1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      49. Ngày Thứ Ba Mươi Lăm 2


      “Sếp! Thiếu tá Lục!”



      Vì thế, khi Lý Bác dẫn người theo đuôi Kim Hưng đuổi tới ngoại ô, mấy người trước là lính được Lục Diệp huấn luyện, vừa nhìn liền nhận ra ngay người nằm bất tỉnh nhân đất là thiếu tá Lục bọn họ luôn kính ngưỡng như thần thánh!



      Lý Bác sớm nhận ra Lục Diệp, vì thế chân mày cau lại, cũng nhiều, phẩy tay cho hai người lính bên mình khống chế Kim Hưng ngồi cười như điên, tự mình tới cạnh Lục Diệp, dùng chân đá “Nè, Lục Diệp, sao rồi?”



      Đá mấy đá, Lục Diệp vẫn phản ứng.



      Lý Bác cảm thấy tình xong, vội vàng ngồi thụp xuống kiểm tra tình huống, ai dè, vừa nhìn phát mấu chốt.



      Gần khuỷu tay Lục Diệp có ống xy lanh!



      Kim Hưng làm cái gì? Bán ma túy? Đám buôn ma túy này cùng hung cực ác khiến người ta phẫn nộ! nhấc cánh tay Lục Diệp lên nhìn, vừa nhìn liền thấy lỗ kim xíu đó.



      Giao chiến với bọn buôn ma túy nhiều năm, có thể Lý Bác cực kỳ hiểu biết bọn chúng. Cho dù đặc chủng bọn họ trải qua đủ loại huấn luyện mũi nhọn, mỗi năm số người ngã gục đường truy bắt đếm hết được.



      cầm ống tiêm lên, kề vào mũi ngửi, tay run lên, lập tức biến sắc.



      Lúc này, tự tin như Lý Bác, trong lòng hãy còn sót chút cầu may và dám tin tưởng.



      “Triệu Ân! Lại đây cho tôi!”



      “Sếp!” người lính mặc may ô ngụy trang tức tốc chạy tới, dập gót hành lễ.



      “Xem thử, đây là thuốc gì.”



      Triệu Ân nổi danh mũi chó trong đội, bất kể là thuốc phiện gì, chỉ cần cậu ta đưa lên mũi ngửi là lập tức phân biệt ra chủng loại thuốc phiện, trước giờ chưa nhầm lẫn bao giờ!



      Kỹ năng này từng giúp bọn họ rất nhiều mỗi lần làm nhiệm vụ, còn được cấp khen ngợi nhiệt liệt phen.



      !”



      Triệu Ân cũng qua loa, nhận lấy xy lanh từ Lý Bác, cẩn thận rút ruột xy lanh ra ngửi.



      Xy lanh trong tay rơi bịch xuống đất, Triệu Ân như bị rút hết sức, ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp được mấy người lính đỡ dậy, trong mắt thoáng tia hoảng sợ.



      !” Chữ này như thể rít qua kẽ răng Lý Bác, khó nhọc mà khô khan.



      ra nhìn thấy cử chỉ và vẻ mặt của Triệu Ân trong lòng có kết luận rồi, chỉ vì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn còn muốn hỏi câu cuối cùng.



      Song chung quy vẫn thất vọng rồi.



      “Sếp, là R1!”



      Triệu Ân dứt lời, những người lính chung quanh lập tức hít hơi, hai người lính bắt Kim Hưng đỏ mắt ngay tức khắc.



      người tính dễ xúc động nhất thời nhịn được, hung hăng đấm vào mặt Kim Hưng đấm.



      R1, đó là R1! Đế vương thể lay động trong các loại chất gây nghiện, chỉ cần dính vào là tuyệt đối có khả năng cai được, tới tháng, người khỏe mạnh sờ sờ biến thành đống xương trắng.



      Thiếu tá Lục, thiếu tá Lục của họ, hùng kiên cường rắn rỏi của bộ đội, dẫn bọn họ vượt qua vô số cửa ải khó khăn, quật vô số hang ổ ma túy, tại lại bị tiêm R1!



      “Ha ha ha, phải bọn mày bắt ma túy sao? Tao cho bọn mày bắt!” Kim Hưng cười điên cuồng, tựa hồ tất cả bực tức trong ngực đều trút hết theo tiếng cười này.



      “Nó giết em tao! Đứa em duy nhất của tao!” Kim Hưng nhớ tới thời khắc sống còn Kim Hưng quyết liệt đẩy gã ra, nước mắt chảy ròng ròng.



      “Mạng chúng mày đáng tiền! Mạng em tao đáng! Bây giờ tao đáng rồi! Đáng giá rồi! Kéo tên thiếu tá lót lưng cho tao, đáng giá!”



      Lý Bác hận cơ hồ cắn vỡ răng mình, ánh mắt như dao chọc thẳng vào người Kim Hưng. tới trước mặt Kim Hưng hung hăng tát gã mấy tát, nháy mắt hai má Kim Hưng sưng phù, miệng cũng bật máu.



      Lúc Kim Hưng còn muốn kêu gào, nhanh nhẹn cởi chiếc vớ xỏ mấy ngày nay nhét vào miệng gã.



      “Đưa về đồn! được trễ nải giây!” Lý Bác quay sang nhìn lính của mình, nổi giận “Lần này mà coi chừng được, con mẹ nó đều tự pằng cho tôi!”



      !”



      R1, R1, quả thực là cơn ác mộng, Lý Bác chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.



      đỡ lấy Lục Diệp được dìu lên xe, người đàn ông xưa nay luôn chảy máu rơi lệ giờ phút này hốc mắt đỏ bừng.



      Trong giới quân nhân bọn họ, Lục Diệp là tồn tại được mọi người ngưỡng vọng, xuất sắc khiến người ta muốn ghen tị cũng ghen tị nổi, vì thế rất nhiều binh sĩ xem là tín ngưỡng của mình.



      có nhiệm vụ hoàn thành! có tội phạm bắt được! Hào quang của đủ che lấp tất cả mọi người!



      Lúc vừa nhập ngũ, bị mọi người gọi là con trai thượng tướng Lục, nhưng vẻn vẹn nửa năm, xưng hô này biến thành tiểu đội trưởng Lục cách cung kính. Đến cuối cùng, thậm chí rất nhiều người trong quân nhắc đến thượng tướng Lục sực nhớ ra, ồ đây là cha của thiếu tá Lục.



      Lục Diệp là tồn tại mà kính phục nhất trong kiếp sống quân nhân nhiều năm qua, là động lực khích lệ ngừng vươn lên!



      Nhưng người đàn ông dũng mãnh như núi này bây giờ lại bị tiêm R1! Gục trong tay tên buôn ma túy bình thường!



      Lúc này Lý Bác hận thể hung hăng đấm cho Lục Diệp mấy đấm, hỏi vì sao biết Kim Hưng trốn đến đây còn đề phòng?



      Vì sao phạm phải sai lầm đơn giản như thế? Vì sao đột nhiên mất tính cảnh giác đặc biệt của đặc chủng?



      Đến tột cùng có còn xứng làm tinh binh ? Có xứng làm binh vương của bọn họ ?!



      “Sếp, giờ… làm sao đây?” Cậu lính ngồi ở ghế lái phụ quay đầu, nơm nớp hỏi.



      “Về đội hình !”



      “Nhưng phía thượng tướng Lục…”



      Lý Bác chần chừ lát mới : “Khoan với thượng tướng Lục, chờ cậu ấy tỉnh lại tự !”



      Lần đầu tiên hấp thụ thuốc phiện bá đạo lợi hại như R1, chắc chắn có phản ứng kịch liệt. Lý Bác rũ mi, cho dù tại Lục Diệp tỉnh táo chắc chắn cũng muốn người nhà nhìn thấy mặt thê thảm của mình…



      Huống hồ R1 có đặc tính trí mạng, đó là sau khi tiêm vào kích thích ham muốn tình dục gấp mấy lần.



      Vả lại còn phải thông qua làm tình để giảm bớt, bằng nghẹn chết. Nhưng mấy ngày trước còn nghe Lục Diệp , vợ ấy có thai rồi…



      Lý Bác bực bội gãi đầu, làm sao đây?



      Đến đội hình , Lục Diệp vẫn chưa tỉnh, có lẽ thuốc mê quá lợi hại, nhất thời áp chế được dược tính của R1.



      Tên trùm ma túy này cũng có bản lĩnh, chẳng biết mò đâu ra thứ thuốc hiếm thấy này, thế mà bọn họ tra ra chút vết tích gì.



      Phòng làm việc đội trưởng hình , khí nặng nề xơ xác, tất cả mọi người đều lo âu chờ Lục Diệp tỉnh. Duy chỉ có Lục Diệp, yên lặng nằm đó, dường như chưa có gì xảy ra cả…



      Lúc ăn sáng, Vân Thường chờ mãi thấy Lục Diệp, sầu não biết có phải lại gặp đồng đội thượng tướng Lục cho hay, Lục Diệp ra ngoài làm việc, biết chừng nào mới về.



      Có lẽ là chuyện dẫn về bộ đội mấy ngày nữa, Vân Thường cũng nghĩ nhiều, ăn xong liền cùng Lục phu nhân dạo phố.



      Lục phu nhân cứ sắp phải tới nơi sơn cùng thủy tận, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho , bằng đến chừng đó chuẩn bị tốt.



      Vân Thường bị mù nửa năm, tính cách sớm thiên về mặt yên tĩnh. Tuy thích dạo phố nhưng vài ngày nữa phải , Lục phu nhân tốt với như thế, dù thế nào cũng phải với bà.



      Huống hồ Vân Thường cũng rất thích ở cùng Lục phu nhân. Sau khi thi cao đẳng mẹ qua đời, cha lại thương nên cực kỳ khao khát tình thương của cha chú, mà Lục phu nhân vừa vặn lấp đầy chỗ trống trong lòng . Thành ra rất nhiều lúc, Vân Thường ỷ lại Lục phu nhân còn nhiều hơn Lục Diệp.



      Đợi họ vừa , thượng tướng Lục vào thẳng thư phòng, bấm số đội trưởng hình .



      “Lục Diệp ở chỗ các cậu?”



      Đội trưởng thiếu chút nữa quăng điện thoại “Thượng… thượng tướng Lục… vâng, thiếu tá ở chỗ chúng tôi…”



      “Người sao rồi?”



      “Còn, còn ổn.” Đội trưởng hình nắm bắt được tâm tư thượng tướng Lục, biết rốt cuộc ông biết chuyện Lục Diệp bị tiêm R1 hay chưa, đành dè dặt lựa lời.



      tình hình cho tôi!”



      “Cái đó… khá, khá tốt.”



      Thượng tướng Lục thấy ta ấp a ấp úng tức điên vỗ bàn, tính nóng bốc lên “ chuyện! Rốt cuộc thằng ranh ấy sao rồi?”



      Đội trưởng hình lập tức nghiêm trang “Thượng, thượng tướng… thiếu tá Lục cậu ấy, cậu ấy bị tiêm R1…”



      xong dám thở, thấp thỏm chờ đợi phản ứng của thượng tướng Lục.



      Thượng tướng Lục chau màu “Bảo Lý Bác nghe điện thoại!”



      Đội trưởng lập tức thảy điện thoại cho Lý Bác, bấy giờ mới thở hổn hển, cảm thấy mạng mình nhặt về được rồi.



      Thượng tướng Lục nổi trận lôi đình như Lý Bác tưởng, cũng nóng nảy sốt ruột khi nghe con bị tiêm chất gây nghiện mà hỏi bâng quơ vài câu rồi cúp máy.



      Tình huống gì thế?



      Hỏi tin tức về hành tung của Kim Hưng từ đâu ra, còn có đuổi đến khu ngoại ô lúc nào, làm gì?



      Cái này có liên quan gì với việc Lục Diệp bị tiêm R1?



      Lý Bác chống cằm suy nghĩ, cảm thấy việc sao có vẻ kỳ lạ…



      ngoắc tay gọi cậu lính phụ trách trinh sát sáng nay “Tin tức Kim Hưng sáng nay tra từ đâu?”



      Hai người lính đặc chủng phụ trách trinh sát nhìn nhau “Đương nhiên là…” đến đó dường như sực nghĩ ra điều gì, nhất thời im bặt.



      Đầu bên này, thượng tướng Lục bình tĩnh như Lý Bác nghĩ. Ông tắt điện thoại xong lại vội vàng gọi vào số khác, xác nhận xác nhận lại mấy vấn đề rồi mới ngắt máy.



      Đặt mông ngồi xuống ghế dựa, thượng tướng Lục chùi mồ hôi lạnh ứa trán, hung hăng chửi câu “Thằng khốn kiếp! Về xem có đánh chết nó !”



      Song đôi mắt xưa nay luôn bình tĩnh giờ phút này lại sáng khiếp người, ngay cả khóe môi luôn mím lại nghiêm túc giờ cũng nhịn được nhếch lên.
      Jin292, truth205tart_trung thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      50. Ngày Thứ Ba Mươi Sáu


      “Mùi vị R1 sai chứ?” Giọng Kim Hưng hể hả vì báo được thù, ánh mắt nham hiểm như con rắn độc liếm từng tấc lên da Lục Diệp.



      Lục Diệp chỉ mặc áo may ô, lộ cơ tay và lồng ngực rắn chắc. Mặt nghiêm túc, mảy may dao động, chẳng chút sợ hãi khi bị tiêm thuốc phiện mạnh.



      “Mày cái này?” giơ cánh tay lên, nhìn lỗ kim bé xíu.



      “Há há, mày đắc ý lâu được đâu! Chưa nếm thử mùi R1 hả? Nó tuyệt đối có thể khiến mày muốn ngừng mà được!”



      Máu Kim Hưng điên cuồng chảy trong huyết quản, đua nhau dồn lên đầu gã.



      Chính là kẻ này! Nó chút nào lưu tình phát bắn chết đứa em trai duy nhất của gã! Gã tốn bao nhiêu tâm tư, ăn bao nhiêu đau khổ, bây giờ rốt cuộc cũng báo thù được cho em gã!



      Gã có cách giết chết tên đặc chủng này nhưng gã làm! Gã muốn nó phải bị giày vò hành hạ đến chết, để nó trả lại món nợ giết em!



      “Mày đắc ý lắm?” Lục Diệp nhận lấy bộ quân phục người lính đưa tới, dây kéo kém chất lượng phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.



      Kim Hưng nghiến răng “Đương nhiên! Biết mày sắp chết đương nhiên tao đắc ý!”



      Lục Diệp nhướng mày, thân hình cao to hơi cúi xuống, kề bên tai Kim Hưng “Ồ, tao chết.”



      đứng thẳng dậy toét miệng cười “Phải chết là mày.”



      “Fuck! Lục Diệp! Tớ đập chết mẹ cậu!” Kim Hưng còn chưa trả lời, cửa phòng giam bị đá cái rầm.



      Hai mắt Lý Bác bốc lửa xông vào, nhào thẳng tới Lục Diệp.



      Tay trái Lục Diệp co lại chụp lấy cổ tay Lý Bác, khuỷu tay phải cong lên, hung hăng thụi ra sau, khi Lý Bác còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp chặn ngang quật ngã xuống nền xi măng phòng giam.



      Lý Bác biết mình chẳng kiếm lời được gì từ tay Lục Diệp nhưng nhịn hết nổi rồi!



      Bao nhiêu em biết cậu ta bị tiêm R1, vừa nôn nóng vừa phẫn nộ, thậm chí nhiều người còn khóc nữa.



      Lục Diệp khen ngược, ngủ ngon lành ngày trời, đến tờ mờ sáng mới tỉnh, trong ánh mắt lo âu của đồng đội, tỉnh bơ câu như “Thuốc đó là giả.”



      Có việc này? Ai có thể làm được chuyện đó?!



      “Tốt nhất cậu cho tớ!” Lý Bác nhảy bật dậy, chùi qua loa bụi bám người, tức giận “Tuy mình tớ đánh lại cậu nhưng bên ngoài còn có rất nhiều lính nhé!”



      Mặc xác Lục Diệp cậu có phải thiếu tá Lục hay ! Chuyện hôm nay là quá đáng mà! giải thích ràng với họ hôm nay đừng hòng ra khỏi cánh cửa này!



      Xem mà làm!



      Lục Diệp lườm cái, phớt lờ, ra cửa, mở cửa!



      Quả nhiên



      Ngoài cửa hai đội quân đứng chỉnh tề, như làm nhiệm vụ, đồng loạt nhất trí khóa ánh mắt người .



      Xem ra đây là nhất định hỏi cho ra?



      Lục Diệp kéo mộ cái ghế ngồi xuống, cũng đóng cửa, quay đầu hỏi Lý Bác: “Quên Tả Hâm rồi hả?”



      Lý Bác cũng kéo ghế ngồi đối diện : “Cậu tìm cậu ấy?”



      Lục Diệp gật đầu: “ tại cậu ấy rất khá.”



      Tả Hâm, gián điệp bộ đội Lục Diệp phái nằm vùng trong băng xã hội đen thành phố này, tại là cánh tay đắc lực của trùm xã hội đen, nổi trội, khá được coi trọng.



      Lý Bác quơ hộp quẹt kế bên châm lửa, cắn đầu thuốc lá, tán thành: “Quá sơ ý, cậu làm thế khiến cậu ấy bại lộ.”



      Vòng khói trắng lượn lờ bốc lên, Lục Diệp cau mày “Dập ! Tớ có chừng mực.”



      Lấy lý do cậu em vợ bị đánh, tìm bang Thanh Long tính sổ đương nhiên có vấn đề gì nữa!



      Lý Bác hừ tiếng “Sao hả? Nghỉ kết hôn ở nhà còn biến thành đàn bà nữa? Ngửi được mùi khói?”



      Lục Diệp nhìn Lý Bác ghét bỏ “Vân Thường thích mùi khói, cậu dập , đừng dính lên người tớ.”



      Miệng toàn chửi bậy, còn hút thuốc, chẳng trách hơn ba mươi rồi còn cưới được vợ! Thiếu tá Lục thầm phỉ nhổ đồng hội mình lượt, mới đó quên mới tháng trước, còn độc thân y chang Lý Bác.



      Lý Bác ngớ người, mấy giây sau mới phản ứng lại Vân Thường là ai, chửi thầm mẹ nó, tên Lục Diệp này điên đấy chứ, đàn ông đàn ang mà bị phụ nữ quản tới mức này? Con mẹ nó quá bất lực!



      cam tâm dập thuốc “Vậy hành tung của Kim Hưng là do Tả Hâm cung cấp cho cậu? Vậy còn R1 sao? Là giả à? Tớ và Triệu Ân kiểm tra mấy lần rồi.”



      Lục Diệp gật đầu, ngước mắt nhìn Kim Hưng sắp lồi tròng mắt ra ngoài “Giả đó, dược tính của R1 bá đạo, mùi vị cũng cực kỳ kích thích, hơn nữa bột phấn mịn như thế, rất dễ làm giả.”



      Thực ra, lúc Tả Hâm bí mật thông báo cho , Kim Hưng tiếp xúc với đầu sỏ quản lý thuốc phiện của Thanh Long, muốn mua R1 biết Kim Hưng muốn làm gì.



      từng ở Vân Nam năm năm, năm năm ròng rã chuyên bắt bọn buôn ma túy, hiểu biết về thuốc phiện có thể sánh với cấp chuyên gia. Làm giả R1 với khó.



      “Nhưng…” Kim Hưng là kẻ buôn ma túy nhiều năm, cho dù làm giả, trong vòng mấy ngày có thể giả được đồ nhái có sơ hở sao?



      “Bên trong có thành phần túc.” Dường như Lục Diệp nhìn ra được thắc mắc của Lý Bác “Hơn nữa chiếm phần lớn.”



      Lý Bác cả kinh há hốc miệng “Cậu điên rồi?” túc cũng có thể tùy tiện đụng vào?



      Lục Diệp liếc , có phần hận rèn sắt thành thép “ túc nông dân trồng.”



      Lý Bác há miệng, nửa ngày nên lời. Lục Diệp… quá gian xảo! Điển hình bụng xấu xa!



      túc có rất nhiều chủng loại. Ở Trung Quốc, kỳ nông dân có thể trồng túc nhưng số lượng túc mỗi gia đình trồng được quá năm cây, bằng bị trừng trị nghiêm khắc.



      Bình thường mà , túc nông dân trồng đa phần tính chất đều khá ôn hòa, chủ yếu là nông dân trồng để dùng, bình thường dùng nhiều lắm tới mức nghiện.



      Loại túc này tuy bề ngoài giống với loại bọn buôn ma túy bán nhưng sau khi tỉ mỉ nghiền thành bột đúng là giả lẫn lộn.



      Cho dù là trùm ma túy kinh nghiệm lão luyện cũng phân biệt được!



      Do số lượng nhà trồng túc cực ít nên dùng cái này giả bột thuốc phiện căn bản có khả năng!



      Thành ra lúc bọn chúng kiểm tra hàng, có khả năng phán đoán đủ loại nguyên nhân làm giả thuốc phiện, trong mấy chục ngàn trường hợp giả mạo lại độc mỗi loại túc cây nhà lá vườn này xuất .



      Có điều Kim Hưng xui xẻo ở chỗ đụng phải Lục Diệp. Thành ra kế hoạch tính toán tỉ mỉ hỏng hết, còn tưởng mình đại thắng.



      Cao tay! Thiếu tá Lục quá trâu bò! Đám binh lính ngoài cửa nhất thời kính nể! Lập tức quăng chuyện thiếu tá Lục lừa họ chảy nước mắt ra sau ót, chỉ có sùng bái, tư thế này, thậm chí còn thiếu nước vác mặt tới cầu chỉ đạo!



      “Giả? , có khả năng!” Kim Hưng điên cuồng vặn vẹo, khà giọng gào rống, hiển nhiên tinh thần sắp tới ranh giới sụp đổ.



      Lục Diệp đứng dậy, từ cao nhìn xuống Kim Hưng bị trói gô cục “Muốn báo thù? Kiếp sau !”



      chưa quên, vì phát súng của gã này, Vân Thường ngồi ngoài hành lang bệnh viện lạnh buốt khóc đêm. Gã muốn tìm báo thù? còn muốn tìm gã đấy!



      , … Kim Hưng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, như có cây gậy ra sức quấy bên trong, làm màng não gã đau đớn.



      ràng gã thành công rồi, sao lại thế này? Sao tự dưng lại biến thành thế này?



      Tay chân Kim Hưng đột ngột co giật, tiếp đó phun ra máu.



      Bị Lục Diệp chọc tức ói máu tươi!



      Đám lính đứng ngoài đột nhiên ớn lạnh toàn thân, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng lẳng lặng chuồn hết.



      Nên làm gì làm thôi, còn thu thập thiếu tá Lục gì đó, để sếp họ tự xử !



      Vì thế, lúc Lý Bác quay lại thấy ngoài cửa trống trơn, cái bóng ma cũng có. tức muốn vẹo mũi, đám ranh này! Thế mà sợ chạy hết rồi!



      “Tớ về đây.” Lục Diệp ngước mắt nhìn bóng đêm tối om, trong lòng hơi nôn nóng.



      rạng sáng rồi, biết Vân Thường ngủ chưa nữa.



      Lý Bác nhìn bộ dạng hận thể chửi tiếng! Có điều đàn ông kết hôn thể lý, muốn chọc giận cậu ta.



      .” Chẳng lẽ còn giữ cậu ta chắc?! Đúng là gặp quỷ mà!



      “Xe đưa tớ dùng.”



      “Cái gì? được!” Tuy cái xe đó có thể để họ tự do xài, tính là lấy xe công xài việc tư. Nhưng nhìn thấy Lục Diệp là vui! muốn cho mượn!



      “Tớ lái đây.” Lục Diệp phớt lờ , tóm lấy chìa khóa bàn như làn khói lướt ra khỏi đồn cảnh sát, lái chiếc xe mang biển quân khu về nhà.



      Nhà họ Lục im ắng, đèn hành lang cũng tắt. Lục Diệp làm dấu ra hiệu cho người làm lui ra, vòng qua phòng khách thẳng lên lầu.



      Rón rén mở cửa phòng ngủ. Trong phòng tối thu, hình như Vân Thường ngủ rồi.



      Lục Diệp nhón chân hết mức, cực kỳ cẩn thận cởi quần áo, cúi người nhìn Vân Thường nhắm mắt ngủ say.



      Lúc Vân Thường ngủ thích kéo rèm cửa sổ kín mà ưa để hở bên. Lục Diệp nương ánh trăng lọt qua khe hở này nhìn mặt Vân Thường.



      Mặt rất bé, cằm nhọn, hơi hơi tròn trịa, điển hình kiểu mặt trứng ngỗng, lông mi dài, mũi thanh tú. Có mấy lọn tóc nghịch ngợm vương mặt, mang theo chút trẻ con.



      Lục Diệp cúi người hôn lên mặt , ánh mắt dịu dàng chăm chú.



      Lần trước vì sơ sẩy mới gặp phải chuyện như thế, sau này bao giờ nữa.



      Tất cả mọi chuyện đều có giải quyết, mọi khó khăn gánh vác. Còn , chỉ cần đứng ở nơi nhìn thấy được, sống hạnh phúc là tốt rồi.



      cảm thấy vất vả chút nào, mặc kệ là bây giờ hay là lúc bị mù. Từ lúc bắt đầu tới giờ, cho dù hai người cùng nhau uống nước ăn cơm ngủ đều hạnh phúc.



      Hạnh phúc đó là do mang đến, cũng chỉ có có thể làm được. Cả đời này ai có thể thay thế được.



      Lục Diệp ôm Vân Thường vào lòng, điều chỉnh tư thế thoải mái để ngủ càng ngon hơn, trong lòng là dịu dàng và an ủi như sóng trào mãnh liệt.



      Trong bóng đêm, hàng mi Vân Thường khẽ động, chân mày khóe mắt đều mang theo ý cười ấm áp.
      Jin292truth205 thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      51. Ngày Thứ Ba Mươi Bảy 1



      “Sắp xếp ổn hết rồi?” Thư phòng, thượng tướng Lục nhìn chằm chằm Lục Diệp hồi lâu mới mở miệng hỏi.



      Lục Diệp gật đầu “Dạ.”



      túc có ảnh hưởng đến con ?” Tuy là túc nhà trồng nhưng cũng là túc. Tuy thượng tướng Lục biết con có chừng mực song vẫn nhịn được hỏi nhiều.



      Mấy ngày trước Lục Diệp lừa hai người phụ nữ trong nhà, với ông kế hoạch của mình. tình ông đồng ý cách làm này cho lắm, sơ sẩy cái là bản thân cũng bị kéo vào đó.



      Nếu muốn bắt Kim Hưng , căn bản cần làm vậy. tên buôn ma túy cỏn con mà thôi, nhưng Lục Diệp lại kiên trì với suy nghĩ của mình, cuối cùng, thượng tướng Lục thấy được cũng thôi.



      Từ Lục Diệp có chủ kiến, thượng tướng Lục thở dài trong lòng. Cái gã Kim Hưng kia tặng cho thằng ranh nhà ông viên, đúng là đụng vào sát thần.



      Sắc mặt Lục Diệp đổi: “ có.”



      Thượng tướng Lục ghét nhất là bộ dạng ba cây gậy đánh cũng ra cục rắm này của con, mặt lập tức đen lại, phẩy tay “Cút ra ngoài !”



      Lục Diệp cũng để ý thái độ của ba , mím môi, sải chân ra ngoài, mới mấy bước lại ngừng, quay đầu : “Lát nữa con dẫn Vân Thường .”



      Thượng tướng Lục tưởng mình nghe nhầm: “Con cái gì?”



      Lục Diệp thẳng lưng, né tránh đôi mắt bắt đầu bốc hơi lạnh của thượng tướng Lục: “Con muốn dẫn ấy Hải Nam.”



      “Sắp về bộ đội rồi, mày còn Hải Nam giày vò cái gì?” Thượng tướng Lục hận thể bổ đầu con ra, xem trong óc nó rốt cuộc nghĩ cái gì.



      Mày muốn Hải Nam hưởng tuần trăng mật, , ai cũng ủng hộ! Nhưng giờ là lúc nào, chuẩn bị về bộ đội tới nơi rồi, nó lại bắt đầu hành hạ nữa!



      Lục Diệp lại kiên quyết, mặc kệ thái độ của thượng tướng Lục “Con lập tức dẫn ấy , vé máy bay đặt sẵn rồi, trưa nay, với ba tiếng thôi.”



      Thượng tướng Lục bị chọc tức suýt nữa quăng chén trà vô mặt “Muốn mày mình! Vân Thường ở nhà!”



      Còn có hai ngày, thế mà muốn bắt người ! Ông bà cưng chưa đủ đâu!



      “Con muốn dẫn ấy .”



      Lục Diệp cực kỳ chắc chắn, có vẻ như trời có sập xuống cũng thay đổi được suy nghĩ của .



      Hai cha con mắt to trừng mắt hồi, thượng tướng Lục bại trận trước.



      “Cút! Cút! Mau cút ! Đỡ chướng mắt!”



      Lục Diệp vươn tay chỉnh lại cổ áo quân phục, hạt nút kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời. gập người, hai chân dập gót, hành quân lễ với thượng tướng Lục “!”



      Hải Nam?” Vân Thường tròn mắt nhìn Lục Diệp, giỡn chứ?



      tay Lục Diệp xách túi lớn túi Vân Thường xếp sẵn, tay nắm lấy cổ tay Vân Thường “.”



      “Nhưng…” Vì sao chúng ta phải Hải Nam? Câu kế tiếp chưa xong bị Lục Diệp tha lên xe.



      Đừng thấy bộ dạng nghiêm mặt sợ trời sợ đất của Lục Diệp mà lầm, chỉ chịu thua mỗi Lục phu nhân. Lần này thừa cơ Lục phu nhân gọi điện trong phòng vội vàng kéo Vân Thường chạy.



      Đằng nào cũng với ba rồi, tự nhiên ba với mẹ.



      “Lục Diệp, như vậy chúng ta đủ thời gian.” Vân Thường hết lời khuyên , hi vọng mau bỏ cái ý nghĩ hoang đường này .



      Lục Diệp quay đầu, liếc tài xế lơ đễnh lái xe, đưa tay sờ mặt Vân Thường “Đủ.”



      Doanh trại của ở miền nam, từ Hải Nam về ngược lại rất gần.



      “Nhưng mà…” Vân Thường vẫn cảm thấy hoang đường, họ còn chưa tạm biệt thượng tướng Lục và Lục phu nhân nữa, sao bỗng dưng lại muốn Hải Nam chứ?



      “Nghe .” Lục Diệp nhìn vào mắt Vân Thường nhắc lại “Nghe .”



      chàng này là… Vân Thường rũ mắt, thở dài trong lòng, đến nước này rồi, nghe còn làm được gì?



      Bầu trời Tam Á xanh thẳm, lác đác vài cụm mây lười biếng trôi bên . Hai bên đường là những cây dừa cao to, lúc xanh mượt, hơi thở thiên nhiên ập tới cơ hồ làm Vân Thường kịp thích ứng.



      Thời tiết rất nóng, nhưng rất ẩm ướt. Vừa ra khỏi sân bay Lục Diệp liền gọi taxi, ra địa chỉ.



      Lần du lịch này quả ngoài dự đoán của Vân Thường, thế là cứ ngơ ngác để Lục Diệp dắt, làm gì làm đó.



      Vừa xuống xe, biển xanh ngút ngàn liền đập vào mắt. Nước biển xanh biếc trong veo, bãi cát mịn như có người tỉ mẩn tạo ra vậy.



      Trước mặt bãi biển là vườn hoa lớn, rừng dừa quy hoạch chỉnh tề bị chia thành đủ hình dạng khác nhau, ba cây cụm, tỉa tót ngay ngắn đẹp đẽ, dưới gốc còn trồng đủ loại hoa.



      Chính giữa có hồ bơi lớn, cây xanh bao quanh, hương hoa tràn ngập, nước xanh trong vắt, nhìn là muốn nhảy xuống tắm.



      Trước mặt hồ bơi là dãy nhà gỗ, chỉ có hai tầng, ban công hướng phía ngoài mở ra gian rất lớn, nhìn tinh xảo mà đẹp đẽ.



      Vân Thường gần như cảm thấy mắt mình đủ dùng, ngơ ngác nhìn phong cảnh trước mắt, há miệng song được câu nào.



      Gió biển nhàng mơn man má , mặt mày Lục Diệp dường như cũng nhu hòa bớt, ngoảnh đầu nhìn Vân Thường “Thích ?”



      Vân Thường gật đầu, giọng hơi khô khan song che giấu được hưng phấn đè nén “Đây là… chỗ chúng ta ở?”



      “Ừ.” Lục Diệp dắt vào nhà “Phòng của nhà mình, mùa đông ba và mẹ thường tới đây tránh rét.”



      Trong phòng trang trí đơn giản mà tinh tế, bàn ghế, sàn nhà, bàn trang điểm, toàn bộ đều làm bằng gỗ. Thứ duy nhất nhìn có vẻ xa hoa là cái giường lớn trong phòng ngủ.



      Mắt Vân Thường tràn ngập ngợi khen, nhìn Lục Diệp thả hành lý xuống, định lại bên này “Sao tự dưng lại muốn Hải Nam?”



      Có lẽ là hưng phấn, hoặc thẹn thùng, mặt đỏ ửng, tươi tắn làm Lục Diệp muốn nhào qua cắn miếng.



      kéo mặt Vân Thường lại, chuẩn xác bắt lấy môi phải đột nhiên.”



      Bốn cánh môi dán nhau, Vân Thường cảm thụ được mỗi chấn động nơi môi khi , nhịn được đỏ mặt vì thân mật này.



      “Vậy, vậy vì sao muốn tới?”



      Lục Diệp đáp, hơi nghiêng đầu hôn môi , hôn triền miên dịu dàng, đầu lưỡi khẽ cạy răng , nhàng quét qua hàm của , khiến run rẩy.



      Lục Diệp thuận thế ôm vào lòng, bắt lấy đầu lưỡi nhàng mút, cướp đoạt nước miếng trong miệng , mãi đến khi Vân Thường thở nổi mới thoáng buông môi ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt , giây rời.



      Vân Thường bị nhìn đỏ mặt, đẩy đẩy ngực “Đứng, đứng dậy, em muốn tham quan chung quanh.”



      Lần đầu tiên tới Hải Nam, có chút nóng lòng muốn ra ngoài ngắm biển, cảm thụ sóng biển mơn man dưới chân.



      Lục Diệp nắm tay cười “Gấp cái gì, có gì đẹp hết.”



      Vân Thường nhướng mày muốn phản bác .



      cho em…” Lục Diệp chụt khẽ lên đôi môi đỏ tươi của , chỉ tay ra ban công, kề tai hỏi: “Thấy chỗ đó ?”



      “Thấy, thấy rồi…” kề sát em quá ! Vân Thường nghiêng đầu, thừa lúc Lục Diệp chú ý lén xoa xoa lỗ tai, hơi thở của làm ngứa ngứa.



      “Chỗ đó có cái bồn tắm lớn, hơn nữa lối ra ban công có cái rèm, buổi tối kéo lại.” ngừng lại, cố ý nhử Vân Thường rồi mới tiếp: “Chúng ta có thể tắm chung ở đó…”



      Nước biển rất trong, nhìn được đá sỏi dưới mặt nước. Thỉnh thoảng xúc tua sao biển màu tím nhạt thập thò nơi tảng đá, đẹp khiến người ta kinh ngạc.



      Vân Thường ăn trưa xong kịp chờ mà thay đồ bơi xuống nước. bơi rất giỏi, lúc còn làm thuê cũng từng biển với đồng nghiệp lần, hơi có thể bơi rất xa.



      Nhưng Lục Diệp yên tâm, cứ bắt phải đeo phao vào.



      Nước biển phơi dưới mặt trời nên nóng hổi, căn bản cần thử nước, xuống bơi liền cũng thấy lạnh. Vân Thường ôm phao bơi theo sóng biển dập dờn bơi qua bơi lại chỗ nước nông, len lén liếc trộm thấy hình như Lục Diệp chú ý bên này liền lấy can đảm quăng phao bơi ra chỗ sâu.



      Lục Diệp thích xuống nước. cảm thấy nước biển bám người cứ dinh dính, thành thử ngồi bãi cát vừa uống bia vừa trông chừng Vân Thường.



      Phong cảnh chỗ này quả rất tuyệt, lại yên tĩnh. Lục Diệp ngửa đầu uống ngụm bia cuối cùng trong lon, ừm, nếu Vân Thường thích, có thể cân nhắc tới đây thường.



      thảy lon thiếc xuống, thu hồi ánh mắt mấy cây dừa đằng xa, liếc về phía biển tức hoảng hồn nhảy dựng lên.



      Mặt biển chỉ có mỗi cái phao xanh nõn dập dềnh, thấy bóng Vân Thường đâu cả!



      Lục Diệp kịp nghĩ ngợi nhảy ùm xuống biển, đối mặt sóng biển gọi to tên Vân Thường, giọng lạc cả . Nhưng đáp lại chỉ có tiếng sóng ào ạt.



      Lúc Lục Diệp nóng ruột sắp điên đuôi mắt chợt liếc thấy cái đầu đen đen ở phía trước chừng mười mấy mét, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cánh tay quẫy nước sung sướng.



      Lục Diệp mím môi, bơi thẳng tới chỗ Vân Thường.



      “Lục Diệp, giận à?” Vân Thường thấp thỏm nhìn Lục Diệp cái, gương mặt đen ngòm khiến càng co rúm lại.



      Đây là lần đầu tiên nổi nóng với như thế, Vân Thường rụt vai đáng thương bám theo đằng sau Lục Diệp, tiếng cũng dám rên.



      Nhưng ngoài dự đoán của Vân Thường, Lục Diệp mắng , cũng nổi cáu. Chập choạng còn dẫn nhà hàng hải sản ăn tôm hùm, thậm chí còn luôn lột vỏ tôm cho .



      Nhưng càng như thế Vân Thường càng sợ, cứ cảm thấy tình có đơn giản như thế… nhìn cái mặt u kìa, từ chiều đến tối đều thấy khá lên!



      Lục Diệp vừa về tới nhà liền cởi quần áo. Vân Thường tưởng muốn tắm liền chuẩn bị về phòng ngủ, chờ tắm xong tới phiên mình. ngờ mới bước, cổ tay bị Lục Diệp khóa lấy từ phía sau.



      nhìn chằm chằm, ánh mắt cường thế bá đạo, như kẻ cướp bóc nổi trội nhất trong rừng cây “ tối nay chúng ta có thể cùng nhau ngâm mình ngoài ban công.”



      Nửa thân của cởi trần, quần lót bên dưới hơi tụt xuống, cơ bụng sáu múi rắn chắc tuyệt đẹp, nơi trọng điểm như như .



      Vân Thường căng thẳng nuốt nước miếng “Có, có thể …”



      thể.” Bỗng nhiên Lục Diệp bế ngang lên chạy thẳng ra ban công, lặp lại bên tai câu “ thể.”



      Tác giả có lời muốn :


      Thiếu tá Lục: Vân Thường~ Vân Thường! Chúng ta cùng nhau tắm ~


      Vân Thường: em .


      Thiếu tá Lục (tan nát): vì sao?


      Vân Thường: cứ thích động tay động chân.


      Thiếu tá Lục: lần này cam đoan động tay động chân! đó! Thấy ánh mắt thành thực của chưa này!


      Vân Thường (cố mà làm): vậy, vậy được.


      Sau đó…


      Vân Thường: khốn kiếp! phải động sao?!


      Thiếu tá Lục: ừ, động tay động chân, quơ tay quơ chân!
      truth205tart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      52. Ngày Thứ Ba Mươi Bảy 2


      Nước ấm từ đầu xả xuống, Vân Thường bị lột trần truồng nằm trong bồn tắm, mà Lục Diệp ăn bận chỉnh tề, thậm chí còn khoanh tay trước ngực đứng bên, thong dong nhìn dáng vẻ nhếch nhác của .



      Da mặt Vân Thường vốn mỏng, nào chịu được nhìn như thế. Cho dù tắm chung với cũng còn tự nhiên hơn thế này nhiều!



      “Lục Diệp…” ngẩng đầu nhìn năn nỉ, tỏ ý mau cởi quần áo ra .



      Lục Diệp lại còn làm bộ hiểu gì “Cái gì?”



      Vân Thường cắn môi, mặt lập tức ửng hồng, dưới ánh đèn hơi mờ nhìn đặc biệt quyến rũ.



      Lục Diệp bật đèn lớn trong phòng ngủ mà chỉ mở ngọn đèn ngoài ban công. Diện tích ban công rất lớn, ánh đèn lại mờ, khí thế này nhìn càng mập mờ.



      “Chúng ta cùng tắm có được ?”



      Lục Diệp ngẩng đầu nhìn vòi sen phía , lại ngắm nghía nước trong bồn, nước còn chưa mấp mé nửa ngực Vân Thường. Rất ít, chỉ chừng năm sáu phân, Lục Diệp lại cảm thấy tạm được, tiếp theo phải chỉ ngâm mình, còn dự tính khác.



      “Cởi đồ cho .” tắt vòi sen, đứng ở đó, thân hình cao to thẳng tắp, tỉnh bơ ra cầu vô lý như thế.



      Vân Thường lộ vẻ khó xử.



      cởi giúp em rồi.” Ánh mắt Lục Diệp lướt qua bộ ngực lõa lồ của .



      Nhưng… nếu đứng dậy phải bị thấy hết à? Vân Thường vẫn ngượng, nghĩ nửa phút cũng rục rịch.



      Lục Diệp cũng giục , cao nhìn ngắm cảnh đẹp bên dưới. giờ Vân Thường ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm ngực, là che bộ phận quan trọng bằng là thêm cảnh tay ôm đàn che nửa mặt hoa đẹp mơ màng.



      Nhất là khe ngực sâu thẳm kia, mắt Lục Diệp lấp lóe, hầu kết lăn lên lộn xuống.



      Vân Thường còn ngơ ngác biết gì, vẫn do dự.



      Có nên cởi giúp ? Đằng nào cũng phải chưa thấy… với lại giờ mình mang thai, cũng chẳng thể làm gì mình, chẳng qua là ai kia làm bộ thôi!



      Vân Thường tự cổ vũ mình, khó khăn lắm mới nghĩ thông, co ro đứng dậy, trực tiếp bắt đầu cởi quần Lục Diệp.



      Do quá căng thẳng, lúc cởi quần lót tay trái vô ý nắm ngay thứ hơi ngóc đầu bên dưới.



      Lục Diệp thở dốc mấy hơi, bỗng nhiên cảm thấy ra Vân Thường trả thù !



      “Em, em cố ý…” Vân Thường như đứa trẻ làm sai chuyện, mười ngón tay xoắn vào với nhau, dám ngẩng đầu lên.



      Lục Diệp , chỉ nhanh nhẹn lột quần lót, hai ba cái cởi xong áo may ô, nhảy luôn vào bồn tắm.



      Bồn tắm rất lớn, hai người ngồi cũng thấy chật nhưng Lục Diệp cứ nhất quyết bắt Vân Thường ngồi đùi .



      Tân hôn nồng nàn, người như chú thỏ con, rụt rè trần truồng trong lòng mình, Lục Diệp phản ứng mới lạ.



      Tiếng thở dốc bên tai mỗi lúc nặng, Vân Thường muốn bỏ qua cũng được, nhất là cái thứ cứ chọc thẳng vào bụng dưới mình kia, còn thỉnh thoảng nhảy nhót khoe tồn tại của mình!



      “Lục Diệp…”



      “Làm giúp !” Thiếu tá Lục liếm liếm vành tai trắng nõn của Vân Thường, vô lại cầu.



      Vân Thường và Lục Diệp làm tình nhiều lắm, hơn nữa chủ yếu là giai đoạn mới kết hôn. Sau đó Lục Diệp làm nhiệm vụ bị thương, lại mang thai, cũng có thân thiết quá mức.



      Giúp Lục Diệp xả ra gì đó, chỉ có lần, hơn nữa còn là lúc uống say, mắt thấy đường.



      Bây giờ lại muốn làm chuyện này dưới cái nhìn của , sao xấu hổ được?



      Vân Thường rụt ra sau, muốn cự tuyệt.



      “Trừng phạt, hôm nay em to gan quá đấy.” tay Lục Diệp giữ eo , bàn tay trêu chọc nơi eo, tay chậm rãi lần mò lên , nắm lấy bầu ngực cong vểnh của , chậm rãi xoa nắn.



      Môi cũng nhàn nhã, liếm mút cắn hôn xương quai xanh, phát ra tiếng chụt chụt.



      Trừng phạt… cũng đừng trừng phạt như thế chứ… mắt Vân Thường mù sương, hai má ửng hồng, hơi thở từ từ nóng lên.



      Cảm giác tê dại từ nửa thân lan tỏa khắp tay chân, cảm giác thơm ngọt từng nhận được nháy mắt xộc lên đầu, nhịn được hơi ngửa đầu ra sau khiến hôn càng thuận tiện.



      , được…” Toàn thân Vân Thường nhũn ra, giọng cũng trở nên kiều, tim đập dữ dội, nhịn được vòng tay quấn quanh cổ Lục Diệp “Em… em rành, đổi cái khác được ?”



      biết?” Lục Diệp nhướng mày, đột nhiên nghiêm mặt như trước, ngẩng đầu khỏi ngực Vân Thường, liếm liếm môi “Cho em cơ hội học tập, hay là em muốn…”



      dùng ngón cái chà xát môi dưới ẩm ướt của “Em muốn thế này?”



      Ánh mắt nóng cháy, ý ràng, dù Vân Thường có chậm chạp mấy lần này cũng hiểu được ý của .



      Mặt nháy mắt nóng như lửa đốt, cúi đầu nửa ngày , chỉ là lặng lẽ thò tay ra.



      Tóc Vân Thường rất dài, đẫm nước dán mặt, tự dưng lại thêm mấy phần phong tình. Khóe mắt tình tứ, mặt mày ẩm ướt, toàn thân trần trụi, dù nhìn gần như thế cũng khiến Lục Diệp kềm nổi ngọn lửa bốc lên từ bụng dưới.



      Thiếu tá Lục nhẫn nại lâu, thước tấc lại cực kỳ đáng xem, cổ tay Vân Thường tê hết mà dưới thân hãy còn ngạo nghễ phất cờ, mảy may có dấu vết giao phó.



      Vân Thường bất chấp, bỗng nhiên đẩy Lục Diệp ra, nằm sấp người .



      Lục Diệp thấy cử chỉ của mơ hồ đoán được tính làm gì tiếp song vẫn có chút dám tin, ngồi bất động ở đó, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Thường càng lúc càng cháy bỏng.



      Da Lục Diệp màu nâu khỏe mạnh, đen trắng, màu sắc gốc rễ bên dưới cũng quá thâm, nhìn tính đẹp nhưng cũng dữ tợn.



      Vân Thường hít sâu hơi, rốt cuộc thè lưỡi liếm cái.



      có cảm giác bài xích gì cả, chỉ là hơi lớn, ngậm rất vất vả, Vân Thường hơi khó xử.



      Lại phát khóe mắt Lục Diệp đỏ sậm vì lửa dục hung mãnh rồi.



      Như con mèo con dùng móng vuốt lông tơ mềm mại cào cào vậy, cứ thế thè lưỡi nhè liếm qua liếm lại cái chỗ nhạy cảm nhất người , giúp dịu bớt ham muốn chi bằng trêu chọc đúng hơn.



      Lục Diệp cảm giác nghẹn sắp nổ tung rồi, bên dưới cũng vì sung huyết mà dựng thẳng lên, gân xanh phồng to, hiển nhiên nhịn đến cực hạn.



      “Đừng chơi nữa.” Lục Diệp thò tay vuốt má Vân Thường, cảm giác mịn màng khiến tham lam lưu luyến “Nhịn hết nổi rồi.”



      Ở phương diện làm tình, Lục Diệp luôn thản nhiên, mấy chuyện đó đều có thể ra bằng giọng điệu nghiêm túc nhất.



      Vân Thường bị càng thêm e thẹn, dứt khoát nhắm mắt, trực tiếp ngậm lấy.



      Lục Diệp sướng đến hút hơi, miệng ấm áp ẩm ướt, bao chặt lấy , suýt nữa làm nhịn nổi.



      Miệng Vân Thường bị nhét chật ních, căn bản có tinh thần đâu mà quan sát phản ứng của Lục Diệp.



      quá lớn, có hơi khó nuốt. Vân Thường rất vất vả, bèn thoáng dịch đùi ra sau, muốn điều chỉnh tư thế lại rồi ngậm tiếp cho .



      Ai dè Lục Diệp lại hiểu lầm ý , cho là lâm trận rút lui, muốn tiếp tục nữa.



      Giỡn chơi hả! Nếu tiếp tục, tối nay nghẹn chết mất!



      Lục Diệp giành trước Vân Thường giây, dùng tay đè gáy xuống.



      Vân Thường đề phòng, bị làm thế, tay chống người trượt cái, người nhũn ra, đầu đột ngột hạ thấp xuống, ngậm lấy Lục Diệp hoàn toàn!



      Hai người đều ngờ đến khúc nhạc đệm này, đều ngây cả ra. Cả người Lục Diệp run run, đành đẩy vai Vân Thường ra, trực tiếp bắn ra ngoài.



      tới cao trào quá bất ngờ, thành thử Vân Thường ngơ ngác kịp phản ứng, bị Lục Diệp bắn đến mặt.



      Lục Diệp nhịn lâu lắm, tinh dịch vừa đặc vừa nhiều, từ mũi Vân Thường chảy xuống khóe môi.



      Vân Thường còn chưa phản ứng lại khi bỗng dưng bị “bắn”, ngơ ngác nhìn Lục Diệp, môi hơi hé, dáng vẻ đặc biệt khiến người .



      Lục Diệp vươn tay chùi dịch sữa trắng trắng mặt , cúi đầu cho nụ hôn sâu.



      “Rửa mặt…” Vân Thường thẹn dám ngóc đầu lên, đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Lục Diệp, ấp úng.



      “Được.”



      Lục Diệp đứng dậy mở vòi sen, với tay lấy bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng rồi nhét vào tay .



      Lại xả nước đầy bồn tắm, lần này thành thành ngâm mình tắm rửa.



      Hai người quậy xong, Lục Diệp lôi dừa tươi mua buổi chiều trong tủ lạnh ra đưa cho Vân Thường “Uống mấy miếng?”



      Vân Thường lắc đầu muốn , mới chà răng và cái thứ có mùi kỳ kỳ kia xong, huống hồ mới làm chuyện đó, cứ cảm thấy kỳ cục.



      Lục Diệp cũng ép , tự uống mấy hớp thả dừa xuống, chuẩn bị dẫn Vân Thường về giường ngủ.



      Ngay lúc đó, bỗng nhiên điện thoại Lục Diệp đổ chuông. bỏ dừa vào tủ lạnh rảnh tay bèn bảo Vân Thường nghe máy giúp .



      Vân Thường ấn phím, đầu bên kia lập tức vang lên giọng con hào hứng “Lục Diệp…”



      “Xin lỗi, ấy có việc, tôi…” Vân Thường định giải thích bên kia nghe giọng bỗng ngắt máy.



      Vân Thường cau mày song , chỉ đưa điện thoại cho Lục Diệp “ biết sao tự dưng bên kia tắt máy rồi.”



      Lục Diệp gật đầu, thờ ơ liếc số điện thoại cái, sắc mặt chợt đổi. Sải bước đẩy cửa chạy ra ban công, bấm số gọi lại.



      Lần này phỏng chừng kết nối được, hai người hồi mới xong.



      Bỗng dưng lòng Vân Thường dâng lên cảm giác thoải mái. Lục Diệp chưa giấu cái gì bao giờ, nhưng người phụ nữ bên kia điện thoại là ai mà khiến muốn nghe điện thoại sau lưng ?



      vậy ta vừa nghe tiếng là ngắt máy!



      Buổi tối nằm giường, Vân Thường cứ nghĩ mãi vấn đề này, trăn qua trở lại mãi ngủ.



      Cuối cùng vẫn nhịn được mà hỏi “Lục Diệp, mới… gọi điện cho ai thế? Có chuyện gấp sao?”



      Lục Diệp im lặng lúc mới đáp: “ có, chỉ là người bạn.”


      Là bạn à? Nhưng vì sao bạn bè mà lại thế? Vân Thường tin lời Lục Diệp lắm nhưng phải người ưa tra gạn tới cùng, đành im lặng tiếp, trong lòng bắt đầu khó chịu lên.
      truth205tart_trung thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      53. Ngày Thứ Ba Mươi Tám 1


      Sáng hôm sau dậy Vân Thường vẫn còn lơ đãng, cứ mãi nghĩ chuyện người phụ nữ tối qua.



      Lục Diệp biết là thản nhiên hay cố ý giả vờ thấy, vẫn hào hứng kéo Vân Thường ngắm cảnh.



      tính dẫn Vân Thường mấy chỗ thắng cảnh như Thiên Nhai Hải Giác [14], thời gian của họ eo hẹp chỉ có thể thả lỏng chút. Vả lại phong cảnh bãi cát này rất đẹp, đừng là hai ngày, cho dù ở đây hai tuần cũng thấy ngán.



      Vân Thường muốn nghi ngờ Lục Diệp, chung sống lâu như vậy, đủ để hiểu cách làm người của Lục Diệp. Vì thế cũng ráng dằn mối nghi ngờ trong lòng xuống, cùng Lục Diệp tay trong tay ngắm cảnh.



      Ánh nắng, bãi cát, người … cảnh đẹp thiên nhiên và tâm linh hòa hợp, thỏa mãn bên nhau, khiến Vân Thường dần dần vất bỏ tâm trạng tiêu cực, vui vẻ hưởng thụ chuyến du lịch hiếm hoi này.



      Dạo mệt, lại theo Lục Diệp ngồi xếp bằng cát, ánh nắng buổi sáng gay gắt, cho dù có gì che da cũng rát. Thọc chân vào làn nước trong vắt, chăm chú nhìn bọt sóng xoay quanh cổ chân.



      quá giờ triều lên, sóng biển cực kỳ êm ái, làm chân Vân Thường nhột nhạt lại muốn rút ra. nhịn được cười, Lục Diệp nhìn tâm tình cũng vui vẻ theo.



      “Bữa trưa muốn ăn gì?”



      vào tháng năm rồi, vải ở nông trường Hải Nam chín, quả nào quả nấy căng mọng, thịt quả thơm ngọt, đáng tiếc có thời gian, nếu nhất định phải dẫn nông trường ăn lần cho thỏa.



      Mắt Lục Diệp xẹt qua chút tiếc nuối, thừa lúc Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ cũng cùng cân nhắc món ăn cho bữa trưa.



      Tuy tới Hải Nam ăn đồ biển là lựa chọn tốt nhất nhưng hải sản tính lạnh, lại mang thai, Lục Diệp dám cho ăn nhiều quá. Mặc dù rời nhà nhưng thực đơn vẫn chiếu theo cầu của mẹ .



      “Em muốn ăn sâm bổ lượng!” Vân Thường ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng như vì sao.



      Hồi trước còn làm ở CA, trong số đồng nghiệp có người quê Hải Nam, mùa hè ngày nào cũng rên rỉ, trời nóng mà có sâm bổ lượng là khó chịu.



      Vân Thường nghe ấy cũng có hứng thú với sâm bổ lượng, thậm chí còn đặc biệt tìm thử ở các tiệm kem, khổ nỗi sống ở thành phố miền bắc, đào đâu ra thứ ấy.



      Giờ bị Lục Diệp hỏi, bỗng nhiên nhớ ra sâm bổ lượng, lần này đến Hải Nam rồi, kiểu gì cũng phải thỏa mãn nguyện vọng này của !



      Lục Diệp nhíu mày “Cái đó ăn cơm xong lại ăn.” Món đó thể xem như cơm được.



      Lục Diệp nghĩ nghĩ, đặt tay Vân Thường trong lòng bàn tay mình “Bữa trưa đưa em ăn gà Văn Xương [15].”



      Vân Thường chẳng thích thú gì thịt heo thịt bò, chỉ chung tình mỗi thịt gà. Ở nhà, Lục phu nhân đặc biệt sai người về quê tìm gà rừng, dặn nhà bếp đổi kiểu làm cho ăn.



      Bây giờ ra ngoài, thịt gà thể ăn nhiều nhưng biết gần đây có nhà hàng, gà đều mua từ nông trường, ăn khá ngon, thỉnh thoảng ăn hai lần cũng sao.



      Đương nhiên Vân Thường gật đầu, nghĩ nghĩ lại thêm câu “ con cá hấp nữa.”



      Lục Diệp gật, đừng con cá, muốn vùng biển cũng kiếm cho .



      Mùi vị gà Văn Xương rất nhạt, cực vừa miệng Vân Thường. Hiếm có dịp Lục Diệp lại chê thịt, người ta bưng lên chén nước tương còn chưa đủ, còn kêu phục vụ lấy thêm chén nữa, chấm hết trơn, Vân Thường nhìn mà tê cả đầu.



      Cơm xong, Lục Diệp đáp ứng Vân Thường dẫn ăn sâm bổ lượng.



      Chả biết sao, tự dưng lại nổi cơn, nhất định phải tìm quán nào cao cấp tiếng tăm, nếu nhất định cho Vân Thường vào.



      Trơ mắt nhìn hết quán này đến quán khác bị gạt ra sau lưng, Vân Thường sắp khóc tới nơi, thề nhất định bỏ lỡ quán sau đó nữa!



      ra thiếu tá Lục kén ăn, nhưng vì Vân Thường có thai nên lén lên mạng tìm hiểu những chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý ghi nhớ kỹ điều trong đó: được ăn lung tung! Càng thể đụng vào đồ ăn có thêm phụ gia!



      Vì thế thiếu tá Lục hoàn toàn tập trung tinh thần, ánh mắt sắc bén như đèn pha quét qua từng quán, cảm thấy tin tưởng tuyệt đối cho Vân Thường vào!



      May mà cái quán trước mặt rốt cuộc cũng lọt vào pháp nhãn của thiếu tá Lục, Vân Thường mới được ăn sâm bổ lượng mà nhớ mãi.



      Sữa dừa thơm nồng kết hợp với đậu đỏ mềm, vừa mát mẻ vừa ngon miệng, Vân Thường ăn tới mức híp cả mắt, cũng quên Lục Diệp ngồi bên cạnh mình với vẻ tán thành.



      múc muỗng đưa tới miệng Lục Diệp “Nếm thử?”



      Cục đá đều bốc hơi lạnh kìa! Thiếu tá Lục chau mày, sau này cho ăn nữa! Tuy là ngày hè nhưng dạ dày Vân Thường tốt, ăn nhiều chắc chắn khó chịu.



      Lục Diệp thích ăn mấy món này nhưng Vân Thường đích thân đút cho ăn, vậy cố mà ăn miếng vậy.



      Vân Thường thấy thích cũng ép, đút miếng rồi thôi, tự mình vui vẻ ăn. ngờ rằng dưới cái mặt than của thiếu tá Lục lại che giấu trái tim nôn nóng bất an.



      Sao cho ăn nữa? Mau lên nào! muỗng nữa !!



      Vân Thường ăn được nửa, điện thoại của Lục Diệp reo lên. liếc màn hình cái, đẩy ghế ra cửa, đến cửa mới nghe điện thoại.



      Tâm trạng tốt đẹp của Vân Thường nhất thời hết sạch, bàn tay cầm muỗng cũng buông xuống. vốn định quên chuyện này nhưng ông trời lại cứ thích nhắc nhở hoài.



      Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Có chỉ là bạn như Lục Diệp với ?



      Lục Diệp ngắt điện thoại xong vội vàng chạy về bàn, túm cổ tay Vân Thường lên định có việc gấp, em kêu xe về nhà trước, làm việc.”



      Tính Vân Thường dễ chịu, nếu là bình thường nhất định nghe sắp xếp nhưng bây giờ càng nghĩ càng giận. Trực tiếp gạt tay Lục Diệp ra, ngoài mặt hề để lộ “ làm việc trước , em ăn sâm bổ lượng xong rồi về.”



      Lục Diệp quay đầu, dứt khoát: “ được! mình em ở đây yên tâm, em về nhà !”



      Vân Thường ngồi ghế nhúc nhích, nhìn mồ hôi hột rịn trán Lục Diệp cười : “Có gì mà yên tâm, Lục Diệp, đừng xem em như búp bê sứ, cần làm gì làm .”



      ngừng lại, rũ mắt, múc muỗng lớn sâm bổ lượng “Em cũng nên có thời gian riêng tư cho mình.”



      Lục Diệp rùng mình, thả tay ra.



      , em cam đoan ăn xong về liền.”



      Đương lúc Lục Diệp cảm thấy có gì đó ổn bỗng nhiên Vân Thường ngẩng đầu lên, mặt mày hiền hòa, môi hơi nhếch lên, nhìn sao cũng thấy rất bình thường.



      Lục Diệp nhìn kỹ mấy giây, vươn tay vuốt tóc “Về sớm chút.”



      Vân Thường gật đầu, nhìn bóng lưng cao to thẳng tắp của mất hút dần khỏi tầm mắt mình.



      Dường như vị giác mất hết trong nháy mắt, nghịch nghịch cái muỗng trong tay, nuốt được miếng nào nữa.



      “Quý khách, ngại quá, quấy rầy.” Lúc này, phục vụ bỗng tới, bưng dĩa dứa nhìn cực kỳ đẹp đặt trước mặt Vân Thường.



      “Bà chủ chúng tôi tặng , chúc buổi chiều vui vẻ.” Phục vụ khom lưng chào rồi rời khỏi bàn Vân Thường.



      Vân Thường kinh ngạc ngẩng lên, bên phải quầy tính tiền có phụ nữ trung niên nhìn mỉm cười hỏi thăm, dịu dàng hiền từ.



      Hốc mắt nóng lên, dùng tăm xỉa răng cắm miếng dứa, bắt chước tập tục Hải Nam chấm chút muối cho vào miệng.



      Vị muối mằn mặn lẫn với mùi thơm của dứa nhanh chóng lan ra khắp miệng, cách ăn đặc biệt, mùi vị đặc biệt.



      Vân Thường cúi đầu ăn từng miếng, mặt biết là biểu tình gì.



      Sau khi Lục Diệp , Vân Thường ngồi ở quán quá lâu, ăn xong sâm bổ lượng và dứa, cảm ơn bà chủ liền chuẩn bị về nhà.



      Chẳng có chuyện gì cả, bất quá chỉ là người phụ nữ xa lạ mà thôi. Có lẽ là nghĩ quá nhiều, Vân Thường tự giễu.



      Muốn biết hỏi Lục Diệp, thể nhịn mọi nghi ngờ trong lòng, ngược lại nếu nghi ngờ tích tụ quá nhiều, có vấn đề cũng thành có.



      muốn như vậy, chỉ muốn sống hạnh phúc với Lục Diệp, cãi vã nghi kỵ, như lúc trước vậy. Tốt đẹp cỡ nào, tin tưởng lẫn nhau cỡ nào.



      Nghĩ thông suốt rồi, Vân Thường cảm thấy sáng sủa hẳn, gọi xe về nhà, chừng đợi về tới Lục Diệp ở nhà rồi!



      Chỗ họ ở là khu vịnh cao cấp, diện tích rất lớn, nhà cửa nhiều, khoảng cách giữa các căn cũng rất xa.



      Nhưng quản lý lại cực kỳ nghiêm ngặt, cho taxi ra vào, thành thử Vân Thường phải dừng xe bên ngoài, lại bộ về nhà họ.



      Thời tiết rất nóng, ánh nắng lại gay gắt, hơn nữa mới thuận tay mua cây dù ven đường, cứ như vậy người bộ dọc bờ biển, cảm giác cũng tệ.



      Cát ở bãi biển này đặc biệt mịn, hạt cát lớn hơn chút cũng có, chân trần cát đặc biệt dễ chịu. Vân Thường cởi luôn giày ra, chậm rãi bờ biển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chuỗi dấu chân để lại sau lưng mình, cảm giác thỏa mãn đầy ắp trong lòng.



      Từ ngoài cửa khu vịnh đến cửa nhà họ xa lắm, bước chân Vân Thường nhàng, trời nóng quá rồi, về nhà nhất định phải ra ban công hóng gió!



      Nhưng mới tới gần hồ bơi ngoài cửa nhà bị màn trước mắt chấn động nên lời.



      Lục Diệp nắm cổ tay người phụ nữ cho người ta . từng nhìn thấy rất nhiều biểu cảm mặt , nghiêm túc, mỉm cười, thậm chí là tình dục chưa tan nhưng lại chưa từng thấy dáng vẻ ăn khép nép như thế bao giờ, thậm chí gương mặt luôn kiên cường kia còn có chút hèn mọn, hoàn toàn tìm thấy bóng dáng ngạo mạn của thiếu tá Lục.



      Gương mặt người phụ nữ này rất đẹp, dáng người nóng bỏng, mặt bikini cực ít vải, chỉ nhìn cái là bắt mất hồn đàn ông rồi.



      Chân Vân Thường như bị đóng đinh đất, bước nổi bước.



      đừng …” Mắt Lục Diệp đầy van vỉ “Coi như tôi xin !”



      “Vợ về rồi kìa.” Người phụ nữ liếc về phía Vân Thường, cong môi cười quyến rũ “Giờ còn cho tôi nữa ?”



      Lục Diệp buông ngay tay ra, quay đầu thấy Vân Thường đứng sau lưng , dưới chân là chiếc dù che nắng xòe ra xiên xiên vẹo vẹo.


      [14] Tên khu du lịch ở Hải Nam TQ
      [15] Tên mà dân VN mình hay gọi là cơm gà Hải Nam á, xem ở đây nè, quẳng cáo nghe chảy nước miếng ^^
      truth205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :