1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

40 Ngày Kết Hôn (Quân sủng) - Sâm Trung Nhất Tiếu (56c + 2 pn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      44. Ngày Thứ Ba Mươi 2


      Vân Thường hờ hững, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi nheo lại “ cái gì?”



      Bùi Văn Văn cắn môi, cũng biết Vân Thường muốn thấy ta song vẫn kiên quyết cản đường Vân Thường: “Tôi muốn, muốn với chuyện ngày hôm đó.”



      ta vậy, Vân Thường lập tức hiểu ngay, ta muốn chuyện bắt cóc, nhưng cái gì? Có gì hay mà ? Tất cả xong xuôi hết rồi, chỉ khác ở chỗ bị bán lần nữa, mà Bùi Văn Văn, cũng được đến kết quả ta muốn.



      cần !” Bùi Văn Văn bỗng nhiên ôm đầu, thống khổ nhắm mắt lại, dường như muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vân Thường “Nghe tôi là được!”



      Tay phải ta túm lấy lưng sofa, bấu lớp vải bọc cứng ngắc, nửa người dựa cả vào sofa, dường như hai chân chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, nửa ngày mới ấp úng mở miệng: “Tôi sai rồi… xin lỗi! Xin lỗi!”



      Nghe xong, Vân Thường kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, tin lắm vào tai mình. Từ mấy lần lại trước đó cho thấy, Bùi Văn Văn tuyệt đối phải loại người sai rồi thành nhận sai, thậm chí cho dù cả thế giới ta sai, ta vẫn khư khư cố chấp, tiếp tục làm theo ý mình.



      Sao tự dưng ta lại xin lỗi ? Nếu trong đó mưu gì, Vân Thường đời nào tin!



      “Tôi biết tin tôi.” Người Bùi Văn Văn run rẩy, cả người như lơ lửng trong trung, lắc lư “ biết tôi khổ sở cỡ nào ?”



      ta liều mạng lắc đầu, nước mắt ngừng ứa ra nơi khóe “Từ sau khi ra khỏi rạp chiếu phim tôi chưa có được giấc ngủ ngon nào, thậm chí dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là cảm giác có người chĩa súng vào đầu tôi!”



      ta nức nở, thời gian dài ngủ khiến mặt ta hết sức tiều tụy, nhìn như già hẳn chỉ trong thoáng chốc.



      “Tôi đến mấy bác sĩ tâm lý rồi nhưng vô dụng!” ta quệt nước mắt mặt “Tôi sợ hãi, lúc nào cũng dám ở mình, tôi sắp điên mất!”



      Bùi Văn Văn bây giờ, là xin lỗi Vân Thường, chẳng thà phát tiết hoảng sợ và uất ức trong lòng bao nhiêu ngày nay.



      Tuy lúc ở nhà, cả nhà họ Bùi đều xoay quanh ta nhưng ta có cách nào trút hết tâm tình này, càng là người nhà càng để ý, cũng càng tùy hứng. Để ta ở nhà hoài ngược lại nỗi sợ trong lòng ta càng tăng.



      Bác sĩ tâm lý nhận ra vấn đề của ta từ sớm, liền mập mờ khuyên bảo ta cần phải bộc lộ hết nỗi sợ hãi tận đáy lòng ra, dũng cảm đối mặt, xin lỗi người bị ta làm hại.



      Nhưng, từ Bùi Văn Văn được nuông chiều quen, xưa nay đều là mọi người chiều theo ta, có đời nào ta xin lỗi người khác?



      Mới đầu, cho dù cả đêm ngủ được, ta cũng muốn xin lỗi Vân Thường.



      Do lúc tư vấn tâm lý có quy định, bác sĩ tâm lý cần phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, đến mức vô cùng khẩn cấp thể tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân.



      Thế nên nhà họ Bùi cũng biết, rốt cuộc vì sao Bùi Văn Văn điều trị bao nhiêu ngày mà vẫn có hiệu quả, chỉ biết sốt ruột.



      Song đến cuối cùng, Bùi Văn Văn chịu đựng hết nổi, suốt ngày lo lắng sợ hãi và mất ngủ, thậm chí khiến ta nảy sinh ảo giác sức sống của mình ngừng chảy mất.



      Rốt cuộc ta quyết định đến nhà họ Lục, nhưng muốn xin lỗi Vân Thường, việc này ta vẫn cách nào thẳng với người nhà, đành phải năn nỉ bác sĩ dối giúp ta, bấy giờ mới lừa được Bùi phu nhân, thành công đưa ta tới nhà họ Lục.



      “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!” Bùi Văn Văn trợn tròn mắt van vỉ nhìn Vân Thường “ cứu tôi , cứ như vậy mãi tôi chết mất!”



      Vân Thường nghe xong lộ vẻ châm chọc “Bùi tiểu thư à, đùa sao, tôi cứu ? Sao tôi cứu đây? Bản thân tôi còn phải chờ người cứu về đấy.”



      hẹp hòi cũng được, ích kỷ cũng thế, có cách nào tha thứ việc ta xúi giục Vân Quang Phương bắt cóc ! Tối hôm đó nếu Lâm Ngạn đến trễ bước, bây giờ ra sao?



      Vân Thường dám nghĩ, trước mặt Lục Diệp luôn làm bộ như có gì xảy ra, vẫn cười vui vẻ nhưng lúc chỉ có mình, mỗi lần nhớ tới chuyện đó đều đổ mồ hôi lạnh khắp người.



      Bùi Văn Văn càng run rẩy dữ hơn. việc tới nước này, cái ý nghĩ “đằng nào cũng có ba mẹ chống lưng, có gì ta phải sợ” được gieo trong lòng ta từ sớm lung lay. Tuy còn chưa tới mức thức tỉnh hoàn toàn nhưng lần này ta mơ hồ nhận ra mình quá đáng.



      “Tôi sai rồi.” Đột nhiên Bùi Văn Văn thả tay ra, loạng choạng từng bước về phía Vân Thường, đến khi cách tới nửa mét mới dừng lại “Lúc đó tôi chỉ nghĩ, nếu vậy Diệp là của tôi, nên, nên mới làm ra chuyện đó.”



      đến đó, đột nhiên Bùi Văn Văn cười thê lương, cặp mắt xưa nay luôn ngang tàng hống hách thế mà lộ ra chút tang thương. ta cứ cho rằng từ biết Lục Diệp, cho dù ta hẳn là cũng có tình cảm khác biệt.



      Nhưng từ việc lần này cho thấy, trừ người phụ nữ trước mắt này, hình như buồn nhìn những phụ nữ khác lấy cái!



      Thậm chí đến giờ ta vẫn hiểu, rốt cuộc Vân Thường có gì tốt, lúc đó mắt ta còn mù, sinh hoạt còn tự lo được, đâu đều cần người lo lắng, lại vì tiền mới gả cho , vì sao lại tốt với ta như thế?



      Chuyện tình cảm ai có thể ? Như ta, ràng gặp gỡ rất nhiều người nhưng lại cứ chú ý đến Lục Diệp lạnh như băng kia.



      “Xin lỗi, tôi sai rồi,” Đột nhiên Bùi Văn Văn hít sâu hơi, khom lưng với Vân Thường “Xin tha thứ cho tôi.”



      Nếu ban đầu hoàn toàn còn vì tâm bệnh của mình, tại lòng Bùi Văn Văn, bỗng như mở ra cánh cửa sổ lớn.



      Gió mát tức tốc ùa vào trái tim khô héo của ta, mang theo sức mạnh hồi sinh của vạn vật, khiến sức mạnh bóng tối vẫn ngoan cố nấp trong lòng ta từ từ còn chỗ náu thân.



      Mắt Vân Thường mù nửa năm, giác quan cực kỳ nhạy cảm, thậm chí có phần giống người thường. bình tĩnh đứng đó nhìn Bùi Văn Văn lát, cảm nhận được ác ý từ ta.



      Nhưng vậy sao chứ? phải mẹ Maria, chỉ là bình thường, ích kỷ, biết biết ghét, lần bắt cóc đó suýt chút nữa hủy hoại hạnh phúc cả đời , khiến bây giờ nhớ lại hãy còn khiếp sợ.



      Tha thứ, hai chữ đơn giản biết bao, nhưng muốn chân chính tha thứ, gần như là chuyện có khả năng.



      lùi lại bước, nhìn thẳng vào mắt Bùi Văn Văn “ muốn xin lỗi là chuyện của , tôi chỉ có thể tiếp nhận lời xin lỗi của . Còn như tha thứ,” hơi cúi đầu, mỉm cười “ phải tôi tha thứ là có thể tha thứ.”



      Bùi Văn Văn dấn tới bước, tựa hồ hiểu vì sao mình làm tới mức này rồi còn nguyện ý tha thứ cho mình, há miệng muốn lại bị Vân Thường ngắt lời.



      “Xin lỗi gì gì đó, cần treo bên miệng, vạn lần cũng vô dụng, nhận lỗi bằng sửa lỗi, hi vọng sau này lúc làm việc gì có thể cân nhắc kỹ hơn.”



      xong quay lưng định , đây là cực hạn mà có thể làm rồi, thứ lỗi hẹp hòi, có biện pháp thản nhiên đối mặt với người như Bùi Văn Văn.



      Bùi Văn Văn kiên trì đuổi theo, kéo tay Vân Thường cho , còn định nữa trước mắt bỗng hoa lên, định thần nhìn lại thấy Lục Diệp mặt mày hằm hằm.



      “Tôi cảnh cáo , Bùi Văn Văn.” Lục Diệp ngắm nghía Vân Thường từ xuống dưới bận, thấy bị tổn thương gì, trái tim lơ lửng mới thoáng buông xuống.



      ngẩng đầu hung tợn nhìn Bùi Văn Văn, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, như lẫn hàn băng ngàn năm, chỉ nhìn cái là khiến cả người Bùi Văn Văn lạnh buốt.



      “Đừng cho là tôi có biện pháp, cho dù Bùi Quân là cũng thế!” áp đầu Vân Thường vào ngực mình, từng câu từng chữ, được nghiến răng nghiến lợi song bình tĩnh lạ thường “Lúc tôi muốn giết chết , quản là ai!”



      xong câu này, khom lưng bế ngang Vân Thường lên, hai cánh tay cẩn thận đỡ lấy người Vân Thường, từng bước lên lầu.



      Bước chân vững vàng mạnh mẽ, dường như trong lòng ôm bảo bối đáng trân trọng nhất thế gian này.



      Bùi Văn Văn ngơ ngác nhìn bóng lưng họ, đột nhiên ôm mặt ngồi xổm xuống nền nhà khóc hu hu.



      Hóa ra tất cả những chuyện mình làm chỉ như trò hề, ngoài việc khiến người ta chê cười mà ra, cái gì cũng có được!



      Nực cười ta còn tưởng mình như vậy được đến tình ta mơ ước! Người đàn ông này chưa từng chú ý đến ta, lần cũng chưa!



      Tín ngưỡng kiên trì bao nhiêu năm nay đột nhiên sụp đổ, Bùi Văn Văn khóc kềm chế được, sợ hãi trong lòng ngược lại giảm nhiều lắm.



      Sau này ta thích nữa, chẳng qua là người đàn ông mà thôi. Đàn ông đời này thiếu gì, ta cố chấp treo cổ cái cây nữa.



      Bùi Văn Văn đứng lên, nước mắt mờ mịt nhìn hướng Lục Diệp biến mất. ta nghĩ thông suốt rồi, cố chấp nữa, từ nay về sau cũng tùy hứng nữa. ta biết mình có sửa được những tính xấu kia nhưng ta nỗ lực.



      ta là con nhà họ Bùi, thể làm ba mẹ và trai mất mặt được! Chỉ là, chuyện ta làm sai trước đó, ta hối hận, cho dù Vân Thường chấp nhận cũng thế, ta vẫn muốn xin lỗi.



      ta có làm gì em ?” Vừa vào phòng Lục Diệp vội vàng cởi quần áo Vân Thường ra, sợ Bùi Văn Văn động tay động chân người .



      làm Vân Thường dở khóc dở cười, vừa vặn vẹo người cự tuyệt vừa đẩy ra “ mà.” đâu phải bánh bao, im lặng mặc người ta ăn hiếp chứ! là!



      chứ?” Thiếu tá Lục lo muốn chết luôn.



      Vân Thường gật đầu, lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, nhón chân hôn lên môi đó.”



      đợi chuyện liền chủ động dán môi lên, giọng mềm mại, kèm theo dụ hoặc chết người “Muốn hôn tiếp ?”



      chơi! Muốn! Sao muốn chứ! Hiếm khi vợ chủ động dâng lên tận miệng cơ mà! Thiếu tá Lục giữ gáy Vân Thường, cúi đầu, bắt lấy môi Vân Thường.



      Ánh trăng lặng lẽ lẻn qua khe cửa sổ chưa đóng kính vào phòng, chiếu người hai người thân mật ôm nhau, vừa vặn phụ họa cho tám chữ: ánh trăng trong vắt, người đẹp thành đôi.
      truth205, Jan Bùitart_trung thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      45. Ngày Thứ Ba Mươi Mốt


      Lễ 1 – 5 tính lớn cũng tính . Nhà thượng tướng Lục thỉnh thoảng lại có người tới thăm nhưng mấy chuyện này đều do Lục phu nhân lo liệu, Vân Thường và Lục Diệp cần ra mặt.



      Chẳng mấy khi hai người có cơ hội chung với nhau, kiểu gì Lục phu nhân cũng để chuyện khác cản trở họ.



      Vân Thường mặc đồ sửa soạn xong xuôi, quay đầu phát Lục Diệp còn ở trần ngồi giường, nhìn mình thâm trầm, biết nghĩ cái gì.



      mở tủ áo, lấy bộ âu phục tối hôm kia người làm ủi sẵn ra đưa đến gần giường, giục “Mặc đồ !”



      Lục Diệp nhíu mày . mặc bộ váy trễ ngực màu bạc hà, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa xuống vai, phía trước để mái, lộ vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi, làm đôi mắt hạnh xinh đẹp càng thêm đen nhánh long lanh.



      Thiết kế trễ ngực vừa vặn phô bày bầu ngực đầy đặn của , hơi cúi thắt lưng là có thể nhìn thấy khe ngực như như .



      Lại còn vòng eo mảnh mai ôm hết vòng tay cùng với bắp chân trắng trẻo nữa chứ, bộ váy này quả làm nổi bật hết ưu điểm người !



      Thiếu tá Lục nhìn mà tim đập như trống, đồng thời cũng có chút mất hứng. phải chỉ họp mặt bạn học vớ vẩn thôi sao? Làm gì phải ăn bận long trọng như thế? Chẳng phải công cho người khác ăn lời à!



      Tư duy của thiếu tá Lục đặc biệt vô cùng, giống đàn ông bình thường. Người ta đều hi vọng vợ mình ăn vận xinh xinh đẹp đẹp, dẫn ra ngoài tha hồ thể diện! Nhưng lúc này thiếu tá Lục lại hận thể lột cái váy người Vân Thường ra, để đổi bộ đồ bình thường! Đây là vợ ! Để mình nhìn là được rồi!



      Thấy nửa ngày nhúc nhích, Vân Thường cũng giận, thò tay cầm áo sơ mi giường phủ lên vai , dịu dàng: “Dang tay ra .”



      Thiếu tá Lục nghĩ nghĩ, làm theo. Lớn như thế rồi còn để người ta hầu hạ mặc quần áo, mất mặt!



      Vân Thường ngồi xổm xuống, gài từng nút áo sơ mi cho , bấy giờ mới đứng thẳng dậy “Cà vạt tự thắt , em biết làm.”



      ra theo Vân Thường thấy, Lục Diệp cần mặc âu phục. Dáng rất đẹp, vai rộng mông hẹp, cơ bắp rắn chắc, mặc gì cũng đẹp cả. Nhưng biết chàng nổi cơn gì, từ hôm qua cứ ầm ỹ đòi mặc đồ tây.



      Lục Diệp gật đầu, tóm lại là hoàn hồn, bắt đầu mặc áo xỏ quần, có điều ánh mắt kia, nhìn sao cũng thấy tình nguyện.



      Vân Thường để ý, tưởng bực bội vì dậy sớm, chờ mặc xong liền kéo xuống lầu ăn sáng.



      Lục phu nhân và thượng tướng Lục đều có thói quen dậy sớm. Lúc hai người xuống lầu ông bà ngồi sẵn bên bàn ăn, Vân Thường nhìn ngang ngó dọc, thấy bóng Bùi Văn Văn đâu.



      Lục phu nhân nhìn ra tâm tư , đẩy cái bánh trứng vàng ruộm ngon lành tới trước mặt “Mới sáng sớm ầm ỹ đòi , mẹ kêu tài xế chở ta rồi.”



      Cứ vậy mà ? Vân Thường và Lục Diệp kinh ngạc trao đổi ánh mắt, cứ tưởng ta ở nhà họ thời gian chứ, biện pháp hai người nghĩ còn chưa áp dụng kia!



      Xem ra ta đặc biệt tới xin lỗi , Vân Thường cắn miếng bánh, lòng ngổn ngang.



      Địa điểm họp mặt là nhà hàng khá cao cấp trong thành phố. Lúc nghe cái tên này, Vân Thường còn kinh ngạc mất lúc, dù sao có thông báo nộp tiền, có lẽ là người nào đó trong khoa mời rồi, đúng là hào phóng.



      Nhà hàng này Lục Diệp rất quen thuộc. và bọn Giản Viễn Đường tới đây mấy lần, quen đường thuộc nẻo tới nơi, dắt Vân Thường đẩy cửa vào trong.



      Hai người tới coi như sớm nhưng trong phòng đặt vẫn có rất nhiều người, nghe tiếng đẩy cửa đồng loạt nhìn qua.



      Tốt nghiệp mới có năm, mọi người lại thay đổi kinh người, thậm chí có người Vân Thường nhìn mặt mà nhớ nổi tên.



      Vân Thường khoác tay Lục Diệp vừa mới vào bước nghe giọng nữ cố ý cất cao: “Vân Thường! Mắt cậu lành rồi à?”



      Chân Vân Thường khựng lại, vẻ mặt đổi, gật đầu với Lưu Trân Ny “Lành rồi.”



      Hơ? Thế là sao?



      Sau khi Vân Thường tốt nghiệp có liên lạc với bạn học nữa, thành ra rất ít người trong khóa biết mắt từng bị mù.



      Lưu Trân Ny cao giọng nhắc nhở như thế, nhất thời tiếng xì xầm nổi lên liên tiếp.



      “Ơ, các cậu đều biết à? Vân Thường ấy mà, sau khi tốt nghiệp cậu ấy bị tai nạn xe, mắt mù luôn, sau đó từ chức ở CA.”



      Giọng điệu Lưu Trân Ny cực kỳ tiếc rẻ, hết câu mới sực tỉnh ra che miệng, ngượng ngùng nhìn Vân Thường “Xin lỗi nhé Vân Thường, tớ mau miệng quá, cậu để ý chứ?”



      Từ năm nhất Lưu Trân Ny thích so bì này nọ với Vân Thường, năm đó còn mấy lần trở thành đề tài tán gẫu cho mọi người lúc trà dư tửu hậu. Nhưng bây giờ trước mặt bao người mà vạch trần vết thương của người ta, cũng quá phúc hậu .



      Có điều những người có mặt ở đây quen Vân Thường bất quá chỉ ở mức độ gặp mặt gật đầu chào, tự nhiên xen vào bênh vực Vân Thường. Huống hồ lần họp mặt này do Lưu Trân Ny mời, dù sao đắc tội ai cũng thể đắc tội chủ nhân buổi họp này, đúng ?!



      Con ngươi Lục Diệp sâu thẳm lạnh buốt, ánh mắt sắc bén như dao cắt lên người Lưu Trân Ny, mang theo sát khí đẫm máu, nhất thời khiến cả người Lưu Trân Ny run lên, mồ hôi lạnh lập tức đổ xuống.



      Vân Thường thấy thế biết Lục Diệp tức giận, vội lén nhéo lòng bàn tay , ra hiệu đừng .



      “Đúng thế, lúc đó mắt tôi thấy đương nhiên thể tiếp tục làm ở CA.” Vân Thường hào phóng đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, quay đầu cười với Lưu Trân Ny “Nghe sau đó cũng vào phòng nhân CA hả, khéo , trước khi tôi từ chức cũng làm ở phòng nhân .”



      Tuy Vân Thường năng uyển chuyển nhưng khó nghe ra ý, Lưu Trân Ny nhặt thứ cần.



      Nụ cười mặt Lưu Trân Ny cứng đờ, cơ hồ cắn nát hàm răng, ta định thần, mấy giây sau mới hoàn hồn lại, cứng ngắc dời đề tài.



      “Vân Thường, đây là chồng cậu? Ôi cha, tớ số cậu tốt đấy, xem này, kết hôn luôn rồi, đâu như chúng tớ,” ta thong thả thở dài, ngoắc tay với người trong góc kế bên, nũng nịu “Còn biết chừng nào mới tu thành chính quả đây!”



      Vân Thường nhìn hướng ngón tay ta, vừa vặn đối mắt với Chu Nhân Trạch.



      “Vân Thường, chắc cậu chưa biết hả, tớ và Nhân Trạch quen nhau.” Lưu Trân Ny chủ động dựa vào người Chu Nhân Trạch mới lại, mặt mày ngọt ngào, ánh mắt nhìn Vân Thường thoáng đắc ý và ra oai.



      Tuy lúc học Vân Thường hơn ta, nhưng vậy sao? Cuối cùng còn phải mất việc, thậm chí bạn trai cũng bị mình cướp! Xem ta còn dựa vào đâu diễu võ dương oai với mình!



      “Thế à, chúc mừng .” Vân Thường hờ hững, câu chúc mừng vô thưởng vô phạt liền quay đầu nhìn Lục Diệp “Lại sofa ngồi nhé ?”



      Lục Diệp gật đầu, dẫn Vân Thường tỉnh bơ lướt qua người Chu Nhân Trạch và Lưu Trân Ny.



      ả đàn bà ngực to não cùng gã đàn ông còn được tính là người cũ mà thôi, nhảy nhót làm trò hề thôi mà!



      Lưu Trân Ny đoán được phản ứng của Vân Thường lại lạnh nhạt như thế, quả thực như đấm đấm vào bông, cơn tức nghẹn trong ngực, tiến được mà lui cũng chẳng xong.



      Chu Nhân Trạch nhìn bóng lưng yểu điệu của Vân Thường, kềm được thương cảm dâng lên trong mắt, ngay cả ánh mắt hằn học của Lưu Trân Ny kế bên đều phát .



      Họp mặt bạn bè kỳ rất nhàm chán, toàn là tìm người quen biết cười cười, sau đó tới giờ bắt đầu ăn.



      Trong khoa gần như Vân Thường có bạn bè, lúc này lấy làm may vì dẫn Lục Diệp cùng, bằng mình ngồi ở đây ít nhiều gì cũng thấy lúng túng.



      Lần họp mặt này do Lưu Trân Ny và Chu Nhân Trạch mời khách, tuy hai người tốt nghiệp đại học lâu nhưng thu nhập ít, người là nhân tài từ nước ngoài về, người vào công ty đa quốc gia, so với bạn bè cùng lứa cuộc sống khá tốt, thành thử mới xa xỉ như thế.



      Đương nhiên trong đó có thành phần khoe khoang rất lớn.



      Bữa trưa rất phong phú, Lưu Trân Ny và Chu Nhân Trạch mời khách đương nhiên thiếu được phải mời rượu bạn học, mà đứng mũi chịu sào là Vân Thường và Lục Diệp.



      Bụng Vân Thường nhét nhóc con, Lục Diệp đời nào để uống rượu, mình cản hết toàn bộ, làm Lưu Trân Ny lại bóng gió trận.



      người Lục Diệp còn vết thương, huống chi mấy ngày trước mới uống với Bùi Quân chầu, Vân Thường muốn cho uống tiếp; Lục Diệp lại hiếm khi cứng rắn trước mặt , lờ ám hiệu của , ai tới cũng từ chối, uống hết ly này đến ly khác.



      Cuối cùng thiếu chút nữa Vân Thường giằng lấy ly rượu của , may mà Lục Diệp biết dừng đúng lúc, thả ly xuống xin lỗi liền toilet, thuận tiện dắt Vân Thường theo luôn, để mình ở lại bàn rượu, yên tâm.



      Lục Diệp vào toilet, đương nhiên Vân Thường thể theo nên đứng ở hành lang bên ngoài toilet chờ .



      Mới đứng mấy phút liền bị người ta gọi giật lại.



      “Rốt cuộc em nhìn trúng ta cái gì?” Mặt Chu Nhân Trạch u, hoàn toàn còn bộ dạng cười nhạt lúc gặp thấy nữa.



      Vân Thường ngờ ta lại chạy tới hỏi vấn đề này, chẳng lẽ trước đó chưa đủ ràng?



      Lục Diệp nhà muốn dáng có dáng, muốn ngoại hình có ngoại hình, còn thương , nhìn trúng mới có vấn đề!



      “Chỗ nào cũng ưa hết.”



      Vân Thường chải vuốt tóc, nhếch môi nở nụ cười nhạt “Mọi chỗ.”



      Chu Nhân Trạch nhìn nụ cười và ánh mắt dịu dàng của , hận thể nhào tới che mặt lại!



      ta cam lòng! sao cam lòng được! ràng hẳn là khăng khăng mực ta, vì sao đột nhiên thay lòng? Tới bây giờ ta vẫn chưa rốt cuộc ta có chỗ nào bằng cái gã già kia!



      “Vân Thường” Chu Nhân Trạch tới vài bước, tiến lại càng gần Vân Thường “ ra quen Lưu Trân Ny chỉ vì muốn em ghen, …”



      chưa xong, ta chỉ cảm thấy sau lưng đột ngột đau điếng, chân loạng choạng, nháy mắt ngã lăn ra đất. Đầu gối nặng nề đập nền gạch men cứng, đau đến nhe răng nhếch miệng.



      “Ngại quá, uống nhiều.” Lục Diệp khoanh tay trước ngực từ cao nhìn xuống ta, đôi mắt đen nhấp nháy ánh sáng lạnh buốt.



      vừa ra khỏi toilet thấy Chu Nhân Trạch lại gần sát Vân Thường, bộ dạng đó dám có khả năng hôn xuống lắm!



      Đồ biết xấu hổ! Còn dám mơ tưởng Vân Thường! Thiếu tá Lục bốc hỏa, cơ bắp căng lên, hận thể móc súng ra bắn Chu Nhân Trạch luôn!



      Chỉ đụng ta có cái mà thôi, là lời cho ta!



      phải Chu Nhân Trạch nhận ra cố ý nhưng há miệng mắc quai, chỉ có thể chống đỡ đầu gối và cái lưng đau điếng đứng dậy, mắt vẫn còn nhìn Vân Thường, còn dám tiếng động tố cáo Lục Diệp bạo hành!



      Ngọn lửa trong lòng thiếu tá Lục càng cháy hừng hực, mặt sa sầm như mây đen bao phủ. Ham muốn chiếm hữu của vốn mạnh, hơn ba mươi năm mới gặp Vân Thường khiến động lòng, bình thường đều hận thể thu lại nhét vào túi áo, lý nào dung được người khác trắng trợn cướp đoạt và phá đám như thế!



      Phần tử bạo lực trong lòng cơ hồ hoạt động trong nháy mắt, có điều Lục Diệp cũng phải người lỗ mãng. mím môi, đột nhiên vươn tay sờ sờ bụng dưới Vân Thường “Nhóc con có phá em ?”



      Vân Thường ngẩn ra, kế đó lắc đầu “Rất ngoan.”



      “Vậy tốt.” Lục Diệp trầm giọng phụ họa, còn quên liếc xéo Chu Nhân Trạch cái, xem phản ứng của ta.



      “Em, em có thai rồi?!” Mặt Chu Nhân Trạch thoáng chốc trắng bệch, như gặp ma giữa ban ngày, chỉ vào bụng Vân Thường như mèo bị giẫm phải đuôi, kềm được hét lên.



      “Đúng thế!” Vân Thường gật đầu cách tự nhiên, nắm lấy bàn tay Lục Diệp đưa tới. biết Lục Diệp cố ý chuyện em bé, bé cưng mới tháng phá cái gì chứ? Song vẫn tiếp theo ý .



      Có thai rồi? Còn có thai nữa?! Chu Nhân Trạch sững sờ lùi lại bước, vai cũng rũ xuống, vô lực dựa vào tường, thêm gì nữa.



      “Về nhà!” Trong lĩnh vực đả kích tình địch, thiếu tá Lục học mà giỏi, hễ đánh là thắng thế mà vẫn kềm được cơn ghen.



      “Dạ.”



      uống ít, đương nhiên Vân Thường cho lái xe, bèn gọi tài xế trong nhà tới đón họ về.



      Từ lúc lên xe Lục Diệp bắt đầu im lặng, rầu rĩ biết nghĩ cái gì.



      “Lục Diệp, say rồi hả?” Vân Thường chủ động sán lại.



      Lục Diệp trầm mặc .



      “Say rồi?”



      Vẫn .



      Hình như giận rồi…



      Vân Thường xoa xoa thái dương, làm sao đây ta?



      Hay là dùng chiêu sát thủ?



      Vân Thường vin mặt qua, chu môi muốn hôn dè Lục Diệp nghiêng đầu tránh , kết quả hôn lên quai hàm .



      Xem ra giận rồi…



      “Miệng có mùi rượu, hun em.” Vân Thường nghĩ cách làm sao dỗ ông chồng làm mình làm mẩy nhà mình, bỗng nhiên thiếu tá Lục rầu rĩ lên tiếng.



      Hở? Vân Thường ngẩng đầu nhìn , lại bị ôm lấy, đầu vùi vào hõm cổ , cọ cọ như chú cún, mượn hơi rượu lộ ra chút yếu đuối hiếm thấy “Sao nhiều người thích em thế…”



      Đâu mà nhiều? phải chỉ Chu Nhân Trạch dây dưa lằng nhằng thôi sao? Vân Thường dở khóc dở cười, song vẫn sờ sờ cái đầu đinh của tỏ vẻ an ủi.



      Thấy Lục Diệp có phản ứng gì, nghĩ nghĩ, kề tai gọi “Ông xã…”



      Giọng vừa ấm vừa mềm, như gió mát lướt qua tai, nháy mắt xua chút ghen tị và cam trong lòng .



      Thiếu tá Lục đè đầu Vân Thường cho ngoẹo qua, hàm răng sắc bén cọ tới cọ lui cổ ra oai, lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.



      Tác giả có chuyện muốn :


      Thiếu tá Lục nhìn vào mắt Vân Thường, cực kỳ nghiêm túc : sau này cho phép em dây vào người đàn ông khác! được nhìn bọn họ! cho chuyện với họ!


      Vân Thường:…


      Thiếu tá Lục: em có nghe ?! Có nghe !!


      Vân Thường (gật đầu qua loa): dạ…


      Thiếu tá Lục (?w?): tốt ~ vậy chúng ta chơi em vỗ vỗ [13] ~


      [13] Đó là trò chơi dân gian của trẻ em Trung Quốc, vừa đập tay vào nhau vừa hát đồng dao:
      Cậu vỗ , tớ vỗ , con mèo ngồi máy bay
      Cậu vỗ hai, tớ vỗ hai, hai con mèo thắt bím tóc
      Cậu vỗ ba, tớ vỗ ba, ba con mèo trèo lên núi....
      truth205tart_trung thích bài này.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      46. Ngày Thứ Ba Mươi Hai


      Còn khoảng tuần là Lục Diệp phải về bộ đội. Mới sáng sớm, bên quân khu đột nhiên gọi tới, nhà mới bố trí xong rồi, hỏi còn có cầu đặc biệt gì .



      Bên quân khu sắp xếp cho người nhà quân nhân rất thỏa đáng. nguyên nhân là vì người bên này làm việc đáng tin cậy, nhưng quan trọng nhất là vì quân nhân kết hôn rất khó khăn, thành thử cấp khá khổ công sắp xếp cho lính của mình.



      Lục Diệp nghĩ mấy giây mới : “Cần cái giường lớn chút.”



      Ý của là Vân Thường có thai rồi, sợ giường bộ đội sắp xếp quá , hai người ngủ đè lên Vân Thường. Bây giờ bé cưng trong bụng còn nhưng vài tháng nữa, bụng Vân Thường to lên, nếu giường quá rất nguy hiểm.



      Nhưng mà câu này ra lại có nghĩa khác, người trưng cầu ý kiến bên này khựng lại mấy giây mới đáp lời.



      Ngắt điện thoại xong lập tức quay đầu hào hứng với người bên cạnh: “Cậu biết sao , thiếu tá Lục muốn tớ bố trí cái giường lớn nhé!”



      á? Mẹ! Thiếu tá Lục quá dữ rồi! Vậy mua cái lớn nhất!”



      “Chắc chắn luôn!”



      Hai người nhìn nhau, cười hề hề, trong mắt đầy ý sâu xa.



      Thành ra sau đó, khi Lục Diệp dẫn Vân Thường về bộ đội, được tẩy rửa bằng ánh mắt quỷ dị của rất nhiều người.



      Ví dụ lính phòng hậu cần, phòng kỹ thuật, thậm chí còn có lính đặc chủng mới tới nữa…



      Tất nhiên Vân Thường biết Lục Diệp làm cái gì, vui hớn hở chuẩn bị đồ đạc để tuần sau mang theo. có thói quen chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi , như vậy đến chừng đó mới bỏ sót do lộn xộn.



      Lục Diệp ở bên chỉ huy, lúc muốn Vân Thường mang cái này, lúc lại bảo đem cái kia.



      Vân Thường muốn mang hết, nhưng đồ đạc nhiều quá, xách nặng nên chỉ xem lời Lục Diệp như gió thoảng bên tai, cuối cùng cắt bớt đồ đạc của hai người chỉ còn cái vali cỡ vừa.



      Thiếu tá Lục nhìn Vân Thường thu dọn hành lý xong, im lặng đứng cạnh Vân Thường mấy giây, bỗng mở miệng: “ có sức.”



      Vân Thường: “?”



      Thiếu tá Lục: “Có thể xách, em cần lo cho .”



      Vân Thường vịn trán, cơ hồ chịu thua phương thức lý giải của người đàn ông này nhưng đối diện với đôi mắt thăm thẳm như biển khơi của Lục Diệp đành thỏa hiệp, lại mở vali ra, nhét mấy thứ bảo đem theo vào.



      tình Lục phu nhân muốn cho Lục Diệp dẫn Vân Thường , tính cơ mật trong bộ đội chỗ Lục Diệp đặc biệt cao, thậm chí vị trí cụ thể ở đâu bà cũng biết.



      Sống trong doanh trại chắc chắn bì được ở nhà, giờ Vân Thường lại có thai, theo ý bà, Vân Thường nên ở nhà mới phải!



      Sinh con xong rồi cũng được vậy!



      Nhưng hễ bà nhắc tới chuyện đó, Lục Diệp lập tức bày ra bộ dạng kiên quyết thỏa hiệp, gì cũng nhất định dắt Vân Thường theo!



      mấy lần, Lục phu nhân thấy khuyên được con mình cũng phải thôi.



      Chỉ tội cho Vân Thường, con bé mới khỏi mắt lại phải chịu khổ nữa rồi.



      Lục phu nhân sợ hai đứa đều ẩu tả, biết chăm sóc cháu nội bà, mệt bảo bối của bà.



      Vì thế mấy ngày nay bà kêu nhà bếp làm đủ kiểu đồ bổ cho Vân Thường ăn. Tư thế này, loáng thoáng có xu hướng muốn nhồi nhét hết chất dinh dưỡng nguyên năm vào người Vân Thường trong vài ngày.



      Vân Thường ngại từ chối ý tốt của Lục phu nhân, đành cắm mặt ăn, cuối cùng suýt nữa thẳng eo nổi, lên lầu cũng lên được, cùng Lục Diệp xuống lầu bộ.



      “Tiểu Ngạn!” Bà Lâm vừa mở cửa lập tức hoảng hồn trước cảnh người con đầy máu, thét lên tiếng dìu con vào nhà, đóng cửa lại.



      “Đừng, đừng kêu…” Lâm Ngạn dựa lưng vào sofa thở dốc, máu bụng dọc theo cơ thể gập nghiêng của ta.



      “Con, con ngay đây…”



      Gần đây Lâm Ngạn xui xẻo, do vụ địa bàn, cẩn thận chọc đến bang xã hội đen Thanh Long lớn nhất thành phố này, trước đó tuy ta chiếm được ít chỗ tốt nhưng cũng chỉ làm ăn cỏn con mà thôi!



      Nhưng lần này như trước, đám thuộc hạ bị thắng lợi nhặt u mê đầu óc, dám chủ động gây hấn Thanh Long!



      Quả thực là muốn chết! Đáng tiếc đợi Lâm Ngạn biết muộn, bang Thanh Long xách đao giết tới nơi!



      Mấy ngày nay, biết làm sao, ngoại ô đột nhiên bị đám đặc chủng chiếm đóng, ngay cả Thanh Long cũng thể kiêng dè đám người đó, thành thử dám dùng súng, chỉ có thể xách dao.



      Băng Lâm Ngạn căn bản đối chọi được với Thanh Long, vỏn vẹn tiếng đồng hồ là quân lính tan rã, bị người truy đuổi.



      Bụng ta bị đâm dao, song dám ngừng, đành liều mạng chạy trốn.



      Vất vả lắm mới trốn về tới nhà, sức lực người cạn kiệt, đứng cũng đứng dậy nổi.



      Có điều thể liên lụy mẹ ta, dù ta có bất mãn với mẹ mình cũng thể nhìn mẹ xúi quẩy theo!



      Mới rồi sở dĩ chạy về nhà hoàn toàn là vì bản năng, bây giờ ngồi xuống, đầu óc tỉnh táo đôi chút mới ý thức được hành vi của mình mang đến nguy hiểm cho mẹ.



      Nước mắt bà Lâm chảy như mưa “Con ra thế này rồi còn đâu! Mẹ gọi điện thoại! Đúng, mẹ lập tức gọi cấp cứu…”



      được!” Ánh mắt Lâm Ngạn chợt lạnh.



      thể đến bệnh viện!”



      Nếu bệnh viện, hôm nay ta hoàn toàn chạy đằng trời!



      Nghĩ đến đây, ta chống hai tay lên lưng sofa, miễn cưỡng đứng dậy loạng choạng ra ngoài, bất kể đến đâu cũng thể ở lại nhà!



      Bà Lâm hét lên, lập tức chụp lấy cánh tay Lâm Ngạn “Con định đâu? Con định thế này mà ra ngoài? Ở nhà! được đâu hết!”



      Người luôn nghe lời con, giờ phút này đột nhiên cứng rắn hẳn lên. Bà ta chỉ có đứa con cưng này, nếu con chết, sao bà ta sống cho nổi!



      Lúc này thân thể Lâm Ngạn cạn kiệt tột độ, bị mẹ túm như thế, lập tức loạng choạng, bỗng nhiên đổ nhào ra sau.



      Bà Lâm cả kinh, vội vàng vươn tay kéo Lâm Ngạn. Khổ nỗi Lâm Ngạn là chàng trai hơn hai mươi tuổi, sao bà Lâm kéo nổi.



      Đầu đập bốp xuống nền gạch cứng, bản thân ta mất máu quá nhiều mà choáng váng, lần này ngất luôn.



      Trước nay bà Lâm chỉ ở nhà nội trợ, đâu gặp phải chuyện thế này bao giờ, cả người run lẩy bẩy, tay chân cứng đờ. Nếu phải có ý chí chống đỡ, chừng cũng ngất theo Lâm Ngạn rồi.



      Con chịu bệnh viện, bà ta cũng dám tùy tiện đưa , đành vội vàng cầm ví tiền mua thuốc trị thương và băng gạc về.



      Bôi qua loa lên miệng vết thương cho Lâm Ngạn, quấn băng lại.



      Tuy máu ngừng chảy, bà Lâm vẫn dám rời khỏi Lâm Ngạn bước. Thời trẻ chồng chết, mình bà ta vất vả mới nuôi con lớn, sau khi lấy Vân Quang Phương, tuy có lúc bị ăn tát nhưng ít nhất cần phải lo chuyện ấm no.



      Tuy với nhiều người tính là cái gì nhưng bà ta thấy đủ rồi.



      ngờ cách đây lâu Vân Quang Phương lại bị tống vào tù! Bà Lâm cực kỳ căm hận Vân Thường!



      Từ trước bà ta thích Vân Thường, có lẽ là tính đố kỵ trời sanh của đàn bà, mỗi lần thấy gương mặt xinh xắn trắng trẻo của Vân Thường là bà ta lại nén được suy nghĩ ác độc, nếu lúc nào đó gương mặt này bị tàn phá hay quá!



      Thành ra sau khi Vân Thường mù, thậm chí bà ta còn ức hiếp Vân Thường thậm tệ hơn cả Vân Quang Phương!



      tại, vì Vân Thường mà Vân Quang Phương bị tống vào tù, bà Lâm càng ghi món nợ này lên đầu Vân Thường!



      sao cũng là ba mình, cho mình sinh mệnh, bán lần làm sao?



      Bà Lâm ngồi canh bên giường Lâm Ngạn, vừa ngáp vừa nghĩ.



      Đến rạng sáng, bà Lâm chịu hết nổi, gục đầu xuống mép giường ngủ mất. Chỉ là nằm sấp ngủ thoải mái, bà ta mới chợp mắt tí tỉnh vì đau.



      Mơ mơ màng màng đắp chăn cho Lâm Ngạn, ai ngờ cẩn thận đụng phải tay Lâm Ngạn nhất thời giật nảy, Lâm Ngạn sốt cao quá!



      Làm sao giờ? Sốt cao có thể chết người! Bà Lâm hoảng hốt chảy nước mắt ròng ròng. Lại dám đưa con bệnh viện, dù sao bà ta cũng biết Lâm Ngạn làm gì bên ngoài.



      Tiến thoái lưỡng nan, lỡ cẩn thận mạng con coi như xong!



      Đột nhiên bà Lâm đứng dậy lập cập móc điện thoại Lâm Ngạn ra, dò từng số điện thoại, lúc nhìn thấy cái tên mắt nhất thời sáng lên.



      Cắn răng, cuối cùng vẫn gọi !



      “Ai vậy?” Vân Thường trở mình, giọng mũi nằng nặng.



      Tối qua quên tắt máy, có điều cũng có mấy người tìm. Nửa đêm nửa hôm là ai gọi đây?



      ai cả.”



      Lục Diệp đứng dậy xuống giường, nhanh nhẹn mặc quần áo định ra ngoài.



      “Lục Diệp, rốt cuộc là ai?” Lúc này Vân Thường cũng hơi tỉnh táo, biết nhất định là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.



      Nhưng ai biết số điện thoại của chứ? Hơn nữa còn có thể làm Lục Diệp biến sắc nhanh như thế?



      Tay Lục Diệp vặn nắm cửa đờ ra “…”



      “Lục Diệp!”



      Lục Diệp thở dài, quay lại ngồi cạnh giường “Lâm Ngạn gặp chuyện rồi.”



      Đợi đến khi Lục Diệp vội vàng đưa được Lâm Ngạn đến bệnh viện là ba giờ sáng.



      Tình huống Lâm Ngạn lạc quan cho lắm, mất máu quá nhiều, lại xử trí tốt, người sốt cao trận là nửa cái mạng rồi.



      Bà Lâm ngồi ngoài hành lang gào khóc, làm bác sĩ và y tá trực đêm đua nhau ghé mắt.



      Lục Diệp cau mày quát khẽ “Đủ rồi!” biết còn tưởng bà ta vội về chịu tang kia đấy!



      “Liên quan…” Bà Lâm chưa xong bị Lục Diệp quét đôi mắt sắc lạnh, lập tức nuốt nửa câu còn lại vào bụng.



      Lục Diệp xoa thái đương đau nhức, xoay sang nhìn Vân Thường cúi đầu bên cạnh, cởi áo mình xuống khoác lên người .



      “Mặc vào, buổi tối lạnh.”



      Vân Thường thở dài, từ chối, liếc nhìn cửa phòng mổ cái, lòng như bị ngâm trong nước mơ, chua chát cơ hồ ứa nước.



      Tác giả có chuyện muốn :


      “Các cậu biết chưa, biết chưa? Trước khi về đây thiếu tá Lục muốn tớ mua cái giường lớn nhất!”


      “Wao wao! Thiếu tá Lục hào phóng!”


      phải! Tớ cậu hay…”


      “…”


      Vân Thường: Lục Diệp, sao họ cứ nhìn chúng ta?


      Lục Diệp (….): bọn họ cưới được vợ nên hâm mộ ghen tị ấy mà!
      hamaxink, truth205tart_trung thích bài này.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      47. Ngày Thứ Ba Mươi Ba


      Đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên Lục Diệp thể để Vân Thường đứng mãi ngoài hành lang bèn tìm người quen mượn phòng bệnh cao cấp.



      Bà Lâm cực kỳ căm phẫn khi họ canh chừng Lâm Ngạn, ánh mắt nhìn Vân Thường càng thêm thù hằn.



      Đúng là đồ hồ ly tinh! Sinh ra chuyên để dụ dỗ đàn ông! Lúc ở nhà dụ dỗ con bà ta, cho dù bị bán cũng lừa đàn ông xoay mòng mòng!



      Ánh mắt ác ý của bà Lâm, Lục Diệp và Vân Thường đều phát nhưng chẳng ai buồn để ý.



      Họ vừa nhận điện thoại lập tức chạy đến nhà Vân Quang Phương, lại đưa Lâm Ngạn đến bệnh viện, còn trả tiền viện phí cho ta, thế tình nghĩa lắm rồi, dựa vào đâu còn phải chịu đựng bà ta?



      Người đàn bà này tưởng mình là ai?



      Lục Diệp ôm Vân Thường vào phòng bệnh, vẫn là căn phòng nằm lúc trước, nhìn rất quen thuộc. Vân Thường trêu, dạo này họ tới nhiều nhất là bệnh viện.



      Giường bệnh rất rộng rãi song Lục Diệp vẫn ôm Vân Thường trong lòng, những ngày tháng bình thản thế này biết kéo dài được bao lâu.



      Chờ sau khi về bộ đội, nhất định nhiệm vụ nối nhau đến, có khả năng mấy tháng họ thấy mặt nhau được lần.



      biết đề nghị của mẹ là tốt nhất, để Vân Thường ở nhà, có mẹ chăm sóc, tuyệt đối nuôi trắng trẻo mập mạp. Nhưng muốn để ở nhà, dù biết Vân Thường theo khổ, cũng muốn mình.



      Đơn vị của họ tuy ở trong núi song điều kiện rất tốt, bởi vì đóng quân nơi đó gần như toàn bộ đều là tinh trong tinh , đương nhiên nhiệm vụ của họ cũng nguy hiểm hơn binh lính bình thường rất nhiều.



      Điều hòa, ti vi, máy tính… tất tật thiết bị giải trí có đủ, trừ việc thể tự do ra vào, ở đó gần như có thể cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất.



      Bằng Lục Diệp cũng khăng khăng đưa Vân Thường theo.



      Quân nhân bọn họ, bề ngoài oai hùng hiên ngang, phong cảnh vô hạn nhưng đằng sau rất khổ. Trong đội ít em vất vả mong ngóng mấy ngày nghỉ về nhà thăm vợ con, đến khi quay lại râu ria xồm xoàm, ủ rũ nhụt chí.



      cần hỏi cũng biết là ly hôn rồi, bởi vì vợ chịu nổi cảnh năm gặp ít cách xa nhiều. Cho dù là tình nhân thắm thiết trước khi kết hôn, sau khi cưới cũng chẳng được mấy cặp mỹ mãn.



      Ngoài mặt Lục Diệp có biểu gì nhưng thực tế trong lòng lại sợ hãi mơ hồ.



      Để Vân Thường ở nhà, cũng cân nhắc rất nhiều lần. Có điều chứng kiến hôn nhân thất bại nhiều quá, thế cho nên ấn tượng ban đầu làm nảy sinh ý nghĩ: nếu đưa Vân Thường theo, rời khỏi !



      “Vân Thường, trong bộ đội có thể…” Lục Diệp châm chước từ ngữ, muốn tìm từ hình dung thỏa đáng vừa có thể chuẩn bị tâm lý trước cho Vân Thường vừa hù dọa .



      “Có chút buồn tẻ.”



      Vân Thường gối đầu lên cánh tay rắn rỏi của , dựa vào khuỷu tay “Em biết, đừng lo.”



      Có chán mấy cũng sánh được với những ngày mất ánh sáng, trong bóng tối ngày cũng như đêm có tận cùng, chút hi vọng cũng nhìn thấy.



      Đâu phải chịu khổ được, huống hồ còn có Lục Diệp bên cạnh.



      Lục Diệp ừ tiếng, gì nữa. Đằng nào người cũng là của rồi, bất luận ra sao đều thể để chạy mất!



      Lâm Ngạn có gì đáng ngại, nhờ vào sức trẻ cường tráng vượt qua được cửa này, sáng hôm đó được chuyển vào phòng bệnh thường, chỉ chờ thuốc mê hết là tỉnh.



      Lâm Ngạn sao, Vân Thường và Lục Diệp tính ở lại bệnh viện thêm nữa. Lục Diệp là vì Lâm Ngạn lăm le vợ mình, đương nhiên có thiện cảm với ta, còn Vân Thường, là vì kiện trước kia thể quên được.



      Hai người bàn mà trùng ý, sau khi tìm bác sĩ hỏi tình hình xong, phòng bệnh nhìn Lâm Ngạn còn hôn mê xong liền chuẩn bị về nhà.



      Ai biết chưa ra khỏi cửa phòng bị bà Lâm chặn lại.



      “Mày được !” Bà ta chỉ vào Vân Thường hùng hổ “ mình tao xoay sở được, mày ở lại chăm sóc Lâm Ngạn!”



      năng hùng hồn như thế, quả thực xem Vân Thường như người hầu nhà bà ta vậy.



      Vân Thường chẳng có thiện cảm gì với bà mẹ kế này. Con người bà ta thô lỗ, hàng xóm chung quanh ai chung sống hài hòa được với bà ta, thường xuyên đứng ở cổng chống nạnh chửi bới cả phố, rành rành người đàn bà đanh đá.



      Đối với Lâm Ngạn, bà ta quả xem như bảo bối quý nhất, còn với Vân Thường, đúng là mẹ kế trong các mụ mẹ kế. Lúc Vân Thường thấy đường, bị bỏ đói, bị đánh là chuyện thường.



      Vân Thường phải Đức Mẹ, mọi chuyện đều ghi nhớ trong lòng. Bây giờ thấy bộ dạng vênh váo hống hách của bà Lâm, tức quá bật cười.



      “Đó là con bà, liên quan gì đến tôi, dựa vào đâu tôi phải ở lại.



      Lâm Ngạn tốt với , cũng nhớ, nếu hôm nay tới. Nếu chỉ dựa vào lòng tốt của ta dành cho , hôm nay rất có thể bận tâm bà Lâm, ở lại chăm sóc ta.



      Chỉ là có số việc, xảy ra rồi sao vãn hồi được. có thể móc tiền túi chữa bệnh cho Lâm Ngạn nhưng thể cho lại phần tình cảm trước đây.



      Tròng mắt bà Lâm lồi ra, ngoác miệng chửi bới “Mày là cái thứ vong ân phụ nghĩa! Mù lâu như vậy, nếu có chúng tao nuôi mày, biết mày chết từ cái đời nào rồi!”



      Bà ta quá khó nghe, đàn ông như Lục Diệp còn thấy chói tai.



      “Đủ rồi!” Lục Diệp quắc mắt, lạnh lùng quát.



      Bà Lâm bị quát run rẩy, nhưng vẫn cố chống “Tao cho mày biết, mày tưởng nó là cái thứ gì tốt à? Đồ đĩ thỏa! Lúc ở nhà dụ dỗ Tiểu Ngạn nhà tao được, bị ba nó đánh bò dậy nổi, tao…”



      “Mẹ, câm… câm miệng!”



      Lúc này, giường đột ngột vọng đến tiếng yếu ớt, bà Lâm im miệng, lập tức mừng rỡ quay đầu nhìn Lâm Ngạn, bộ dạng hung hãn vừa rồi nháy mắt biến mất.



      “Tiểu Ngạn, con thấy sao rồi? Vết thương còn đau ? Muốn ăn gì ?”



      Lâm Ngạn đếm xỉa đến bà ta, khó nhọc nghiêng đầu nhìn Vân Thường, lại nhìn Lục Diệp mặt mày sa sầm, hất hất đầu: “ đừng hiểu lầm, tôi và Vân Thường có gì cả.”



      Mắt Lục Diệp sâu thẳm như biển, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, môi mím chặt lên tiếng.



      Lâm Ngạn lại quay sang bà Lâm “Mẹ, mẹ ra ngoài .”



      “Nhưng…”



      “Nghe con!”



      Bà Lâm cam tâm ra, ngang qua Vân Thường còn quên trừng , đóng cửa phòng rầm rầm muốn điếc tai mấy người bên trong.



      “Là tôi khốn kiếp.” Giọng Lâm Ngạn yếu ớt vô cùng, cơ hồ dựa vào hơi treo trong lòng mới chống đỡ mà nhiều như vậy.



      “Là tôi ức hiếp Vân Thường, đừng trách ấy.”



      Lục Diệp hề biết chuyện giữa Vân Thường và Lâm Ngạn. Lần trước gặp Lâm Ngạn, cứ tưởng Lâm Ngạn thầm Vân Thường thôi, ngờ trong đó còn bao nhiêu chuyện như vậy!



      như thằng ngốc, hí ha hí hửng tưởng mình giấu diếm được bí mật động trời, đến cuối cùng, người bị bịt mắt lại chỉ có mình !



      Lúc này quả Lục Diệp hận thể xông lên bóp chết Lâm Ngạn!



      “Đừng nữa.” Mặt Vân Thường như tượng đá điêu khắc trong công viên, vừa lạnh vừa cứng.



      túm cánh tay Lục Diệp, bình tĩnh nhìn ?”



      Lục Diệp hận thiếu điều cắn nứt răng, kéo tay Vân Thường khỏi tay mình, từng chữ : “ !”



      “Vậy được, ở đây mình !” Vân Thường xong quay lưng bỏ .



      “Vân Thường!” Lục Diệp chưa phản ứng, Lâm Ngạn nằm giường hoảng rồi, cũng biết sức lực từ đâu ra, thình lình gào lên.



      Chân Vân Thường ngừng, tay nắm lấy tay vặn cửa.



      “Chị!” Lâm Ngạn vươn cổ, giọng khàn đặc, mắt giăng đầy tia máu che giấu được thống khổ “Chị! Em sai rồi, em là đồ khốn…”



      Giọng ta bỗng nghẹn ngào, mang theo chút yếu thế hiếm thấy “Em biết chị hận em, em… sau này em tìm chị nữa, chị… chị sống hạnh phúc…”



      Vân Thường hít sâu hơi, đẩy cửa bước ra.



      Hai tay Lục Diệp đút trong túi quần siết chặt, sắc mặt đen sì “ ràng cho tôi!”



      Sáng sớm tháng năm còn hơi se lạnh, gió thổi qua, lông tơ người liền dựng lên. Bệnh viện người tới người lui, vẻ mặt mỗi người bi thương nóng ruột.



      Vân Thường lướt qua những người này, nhắm hướng ngược lại mà , đầu óc càng lúc càng tỉnh táo, trước mắt càng lúc càng mơ hồ.



      Gần như chưa từng rơi lệ, mẹ mất rồi, người thương nhất thế giới này rồi, khóc cho ai coi.



      Chỉ là tại kềm được, nước mắt như tự có ý thức vậy, từng giọt từng giọt ra sức chảy ra ngoài, sưng lên khiến cả viền mắt đau nhói.



      Trong lòng chất chứa rất nhiều chuyện, nặng trĩu, có lúc đè ép khiến suýt đứng vững.



      Mãi đến khi gặp được Lục Diệp, dựa vào bờ vai nở nang của , mới cảm thấy lòng nhõm đôi chút.



      Những chuyện quá khứ đó rất kinh khủng, muốn nhớ lại lần nào nữa. cứ nghĩ rằng vĩnh viễn có ai nhắc lại nữa, song hôm nay bà Lâm lại trực tiếp đánh phủ đầu .



      Vẻ mặt Lục Diệp vừa rồi lạnh cỡ nào, quyết tuyệt cỡ nào. Thậm chí giờ cần tỉ mỉ nhớ lại cũng có thể miêu tả từng chi tiết mặt lúc ấy.



      Có phải cũng cảm thấy rất tệ hại ? Cảm thấy đáng đời? Thậm chí cho rằng quyến rũ Lâm Ngạn?



      Vân Thường vô lực dựa vào cột đá ngoài cổng bệnh viện, bỗng nhiên ôm mặt ngồi xổm xuống.



      người phụ nữ khóc nức nở trong bệnh viện quá bình thường, người đường vội vàng lướt qua, ai buồn nhìn thêm cái.



      Vân Thường lúc này, bỗng nhiên có cảm giác hình như mình lại quay trở lại thời điểm mất ánh sáng. ai giúp đỡ, mờ mịt, sợ hãi.



      “Khóc cái gì?” thanh quen thuộc vang lên bên tai, liền đó Vân Thường phát giác mình bị ôm vào lồng ngực rộng rãi.



      Nước mắt thu lại được, nhanh chóng ướt đẫm mảng áo sơ mi nơi ngực Lục Diệp.



      “Đừng khóc.” Lục Diệp lau nước mắt cho , ngón tay thô ráp xẹt qua mặt , nhột nhột, hơi nhói.



      “Là lỗi của , tức điên rồi.”



      trách chút nào, Vân Thường của kiên cường, dũng cảm như thế, kiêu ngạo vì còn kịp, có lý nào trách ?



      chỉ giận Lâm Ngạn, giận tất cả những kẻ làm hại ! Cũng giận mình, vì sao tìm được sớm hơn.



      Vân Thường khóc đỏ cả mũi “Tức, tức cái gì?”



      có gì,” Thiếu tá Lục bợ mặt , hôn lên đôi mắt sũng nước của , ngọt ngọt, xen lẫn chua xót.



      “Chúng ta về nhà.”



      Vân Thường mở to mắt nhìn , như xác nhận tâm tình lúc này “ , giận em sao?”



      Hết cách rồi, Lục Diệp than thở trong dạ.



      Thình lình bồng ngang Vân Thường lên, trong ánh mắt quái dị của người qua lại, tỉnh bơ ra ngoài bệnh viện “ nghe lời phải áp dụng thủ đoạn cực đoan!”



      Vân Thường túm cánh tay , thỉnh thoảng sụt sịt hai tiếng “, thả em xuống!”



      !” Thiếu tá Lục là người ương ngạnh, ôm rồi là thả.



      , giận?”



      chứng minh bây giờ?”



      Vân Thường lập tức mím môi , vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Lục Diệp, trái tim bất an rốt cuộc buông xuống.



      Lục Diệp mở cửa xe, nhún người đặt Vân Thường xuống ghế phụ, mình vòng qua, lên xe từ bên kia.



      Tức giận hả, có chút. Nhưng là bảo bối, thương còn kịp, sao nỡ thấy rơi nước mắt chứ.



      Tác giả có chuyện muốn :


      Thiếu tá Lục: Vân Thường, Vân Thường, em theo về bộ đội, bắn súng cho em xem~


      Vân Thường: em muốn xem…


      Thiếu tá Lục: vậy chạy phụ trọng cho em coi!


      Vân Thường: em muốn xem mà…


      Thiếu tá Lục (tan nát): thế em có theo về ?


      Vân Thường: theo


      Thiếu tá Lục(O(*≥▽≤)ツ): bà xã ~ hôn hôn ~
      hamaxinktart_trung thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      48. Ngày Thứ Ba Mươi Tư, Ba Mươi Lăm


      Bước vào tháng năm, khí trời dần dần ẩm ướt, thường thường ba ngày lại có cơn mưa , năm ngày trận mưa lớn.



      Đêm khuya phố, người lại nhiều song xe cộ vẫn tới lui như cũ, tiếng còi xe hơi ồn ào hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chửi rủa ác độc.



      Kế bên thùng rác trong ngõ sâu, tên ăn mày mặt mày tái xanh, cả người bẩn thỉu nhìn ra được màu sắc ban đầu, tóc tai cơ hồ rỉ mỡ điên cuồng bới rác.



      Lúc phát mẩu bánh mì cứng hiếm hoi, lập tức như nhặt được báu vật chụp lấy, ngấu nghiến nuốt xuống. Dường như sợ đồ ăn dễ kiếm này bỗng nhiên mọc cánh bay mất vậy.



      Bỗng nhiên xa xa vọng đến hồi còi báo động, từ xa lại gần, gã ăn mày cứng đờ, dùng tốc độ tuyệt đối phù hợp với thân hình gầy yếu chui thẳng vào trong đống rác.



      Đợi lát, đến khi nghe thấy tiếng còi kia nữa, lớp rác phủ phía mới sột soạt mấy tiếng, gã ăn mày bẩn thỉu từ trong đó chui ra.



      Bới rau thối và nước dính tóc ra, người nọ đột nhiên cười khùng khục, thè lưỡi liếm mấy thứ dơ bẩn tay, gương mặt lộ ra từ mớ tóc kia gầy giơ xương, xương gò má nhọn hoắt, nhìn cực kỳ quái dị.



      Nhưng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay, cái tên ăn mày này là kẻ trốn thoát khỏi tay đặc chủng, Kim Hưng!



      Mùi hôi thối tởm lởm xộc lên não, gã khom lưng ói dữ dội, bấy giờ mới tựa vào tưởng thở phì phò.



      Gã chạy trốn nhiều ngày nay, vết đạn bị đặc chủng truy kích bắn đùi mưng mủ thối rữa, mấy ngày nay lại cứ chui ra chui vô trong đống rác, vết thương thậm chí hóa giòi.



      Từng con từng con nuôi béo ngậy trắng múp, con nào con nấy mọng nước, cứ như ma cà rồng hút lấy chất dinh dưỡng người gã.



      Kim Hưng cũng mặc kệ chúng, chuyện đến bây giờ, hình như tất cả giác quan người đều tự động đóng kín, gã giống như cái xác sống, cảm giác được chút đau ngứa nào.



      Trừ ý niệm báo thù cho em càng lúc càng lớn ra, gã còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa!



      Lúc thực chịu nổi, gã ngồi xổm xuống, thò tay nhéo nhéo mấy con giòi lúc nhúc đùi. Giòi này vừa to vừa béo, dùng tay ấn cái, đùi liền xuất vết ấn lấp lánh.



      Cái cảm giác nắm quyền sinh sát loài khác trong tay, khoái chí khiến người ta phát nghiện.



      Báo thù! Nhất định phải báo thù! Kim Hưng siết nắm đấm, ánh mắt toát ra hung ác và quyết tuyệt.



      Gã khập khiễng ra khỏi ngõ, thò đầu ra nhìn chung quanh, bấy giờ mới cẩn thận từng bước về phía trước.



      “Sếp, phong tỏa vị trí rồi!” Lý Bác giành ghế dựa của đội trưởng hình thành phố, ngồi trong cục hút thuốc lá, thuộc cấp đẩy rầm cửa kích động báo cáo.



      Tiếng hét kia suýt làm bỏng miệng, hung hăng đá cho tên ngốc kia đá, Lý Bác dập điếu thuốc tay “!”



      Toán đặc chủng này đều là thanh niên trẻ tuổi, để tên buôn ma túy chạy thoát khỏi tay họ, đối với họ mà là sỉ nhục cực độ. Nghe tối nay sắp hành động, người nào người nấy đều lên tinh thần, có mấy người thậm chí để tay trần định , bị Lý Bác mắng cho trận mới ỉu xìu mặc đồ.



      “Toàn bộ tiền trong thẻ của tao cho mày hết.” Ngắn ngủn mấy ngày, người Kim Hưng thấy được cả xương sườn, nửa đêm đứng dựa vào tường nhìn khác gì bộ xương khô.



      Thế mà kẻ đối diện gã chẳng cảm thấy đáng sợ chỗ nào, ngược lại ánh mắt đầy tham lam.



      Kim, thẻ của có ba trăm ngàn chứ mấy, này… cũng quá ít ?” Gã nhếch môi, ngón cái và ngón trỏ ngừng chà xát, ý tứ ngầm quá .



      “Ha ha.” Kim Hưng cười khàn đặc “Vương Côn, mày đừng tham quá, tao chỉ còn tài khoản này bị cảnh sát canh chừng thôi, tiền trong tài khoản khác mày dám lấy, tao cho hết!”



      Vương Côn nuốt nước miếng, còn lưỡng lự “Nhưng ba trăm, đó là Lục Diệp…”



      “Tóm lại làm hay ?” Vết thương đùi đau nhức, người sắp chống nổi rồi, Kim Hưng muốn dằng dai tiếp với gã.



      Quê gã ở miền bắc, quen với Vương Côn từ lâu, chẳng qua về sau gã xuống miền nam buôn ma túy, mà Vương Côn gia nhập xã hội đen miền Bắc.



      Gã Vương Côn này, chẳng có tài năng gì, nhưng lại cực kỳ tự cao, vừa tham lam vừa ưa kiếm lợi vặt, bị người ta kích thích là lập tức tìm thấy tăm hơi đâu hết.



      Lần này nếu phải gã chống nổi nữa, gã cũng tìm tên này.



      Tròng mắt Vương Côn đảo lịa, đó là ba trăm ngàn, ba trăm ngàn trời rớt xuống! Chẳng qua là đánh thuốc mê thôi, có gì phải sợ!



      Thế là cắn răng đáp ứng “Được! Nể tình trước đây, tao giúp mày lần này!”



      Kim Hưng , chỉ nhìn Vương Côn, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.



      “Mẹ nó! Lại tới trễ rồi!” Lý Bác tức suýt bể phổi! Đặt mông ngồi phịch xuống đường, lại hút điếu thuốc.



      Cũng biết cái gã Kim Hưng này làm sao nữa, khả năng chống trinh sát cao khủng khiếp, toán lính đặc chủng được huấn luyện theo sát gót gã, ép sát từng bước mà bắt được!



      Mẹ nó đúng là bất thường, Lý Bác hung hăng rít hơi thuốc lá, bực bội chỉ muốn tìm cái gì đó trút ra cho .



      Mấy ngày trước Lục Diệp tới chuyến, tìm hiểu tình huống xong là . cứ tưởng Lục Diệp ở lại giúp họ tay, chỉ dẫn cho họ cũng được, ai dè cậu ta hỏi xong là luôn.



      Giữ cũng giữ được! Lý do là về nhà với vợ! Mẹ nó đàn ông kết hôn rồi đúng là chết tiệt! Lý Bác nhảy bật dậy, đập đập súng nơi thắt lưng “Tiếp tục đuổi!”



      tin, hai ngày nữa mà bắt được người tự động về bộ đội nộp súng!



      Sáng sớm Lục Diệp có thói quen ra ngoài chạy bộ. Nhà họ Lục ở trung tâm thành phố nhưng cũng phải ngoại thành, đó là khu nội thành tương đối yên tĩnh, đồng thời cũng quá vắng bẻ, lượng xe qua lại nhiều lắm.



      Mỗi ngày Lục Diệp đều chạy vòng quanh khu nhà mình vòng mới quay về tắm rửa ăn sáng.



      Sáng sớm nay, theo lệ thường mặc áo may ô, cổ vắt cái khăn lông ra ngoài chạy bộ, chạy đến nửa đường, bỗng nhiên từ bên cạnh có người xông ra.



      Bước chân loạng choạng, có vẻ mất hồn mất vía.



      Thân thể Lục Diệp phản ứng rất nhanh, lùi ra sau bước tránh người kia.



      Người đó kịp đề phòng đập đầu xuống đất, kêu la thảm thiết, nằm sấp đường hồi lâu dậy nổi.



      Lục Diệp nhìn nửa phút, rốt cuộc vẫn tới dìu người đó lên “ sao chứ?”



      Người kia ngẩng đầu, trán ứa máu xuống, nhanh chóng tèm lem đầy mặt, nhìn cực kỳ khủng khiếp.



      “Có cần bệnh viện ?”



      Người kia dường như có vẻ hoảng sợ khi Lục Diệp lại gần, vội vàng lùi ra sau, né tránh tay Lục Diệp “, cần… cám ơn.”



      rồi định xoạc chân chạy, ai ngờ mới được bước liền lảo đảo, nửa người ngã vào người Lục Diệp.



      Lục Diệp cau mày, tuy cảm thấy người này biến bản thân ra cái dạng này khó tin song vẫn tử tế hỏi lần nữa “ bệnh viện hử?”



      cần!” Người kia cúi đầu xô ra, vừa chùi máu mặt vừa chạy mất.



      Lục Diệp cũng bận tâm, đương muốn bệnh viện, người ngoài cuộc như cũng thể ép người ta. Liền tiếp tục chạy, còn hai phần ba lộ trình nữa là về đến nhà rồi.



      Hôm nay muốn tăng tốc chút, mấy ngày nay hôm nào Vân Thường cũng dậy sớm. Lúc về ngồi chờ ở bàn cơm rồi, thể để ngồi đói bụng.



      biết tại sao, Lục Diệp mới chạy lát liền thấy hơi choáng, hất hất đầu, trong lòng hơi nghi hoặc.



      Chẳng lẽ vì đột ngột tăng tốc? lý nào, sức chịu đựng của xưa nay rất tốt huống chi cường độ nhiêu đây thừa sức chịu, có gì đó ổn.



      Càng chạy tới tầm mắt càng mơ hồ, bước chân cũng càng nặng trịch. Lục Diệp dừng lại bên đường, dùng khăn lông lau mồ hôi mặt, muốn mình tỉnh táo lại chút.



      Nhưng có chút hiệu quả nào, đầu cũng bắt đầu choáng váng.



      Có vấn đề! Nhất định kẻ kia có vấn đề! Chuông cảnh báo trong lòng Lục Diệp reo vang! phải thủ đoạn cao tay gì, chỉ là thuốc mê xoàng xĩnh, lại khiến dễ dàng rơi vào bẫy.



      Lục Diệp mím môi, gắng gượng mở mắt nhìn chung quanh. Bây giờ mới khoảng sáu giờ, nơi này lại nằm sau công viên, căn bản có người!



      được, cứ thế này tuyệt đối được! Người kia đánh thuốc mê chắc chắn có mục đích! Lục Diệp chống lên thân cây miễn cưỡng để mình ngã xuống, bỗng nhiên quyết tâm, đụng đầu vào thân cây.



      Đau đớn lập tức áp chế những giác quan khác, Lục Diệp nhân cơ hội này tức tốc chạy ra đường lớn, mới chạy được nửa lại có xu hướng cầm cự nổi.



      Lúc muốn dùng đau đớn làm mình tỉnh táo lần nữa sau lưng bỗng truyền đến sức mạnh đẩy lảo đảo. Vất vả lắm Lục Diệp mới đứng vững được, gấp gáp thở dồn, quay đầu nhìn.



      “Là mày?” Cho dù kẻ kia tóc tai rối bù, quần áo rách rưới, chỉ nhìn là nhận ra ngay, gã buôn ma túy truy bắt mấy ngày trước!



      ngờ hả?” Kim Hưng cười lạnh tiếng, giọng khản đặc khó nghe như bánh xe ma sát với mặt đường, “ ngờ mày có ngày hôm nay hả!”



      Kim Hưng từng bước tới gần Lục Diệp, “Tao chờ ngày này lâu rồi, rốt cuộc có cơ hội!”



      cuối vừa ứt, gã bổ nhào về phía Lục Diệp, nhanh nhẹn tưởng chừng như hồi quang phản chiếu.



      Tuy Lục Diệp bị bỏ thuốc song suy cho cùng là lính đặc chủng qua huấn luyện, tuy thân thể nặng trĩu song vẫn né được, thậm chí chớp thời cơ tung cước đá Kim Hưng qua bên.



      Nhưng Kim Hưng như con nhặng ngửi được mùi thịt, như bóng với hình, lại thêm tác dụng thuốc càng lúc càng mạnh, nhất thời Lục Diệp làm gì được gã.



      Đánh nhau sợ nhất là cần mạng, tại Kim Hưng lại liều mạng. Thể lực Lục Diệp dần dần cầm cự hết nổi, sơ sẩy cái bị Kim Hưng túm tay cứng ngắc.



      Đầu óc càng lúc càng nặng trịch, thân thể và đầu đều trì trệ như bị khóa lại, mồ hôi Lục Diệp dọc theo má chảy xuống đất.



      Bên tai, tiếng cười đắc ý của Kim Hưng càng lúc càng gần. Lục Diệp cắn khớp hàm muốn để mình cầm cự thêm lát. Đột nhiên cánh tay đau nhói, mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn, Kim Hưng rút cái xy lanh rỗng quăng qua bên.



      phải mày bắt ma túy sao?” Cơ mặt gã vặn vẹo điên cuồng “Đây là methamphetamine mới nhất bá đạo nhất! Bản thân mày cũng nghiện, tao xem mày làm sao bắt ma túy nữa!”
      Jin292, truth205tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :