1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 : Quyển 3 : So chiêu ly hôn





      Gia Tuấn đứng trước mặt tôi, giọng của có chút bình tĩnh cũng cóchút phiền muộn:”Đinh Đinh, và em cũng còn là trẻ con nữa, hai người trưởng thành chuyện đến mức này, thực có tácdụng để kéo dài thêm nữa, trong cuộc hôn nhân này, em có sai, kỳthực người sai là , là vượt quá giới hạn trước, phụ emtrước, em cảm thấy rất vô sỉ sao? Lúc nhau rấtnhiều lời tình thâm nghĩa trọng, kết quả quay người lại liền làmchuyện ra vẻ đạo mạo, đừng là em, ngay cả cũng tự coi thường bản thân mình.”


      còn chế nhạo:”Vì , đáng.”


      Tôi nắm lấy cánh tay , dè dặt với :”Gia Tuấn, hỏi em là cóđáng hay sao? Vậy có nhớ chúng ta từng trả qua 6 năm nhưthế nào hay ? 6 năm, suốt 6 năm qua chăm sóc em, quan tâmem; khi ngã bệnh ôm em dỗ dành em; khi đau bụng hành kinh phacho em nước đường đỏ, rót vào túi chườm nóng; vào mùa đông khi cólò sưởi, ôm em, ôm chặt, Gia Tuấn.” Nước mắt của tôi cuối cùngcũng thi nhau rơi xuống, “Em tốt, suốt 6 năm qua em hề tiếnbộ, thậm chí ngay cả bữa cơm đàng hoàng tươm tất em cũng chưa từnglàm cho , Gia Tuấn, thực xin lỗi!”


      vươn hai ngón tay ngăn tôi lại, “Đinh Đinh, van em đừng nhữngchuyện này nữa, loại tác phong này phải là sở trường của em, nếukhiến chấp nhận được cũng cố gắng mà làm, chúng ta thực tế mộtchút, đêm nay xem như là vở kịch , lần sau chúng ta đừng diễn lạinữa, có hợp ắt có tan, được ?”


      Hợp rồi tan? Thực sực muốn tôi bắt chước giống trong phim sao, chia tay chia tay? , tôi làm được, cho dù là ly hôn cũng phải có mộtkhoảng thời gian để thích ứng với đau khổ, huống hồ tôi người đànông này, muốn tôi cố gắng làm gì hết mà buông tay? Tôi camlòng.


      Tôi đau khổ , “Gia Tuấn, còn nhớ lần đầu tiên gọi điện thoạicho em ? Em làm việc, gọi điện thoại đến, nới với emrằng, có chuyện gì cả, chỉ là muốn gặp em, nhưng lúc đó em phải làm thêm giờ, em buộc lòng phải từ chối , nhưng sau khi cúpđiện thoại em vô cùng hối hận, em sợ bao giờ gọi cho emnữa, thế là em lấy điện thoại ra và gọi lai cho , nghĩ tới lúcđó cũng gọi lại cho em, chúng ta cứ như vậy mà gọi cho đối phương,liên tục gọi vài lần nhưng đường dây luôn luôn bận… .”


      Tôi khóc ra tiếng, thể nhớ, tôi biết tại anhcương quyết, muốn ly hôn, nhưng tôi có thể làm sao chứ? Nếu tôi cầnanh, tôi thể cứng rắn được như , nếu phải ly hôn chắc chắn phải có trận so chiêu, cũng giống như chiến đấu đường phố, khi anhtấn công tôi phòng thủ, tôi được phép lơi lỏng.


      cụp mắt xuống, tôi nhìn thấy thần sắc trong mắt , sống chungvới nhau 6 năm, tôi cũng hiểu tính cách của , lúc này tôi dịu dàngnhư vậy, cũng phải máu lạnh vô tình, cũng có phần do dự,tôi có thể hiểu.


      lúc lâu, ngẩng đầu, nhìn tôi, khổ sở mà :”Đinh Đinh, đừng nóinhững chuyện này nữa, vẫn nhớ , nhưng tại em nhớ lại xúcđộng, còn tôi nhớ lại là thống khổ, em xúc động là bởi vì em yêuanh, còn thống khổ là bởi vì còn em nữa.”


      Tôi nhất thời ngây dại, lại tuyệt tình như thế.


      hất tay tôi ra.


      “Tạm biệt.”


      chiếc taxi chạy ngang qua, ra hiệu bảo xe dừng lại, khi tay đặt tay nắm cửa chuẩn bị lên xe nhắc lại:”Mau chóng giải quyết chuyện của chúng ta , điều kiện tùy em.”


      phải , tôi hốt hoảng ôm lấy cánh tay .”Gia Tuấn, đừng .”


      tuyệt tình kéo tay tôi ra, sau đó kéo thanh cửa xe taxi, lên xe.


      Theo bản năng tôi kéo thanh cửa chỗ ngồi ghế sau, tôi cũng lên xe, tôi thể để được, tôi cần sĩ diện, cần tôn nghiêm, chỉcần chồng.


      Chúng tôi cùng ngồi trong xe, tài xế hỏi chúng tôi:” đâu?”


      Sắc mặt Gia Tuấn trầm, địa chỉ cho tài xế, là địa chỉ nhà củachúng tôi, trong lòng tôi thở phào nhõm, thế nhưng nghĩ tớikhi tài xế vừa khởi động xe, đột nhiên mở cửa bước xuống xe.


      Tiếp đó vỗ cửa xe ý bảo tài xế lập tức cho xe chạy.


      Tôi sợ ngây người, hạ kính xe xuống, tôi ngừng gọi,”Gia Tuấn, Gia Tuấn.”


      Xe nhanh chóng chuyển động, tôi ;nhìn lại phía sau, lại vừa gọi mộtchiếc taxi khác, nhanh chóng chạy theo hướng ngược lại với tôi, rấtnhanh biến mất.


      Tôi nhất thời bị tê liệt ghế ngồi.


      rồi, tuyệt tình như vậy, tôi hạ thấp thể diện cầu xin như vậy, chút cảm động, đột nhiên trái tim tôi lạnh lẽo đến cực điểm,nước mắt tuôn rơi như mưa.


      Tài xế cũng là phụ nữ, ấy rất thông cảm nhìn tôi qua gương chiếu hậu,trước khi xuống xe, khách sáo dặn dò tôi:” thong thả, phải chú ý nhé!”


      Tôi bật khóc, lúc này đây, người xa lạ còn có thể mềm lòng trước nướcmắt của tôi, vậy mà chồng tôi, vô tình đến nỗi ngay cả liếc nhìn cái cùng nhìn.


      Hai giờ sáng, tôi vẫn ngồi si đần như cũ, vẫn duy trì tư thế, toàn thân cứng nhắc.


      Nhiều lần suy nghĩ lại, tôi vẫn luôn nghĩ về quá khứ của tôi và Gia Tuấn,tôi tin tưởng người niệm cựu (hoài niệm chuyện xưa cũ), anhkhông phải máu lạnh vô tình, chút cũng quên, thế nhưngtại sao, tại sao lại vô cảm muốn chia tay với tôi?


      Khi theo đuổi tìm đủ mọi cách, cuối cùng lại vứt bỏ như chiếc giàyrách? Loại tuồng hết sức nhàm chán được diễn ở các bộ phim truyền hìnhtrong tivi, loại hoạt sắc sinh hương (hương sắc cuộc đời) đó lại diễndịch người tôi?


      Tôi phải làm cái gì bây giờ? Ngẩng cao đầu, cười và thương lượng với ư? thay lòng, tôi cần phải làm theo lời của Chu Vi, cương quyếtlên, nếu thể lay chuyển được trái tim , tôi phải vơ vét nhữngthứ thuộc về mình, có thể vơ vét được bao nhiêu hay bấy nhiêu sao?


      , tôi nhìn khắp căn nhà, có Gia Tuấn, tôi muốn nửa căn nhà nàythì có ích lợi gì? Cái nhà này còn ấm áp nữa, còn ai cóthể ôm chặt tôi như thế nữa, cho dù tôi tiếp tục ở lại đây, tôi cũng sẽrất đau khổ, là người có linh hồn.


      Từ ghế sô pha tôi trượt xuống, nằm tấm thảm, tôi gào khóc.


      Tấm thảm này từng chứng kiến dấu ấn tình của chúng tôi, hai ngườichúng tôi ngồi tấm thảm xem tivi, ôm tôi vào lòng, khi trêntivi diễn đến cảnh tình cảm, bỗng nhiên nhàng lật tôi lại, đặttôi nằm ngửa lên đùi , tôi tựa vào lòng , ngẩng đầu ngây ngốc nhìn . Sau đó, tay bắt đầu an phận, luồn vào trong quần áo củatôi, nhàng xoa nắn nơi mềm mại.


      Cánh tay tôi siết chặt lấy vai mình, lã chã run rẩy.


      Nhắm mắt lại, tôi nhớ tới nụ hôn của , cuối đầu hôn tôi, hôn vào cổtôi, xương quai xanh, nên biết rằng tôi luôn xấu hổ, ở phương diện nàytôi chưa bao giờ dám chủ động, mỗi lần đều là chủ động khiêu khíchtôi. Đèn trong phòng khách phát sáng mạnh mẽ. dưới đèn pha lê tôi bị cở sạch , tôi dám nhìn , nhắm hai mắt chặt, dùng haitay bụm mặt lại, nụ hôn của vẫn rơi xuống, lấy tay tôi ra khỏi khuôn mặt, sau đó nhàng mút lấy vành tai của tôi và gọi,”Đinh Đinh, ĐinhĐinh.”


      Tôi thích gọi tôi như vậy, nếu có ngày tôi chết, tới cầu Nại Hà, trước khi uống chén canh Mạnh Bà, nếu Mạnh Bà có hỏi tôi, tôi còn cótâm nguyện gì muốn hoàn thành? Tôi chút do dự mà rằng, tôichỉ hy vọng có thể nhớ kỹ chuyện, nhớ giọng của chồng tôi khigọi tôi.


      Nước mắt của tôi rơi xuống tấm thảm, cái bụng bắt đầu co giật, co giật đếnđau đớn, tấm thảm, chân tôi hết giẫy dụa cuộn tròn rồi lại lăn lộn, trong miệng ngừng gọi,”Gia Tuấn.”


      Điện thoại di động ngay trong tầm tay của tôi, trong lúc thống khổ, tôi chụp lấy điện thoại, nhanh chóng ấn lên đó, số 1, đó là số của Gia Tuấn,theo thói quen, 4 năm rồi, tôi có thói quen gọi điện cho như thế.


      Điện thoại được thông, tiếng rồi tiếng, tôi hy vọng nhậnđiện, tiếng chuông nhạc chờ bên trong ngừng vang lên, là bàihát của Điền Nhất Long, Nhất định phải em.


      Tiếng hát hát: bài hát thương cảm như vậy, ca từ lại ưu mỹ như vậy, thếnhưng vang lên hết lần này đến lần khác, vẫn là ai tiếp.


      Tôi kêu khóc: Gia Tuấn, tiếp điện thoại, tiếp điện thoai


      Điện thoại bị cắt, ai tiếp, giọng máy móc bên trong cho tôi biết, trả lời.


      Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống mặt thảm, nhắm mắt lại, tôi khóc như chết.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : Quyển 3 Tôi phải đánh trận đại chiến ly hôn đẹp





      Sáng sớm, tôi uể oải mở mắt.


      Tôi chết.


      mất mặt.


      Tối hôm qua, tôi đau đớn rên rỉ ngừng, gọi điện thoại Gia Tuấnkhông để ý tới tôi, tôi rơi vào đường cùng đành phải tự mình gọi điệnkêu xe cấp cứu. Lúc xe cấp cứu tiến vào giữa tiểu khu, tôi như cáibao tải bị các bác sĩ có khuôn mặt vô cảm xốc lên cáng cứu thương, xecấp cứu có hụ còi, nhưng ánh đèn nhấp nháy rời vội vã, tôi rõràng thấy được cửa sổ của các tầng khác có người hiếu kỳ nhìn xuống dưới, tôi xấu hổ vô cùng, e rằng người hiểu tình hình có thể cholà biết con nhà ai nghĩ thông suốt, tự tìm cái chết nữa?


      Kết quả chẩn đoán, tôi chỉ bị viêm ruột, phải ở lại bệnh viện theo dõi mộtđêm, truyền dịch đến khi quan sát thấy có gì đáng ngại có thểvề nhà.


      Tôi đủ tiền mặt, đành phải gọi điện cầu cứu Chu Vi, cám ơn trời đất, ấy như Gia Tuấn bắt cá hai tay có kẻ thứ ba ở bên ngoài, lúctôi rơi xuống nước, ấy đến cứu vớt để tôi kéo dài chút hơi tàn.


      Trông thấy , tôi áy náy :”Xin lỗi, khiến cậu muộn giờ làm.”


      “Nha đầu ngốc, khách sáo vậy. Phó Gia Tuấn biết ?”


      “Tối qua về!”


      Chu Vi nhất thời tức giận:” ta vì muốn ly hôn, trình độ tuyệt tình lạicó thể đạt đến mức này? khiến người ta phải run rẩy.”


      Tôi lên tiếng, nếu như người đàn ông muốn ly hôn, đây chính làđiều ta muốn, chờ mình đến gây , mình càng gây càng hung hăng, ta liền mượn cớ rằng, tình cảm của hai người chúng ta như nước đổkhó hốt, miễn cưỡng quay lại sống chung với nhau nữa cũng còn ýnghĩa gì, chi bằng chia tay khi còn chưa quá muộn.


      Chu Vi rất cẩn thận, còn tiện thể mang cho tôi ít cháo nóng hổi, tại tôi rốt cục cũng hiểu , có người bạn thân thiết đúnglà rất hữu dụng, chén cháo nóng cộng với việc nhai nhai lại mấyluận điệu cũ rích đích thực là lời an ủi.


      Thế nhưng, chút khẩu vị tôi cũng có.


      Lúc đóng xong tiền được bệnh viện cho phép về nhà, Chu Vi và tôi cùng nhauđi ra ngoài, vào thang máy, nhiều người khác cũng lũ lượt kéo vào, chenchúc khiến thang máy hẹp liên tục phát ra tín hiệu cảnh báo.


      Tôi thở dài, nên chen chúc đống như vậy chứ, chờ lượt kế tiếp được sao?


      Người với người, đúng là hiểu được đạo lý lui bước trời cao biển rộng mà.


      Nhìn lại những người chen chúc trong thang máy này, áo quần bảnh baocũng có, tin thần bất an cũng có, hốc hác thể tả cũng có, quần áocũ nát cũng có…


      Đây chính là hình thái xã hội thu , thực ra ở góc độ khác của xã hội, có nhiều người còn thống khổ hơn so với tôi, thậm chí còn cóchuyện khó khăn hơn rất nhiều so với chút chuyện ly hôn của tôi, tôi bất quá chỉ là phần tử rất rất thôi, bị chút việc vặt ấy đả kích,tôi chịu nổi.


      Tôi lặng lẽ cùng Chu Vi bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài thậttốt, hoa đào nở, gió thổi đến, cánh hoa đào rung rinh rơi rụngxuống mặt đất, mùa xuân hoa nở, năm nào cũng vậy.


      Chu Vi có chút áy náy mà với tôi:”Tớ còn có công việc, thể đicùng cậu, cậu tự mình ngồi taxi về nhà được , nên cẩn thận.”


      Tôi gật đầu.


      Chu Vi tốt. liên tục làm việc, cuộc sống hàng ngày đều là cuộcchiến giữa sống và cái chết, giống như tôi, tôi được nuôitrong cái lồng, chút đả kích tôi như con chim sợcành cong, hoang mang biết nên làm thế nào.


      Trước khi tôi lên xe, Chu Vi khuyên tôi:”Đinh Đinh, đừng dễ dàng ly hôn, chodù muốn ly, cũng phải kéo dài lâu chút, chờ đến khi cậu tìm được đối tượng thích hợp rồi hẳn ly.”


      Tôi đau lòng xót dạ cười khổ:”Tớ còn muốn ly, cậu lại có thể khuyến khích tớ tìm mùa xuân thứ hai?”


      phản đối:”Tại sao phải để cho Phó Gia Tuấn được lợi như vậy? Cậu phảihao tổn vì ta; thứ nhất, cậu phải cho cái kẻ thứ ba kia biết cậukhông phải là vỏ trái cây lột xong vứt ; thứ hai, phải giày vò Phó Gia Tuấn đến kiệt sức.”


      Tôi xem thế là đủ rồi, “Diệu kế cẩm nang, tại hạ bội phục.”


      Về đến nhà, tôi mình co đầu rút cổ vào trong chăn.


      Vô tri vô giác mà ngủ quên mất, mãi cho đến khi Đinh ngừng vỗlên mặt tôi, ở bên tai gọi tôi, tôi mới hỗn loạn mà mở mắt ra.


      Hóa ra Đinh lo lắng cho tôi, chạy đến xem tôi thế nào.


      Đinh lo lắng hỏi tôi:”Chị, Chị làm sao vậy? Sắc mặt của chị rất khó coi.”


      Trong lòng tôi chua xót, nhịn được tôi ôm lấy nó mà khóc nức nở.


      Đinh khó chịu khuyên tôi:”Chị, chị cũng là người thông minh lanhlợi, làm sao khi đơn vì rể ở bên cạnh, chị lại ngu xuẩn như con gà mái già co đầu óc vậy.”


      Tôi buồn bã ỉu xìu đáp lại:”Em là người ngoài cuộc, biết được đaukhổ bên trong đó, kim đâm trúng thịt mình mãi mãi biếtđau, em có thể đơn giản tự nhiên như vậy là bởi vì em chưa từngyêu.”


      Đinh cười nhạt:”Em chưa từng ? À, tình là cái xa hoa cỡ nào, chỉ có Đinh Đinh Đại Tiểu Thư là chị đây mới sụp đổ cách tuyệt vọng như vậy.”


      Tôi thở dài giọng, Đinh liên tục lắc đầu, tội nghiệp cho chị.


      Đột nhiên tôi phát tất cả mọi người bắt đầu chỉ trích tôi nữa,trước đây họ tôi giống như con bươm bướm, hàng ngày chỉ biếttrang điểm xinh đẹp, tại biết tôi phải ly hôn, hơn nữa là chồng tôi ngoại tình, có bồ nhí ở bên ngoài, bây giờ mọi người cũng đànhlòng chế nhạo tôi nữa, đều bắt đầu thành tâm thành ý nghĩ biện pháp chotôi, an ủi tôi.


      Đinh hỏi tôi:”Chị, bồ nhí của rể là loại người nào? Chị biết ta làm việc ở đâu ?”


      Tôi lắc đầu.” rể của em bảo vệ ta rất tốt, tại chị là conquạ đen già, còn ta là con hồ ly tinh được sủng ái.”


      Đinh nghiến răng,”Nếu em tìm được con hồ ly tinh này, em nhất định khiến chô ta phải mất mặt.”


      Tôi biết Đinh lòng, thực ra tôi cũng muốn biết kẻ thứ ba này là dạng người gì.


      Nằm giường, tôi cố gắng suy nghĩ.


      Gia Tuấn muốn ly hôn? Nếu như tôi kiên quyết đồng ý thế nào?Tôi buông, Phó Gia Tuấn dựa vào cái gì muốn ly hôn tôiphải đồng ý? Chúng tôi từng có quá khứ ngọt ngào như vậy, tại bị người phụ nữ cắt ngang, lại còn muốn tôi phải khoanh tay để tara ? Đây quả thực là quá khi dễ người khác mà, con hồ ly tinh kia làmcái gì? Chỗ làm của ta ở đâu? Tôi muốn đến đó làm ầm ỹ lên, tôi muốntúm lấy khuôn mặt của ta, cào tứ tung lên đó, tôi còn muốn tìm bamẹ của ta, đến tiểu khu ta sống dán đại tự báo (báo chữ lớn), đó viết “Cướp chồng người khác, tuyệt tử tuyệt tôn”. Tôi còn muốnđến văn phòng luật sư của Phó Gia Tuấn để nằm vùng, tuyên bố với toàn bộ khách hàng của ta tôi mới là vợ hợp pháp, lúc trước ta tốnnhiều tâm tư như vậy mới lấy được tôi, bây giờ, ta ly hôn ly hôn, ta thực xem tôi như rễ hành? Muốn cắt cắt, muốn nhúngthì nhúng?


      A, những thứ này đều là suy nghĩ vớ vẩn của tôi.


      Tôi muốn ly hôn, tôi muốn kéo chồng tôi trở về.


      Thực ra ly hôn cũng phải là chuyện đáng sợ, ai cũng có thể trải qua ly hôn, thế nhưng thể nào để mọi chuyện như vậy được. ta lyhôn tôi phải ly, tôi cũng phải là miếng thịt nằm đĩa, tùy cắt tùy chém? , , , tôi còn chưa tới mứcphải tự vẫn ở Ô Giang như Hạng Võ.


      Kẻ thứ ba đáng hận, thế giới này rốt cuộc còn có công lý hay ? cước của ta xuyên vào gia đình tôi, cư nhiên còn muốn tôi chịuthua dễ dàng như vậy? , tôi là trưởng nữ trụ cột của giađình, kiên quyết như đinh đóng cột của Đinh ba ba, dưới có sựthông minh khả ái như Hoàng Dung (nhân vật trong Hùng Xạ Điêu của Kim Dung) của em Đinh , bản thân tôi cũng phải đầu bí đỏ tim bí đỏ, là người có đầu óc, làm sao có thể để cho người khác dễ dàng cướp đoạtchồng mình như vậy, ở vị trí thất bại?


      được, tôi muốn thua, cho dù phải ly hôn, tôi cũng muốn đánh trận đại chiến ly hôn đẹp!!!!!!!!!!!!!!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 : Quyển 3 : Học cách thương chồng





      Tôt sột soạt kéo giá sách ra, bắt đầu tìm kiếm sách từ phía , giásách bày đủ loại sách, thiếu sách hay, nhưng tôi cần tìm mấy cuốn sách đại loại như là “Chăm sóc heo nái thời kỳ hậu sản”, tại tôi muốn tìm loại sách có thể bồi đắp lại quan hệ của vợ chồng chúng tôi.


      Cuối cùng tôi cũng tìm được quyển tạp chí có đề cập đến tình cảm vợ chồng, tôi gấp rút mở ra xem.


      trong những quy tắc duy trì hôn nhân kiểu mẫu, tôn trọng chồng, thương chồng.”





      Tôn trọng chồng có nghĩa là được phê bình ta quá độ, đượclàm nhục ta, tất nhiên cũng được cười nhạo ta, người đànông phải dốc sức làm việc ở bên ngoài, nên phải nhận được tôn trọngcủa người vợ, trong sinh hoạt, nếu như bạn xúc phạm người bạn đời củamình, như vậy nên tìm cơ hội thích hợp kịp thời xin lỗi, nghĩcách bù đắp khuyết điểm, để cho ta biết bạn hối hận.


      Churchill* từng câu như thế này,” Lời xin lỗi bao giờ khiến tôicảm thấy mất mặt.” Đây chắc chắn là đạo lý, đối với người đànông mà , bạn tôn trọng ta càng nhiều, ta làm cho bạn càngnhiều.


      Tôi đóng quyển tạp chí lại, hết sức nghi ngờ, là như vậy sao? Như thế thìtôi từng phê bình Gia Tuấn, từng xúc phạm chưa?


      Hình như có, những việc vặt trong sinh hoạt, hàng ngày đều có rất nhiều, lấy ví dụ đơn giản nhất là, tôi ra ngoài, quên mang theo chìakhóa, thế là tôi gọi điện thoại cho Gia tuấn, đúng lúc Gia Tuấn ởtrên lầu, tôi hô to vào điện thoại:”Ông xã, ném chìa khóa xuống cho em.” Vì vậy, Gia Tuấn mở cửa sổ ném chìa khóa xuống cho tôi, kết quả làchiếc chìa khóa bỗng chốc bị ném tới sân thượng ở lầu hai, tôi lập tứcnổi trận lôi đình, trách mắng té tát vào cái điện thoại:


      “Phó Gia Tuấn, con mắt để làm cái gì? Cái chỗ lớn như vậy ném, còn cái sân thượng như thế lại hết lần này tới lần khác đều ném trúng?” Lúc quát những lời này, tôi thực hổn hển.


      Lúc đó tôi quên mất rằng xung quanh tôi còn có những người khác, quát tonhư vậy quả thực đem thể diện của chồng kéo hết xuống dưới.


      Mỗi lúc như vậy, tính tình của Gia Tuấn vẫn tốt như cũ và còn cười với tôi, thậm chí nếu tôi tức giận đến 100.000V điện áp, cũng dùng thái độim lặng và nụ cười để tôi hóa giải xuống hết.


      Tôi thầm nghĩ, Gia Tuấn bởi vì chuyện nhặt này mà ly hôn vớitôi chứ. Giữa vợ chồng lúc nào cũng có đầy rẫy những tranh cãi thế này,đôi lúc chúng tôi vì chuyện mà cãi nhau, ầm ỹ xong lên giường ngủ, tôi vẫn còn rầu rĩ vui, lại duỗi chân qua chỗ tôi, thành dùng đầu ngón chân quấy nhiễu tôi, tiếng động đểtôi biết phát sóng điện .


      Tôi thể suy nghĩ lại, tôi có quan tâm Gia Tuấn ? Kết hônvới Gia Tuấn lâu như vậy, buổi sáng tôi lười thức dậy làm cơm, Gia Tuấnliền tự mình ra ngoài ăn, buổi tối tôi ăn xong lại muốn thudọn việc nhà, Gia Tuấn liền đeo tạp dề rửa chén ở nhà bếp, tiếp đó ngồixổm xuống đất để lau sàn nhà, tôi ngồi bên thích thú xem tivinhân tiện thưởng thức làm việc, tỉ mỉ nhớ lại, Gia Tuấn đối với tôikhông ngừng khoan dung mà còn thương nữa, trắng ra, tôi khôngxứng đáng làm vợ.


      Tôi đóng quyển tạp chí lại, người vợ vị vứt bỏ phải là có nguyên nhân, tôi có lỗi.


      Có lỗi thực ra cũng đáng sợ, tôi nên sửa chữa nhiều mới phải.


      Tôi thình lình nảy ra ý tưởng, tôi muốn làm bữa cơm trưa ngon, cùng Gia Tuấn nghiêm túc chuyện lần.


      Điện thoại đột ngột reo vang, tôi có chút ngạc nhiên, cầm lên xem thấy là của Gia Tuấn.


      Giọng của rất bình tĩnh, nghe ra vừa thân thiết, cũng cótình cảm:”Đinh Đinh, tối qua em làm sao vậy? Tối qua để điện thoại ở chế độ rung, điện thoại lại nhét vào trong cặp, có nghe, em cóviệc gì sao?”


      Tôi ngập ngừng:” có chuyện gì, chỉ là bệnh viêm ruột bị phát tác.”


      Ở bên kia thoáng im lặng chút, tôi tỉ mỉ lắng nghe độ ấm tronggiọng của , khiến tôi thất vọng chính là, tôi cảm giác được gì cả, hỏi tôi:”Bây giờ tốt hơn chưa?”


      “Tốt… hơn rồi.”


      “Tốt lắm, em nên chú ý nghỉ ngơi.”


      Tôi bối rối, khi muốn gác máy, tôi vội vàng gọi:”Gia Tuấn, Gia Tuấn!”


      “Chuyện gì?”


      Tôi do dự.”Trưa nay có thời gian ?”


      **************************************************


      Chú thích:


      (*) Churchill: tên đầy đủ là Winston Leonard Spencer-Churchill (1874 – 1965) là nhà chính trị người , nổi tiếng nhất với cươngvị Thủ tướng trong thời Thế chiến thứ hai. Ông từng là ngườilính, nhà báo, tác giả, họa sĩ và chính trị gia. Churchill, chung,được coi là trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sửAnh và lịch sử thế giới. Ông là Thủ tướng duy nhất nhận giải NobelVăn học và là người đầu tiên được công nhận là Công dân danh dự Hoa Kỳ


      Ông được tặng thưởng nhiều danh hiệu cao quí như Huân chương Garter,Huân chương Công lao, Huân chương Companions of Honour, Huân chương Quân địa phương và Viện sĩ Hội Hoàng gia và là hội viên Hội đồng cơ mật Nữhoàng Canada. (Theo wikipedia)

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 : Quyển 3 =Dùng trái tim thương để cảm động chồng





      do dự.


      Tôi cố lấy dũng khí hỏi :”Buổi trưa về nhà ăn cơm được ? Em làm món thịt hộp cà tím, lươn cắt khúc thích nhất, còn muốn ăn gì nữaem mua về làm.”


      “Đinh Đinh, em cần phiền phức như thế, để ăn ở ngoài.”


      “Gia Tuấn.” Tôi khẩn cầu ,”Lâu rồi chúng ta ăn cơm trưa cùng với nhau, nếu như vội, về nhà ăn bữa cơm !”


      Giọng của tôi đặc biệt tha thiết, vô cùng chân thành, nếu như Gia Tuấnvẫn còn có chút tình cảm với tôi, hẳn là nhẫn tâm từchối.


      Quả nhiên, ngập ngừng lát, rồi trả lời tôi:”Được rồi! Trưa nay về.”


      Tôi có chút mừng rỡ, gác điện thoại, tôi lập tức chuẩn bị cơm trưa.


      Thực ra tay nghề nấu nướng của tôi được tốt lắm, đây cũng là khuyếtđiểm của tôi, vì thế mẹ hướng dẫn tôi ít, nhưng bất luận mẹ dạy tôi thế nào, tôi cũng học tới, cũng vì thế mà tôi đau đầu mãi, tại suy nghĩ lại, ngày 3 bữa cơm của tôi và Gia Tuấn, có thểngồi ăn cùng nhau chỉ có bữa tối, mà hết bữa tối này tới bữa tốikhác, vẫn thường ra ngoài ăn, thời gian để hai vợ chồng chúng tôi có thể ngồi chung ăn cơm cũng nhiều lắm.


      Rất nhiều đôi vợ chồng đều là như vậy, sáng sớm vội vã chia nhau ra để tựmỗi người làm, cơm trưa giải quyết ở bên ngoài, bữa cơm tối mớicó cơ hội ngồi ăn chung với nhau, thực ra trong lúc đó thời gian để vợchồng có thể gặp nhau cũng nhiều, nếu như vậy, tại sao còn có rấtnhiều đôi vợ chồng lại cãi nhau bàn cơm nhỉ?


      Từ giờ khắc này tôi xin thề, dù thế nào chăng nữa, cũng cãi nhau với Gia Tuấn bàn cơm.


      Gia Tuấn đồng ý trở về ăn cơm trưa, tôi lấy thức ăn trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu nướng, ngiêm túc kiên nhẫn chuẩn bị cơm trưa.


      Đến 11h trưa, tôi cắt khúc con lươn xong, thịt hộp cà tím cũng xàoxong, ngoài ra tôi còn làm thức ăn chay dành cho hai người, thanh đạmsảng khoái, sau khi hoàn tất mọi thứ, tôi lấy ra chai rượu đỏ, đúnglúc này điện thoại reo vang, là điện thoại của Gia Tuấn.


      Trong điện thoại, có chút áy náy:”Xin lỗi, Đinh Đinh, trưa nay có việc rồi, thể về được, xin lỗi.”


      Tôi cảm thấy thất vọng, nhìn thức ăn chuẩn bị bàn, tôi biếtlà cố tình về hay thực có việc, tôi vô cùng ủ rũ.


      Suy nghĩ lại, chính xác rồi, tại Gia Tuấn muốn ly hôn với tôi, tấtnhiên muốn gặp tôi, như vậy đương nhiên làm ngơ trước nỗi khổtâm của tôi, thế nhưng tôi cứ như vậy mà bỏ cuộc sao? thể, anhkhông gặp tôi, tôi có thể chủ động gặp . Ít nhất bây giờ tôi vẫncòn là bà xã danh chính ngôn thuận của Phó Gia Tuấn.


      Đưa cơm đến văn phòng của ? Bắt chước hệt như trong phim truyền hình?Tôi cảm thấy hơi do dự, Gia Tuấn có thể nào nghĩ tôi quá khoa trương vàlàm ra vẻ ?


      Tôi khổ tâm vô cùng, thực rất mâu thuẫn, khi đương tôi chưa hề dốchết tâm sức, tất cả đều là chăm sóc tôi, chưa bao giờ biết hóa radốc hết tâm sức để chăm sóc người khác lại có tư vị gian khổ như vậy.


      Quên , nếu , cái sĩ diện tôn nghiêm gì đó đều có thể xem khôngnghĩ tới, tại nổ lực chút thế này xem là gì đâu?


      Tôi xếp từng món ăn vào trong hộp, sau đó thay chiếc áo sơ mi nhấn eomàu hoa hồng xinh đẹp phối với chiếc quần bút chì duyên dáng, mangmột đôi giày màu đen, sau khi kiểm tra gương mặt được trang điểm đúngmực của mình, tôi mang cơm trưa tình ra cửa.


      Vừa ra khỏi nhà, tôi gọi điện thoại cho Gia Tuấn lần nữa, cũng ngắt điện thoại của tôi.


      Tôi nhàng hỏi:”Ông xã, ở văn phòng à?”


      “Đúng vậy.”


      “Ăn cơm chưa?”


      “Vẫn chưa.”


      đợi em, em mang cơm đến cho .”


      ràng bị tôi làm cho chấn động, tin vào lỗ tai mình:”Em mang cơm đến?”


      “Vâng, em đến ngay.”


      Ở bên kia, rất tin, lưỡng lự rất lâu, dường như suy nghĩphải trả lời tôi thế nào, rốt cục cũng :”Được rồi, em đến !”


      Cuối cùng cũng đến văn phòng của Gia Tuấn, vào giữa trưa, các nhân viên khác đều ăn cơm, cả văn phòng, có chút vắng vẻ.


      Tôi cầm hộp cơm, sợ cơm bị nguội, tôi gõ cửa:”Gia Tuấn.”


      Đúng là ở đây, dựa vào ghế xem tài liệu, nhìn thấy tôi, thoáng chút ngây người, nhìn tôi từ xuống dưới, trong ánh mắt có loại cảmxúc khó khăn mang tên phức tạp.


      Tôi đẩy cửa bước vào.


      im lặng nhìn hộp cơm trong tay tôi.


      Tôi dịu dàng :”Cũng qua giờ cơm trưa rồi, ít nhiều gì cũng phải ăn chút chứ!”


      vẫn lên tiếng.


      Tôi mở hộp ra, lần lượt đem thức ăn trong hộp bày ra trước mặt , anhnhìn mấy món ăn này, suy nghĩ chút, cuối cùng đặt tài liệu sang mộtbên.


      Bình thường mùi vị của lươn cắt khúc rất thơm ngọt mê người, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hơi khó chịu, quay lưng qua chỗ khác, tôi lặng lẽ nônkhan.


      Gia Tuấn phát .”Đinh Đinh, em làm sao vậy?”


      Tôi khoát tay.” có việc gì, chỉ là bị viêm ruột. Nhìn thấy cơm nhưng có khẩu vị gì.”


      mặt thoáng lên chút thay đổi bất đắc dĩ, tôi nghe được tiếnganh ,”Đinh Đinh, thực ra em cần phải làm vậy, nếu như sức khỏecủa em tốt hãy ở nhà nghỉ ngơi, bộ dạng này của em khiến choanh rất bị áp lực. Em cần thiết phải để bản thân mình chịu uất ức như vậy.”


      “Gia Tuấn, chăm sóc chồng, nấu cơm làm việc nhà, đây là công việc nội trợcủa phụ nữ, tính là uất ức. cũng nên cảm thấy áp lực gìhết, chỉ cần ăn cơm ngon, chăm sóc thân thể của mình tốtchính là gánh vác trách nhiệm gia đình rồi.”


      nhìn cơm, rốt cục cũng cầm đũa.


      Để phá tan khí căng thẳng, tôi cẩn thận hỏi :”Có được ?”


      tiếng, trong giọng có chút hài lòng,”Được lắm, cám ơn.”


      Tôi yên tâm, mặc dù chỉ khách sáo khích lệ tôi, thế nhưng tôi nghe rađược, rất hài lòng, điều này làm cho tận đáy lòng tôi cảm thấy rấtthỏa mãn.


      Trong bữa ăn, nhiều lời, tình cảnh của chúng tôi có chút gượnggạo, để phá tan bầu khí ngượng ngùng này, tôi tùy tiện cầm mộtquyển sách bàn lên xem.


      Quyển sách đề cập tới các căn bệnh về xương.


      Tôi hiếu kỳ.”Gia Tuấn, phải phim chụp X- Quang cóchuyện gì sao? Tại sao còn xem sách các căn bệnh về xương vậy?”


      dừng đũa, nhìn quyển sách trong tay tôi, suy nghĩ chút mới :”Trước lúc đó hỏi mượn của người bạn.”


      Tôi à tiếng, liếc mắt nhìn tôi, như thể đột nhiên bị chột dạ, anhlập tức cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, chỉ lộ cho tôi thấy cái bóng dáng đỉnh đầu của .


      Tôi ngồi bên cạnh lên tiếng và nhìn người đàn ông của mình, tronglòng quả thực rất khổ sở, có phải người phụ nữ kia cũng giống như tôiphải , dùng ánh mắt rất dịu dàng rất quan tâm mà nhìn .


      Nghĩ đến người đàn ông mình , lại bị người phụ nữ khác ôm vào lòng, cảmgiác đó thực rất thống khổ, mối hận cướp chồng làm tôi khó chịu hơnso với việc đánh tôi hai bạt tai, thế nhưng tôi có thể làm được gì? Đitìm kẻ thứ ba, tát thẳng vào mặt ta vài bạt tai giống như những người phụ nữ đanh đá thường làm sao? , tôi thấy vài người vợ thủđoạn, mặc quần áo rách rưới, là khóc lóc, hai là gây , ba là đòithắt cổ ở văn phòng của chồng; cuối cùng kết quả thế nào? Níu kéođược chồng trở về, thế nhưng thể xác về, còn trái tim nguộilạnh, bữa cơm, hai người, ba câu cũng chưa tới, ai làm chuyệnnấy, cuộc sống thuần túy có tình , được, tôi muốnthất bại thảm hại như vậy.


      Cuối cùng, Gia Tuấn cũng ăn cơm xong, đậy nắp hộp lại, lễ tiết cám ơn tôi:”Cám ơn em.”


      Tôi hòa nhã :”Đừng khách sáo như vậy.”


      Khi thu dọn đũa, mu bàn tay của tôi và khẽ quẹt vào nhau, giống như bị điện giật, lập tức rụt tay về.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12 : Quyển 3 : Rốt cuộc người đàn ông cảm thấy thỏa mãn ở đâu?

      Đây ràng là có phát sinh chút cảm giác, trog lòng tôi đau khổ như uốngphải giấm chua lâu năm, sau khi đem hộp cơm bỏ lại vào túi, tôi tớisau lưng , nhàng đặt tay lên vai .


      “Gia Tuấn.” Hai tay tôi xoa bóp vai cho , bờ vai rộng rãi của đến bây giờ vẫn cho tôi cảm giác ấm áp và kiên định, tôi dịu dàng hỏi :”Cònnhớ lúc trước chúng ta vẫn thường xuyên xem phim, bộ phim đầu tiên mà hai chúng ta xem là bộ phim nào? còn nhớ hay ?”


      suy nghĩ, trong giọng có chút cay đắng.”Trân Châu Cảng.”


      mặt tôi lộ vẻ tươi cười,”Đúng, là Trân Châu Cảng, biết ? Dángvẻ đẹp trai của rất giống với nam chính trong Trân Châu Cảng, lúcanh ta từ máy bay bước xuống, hoàng hôn buông xuống, giữa màn sương mù, về phía nữ chính, bờ vai rộng rãi của ta, bộ quân phục phẳng phiu, nhìn vào tấm lưng kia đều khiến cho trái tim rung động thìnhthịch. đây, mang đến cho em cảm giác cũng giống hệt như nam chínhđó.”


      quay , lấy tay tôi ra khỏi vai .


      Tôi thở dài, lẩm bẩm,”Mới xem phim được nửa, liền thành . Chúng ta cùng ngồi ghế đôi, ôm em, đắp áo khoác của lênngười em, thế nhưng bên dưới áo khoác, bàn tay của đào bới hệt nhưmột con chuột, thành mà sờ tới sờ lui.”


      vội vã ho khan tiếng, tôi biết cũng nghĩ tới điều đó.


      Tôi nhất thời đỏ mặt, nóng đến khó chịu, ngày đó tôi đương nhiên rất muốnxem phim, xem hết phim cũng 10h tối, hai người chúng tôi luống cuốngchạy đến xe của , muốn đưa tôi về nhà, kết quả đến nửa đườngxe đột nhiên tắt máy, (sau đó tôi mới biết là cố ý), bên ngoài trờimưa lất phất giội xuống, đánh vào mui xe giống như thanh khó chịu của cái chiêng, xe lại bị hỏng ngay lúc này? Tôi bất đắc dĩ hỏi , làmsao bây giờ?


      Kết quả đây, nhấn ghế ngồi của tôi ngã xuống, chuyện còn lại? Mặt tôi đỏ tới tận mang tai.


      Tôi còn chưa kịp phản ứng, mở nút áo tôi ra, cắn vào nơi… của tôi,tôi đâu có nghĩ đến nhiệt tình của tới nhanh như vậy, bị đặtdưới thân tôi xấu hổ vô cùng, nắm chặt góc váy, tôi co rúm chịu hết sứcnặng của , lúng túng đến đỏ mặt cả mặt, thế nhưng tư vị trong lònglại vừa khẩn trương vừa hạnh phúc.


      … …


      Tôi rất buồn. Ngồi xuống, tôi dựa vào trong lòng , chân thành tha thiết nhìn .


      “Gia Tuấn, khi kết hôn , cả đời này đóng 3 vai trò: chồng,người tình và cha. chăm sóc em, thương em, bảo vệ em, em vẫncòn nhớ rất ràng, thế nhưng trước giờ em lúc nào cũng ngu ngốc hưởngthụ, lại chưa từng nhận thức sâu sắc nỗi đau trong lòng , em thực sựkhông đủ tư cách để làm vợ, tha thứ cho em, để em sửa chữa lại đượckhông?


      Ánh mắt phức tạp, nhìn tôi vô cùng mâu thuẫn, lông mày của cau lạicùng chỗ, giống như ngưng tụ lại vô số cảm xúc, còn tay , bấuchặt vào thanh vịn ghế.


      Tôi đặt tay tôi lên tay .


      Tôi dịu dàng khuyên :”Gia Tuấn, đừng ở văn phòng nữa, về nhà đượckhông?” Tôi thỉnh cầu :”Em sai rồi, hơn nữa có rất nhiều cái sai màem thể phát kịp thời ra cái sai đó, có lẽ em làm tổnthương , nhưng cũng phải cho em cơ hội để em sửa sai chứ, emhy vọng cuộc hôn nhân của chúng ta có thể thiên trường địa cửu, bất kểlà em hay , chúng ta đều có thể phạm sai lầm, đều cần đối phương chocơ hội để sửa lại, em muốn khiến cho hôn nhân trở thành chỗ dựa tình cảm của hai người, em muốn ly hôn trở thành cách kết thúc tất cả cácnhân tố bất hòa, chúng ta hãy quên hết chuyện vui trước đây, bắtđầu lại lần nữa được ?”


      nhìn tôi, trong đôi mắt kia tràn đầy tình cảm phức tạp, tôi cố gắngnhìn, tình ý chân thành, tôi cần , tôi hy vọng biết, tôi cần .


      Cuối cùng, thở ra hơi,”Đinh Đinh.” Giọng của giống như xoamột lớp muối , có chút khàn khàn, tay giơ lên, chậm rãi vuốt vegương mặt tôi, tôi nhìn vào trong ánh mắt , ánh mắt vừa chăm chúvừa thâm sâu, ánh mắt ấy, khiến tim tôi lần nữa đập loạn nhịp.





      Cánh cửa bị mở ra, Đường Nhất Phàm hấp tấp cầm tập tài liệu bước vào, ngẩng đầu lên, vừa xem tài liệu vừa lẩm bẩm:”Sư phụ, xem phầntài liệu này…”


      Tôi sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, mất tự nhiên đứng sang bên, Gia Tuấn cũng hoàn hồn lại, hai chúng tôi đều xấu hổ thôi.


      Lúc này Đường Nhất Phàm mới phát mình đụng phải tình cảnh có chútngượng ngùng, ta lúng túng giải thích,”Xin lỗi sư phụ, hai người cứtiếp tục .” Vội vàng để lại tài liệu rồi quay người ra ngoài.


      Tôi thở phào, Gia Tuấn cũng hơi bối rối, vội vàng cầm tài liệu lên xem.


      Tôi cũng phát ra bản thân mình ngây ngẩn lát, nhớ tới buổi chiềuGia Tuấn còn có việc, tôi ho khan cái hỏi :”Em về trước nha GiaTuấn, tối nay xã giao ?”


      có.”


      “Vậy em chờ , tối nay muốn ăn gì?”


      suy nghĩ, do dự rất lâu, cuối cùng trả lời tôi:”Để bàn sau ĐinhĐinh, thời gian của chính xác được, có thể có việc, emkhông cần chờ .”


      Tôi dịu dàng :”Em về trước đây, tối nay gặp.”


      lên tiếng, đưa mắt nhìn theo tôi. Lúc tôi quay đầu lại đóng cửa,tôi ràng nhìn thấy trong mắt có rất nhiều cảm xúc đan xen.


      Đóng cửa lại, tôi cũng có hàng loạt chua xót trong lòng.


      Tôi biết kết cục của chiến dịch ly hôn này là cái gì, tôi chỉ biết là, đói với Gia Tuấn, tại tôi rất , nếu , tôi phải cố gắngnổ lực để cứu vãn cuộc hôn nhân này.


      Tôi cũng thường xuyên nhận được mấy tin nhắn vào điện thoại, có những tinchế nhạo như thê này: Trước khi kết hôn là hợp nhãn, sau khi ly hôn là nhìn nhầm!


      Trước khi kết hôn là hợp nhãn, sau khi ly hôn lại là nhìn nhầm!


      phải, tôi cảm thấy đúng, tôi nhìn Gia Tuấn, chưa hề nhìn nhầm, đối với tôi, từng dốc sức là lòng, cho dù sau này ở bênngoài có…, nhưng tôi tin tưởng chẳng qua chỉ nhất thời hồ đồ, aicũng có lúc phạm sai lầm, Gia Tuấn cũng phải là dạng đàn ông suồng sã có nguyên tắc, ưu tú nhưng cũng yếu đuối, mà đối với ,tôi thể dùng thái độ kịch liệt, tôi chỉ có thể dùng lòng chânthành và dịu dàng để cảm hóa .


      Tôi gọi điện thoại cho Chu Vi, có lẽ bên kia ấy bận, hình như vừakẹp điện thoại trò chuyện với tôi, vừa thành thạo gõ bàn phím, tôi nghethấy tiếng chuông điện thoại reo ngừng, tiếng bàn phím lạch cạchliên tiếp gián đoạn.


      “Chu Vi.”


      cười ha ha đùa với tôi:” chuyện phiếm được vượt quá 3 phút.”


      Tôi chán nản:”Tớ có thể mua thời gian của cậu ?”


      cười ha ha,”Bổn nương đây bán thân bán nghệ, ra giá !”


      cho tớ biết, lần trước cậu thấy Gia Tuấn và người phụ nữ kia ăn ở Song Hoa, rốt cuộc người phụ nữ đó trông như thế nào?”


      “Đinh Đinh, cậu thực chuẩn bị liều mạng xuống tay với ta à?”


      “Chu Vi, người ta còn sống phải đóng cửa đề phòng cướp, hôm nay tớnhất thời sơ ý bị tên trộm vặt đào góc tường, đương nhiên tớ phải đóngchặt cửa nẻo, mất bò mới lo làm chuồng. Cho nên, cậu đừng ở trong điệnthoại mà chế giễu tớ, tớ biết cậu ghét Phó Gia Tuấn, Gia Tuấn vừa hưhỏng vừa tồi tệ, nhưng ấy cũng là chồng của tớ, tớ cho phép kẻ khác đoạt ấy từ trong tay của tớ.”


      Trong điện thoại, Chu Vi cười ngớt,”Đinh Đinh, nghe giọng điệu của cậuthì kẻ thứ ba đó chết là cái chắc. Thực ra ta cũng có gì đặcsắc, luận về diện mạo ta thậm chí đẹp bằng cậu, lúc đó tớ cũngcảm thấy khó hiểu, biết rốt cuộc chỗ nào của ta có thể câu dẫnPhó Gia Tuấn.”


      “Cậu biết ta làm nghề gì à?”


      “Gia Tuấn chịu cho tớ biết, Đinh Đinh, cậu cần khẩn trương,thực ra cậu đẹp hơn ta nhiều, nếu như cậu thực hạ quyết tâm phảigiữ chân Gia Tuấn, tớ tin chắc Gia Tuấn qua khỏi ải này của cậuđâu.”


      Gác điện thoại, tôi dự tính trong lòng, Chu Vi cũng là người từng trảinhiều, nếu như mọi thứ của người phụ nữ kia đích thực đều mạnh hơn tôi, ấy cũng như thế, vậy tôi cũng giải thích nổi, nguyên nhân tại sao Gia Tuấn lại bị ta câu dẫn? Lẽ nào, bản lĩnhtrên giường của ta khá là lợi hại? (lubu: chị mới lợi hại, suy ra đctận đây lun mí gê >”<)


      Nhất thời tôi căm phẫn khó bình tĩnh được, trong “Liêu Trai” có đoạn như thế này, có người đàn ông bị quả phụ nhà bên cạnh quyến rũ nênngoại tình, người vợ ở nhà thống khổ thôi, sau khi bạn bè củangười vợ biết được liền tình nguyện nghĩ cách cho , cải trang thành đàn ông đến thanh lâu học tập các phong trần, đến mấyngày, quả nhiên ngôn ngữ ở “chỗ kín” của hai vợ chồng thay đổi rấtnhiều, hóa ra là do tại tùy tiện, e thẹn, quyến rũ, ăn , nên người chồng bị mê mệt đến thần hồn điên đảo tự nhiên quên ngườitình bên ngoài, như vậy là Gia Tuấn bị con nhệ tinh dâm ti này quấn lấy, có phải vì ta biết làm nũng, chơi đùa quyến rũ, lời ngon tiếng ngọtkhông?


      Đến thư phòng, tôi sột soạt rút quyển tạp chí kia ra.


      “Có phải trong sinh hoạt vợ chồng, bạn thể khiến ấy thỏa mãn hay ?”


      Tôi lại hồ đồ rồi, thứ mà đàn ông cần rốt cuộc là cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :