39 Manh Mối - tập 3: Kẻ đánh cắp Thanh Gươm - Peter Lerangis[Giả Tưởng]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 15

      ALISTAIR NGẠI VỀ CHUYỆN TUỔI TÁC. Nhưng lại ngại bị thua trí đứa cháu chỉ mới mười tuổi đầu.

      Vàng.

      Dĩ nhiên thằng bé đúng. Vàng chính là “nguyên tố cao nhất” trong thuật giả kim. Biểu tượng giả kim - “các nguyên tố kết hợp lại” - chính là chìa khóa mở cửa lối vào. còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là từ đầu óc của Hideyoshi. Là con trai của Thomas Cahill, ông ta cũng là học trò của thuật giả kim!

      Alistair thầm rủa mình. Đáng lẽ lão phải phát ra ngay từ đầu. có thể loại bỏ hết cái rắc rối này, cái nguy hiểm này. Tất cả mạo hiểm cần thiết đối với mạng sống của hai đứa cháu.

      Điều này nhất định phải xảy đến.

      Lão phải là người phát ra đầu mối mà lão biết.

      Lão cố mỉm cười. Với hai đứa trẻ Cahill, những thứ này đều mới mẻ. Chúng vẫn chưa dành ra cả đời mình để tìm kiếm như lão. Chúng nhảy múa cùng với hai đứa nhà Kabra, những điệu nhảy chúng gọi là hip hop, mà khi cố tham gia chỉ tổ khiến hông của lão nhức nhối thêm thôi.

      Alistair vẫn theo dõi cử động của thằng nhóc Kabra. ràng nhà Kabra cũng biết Đầu mối này. Nhà Lucian cũng tìm kiếm Đầu mối hệt như nhà Ekat. Có lẽ bọn chúng chỉ diễn giỏi hơn lão đó thôi.

      “Giỏi lắm!” Ian reo lên, tung Amy lên trung. “Ta biết liên minh giữa các chi đem lại kết quả mà!”

      Khi Ian hạ Amy xuống, con bé lại để mặt mình khẽ chạm vào mặt nó.

      Alistair thấy máu mình đông cứng lại. Trò thí quân với bọn Kabra quả có ích. Nếu có đồng xu của Ian, họ thể tìm thấy chiếc hang này.

      Nhưng đây phải là kiểu liên minh mà lão hình dung trong đầu.

      “Ta nghĩ - chúng ta nên rời khỏi đây ngay,” Alistair đề nghị. “Có lẽ chúng ta thảo luận với nhau về những gì làm tiếp theo trong bữa tối.”

      nhanh vậy đâu,” Ian . Giờ bước ra xa Amy, chăm chú nhìn chiếc gương. “Hãy chỉnh lại cho tôi nếu tôi có sai gì nha. Dường như mỗi khi tìm ra đầu mối, các người lại tìm thấy manh mối dẫn qua đầu mối kế tiếp.”

      “Đúng, nhóc châu Âu ạ,” Dan . “Nhưng đừng có cố mà ép não. Tui cá là đầu mối kế tiếp phải là bụi đá đâu.”

      Giờ đây Ian nhìn vào tấm gương. “Mọi người nghĩ các ký tự này có nghĩa là gì?”

      Alistair đến bên nó, rọi ánh sáng vào chiếc khung gương hình tam giác. Dọc theo hai cạnh là lo những biểu tượng.





      “Mù tịt với em,” Natalie .

      “Mấy bồ tèo ơi, đây biết chúng là gì đó!” Dan thốt lên. “Từ những chữ viết mà bọn này tìm thấy thanh gươm ở Venice. Nhớ chú Alistair, khi chúng ta nhìn vào những bức hình xăm đó? Con kể với bác là vẫn còn thiếu vài ký tự. Và chúng ở đây đây!”

      “Ta nghĩ chúng thuộc về ngôn ngữ nào cả,” Alistair , dò hết các ký tự này với 13 ngôn ngữ mà lão biết. “Có lẽ lại là thông điệp bí mật nào đó chăng?”

      Natalie bắt đầu chải tóc trước gương với chiếc lược có cán bằng vàng. “Gương kia ngự ở tường, thế gian ai giàu có nhất, thông minh nhất, được ngưỡng mộ nhất và...”

      “Đúng rồi đó, Natalie!” Dan .

      Natalie thẹn thùng. “Cám ơn, thỉnh thoảng đây cũng ngạc nhiên với chính mình...”

      phải! Ký tự qua tấm gương... chữ viết qua gương!” Dan nhanh chóng rút ra cây bút chì bấm và bìa cuốn Những phim hài kinh điển mọi thời đại. Xé tờ giấy trắng ở cuối ra, nó xoay ngang quyển sách để kê giấy viết và bắt đầu chép lại những ký tự khung gương xuống tờ giấy. Rồi nó giơ chúng ra trước gương.

      Vẫn vô nghĩa.

      Amy cốc vào đầu mình cái. “Những ký tự này đối xứng nhau,” Con bé . “Phần của mỗi chữ là phản chiếu qua gương của phần dưới. Có lẽ mỗi ký tự là nửa ký tự được phản chiếu. Do vậy nếu ta chỉ nhìn thấy nửa ký tự, ta biết nó là gì?”

      “Đó là thứ ngu ngốc, lạc quẻ nhất mà em từng nghe tới,” Dan bảo.

      Amy chộp lấy tờ giấy và bắt đầu bôi phần của từng ký tự.



      Chầm chậm, con bé bắt đầu viết lại từng chữ :





      “Ahstkael...” Amy . “Chẳng phải đây là chuỗi nhà hàng thức ăn dinh dưỡng ở Thụy Điển sao?”

      “Đầu mối kế tiếp của chúng ta ở Thụy Điển á?” Natalie háo hức. “Mình cần cái áo lông thú mới rồi đây.”

      Dan gõ gõ vào cằm. “Này mọi người, chúng là tiếng sao? Sao chúng ta lại cố tạo ra các chữ cái tiếng Nhật? Hay tiếng Hàn gì đó?”

      “Hideyoshi là con của Thomas Cahill,” Alistair . “Có thể lập luận là tiếng vẫn được sử dụng ở nhà. Hideyoshi chắc hẳn bị ảnh hưởng. Nhưng khi đó phương Đông vẫn chưa mở cửa buôn bán với phương Tây, từ ngữ dùng bằng tiếng trở thành mật mã ai giải nổi.”

      Dan lại hối hả viết. Nó sắp xếp các chữ cái cách điên cuồng, theo đủ mọi kết hợp khác nhau.





      “Hồ Tash! Có phải ?” Natalie reo lên.

      Dan gật đầu. “Hồ Tash...” Nó vừa thở vừa . “Nằm ở Kyrgyzstan...”

      “Đầu mối kế tiếp của chúng ta nằm ở tận Kyrgyzstan sao?” Natalie ngạc nhiên.

      “Xuất sắc,” Ian , kèm theo nụ cười. “Các người làm việc rất khá. Lần này, đây e rằng bọn ta có lợi thế rệt.”

      “Nhưng... nhưng mà...” Amy lắp bắp.

      Alistair nhìn thấy thất vọng nơi Amy. Con bé muốn tiếp tục duy trì liên minh này - như thế là thảm họa. “Ta thu xếp trở lại Seoul ngay tức khắc,” Lão nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi. “Ở đó, chúng ta ...”>

      “Ồ, ông được tiếp đón ở đây đâu,” Ian , chân bước về phía lối ra với con em theo sát đằng sau.

      Ở cửa hang, Natalie cười toe toét, hai tay thọc vào túi quần. “ ra, đây cũng chẳng mong được chào đón gì nữa trong, xem nào, chắc phải đến năm trăm năm nữa ấy chớ.”

      Khi con bé giơ tay phải ra, tay nó lăm le khẩu súng phi tiêu gây mê.

      Alistair loạng choạng định lao về phía hai đứa cháu và trai, nhưng Amy đẩy lão sang bên. “Natalie...?” Con bé lên tiếng.

      “Mấy người à, vậy hết vui rồi,” Dan . Nó cũng hướng về phía hai đứa nhà Kabra, nhưng Natalie chĩa súng vào ngay mặt nó.

      “Dan!” Amy thét lớn, lôi nó lại.

      Ian liếc nhìn Amy. Trong thoáng, con bé nghĩ vừa nhìn thấy cái gì đó lóe lên. nghi ngờ ư? cái gì đó cho thấy rằng tất cả mọi thứ diễn ra rốt cuộc cũng chỉ là trò đùa lớn, đầy mỉa mai? Rồi cái nhìn ấy cũng biến mất nhanh như khi nó xuất . Nó nhìn xuống và rút đồng xu hòn đá thông thái ra khỏi túi. “Ồ, tiện đây, cũng cám ơn em về thứ này.”

      “Làm sao gã có được nó?” Dan thốt lên, nhìn chằm chằm chị nó.

      “Ch-ị chị ...” Amy thể thành lời. “H-ắn...”

      “Của gia truyền,” Ian . Gã trai băng ra ngoài lối vào, cho đồng xu vào miệng Chuột hói đầu. “Đừng lo. Khi đây chiến thắng cuộc tranh tài của dòng họ Cahill, khi có được quyền lực về tay mình cách danh chính ngôn thuận, có lẽ đây quay trở lại thăm các người. Nếu các người vẫn còn đón nhận. Lúc này , các bạn ạ, đây đề nghị các bạn hãy coi chừng hết pin. Và cả ôx

      Hang rung lên. Chầm chậm, cánh cửa khép chặt.

      Thứ cuối cùng Alistair nhìn thấy trước khi cánh cửa đóng sầm lại chính là họng khẩu súng phi tiêu của Natalie dần dần mất hút.







      CHƯƠNG 16

      Đồ ngốc

      Đồ ngu

      Đồ đần.

      Amy nhìn ra phía cửa, nơi Ian Kabra đứng, giờ còn ánh sáng nữa.

      Tất cả chỉ là trò đùa lớn. ta ôm lấy Amy, lại còn quay tít con bé bằng chính bàn tay mình.

      Sao chuyện lại có thể xảy ra như thế chứ? Làm sao mà người ta có thể làm điều đó?

      Những giọt nước mắt làm thành từng dòng chảy xuống hai bên má Amy và rơi xuống đất, khẽ phát ra thanh như tiếng đập cánh của loài bướm đêm.

      Sau lưng Amy, Alistair và Dan mải bàn về cách này cách khác để thoát ra, bỏ mặc con bé ở đó. Làm sao để mọi người bị chết rục ở đây.

      quá muộn, Amy nghĩ. Nó biết cảm giác đó ra sao rồi.

      Chầm chậm, giọng của họ vào tâm trí Amy.

      “Ta phải kiếm lối ra khác,” Alistair . “Amy, con và Dan hãy tìm thử chỗ vách đá yếu. Nếu có dơi sống ở đây, phải có nguồn khí xung quanh, kiểu lỗ nào đó

      Amy gật đầu đờ đẫn.

      Khi bước chân của Alistair xa dần, Dan ngồi xuống cạnh con bé. “Nè, em cũng muốn xiết cổ thằng cha đó.”

      “Là lỗi của chị,” Nó tức tưởi. “Ch-chị tin . sập ngay vào bẫy của ...”

      Dan đỡ chị nó đứng lên và rọi đèn ra xung quanh, kiểm tra từng centimet vuông vách đá. Nơi này tối đen như mực, và chỉ sau có vài phút, Amy bắt đầu thấy khó thở.

      Giọng Alistair từ đằng xa vọng lại chỗ cả hai đứng. “ có lối thoát khác. Ta vừa xem hết chữ W này. Nó dài hơn ta tưởng nhiều. Chúng ta hoàn toàn bị bịt kín trong này.”

      hầm mộ, Amy nhủ. chôn sống chúng ta.

      Con bé thấy bàn tay đặt lên vai mình. “Ta rất tiếc, cháu cưng,” Alistair giọng dịu dàng. “Nếu ta biết con mến chàng ta làm cái gì đó rồi. Ý nghĩ đó chỉ vụt qua đầu, và lẽ ra nên như thế.”

      Amy thở dài. “Làm sao mà con lại để ta lừa mình chứ? Làm sao con biết ai đó lại cảm thấy gì...”

      Từ ngữ lại kẹt ngay phía trong cái miệng khô đắng của con bé.

      “Ta biết có ra cũng cứu vãn được gì hơn,” Alistair an ủi, “Nhưng con phải tin ta khi ta quá biết cảm giác bị phản bội nó ra làm sao.”

      Amy ngẩng nhìn khuôn mặt lờ mờ của Alistair. “ ư?”

      Trông Alistair như thể sắp sửa điều gì đó, nhưng rồi lão đổi ý. “Hãy chỉ nghĩ như thế này, Amy ạ: Cha mẹ con thương các con. Đó là thực tế, ngay cả khi các con ở quanh họ. Con phải nghĩ về họ, và họ đến cùng với các con.

      “Ông - quen cha mẹ tụi con sao?” Amy hỏi.

      “OÁI! Gớm quá!” Dan hét lên từ góc nào đó của chiếc hang. “Em nghĩ mình vừa giẫm lên con dơi! Hai người có thể chuyện sau được - nếu còn có sau này? Nếu chúng ta chết hết và trở thành bữa dạ yến cho lũ dơi?”

      Alistair chạy , bỏ lại Amy với hàng đống những câu hỏi.

      “Dan, con bao giờ được bỏ cuộc,” Alistair giọng khích lệ. “ vấn đề cũng chỉ là giải pháp chờ đợi được tìm ra thôi. Chúng ta tìm được đường ra khỏi đây - và ta dự đoán chúng ta đánh bại bọn Kabra ở hồ Tash...”

      “Ông à, chúng ta tới hồ Tash hồ tiếc gì đâu,” Dan . “Là con bịa ra đó.”

      Giờ Alistair nhìn nó chằm chằm. “Nhưng - trò đảo chữ...” Amy .

      Dan thở dài, rọi đèn vào tờ giấy mà nó phục hồi các từ ngữ đó. “Em thấy câu trả lời ngay tức khắc, nhưng em tin bọn chúng. Em chỉ ném đại ra cái gì đó để kiểm tra. Câu trả lời ra, là thứ ngu si...”

      Nó bắt đầu viết ra từ khác tờ giấy, nhưng Amy lại nhìn xuyên qua nó, vào ánh phản chiếu của chiếc đèn trong gương.

      “Khoan !” Con bé bật ra. “Chiếc gương - có ai nghe đến chiếc gương tam giác chưa?”

      “À, là nhà thiết kế gương hình tam giác sao?” Dan hỏi.

      “Hay nhà giả kim,” Amy . “Suy nghĩ nào Dan. Giả kim tất cả cũng chỉ là những biểu tượng. Hành tinh, nguyên tố, mọi thứ đều có hình dáng tức cười của riêng nó!”

      “Vậy tam giác là gì

      Amy cố gắng hình dung bức ảnh trang giấy. “ khí? Vàng?”

      “Khoan ... khoan ... em thấy rồi...” Dan . “Nước! Phải rồi. Khoan. . Nếu mũi tên chỉ xuống, đó là nước... nhưng mũi tên chỉ lên, đó là lửa!”

      Giờ Dan vung cây đèn trở về phía tấm gương, giơ nó cao quá đầu mình.

      Ngay tấm gương, ngoài tầm với của nó, Amy phát thấy nhiều vật thể nhơm nhớp, có hình sợi. Dạ dày nó lộn lạo. Chúng trông như đuôi chuột cống. “Chúng có... còn sống ?”

      Thình lình, Dan nhìn xuống mặt đất. Nó cúi người xuống, dùng ngón tay đập đập lên vật. “Than,” Nó . “Nó phải rò ra từ đâu đó kia.”

      Alistair ngẩng lên. “ đó có gì?”

      Cố kiềm chế cơn buồn nôn, Amy buộc mình nhìn theo chỗ lão nhìn. may, những chiếc đuôi treo kia hóa ra lại dài hơn nhiều so với thứ con bé nghĩ. Tất cả dường như chỉ là những sợi dây, dẫn vào khe nứt lớn trong đá.

      Và con bé bắt đầu để ý đến mùi rất đặc trưng. “Ôi trời...” Con bé lên tiếng. “Mọi người ngửi thấy gì lúc này?”

      “Phân dơi,” Dan .

      “Trứng thối,” Alistair trả lời.

      “Và mùi trứng thối đó,” Amy tiếp, “Được gây ra bởi...”

      “Bởi gà hả?” Dan đoán.

      “Sulphur[1]!”

      [1] Lưu huỳnh.

      Dan mỉm cười. “Ồ, phải rồi - em học hồi năm ngoái trong phòng thí nghiệm! Em cho ống nghiệm này vào hộp đồ ăn trưa của Mandy Ripkin. Và khi đó, với chiếc nắp lỏng lẻo? Thế là khi mở nó ra...”

      “Than đá... lưu huỳnh,” Amy cố nặn từ óc mình ra những thứ học được trong môn khoa học ở lớp. “Khi chúng kết hợp với nhau và với thành phần gì nữa khác để tạo thành... tạo thành gì nhỉ...?”

      “Món barbecue thum thủm chăng?” Dan đoán.

      Amy bất giác nhớ ra. “ phải, đồ bã đậu ạ!,” Con bé đáp, ngước nhìn khoảng có những sợi dây đầu. “Là thuốc súng.”

      “Ừ, vậy là chị nghĩ có thuốc súng ở kia ư?” Dan .

      “Thuốc súng chỉ tồn tại từ thế kỷ 16,” Alistair . “Nó được người Trung Quốc phát minh ra từ nhiều năm trước đó và phổ biến khắp phương Đông.”

      “Dan, chị nghĩ mấy sợi dây kia phải có mục đích gì đó,” Amy . “Chúng là kíp nổ!”

      “Tuyệt vời, con của ta - con đúng là thiên tài!” Alistair . “Vậy tấm gương có hai chức năng. Nó chỉ lên phía chỉ hướng cho chúng ta quan sát, và cũng là biểu tượng của lửa. Đích thị là Hideyoshi - luôn là chiến binh lắm mưu mô, chính ông tạo lối thoát riêng cho nơi náu này, trong tình huống xảy ra phá hoại.”

      “Dan, em vẫn còn giữ mấy que diêm trong khách sạn Cám Ơn Quý Khách chứ?” Amy hỏi.

      “Đồ ngốc, chúng ta thể cho nổ cả khu này lên được!” Dan . “Chúng ta có thể mất mạng đó.”

      “Thuốc súng phải là thuốc nổ,” Alistair giải thích. “Để ta nhắc hai con, xung quanh đây có rất nhiều đá phiến.”

      “Ông giải thích ý của ông ,” Dan bảo.

      “Đá phiến granite cực kỳ dày,” Alistair tiếp tục. “Cho nổ xuyên qua đá ở thời nay cũng còn đòi hỏi sức công phá lớn hơn nhiều sức công phá của thuốc súng. Bất cứ cú nổ nào cũng chỉ có thể mở tung ra khu vực như ta mong muốn. Thực tế là, rất có thể cú nổ đủ mạnh. Ta có thể an toàn hơn với đá phiến.”

      Alistair lúc nào cũng tỏ ra vững tâm, nhưng Amy vẫn cảm nhận được run rẩy trong giọng của lão. Con bé liếc sang em mình. Bóng ngọn đèn khuôn mặt nó khiến cậu nhóc trông giống như ông già. Nhưng thậm chí trong ánh sáng mờ mờ làm cho khuôn mặt bị méo mó , con bé cũng đọc được ý nghĩ của nó.

      Chị có tin ông ta ? Khuôn mặt như muốn .

      Chị cũng chắc lắm, Amy nghĩ thầm.

      Em cũng vậy. Như vậy tất cả chúng ta bị đè dưới hàng tấn đá granite ngay tức khắc đó. Nó nghĩ ngợi.

      Hay là...?

      Dan nhìn nơi khác.

      Hay là chết dần chết mòn, đau đớn vì đói khát, là những cái mà nó muốn Amy chứng kiến. Nhưng con bé cảm nhận được.

      lựa chọn, với con bé, là quá .

      “Em nghĩ đó là cơ may duy nhất để chúng ta ra khỏi đây và làm điều xấu xa với Ian Kabra,” Dan .

      Amy mỉm cười, nuốt vào trong vết đâm của sợ hãi vừa xuyên qua nó. “Hãy làm ,” Con bé với Dan.

      Dan quay sang Alistair. “Ông cao hơn,” Nó đưa que diêm cho Alistair.

      Lão quẹt que rồi giơ lên. Ngọn lửa liếm vào đầu sợi dây, lóe sáng trong chốc lát rồi tắt ngúm.

      “Kíp nổ quá cũ rồi,” Alistair ném que diêm tàn xuống đất.

      Lão mở hộp diêm và nhận ra bên trong còn có ba que. “Những que còn lại đâu hết rồi?”

      “Dạ...” Dan đáp vẻ ngập ngừng bối rối.

      Amy cau mặt, nhớ lại tất cả chỗ diêm mà thằng bé phung ph khi ở quảng trường bên ngoài khách sạn tại Tokyo.

      Alistair hít hơi sâu. “Được rồi. Hãy cầu nguyện .”

      Lão châm tiếp que thứ hai. Nó cũng chỉ hết vòng dây ngắn ngủi.

      Phịtttttttt!

      “Ái chà!” Dan reo lên mừng rỡ, khi Alistair châm tiếp sợi, rồi sợi nữa. Những ngọn lửa bắn thẳng vào trong đá.

      nào!” Alistair hét lớn, nắm chặt tay Dan và Amy.

      Họ chạy trở vào trong vòm hang, thu người lại ở góc cuối cùng của chữ W.

      Bùm!

      Bùm! BBBBÙMMMMMMM!

      KRẮCKKKKKKKK!

      cơn mưa đá bay xuống hang động, va vào những món đồ bằng vàng, đập vỡ nát những chiếc rương đựng báu vật. Chiếc gương lung lay, cuối cùng đổ ập xuống và vỡ tan nền đất.

      Phía họ, ánh sáng len lỏi rọi qua cái lỗ gần đỉnh của bức tường đá.

      “Chúng ta thành công rồi!” Dan reo vang.

      Cả ba chạy đến nơi, trèo qua đống đất đá và gương vỡ.

      KRẮCKKKKKKKK!

      Đá từ phía tiếp tục rơi xuống. Amy và Alistair lấy tay che đầu, cuống cuồng chạy dạt ra.

      “Tảng đá nứt ra!” Dan kêu to, kéo theo hộp gỗ ngay dưới cái lỗ. “Nhanh lên nào!”

      Alistair trèo lên chiếc hộp, nhoài người túm lấy Amy và nâng con bé qua đầu mình. Lão mạnh đến kinh ng

      Amy vươn hai tay lên phía , nhưng đầu ngón tay lại với tới.

      ... hai... ba... a-lê-hấp!” Alistair đẩy con bé lên cao.

      Đây rồi. “Được rồi!” Amy la lên.

      Những ngón tay Amy bám vào mảng đá vừa bị vỡ. Khi con bé vươn người lên cao, Alistair dùng lòng bàn tay đỡ đế giày của Amy và đẩy lên .

      “Hây!” Con bé hổn hển hít vào lồng ngực bầu khí trong lành có ôxy. Ngón tay Amy túm lấy rễ cây bám chặt vào đá. Con bé chèn khuỷu tay vào hốc đá và kéo cả người lên.

      Thấy mặt trời rồi. cảm thấy được hương thơm của cỏ cây, của đất trời rồi.

      Khi giữ mình an toàn mặt đất, con bé thò tay xuống dưới. “Nắm lấy nào!”

      “Hây... Hô!” Alistair thở hổn hển ở phía dưới.

      Amy siết chặt ngón tay mình quanh cổ tay Dan và kéo lên. Dan nặng , con bé chỉ lôi được đầu nó lên - nhưng thế cũng đủ. Dan buông tay ra và đẩy người qua cái lỗ.

      nhanh chóng, Amy lại nhoài người ra và gọi với xuống qua chiếc lỗ, “Chú Alistair! Chú có thể chất thêm hộp lên được ? Chú cần phải kê cái gì đó để có thể đứng cao hơn nữa!”

      “Ta cố đây!” Lão đáp lại.

      RẦMMMMMMMMMMMM!

      Toàn bộ khối đá rung chuyển. mảng đá ngay bên tay trái của Amy đổ sụp xuống phía dưới. Cơn địa chấn dường như lan , theo sau là đường nứt đá.

      “Chú Alistair!” Dan thét lớn qua miệng lỗ. “Chú sao chứ?”

      Dan kê tai vào lỗ. Amy còn nghe thấy Alistair cố cái gì đó, nhưng tiếng rung quánhấn chìm mọi thanh khác.

      Thò người qua chiếc lỗ, Dan la lên. “Cứ bám lấy này! Nhảy lên nào!”

      Giờ cả Dan và Amy đều thét gọi tên lão. Nhưng cái lỗ, chỉ rộng có hơn nửa thước, bắt đầu nứt toác. Toàn bộ khối đá dưới chân cả hai vỡ ra. Chúng bị hất văng về phía trước, xuống bên rìa của tảng đá và cuối cùng lộn nhào xuống nền đất.

      Khi toàn bộ chỗ chữ W nổ tung vào bên trong, từ trái sang phải như làn sóng, Amy và Dan nhảy ra xa, quỳ gối xuống và dùng tay che chắn đầu mình.

      đám mây bụi đá khổng lồ bốc lên cao, đen kịt cả bầu trời. Amy và Dan nhìn trân trân, thẫn thờ vào đống đá lởm chởm còn sót lại.

      Cuối cùng, Amy thấy từ ngữ thoát ra khỏi miệng nó như thể bằng chính ý chí của chúng. “Ông ấy gì với em?”

      “Ông là,” Dan thầm, “Nó phải là đá phiến.”





      CHƯƠNG 17

      KHI AMY CHẠY RA ĐẰNG SAU CÁI CÂY, Dan biết chị nó ói. Và điều đó cũng làm cho nó thấy tởm tiếc gì vì nó cũng hành động tương tự.

      Alistair chết - chỉ cách chúng chút xíu. Ngay phía dưới kia. Lão cho chúng niềm tin, tiền bạc, lời khuyên, động viên, an ủi. Và cuối cùng là mạng sống của lão.

      Dường như chuyện này là thực. Đáng lẽ giờ đây lão ở đằng sau bụi cây, phủi bụi bẩn, chầm chậm tiến đến bên chúng, chiếc quần leo núi vẫn còn đường ly thẳng thớm. Chà, quả là cuộc phiêu lưu.

      Nhưng tất cả những gì Dan nhìn thấy chỉ là cát bụi. Cát bụi, khách du lịch, hàng đống đá v đèn xi nhan của xe cảnh sát.

      Và cái cảm giác ở ngay tận đáy dạ dày mà nó từng trải qua trước đây. Rằng cả cuộc đời mình chỉ toàn là mất mát. Rằng nó thề chẳng bao giờ gần gũi với những người lớn nữa, chỉ vì để mất họ quả quá đau lòng.

      ... Bây giờ lại xảy ra lần nữa.

      Nó mù mờ nhận thấy chị nó cũng quàng tay quanh nó. viên cảnh sát chuyện bằng tiếng giọng hơi nặng, nhưng Dan thể nào hiểu được ý nghĩa những gì ông .

      “Tên ông ta là...” Amy . “Từng là... Alistair Oh.”

      “Tuổi?” Viên cảnh sát hỏi tiếp.

      Chữ “sáu mươi tư” buột ra từ miệng Dan. Nó biết làm thế nào mình biết điều đó, nhưng nó nhận ra Alistair chẳng bao giờ qua được tuổi sáu mươi lăm nữa. Rằng ngày nào đó, nó - Dan, lớn tuổi hơn là Alistair.

      “Quần áo của ông ta?” Viên cảnh sát gặng hỏi, nghe như câu hỏi ngu cực độ trong mọi tình huống.

      “Áo jacket lụa... áo sơ mi rất đẹp,” Dan . “Ừm, lúc nào ông cũng mang đôi găng tay trắng nữa. Và cái mũ tròn...”

      “Quả d...” Amy . Môi nó run run. “D...”

      “Quả dưa,” Dan .

      Viên cảnh sát ghi chép lại, nhưng Dan biết gã ta cũng chẳng xem đây là tình huống cứu hộ. Chẳng ai có thể sống nổi trong vụ sập đá đó.

      Và khi gã khỏi, lẩm nhẩm vài từ cảm thông, Amy nhìn vào đống đổ nát. “Dan...?” Con bé . “Nhìn kìa...”

      Bên phải, đoàn tùy tùng vừa xuất . Họ trông giống những người leo núi hay khách tan khác. Hầu hết đều mặc vest xanh hải quân với kính râm đen và giày đen, tai dán chặt bộ tai nghe nối vào mớ dây nhợ lỉnh kỉnh.

      Ngay chính giữa là người đàn ông lớn tuổi, gầy gò với chiếc áo choàng khoác qua hai vai, cà vạt lụa thắt bên dưới chiếc áo sơ mi trông có vẻ đắt tiền, mũ phớt sẫm đội hơi lệch sang bên đầu. Ông ta di chuyển từng bước hoạt bát, tay chống cây gậy nạm ngọc.

      “Chính là gã đó...” Dan . “Gã mà chúng ta thấy ở Tokyo, bên ngoài tàu điện ngầm.”

      “Gã ta làm gì ở đây chứ?” Amy thắc mắc.

      Mắt Dan mở to khi chứng kiến hình bóng người phía sau người đàn ông lớn tuổi - người mà Dan và Amy thậm chí còn quen thuộc hơn. Gã xuất ở đám cháy nuốt trọn trang viên của bà Grace. Ở Paris và Salzburg. Gã chưa hề lấy lời, nhưng theo cách nào đó gã vẫn luôn diện.

      Amy cần Dan phải chỉ. Con bé cũng nhìn ra gã ta. “Người áo đen...” Amy lẩm nhẩm, co người lại.

      Cúi rạp người xuống đất, con bé cùng Dan nhanh chóng lẩn vào sau bụi rậm.

      “Em nghe thấy lão già kia gì với gã ?” Amy hỏi.

      Dan đứng lên. Nó đội mũ trùm đầu lên và mon men lại gần, bảo đảm mình trà trộn an toàn giữa đám đông những kẻ hiếu kỳ mỗi lúc đông hơn. Bọn họ cũng tản ra bớt, nhưng khi nó đến gần người đàn ông lớn tuổi, Dan có thể thấy ông ta gật chào viên cảnh sát vừa chuyện với cả hai.

      Nhưng người áo đen xem ra lại chẳng hứng thú gì đến việc trò chuyện. Ông ta bước chầm chậm về phía tảng đá vừa bị sụp, xoay lưng về phía Dan.

      Giờ người đàn ông lớn tuổi trò chuyện với viên cảnh sát. Dan có thể nghe bập bõm được những gì họ với nhau, nhưng lại toàn bằng tiếng Hàn. Họ gì nhiều, người đàn ông tỏ ra tức tối và mất bình tĩnh. Cuối cùng, sau vài lần cúi chào, viên cảnh sát rời .

      Bằng cử chỉ ràng dành cho đám tùy tùng, ra hiệu cho bọn họ phải giữ nguyên vị trí, người đàn ông bắt đầu bước mình về phía kẻ áo đen bí .

      Hai người họ đứng lặng im, nhìn đống đá đổ nát. Dan xoay lại nhìn Amy, con bé vẫn còn vẻ sợ hãi khuôn mặt, ra hiệu cho Dan quay trở lại.

      Nhưng cánh đàn ông quay trở ngược lại, và nó tiến đến gần hơn.

      Khi người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, từ ngữ của ông ta nghe rất . Và bằng tiếng . “Cháu trai của tôi ở đây,” Ông ta .

      Người áo đen quay đầu, hơi hé miệng biểu lộ dấu hiệu của phản ứng - đó là gì nhỉ? Cảm thông? Chiến thắng? khó lòng nhận biết được.

      Dường như cả hai cãi nhau về điều gì đó, nhưng Dan lại nghe ra chữ nào.

      Rồi người đàn ông lớn tuổi ngoảnh , bước nhanh trở lại với đoàn tùy tùng. Ông gật đầu với ai cụ thể, nhưng toàn bộ nhất loạt theo. Cả đoàn bước , hướng trở ra cổng công viên quốc gia.

      Dan trở lại chỗ Amy, nó có thể thấy người áo đen đến gần đống đổ nát. Khi bước qua đám đá vỡ vụn, ông ta dừng lại và khom người nhìn xuống. Dường như ông ta tìm thấy cái gì đó - có lẽ là di vật mà Hideyoshi để lại, Dan cho là vậy. Chẳng bao lâu nữa, khi đá được dọn quang, mọi người biết đến kho báu. xảy ra cướp bóc, có thể lắm chứ, lẫn tranh chấp xem của cải thuộc về ai. Tất cả những thứ thông thường ta vẫn bắt gặp trong các bản tin mỗi khi có dính dáng đến số tiền lớn.

      Nhưng giờ cả nơi này trông giống như đống đá khổng lồ. Và thứ mà người áo đen kéo lên từ đống đổ nát đó lại chẳng hề thuộc về Hideyoshi.

      Khi Dan nhìn thấy vật đó, tiếng khóc bật ra ngay khỏi cổ họng nó.

      Đó là chiếc mũ quả dưa, rách rưới và biến d

      ***

      “Trời đất quỷ thần ơi, hai đứa, chị cứ ngỡ hai đứa chết rồi!” Nellie la lên. “Chị nghe hết mọi chuyện. Hai đứa nhìn khủng khiếp!”

      Nellie chạy đến bên Amy và Dan, tay ôm theo con Saladin, khi cả hai vào bãi đậu xe công viên quốc gia Pukhansan. và ông Chung được cảnh sát phỏng vấn.

      Trái tim Amy dấy lên niềm thương cảm đối với ông Chung. Trông ông ổn chút nào.

      Nellie dành cho Dan và Amy cái ôm nồng thắm, ôm chặt lấy con Saladin vừa mới khịt tiếp tiếng phàn nàn.

      Amy thẫn thờ lướt ngón tay mình bộ lông bạc của con Saladin. “Tụi em thoát. Chuyện dài lắm, còn Alistair ...”

      Giọng con bé lạc . Đằng sau nó, Dan cũng lau nước mắt.

      “Ừ, chị nghe rồi,” Nellie đáp. đặt bàn tay đầy cảm thông lên vai Dan. “Coi nào, hai đứa, hãy quay về thôi.”

      chuyến xe về lại nhà Alistair, Amy kể cho Nellie nghe chuyện xảy ra, cả chi tiết chiếc mũ quả dưa. Nellie gật đầu, lắng nghe, và rồi tất cả trở nên im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Dan cố nặn ra điều gì đó để , nhưng tất cả chúng đều có vẻ ngốc nghếch. Ông là người vĩ đại. Ông quan tâm đến dòng họ Cahill. Chúng ta đều thương nhớ ông.

      Nó thấy mình cũng chẳng biết tí gì về chú Alistair. Người đàn ông biết về chúng nhiều hơn ngàn lần so với những gì chúng biết về ông. Ông phản bội chúng, nhưng rốt cuộc chính ông là người cứu mạng chúng.

      Ở nhà Alistair, chim vẫn ríu rít trong những cây thù du, những đám mây trắng rải rác ở đường chân trời, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Harold, quản gia của Alistair, gặp cả bọn ở ngay cửa, khuôn mặt buồn bã chảy xệ xuống. “Con rất tiếc,” Amy .

      Dan, Amy và Nellie cởi giày và rã rời lê bước vào nhà bếp, ở đó Harold chuẩn bị sẵn món sandw. Lúc Nellie ăn, Dan đẩy phần ăn của mình sang bên. Nó cho tay vào túi lấy ra mảnh giấy nhăn nheo và đồng tiền lớn bằng vàng. “Đồng xu này là thứ cuối cùng ông trao cho em...”

      tờ giấy là gì?” Amy hỏi.

      Dan vuốt phẳng tờ giấy đó nó giải mã gợi ý mới nhất.





      “Phải là nó ?” Amy hỏi. “Alkahest chính là đầu mối chứ phải hồ Tash?”

      Dan gật đầu. “Phải. Từ để chỉ hòn đá thông thái.”

      từ của thuật giả kim,” Amy . “Làm sao nó lại là đầu mối được nếu nó tồn tại?”

      Dan nhún vai, búng đồng tiền lên trung. “Làm sao em biết được? Hideyoshi là tay cuồng giả kim mà.”

      Đồng xu rơi xuống lòng bàn tay nó, để lộ ra hình nữ thần Ai Cập và chữ viết bí .

      Mắt Amy mở to. “Khoan! Trời ơi! Cho chị cây viết, mau!”

      Con bé giật cây viết khỏi tay Dan và viết ra từ, bên dưới cột của Dan.





      “Đó là gì?” Nellie thắc mắc.

      Amy gần như chồm hết người qua chỗ Dan. “Tụi em có học bài về Ai Cập năm ngoái! Al có nghĩa là ‘của’. ‘Sakhet’ là tên nữ thần Ai Cập.”

      Nellie ngóc đầu. “Nghiêm túc chứ?”

      “Thông điệp qua gương...” Dan thầm. Nó phải thừa nhận so với đứa ngố Amy có thể khá là sáng dạ. “Hideyoshi chỉ chúng ta đến đầu mối kế tiếp...”

      “Nellie àật kêu, “Mình có đủ tiền để Ai Cập ?”

      “Nè, bọn Kabra có thể lừa hai đứa, chứ chúng nó bao giờ quay lại đòi tiền mà chúng đưa cho chị đâu,” Nellie . “Tức là, cứ việc thắng yên lạc đà và chạy thôi!”

      Căn phòng lại chìm vào im lặng kì quặc.

      Dan nhún vai. “Khó mà nghĩ... nghĩ về chuyện này. Sau những gì xảy ra và tất cả những...”

      “Ta có thời gian để nghĩ về nó đâu,” Nellie . “Nhìn , nếu hai đứa thấy đói ít nhất cũng tắm . Nghe mùi hôi như trứng thúi vậy. Cả hai luôn. Dan, em dùng phòng tắm của Alistair còn Amy dùng cái trong phòng khách.”

      Dan phải thừa nhận đó là ý kiến hay. Nó nhặt khăn ăn lên và vào phòng ngủ của Alistair.

      Ai Cập có thể chờ. Chờ trong lúc.

      Bên trong phòng có mùi dễ chịu, mùi rất ông-già-Alistair, sực nức nước hoa với hương quần áo mới ủi xong. Mọi thứ đều ngăn nắp - các tấm ảnh xếp hàng bàn gương trang điểm, chồng sách bìa cứng nằm chiếc bàn kê sát giường, được đặt nghiêng sao cho dễ lấy - chỉ với cái với tay, như đôi găng tay ném vào phía xa của chiếc giường...

      cặp găng màu trắng dơ bẩn.

      Dan vòng khỏi nhà tắm và nhặt cặp găng lên. Chúng dính đầy bụi và cỏ và cái gì đó khác nữa...

      Than.

      “Amy ơi...?” Dan gọi, “AMY, LẠI ĐÂY NÀO!”

      Tiếng reo hạnh phúc vọt ra nhưng dừng lại ngay họng nó, như niềm vui của nó bị đánh bật sang bên bởi nhận thức làm cho cậu nhóc lại thấy u ám.

      Bằng cách nào đó, Alistair vẫn còn sống.

      Và lão lại lừa chúng thêm lần>







      PHẦN KẾT

      ÔNG GIÀ ĐÓNG CỬA VĂN PHÒNG MÌNH và gieo người xuống chiếc ghế da. Lão xoay về phía cửa sổ, bàn chân đặt gờ tường. Hôm nay chúng đau hơn ngày thường. Ở độ tuổi này, lão thích bộ dài.

      Từ bên dưới, thanh ầm ì của xe cộ vọng lên cao, tiếng quát tháo đầy bực bõ của người lái xe gắn máy, tiếng rao hàng hăm hở của người bán hàng rong dọc lề đường. thứ gợi nhớ thường trực đến ý nghĩa bi đát thực của cuộc sống - tốc độ, niềm khát khao, chiếm hữu. Lão mệt mỏi với tất cả. Nhưng cũng chẳng còn bao lâu. Con đường phù hợp rốt cuộc cũng thênh thang.

      Lão bật dàn máy nghe nhạc. Cái chết và Hoán chuyển của Richard Strauss. Hợp tình cảnh đến lạ, sau những gì vừa xảy ra ngày hôm nay.

      ngày căng thẳng. Cái gì cần thiết phải lúc nào cũng dễ chịu.

      À, phải. Trước tiên là cái chết. Sau là hoán chuyển.

      Lão ấn vào nút hệ thống liên lạc nội bộ. “Eun-hee, liên hệ với McIntyre cho ta. Có tin cho lão ta.”

      Lão muốn chờ vài giây nhưng ai trả lời. Lạ nhỉ. Eun-hee có mặt ở đó chỉ vài phút trước đây khi họ trở về. Chưa bao giờ con bé rời bàn làm việc ở gian ngoài cả.

      “Eun-hee...?” Lão thử lại lần nữa.

      Hệ thống nội bộ có tín hiệu trở lại. Nhưng phần trả lời lại phải là cái lão muốn nghe.

      “Chào chú,” giọng trầm, êm ái như nhung, dí con dao của sợ hãi vào sống lưng lão. “Con tin là chuyến vừa nãy đến công viên thoải mái với chú?

      Ngón tay xương xẩu của Bae Oh bắt đầu run lên. “Ai... là ai đấy?”

      “Sao chứ, là kẻ thừa kế của chú đây chứ ai,” giọng đáp lại. “Sao, con có làm hỏng ngày vui của chú đấy? Và ngày đáng làm sao, khi thấy con chết và thế là chú thoát khỏi món nợ phải thực công chuyện ấy mình.”

      “Nhưng...” Bae Oh lắp bắp. “Làm sao mà mày sống sót...?”

      “Rất nhiều người cũng tự hỏi điều này. Nhưng con bảo đảm khi chuyện xong xuôi với chú rồi, bọn họ cũng chẳng còn hỏi cùng câu hỏi này đâu.”

      Bae Oh vào tuổi cửu thập, nhưng phản xạ của lão vẫn còn tinh tường đến ngờ. Lão lao khỏi chiếc ghế ngồi và mở cánh cửa ra căn phòng ngoài.

      Căn phòng trống trơn.

      Tiếng bước chân từ xa tấm thảm ngoài vang lên, rồi tắt ngóm. Nó .

      Đầu gối của Bae Oh quỵ xuống. Lão cố nhấc mình lên mép bàn, cảm thấy nhịp tim khua mạnh, sau lưng tiếng nhạc bắt đầu lên tới đoạn cao trào.

      HẾT

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :