39 Manh Mối - tập 2: Bí Mật của Mozart - Gordon Korman [Giả Tưởng]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12


      AMY VÀ DAN lục tung cửa hàng đĩa, tìm hết các cửa lật dưới bàn, sau kệ đĩa, cả đằng sau phòng để đồ.


      Dan lật tấm rèm sang bên để lộ ra văn phòng . Có chiếc bàn bừa bộn, bồn rửa có đĩa thức ăn còn nóng cùng ấm cà phê espresso cổ, và phòng tắm bé xíu. có lối ra. Nó gắng sức mở cửa sổ. Cánh ca được bít lại bằng vô số lớp sơn chết dính đó.


      “Dan,” Amy gọi. “Lại đây nhìn này.”


      ở trong buồng thử nhạc, gian kín bé xíu đằng sau lớp kính cách . Có dàn máy compact stereo. Hai bộ tai nghe đặt ghế.


      Dan gõ gõ vào vách. Mọi thứ ở đây đều đặc hết. “ có lối bí mật nào đâu.”


      Amy ngao ngán nhìn chồng CD quầy. “Em có nghĩ các chọn lựa nhạc ở đây hơi bị kỳ ?”


      Dan mon men lại gần các kệ đĩa. Green Day, Rage Against the Machine, Eminem, Red Hot Chilli Peppers,[1] và cái gì nữa đây? Twilight of Genius: The Later Works of Wolfgang Amadeus Mozart. [2]


      [1] Tên các ban nhạc, nghệ sĩ của Mỹ.


      [2] Tên đĩa nhạc, tạm dịch là Hồi cuối của Thiên tài: Các tác phẩm về sau của Wolfgang Amadeus Mozart.


      Nó lấy chiếc đĩa ra, đưa cho Amy và chị nó cho đĩa vào máy. Hai đứa đeo tai nghe vào. Dan muốn nghe kiểu thông điệp bí mật gì đó, vì vậy nó thất vọng ngay khi tứ tấu đàn dây bắt đầu nổi lên.


      Nó làm bộ mặt quạu quọ với Amy. Với Dan những gì liên quan tới Mozart như thế là đủ đến mãn kiếp rồi. Nó xem xét hộp đĩa. Những từ ngữ như thường lệ về nhạc cổ điển ngu ngốc - cantata, adagio, cadenza. Amy hẳn là biết những chữ này có nghĩa gì. Hay chị nó chỉ giả vờ, cốt để chọc tức nó.


      Mắt Dan hướng về cuối danh sách: Adagio KV 617 (1791). Lại là nó nữa. Dan ấn nút forward, chuyển thẳng đến track nhạc cuối cùng.


      Nền nhà bỗng nhiên biến mất ngay dưới chân chúng, và cả hai rơi xuống bên dưới, trượt trong cái ống máng bằng kim loại. Các mặt đều có ốp kính, phản chiếu lại nét bàng hoàng của hai đứa trẻ.


      Amy cố sức ghì chặt cả hai bàn tay xuống đoạn dốc trong tuyệt vọng, cốt để đừng tuột xuống quá nhanh. hề có lấy chút ma sát, thậm chí cả khi nó thử ghìm lại bằng đế giày cao su của mình. Bề mặt đó hoàn toàn trơn láng.


      Cái gì? - Thậm chí trong suy nghĩ của mình, nó cũng sao hình thành nổi câu hoàn chỉnh. Căng mắt nhìn, nó chỉ thấy bóng tối xuất ngay bên dưới.hình lình, có hai cánh cửa điện tử tách ra ngay trước mặt chúng và Amy thấy phần phía dưới cánh cửa ập tới. thể nào tránh được. Nó sẵn sàng cho cú va chạm...


      Nhưng điều đó xảy ra. Vào phút cuối cùng, máng trượt ngừng chúi xuống và đặt cả hai cách nhàng lên tấm đệm êm ái bằng vỏ đậu. Hai đứa lao thẳng xuống sàn trong hoang mang. hành lang trải dài trước mắt. Những bức tường màu trắng ảm đạm treo các bức tranh. Nhạc cổ điển nổi lên làm nền.


      “Lại căn nhà Mozart nữa sao?” Dan thầm.


      thể,” Amy . “Có vài bức tranh treo ở đây thuộc thời đại. Trông nơi này giống viện bảo tàng nghệ thuật hơn.”


      Dan thắc mắc. “ bảo tàng ngầm mà muốn vào thăm phải trượt xuống từ cửa hiệu bán đĩa nhạc á?”


      Amy chăm chú quan sát bức chân dung đặt trong khung tranh cũ được chạm khắc tinh tế - người đàn ông với phần khuôn mặt khuất trong bóng tối, dải ruy băng màu trắng quấn quanh cổ. “Dan - chị khá chắc đây chính là Rembrandt[3].”


      [3] Rembrandt Harmenzoon Van Rijn (15/7/1606-4/10/1969): họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan.


      Dan lại nhăn nhó. “Chị bắt em gửi thư trả công thức cho mấy gã thầy tu rồi. Giờ cứ như chị muốn em sưu tập bức tranh trị giá cả triệu đô bằng.”


      “Nếu là tranh , hãy thử trả giá năm mươi triệu đô .”


      “Tiền , ha!” Dan trố mắt ra cách ngớ ngẩn ngó tác phẩm nghệ thuật được trang trí ở hai bên tường dọc theo hành lang. “Tất cả các thứ này phải đáng giá lắm đây...” Nó nuốt nước bọt đánh ực. “Hình như của cải cả thế gian gom lại cũng chỉ mua được phân nửa chỗ này thôi!”


      Amy gật đầu đồng ý. “Nhưng có chuyện ở đây. Grace là người rất mến mộ Rembrandt. Bà có rất nhiều sách viết về các tác phẩm của ông. Chưa bao giờ chị trông thấy bức này hết.”


      “Giả sao?” Dan gợi ý.


      “Chị cho là vậy. Phong cách ở đây là tuyệt hảo. Và hãy nhìn xem...” Amy dẫn em nó sâu vào bên trong hành lang. “Kia chắc chắn phải là tác phẩm của Picasso. Nhưng bức này cũng được nổi tiếng như bức kia. Chị nghĩ nơi này là phòng trưng bày bí mật các kiệt tác chưa được mọi người biết đến.”


      “Vậy nó có dính dáng gì tới Jonah Wizard?” Dan thắc mắc.


      Nhạc cổ điển ngừng chơi, và có giọng được điều chỉnh kỹ càng cất lên. “Đây là hồi cuối trong Bản giao hưởng bỏ dở của chính Franz Schubert của chúng ta. Các bạn lắng nghe Radio Janus - tất cả đều của nhà Janus, thuộc mọi thời đại. Tiếp theo chúng ta có bản thâu độc nhất vô nhị của Scott Joplin[4] trình tấu tại tiệc sinh nhật của Harry Houdini[5].”


      [4] Nhà soạn nhạc kiêm nhạc công piano nổi tiếng của Mỹ, được mệnh danh là ông hoàng Ragtime - loại nhạc của người Mỹ da đen.


      [5] Harry Houdini (1874-1926): Ảo thuật gia lừng danh người Mỹ gốc Hungary.


      Sau đó, tiếng piano điệu ragtime xập xình cất lên, và Amy bắt đầu ngộ ra. “Janus! Đó là trong bốn chi tộc của gia đình Cahill! Nhà Janus, nhà Tomas, nhà Ekaternia và nhà Lucian!”


      “Em ghét nhà Lucian,” Dan khịt mũi tỏ ý dè bỉu. “Đó chính là chi tộc của nhà Rắn Hổ mang, cả Irina nữa - chị nhớ lúc ả dụ chúng ta vào trung tâm điều khiển quái gở hồi ở Paris nào?”


      “Chị nghĩ,” Amy giọng thào khẽ, “rằng đây chính là nơi giống như vậy. Chỉ có điều nơi này là của chi tộc Janus.”


      Dan thấy rối trí. “Ai đặt trung tâm điều khiển trong phòng trưng bày nghệ thuật ch


      Và bất thình lình Amy hiểu ra. Như thể cả ngàn mảnh ghép xếp hình nối lại với nhau cách diệu kỳ chỉ trong vẻn vẹn có giây. Vừa trước đó mọi thứ đều rối bời; ngay sau đó, bức tranh hoàn chỉnh trải ra trước mắt .


      “Nếu như mỗi chi tộc trong dòng họ có kỹ năng đặc biệt sao?” Amy thốt lên khe khẽ. “Em có nhớ , những nhân vật Lucian nổi tiếng hầu hết đều là những lãnh tụ thế giới, những tướng lãnh tài ba, những điệp viên và mật vụ. Những nghề này có điểm gì giống nhau nào? Đó là chiến lược, thao lược - có thể đấy chính là tài năng của nhà Lucian!”


      “Được rồi, nhưng điều đó đâu có giúp ích gì cho chúng ta ở đây đâu...” Nhưng ngay lập tức, Dan bắt kịp vấn đề. “Vậy chị muốn nhà Janus là nghệ sĩ sao?”


      Amy gật đầu quả quyết. “Những người như Mozart, nhạc sĩ đại tài. Và Rembrandt, Picasso...”


      “Và Jonah Wizard nữa!” Dan hứng khởi thêm vào. “Ý em là, em nghĩ thằng này khắm, nhưng nó vẫn là ngôi sao lớn.”


      “Điều này rất hệ trọng! Jonah đến đây có lý do của nó. Chúng ta cần phải tìm ra xem thằng đó theo thứ gì và giành lấy nó trước tiên.”


      “Hình như chị quên điều gì đó?” Dan bảo. “Jonah là Janus. Nó được phép xuất ở đây, còn chúng ta .”


      “Grace bao giờ cho biết chúng ta thuộc về chi tộc nào cả. Có thể đó là Janus. Chị chơi được piano đó thôi.”


      “Tỉnh ngộ Amy. Chị chơi piano dở ẹc. Còn em thể nào vẽ đường thẳng mà cần tới thước kẻ. Chúng ta nghệ sĩ ở cái tầm của mấy đứa lơ tơ mơ tập đánh hockey thôi.”


      Amy thở dài. “Chúng ta phải cẩn thận. Đừng để họ biết chúng ta có mặt ở đây.”


      Cả hai bắt đầu xuống sảnh, ngang qua những tác phẩm của từ danh họa Van Gogh[6] cho đến Andy Warhol[7]. Hành lang uốn cong dần, sàn nhà lại dốc về phía trước.


      [6] Họa sĩ người Hà Lan (1853-1890), tác phẩm thuộc trường phái hậu Ấn tượng Hà Lan.


      [7] Họa sĩ, nhà thiết kế, đạo diễn, nhiếp ảnh gia, điêu khắc gia người Mỹ (1928-1987), nổi tiếng với trường phái Pop Art (nghệ thuật đại chúng).


      “Lạ ,” Dan tự hỏi. “Giống như chúng ta càng lúc càng sâu hơn xuống lòng đất theo hình xoắn ốc.”


      “Có thể đây là hình dáng của công trình này,” Amy . “Họ có nhiều gian, vậy nên mới chọn thiết kế nơi này giống như dụng cụ vặn nút chai. Nếu họ có những nghệ sĩ xuất chúng, hẳn họ cũng có những kiến trúc sư xuất sắc.”


      Dan đồng ý. “Hãy bán vài bức tranh năm-mươi-triệu-đô, lúc đó chị có đủ tiền để xây bất kỳ thứ gì chị muốn. Chị còn thuê được cả đạo quân cho riêng mình...” Trông nó có vẻ căng thẳng. “Mà chị nghĩ là bọn họ cũng có cả đạo quân riêng chứ?”


      Amy chỉ có nước lắc đầu. Trong cuộc tranh tài này, điều dễ đoán duy nhất đó là dòng họ Cahill vẫn luôn... khó đoán.


      Và chúng ta cũng bao giờ được đánh giá thấp sức mạnh của các thế lực bủa vây chống lại mình.


      Hành lang rộng dần, và tại đó có chiến đấu cơ từ Thế chiến I kích thước y như , với cánh quạt, súng cố định, cánh hai tầng. Nó được sơn hình đầu thổ dân da đỏ ở cả bên thân.


      Amy phân vân nhìn chiếc máy bay. “Có thể đây là tác phẩm nghệ thuật đại chăng?”


      Dan trợn mắt lên. “Đây phải tác phẩm nghệ thuật đâu - đây là thứ ngon lành nhất mà em thấy tận mắt đó!”


      chiếc máy bay ư?


      phải chiếc máy bay nào - đây là chiếc Nieuport Fighter do Raoul Lufbery lái! trong những chiến đấu cơ lừng lẫy nhất trong Đệ nhất thế chiến! Có điều” - Nó nhăn mặt - “Em nghĩ người nhà Janus chỉ là nghệ sĩ, đâu phải phi công lái máy bay chiến đấu.”


      “Chị nghĩ điều này còn tùy em gọi thế nào là nghệ sĩ.” Amy trầm ngâm. Nó chỉ về hướng kệ trưng bày tường, nơi treo bộ sưu tập nỏ và súng trường. “Cung thuật, thiện xạ, chiến đấu . loa phóng thanh người ta về Houdini, nghệ sĩ đào tẩu.”


      “Tuyệt,” Dan . “Em bắt đầu thấy thích người nhà Janus tí rồi.”


      “Dan - đến đây nào!” Amy mở các cánh cửa chiếc thang máy bằng chrome phía mô hình buồng lái chiếc F-15.


      Dan lao đến chỗ Amy và xem xét bảng chỉ dẫn. “Giờ đâu nào? Điêu khắc... Điện ảnh... Họach định chiến lược? Vì sao người ta cần họach định chiến lược cho cái bảo tàng nghệ thuật chứ?”


      “Đây phải là bảo tàng, nhớ chưa?” Amy . “Nơi đây là căn cứ họat động để toàn thể chi tộc Janus đề ra kế họach thực chiến lược”


      “Phải rồi, nhưng chiến lược cho cái gì?”


      “Biết đâu, có thể cho những người bắt đầu, cho việc tìm kiếm đầu mối.”


      “Èo, thôi !” Dan phản đối. “Cuộc thi đấu được tuyên bố ngay tại đám tang của Grace. cách nào bọn Janus lại thành lập được căn cứ như thế này chỉ trong có hai tuần, em cóc quan tâm họ bán bao nhiêu bức tranh.”


      “Cuộc thi chính thức bắt đầu tại đám tang,” Amy sửa lưng nó. “Còn đầu mối có từ thời Mozart rồi - có khi còn trước đó nữa. Chị cá các chi tộc đều biết về ba mươi chín đầu mối này rồi. Và bất luận cái giá là gì - điều này vẫn là bí mật khổng lồ - nó là thứ mà tất cả chúng ta tranh giành nhau từ nhiều thế kỷ qua


      Các cánh cửa thép đóng lại và buồng thang máy xuống sâu vào trung tâm của tổng hành dinh.


      Dan nhìn chị nó với vẻ cảnh báo. “Chị có ấn gì ?”


      Amy lắc đầu bối rối. “Có ai đó hẳn ấn nút gọi thang máy!” Nỗi sợ ập đến với nó. Chỉ trong vài giây nữa, các cánh cửa này lại mở ra, xuất gã Janus nào đó tìm kiếm hai đứa trẻ được phép bén mảng đến nơi này.


      Amy tìm tấm bảng điều khiển, nện vào các nút bấm dù chẳng chuyện rồi đến đâu, hy vọng khiến buồng thang máy dừng lại trước khi nó đến đích. Thang máy bất chợt ngưng lại. Phải chăng nó xoay xở để cái thang này ngừng được ở trước tầng an toàn?


      Ngay khi chúng ta biết đó là gì, là quá trễ...


      Trước tiên hai đứa nghe thấy các tiếng - phải hay hai, mà là tiếng lao nhao của cả đám đông.


      “Có người!” Dan rít lên. “Chúng ta hãy ra khỏi đây mau!”


      Nhưng tấm điều khiển trượt qua mất rồi.






      Chương 13


      DAN VÀ AMY CHUỒN NHANH ra khỏi thang máy, nấp đằng sau vật chắn duy nhất ở quanh đó - bức tượng đồng của điêu khắc gia Rodin. Hai đứa lén nhìn ra ngoài qua đoạn tay gập của bức tượng. Căn phòng này lớn hơn nhiều so với những hành lang ngoằn ngoèo như những đoạn đường hầm mà chúng được thấy cho đến lúc này. Các tấm banner treo cao hình ảnh các Janus tiêu biểu trong lịch sử. Amy trố mắt nhìn những gương mặt lừng danh: Walt Disney[1], Beethoven[2], Mark Twain[3], Elvis[4], Dr. Seuss[5], Charlie Chaplin[6], Snoop Dogg[7]... danh sách cứ kéo dài mãi.


      đám đông chừng ba mươi người có mặt ở trong phòng, tập trung vào các banner hình ảnh kia mà vào ba sân khấu bao quanh gian này. Ở sân khấu diễn ra màn trình diễn Kabuki[8]. Sân khấu nữa nhóm nghệ sĩ mặc những chiếc áo khoác ngoài lấm lem xịt sơn từ bình lên tấm vải bạt căng bánh xe quay đều. Và còn sân khấu nữa, đó các kiếm sĩ trong bộ đồ áo liền quần chống lửa đấu với nhau bằng các thanh kiếm lửa.


      [1] Người lập ra hãng Walt Disney, họa sĩ và nhà làm phim họat hình lừng danh.


      [2] Nhà soạn nhạc người Đức, học trò của Mozart, trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất thế giới.


      [3] Nhà văn, nhà phiêu lưu, nhà châm biếm nổi tiếng người Mỹ cuối thế kỷ 19.


      [4] Elvis Presley, ca sĩ nhạc rock’n’ roll của Mỹ, được mệnh danh là Vua nhạc Rock.


      [5] Nhà văn, sáng tác truyện tranh thiếu nhi người Mỹ thế kỷ 20.


      [6] Vua hề Charlie Chaplin, diễn viên kịch câm lỗi lạc, đạo diễn, nhà làm phim.


      [7] Ca sĩ nhạc rap tai tiếng của Mỹ.


      [8] Kabuki (tiếng Nhật): Là loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản.


      Dan thò mặt ra ngay chỗ khuỷu tay chị nó. “Cái hành tinh quái gở gì đây?”


      tuyệt vời,” Amy trả lời nó bằng giọng thầm khan khản. “Cả hội tôn vinh nghệ thuật và sáng tạo. Chị mong sao chúng ta cũng là những Janus. Vấn đề bây giờ là làm sao chúng ta qua mặt được hết thảy bọn họ đây?”


      Dan nghĩ ngợi. “Khi coi phim, chị quan tâm tới gì, tới khán giả hay tới màn ảnh?”


      Amy cau mày. “Em cái gì vậy?”


      “Có thể chúng ta trà trộn được vào hội này và lẻn ra ngoài theo cách nào đó.”


      Amy hào hứng gì vụ nhập hội cho cam khi mà nó nào có phải là khách mời ở đó. Ý nghĩ đặt mình vào giữa những ba mươi kẻ thù khiến nó thấy buồn nôn. Mặt khác, đây là kế họach - kế họach duy nhất của hai đứa. Chờ đợi cũng nguy hiểm lắm chứ. Từ giờ cho đến khi có ai đó phát ra cả hai là kẻ đột nhập chỉ còn là vấn đề


      “Thử nào.”


      Hai đứa điềm tĩnh bước ra khỏi chỗ nấp sau bức tượng, chạy, và cố tỏ ra gần gũi thân thuộc với nơi này. Dan rón rén đến bên đám khán giả xem màn đấu hỏa kiếm. Amy lại nhập hội xem những họa sĩ vẽ bằng sơn xịt tháo tác phẩm mới nhất của mình ra khỏi bánh xe - tác phẩm rực rỡ lẫn tung tóe những màu vàng và đỏ. Chọn thời điểm lúc này là hợp lý. Khán giả nhất loạt hoan hô cách nhiệt liệt, và nó cũng vỗ tay cùng với họ. căng thẳng chuyển thành niềm sung sướng hồ hởi. Nó làm được rồi! người bọn họ rồi! người đàn ông vui mừng vỗ vào vai Amy khiến nó suýt nữa ngã lăn ra.


      Trong khi từ từ rút ra xa vị fan cuồng, nó trông thấy tấm bảng:


      ***


      Là Mozart! Hiển nhiên chi tộc Janus phải có khu vực hoàn toàn dành riêng cho thành viên giỏi giang và nổi tiếng nhất về nhạc của mình.


      Amy bắt gặp ánh mắt của Dan, khẽ nghiêng đầu về hướng tấm bảng. Dan gật đầu. Như mọi khi, Mozart chính là chìa khóa của vấn đề.


      Trong khi tất cả mọi người đều tập trung đến các phần trình diễn, hai đứa dễ dàng lẻn ra khỏi hội trường để xuống hành lang nghệ thuật khác.


      Cả hai băng qua nhiều gallery nữa dành riêng cho những Cahill chi tộc Janus lừng danh khác trước khi đến ô cửa có tên MOZART: WOLFGANG, MARIA ANNA, LEOPOLD.


      “Leopold là ai?” Dan tò mò muốn biết.


      “Cha của Mozart và Nannerl,” Amy giảng giải. “Chính ông cũng là nhạc công nổi tiếng. Ông dành trọn đời mình phát triển tài năng cho hai đứa con - nhất là tài năng của Wolfgang.”


      Căn phòng hơn, nhưng nó hoàn toàn tương xứng với căn trong những viện bảo tàng chúng vào tham quan, với các nhạc cụ và nội thất trang nhã có từ thế kỷ thứ XVIII.


      “Mấy món này có thể còn Mozart hơn các căn nhà của Mozart ấy nhỉ,” Dan nht khi xem bức tường đầy những kệ bằng kính từ sàn lên đến trần nhà, trưng bày nhạc phổ viết bằng tay. Nó cau mày trước quyển sách dày cộp ở kệ dưới cùng. “Cái gì đây? Trông như quyển sách của cha Mozart.”


      “Phương pháp học chơi vĩ cầm[9]. Vào thế kỷ XVII, đây là quyển sách giáo khoa dạy violin số thế giới.” Amy kinh ngạc miệng há hốc. “Dan à - đây chính là cây harpsichord[10] mà Mozart chơi khi ông lên ba! Hãy nghĩ xem: Khi đó em vẫn còn quấn tã, vậy mà nhóc tì này bắt đầu gõ lên phím đàn, ‘biết phân biệt các nốt nhạc.’


      [9] Nguyên văn: Violin Method.


      [10] loại piano cổ xuất từ thế kỷ 15, nhưng có nhược điểm là chủ động được thanh to khi người chơi bấm phím.


      “Cứ cho là khi đó Mozart vẫn còn quấn tã ,” Cu cậu phản đối. “Là thiên tài có nghĩa người ta xài bô nha.”


      Mắt Amy liếc nhanh đến rất nhiều vật được trưng bày tại đây, rồi tập trung đến chiếc tủ trưng bày làm bằng thủy tinh ngay giữa phòng. Nổi bật trong đó là ba mảnh giấy ngả vàng có những chữ viết tay tinh tế.


      Nét chữ rất quen...


      “Là các trang nhật ký bị sót! Chính là các trang bị xé ra khỏi quyển nhật ký của Nannerl!”


      Dan có mặt ngay bên chị nó. “ đó viết cái gì vậy?”


      Amy ngó Dan với vẻ bực tức. “Nó được viết bằng tiếng Đức, ngốc à. Chúng ta phải mang chúng ra khỏi đây và đưa cho Nellie.”


      mánh lừa khéo đây,” Dan âu sầu bình luận. Nó chỉ vào thiết bị lạ gắn vào tủ. khay sứ màu trắng được đặt bên dưới nguồn ánh sáng chói lóa. “Em xem hình những thứ này rồi. Đây là máy quét võng mạc. Chỉ cần có ai kê cằm vào cái giá đỡ, lập tức nó quét đồng tử của người đó ngay.”


      Amy suy xét tình huống. “Có thể đồng tử của ta qua được. Bốn chi tộc trong dòng họ - có cơ may bốn chúng ta có võng mạc của nhà


      “Và ba--bốn là chúng ta tiêu tùng. Amy à, mấy gã đó có các bức tranh hàng trăm tỉ đô la chỉ để treo tường trang trí, còn chúng ta lại tìm kiếm cái món mà họ kiểm soát nghiêm ngặt thế này. Em hiểu gì hết, nhưng em rất là nếu cố gắng thó mấy trang giấy này và bị thó, cái giá phải trả rất là khủng khiếp.”


      Amy lùi ra xa khỏi máy quét. Hiển nhiên thành viên nhà Cahill đều giữ phần thắng về phía mình. Khi có quyền lực tối thượng trong tay rồi, có việc gì mình phải mạo hiểm chứ?


      Những nỗi băn khoăn của nó bị cắt ngang bởi tiếng cất lên từ sảnh bên ngoài phòng Mozart: “Nơi này là bá cháy, yo! Chưa lần nào mẹ kể con nghe tất cả những nhân vật lừng lẫy này đều là nhà Cahill cả...”






      Chương 14


      DAN TRẮNG BỆCH TOÀN THÂN. Nó quay sang chị và thốt lên, “Jonah đấy!”


      Amy lôi nó ra đằng sau cây harpsichord của gia đình Mozart. Ở đó cả hai cố thu người lại, và đến thở cũng dám.


      ấn tượng,” giọng khác, lần này với giọng Ý, đồng tình. “ là cái tên Janus đóng góp cho nghệ thuật nhiều hơn bất kỳ gia đình nào khác trong lịch sử nhân loại.”


      “Chúng tôi vẫn tiếp tục làm điều đó,” Jonah tiếp, giọng lè nhè.


      “Đây là tác phẩm mà người Mỹ thấy đặc biệt hứng thú với nó,” Người đàn ông tiếp với Jonah. “Có thể đây là bức tranh được sao chép lại nhiều nhất thế giới - chân dung tổng thống đầu tiên của các vị, George Washington, được in những tờ đô la Mỹ hơn thế kỷ nay. Được Gilbert Stuart vẽ vào năm 1796. Bà cố tổ của ông ta là Gertrude Cahill.”


      “Đẹp,” Jonah phán. “Nhưng mà tôi nghĩ bức tranh kia phải ở Bảo tàng Mỹ thuật Boston chứ.”


      Giọng của người chủ lộ vẻ phật ý. “Đó chỉ là bản thảo thô mà thôi. Hầu hết bức vẽ bị để trống. Còn thứ này người Mỹ gọi đó là gì nhỉ?”


      “Đồ xịn?” Jonah gợi ý.


      “Esattamente[1]. Phần lớn các nghệ sĩ Janus đều để dành cho chúng tôi phần xuất sắc nhất của họ. Nhớ nhắc tôi cho cậu xem tác phẩm Starry Night[2] hoàn thành của Van Gogh nha. Chỗ nguyệt thực vẽ hết sức ấn tượng đó. Giờ nếu cậu theo tôi ...”


      [1] Chính xác, tiếng Ý.


      [2] trong những kiệt tác của hội họa thế giới, tác phẩm của họa sĩ Vincent Van Gogh.


      Amy len lén nhìn qua bên hông cây harpsichord. Nó thấy Jonah và cha của thằng này được người cao gầy, tóc cột đuôi ngựa tháp tùng. Họ dừng chân bên tủ kính trưng bày những trang nhật ký bị xé ra.


      “Chính đây, tôi tin chắc như vậy, là những gì các vị tìm kiếm,” Đuôi ngựa hồ hởi. “Từ quyển nhật ký của Maria Anna Mozart.”


      Amy và Dan nhìn nhau đau khổ. Chả lẽ hai đứa vượt qua bao nhiêu chướng ngại đến đây chỉ để chứng kiến Jonah Wizard cuỗm mất phần thưởng ngay trước mũi mình sao?


      Jonah quan sát chiếc máy quét đồng tử. “An ninh nghiêm túc đó. Những tờ giấy này phải được bảo vệ như vầy đây.”


      Tay chủ vẻ áy náy. “ là chúng tôi vì sao những tờ giấy đó lại quý giá đến vậy. Nhưng nhiều thế kỷ trôi qua, nó là vật phẩm mà các chi tộc vẫn luôn tranh chấp với nhau. Như này chỉ để cẩn tắc vô ưu thôi.”


      Cha Jonah lên tiếng. “Jonah cần thực quét đồng tử. Mắt của nó được công ty Lloyd’s ở London bảo hiểm với giá mười triệu đô la.” Ông gõ gõ vào chiếc Blackberry cách khó chịu. “Ở dưới đây có sóng.”


      sao, bố à. lần cũng sao đâu.” Jonah kê cằm vào giá đỡ và nhìn thẳng vào luồng sáng. Có tiếng bíp, và sau đó giọng lập trình thông báo. “Quá trình xác nhận hoàn thành - Jonah Wizard: M: bà Cora Wizard, thành viên gia tộc, Hội đồng Janus tối cao; Cha: ông Broderick T. Wizard, phải thành viên Cahill, quyền hạn Janus giới hạn.”


      Ông Wizard chau mày. ràng ông lấy làm hài lòng khi được xem là công dân hạng hai trong mảnh đất Janus này.


      Đuôi ngựa đeo đôi găng tay latex vào và đưa cho Jonah cặp khác. Rồi mở cánh cửa trong lớp kính chống đạn, lấy những trang nhật ký của Nannerl ra và đưa chúng cho vị minh tinh trẻ tuổi. “Tất nhiên cậu xem chúng ở văn phòng của chúng ta. Tất nhiên chúng tôi cho vật này rời khỏi đây.”


      “Tôi đoan chắc bà nhà tôi rất hào hứng khi biết các ông quản lý nơi này như cái trại quân vậy,” Ông Wizard cằn nhằn, “Thậm chí với cả con của bà ấy nữa.”


      “Bà nhà,” Hướng dẫn viên khịt mũi đầy vẻ kiêu căng, “ đích thân thiết kế các hệ thống thiết bị an ninh cho chúng tôi đấy ạ.”


      “Được mà bố,” Jonah dàn hòa. “Mẹ thấy sao con cũng vậy thôi.”


      Bộ ba rời phòng Mozart. Amy nhảy ra khỏi chỗ nấp bám theo sau họ, nhưng bị Dan ghì tay giữ lại chặt.


      “Chị sắp làm cái gì vậy?” Nó rít lên. “Muốn siết cổ Jonah Wizard ngay tại tổng hành dinh của Janus sao?”


      “Chúng ta thể để được!” Amy cự lại. “Biết đâu chính chúng ta vừa trao cho cả phần thưởng cuộc thi này sao!”


      “Nếu để bị tóm cũng thay đổi được điều đó đâu!” Dan khẳng định. “Đây là sân chơi của ! Chúng ta phải đương đầu với lũ nghệ sĩ tâm thần sẵn sàng nhổ đầu chúng ta ra khỏi cổ vì ba trang giấy đó chỉ bởi bọn họ mến những vật bảo tàng ngốc nghếch này còn hơn chính cuộc sống nữa!”


      Có vẻ như Amy giật mình thảng thốt, và rồi nó quyết định. “Em đúng! Bọn họ làm bất cứ điều gì cốt để bảo vệ tác phẩm của mình! nào!”


      Amy chạy vào bên trong sảnh. Dan theo, dẫu bối rối nhưng luôn sẵn sàng tùy cơ ứng bi


      Trước mặt chúng, hai thành viên nhà Wizard và người chủ bước vào sảnh, dừng chân để quan sát những nghệ sĩ phun sơn và chiếc bánh xe quay. Chỉ ít phút nữa thôi, cả hai biến mất trong đám đông kia. Bây giờ hoặc bao giờ nữa.


      Amy vượt qua Jonah, nhảy lên sân khấu, giằng lấy ống sơn đỏ khỏi tay gã nghệ sĩ ngơ ngác.


      Jonah trỏ lên. “Kìa đó chẳng phải là...?”


      Trước khi nó kịp hoàn chỉnh câu hỏi, Amy nhảy xuống khỏi sân khấu. Trong vài giây ngắn ngủi nó trở thành trung tâm của chú ý, thế nhưng nỗi sợ đám đông của con bé biến đâu mất. Mọi thớ thịt của nó đều tập trung hết thảy vào những gì phải thực .


      Đuôi ngựa chặn con bé lại. “Mày là ai? Làm sao mày vào được tới đây?”


      Amy chạy ào đến bức chân dung huyền thọai của George Washington. “Tất cả đứng yên!” bé ra lệnh, chĩa ống sơn vào bức tranh treo tường. “Chỉ tiến thêm bước nữa, ngài George lãnh đủ đó!”


      Đôi mắt của đuôi ngựa mở to vì sợ hãi. “Sao mà mày dám!”


      “Đùa à?” Dan đế thêm vào. “Đó là chị tôi. Chị ấy bị dồn vào đường cùng rồi!”


      Jonah cho những trang nhật ký vào túi áo jacket của nó. “Nhà Cahill các người muốn cái gì?”


      “Muốn những tờ giấy mà ông giấu .” Amy trả lời nó. “Đưa đây!”


      có gì cả!” Jonah ấp úng, thể tin được là Amy và Dan lại dám quay mình ngay tại đây, ngay tại tổng hành dinh của chi tộc nhà . “Chỉ là rác thôi mà, yo. Tớ tìm thùng rác...”


      “Nôn ra mau, nhà Wizard kia!” Dan gầm gừ.


      “Đừng có mơ.”


      Amy vung ống sơn lại gần mặt vị tổng thống đầu tiên của ước Mỹ, chỉ cách đó đúng vài centimet. “Tôi ngán món này đâu!”


      “Đồ lừa đảo!” Jonah lớn tiếng kết tội Amy. Nhưng đằng sau vẻ can trường này, tự tin của nó yếu dần, các vết nứt hình thành ngay ở chính cái cốt cách Wizard huyền thọai.


      “Xịt luôn chị,” Dan thúc giục chị nó. “Tặng ngài chiếc áo màu đỏ .”


      Amy lưỡng lự, bị xâm chiếm bởi mặc cảm tội lỗi. Đây dẫu sao cũng là bức tranh vô giá, kho báu của nước Mỹ, vậy mà nó sắp phải làm hỏng. Còn , cả hai đứa cũng khốn đốn. Sao tình lại có thể ra nông nỗi này chứ?


      Amy hít hơi sâu và quyết tâm thực điều khủng khiếp trong đầu.


      “Khô-ng!” Tiếng thét phát ra từ Đuôi ngựa nghe tựa như tiếng còi báo động oanh kích. “Tụi mày có thể lấy mấy tờ giấy! Miễn sao đừng làm hại đến bức tranh đó!”


      Cha Jonah thất kinh. “Ông có quyền đó! Nơi này có thể trông như viện bảo tàng, nhưng đâu phải thế! Ông về việc cung cấp thông tin cho kẻ thù đấy! Có nhiều thứ lâm nguy hơn là bức tranh!”


      “Thưa ngài, ngài phải người nhà Janus!” Đuôi ngựa quát lại. “Cái ngữ của ngài chẳng bao giờ biết xem trọng sức sống độc nhất vô nhị và gì thay thế được của bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào - huống hồ là kiệt tác vô giá!”


      “Lần cuối cùng!” Dan thét lên.


      Jonah lưỡng lự. Nó hiểu rất cơn giận của Đuôi ngựa - bức tranh George Washington chính là phần lịch sử của chi tộc Janus. Nhưng Bố lại hiểu những trang nhật ký kia - cuộc tìm kiếm đầu mối, cuộc tranh tài - mới là số phận. Phải làm sao đây? Tổng thống hay Nannerl? Quá khứ hay là tương lai? Căng thẳng tột cùng, nó cứ nghiêng cán cân về hết bên này sang bên khác, biết phải làm gì, nó đâu quen với chắc chắn.


      Mắt Amy bắt gặp cái nhìn của em nó. Chưa khi nào cả hai có cơ may tốt đến thế. Amy vung ống sơn lên và trút thẳng vào mặt của Đuôi ngựa lẫn hai cha con Wizard. Trong lúc cả hai luýnh quýnh quệt những vết sơn đỏ ra khỏi mắt, Dan vùng chạy. Nó giật mạnh những trang nhật ký ra khỏi tay Jonah lúc này lúng túng đầy vẻ bất lực, và hai đứa trẻ nhà Cahill phi nhanh về phía hành lang. Điều cuối cùng nó nghe được trước khi chuông báo động đổ xuống đinh tai nhức óc chính là giọng của Đuôi ngựa trấn an nhà Wizard. “Đừng lo. Bọn chúng được xa đâu.”


      Amy và Dan băng qua những dãy hành lang, càng lúc càng chúi sâu xuống tâm điểm của cấu trúc phức tạp dưới lòng đất này.


      “Chúng ta nên lên thay vì xuống dưới chớ?” Dan thở hổn hển, kẹp những mẩu giấy vào khuỷu tay, theo kiểu vận động viên chơi bóng bầu dục.


      Amy cũng gật đầu trong hơi thở gấp, thông thái trong điều thằng bé vừa cắt ngang cấp bách của cuộc đào tẩu này. Thoát có nghĩa là tìm đường ra khỏi thành trì này. Hai đứa ngược hướng.


      Và Amy nhận ra nó. bị che khuất phần bởi tác phẩm nghệ thuật sắp đặt đại mô phỏng kim tự tháp cao làm từ các lon soda. Đó là ô cửa hẹp. Và từ đó...


      “Cầu thang!” Amy chộp lấy tay em mình. “ nào!”


      “Yo!” Jonah ùa vào giữa cảnh tượng đó, với khuôn mặt “lừng danh” nhoe nhoét sơn đỏ. “Hai bồ tèo thể thoát khỏi nơi này đâu! Hãy quay trở lại xem chúng ta có thể làm gì đó hay , nào!” Tiếng hét của cu cậu hầu như lọt thỏm giữa tiếng còi báo động inh ỏi.


      Cha nó xuất ngay bên cạnh, theo sau là Đuôi ngựa và nhiều Janus khác nữa. Trông bọn họ có ý định gì là thương lượng phải quấy cả. Từ họ tỏa ra giận dữ tột độ khó lòng kiềm chế được.


      thông điệp lóe lên giữa hai đứa trẻ nhà Cahill, như có sóng radar: Nào!


      Cả hai húc thẳng vào kim tự tháp, tạo ra cơn thác lon đựng nước ngọt đổ ập xuống những kẻ rượt đuổi. Vang lên tiếng la hét hốt hoảng và căm tức khi Jonah và nhà Janus trượt ngã lổn ngổn trước hàng ngàn vỏ lon rỗng.


      Mặc cho tiếng còi báo động cứ thúc vào tai nhức nhối, Amy và Dan chạy hết tốc lực lên các bậc thang bằng xi măng.


      “Chúng ta ở đâu vậy?” Dan hỏi hổn hển trong lúc chạy. “Có cách nào quay trở lại cửa hàng đĩa ?”


      Amy lắc đầu vô vọng. “Nhất định phải có lối ra nào khác!”


      Nhưng tim Amy rúm lại khi đặt chân đến chiếu nghỉ kế tiếp. Cách trước mặt chừng mười mét ở phía đầu cầu thang, nơi đây bị chặn lại bởi vách ngăn bằng sắt.


      Dan lao mình vào cánh cổng. “Oái!” Nó bị đẩy bật trở lại, đưa tay xoa xoa vai vì đau.


      Amy tìm ổ khóa. “Vô ích thôi!” Nó thở hổn hển. “Chúng ta phải tìm cách khác.”


      Cả hai lại băng ngang qua tấm rèm dày, loạng choạng bước vào lối duy nhất mà chúng thấy từ khi vào đây trang hoàng các tác phẩm nghệ thuật.


      Dan nhăn mũi lại. “Mùi gì hôi quá?”


      “Rác,” Amy khẳng định. “Nghệ sĩ lớn cũng phải thải rác chứ. Họ buộc phải đổ rác bằng cách nào đó. Chắc chắn có lối ra ở đâu đây.”


      Cả hai được nửa hành lang thình lình đằng xa xuất hai người mặc bộ đồ áo liền quần. Amy và Dan cố căng mắt nhìn trong ánh sáng lờ mờ từ các ngọn lửa nhảy múa các thanh kiếm đấu của họ. trong những gã họa sĩ vẽ bằng sơn ra bên cạnh họ.


      Ôi, ! Amy tự nhủ trong tuyệt vọng. Cả cái căn cứ này đuổi theo chúng ta rồi!


      Hai đứa trẻ Cahill quay đầu trở lại chỉ để thấy Đuôi ngựa và hai cha con Wizard chặn đường thoái lui.


      Jonah lắc đầu, tặc lưỡi bày tỏ cảm thông giả tạo. “ với mấy bồ tèo rồi mà - thoát được đâu.”


      Hai đứa sắp sửa bị kẹp giữa hai đạo quân Janus ập đến từ hai phía.


      “Có phép màu nào” Dan hỏi qua hai hàm răng nghiến chặt.


      Amy trả lời. Nó nhìn trân trân vào cái đòn bẩy ngay chính giữa bức tường. Nó dường như gắn vào bất kỳ thứ gì cả. Khóa được viết chỗ điều khiển và dịch ra nhiều ngôn ngữ khác nhau. Có hai chế độ BƠM VÀO và BƠM RA.


      Amy nhìn kỹ. biết thiết bị đó là gì cả, nhưng có điều rất chắc ở đây: Nó thể khiến tình thế của hai đứa tồi tệ hơn. Nó kéo công tắc BƠM VÀO.


      Và phép màu xảy ra.






      Chương 15


      BỨC TƯỜNG LÙI LẠI ĐỂ LỘ RA căn phòng bằng hợp chất plexiglas đầy ắp nước. Trong thanh rồ rồ đơn điệu, nước được hút ra ngoài. cái lồng kín khí phì phò mở ra. chút chần chừ. Đây có thể là cái bẫy, và là cái bẫy chết người chứ chẳng chơi. Nhưng khi kẻ thù lừ lừ tiến đến từ hai phía, bỗng vật kia trông như lối thoát.


      Dan dẫn đầu, hai đứa trèo lên cầu thang bằng kim loại.


      Nó bối rối. “Chừng này nước ở đâu ra vậy chị?”


      “Ta ở Venice, đồ ngốc!” Tay chân Amy họat động như các piston. “Các kênh đào, còn nhớ ? Cứ trèo lên !”


      “Nhìn xem...” Nó thốt lên. “Ánh sáng ban ngày!”


      Mặt trời về chiều muộn hắt nắng qua tấm sắt của cống xả. Amy trong giây lát bỗng thấy hốt hoảng. Các miệng cống đều được che bằng tấm sắt nặng hàng trăm ký. ra sao nếu chúng bị mắc kẹt ở đây?


      Nỗi sợ của nó tan biến khi Dan dễ dàng bẩy tấm sắt sang bên. “Bằng nhựa thôi!” Nó cười như nắc nẻ. Dan trèo ra khỏi đường ống rồi kéo chị lên sát bên cạnh nó.


      Hai đứa đưa mắt nhìn bao quát khắp xung quanh. Chúng bến tàu hẹp bằng đá dọc theo trong những con kênh đào nổi tiếng ở Venice.


      Dan nhìn ra bốn phía đầy vẻ kinh ngạc. “Úi chà chà - cứ như thể nước là đường vậy! Còn người ta lái tàu thay vì lái xe!”


      Amy gật đầu đồng tình. “Nhiều người dân Venice thậm chí còn chưa bao giờ đặt chân lên đường bộ. Họ muốn đâu đều bằng đường kênh hết.”


      Khoảnh khắc du lịch ngắn ngủi bị cắt ngang khi cả hai nghe vang vọng tiếng giày nện vào thang kim loại, và tiếng Jonah í ới cất lên, “Lối này!”


      Hai đứa chạy ào xuống lối hẹp nối các bến tàu với nhau.


      “Úi chà!” Dan dừng khựng lại và vừa kịp lúc. Con đường thình lình kết thúc. Suýt chút nữa nó lao mình - và cả các trang nhật ký của Nannerl Mozart - xuống tắm dưới dòng nước kênh dơ bẩn.


      “Chúng ta làm gì nữa đây?” Amy rít lên.


      Hai đứa trông thấy chiếc xuồng lớn đậu dọc theo cầu tàu chỗ cả hai đứng, được cột vào trụ cầu. phụ nữ trẻ nhảy khỏi xuồng và chạy vào dãy nhà tiếp giáp bến tàu. Hẳn là rất vội, bởi để quên cả chìa khóa ổ và để nguyên động cơ tắt máy.


      Amy hiểu ra cái nhìn hí hửng khuôn mặt đứa em. “Như vậy là ăn cắp đó!”


      Nhưng Dan đặt chân vào chiếc xuồng. “Đây là mượn, và mượn trong tình huống khẩn cấp!” Nó kéo Amy lên xuồng, giữ thăng bằng khi chiếc xuồng chòng chành trước sức nặng của cả hai. “Giữ chặt nào!” nó ra lệnh, và giương cần điều khiển về phía trước.

      Với tiếng động cơ gầm rú đinh tai, chiếc xuồng lao ra khỏi bến tàu chỉ chừng hơn nửa thước rồi đứng chững lại, mặc kệ động cơ gào thét phản đối.


      “Em quên tháo dây ra mất rồi!” Amy cúi khom người để tháo dây, và rồi cả hai lao trong dòng kênh hẹp.


      Phía sau chúng, cái nắp hố ga giả lại mở bật lên. Jonah, cha nó cùng gã tóc đuôi ngựa trèo ra ngoài. Cả bọn lao đến bến tàu khác và nhảy vào chiếc thuyền máy. Nhiều gã Janus khác bám sát gót chúng. Lại có hai chiếc thuyền lao làn nước đen kịt.


      Dan tăng tốc, điều khiển chiếc xuồng về làn kênh hẹp nhất. Những chiếc gondola[1] mảnh khảnh chòng chành mạnh như những chiếc nút bần mặt nước khi hai đứa băng qua. Mấy tay chèo giương nắm đấm lên và chửi xối xả.


      [1] Thuyền độc mộc đặc trưng của Venice.

      “Dan, điên quá !” Amy run sợ. “Em đâu có lái xuồng được!”


      ai vậy? Có khác gì trong trò game Xbox đâu!”


      Bang! Đệm cao su chống sốc ở mũi tàu tông vào cầu tàu bằng đá cũ kỹ. Chiếc xuồng như nhảy cẫng lên, ném Amy văng vào khoang. May mắn nhờ nắm chặt vô lăng, Dan mới thoát khỏi số phận tương tự.


      Nó vẫn cố bám chặt để thoát hiểm. “OK, dẹp Xbox - hãy nghĩ đến đụng xe nào! Món này em là trùm! Chị còn nhớ lễ hội hóa trang ?”


      Chị nó lồm cồm bò dậy, bám chặt vào mép xuồng. “Quên cái lễ hội ! Phải ra khỏi đây ngay!”


      Nó nhìn về hướng chị nó ngó đăm đăm. Đó là bọn Janus - đuổi theo chúng. Hai cha con Wizard dẫn đầu, nhấp nhô những chiếc gondola lề mề.">

      Dan bò quanh góc hẹp nhưng bị lỡ trớn. Rắc cái, chiếc xuồng nảy chồm qua xuồng bỏ neo và bật ra chính giữa dòng kênh.


      Amy hoảng hồn. “Em sắp cho hai đứa mình chết đuối mất!”


      “Chị muốn em dừng lại và cho cha con Wizard cơ hội làm thay chuyện đó chắc?” Nó cự lại.


      Ngay phía trước, mặt nước chia ra làm ba hướng khác nhau. Ngả bên trái hẹp, ngoằn ngoèo và chút thân thiện. Có lẽ bọn Janus cũng né ngả này.


      Dan rẽ sang trái. “Em có lần nào vui vì những gã người Venice xưa kia xây mấy cái kênh này chưa nhỉ?”


      “Chị nghĩ là có ai xây kênh ở đây hết,” Amy trong tiếng thở hổn hển. “Venice thực chất là loạt những hòn đảo tí hon gần nhau đến nỗi giữa chúng tạo thành những lối dưới nước.”


      “Ừ, đúng vậy. Em ước gì cái xuồng ngu si này chạy nhanh hơn nữa.”


      Amy ngoảnh đầu nhìn lại với vẻ căng thẳng. “Chắc chúng ta cắt đuôi họ được rồi.”


      Nhóc Dan hoài nghi. “ lâu đâu. Nghe nè chị, nếu Jonah tóm được chúng ta, tốt hơn hết là những tờ nhật ký đừng có ở đây. Chúng ta phải giấu nó .”


      “Giấu sao?” Amy hỏi lại. “Suýt nữa chúng ta bị giết vì mang chúng ra khỏi căn cứ kia mà!”


      “Thế tụi mình mới phải ém chúng ở nơi an toàn. Có thể chờ đến khi mọi yên ắng rồi quay lại lấy.”


      Amy tỏ vẻ căng thẳng. “Chúng ta đâu biết gì về Venice! Nếu giấu, có thể chúng ta bao giờ tìm lại được đâu!”


      “Càng là lý do để chúng ta tìm nơi thể nào quên được.”


      “Như nơi nào?”


      “Như kia kìa.”


      Cả hai bơi xuồng qua gầm cây cầu thấp ngang với mặt đường cạnh nhà thờ khá khiêm tốn - Santa Luca. chiếc tàu ngoạn cảnh cỡ neo ở đó, nép bên dưới gầm cầu. Tên của nó được sơn ở đuôi tàu: Royal Saladin.


      Nó ngắt động cơ, để xuồng tự trôi đến chiếc tàu ngoạn cảnh.


      “Nhanh quá...” Amy thét lên.


      Cú va chạm làm cả hai chiếc thuyền lắc lư chao đảo, Amy lại suýt nữa bị hất ra khỏi khoang. Nó trừng mắt nhìn thằng em. “Em có cần phải lái như thằng điên thế ?”


      Trông nó như bị tổn thương. “Em nghĩ mình làm rất tuyệt đấy chứ. Ok, nào, chị giữ yên con tàu ở đây được ?”


      Amy vịn vào thanh chắn của chiếc Royal Saladin, ngạc nhiên trước sức mạnh ít ỏi đó lại có thể giữ con xuồng trôi mất. Dan nhảy phóc lên tàu và tìm nơi nào đó để giấu những tờ giấy.


      “Bảo đảm nơi đó phải khô ráo,” Amy căn dặn. “Nếu giấy bị ướt chúng hỏng ngay.”


      “Em biết rồi.” Đuôi tàu bao quanh bởi các ghế ngồi gắn liền vào khoang. Dan kéo khóa chiếc nệm ghế thấm nước, lấy những tờ nhật ký của Nannerl ra khỏi túi rồi giấu chúng bên dưới tấm lót bằng nhựa.


      Ngay khi nó vừa trèo trở lại xuồng máy tiếng động cơ inh ỏi vang đến tai cả hai. Ba chiếc xuồng Janus ngoa khúc quanh ở kênh đào. Jonah Wizard đứng mũi của chiếc đầu tiên, nom tựa như món trang trí kiểu hip hop, vừa chỉ trỏ vừa hò hét ra lệnh.


      thôi!” Amy giục.


      Dan vặn van điều chỉnh, và chiếc xuồng phụt về phía sau đám mây khói từ dầu bị đốt cháy.


      Bọn trẻ nhà Cahill xuất phát trước, nhưng có cách nào để chúng có thể chạy thoát những kẻ truy đuổi nhanh chân hơn chúng. Cơ hội duy nhất đó là lạc dấu ngay chính giữa mê cung các con kênh này. Nhưng điều đó thể. Ngay trước mặt chúng, con kênh hẹp lại dẫn ra mạng đường thủy to lớn đầy ắp tàu bè qua lại.


      “Kênh Lớn,” Amy thốt lên vẻ kinh ngạc. “Còn kia là Ponte di Rialto[2], trong những cây cầu nổi tiếng nhất thế giới.”



      [2] Ponte di Rialto, tiếng Ý: Cầu Rialto, xây năm 1181, bắc qua Kênh Lớn (Grand Canal).


      “Chúng ta đâu có cần du lịch với hướng dẫn viên! Chúng ta cần nơi nào đó để trốn thoát!”


      Chiếc xuồng lết ra giữa khoảng rộng. Dan ngoảnh đầu lại. Jonah và bọn Janus cách xa chừng vài trăm thước, nhưng vẫn tiến lại gần.


      Rồi nó lại nhận thấy thứ khác. Giữa hàng tá tàu bè qua lại tuyến đường sông hối hả xuất chiếc du thuyền đại sáng bóng đậu ngay trước Ponte di Rialto. Thọat tiên nó nghĩ con thuyền này được neo tại đây từ trước, nhưng sau khi quan sát kỹ hơn, nó nhận thấy thuyền chỉ cách bờ chừng hơn 4 mét, nằm bất động mặt nước, khe khẽ lắc lư theo nhịp sóng.


      Nếu như chúng ta có thể luồn ra đằng sau thứ đó ....


      Nó trỏ vào cánh vòm ở khoảng trống nằm giữa chiếc du thuyền và con đập ngăn nước bi


      Amy hiểu ra. “Em nghĩ chúng ta có thể trốn ư? đến đó kịp đâu!”


      Dan vươn người về phía động cơ. “Kịp mà.”


      “Sao em chắc vậy?”


      Dan chắc chắn điều gì cả - chỉ là cả hai nhất trí với kế họach này rồi. Tất cả những gì phải làm đó là thực .


      Và cầu nguyện.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16

      MẮT AMY CHĂM CHĂM NHÌN VỀ PHÍA SAU, nơi nó biết Jonah và nhà Janus có thể xuất vào bất kỳ lúc nào.

      Trong khoảng cách cuối cùng còn lại, Dan thả ga. Chiếc xuồng trôi vào bóng đổ của chiếc du thuyền ngay khi tàu của Jonah vừa ra dòng nước.

      Đứng mũi tàu, ngôi sao trẻ đưa mắt dò xét từng ngóc ngách của Kênh Lớn. thấy bọn Cahill đâu cả.

      Cha nó tắt điện thọai đầy vẻ phẫn nộ. “Cha thử liên hệ tất cả trạm vô tuyến ở Venice. ai có chiếc trực thăng ở đây lúc này hết.”

      “Chiếc xuồng chạy nhanh.” Đuôi ngựa chen vào. “Tụi nó thể xa đâu.”

      Jonah gật đầu. “Chúng ta chia ra nào, yo. Nhóm của tôi tìm dưới cầu và kiểm tra theo hướng đó. Tốp còn lại theo hướng ngược lại.”

      Đuôi ngựa lớn tiếng chỉ dẫn lại cho những đồng Janus theo. Hai chiếc xuồng lao nhanh đến khúc quanh dẫn ra vịnh San Marco. Rồi gã vào số động cơ, đoạn rồ máy vượt qua các mái vòm bên dưới cầu Rial

      ***

      con mắt len lén nhìn ra ở mép chiếc xuồng, quan sát Jonah và đồng bọn mất hút phía xa.

      “Họ rồi,” Amy thào. “Làm gì đây?”

      Dan đứng bật lên cạnh chị nó. “Em biết nữa. Quả em nghĩ việc làm này hiệu quả.”

      “Chúng ta lấy lại những trang nhật ký rồi tìm Nellie,” Amy với vẻ khẩn trương. “Bọn Janus ở xa nơi này mãi được.”

      Dan khởi động lại động cơ và hướng chiếc xuồng ra khỏi mé sau du thuyền. “Em nghĩ em thạo hơn nhiều rồi. mươi phút rồi em chưa tông phải cái gì mà.”

      “Đó quả là phép màu .”

      Tiếng rú của động cơ xộc vào tai cả hai, và mặt nước phía sau chiếc du thuyền sang trọng bắt đầu bị khuấy động.

      “Tàu khởi động,” Amy nhận xét. “May mà họ nhổ neo khi bọn Janus còn ở đây.”

      Khi chiếc xuồng băng ra chính giữa kênh cũng là lúc du thuyền bắt đầu di chuyển. Bóng từ mũi thuyền trùm qua cả xuồng của hai đứa.

      Dan ấn van điều chỉnh. “Phải tăng tốc lên thôi. Mấy gã kia có thể chạy lướt lên tụi mình và nghĩ họ vừa tóm được con cá vàng cũng nên.”

      Cả hai trở lại dọc theo lạch nước rộng và rẽ vào con kênh hẹp hơn dẫn tới chỗ chiếc Royal Saladin, nơi chúng giấu những trang nhật ký của Nannerl.

      “Dan - nhìn kìa!”

      Hai đứa trẻ nhà Cahill hoang mang khi trông thấy chiếc du thuyền công nghệ cao lúc nãy di chuyển cách thành thục vào con kênh hẹp hơn.

      “Ai đời lại có người điều khiển con t lớn chừng này vào cái rãnh bé tí teo vậy chứ?” Amy sửng sốt. “Lỡ kẹt sao.”

      “Chỉ có lý do,” Dan dứt khoát. “Nó cũng theo chúng ta.”

      “Vì sao? có phải nhà Janus ?”

      “Có thể là , nhưng lại dí sát đuôi chúng ta.” Dan tăng động cơ tối đa, thế nhưng chiếc du thuyền vẫn bám theo dễ dàng. còn nghi ngờ gì nữa, chiếc du thuyền đắt tiền này có thể bắt kịp hai đứa bất kỳ lúc nào mà nó muốn.

      Hai đứa trẻ lái băng qua Nhà thờ Santa Luca, qua bên dưới chiếc cầu bé xíu nơi chiếc Royal Saladin neo đậu. Amy hốt hoảng ngoái đầu lại và ngạc nhiên khi thấy chiếc du thuyền ở phía sau, dừng lại tại điểm nào đó mặt nước.

      “Họ làm cái gì đây?” Dan thắc mắc. “Chúng có chúng ta rồi mà!”

      Amy ngộ ra. “Bọn chúng quá cao! Phần thân của tàu sao mà chui lọt dưới cây cầu này!”

      “Phải rồi!” Dan giơ tay làm dấu hiệu thô lỗ về phía chiếc du thuyền, mà lúc này xoay đầu trở lại về phía kênh đào. “Vô mặt mày nè, cái đồ bã đậu to xác!”

      “Lúc này chúng ta chưa thể lấy mấy trang nhật ký được đâu,” Amy cảnh báo. “Jonah thấy chúng ta được, nhưng ai đó kia có thể thấy được điều đó.”

      Dan vẫn chưa nhả ga. “ thành vấn đề. Chúng ta bỏ mặc tay này, làm vòng rồi quay lại lấy hàng.” Với tốc độ tối đa, Dan điều khiển chiếc xuồng xuống các nhánh rẽ mà chiếc tàu nào lớn hơn có thể chui lọt. “Tránh ra hỡi lũ người quen sống cạn! Thuyền trưởng Dan phóng qua đấy!” Chiếc xuồng tròng trành khi cả hai lao qua cầu tàu bằng đá. “Uiiiiiiiii”

      “Mong sao em biết tụi mình ở đâu,” Amy lo lắng .

      “Bình tĩnh mà.” Dan lại bẻ lái đưa chiếc xuồng vào con kênh hẹp khác, và ngay trước mặt chúng là Kênh Lớn. “Khi chúng ta ra tới ngoài đó, rất dễ tìm thấy đúng chỗ rẽ đến chiếc Royal Saladin.

      Động cơ rên rỉ như phản kháng, nhưng Dan vẫn nhượng bộ. Nó ấn van điều chỉnh hết mức có thể, bắt buộc động cơ phải hoạt động hết công suất. Gió lùa tóc càng khiến cu cậu thêm phấn chấn. Trong vài giây nữa thôi, cả hai đến Kênh Lớn. “Ha!” Dan reo mừng. “Muốn khôn hơn chàng Cahill phải cần chiếc canô hơn triệu đô đó nha!”

      Thình lình, bức tường kim loại bóng lóa chắn ngay phía trước mặt chúng. Nơi chỉ vài giây trước đó là mặt nước thoáng đãng của con kênh rộng vẫy gọi, giờ đây bị chiếc du thuyền cao cấp án ngữ giữa lối của chúng.

      Vô vọng, Dan xoay đầu chiếc xuồng nhưng thể. Động cơ gầm rú rồi chết hẳn. Hai đứa trẻ tiếp tục lao tới như mũi tên cùng nguy cơ xảy ra cú va chạm.

      Amy nghe tiếng ai đó thét lên và nhận ra đó là giọng của chính mình. Dan nhắm nghiền mắt. Đó là chọn lựa duy nhất của nó.

      Chiếc xuồng đâm thẳng vào thân tàu bằng thép và vỡ toác ra như mô hình làm từ gỗ mềm xèo.

      Mọi thứ trở nên tối đen.



      Chương 17

      AMY CÒN Ở VENICE NỮA.

      ở trong căn phòng xa lạ nằm dưới lòng đất, được đục thẳng vào bên trong lớp đá vôi nguyên thủy bên dưới giáo đường tại vùng Montmarte của thành phố Paris. bức tường trước mặt nó là bích họa phai màu hình bốn chị em họ Cahill. Luke, Thomas, Jane và Katherine - tổ tiên của bốn chi tộc: Lucian, Tomas, Janus và Ekaterina. Ở đằng xa có căn nhà bốc cháy. Thậm chí từ thời đó, từ nhiều thế kỷ trước - tranh chấp, bạo lực, bi kịch từng xảy ra.

      Chúng ta vẫn ngớt đấu đá với nhau - lần này là vì 39 manh mối. Vậy từ dạo ấy, họ đấu với nhau vì điều gì đây?

      Hình ảnh chuyển sang căn nhà khác cũng bốc cháy. Như nhát dao đâm, Amy nhận ra căn nhà thời thơ ấu của mình. Cha mẹ tội nghiệp của nó, mắc kẹt bên

      Trong đau đớn, Amy cố tìm cho ra lý lẽ. Làm sao mình lại nhớ điều này? Khi đó mình đâu có chứng kiến được đám cháy kia! Mình phải thoát ra khỏi điều này!

      Amy và Dan được cứu. Cha và mẹ ...

      nỗi đớn đau ập đến mới ghê gớm làm sao - cơn gió lốc vồ đến sao chịu đựng nổi.

      Dừng nó lại ...

      Bức tranh lại biến thành thứ mà Amy nhớ rất . Đám tang - mây đen xám xịt, những bộ vest sẫm, và những tấm mạng che mặt tối thẫm. Những giọt nước mắt - quá nhiều, và thế vẫn chưa đủ, chưa đầy. Những bộ mặt u sầu - Dan bốn tuổi, còn quá để hiểu hết nỗi đau giày vò những con người này; Bà Grace, giờ còn nữa, vĩnh viễn ra ; Bà trẻ Beatrice xấu tính; Ông McIntyre, bạn hay thù? thể chắc chắn được...

      Ở cách nơi chôn cất quãng, giữa làn sương là là sát mặt đất, Amy có thể nhận thấy người khác, trong trang phục đen tuyền.

      thể nào! Sao mà mình có thể nhớ được điều này chứ!

      Nhưng kẻ thù cũng đến gần hơn - mái tóc hoa râm, đôi mắt tinh nhậy. Môi mấp máy. gọi con bé. gì?

      “Amy...”

      Nó choàng tỉnh và trở về thực tại. Dan khom người bên chị nó, nhàng lay cánh tay con bé. Tóc và quần áo của thằng em ướt sũng. Chiếc áo thun và đôi giày của Amy cũng lạnh ngắt, ẩm ướt, ngón chân phồng lên bên trong đôi tất và giày sũng nước. Nó thấy đau toàn thân bởi vô số các vết bầm, chỗ tấy khắp cơ thể. Môi của Dan phồng vều lên. Vết thương cằm nó còn rất mới.

      Chiếc xuồng. Vụ tai nạn...

      Amy ngồi dậy chiếc giường hẹp. “Chúng ta ở đâu vậy?” Căn phòng rất , nhưng lại tiện nghi cách kỳ quặc, với những ván lót sàn màu sẫm đắt tiền và các món đồ đồng bóng loáng đặt mấy cái tủ có ngăn

      “Suỵt,” Dan khẽ. “Em nghĩ chúng ta chiếc du thuyền.”

      Toàn thân nó run lẩy bẩy. Boong tàu khẽ rung rung. Nước táp ở phía bên dưới.

      “Cửa bị khóa,” Dan thêm khi thấy mắt chị nó đảo quanh cái cửa hầm bị khóa kín này. “Em nghe tiếng người ở bên ngoài. Nhưng em nghĩ có Jonah trong số đó.”

      Amy trông có vẻ căng thẳng. “Chị có linh cảm hay về chỗ này, Dan à. Điều gì xảy ra nếu tụi mình thoát khỏi những gã Janus chỉ để bị ai đó còn kinh khủng hơn tóm cổ?”

      “Kinh khủng hơn?” Dan lặp lại.

      Amy cắn môi. “Em có nghĩ đó là bọn Madrigal ?”

      Trong cuộc truy tìm 39 manh mối, nhà Madrigal bí là con bài hiểm. Amy và Dan có thông tin gì về họ ngoại trừ lời cảnh báo duy nhất của William McIntyre: “Hãy coi chừng bọn Madrigal.” Vị luật sư từ chối cung cấp thêm bất kỳ chi tiết nào khác nữa, nhưng khuôn mặt ảm đạm và giọng điệu gấp gáp của ông cũng lên nhiều điều. thể chối cãi nhóm này mạnh mẽ khác thường hay có thể nguy hiểm chết người nữa là đằng khác.

      Cánh cửa hầm bật mở. “Tụi mày biết gì về nhà Madrigal chứ?”

      Mái tóc sẫm, làn da màu ôliu, khuôn mặt điển trai luôn khiến Amy cảm giác có lỗi mỗi khi thấy nó ưa nhìn. Ian Kabra và em nó, Natalie, bước vào ngay sau lưng nó.

      Vậy đây phải là nhà Madrigal, nhưng cũng tệ chẳng kém là bao. Trong tất cả các nhóm còn lại, nhà Kabra ít khoan nhượng nhất. Giống như Irina Spasky, bọn người này thuộc chi tộc Lucian - chi tộc máu lạnh và đầy xảo quyệt của dòng họ Cahill.

      Dan bĩu môi. “Tụi này biết về chúng hơn các người!”

      Natalie trợn mắt. “Chẳng ai hiểu về bọn Madrigal cả. Thậm chí còn chẳng ai biết chắc chúng là ai.”

      ai ngoại trừ Grace,” Dan quát lên, “Và chính bàkể cho bọn này!”

      láo!” Da Ian đỏ ửng lên.

      Dan cười. “Chạm nọc rồi kìa! Tao nghĩ tụi mày chẳng thích khi có người biết cái tụi mày biết đâu.”

      “Cha mẹ tụi tao kể tất cả mọi thứ,” Ian kiêu căng. “Chứ phải như bà Grace quý hóa của tụi mày, người vẫn giữ tụi mày trong bóng tối rồi thả tụi mày ra để làm hỏng cuộc tranh đua này!”

      “Bình tĩnh nào,” Natalie với thằng nó. “Nó chỉ vừa thử trêu thôi - và thành công rồi kìa. Với người thông minh hơn siêu máy tính, thi thoảng thằng ngốc đích thực đấy.”

      “Các người muốn gì?” Amy vặn lại.

      “Chỉ là những thứ tụi mày lấy ra từ căn cứ của nhà Janus,” Natalie đáp lại vẻ trơn tru rất logic.

      “Đây chẳng biết mấy người gì hết,” Dan lì lợm đáp.

      “Đừng có ngốc,” Ian ngắt lời. “Dù mày là đứa tự nhiên ...“

      “Tụi này biết căn cứ được đặt đâu đó ở mạng kênh đào,” Em nó xen vào. “Tụi này đặt camera giám sát khắp Venice. Nhưng khi Jonah rượt theo bọn mày - chà, quá khó để nối các chấm lại với nhau nhỉ.”

      “Tụi này ở trong đó,” Amy thừa nhận, “Nhưng chẳng cuỗm món nào cả. Dưới đó chỉ có bảo tàng nghệ thuật thôi.”

      tin cứ khám xét tụi này ,” Dan thêm.

      “Cứ như bọn ta chưa làm điều đó chắc,” Natalie trong cơn giận dữ đầy vẻ chán ngán. “Amy, mày giảm cân rồi. Ta nghĩ cuộc đua này tốt cho sức khỏe của mày đâu.”

      Amy phớt lờ lời châm chọc. “Vậy ra hai người biết tụi này .”

      “Hai đứa khiến ta phát ốm,” Ian nhổ toẹt bãi nước ng. “Trông như vừa chui ra từ lỗ cống vậy...”

      “Tụi này đúng là từ lỗ cống ra mà!” Dan ăn miếng trả miếng.

      “Nếu lúc trước tụi mày bò ra khỏi vụ nổ hầm ở Salzburg được cũng chả có gì gọi là mất mát cả.”

      “Chuyện đó là do các người!” Amy khẳng định.

      Ian khịt mũi. “Tụi bây nghĩ khó dụ lão già Alistair làm đồng minh của bọn ta sao? Lẽ ra bọn ta nên đưa cho con côn trùng già khú cẳng dài đó quả bom to hơn. Như vậy là tụi ta cũng rủ được.”

      Natalie thở dài. “Quên chuyện đó , Ian. Bọn này có gì cả. Thuyền trưởng!” Con bé gọi.

      Gã thủy thủ vạm vỡ xuất ở cầu thang tàu. “Vâng, thưa ?”

      “Cái bọn lậu vé này cần được quẳng ra khỏi tàu.”

      “Tụi này lậu vé!” Dan cự lại. “Chính các người làm chìm tàu tụi này rồi kéo tụi này ra khỏi con kênh!”

      phải,” Ian đồng tình. “Hãy trả chúng về con kênh. Làm ơn mạnh tay vào.”

      Viên thuyền trưởng dửng dưng lôi hai đứa trẻ Cahill lên boong tàu. có bàn tay kẹp cứng như sắt làm Dan nhớ đến những lần chạm trán với nhà Holt.

      Đêm buông, ánh sáng của Venice vây quanh họ. Cả hai Kênh Lớn, chầm chậm di chuyển, cách bờ chừng mười thước.

      “Làm ơn, quý ông,” Dan nịnh nọt. “Cho chúng cháu nghỉ chút ạ.”

      Gã đàn ông hề có chút cảm xúc nào. “Ta phải thi hành theo lệnh.” Và chỉ với cú nhấc, Dan bị dựng thẳng lên bên ngoài thanh chắn tàu. Nó co gối và nhảy tòm xuống kênh làm nước bắn tung tóe. Vài giây sau, Amy cũng nhảy xuống cách đó vài thước, chân tay đập nước tứ tung và thở hổn hển.

      Cả hai vẫn chưa tỉnh táo hẳn kể từ lúc chiếc xuồng bị đắm, do vậy chúng nhớ cảm giác về nước. Nó lạnh cóng và khiến tim chúng đập loạn xạ với tốc độ của búa khoan. Thần kinh được kích thích, cả hai gắng sức bơi vào bờ và bò lên đê biển.

      Dan lắc lắc người nó như con chó bị ướt lông. “Ok, chúng ta lấy những tờ nhật ký thôi.”

      thể được.” Amy co ro ôm lấy cơ thể chặt để kiềm chế cơn run rẩy. “ ai trong chúng ta tìm ra ba mươi chín đầu mối nếu cả hai đều bị mất nhiệt. Chúng ta cần Nellie và áo quần khô.”

      Dan nhìn trừng trừng đầy vẻ căm tức chiếc du thuyền bỏ ở đằng xa. “Ở đây mà có máy phóng lựu đạn tốt lắm đó.”

      “Đừng quan tâm tới nhà Rắn Hổ mang. Cách trả thù chúng chính là chiến thắng.”

      “Em luôn sát cánh với chị mà,” Dan . “Nhưng tìm Nellie ở đâu bây giờ? Cái cửa hàng đĩa đó có vẻ như cách đây cả trăm năm rồi ấy.”

      thành vấn đề,” Amy đáp vẻ tự tin. “Chị ấy rất trung thành. Chị ấy mà bỏ mặc chúng ta đâu. Disco Volante là tên cửa hàng. Hy vọng những tay tài xế đường thủy từng nghe đến cái tên đó.”

      Dan sục tay vào túi quần ướt sũng. “Hy vọng người ta cũng ngại những tờ euro ướt nhèm nhẹp.”

      ***

      Chưa khi nào Nellie Gomez lo lắng đến thế.

      ngồi sụp xuống băng ghế gỗ, nheo mắt nhìn ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn đường ngay trước Disco Volante. chàng thu ngân mà phá quấy đóng cửa ra về cách đó giờ, hề biết vẫn còn ở đó, quan sát địa điểm.

      Amy và Dan ở đâu? Sao hai đứa nhóc vào cửa hàng băng đĩa và rồi trở ra nữa?

      “Meo,” Con Saladin ngồi ở trong lòng buông tiếng bình luận.

      “Mày dễ ” Nellie bằng giọng run run. “Mày đâu có phải chịu trách nhiệm về hai đứa điên đó cơ chứ.”

      Mọi diễn ra tính đến giờ cũng bốn tiếng đồng hồ rồi - bốn giờ đồng hồ ngẫm nghĩ tới lui tình thế giản đơn: khi nào mới phải gọi đến cảnh sát?

      Họ chưa từng bàn về điều này vì thể tưởng tượng ra nổi. Cảnh sát, có nghĩa là bị phát , mà điều này chẳng chóng chày cũng rinh hai đứa trẻ trở về vòng quản giáo của Dịch vụ công ích Massachusetts. Cả hai bị loại khỏi cuộc thi vĩnh viễn. Nhưng giờ bắt đầu có vẻ như cảnh sát đồng nghĩa với giải cứu, nghĩa là cứu mạng cả hai, bất luận kết cục có ra làm sao chăng nữa.

      “Chờ ở đây,” Nellie ra lệnh cho con Saladin, như thể con mèo cũng có lựa chọn. Chính Nellie cũng biết mình định làm gì. Ném viên gạch qua cửa số, có thể, và xới tung nơi đó lên. Lúc đó có thể bị tóm chỉ ở mà đến hai thành phố châu Âu.

      Khi lại gần cửa hàng, có hai bóng người mờ mờ xuất ở ngay góc phố. nấp vào ô cửa, theo dõi hai kẻ lạ mặt tiến về phía Disco Volante, lê bước chậm chạp và mệt mỏi. nam nữ, hẳn là tầm vóc của người trưởng thành...

      Khi nhận ra đó là Dan và Amy, lao đến, choàng tay ôm cả hai vào lòng. “Hai đứa - ơn Chúa! Chị vừa định - úi, sao hai đứa ướt hết vậy?”

      “Chuyện dài lắm chị ơi,” Amy lừ khừ đáp. “Tụi em phải thay quần áo khô, sau đó phải nhặt món đồ.”

      “Chúng em vừa vừa nhé,” Dan hứa.

      Họ tìm thấy hốc tường khá phù hợp cho vài chuyện riêng tư. Cả Amy và Dan đều ngấm lạnh đủ lâu cho nên việc thay đồ ngay ngoài trời cực hình. Nhưng hai đứa cảm thấy máu tuần hoàn trở lại khi choàng quần áo khô vào người. Phần kế tiếp mới khó khăn - định vị được nhà thờ Santa Luca bằng cách bộ thay vì theo đường kênh. Cả bọn lang thang lúc tìm thấy ki ốt du lịch đó có tấm bản đồ thành phố.

      “Tuyệt vời,” Amy reo lên trong lúc cả bọn dò lại đoạn đường phải băng qua những con phố, những chiếc cầu. “Người sáng lập Venice chọn ra bộ sưu tập đá và biến chúng thành trong những thành phố tuyệt nhất thế giới.”

      “Em mê lịch sử thành phố hơn nếu chúng ta có những tờ giấy của Nannerl trong tay,” Dan tuyên bố.

      Lần đường băng qua những con phố hẹp quanh co khiến họ thấy mình như thể lũ chuột bò trong mê cung. Nhiều lần họ thấy nơi muốn đến nhưng thể băng qua được chỉ vì trước mắt là con kênh chắn ngang. Bổ sung thêm vào thể đó chính là đường chân trời của Venice có hàng tá các mái vòm và gác chuông, cả bọn lại tìm kiếm trong bóng tối. Sau giờ đồng hồ, ba người nặng nề lê bước đến cạnh nhà thờ bằng đá.

      “Đây rồi,” Dan . “Đó, thấy chưa? Phía sau là cây cầu đó.”

      Đêm yên tĩnh - chỉ có tiếng động cơ vẳng lại từ rất xa. Bỏ Nellie và Saladin ở bậc tam cấp của nhà thờ, hai đứa men theo phía sau công trình để đến con kênh.

      Amy chỉ tay. “Nhìn kia!”

      cầu thang cổ bằng đá dẫn xuống nước. Cả hai lao nhanh xuống để rồi chết lặng.

      Cầu cảng vẫn ở dưới cây cầu.

      Còn chiếc Royal Saladin chẳng thấy đâu.



      Chương 18

      TIẾNG KHÒ KHÈ MÁY-HÚT-BỤI của Amy như dọa hút thằng em vào trong. “Được rồi,” Nó tự trấn an. “Đừng sợ...“

      “Tại sao chứ?” Dan giọng cay cú. “Nếu có lúc để hoảng sợ, là lúc này đây! Cái quái gì xảy ra với chiếc tàu vậy?”

      “Ôi trời, Dan,” Amy rên rỉ, “Tại sao em phải giấu những trang giấy của Nannerl thứ có thể nhổ neo rồi bơi nơi khác chứ?”

      Dan sửng cồ. Đau đớn, thất vọng, tức tối trộn lẫn trong dạ dày nó, hn hợp chất độc cuộn xoáy. “Em đâu có nhiều nhặn gì cơ hội lúc đó, hỡi Nàng Hoàn Hảo! Em ở chiếc xuồng và sau lưng nửa cái chi tộc Janus gí theo! Vậy mà lúc đó em có được giúp đỡ gì từ chị đáng của mình nào? Ồ - em có lái tàu được đâu!” Em chỉ nghe được có chừng đó thứ từ chị - em thể, em nên; thể!Chính em cứu cả bọn lúc đó chứ còn ai!”

      “Đây phải là chuyện bọn biếc nào cả,” Amy phân tích. “Mà đó là chuyện các đầu mối, và nó nghĩa là những trang nhật ký.”

      “Mà bọn Rắn Hổ mang có thể cuỗm khỏi tay chúng ta nếu như em giấu nó vào chiếc Royal Saladin!” Dan phản pháo. “Chị nghĩ em là thằng con nít ngu si chưa đủ chín chắn để hiểu nguy hiểm là gì hay sao! cuộc tranh tài; cuộc tìm kiếm - ai giỏi hơn mấy thứ đó, là chị hay là em?”

      Amy quắc mắc nhìn nó. “Chúng ta về trò oanh tạc nhà hàng xóm bằng hỏa tiễn chai...”

      “Chị lại đối xử với em như với thằng con nít rồi!” Nó sừng sộ. “Được được - em thích hỏa tiễn chai! Bong bóng nước nữa! Bom quả đào nữa! Em liếm những cục pin! Em thí nghiệm!”

      “Ờ, em là bà Curie[1] đáng mến.”

      [1] Ý Amy muốn nhắc tới nhà khoa học nữ Marie Cuire (1867-1934), người 2 lần được nhận giải Nobel Vật lý và Hóa học.

      “Chí ít em cũng thử thứ này thứ nọ,” Nó khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình. “Còn hơn là ngồi thừ chỗ cắn móng tay như chị, rồi tự hỏi, Nên làm hay ?”

      chị thở dài đau khổ. “Thôi được. Chị xin lỗi. Nhưng điều này vẫn chưa trả lời cho câu hỏi triệu đô: Giờ sao đây?”

      Dan nhún vai. Nó vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi, nhưng tiếp tục tranh cãi chẳng được lợi lộc gì hết. “Chúng ta chờ. Làm gì khác được nào? Chiếc tàu neo ở đây. Có thể nó quay trở lại.”

      Con bé ra những từ mà Dan vẫn luôn sợ hãi - cái khả năng khủng khiếp vẫn ám ảnh nó. “ ra sao nếu chuyện chỉ xảy ra duy nhất lần? Ra sao nếu chúng ta hoàn toàn lạc mất những trang giấy đó?

      Dan có câu trả lời. Bất thình lình, tốc độ diễn tiến của việc quá nhanh nhấn chìm nó. Năm giờ đồng hồ chiếc Fiat, bám theo chiếc limo, Disco Volante, tổng hành dinh Janus, cuộc rượt đuổi kênh đào, bọn nhà Rắn Hổ mang.

      Và giờ đến chuyện này.

      có thể gục xuống lối bằng đá và ngủ vùi đến cả năm trời ở đó. kiệt sức tột cùng như hút sạch sức lực ra khỏi từng tế bào trong cơ thể nó. Nó thấy già cỗi ở tuổi mười .

      Amy hẳn cũng nhận thấy điều này, choàng cánh tay qua vai thằng em và cứ thế cả hai quay trở lại nhà thờ để cập nhật cho Nellie về thay đổi mới nhất.

      “Chúng ta có thể phải đợi lâu đó,” Amy với Nellie. “Có thể là chị nên tìm khách sạn để ngả lưng vài giờ .”

      “Nếu mà các nhóc nghĩ hôm nay chị bỏ các nhóc lại thêm phút nữa hai đứa uống nhiều nước kênh quá rồi đâm lú đó,” nàng gắt gỏng trả lời. “ mà đợi . Chị ở đây.”

      “Phìiiii,” Saladin uể oải đế thêm vào.

      Ôi bạn hiền Nellie. ủng hộ của ít nhiều làm vơi bớt tâm trạng lúc này. Ý nghĩ có ai đó trông nom cả hai - ai đó lớn hơn, dẫu chỉ vài tuổi thôi - cũng có gì đó gần như mẫu tử. Đó là ánh sáng duy nhất giữa khoảng trống mênh mông. Amy và Dan từ rất lâu chẳng thấy gì ngoài bóng tối đó.

      Nhưng trong khi cả ba quyết định nán lại chờ ở đằng sau nhà thờ, thực tại u ám bắt đầu muốn dìm chúng xuống. Nếu lấy lại được những trang nhật ký cất trong nệm ghế nhựa chiếc Royal Saladin, tất cả hoàn toàn bế tắc.

      Chúng gặp muôn bề khó khăn trong sứ mệnh này. Nếu phủi tay khiến cả bọn khác gì những kẻ đào tẩu trốn chui trốn lủi Dịch vụ công ích Massachusetts. Những đứa trẻ mồ côi nhà, quá khứ cũng chẳng có tương lai, lạc giữa nơi cách xa mọi người thân quen, mọi điều gần gũi tới nửa vòng trái đất.

      Những phút đồng hồ trôi như hàng trời, tựa hồ thời gian bị chậm lại bởi trọng lực hố đen của tình thế lúc này. Hai đứa ôm lấy nhau để đương đầu với cái lạnh và ẩm ướt trong đêm, cộng với nỗi sợ hãi và bất an rình rập.

      Amy nhìn ánh đèn ở Venice phản chiếu mặt nước. “Lạ , đúng ? Có quá nhiều điều tồi tệ lại có thể xảy ra ở nơi đẹp như thế này.”

      Dan để tâm đến lời chị nó vừa . “Biết đâu chúng ta nên chôm con tàu khác. Rồi chí ít chúng ta cũng rảo khắp các con kênh. ChiếcRoyal Saladin phải ở đâu đó chứ.” Nó nhìn chị đầy vẻ quyết tâm. “Bỏ cuộc phải là lựa chọn đâu.”

      “Rồi làm sao chúng ta biết được chiếc Royal Saladin trở lại chỉ sau khi ta vừa phút? Chúng ta ở đây và ở lại đây thôi.”

      Với Dan, đó là cực hình ghê gớm. Làm cái gì đó - thậm chí là làm sai - còn dễ nuốt hơn là ngồi thừ ra chẳng làm gì. Giờ đầu tiên trôi qua trong khổ ải. Giờ thứ hai thực cuộc hành xác đau đớn. Đến giờ thứ ba, cả hai đứa hoàn toàn mụ mẫm, chìm sâu trong tuyệt vọng khi những thanh của phố thị, của động cơ tàu bè lịm , chỉ còn lại tiếng nước táp vào bờ và tiếng đàn accordion văng vẳng từ xa.

      Cả hai luôn biết rằng trong cuộc săn lùng này, cơ may thành công của chúng mong manh. Nhưng ai nghĩ thất bại diễn ra theo cách này - chọn lựa xui xẻo giấu những tờ giấy quan trọng vào chỗ giấu mà nó có thể nổ máy và biến mất.

      Hai đứa ngồi con đường rải đá. Hình như tiếng nhạc lớn dần?

      Giai điệu du dương cất lên, và có chiếc thuyền bo theo khúc quanh của con kênh, đèn bật sáng trưng như cây thông Noel. Đuôi tàu lộ thiên đầy ắp những khách dự tiệc, nhảy múa ăn mừng náo nhiệt.

      Amy và Dan cũng thấy mình như ăn mừng. Đó chính là chiếc Royal Saladin.

      Dan quan sát những bóng người. “ bữa tiệc sao?”

      phải tiệc,” Amy bảo. “ đám cưới!”

      dâu chú rể trong buồng lái, những em bé cầm hoa tung lên người họ vô số những cánh hồng. Tiếng cười rộ lên. Những ly champagne giơ lên cao. Có tới mười lăm người chen chúc con tàu bé xíu, bao gồm cả người chơi accordion cố sức giữ thăng bằng bục dành cho người nhảy tắm.

      Dan mải mê chú ý đến tấm nệm ghế, nơi nó biết những trang nhật ký của Nannerl được cất giấu. “Năm ngàn chiếc thuyền ở tại Venice, và em phải chọn ra chiếc trong đường hầm tình ái! Chúng ta làm gì tiếp theo đây? Cái cuộc hi hi ha ha này có thể kéo dài đến suốt đêm đấy.”

      “Chị nghĩ là vậy. Nhìn thấy ?”

      cách vụng về, hai gã vận lễ phục cố buộc chiếc Royal Saladin vào cầu tàu. Phải thực thao tác nhiều lần mới xong, và cha của dâu loạng chọang suýt nữa ngã nhào qua tay vịn lăn tòm xuống dòng kênh. Nhưng rồi cuối cùng tàu cũng được neo xong, và tiệc cưới bắt đầu tiến lên bờ.

      Amy và Dan nấp sau bức tường thấp chờ khách khứa leo thang lên nhà thờ Santa Luca. Phù rể sau cuối. Trước khi rời chiếc Royal Saladin, ta chộp tấm nệm ghế như thể “nhân tình” của mình, vừa lên cầu tàu vừa nhún nhảy cùng với tay chơi đàn accordion.

      Tim của hai đứa trẻ nhà Cahill ngừng đập nhịp. Chính là tấm nệm mà những trang nhật ký được giấu bên trong.

      Những người còn lại phá lên cười khi thấy phù rể nhảy điệu valse với chiếc nệm tiến về phía trước.

      trán của Dan rịn làn mồ hôi mỏng. Gã hề này làm cái gì vậy chứ? Gã bị đần đến nỗi lấy nệm ghế mang theo dự đám cưới chắc?

      Tới phút cuối, người đàn ông nọ nọ mới trả tấm nệm về chỗ cũ chiếc Royal Saladin và theo đoàn người lên cầu thang.

      Amy và Dan thu mình lại trong im lặng khi đám rước băng qua sân nhà thờ vào thánh đường Santa Luca. Ngay cả khi nghe tiếng cánh cửa lớn đóng sầm lại, cả hai vẫn nhúc nhích và chưa dám lộ diện. Sau nhiều cú đảo lộn giữa rủi và may trong ngày, chúng còn nửa ngờ rằng thiên thạch từ bầu trời lao xuống và làm cả hai bốcơi nếu dám nhúc nhích.

      Cuối cùng, Dan bật dậy. “Nào. Hãy lấy những trang nhật ký kia trước khi họ lại lên tàu hưởng tuần trăng mật.”

      ***

      Khách sạn mà cả bọn ở tại Venice có giá rẻ, chủ yếu vì nó nhìn ra mặt nước. Điều này trở thành điều kiện của lũ trẻ nhà Cahill.

      có kênh kiếc gì nữa,” Dan tuyên bố chắc nịch. “Em ghét lắm rồi.”

      Trong khi Amy và Dan tắm táp lâu dưới vòi sen để làm ấm người và rửa phăng thứ nước kênh -sạch--lắm Nellie lại vùi mình vào những trang nhật ký. Chỉ là ba trang giấy viết tay. Nhưng lại chứa đựng số thông tin bất ngờ.

      “Hai đứa tin vụ này đâu,” Nellie thốt lên. “ ngạc nhiên tại sao người ta xé những trang này. Tất cả cho biết Nannerl lo lắng về Mozart đến mức nào. Bà nghĩ Mozart sắp điên tới nơi.”

      “Điên?” Dan lặp lại. “Ý chị là, kiểu như, trồng cây chuối và phun ra đồng xu là điên hử?”

      “Lúc đó ông nợ nần chồng chất,” Nellie giải thích, ngón tay dò theo các con chữ tiếng Đức bay bướm. “Tiêu xài nhiều hơn số tiền ông kiếm được. Nhưng vấn đề ở chỗ - mấy món mà ông mua lại toàn những thứ quái gở và vớ vẩn. Ông nhập về những nguyên liệu quý hiếm đắt tiền ở nước ngoài.”

      Tai Amy dựng thẳng lên khi nghe đến chữ nguyên liệu. “Còn nhớ iron solute chứ? Đó cũng là nguyên liệu. Mấy chuyện này hẳn phải liên quan đến ba mươi chín đầu mối theo cách nào đó.”

      “Mozart vùi đầu vào tất cả mấy thứ này,” Dan đồng tình. “Y hệt như Ben Franklin.”

      Nellie lật sang trang khác. “Quyển nhật ký cũng có đến Franklin, ngay tại đây. Mozart trao đổi với ông ta. Biết Nannerl gọi Franklin là gì ? ‘Người họ hàng bên Mỹ của chúng ta.’ Và các em cũng bao giờ tin còn có Cahill khác nữa - đó là Marie Antoinette[2], chính là bà ta!”

      [2] Marie Antoinette(1755 -1793) là công chúa của hoàng tộc Áo, sau này kết hôn với vua Louis XVI của nước Pháp. Bà nổi tiếng vì tiêu xài hoang phí, bị tử hình trong cuộc cách mạng Pháp.

      “Chúng ta có họ hàng với hoàng hậu nước Pháp à!” Amy thốt lên đầy kinh ngạc.

      “Và cả gia đình hoàng gia Áo nữa,” Nellie tiếp tục. “Đó là mối quan hệ. Bà và Mozart từng gặp nhau khi còn bé. Khi bà kết hôn với vua Louis XVI và sang Pháp, bà trở thành người kết nối giữa Franklin và Mozart.”

      Amy hết sức kinh ngạc trước lượng thông tin quá tải vừa nhận được đến nỗi suýt nữa nó bỏ qua những dòng viết bằng chì rất nhạt ở mép giấy sát những chữ viết kiểu cách rất đậm của Nannerl. “Grace viết vào đây,” Giọng nó nghèn nghẹn. “Em nhận ra chữ viết tay này ở bất cứ nơi nào.”

      Dan nhìn chăm chăm. “Bà của mình xé phần nhật ký của Nannerl ra ư?”

      nhất thiết như thế, nhưng những trang giấy này từng có lúc nằm trong tay bà. Bà du hành khắp thế giới. trộn lẫn cuộc tranh tài này thành năm mươi cách khác nhau.” Amy nhìn dòng chữ mảnh mai cạnh cái tên Marie Antoinette và đọc to:

      Từ cướp mạng sống của bà, tước nhạc

      Dan buông hơi dài đánh thượt đầy khó chịu, “Đó là Grace, rồi. như bùn.”

      Nellie cáu tiết. “Có chuyện quái quỷ gì với nhà Cahill của các người vậy? Tại sao cái gì cũng phải là câu đố chứ? Tại sao các người thể đơn giản là xuất toẹt ra điều mình muốn ?”

      “Khi đó còn là ba mươi chín đầu mối nữa,” Dan phân tích. “Mà là ba mươi chín lời tuyên bố.”

      Amy tư lự. “Điều Marie Antoinette nổi tiếng nhất là: Khi có người với bà là nông dân nổi loạn vì còn bánh mì, bà , ‘Cho họ ăn bánh.’

      Dan nhăn mặt. “Người ta nổi tiếng bởi vậy

      Amy trợn mắt. “Bộ em thấy sao? Làm gì có bánh! có tí thức ăn nào hết! Đó là biểu tượng về việc người giàu hoàn toàn biết gì về nhu cầu của người nghèo. Những từ này khơi mào cho cuộc cách mạng Pháp diễn ra. Và đó là khi Marie Antoinette bị hành quyết dưới máy chém.”

      “Tuyệt - máy chém,” Dan tán đồng. “Giờ chuyện trở nên thú vị rồi đây.”

      Nellie nhướng mày. “Vậy em chính từ đó kết liễu mạng sống của bà - bánh?”

      “Tước nhạc,” Amy tiếp. “Cái đó có nghĩa gì đây?”

      “À, ừm,” Nellie đăm chiêu, “Marie Antoinette tiếng Pháp, vậy ...”

      “Chờ !” Amy la lên. “Em biết rồi! Grace kể em nghe hồi còn !”

      “Sao chị luôn đào đâu ra mấy câu chuyện trời hỡi với Grace từ triệu năm trước vậy?” Dan thắc mắc, niềm xúc động của nó khuôn mặt. “Bà mất chỉ vài tuần thôi mà em còn nhớ được giọng bà ra sao rồi.”

      “Thứ cũ kỹ đó mới quan trọng,” Amy nhấn mạnh. “Chúng ta đều biết bà là người bà tuyệt vời. Nhưng qua ngần ấy năm, chị nghĩ bà cũng có quyển nhật ký bí mật. Bà luôn rèn luyện chúng ta cho cuộc thi này - gieo vào đầu ta những mẩu thông tin phải dùng đến. Đây chắc là trong số đó.”

      “Vậy ‘đây’ thực ra là gì?” Nellie gặng hỏi.

      “Khi Marie Antoinette , ‘Hãy cho họ bánh’, người ta thường dùng chữ tiếng Pháp brioche. Nhưng Grace rất cẩn thận cho em biết bà dùng từ bình dân hơn nhiều - gateau.”

      Trán của Dan nhăn nhúm lại. “Bánh vẫn là bánh mà. Phải ?”

      “Trừ phi nó dính dáng gì tới bánh hết,” Nellie gợi ý. “Theo Nannerl, Marie Antoinette vẫn gửi các thông điệp bí mật giữa Franklin và Mozart. Có thể đó là kiểu ám hiệu nào đó.

      “Vậy gateau là thông điệp, còn brioche - và cả hai cùng về thứ?” Dan hỏi giọng đầy vẻ hồ nghi.

      Amy lắc đầu. “Chị biết nó là gì, nhưng chị tin đây là phần của câu đố.”

      Dan ngó qua vai Nellie để xem xét những trang nhật ký của Nannerl. “Nhìn kìa - có ghi chú khác!”

      Vết viết chì lần này còn nhạt hơn, nhưng chắc chắn vẫn là bút tích của Grace. Lần này ở ngay chính giữa trang giấy:

      D > H I C

      Dan lại nhăn mặt. “Chắc bà bị nấc?”

      “Khoan - các dấu hiệu này viết ở ngay dưới cái tên.” Amy nhìn chăm chăm vào trang giấy. “Fidelio Racco.”

      “Là cái tay tờ giấy của Alistair!” Dan reo lên đầy phấn khích. “Mozart trình diễn tại nhà gã đó!”

      Nellie dịch lại từ tiếng Đức. “Ở đây ghi rằng thời bấy giờ ông là nhà buôn gặp thời và là ông chủ lớn. Mozart thuê ông này nhập về loại thép siêu đắt mà người ta chỉ rèn ra ở vùng Viễn Đông. Nannerl đổ lỗi Racco treo giá quá cao với em mình và kết quả khiến ông mắc nợ. Và hãy đoán coi bà gọi lão bằng gì.”

      “Quân hám tiền hút máu người khác?” Dan đoán thử.

      “Gọi là ‘ họ’.”

      Mắt Dan mở to. “Lại là Cahill khác?”

      Amy kéo khóa ba lô em mình và lấy chiếc laptop của nó ra. “Hãy xem có thể học được gì từ tay họ hàng người Ý của chúng ta nào.”





      Chương 19

      THEO DANH SÁCH NHỮNG SIÊU SAO giàu có nhà Cahill, chắc chắn phải trong nhóm B. Thậm chí là nhóm D. Google từng nghe về ông, nhưng kết quả tìm họ của Racco lại đặt ông xuống dưới Racco Auto Body ở Toronto và Trattoria Racco ở Florence, chỉ vừa xếp Rack O’Lam Irish Chop House ở Des Moines[1] chút đỉnh. Nhà buôn bạc triệu này hẳn từng là nhân vật đình đám vào thế kỷ 18, nhưng nhà soạn nhạc mà ông làm cho khốn đốn lại được lịch sử ưu ái hơn nhiều.

      [1] Thành phố lớn nhất bang Iowa, Mỹ.

      phải là Mozart, song giàu có của Racco cũng sáng lập nên Collezione di Racco, triển lãm tư nhân trưng bày các báu vật và danh tác mà Racco sưu tập được trong các chuyến chu du vòng quanh thế giới của ông. Đây là địa điểm mà Amy và Dan quyết định tiếp tục cuộc tìm kiếm của chúng vào buổi chiều hôm sau, để Nellie ở lại khách sạn với con Saladin cùng nhiều loại món ăn cho mèo khác nhau. Biết đâu thay đổi quốc gia có thể dẫn đến thay đổi của số phận để chấm dứt cơn tuyệt thực của nó.

      Triển lãm được tổ chức ngay tại tư dinh thế kỷ mười tám của Racco, điều đó làm cho Dan khó chịu ngay từ đầu.

      “Nhà của Racco, nhà của Mozart,” Nó làu bàu trong lúc cả hai rảo bước những con phố lát đá. “Toàn là mấy thứ nhà chán òm.”

      Amy mất kiên nhẫn. “Sao lúc nào em cũng như thế hả? Chán này, chán nọ! Nếu căn nhà này cho chúng ta đầu mối kế tiếp, đó là nơi ít-chán nhất trái đất đó chứ.”

      “Cầu trời là vậy,” Dan đồng ý. “Hãy xảy ra , càng sớm càng tốt.”

      “Chúng ta sắp tiến đến gần điều đó rồi,” Amy hứa. “Chị ngửi được nó.”

      Dan nhăn mũi lại. “Em chỉ ngửi được toàn mùi nước sông. Trời đất ơi, em bao giờ dứt được cái thứ này khỏi lỗ mũi mình hay sao.”

      Venice thành phố bộ tuyệt vời, nếu chúng ta biết đến đâu. Amy nhận ra điều đó. Chuyến bộ hành đến Collezione di Racco chỉ tốn có hai mươi phút. Cái khoảng cách khiêm tốn đó mang cả hai từ khách sạn tồi tàn lụp xụp đến dinh thự bằng đá uy nghi rộng lớn ở khu quá sang trọng trong thành phố.

      “Em cho là việc cắt cổ Mozart cũng kiếm bộn tiền đó,” Dan bình luận.

      chỉ có tiền ông ấy kiếm được từ Mozart đâu,” Amy giải thích. “Ông này là nhân vật tầm cỡ trong thương mại quốc tế. Ông ta có nhiều hạm đội thuyền buôn khắp thế giới.”

      Dan gật đầu. “Những họ hàng xưa-lắc của chúng ta quả rất đỉnh. Chuyện gì xảy ra với tất cả những Cahill thất bại? Chị biết đấy, những con người tầm thường như chúng ta, những người sao giàu có hay nổi tiếng được ấy.”

      Ngay trước cổng vào, hai đứa được đích thân bức tượng Fidelio Racco chào đón. Nếu có tương đồng về kích thước thực, nhà buôn triệu phú này rất thấp bé - chỉ cao hơn Dan có vài centimet. Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên hơn cả là Racco lại chơi cây mandolin và cái miệng mở của ông dường như muốn diễn tả ông hát.

      Dan nheo mắt. “Lại Janus khác sao?”

      Chị nó gật đầu. “Điều này có thể lý giải tại sao Mozart lại đến nhờ ông ta giúp nhập về món thép đặc biệt kia. Ông nghĩ rằng có lẽ mình an toàn hơn khi giao du với người cùng chi tộc.”

      “Quá tệ, Wolfgang à,” Dan tỏ vẻ thông thái. “Chớ bao giờ tin Cahill.”

      Cả hai vào dinh thự và thanh toán số tiền khá bộn là hai mươi euro lệ phí vào cổng. Ngay cả lúc này, sau khi ngỏm củ tỏi nhiều thế kỷ, Fidelico vẫn tiếp tục cứa cổ người ta.

      Hai đứa vào các gian phòng triển lãm khác nhau, ở đó có hầu hết những châu báu quý hiếm của thế kỷ mười tám - lụa là, gấm thêu kim tuyến nặng trịch, đồ gốm từ phương Đông; vàng bạc từ châu Mỹ; kim cương, ngà voi và các bức chạm khắc gỗ hoành tráng từ châu Phi; các tấm thảm thêu lộng lẫy từ Ả Rập và Ba Tư.

      “Thứ này tuyệt vời làm sao,” Amy thầm cùng Dan. “Chỉ Janus mới có thể có gu thưởng thức kinh ngạc như vậy!”

      Các tác phẩm trang trí ấn tượng đến mê ly, thế nhưng các bảng thông tin lại lý giải phần lớn giàu có của Racco đến những món đồ kém sặc sỡ hơn nhiều - đó là trà, gia vị, và thứ thép hiếm từ Nhật Bản tôi với wolfram, là kim loại nóng chảy ở nhiệt độ cao nhất.

      “Chắc chắn đó là thứ thép mà Racco bán cho Mozart,” Amy tự tin.

      “Wolfram sao,” Dan trầm ngâm, cái nhìn xa xăm ra trong mắt nó. “Em nghe về thứ này ở đâu đó.”

      Amy nghi ngờ. “Em có chắc em nghĩ về Wolfgang đó?”

      , Wolfram mà. Grace với em.” Nó trả đũa chị mình. “Chị đâu phải đứa cháu duy nhất được bà kể chuyện cho nghe, chị biết điều đó mà.”

      Amy thở dài. “Thôi được rồi, bà gì?”

      Dan trông đau khổ. “Em gần như quên hết rồi.”

      “Đó là lý do tại sao Grace hầu như chỉ kể cho chị nghe - vì bà biết em quên hết sạch mà.”

      Cả hai qua hành lang đầy ắp các đồ trang trí mạ vàng và chạm khắc lộng lẫy quy tụ từ khắp nơi thế giới. Ngay chính giữa là cây harpsichord bằng gỗ mahagony bóng lưỡng, được bao bọc trong quầng sáng màu xanh dương.

      “Em ra khỏi đây thôi,” Dan . “Chỗ này bắt đầu giống cái chỗ chị-biết-là-cái-gì-rồi đó.”

      Amy nắm tay thằng bé chặt như muốn nghiền nát xương ra. “Là em-biết-đó-là-ai-rồi có! Nó ghi ngay này - đây là nhạc cụ mà Mozart chơi trong buổi diễn tại nhà Racco năm 1770!”

      vấn đề duy nhất: đó là cây harpsichord. Nó chúng ta biết D > HIC nghĩa là gì. Nó có tẹo gì liên quan tới bánh, bằng tiếng Pháp hay bằng bất kỳ thứ tiếng nào hết.”

      “Yên nào,” Amy vẫn kiên quyết. “Mọi thứ chúng ta vừa trải qua đều dẫn chúng ta đến món nhạc cụ này. Chính nó cho chúng ta đầu mối tiếp theo. Chị chắc chắn

      Dan cho tay vào túi quần jeans, lấy ra mẩu giấy ăn rúm ró, nhàu nát. “May mà em mặc chiếc quần này khi mình kênh.”

      Amy thắc mắc. “Đó là gì?”

      Dan mở miếng giấy ăn ra để lộ logo tàu hỏa. “Thứ duy nhất liên quan đến cây harpsichord là chơi nhạc. Nhạc đây.” Nó chìa ra, và đó chính là phiên bản tác phẩm KV 617 nó chép lại tàu.

      Amy phải kìm dữ lắm mới reo lên vì sung sướng. “Dan, em là thiên tài! Chúng ta có đầu mối nhạc từ Ben Franklin và chơi nhạc cụ của Mozart!”

      Chúng đảo mắt nhìn quanh. Cây harpsichord được bao bọc xung quanh bằng các dải dây nhung. viên bảo vệ mặc đồng phục gác ở cửa.

      “Lúc này được,” Dan quan sát. “Gã kia quất tụi mình bờm đầu nếu đặt dù chỉ ngón tay lên cây đàn quý giá này.”

      phải,” Amy đồng ý.

      “Nơi này đóng cửa lúc năm giờ,” Dan . “Chúng ta phải trốn cho đến lúc đó.”

      ***

      Phòng tắm trang trí theo lối art deco[2] cũ, có thể từ thời những năm 20 hay 30 của thế kỷ 20, với các tấm gạch men trắng đen và các họa tiết sứ sáng bóng.

      [2] Trào lưu kiến trúc của Mỹ thế kỷ 20.

      Làm sao người ta có thể bị ám ảnh bởi gạch men và nhà vệ sinh vào lúc như vầy chứ? Amy tự trách mình.

      Ừm, nhưng đúng vậy, có phải nào? Nếu lo lắng về chuyện đó, nó bị rối tinh lên ngay. Điều gì xảy ra nếu dinh thự này có báo động? D > HIC có nghĩa là gì? Làm sao người ta trừ nhạc ra khỏi từ gateau trong tiếng Pháp?

      Quá nhiều thứ để vật lộn trong đầu mười bốn tuổi.

      Và chừng đó mới chỉ là các khủng hoảng trong phút thôi. Cái gia đình này! Bỗng nhiên phát ra ta có họ hàng với Ben Franklin, Mozart, rồi Marie Antoinette...

      sao diễn tả được điều đó nữa rồi! Ta cảm thấy như mang trong mình dòng máu hoàng tộc! Như là phần của lịch sử!

      Nhưng những Cahill vĩ đại trong lịch sử đích thị là vậy còn gì - những nhân vật trong lịch sử. Họ đều chết và được người đời chôn cất từ lâu. Ai là Cahill của ngày hôm nay? Jonah. Nhà Holt. Lão Alistair. Nhà Kabra. Irina. Quân lừa đảo, đầu trộm đuôi cướp, nghệ sĩ giả danh, bọn ăn cắp. Những kẻ cười cười và gọi mình là họ hàng trong khi tìm cách kề dao vào xương vai của mình.

      Cuộc tranh đua này từ đầu được dự đoán là cam go và phi thường - cơ hội có thể thay đổi tương lai. Thế nhưng cái thực chất của vấn đề lại giống như chương trình thực tế truyền hình có tên Ai muốn làm kẻ đâm lén? Càng lúc càng có thêm nhiều pha cắt cổ. Có phải tất cả mọi người nhà Cahill đều tệ hại ? thể hình dung Mozart rượt đuổi thuyền hay đặt quả bom vào đường hầm cho nó phát nổ. Cái tàn nhẫn này đến bao xa?

      Đám cháy giết cha và mẹ được xác định là vô tình. Alistair lão biết “ ”. Phải chăng điều đó có nghĩa rằng phải là tai nạn?

      Chỉ cần nghĩ về điều đó thôi cướp sạch nhuệ khí của Amy. Những từ ngữ như cuộc đua tranh và giải thưởng khiến cho toàn bộ chuyện này giống như trò chơi nào đó, thế nhưng bi kịch của bảy năm về trước đâu phải là trò đùa. Nó cướp mất của Amy người cha và người mẹ quý. Nó cướp luôn của Dan kí ức về cha mẹ mình. Có chút hồ nghi rằng đám cháy phải kèm chủ đích nào đó...

      Bỗng nhiên, hoàn toàn bất ngờ, Amy cảm thấy cạn kiệt sinh lực. C chúng ta nên đầu hàng. Về lại nhà ở Boston, để cho Nellie thoát khỏi tình cảnh này. Đầu hàng Dịch vụ công ích; xem xem liệu bà Beatrice có mang chúng ta về nuôi ...

      Nhưng tự thâm tâm Amy hiểu bỏ cuộc là điều cuối cùng hai đứa làm. Điều cuối cùng hai đứa có thể làm. bao giờ làm thế khi mà đầu mối thứ hai ở quá gần chúng như vậy. Hai đứa có chứng cứ gì để biết liệu cái chết của cha mẹ chúng có dính dáng đến nhà Cahill hay . Song thậm chí nếu có chăng nữa - nhất là khi chuyện đó như vậy - chiến thắng trong cuộc thi này quan trọng hơn tới năm chục lần.

      Amy ngồi xuống nắp bồn cầu và cố thư giãn. Ở phía bên kia sảnh, trong phòng toilet nam, con biết Dan cũng trong tâm trạng tương tự. Hay biết đâu nó ngu ngốc đến độ chẳng biết sợ là gì.

      , ngốc đâu. Thằng em của Amy rất thông minh. Thậm chí là xuất sắc, theo cái kiểu chú ý ngắn hạn của riêng nó. Chính nó là người đưa ra kế họach trốn trong nhà tắm cho đến khi nhà triển lãm đóng cửa. Amy chỉ việc làm theo lời nó băng qua hai chái của dinh thự, cẩn thận ghi chú lại từng vị trí có bảo vệ đứng. Và khi trong số họ bắt đầu nghi ngờ, cũng chính cái bản năng đáng tin cậy của Dan lôi hai đứa ra khỏi nơi đó và lẩn sang phòng triển lãm khác.

      Có thể mình vẫn còn ở đó, bô lô ba loa về những lời xin lỗi chẳng đâu vào đâu ấy chứ.

      Dan cần có chị nó, nhưng Amy cũng cần có thằng em bên cạnh. Dù muốn dù , cả hai vẫn cùng nhóm - thằng ngốc hâm hâm và con chị lắp ba lắp bắp. ràng đó đâu phải công thức để thống trị thế giới.

      lo lắng hồi hộp của Amy khiến nó phút nào yên. Dan có tài, nhưng nó lại phải là người suy nghĩ thấu đáo xem điều gì có thể ổn. Amy ghen tị với nó vì chuyện đó. Đôi lúc con bé nghĩ gì khác ngoài viễn cảnh tồi tệ. Amy chính là Albert Einstein cho những kịch bản tồi tệ nhất.

      Amy xem chiếc đồng hồ đeo tay đọng nước nhưng vẫn còn họat động của mình. nửa giờ trôi qua kể từ khi có tiếng thông báo - bằng sáu ngôn ngữ khác nhau - bảo tàng Collezione di Racco đóng cửa.

      Có tiếng tách của thiết bị giờ, rồi cả phòng tắm đột ngột chìm trong bóng tối. Ôi, ! Hai đứa đâu có mang theo đèn pin. Làm sao để đến chỗ cây đàn harpsichord đây?

      cách cẩn trọng, con bé dò dẫm đường quay trở lại cánh cửa của khu vực này, cố gắng hết sức hình dung ra trong đầu bức tranh về cách bố trí của toilet nữ. Nó phải tìm cho ra Dan, nhưng đầu tiên phải tìm được đường ra khỏi đây cái !

      Tiếng bước chân vang lên làm tim Amy chết lặng. Bảo vệ! Cả hai bị tóm, bị bỏ tù, bị bắt mang về lại nước Mỹ...

      “Amy ơi?”

      “Dan, đồ đần! Suýt chút nữa chị đau tim mà chết rồi!”

      “Rộng đường thênh thang rồi. Chúng ta nào.”

      “Trong bóng tối đen như mực sao?” Con thắc mắc.

      Dan cười chế giễu Amy. “Chỉ tối trong phòng tắm thôi. Ngoài kia vẫn sao đâu.”

      “Ôi trời.” Mắc cỡ, Amy lần theo tiếng của Dan ở bên ngoài cánh cửa lớn. Dan đúng. Collezione di Racco trong chế độ về đêm, đèn triển lãm tắt ngóm hết ngoại trừ bóng đèn huỳnh quang cứ bốn cái tắt lại có cái mở. “Có dấu hiệu gì của người gác đêm hay ?” Amy thào.

      “Em chẳng thấy ai cả, nhưng nơi này lớn lắm. Có thể gã bận canh chừng vàng với kim cương. Nếu là em em cũng làm thế. Ai mà chôm cây harpsichord chứ?”

      Hai đứa băng nhanh qua các sảnh phòng lớn, vui mừng vì những đôi giày đế mềm chỉ tạo ra ít tiếng động nền đá hoa cương. Ánh sáng xanh bị tắt , nhưng thậm chí trong ánh sáng nhập nhọang, Amy vẫn nhận ra cái lấp lánh màu ngà của bàn phím từng được người họ hàng xa xưa của chúng, Mozart trẻ tuổi, trình diễn vào năm 1770. Niềm phấn khích tràn ngập cơ thể nó như xung điện. Đầu mối kế tiếp gần, gần lắm rồi.

      Và rồi cái đầu lạnh ngắt của khẩu súng phóng tiêu đằng sau gá xóa sạch hết tất cả họat động khác của bộ não.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20


      “BỌN TA PHẢI NGƯNG GẶP GỠ NHAU theo kiểu này thôi,” Natalie Kabra gầm gừ đằng sau nó.


      Tức giận đến phát điên, Dan lao mình húc thẳng vào Natalie. Nhưng Ian từ bóng tối xông ra và tóm ngang bụng nó chặt. “Đâu có nhanh như vậy chứ, nhóc Dan. Tao thấy mày hồi phục kể từ chuyến bơi lội ban đêm rồi đó.” Nó ngửi ngửi tóc của Dan. “À, chưa hoàn toàn đâu nha.”


      “Hai người muốn cái gì?” Dan thách thức.


      Ian nhìn Dan chăm chăm bằng cặp mắt thương hại. “Mày giỡn chắc? Nghe như tình cờ chúng ta đều xuất ở nơi này vậy. Cơ bản là như vầy: bọn mày phải đứng trước khẩu súng phóng tiêu của em tao trong lúc tao giải khuây cho bọn mày bằng chút nhạc.”


      cách thô bạo, nó đẩy Dan vào tường rồi xô cả Amy lại bên cạnh thằng bé.


      Natalie đứng đối diện cahúng, chĩa súng vào cả hai. “Đừng lo,” con hứa bằng giọng ngọt ngào đầy châm chích. “Phi tiêu giết chết tụi mày đâu. Nhưng tụi mày thức giấc trong cơn đau đầu đậm đà đó.”


      “Giống lần trước ấy mà,” Thằng đế thêm vào. Nó bước qua sợi dây nhung và ngồi xuống cây harpsichord, giải tỏa các khớp đốt ngón tay bằng khúc ngẫu hứng.


      “Đồ bịp bợm!” Dan lớn tiếng. “Mi đâu biết chơi đàn!”


      “Tao chắc chắn đánh ra bài hát gì đó,” Ian giọng hồ hởi. “Có lẽ là ‘Ba con chuột mù’, ‘Đuổi bắt chồn con[1].’ hay giai điệu ngắn mang tên KV 617.”


      [1] Nguyên văn: Pop Goes the Weasel, đây là bản đồng dao quen thuộc và phổ biến của , xuất từ giữa thế kỷ 19 thường được sử dụng làm trò chơi dành cho trẻ em.

      “Làm sao các người biết điều này?” Amy buột miệng.


      “Mày nghĩ tụi mày thông minh lắm ư, nhưng thực ra tụi mày chỉ đáng thương thôi,” Natalie nhạo báng. “Tụi tao theo tụi mày từ nhà ga ở Vienna kia. Tụi tao can thiệp vào tín hiệu dây trong máy tính của tụi mày. Tụi tao cũng tải tác phẩm này về, và tải từ chính tụi mày.”


      “Tao có quyền in bản nhạc của tao chứ,” Ian thêm, tay mở ra trang nhạc phổ và dựng nó lên ngay trước mặt.


      Amy và Dan nhìn nhau đầy ý. Ian và Natalie tài nào biết được rằng phiên bản của tác phẩm KV 617 mạng đâu phải là đầu mối của Ben Franklin. Có lẽ mọi thứ vẫn chưa mất được.


      Ian bắt đầu chơi nhạc. thanh kim khí của cây harpsichord vang dội khắp căn phòng tựa như hầm mộ. Nó lớn hơn Amy tưởng nhiều, và còn hơi bị sai dây nữa. nhạc cụ tuyệt diệu! Nó cố ngóng cổ cao để quan sát những ngón tay thuôn dài của Ian khiêu vũ những phím ngà. Đó chính là lúc con bé nhìn thấy - sợi dây rất mảnh kéo từ dưới nốt Rê lên nốt Đô thăng và biến mất vào trong nước gỗ bóng loáng của cây harpsichord.


      Đô thăng. Amy cau mày. Sao hai thanh đó quen thuộc vậy?


      Và rồi bức tranh lên trong đầu. D > HIC


      Ghi chú của Grace những trang nhật ký của Nannerl! Đó là lời cảnh báo! Nốt Rê[2] đó chính là cái bẫy!


      [2] D là ký hiệu của nốt Rê. HIC ở đây là viết tắt của High C - Đô cao của Soprano, cách Đô ở giữa 2 quãng 8, được cho là nốt quyết định giọng ca có đạt ngưỡng soprano hay . Chúng tôi dịch ra là Đô thăng.


      Ý nghĩ đó chỉ vừa lướt qua đầu Amy nghe thấy cường độ của bản nhạc tăng dần và tay phải của Ian lướt gần đến vị trí của nốt Rê định mệnh kia.


      Phản ứng của nó tự nhiên, tức thời, đến nỗi Amy có thời gian để nghĩ hành động đó ngu ngốc đến mức nào. Với tiếng hét “Đừng!” con bé bật người về phía trước, ngã chúi vào Natalie. Khẩu súng bắn ra, nhưng phi tiêu lại lệch và vào đám vải vóc. Amy vẫn còn đà, quyết định đẩy Ian ra khỏi chiếc ghế đẩu trước khi tai họa ập đến. Nó chỉ chậm có tích tắc.


      Amy lao vào người Ian vừa lúc ngón tay của nó chạm vào phím có cài bẫy.


      BÙM!


      ngọn lửa bùng lên, cây harpsichord của Mozart vỡ tung, hất Amy và Ian ra xa đến năm thước. Amy co người lại và lăn tròn, xem chừng đau đớn gì. Đầu Ian va vào nền đá cẩm thạch. Nó nằm đó, lặng ngắt.


      Natalie bò lồm cồm và chụp lấy khẩu súng phóng tiêu, nhưng Dan nhanh chân hơn. Nó chộp lấy chiếc phi tiêu ra khỏi đám vải vóc và ném nó như ngọn lao về phía kẻ thù. Đỉnh tiêu cắm phập vào vai nó. Con vừa giương vũ khí lên, lại phải cố gắng chống lại tác dụng của công thức món thuốc hạ gục đối phương. Dan cảnh giác, biết rằng mũi tiêu kế tiếp nhắm vào nó. Nhưng rồi mắt Natalie khép lại, và nó quỵ xuống như hòn đá cạnh trai mình.


      Dan chạy đến bên chị. “Chị có sao ?”


      Amy trườn đến bên những gì còn sót lại của cây đàn. Phần gỗ vỡ tan tành, nhưng ngạc nhiên thay, bàn phím vẫn còn nguyên vẹn. Cả hai đứa thấy được bộ dây thứ hai biến vào trong sàn nhà.


      “Nhanh lên nào! Bản nhạc!”


      Dan nhìn chị nó. “Nó thể chơi được lúc này đâu. cháy kia mà.”


      “Đưa nó đây cho chị!” Nó mở mảnh giấy ăn và bắt đầu gõ lên các phím đàn. thanh gì ngoại trừ tiếng tanh tách khe khẽ. Nhưng Amy vẫn “chơi” tiếp, theo các nốt nhạc từ đầu mối của Ben Franklin.


      Thình lình, nền nhà bắt đầu rung chuyển ngay dưới chân cả hai.


      “Chạy mau, Amy!” Dan thét lên. “Cả nơi này sập xuống đấy!”


      phiến đá cẩm thạch chừng thước vuông hạ xuống khớp đặt ngầm ở phía trước. Hai đứa trèo vào khoảng trống vừa được tạo ra. Trước mắt chúng, tấm đen là cặp kiếm sáng ló


      “Samurai!” Dan thốt lên, giọng đầy vẻ kính cẩn. Nó cúi thấp người, cầm lấy cán kiếm bằng vàng, và rồi đứng lên vung thử món vũ khí. “Các chiến binh Samurai mang theo hai cây kiếm - ngắn và dài. Đây chắc hẳn là cây kiếm ngắn. rất rất ngon!”


      Amy cầm cây kiếm còn lại và kiểm tra những chữ tiếng Nhật khắc lớp vỏ kim loại. “Chị cá là những cây kiếm này được làm bằng thứ thép đặc biệt mà Mozart ưa thích.”


      Dan gật đầu. “Nhưng sao đây có thể là đầu mối chứ? Nó có dính dáng gì tới điều bà Grace viết trang nhật ký hết.”


      “Rê Đô thăng hóa ra lại là chìa khóa cho cây đàn harpsichord cài bẫy,” Amy giải thích. “Và gateau bỏ nhạc ...” Mọi thứ lên trong đầu nó cùng lúc. “Các nốt nhạc cũng là những chữ cái, em nhớ ? A, B, C, D, E, F và G. Nếu lấy những từ này ra khỏi chữ gateau, còn lại là... T-U.” Nó bắt đầu bị bí. “ có nghĩa gì cả.”


      , có đó!” Dan bật kêu lên. “Đó chính là ký hiệu hóa học của Tungsten hay còn gọi là Volfram[3]! Đó chính là thứ Grace kể mà em quên mất! Wolfram ngày xưa được gọi là Volfram!”


      [3] Nguyên tố hóa học, số nguyên tử 74, ký hiệu W, là phi kim có nhiệt nóng chảy cao..


      Mắt Amy sáng long lanh trước phát này. “Đó là lý do vì sao Marie Antoinette “Cho họ ăn bánh.” Bà đâu có về người nghèo - gateau là thông điệp mã hóa giữa Franklin và Mozart, cho ông biết nguyên liệu mà ông cần. Chúng ta hiểu rồi. Đầu mối đầu tiên là iron solute; kì này là Volfram! Đó chính là cuộc thi này! Chúng ta gộp tất cả lại để trở thành kiểu công thức nào đó!”


      Đó là khoảnh khắc có quá nhiều kiện - khói bốc ra từ vụ nổ, chất thép của cặp kiếm, hồi hộp của tiến triển ngờ. Thế nhưng đối với Amy, vẫn còn rất nhiều thứ phía trước. Đầu mối này mang chúng đến gần hơn với chiến thắng...


      Và hiểu hơn chúng ta là ai!


      hiểu sao, Amy cảm thấy cha và mẹ ở nơi chín suối mỉm cười với cả hai.


      Nó nắm lấy tay em mình. Cả hai tốn quá nhiều thời gian để cãi vã, nhưng đây mới chính là khoảnh khắc của chúng.


      Chúng ta vẫn còn phải tiếp tục chuyện này!


      Bất thình lình, ánh sáng lóe lên, và viên trực đêm mặc đồng phục hớt hải chạy vào căn phòng, rống to bằng tiếng Ý. Hoảng hốt, Dan trốn dám đối mặt với , mà quên mất nó vẫn còn cầm thanh kiếm Samurai bằng cả hai tay, như cây gậy bóng chày, sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào. Với tiếng thét kinh hoàng, viên bảo vệ thụt lùi trở lại và chạy sang ngả khác.


      “Hãy thoát khỏi nơi này ngay,” Amy đưa ra quyết định đầy vẻ khẩn trương.


      “Còn tụi này sao?” Dan chỉ nhà Kabra nằm bệt sàn.


      “Gã bảo vệ quay trở lại đây ngay cùng với cảnh sát. Họ gọi bác sĩ.”


      Ôm hai thanh kiếm, hai đứa trẻ nhà Cahill chuồn nhanh ra cổng.


      ***


      Nellie sẵn sàng giương cờ trắng đầu hàng.


      thể nào chịu thấu cái cảnh con Saladin, hốc hác, lừ đừ, đến độ phát ra tiếng Meo ra trò cũng làm nổi. Ngay khi Amy và Dan trở lại, ra chợ mua cá hồng tươi về cho nó. Ok, đầu hàng trăm phần trăm, còn chưa kể là phí những 30 đô cho nửa ký cá. Nhưng thà vậy còn hơn là để con mèo hom hem chết lả.


      Grace Cahill có thể từng là người phụ nữ tuyệt vời, nhưng ở vị trí người chủ thú cưng hình như bà biết gì nhiều về cái gọi là thương cho roi cho vọt.


      Nellie cau mày nhìn đồng hồ. quá bảy giờ. Tất cả các bảo tàng đóng cửa cách đây mấy tiếng rồi. Amy và Dan lại về muộn. lo sợ phải nghĩ điều đó cũng có thể là xảy ra chuyện gì.


      Buông tiếng thở dài, c quyết định thử thêm lần nữa. mở thêm lon thức ăn cho mèo và đưa cho Saladin, con mèo nằm cuộn mình tay vịn của chiếc ghế bành, bơ phờ xem chương trình Home Improvement thuyết minh bằng tiếng Ý.


      “Thôi được bé Saladin à, mày thắng rồi. Mày chứng minh mày ngon lành tử tế rồi. Nhưng tao thể tha về cái món mày muốn lúc này được, vậy sao làm ơn cắn dùm vài miếng để lay lắt chờ tới lúc tụi nhóc quay về chứ?” lấy ngón tay quệt mẩu thức ăn và quệt vào lưỡi con mèo khi nó há miệng ngáp.


      Nếu con mèo biết giật mình, con Saladin giật mình . Nó đánh hơi như tay thử rượu sành điệu. Rồi nó lao vào ngón tay của Nellie liếm sạch .


      Được đà, nàng cầm lên cả chiếc lon. Trong ba mươi giây, nó láng o.


      “Giỏi lắm, bé!” Nellie chúc mừng. “Tao biết mày thích nếu mày chịu khó thử lần! Cũng là đồ ăn cho mèo - và cho thứ mèo như mày đó mà!”


      Saladin đánh chén tới nửa lon thứ hai Amy và Dan cùng đẩy tung cửa bước vào.


      Nellie vui mừng với chiến thắng. “Chúc mừng chị hai đứa! Cơn tuyệt thực chấm dứt...” nàng thấy Dan vung thanh kiếm samurai bén ngót trong phòng khách sạn chật hẹp. “Bỏ cái thứ đó xuống, coi chừng em cắt đứt lỗ tai mình bây giờ!”


      Dan bỏ ngoài tai lời cảnh báo, nhưng con Saladin ngừng đánh chén và chui tọt xuống dưới gầm giường.


      Má ửng hồng vì sung sướng, Amy vung thanh kiếm trong tay mình lên. “ sao đâu! Đầu mối kế tiếp là đây!”


      “Kiếm à?”


      “Volfram! Đó chính là thứ luyện thành món này!”


      “Thu dọn hành lý nào!” Dan reo lên. “Chúng ta đến Tokyo! Ồ, phải rồi, còn mày nữa Saladin. Tụi tao biết mày ổn mà.”


      Tiếng Meo lại bật ra đằng sau tấm vải trải giường


      Nellie hoàn toàn bối rối. “Nhưng tại sao lại là Tokyo?”


      “Hai thanh kiếm này có nguồn gốc từ đó,” Amy vừa thở hổn hển vừa giải thích. “Đó là nơi thép được luyện. Chỗ triển lãm rằng Fidelio Racco đến Nhật và còn ai nghe gì về ông nữa!”


      “Và chúng ta cũng làm như vậy luôn, đúng nào?” au pair thắc mắc.


      “Con đường dẫn đến nơi đó,” Amy khẳng định. “Đó chính là nơi chúng ta tìm thấy đầu mối kế tiếp.”


      Đây là điểm hay nhất của Nellie Gomez trung thành. lời phản đối, nhặt điện thoại lên và gọi cho hãng hàng Nhật Bản.


      Nhà Kabra có tiền; nhà Holt có cơ bắp, Irina có mưu mẹo và kỹ năng; Alistair có kinh nghiệm, Jonah có danh tiếng. Amy và Dan có trí khôn và chút thứ khác. Nhưng chỉ có hai đứa mới khám phá ra được đầu mối thứ hai.


      Tiếp tục lên đường tìm kiếm nào.






      Chương 21


      VỚI NHỮNG CÔNG DÂN SALZBURG, nước Áo, William McIntyre trông cũng như người khách du lịch thông thường. Có thể ăn mặc chu tất hơn chút đỉnh, trong bộ vest sẫm màu của dân kinh doanh, ông giống vị du khách nước ngoài sải bước qua quảng trường trung tâm hơn. ai chú ý đến chiếc màn hình xách tay bé xíu, cũng ai nghe thấy những tiếng bíp khẽ của thiết bị khi bắt sóng tín hiệu.


      Trong vòng chưa đầy tuần nay, McIntyre sử dụng thiết bị này để dò theo Amy và Dan khi chúng di chuyển từ Paris đến Vienna và đến Salzburg. Nhưng giờ tín hiệu ngừng di chuyển. Thực tế là, nó có tín hiệu từ hai ngày nay. Có gì đó ổn.


      Khi ông bước qua quảng trường đông đúc, tiếng bíp tiếp tục phát ra liên hồi, điều này có nghĩa là tín hiệu phát ra ở rất, rất gần.


      McIntyre quan sát. Nó kia rồi, gắn vào ve áượng Mozart ngay giữa quảng trường.


      bàn tay cứng cáp đặt lên vai xoay ông ta trở lại. Đó chính là Alistair Oh, trong cơn cuồng nộ.


      “Hóa ra là mày!” Ông lão lớn tuổi khăng khăng kết tội. “Tao ưa cái can thiệp của mày vào cuộc tranh tài này! Đầu mối của tao đâu?”


      Vị luật sư nhún vai, ngơ ngác. “Tôi đâu có thứ gì của ông.”


      “Có đầu mối ở đường hầm nhà thờ thánh Peter,” Alistair lạnh lùng đáp. “Khi tao muốn đem dịch lại nó, tao phát ra nó biến mất và cái ghim định vị của mày dán vào đầu cây gậy của tao. Giải thích , nếu mày phiền.”


      “Tôi đâu có giữ thứ gì.”


      “Vậy ra mày thừa nhận mày cố gây ảnh hưởng đến cuộc tranh đua này.” Mắt lão nheo lại. “Hay biết đâu chừng kế họach của mày là ăn cắp toàn bộ mọi thứ và giành giải thưởng về phía mình.”


      McIntyre ưỡn thẳng người lên. “Tôi phản đối. Có lẽ ông bị lừa bịp, nhưng người đó phải là tôi. Ông phải biết rằng, khi giải thưởng cao như thế này, hành động lừa lọc là điều dễ đoán. Và nhà Cahill có thể làm tất cả mọi thứ.”


      “Mày vẫn chưa nghe câu cuối sao. Khi tao chiến thắng, tao cho mày thấy điều đó bao giờ đúng nữa!” Alistair quay gót và oai vệ bước .


      Với tiếng thở dài, McIntyre lấy lại ghim định vị từ ve áo của Mozart - nó được đính vào bằng kẹo cao su. Bỏ nó vào túi, ông rời khỏi quảng trường và hết ba dãy phố đến quán café ngoài trời ở khoảng sân vắng lặng. Ông ngồi xuống chiếc bàn yên tĩnh, đối diện là người mặc bộ đồ màu đen tuyền.


      “Ông tin được đâu,” Vị luật sư bằng giọng thiểu não. “Hai đứa nó tìm thấy thiết bị định vị ngay dưới vòng cổ con mèo và dán vào người Alistair Oh.”


      Người áo đen xoa xoa vầng trán nhíu lại của mình. “Vậy ý ông là chúng ta lạc dấu bọn nhóc.


      McIntyre gật đầu ủ rũ, “Bọn trẻ mất dấu chúng ta đúng hơn. Có thể hai đứa sở hữu nhiều thứ trong tay hơn là những gì bà Grace hình dung.”


      Phía cao, có vệt khói dài của chiếc máy bay hướng về phía Đông, để lại bầu trời trong xanh dải ruy-băng trắng.


      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :