1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      05. Ngày Thứ Tư

      Vân Thường vẫn dậy trễ hơn Lục Diệp. Tối qua phỏng chừng Lục Diệp say , đè xuống giường giày vò mấy trận, lần này Vân Thường là mệt mỏi, eo mỏi , cổ họng kêu tới khàn luôn.



      Ắt hẳn Lục Diệp cũng biết tối qua mình làm quá, từ sáng bắt đầu đối xử với Vân Thường có vẻ dè dặt, Vân Thường toilet cũng muốn dìu, khoa trương làm Vân Thường buồn cười.



      ra sao hết, hơi mệt chút thôi. Thái độ của Lục Diệp bây giờ cứ như con cún lớn gặm hư sofa, nghĩ hết thủ đoạn để cầu chủ tha thứ.



      Nhưng mà, em sao, cần áy náy, được, vả lại, xem biểu của Lục Diệp, có thể đoán được là người khó chịu, có lẽ chưa chắc muốn thẳng ra, thành thử Vân Thường cũng mặc .



      Cuộc sống có tình cảm làm nền, đôi bên đều như lớp băng mỏng, cần phải cẩn thận bảo vệ con đường dưới chân, bằng chỉ cần người sơ sẩy rơi vào hố băng sâu vạn trượng, có ngày ngoi lên.



      Vân Thường và Lục Diệp đều là người thích thích ồn ào, hai người ở nhà đều rất yên lặng, mạnh ai làm việc người nấy, quấy rầy nhau. Chẳng qua tình huống của Vân Thường đặc biệt, cho dù Lục Diệp xem ti vi, đuôi mắt cũng luôn chú ý từng phút , sợ thấy đường đụng phải thứ gì.



      Ăn trưa xong, Vân Thường đề nghị ra ngoài lại, muốn thừa dịp Lục Diệp ở nhà nhanh chóng làm quen nơi này, sau này cũng thuận tiện hơn. Đương nhiên Lục Diệp có ý kiến, chẳng qua nhiệt độ hôm nay hơi thấp, cẩn thận quấn thêm cho Vân Thường chiếc khăn len, bấy giờ mới dắt .



      Vân Thường ngồi bàn đu dây trong khu nhà, đầu quay về phía Lục Diệp, quả cầu trắng đính khăn quàng đu đưa theo nhịp bàn đu dây, ngừng lắc qua lắc lại trước mặt Lục Diệp, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn nhắn của Vân Thường nhìn càng thêm .



      Lục Diệp nhìn mà bụng dạ chộn rộn, hận thể ôm chặt vào lòng hôn cái cho , hoàn hồn lại càng cảm thấy ảo não. Sức nhẫn nại của luôn rất tốt, năm đó lúc bắt bọn ma túy ở Myanmar, nằm sấp trong rừng nhiệt đới ngày đêm, độc trùng bò tới bò lui người vẫn động đậy, bây giờ mới nhìn Vân Thường có cái nhịn được rồi, đúng là quái lạ!



      “Lục Diệp, bình thường có nhiệm vụ gì?” Vân Thường mở miệng hỏi . Hai người kết hôn rồi, tóm lại phải hiểu nhau, sau này mới dễ sống, Lục Diệp thích chuyện lắm vậy mở miệng trước.



      Lục Diệp mím môi “Cơ mật.”



      “Vậy bình thường huấn luyện gì?”



      “Nhiều lắm, bình thường là chạy mang vật nặng, chiến đấu trong rừng này nọ, còn lại là cơ mật.”



      Hỏi hai câu đều là cơ mật. Vân Thường hết cách, còn chưa biết sống chung với quân nhân thế nào. Chạy bộ với ? tại đương nhiên làm được.



      Trò chuyện với ? thích .



      Vân Thường gặp vấn đề rồi, nghĩ tới nghĩ lui cũng có đề tài nào khác, đành im miệng. Lục Diệp căng thẳng cả người chờ tiếp, chờ mấy phút Vân Thường vẫn chuyện.



      Mạnh mẽ như thiếu tá Lục giờ phút này tâm lý cũng có chút bất an, tức giận đấy chứ? phải muốn với mà là những cái đó là bí mật quốc gia, cho dù là vợ , cũng phải kín miệng như bưng, đó là chức trách của quân nhân.



      “Em, khụ, trước đây như thế nào?” Lục Diệp cảm thấy tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, đập bình bịch nghe lời. ràng chuyện thân mật nhất hai người cũng làm rồi, vì sao nhìn thấy gương mặt tươi cười của lại cảm thấy quẫn bách nhỉ?



      Lục Diệp dời đề tài tự nhiên chút nào, cứng ngắc, Vân Thường lắng nghe chút là nhận ra ngày. Có điều vẫn nghiêm túc suy nghĩ.



      Quá khứ như thế nào, vấn đề này thực quá rộng. Quá khứ của rất nhiều, nhiều tới nỗi ba ngày ba đêm cũng hết.



      “Đại học em học chuyên ngành nhân , năm thứ ba nghỉ hè được chọn vào CA, tốt nghiệp xong công tác ở đó nửa năm gặp tai nạn xe, sau đó biến thành thế này.”



      bình thản, nhàng tóm lược giai đoạn huy hoàng nhất và ảm đạm nhất trong đời mình chỉ bằng vài câu, cứ như kể chuyện của người khác. Tay Lục Diệp siết chặt, đột nhiên rất muốn vuốt tóc .



      Trước nay luôn thẳng thắn, hề đè nén cảm xúc của mình, cao hứng cười, vui sầm mặt, toàn bộ cảm xúc đều mặt. Vân Thường hề giống , luôn cười, cười dịu dàng mà ngọt ngào.



      Mới đầu, cảm thấy như thế rất tốt, ít nhất muốn vợ cả ngày mặt buồn rười rượi. Thế mà mới có hai ngày, ý nghĩ của thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, cảm thấy mình bình thường, tự dưng lại muốn nhìn khóc trước mặt mình.



      là vì cái gì, dường như chỉ muốn lộ ra nét yếu đuối trước mặt mình mình có thể giữ chặt lấy vậy. Vì thế hai ngày nay thường xuyên nảy sinh ác ý muốn làm cách nào cho khóc. Thậm chí giường cũng càng lúc càng muốn ức hiếp . Hận thể làm bộc lộ càng nhiều biểu cảm trước mặt mình càng tốt.



      “Em… oán hận?” Lục Diệp im lặng hồi, đột nhiên hỏi.



      Nụ cười mặt Vân Thường sựng lại, mấy giây sau mới bình thường trở lại, có điều ràng nụ cười kia nhạt hơn bình thường rất nhiều. dựa vào bàn đu dây, sạch thanh tú, giọng cũng dịu dàng, nhưng lời lại khiến lòng Lục Diệp bỗng nhiên lạnh toát “Em và bọn họ còn quan hệ gì nữa.”



      Đề tài này lại khiến bầu khí khó khăn lắm mới nóng lên giữa hai người lạnh xuống. Vân Thường xoa xoa khuôn mặt lạnh buốt của , đứng dậy khỏi bàn đu dây, xem ra tiết trời hôm nay thích hợp tâm .



      “Về thôi.”



      Lục Diệp nắm tay động đậy.



      Vân Thường quay đầu “Sao vậy?”



      Lục Diệp nhếch khóe môi cứng đờ “ dẫn em chơi.”



      Hả, ấy đùa à?



      Thực tế, Lục Diệp đùa. Lúc tay Vân Thường sờ vào đỉnh đầu trơn nhẵn của cá heo , vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đầu ngón tay dám rục rịch, sợ dọa chú cá thông minh đáng dưới tay mình chạy mất.



      “Động đậy xem.” Lục Diệp đứng bên .



      Tay Vân Thường nhàng đụng chạm, chú cá heo hếch đầu lên, dường như cọ vào lòng bàn tay .



      “A!” Vân Thường hô khẽ tiếng, tuy thấy nhưng có thể phác họa dáng vẻ ngoan ngoãn đáng của chú cá heo trong đầu.



      Lục Diệp thấy vui vẻ, nét mặt cũng thả lòng ít “Muốn cho nó ăn cá ?”



      Vân Thường nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. từng xem qua tin tức du khách cho ăn quá độ mà động vật bị bệnh rồi chết, đều là sinh mệnh cả, nên được trân trọng mới đúng.



      Sờ cá heo đủ rồi, lại xem những sinh vật biển khác, là xem, bằng là Lục Diệp kể cho nghe. Vân Thường chỉ có thể tưởng tượng ra các loại cá từ giọng kể đơn điệu của Lục Diệp.



      ra Lục Diệp cũng chưa từng tới nơi này, giảng giải cho Vân Thường nghe cũng là nước tới chân mới nhảy. May mà tinh mắt, cho dù đông người cũng nhìn ràng bên mà kể, mới đến nỗi mất mặt với Vân Thường.



      Số bọn họ may, vừa vặn đụng phải buổi biểu diễn của sư tử biển, sau khi biểu diễn du khách có thể tiếp xúc thân mật với sư tử biển chút nữa. Lục Diệp nhịn đủ thứ tiếng huyên náo rầm rĩ dẫn Vân Thường lên khán đài ngồi gần hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc chờ được biểu diễn kết thúc, may mà hai người đều nhẫn nại mới bỏ vì sốt ruột.



      Nhưng đến khi có thể sờ sư tử biển lại xảy ra cố. Do số người muốn sờ quá đông, cho dù có dẫn, Lục Diệp vẫn sợ Vân Thường bị người ta lấn, cuối cùng đành nuối tiếc rời khỏi viện hải dương.



      Vân Thường chẳng cảm thấy gì nhưng Lục Diệp càng lúc càng thấy ngượng. Quan niệm thời gian của luôn rất ràng, lần này hại Vân Thường ngồi công hai tiếng đồng hồ, trong lòng cứ khó chịu mãi.



      Hai chữ xin lỗi lăn qua lộn lại miệng bao nhiêu bận cuối cùng vẫn nuốt xuống, đến tột cùng là người cố chấp, câu xin lỗi sao cũng được.



      Vân Thường biết nghĩ gì, vẻ mặt cũng thấy, chỉ hỏi tối nay muốn ăn gì, lúc họ về có thể thuận tiện mua đồ ăn luôn.



      Lục Diệp ngẫm nghĩ : “Ăn bên ngoài , em muốn ăn gì?” sao cũng được, kén tí nào.



      Thế là hai người ăn đồ ăn Đông Bắc, đến cùng vẫn là Vân Thường săn sóc khẩu vị của Lục Diệp. Khẩu vị của Lục Diệp khá đậm, đồ ăn Đông Bắc với là ngon nhất.



      Lục Diệp gặm bàn toàn xương, cũng quên Vân Thường ngồi đối diện, rửa tay tách thịt xương thành từng miếng bỏ vào chén của Vân Thường, còn nhớ gắp rau cho cho bớt ngấy dầu mỡ, chay mặn phối hợp, thiếu món nào, là săn sóc tới cực điểm.



      Lòng Vân Thường phải đá tảng, chăm sóc như thế sao biết chứ. Từ sau khi mất ánh sáng, chịu biết bao nhiêu lạnh lùng châm chọc, khinh bỉ của người thân thiết nhất, nào có ai tỉ mỉ như thế với . Cảm động còn có phần may mắn nữa.



      Người cha kia của , e là nghĩ mù rồi cuộc sống còn tốt hơn nữa đâu.



      Lúc về, Lục Diệp lái xe tới siêu thị đột nhiên dừng lại, Vân Thường nguyên nhân, tò mò nhìn “Sao vậy?”



      mua ít đồ, em ngồi xe chờ lát.” Lục Diệp rồi mở cửa xe xuống.



      mua cái gì Vân Thường cũng chẳng hỏi. Lục Diệp làm rất nhanh, chỉ có mấy phút quay về. Quẳng đồ trong tay ra ghế sau liền lái xe vào công viên khu nhà, dìu Vân Thường ngồi xuống lát cho tiêu cơm mới về.



      Khu họ ở đa số là vợ chồng trẻ, thành thử đâu cũng nghe được tiếng trẻ con, khóc có cười có. Vân Thường dỏng tai nghe, đột nhiên quay đầu với Lục Diệp: “Chỗ chúng ta nhiều trẻ con đấy.”



      Lục Diệp nhíu mày “Ngại ồn?”



      Vân Thường tròn mắt, hơi sửng sốt “Nào có? Trẻ con đáng lắm mà! Mềm mềm bé bỏng, ôm là lòng muốn nhũn ra.”



      Lục Diệp ừ tiếng nữa, ngồi cùng Vân Thường mười mấy phút mới giục về nhà. Ban đêm gió lạnh, cảm tốt.



      Lúc lên xe, Lục Diệp chui thẳng vào ghế lái mà vòng ra cửa sau, cầm mấy hộp bao cao su vừa mua vội vàng quăng vào thùng rác bên đường.
      Jin292, truth205, Winter3 others thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      06. Ngày Thứ Năm 1


      Sáng sớm Lục Diệp bị gọi , là đồng đội trước đây của , nghe về nên muốn họp mặt chuyến. Đương nhiên Lục Diệp câu nào mà liền.



      Những người này có lính dẫn dắt ra, có sĩ quan huấn luyện hồi trước, tình cảm với rất sâu đậm, lần này khó khăn lắm mới có thời gian, em tụ tập đương nhiên phải tham gia.



      “Lát nữa gọi điện cho tiệm cơm dưới lầu, dặn họ mười giờ đem cơm trưa lên cho em, chắc gần tối mới về được.” Lục Diệp cài nút bộ quân phục, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, lúc này mới quay sang với Vân Thường.



      cần đâu.” Vân Thường lau bàn, ngừng lại “Trong tủ lạnh còn đồ ăn, buổi trưa em tự làm là được.”



      được!” Lục Diệp cần suy nghĩ như đinh đóng cột: “ ở nhà, mình em được!”



      Vân Thường cười “Sao lại , lại thể ở bên em mỗi ngày. mình em có thể mà, mấy ngày nay đâu phải thấy.”



      Đúng ha, quả nhìn thấy, cho dù bên cạnh giúp đỡ, mỗi ngày vẫn nấu cơm nhầm lẫn. Nhưng vậy giống, lúc đó có ở nhà. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì có thể chạy tới ngay tích tắc, còn bây giờ phải ra ngoài, sao yên tâm để loay hoay trong bếp mình được!



      yên tâm, yên tâm!



      Chân mày Lục Diệp nhăn lại, định bị Vân Thường giành trước “ sao, , nếu có chuyện gì em gọi cho .”



      Lục Diệp định đến chừng đó gọi điện thoại kịp nhưng đối diện với đôi mắt trống rỗng mà kiên trì của Vân Thường nhất thời biết sao.



      Đành mím môi, do dự mấy giây cuối cùng gật đầu “Vậy được, em, em cẩn thận chút.”



      “Ừ, biết rồi, yên tâm .”



      Vân Thường trông thấy nên hề biết, lúc Lục Diệp quay đầu , cả lỗ tai đều biến thành màu đỏ.



      Tủ lạnh quả có rau nhưng thịt còn nhiều. và Lục Diệp luôn mua thịt trong ngày, bởi vì thịt bỏ đông lạnh trong tủ ăn tốt, chẳng thích thịt mấy nhưng Lục Diệp có thịt là vui.



      Vân Thường lần mò đóng cửa tủ lạnh lại, nghĩ nghĩ, vào phòng ngủ khoác áo ngoài, cầm ví tiền. biết đường siêu thị ra sao rồi, mua thịt thôi, tối nay biết chừng nào Lục Diệp về, trước khi về phải nấu ăn xong.



      Vân Thường mình chậm hơn so với lúc cùng Lục Diệp nhiều, ngoại trừ chậm chút ra va phải thứ gì, lúc thanh toán thái độ của thu ngân cũng rất tốt, giúp trả tiền bỏ đồ vào túi, khiến Vân Thường hết sức cảm kích.



      Sau khi bị mù mới biết, người khác đối tốt với mình phải có thể tùy tiện phung phí, phải cẩn thận trân trọng từng chút mới được, ghi nhớ kỹ trong lòng.



      Vân Thường xách thịt rau mua được chậm rãi về nhà, đương lúc thiếu niên tốt bụng giúp xuống đường hầm nghe đằng sau vang lên giọng quen thuộc “Vân Thường?”



      Vân Thường siết chặt cái túi, quay đầu nở nụ cười đổi “Lưu Trân Ny.”



      Lưu Trân Ny liếc đôi mắt có tiêu cự của Vân Thường, đôi môi tô son đỏ chót nhếch lên nụ cười đầy ý “Lâu quá gặp rồi, Vân Thường, lại quán bên kia ngồi .”



      Vân Thường định cự tuyệt, Lưu Trân Ny bước tới túm lấy cánh tay , móng tay bén ngót cách lớp áo lông dê vẫn làm đau nhói “Đừng từ chối đó, chúng ta có duyên lắm. thôi!”



      Vân Thường bất lực, đành theo Lưu Trân Ny vào quán café bên đường, kêu ly macchiato cầm trong tay, cảm thụ độ nóng của café, lúc này mới thấy tay mình ấm áp lên chút.



      “Chắc cậu biết nhỉ, hai tháng trước tôi vào CA rồi.” Giọng Lưu Trân Ny che giấu được đắc ý, Vân Thường làm như nghe, dịu dàng mỉm cười “Chúc mừng.”



      “CA cạnh tranh đúng là khiếp , giờ mỗi ngày tôi đều phải tăng ca tới hơn chín giờ.” Lưu Trân Ny than thở, đôi mày vẽ mảnh dính nhíu lại “Trong bốn người ở ký túc xá chúng ta cậu vẫn có phước nhất, có thể ở nhà cần làm, như tôi, aiz!” rồi lại thở dài. Làm như rất hâm mộ cuộc sống của Vân Thường vậy.



      Có phước? Vân Thường siết chặt tách café, người bạn cùng phòng này từ năm nhất đại học bắt đầu ganh đua với , cái gì cũng muốn so, thành tích học tập, lớn nam sinh qua lại, tại bắt đầu so công việc. còn nhớ năm đó lúc hai người đồng thời kết thúc thực tập ở CA, CA chỉ giữ lại mỗi giữ Lưu Trân Ny , cái vẻ mặt nanh nọc đó của ta.



      tình hiểu có cái gì mà tranh, ai có cuộc sống của người đó, vì sao nhất định phải phân bì?



      Vân Thường cảm giác đầu ngón tay lại bắt đầu lạnh, sửa lại tóc mai bị gió thổi rối, thản nhiên “Tôi cũng cảm thấy mình bây giờ rất tốt. cần thiết vì chuyện mình thích mà đón ý hùa, cần bị áp lực cuộc sống ép cho thở nổi. Quan trọng hơn là,” ngừng lại chút “ cần ép mình nhìn người mình muốn gặp.”



      Tuy Vân Thường dịu dàng nhưng tuyệt đối mềm yếu, nếu bị dì ghẻ ăn hiếp cho chỗ dung thân từ lâu. tại tuy mắt thấy nhưng tính tình đổi.



      Mặt Lưu Trân Ny đen lại, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy, năm đó lúc mình nhìn thấy Vân Thường dẫn đội hùng biện trường họ giành được giải nhất toàn quốc , cũng là gương mặt thường xuyên mỉm cười này nhưng khiến cho toàn bộ đối thủ hùng biện á khẩu cãi được, cuối cùng chẳng những giành được giải nhất, giải biện luận xuất sắc nhất cũng bị ta giành mất.



      Lưu Trân Ny định thần lại, vậy sao? tại còn phải người mù tàn phế? ta còn so được với mình sao! đến cùng, vẫn là mình thắng!



      ta nghĩ nghĩ, đổi sang giọng điệu thân thiết “Vân Thường, xin lỗi, tôi cố ý vạch trần vết thương của cậu, chỉ là sinh hoạt phí của cậu giờ dựa cả vào cha mẹ, liệu có quá…” Còn lại ta hết bởi vì ta thấy nụ cười mặt Vân Thường biến mất trong nháy mắt.



      Bao nhiêu năm nay, tuy ta luôn gây nhưng Vân Thường chưa từng trở mặt. Vì thế ta mới dám hết lần này đến lần khác khích , ai ngờ lần này mới câu, Vân Thường biến sắc mặt thế rồi.



      “Cám ơn quan tâm.” Vân Thường xách túi đứng dậy “Tôi kết hôn rồi, thế nên cần cha mẹ nuôi nữa.”



      Tức khắc miệng Lưu Trân Ny há hốc ra “Cậu… cậu kết hôn rồi?”



      Vân Thường quay mặt , muốn thêm với ta câu nào nữa, chỉ thản nhiên ừ tiếng.



      thể nào!” Lưu Trân Ny giễu cợt “Vân Thường, cậu lừa tôi đấy à? Chu Nhân Trạch bây giờ chắc còn ở nước ngoài!”



      Đột nhiên nghe tới cái tên này, tim Vân Thường dường như bị người ta dùng cây kim bé xíu đâm từng nhát , phun máu tươi, phơi bày da thịt ra.



      quay đầu, giọng lạnh như băng dưới hố sâu “Lưu Trân Ny, đừng nhảm, chúng tôi chỉ là bạn.” xong buồn ngoảnh lại ra khỏi quán café, mặc Lưu Trân Ny ở đằng sau hò hét mấy tiếng cũng đáp lời.



      vừa nhanh vừa vội, nhanh còn hơn người đường bình thường. Tim loạn như bị lớp vải gai chặn lấy, có chút đầu mối nào, Vân Thường chỉ nghe tiếng người đường la hoảng tiếng, đầu đụng bốp vào buồng điện thoại công cộng bên đường, rau thịt trong tay vung vãi hết xuống đất.



      Có người tốt bụng nhặt đồ lên giúp , bỏ vào túi đưa cho “Em , mắt tốt ra ngoài nên có người cùng nhé!”



      Vân Thường sờ trán cười với người nọ “Cám ơn.”



      Xách túi tới trước, nghe tiếng trẻ con non nớt ngây thơ đằng sau “Mẹ, sao chị ấy lại đụng trúng đầu thế?”



      “Vì chị ấy bị mù, thấy đường…”



      Vân Thường cong môi muốn cười nhưng cười nổi.



      Lúc Lục Diệp về hơn năm giờ chiều, Vân Thường nấu cơm tối trong bếp. Thịt bê hầm khoai tây, ở trong nồi tỏa hương thơm nức, bụng kêu rột rột.



      Lục Diệp theo mùi hương từ đằng sau ôm lấy Vân Thường, vùi đầu vào cổ ra sức hít tới hít lui, y như con cún to dựa vào chủ.



      Mùi rượu người nồng nặc, Vân Thường hơi rượu phà cho chịu nổi, muốn để dây dưa thêm nữa nhưng lại cảm thấy Lục Diệp bình thường nghiêm túc ít bây giờ cứ như đổi thành người khác, rất thú vị.



      Nghĩ nghĩ, vẫn là dùng đồ ăn dụ dỗ “Lục Diệp, đứng lên, nếu thịt bê cháy mất.”



      “Cháy cháy!” Đồ ăn dụ được luôn rồi! Có điều chàng chuyện vẫn trôi chảy lắm, sao đầu óc tỉnh táo được như thế nhỉ.



      Vân Thường hết cách, muốn đẩy Lục Diệp chủ động buông ra. Vân Thường thấy, biết định làm gì, đành đứng yên tại chỗ chờ động tác tiếp theo của .



      Hơi thở nóng rực càng lúc càng gần, Vân Thường nghiêng đầu định tránh lại bị Lục Diệp đỡ lấy mặt, đành mặc hôn lên môi mình.



      Thở ra hít vào toàn là mùi rượu, cứ như bị quán rượu bao vây vậy. Vân Thường thò tay túm tay “Lục Diệp, uống say rồi? Ui… đừng quậy, nghe em …”



      “Cái… cái gì?” Thiếu tá Lục chơi xấu, bỏ ngón tay Vân Thường vào miệng mà cắn, còn dùng hàm râu mới nhú chà lên mu bàn tay người ta, làm Vân Thường nhột nhạt.



      uống bao nhiêu?”



      biết…” Lục Diệp dừng lại, liếm liếm lòng bàn tay mới tiếp “Nhiều lắm…”



      vô phòng tắm tắm trước được ? Em phải nấu cơm, đừng kéo em.”



      được!” Chẳng mấy khi thiếu tá Lục tùy hứng như thế.



      Vân Thường đưa tay vuốt ve đầu an ủi, Lục Diệp híp mắt hưởng thụ “Vân, Vân Thường?”



      “Hả?”



      sai rồi.”



      Vân Thường sửng sốt “Sai cái gì?”



      Đột nhiên Lục Diệp buông ta ra, đột ngột mất trọng tâm làm cơ thể loạng choạng, bỗng ngã nhào xuống đất.



      “Bọn họ… bọn họ cầu hôn phải quỳ xuống.” khinh khỉnh hừ tiếng “Trò chơi của đàn bà!” Dừng chút lại đổi sang vẻ mặt ngốc nghếch “Nếu, nếu cầu hôn em em đồng ý ?”
      Jin292, truth205, Winter3 others thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      07. Ngày Thứ Năm 2

      Vân Thường bị chọc cười, khom lưng sờ soạng túm tay Lục Diệp định kéo ngồi dậy. Nền nhà bếp lát toàn gạch, rất lạnh “Chúng ta kết hôn rồi, giống bọn họ, cần cầu hôn nữa.”



      Lục Diệp thuận thế nắm chặt tay , cau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Ờ há, họ kết hôn rồi, chẳng những cưới rồi mà cả chuyện kia cũng làm nhiều lần rồi!



      Tay đột ngột dùng sức, trong tiếng la hoảng của Vân Thường kéo vào lòng ôm cứng, mái tóc ngắn ngủn cọ tới cọ lui trong ngực Vân Thường, làm mặt đỏ bừng.



      “Lục Diệp, mau đứng dậy, tối nay định ăn cơm sao?”



      ăn!” Lục Diệp hôn mạnh cái lên mặt Vân Thường, chẹp chẹp miệng “Cho hôn nào!”



      Lục Diệp lính từ tuổi thiếu niên, mãi đến ba mươi tuổi, sinh hoạt luôn luôn đơn điệu, rượu thuốc dính. Tuy tửu lượng rất khá nhưng tối nay bị chuốc rượu quá nhiều, say , vả lại còn say tới choáng váng, bản thân làm gì cũng biết.



      Hoàn toàn dựa vào bản năng, phần tử tà ác bị đè ép dưới đáy lòng biết bao nhiêu năm cũng vội vàng phóng thích.



      Cuộc sống quân đội rất nhàm chán. Lục Diệp hơn ba mươi rồi mà ngay cả những từ tục tĩu cánh đàn ông bình thường hay treo miệng cũng chưa từng qua. ra cho dù là quân nhân họ cũng xài từ lóng với nhau nhưng Lục Diệp thế. Từ được hun đúc bởi chương trình giáo dục thép của thượng tướng Lục và lễ nghi của Lục phu nhân, nội tâm có cứng rắn lanh lẹ của quân nhân, lại có tao nhã bình thản.



      Vả lại vừa vào quân đội thành tích hạng mục nào cũng đứng đầu, rất ít người loại chuyện này trước mặt . Lâu ngày, cơ bản Lục Diệp cũng cách biệt với nó.



      giờ, ngồi bệt đất, ôm thân hình thơm mềm của Vân Thường, có hơi rượu làm đầu óc mơ hồ, nghẹn lâu khó khăn lắm mới câu cho hôn. Đây là cực hạn mà Lục Diệp làm được rồi đó.



      Mặt Vân Thường nóng tới mức nấu chín được trứng gà, trong lòng ngừng kêu khổ. Chẳng trách lúc mẹ còn sống với , sau này lấy chồng nhất định thể lấy tên bợm rượu. ngờ bình thường Lục Diệp nghiêm túc đứng đắn như thế, uống say cứ như biến thành người khác, vừa ngả ngớn vừa bám người, còn… còn có chút đáng .



      Thịt bê trong nồi bốc mùi thơm lựng, Vân Thường đoán chín rục rồi, may mà thêm nước nhiều, bằng cháy mất.



      “Lục Diệp” Vân Thường chụp lấy cái tay yên phận của , đè nó cho động đậy “Đứng dậy được , nền nhà lạnh, em lạnh.”



      Câu này có tác dụng hơn bất cứ cái gì, thiếu tá Lục say mèm dường như tỉnh táo được chút ít, vịn cửa nhà bếp kéo Vân Thường đứng dậy, thò tay cởi nút quân phục của mình, miệng lầu bầu “Áo… áo cho em mặc…”



      câu ngắn gọn đơn giản, lại như nước nóng nháy mắt bao lấy trái tim buốt giá của Vân Thường, khiến cả người đều ấm lên.



      sờ soạng kéo cái ghế tới trước mặt Lục Diệp “Lục Diệp, đừng phá, ngồi đây , em nấu cho bát canh giải rượu, nếu sáng mai đau đầu.”



      Lục Diệp ngẫm nghĩ, vất vả lắm mới tiêu hóa hết câu dài ngoằng của , gật đầu, đặc biệt nghe lời ngồi xuống ghế, tay vẫn chịu buông: “Ừ.”



      Vân Thường muốn rụt tay mình về lại nghe Lục Diệp : “Em hôn, hôn cái, nếu … nếu để em !”



      Thiếu tá Lục quen là làm, cho cho! biết là sốt ruột hay xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn của Vân Thường đỏ lên, như trái táo mọng nước, nhìn là khiến người ta khát nước.



      Thiếu tá Lục chẳng biết xấu hổ mà nuốt nước miếng, mặt dày mày dạn túm người ta buông, nhất quyết đòi người ta hôn mình.



      Vân Thường hết cách, đành nhích tới bước, khom lưng chu môi ra.



      Hơ? chạm phải cánh môi mềm như tưởng tượng, sao cứng thế?



      Thiếu tá Lục sờ chóp mũi, răng Vân Thường đụng tới mũi , đau, nhột nhột, thò tay vòng qua cổ Vân Thường, hôn mạnh cái lên môi , liếm liếm môi, vung tay lên cứ như hạ lệnh đặc xá “ !”



      Vân Thường yên tâm về Lục Diệp, lúc nấu canh có phần nhấp nhổm, cải trắng thả nhiều hơn phân nửa. Nấu xong canh, Vân Thường múc vào cái chén sứ lớn, cẩn thận đặt lên bàn, lại lấy cái muỗng trong tủ chén, bấy giờ mới gọi Lục Diệp “Lục Diệp, lại uống canh.”



      Lục Diệp loạng choạng tới trước bàn ngồi xuống, chịu tự mình uống, cuối cùng bắt Vân Thường ký đủ loại điều ước bình đẳng, cộng thêm cắt đất bồi thường, bấy giờ mới uống canh.



      Tay nghề làm bếp của Vân Thường rất tốt, cho dù là canh tỉnh rượu cũng hầm thơm nức, cá chưng chín nục, nấm hương cũng mềm ngon miệng, thiếu chút Lục Diệp liếm chén.



      Thịt bê cho bữa tối cũng hầm nhừ hợp khẩu vị, ăn với cơm trắng càng thơm. Lục Diệp ăn chén cơm đầy ú ụ mới buông chén xuống.



      ra với sức ăn bình thường của , Lục Diệp có thể ăn ba chén có điều mấy ngày nay rượu uống hơi nhiều, bụng chứa nổi.



      Dù sao cũng cho người say ăn nọ. Tới giờ ngủ Vân Thường lại khó xử. Toàn thân Lục Diệp đầy mùi rượu, cần phải tắm rửa, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ, căn bản thể tự tắm. Làm sao đây?



      biết có phải vì ở chung lâu hay , lúc này hai người hiểu ngầm cách quỷ dị. Lục Diệp cởi quần trong bếp, lôi Vân Thường đòi vào phòng tắm, ầm ỹ muốn Vân Thường tắm chung với .



      Đương nhiên Vân Thường thể tắm cùng , song lại sợ mình xảy ra chuyện gì, đành theo vô phòng tắm, đằng nào cũng thấy đường.



      Có điều Vân Thường đánh giá thấp trình độ điên khùng sau khi say của Lục Diệp. Vân Thường chỉ cảm thấy cả người lành lạnh, mấy giây sau áo len quần len người bị lột sạch sành sanh, hơi thở nồng mùi rượu của Lục Diệp phả trước ngực “Vân Thường, cùng nhau, cùng nhau tắm.”



      Vân Thường hoảng hồn muốn tránh, khổ nỗi thấy đường, động tác của Lục Diệp lại nhanh nhẹn, mới bước hai bước bị người ta ôm quẳng vào bồn tắm “Lục Diệp, , thả em ra!”



      y như con cá quẫy đạp trong lòng Lục Diệp, làn da mịn màng nhẵn nhụi dính nước càng thêm mềm mại, trơn trượt cọ vào lồng ngực rắn rỏi của Lục Diệp, dễ dàng khơi gợi lên ham muốn của .



      Hô hấp bên tai đột nhiên trở nên nặng nề, Vân Thường ngồi đùi Lục Diệp, dễ dàng đoán được muốn làm cái gì kế tiếp.



      thẹn tới mức chỉ muốn tông cửa chạy . Chuyện này làm sao, làm sao có thể làm trong phòng tắm chứ? đúng, giường cũng được, họ làm liên tục mấy ngày rồi… mấy ngày liền có tối nào được nghỉ ngơi hết.



      Lục Diệp hơi đâu để ý nhiều thế. toàn nghĩ gì nấy, huống chi bây giờ say, căn bản đầu óc tỉnh táo, càng táo tợn hơn. Đôi môi nóng rực lượn lờ mút mát cổ Vân Thường, tay cũng yên phận sờ mó chọc ghẹo cơ thể .



      Cuối cùng còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát kéo tay Vân Thường úp lên dục vọng đứng thẳng của .



      Thiếu tá Lục vừa mới “ăn mặn” [1], lại là tân hôn hạnh phúc, cảm thấy chuyện này là chuyện tuyệt vời nhất thế giới, hận thể lúc nào cũng đè Vân Thường giường, đáng tiếc trầm tính lại khó chịu, còn lo nhiều lần quá tốt cho sức khỏe Vân Thường, ngày nào cũng chỉ cầu cho trời mau tối.



      Uống say rồi, tuy đầu óc nhớ kỹ tư vị mất hồn kia nhưng thân thể lại phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ biết nắm tay Vân Thường để “xử” dùm mà quên mất trình tự chân chính.



      Vân Thường tránh được né xong, đành cắn răng nhịn hơi nóng từ trong ra ngoài cơ thể giúp dịu bớt ham muốn.



      Thể lực của thiếu tá Lục kinh người, thước tấc cái chỗ đó cũng rất khả quan. Cổ tay Vân Thường mỏi nhừ, cánh tay mỏi nhấc lên nổi thiếu tá Lục mới nổi lòng từ bi, giải quyết trong tay .



      Tắm rửa lâu lắc, vất vả lau khô cho Lục Diệp đặt lên giường được rồi Vân Thường mệt thở hồng hộc, đầu sỏ tội lỗi thoải mái nằm kềnh giường, mở đôi mắt lờ đờ nhìn “Vân Thường…”



      “Ơi? Sao thế?” Vân Thường sờ soạng cài nút áo cuối cùng, ngẩng đầu đáp lại.



      “Vân Thường…”



      “Ừ, em đây, sao thế?”



      “Vân Thường…” Thiếu tá Lục uống rượu tới ngu người, cứ mực kêu tên . May mà Vân Thường nhẫn nại, kêu tiếng đáp lại tiếng, ngại phiền.



      Giọng Lục Diệp rất dễ nghe, trầm thấp quyến rũ, sau khi uống say có hơi khàn, lại thêm mấy phần say người, dường như lẫn hơi rượu nồng nàn trong đó, thoáng ngửi liền say. Vân Thường thích nghe giọng , cảm giác an toàn lạ lùng.



      Tóc Lục Diệp được Vân Thường lau gần khô hẳn, nhưng tóc còn ướt nước từng giọt. Vốn dĩ định lau đầu trong phòng tắm nhưng Lục Diệp cho, chỉ có thể trùm khăn lông đầu theo vô phòng ngủ.



      Lục Diệp say mèm, được lát ngủ. Vân Thường dỏng tai nghe hơi thở từ từ ổn định của , thở hắt ra hơi dài, rốt cuộc cái kẻ rầy rà này cũng chịu ngủ rồi.



      Cảm thấy tóc khô kha khá rồi, Vân Thường thả khăn lông xuống định ngủ, bỗng dưng sực nhớ ra gì đó, lại bò xuống giường chui vào bếp.



      Mở tủ lạnh ra lấy mấy quả trứng gà bỏ vào máy luộc trứng, ừm… mới rồi lúc ở nhà bếp, Lục Diệp ngã nặng lắm, chừng người bị bầm rồi, luộc mấy quả trứng để lăn lên chỗ bầm. Cho dù có vết bầm cũng có thể để đó khuya dậy lót dạ.



      Tối nay Lục Diệp giày vò dữ dội, ăn được mấy miếng, khuya tỉnh lại chừng đói. Vân Thường vừa nghĩ vừa cắm dây máy luộc trứng, chống má ngồi bên bàn chờ trứng bớt nóng mới đem vào đặt đầu giường.



      Đợi Lục Diệp tỉnh lại tự nhiên thấy. Vân Thường ngáp cái, sờ sờ bên cạnh Lục Diệp, cảm giác đắp chăn đàng hoàng, bấy giờ mới kéo nửa chăn bên cạnh Lục Diệp qua đắp lên người mình.



      Hầu hạ bợm nhậu là mệt người! Vân Thường nghĩ, sau này tuyệt đối cho Lục Diệp ra ngoài uống rượu nữa!

      [1] Nguyên gốc là khai trai – chỉ việc tín đồ phật giáo hoặc các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn sau khi hết thời gian ăn chay

    4. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Trời ơi!!!! Bộ này hay thôi rồi!!! Mình đọc đọc lại 4 lần rồi đấy!!! Thanks nàng!!

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      08. Ngày Thứ Sáu 1


      Sáng sớm hôm sau Lục Diệp thức giấc thấy đau đầu, chỉ có thái dương hơi căng, rửa mặt bằng nước lạnh xong liền sảng khoái có tinh thần.



      Vân Thường làm xong bữa sáng, đơn giản thanh đạm, hai người đối mặt nhau yên tĩnh dùng bữa. Lục Diệp dám nhìn Vân Thường, chần chừ hồi cuối cùng cũng há miệng hỏi “… tối qua làm chuyện gì kỳ cục đấy chứ?”



      Bàn tay cầm muỗng của Vân Thường khựng lại “ có.”



      Lục Diệp tin lắm, chưa uống say bao giờ nên căn bản biết mình uống say vô như thế nào song Vân Thường khựng lại bị ánh mắt sắc bén của phát ra “Cái…”



      “Tối qua uống canh tỉnh rượu xong ngủ thẳng giấc.” Vân Thường cắn cái bánh bao [2], giọng hơi ậm ờ “, có mượn rượu quậy phá.”



      Lục Diệp thở phào, mà, tuyệt đối có chuyện mượn rượu làm ầm ỹ đâu, thế là khoan khoái ngẩng đầu lên. Tuy Vân Thường thấy nhưng có nhiều lúc, Lục Diệp nhìn vào mắt tim liền đập như trống dồn.



      dè vừa nhìn, lòng lập tức trĩu xuống “Đầu em làm sao vậy?”



      “Hả! Cái này á!” Vân Thường sờ sờ cục u to tướng đầu, ngượng ngùng đáp “Sơ ý đụng phải tủ.”



      ràng trong nhà rất thông thuận, sao lại đụng tủ được? Mắt Lục Diệp tối lại, cuối cùng nuốt nghi ngờ xuống bụng, thôi, sau này chú ý cẩn thận là được.



      Ăn bữa sáng xong, Lục Diệp giúp Vân Thường dọn bàn rửa chén liền vô phòng ngủ lên mạng. xem ti vi toàn tiết mục đơn điệu, mấy ngày ở chung với , Vân Thường nghe ti vi quanh quẩn lại nhiều lắm hai vấn đề: Điếu Ngư, Nam Hải.



      Dạo web cũng thế, ngoài quân ra chẳng xem gì hết, đến tin tức mới cũng thế. Có lúc cũng cảm thấy bản thân mình tẻ nhạt nhưng thói quen bao nhiêu năm khó mà sửa được, cuộc sống của chưa từng xuất hai từ giải trí.



      Toàn bộ ngôi sao màn hình chả biết ai, lời bài hát thịnh hành thời cũng chả hiểu nó có ý nghĩa gì. Ngay cả điện thoại của cũng xưa tới mức gần như còn ai xài nữa, là cái loại chỉ có thể gọi điện nhắn tin. phải muốn đổi… mà là biết xài mấy cái điện thoại thông minh kia!



      Thiếu tá Lục, tồn tại mà tân binh chỉ có thể ngước nhìn, thậm chí trình độ am hiểu các loại súng bắn tỉa của có thể xưng là số trong quân đội. Bất kể dạng súng gì đưa tới trước mặt , đều có thể tháo ra lắp ráp lại với tốc độ khiến người ta tặc lưỡi, hơn nữa còn nêu được tính năng của súng cách chuẩn xác.



      Nhưng đối mặt với chiếc điện thoại thông minh gọn chỉ bằng bàn tay, Lục Diệp chỉ biết trợn mắt nhìn, cuối cùng dứt khoát xài.



      Vân Thường ở trong phòng ngủ cắt móng tay. Sáng nay lúc xắt rau cảm thấy móng tay dài rồi, nhân lúc có thời gian vội vàng cắt ngắn. thích để móng tay dài, cảm thấy tiện.



      Mắt nhìn được là chuyện rất khổ sở, Vân Thường nhíu mày ngồi chồm hổm trước ngăn tủ đầu giường, bối rối lần mò tìm trong tủ hết lượt này đến lượt khác. nhớ ràng mình bỏ bấm móng tay trong tủ mà, sao giờ có, chẳng lẽ Lục Diệp lấy ?



      “Lục Diệp, xài bấm móng tay à?” Vân Thường ngước mắt nhìn về phía Lục Diệp, tuy thấy nhưng có thói quen lúc chuyện nhìn vào mắt người ta, nhất thời chưa sửa được.



      có.” Lục Diệp tắt mạng, lại chỗ Vân Thường “ có trong tủ?”



      Vân Thường lắc đầu “ có.”



      vô phòng tắm xem nhé?” Lục Diệp hỏi.



      có trong đó đâu, ràng em cất ở đây mà!” Lục tìm liên tục làm mũi Vân Thường rịn mồ hôi, gương mặt trắng trẻo cũng ửng hồng, dáng vẻ lại tội nghiệp, đúng là đẹp mê hồn.



      Thiếu tá Lục lại bị hút hồn rồi, kềm được mà tới ôm Vân Thường bồng lên giường, “Để tìm lại.”



      Vân Thường bị bế quen rồi, chẳng thấy gì, liền ừ tiếng, ngoan ngoãn ngồi giường chờ Lục Diệp.



      Đồ trong ngăn tủ nhiều, gần như liếc cái là thấy hết, nhìn lại lần nữa xác định có bấm móng tay. Nụ cười thoáng qua mặt Lục Diệp, lôi trong hộp đựng ghim bấm ra thứ xinh, ngồi xuống đất.



      “Tìm được rồi, giấu kín ghê.”



      “Hả? tìm được rồi?” Vân Thường rồi vươn tay muốn lấy bấm móng tay từ Lục Diệp lại bị Lục Diệp nắm lấy tay giúp em.”



      “Ơ! cần!” Vân Thường vội vàng lắc đầu, sao để Lục Diệp cắt móng tay giúp được, muốn rụt tay lại, khổ nỗi Lục Diệp chịu thả, có cách nào khác.



      “Đừng nghịch!” Tay Lục Diệp lần lên nắm chặt cổ tay , ngón cái vuốt nhè lên lòng bàn tay , động tác thân mật lại tự nhiên.



      Ai nghịch chứ? Mặt Vân Thường ửng hồng, cứ như mình làm nũng với ấy.



      Có điều tuy Vân Thường thầm phỉ nhổ mình, tay lại ngọ nguậy nữa! ấy muốn cắt để cắt! Khỏi phải tự làm!



      Tay Vân Thường rất đẹp, mười ngón thon dài trắng muốt, hình dạng móng tay cũng đẹp tuyệt, Lục Diệp nhìn chằm chằm tay người ta dời mắt, thiếu chút mắt đơ ra.



      Nhìn cứ nhìn, sống là để nhìn mà. Lục Diệp nhàng giữ tay Vân Thường, cẩn thận cắt móng tay giúp , cắt xong còn biết đường mài nữa. chàng kiên nghị động tác lại dịu dàng khôn tả, dường như tay Vân Thường là báu vật dễ vỡ bằng.



      Hại Vân Thường cứ muốn cười mà dám cười thành tiếng. mở to mắt nhìn Lục Diệp cách uổng phí, song trước mắt vẫn chỉ là khoảng tối đen.



      Bỗng dưng cảm thấy khổ sở, biết dáng vẻ Lục Diệp trông thế nào.



      “Xong rồi.” Lục Diệp thả tay Vân Thường xuống.



      “Cám ơn.” Mắt Vân Thường cong cong, ánh mắt trong suốt, đồng tử đen bóng, giống như mã não đen nhúng nước, cực kỳ xinh đẹp.



      Lục Diệp như bị đầu độc, nhổm người lên chậm rãi sán lại gần Vân Thường, nhàng hôn lên mắt .



      Hàng mi dài của Vân Thường rung rung, nhắm mắt mặc hôn tiếp lên mắt mình “Sao vậy ?”



      “Mắt… còn có thể nhìn được ?” Trán hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, hơi nóng, hơi ấm.



      chữa được.” Vân Thường rũ mắt xuống “Phải mù cả đời.” Theo lời cha võng mạc cả hai mắt hư hết rồi, bao nhiêu tiền cũng chữa được.



      Lục Diệp , mỗi lần nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Vân Thường lại kềm được đau lòng. quan trọng tiền, càng để ý thời gian, muốn Vân Thường được nhìn thấy mặt trời bên ngoài lần nữa.



      để ý?” Trầm ngâm mấy giây cuối cùng Vân Thường vẫn hỏi ra miệng. Lại cứ như sợ điều gì đó, còn chưa chờ Lục Diệp trả lời tự đáp “Em gây thêm phiền phức cho , em cũng theo, …”



      “Em cái gì thế,” Giọng Lục Diệp u hết mực, sắc mặt cũng rất khó coi. Từ đầu chưa hề nghĩ thế, mắt thấy làm sao, cũng là vợ có công chứng rồi! lại cứ suy diễn theo ý mình tới độ này.



      Lục Diệp chỉ cảm thấy có ngọn lửa dâng lên trong lòng, càng thất vọng và đau lòng nhiều hơn. Cứ như dâng ra tấm chân tình của mình trước mặt lại bị phớt lờ, vừa khổ sở vừa tủi thân.



      đứng dậy, thêm với Vân Thường lời nào nữa, định ra ngoài.



      Vân Thường chỉ mù thôi, còn các giác quan khác cực kỳ nhạy cảm, nháy mắt phát ra tâm tình của Lục Diệp. nhớ lại quãng thời gian chung sống với mấy ngày qua, tốt với vô điều kiện, lòng xem là vợ mình tỉ mỉ che chở.



      Ngược lại, biết mình làm được gì cho . Dường như cả đời này đều thể làm cho cái gì. người bị mù, thậm chí mặt mũi người tử tế với mình ra sao cũng biết… nếu có ngày bỏ , có muốn tìm cũng tìm thấy.



      “Xin lỗi.” Vân Thường túm tay Lục Diệp cho “Em sai rồi.”



      Lục Diệp nhúc nhích mặc túm, cũng đáp lại. Trong lòng chua xót vô cùng. sai, chẳng qua là… chẳng qua là tin thôi.



      sao.” Lục Diệp giãy tay Vân Thường ra, ngực nặng trịch, tiến thoái lưỡng nan. Thiếu tá Lục lại khó chịu rồi.



      “Lục Diệp” Vân Thường hoảng hốt đứng bật dậy khỏi giường, ở đằng sau gọi đừng tức giận, em sai rồi.” ngừng lại, sờ soạng đụng phải tấm lưng rộng của Lục Diệp, vòng tay ôm lấy, từ đằng sau ôm chặt lấy “Em rất lo lắng, lo cũng như họ ghét bỏ em…”



      Giọng luôn dịu dàng của giờ khàn khàn, như cái cưa bén ngót, cứa từng chút vào trái tim Lục Diệp “Mặc kệ em đến đâu đều nghe được tiếng người xì xầm bàn tán sau lưng, như là con vịt xấu xí đột nhiên xuất giữa bầy thiên nga, là ngoại tộc, bị người ta coi thường.”



      “Nên… nên mới nhạy cảm hơn bình thường, đừng tức giận.”



      Lục Diệp thở dài, quay người ôm giận.”



      Với , sao có thể giận cho được. rồi bồng Vân Thường còn thấp thỏm đặt trở lại giường, còn muốn vài câu an ủi nhưng tìm ra từ nào, lăn qua lộn lại vẫn là câu “ giận mà.”



      Thấy Vân Thường chuyện, Lục Diệp cúi đầu, nắm lấy bàn chân trắng muốt nhắn của , giọng luôn trầm trầm mang theo chút ý cười “Có muốn cắt móng chân luôn ?”



      cần!” Vân Thường vội vàng lắc đầu, muốn rụt chân về khổ nỗi Lục Diệp giữ chặt buông “ cần! cần mà!” Vân Thường hoảng rồi, móng tay bị cắt rồi nhưng móng chân sao được chứ?”



      “Đừng cử động! Cắt trúng thịt bây giờ!” Lục Diệp hù , thực tế cho dù cắt trúng tay mình cũng cắt đến ngón chân .



      Vân Thường lập tức rụt vai, bộ dạng kinh hãi, Lục Diệp cười khe khẽ, ngồi dưới đất cúi đầu chăm chú cắt móng chân cho .



      cúi đầu, mái tóc ngắn ngủn phủ thêm lớp màu vàng, còn có ánh nắng nhợt nhạt nhảy nhót đó. Gương mặt luôn cứng rắn lạnh lùng đầy hiền hòa. Dịu dàng nhàn nhạt từ từ lan ra theo động tác của , xua tan được.



      Trừ ra, cả thế giới đều nhìn thấy.



      Buổi chiều Vân Thường đề nghị về nhà họ Lục. Mấy ngày rồi họ chưa về, áng chừng thượng tướng Lục và Lục phu nhân lo lắng. Lục Diệp gật đầu đồng ý, mua ít món hai ông bà thích ăn liền lái xe chở Vân Thường về nhà.



      được nửa chừng, điện thoại của Vân Thường đột ngột đổ chuông. Từ sau khi gặp tai nạn hầu như có liên lạc gì với bạn bè, nghe tiếng chuông quen thuộc, Vân Thường nghi hoặc nhận điện thoại “Xin chào?”



      “Vân Thường, về rồi! Chúng ta gặp nhau !” Giọng bên kia rất quen tai, điềm đạm có chút hào hứng. hơn hai năm Vân Thường chưa nghe thấy thanh này, bây giờ nghe chỉ thấy kinh ngạc hơn là vui mừng.



      Tay siết chặt điện thoại, đầu óc trống rỗng, mở miệng lại nên lời. Nghe thanh quen thuộc đó, nhất thời lòng Vân Thường loạn cả lên.

      [2] Nguyên gốc là tiểu thang bao, loại bánh bao có súp từDương Châu, chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ. Việt Nam mình cái nào cũng bánh bao tất ^^
      truth205, Winter, Jan Bùi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :