái là trừng phạt , Lâm Ngạn cúi đầu nhìn Vân Thường co mình run rẩy trong lòng, ngực nặng nề như bị đoạt hết hơi thở.



      “Tôi đưa chị về nhà họ Lục.” Cánh tay Lâm Ngạn dùng sức, nhấc người Vân Thường lên, liếc mắt nhìn Bọ Cạp dở sống dở chết trong góc tường, nhấn mạnh thêm.



      Vân Thường chuyện, cứ thế co rúm trong lòng Lâm Ngạn, biết là vì sợ hay vì muốn chuyện với ta, chỉ lặng thinh, mặc Lâm Ngạn bồng ra khỏi phòng.



      Quả hãi hùng nhưng tới mức mất tiếng. Cả đời này gặp phải quá quá nhiều chuyện rồi, cho dù là chuyện như hôm nay trước đó cũng có.



      Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng vẫn đủ để tỉnh táo suy nghĩ. Tim Lâm Ngạn đập bên tai, thình thịch thình thịch, vừa nhanh vừa gấp, thậm chí còn nhanh hơn .



      ta hơi chậm, bước chân nặng nhọc, dường như trong lòng mang sức nặng của cả thế giới.



      Gió khuya rất lạnh, vừa ra khỏi cửa gió đập vào mặt Vân Thường, hơi lạnh thấu xương chui vào cơ thể . cắn răng để mình phát ra tiếng lập cập, khàn giọng câu đầu tiên kể từ khi thấy Lâm Ngạn tới giờ.



      thả tôi xuống, tôi tự .”



      Vân Thường biết nên cảm kích người này hay . Nếu hôm nay có Lâm Ngạn, mình muốn thoát thân là chuyện thể nào. Nhưng hễ nghĩ đến việc Lâm Ngạn từng làm như thế với , cảm kích trong lòng lập tức bị thống khổ và căm hận đập nát.



      “Mắt chị thấy, tiện.” Giọng Lâm Ngạn đổi, có ý định thả Vân Thường xuống. Cứ ôm tới trước.



      Lướt qua chiếc xe ta lái tới, bước chân hơi ngừng, do dự mấy giây cuối cùng vẫn tiếp.



      “Giờ này rất khó bắt xe, hơi lạnh, chị kiên trì lát.”



      Đến tột cùng vẫn bỏ được xuống, qua hôm nay, có lẽ mình còn cơ hội thấy nữa. Lâm Ngạn hạ ác tâm, cho dù biết rất lạnh vẫn cố chấp ôm .



      Lạnh quá, từ đầu đến chân đều lạnh, lạnh đến tim cũng run lên, Vân Thường cảm giác như hơi thở có cả vụn băng, dường như sắp đông thành trụ băng cứng ngắc.



      siết tay, hòng giữ lại chút ấm áp cuối cùng sắp tan trong lòng bàn tay.



      Như vậy được, thể bệnh được! Tuyệt đối thể! Tuy con còn chưa tới tháng nhưng toàn bộ hi vọng trong đời đều gửi gắm cả vào sinh linh bé bỏng này.



      Bản thân sao nhưng tuyệt đối thể làm con tổn thương!



      Vân Thường nhắm mắt, hình như lấy hết dũng khí toàn thân, dùng sức dựa vào ngực Lâm Ngạn.



      Động tác của làm cả người Lâm Ngạn run lên, tim thiếu điều vọt ra khỏi lồng ngực.



      Đây là lần đầu tiên chủ động lại gần ta từ sau vụ đó! Vì cử chỉ này, tối nay cho dù ta phải chết ở đây cũng đáng!



      Lâm Ngạn ôm riết lấy Vân Thường, mừng rỡ điên cuồng bốc lên tận trời cơ hồ làm ta chảy nước mắt. Đáng, rất đáng!



      “Vân Thường,” Đột nhiên ta gọi tên , giọng hơi run “Xin lỗi…”



      Vân Thường ngẩn ra, nháy mắt hiểu được ta gì. trả lời, phải muốn tha thứ cho ta mà là tim bị cuộc sống mài mòn trở nên ác độc cứng rắn rồi.



      Trong dự đoán, song tim vẫn đau hồi. Lâm Ngạn bồng Vân Thường vào bóng đêm, trơ mắt nhìn chiếc taxi hiếm hoi lướt qua bên cạnh.



      ta thích , rất thích.



      Từ , là người nổi tiếng trong đám bọn họ, chẳng những vì người ba xấu xa có tiếng mà còn vì thành tích và tính tình gần như hoàn mỹ của .



      giống như vầng sáng trong bóng tối, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người lớn.



      Gần như tất cả người lớn lúc dạy con đều nhắc tới tên Vân Thường, giọng điệu đó, hâm mộ có, ghen tị có, tiếc rẻ cũng có.



      Từ ta phản nghịch, bị thầy và phụ huynh khác tới cửa vô số lần, là loại trẻ đáng ghét nhất.



      Vân Thường luôn là bé ngoan xuất trong miệng mẹ ta, đương nhiên làm ta ghét thôi. Thậm chí ta còn ác ý nghĩ, nếu có ngày đụng phải đường, nhất định phải dằn mặt cho xem!



      Thế mà về sau, ta đụng tới mắt dính lấy người dời được phút nào.



      Lâm Ngạn vĩnh viễn quên tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thường. mặc áo len đan tay cổ cao màu hồng, trước ngực dùng len màu móc thành con nai con có sừng, hoạt bát lanh lợi.



      đường hoàng đứng bục giảng tự giới thiệu mình, , tớ là Vân Thường, Vân Thường trong vân tưởng y thường hoa tưởng dung [11]. Sau đó cười, dịu dàng, yên tĩnh, có tính phản nghịch đặc trưng của các bé tuổi dậy , như dòng suối mát lành mang chút ấm áp, vừa ngọt vừa xinh lại trong trẻo, nháy mắt thấm vào lòng Lâm Ngạn.



      Từ đó về sau, ta bắt đầu chú ý mọi lúc mọi nơi, thậm chí thói quen bản thân tự biết ta cũng mồn .



      Lúc căng thẳng sờ đỉnh đầu, gặp phải đề bài biết giải cắn đầu bút, lên lớp lịch sử ghét lén lút đọc sách môn khác…



      luôn đứng hạng nhất, rất có duyên với mọi người, đậu vào trường cấp ba tốt nhất thành phố…



      Nhưng ta có bản lĩnh theo lên cấp ba, ta bỏ học. Mới đầu là lăn lê con phố sau trường học, lúc may mắn thấy được , mặc đồng phục xanh đậm, cùng với mấy nữ sinh.



      Bất kể lúc nào ở đâu, ta đều có thể nhận ra đầu tiên trong đám đông mặc đồng phục hệt nhau, chính xác đến bản thân ta cũng kinh ngạc.



      Sau, cơ duyên trùng hợp suýt nữa làm ta phát cuồng, mẹ ta tái hôn, đối tượng chính là ba !



      ta thích chút nào, bọn họ cứ như thế kém dương sai thành người cùng hộ khẩu, mà , biến thành chị ta, chỉ lớn hơn ta hai tháng.



      Mù mờ thuở thiếu thời đến thầm lúc lớn, trái tim ta bị đoạn tình cảm thấy ngày mai này hại khổ hại sở, cho đến khi ta đánh cuộc tất cả cũng muốn moi hết bụng cay đắng ra.



      Lâm Ngạn bước từng bước, nghiêm túc mà chấp nhất, giống như con đường thầm bao nhiêu năm của ta, cho dù lại mệt lại lạnh, vẫn cố chấp bước .



      “Vân Thường,” ta căng thẳng nuốt nước miếng. , tất cả với ấy, bắt đầu từ ngày đầu tiên thích , hết tất cả cho nghe.



      “Tôi…”



      ta há miệng, vừa được chữ, trước mắt đột nhiên xẹt qua ánh đèn xe sáng choang, chói lóa làm mắt ta mở lên được. Cánh tay ta căng ra, định nhích qua bên nghe tiếng phanh xe khẩn cấp.



      Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít điếc tai. Tiếp đó, Lâm Ngạn chỉ cảm thấy trận gió lạnh ùa tới, giây sau, người trong lòng bị kẻ nhào tới cướp mất.



      “Vân Thường…” Lục Diệp ôm cứng Vân Thường, miệng thào tên , dường như chỉ như vậy mới gửi được nỗi lo và đau lòng của bản thân vào lòng vậy.



      “Em sao rồi? Lão có hành hạ em ? Có đánh em ?” Lục Diệp trước giờ phải người lắm lời, lần này là lo lắng quá mức, từng vấn đề như bắp rang bắn ra bên ngoài.



      Nghe giọng Lục Diệp, bình tĩnh giả vờ cả đêm của Vân Thường tức tốc sụp đổ, suy cho cùng vẫn là phụ nữ, gặp phải loại chuyện này sao sợ cho được.



      ôm riết lấy cổ Lục Diệp, vùi đầu vào ngực , lặng lẽ chảy nước mắt.



      Ngực nhanh chóng ướt đẫm, khóc làm tim Lục Diệp run theo. Hận thể đau thay , thương tâm thay . Nhưng biết an ủi, chỉ đành dùng sức siết vào lòng mình, tẻ ngắt: “Đừng khóc, đừng khóc, đây, đây, ngoan…”



      Lâm Ngạn đứng đằng sau ngây ngốc nhìn Lục Diệp và Vân Thường, tim như bị kim đâm, đau nhói. Phải rồi, cần, cho dù ở đâu, lúc nào, cũng cần ta.



      Quá khứ kiên cường, có thể tự chống chọi tất cả, giờ, có chồng thương , cũng có người nhà mới, hình như ta… cách nào chen vào cuộc sống của được.



      “Chúng ta về nhà, khóc.”



      tha cho lão! Đừng khóc, lạnh ? Lên xe thôi.”



      “Nghe lời nào, đừng khóc nữa, em khóc khổ sở lắm…”





      Người đàn ông kia nhất định rất , an ủi vụng về như thế ngay cả ta cũng nghe ra được đau lòng chứa trong đó. Lâm Ngạn quay đầu, chùi mắt, loạng choạng xa dần.



      sống rất tốt, tốt hơn Vân Quang Phương, hơn mẹ ta, hơn ta, mà ta… cả đời này định sẵn chỉ có thể ở đằng xa lặng lẽ nhìn , mãi mãi… từ cho tới bây giờ.



      Trong xe mở điều hòa, vừa ấm vừa dễ chịu, chỉ lát xua tan hơi lạnh người Vân Thường. Lục Diệp ngồi ghế lái, lái xe ngay mà ôm riết lấy Vân Thường, thỉnh thoảng lại vuốt tóc dỗ dành.



      Vân Thường khóc xong trong lòng cũng dễ chịu đôi chút, chỉ là vừa mệt vừa mỏi, dựa vào người Lục Diệp, mở mắt lên nổi nữa.



      Lục Diệp phát giác tình trạng giờ của , liền rón rén đặt lên ghế ngồi, thắt dây an toàn cho , chuẩn bị lái xe về nhà.



      Có chuyện gì đợi khỏe lại rồi .



      Vân Thường mơ mơ màng màng định ngủ, bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, ngẩng phắt lên “Lục Diệp, em trai em… Lâm Ngạn cứu em ra, cậu ta còn ở bên ngoài, đưa cậu ta đoạn.”



      Lục Diệp ừ tiếng, đẩy cửa xuống xe, ngoài trời tối đen, xe chạy đêm mở đèn xe rít gió lướt qua, mang theo trận gió lạnh.



      nương ánh đèn đường tù mù nhìn chung quanh, đường vắng ngắt, trừ ánh đèn neon chớp nháy ra nào thấy bóng người.



      [11] Câu thơ trong bài Thanh Bình Điệu của Lý Bạch tả Dương Quý Phi.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      33. Ngày Thứ Hai Mươi Bốn


      “Vân Thường đâu?” Lúc Lục Diệp từ lầu xuống, Lục phu nhân nhìn trái ngó phải, thấy bóng Vân Thường nhịn được mở miệng hỏi.



      Tối qua lúc Lục Diệp bế Vân Thường về, hai ông bà hoảng hồn, lại dám hỏi quá nhiều, đành để Lục Diệp bồng Vân Thường lên lầu nghỉ ngơi.



      Lúc đó gần sáng, tuy tìm được Vân Thường về rồi nhưng thượng tướng Lục và Lục phu nhân vẫn ngủ ngon, mới sáng sớm vác cặp mắt thâm quầng bò dậy, ngồi trong phòng khách uống trà thanh não thấy Lục Diệp xuống.



      Vừa khéo, nhân cơ hội Vân Thường có đây hỏi xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì.



      ngủ.” Lục Diệp đặt mông ngồi xuống cạnh thượng tướng Lục, thò tay cầm tách trà bàn làm hơi hết sạch, bấy giờ mới chậm rãi thở ra, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, biết là do mất ngủ cả đêm hay do gì khác.



      “Tối qua…” Lục phu nhân nắm chắc thái độ của con, chần chừ lát cuối cùng vẫn hỏi. Mặc kệ ra sao, ít nhất phải để ông bà biết chuyện thế nào.



      Lục Diệp nhướng mày, tối qua xảy ra chuyện gì Vân Thường kể hết với , hề giấu diếm. nghe mà hận thể lập tức cầm dao băm vằm Vân Quang Phương, lão ta đúng là cực phẩm trong đám cặn bã! Sống lãng phí khí, chết ô nhiễm đất đai!



      Vân Thường là con ruột của lão, sao lão có thể tàn nhẫn với Vân Thường như thế, năm lần bảy lượt làm ra chuyện bằng súc sinh! May mà tối qua Lâm Ngạn đến kịp, nếu



      Lục Diệp siết chặt nắm đấm, trong mắt xẹt qua chút hối hận. Thời điểm Vân Thường gặp nguy, còn bằng người dưng!



      Có điều quả phải cảm kích Lâm Ngạn, sống lưng Lục Diệp ưỡn thẳng, quay sang nhìn thượng tướng Lục, đôi mắt đen nhánh toát ra ánh sáng lạnh toát chết chóc.



      “Con nhất định tha cho Vân Quang Phương!”



      Thượng tướng Lục gật đầu, hớp ngụm trà, đương nhiên thể tha! Người nhà họ Lục đâu có dễ ăn hiếp như thế!



      Thấy con gì, Lục phu nhân nôn nóng xoay vòng vòng, hận thể cạy miệng Lục Diệp ra ngay.



      May mà Lục Diệp biết tính mẹ mình, chưa chờ bà hỏi lại lần nữa hết mọi chuyện.



      Lục phu nhân nghe mà lông mày dựng ngược, tức run người. là khốn kiếp mà! Vân Thường là con dâu bà, thế mà bị ức hiếp ra nông nỗi này!



      Trong bụng còn có đứa bé, nếu sơ sẩy ra chuyện gì . Lục phu nhân dám nghĩ tới hậu quả!



      Đừng tưởng Lục phu nhân là phụ nữ, thời khắc mấu chốt khá là quyết đoán, vả lại Bọ Cạp làm thế với Vân Thường hoàn toàn chạm đến giới hạn của Lục phu nhân.



      Phàm là phụ nữ, có ai căm hận loại chuyện đó.



      “Vân Quang Phương và gã buôn người kia ở đâu?” Lục phu nhân đứng bật dậy, chọc nhà họ Lục còn muốn bình an vô ? Nằm mơ!



      “Đội hình .” Lục Diệp cản mẹ, cũng đứng lên theo, chuyện này tuyệt đối xong được!



      “Được rồi!” Thượng tướng Lục đặt mạnh tách trà lên bàn, cau mày liếc trước ngực Lục Diệp, tán thành: “Con đừng theo, ở nhà với Vân Thường . Chút chuyện này ba với mẹ con làm được chắc?”



      Thượng tướng Lục ngừng lát, thở dài: “Có phải vết thương toác ra rồi ? bệnh viện băng lại !”



      Ông Lục Diệp còn phát , giờ nhắc nhở lập tức cảm thấy vết thương đau rát, cúi đầu nhìn, băng gạc thấm đẫm máu rồi.



      Chuyện này nhằm nhò gì, Lục Diệp để ý, ngước lên, giờ càng muốn gặp hai tên đầu sỏ kia hơn.



      Miếng thịt người mình rớt xuống, Lục phu nhân nhìn là biết ý nghĩ của Lục Diệp. Bà thô lỗ quát tháo lớn tiếng như thượng tướng Lục, chỉ khuyên nhủ, tình trạng Vân Thường giờ còn chưa ổn, con nên ở bên cạnh nó, bằng nhất định Vân Thường sợ. Mấy chuyện này để mẹ và ba xử lý.



      Vốn Lục Diệp muốn ở nhà nhưng nghĩ lại cũng đúng. Mới xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tâm trạng Vân Thường bất ổn, nên ở bên bèn gật đầu đồng ý.



      Lúc Lục Diệp bị Lục phu nhân lôi đến bệnh viện trung tâm tìm viện trưởng kiểm tra vết thương, ông viện trưởng già nhìn vết thương nứt ra dựng râu trừng mắt, họ làm bác sĩ ghét nhất là mấy người chà đạp thân thể mình.



      Thành ra cũng vui vẻ với Lục Diệp, lúc băng bó cũng mạnh tay hơn. May mà Lục Diệp giỏi nhẫn nại, cứng rắn chịu đựng kêu tiếng.



      Bao nhiêu năm qua tuy Vân Quang Phương nhậu nhẹt cờ bạc cái gì cũng làm nhưng lâu lắm vào đồn ngồi rồi. Vả lại già rồi, lá gan bằng thời trẻ nữa, đối mặt với phòng cảnh sát hình đằng đằng sát khí có chút kinh hồn bạt vía.



      Vốn định xen mồm pha trò phủi sạch vụ này, nhưng càng căng thẳng càng sai nhiều, đến cuối cùng thành ra lắp ba lắp bắp câu hoàn chỉnh cũng xong.



      Đến khi thượng tướng Lục và Lục phu nhân tới , Vân Quang Phương khom lưng ủ rũ, khai hết toàn bộ việc từ đầu tới cuối.



      Mua bán người, bắt cóc, trong hai tội này thôi đủ cho Vân Quang Phương ăn đủ rồi. Nhưng Lục phu nhân vẫn chưa hả giận, rác rưởi như vậy nên nhốt cả đời!



      Lần đầu tiên bà khuyến khích thượng tướng Lục dùng quan hệ, nửa ngày là tra rành mạch tất cả những chuyện Vân Quang Phương làm qua, ngay cả trộm gà hàng xóm lúc nào cũng bày hết lên bàn.



      Hết vụ phạm pháp này đến vụ khác, càng tra càng nhiều. Vân Quang Phương nơm nớp lo sợ bị hình thẩm vấn lần nữa, càng lúc càng tuyệt vọng.



      “Tôi là ba Vân Thường!” Rốt cuộc, hàng rào tâm lý của Vân Quang Phương sụp đổ, lão bị thẩm vấn liên tiếp mười hai tiếng đồng hồ trong ngày rồi, vấn đề này dính lấy vấn đề kia chặt chẽ cơ hồ bức điên lão.



      Lão điên cuồng bứt mớ tóc nhớp nháp của mình, thình lình nhào tới dưới chân Lục phu nhân: “Bà bảo Vân Thường tới gặp tôi! Vân Thường kiện tôi!”



      Sao có người vô sỉ tới mức này? Lục phu nhân hận thể dùng sức đá lão cái cho hả giận, vất vả lắm mới dằn được cơn giận trong lòng, bà lùi lại mấy bước, ôm ngực cao cao tại thượng nhìn Vân Quang Phương, ánh mắt khinh bỉ trắng trợn.



      “Ba? Lão cũng xứng?”



      “Tôi đẻ nó nuôi nó, cho nó kiếm tiền nuôi tôi sao?” Vân Quang Phương gần như điên cuồng, bắt đầu năng bậy bạ “Đằng nào cũng cũng là đồ lỗ vốn!”



      Lục phu nhân tức quá bật cười, xách túi lên quay lưng định , ở chỗ này với Vân Quang Phương đúng là tự tìm tức!



      Vân Quang Phương thấy Lục phu nhân muốn liền hoảng, lấy hết sức lực muốn xông lên khổ nỗi bị hình đứng bên khống chế, đành trơ mắt nhìn Lục phu nhân mở cửa.



      phải tôi! phải tôi! Là con đó! Là con đó kêu tôi làm!”



      Lục phu nhân vừa định đóng cửa nghe Vân Quang Phương ở đằng sau gào lên.



      Bà chợt giật mình, tin lời Vân Quang Phương lắm nhưng bà muốn xem, lão này còn láo được tới cỡ nào!



      Vân Quang Phương thấy Lục phu nhân quay lại, lập tức lấy lại tinh thần, thở hổn hển, lắp bắp: “Lục phu nhân… bà, bà tha tôi … là con đó, bảo tôi bắt Vân Thường , đó…”



      Đội trưởng hình đứng bên nhíu mày, thô lỗ ấn Vân Quang Phương xuống ghế, quát: “Con nào? ràng!”



      đến đó dừng lại, giọng chút, dụ dỗ: “Nếu có chủ mưu, cùng lắm lão chỉ bị người ta sai khiến, tội giảm nhiều lắm.”



      Vân Quang Phương nuốt nước miếng, ngờ vực nhìn đội trưởng: “ chứ?”



      Đội trưởng hình gật đầu: “.”



      Vân Quang Phương rũ mặt xuống, còn có phần do dự. Lão biết tên con kia, nhưng ngày hôm đó lúc nó đàm phán với lão có , lão cần phải đem chuyện này xuống mồ! Bằng nó tuyệt đối trả thù ác liệt!



      Vân Quang Phương hề xem thường câu của con đó vì nó tuổi, ngược lại, lão cảm thấy ánh mắt nó có mấy phần ác độc, cho dù cười cũng ngoại lệ.



      Nhưng bây giờ, bao nhiêu chuyện lão làm đều bị moi ra hết, biết bị xử bao nhiêu năm nữa, cẩn thận cả đời này đều bóc lịch trong tù, sống thế còn bằng chết! Còn để ý báo thù với báo thù cái gì!



      Nghĩ đến đó lão nghiến răng bất chấp, nghênh đón ánh mắt của đội trưởng.



      Vân Thường ngủ yên ổn, mơ mơ màng màng cứ thấy ác mộng. Trong mơ bị người ta truy đuổi, tỉnh lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tự chủ được gọi tên Lục Diệp.



      đây.” Lục Diệp ôm trong lòng, vuốt lưng cho dễ thở.



      Bấy giờ Vân Thường mới thở hắt ra, chỉ có Lục Diệp bên mình mới thấy yên tâm được.



      Mơ màng cả đêm, mồ hôi bê bết, thoải mái, Vân Thường vặn vẹo trong lòng Lục Diệp, thầm: “Em muốn tắm.”



      Lục Diệp ngẩn người, kế đó ừ tiếng, bồng ngang Vân Thường lên thẳng vô phòng tắm.



      Lần tắm rửa này, Vân Thường hầu như động tay, Lục Diệp tỉ mỉ rửa ráy mỗi chỗ cơ thể , xong mới dùng khăn lông lau khô lại bồng trở về giường.



      Tóc Vân Thường chưa khô, thành ra Lục Diệp cũng cho nằm xuống, chỉ đỡ dựa vào đầu giường, kêu người làm bưng bữa sáng lên.



      “Còn khó chịu ?” Lục Diệp sờ trán hỏi.



      Vân Thường lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, trong lòng vẫn thấy chột dạ.



      sao, qua cả rồi.” Lục Diệp xót nhưng lại biết diễn tả thế nào, đành ngừng hôn lên khóe môi , hận thể giấu vào trong tim mình, để người khác thể làm hại được nữa.



      “Lục Diệp…” Vân Thường ôm eo , gối đầu lên bờ vai rộng của , trong lòng có chút hoảng hốt “Mắt em hơi đau…”



      Sắc mặt thượng tướng Lục và Lục phu nhân rất khó coi, ra khỏi đội hình , kêu tài xế lái thẳng tới nhà họ Bùi.



      Cứ tưởng chẳng qua Vân Quang Phương thấy tiền sáng mắt, muốn bán con kiếm tiền, ai ngờ sau lưng còn có Bùi Văn Văn nữa!



      này năm nay mới hai mươi hai, vừa lên năm tư, còn chưa ra khỏi tháp ngà trường học nữa, thế mà quá ác độc!



      Xui khiến kẻ xấu hại người, còn là nhà chú rất thân với ba mẹ mình nữa! Lục phu nhân nghĩ mãi thông, vì sao đứa bé này còn mà bụng dạ xấu xa như thế!



      Có điều lần này bất kể thế nào, bà cũng bỏ qua cho ta nữa. Cho dù mẹ ta năn nỉ cũng được!



      Xe tiến vào cổng nhà họ Bùi, mắt Lục phu nhân xẹt qua tia lạnh lẽo.
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :