1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      24. Ngày Thứ Mười Chín 1


      Tốc độ khôi phục của Lục Diệp rất nhanh. Trước khi mổ, chứng viêm e ngại phát sinh có, càng lan vào tim, đưa vào phòng vô trùng ngày hôm đó đến khuya chuyển sang phòng bệnh cấp cao rồi. Tố chất thân thể tuyệt tới nỗi bác sĩ cũng phải lấy làm lạ.



      Tình huống của Lục Diệp càng lúc càng tốt, đương nhiên Vân Thường cao hứng thôi. Hôm qua vì phải nghỉ ngơi và châm cứu mà thăm Lục Diệp, hôm nay dậy sớm, ăn sáng xong liền nôn nóng muốn chạy tới bệnh viện.



      Lục phu nhân cũng cản . Bà cũng rất sốt ruột, chỉ là dặn mang đồ nhiều hơn chút, đằng nào mỗi chiều còn phải châm cứu, chạy tới chạy lui vừa phiền vừa bất tiện, dứt khoát để ở đó cùng Lục Diệp cho rồi. Dù sao phòng bệnh cao cấp thứ gì cũng có, hai người ở cũng chật, còn kết nối tình cảm được nữa.



      Vân Thường nghĩ cũng cảm thấy ý này sai, nhất là có thể luôn ở bên cạnh Lục Diệp liền vui vẻ gật đầu. Miễn cường đè ép tâm trạng rục rịch quay trở về phòng dọn đồ.



      Quần áo của và Lục Diệp phải mang theo này, đồ dùng hàng ngày cũng phải mang này, thu dọn lát ít đồ. Dưới giúp đỡ của Lục phu nhân, Vân Thường nhét đồ chật ních cái vali , bấy giờ mới xuất phát đến bệnh viện.



      Trong bệnh viện, lúc này Lục Diệp nằm giường, tâm trạng cũng nóng nảy lạ thường. Bên ngoài trời sáng, ánh nắng sáng sớm tuy chói chang như giữa trưa nhưng vẫn lọt qua cửa sổ rọi vào.



      Mấy luồng sáng ấm chiếu ga giường trắng tinh, rát da rát thịt như trong rừng mưa mà êm ái dễ chịu, khiến trong thoáng chốc Lục Diệp có cảm giác rốt cuộc lại được sống rồi.



      Nhưng mà vui, cực kỳ vui! Hôm qua và Vân Thường cận kề nhau chỉ có mấy phút liền mê man, sáng sớm nay vội vàng mở mắt, muốn được thấy Vân Thường sớm chút.



      Thế mà chờ lâu như vậy còn chưa tới nữa! Bình thường với giờ giấc sinh hoạt của , cho dù dậy trễ giờ cũng phải tới rồi mới đúng!



      Thiếu tá Lục buồn bực à nha, thấy mình được coi trọng tí nào. Hai tay buồn chán túm chăn, mắt lom lom nhìn cửa phòng, cứ như con cún bự bị chủ bỏ rơi.



      Kết quả là Lục phu nhân vừa dắt Vân Thường vào phòng bệnh thấy con mình mặt ủ mày ê. Dáng vẻ mất mát đó, dường như lỗ tai cũng cụp xuống.



      Lục phu nhân cảm thấy buồn cười, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, chỉ đưa Vân Thường vào phòng, hỏi han Lục Diệp vài câu liền .



      Hai đứa chia cắt mấy ngày rồi, giờ mới gặp, đương nhiên bà đến mức kém tinh ý quấy nhiễu tụi nó.



      Lục phu nhân rồi, trong phòng yên lặng trở lại. Hai người lần đầu tách ra, trong lòng đều nhớ mong đối phương vô cùng, lại có thẹn thùng đặc trưng của vợ chồng mới cưới, ai cũng ngượng mở miệng trước.



      Cuối cùng vẫn là thiếu tá Lục mặt dày, nhúc nhích tay nắm tay Vân Thường, biết xấu hổ làm nũng với người ta: “Vân Thường, nhớ em lắm.”



      Tay còn chưa có sức như trước, là nắm, thực tế chỉ phủ lên mu bàn tay Vân Thường mà thôi.



      Có điều mạch đập mạnh mẽ nơi cổ tay lại hiển sức sống bừng bừng của . Vân Thường đếm nhịp tim đập của , nhất thời có chút thất thần.



      May mắn, may mắn, mất người này.



      Chờ hồi lâu nghe Vân Thường trả lời, Lục Diệp có chút bất mãn, cứ tưởng là mình nghe được giọng mềm mại ngọt ngào của Vân Thường, em cũng nhớ kia. Kết quả chẳng nghe gì! Vậy sao được!



      Thiếu tá Lục đương bị bệnh, ít phần nghiêm túc kiêu ngạo bình thường, nhiều thêm phần trẻ con hoạt bát, khá tương tự với lúc say xỉn, chẳng qua là trình độ kém hơn chút mà thôi.



      hơi cao giọng “Vân Thường!” thanh bao hàm thất vọng vì được đáp lại.



      “Hả!” Bấy giờ Vân Thường mới hoàn hồn, nắm lại bàn tay Lục Diệp để dưới chăn, cất tiếng ngọt ngào mềm mại như cây kem giữa hè, nháy mắt khiến Lục Diệp sảng khoái từ đầu đến chân “Em cũng nhớ lắm.”



      Chỉ có năm chữ nhưng mà tình hơi buồn nôn. Nếu là thường ngày, cho dù Lục Diệp hay Vân Thường chắc chắn đời nào được. Có điều bây giờ là tình huống đặc thù, hai người thiếu chút nữa dương cách biệt, thành thử ai để ý tới điều đó nữa.



      “Lục Diệp, tại sao lại muốn ?” Đây là vấn đề Vân Thường nghĩ mãi ra. ngốc tới độ tin lời Lục Diệp bỏ được lính gì đó, nếu bỏ được, ngay từ đầu cần nghỉ kết hôn, huống chi là người vợ còn chưa gặp lần nào.



      bỏ lính của được.” Lục Diệp vẫn qua loa lấy lệ câu như thế.



      Vân Thường lại dễ gạt như trước nữa. Trước đó tuy hai người thân mật nhưng đến cùng vẫn chỉ mới biết nhau lâu, quan hệ y như đứa trẻ chưa học chạy, bỗng nhiên bước vọt lên trời, thế nên đôi bên đều thận trọng, giữa hai người còn chưa đến mức có khoảng cách gì.



      Nhưng trải qua kiện lần này, tấm màn ngăn cách mỏng manh cuối cùng giữa họ như bị phá vỡ hoàn toàn, hai trái tim lập tức kề sát bên nhau, gắn bó khăng khít, phân đây đó.



      “Lục Diệp, cho em biết lý do được ?” Trước nay Vân Thường ăn hùng hổ dọa người nhưng bản thân lại có khí thế khiến người ta cự tuyệt được.



      Ví dụ như bây giờ, tuy mắt thấy song vẫn giữ nguyên động tác nhìn , trong đôi mắt hạnh dịu dàng đó, đồng tử đen nhánh, ánh mắt ướt rượt, chỉ nhìn thế thôi là đủ làm tim nhũn ra rồi.



      Thôi thôi, đằng nào đến chừng đó cũng biết.



      muốn dẫn em theo.” Ánh mắt Lục Diệp miêu tả từng đường từng nét gương mặt xinh đẹp “Muốn dẫn em cùng bộ đội.”



      Tim Vân Thường thót lại “Vậy… dẫn người nhà theo có cầu gì?”



      “Trung đoàn phó là có thể xin dẫn người nhà theo, nhưng,” Lục Diệp ngừng lại chút mới : “Trong bộ đội có quy luật bất thành văn, cho dù lên tới chức trung đoàn phó cũng phải đợi lập công rồi mới xin mang theo người nhà.” Giọng dần “ vừa mới lên chức trung đoàn phó lâu, còn làm quen công việc, ra làm nhiệm vụ nhiều lắm…”



      Lúc này thiếu tá Lục cảm thấy hơi lúng túng, thậm chí bắt đầu ghen tị với thượng tướng Lục, bởi vì chỉ có lên đến cấp đó mới có thể che chở người mình kín kẽ, mà như , liều mạng chỉ vì tranh thủ suất dẫn theo người nhà.



      Vân Thường rung động được lời nào, cổ họng như bị cái gì chặn lại, sao phát ra tiếng.



      chưa từng nghĩ có người đối xử với như thế, kể thù lao, mặc kệ giá cả, chỉ vì giữ ở lại bên mình.



      Mấy câu tình cảm ngọt ngào hơn nữa được, câu em nhớ là cực hạn rồi. bắt lấy tay Lục Diệp nhàng đặt lên bụng mình.



      “Lục Diệp,” gọi , ánh mắt ươn ướt, giọng mềm mại.



      “Hả?”



      “Trong này…” Sắc đỏ mặt Vân Thường từ từ lan ra, từ mặt đến vành tai, thậm chí cả cái cổ trắng nõn cũng nhuộm màu hồng nhạt.



      “Có quả trứng.”



      Thiếu tá Lục rất thông minh, nhưng điều đó có nghĩa là cái người lăn lộn trong quân đội hơn chục năm này hiểu được điều Vân Thường ám chỉ.



      Vì thế đầu toàn câu hỏi, ngước mặt ngơ ngáo: “Trứng? Trứng gì? Em đem trứng gà theo à?” Nhưng vì sao lại bỏ trứng gà vào bụng?



      xong giơ tay sờ sờ bụng Vân Thường: “Đâu có đâu!” Giấu trứng vô chỗ nào rồi?



      Vân Thường bị chọc phì cười thành tiếng, chút thẹn thùng còn lại cũng theo tiếng cười này bay mất.



      Mắt cong cong, mặt tràn trề hạnh phúc “Bé cưng đó, bé cưng của chúng ta, hai tuần rồi, bây giờ mới chỉ là quả trứng.”



      Thiếu tá Lục hoàn toàn ngu luôn rồi, giờ phút này tốc độ nhanh nhất có thể làm là, vụt cái rút tay về, trợn tròn mắt sững sờ nhìn bụng Vân Thường chằm chằm, nên lời “Sao… sao lại?”



      nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.



      Giả hả? thể nào!



      Vậy là, sắp làm ba rồi? Con của và Vân Thường?



      Chẳng lẽ Lục Diệp thích trẻ con? Vân Thường hơi thấp thỏm vì phản ứng của . cao hứng sao? Sao phản ứng giống như tưởng tượng? Nụ cười mặt Vân Thường nhạt , há miệng muốn nghe Lục Diệp dè dặt lên tiếng.



      “Có à?”



      Hiếm khi thấy Vân Thường tỏ vẻ bất lực “Dạ, mấy ngày trước kiểm tra ra.”



      Thiếu tá Lục lại im lặng, Vân Thường nhìn thấy nét mặt cũng nghe tiếng , tim lại lần nữa căng lên.



      Hồi lâu Vân Thường bỗng nghe loạt tiếng rột roạt hự hự làm hoảng hồn, vội vàng đè tay Lục Diệp: “ muốn dậy làm gì? toilet?”



      Lục Diệp , đột ngột điều chỉnh tư thế đơn giản nhất mà giờ có thể làm, dựa đầu vào ngực Vân Thường, hơi thở nóng hổi xuyên qua quần áo chạm vào da thịt , vừa ấm vừa ẩm.



      thở dồn dập, cũng trôi chảy “Vân Thường, , biết nên gì mới được, nhưng mà rất cao hứng…”



      thở hổn hển mấy hơi mới tiếp: “, người ba tốt, cũng chăm sóc em đàng hoàng…” còn muốn nữa nhưng hình như vắt hết óc cũng nghĩ ra được từ gì, cổ họng nghẹn lại, sốt ruột đến nỗi mặt cũng nóng lên; may mà Vân Thường thấy, nếu với tính sĩ diện và kiêu ngạo của thiếu tá Lục, nhất định đào cái lỗ chui vào mất!



      Vân Thường vươn tay vuốt tóc , nham nhám, hình như lại cắt ngắn thêm nữa rồi, miệng cong lên, mỉm cười “Vâng.”



      Buổi chiều là giờ châm cứu của Vân Thường. Vốn dĩ viện trưởng định đến thẳng phòng bệnh Lục Diệp châm cứu cho nhưng Vân Thường chịu, muốn Lục Diệp thấy cảnh đầu đầy kim.



      May mà bên cạnh phòng Lục Diệp có phòng tiểu phẫu, viện trưởng bố trí châm cứu ở đó, Vân Thường hoàn toàn có thể tự phiền đến người khác.



      Đáng tiếc vừa ra khỏi phòng được mấy bước có người cản lại. Giọng người kia vẫn ngả ngớn như trước, ngón tay ta lành lạnh, cọ mặt , giọng có chút cười cợt “Lâu quá gặp, chị.”



      Người Vân Thường mềm oặt, ác mộng nháy mắt ùn ùn kéo đến.
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      25. Ngày Thứ Mười Chín 2


      “Sợ cái gì? Hử?” Tay ta ngừng cọ xát mặt Vân Thường, lực đạo càng lúc càng lớn, ngón tay lạnh lẽo chạm vào gò má ấm áp của , điên cuồng cướp đoạt hơi ấm mặt .



      Lưng Vân Thường dính cứng vào tường, người cứng đờ nhúc nhích, cả hơi thở cũng ngưng lại, giọng run run, cổ họng khô khốc đáng sợ, há miệng, vất vả lắm mới được câu “Sao, sao … lại ở đây?”



      Đây là khu vực phòng bệnh cao cấp, người bình thường căn bản thể vào, làm sao Lâm Ngạn tìm được chỗ này? Hơn nữa… quan trọng nhất là, ta đến đây làm gì?



      “Đương nhiên tới tìm rồi,” ta ngừng lại, nhìn gương mặt trắng bệch của Vân Thường, bồi thêm câu “Vân Quang Phương bảo tôi đến. Vả lại tôi cũng rất nhớ , chúng ta gặp nhau tháng rồi!”



      Vân Thường nghe thấy câu sau, chữ Vân Quang Phương đủ đoạt hết chú ý của rồi.



      “Có chuyện gì? Tôi còn quan hệ gì với ông ta nữa.” Tim Vân Thường đập thình thịch, cứ việc nhìn thấy áp lực người này mang đến cho đủ để sụp đổ trong nháy mắt.



      là vô tình mà.” Lâm Ngạn tặc lưỡi than thở, đột nhiên nhốt Vân Thường vào trong hai cánh tay của mình, hơi thở nóng ẩm như con thú hoang bò sát trong bóng tối, nhớp nháp phả lên vành tai Vân Thường “Mặc kệ là với tôi hay là với ba … hoặc là với bất kỳ ai?”



      ta đến đó đột ngột dừng lại, đôi mắt đen nhánh khóa chặt cái cổ trắng nõn thon dài của , dường như đó có thứ gì hấp dẫn ta mãnh liệt.



      “Tốt xấu gì chúng ta cũng đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, phải , chị?”



      Người Vân Thường run lên, răng cắn chặt môi mới miễn cưỡng kềm chế bản thân, khiến suy sụp ngay tại chỗ.



      Tim đau đớn vì câu của ta, vết thương vùi sâu nơi đáy lòng bị ta cứng rắn chọc thủng, đau đến run cả người.



      Vốn tưởng bao giờ có mối liên hệ gì với người này nữa, nhưng hình như trời xanh muốn ưu ái quá. Mỗi lần sống khá hơn chút lại có bất trắc tới phá vỡ hạnh phúc đó.



      “Sao ? muốn thấy tôi?” Mặt Lâm Ngạn tươi cười, trong mắt lại lạnh băng, ta ngước mắt liếc nhìn phòng Lục Diệp, cơn tức bùng lên trong mắt “ ta tốt chỗ nào, tốt đến độ quên hết tất cả?”



      Lục Diệp, cái tên này dường như là ngọn lửa trong nhà giam tối đen thấy ánh mặt trời, thoáng chốc khiến Vân Thường giãy dụa bước ra khỏi địa ngục vô tận.



      Phải rồi, bây giờ như trước nữa, còn là Vân Thường mù mắt, chỉ có thể mặc người lăng nhục nữa. có Lục Diệp, còn có bé cưng của họ.



      sợ những người này nữa! muốn hung hăng phản kích lại những kẻ ức hiếp hồi trước!



      Vân Thường siết chặt nắm tay, giấu mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay mình, đột nhiên ngước lên.



      “Lâm Ngạn,” ngẩng đầu lên vuốt lại tóc, mượn cớ này dùng tay che giấu nét hoảng loạn trong mắt “Cho dù nhăng cuội đổi trắng thay đen cũng thay đổi được là kẻ cưỡng dâm!”



      Giọng bình tĩnh, nghe ra bất cứ ngụ ý gì. Sau khi xảy ra chuyện đó đây là lần đầu tiên thản nhiên đối mặt thế này. ra rồi, Vân Thường lại phát , cái quá khứ dám nghĩ lại đó hình như chẳng đáng sợ lắm.



      Đồng tử mắt Lâm Ngạn co lại, gương mặt trẻ trung đẹp trai kia đầy hổ thẹn và giãy dụa, mới rồi ngả ngớn hùng hổ hăm dọa nháy mắt bị đè xuống “Tôi chỉ vì tôi uống say quá! Với lại…” ta có vẻ đau khổ nhắm mắt lại “ phải… tôi làm được gì cả sao?”



      “Đừng tới tìm tôi nữa,” Sương mù dâng đầy mắt Vân Thường “Quá khứ là quá khứ, Vân Quang Phương cũng vậy, cũng thế, tôi muốn gặp ai hết.”



      Bỗng dưng Lâm Ngạn túm tay Vân Thường, sức lớn đến nỗi Vân Thường đau đớn vô cùng song sao giãy ra được.



      sợ? Sợ ta biết quan hệ giữa chúng ta?”



      “Tôi và có quan hệ gì hết! Cũng có quan hệ gì với Vân Quang Phương!” Giọng Vân Thường vang vọng trong hành lang trống trải, lạnh lẽo vô tình thấy .



      Như con dao băng bén ngót cắt qua tim Lâm Ngạn, vừa lạnh vừa đau.



      ta cười lạnh lùng, buột miệng the thé đến nỗi bản thân cũng hết hồn “Phải! Bây giờ bấu víu người có tiền rồi! Đương nhiên vừa mắt chúng tôi!”



      Vân Thường hất tay ta ra, phẫn nộ chực chờ thiêu đốt.



      muốn tôi phải đối xử tử tế với người cha bán tôi đổi lấy hai trăm ngàn và người em trai suýt nữa cưỡng hiếp tôi?” Giọng lớn nhưng dường như căm hận cực điểm, từng câu từng chữ rít qua kẽ răng “Nằm mơ !”



      “Vân Thường! Tôi…”



      “Đây là phòng bệnh cao cấp, người ngoài được vào, nếu tôi gọi người tới.” Vân Thường cầm chặt tay nắm cửa phòng tiểu phẫu, định mở ra, hình như sực nhớ ra gì đó, quay đầu cười tươi tắn với Lâm Ngạn “Mặc kệ Vân Quang Phương kêu tới tìm tôi làm gì, tôi đều quan tâm. Đúng rồi, đừng quên với ông ta giùm tôi, tôi biết rốt cuộc mắt mình bị làm sao rồi, nếu ông ta còn chút lương tâm, sau này đừng liên lạc với tôi nữa!”



      xong, cho Lâm Ngạn có cơ hội mở miệng nữa, đẩy cửa vào phòng tiểu phẫu, đóng cửa kín lại.



      Lần này, đừng ai xem là quả hồng mềm nữa! Lâm Ngạn được! Vân Quang Phương càng được!



      Lâm Ngạn đứng đờ ra đó ngơ ngác nhìn đẩy cửa vào phòng tiểu phẫu, trong mắt ngập đầy hối hận, hốc mắt đỏ lên.



      Hồi lâu, ta tì trán vào vách tường lạnh lẽo, bịt chặt tim mình, ngay cả bả vai cũng suy sụp rũ xuống.



      Lâm Ngạn đến làm cả ngày Vân Thường được vui vẻ, có điều may mà Lục Diệp ở cạnh , cười cười mới làm khá hơn chút.



      Bữa tối, do vết thương nên Lục Diệp được phép ăn quá nhiều đồ tanh, thành thử Lục phu nhân dặn nhà bếp làm mấy món thanh đạm và cháo cho .



      Nhưng đồ ăn của Vân Thường hoàn toàn trái ngược. Lục phu nhân sợ đủ dinh dưỡng, biến đổi đủ cách làm đồ bổ, quả là muốn nuôi Vân Thường thành con heo.



      Lục Diệp thích ăn đồ , bây giờ nhìn đồ ăn trước mặt Vân Thường, nhìn lại mình càng nuốt trôi. Vốn dĩ rất muốn gắng gượng nuốt cho xong nhưng thực là đối lập quá lớn.



      “Khụ khụ, Vân Thường,” Lục Diệp vờ ho tiếng, gọi Vân Thường bày bát đũa.



      “Sao vậy? Vết thương đau à?” Tay Vân Thường run lên, thiếu chút làm rớt đũa xuống đất. Bây giờ cứ như chim sợ cành cong vậy, chỉ cần Lục Diệp vừa thốt, thần kinh lập tức căng như dây đàn, sợ vết thương của Lục Diệp đau, ngứa.



      Phản ứng của làm Lục Diệp vui vẻ, còn cố ý vờ đáng thương, hừ hừ hai tiếng sán đến trước mặt Vân Thường “Ừ, hơi đau.”



      Vân Thường nghe liền nóng nảy “Vậy làm sao giờ? Em tìm bác sĩ!” rồi muốn đứng dậy.



      May mà Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt níu lại “ sao,” sợ lo lắng quá lại giải thích “Sau khi mổ thường hay đau.”



      à?” Vân Thường bán tín bán nghi, sợ đau còn cố nhịn.



      Lục Diệp ừ tiếng, liền đó lại mặt dày : “Vân Thường, đồ ăn thanh đạm quá à.”



      Vân Thường hiểu “Bệnh phải ăn chứ?”



      ăn nổi.” Lục Diệp nhìn đồ ăn phần Vân Thường nuốt nước miếng “ muốn ăn thịt.”



      “Ráng nhịn chút, chờ vết thương khép miệng là được rồi.”



      ăn miếng thôi.” Thiếu tá Lục đoan chắc Vân Thường mềm lòng, giọng đáng thương như lông vũ, gãi gãi trong tim Vân Thường.



      “Chỉ miếng thôi?”



      “Ừ!”



      Vân Thường gắp miếng thịt, do thấy đường nên tay chỉ treo lơ lửng “Thế này đủ chưa?”



      Dứt lời, thịt đũa chui vào miệng Lục Diệp.



      Thiếu tá Lục là động vật ăn thịt trăm phần trăm, đương nhiên miếng thịt thỏa mãn rồi, tiếp đó lại nằn nì quấn quýt chơi xấu đủ kiểu, rốt cuộc thành công lừa được nửa chén thịt, bấy giờ mới thỏa mãn chùi miệng.



      Ăn xong, bác sĩ lại tới kiểm tra tình hình vết thương của Lục Diệp, xác định có gì bất thường mới .



      Vân Thường vào nhà tắm tắm rửa. Lục Diệp buồn chán nằm giường. Giữa trưa lúc nóng nhất lau người rồi, tối cần lau nữa.



      Chẳng biết chừng nào vết thương mới lành đây, Lục Diệp than thở, cái cảm giác nhìn mà ăn được này là bực mình!



      Buổi tối lúc ngủ, thiếu tá Lục lại an phận rồi. Cứ muốn túm Vân Thường lên giường , lần này gì Vân Thường cũng nghe.



      giờ Lục Diệp cần phải chú ý vết thương, mắt thấy, lỡ sơ suất đụng phải vết thương của to chuyện.



      Có điều Vân Thường đánh giá thấp quyết tâm của thiếu tá Lục, thấy Vân Thường qua liền ngọ nguậy định bò qua đó!



      Vậy sao được! làm Vân Thường hoảng hồn. Gối đầu cũng lấy ngoan ngoãn chạy sang giường thiếu tá Lục, rón rén nằm lên.



      Cuối cùng cũng lôi được vợ lên giường, thiếu tá Lục ngửi mùi thơm nhàn nhạt người Vân Thường, thoải mái thở ra tiếng. giờ dám nằm nghiêng, chỉ có thể nằm ngửa, liền kéo Vân Thường dựa đầu vào vai .



      Vân Thường dám rục rịch, đành mặc sắp xếp, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn yên tâm, lại dặn Lục Diệp: “Ban đêm em mà đụng trúng , nhất định phải gọi em dậy.”



      Mắt Lục Diệp tràn đầy dịu dàng, chỉ cảm thấy tim như tan chảy vì câu này của . thò tay cầm bàn tay nằm ngay ngắn bên hông của Vân Thường, cất giọng trầm thấp trong bóng đêm “Vân Thường…”



      “Dạ?”



      “Hôn , được ?”



      Còn lâu mới hôn! Mặt Vân Thường nóng lên, lặng lẽ dịch đầu ra ngoài. Mới động đậy bị thiếu tá Lục phát rồi.



      “Vân Thường…” Giọng đàn ông trầm trầm, còn mang theo chất khàn đặc trưng của người mới bệnh nặng. Giọng điệu mềm mại hơn thường ngày nhiều lắm, nghe đáng thương lạ lùng, còn khiến người ta có chút đau lòng nữa.



      “Em muốn hôn hả?”



      Vân Thường hơi hoảng, nén thẹn thùng giải thích “, phải, em…” ngẫm nghĩ, đầu óc đột nhiên sáng lên “Em nhìn thấy, hôn tới được!”



      sao, em nhoài lại đây cho hôn là được.”



      Còn lý do gì nữa ? có. Vân Thường dè dặt đưa gương mặt đỏ bừng lại gần Lục Diệp, vừa nhích vừa hỏi Lục Diệp có đụng tới .



      Lục Diệp cũng nhẫn nại, hướng dẫn từng chút .



      Đợi đến khi Vân Thường nhổm người đối mặt với Lục Diệp, cả hai người đều có cảm giác nhõm.



      “Cứ như vậy, cúi thấp xuống.” Giọng Lục Diệp càng khàn song lại quyến rũ chết người. Vân Thường cúi thấp đầu từ từ song hôn chính xác lên môi Lục Diệp mà đụng phải má .



      “Nhích qua bên trái chút.” Lục Diệp đưa tay sờ mặt , lòng bàn tay nóng ran.



      Cánh môi giao hòa, còn khoảng cách, tim hai người đều đập dồn, tiếng thịch thịch trong bóng đêm nghe mồn .



      Lục Diệp nghĩ, đời , đến đây tóm lại là viên mãn rồi.
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      26. Ngày Thứ Hai Mươi


      khí bệnh viện sao tốt nổi, Lục phu nhân sợ Vân Thường ở trong phòng bệnh cả ngày buồn chán liền dẫn xuống lầu tản bộ.



      Công trình cơ sở của bệnh viện xây dựng rất tốt, phòng bệnh cao cấp lầu sáu, phía dưới là cái sân lớn, giữa sân có ao sen. Tuy giờ có hoa nhưng trong ao xanh biêng biếc, biết là trồng thực vật thủy sinh chịu lạnh gì nữa.



      Tuy Lục Diệp muốn Vân Thường ở cạnh thêm lát nhưng cho cùng phải người ích kỷ, vui vẻ để Lục phu nhân dẫn Vân Thường .



      Bên ngoài thoáng có hơi thở mùa xuân rồi, gió bắc rét mướt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, còn mang theo làn hơi ẩm ướt, thổi mặt dễ chịu.



      Khắp nơi tuyền màu xanh, tuy còn chưa tới mức làm người ta lóa mắt nhưng khó mà bỏ qua được.



      Vân Thường ngồi bên ao sen, ngửi mùi cây cối trong lành, cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái lên nhiều.



      “Mẹ, chừng nào Lục Diệp có thể ra viện?” Câu này Vân Thường dám hỏi trước mặt Lục Diệp, chỉ có thể lén lút hỏi Lục phu nhân.



      Lục phu nhân tươi cười, nhõm khi trút bỏ được gánh nặng “Sắp rồi, khoảng chừng tuần nữa thôi. Tố chất thân thể Lục Diệp rất tốt, vết thương nhìn kinh khủng vậy chứ chẳng sao hết.”



      kinh khủng, chỉ làm cả nhà lăn vào chảo dầu vòng thôi.



      Có vẻ như Vân Thường cũng kinh ngạc với tốc độ hồi phục của Lục Diệp “ ạ?”



      “Ừ,” Lục phu nhân cười tít mắt: “Sức khỏe Lục Diệp từ tệ, ngược lại là con,” Bà nhìn Vân Thường “Mẹ hỏi viện trưởng rồi, bốn ngày điều trị đợt, viện trưởng nếu hồi phục tốt, điều trị hai lần là có thể nhìn thấy rồi.”



      Người Vân Thường đờ ra, có phần sững sờ “Nhưng… bây giờ con vẫn chưa thấy gì cả.” Bóng tối, toàn bộ vẫn là bóng tối.



      Lục phu nhân sờ đầu an ủi “Làm gì thần kỳ đến thế được.”



      Vân Thường lặng lẽ gật đầu, trong lòng vẫn ôm hi vọng quá lớn.



      “Lạnh con? Mẹ mua đồ ấm tay cho con.” Lục phu nhân xoa tay , cảm thấy nhiệt độ hơi thấp.



      cần, cần đâu ạ.” Vân Thường vội vàng lắc đầu “ lạnh lắm đâu, mùa xuân rồi mà.”



      “Sao được.” Trong lúc chuyện Lục phu nhân đứng dậy “Bên kia có siêu thị, mẹ quay về liền, con ngồi đây chờ mẹ.”



      Lục phu nhân là người nhanh nhẩu, chờ Vân Thường muốn cản mất rồi.



      Vân Thường hết cách, đành thành ngồi tại chỗ chờ bà.



      lạnh, nhưng cái cảm giác được người khác để bụng ấm lòng, khiến người ta trầm mê, tốt tới mức hận thể moi tim mình ra.



      Ngay lúc đó, bên tai bỗng vang lên giọng quen thuộc “Vân Thường.”



      Giọng người này khàn đặc khó nghe do rượu chè lâu ngày, như cái thùng quạt lửa [8] lâu ngày sửa, kéo cái là nghe cọt kẹt chói tai.



      Vân Thường thả lỏng người lập tức cứng ngắc, hai tay bám cứng mép bờ ao, sức lớn tới nỗi gần như cắm ngón tay vào đó.



      “Ông tới đây làm gì?”



      “Mày thế là sao, tao là cha mày, có quyền gặp con mình à?” Vân Quang Phương phát ra tiếng cười khó nghe, sấn tới trước mặt Vân Thường, mùi rượu nồng nặc làm Vân Thường nín thở.



      “Bây giờ mày lăn lộn sai nhỉ.” Vân Quang Phương đánh giá Vân Thường, lúc nhìn thấy bộ quần áo xịn người Vân Thường mắt sáng rực.



      “Vân Thường, mày thể quên gốc gác được, kiếm ít tiền cho ông xài coi!”



      Vân Thường tức run người, răng cũng nghiến ken két, ra sức kềm chế cơn giận lan tỏa toàn thân mới quát lên.



      Cái người trước mặt này là cha đẻ của nhưng từ tới lớn, lão ta chưa hề thực trách nhiệm của người cha lần nào.



      Khi lên cấp , Vân Quang Phương vào tù lần thứ tư, lý do đủ cả, ẩu đả đánh nhau, mưu cưỡng hiếp thành, cướp giật…



      Trong lòng , căn bản có cái từ cha này, cho dù chỉ là khái niệm. Từ tới lớn, đều là mẹ chống đỡ vất vả nuôi .



      Nhà nghèo rớt mồng tơi, cả tháng có tí đồ mặn nào mà ăn, nhưng Vân Quang Phương ra ngoài ăn bữa có thể xài hết sinh hoạt phí tháng của cả nhà.



      Chờ lên cấp ba, Vân Quang Phương càng thậm tệ hơn, mẹ kiếm được bao nhiêu tiền đều bị ông ta cầm ăn nhậu cờ bạc gần hết, uống say lại về nhà nằm lăn ra đó, làm gì cả.



      Nhà ở trong nội thành, nước uống rất khó khăn, phải ra giếng nước công cộng cách nhà gần trăm mét gánh nước. Mỗi bữa Vân Thường tan học về nhà, thấy bóng lưng gầy yếu gánh hai thùng nước của mẹ, hận thể dao chém chết Vân Quang Phương cho rồi!



      Khuyên mẹ ly hôn bao nhiêu lần nhưng có kết quả, Vân Thường chỉ đành nỗ lực hết sức mình lao động giúp mẹ để giảm bớt gánh nặng người bà.



      Nhưng, đến khi mẹ vì quá lao lực mà bị tai nạn xe chết đường rồi, Vân Thường cảm thấy cuộc sống còn chút hi vọng nào nữa.



      Những ngày đó, ngoài việc nhìn di vật mẹ chảy nước mắt ra làm gì cả.



      Hễ nhắm mắt lại, dường như mẹ ở ngay trước mắt, dịu dàng cười với , Vân Thường, Vân Thường, dậy , ăn cơm . Song mở mắt ra, có gì cả ngoại trừ khoảng trước mắt.



      tháng sau, vất vả lắm mới rơi nước mắt cả ngày , đột nhiên Vân Quang Phương muốn cưới vợ.



      Vỏn vẹn tháng, mẹ mới mất có tháng, gã đàn ông vô lương tâm này muốn cưới người khác.



      Vân Thường cản lão, cản cũng vô dụng. Tối đó thu dọn quần áo, chuẩn bị thẳng đến trường. Lúc đó, thông báo nhập học của gửi về rồi, mẹ lén lút dành dụm học phí đủ cho qua được học kỳ.



      có mẹ, sống nổi ở cái nhà này nữa.



      Song kế hoạch chạy trốn bị Vân Quang Phương phát phá vỡ. Tối đó Vân Quang Phương suýt đánh chết , dùng thắt lưng quất, dùng ghế đập, thành thử ngày Vân Quang Phương tái hôn thậm chí bò dậy nổi.



      Những ngày tiếp đó càng như lớp băng mỏng, Vân Quang Phương xem là con, mẹ kế càng bới lông tìm vết, chỉ có em trai mẹ kế dẫn theo, Lâm Ngạn là có thái độ tệ với mà thôi.



      Vân Thường cũng nhớ được bao nhiêu lần mình khóc trong mơ rồi tỉnh nữa. Rốt cuộc chịu đựng tới ngày khai giảng, mừng suýt khóc. Vân Quang Phương muốn cho học đại học, xu tiền cũng cho, thậm chí muốn bắt ở nhà làm thuê nuôi gia đình. Nhờ Lâm Ngạn giúp trốn nhà, bấy giờ mới kịp đến trường báo danh.



      Bốn năm đại học, chưa hề về nhà, càng lấy của Vân Quang Phương đồng. Lúc khó khăn nhất, mùa đông nốc nước lạnh ừng ực lấp bụng, đến cuối cùng vẫn vượt qua được, còn có công việc khá khẩm.



      cho là cuộc đời xui xẻo của mình từ đây chấm dứt, ai mà ngờ mới làm được nửa năm, vì tai nạn xe mà mắt mù, lại bị tống về nhà.



      Vân Quang Phương cực kỳ bất mãn khi ngồi nhà cả ngày, mấy lần muốn đuổi , là mình nuôi nổi .



      Vẫn là Lâm Ngạn che chở , mới khiến người mù như ở được trong nhà mấy tháng.



      Mọi bước ngoặt đều xuất sau lần Lâm Ngạn say rượu. ta đè xuống giường, vừa lột đồ vừa thích . Vân Thường liều mạng chống cự nhưng sao địch nổi sức đàn ông.



      ra nên cám ơn Vân Quang Phương. Thời khắc mấu chốt, Vân Quang Phương vốn ra ngoài đột nhiên quay về, thấy tình cảnh trước mắt ngẩn ra, xông tới cho Vân Thường mấy cái bạt tai, đánh cho chấn động não .



      Tuy và Lâm Ngạn có quan hệ huyết thống nhưng tên có trong sổ hộ khẩu.



      Cha , cha ruột , chửi là đồ đĩ, chẳng những chửi , còn chửi mẹ .



      Chừng đó Vân Thường mới biết, sở dĩ Vân Quang Phương tệ bạc với mẹ con là vì lão nghi ngờ mẹ ngoại tình với người khác trong thời gian lão tù, đến cuối cùng còn nghi ngờ phải con ruột lão.



      Vân Thường biết Vân Quang Phương liên lạc với Lục phu nhân bằng cách nào, chờ đến khi biết tất cả xong hết. bị cha bán, bán lấy hai trăm ngàn.



      Hơn nữa, ngày bị đưa , lão ta còn chính mồm với , sau này muốn ăn cũng đừng tới tìm lão, quan hệ của và lão chấm dứt.



      Tất cả hồi ức như tấm mặt nạ máu me đầm đìa, vừa tháo ra là có thể nhìn thấy mặt mày đầy máu. Vân Thường chỉ cần nghĩ đến giờ phút này Vân Quang Phương ở gần như thế là cơn giận bốc lên như lửa cháy ngút trời, hừng hực thiêu đốt. Căm hận thể xóa sạch mọi dấu vết về Vân Quang Phương!



      “Tôi biết ông, ông .” Người Vân Thường run khan, song vẫn đè nén tâm trạng bùng nổ của mình, cúi đầu hờ hững.



      “Hừ, rời nhà mấy ngày quên ông rồi?” Vân Quang Phương hừ lạnh tiếng, “Tao cũng cần nhiều, hai ba chục ngàn là được, Vân Thường, tao nuôi mày uổng cơm à?”



      Vân Thường bị ông ta chọc tức thiếu điều muốn cười “Ông nuôi tôi? Tôi là do mẹ tôi nuôi lớn! Ông nuôi toàn là đám đứng đường!”



      “Mày!” Vân Quang Phương tức giơ tay lên, mắt thấy sắp trúng mặt Vân Thường lão sực nhớ mình có việc nhờ đành hậm hực thả tay xuống.



      “Vân Thường, tao cũng biết mày coi tao là ba, mày cho tao năm chục ngàn! , ba chục thôi, tao lập tức ngay, tới tìm mày nữa, mày thấy sao?”



      “Tôi có tiền.” Giọng Vân Thường đổi, cơ hồ đóng thành băng “ xu cũng có!”



      “Vân Thường! Mày đừng có rượu mời uống muốn uống rượu phạt!” Giọng Vân Quang Phương hung tợn làm như đối diện phải con mình mà là kẻ thù “Chắc mày cũng muốn nhà họ Lục biết chuyện mày và Lâm Ngạn nhỉ!”



      Ngực Vân Thường phập phồng dữ dội, chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đầu, xung lực lớn khiến cả người choáng váng.



      siết năm đấm, vất vả lắm mới giữ được tư thế giờ “Ông muốn làm gì cứ làm.”



      Vân Quang Phương ngờ rắn mềm gì cũng ăn, nhất thời nên lời. Lão nhìn gương mặt thanh tú của , tay phải ngứa ngáy hận thể tát thẳng vào đó!



      Nhưng lúc đuôi mắt liếc về hướng siêu thị, lão dằn cơn xúc động xuống, vội vàng vòng qua ao sen chạy , quẳng lại câu ác độc,



      “Đừng tưởng vậy là xong, mày chờ đó cho tao!”



      [8] Đây, đồ của dân tàu, Việt Nam mình cam đoan thấy ^^
      [​IMG]

      [​IMG]
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      27. Ngày Thứ Hai Mươi Mốt 1


      “Tâm tình tốt?” Kiểm tra thường lệ buổi sáng hoàn tất, Lục Diệp cử động người, liếc nhìn Vân Thường ngồi ngơ ngẩn bên giường.



      Lúc Vân Thường vui xụ mặt, cũng trút giận sang người khác. Chỉ ngây người, cũng biết trong đầu nghĩ vớ vẩn cái gì.



      Lục Diệp nắm bắt tính tình lắm rồi, giờ thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của là biết chắc chắn gặp phải chuyện gì rồi.



      Vân Thường bị ngắt mạch suy nghĩ, cười lắc đầu với Lục Diệp “ có, vết thương của còn đau ?”



      Lục Diệp biết dời đề tài cũng trắng ra “Sớm hết đau rồi, sao.” Chút thương cỏn con này kỳ tính là gì, chỉ vì vị trí đặc biệt nên mới có vẻ kinh khủng vậy.



      “Đúng rồi,” Lục Diệp lột trái hạnh nhân nhét vào miệng Vân Thường “Lát nữa bọn Bùi Quân và Giản Viễn Đường tới.”



      Vân Thường ngớ người, quên cả nhai “Bọn họ đều tới?”



      “Ừ” Lục Diệp cũng bó tay, đâu phải chuyện gì lớn, có cần ngạc nhiên vậy , bất quá đó là tấm lòng của mấy ông , cũng tiện từ chối.



      “Chắc là các cũng tới.” Lục Diệp thấy Vân Thường nuốt hạnh nhân trong miệng rồi lại nhét trái khác cho “Có lẽ đông người lắm, em đừng sợ, nên làm gì cứ làm thôi.”



      thế đấy, Vân Thường dở khóc dở cười, có gì mà phải sợ. Có điều, cái Bùi Văn Văn kia cũng tới? Vân Thường cảm thấy tâm tình lại tệ phần.



      phải người hẹp hòi, quả Lục Diệp rất xuất sắc, dễ làm phụ nữ có cảm tình, chẳng có gì phải ghen tị cả.



      Nhưng thích mà tới mức trắng trợn như Bùi Văn Văn hơi quá.



      coi tình hình, chú ý nơi chốn, chỉ tùy vào sở thích của mình mà ăn bừa bãi, lại coi trời bằng vung, ngang ngược làm người ta ngứa răng ngứa lợi, con như vậy, bất kể ta có thích Lục Diệp hay , Vân Thường đều tránh từ xa.



      “Em biết.” Vân Thường rút khăn giấy lau bột ngũ vị hương sơ ý dính môi “Có điều…” chần chừ lát mới tiếp “Mấy ngày trước em tới nhà họ Bùi.”



      Lục Diệp nhíu mày, trong đầu lập tức ra bóng dáng con điêu ngoa nhà họ Bùi “Mẹ dẫn em ?”



      “Dạ.” Vân Thường gật đầu, mặt đỏ lên, nhìn dáng vẻ thẹn thùng cực độ.



      Lục Diệp lấy làm lạ nghe tiếng Vân Thường ấp úng: “Cái … Bùi Văn Văn đó thích .”



      Khụ, suýt nữa Lục Diệp bị sặc hạnh nhân. gặp Bùi Văn Văn nhiều lần lắm, chỉ có dịp tết qua nhà họ Bùi chúc tết mới gặp, nhìn hai lượt thôi.



      Ai biết tự dưng con đó nổi cơn điên, cứ đuổi theo thích .



      Tuy hai nhà quen biết mấy đời, Bùi Văn Văn lại là em của bạn thân, nhưng ấn tượng của Lục Diệp với ta tốt lắm. thích con quá om sòm, với lại Bùi Văn Văn bị người nhà họ Bùi cưng chiều quá mức, luôn cho mình là trung tâm, xem mình sống trong tháp ngà bằng.



      Có điều, đôi mắt đen của Lục Diệp nheo lại, Vân Thường với thế là có ý gì? Chẳng lẽ là ghen?



      Nghĩ như thế, Lục Diệp chỉ cảm thấy phiền muộn do nằm ườn giường cả ngày tan biến hết.



      Vui vẻ trong bụng chặp, thiếu tá Lục mới nghiêm mặt vờ vĩnh: “Ổ? biết.”



      Hơ? ấy biết? Tính nết Bùi Văn Văn thế mà bày tỏ? thể nào! Mặt Vân Thường lộ vẻ ngờ vực.



      Đương nhiên Lục Diệp nhận ra tin, vội vã bổ sung “ biết đó, thấy bộ dạng ta ra sao, em nghe .”



      EQ của đàn ông bình thường luôn thấp hơn phụ nữ. Nếu thiếu tá Lục chỉ câu đầu, bổ sung thêm mấy câu sau, Vân Thường gần như tin tưởng rồi.



      Nhưng mà thêm câu sau hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi, Vân Thường lập tức hiểu ngay, Lục Diệp láo!



      Thiếu tá Lục còn chưa biết Vân Thường phát dối, còn hí hửng nghĩ, tuy hơn ba mươi vẫn chưa đương lần nào, nhưng vẫn có người thích như thường nhé! Lần này có phải Vân Thường càng ghen ? Vậy tối nay có thể cầu quá đáng hơn tí nhỉ?



      Đáng tiếc thiếu tá Lục cao hứng sớm quá.



      “Hóa ra biết.” Vân Thường cười dịu dàng, mắt hạnh đen nhánh sóng sánh “Vậy coi như em chưa .”



      đúng! nên như thế! Thiếu tá Lục há hốc mồm. Chẳng phải Vân Thường nên vừa ghen tị vừa miễn cưỡng kể với mình chuyện Bùi Văn Văn sao? Sau đó mình có thể kiên định với ấy lần nữa, mình có tí ấn tượng nào với Bùi Văn Văn cả!



      ràng phải nên theo lộ trình như thế mới đúng!



      Thiếu tá Lục rối rắm, nghĩ làm sao để kéo kịch bản trở về, cửa phòng bệnh bị người gõ vang.



      “Chú mày đúng là giỏi nha, Lục Diệp.” Tương Bân Vệ tới đầu giường đấm khẽ vào vai Lục Diệp, cười : “Quanh năm bắn nhạn còn bị nhạn mổ mắt, chậc chậc, mất mặt quá!”



      Lục Diệp chưa kịp trả lời, Bùi Quân xen vào: “Coi đáng thương chưa này, ngồi cũng được nữa.”



      “Hai người đủ chưa! Lục Diệp đủ tội nghiệp lắm rồi.” Giản Viễn Đường đặt đồ bổ và trái cây lên đầu giường “Bây giờ sao rồi?”



      “Khá tốt.” Lục Diệp bị châm chọc thế mà tỉnh bơ, trơ mặt nhiều hơn chữ.



      “Nghe em dâu có bầu rồi, chúc mừng.” Giản Viễn Đường quay sang nhìn Vân Thường “Nếu là con có thể cho làm con dâu nhà Tương Bân Vệ rồi.”



      Vợ Tương Bân Vệ mang thai tám tháng, siêu phát là con trai lâu rồi.



      “Câm miệng.” Lục Diệp hung hăng trừng Giản Viễn Đường, cục cưng nhà chưa ra đời bị người nhớ thương, sao được chứ!



      Che chở ghê chưa, Giản Viễn Đường tặc lưỡi đinh với Vân Thường nữa nghe ngoài cửa vang lên giọng con hào hứng lanh lảnh: “ Diệp, em tới thăm nè!”



      Người trong phòng nhất thời cảm thấy đau đầu. Sắc mặt Bùi Quân cũng khó coi, liếc Vân Thường cái, lén lút với Lục Diệp: “Giữ được, bám theo qua đây.”



      Diệp, còn đau ?” Bùi Văn Văn vừa vào chạy thẳng lại giường, hỏi han đủ thứ “Em muốn qua đây từ lâu rồi, nhưng mà mẹ em cứ cấm em .”



      ta trề môi, đều tại chuyện lần trước nên mẹ ta mới cho , nhưng ta đâu có sai. Ả đàn bà kia vì tiền mới gả cho Diệp mà!



      “Khá tốt.” Lục Diệp vẫn chỉ có hai chữ kiên cố kia.



      Bùi Văn Văn quét mắt nhìn chung quanh phòng bệnh, đột nhiên hét lên: “Sao có người hầu tới đây hầu hạ vậy?” ta căm hận lườm Vân Thường, giọng xuống nhưng vẫn đủ để mọi người nghe thấy “Để ả mù ở đây làm được cái gì?!”



      Vừa dứt lời, mặt Lục Diệp lập tức đen sì. Bùi Quân thầm kêu toi, biết Lục Diệp tức giận rồi, định sang chuyện khác Lục Diệp ngắt lời.



      là ai?” Ánh mắt Lục Diệp sắc nhọn, đồng tử đen sẫm nhìn Bùi Văn Văn trừng trừng “Vợ tôi thế nào liên quan gì đến ?”



      Tất nhiên có chuyện biết Bùi Văn Văn là ai, cũng biết hai ông bà Bùi xưa nay cưng chiều con hiếm muộn này nhưng chữ mù kia hoàn toàn chạm đến giới hạn của .



      Mắt Vân Thường thấy, chuyện này luôn là nỗi thống khổ bất lực nhất trong , người nhà họ Lục có ai là dè dặt châm chước từng câu từng chữ, sợ tổn thương tự tôn của Vân Thường.



      Thế mà bây giờ, trước mặt nhiều người Bùi Văn Văn lại dám nghênh ngang châm chọc, làm nhục người trong lòng .



      Ngọn lửa trong lòng Lục Diệp tức trào lên như sóng dữ, trước mặt bà Bùi và Bùi Quân, mở miệng châm biếm thẳng thừng, hoàn toàn giữ thể diện cho Bùi Văn Văn.



      Mặt Bùi Văn Văn lập tức đỏ bừng, nước mắt rơm rớm, lúng túng cơ hồ sượng chín mặt, sao ngờ Lục Diệp ta như thế!



      ta nghĩ hoài hiểu, ràng Lục Diệp thích những Lục phu nhân sắp xếp, vì sao lại tốt với Vân Thường như thế? Vì đứa trong bụng ta à?



      khí trong phòng bệnh thoáng chốc trở nên xấu hổ, vui vẻ vừa rồi nháy mắt rớt thẳng xuống. Lục Diệp dường như hề phát , ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, chịu nhượng bộ.



      “Được rồi,” Bùi Quân bước lên túm lấy Bùi Văn Văn “Tôi dẫn Văn Văn ra ngoài trước, mọi người trò chuyện .”



      giận Lục Diệp vì chuyện này, dù sao tính em mình thế nào biết thừa, vì thế cười cười với Vân Thường liền lôi Bùi Văn Văn ra khỏi phòng.



      “Đừng có đến đâu cũng làm nhà họ Bùi mất mặt!” Vừa ra khỏi phòng, mặt Bùi Quân lập tức lạnh tanh “Em cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, nên hiểu chuyện chút .”



      “Em làm sao?!” Bùi Văn Văn quệt nước mắt “Là em thích Diệp trước! Dựa vào đâu mà ta nhanh chân đến trước! vậy còn là ả đàn bà vừa mù vừa hám tiền nữa!”



      “Người ta thế nào liên quan gì đến em, tự lo mình .” Bùi Quân lạnh lùng lườm Bùi Văn Văn cái, quay lưng bỏ , quẳng lại câu “Ba mẹ thể che chở em cả đời.”



      Mặt Bùi Văn Văn nóng ran, căn bản nghe lọt lời Bùi Quân. ta cảm thấy mình sai, sai chỗ nào? ta thích người nào can đảm với người ta, ảnh hưởng gì đến ai?



      ta vừa tức vừa xấu hổ, chùi nước mắt rồi dọc hành lang định ra ngoài.



      Ngay lúc đó, ta bỗng nhìn thấy gã đàn ông lớn tuổi ăn mặc lếch thếch len lút lượn qua lượn lại trước phòng Lục Diệp.



      Bùi Văn Văn lấy dũng khí, lặng lẽ tiến lên, chụp lấy cánh tay gã đàn ông căn vặn: “Ông là ai?”



      Tuy Lục Diệp ăn quá đáng với ta nhưng ta vẫn thích , đương nhiên để cái gã đáng nghi này lượn lờ ngoài cửa phòng bệnh của rồi.



      Mới sáng sớm Vân Quang Phương lẻn lên tầng phòng bệnh cao cấp này rồi. Lão trốn nợ nhiều lần rồi, cái trò tránh tai mắt người khác này cứ gọi là trơn tru, trơn như cá chạch, bọn cho vay nặng lãi còn chưa bắt được lão nữa là y bác sĩ bệnh viện.



      Vốn định thừa dịp Vân Thường ra, uy hiếp dụ dỗ kiếm ít tiền xài, ai dè lại bị con ranh tóm được.



      Bùi Văn Văn phải đèn hết dầu, thấy Vân Quang Phương trả lời liền trầm giọng “Rốt cuộc ông là ai? tôi báo cảnh sát!”



      Thủ đoạn của Bùi Văn Văn đương nhiên kém xa Vân Quang Phương, có điều giờ Vân Quang Phương cùng đường, phỏng chừng gặp ăn mày đường cũng có thể moi vài xu của người ta, thành thử cũng giấu diếm, hất tay Bùi Văn Văn ra, vênh mặt: “Tôi là cha Vân Thường, cha vợ Lục Diệp!”



      Lão thấy Bùi Văn Văn ăn mặc là biết nhất định là con nhà có tiền, với lại có thể đến đây thăm Lục Diệp chứng tỏ có quan hệ khá tốt với nhà họ Lục, biết đâu có thể lừa được ít tiền từ con nhãi này?



      Cha Vân Thường? Cái gã bán con? Bùi Văn Văn nhìn Vân Quang Phương ghê tởm, chỉ cảm thấy chỗ vừa chạm vào lão cũng bắt đầu ngứa.



      Loại rác rưởi này ta muốn nhiều lời lấy câu! Bèn rụt tay về quay lưng bỏ .



      Ai dè Vân Quang Phương lại mặt dày tiến lên chặn đường Bùi Văn Văn.



      “Ông muốn làm gì?” Bùi Văn Văn nhíu mày nhìn lão.



      và Lục Diệp là bạn? Tôi là cha vợ Lục Diệp, đưa cho tôi ít tiền trước, chừng sau bào Lục Diệp trả lại cho .”



      Ha, sao có người vô liêm sỉ như thế? Bùi Văn Văn bị ông ta chọc tức suýt cười. Vừa định mở miệng chế nhạo, trong óc chợt lóe lên, đột ngột nảy ra ý định.



      ta nhếch môi, gương mặt thoáng chút trầm hợp với tuổi ta “Ông thiếu tiền lắm à? Vậy chúng ta chuyện !”
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      28. Ngày Thứ Hai Mươi Mốt 2


      “Khó chịu lắm hả?” Buổi tối, Lục Diệp nằm giường nửa ôm Vân Thường, bàn tay to vuốt vuốt tóc an ủi, buồn bực tụ trong lòng mãi tan .



      đau lòng vô cùng, ngực nặng nề gần như thở nổi, hận thể nhét cả người vào máu thịt mình, hòa nhập với bản thân, rời giây phút nào, cho phép bất cứ ai chế giễu , ức hiếp !



      Vân Thường của tốt cỡ nào, vừa dịu dàng vừa hiểu ý người, thế mà biết sao cứ phải chịu khổ nhiều hơn người khác.



      Lục Diệp chỉ cần nhắm mắt là nhớ tới vẻ mặt giọng điệu Bùi Văn Văn hôm nay, khinh miệt cỡ nào, rẻ rúng ra sao.



      Dưới mi mắt còn bị ủy khuất như thế, vậy lúc chưa xuất sao? mình rốt cuộc làm sao vượt qua?



      Ngực Lục Diệp càng lúc càng đau, ngay cả hô hấp cũng thoải mái.



      Vân Thường, Vân Thường, Vân Thường của , Vân Thường của



      khó chịu?” Vân Thường híp mắt hưởng thụ dịu dàng vỗ về, đuôi mắt liếc thấy nét mặt đau lòng khó chịu của , trong lòng ấm áp.



      ra mới đầu có hơi khó chịu,” né vết mổ của Lục Diệp, cẩn thận vùi đầu vào ngực “Nhưng từ từ cũng thành thói quen, bây giờ nghe hết cảm giác rồi, đừng lo, bọn họ thích sao , em để ý.”



      Người liên can nhiều như thế, lại chỉ có trái tim, đặt người để ý nhất vào đó còn chưa đủ, chỗ đâu ra đến phần người khác.



      “Lục Diệp, đừng giận,” Cảm nhận được hơi thở trở nên nặng nề, Vân Thường vội vàng vuốt giận cho , sợ làm nứt miệng vết thương “Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, họ kệ họ.”



      Lục Diệp chỉ cảm thấy cổ họng khô ran được lời nào. Trước giờ biết suy nghĩ rất thấu triệt xong lại nghĩ nhìn thấu đến mức này.



      Lối nghĩ hờ hững đó, rốt cuộc chịu qua bao nhiêu tổn thương và châm chọc mới rèn luyện ra được đây? Lục Diệp dám nghĩ.



      “Vân Thường, chúng ta phải chữa lành mắt.” Sau đó soi hết những kẻ xấu xa từng cười nhạo !



      Vân Thường mỉm cười “Dạ.” Chữa lành có thể thấy đầu tiên, chữa lành cũng sao, kiểu gì cũng có bên cạnh, chắc chắn để đụng chỗ này chỗ kia.



      Phòng bệnh buổi tối vắng lặng như tờ, rèm cửa kéo kín, ánh trăng như nước lẻn qua khe hở chui vào, rọi nền nhà màu vàng nhạt, ánh sáng vốn lạnh lẽo cũng bị nhuộm lớp ấm áp.



      Trong ánh sáng vàng nhạt đó, hai người nằm giường bệnh ôm chặt lấy nhau. Dường như giờ phút này nơi đây phải bệnh viện ai cũng né tránh mà là vùng đất ngọt ngào của họ.



      Phần ấm áp thương này, ngay cả ánh trăng cũng trở nên hiền hòa.



      Thể chất Lục Diệp mang tính nóng, Vân Thường bị ôm như thế nhanh chóng thấy buồn ngủ, muốn dịch khỏi lòng chút để ngủ bị Lục Diệp nhạy cảm túm lại.



      Vân Thường hơi hé mắt, giọng vừa mềm vừa ngọt, như cây kẹo bông chỉ liếm cái là ngọt tận cõi lòng.



      Thiếu tá Lục nuốt nước miếng, gắng gượng đè ép xúc động muốn hôn người trong lòng, nghiêm mặt: “ muốn tè.”



      Tè… ai? Tè? Đầu Vân Thường thoáng cái tỉnh táo, lóc cóc bò dậy, vươn tay bật đèn đầu giường, lần mò xuống giường, đứng bên cạnh, khẩn trương vươn hai tay ra: “ cẩn thận chút, xuống giường vịn tay em.”



      Lục Diệp ừ tiếng, cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi bò xuống giường. ra vết thương của hồi phục rất tốt, nhưng cho dù vậy Lục Diệp cũng dám cử động quá mạnh, sợ vết thương nứt ra. Như vậy thời gian nghỉ kết hôn còn lại, chỉ có thể nằm giường làm gì được .



      Vân Thường hề bài xích việc phục vụ Lục Diệp toilet, cũng xấu hổ lắm, đằng nào cũng đâu thấy đường, cùng lắm làm gậy chống hình người cho Lục Diệp thôi. Thấy cây gậy nào còn biết xấu hổ chưa? Đương nhiên có rồi!



      Chỉ là lúc có hai người thôi, thiếu tá Lục thường hay nghĩ ra những chuyện khiến người ta khó mà tưởng nổi, ví dụ như giờ…



      tự làm nhé.” Vân Thường muốn giãy tay Lục Diệp nấp ra đằng sau nhưng dám, sợ đụng phải vết mổ, đành đỏ mặt lắc đầu từ chối.



      Khổ nỗi da mặt thiếu tá Lục được rèn luyện dưới họng súng, Vân Thường căn bản phải đối thủ của .



      “Lúc duỗi tay ra vết mổ đau lắm.” Mặt thiếu tá Lục đỏ tim đập tỉnh bơ láo, liếc phản ứng của Vân Thường cái, đột nhiên thả tay ra, giọng ràng mất mát.



      “Vậy tự làm, ui”



      Vân Thường giật thót, vội vàng giữ tay “Sao rồi? Sao rồi? Đụng đến vết thương rồi? Có chảy máu ?”



      có, có điều nếu lại động…”



      chưa xong Vân Thường sốt ruột cướp lời.



      “Em giúp ! đừng động đậy!”



      “Ừ.” Thiếu tá Lục vờ vĩnh trầm giọng, thực tế miệng toét tới mang tai rồi.



      Vân Thường thấy đường, Lục Diệp lại cố tình hướng dẫn , đành dựa vào cảm giác của mình mà làm.



      Kết quả tay đặt lên eo thiếu tá Lục mà đặt nhằm bên mông người ta.



      Thiếu tá Lục rèn luyện lâu năm, làm nhiệm vụ, thịt người rắn chắc vô cùng, thịt mông cũng cứng, khó sờ muốn chết. Vân Thường ậm ở tiếng, vội vàng dời tay lên eo.



      Chiều cao của Lục Diệp và Vân Thường lệch nhau hơn tấc, vả lại Vân Thường sợ ảnh hưởng vết thương của , đành cố sức tay, eo cũng khom xuống.



      người Lục Diệp mặc đồng phục bệnh viện mỏng tanh, lúc này chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, hơi thở nhè ấm áp của phả chỗ nhạy cảm nhất của , dễ dàng khơi mào xúc động miễn cưỡng dằn xuống.



      Cái cảm giác ngọt ngào khi nước sữa giao hòa [9] nháy mắt xộc vào đầu, dường như mỗi ngóc ngách cơ thể đều nhớ kỹ cảm giác này, trống rỗng theo máu lan tỏa toàn thân.



      Nhanh chóng làm Lục Diệp nóng bừng lên.



      Quả nhiên rất muốn toilet à? Vân Thường đỏ mặt móc cái món ngóc đầu của Lục Diệp ra.



      tự nhìn hướng …”



      thẹn thùng hết chỗ rồi, mấy ngày trước vì Lục Diệp dám cử động quá mạnh, mắt lại thấy nên Lục phu nhân mời người chuyên chăm sóc tới.



      Thành ra giúp toilet thế này vẫn là lần đầu tiên.



      Nhà vệ sinh đương nhiên phải chỗ tốt để làm gì đó, thành ra Lục Diệp làm khó Vân Thường nữa, hấp tấp giải quyết nhu cầu sinh lý, rửa tay cho Vân Thường xong liền quay về giường.



      Đầu vừa đặt lên gối, Vân Thường lặng lẽ thở phào, tuy thấy đường nhưng vừa rồi… tình đầu cũng dám ngẩng lên nữa.



      “Vân Thường…” Vân Thường giật thót, mỗi lần gọi bằng cái giọng pha lẫn van vỉ trong đó thế này đều có chuyện gì tốt cả…



      Vì thế lần này Vân Thường quyết định ra tay trước, làm bộ thờ ơ nhắm mắt lại, giọng: “Ngủ !”



      Có vẻ như thiếu tá Lục nghe thấy, đầu gác lên vai người ta cọ tới cọ lui, đàn ông hơn ba mươi tuổi còn biết xấu hổ mà làm nũng!



      “Khó chịu.”



      “Khó chịu ở đâu?”



      Thiếu tá Lục bây giờ là đại gia, câu khó chịu là đủ để Vân Thường tim đập chân run nửa ngày.



      “Chỗ này.” Lục Diệp kéo tay Vân Thường đặt lên quần “Chỗ này khó chịu.”



      Vân Thường run lên, y như bị bỏng nước sôi, vội vàng rụt tay về.



      Mặt đỏ như phải bỏng, lắp bắp trả lời: “Nhịn… nhịn chút…”



      Thiếu tá Lục tên lên dây, môi lưỡi nóng bỏng liếm hôn vành tai, cổ Vân Thường, tiếng trong đêm nghe đặc biệt kềm nén “Nhịn được làm sao giờ?”



      Vân Thường rụt đầu, ráng nhịn cơn run rẩy toàn thân, vất vả lắm mới rặn được câu “Bác sĩ… bác sĩ thể vận động kịch liệt.”



      xong câu này, Vân Thường thẹn tới mức ước gì vùi đầu vào gối cả đời ngóc lên nữa!



      Đương nhiên Lục Diệp biết tình huống vết thương của mình, cũng biết mình muốn làm gì còn phải chờ vài ngày nữa, nhưng thể ăn thịt có nghĩa là được uống canh nhỉ!



      Vì thế càng táo tợn hơn, mặc sức ăn hiếp Vân Thường. Vân Thường đáng thương dám phản kháng, đành mặc thiếu tá Lục muốn làm gì làm.



      Đến khi Lục Diệp thỏa mãn rồi mới hôn lên trán cái khích lệ, giọng đại gia.



      “Được rồi, ngủ thôi.”



      Mùi vị nghẹn khó chịu, thiếu tá Lục được thỏa mãn ham muốn bất mãn thở dài, ngửi mùi thơm từ tóc Vân Thường nặng nề thiếp .



      “Hôm nay sao thế?” Lâm Ngạn cau mày nhìn bàn đồ ăn ngon, ghê tởm trừng Vân Quang Phương cái, quay sang hỏi mẹ ta.



      “Ông có tiền rồi! Ăn bữa làm sao!” Vân Quang Phương gặm xương, dầu mỡ bám đầy tay đầy mặt, nhìn nhớp nháp vô cùng.



      Lâm Ngạn cười khẩy “Lãi nặng trả hết rồi? Đừng để đến lúc bị người ta truy sát còn đẩy tôi ra trước.” ta vừa vừa kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy đũa mẹ mình đưa gắp miếng nấm hương, hơi hơi thất thần.



      Đây là món Vân Thường thích nhất, lần nào ăn đôi mắt xinh đẹp của cũng tràn ngập ý cười, vẻ mặt thỏa mãn như có được cả thế giới.



      Lâm Ngạn há mồm cắn miếng nấm hương mềm, ánh mắt ảm đạm, khó ăn, miệng mồm đắng chát.



      “Mày thế là thế nào!” Vân Quang Phương đặt ly rượu xuống bàn đánh cạch, muốn trừng Lâm Ngạn song lại dám, đành hậm hực thu hồi tầm mắt.



      “Bắt đầu từ nay chúng ta sống khá giả!”



      rồi, lão có phần được tự tin nhìn Lâm Ngạn, lấy hết can đảm uống hơi cạn hết ly rượu, lại nhấn mạnh lần nữa “Sống khá giả!”



      Cả đời Vân Quang Phương, qua lại với xã hội đen ít lần, bị người vác súng đòi nợ cũng thiếu. Song chưa từng sợ qua cái gì, duy mỗi đứa con riêng này, Vân Quang Phương sợ muốn chết, y như mèo thấy chuột vậy.



      Vân Quang Phương thấy đám đàn em của Lâm Ngạn, lúc giành địa bàn với băng nhóm khác, độc ác đó, hoàn toàn cần mạng. Từ đó về sau, Vân Quang Phương dám dễ dàng chọc giận Lâm Ngạn, thậm chí lúc cần thiết lão cũng muốn chuyện.



      Lâm Ngạn cười khẩy, chuyện với Vân Quang Phương nữa. Cũng để ý thái độ thay đổi thất thường của Vân Quang Phương, dù sao cũng chỉ quanh quẩn mấy cái sòng bài mà thôi, chừng ngày mai bàn lại là cháo trắng dưa muối.



      Bữa cơm này Vân Quang Phương ăn đặc biệt thỏa mãn, nghĩ nghĩ sau này chẳng những cuộc sống được đảm bảo còn dư tiền có thể đánh bạc ghiền là hưng phấn vô cùng.



      Hết ba lượt rượu, mặt Vân Quang Phương đỏ phừng phừng, mơ mơ màng màng nằm úp sấp bàn, trước mắt đột nhiên lóe lên gương mặt Vân Thường.



      “Chời, con đó đẹp thế, sao có thể là con của Vân Quang Phương được!”



      “Phải phải đó, giống chỗ nào hết!”



      “Chậc chậc, biết là con của ai nữa, cái tay Vân Quang Phương coi tiền như rác, nuôi con giùm người ta còn biết.”



      “Đúng đó, mày chưa thấy con bé đó thông minh cỡ nào đâu, con trai tao học cùng khối với nó, nó học toán giỏi nhất khối, con trai cũng bằng. Với cái đầu đánh bạc là thua của Vân Quang Phương, đẻ được đứa con như thế à? Nằm mơ !”



      Hừ, Vân Quang Phương hừ tiếng, mũi miệng toàn mùi rượu. Tưởng lão nuôi con thay người khác? Người thông minh như Vân Quang Phương lão đời nào!



      Có điều đứa con này cũng tốt, ít nhất nhờ nó, nửa đời sau của lão cần sầu nữa. Vân Quang Phương chùi mép, thỏa mãn nấc cái, loạng choạng đứng dậy bò vào phòng.



      Lão cần phải nghĩ chút, đâu tìm cho con ngoan của lão ông chủ có tiền mua đây…



      [9] Hiểu đúng nghĩa đen >_<
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :