1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

365 Nghề chi nghiệp phục vụ - Á Hải (23c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Case20. Đoàn Viên Ăn Chè Trôi Nước

      Sau hai tháng an phận ở nhà thu xếp việc ở tháp cốt linh, tôi vẫn quyết định rời quê đến vùng khác sinh sống, tuy nguyên nhân lớn nhất thể với người khác chính là .



      —— xa, thực quá xa cách.



      Nhưng nghĩ quá trình rời nhà tìm việc lần này suông sẻ bất ngờ, cuộc phỏng vấn ở đất bắc cho công việc đầu tiên thành công, ngay cả những bậc cha chú trong nhà cũng nhiều lời hay là đến phá đám.



      Hơn nữa —— bọn họ còn đến giúp.



      “Thân Dậu à, căn lần này có thể thuận lợi bán đều là nhờ phúc của chú!” Đại La hào hứng với tôi, ta là đàn ở chỗ tôi tôi làm việc, công tác trong giới địa ốc được ba năm.



      “Em cũng đâu giúp được gì, đều là đàn bên chỉ bảo, em mới có thể thuận lợi như vậy.”



      , , căn nhà kia là trạch, từ khi chủ nhà rao bán đến nay cũng năm, rất ít người đến hỏi thăm, giao cho chú cái, chưa tới tháng liền bán được nó rồi! Mà chỉ căn này, hai căn bên đường Dân Sinh kia cũng từng phát sinh cố, qua tay chú cái, tuần trước cũng bán được rồi… Chú rốt cuộc có bùa phép gì? Có thể đổi trạch thành dương trạch[1]?” Đại La tò mò hỏi thăm.



      có… Em thực chỉ là vận khí tốt.” thể đều là những người thân thích nhìn thấy được của tôi giúp đỡ điều giải những “người chủ cũ” kia rời khỏi.



      “Ha ha, tôi biết rồi, đây là bí mật thương mại.”



      “Thực phải…” Khi tôi định lại lời thoái thác chuông điện thoại di động bàn đột nhiên vang lên, “À, đàn , ngại quá, em nhận điện thoại.”



      “Nhận , nhận .”



      Tôi cầm lấy điện thoại động, sau khi nhìn dãy số, do dự chút, thở sâu rồi mới nhận điện, “A lô…”



      “Thân Dậu, đông chí[2] nhớ phải về.” Là giọng ra lệnh của chị hai.



      “Chị hai, em phải đông chí em có nghỉ…”



      Đầu kia điện thoại lúc này lại thay đổi người chuyện, “Thân Dậu, đông chí nhất định về nhà đoàn viên là quy củ nhà chúng ta, tất nhiên phải về.” Là chị ba, khi nhận điện đặc biệt giọng trẻ con.



      “Nhưng mà em có nghỉ…”



      “Thằng cháu đáng chết! Mày dối, ràng chính mày muốn nghỉ lễ Tràng Sinh gì đó, dùng cả kì nghỉ đông vào đó, đông chí mau trở về cho tao!” Đây… phải là chị tư, lại là chú ba tự tiện mượn thân thể chị…



      đùa gì vậy, bữa tiệc Giáng Sinh đều định trước rồi, bên Uy Thu cũng gạt công việc sang bên dự định cùng nhau ăn tiệc, coi dạ hội Giáng Sinh và pháo hoa, còn có tiết mục buổi tối…



      “Thân Dậu.”



      “Cha…”



      “Con nên biết nhà ta tổ chức Giáng Sinh, hơn nữa đông chí lại là đại lễ toàn quốc, nhất định phải về.” Giọng cha nghe có chút bất đắc dĩ, đông chí là ngày đoàn tụ gia đình, mà nhà chúng tôi chỉ cần đoàn viên, những người còn tại dương thế đều rất mệt.



      Ôi, chính là như vậy tôi mới thích đông chí, tôi lại nhìn thấy…



      “Thân Dậu.”



      “Mẹ, con…”



      “Đông chí là lễ lớn của năm, con quay về chứ?”



      “Dạ….” câu của mẹ, tôi vẫn là có cách kháng lệnh.



      , phải về đó! Vậy giúp em mua EeePC làm quà Giáng Sinh ! Em muốn cái màu trắng.”



      “Thân Dậu, chị muốn túi CELINE!”



      “Giúp cha mua cái dao cạo râu chạy bằng điện mới , cái cũ này dùng tốt.”



      … Rốt cuộc ai nhà ta kỉ niệm Giáng Sinh! ?



      Sau khi đặt máy điện thoại xuống, tôi gặp quản lí đổi lại thời gian nghỉ, nguyên tưởng là quản lí tôi vài câu, ngờ ông ta lại thoải mái đáp ứng tôi liền lập tức.



      “Muốn đổi thời gian nghỉ đông đến đông chí hả? Được, đông chí nên về nhà cùng các thành viên trong gia đình sum họp ăn chè trôi nước.” Quản lí khoanh tay gật đầu.



      “Cảm ơn quản lí.”



      Khi tôi định rời khỏi quản lí lại gọi tôi: “… Thân Dậu… Tôi cảm thấy rất kì lạ.”



      “Quản lí?”



      “Hôm qua tôi mơ thấy chú đến tôi xin nghỉ ngày đông chí đó rồi… Hơn nữa từ sáng sớm trở bả vai tôi vẫn luôn thấy nặng, giống như là có người luôn đè lên, đến vừa nãy sau khi cho phép chú nghỉ đông xong lại đột nhiên trở lại nhõm… Với việc này, có gì… có liên quan gì ?”



      “…”



      “Rốt cuộc vẫn bắt cậu cùng tôi trở về…” Tôi có chút áy náy nhìn Uy Thu, sau khi gọi điện cho , với lễ Giáng Sinh thể ăn tiệc, vậy mà lại muốn đổi lại thời gian nghỉ đông cùng tôi trở về.



      sao, mọi người cùng nhau trải qua đông chí cũng rất vui mà, tôi cũng lâu rồi mới gặp lại chú thím, còn có chị và em nữa.” dịu dàng, hòa nhã đặt tay lên vai tôi .



      Cha mẹ Uy Thu mất sớm, hai chị lại lấy chồng nước ngoài, dường như rất hoài niệm loại cảm giác gia đình náo nhiệt này.



      Hai chúng tôi vừa mới tới cửa, Bát Quái và Dịch Kinh liền phấn khích lớn tiếng sủa.



      “Bát Quái, Dịch Kinh!” Tôi hài lòng xoa xoa mặt chúng nó, khi còn ở trong nhà luôn cảm thấy phải dẫn chúng dạo rất phiền phức, đến bắc bộ ngược lại rất nhớ chúng nó…



      “Bát Quái! Mày lại tiểu tiện lên người tao rồi!”



      Chị ba ra khỏi cửa cười : “Nó gặp chú quá vui mừng rồi, Uy Thu cũng tới rồi à, mau vào, mau vào, mùi nước tiểu bên ngoài rất thối.”



      Chị ba vừa vừa kéo mạnh Uy Thu bao giờ đủ sức chống lại các bà chị vào cửa, tôi nhìn bọn họ lầm bầm tự nhủ: “… hiểu rốt cuộc là ai bảo tôi về trải qua đông chí…”



      Hồi ở bậc tiểu học có học qua rằng, ngày đông chí có ban ngày ngắn nhất ở bán cầu bắc, ban đêm dài nhất, cách khác, chính là “đạt đến cực”, là “khởi đầu dương khí”, trong đó có đạo lý lớn lao gì tôi hiểu, nhưng từ tôi chỉ biết, hôm nay là này bận rộn nhất trong nhà tôi, bởi vì tất cả mọi người trở về nghỉ lễ.



      Mới vừa vào cửa còn chưa ngồi ấm chỗ bị gọi vào nhà bếp giúp nấu chè trôi nước, mẹ nấu nồi lớn chè trôi nước thoạt nhìn có thể cho hai, ba mươi người ăn, bàn cũng bày lên ba mươi cái bát, mà cả nhà tôi thêm Uy Thu nữa mới có chín người, những cái còn lại đều là để dâng lên các bậc cha chú.



      “Ôi chao, chè trôi nước còn chưa làm xong sao?” Chị cả thò đầu tiến vào hỏi.



      “Chị cả, chị về rồi? Cũng sắp xong rồi, ba viên, bốn viên…” Chị hai chuẩn bị chén bát ngẩng đầu hỏi, “À! Sao thấy rể?”



      vẫn vô dụng như vậy, Uy Thu người ta ngoan ngoãn ở trong phòng dạy em dùng máy tính, vừa tới choáng váng, tại xe nghỉ ngơi.” Chị cả vừa vừa đến bên cạnh tôi, “Thân Dậu à, chú đúng là chọn được chồng tốt mà.”



      “… Cái gì mà chồng tốt! Tôi cũng là nam nha.” Tôi giận dữ .



      “Chú khỏi phải ngụy biện, chúng tôi đều biết chú là… Ha ha.”



      Chị cả cười đến nỗi tôi dựng cả tóc gáy, “… Là gì?”



      có gì… Tôi muốn giúp, bát này là của ai?”



      “Chú cả, phải xếp chín mươi tám cái.”



      Khi mấy người chúng tôi đếm đủ số lượng, sắp xếp xong xuôi, bàn chất đầy chén bát, bên trong bát chứa viên viên bánh trôi nước rắn chắc, no đủ, trắng hồng, còn có bánh trôi nước mặn bỏ thêm rau đồng hao và nha đam phía . Bát đầy nhất là cả “công trình xây dựng” kì công, chứa trăm ba mươi hai viên bánh trôi nước.



      “Có thể đến ăn chè trôi nước rồi!”



      Mẹ lớn tiếng gọi, tới mười phút mọi người liền tụ tập xong, trừ chồng chị cả có cách nào đứng dậy được, vẫn ở bên trong xe nghỉ ngơi.



      bàn chỉ có chè trôi nước, còn có hoành thánh và sủi cảo.



      “Chú năm ầm ĩ tại sao có hương thịt…” Chị hai vỗ đầu , dáng vẻ như là chú năm bên cạnh lải nhải thôi.



      “Hương thịt hẳn phải là…” Uy Thu nhìn tôi ngờ vực hỏi.



      “… Đúng, đúng là hương thịt, chú năm hình như hằng năm đều ầm ĩ vụ này.” Tôi trả lời.



      “Chú năm ngày trước ở Kim Môn tham gia quân ngũ, mùa đông toàn là ăn thịt chó, thịt chó giải hàn.” Mẹ thản nhiên .



      Chị ba lại : “ có cách nào nấu cho chú đâu, nhà của chúng ta ai chuộng ăn thịt, hơn nữa cũng thể giao Bát Quái và Dịch Kinh cho…”



      được! Bát Quái và Dịch Kinh là chó của con!” Em hét lớn.



      ràng ngày thường đều là tôi trông nom.” Tôi bắt bẻ em .



      “Sau khi con rời nhà, bây giờ giao cho cha rồi.” Cha vốn yên lặng ăn chè trôi nước bỗng dưng ngẩng đầu .



      “… Cha, vất vả rồi…”



      “Mẹ, vì sao trong bát của con chỉ có chín viên bánh trôi…” Đứa con trưởng nhà chị cả nhìn bánh trôi nước trong bát của mình.



      “Con chín tuổi cho nên chỉ có thể ăn chín viên chè trôi nước, em con cũng vậy, tám tuổi tám viên, em bảy tuổi, cho nên ăn bảy viên.” Chị cả chỉ có những lúc với trẻ mới có thể bày ra dáng vẻ hiền từ, đôn hậu.



      “Ồ, con hiểu rồi, cho nên ông nội mới có nhiều viên chè trôi nước như vậy!” Cháu trai bên ngoại khác của tôi chỉ vào bát chè trôi nước kia, nơi có ai ngồi, khờ khạo .



      “Mẹ, mẹ, chè trôi nuớc này ăn ngon , bên trong còn gói kẹo đường nữa!”



      em tuổi nhất nhà bày chè trôi nước lên , mọi người đều vì những lời này mà thấy choáng váng.



      “Kẹo đường?”



      “Đợi , chè trôi nước ai gói vậy?”



      “Chị cùng mẹ, cả chị ba nữa… Còn có…”



      “Còn có?”



      Chị hai chỉ ra phía sau : “Bọn họ hình như cũng có giúp đỡ chút…”



      “Thảo nào vừa nãy dì Mai cười vui vẻ như vậy…”



      “Dì Mai cũng ở đây à?” ràng tôi nhìn thấy nhưng vẫn nhìn quanh trái phải tìm bóng dáng dì.



      “Dì ở bên cạnh cậu.” Uy Thu cười .



      “Ồ, cậu cũng nhìn thấy dì sao?”



      Uy Thu nghiêng đầu, “, bình thường đúng là nhìn thấy, tôi nghĩ hôm nay đặc biệt, à, dì bảo cậu mau ăn chè trôi nước , viên kia là dì gói.”



      “Vậy sao?” Tôi vội vàng bỏ chè trôi nước vào trong miệng, nhưng trong nháy mắt cắn xuống cảm thấy đúng lắm.



      “Thân Dậu? Chú làm sao vậy, sao sắc mặt đột nhiên đờ ra vậy.”



      “Đợi chút!”



      Tôi che miệng lại, nhả dị vật trong miệng ra, là đồng tiền xu cũ, dọc mép rìa có chạm trổ hình rồng rất đẹp, phía viết hai chữ —— “Nhất viên”[3].



      “… Đây là?”



      “À… Dì Mai đó là ông ngoại muốn cho chú tiền mừng tuổi…”



      “…”



      Vì sao bề ở thế giới bên kia cứ thích bày trò như vậy!



      “… A, phải ? Được.” Uy Thu bỗng dưng lẩm bẩm, chắc là chuyện với dì Mai, sau đó tiếp tục ăn chè trôi nước, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái, như là lặp lại động tác của tôi nhả dị vật ra khỏi miệng.



      “Oa, là nhẫn!”



      “… Những hai cái? !”



      biết bên trong viên chè trôi nước của con có thể nào cũng có bọc nhẫn kim cương …”



      công bằng, khi con kết hôn hề có! Cha chồng, ông cố đều bất công.”



      “Ai bảo là đứa con trai duy nhất của nhà này, lấy chồng đương nhiên phải náo nhiệt chút.”



      “… Hóa ra khăng khăng muốn tôi gọi Thân Dậu về chính vì nguyên nhân này, ai, thực hơi luyến tiếc thằng con trai này…”



      “Khi nào cử hành hôn lễ vậy! Em muốn thu tiền mừng!”



      Đợi —— rốt cuộc là ai sắp kết hôn vậy? Tôi muốn xuất giá a!



      Cho nên tôi ghét nhất đông chí mà!





      [1] Phong thủy chia làm hai lĩnh vực:



      trạch: Là cuộc đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chôn vào cuộc đất tốt về phong thủy truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.

      Dương trạch: Là cuộc đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố. Dương trạch phải hài hòa với thiên nhiên, có môi trường tốt đẹp, làm cho con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.



      (Theo Phong thủy @ wikipedia)



      [2] Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Theo định nghĩa này, điểm bắt đầu của nó trùng với điểm đông chí (tiếng : Winter solstice) tại Bắc bán cầu theo quan điểm của khoa học phương Tây. Tuy nhiên, theo khoa học phương Tây nó là điểm bắt đầu của mùa đông tại Bắc bán cầu và tương ứng là bắt đầu mùa hè ở Nam bán cầu, thời điểm mà Mặt Trời xuống tới điểm thấp nhất về phía nam bầu trời để sau đó bắt đầu quay trở lại phía bắc.



      Theo quy ước, tiết đông chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12 khi kết thúc tiết đại tuyết và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết tiểu hàn bắt đầu.



      (theo Đông chí @ wikipedia)



      [3] Nhất viên: đồng.



      Case21. Độ Cao So Với Mực Nước Biển Ba Nghìn Tám Trăm Năm Mươi Mét

      làm ở nơi cao nhất Đài Loan cảm giác thế nào?



      Chỉ có nhân viên công tác ở trạm khí tượng Ngọc Sơn Bắc Phong biết .



      Sau khi kết thúc kì nghỉ dài đến tháng, gã trở lại vị trí công tác.



      Công việc này làm ba mươi ba ngày, nghỉ tháng, theo người khác hình như đây là nghề nghiệp đáng mơ ước, nhưng chỗ làm của gã ở số đỉnh bắc núi Ngọc Sơn —— trạm khí tượng Ngọc Sơn Bắc Phong, nhiệt độ trung bình đo được ở đây là ba phẩy tám độ Celsius.



      Ở độ cao ba nghìn tám trăm năm mươi mét công tác, đề cập đến công việc khó khăn lại gian khổ, chỉ lên núi giao ca nguy hiểm đầy rẫy, lo sợ phập phồng, chú ý ở trong vòng tay nàng Ngọc Sơn xinh đẹp an giấc ngàn thu.



      Sau khi xuất phát từ đèo Tataka được ba giờ đồng hồ , hành lí gần ba mươi ki-lô-gam bên mình giống như cứ bước đường nặng thêm ki-lô-gam vậy.



      Tình hình đường lên núi này lại càng lúc càng kém, tại chỉ đủ người qua, chân phải nương vào vách núi, chân trái nhích sang trái thêm cen-ti-mét là khe núi sâu mấy nghìn mét, gã bước cẩn trọng, nhàng, vài hòn đá bị gã đá lạc vào khe núi, gã dừng bước lại nhìn.



      Trong im lặng, hòn đá cùng với tuyết chậm chạp rơi xuống.



      “Vẫn tốt chứ?” Trợ lý ở phía trước quay đầu hỏi gã bằng thứ quốc ngữ pha giọng đại phương.



      Gã gật đầu, tiếp tục tiến bước.



      Nhân viên đóng giữ ở trạm khí tượng thường thường chia thành ba người tổ, kỹ thuật viên trung cấp khí tượng học và hai trợ lý, Hai người trợ lý ở trước và sau gã đều là người Bunun, từ sinh hoạt núi cao, sức khỏe tốt hơn gã người đồng bằng rất nhiều, đồ vật lưng Đạt Hải ở phía trước cũng nhiều hơn gã hai mươi ki-lô-gam.



      Tạ tháng gặp, thể lực lại kém rồi?” Ô Ngộ ở phía sau gã cũng cõng theo bốn mươi ki-lô-gam hành lí trêu chọc.



      quay đầu lại trả lời, chỉ cúi đầu cười khổ.



      Hai tên trợ lý cũng cộng tác với gã nhiều lần, biết gã thích chuyện, ngày thường cũng lẳng lặng nghe hai người bọn họ chuyện phiếm, hoặc là tự mình mình chạy chụp hình, chỉnh lý ảnh chụp.



      Tự nguyện dấn thân vào công việc ở đài khí tượng Ngọc Sơn rất nhiều nhân viên khí tượng xem là nguy hiểm này, chủ yếu là gã muốn lánh xa nơi đông người, vì gã giỏi giao tiếp, mà ở núi, ngoài những người trèo núi ra cũng chỉ có hai tên trợ lý nhốn nháo từng là dân ở đây, gã có thể quan tâm đến những mối quan hệ con người, người cứ đến cứ , gã chỉ cần chuyên tâm vào công việc của gã, đến giờ quan trắc[1] tình hình khí tượng, dọn dẹp tuyết đọng.



      Ba người tiếp tục thêm mấy tiếng đồng hồ, phía trước nhìn thấy chủ nhiệm đơn vị trực trạm khí tượng chạy đến cầm giúp hành lí.



      “Tiểu Tá! Ô Ngộ! Đạt Hải!” Chủ nhiệm giữa trời tuyết vui vẻ vẫy tay.



      “Chủ nhiệm Liêu.” Gã cũng lễ phép vẫy tay đáp lại.



      “Thấy các chú bình yên lên tới tốt, đến đây, đưa bớt chút đồ tôi cầm cho! Ai da, Ô Ngộ, thể lực chú vẫn khỏe như vậy, túi này chắc cũng năm mươi kí ?” Chủ nhiệm Liêu niềm nở vỗ vai bọn họ, mang giúp vài vật nặng.



      Chủ nhiệm Liêu công tác núi hơn mười năm rồi, bình thường đối xử với người ngoài rất ôn hòa, giao thiệp rất nhiều bạn leo núi tốt, đối với cấp dưới tính cách thích giao tiếp với người khác cũng rộng rãi, cho nên gã rất kính trọng ông.



      Chủ nhiệm Liêu mang giúp phần hành lý lưng đến gần cạnh gã, “Tuy là khi sắp xếp ca làm việc chú có thể… Nhưng mà tháng tới là tết lịch…”



      “Chủ nhiệm, tôi có thể, mẹ tôi năm trước qua đời, tôi lại thích về với ông bà ăn tết, ăn tết ở núi phù hợp với tôi hơn, huống hồ chủ nhiệm cũng ba, bốn năm rồi về nhà ăn tết mà?” Ngoài các mối quan hệ với người khác ra, thân thích phiền toái nơi quê nhà cũng khiến gã buồn bực.



      Chủ nhiệm Liêu nhún vai thở ra tiếng, làn khói trắng tỏa ra miệng ông, “Được rồi, sau khi tôi đây xuống núi ngày mai, tất cả các người bảo trọng, đêm nay tôi làm chút thức ăn tết cho mọi người nếm thử!”



      Tuy là thức ăn tết nhưng cũng chỉ là ba món ăn giản dị, món canh, đĩa thịt luộc tỏi giã và bánh mật đưa từ dưới núi lên. Dù vậy, mọi người ăn rất đủ, ở đây thể so với ở dưới đồng bằng, ở núi chai nước sạch cũng vô cùng đáng quý.





      “Tiểu Tá ăn nhiều chút , món rau Triều Tiên này trồng trong vườn chúng ta, vừa giòn vừa ngọt.” Chủ nhiệm vừa vừa gắp bó to cho gã.



      Gã vừa bỏ món rau Triều Tiên vào miệng vừa nghĩ, trước đây vì thứ đồ ăn Triều Tiên này mà phải đau đầu nhức óc, loại đồ ăn bên cạnh này mặc dù có loại sâu bọ ưa thích, nhưng động vật đến chia phần cũng ít, có vài đợt trước khi muốn thu hoạch bị ăn sạch.



      Sáng sớm thức dậy ra vườn rau nhìn, rau Triều Tiên bị ăn mất quá nửa, thủ phạm chính là loài sơn dương lông dài biết cách che giấu vết chân, bọn gã đương nhiên thể bố trí bẫy bắt bọn chúng, chỉ có thể vây rào chung quanh “khuyên giải”, nhưng loài sơn dương núi cao là thể ngăn trở được, vẫn cứ kiêng nể gì ăn rất nhiều rau Triều Tiên, rau diếp, rau xà lách, may mà chúng nó chưa ăn hết, thứ ăn chính là phần ăn chúng ăn còn thừa lại.



      Cuộc sống ở vùng núi chính là những chuyện lí thú nho như vậy.



      “Đây là bánh mật chú mang lên sao?” Chủ nhiệm chỉ vào bánh mật rán thơm ngào ngạt .



      “Vâng, mua trước khi lên núi.” Kỳ thực gã cũng thích ăn bánh mật, chỉ là ý niệm tự dưng thoáng qua trong đầu, khiến gã mua.



      “Bánh mật Tạ mua ăn rất ngon!” Ô Ngộ xong lại gắp thêm vài miếng.



      “Ha ha, ăn bánh mật, ngay cả núi cũng thấy vị tết, lần sau khi tôi trở về mang vài tờ câu đối xuân về dán là được rồi.” Chủ nhiệm cười .



      Sau khi ăn sạch bánh mật, Ô Ngộ lại tấn công đĩa rau của chủ nhiệm, gần như ăn hết nửa đĩa rau Triều Tiên.



      ngày của nhân viên quan sát khí tượng bắt đầu từ bốn giờ năm mươi phút sáng, sáng sớm mùa đông muốn thức dậy rời khỏi ổ chân là trải nghiệm của tất cả mọi người, với gã mà , đây là cuộc giằng co mỗi buổi sáng, ổ chăn ba mươi mấy độ và bên ngoài mười mấy độ. Ở nơi này, dù là mùa hè con người cũng muốn rời khỏi chăn bông.



      Sau khi ấn tắt đồng hồ báo thức, gã cho mình dựa vào giường ba mươi giây rồi mới rời giường, đây điều xa xỉ lắm rồi.



      Việc thứ nhất sau khi thức dậy chính là ra bên ngoài quan trắc và ghi chép số liệu, nhưng trước khi ghi chép số liệu còn phải xúc tuyết, chịu đựng gió lạnh cắt da cắt thịt, đào ra nhiệt kế mặt đất mới có thể nhìn nhiệt độ hiển thị.



      Tiếp theo là đun sôi nước, rửa sạch sương muối đông lại dụng cụ, sương muối là hơi nước trong sương mù ngưng tụ khi gặp gió, cũng giống như thứ sương đó, ở núi mỗi ngày đều cần phải cứng rắn chống chọi.



      Làm xong nhiệm vụ thứ nhất, trời cũng sáng, đứng ở sân thượng trước đài khí tượng học, có thể trông về ngọn núi Ngọc Sơn ở phía xa. Chụp hình từ góc độ này, gã biết làm bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi tấm gã chụp đều có vẻ đẹp riêng.



      Trở lại bên trong vừa lúc trông thấy chủ nhiệm đứng ở cửa chính chuẩn bị về nhà ăn tết, gã ngày thường toàn là gật đầu thay cho chào hỏi, hiếm khi câu như vậy.



      “Chủ nhiệm, tạm biệt! Chúc mừng năm mới.”



      Chủ nhiệm lộ ra nụ cười, ông phải giao ca lại sớm chút.



      Sau khi tiễn nhóm ba người ca trước , gã tiếp tục đến đài quan sát dọn dẹp tuyết đọng, dọn được nửa phát trong đống tuyết động chòi khí tượng[2] gần đó hình như có thứ gì đó, gã ngồi xổm xuống đẩy tuyết ra hai bên, tuy rằng bị đóng băng nhưng vẫn nhìn ra được đó là nhành hoa hướng dương, loại thực vật thuộc về độ cao hơn mực nước biển này.



      Gã mang nhành hoa hướng dương vào trong, phát trong lọ hoa bên cạnh cũng có mấy nhành hoa hướng dương khác, chắc là chủ nhiệm nhặt vào…



      Nhân thể đếm xem, vừa khớp có mười nhành, vậy ba ngày tặng nhành… Gần như có thể gom lại thành bó rồi…



      Tạ!” Gã suy nghĩ nửa chừng Đạt Hải gấp gáp, vội vàng xông vào kêu to.



      “Ô Ngộ đột nhiên rất đau bụng!”



      núi cao ngoài mọi việc đều bất tiện ra, sợ nhất chính là có người ngã bệnh, nếu bệnh nặng chừng còn phải phiền đến phi cơ vận chuyển.



      Tình trạng của Ô Ngộ vẫn còn lại được, chẳng qua dáng bộ trông có vẻ rất đau, để phòng trước, gã cũng liên lạc với chủ nhiệm đến đồi Tataka.



      “Như vậy à… Vậy phiền Đạt Hải đưa Ô Ngộ xuống núi trước là được, tôi nghĩ cách kêu người khác đến thế bọn họ.”



      “Vâng.”



      “Mà cũng lạ, hôm qua chúng ta ràng đều ăn thứ giống nhau… Tại sao lại bị tiêu chảy…” Chủ nhiệm thấy khó hiểu.



      “Tôi nghĩ… Chắc phải là do…”



      “Bánh mật ăn quá nhiều!” Chủ nhiệm tiếp lời gã.



      Đạt Hải mang theo hành lí gọn dìu Ô Ngộ đau bụng xuống núi, trước khi xuống núi bọn họ mau chóng trở lại, nhưng gã nghĩ, chừng hôm nay phải ở lại đây mình rồi.



      Như là thuận theo dự cảm của gã, sau khi quan trắc thời tiết buổi chiều lần đầu tiên trời càng lúc càng xấu, quả nhiên bao lâu sau lại nhận được tin chủ nhiệm thông báo người bổ sung ngày mai mới tới.



      Trạm quan sát khí tượng người, trước khi mặt trời xuống núi lần thứ hai ra ngoài , tuyết lại bắt đầu rơi .



      Sau khi ăn xong bữa tối, gã ngồi ở bàn làm việc xem sách, đợi đến sau chín giờ quan trắc lần cuối cùng, bên ngoài vẫn như cũ gió bắc ào ào.



      Mà xem sách được nửa, trong tiếng giớ lớn gào thét xen lẫn tiếng đập cửa, gã cảm thấy kỳ lạ, chủ nhiệm phải người bổ sung ngày mai mới tới sao?



      Hay là người leo núi lạc đường? Nhưng mà mùa đông của Ngọc Sơn rất hiếm người leo núi đến thăm, hơn nữa trước khi đến thăm báo trước.



      Gã đột nhiên nghĩ đến tin tức gấu chó Đài Loan gõ cửa kia, nhưng lập tức lại cảm thấy mình ngu xuẩn, gấu chó có thể trèo đến núi cao hơn mực nước biển ba nghìn mét cũng là kì công rồi.



      Nhưng, sau khi mở cửa con quái vật lớn vào, với gã mà đúng là con gấu chó lớn.



      “Đàn , đàn ! sao chứ? phải đau bụng sao? Mau, tôi cõng xuống núi!”



      Nhân viên tuần sơn cao gần mét chín trước mắt gã đây là đàn em cùng trường thời gã học đại học, cũng rời trường mấy năm rồi nhưng vẫn đổi cách gọi gã là đàn [2].



      Nhân viên tuần sơn nhìn nhân viên khí tượng hoảng loạn kiểm tra gã có ít bớt tóc, ít bớt thịt , sau khi bình tĩnh lại mới phát sắc mặt gã cũng tệ lắm.



      “Đàn , …”



      Đối với đàn em cùng trường quen biết ngày trước, gã thay đổi thái độ xa cách , “Đau bụng là trợ lý Ô Ngộ bên này, xuống núi rồi.”



      “Hô —— hóa ra là như vậy à…” Nhân viên tuần sơn nghe xong thở phào hơi ngồi xuống sàn nhà, gã lúc này mới phát chân hình như chảy máu.



      “Chân của cậu làm sao vậy?” Gã cau mày .



      “A —— …”



      Gã bất đắc dĩ cầm rương cứu hộ, đến gần bên , giúp cởi giầy ra, kéo ống quần lên, cẳng chân có ba vết thương do bị cắt phải.



      ” ‘Chuột núi’ lại có chiêu mới?” Loại ‘chuột núi’ săn trộm bắn trộm núi này để tránh bị nhân viên tuần sơn và cảnh sát bắt, gần đây thường bố trí bẫy đường núi, rất nhiều người vì đó mà bị thương.



      “Ai, đúng vậy, tôi vừa mới nghe bọn họ trạm khí tượng có người đau bụng, liền vội vàng lên núi, chú ý cái bị cắt trúng rồi, đừng…” Thoáng nháy mắt khử dịch độc ra, nhân viên tuần sơn kêu đau tiếng, gã lại đếm xỉa đến tiếng kêu của tiếp tục khử độc, băng bó vết thương.



      Để dời lực chú ý, nhân viên tuần sơn tiếp tục : “Hóa ra tháng này đến phiên đàn trưởng trực ban… Tôi vốn muốn mời đến nhà tôi ăn tết.”



      “Tôi thích đến nhà người khác ăn tết.” Gã lạnh lùng .



      “À, chúng ta có thể chỗ khác ăn… A!” Sau khi thắt nút, gã dùng lực kéo chặt, nhân viên tuần sơn cường tráng cũng nhịn được kêu đau tiếng.



      Sau khi cất rương cứu hộ , gã tới bên lọ hoa cắm bó hoa hướng dương kia.



      “À, khô rồi à, sao, tôi lại lấy cái mới lên là được.” Nhân viên tuần sơn cười .



      “Tôi hiểu…” Gã nhìn hoa hướng dương .



      hiểu cái gì?”



      hiểu vì sao cầu như thế cũng làm.”



      “Tôi thích .”



      “Tôi muốn ăn đùi gà đóng hộp.” Gã như là giỡn .



      Cách ngày nhân viên tuần sơn liền giúp gã đưa đùi gà đóng hộp lên, đây là thông báo đầu tiên.



      “Tôi thích .”



      “Tôi muốn xem báo.”



      Cách ngày nhân viên tuần sơn liền giúp gã đưa báo hôm đó lên, còn đưa báo của tất cả các tòa soạn báo, đây là thông báo thứ hai.



      “Tôi thích .”



      “Tôi muốn ngắm hoa hướng dương.”



      Nhân viên tuần sơn sau đó mỗi lần cách vài ngày lại cắm nhành hoa hướng dương lên chòi khí tượng, bất kể gã có nhà hay .



      hiểu, thái độ gã so với tuyết đọng ở Ngọc Sơn còn băng giá hơn, vì sao vẫn kiên nhẫn bám riết như vậy?



      từ thời học thích gã, vốn muốn thông báo với gã ngày tốt nghiệp, nhưng biết gã căn bản thân thiện, mãi đến khi gã làm ở bên này, cũng đuổi theo đến đây.



      Nhân viên tuần sơn chống vách tường tới bên cạnh gã, “Tôi cũng biết… Nhưng mà gần đây tôi cảm thấy theo đuổi rất giống như leo núi.”



      cười tiếp: “Còn nhớ lần đó lần đây tiên tham gia cuộc vận động leo núi của cộng đồng, tôi lần đầu tiên leo núi, leo núi rất mệt, cảm thấy qua cửa ải này này lại có cửa ải khác, đường núi lại giống nhau, leo thế nào cũng leo hết… Tôi mệt đến nỗi ngồi chỗ nghĩ leo nữa, muốn chờ mọi người quay về , đàn đến với tôi ‘ ai leo núi chỉ để trèo đến lưng núi, khổ nhọc của cậu, núi biết, cho nên núi thưởng cậu cảnh đẹp đánh giá mà cậu mong đợi ở đỉnh.’ “



      Nghe nhân viên tuần sơn như vậy, gã cười khổ.



      “Khổ nhọc của cậu, núi biết, cho nên núi thưởng cậu cảnh đẹp đánh giá mà cậu mong đợi ở đỉnh.”



      Như thế nào mà lời của mình vẳng trong tai mình lại giống như tự giễu? Nếu làm theo phải là tự bạt tai mình sao?



      “Sau khi nghe xong, tôi liền tiếp tục lên đường, theo bước chân , kỳ thực tôi vẫn luôn nghĩ rằng đàn ồn ào chỗ với mọi người, cho nên cảm thấy rất khó gần, nhưng mà lần đó tôi thay đổi hoàn toàn. Đàn , thực ra là người rất quan tâm và rất dịu dàng, chẳng qua giỏi giao tiếp, nửa đường khi tôi bước hụt thiếu chút nữa ngã xuống cũng là vẫn kéo tôi…”



      Nghe như thế gã mới nhớ, có đoạn cầu kia, có thể kéo con gấu lớn như vậy cũng tự bội phục mình.



      “Cho nên… đàn , ít nhất cho tôi biết còn bao lâu mới tới đỉnh?” Nhân viên tuần sơn giống con gấu lớn đứng trước mặt gã vô tội .



      Gấu lớn có thể leo lên núi trăm ba nghìn mét thực rất hiếm thấy mà.



      “Cậu tại đứng ở đỉnh núi rồi, phải sao?” Gã mỉm cười .



      “A!?”



      Nhân viên tuần sơn vừa nghe, mừng rỡ khôn xiết, vui vẻ đến quên cả hô hấp, qua vài giây mới vội vã hít ngụm lớn khí.



      “Đàn, đàn , tôi, tôi cảm thấy tôi có chút khó thở…”



      “Nơi này ba nghìn tám trăm năm mươi mét cao hơn mực nước biển, lượng khí đo được chỉ có sáu mươi hai phần trăm so với đồng bằng, là độ cao mà ngay cả ngồi cũng thấy thiếu khí.”



      hít thở xong nhìn gã, sao đó bật nụ cười gượng lại ra thành tiếng.



      Ở nơi cao nhất Đài Loan lời thương cảm giác thế nào?



      Chỉ có hai người biết .





      [1] Quan trắc là quan sát và đánh giá ^^



      [2] Nhân viên tuần sơn gọi Tiểu Tá là “học trưởng”, đây là từ dùng để gọi bạn học cách trịnh trọng, hay là đàn .



      [3] Chòi khí tượng: hay còn gọi là hòm lá sách, là hòm gỗ trắng, bốn phía có cửa sổ lá sách, trong chứa máy đo nhiệt độ và độ ẩm khí. – theo Lạc Việt

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Case22. Double Play

      Hai sắc màu ầm ĩ bên tai, can hệ gì đến tôi.



      Bước lên điện đài thần thánh, vỗ túi bột chống trượt tay ba cái, chỉnh mũ lưỡi trai, giầy thể thao giẫm lên đĩa giao bóng, đấy chính là động tác tín ngưỡng.



      Nhìn thẳng chằm chằm vào chỉ thị tay của quân địch, ngón trỏ chìa ra, dao động sang trái lần, trở thành nắm đấm, sau đó găng tay vào vị trí.



      Tôi giao bóng, mục đích chỉ có .



      Tay trượt bóng ra góc ngoài, ném bóng.



      Sân bóng chày vừa mới kết thúc trận đấu, đám người tản ra, thứ còn lại là rác rưởi và nuối tiếc của đội bại trận, xe buýt chở cầu thủ rời , người hâm mộ tạm biệt xong cũng dần dần tản về, nhân viên bán thời gian kéo cửa sắt bên hông xuống, nhưng phát ngay cửa hông có hai bóng người.



      “Cậu chính là J? Trẻ hơn tôi tưởng…” Người đàn ông mặc áo thể thao gọn , vai trái đeo túi xách to .



      chẳng phải chính là người vừa ở sân giao bóng…” Chàng thanh niên đội mũ lưỡi trai phải của đội bóng chày nào trong nước giọng .



      nơi này là chỗ làm việc của tôi mà, tuy là nhất định mỗi tháng đều đến.” Tay giao bóng khẽ cười, lộ ra hàm răng vốn trắng tương phản với nước da ngăm đen càng trắng hơn rất nhiều.



      J7 chỉnh mũ lưỡi trai, miệng mở mở đóng đóng biết lẩm nhẩm cái gì.



      “À, đúng rồi, đây là giá cả giao ước.” Tay giao bóng từ trong túi vải lấy ra xấp tiền, xem ra hình như quen mang bóp da, từ xấp tiền rút ra ba tờ đưa chàng trai.



      “Đều chuẩn bị tốt rồi.” Chàng trai nhận lấy giấy bạc bỏ vào trong ví da.



      “Ai, mỗi ngày toàn luyện bóng, luyện bóng, có thời gian luyện công, đạt được tới cấp chín mươi cuối cùng cũng có thể đánh nổ con quái vật kia rồi!” Dùng tiền mua cấp bậc, với xem như là đáng giá.



      cần phải cấp chín mươi cũng có thể treo nó mà.”



      “Gạt người? Cấp mấy có thể giết nó được?”



      “Cấp bốn mươi là có thể rồi.” J7 như .



      Tay giao bóng nhíu mày, “Tôi tin.”



      “Thực ra cấp ba mươi hơi liều, nhưng tôi từng đánh rồi.”



      “Này, bên này chỗ nào có cà phê mạng? Thử cho tôi xem!”



      J7 bỏ mũ ra, lộ ra khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, “Nhà của tôi ngay gần đây, nếu muốn xem cứ tới.”



      Nhà J7 thực ngay gần đây, bộ chưa tới ba phút đồng hồ, nhà cậu ta là tòa nhà cao ba tầng cũ kĩ, xe máy kiểu cũ đậu ở bên ngoài.



      Tay giao bóng tò mò nhìn khắp, “Tầng cùng nhà cậu có phải xem tới được sân bóng ?”



      “Này, dép, nếu ngoài sân còn xem tới được trong sân, họ chắn lại.” Cậu đặt dép lê trước mặt tay giao bóng.



      “À, đồ để đây được chứ?”



      Cậu gật đầu, tay giao bóng đặt cái túi to qua bên, mang dép lê vào, theo cậu lên lầu.



      Phòng của cậu ta cũng , khoảng mười bình[2], nhưng mà những thứ chất đống xung quanh lại làm cho căn phòng có ảo giác rất hẹp, đầu tiên là hai cái máy tính bàn học, trong hai máy bị tháo gỡ linh kiện ra tứ tán, mất công năng của nó, máy khác có xác ngoài, ổ cứng rung lên bần bật.



      bàn hình tứ diện đặt cái ti vi, bốn phía lại là máy điều khiển game trong trạng thái hoạt động, hơn nữa có đủ từ máy điều khiển game cũ tay giao bóng biết tên gọi đến Wii mới nhất nay, giá sách cũng để sách, thứ để lên là hộp trò chơi sặc sỡ hoặc là sách hướng dẫn, tường được sơn, khắp nơi toàn dán áp phích trò chơi, ngay cả trần nhà và phía sau cửa cũng dán.



      Trong đó có áp phích thu hút chú ý của tay giao bóng, toàn bộ căn phòng chỉ có áp phích này phải áp phích trò chơi.



      Đó là ảnh người giao bóng giữa trận cầu, góc độ chụp vô cùng hoàn mỹ, nháy mắt bóng rời tay, bụi đất vung lên chân, nét mặt người giao bóng đó —— tay giao bóng tất nhiên quên được ông ta, ông ta là thần tượng thời thơ ấu của , cho tới bây giờ vẫn coi ông ta là chuẩn mực.



      “Cậu rất thích ông ta?” Tay giao bóng chỉ vào áp phích kia .



      “Ông ấy chơi bóng rất tuyệt…” J7 nhìn về phía áp phích, lộ ra vẻ mặt thương tiếc, “Nhưng mà còn gặp được nữa.”



      kiện “Vàng đen” kết thúc nghiệp năm năm ngắn ngủi của người giao bóng đó, vụ kiện đến tận năm kia mới chấm dứt, nhưng ai biết tăm tích của người giao bóng kia.



      “Khi ông ấy rời sân bóng, tôi mới chín tuổi…”



      “Tôi mới bốn tuổi.”



      “Bốn tuổi? Vậy cậu tại chẳng phải mới… Ách…” Tay giao bóng tính nhẩm nhanh lắm, nhưng bốn tuổi xem bóng chày phải quá sớm sao?



      J7 tiếp lời : “Mười tám tuổi.”



      “Vẫn còn là học sinh?”



      “Tôi hết học rồi… Bây giờ toàn giúp người ta luyện công kiếm chút tiền, này, phải muốn xem làm cách nào…”



      Tay giao bóng tranh cãi với cậu nữa, nhưng nhìn thấy trò chơi bóng chày bên cạnh máy chơi game nhịn được đút vào.



      “Đến đánh trận , J7.” Gọi tên hiệu internet của cậu, cũng quá líu lưỡi.



      J7 khẽ cười tiếng, chơi trò chơi đánh bóng chày với tuyển thủ bóng chày chân chính?



      “Mười hai / .” màn hình ti vi loan báo tỉ số rất chênh lệch.



      “Oa oa oa! Lại lần nữa! Tay giao bóng tôi dùng vừa nãy quá tệ!” Tay giao bóng tâm phục ồn ào mặt đất.



      J7 bất đắc dĩ lại bấm nút chọn chơi lần nữa. vừa nãy ràng dùng đội bóng liên minh toàn bộ đệ nhất danh năm ngoái rồi… Quả nhiên, bụt nhà thiên?



      “Nếu có tôi, nhất định thắng!” Tay giao bóng rất tự tin vào khả năng giao bóng của mình.



      “Vậy cần phải nhanh nhanh xuất ở trong đây … Hạt giống mới mùa bóng năm nay thể tệ, nhưng quá tránh vài tay đánh thuận tay trái, thường phải “ bộ”[3], “ bộ” tính, khi đối phó với gậy tiếp, quá để ý đến việc “ bộ”, thường vì như vậy mà phân tâm, điểm ấy nếu có thể…” J7 đến nửa mới phát đối phương ngơ ngác nhìn mình.



      “Cậu có xem bóng chày chuyên nghiệp à.” Hơn nữa còn được rành mạch, dứt khoát phải chỉ xem hai, ba trận loại chơi cho vui này.



      “Khi chán xem…” Kỳ thực cậu xem mỗi ngày, chỉ cần sân bóng chày bên cạnh có trận bóng cậu nhất định có mặt, hơn nữa ngôi sao mới cậu kỳ vọng nhất năm nay, chính là tay giao bóng vừa nãy ở bên cạnh ai oán nhận thua.



      Tính cách của cậu rất kỳ quái, càng hồi hộp càng lạnh lùng, theo lý mà cậu vừa nãy trông thấy ở sân bóng giống như nữ sinh, muốn ký tên cho mới phải…



      “A…” Tay giao bóng nằm mặt đất đợi trò chơi chạy, bỗng dưng nhìn đồng hồ lộn ngược phía sau, vội vàng đứng lên.



      “Mười giờ rưỡi? Chết, đến điểm danh kịp! Tôi bị mắng chết!” Tay giao bóng tùy tiện vứt thanh điều khiển trò chơi sang bên, giống như bé lọ lem vội vã khi mười hai đến, hấp tấp rời khỏi.



      Nhưng mà trước khi rời , còn nhắn lại: “Lần sau tôi tới nhất định đánh bại cậu.”



      Quan hệ hai người kết nối bằng ganh đua, tay giao bóng chịu thua, J7 còn chưa thua, chỉ cần tìm đường đến sân bóng này, hết lần này đến lần khác lại tìm cậu đấu đối .



      Trận bóng được theo dõi ngày hôm nay, tay giao bóng phát bóng trước, đội bóng của thua, thắng thắng thua thua, chuyện rất thường tình.



      Vẫn như mọi ngày, tay giao bóng tới nhà J7 tìm cậu, cửa chính khóa, liền tự tiến vào, đến nhà cậu nhiều lần như vậy mà chưa từng gặp người nhà cậu ta, tuy là cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng hỏi đến.



      J7 cũng ở trong phòng cậu ta, lên tầng thượng, từng nghe cậu ta vì nhà cậu có máy điều hòa nhiệt độ, khi quá nóng cậu lên tầng thượng hóng gió đêm.



      “Ê!” lên tiếng kêu cậu, nhưng cậu quay đầu lại, vẫn nhoài người lên lan can tầng thượng, biết nhìn cái gì.



      “Này? Sao rồi? Tâm tình tốt? Kình địch đến hơi trễ.” Tay giao bóng đùa.



      J7 muốn nhìn , quay đầu chỗ khác, lạnh lùng : “Hôm nay giao bóng… rất tệ.”



      “À… Sức khỏe tôi hôm nay hơi yếu… Vừa mới đoán được hướng bóng …” Tay giao bóng gãi gãi tóc ngắn cạo gọn theo quy định .



      có lẽ biết bóng tự mình giao ra là hình chiếu chân của chính , tôi nghĩ chỉ có tôi, chỉ cần có chú ý chút thấy, người hâm mộ bóng của , cầu thủ, huấn luyện viên… đều biết hôm nay dốc toàn lực vào giao bóng.”



      Tay giao bóng bị trúng, bả vai có chút chấn động, vô thức chạm vào cánh tay giao bóng của mình.



      “Tôi chỉ… có chút… phiền lòng.”



      “Cho nên có thể bán độ?” J7 nhìn thẳng .



      “Tôi có bán độ! Tôi chưa đáp ứng !” Tay giao bóng kích động .



      “Đáp ứng ai?”



      Tay giao bóng nhịn được lùi về bước, “ người… bạn cùng học.”



      “Bọn họ bảo bán độ? Bọn họ bảo giao bóng dối?”



      “Việc này liên quan đến cậu! Tôi muốn giao bóng thế nào tự tôi quyết định!” lớn tiếng , J7 sợ mà chỉ ảm đạm cười.



      Giữa hai người vốn có liên hệ gì, J7 quả thực có quyền quản tay giao bóng giao bóng kiểu gì, cậu chỉ là muốn ngôi sao mới bị rơi xuống, rất nhiều người vì nó rơi lệ.



      Trầm mặc chút, tay giao bóng định xoay người rời , lúc này J7 mới mở miệng.



      “Ông ta là cha tôi.”



      Tay giao bóng bối rối xoay người lại, J7 tiếp: “Người giao bóng tấm áp phích trong phòng.”



      “Ông ta là cha cậu? Ông ta ở đâu?”



      “Tôi cũng biết, có thể chết, có thể còn sống, nếu tháng này còn gửi tiền về chính là còn sống.”



      Tay giao bóng ngây ngốc nhìn cậu.



      “Điều tôi muốn tiếp theo, có nghe theo hay tùy , nhưng tôi vẫn cho hết.” J7 dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, ngồi xuống đất.



      “Bóng chày là môn thể thao vừa khiến người ta ghét, vừa khiến người ta , mỗi lần tôi xem cha tôi thi đấu ngày trước đều có loại cảm giác đó, tôi thích ông khi ông giao cầu, nhưng đồng thời ghét vì bóng chày làm cho nhà tôi trở thành thế này, sau khi ông rời nhà, tôi lập tức tạm nghỉ học, tôi biết tôi muốn làm gì, học tiếp dường như cũng có ý nghĩa gì, mỗi ngày ra cà phê mạng luyện cấp, mãi cho đến khi tôi lại nghe thấy thanh của sân bóng chày, nó như có ma lực, thu hút tôi vào, thời gian đó, tôi xem bóng chày, tìm kiếm lựa chọn cho bản thân.”



      Cũng chỉ trong sân bóng chày, cậu mới có thể cho tâm tình của mình tùy nghi lên xuống, cao giọng la hét, ở trong đám người phải giấu diếm gì.



      J7 ngừng lại, nhìn tay giao bóng, “ là vì mà giao bóng, cho nên, muốn bán độ hay đều do quyết định, nhưng mà biết ? khi giao quả bóng thành, gây nên rất nhiều hậu quả, người bị ảnh hưởng đến chỉ mình .



      “Thể thao khiến cho người ta mê đắm, khiến cho người ta nhấn chìm mình vào đó, đồng thời khiến người ra thêm can đảm, mỗi quả bóng ra sức giao đều khiến người ta thấy được khích lệ, cho nên nếu giao cầu dối…”



      J7 lắc đầu, “Điều tôi muốn chính là vậy…”



      Tay giao bóng đáp trả, hưởng ứng, đảm bảo, gì rời .



      “… Ôi, tôi vốn với mình rằng, mùa bóng này nếu thắng được hai mươi trận, tôi lại thi đại học…”



      J7 khóc nghẹn, chỉ có khi mình, cậu mới có thể phô bày tâm tình của mình.



      Sáu năm sau, Nhật Bản, Tô-ki-ô.



      “Đến rồi đấy à?” J7 ngồi ghế bàn máy tính, đẩy gọng kính nhìn người bước ra từ bóng tối.



      “Lại bật đèn, cẩn thận cận thị ngày càng nặng.” Người tới bật bóng đèn lớn.



      “Độ của tôi từ năm hai mươi tuổi trở tăng thêm.”



      “Dù sao tiền điện cũng do tôi trả, cậu cả ngày mở bóng đèn lớn cũng sao, chương trình viết xong chưa?” Sớm biết thói quen sinh hoạt người này tốt, như thế nào sau khi chuyển đến Nhật Bản càng tệ hại, bản thân còn tự chăm sóc tốt, còn phải chăm sóc cậu ta…



      “Rồi, xong lâu rồi, hôm nay thắng trận mà sao tinh thần kém vậy?” J7 đến trận bóng buổi chiều làm giao bóng trưởng cho đội bóng Nhật Bản mà công tác dưới cương vị tuyển thủ nước ngoài.



      “Hôm nay vẫn chưa thắng!” Tay giao bóng cầm gậy trò chơi ti vi cười .



      Sau khi hai người lại chiến đấu kịch liệt trước ti vi ba trận bóng, tay giao bóng vẫn bại cả ba trận như vậy.



      “Vì sao tôi đường đường tay giao bóng mà lại thua!” nằm sàn nhà .



      biết.”



      phát trò chơi này là công ty trò chơi cậu sở hữu làm ra sao? cách khác trị số tuyển thủ trong trò chơi là do cậu khống chế.



      “Cậu nhất định có cái gì gạt tôi!” Tay giao bóng trở mình, sửa lại nằm úp sấp mặt đất.



      “Tôi có!” Cậu bình tĩnh .



      “J7, cậu biết ? Cậu chỉ cần căng thẳng lên, xấu hổ, dối đều nhéo lỗ tai mình.” Đây là tâm đắc được sau nhiều năm sống chung với cậu, cũng là phương pháp tiến công.



      “Tôi lần đầu tiên phát là ngày đó ở mái nhà của cậu, cậu nắm lỗ tai bảo tôi nhất định phải thắng hai mươi trận…” rất đáng .



      “Hóa ra… Hóa ra có nghe? Cho nên … năm ấy thắng hai mươi trận…” Là vì tôi?



      “Ngày sau mỗi quả bóng của tôi đều là vì cậu.”



      Tâm hồn của tôi quá yếu đuối, chịu được cám dỗ, nếu như là vì cậu tin tưởng vào bóng tôi như vậy, nó trở nên rất mạnh mẽ.





      [1] Double Play: phòng ngự kiểu “kép”, tức là loại cùng lúc hai người chạy ở chốt và chốt hai, chuyển các vị trí phòng ngự đến những chỗ người đập bóng hay đập tới, vân vân – theo Bóng chày @ wikipedia).



      [2] Bình (坪) là đơn vị đo, 1 bình gần bằng 3m2



      [3] bộ (walk):. Khi đến lượt đánh của đội đối phương, cầu thủ giao bóng làm động tác chuẩn bị và dùng hết sức giao trái bóng mạnh và chính xác, ngang tầm của người đánh, bay thẳng qua Home Plate và vào găng chụp của “cầu thủ chụp” (catcher). Nếu giao quá cao hay quá thấp bị tính 1 lần hỏng. Nếu cầu thủ giao bóng bị 4 lần hỏng cầu thủ đánh được bộ (walk) đến luỹ 1 và các cầu thủ đứng luỹ trong sân (nếu có) tiến lên luỹ kế. – theo Cầu thủ bóng chày @ wikipedia).



      Case23. Bài Nhạc Về Dũng Sĩ


      Trong trấn nào đó của Trung Quốc huyễn tưởng có gã ngâm thơ rong, tiếng đàn duyên dáng và làn điệu nhàng trong nháy mắt chiếm được trái tim của tất cả già trẻ trong trấn, ban đêm mọi người tụ hợp ở bên bờ ao của quảng trường trung tâm nghe gã ca hát.



      Ở nước Trung Quốc huyễn tưởng, phương pháp tán dương người chính là biên nó thành ca khúc, hơn nữa giai điệu phải dễ nhớ, ca từ phải bình dân, mới có thể nghìn đời ca tụng mãi, việc này còn có hiệu quả hơn bất cứ văn bia, tài liệu tham khảo nào.



      Người ngâm thơ rong dừng tiếng đàn lại, mọi người cũng im lặng, gã lần đầu mở miệng , chứ hát.



      “Trước khi hát bài này, tôi muốn kể câu chuyện xưa về người dũng sĩ, phải câu chuyện giết hạ ác long, cũng phải câu chuyện chiến đấu với ma vương, mà là câu chuyện tình dũng sĩ, tôi chậm rãi kể cho mọi người…”



      Dũng sĩ giống thiên thiên vạn vạn đời, rời quê hương cuộc hành trình nhàm chán, cũng giống những dũng sĩ khác, phải tự nguyện mình tới mảnh đất tà ác trong truyền thuyết.



      vốn là tên làm vườn bình thường trong vương quốc.



      , cũng bởi vì cẩn thận cắt mất đóa hoa hồng hoàng hậu quý nên bị phái gặp bà dì của quốc vương thu nợ, người từ xuống dưới của vương quốc đều biết bà dì của quốc vương là kẻ hẹp hòi rất đáng sợ, câu cửa miệng của bà ta là “Có mượn trả, ai dám cho”, hơn nữa sinh sống ở mảnh đất có ác long và ma vương, còn nuôi con chó địa ngục, cho nên ngày rời , mọi người gọi tên làm vườn nữa, gọi dũng sĩ.



      Dũng sĩ rất bất đắc dĩ, đem kéo lớn bán cho tiệm đạo cụ, lấy tiền mua con dao quyển 《Chỉ Nam Cấp tốc cho Dũng Sĩ》, chủ tiệm đạo cụ kia rất ân cần, gã mọi dũng sĩ đều xem cuốn này mà thành.



      Đêm đó ngồi bên cạnh đống lửa giở xem quyển sách kia, dũng sĩ rất kiên nhẫn, trực tiếp nhảy đến “Chương thứ mười chín, sau khi phá cửa.”



      Bên trong viết, “Sau khi dũng sĩ đánh đổ ma vương và ác long về nước có thể nhận được tài phú khổng lồ và lấy được con của quốc vương”, dũng sĩ nghiêng đầu nghĩ về diện mạo con của quốc vương.



      Mỗi lần nàng ta đến hoa viên ngắm hoa đều tạo nên địa chấn, hơn nữa làm chết ít cây cối, nữ đầu bếp , công chúa mỗi ngày đều ăn mười lăm món ăn chính, hai mươi món điểm tâm, còn thêm năm phần ăn khuya, công chúa sức ăn khổng lồ khiến cho kinh tế quốc gia ngày càng sa sút, cho nên dũng sĩ mới phải đòi nợ…



      Công chúa như vậy, cho cũng thèm, huống hồ quốc vương tuyệt đối thể chi nổi của hồi môn…



      Ôi, vậy phá cửa để làm gì? Dũng sĩ khoanh hai tay sau đầu nằm mặt đất nhìn bầu trời sao nghĩ.



      Gió đêm ranh mãnh vẫn thích đùa giỡn, thổi chút lật 《Chỉ Nam Cấp tốc cho Dũng Sĩ》sang tờ.



      “Chương thứ hai mươi, chương cấm —— kết thúc khác”, dũng sĩ thấy tựa đề lạ, cầm sách lên lại lật xem.



      “… Dũng sĩ buộc ma vương đầu hàng tìm được chân tình, tâm hồn đơn giản của ma vương bị dũng sĩ thu hút, dũng sĩ lại khuất phục trước diện mạo xinh đẹp dưới lớp áo choàng đen kia, vì vậy dũng sĩ và ma vương cứ như vậy trải qua cuộc sống hành phúc, vui vẻ.”



      Thứ vừa thoạt xem có chút như là quảng cáo gạt người, nhưng dũng sĩ suy nghĩ chút, như vậy so với công chúa ăn uống quá độ còn tốt hơn, cách ngày lại mang theo tâm trạng kỳ diệu bước lên hành trình chinh phục ma vương.



      biết do chân tay quá khẳng kheo hay nhân duyên tốt, có đoàn thể nào bằng lòng nhận thêm , hành trình rất dơn, nhưng may mắn vẫn là dựa vào uy “nhân vật chính” mà vượt qua đám cửa ải khó khăn.



      chặng đường của , người duy nhất là đối tượng cho dũng sĩ trò chuyện là ông chủ tiệm đạo cụ, từ khi xuất đạo nhiệt tình với , mỗi lần đều mang theo dáng tươi cười tiếp đón , mặc kệ dũng sĩ đến thành phố nào cũng gặp được gã, trong sách đó là bởi vì gã ở mỗi thành thị đều có ruột, nhưng dũng sĩ thà tin bọn họ là cùng người còn hơn.



      Bởi vậy dũng sĩ thường đến cửa hàng vũ khí mua vũ khí mới, sau đó đến cửa hàng đạo cụ bán , cũng thừa dịp chuyện phiếm với ông chủ, để cho mình mắc phải chứng “Dũng sĩ u buồn” chương thứ mười nhắc đến.



      Vật đổi sao dời, thời luân chuyển, dù tất cả những dũng sĩ khác cầm gậy dắt cháu ra hoa viên chơi cả, vị dũng sĩ này vẫn tiếp tục cuộc hành trình chậm chạp của , cuối cùng, ngày chính tà giao đấu cũng đến.



      Sau khi giao đấu mười tiếng đồng hồ, dũng sĩ cầm bảo kiếm của ra sức phóng về hướng ma vương định bụng đâm nhát cuối , ác long mới vừa bị đánh bại nhấc thân thể tàn tạ lên, che giữa dũng sĩ và ma vương.



      , được giết …” Ác long vừa thở hổn hển vừa .



      “Long, vì sao lại cứu ta…” Ma Vương kinh hãi , gã tưởng là sau khi bị gã thu phục, ác long vẫn là cam tâm tình nguyện làm việc dưới tay gã.



      Ác long xoay người, nồng nàn nhìn ma vương, “Bởi vì, ta người…”



      “Long!”



      “Ma Vương!”



      ma rồng cứ như vậy ở trước mặt dũng sĩ trình diễn vở kịch luân lí tình động lòng người, cũng bỏ qua phân loại Cho mọi người của trò chơi, cứ như vậy cởi áo, tháo dây thắt lưng hôn nồng nhiệt.



      Dũng sĩ nhìn chịu nổi, ra sức cắm bảo kiếm lên mặt đất, cũng quên đòi nợ bà dì của quốc vương ở phía sau, cứ như vậy bi thương rời .



      Dũng sĩ vừa vừa khóc, vừa vừa xé sách, bên trong hoàn toàn tới dũng sĩ sau khi thất nghiệp lại bị phụ tình nên làm cái gì, công việc có thể trở lại làm người làm vườn, nhưng sớm vượt tuổi kết hôn, nên tìm người như thế nào? Vừa có bạn chờ đợi nhiều năm ở quê nhà… Người quen cũng ít…



      Lúc này dũng sĩ đột nhiên nghĩ đến ông chủ tiệm đạo cụ mỗi lần đều mỉm cười nghênh đón kia, tuy đối phương là nam, nhưng mà bọn ma vương bên là ma vương, bên là rồng cũng có vấn đề gì, đàn ông và đàn ông cũng hiếm mà! Huống hồ ông chủ tiệm đạo cụ bộ dạng cũng xinh đẹp.



      Dũng sĩ lập tức quyết định muốn cùng bày tỏ với ông chủ tiệm đạo cụ, hái vài đóa hoa dại ven đường, rửa mặt bằng nước suối chút, lại vui vẻ đến thị trấn gần đó.



      “Ông chủ tiệm đạo cụ! Tôi thích !” nhiều hai lời, dũng sĩ lập tức bày tỏ.



      Ông chủ tiệm đạo cụ tướng mạo thanh tú vẫn như trước mỉm cười: “Cảm ơn, tôi cũng thích cậu.”



      Dũng sĩ nhận được hưởng ứng bên ngoài nhướn mày, thừa thắng tiếp: “Vậy, vậy, hãy kết hôn với tôi!”



      “A, việc này tôi thể đáp ứng cậu được, bởi vì tôi kết hôn rồi.” Ông chủ tiệm đạo cụ vẫn cười, .



      “Đúng vậy, đối tượng là ta!” Từ phía sau ông chủ tiệm đạo cụ xuất người đàn ông cường tráng thấp giọng .



      Dũng sĩ nhận ra gã, “Ông, ông là ông chủ tiệm vũ khí?”



      “Đúng vậy, cuộc hôn nhân tại của bọn ta rất viên mãn.” Ông chủ tiệm vũ khí ôm lấy ông chủ tiệm đạo cụ xinh đẹp, dáng vẻ rất hạnh phúc.



      thể! các người thể gặp nhau, cũng thể chuyện!” Dũng sĩ ôm đầu gào lên, đọc chương trong 《Chỉ Nam Cấp tốc cho Dũng Sĩ》mà học thuộc, “Chương thứ ba, tiệm đạo cụ, tiệm vũ khí và tiệm dược liệu… Ba loại chủ tiệm này ở từng thị trần hầu như đều có, mà chủ tiệm nhất định phải ở vị trí công tác của mình, có chuyện chậm trễ…”



      Dũng sĩ chỉ ngón trỏ vào hai người trước mặt, “Cho nên các người căn bản có cơ hội quen biết, cũng có cơ hội đương!”



      “Xem ra chẳng biết gì cả.” Chủ tiệm đạo cụ ngẩng đầu nhìn chủ tiệm vũ khí.



      “Đúng vậy, muốn cho chân tướng ? Cưng?”



      “Dù có chút tàn nhẫn nhưng đó cũng là hành trình trưởng thành của dũng sĩ, cưng ơi.”



      Chủ tiệm vũ khí sau khi gật đầu bắt đầu rủ rỉ , “Dũng sĩ nhà ngươi cấp mới đầu có phải cầm dao ?”



      Dũng sĩ hiểu ra sao chỉ có thể gật đầu.



      “Về sau bán lời tiền mua kiếm dài của ta?”



      “Đúng vậy, đó liên quan gì?”



      “Ngươi thiếu kiên nhẫn, đợi ta kể xong , sau khi thể dùng kiếm dài, ngươi lại đem bán nó cho chủ tiệm tiệm đạo cụ, sau đó mua rìu kháng ma của ta, rìu quá nặng, người lại bán cho , sau đó đổi song đao có thuộc tính hỏa, lực công kích song đao cao, ngươi lại bán , mua kiếm samurai Nhật Bản Murasame…” Chủ quán tiệm vũ khí cứ như vậy kể lại toàn bộ quá trình đổi vũ khí của dũng sĩ, khoảng hơn mười loại.



      Dũng sĩ kiên nhẫn, vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng : “Rồi sao?”



      “Điều ta muốn là, người mua đồ chỗ ta, sử dụng, sau đó bán cho , biết rồi phải ?”



      Dũng sĩ vẫn lắc đầu, hoàn tòan biết gã gì.



      “Cưng ơi, nghe trí lực dũng sĩ cao, lại kỹ kỹ chút .” Chủ tiệm đạo cụ chen vào.



      “Tất cả nghe theo em, cưng ơi. Nếu so sánh với thiên nhiên, ngươi giống như là côn trùng giúp truyền phấn cho hoa, hiểu chưa?”



      Dùng việc này là ví dụ, dũng sĩ hiểu được, dù sao trước đây cũng là người làm vườn.



      “Cho nên ta là người là mai cho hai người các ngươi?” Dũng sĩ tự mình ra kết luận.



      Hai người cùng mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy.”



      “Bé cưng lúc nào cũng khắc lời âu yếm lên vũ khí, sau đó qua tay cậu, tiếp nữa đến chỗ tôi, lâu ngày, tôi liền .” Chủ tiệm đạo cụ dịu dàng nhìn chủ tiệm vũ khí.



      “Cái… Cái gì? Ta cầm thứ đồ đó đánh quái mà phát ra?” Như thế nào lại có loại cảm giác buồn nôn kỳ quái… Vừa nghĩ tới kiếm của mình có thể viết lời “XXX em…” linh tinh các loại.



      “Ngươi đương nhiên phát , dũng sĩ nổi tiếng quí đồ, có ai thấy dũng sĩ lau chùi vũ khí bao giờ, dùng xong liền bán là bản tính các ngươi.



      “Ta… Việc này…” Dũng sĩ quỳ hai chân xuống đất, dáng vẻ chán chường đến cực điểm.



      Người ngâm thơ rong ngang qua vừa lúc nhìn thấy cả màn kịch này, bởi vậy biên thành ca khúc.



      Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ ngu ngốc;



      Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ thất tình.



      Ngươi chắp vá ma vương cùng ác long, làm họ hạnh phúc, tự mình làm người tốt.



      Ngươi thành bà mai, khiến bọn hạnh phúc, còn mình thất bại.



      Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ ngu ngốc.



      Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ sụp đổ.



      Ngươi chắp vá chủ tiệm vũ khí cùng chủ tiệm đạo cụ, khiến bọn họ hạnh phúc, tự mình là người tốt.



      Ngươi thành bà mai, khiến bọn họ vừa ý, tự mình đau khổ.



      Dũng sĩ, dũng sĩ bị ‘phát thiệp’.



      Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ GameOver.



      Do người ngâm thơ rong dẫn dắt dân trong trấn, mọi người ca bài hát nhạc về dũng sĩ này, tuy rằng ca từ có chút bi thảm, nhưng cũng ra được chuyện tình của dũng sĩ, mà làn điệu lại đơn giản nhàng, người lớn, trẻ đều oang oang đọc thuộc, dù là sau khi người ngâm thơ rong rời thị trấn này, bài nhạc vẫn như cũ được vui vẻ xướng lên từ ngõ ra phố lớn, giai điệu này quanh quẩn trong đầu mọi người, đuổi thế nào cũng .



      Mãi đến khi khách du hành khác đến thăm. thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, y phục cũ nát, lưng còn đeo cây kéo lớn, thoạt nhìn giống như tìm người, khi dừng bước định hỏi cư dân trong thị trấn , đứa bé đúng lúc đó ngâm nga bài hát kia ngang qua .



      “Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ ngu ngốc; dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ thất tình…” Đứa trẻ khờ khạo hát.



      “Mẹ nó, được mắng ta ngu ngốc! Tên nhà thơ chết tiệt, ràng là ta ‘phát thiệp’ ngươi mà!”



      Đó là khởi nguyên bài nhạc về dũng sĩ, nghe cuộc truy đuổi của người dũng sĩ ngày trước và gã ngâm thơ rong đến bây giờ vẫn tiếp tục.

      END

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :