1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      14. Ngày Thứ Mười


      Hôm sau, Vân Thường và Lục Diệp dậy từ sáng sớm. Mộ mẹ Vân Thường nằm ở ngoại ô, sớm chừng nào hay chừng ấy. Thanh minh người tảo mộ nhất định rất đông, mắt Vân Thường lại kém, Lục Diệp muốn chen chúc với nhiều người như vậy.



      Ăn xong bữa sáng, cho Đại Mao ăn, hai người ra cửa, mua trái cây và hoa tươi. Nghĩ nghĩ, Lục Diệp lại lén mua chai rượu, coi như là rượu mừng cưới của hai người.



      Nghĩa địa còn thưa thớt, Lục Diệp dắt Vân Thường quẹo qua mấy khúc quanh theo hướng dẫn của , vòng qua khoảnh rừng , cuối cùng tới nơi.



      Chỗ này chỉ là khu mộ bình thường, có nhân viên chuyên trông coi quản lý, khắp nơi đều là phần mộ hoang vu, cỏ dại đủ loại mọc đầy, có mộ bị nước mưa xói mòn cơ hồ bằng phẳng, nhìn thê lương lạ lùng.



      Vân Thường quỳ trước mộ mẹ, lấy khăn vải chuẩn bị sẵn nhàng lau chùi bụi bia. Lục Diệp ở bên lặng lẽ nhìn , thỉnh thoảng kéo tay chỉ dẫn phương hướng.



      “Mẹ, con kết hôn rồi.” Vân Thường siết tay Lục Diệp, “ ấy tên Lục Diệp, rất tốt với con.”



      Lục Diệp chăm chú nhìn người phụ nữ trong ảnh, lòng vừa chua vừa xót. Vân Thường rất giống mẹ, nhất là đôi mắt hạnh, đen bóng dịu dàng, dường như được làm bằng nước, có thể rửa sạch tất cả bẩn thỉu thế gian.



      thả tay Vân Thường ra, quỳ thẳng đất, dập đầu ba cái, trịnh trọng kêu tiếng mẹ.



      Khui chai rượu, mùi rượu thơm nồng lập tức tỏa ra khỏi chai. Lục Diệp đều đều rưới chai rượu trước bia “Mẹ, con là Lục Diệp, con mời mẹ ly.”



      câu của khiến nước mắt Vân Thường tuôn rơi. còn nhớ lúc , trước cửa nhà cây ngân hạnh [3] vừa to vừa cao, biết bao nhiêu tuổi rồi nữa. Cành lá sum suê, tán cây che mát được rất nhiều người. Mùa hè, lúc rảnh mẹ thích bồng ngồi dưới gốc cây đan áo len cho , chờ đến mùa thu, có thể mặc áo len mới.



      Cho dù nhà có tiền, mẹ luôn nghĩ mọi cách cho thứ tốt nhất, để ghen tị vì người ta có thứ tốt, càng để vì muốn được thứ gì đó mà dùng mọi thủ đoạn.



      Mẹ được học hành bao nhiêu, chỉ là phụ nữ rất bình thường nhưng trong cuộc đời của Vân Thường, tồn tại của bà ai thay thế được. chỉ vì bà là mẹ , quan trọng hơn là, bà cho giàu có cả đời đếm xuể.



      Là bà dạy Vân Thường đạo lý làm người. Bởi thế nên con đường trưởng thành sau này, cho dù đối mặt với vô số cám dỗ, Vân Thường vẫn kiên định như cũ, giữ bản thân trong sạch nhất cho người mình thương nhất.



      Lúc đó, mẹ luôn cây ngân hạnh phù hộ con , sau này đời nhất định bình an, hạnh phúc.



      Trước tin. có mẹ kế, mắt lại mù, làm sao dính líu đến hai chữ bình an được nữa, nhưng gặp được Lục Diệp rồi, hình như tất cả mọi chuyện đều rẽ sang lối khác. giờ rất tốt, như mẹ hi vọng, bình an hạnh phúc. Đáng tiếc bà được chứng kiến.



      Lục Diệp vụng về đưa tay lau nước mắt cho song khuyên dỗ. năm nay nhất định Vân Thường chịu đủ uất ức, lần này để khóc cho , cứ để mãi trong lòng bệnh mất.



      Người đến tảo mộ đông dần, khu mộ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu rộn ràng lên. Gió phương bắc khủng khiếp, tháng tư rồi mà còn lạnh chết người, nước mắt vương mặt Vân Thường bị gió thổi qua, gương mặt vốn trắng nõn lập tức vừa đỏ vừa đau.



      Lục Diệp nhìn mà xót ruột, kéo mũ lên cao chút cho lông đính mũ khỏi chọc vào mắt “Về nhà?”



      Vân Thường khụt khịt mũi, gật đầu “Mẹ, con đây, sau này con lại tới thăm mẹ.” sờ tấm ảnh bia, ánh mắt lưu luyến.



      thôi.” Lục Diệp dắt , khóc lần là đủ rồi, muốn thấy rơi lệ nữa, cho dù là vì mẹ cũng được!



      Lúc quay về, người đông quá, Lục Diệp thấy Vân Thường chen chen lấn lấn tới, thỉnh thoảng còn bị người ta đụng phải. Cuối cùng nhịn hết nổi, trực tiếp bế xốc lên bồng trong lòng.



      “Lục Diệp, thả em xuống ! Thế này ổn!” Vân Thường xấu hổ, đông người nhìn thế mà! Động tác này quá thân mật.



      “Tự em được.” Lục Diệp nghe, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy da mặt Vân Thường mỏng bèn bồi thêm câu “Vùi mặt vào trong lòng .”



      Vân Thường cãi lại được đành làm theo. Ngực ấm, làm mặt nóng lên, Vân Thường lén lút ngẩng đầu hít thở hơi, đột nhiên mơ hồ ngửi thấy mùi rượu người Lục Diệp.



      Vừa rồi ở ngoài mộ, mải lo đau lòng quên hỏi chuyện này. Vân Thường nhớ tới lần trước Lục Diệp say rượu, mi mắt giật giật “Lục Diệp, mua rượu làm chi? Mẹ em đâu có thích uống.”



      Lục Diệp im lặng, uống rượu mừng gì đó tình nên lời, bởi vì bắt luôn con người ta về nhà, căn bản có tổ chức hôn lễ gì hết.



      tảo mộ đều thế cả.” Thỉnh thoảng dối cũng vấn đề gì lớn.



      à? Nhưng sao em chú ý nhỉ?” Vân Thường ngoẹo đầu suy nghĩ, nghĩ ra còn có chuyện này.



      “Ừ, tại em chú ý đó.” Lục Diệp được đằng chân lân đằng đầu, ôm chặt eo Vân Thường, mở cửa xe “Ôm chắc vào.” Cảm giác cổ bị ôm chặt hơn mới nhún người xuống, đặt Vân Thường vào ghế lái phụ.



      Hai người đường nhận được điện thoại của Lục phu nhân, là mới đem đồ qua cho họ, thấy hai người có nhà nên đặt đồ trong phòng khách rồi.



      Lục Diệp dạ tiếng, cũng hỏi là đồ gì liền ngắt máy. Hai người về nhà rồi, Lục Diệp dắt Vân Thường vào phòng tắm trước, dùng khăn lông lau mặt cho , lau sạch mới ra phòng khách xem đồ gì.



      Chỉ có bộ sườn xám màu xanh lá cây sẫm với thùng trứng vịt muối luộc chín. Nghe mẹ trong điện thoại , trứng này do vịt nuôi sông đẻ, hoàn toàn là thực phẩm xanh tự nhiên, có thuốc gì, ăn đặc biệt thơm ngon.



      Vân Thường từ phòng tắm ra, bảo Lục Diệp đặt thùng trứng lên bàn, lại lấy cuộn màng bọc thức ăn, bày Lục Diệp quấn bốn cái làm , cứ thế đặt ngay ngắn trong tủ lạnh. Lục Diệp làm theo lời , làm nhanh gọn, mấy phút sau quấn xong thùng trứng.



      Vân Thường giữ lại bốn quả cho bữa trưa, còn dư Lục Diệp cất hết vào tủ lạnh.



      Vừa vặn tới giờ cơm trưa, Vân Thường làm hai món đơn giản, lại cắt trứng muối, thế là xong bữa trưa.



      Trứng vịt muối này quả rất thơm, mùi vị giống với trứng hay mua bên ngoài, Vân Thường thích lắm. Có điều sao lòng trắng ít thế nhỉ? Hình như ăn toàn lòng đỏ.



      “Lục Diệp,” Vân Thường cắn đũa, “Sao lòng đỏ nhiều thế?”



      Đúng lúc, Lục Diệp lén lút nhét lòng trắng vừa chôm từ chén Vân Thường ra vào miệng, nghe Vân Thường hỏi thế, suýt nữa mắc nghẹn.



      khụ tiếng, nhìn Vân Thường ăn xong miếng lòng đỏ cuối cùng trong chén lại khều miếng khác thả vào chén , nghĩ nghĩ, sợ nghi ngờ, bỏ thêm chút lòng trắng vào.



      “Vịt nuôi bờ sông trứng con nào cũng thế.”



      Vậy à? Vân Thường cứ cảm thấy đúng lắm nhưng cũng nghĩ nhiều, đại khái là thả hoang giống với nuôi trồng nhỉ.



      Ăn xong, Lục Diệp lại chịu yên, cứ mực đòi Vân Thường thử bộ sườn xám. Vân Thường hết cách, đành cầm sườn xám vào phòng ngủ, ai ngờ Lục Diệp cũng vào theo.



      Tuy hai người làm gì cũng làm hết rồi nhưng Vân Thường vẫn ngượng khi nghênh ngang thay đồ trước mặt Lục Diệp nên kêu ra. Khổ nỗi thiếu tá Lục làm, vào rồi đừng hòng ra!



      Lý do là mắt Vân Thường thấy, cần có người giúp mà nhất quyết ở lại, hơn nữa khi Vân Thường còn chưa định thần lột sạch quần áo người ta ra, hơi tròng bộ sườn xám lên người Vân Thường.



      Vân Thường rất thanh tú, mắt hạnh hơi cong, mặt quả trứng, thể là đặc biệt xinh đẹp nhưng lại có loại khí chất nền nã. Bộ sườn xám này là đo ni cho riêng Vân Thường, mặc vào làm khí chất của Vân Thường lại tăng thêm bậc.



      Lục Diệp ngạc nhiên quá đỗi, phát dường như trong nháy mắt Vân Thường nhà như lột xác từ trong ra ngoài, cả người sáng ngời làm dời mắt được, nét quý phái, tao nhã lơ đãng lộ ra khiến suýt kềm được.



      Nhất là lúc gương mặt đỏ bừng, hai tay túm túm áo, hầu kết Lục Diệp trượt lên trượt xuống, tim đập thình thịch trong ngực, cơ thể bỗng chốc nóng bừng lên.



      Nắm tay Vân Thường cởi từng nút thắt sườn xám, ánh mắt Lục Diệp di chuyển bắt đầu từ đôi mắt Vân Thường dời dần xuống dưới, chậm rãi thưởng thức cơ thể mềm mại trắng mịn tuyệt đẹp của khi bộ sườn xám trượt dần xuống.



      “Lục, Lục Diệp…” Vân Thường ôm cổ Lục Diệp, ngửa mặt bị động đón nhận nụ hôn đặt nơi cổ mình, lòng thoáng hoảng hốt.



      Giờ phải đêm đen, toàn bộ cơ thể bị Lục Diệp nhìn thấy hết, chỗ nào che giấu. Cảm giác này, cứ như từ trong ra ngoài bị xâm chiếm, nơi nào trốn được.



      “Gọi ông xã.” Tay Lục Diệp nhàng phủ lên đồi ngực mềm mại của , đôi môi nóng cháy dán xương quai xanh, dịch dần xuống dưới liếm hôn từng chút .



      Vân Thường run rẩy, cả người nhũn ra còn chút sức. hé đôi môi đỏ tươi do Lục Diệp hôn, rũ mắt xuống, hàng mi dài thẹn thùng rung rung, giống như cánh bướm lá, giang cánh muốn bay.



      gọi được, hình như hai từ này ra miệng có gì đó khác với bình thường. vừa thẹn vừa sợ, đôi mắt hạnh xinh đẹp ướt rượt, như nước hồ ngày mưa phùn tháng năm, mơ màng hấp dẫn.



      Lục Diệp đè lên người , tách đôi chân thon dài của ra, ấn lên mé đùi trong non mềm của dấu vết mập mờ, khẽ cắn cái, làm cơ thể Vân Thường khẽ run, nhanh chóng động tình.



      Bên dưới Lục Diệp cứng đến đáng sợ, nghênh ngang đặt đùi , lại tiến vào, tay ngừng vuốt ve thương ngực và eo , môi quyến luyến nơi vành tai nhạy cảm của “Gọi ông xã!”



      Cơ thể trống rỗng đáng sợ, lần đầu tiên dục vọng của Vân Thường dữ dội như thế. e lệ mở chân ra, quấn lấy thắt lưng cường tráng của Lục Diệp, ý tứ cần phải song Lục Diệp làm như thấy, hổn hển lặp lại bên tai “Gọi ông xã!”



      Vân Thường bị ăn hiếp sắp khóc đến nơi, cắn răng, đôi chân láng mịn tuyệt đẹp cọ xát nơi eo Lục Diệp, rù rì “Ông, ông xã…”



      Hơi thở Lục Diệp nghẹn lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Thường. Trán đầy mồ hôi hột, nhấc eo Vân Thường lên, siết chặt vào lòng, ra lệnh “ lớn chút!”



      Ranh giới, lui lần có lần hai. Mặt Vân Thường cơ hồ bốc lửa, khóe mắt cũng đỏ lên, giọng mang theo quyến rũ say đắm lòng người “Ông xã…”



      “Ngoan.” Lục Diệp khàn giọng, hung hăng hôn , khẽ nâng người lên, cuối cùng hùng dũng xông vào.

      [3] Chính là cây bạch quả á, để tên ngân hạnh nghe đẹp hơn
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      15. Ngày Thứ Mười Hai


      “Em ra ngoài loanh quanh.” Ăn sáng xong, Vân Thường quấn khăn quàng cổ, với Lục Diệp cho Đại Mao ăn.



      Lục Diệp dừng tay, định để cùng , nghĩ nghĩ lại nuốt vào bụng, chỉ quay đầu nhìn Vân Thường lượt từ đầu tới chân, xác định bị lạnh mới “Đừng xa quá.”



      Vân Thường thở phào, gật đầu được, nhanh nhẹn đẩy cửa ra ngoài.



      Trải qua chuyện hôm qua, khó mà thản nhiên ở chung với Lục Diệp, vất vả lắm mới lết hết buổi tối, tóm lại là tìm được cơ hội hít thở.



      Hôm qua họ quá điên cuồng quá thấu đáo, cái cảm giác may rủi khi giao hết bản thân cho đối phương, quá mức sung sướng nhưng cũng khiến người ta hoảng sợ.



      ràng là cái gì cũng làm hết rồi nhưng vẫn thẹn thùng. Mỗi lần nghĩ tới ngày hôm qua mình vất bỏ mọi e dè, uyển chuyển rên rỉ dưới người cách dâm đãng, mặt Vân Thường lại nóng ran.



      Khổ nỗi chuyện hôm qua cứ như bị người ta dùng dao khắc trong óc , vừa sâu vừa , chỉ cần chạm là khơi dậy mọi ký ức của .



      Vân Thường đưa tay sờ hai má bị gió thổi khô rát, biết Lục Diệp có cảm thấy quá cởi mở hay là dâm đãng ?



      Vân Thường vừa nghĩ lung tung vừa thận trọng lối dành cho người mù. Đằng nào cũng ra ngoài, thuận tiện mua ít đồ ăn rồi về, đỡ mắc công chiều còn phải nữa.



      Thời gian còn sớm, siêu thị mới mở cửa lâu. Người rất ít, Vân Thường quen lối tới khu bán rau thịt, mua ít đồ ăn với giúp đỡ của nhân viên siêu thị rồi ra về.



      Nghĩ nghĩ, về thẳng nhà, lại quẹo vào quán trà sữa ở góc đường mua ly cao lương đậu đỏ, vừa về vừa hút.



      Nghĩ lát về nhà nhất định phải trấn tĩnh, đằng nào cũng là chuyện của hai người. Lục Diệp xấu hổ, có gì mà phải nóng mặt chứ!



      Cảm giác đặt chân lối cho người mù rất ràng, Vân Thường chậm, khác người bình thường nhiều lắm. Lại qua khúc cua nữa là về tới khu nhà mình rồi, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, giống tiết trời tháng tư, cho dù là sáng sớm nhưng nắng rực như buổi trưa.



      Trán Vân Thường hơi rịn mồ hôi, bước nhanh hơn, nhớ đến đá viên trong tủ lạnh nhà mình, liền cảm thấy cổ họng càng thêm khát.



      Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, Vân Thường dỏng tai nghe ngóng, hình như là tiếng xe motor, hơn nữa còn rất gần mình.



      Nhưng phải nội thành cấm xe motor chạy đường sao? Vân Thường thấy lạ lùng, cũng để ý lắm, chăm chăm đường của mình.



      Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, đột nhiên Vân Thường cảm thấy có chút kinh hồn, dưới chân có đường dành cho người mù nữa, chỉ còn đoạn ngắn là tới khu nhà mình rồi, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an. túm chặt đồ tay, bước lùi lại mấy bước, định chờ tiếng ầm ầm biến mất lại rẽ.



      Song muộn, lỗ tai cơ hồ bị điếc bởi tiếng ầm ầm đó, lông tơ người Vân Thường dựng hết lên, đó là linh cảm bản năng của con người lúc nguy hiểm.



      Rau thịt tươi văng tung tóe đất, cuối cùng ý thức trống rỗng, chỉ còn câu của Lục Diệp trước lúc rời nhà, đừng xa quá.



      Lục Diệp cho Đại Mao ăn xong xem ti vi trong phòng khách, thấy lâu quá rồi mà Vân Thường vẫn chưa về.



      có phần yên tâm, nhưng nghĩ lại, cảm giác của Vân Thường cao vô cùng, mình đúng là lo bò trắng răng quá.



      Có lẽ Vân Thường ngượng nên mới chưa về thôi? Đúng rồi, nhất định là thế, hễ nghĩ đến dáng vẻ ấp a ấp úng sớm nay của Vân Thường là Lục Diệp lại thấy buồn cười.



      vợ nhà quá thẹn thùng, xem ra sau này còn phải cẩn thận dạy dỗ, bằng nóng mặt lên là trốn mất tăm làm sao?



      Lục Diệp nhấp nhổm nhìn hình ảnh đầy màu sắc ti vi, nhớ đến sóng mắt long lanh quyến rũ của Vân Thường tối qua, người kềm được lại nóng ran.



      Đại Mao ăn xong, ưỡn cái bụng ra, chạy tới cái khay đựng cát bên cạnh chậu cây ráy [4] trút bầu tâm , lại lon ta lon ton chạy trở lại chỗ Lục Diệp.



      Đại Mao rất gần gũi với Vân Thường và Lục Diệp, tuy so với Lục Diệp, nó càng thích Vân Thường hơn. Nhưng nãy giờ tìm tới tìm lui thấy Vân Thường đâu đành nằm úp bên Lục Diệp đòi vuốt ve.



      Lục Diệp chẳng mấy khi nhẫn nại với mấy con thú xù lông bé tí này. Thực tế, trừ Vân Thường và súng của ra, chẳng kiên nhẫn với bất cứ thứ gì.



      Sờ sờ hai ba cái thân hình gầy giơ xương của Đại Mao cho có lệ, lại ngẩng đầu xem đồng hồ. Hơn mười giờ rồi, Vân Thường ra ngoài hai tiếng rồi, sao còn chưa về chứ?



      Chân mày Lục Diệp nhíu lại, cầm điện thoại gọi cho Vân Thường. Tắt máy, sáng nay Vân Thường quên khởi động máy à? Bỗng dưng Lục Diệp cảm thấy bực bội, quơ lấy áo khoác sofa khoác lên người, đuổi Đại Mao định bám theo vào nhà, đẩy cửa ra ngoài tìm Vân Thường.



      Khu này rất rộng, Lục Diệp tìm hết mọi nơi mà tìm ở những chỗ và Vân Thường hay lượt song thấy bóng Vân Thường đâu cả.



      Tìm thấy người, đương nhiên Lục Diệp về. nghĩ chừng Vân Thường thuận đường mua đồ ăn, định siêu thị xem thử, ai ngờ vừa ra khỏi khu nhà thấy rất đông cảnh sát giao thông vây chung quanh, cả rào cách ly cũng chăng lên rồi.



      Đầu Lục Diệp nổ đùng, sải bước xông lên túm người đứng xem hỏi liền “Xảy ra chuyện gì?”



      Người nọ có vẻ tức giận nhưng chạm phải đôi mắt đen khiếp người của Lục Diệp, cơn giận trong nháy mắt bị đè xuống.



      “Tai nạn xe, mới vừa nãy.”



      Mi mắt Lục Diệp giật thót, chỉ cảm thấy máu toàn thân trào ngược lên đỉnh đầu, làm đầu muốn nổ tung “Là ai?”



      Người nọ thấy cơ mặt vặn vẹo hết cả, vỏn vẹn mấy chữ mà như từ kẽ răng rít ra, kinh hồn bạt vía “Nghe, nghe là xe motor phạm luật ra đường, đụng người mù…”



      Dứt lời, cả người bỗng bị Lục Diệp hất qua bên. Lục Diệp cảm giác trước mắt tuyền màu đen, hai tay run khủng khiếp, ngay cả cơ bắp toàn thân đều tê rần, huyệt thái dương giật giật, dường như giây tiếp theo nổ tung, huyết dịch toàn thân nháy mắt đông cứng, kết thành từng vụn băng đâm cho cả người máu tươi đầm đìa.



      xé rào cách ly, gắng gượng từng bước tới trước mặt cảnh sát giao thông “Vừa rồi gặp tai nạn xe cộ là ai?” Trời biết dốc bao nhiêu can đảm mới hỏi được câu này. cầu mong tất cả chuyện này chỉ là nhầm lẫn, cầu mong người đó phải Vân Thường. Cầu mong giây tiếp theo vợ của xuất trước mặt , dắt tay gọi Lục Diệp…



      Tai nạn xe vốn rối loạn chịu nổi, cảnh sát giao thông có chút bực mình muốn mời Lục Diệp ra khỏi phạm vi cách ly nhưng thấy sắc mặt quá khó coi, nghĩ chừng là người nhà thủ phạm bèn đáp: “ phụ nữ, mắt thấy đường, lúc rẽ bị xe motor tông phải.”



      Lời của viên cảnh sát nhanh chóng đẩy Lục Diệp xuống địa ngục. Đáy mắt lập tức u ám, nỗi đau khủng khiếp làm cơ mặt vặn vẹo cách đáng sợ, hai tay siết cứng bả vai viên cảnh sát, tựa như ác quỷ mới từ địa ngục trồi lên “Tôi là người nhà! ấy đây? ấy ở đâu?”



      Viên cảnh sát hoảng sợ trước vẻ mặt của , đờ đẫn đáp: “Đưa tới bệnh viện trung tâm bên này rồi.”



      Chữ cuối cùng vừa dứt, Lục Diệp buông ta ra ngay tức khắc, chạy như điên về phía bệnh viện.



      Gió tháng tư thổi ào ào bên tai, lành lạnh. Những chồi non xanh mới nhú ra khỏi thân cây, khô quắt xấu xí.



      Cổ họng khô rát cơ hồ bốc khói, Lục Diệp vừa sợ vừa hối hận, vì sao buổi sáng cùng ! ràng biết nhìn thấy còn để mình, vì sao!



      Nếu dẫn chắc chắn có chuyện hôm nay! Lục Diệp giống như con nhặng mất đầu, xồng xộc xông vào bệnh viện, túm lấy bác sĩ hỏi người phụ nữ bị tai nạn ban nãy được đưa vào đâu.



      Vốn dĩ bác sĩ còn có ca mổ nhưng thấy vẻ mặt Lục Diệp đáng sợ quá liền trực tiếp rẽ ngang giúp tra thử.



      Lục Diệp cao to, dáng người khỏe đẹp. Tuy rằng cơ bắp khoa trương nhưng rắn chắc lại đầy sức mạnh, do chạy bộ kịch liệt mà cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ, phơi bày hết cơ bắp tráng kiện ra ngoài.



      vốn là lính đặc chủng, lại thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, sao tay có vài mạng người cho được. Bây giờ nghe Vân Thường bị xe tông, ruột gan rối bời, khí thế mạnh mẽ người bộc lộ ra hết, còn mang theo hơi thở chết chóc tanh nồng, là khiếp người vô cùng.



      Thành ra cho dù bác sĩ bất mãn thái độ của nhưng dám xung đột với . Lục Diệp lúc này, y như tên côn đồ cùng hung cực ác, cho dù có gương mặt xuất sắc kia cũng che lấp được khí thế hung thần.



      Vân Thường ở trong phòng cấp cứu, Lục Diệp thể vào được đành giương mắt chờ bên ngoài.



      Lục Diệp sợ, chứng kiến người chết rất nhiều, có đồng đội, có sĩ quan huấn luyện, có tội phạm nhưng chưa từng hoảng hốt như lần này.



      sợ còn được thấy Vân Thường tươi cười nữa, sợ cuộc sống của mình , càng sợ cho mình ấm áp gì thay thế được rồi đột ngột bỏ .



      Cửa phòng cấp cứu mở, gần như dám bước lên, chỉ ngơ ngáo đứng ngây ra đó, mở to mắt nhìn bác sĩ từ từ tới gần .



      “Người nhà bệnh nhân phải ?”



      Lục Diệp gật đầu, nắm đấm siết chặt, căn bản dám nhìn người giường lấy cái.



      “Bệnh nhân gãy xương nhiều chỗ, vết thương đùi nặng nhất, phải cắt chi, lập tức chuyển vào phòng bệnh nhân nặng, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”



      Trước mắt Lục Diệp đen ngòm, đẩy mạnh bác sĩ ra muốn vén cái chăn đắp người bệnh nhân ra lại bị mấy bác sĩ y tá ra sức kéo lại.



      “Cút! Cút ra cho tôi!” Mắt Lục Diệp đỏ ngầu, như con thú hoang bị dồn đến đường cùng “Đó là vợ tôi! Thả tôi ra!” Sức quá lớn, mấy người kéo nổi , chỉ kiên trì được vài giây là bị giãy ra.



      Lục Diệp xông lên hất chăn ra “Vân Thường…” đến đó đột ngột nghẹn lại, giường là người đàn ông!



      Vẻ mặt bác sĩ rất quái dị “Đây là… vợ ?”



      [4] Cây ráy, tên khoa học: Alocasia macrorrhizos thuộc họ Ráy, còn tên tàu nghe hay lắm, tích thủy quan >_<
      Hình nó đây

      [​IMG]
      Jin292, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      16. Ngày Thứ Mười Hai 2


      Chênh lệch quá lớn thiếu điều làm Lục Diệp suy sụp, nhắm mắt, giọng khàn đặc “ phải là phụ nữ sao? Người phụ nữ kia đâu?”



      Bấy giờ bác sĩ mới sực hiểu “Là người phụ nữ bị mù? ấy may mắn lắm, chỉ bị xây xát thôi, ở phòng bệnh bên cạnh.” rồi bác sĩ chỉ đằng sau Lục Diệp.



      Lục Diệp nhàng đẩy cửa phòng bệnh, như sợ quấy nhiễu cái gì đó vậy, từ khe cửa rộng dần, từ từ nhìn người khiến mong ngóng nhớ thương.



      Mặt Vân Thường tái nhợt, yên lặng dịu ngoan nằm chiếc giường trắng tinh, duyên cớ khiến người ta thương tiếc.



      chậm rãi tới, ngồi xuống cạnh giường. Lỗ tai Vân Thường rất thính, sớm phát có người vào phòng. hơi nhổm nửa người dậy, dỏng tai gọi “Lục Diệp?”



      Lục Diệp ừ tiếng, đưa tay vuốt ve mặt . Gương mặt mịn màng hơi lạnh, biết là do gió thổi hay do sợ hãi.



      “Em sao, đừng lo.” Vân Thường nắm tay , cười an ủi. Mắt hạnh tròn xoe cong cong như trăng non, chứa đầy dịu dàng, cho dù mới trải qua tai nạn xe vẫn tìm thấy chút dấu vết gì của sợ sệt khủng hoảng.



      Tim Lục Diệp như bị nhúng trong dấm, vừa xót vừa đau. biết nên gì làm gì, chỉ có thể tận lực dịu dàng vuốt ve , như an ủi chú mèo con, từng chút từng chút , vừa dịu dàng vừa thương.



      Vân Thường có gì đáng ngại, Lục Diệp kiểm tra vết thương người chút liền đưa về nhà.



      khí đè nén cách lạ lùng, hai người đều biết nên mở miệng gì. Mắt Vân Thường thấy, song Lục Diệp cũng thể trói người , xảy ra chuyện thế này, về sau làm sao yên tâm để mình? đời nào!



      Kinh hoàng thế này lần là đủ rồi, muốn có lần thứ hai nữa đâu!



      Nghĩ đến đây, Lục Diệp đứng bật dậy khỏi sofa, trong lòng có quyết định.



      “Về nhà mẹ ở thời gian.” tới cạnh Vân Thường, bỗng nhiên mở miệng.



      Vân Thường ngẩn ra, giọng hơi chát “Tại sao?” cũng ghét bỏ quá phiền phức rồi ư? Mới mẻ qua liền chờ kịp mà vất bỏ sao?



      phải về bộ đội.” Lục Diệp bình tĩnh đáp, giọng điệu kiên quyết vô cùng “Lát nữa !”



      “Sao đột nhiên lại quay về?” Vân Thường túm cánh tay , có phần bất an “ phải , có bốn mươi ngày nghỉ sao?”



      Lục Diệp vỗ vỗ tay “Trước khi về còn dẫn dắt nhóm học viên, phải phụ trách họ.”



      thể ư?” Vân Thường cúi đầu, lắp bắp.



      Lục Diệp lắc đầu, sực nhớ nhìn thấy, miệng mấp máy hồi lâu cuối cùng nhả ra hai chữ “ thể.”



      “Dọn đồ chút, đưa em về nhà mẹ.” Lục Diệp ngừng chút, kéo Vân Thường đứng dậy.



      Vân Thường cúi đầu, động đậy cũng . Lục Diệp thầm thở dài, nâng cằm lên, quả nhiên, vành mắt đỏ rồi. Bị nhìn như thế, nước mắt ghìm được, lăn từng giọt từng giọt xuống.



      “Khóc cái gì, có phải luôn đâu.” Tim Lục Diệp phải áo mưa, có chức năng chống nước, khóc như thế làm ngực lập tức vừa căng vừa đau, thiếu điều thở nổi.



      Vân Thường lặng lẽ gật đầu, thêm nữa, nghe lời vào phòng ngủ dọn quần áo. Lục Diệp đứng bên cạnh nhìn , ánh mắt tham lam chăm chú, dường như muốn khắc cả người vào trong mắt mình đem cùng vậy.



      Lúc Lục Diệp dẫn Vân Thường về nhà, Lục phu nhân hoan hỉ vô cùng, nhưng khi bà biết Lục Diệp phải về bộ đội ngay , bà lập tức túm lỗ tai Lục Diệp, chỉ tiếc rèn sắt thành: “Mày hết hạn nghỉ phép kết hôn rồi à con? Bây giờ về bộ đội, mày cho mẹ lý do vì sao phải về xem! ra hôm nay mày đừng hòng !”



      Lục Diệp lặng thinh , mặc mẹ nhéo lỗ tai đỏ bừng cũng . Thượng tướng Lục nhìn được, liếc mắt cái ngăn chặn hành động của Lục phu nhân, kéo Lục Diệp vào thư phòng.



      “Con với nó cãi nhau hả? Cho nên thằng ranh kia tính chạy trốn? Đừng sợ, mẹ bắt nó về giùm con!” Lục phu nhân vỗ tay Vân Thường, cười híp mắt an ủi.



      Vân Thường đỏ mặt, vội vàng lắc đầu “ có ạ, mẹ, mà, Lục Diệp còn có việc, để ấy về bộ đội có việc khẩn cấp.”



      “Nó có việc cái con khỉ!” Lục phu nhân đập bàn trà, lập tức lộ ra tác phong hung hãn “Hôm nay nó mà dám , ngày mai mẹ bộ đội tóm nó về! Xem ai dám cản mẹ!”



      “Mẹ,” Vân Thường dở khóc dở cười, trong lòng lại vô cùng cảm động “Bọn con có gì đó, chuyện bộ đội quan trọng hơn, Lục Diệp láo đâu.”



      Lục phu nhân than tiếng, vuốt tóc Vân Thường “Con bé này, để tâm gì cả, may mà đầu thằng Lục Diệp bằng đá, làm sao giờ!”



      Đầu Lục Diệp bằng đá? Vân Thường hiểu, cũng dám hỏi, sợ Lục phu nhân lại mắng Lục Diệp, đành ngoan ngoãn ngồi cạnh Lục phu nhân, làm bà nhìn càng thêm đau lòng.



      Đàn ông làm việc lúc nào cũng nhanh, mới có mười phút, Lục Diệp ra khỏi thư phòng của thượng tướng Lục. Vừa bước ra, mắt liền dán lên người Vân Thường, làm như nhìn hoài đủ.



      Lục phu nhân thấy thế, môi nhếch lên, cho là thượng tướng Lục thuyết phục được Lục Diệp rồi, bèn quay sang Vân Thường: “Sao nào, mẹ…”



      “Vân Thường,” Bà chưa xong bị Lục Diệp ngắt lời. đứng cách Vân Thường xa, thân hình thẳng tắp hiên ngang, sắc mặt nghiêm túc song đáy mắt là dịu dàng nhàn nhạt “Bình thường mình em đừng ra ngoài, siêu thị cũng được. Muốn tản bộ dưới lầu được rồi, …” nhìn đôi mắt trống rỗng của Vân Thường, ánh mắt miêu tả khuôn mặt từng đường từng nét “ gọi điện cho em.”



      “Chuyện gì đây?” Nụ cười mặt Lục phu nhân lặn mất tăm, tuy bình thường bà luôn tươi cười hiền lành nhưng bây giờ nghiêm mặt lên nhìn khá uy nghi. Bà lườm Lục Diệp, sắc mặt hờ hững “ ràng.”



      Lục Diệp nhìn mẹ , biết bà bất bình thay cho Vân Thường, hai chân dập gót đánh bốp, chào kiểu lính với bà: “Mẹ, chuyện trong nhà nhờ mẹ lo lắng nhiều hơn.” xong quay đầu sải bước .



      Lục phu nhân bị chọc tức ra tiếng, mặt vẫn bình tĩnh như cũ, bà thong thả ngồi ngay tại chỗ, ngoắc tay với người làm trong nhà bảo dắt Đại Mao xuống cho ăn, lại an ủi Vân Thường bận, đưa về phòng Lục Diệp nghỉ ngơi, bấy giờ mới đóng cửa lại tính nợ với thượng tướng Lục.



      “Rốt cuộc vì sao Lục Diệp muốn về?” Tính Lục phu nhân hoạt bát, nhìn có vẻ rất dễ ở chung, rất nhiều người quen biết đều cho rằng bà dễ tính. Thực ra, Lục phu nhân nổi nóng lên ngay cả thượng tướng Lục cũng phải nhường nhịn ba phần.



      “Con cháu tự có phúc của nó, em lo cái gì!” Thượng tướng Lục xua tay, có vẻ muốn .



      Lục phu nhân nhướng mày, đứng bật dậy khỏi sofa, giọng lớn nhưng lập tức làm thượng tướng Lục đau đầu “Được thôi, tôi tự hỏi.”



      “Em chờ , chờ !” Thượng tướng Lục vội vàng đuổi theo, túm bà xã nhà mình về. Ông biết, với tính nết vợ mình, bà dám đuổi tới quân đội lắm.



      Đành than tiếng, kề tai Lục phu nhân, tỉ mỉ đầu cua tai nheo lượt.



      Lục phu nhân càng nghe mắt càng sáng, cuối cùng cười khép miệng lại được, vỗ đùi hổ là con trai em! Vậy mới là đàn ông chứ!”



      Thượng tướng Lục lắc đầu . Chuyện này quả Lục Diệp làm rất quả quyết. Nhưng còn nguy hiểm? Ông nhìn sắc mặt hưng phấn của vợ, cái giá này quả rất rất lớn. Nếu cẩn thận…



      Thôi, con cháu tự có phúc của nó, lời này ban nãy ông mới rồi, giờ tự tặng cho mình vậy.



      Vân Thường nằm giường, vết thương người đau rát, lòng càng đau hơn. Đến giờ vẫn chưa hiểu vì sao bỗng nhiên Lục Diệp lại . ràng nghỉ kết hôn còn cả tháng, để ý là giả.



      Song đến cuối cùng vẫn cản được . luôn kiên cường, song bây giờ lại thể hung hăng đè ép nước mắt muốn tràn mi mà ra.



      Chẳng những lưu luyến, còn có tủi thân và sợ hãi.



      Bữa trưa, Lục phu nhân đích thân lên lầu gọi Vân Thường. Vốn Vân Thường muốn ăn nhưng cưỡng lại được Lục phu nhân, đành miễn cưỡng ăn chén canh gà ác , ai ngờ mới thả chén xuống, dạ dày đột nhiên nhộn nhạo khó chịu.



      Vất vả lắm mới nhịn xuống được, lảo đảo chạy vào toilet ói sạch , bấy giờ mới thấy thoải mái đôi chút.



      Lục phu nhân hết hồn, chạy theo vào nào là vỗ lưng cho , nào là đưa nước súc miệng, làm Vân Thường cảm thấy ngại ngần.



      “Mẹ, sao, ói ra là tốt rồi.”



      “Thế này là sao? Lát nữa bảo tài xế lái xe, mẹ đưa con bệnh viện kiểm tra toàn diện.” Lục phu nhân thôi lo lắng, con vừa mới , con dâu liền xảy ra chuyện, là chuyện này chưa yên chuyện khác tới.



      cần đâu ạ.” Vân Thường rửa mặt xong, lấy khăn lông lau bọt nước “Có lẽ là buổi sáng bị tai nạn xe hù dọa, con kiểm tra ở bệnh viện rồi.”



      “Nhưng mà…”



      “Mẹ, con mới vừa ra khỏi bệnh viện, để sau lại được , bệnh viện đâu phải chỗ tốt lành gì.”



      vậy rồi, Lục phu nhân cũng ép thêm, đành theo ý . Khi hai người ra khỏi toilet, bỗng nhiên Lục phu nhân như bị xối nước lên đầu, đứng khựng lại, quay đầu hỏi “Hay là con có rồi?”



      Suýt nữa Vân Thường va phải người Lục phu nhân, vừa hoàn hồn nghe câu này của bà, khóe miệng co rúm lại “Mẹ, sao có khả năng chứ, mới có mấy ngày.”



      Lục phu nhân sờ đầu, cũng cảm thấy mình vớ vẩn, có điều cháu nội trắng trẻo nõn nà, đến chừng nào mới có đây?



      Bị trận như thế, Vân Thường chẳng muốn ăn gì nữa, thẳng lên lầu nghỉ ngơi. Lục phu nhân đành dặn nhà bếp nấu nồi cháo ngô, luôn hâm nóng, chờ Vân Thường muốn ăn lúc nào đem lên cho lúc ấy.



      Ban đêm, Lục phu nhân nằm giường trằn trọc mãi ngủ được, hại thượng tướng Lục cũng mất ngủ theo.



      “Đừng cựa nữa, ngủ !” Thượng tướng Lục đè bàn tay to bè lên người vợ, ra lệnh.



      Lục phu nhân vừa nghe tiếng ông, lập tức lên tinh thần, cọ mặt qua: “ có phải Vân Thường có rồi ?Hôm nay nó ói đó! Tuy mới mười ngày, nhưng có khi… có cũng nên!”



      Thượng tướng Lục bất lực ôm trán, bị logic mạnh mẽ của vợ mình làm ngốc luôn rồi “Đừng nằm mơ nữa, thể nào!” Mới mười ngày mà có phản ứng nôn nghén? chơi hả!



      Tâm tình Lục phu nhân rớt bịch xuống, thở dài, thằng ranh kia kém quá, cứ thế về bộ đội, để lại đứa con rồi cũng được mà!



      Giờ phút này, Lục Diệp vũ trang tận răng leo lên trực thăng, nắm chặt súng bắn tỉa trong tay, ánh mắt kiên định cố chấp.
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      17. Ngày Thứ Mười Ba


      “Có việc gì?” Mặt Vân Thường lạnh tanh, dường như người đứng trước mặt người lạ vừa mới biết.



      tìm em lâu lắm rồi.” Chu Nhân Trạch lộ vẻ khổ sở “Khu nhà này vào được, đành quanh quẩn ở đây mỗi ngày chờ em, Vân Thường, em thể tử tế với chút sao?”



      Van vỉ tội nghiệp như thế, làm như là bỏ rơi ta bằng. Lòng Vân Thường tĩnh lặng như hồ nước, chút gợn sóng vì câu của ta.



      có chuyện gì? Thời gian của tôi eo hẹp lắm.” Khó khăn lắm Lục phu nhân mới nhả ra cho được ra ngoài dạo nửa tiếng, muốn lãng phí thời gian quý báu của mình vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.



      “Vân Thường.” Chu Nhân Trạch chụp vai , hết lời khuyên bảo “Đến tột cùng vì sao em phải nhịn chứ? Ly hôn tốt sao? nghe ngày hôm qua người đàn ông kia rồi, xem ra ta cũng thích em, vì sao em cứ nhất định phải treo cổ cái cây đó chứ?”



      ta thể hiểu được suy nghĩ của Vân Thường. Người đàn ông kia mua như món hàng, chút tình cảm đều có, còn ta đâu, quen bốn năm, chẳng lẽ bằng được người đàn ông mới mười ngày kia?



      ta còn chưa chê , chê thành đàn bà của người khác, đến tột cùng còn vờ vịt gì nữa? Chẳng qua liên lạc với có hai năm thôi, đấy là tại ta quá bận rộn, thậm chí có bữa kịp ăn cơm nữa. Thế thời gian đâu mà để ý mấy chuyện trăng gió chứ?



      phải hai người nhau nên hỗ trợ thông cảm cho đối phương sao? ta hiểu, Vân Thường hiểu biết quan tâm người khác lắm mà, sao tự dưng lại rúc vào sừng trâu như thế chứ?



      ta còn chưa đủ tử tế với sao? Vừa lấy được tấm bằng thạc sĩ liền tức tốc quay về ngay tức khắc, giáo sư hướng dẫn giữ lại cũng từ chối chỉ vì muốn thấy mặt , vậy mà chờ ta là cái gì? kết hôn rồi!



      Được, ta trách , mắt bị mù, lúc ấy quả rất khổ, cưới cưới. Nhưng giờ ta về rồi! ta có khả năng nuôi , vì sao tự dưng lại muốn vạch giới hạn với ta chứ? hiểu nổi mà.



      Sau khi bị Vân Thường từ chối, quả ta vừa đau lòng vừa thất vọng. , bây giờ phải là Vân Thường hăng hái muôn người chú ý năm đó nữa rồi, mắt mù, lại kết hôn. Còn ta ở nước ngoài phủ thêm lớp vàng, còn chói mắt hơn xưa nữa.



      ta dư sức tìm được phụ nữ ngon hơn , chẳng qua tình đầu khó quên. Ban đêm nhắm mắt đều là điểm tốt hồi xưa của , từng nụ cười từng cái nhăn mày của , cứ lướt qua trước mắt.



      Quên được, vậy cố gắng tranh thủ. Cho dù trở thành vợ người khác, dù là bản thân ghen tị gần như phát cuồng!



      Vân Thường lạnh lùng hất tay Chu Nhân Trạch ra, ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo. túm chặt khăn quàng Lục Diệp đích thân trung tâm thương mại lựa cho , ngẩng đầu: “Xem ra trước đó tôi ràng. Chu Nhân Trạch, nghe cho kỹ đây, tôi tuyệt đối ly hôn với Lục Diệp, mặc kệ vì lý do gì. Còn ,” ngừng lát mới tiếp “Tôi xem như chưa từng quen biết.”



      Chu Nhân Trạch hoảng hồn trước quyết liệt của “Vân Thường, em…”



      “Tôi tức giận.” Vân Thường ngắt lời ta, hờ hững: “ tìm tôi lâu lắm, cũng chỉ mới vài ngày mà thôi. Nhưng năm đó đột ngột bỏ , tôi tìm bao lâu, có biết ?”



      Nhớ lại chuyện cũ, miệng Vân Thường đắng nghét, đó là những tháng ngày khó vượt qua.



      “Tôi đến ký túc xá tìm , bọn họ cũng biết. Tôi lại chạy đến khoa , thậm chí cả trưởng khoa của tôi cũng tìm, sợ gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Kết quả sao?” cúi đầu, khóe miệng đầy châm chọc, biết là châm chọc bản thân hay là Chu Nhân Trạch nữa “Ông ấy rất sửng sốt, Melbourne rồi.”



      “Khi đó quả tôi rất giận nhưng vẫn ôm hi vọng, chừng có chuyện gì khó xử, hoặc là đến nơi liên lạc với tôi. Nhưng mà chờ đến phút cuối ngay cả tìm cớ giùm tôi cũng muốn nữa.”



      Mặt Chu Nhân Trạch đầy áy náy, ta nên liên lạc với Vân Thường. Nhưng mà đàn ông đều mang tư tưởng gầy dựng nghiệp, tuy ta bận song bận tới mức gọi cú điện thoại cũng có thời gian. Chẳng qua ta nghĩ nhất định phải học hành đàng hoàng, lấy tấm bằng thạc sĩ trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng quay về cho niềm vui bất ngờ.



      “Vân Thường, thừa nhận mình sai rồi, nhưng em cũng mà, lúc đó em cũng chờ đúng ? có lỗi với em, dùng nửa đời sau bù đắp cho em được ?” ta nhìn Vân Thường chằm chằm, ánh mắt nóng cháy đầy khao khát. Đáng tiếc Vân Thường nhìn thấy.



      Lúc học, tính Vân Thường rất dễ. Mỗi lần bọn họ có va chạm , chỉ cần ta nhìn thế này, bao dung tha thứ ta ngay.



      ta thích Vân Thường dịu dàng, săn sóc, đây cũng là nguyên nhân ta buông tay Vân Thường được.



      giỡn chơi à?” Vân Thường nghiêng đầu, gương mặt thanh tú lần đầu tiên nở nụ cười với Vân Thường “Tôi đâu phải con ngốc, tại sao phải tin tên đàn ông vô trách nhiệm!”



      “Vân Thường!” Tính tình có tốt mấy Chu Nhân Trạch cũng nhịn được nữa, ta vất hết tự tôn năn nỉ rồi, chẳng những mặt nặng mày với ta, còn đổi cách làm nhục ta nữa!



      ta thích , nhưng nhục nhã thế này người đàn ông nào nhịn được! Cái gã hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn kia sao bì được với ta! Nhất là gã kia còn là tên lỗ mãng trong quân đội, ta ghét nhất là loại đàn ông đầu óc tóp teo tứ chi phát triển!



      “Vân Thường, chắc em biết nhỉ” Gương mặt tuấn tú của Chu Nhân Trạch đầy kiêu ngạo “ giờ Lưu Trân Ny theo đuổi . ấy xinh đẹp hơn trước nhiều, giờ công tác ở CA.” Câu tiếp sau ta , ngoài câu tại thể sánh bằng Lưu Trân Ny.



      Vân Thường nhếch môi cười lạnh, cho dù thấy đường vẫn ngẩng đầu lên “Ồ, ta tuyệt thế à?”



      “Đương nhiên!”



      “Vậy giờ còn chắn đường tôi làm gì? Thích bị nhục à?” Chu Nhân Trạch ngớ ra mấy giây nên lời. Giờ phút này, Vân Thường cảm thấy khoái chí, dường như bực tức hai ngày qua theo câu này đua nhau đổ ra.



      Tiếc nuối duy nhất là thấy đường, bỏ lỡ vẻ mặt Chu Nhân Trạch bây giờ. Chậc, Vân Thường len lén thở dài, nếu có Lục Diệp ở đây hay rồi, đợi về nhà có thể hỏi .



      muốn dây dưa với Chu Nhân Trạch thêm nữa, Vân Thường quay lưng bỏ , được vài bước sực nhớ ra gì đó, đột ngột dừng lại, quay đầu gọi “Chu Nhân Trạch?”



      Chu Nhân Trạch tưởng thay đổi ý định, đáp tiếng, đương lúc cân nhắc nên tiếp thế nào, thuận thế đáp ứng hay là nên hù dọa nghe Vân Thường điềm đạm lên tiếng “Quên , chúc các người hạnh phúc! Lúc kết hôn đừng quên gửi thiệp cưới cho tôi!”



      Chu Nhân Trạch bám theo nữa, Vân Thường thở hắt ra. phải kiểu người thích dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, quá khứ là quá khứ, chẳng có lý do gì có thể đảo loạn cuộc sống giờ của .



      ra mình cũng quá vô tình , Vân Thường nghĩ thầm, Lục Diệp mà dám về lâu như thế, cũng quên luôn! Hứ!



      “Sao về nhanh vậy?” Đẩy cửa vào nhà, Lục phu nhân giật mình. Con bé này cứ quấn lấy bà đòi ra ngoài dạo, kết quả mới có mấy phút về rồi.



      “Bên ngoài hơi lạnh, con muốn nữa.” Vân Thường cười cười cởi khăn quàng cổ xuống, nương theo tiếng tới ngồi xuống cạnh Lục phu nhân.



      Lục phu nhân ngước nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, khóe môi cong cong, gì.



      “Nào, Vân Thường, ăn thanh long con, Giản Viễn Đường đưa tới đó, toàn đồ tươi nhất.” Lục phu nhân nhét miếng thanh long cắt xong vào miệng Vân Thường.



      Khẩu vị của bà và Vân Thường rất giống nhau, cơ bản bà thích ăn gì Vân Thường cũng thích hết. Quả nhiên, Vân Thường cắn nửa, cười tít mắt “Ngọt quá.”



      “Ăn nhiều vào.” Lục phu nhân đẩy dĩa trái cây tới trước mặt Vân Thường, bản thân cầm khăn tay người làm đưa lau tay.



      Vân Thường gật đầu, cũng khách sáo, ăn xong miếng thứ nhất liền cầm lấy miếng thứ hai.



      “Ngày mai tụ họp với mẹ nhé?”



      “Khụ khụ,” Miếng trái cây tuột xuống cổ làm Vân Thường suýt nghẹn “Mẹ, con…”



      “Đừng lo.” Lục phu nhân vỗ vỗ lưng “Là sinh nhật người bạn của mẹ, bao nhiêu người, khó khăn lắm mẹ mới có con dâu xinh thế này, dẫn ra khoe với họ!”



      Vân Thường bị Lục phu nhân đỏ cả mặt, gương mặt trắng nõn ửng hồng cơ hồ nhéo ra nước. Lục phu nhân nuốt nước miếng, đột nhiên thò tay nhéo mặt , sau đó tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra, hiền lành dịu giọng “ cho từ chối, mặc sườn xám mẹ may cho con!”



      tới mức này rồi, Vân Thường cũng thể cự tuyệt nữa, đành gật đầu vâng dạ, đổi lại Lục phu nhân lại nhéo mặt cái nữa.



      “Sếp, đây là bản đồ!” lính mặt đầy thuốc màu cung kính chào Lục Diệp, nhét tấm bản đồ bị xếp nhăn nhúm vào tay .



      “Vất vả rồi.” Lục Diệp gật đầu .



      vất vả vất vả! lính còn định thêm Lục Diệp cúi đầu xuống nghiên cứu bản đồ, đành nuốt trở vào bụng, sùng bái nhìn Lục Diệp cái, bấy giờ mới rời khỏi chỗ Lục Diệp gác.



      Đó là thiếu tá Lục, từng đóng ở biên giới năm năm, khiến vô số trùm ma túy nghe tên là vỡ mật! Hôm nay rốt cuộc cũng được gặp thần tượng của mình rồi!



      Lục Diệp nhíu mày nhìn bản đồ. ràng bản đồ này xưa lắm rồi, hơn nữa chỉ có phần biên giới rừng rậm, đó còn có rất nhiều chỗ ràng, chỉ có thể tham khảo phương hướng qua loa, căn bản dám căn cứ ký hiệu đó mà bố trí các chi tiết .



      Địa hình đất Hải Nam này vốn phức tạp, đây lại là cánh rừng nguyên thủy, lúc ở trong quân từng nghe qua uy danh lừng lẫy của vùng đất hung hiểm này nhưng chưa tới bao giờ.



      Nhiều năm như vậy, bên trong biết biến thành cái dạng gì rồi, bản đồ này, là vô bổ!



      Lục Diệp than thở, xem ra đành tùy cơ hành động thôi. buông bản đồ, ra khỏi bóng cây, mặt trời rất chói, vừa ra mắt liền bị chiếu mở ra được, may mà từng nằm ở Vân Nam thời gian dài, khí hậu ở đây khác Vân Nam bao nhiêu, cũng đến mức thích nghi được.



      Lần này nhất định phải bứng ổ ma túy này! càng nỗ lực càng cố gắng hơn trước! Nỗ lực có đủ thực lực bảo vệ , để bị thương!



      Lục Diệp siết chặt nắm đấm, càng nhanh càng tốt! Phép kết hôn của chỉ có bốn mươi ngày, nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quay về với ! vò cái đầu đinh mới tự cắt, đáy mắt thâm trầm đầy dịu dàng.
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      18. Ngày Thứ Mười Bốn


      Tờ mờ sáng Vân Thường bị Lục phu nhân lôi ra khỏi ổ chăn, hết làm mặt lại tô son đỏ, quần hơn tiếng đồng hồ, mãi đến khi Lục phu nhân cảm thấy vừa ý Vân Thường bị lắc lư cho đầu váng mắt hoa.



      Mắt Vân Thường thấy đường, cũng biết Lục phu nhân biến thành bộ dạng gì nữa, trong lòng hơi căng thẳng. May mà tính Lục phu nhân hoạt bát, dọc đường miệng liến thoắng ngớt, chờ đến nơi, tâm trạng căng thẳng của Vân Thường vơi quá nửa.



      Lục phu nhân lừa , người tụ họp nhiều , như tưởng tượng của là kiểu họp mặt ồn ào ầm ỹ. Lúc họ đẩy cửa vào, trong phòng chỉ có tiếng mấy phụ nữ chuyện. Vân Thường vịn cổ tay Lục phu nhân, theo bà bước từng bước vào trong.



      “Chà, rốt cuộc chị tới rồi!” giọng phụ nữ có vẻ đôn hậu vang lên bên tai, Lục phu nhân quay đầu giới thiệu với Vân Thường: “Đây là Vương, thọ tinh hôm nay.”



      Vân Thường mỉm cười với hướng phát ra thanh, ngoan ngoãn gọi “ Vương, sinh nhật vui vẻ.”



      “Ôi, tốt tốt! Đây là vợ Lục Diệp hả?” Người phụ nữ quan sát Vân Thường vòng, tới có vẻ vui mừng kinh ngạc hỏi.



      “Đương nhiên! Đây là Vân Thường nhà tôi.” Lục phu nhân kiêu ngạo như con công, khoe khoang thấy .



      “Bé ngoan, nhìn rất có phúc.” Người phụ nữ chậc chậc khen ngợi, kế đó giọng hâm mộ “Bùi Quân nhà tôi mà dẫn được vợ về tốt rồi.”



      Hóa ra là mẹ của Bùi Quân, Vân Thường chợt hiểu. Lục Diệp từng qua, trong bốn người họ chỉ còn Bùi Quân chưa cưới, sắp bốn mươi tới nơi rồi, chẳng trách mẹ ấy sốt ruột.



      “Tùy duyên , bằng tôi cũng tìm được con dâu tốt như Vân Thường nhà tôi!” Lục phu nhân dắt Vân Thường tới sofa ngồi xuống, hề khách sáo kéo hơn phân nửa đồ ăn vặt bàn đến trước mặt, điểm danh từng món cho Vân Thường nghe, hỏi Vân Thường ăn hay , hại Vân Thường ngượng mặt.



      “Đừng khách sáo, đều là người nhà cả.” Vân Thường mới nhấp hớp trà Long Tĩnh thấm họng cảm giác sofa bên cạnh mình có người ngồi, len lén giật Lục phu nhân ăn ngon, muốn bà giới thiệu cho mình.



      Trước mặt người quen, Lục phu nhân là người thô lỗ, miệng nhồm nhoàm đồ ăn, chuyện ú ớ tiếng “Là…ai à, đây là mẹ Giản Viễn Đường! Con kêu Hà là được.” rồi cắm đầu vào món pudding trái cây trước mặt, vừa ăn vừa hỏi “Chao ôi, chị Vương, tay nghề đầu bếp nhà chị tuyệt quá, ngày mai cho tôi mượn dùng !”



      Vân Thường bị Lục phu nhân chọc suýt cười thành tiếng, lại ngại mẹ Giản Viễn Đường bên cạnh đành nhịn cười, nhịn tới đỏ mặt.



      Da rất trắng, gần như thấy được lỗ chân lông, gương mặt đỏ bừng này giống quả đào mật, tươi tắn nõn nà, chỉ nhìn là khát nước rồi.



      Hà…”



      “Xem xem dâu này.” Mẹ Giản Viễn Đường kéo Lục phu nhân “Nõn tới mức nhéo ra nước luôn, bao lớn rồi?”



      “Hai mươi ba,” Lục phu nhân thương sờ đầu Vân Thường.



      đấy!” Mẹ Bùi Quân đột nhiên xen vào “Ôi cha, Lục Diệp nhà chị trâu già gặm cỏ non mất rồi?”



      Mấy người đều phì cười, Vân Thường xấu hổ mặt càng đỏ hơn. chẳng có kinh nghiệm ứng xử với người lớn, sợ mình sơ ý lỡ, đành cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn và vành tai đỏ ửng.



      “Đừng ăn hiếp Vân Thường nhà tôi!” Lục phu nhân bắt đầu che chở con mình.



      “Rồi rồi, bé con da mặt mỏng, giỡn nữa.” Bà Giản cười đến đầu tóc rũ ra, quay sang hỏi: “Đúng rồi, sao chị Lý chưa tới nữa, lần này có mỗi ba người chúng ta.”



      Bà Bùi trề môi: “Con dâu người ta có thai rồi, của báu đấy! Dẫn Hải Nam du lịch rồi.” đến đây vẻ mặt lại hâm mộ “Xem người ta, cháu nội cũng có rồi.”



      Mấy người phụ nữ mạnh ai nấy thổn thức bận, Vân Thường chen vào được, cũng dám xen vào, sợ đề tài dời đến người mình lại bị trêu chọc trận, đành ngoan ngoãn ngồi bên đóng vai bé dê con.



      Đến cuối cùng còn bị khen là ngoan ngoãn xinh xắn lại hiểu chuyện. Vân Thường dở khóc dở cười, ngoài mặt mỉm cười chấp nhận.



      Bốn phụ nữ tụ lại chỗ, cũng chỉ là kể chuyện thường ngày. là tụ họp sinh nhật, thực tế khác gì bạn bè bình thường gặp mặt, ngược lại khiến Vân Thường thở phào. Nếu hôm nay là buổi tiệc champagne váy đầm gì đó, còn biết nên ứng phó thế nào.



      Bữa trưa rất phong phú. Mấy nhà đều là người miền bắc, khẩu vị khác nhau nhiều lắm, đồ bàn ăn hầu như là những món miền bắc quen thuộc, có điều tài nghệ đầu bếp quả rất tuyệt, Vân Thường ăn nhiều hơn thường ngày những nửa chén cơm.



      Ăn xong, uống trà, cửa phòng khách đột ngột bị đẩy ra, từ ngoài vọng vào tiếng con lảnh lót: “Mẹ, con về rồi nè!” Là xấp xỉ tuổi Vân Thường, nghe giọng là biết nhất định là người hoạt bát, tinh nghịch.



      “Lại đây, Văn Văn, mấy con ở đây, lại đây chuyện với các nào.” Bà Bùi với vào cửa “Đúng rồi, còn có vợ Diệp con nữa, lại đây ra mắt chị dâu.”



      kia nhanh nhẹn lại phía này, ai ngờ nghe mẹ xong lập tức đứng lại, quan sát Vân Thường với ánh mắt thù địch.



      Mắt Vân Thường thấy nhưng cảm giác rất nhạy, dễ dàng phát ánh nhìn rơi người mình, ngẩng đầu chào hỏi Bùi Văn Văn: “Chào , tôi là Vân Thường, vợ Lục Diệp.”



      Dứt lời, kia hừ nặng tiếng “Tôi biết , mua về bằng hai trăm ngàn chứ gì, thèm tiền tới điên rồi! đúng là lên được mặt bàn!”



      Bà Bùi biến sắc, quát: “Văn Văn, gì thế hả!” Sắc mặt Lục phu nhân cũng rất tệ, chuyện này quả bà làm ổn thỏa nhưng Vân Thường là tốt cả ngàn người mới được , bà thương Vân Thường. Bình thường ở nhà khi nào quên nhắc thượng tướng Lục chuyện tiếng chút, đừng làm Vân Thường hoảng, lý nào để người khác ăn hiếp được.



      Song dù sao hôm nay cũng là sinh nhật chị em tốt của bà, tình huống như thế bà cũng thể làm mất mặt bạn, đành liếc mắt lườm Bùi Văn Văn, ai cũng nhìn thấy bất mãn trong mắt bà.



      Đáng tiếc Bùi Văn Văn là người biết quan sát, nên là từ tới lớn chỉ có ta cau mặt với người khác, có việc người ta xụ mặt với ta, thành thử cũng chú ý sắc mặt đột ngột thay đổi của người lớn, tự mình độc thoại: “Nghe còn mù nữa? Người như mà cũng dám xưng là vợ Diệp? Đúng là cười chết người!”



      Bùi Văn Văn năm nay vừa lên năm thứ tư, tuổi lớn nhưng mồm miệng độc hết chỗ .



      Diệp có tổ chức hôn lễ với à? Thừa nhận rồi à? Đừng nằm mơ nữa! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”



      “Văn Văn, câm miệng!” Lời này nể mặt mũi, bà Bùi gằn giọng quát.



      Lục phu nhân đứng dậy. Bà thong dong dùng khăn tay lau tay, nhìn Bùi Văn Văn hỏi: “Có phải Văn Văn bất mãn gì với nhà chúng tôi ? nghe thử.”



      Bùi Văn Văn nghe ra giọng điệu lạnh lùng của Lục phu nhân, ta là công chúa được cả nhà cưng chiều, tính tình ngang ngược xưa nay, tuy đến mức gây ra cố gì quá lớn nhưng cũng là kiểu mắt mọc đỉnh đầu, ngang ngược hống hách. Bùi Quân thích em ruột này cho lắm, xưa nay luôn tránh từ xa.



      có, à, là ả đàn bà này xứng với Diệp!”



      Lục phu nhân nhướng mày nhìn ta “Vậy ai xứng?”



      Đương nhiên là cháu! Câu này còn chưa thốt ra, Bùi Văn Văn bỗng chú ý đến sắc mặt lạnh tanh của Lục phu nhân, đột ngột câm miệng như bị người ta bóp cổ, nhìn Lục phu nhân lại nhìn Vân Thường vẫn dịu dàng thùy mị ngồi sofa, há miệng song được lời nào nữa.



      Bùi Văn Văn ngu, ngược lại, ta rất thông minh. Sở dĩ mới vào cửa như thế ngoài việc bị câu “Tôi là vợ Lục Diệp” của Vân Thường kích thích.



      Từ trung học ta thầm Lục Diệp, cảm thấy dáng vẻ mặc âu phục thẳng thớm của Lục Diệp đẹp trai ngây người. Đáng tiếc phần lớn thời gian Lục Diệp cắm rễ trong quân, ta gặp được nhiều lần lắm, có cách nào bám lấy .



      Lục Diệp hơn ba mươi tuổi rồi, có bạn cũng kết hôn, ta cho rằng chờ mình tốt nghiệp xong là có thể yên tâm to gan theo đuổi Lục Diệp. Ai ngờ nửa đường nhảy ra Vân Thường, hoàn toàn đập nát giấc mơ thiếu nữ của ta.



      Sao ta tức cho được?



      ra chuyện Bùi Văn Văn có cảm tình với Lục Diệp, nhà họ Bùi ai cũng biết nhưng để tâm, con nhóc nào chả say mê quân nhân, huống chi bản thân Lục Diệp rất được, thân quân phục kia càng làm nổi bật.



      Cứ tưởng thời gian nữa Bùi Văn Văn có thể quên Lục Diệp, ai mà biết ngay lúc này lại xảy ra vấn đề.



      Bà Bùi hung hăng trừng Bùi Văn Văn cái, quay sang áy náy nhìn Lục phu nhân và Vân Thường: “Xin lỗi, con bé còn , hiểu chuyện. Vân Thường, cháu đừng so đo với nó nhé.” rồi vẫy tay gọi Bùi Văn Văn “Còn lại đây xin lỗi chị dâu!”



      Người ta cũng ta còn rồi, nếu Vân Thường còn so đo ràng quá hẹp hòi, huống chi Vân Thường cũng tính làm gì.



      sao ạ,” Sắc mặt Vân Thường đổi “Cháu giận em ấy đâu.”



      Bà Bùi mới thở ra nghe con nhà mình tức giận hổn hển “Ai là em ? biết xấu hổ! Vừa mù vừa biết xấu hổ!”



      Mặt Lục phu nhân lập tức tối sầm, lần này buồn che giấu nữa, bà kéo Vân Thường đứng dậy khỏi sofa, chẳng thèm giữ thể diện cho bà Bùi nữa, giọng lạnh như băng “Vân Thường, theo mẹ về nhà.”



      Đương nhiên bà thể dạy dỗ con người ta trước mặt mẹ nó nhưng bảo vệ con mình bà vẫn làm được.



      Vành mắt Vân Thường nóng lên, thái độ che chở tuyệt đối này từ sau khi mẹ qua đời còn được hưởng thụ nữa. gật đầu, nắm chặt tay Lục phu nhân, trong lòng ấm áp.



      Bà Bùi tức nghẹn lại nỡ lớn tiếng mắng cục cưng của mình, đành ra sức đưa mắt ra hiệu cho Bùi Văn Văn, đáng tiếc Bùi Văn Văn làm ngơ thấy.



      Mà lúc này, Lục phu nhân và Vân Thường nhanh ra cửa rồi. Bà Bùi nghiến răng, đẩy Bùi Văn Văn ra trước, lần đầu tiên sầm mặt với Bùi Văn Văn “Xin lỗi và chị dâu con ngay!”



      Bùi Văn Văn bĩu môi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy gân xanh giật giật trán mẹ mình, cam lòng bước lên chắn trước mặt Vân Thường: “Ê, tôi…”



      “Ợ…” Dạ dày Vân Thường đột nhiên lộn mửa, muốn đẩy Bùi Văn Văn chạy ra ngoài, khổ nỗi Bùi Văn Văn cứ như tảng đá, đẩy mãi nhúc nhích.



      Động tác của Vân Thường làm Bùi Văn Văn cực kỳ bất mãn, ta hạ mình xin lỗi ả mù này rồi, ả còn dám xô mình! Đuôi mắt liền hếch lên “Cái này sao thế, tôi…”



      chưa xong chỉ nghe ụa tiếng, thân hình Vân Thường lung lay, nhịn được nữa, ói hết vào người ta.
      hamaxink, Jin292, truth2052 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :