1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      19. Ngày Thứ Mười Lăm


      “Há há há” Lục phu nhân cười thiếu điều ngã vào lòng thượng tướng Lục. Thượng tướng Lục nghiêm mặt già, ngại cho Vân Thường ngồi trước mặt cũng tiện gì, đành ưỡn thẳng người, đơ ra cho Lục phu nhân dựa.



      “Vân Thường, làm tuyệt lắm!” Lục phu nhân lau nước mắt ứa ra nơi khóe, trong mắt xẹt qua chút khốc liệt “Nhà họ Lục chúng ta tuyệt đối cho người khác ăn hiếp công như thế! Mẹ còn định ra mặt giùm con đó, há há há.” rồi nhịn được lại phì cười.



      Vân Thường xấu hổ đỏ mặt, hai ngón tay trắng mịn níu chéo áo Lục phu nhân năn nỉ, “Mẹ, đừng nữa mà.” cố ý ói lên người Bùi Văn Văn, lúc đó tự dưng lại buồn nôn, vốn định chạy ra ngoài, ai ngờ Bùi Văn Văn cứ chắn trước mặt , tình nhịn được.



      chẳng cảm thấy xả giận gì, chỉ là trước mặt bao nhiêu người mà ói lên người ta như thế, xấu hổ quá. May mà mắt thấy, bằng chỉ có nước tìm cái lỗ chui vào.



      “Rồi rồi, mẹ nữa.” Lục phu nhân vỗ về mặt Vân Thường, nín cười, kế đó có phần lo âu: “Hai ngày nay con ói hai lần rồi, bệnh viện kiểm tra thôi, có phải lúc tai nạn va vào đâu ?”



      Vấn đề này Vân Thường cũng nghĩ qua, có điều ngoại trừ buồn nôn ra, chỉ hơi choáng đầu, có triệu chứng nào khác nữa, ăn được ngủ được, hẳn là vấn đề gì. tình muốn bệnh viện. Ở đó trải qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt rồi, lần nào vào bệnh viện cũng mất mấy ngày thần kinh mới đỡ căng thẳng.



      đâu ạ. Con khỏe lắm mà, chắc là tại hoảng quá.” Vân Thường lắc đầu, vẫn chịu bệnh viện “Mẹ, mẹ đừng lo, chừng ói lần này xong hết thôi.”



      Lục phu nhân nhìn quở trách “Con bé này, sao mà cứng đầu thế hả. Mẹ với con rồi đó,” Lục phu nhân dừng chút tiếp “Còn ói nữa gì cũng phải bệnh viện cho mẹ.”



      Vân Thường gật đầu, mỉm cười vâng dạ.



      chuyện, đột nhiên Vân Thường cảm thấy dưới chân nhột nhột, khom lưng sờ sờ, kêu thử tiếng “Đại Mao?”



      Dứt lời liền cảm giác tay mình ấm, Đại Mao thè lưỡi liếm tay . Vân Thường bị nó liếm nhột nhạt, rụt tay bồng Đại Mao lên ôm.



      “Ồ? Hình như nặng thêm rồi.” Hai tay sờ sờ người Đại Mao, dường như xác nhận mấy cái xương giơ ra của nó thụt về hay chưa.



      Lục phu nhân cũng thò tay sờ đầu Đại Mao “Đừng tưởng nó , ăn được lắm, ngày ăn sáu bữa!” Tuy xuất thân con nhà gia giáo nhưng có lẽ vì theo thượng tướng Lục nhiều năm, mưa dầm thấm đất, Lục phu nhân cũng thích loại chó to hung dữ như chó ngao Tây Tạng này nọ, mấy hứng thú với Samoyed cho lắm.



      “Ăn nhiều tốt, thêm thịt.” Vân Thường vui vẻ nhéo lỗ tai Đại Mao, đè cái đuôi quẫy loạn của nó lại, bỗng nhiên với Lục phu nhân: “Mẹ, con muốn học chữ nổi.”



      Lục phu nhân giật mình, lưng bất giác thẳng lên, ngay cả thượng tướng Lục cũng nhìn lại.



      “Sao tự dưng lại muốn học cái đó?” Trong suy nghĩ của Lục phu nhân, bà chưa hề xem Vân Thường là người tàn tật, với lại từ đó đến nay, Lục phu nhân luôn muốn tìm cơ hội dẫn Vân Thường bệnh viện kiểm tra toàn diện lần, xem rốt cuộc mắt bị gì.



      Ban đầu Vân Thường gặp tai nạn xe hề nghiêm trọng song hai mắt đều mù, nhìn sao cũng thấy bất thường.



      Nhưng Lục phu nhân cũng dám đường đột dẫn Vân Thường , lỡ Vân Thường tưởng họ chê , thế có lòng tốt lại hỏng việc, nên bà mới chần chừ chưa làm.



      Lần này tự nhiên Vân Thường đề xuất muốn học chữ nổi, Lục phu nhân mới sực phát , mắt vẫn chưa nhìn thấy.



      “Cũng có gì ạ.” Vân Thường cười e thẹn “Cứ ở nhà mãi cũng buồn, cũng nên kiếm việc gì đó làm.” Nếu thành đồ bỏ mất.



      “Muốn học học!” Lục phu nhân há miệng, định bị thượng tướng Lục lườm cái. “Ngày mai bắt đầu!”



      hỏi lý do, lằng nhằng, duy trì vô điều kiện như thế làm Vân Thường muốn khóc ngay tại chỗ. Từ sau khi vào nhà họ Lục, luôn được chăm sóc chu đáo. Bất kể là Lục Diệp hay Lục phu nhân, thậm chí thượng tướng Lục, đều có thể cảm nhận được quan tâm được tự nhiên của họ.



      Dường như mọi thương mất sau khi mẹ qua đời, trong nháy mắt đua nhau quay về. Vân Thường cảm động luống cuống tay chân, họ quá tốt quá tốt với , tốt đến mức biết báo đáp thế nào. Sợ mình làm sai gì đó khiến họ thất vọng.



      Có vẻ Lục phu nhân nhìn thấu được suy nghĩ của , bà vuốt tóc thân thiết hiền lành: “Vân Thường, con cần cảm thấy áp lực, cha mẹ ai cũng con mình cả.”



      Cha ruột cần , bán như món hàng, ngược lại gia đình chồng nửa đường nhặt được lại thương như báu vật.



      Vân Thường nghiêng đầu dựa vào vai Lục phu nhân, trái tim phiêu bạt chìm nổi từ sau khi mẹ ruột qua đời dường như cũng yên ổn lại, trở nên bình yên vững vàng.



      lại có mẹ, có ba rồi.



      Lục phu nhân làm việc rất nhanh, ngay tối hôm đó tìm cho Vân Thường giáo viên dạy chữ nổi, ngày mai có thể tới dạy.



      Vân Thường cứ tưởng Lục phu nhân đưa đến trường dạy chữ nổi, ai ngờ lại mời về nhà dạy! Nghĩ cũng phải, người tinh tế như Lục phu nhân đời nào quăng vào đám người chứ.



      “Sếp, bọn chúng chui vào rừng mưa rồi.” người lính mặc đồ xanh lá ngụy trang nằm sấp đất thầm với Lục Diệp.



      Lần này Lục Diệp vừa về bộ đội liền bị phái Hải Nam tiếp nhiệm vụ bắt bọn buôn ma túy. Vốn dĩ nhiệm vụ này có người phụ trách nhưng đến cuối cùng có cách bắt được băng trùm ma túy này, vừa hay Lục Diệp quay về, cấp lập tức đổi người.



      Băng buôn lậu ma túy này phải buôn lậu lẻ bình thường, mà tập đoàn ma túy lớn chiếm cứ dải Hải Nam, Quảng Đông, Vân Nam.



      Tập đoàn buôn lậu này trước giờ vẫn là cái đinh trong mắt đội phòng chống ma túy, nề hà bọn chúng quá gian xảo, lần nào cũng chỉ bắt được vài tên tép riu, căn bản mò được chút thế lực trung tâm.



      Nhưng lần này ở Hải Nam xảy ra chuyện lớn. thanh niên ra ngoài xã hội vì có tiền mà bán ma túy, nếm được ngon ngọt rồi ngừng lại được. Tiền bạc mê hoặc quá lớn che mắt người trẻ tuổi đó, quên mất nguy hiểm và vi phạm pháp luật khi bán ma túy, lại cổ động cả nhà cùng nhau bán ma túy!



      Song cha mẹ y đều là nông dân lương thiện, đương nhiên bị y động, ngược lại hết lời khuyên nhủ con nhưng đặt chân lên đường rẽ khó, muốn quay về đường ngay khó càng thêm khó.



      Gã thanh niên kia căn bản nghe cha mẹ khuyên răn, còn phao tin bỏ nhà , quay về. Cha mẹ y bất lực, đành thừa lúc y ngủ trói y lại, ép y thề từ nay về sau bán ma túy cũng hút nữa.



      Cho dù rất phẫn nộ với đứa con ra gì song đến cùng cũng là ruột rà máu mủ của cha mẹ, nỡ trói dây quá chặt, kết quả chỉ lát bị y cởi ra được.



      Cơn tức bốc lên đầu, gã thanh niên quên mất người trước mắt là cha mẹ sinh ra nuôi nấng y, cầm dao phay chém chết cha mẹ mình, ngay cả em mới học cấp hai cũng bỏ qua.



      kiện này trở thành mồi lửa đánh vỡ tập đoàn buôn ma túy. Quân khu phái rất nhiều tinh trong đội đặc chủng hỗ trợ đội phòng chống ma túy truy bắt chúng. Tập đoàn ma túy lớn nhất miền nam này, dưới truy lùng nghiêm ngặt của đội phòng chống ma túy cuối cùng cũng bị phá vỡ.



      Nhưng bọn đầu não của chúng lại chạy thoát! Từ Vân Nam đến Quảng Đông lại đến Hải Nam, trốn đủ ba tỉnh, tuyến đường chạy trốn của chúng chẳng hề có quy luật nào nhưng lần này đội phòng chống ma túy quyết tâm bắt cho bằng được chúng, vì thế bám chặt theo sau tha.



      Lục Diệp úp sấp nền đất lầy lội ẩm ướt, người mặc đồ ngụy trang dày cộp. Sinh vật có độc trong rừng mưa quá nhiều, cho dù tại nhiệt độ vượt qua ba mươi, cũng dám cởi đồ ra.



      ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu trong rừng mưa, tầm nhìn mới tiến được mấy bước bị cây cối um tùm che khuất. Góa phụ đen phương Nam [5] cần mẫn chăng tơ cành cây bên , thỉnh thoảng có chim chóc lướt qua mang theo hơi nóng, đều khiến đám nhện phòng bị giở chân lên.



      Trong rừng mưa này có quá nhiều quá nhiều nguy hiểm, dù là thi thoảng sơ ý đụng phải hoa cỏ cây lá gì đó, đều có thể là nguyên nhân dẫn tới tử vong.



      Lúc Lục Diệp tiếp nhận nhiệm vụ này, cấp có lệnh, tận lực là được. siết chặt cây súng trong tay, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người lính đặc chủng chung quanh , giọng trầm thấp vang lên trong rừng mưa “Sợ ?”



      Khôi hài! Những binh lính này có thể trở thành tinh trong tinh , có người nào chưa từng giãy giụa lằn ranh sinh tử đâu? Sợ? Bao nhiêu năm rồi biết cái từ đó viết như thế nào nữa!



      “Sếp, !”



      “Vậy được”, Lục Diệp dán sát tai vào bộ đàm, mặt mày trơ khấc “Kiểm tra kỹ bộ đàm và đạn dược của mình,” dừng lát, khí thế đột ngột trầm xuống “Đuổi theo!”



      Hai ngày hai đêm truy kích liên tục ngừng, trùm ma túy phía trước ràng lộ ra mệt mỏi, tốc độ chạy trốn chậm lại dần dần nhưng Lục Diệp biết, thời điểm này thể thả lỏng, chó cùng rứt giậu, chưa bao giờ quên câu này.



      “A!!!” Ngay lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét thảm thiết, Lục Diệp rung lên, dẫn binh tức tốc xông tới chỗ đó!



      Phục kích kết thúc, tiếp theo cần phải hành động như sấm rền chớp giật!



      “Câm miệng!” Kim Hưng bịt miệng Kim Lợi, hung tợn cảnh cáo bên tai gã. tại bọn chúng tới bước đường cùng, nếu đám lính kia đuổi tới, bọn chúng xong rồi!



      “Mau bám theo!” Kim Hưng túm cánh tay em mình chạy vào sâu trong rừng mưa. Bọn chúng trốn lâu lắm rồi, tiến vào rừng mưa cũng hai ngày, từ hơn ba mươi người ban đầu giờ còn đến mười người. Cánh rừng mưa này như con mãnh thú hung tàn, há to cái mồm nuốt chửng từng người từng người .



      , …” Gã thanh niên mới chừng hai mươi khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, hoảng sợ chỉ vào chân mình, cả người run rẩy cơ hồ đứng vững được “Đỉa, đỉa!”



      Kim Hưng biến sắc, khom người trực tiếp kéo ống quần Kim Lợi lên, hình ảnh đập vào mắt tức làm gã tê dại từ đầu tới chân.



      Hai con đỉa đen bóng béo múp dán chân Kim Lợi, trong đó con chui nửa thân vào mạch máu gã, còn con cắn chết cứng chân gã, ra sức chui vào trong. Chân Kim Lợi sưng to gấp đôi bình thường.



      mau! Muốn chết à?” Đằng trước bỗng nhiên truyền tới giọng khản đặc.



      Kim Hưng nghiến răng “Đại ca, chúng em…”



      chưa xong, chỉ nghe ‘đoàng’, tiếng súng vang lên, gã trung niên vẻ mặt khó chịu đứng cạnh Kim Lợi ngã ngửa ra đất.



      cái lỗ máu đầu tuôn máu giọt, óc trắng nhầy nhụa vương vãi đất. Mặt gã trung niên đầy máu đỏ lòm, mắt mở trừng trừng, dường như tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài, nhìn còn khủng khiếp hơn đám đỉa bám dính kia.



      Chân Kim Hưng nhũn ra, biết là xong rồi.



      [5] Góa phụ đen phương Namlà loài nhện rất độc thuộc chi Latrodectus. Chúng được biết đến với màu đen và màu đỏ đặc trưng của con cái và thực tế con cái thường xuyên ăn người bạn tình của mình sau khi sinh sản.
      Jin292, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      20. Ngày Thứ Mười Sáu 1


      Vân Thường rất thông minh. Tuy trước đó chưa từng tiếp xúc với chữ nổi nhưng học cực kỳ nhanh, khiến giáo viên thán phục thôi, khen ngợi mãi. Ngày học đầu tiên đôi bên đều vui vẻ, kết thúc rồi thậm chí Vân Thường còn cảm thấy chưa .



      Lục phu nhân sợ Vân Thường mệt, ngày chỉ sắp xếp cho học hai tiếng rưỡi, hơn nữa chỉ vào buổi sáng, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do của Vân Thường.



      Có việc để làm, Vân Thường hào hứng vô cùng, ngay cả đôi mắt trống rỗng mờ mịt cũng sáng hơn ngày thường ít. cho cùng cũng chỉ là bình thường, cho dù ưu tú hơn người khác chút, kiên cường hơn chút cũng cần có chỗ để gửi gắm cuộc sống.



      “Học vui lắm hả con?” ra nhìn tình hình là Lục phu nhân biết đáp án rồi có điều vẫn nhịn được mà hỏi.



      “Dạ.” Vân Thường gật mạnh đầu, mặt lên ý cười “Giáo viên chiếu theo tiến độ học tập của con, lâu nữa con có thể tự đọc số sách đơn giản rồi!”



      “Vậy tốt.” Lục phu nhân gắp miếng nhum biển tươi cho vào chén Vân Thường “Nếm thử con, mới chuyển từ bờ biển về đó, tuy bây giờ phải mùa sinh sản nhưng mùi vị cũng được lắm.”



      Nhum biển có giá trị dinh dưỡng cao nhất, gạch nhum biển bên trong vừa tươi vừa mềm, vào miệng là tan, cảm giác khá ngon. Nhưng bình thường chỉ có thể ăn nhum biển sống ở bờ biển, thành thử đặc biệt đắt tiền.



      Lục phu nhân thích ăn hải sản tươi, thượng tướng Lục quen biết rộng, qua lại cũng nhiều, thành thử bất kể thời tiết nào, bàn cơm nhà họ Lục mỗi bữa nhất định có vài món hải sản.



      Vân Thường chưa ăn nhum biển bao giờ, dám ăn. Lục phu nhân dứt khoát thả đũa xuống, dùng muỗng múc gạch nhum ra đưa đến miệng “Ăn , sao đâu con, ngon lắm, thơm hơn gạch cua nhiều.”



      Vân Thường chuẩn bị tâm lý mấy giây rốt cuộc há miệng, tanh như nghĩ, ngược lại vừa thơm vừa béo, chỉ ăn miếng cả miệng thơm lừng. Vân Thường nheo mắt hưởng thụ cảm giác gạch nhum trượt vào cổ họng, khỏi cảm thán, quả nhiên về mặt ăn uống Lục phu nhân đúng là uy tín!



      Ăn trưa xong, Vân Thường chuẩn bị uống trà với Lục phu nhân, ai ngờ mới đứng dậy khỏi ghế cảm thấy dạ dày bốc dịch chua, lảo đảo chạy vào toilet, ôm lấy bồn cầu ói sạch những thứ vừa ăn xong mới thấy thoải mái đôi chút.



      Lục phu nhân cũng theo vào, thấy mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh, gì cũng chịu thỏa hiệp nữa “! bệnh viện!” rồi phẩy tay với người làm bên ngoài, dặn người làm báo tài xế.



      “Mẹ, con…” Vân Thường vịn bồn cầu đứng dậy, hai chữ sao còn chưa thấy trước mắt tối đen, ngã ngồi xuống đất trong tiếng la hoảng của Lục phu nhân.



      “Ông Lục! Ông Lục!” Lục phu nhân vội vàng chạy tới định đỡ Vân Thường dậy, khổ nỗi Vân Thường cao hơn bà gần cả tấc, Lục phu nhân mệt đổ mồ hôi mà kéo dậy được, nóng ruột lạc cả giọng “Mau tới giúp tay!”



      “Mẹ, sao sao!” Vân Thường vội vàng an ủi Lục phu nhân đồng thời chống hai tay xuống đất muốn tự đứng dậy nhưng đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, làm sao đứng dậy được.



      “Con im cho mẹ!” Lần đầu tiên Lục phu nhân lớn tiếng với Vân Thường, đáng lý nên nghe Vân Thường mới đúng! Nếu bệnh viện sớm cần gì chịu tội thế này!



      Lục phu nhân còn định nữa, vừa may thượng tướng Lục vào tới, bà vội vàng quay sang hô thượng tướng Lục: “Mau lên, dìu Vân Thường dậy, bệnh viện!”



      Nhà họ Lục rất gần bệnh viện, cơ hồ chỉ vài phút là tới nơi rồi. cần lấy số, thẳng vào lối cấp cứu; bởi vì đường gọi điện báo trước cho viện trưởng, sau khi đến bệnh viện hề để lỡ phút nào, trực tiếp lấy máu chụp phim, tốc độ khá nhanh.



      “Trong não có máu tụ, nên mới ói và choáng.” Viện trưởng đeo cặp kính lão nhìn phim chụp cái, với Lục phu nhân: “Trước đó ấy có bị va chạm mạnh vào đầu ?”



      Sắc mặt Lục phu nhân khó coi, ngón tay túm chặt túi xách: “Nửa năm trước từng bị xe tông.”



      “Còn phải ẩu tả hả!” Ông viện trưởng già đập bàn, chỉ vào phim chụp với thượng tướng Lục: “Ông xem, lúc đầu bị xe tông trong não có máu tụ rồi, đè lên dây thần kinh thị giác nên mắt nó mới mù. Ông Lục, hai người làm sao thế hả, lúc đó đáng lẽ phải làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu [6], vì sao làm?” rồi, tay ông nhúc nhích “Ông xem, bây giờ máu tụ trong não ấy dịch chuyển rồi…”



      “Vậy sao bây giờ? Có chữa khỏi ?” Mặt Lục phu nhân tái xanh, ánh mắt lạnh buốt, chỉ lát biết rốt cuộc là thế nào.



      Sau khi Vân Thường gặp tai nạn đầu tiên, có lý nào bệnh viện thuyết minh tình trạng của Vân Thường cho gia đình biết, võng mạc tổn hại hoàn toàn cái gì, đều là cứt chó cả! Thực tế là cha Vân Thường muốn tốn tiền, thà làm hại cả đời Vân Thường!



      Lục phu nhân chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, vừa tức giận vừa đau lòng, bé ngoan như Vân Thường sao lại có người cha vô lương như thế!



      phải chữa được,” Bác sĩ ho tiếng “Chỉ là có hơi phiền phức…”



      “Mặc kệ thế nào cũng phải chữa!” Thượng tướng Lục kiên quyết, hùng hồn.



      “Đúng! Kiểu gì cũng chữa hết!” Lục phu nhân ở bên phụ họa, bây giờ Vân Thường là con ông bà, chỉ cần có chút hi vọng ông bà bỏ qua!



      ra tình huống trong não ấy nghiêm trọng, thần kinh thị giác tổn thương nặng lắm”, Viện trưởng nhìn Lục phu nhân qua cặp kính lão “Tuy rằng nửa năm trước làm phẫu thuật mới là thời điểm tốt nhất nhưng bây giờ chữa cũng rắc rối, với lại số bé này may mắn, máu tụ trong não tự tan ít rồi, phiền toái duy nhất là…”



      Lục phu nhân là người hấp tấp, bị nhử kiểu này nôn nóng suýt nhảy dựng lên, vất vả lắm mới dằn cơn sốt ruột xuống, hít sâu hơi hỏi: “Còn rắc rối gì nữa?”



      Ông viện trưởng già tháo cặp kính lão xuống, xoa xoa sống mũi bị đè, bấy giờ mới rề rà trong ánh mắt nôn nóng của Lục phu nhân: “ ấy có thai, được hai tuần rồi.”



      Vân Thường nằm giường bệnh, trong lòng thấp thỏm, biết cơ thể mình lại xảy ra vấn đề gì, có phải bị bệnh gì xấu ?



      nghĩ vớ vẩn, cửa phòng bệnh bị đẩy bật ra, tiếng động lớn làm Vân Thường hết hồn.



      “Vân Thường! Vân Thường!” Nếu mắt Vân Thường thấy được, nhất định hình dung chính xác tình trạng giờ của Lục phu nhân, chính là trong truyền thuyết đẹp đến sắp bay lên luôn rồi.



      “Mẹ?” Giọng Lục phu nhân trầm trọng, chắc là phải vấn đề lớn gì nhỉ? Vân Thường nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ngước mặt lên hỏi: “Con… con bị sao vậy ạ?”



      Nghĩ đến nguyên nhân Vân Thường bị mù, hào hứng của Lục phu nhân vơi ít. Bà nghĩ nghĩ, tới ngồi trước giường Vân Thường, nắm tay “Vân Thường, giờ con… có cảm giác gì với ba con?”



      Vân Thường ngớ ra, liền đó nắm ngược lại tay Lục phu nhân “Con chỉ có người ba.”



      Lục phu nhân thông minh cỡ nào chứ, lập tức hiểu được ý Vân Thường, bà vỗ vỗ tay , trong mắt toàn là thương tiếc “Con nghe mẹ , mắt con…”



      Từ sau tai nạn xe nửa năm trước, lần đầu tiên Vân Thường nghiêm túc lắng nghe tình trạng mắt mình, càng nghe trong lòng càng thê lương, có chút vui mừng nào với khả năng có thể hồi phục thị lực.



      Đó là cha ruột của , chỉ vì muốn tiêu tiền phẫu thuật não cho mà lừa , mắt vĩnh viễn lành lại được. Hổ dữ còn ăn thịt con, Vân Thường nghĩ ra, vì sao Vân Quang Phương có thể tàn nhẫn với như thế.



      Cũng phải, con như nuôi chỉ tốn tiền, như con trai, ngay cả đứa con trai mẹ kế dẫn theo còn được cưng hơn , cho dù kẻ đó làm thế với



      Từ khi còn , Vân Quang Phương thích . Có điều Vân Thường biết là Vân Quang Phương lại ghét đến mức này, dù rằng trong cơ thể chảy dòng máu của ông ta cũng làm ông ta mềm lòng với được chút.



      Thôi thôi, đằng nào ông ta cũng bán rồi, ông ta thích , cũng chẳng có bao nhiêu thân tình dành cho ông ta, từ nay về sau đường ai nấy thôi!



      Lục phu nhân biết, tuy ngoài miệng Vân Thường để ý song thực tế nhất định đau lòng. Bà vuốt tóc Vân Thường, vén lại tóc mai bị rối của , an ủi: “ sao, mắt con lành lại, thần kinh thị giác hề bị tổn thương, sau này chỉ cần châm cứu mỗi ngày để máu tụ trong não tự tan là được, thuốc cũng cần uống!”



      Vân Thường gật đầu, thương cảm thoáng vơi , có thể hồi phục thị lực, có thể nhìn thấy Lục Diệp rồi, còn chưa biết dáng vẻ thế nào nữa…



      “Vân Thường,” Mặt Lục phu nhân hồng hào, giọng cũng giấu được vui mừng “Còn có tin tức nữa.”



      “Gì ạ?”



      “Con có thai rồi, bé cưng được hai tuần rồi.”



      “Gì… gì ạ?” Vân Thường mở tròn mắt, cảm giác đầu mình lại choáng váng rồi, ngay cả lưỡi cũng líu lại, sao lại mang thai? Nhanh như vậy sao? sắp làm mẹ rồi?



      Còn chưa kịp cao hứng, Vân Thường sực nghĩ đến vấn đề “Châm cứu liệu có tốt cho bé cưng ạ?”



      đâu.” Lục phu nhân khẳng định “ hỏi bác sĩ rồi, ảnh hưởng đến bé cưng tí nào!” Thực ra, chỉ cần kích thích đến huyệt đạo tay chân hoặc là bụng dưới, châm cứu trong thời kỳ mang thai sao cả. Nhưng cho dù vậy cũng phải cẩn thận tuyệt đối, nếu sơ sẩy đứa bé trong bụng chết lưu.



      Có điều Lục phu nhân cho Vân Thường biết mối lo này, chẳng thà ngay từ đầu giấu diếm Vân Thường còn hơn mọi người cùng lo.



      Vậy à! Vân Thường tự chủ được sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, khóe môi càng lúc càng cong. Bụng của quả trứng, trứng của và Lục Diệp!



      Chừng nào mới về nhỉ…



      [6] Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu hay là phẫu thuật ít xâm lấn MIS – Minimally Invasive Surgery còn được gọi là phẫu thuật lỗ khóa, là phương pháp phẫu thuật thông qua những vết mổ .Phương pháp này hướng đến mục đích đạt được kết quả lâm sàng tương đương như khi sử dụng phương pháp phẫu thuật mổ mở thông thường, và đồng thời giảm thiểu chấn thương mô mềm – điều thể tránh khỏi trong những kỹ thuật thông thường. MIS sử dụng những kỹ thuật và thiết bị chuyên ngành như máy ảnh và thiết bị video tinh vi bằng sợi quang học và đôi khi cả công nghệ ảnh hướng đạo đường mổ, siêu hoặc chụp Cắt Lớp (CT) để thâm nhập vào vùng tiến hành phẫu thuật.
      Nội soi chính là 1 phần của MIS đó mọi người.
      Jan Bùitart_trung thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      21. Ngày Thứ Mười Sáu 2


      Trong rừng mưa rậm rạp ẩm thấp, Lục Diệp dẫn lính triển khai sục sạo từng tấc đất , bọn buôn ma túy bị họ bao vây trong phạm vi hẹp, chỉ cần thu hẹp vòng vây từng chút thế này, tuyệt đối bỏ sót tên nào!

      “Đại ca, làm sao giờ?” Kim Hưng nhìn Kim Lợi gần hôn mê, nghiến răng hỏi. thể tiếp tục thế này được! Cần phải nghĩ cách thoát khỏi cửa ải này! Bằng chỉ có thể làm ba ba trong rọ! Trốn sao cũng thoát được chữ chết!

      “Gài mìn!” Trùm ma túy suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, khàn giọng .

      “Đại ca!” Mấy kẻ đứng bên kinh hãi la lớn, mìn trong tay gần như là chỗ dựa cuối cùng của chúng, nếu như xài hết toàn bộ mà chúng còn chưa thoát khỏi đám đặc chủng này

      Cả bọn lập tức run lập cập. Tuy trước khi bán ma túy cũng nghĩ qua có ngày thế này nhưng trước cám dỗ của đồng tiền ai mà nghĩ được nhiều đến thế! Ngợp trong vàng son được ngày nào hay ngày ấy, có thể hưởng thụ được khoái lạc mặc sức mà hưởng thụ thôi.

      Song, phương thức sinh tồn bất chính chung quy thể lâu dài, đến cuối cùng vẫn bị truy nã.

      Có điều chúng muốn chết, tạm bợ cũng được! Nơm nớp lo sợ cũng tốt! Bất kể là cách gì, sống được là tốt rồi! Chỉ cần còn sống là còn hi vọng!

      mau!” Tên trùm ma túy bỗng nhiên quăng balo người, ánh mắt quyết tuyệt như thể giây cuối cùng trước khi nhảy vực “Dùng mìn có lẽ còn có hi vọng…”

      Còn lại gã tiếp nhưng tất cả đều hiểu. Cũng có kẻ nào chống đối, đều lặng lẽ đặt mìn chung quanh.

      “Kim Hưng!”

      ! Đại ca!” Kim Hưng lôi Kim Lợi, sớm mệt thở hồng hộc song vẫn theo mọi người cùng gài mìn. dám buông lỏng, dám nghỉ ngơi, bằng bị đồng bọn vất bỏ. Ở đây có đồng đội hợp tác, có bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có cạnh tranh sinh tồn nguyên thủy ác liệt và khắc nghiệt.

      Trùm ma túy nhìn Kim Lợi thoi thóp, ánh mắt sắc bén lạ thường “Quăng nó lại, nó liên lụy chúng ta!”

      Kim Hưng nghẹn thở “Đại ca, nó… nó là em trai em…”

      “Bây giờ có là cha mày cũng phải quăng lại đây! Tao…”

      chưa xong, chỉ nghe từ đằng xa đột ngột vọng đến tiếng súng kinh hồn, đám người nhào xuống đất, run cầm cập nằm rạp ở đó, dám rục rịch.

      “Đằng trước bên trái góc bốn lăm độ, bốn trăm tám mươi thước! Đổi khẩu bắn tỉa nòng lớn! Bắn!”

      “Trúng mục tiêu!”

      “Hạ mục tiêu!”

      Lục Diệp cầm kính viễn vọng, lạnh lùng ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác.

      “Sếp, chúng chạy tới trước!” Tay súng bắn tỉa ngắm mấy giây lại hạ súng xuống báo cáo.

      “Đuổi theo! Quăng hết đồ thừa người xuống! Toàn lực truy kích!” Lục Diệp tợp ngụm hết sạch nước trong túi xong trực tiếp quăng bỏ, ngay cả balo đựng đồ tiếp tế cũng vất.

      Những lính đặc chủng khác trong đội nhận lệnh của , chút chần chừ, đều học Lục Diệp uống sạch nước rồi hành trang gọn ra trận.

      Trong rừng mưa, nằm sấp mà tiến lên tốc độ rất chậm, bởi vì cần phải chú ý tình huống xung quanh, nếu sơ sẩy là đụng phải độc vật.

      Nhưng dù là vậy, họ vẫn càng lúc càng tới gần đám buôn ma túy này. Tâm tình đội viên đều hưng phấn, truy đuổi bao nhiêu ngày nay rồi, vất vả khoan , chủ yếu là đám khốn kiếp này quá đáng hận!

      Bao nhiêu gia đình vì chúng mà tan nát, bao nhiêu con người vì chúng mà chết! Nhất định họ phải bắt được đám người tàn bạo này!

      Ngay lúc đó, dường như có tiếng sấm giật bên tai! Đùng tiếng, Lục Diệp quay ngoắt lại, ánh lửa gần như đâm vào mắt dời được, mà màu máu đỏ lại như thuốc nhuộm màu đậm đặc, nháy mắt đập vào mắt , người lính phân tán vòng ngoài bị mìn nổ hoàn toàn biến dạng.

      “Sếp!” Cả đội đỏ mắt! Mấy người xúc động thậm chí vác súng lên muốn liều lĩnh xông tới.

      Tuy đều là lính đặc chủng chịu qua đủ loại huấn luyện đặc biệt, cũng đối mặt với rất nhiều tình huống thế này song cách nào thích nghi được, ràng phút trước đồng đội còn cười cười với mình, giây sau vĩnh viễn cách xa.

      “Quay lại cho tôi!” Giọng Lục Diệp lớn nhưng như cây đinh trong giây lát đóng đinh từng người lính chuẩn bị xông lên tại chỗ.

      Sát khí trong mắt Lục Diệp bắn ra bốn phía, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm bén ngót, dường như có thể phá vỡ cánh rừng mưa che kín bầu trời này, xông thẳng lên mây!

      “Tôi đằng trước gỡ mìn, các cậu phụ trách dứt điểm!” rồi Lục Diệp quăng kính viễn vọng trong tay vào lòng cậu lính bên cạnh, bản thân đứng thẳng người, bẻ cành cây, tự mình trước.

      “Sếp!” Mấy người lính còn muốn nhưng nhìn vào đôi mắt đen dọa người của Lục Diệp im bặt.

      “Trong đội có người rành gỡ mìn?”

      Cả toán lính đặc chủng lắc đầu, trong mắt xẹt qua chút xấu hổ. Họ đều biết gỡ mìn, đây là môn học bắt buộc của lính đặc chủng ưu tú nhưng chỉ là biết hai, căn bản thể là thành thạo được.

      Lục Diệp gì thêm, chỉ quay đầu, mặt mày bình thản bắt đầu gỡ mìn.

      “Đại ca!” Lại thêm người nữa vỡ đầu, Kim Hưng tuyệt vọng rồi. Chúng chạy thoát, bây giờ cả băng chỉ còn ba người. Trốn thế nào? Làm sao trốn? Trốn xong rồi phải làm gì tiếp?

      Gã nhìn Kim Lợi mặt đỏ như muốn rỉ máu ra, trong mắt là hối hận tràn trề.

      Lúc đầu… nếu đừng lôi kéo em trai tốt rồi.

      Chạng vạng, tiếng chim hót véo von, sắc trời tối dần, cây cối tỏa bóng xanh sẫm kỳ cục, nhìn mà rợn tóc gáy. Thỉnh thoảng có những con chim lớn về tổ trễ lướt qua đầu khiến bọn chúng run lẩy bẩy, sợ đó là những viên đạn chỗ nào cũng tới được.

      Trùm ma túy nhìn Kim Hưng kéo lê Kim Lợi, trong mắt xẹt qua chút xảo quyệt.

      “Mày, quăng nó lại! trước!”

      “Đại ca!” Kim Hưng phẫn nộ trợn mắt “, nó là em ruột của em, em…”

      Ngay lúc này, bỗng nhiên Kim Lợi yếu ớt hé mắt, thở dốc cách bất thường “, mặc kệ em, !” Chữ vừa dứt, đột nhiên gã như uống thuốc đặc trị, hai mắt bỗng sáng ngời, vừa nhìn là biết hồi quang phản chiếu “ mau!”

      được! thể bỏ em lại được!” Tay Kim Hưng ôm cứng eo Kim Lợi, mỗi chữ như thể rít qua kẽ răng gã.

      em trai em…” chưa xong cảm giác có sức mạnh kinh hồn xô mình ra khỏi chỗ đứng, bên tai vang lên tiếng súng, tiếng viên đạn găm vào máu thịt bị phóng đại vô tận.

      “Tiểu Lợi!” Lúc Kim Hưng quay đầu lại em trai gã chảy máu nhắm mắt ngã gục đất bất động. Vì thằng bằng súc sinh như gã có thể sống mà nó chắn dùm gã phát súng chí mạng.

      Gã bất chấp tất cả xông tới, lòng nguội như tro tàn. Gã hại em của rất nhiều người, có tiền, tiền. Những lúc đó, gã lạnh lùng thờ ơ nhìn chúng hít ma túy như trò hề, nhìn chúng vì sức hấp dẫn khổng lồ của buôn ma túy mà hoàn toàn trầm luân.

      Chưa từng cảm thấy cắn rứt lương tâm, nhưng bây giờ, quả báo tới rồi. Đứa em trai từ sống nương tựa vào gã rồi, bỏ gã lại…

      Nước mắt ướt sũng mặt, cả thế giới biến thành màu đen. Kim Hưng đột ngột buông Kim Lợi ra đứng dậy, nhìn chòng chọc hướng viên đạn bay tới, ánh mắt quyết tuyệt khiếp người.

      Gã muốn trả thù! Là đám đặc chủng này hại chết em gã! Gã nhất định phải kéo bọn chúng chết cùng với em gã!

      “Sếp, bắt được đầu sỏ rồi!” người lính hưng phấn báo cáo với Lục Diệp: “Chân bị chúng tôi bắn bị thương, được! Chỉ còn tên chưa bắt được!”

      Lục Diệp gật đầu, ra lệnh với người lính kia: “Để lại hai người là được, những người khác lập tức rút ra khỏi rừng mưa! cần quay về đường cũ, liên lạc thẳng với trực thăng!”

      “Sếp!”

      “Đây là lệnh! Nhanh lên!” Lục Diệp lơ đãng liếc sắc trời u, giọng càng thêm nghiêm khắc.

      !”

      Những người còn lại rút lui lâu, tiếng đùng đoàng vang lên, chân trời vang lên tiếng sấm rền ngớt, từng tiếng rung chuyển màng nhĩ Lục Diệp, tới lát, mưa trút xuống như thác.

      Tim Lục Diệp thót lại, phẩy tay ra hiệu cho hai người lính ở lại bám theo, biết, thời tiết kiểu này cần phải đánh nhanh thắng nhanh, bằng sơ ý cái là sống và chết cách nhau xa.

      Mưa to làm thị giác và thính giác nhạy bén của Lục Diệp giảm hẳn . Theo lời khai của tên trùm vừa bị bắt, cái gã chưa tóm được tên Kim Hưng, gã còn đứa em trai cũng theo gã buôn ma túy có điều bị họ bắn hạ rồi.

      Mưa đổ xối xả người, mắt bị nước mưa cọ rửa cơ hồ mở lên nổi. Lục Diệp suy nghĩ, kêu hai người lính sau tìm đại chỗ trốn, bản thân tiếp tục đuổi theo. Mặc kệ thế nào, lần này tiếp tục truy đuổi ra có kèm chút ý nghĩ tư lợi của cá nhân, thể để cấp dưới của mình cùng mạo hiểm với được.

      Kim Hưng gian xảo, Lục Diệp đội mưa đuổi theo nửa tiếng đồng hồ mà đuổi kịp. Dũng mãnh như mà cũng chịu nổi, Lục Diệp nằm rạp cỏ thở phì phò, thân thể mệt mỏi đến cực điểm.

      Phải nhanh! Động tác nhất định phải nhanh! Lục Diệp quệt nước mưa mặt, dùng thế lý ngư đả đĩnh nhảy bật lên, chỉ còn tên cuối cùng! Chỉ cần giải quyết tên này là có thể gặp Vân Thường rồi!

      biết bây giờ làm gì, nhớ , hay là… nhớ .

      Ngay lúc đó, lông tơ người Lục Diệp đột ngột dựng đứng, đó là giác quan đặc biệt khi có nguy hiểm sau khi chui từ cõi chết trở ra, đồng tử mắt rụt lại, thân thể đột ngột nhào xuống đất.

      Nhưng muộn rồi, chỉ nghe đoàng tiếng, Lục Diệp chỉ cảm thấy trước ngực đau buốt, xung lực khủng khiếp đẩy văng từ chỗ đứng ra mấy mét.

      Ý thức cuối cùng, đôi mắt ngấn nước của Vân Thường lướt qua trong óc .

      Lục Diệp, nhớ về sớm, . Đôi môi xinh đẹp hơi nhếch, khiến nhìn là kềm được xúc động muốn hôn.

      Đáng tiếc muốn nuốt lời rồi.

      “Sếp! Sếp! sao rồi? Mau! Liên lạc trực thăng!”

      “Tiêu rồi! Mưa to nhiễu sóng vô tuyến rồi! liên lạc được!”
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      22. Ngày Thứ Mười Bảy


      Châm cứu xong, Vân Thường cùng Lục phu nhân về nhà. giờ Lục phu nhân canh chừng kỹ lắm, căn bản cho phép mình, sợ đụng chỗ này chỗ kia.



      Tuy Vân Thường rất tự tin vào bản thân nhưng bởi vì trong bụng có quả trứng nên cũng thể giống như trước, muốn đâu . Dù sao quả trứng này quá yếu ớt, phải cẩn thận che chở. Thế nên giờ phạm vi hoạt động của cơ bản giới hạn trong nội bộ khu nhà.



      May mà lần đầu làm mẹ, tâm tình Vân Thường vừa háo hức vừa thấp thỏm, sờ bụng mình thôi cũng có thể nghiên cứu nửa ngày, thành thử cũng cảm thấy buồn chán.



      Ăn xong bữa tối, Vân Thường ngồi trong phòng khách chơi với Lục phu nhân và thượng tướng Lục lát liền bị Lục phu nhân đuổi về phòng nghỉ ngơi.



      Tắm rửa xong, ôn tập chữ nổi học mấy ngày trước lại lượt, bấy giờ Vân Thường mới nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.



      Song biết sao, tối nay ngủ được, tâm trạng đảo lộn khó chịu, vừa buồn bực vừa rầu rĩ, lăn qua trở lại giường mãi mà buồn ngủ.



      “Cái gì?” Thượng tướng Lục siết điện thoại trong tay, mặt lập tức biến sắc, gân xanh trán giật giật, Lục phu nhân ở bên nhìn mà bất an.



      Bao nhiêu năm rồi… lần trước chồng bà có nét mặt thế này là khi sĩ quan huấn luyện của ông bị xã hội đen bắn vỡ đầu…



      “Tôi tới ngay tức khắc!” Thượng tướng Lục xong lập tức ngắt điện thoại, áo khoác cũng kịp mặc, nhảy bật dậy khỏi giường định chạy ra ngoài.



      “Xảy ra chuyện gì?” Lục phu nhân choàng áo ngoài lên đuổi theo hỏi thượng tướng Lục.



      Thượng tướng Lục chạy khựng lại, cuối cùng quay đầu, ánh mắt phức tạp “ cho em, em đừng kích động, Lục Diệp bị thương rồi, chuyển từ bệnh viện bên Hải Nam về, có lẽ…” Ông dừng lại, giọng hơi run “Tình huống ổn lắm.”



      Tim Lục phu nhân ngừng đập, hô hấp cũng khó nhọc, nước mắt trào ra.



      Nhưng bà ầm ỹ, chỉ run run cài khuy áo, môi run rẩy: “Dẫn em , em bệnh viện với !”



      Thượng tướng Lục thoáng lưỡng lự: “Vân Thường…”



      “Đừng với nó! Để nó nghỉ ngơi đàng hoàng! đến lúc vạn bất đắc dĩ, giấu được bao lâu giấu!”



      Thượng tướng Lục gật đầu, dặn dò người làm mấy câu mới dẫn Lục phu nhân hớt hơ hớt hải bệnh viện.



      Tuy nửa đêm nhưng đèn đuốc trong bệnh viện sáng choang, người thấy giảm bao nhiêu.



      Lục phu nhân bám chặt lấy thượng tướng Lục, chạy tới phòng cấp cứu.



      Ngoài cửa phòng cấp cứu đứng hàng lính, người nào cũng mặc áo ngụy trang, mặt còn có thuốc màu chưa rửa sạch, đứng thẳng lưng, người mang theo sát khí, nhìn hoang dã mà dũng mãnh.



      Lục phu nhân ráng kềm nước mắt có xu hướng chảy xuống lần nữa, nếu con bà bị thương thẳng tắp đẹp trai hơn bất cứ người nào đứng đây, nhưng mà…



      “Tình hình sao rồi?” Thượng tướng Lục làm lính cả đời, khí thế toàn thân tản ra hề che giấu, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn, cho dù là những người lính đặc chủng này vừa từ rừng mưa bước ra vẫn bì được.



      “Báo cáo thủ trưởng!” người lính bước đến trước mặt thượng tướng Lục, so vai, dập hai gót chân, cung kính chào ông, sau đó liếc nhìn hướng phòng cấp cứu, trong mắt thoáng ảo não và sát khí “Tên cướp bắn phát vào ngực thiếu tá Lục, lúc đó thiếu tá lệnh cho chúng tôi rút lui…”



      Người lính kia gì sau đó thượng tướng Lục nghe được nữa, câu bị súng bắn vào ngực khiến tim thượng tướng Lục thắt lại. Ngực, là chỗ nào chứ, tim đó!



      Con trai ông từ khi làm lính tới nay tuy thương lớn thương gì đều bị qua nhưng đây tuyệt đối là lần nghiêm trọng nhất. Nếu cẩn thận… thượng tướng Lục căn bản dám nghĩ tiếp.



      Thượng tướng Lục gật đầu, sắc mặt vẫn nghiêm túc như thường, nhận ra được nét lo âu sợ hãi. Chỉ là nắm đấm siết chắt cùng gân xanh mu bàn tay tiết lộ tâm trạng của ông.



      Giờ phút này tim Lục phu nhân cũng như trong chảo dầu sôi, đau buốt, đau tới mức phát sốt.



      Nhưng mà phải nhịn! thể suy sụp! Phải cùng chồng chờ kết quả phẫu thuật! Con bà là người kiên cường nhất, cũng là người có trách nhiệm nhất, tuyệt đối làm cả nhà già trẻ lớn bé lo lắng cho mình!



      Lục phu nhân quay mặt , trán tựa vào vách tường, từng giọt nước mắt tí tách xuống hành lang lạnh băng của bệnh viện.



      Lục Diệp là đứa con ngoan nhất đời, trừ chuyện tình cảm của nó, bà chưa hề phải lo lắng thay cho nó bất cứ chuyện gì.



      Con bà rất xuất sắc, từ hiểu chuyện, có lẽ là vì kế thừa dòng máu nhà họ Lục, tính cách gần như đúc ra từ khuôn với thượng tướng Lục. Tuy nhìn có vẻ lạnh lùng cứng rắn, thực tế lại mềm lòng nhất. Rất bao dung bà, thậm chí có thể , hai người đàn ông lớn nhà họ Lục đều chiều bà.



      Người ngoài đều hâm mộ bà có người con ngoan, bà cũng kiêu ngạo vì con. Nhưng có ai biết, bao nhiêu lần Lục Diệp làm nhiệm vụ là bấy nhiêu đêm bà thao thức ngủ.



      Lo lắng, sao lo cho được! Mặc dù biết nó rất dũng mãnh nhưng con ngàn dặm mẹ lo âu, càng huống chi mỗi lần nó tham gia, đều là loại nhiệm vụ lại lằn ranh sinh tử.



      Chỉ là nhiều năm nay, Lục Diệp vẫn xảy ra chuyện gì to tát, bà cũng dần dần thả lỏng, ai ngờ ngay lúc bà đề phòng, nỗi lo ngày ngày đêm đêm trước kia thoáng cái thành , đột ngột quá khiến bà sao tiếp thu được.



      Thượng tướng Lục nắm chặt tay Lục phu nhân, ôm bà vào lòng, giọng trầm thấp vang bên tai bà: “Đừng lo.”



      Lục phu nhân nhắm mắt, vùi đầu vào lòng thượng tướng Lục, chuyện, nước mắt chảy ngừng.



      Lúc này, đèn đỏ cửa phòng mổ vụt tắt, cánh cửa nặng nề từ từ đẩy ra. Thần kinh tất cả mọi người căng ra, thân thể thượng tướng Lục cứng đờ như khúc gỗ, tới trước mặt bác sĩ, há miệng, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sợ sệt.



      “Nó sao rồi?”



      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mệt mỏi bóp ấn đường “Hơi phiền phức. Tuy bị thương chỗ trí mạng nhưng bị mưa xối quá lâu làm vết thương viêm nhiễm, lại gần tim, nếu cẩn thận viêm nhiễm lan ra hết cách.”



      Thượng tướng Lục gần như siết vỡ nắm đấm của mình, con người sắt đá chinh chiến nửa đời kia bây giờ cất giọng run rẩy như ngọn nến tàn lay lắt trong gió “Chừng nào mới tỉnh được?”



      tại còn chưa thể xác định, còn phải quan sát thời gian. Nếu chứng viêm phát tán, vậy dễ .” Bác sĩ bình tĩnh, giọng của người quen với sinh lão bệnh tử “ tại phải lập tức chuyển bệnh nhân vào phòng vô trùng, tối nay cần quan sát kỹ, người nhà cần chờ ở ngoài, kết quả thế nào sáng mai mới biết.”



      Bác sĩ vừa dứt lời, thượng tướng Lục liền có quyết định, ông quay sang với Lục phu nhân “Em về nhà, ở lại đây!”



      Bề ngoài Lục phu nhân có vẻ dễ chuyện, thực tế tính tình cực kỳ bướng bỉnh, quyết định chuyện gì tuyệt đối thay đổi, bà lắc đầu, quệt nước mắt mặt, chỉ chữ “!”



      Con còn nằm trong phòng cấp cứu sống chết chưa biết, bà làm mẹ có thể ngủ được ư? Chẳng qua là đổi chỗ khác tiếp tục chờ mà thôi, chi bằng ở chỗ này, ít nhất có thể biết tình huống của con đầu tiên.



      Thượng tướng Lục biết tính cố chấp của vợ mình, huống hồ bây giờ ông vừa sốt ruột vừa bất lực, bạn già ở bên cạnh có lẽ đỡ hơn chút, thành ra ông cũng kiên trì.



      Có điều bây giờ mới đầu tháng tư, hành lang bệnh viện còn lạnh lắm. Thượng tướng Lục vẫy tay, kêu tài xế nhà mình lại, bảo ta về nhà chuẩn bị đồ cần thiết.



      Trời lạnh thế này mà ngồi ngoài hành lang đêm, sức khỏe ông tốt chịu đựng được nhưng Lục phu nhân chắc chắn được. Ông bà tới đây canh con chứ tới hành hạ mình.



      Vân Thường trằn trọc giường nửa đêm, cuối cùng ngủ được, nghĩ nghĩ dứt khoát bò dậy xuống nhà bếp lấy ít trái cây ăn khuya.



      Vừa ra khỏi phòng Vân Thường liền cảm thấy đúng, trong nhà ồn quá, người làm qua lại hành lang. nhíu mày, trực giác cảm thấy nhất định xảy ra chuyện gì rồi.



      thò tay túm lấy người làm lướt qua “Xảy ra chuyện gì?”



      Người kia dừng chân, được mạch lạc “, có gì, chủ cần gì, tôi lấy cho .”



      đúng! Tuyệt đúng!



      “Thượng tướng Lục và phu nhân đâu?” Chẳng lẽ ông bà tiếp khách?



      , ra ngoài rồi.”



      Khuya thế này rồi còn ra ngoài! Vân Thường căng thẳng, hỏi dồn “ đâu?”



      “Bệnh viện, , gặp bạn cũ.”



      Gặp bạn cũ mà phải che che lấp lấp thế này? Với lại ràng mới đầu người làm này là bệnh viện!”



      Vân Thường chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, tay bất giác túm chặt cánh tay người nọ, giọng cũng lạnh : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi hỏi từng người !”



      Người làm nọ thoáng khó xử, cuối cùng cắn răng “Thiếu tá Lục bị thương vào bệnh viện rồi…”



      Đầu Vân Thường nổ vang, chân nhũn ra thiếu chút ngã ngồi xuống nền nhà, may mà người làm nhanh tay lẹ chân đỡ mới làm ngã xuống.



      Sức lực toàn thân nháy mắt bị rút cạn, tim đập cơ hồ muốn phá vỡ lồng ngực ra ngoài, đầu óc Vân Thường trống rỗng, đẩy người làm ra loạng choạng chạy .



      Lục Diệp bị thương rồi, nhưng vì sao ba mẹ lại giấu ?



      Nếu bị thương căn bản cần làm thế! Khả năng duy nhất là nhất định Lục Diệp bị thương rất nặng!



      Giờ phút này tim Vân Thường như bị người ta dùng dao đâm từng nhát, rạch nát, cơn đau bén nhọn đó lan ra toàn thân, chọc thủng cả người .



      Người Vân Thường lạnh buốt, tay chân gần như mất cảm giác, chỉ biết máy móc tới. Độ ấm bàn tay Lục Diệp dắt tay lúc trước phóng đại cực hạn trong tim, nhớ nhung làm hận thể chết được!



      Nước mắt dường như sao chảy hết được, từng hạt to tròn lăn xuống, đặt tay bụng dưới bằng phẳng của mình, trong lòng thê lương.



      Bé cưng, mẹ đưa con gặp ba.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      23. Ngày Thứ Mười Tám


      Cả đêm Vân Thường ngủ, nhiệt độ ngoài hành lang bệnh viện rất thấp, chân đặt nền gạch lạnh gần như mất cảm giác.



      Lục phu nhân cầu Vân Thường nghỉ chỉ lần nhưng sao cũng nghe. Nhất định ngồi bên ngoài phòng vô trùng canh Lục Diệp, dường như làm thế có thể truyền sức mạnh của mình cho , cùng chiến đấu.



      Cả phòng vô trùng đóng kín mít, bên ngoài nhìn thấy bên trong, bên trong cũng nhìn được bên ngoài nhưng với Vân Thường mà chẳng có gì khác biệt, đằng nào cũng thấy.



      ngồi ghế dài ngoài phòng vô trùng, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian trôi, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.



      Tối qua lúc Vân Thường đến bệnh viện, thượng tướng Lục và Lục phu nhân hoảng hồn. cũng biết ông bà là vì sợ lo.



      Nhưng thể kiểm soát được tâm trạng mình, cho dù nhìn thấy , cho dù canh bên ngoài chỉ uổng công, cũng muốn gần chút, gần chút thôi.



      Mới đầu ngồi chờ chỗ này rất khổ sở, nước mắt chảy ngừng, tuôn má lạnh lẽo, đau làm răng đánh lập cập.



      Đầu óc kềm được nghĩ tới tình huống xấu nhất, càng nghĩ càng sợ. Thỉnh thoảng hành lang còn vọng tới tiếng khóc thê thảm và tiếng rên la đau đớn của bệnh nhân.



      Tất cả làm càng lúc càng bất an, tâm trạng tiêu cực càng lúc càng chèn ép tim , đau sao thở được.



      Nhưng sau đó, đau đớn đến đờ đẫn, cũng học được cách suy nghĩ chuyện khác để dời chú ý của bản thân.



      Lần đầu tiên hai người gặp nhau, lần đầu tiên thân mật…



      cõng lên lầu, dắt tay qua đường.



      Lột vải cho , đưa thăm mẹ.



      Lục Diệp thể bỏ lại mình, chờ mắt chữa khỏi người đầu tiên muốn nhìn thấy là ! muốn cả người , từ đầu đến chân lọt vào trong mắt , sau đó ghi khắc trong lòng. Bám lấy cả đời này!



      Lạnh, lạnh từ đầu đến chân, xương cốt từ trong ra ngoài buốt giá từng cơn. Lục phu nhân khoác lên người cái áo khoác dày cộp vẫn thể làm ấm lên.



      Hơi lạnh buốt xương này ngoan cường mà bén ngót, như con dao bằng băng, cắt cho tim tan nát, máu tươi đầm đìa.



      Hai tay Vân Thường đặt chéo bụng, cảm thụ hơi ấm từ bụng tỏa ra.



      Bé cưng, người trong đó là ba…



      Ba á, tính tình rất tốt, có lúc hơi thẹn thùng, có lẽ ra gặp con ngay, con đừng giận nhé.



      Bé cưng à, ba nhanh về với mẹ con mình, con đúng ?



      Bé cưng…



      Chờ từ đêm đến sáng, vẫn có tin tức gì. Cửa phòng vô trùng mở đóng đóng mở mấy lần, bác sĩ ra ra vào vào, câu trả lời vẫn chỉ có , chờ và chờ.



      “Vân Thường, quay về nghỉ tí con, có tin tức mẹ báo con liền, được ?” Lục phu nhân khuyên . Vân Thường ngồi ngoài hành lang đêm rồi, bảo qua phòng bệnh cách vách nghỉ cũng chịu, hành lang lạnh như thế, cứ vậy hoài sao thân thể chịu nổi?



      “Mẹ, giờ là lúc nào rồi?” Vân Thường gật cũng chẳng lắc, ngước mặt lên, chà chà ngón tay tê dại hỏi.



      sáng sớm rồi, con…”



      phải bác sĩ sáng sớm là có tin tức sao, con chờ lát nữa, biết kết quả rồi nghỉ.”



      Lục phu nhân thở dài, được đành nghĩ cách chăm sóc vậy. Bảo người làm theo lấy túi ấm tay [7] cho Vân Thường, lại đổi nước nóng lần, buộc lại áo khoác người mới thôi.



      Lúc Lục Diệp tỉnh lại, đầu óc vẫn còn lơ mơ, ngực đau nhói, cổ họng cơ hồ cháy bỏng khó chịu. Mi mắt nặng trịch sao mở được.



      Ký ức cuối cùng dừng ở lúc bị trúng đạn trong rừng mưa, nằm nền đất lạnh ẩm ướt, trong óc trắng xóa, liều mạng nhớ .



      Tối thui, trước mắt là bóng tối, đơn sợ hãi kết thành cái lưới kín mít, trói chặt lấy , ra sức níu xuống.



      Hóa ra cảm giác nhìn thấy là thế này, tìm thấy ánh sáng, thấy hi vọng. Tim Lục Diệp như bị ngâm trong nước mơ chưa chín, vừa chua vừa chát. Cảm giác ấy che lấp đau đớn người, khiến chỉ muốn mau chóng mở mắt ra, nhìn Vân Thường của cái.



      “Bệnh nhân tỉnh lại rồi.” Giọng bác sĩ có phần nhõm “Ý chí của ấy rất kiên cường, tố chất thân thể cũng mạnh mẽ, có vấn đề lớn. Có điều vết thương quá gần tim nên cần phải nằm trong phòng vô trùng mấy ngày mới được chuyển đến phòng bệnh thường.”



      Vân Thường chỉ cảm thấy cả trái tim bẫng, thân thể căng như dây cung cả đêm nháy mắt cũng lỏng ra, mềm oặt dựa vào ghế dài, còn chút sức nào.



      Mệt mỏi nấp trong cơ thể rốt cuộc ở giây phút này phá ổ mà ra, mãnh liệt gần như khiến chống đỡ nổi. Hai tay che mặt, co người ghế, bờ vai gầy gò run rẩy kịch liệt, nước mắt tràn ra kẽ tay.



      “Chừng nào người nhà có thể vào thăm?” Bình tĩnh nhất vẫn là thượng tướng Lục, sống lưng ông thẳng tắp, giọng vẫn điềm tĩnh như cũ nhưng nghe kỹ nhận ra nó hơi run run.



      “Bây giờ có thể vào.” Bác sĩ đáp: “Nhưng chỉ được vào hai người thôi, đừng ở trong đó lâu quá.”



      Thượng tướng Lục gật đầu, đẩy đẩy Lục phu nhân: “Em và Vân Thường vào , chờ bên ngoài.” Đều lo lắng như nhau, đều muốn thấy mặt con nhưng vẫn muốn nhường cơ hội quý giá này.



      Lục phu nhân gật đầu, lau khô nước mắt, đến đối diện Vân Thường, kéo đứng dậy, khoác tay , dẫn theo bác sĩ đổi quần áo.



      có Vân Thường, ấy ở đây. Có lẽ là vì bệnh, cũng có lẽ là vì có điểm tựa, thiếu tá Lục luôn luôn mạnh mẽ hiếm khi lộ ra yếu ớt, cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm giác chua xót thiếu điều chôn vùi .



      Căn phòng này lớn lại rỗng tuếch, chỉ có mình lẻ loi nằm giường. Tốn hết sức lực mới mở mắt ra được, giờ phút này ngay cả đảo mắt vài cái cũng mất sức, căn bản còn bao nhiêu sức lực mà gọi người.



      Lục Diệp nhắm mắt lại, khổ sở muốn chết, Vân Thường, Vân Thường…



      Ngay lúc này, Lục Diệp thính tai nghe được tiếng động, khẽ giật mình, dốc hết sức lực toàn thân nhìn về hướng phát ra tiếng động.



      Hai người trùm kín mít toàn thân từ ngoài cửa vào, từ đầu đến chân, trừ đôi mắt ra thấy gì nữa.



      Ánh mắt Lục Diệp lướt qua người đằng trước, rơi người sau. Đôi mắt hạnh vừa sưng vừa đỏ, đẹp như ngày thường nhưng lại cực kỳ quen thuộc.



      Lục Diệp nhìn từng bước tới gần mình, ánh mắt tham lam đắm đuối. nhìn chớp mắt, nhìn đến khi mắt cay xè hơi ứa nước ra mới chớp khẽ, ánh mắt vẫn còn dính người rời.



      Lỗ mũi Vân Thường tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mùi vị đặc trưng của bệnh viện khiến sợ hãi, bất an. Mãi đến khi bị Lục phu nhân kéo đứng vững lại, bàn tay đeo găng sờ được bàn tay Lục Diệp, mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.



      Gian phòng yên lặng như tờ, hình như phòng vô trùng có công dụng làm người ta mất tiếng. Vân Thường nắm tay Lục Diệp cứng ngắc, cố gắng kiểm soát bản thân để chảy nước mắt trong này.



      Lúc Lục Diệp ở nhà luôn thích dắt tay , vì sợ mắt thấy đường mà va vào đâu đó. Tay rắn chắc mạnh mẽ, gan bàn tay có lớp kén dày do cầm súng lâu ngày, tay bọc trong lòng bàn tay có cảm giác được cưng chiều cách lạ lùng.



      Nhưng giờ, tay mềm nhũn đặt ở đó, dường như còn chút sức lực nào. chỉ biết bắt chước lúc trước, nắm chặt tay , bàn tay quá dùng hai tay, tóm lại cũng nắm được.



      “Vân… Vân Thường…” Giọng Lục Diệp khản đặc, chất khàn của người sốt cao mới tỉnh, như cái cưa cùn lưỡi, vừa chói tai vừa nhọn xẹt qua tim Vân Thường, ngừng đâm vào nơi mềm mại nhất tận đáy lòng .



      “Em đây.” Giọng Vân Thường xuyên qua lớp khẩu trang dày lọt vào tai Lục Diệp, hơi rầu rĩ lại ấm áp cực kỳ.



      về rồi.”



      “Dạ.” Vân Thường đáp lại “Về là tốt rồi.”



      nữa, trước khi phép, phép kết hôn kết thúc nữa.” Người Lục Diệp còn rất yếu, mấy câu ngắn ngủn mà mệt tới thở hồng hộc.



      Lục phu nhân thấy thế vỗ vỗ vai Vân Thường ra dấu cho nhanh chấm dứt. Lục phu nhân nghĩ rất thoáng, đằng nào giờ con cũng rồi, cũng cần nôn nóng nhất thời, quan trọng nhất là để Lục Diệp nghỉ ngơi đàng hoàng.



      Vân Thường hiểu ý bà, nắm tay Lục Diệp chặt hơn, tiếng càng thêm dịu dàng, dường như sợ mình sơ ý hù Lục Diệp vậy: “ nghỉ ngơi cho khỏe, bác sĩ rất nhanh được ra khỏi phòng vô trùng, chừng đó em lại tới chăm .”



      Giọng vừa ấm vừa êm, như gió tháng năm, dịu dàng mà kèm theo hơi thở ấm áp vô tận có thể khiến người ta yên tâm làm tâm trạng nóng nảy của Lục Diệp nháy mắt được vỗ về.



      “Ừ.”



      Đầu còn thuốc mê nên tỉnh táo lắm, người cũng mệt lử, rất muốn ngủ.



      “Vân Thường, , chúng ta về nhà ăn chút gì rồi ngủ chút.” Từ phòng vô trùng ra, Lục phu nhân và thượng tướng Lục khuyên đội đặc chủng canh bên ngoài đêm trở về xong, lại thu dọn đồ đạc đặt hành lang, bấy giờ mới với Vân Thường.



      Ngồi ở bệnh viện đêm, Vân Thường cũng rất mệt mỏi, xác định Lục Diệp bình an vô rồi, đương nhiên cố chấp đòi ở đây nữa, bèn gật đầu “Dạ.”



      được mấy bước, bụng bỗng kêu rột rột, mặt Vân Thường đỏ ửng, sờ sờ bụng, từ tối qua tới sáng nay giày vò, ăn gì cả, hơi đói rồi.



      Vừa sờ bụng, Vân Thường như sực nhớ ra gì đó, đột ngột dừng lại, trợn tròn mắt, … quên cho Lục Diệp hay, bụng quả trứng rồi!


      [7] Là cái này nè
      [​IMG]
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :