1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3 :Quyển 3 : Ngả bài





      Là Gia Tuấn để lại, ràng ràng, bản hiệp nghị ly hôn.


      Tôi xem bản hiệp nghị ly hôn kia, bên viết các điều khoản rất ràng.


      Muốn ly hôn với Đinh Đinh, toàn bộ bất động sản, chiếu theo giá trị trong thành phố, mỗi người nửa…


      Tiền gửi ngân hàng, là tài sản chung của vợ chồng, cũng là mỗi người nửa.


      Mỗi người nửa? Mỗi người nửa! Mỗi người nữa…


      Tay tôi phát run, Phó Gia Tuấn, mỗimột điều mỗi khoản, liền liệt ra ràng như đối đãi với kháchhàng, tốt, lạnh lùng tàn nhẫn, tuyệt tình.


      Tôi giận dữ, cầm lấy bản hiệp nghịly hôn, xé tan tành. Tờ giấy bay bay trong trung, tôi đau khổ đứng lên, ly hôn? đơn phương lập ra điều ước, chờ tôi tới ký tên? PhóGia Tuấn được lắm, cho tôi là Lý Hồng Chương* bị muôn vàn ứchiệp ở hội nghị quốc hội hay sao? (*tưởng triều Thanh, 1823-1901)


      Dưới cơn thịnh nộ, tôi lập tức gọiđiện thoại cho Gia Tuấn, ta coi như cũng biết tiết chế, có cắt đứt điện thoại của tôi.


      Tôi chất vấn : “Bản hiệp nghị bàn là có ý gì?”


      “Đinh Đinh, họp giao ban.”


      “Được, xem ra vấn đề này chúng takhông thể bàn trong điện thoại, họp giao ban xong , em tớiphòng làm việc của chuyện.”


      “Sáng nay có việc.”


      “Vậy buổi trưa.”


      “Trưa phải ăn cơm với khách hàng.”


      Tôi tức giận cắn răng, “Vậy buổi chiều.”


      “Buổi chiều phải gặp người bạn.”


      Tôi nhất thời bốc hỏa, Phó Gia Tuấn, thời gian của đều sắp xếp thỏa đáng làm sao, gặp bồ thời giancủa nhiều như thủy triều, vậy mà gặp người vợ hợp pháp phải sắpxếp thời gian.


      Đè cơn giận xuống, tôi hỏi : “Vậy thời điểm .”


      “Mấy ngày nay đều bận.”


      Tôi cười nhạt: “Ý tứ là cóthời gian? Phó Gia Tuấn, lúc cầu hôn với tôi những mấy giờ, lải nhải liên miên, dài dòng triền miên cả tám trăm cái lýdo, làm tôi rơi lệ đầy mặt, ngày hôm nay, muốn ly hôn, lại khiếp đảm ngay cả hai phút đồng hồ cũng dám cho tôi?”


      “Đinh Đinh, thực bận.”


      Tôi lớn tiếng : “ câm miệngcho tôi, Phó Gia Tuấn, hãy nghe cho kỹ đây! tại là lyhôn với tôi, bớt ở bên cố làm ra vẻ tự cao tự đại cho tôi, luậntrách nhiệm, sai ở , có tư cách điều kiện với tôi!!!!”


      nhất thời cũng lên tiếng.


      Giọng tôi lại cao lên 8 độ, “Ngheđây, Phó Gia Tuấn, họp giao ban xong, ngoan ngoãn ở trong phòng làmviệc cho tôi, cho phép tìm cớ với tôi để chuồn mất.” Cuốicùng, tôi bổ sung câu: “Nếu như dám trốn tránh tôi, biếttính cách tôi làm gì rồi đó!”


      nghe hiểu ràng lời tôi , rốt cục thỏa hiệp, “Được.”


      Buông điện thoại, cả người tôi phát run.


      Tôi vừa làm cái gì? Tôi thế mà lạirống to với Phó Gia Tuấn? Kết hôn bốn năm, tôi đều là khuất phục uyquyền của , nhàng giọng với , nào có bao giờ có dũngkhí và hành động như ngày hôm nay?


      Tức giận giảm , tôi lại thầm nghĩ, hay có thể là Gia Tuấn muốn làm tôi sợ? Kết hôn bốn năm, cho tới giờanh chưa từng làm tôi sợ, tại chỉ là muốn dọa tôi? Giống nhưtrượng phu của người đàn bà trong truyện Liêu Trai kia, trước giờ đều bị vợ đè dưới lòng bàn tay, có ngày nổi cuồng phong, xử lý ngườiđàn bà chanh chua kia, ra sức đánh cho trận , thậm chí cònxuống dao, gọt miếng thịt ở cẳng chân của bà ta, cuối cùng khiến người vợ phải phục tùng? ấy chỉ là muốn làm theo Liêu Trai?


      là vậy sao? Tôi nhất thời lại hồđồ, chần chờ đứng lên. được được, tôi nhìn giờ, thểchậm trễ giây nào nữa, Gia Tuấn rất nhanh họp giao ban xong, nếutôi muốn đàm phán với , tôi phải lập tức ra khỏi nhà.


      Lúc trang điểm, tay tôi còn run run, bút kẻ mày rơi xuống đất, tôi nhặt lên lại đưa lên mặt vẽ tiếp,kết quả cầm chặt lại rớt xuống đất, gãy đôi.


      Trong lòng tôi thực rất đau xót, ra tôi giữ được bình tĩnh như vậy, Gia Tuấn còn chưa có ầm ĩ vớitôi, tôi cũng run xong.


      Trang điểm xong, tôi lại bắt đầu tìmtrang phục, trong đống quần áo, tôi hoang mang lục tìm, tuy rằng tôi muốn đàm phán với , muốn nổi giận đùng đùng chỉ trích ta, nhưngtôi vẫn còn muốn lấy lòng , ấy thích tôi mặc bộ trang phục này chứ? Được rồi, mặc cái này , cái bộ đồ này rất vừa người, mặc kệnội dung chuyện là gì, đều phù hợp.


      Vừa ra đến trước cửa, tôi liền nhìnthoáng qua bản thân, bên tai đeo khuyên tai vàng hình giọt lệ, nhàng lấp lánh, rất sinh động, mặt cũng trang điểm cẩn thận tỉ mỉ,đường kẻ mắt bị lệch, màu son môi vừa phải…


      Gia Tuấn thích sao?


      Vficland


      Rất nhanh, tôi tới tòa nhà làm việccủa Gia Tuấn. vào hành lang tầng lầu, nhân viên ở các phòng làm việc ở hai bên làm việc đâu vào đấy, máy copy ầm ĩ hoạt động, điệnthoại ngừng reo vang, toàn bộ tầng làm việc đều sáng sủa sạch ,chỉnh tề trật tự.


      Trong lòng tôi thầm , đây là tâm huyết của chồng tôi, mỗi cái bàn cái ghế đều là ngưng kết nỗ lực của .


      Đột nhiên, tôi rất xúc động, tôi lại có chút sợ hãi rồi, Gia Tuấn xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, đổi ngườiphụ nữ nào khác, ai mà muốn tới tiếp cận ấy, muốn tớiyêu ? Thực ra tôi có đức gì mà có thể cuốn lấy ấy? Bốn năm nay,tôi sống an nhàn sung sướng làm phu nhân của , mọi chuyện cầntôi quan tâm, chi phí trong nhà hàng tháng đều cấp dư dả. Cha mẹ hai bên, đều cẩn thận cân bằng. Tình cảm vợ chồng, chăm sóc tôitừng li từng tí, giường, biểu rất tỉ mỉ cẩn thận…


      Có nhân viên nhìn thấy tôi, lập tức ngẩng đầu, hướng tôi mỉm cười, “Bà Phó.”


      Trong lòng tôi đau xót, sợ rằng cái danh gọi này rất nhanh trở thành lịch sử.


      Tôi đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Gia tuấn, cách lớp kính, nhìn vào bên trong.


      Gia Tuấn cúi đầu viết gì đó, đầutóc của cắt gọn gàng, bộ âu phục người rất vừa vặn, sinh động giống như có sinh mệnh.


      Tôi lẳng lặng thưởng thức vài giây, trong ngực có chút khổ sở, đây là chồng tôi.


      Rốt cục, tôi gõ cửa.


      Gia Tuấn ngẩng đầu, giao với ánh mắt tôi.


      Nhìn thẳng vào mắt tôi, hai mắt hơi sáng lên, rồi lại lập tức trở nên u ám, giống như que diêm quẹt lên,lúc quẹt lóe sáng chút, dần dần còn màu sắc nữa.


      quay đầu , lấy tay ra hiệu bảo tôi vào.


      Tôi đẩy cửa ra.


      ra hiệu bảo tôi, “Ngồi !”


      Giọng khách khí.


      Sau khi ngồi xuống, khẽ ho tiếng, làm trong giọng , vừa muốn mở miệng, tôi liền lấy đủ dũng khí, cắt ngang trước.


      “Em chỉ chiếm dụng mười phút của .”


      nhìn tôi.


      Tôi cũng nhìn , ồ, trong thờigian vài giây như thế, tôi lại lần nữa nhìn chồng tôi, đẹptrai tuấn. là kỳ lạ, trang phục của đàn ông ngoàiđen, trắng, xám, xanh, chỉ có vài loại màu sắc đơn điệu như thế, nhưngmặc ở những người đàn ông khác nhau lại có mùi vị đa dạng vô hạn. Hiệntại, Gia tuấn mặc bộ âu phục màu xanh đen. bộ quần áo bìnhthường như thế, vậy mà cũng làm tôn lên khí chất của gì sánhđược.


      Trong phòng làm việc rất tĩnh, có bày biện hoa hoét gì, rèm cửa chớp kéo xuống phân nửa, khiến ánh nắngbuổi sáng cũng gay gắt như thế, tôi giống như vào thế giớiquang ảnh dưới ngòi bút của Tam Mao, thế giới khác.


      rốt cuộc mở miệng, “ ! Em nghĩ muốn điều kiện gì?”


      Trong lòng tôi là đau khổ vô hạn, đây là lời dạo đầu màn ly hôn sao?


      Tôi cắn môi, hỏi : “Vì sao muốn ly hôn?”


      quay đầu, “Đinh Đinh, em nhất định phải hỏi nguyên nhân sao?”


      “Đương nhiên, em nhất định phải biết.”


      có biểu tình gì, “ có nguyên nhân.”


      nên vòng vo với tôi. Gia Tuấn, luật sư, luật sư làm vụ kiện nhất định phải bới ra đượccăn nguyên vấn đề. tại cho tôi lý do qua loa lấy lệ như vậy sao? Tôi chấp nhận. nguyên nhân !”


      “Đinh Đinh, em nên lời khó nghe như vậy với chứ?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Quyển 3 :





      Khó nghe? Tôi thể tin nổi, lại dùng cái lời khó nghe này?


      Tôi : “ , em cần nguyênnhân ràng, cho dù em là phạm nhân tử hình, bị giam giữ trước khi lên pháp trường, cũng phải cho em lời tuyên án hợp lý chứ?”


      suy nghĩ, rồi : “Được rồi!Đinh Đinh, hôm nay chúng ta ràng ! Kết hôn bốn năm, cho tới bây giờ mới phát , chúng ta hoàn toàn thích hợp, em vẫn luôntruy cầu tình hoàn mỹ, cuộc sống cổ tích, nhưng đây khác quá xa sovới cái mà tưởng tượng, chỉ là người thực tế.”


      Tôi hoang mang, “Gia Tuấn, gì?”


      “Đinh Đinh, cuộc sống trong lý tưởng của em chính là, hàng ngày đánh bài, dạo phố với vài vị phu nhân nhàn rỗi, mệt mỏi ngủ, bực mình càu nhàu, chuyện gì cũng khôngmuốn quan tâm, chuyện gì cũng đều phải bày ra trước mặt em, người kháchầu hạ em thoải mái. Em việc gì phiền lòng cũng đều cần phải longhĩ tới, chỉ cần đưa tiền vào tay em, vậy là được rồi, đúng haykhông?”


      Tôi nghe mà mơ mơ hồ hồ.


      “Kết hôn bốn năm qua, cóđiểm gì khác người đàn ông độc thân cả, sinh bệnh tự mình bệnh viện, có áp lực tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, em cótừng quan tâm tới sao?”


      Tôi kinh ngạc đến ngây người, “Anhnói em quan tâm ? Gia Tuấn, sao lại như vậy? Sinh nhậtanh tháng trước, em còn mua tặng rất nhiều quà…”


      chặn lời tôi, “ phảinói những cái đó. Quên , Đinh Đinh, tranh cãi nữa cũng ra gì cả, quá mệt mỏi, quá buồn bực rồi. Mấy năm qua, ngoại trừ nghe em lảinhải bên tai , trang phục này mua được rẻ, đôi giầy hãng kia đắt, những cái khác hầu như chưa từng nghe qua.”


      Tôi lập tức mơ hồ, “Gia Tuấn, đây là nguyên nhân ly hôn sao?”


      trầm mặc trong chốc lát, cuốicùng : “Được, những chuyện này tính, chúng ta tới về nguyên nhân căn bản nhất !”


      “Nguyên nhân căn bản?”


      dùng vài giâu, rốt cục trầmgiọng : “ em nữa, người khác rồi, đây là nguyênnhân quan trọng nhất mà muốn ly hôn với em!”


      Tôi nuốt ngụm khí, tin nổi, nhưng nghe được ràng.


      Đầu óc kêu ong ong, chần chờ, tôinghĩ tới lời Chu Vi tối qua, “Đinh Đinh, Gia Tuấn có bạn .” Cho dù ấy thẳng như vậy cho tôi biết, tôi vẫn tin như cũ,thế nhưng tại tôi nghe được ràng, lời này ra từ trong miệngcủa Gia Tuấn.


      “Gia Tuấn, ý của ngoại tình?”


      trả lời, cũng bằng mặc nhận.


      Tôi trận đau khổ, “ người khác, em nữa, cho nên mới nghĩ em mọi thứ đều tốt?”


      nhìn chung quanh, vô cùng bứcrức, tay nắm thành quyền, mở ra, lại nắm lại, rồi lại mở, cả người chìmsâu trong ghế, dáng vẻ cực kỳ củ kết, đợi lát sau mới :


      “Đinh Đinh, nên tranh cãi những chuyện này nữa, được ?”


      Tôi ngơ ngác nhìn , tay bấu ở tay vịn ghế, móng tay chôn sâu vào. Tôi muốn tỉ mỉ bắt được biểulộ mặt , tôi muốn nhìn được kết quả đến cuối cùng, thế nhưng tôi thất vọng rồi, tôi cái gì cũng phát ra.


      Tôi thê lương hỏi: “ ta là ai?”


      “Ai?”


      Tôi nhất thời nổi giận, “Tên đàn ông chó má đáng chém! Vừa rồi còn , ngoại tình, như vậy cái đứathiên sứ khiến cho rằng tìm thấy ánh sáng rồi là ai?”


      quay đầu , “Em cần biết!”


      “Tôi cần, , nó là ai?”


      quát lên với tôi: “Có cần thiết phải biết những chuyện này ? Ly hôn là chuyện của hai người chúng ta!”


      Tôi lập tức nổi trận lôi đình, “PhóGia Tuấn, đừng có ly hôn là chuyện của hai người chúng ta. Trong chuyện này dính dáng đến rất nhiều chuyện, làm sao ăn với chamẹ tôi?”


      vô cùng kinh ngạc, “Chuyện giữa hai người chúng ta, cần liên lụy đến cha mẹ đôi bên.”


      Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Phì,Phó Gia Tuấn, lúc cầu hôn, khẩn cầu ba tôi, xin ông ấy gả con cho . Kết hôn ngày đó, đón nhận tôi từ trong tay ba tôi, đáp ứng ông ấy, cả đời đối với tôi tốt, lại lại muốn ly hôn! Lòng bàn chân có lau dầu như con thỏ hả? Ngay cả tiếng vớiông ấy cũng dám?”


      ta nhất thời im thin thít.


      Lệ hoen đầy mi mắt tôi: “Còn cả mẹtôi nữa, mẹ tôi thương như vậy, thậm chí bít tất thay, bà pháthiện ra liền hai lời mà cầm giặt. Nếu như bà phải làxem là con rể của bà, hi vọng đối tốt với con bà, liệu bà có cúi đầu cụp mi như thế làm việc này ? “


      trở nên trầm mặc.


      Nước mắt tôi rớt xuống, “Và cả emgái tôi nữa, Đinh ở trong trường, luôn luôn vênh vang với người khác, nó có vị rể còn đàn ông hơn cả Lương Triều Vỹ, vóc dángcao ráo, vai rộng, đối xử ân cần với mọi người, nghiệp xuất sắc. Nóquả thực coi thành thần tượng. Cả nhà già trẻ chúng tôi đều đối vớianh hết nhân hết nghĩa, bây giờ câu ly hôn, dĩ nhiên vứt hết toàn bộ những gì tốt đẹp của mọi người đối với tới Thái Bìnhdương rồi, ngay cả tiếng cũng ? coi tình cảm củachúng tôi là cái gì?”


      có miệng lưỡi sắc bén hơn nữa, trước mặt tràng oanh tạc của tôi cũng bại trận.


      “Đinh Đinh.” Giọng mềm , “Xin lỗi!”


      Tôi rơi lệ, “ câu xin lỗi của là kết thúc sao?”


      “Vậy em muốn làm sao bây giờ?”


      Tôi nghẹn lời, tôi muốn ta làm sao bây giờ?


      Hạ mí mắt xuống, tôi đau khổ gì sánh được.


      Hai người chúng tôi lẳng lặng đốimặt, nhìn lẫn nhau, đều muốn từ trong ánh mắt đói phương tìm được mộtđiểm có thể bác bỏ lý do của đối phương, thế nhưng, chúng tôi lại thấtbại phát ra, khi ánh mắt của hai người chúng tôi gặp nhau, lạilập tức vừa chột dạ, vừa sợ hãi mà chuyển dời đường nhìn sang bên kia.


      Lòng tôi trở nên chua xót, “Kéo dài bao lâu rồi?”


      “Kéo dài bao lâu gì cơ?”


      ta kéo dài bao lâu rồi?”


      cúi đầu, “Gần năm rồi.”


      Tôi liền cười khổ, có chút tràophúng mà : “Kéo dài lâu như vậy rồi? Trời ạ, năm nay, tôi ngàyngày ngủ cùng chỗ với , lại biết người nằm cạnh và tôi hóara là đồng sàng dị mộng.”


      rất xấu hổ.


      Tôi rơi nước mắt, tôi có mangtheo giấy lau mặt, ở trước mặt ta mà hoảng loạn rơi nước mắt, anhcũng trở nên chân tay luống cuống.


      Cuối cùng, nhìn được, cầmlấy giấy lau mặt từ bàn tới, tới trước mặt tôi, nhìn cũng khôngdám nhìn tôi, đặt giấy lau mặt ở đầu gối tôi rồi liền xoay ngườilộn trở lại ghế ngồi.


      Tôi lẳng lặng rơi lệ, đợi lúcrất lâu sau, tôi rốt cục mới : “Gia Tuấn, tôi có cái sai, rất đúng, bốn năm qua tôi quả thực làm chưa đủ, tôi có chăm sóctốt cho , cũng có xử lý tốt quan hệ với mẹ chồng và em chồng,tôi tùy hứng hay giận dỗi, những cái này đều là khuyết điểm của tôi. Thế nhưng hôn nhân cũng phải là chuyện bốc đồng, cho dù là mộtbên phạm sai lầm, người kia cũng chí ít nên cho đối phương cơ hộisửa sai, chứ phải là câu ly hôn là giải quyết xong, đúngkhông? Chúng ta…”


      Tôi cắn chặt môi, “ nên ly hôn, chúng ta có tình cảm sáu năm trời, vì tình cảm lâu dài như vậy, đừng ly hôn, chúng ta lần nữa bắt đầu lại có được hay ?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : Quyển 3 : ngờ bảo vệ ta như vậy





      nhìn tôi, trong mắt có tỏa ra chút vẻ mềm lòng, thế nhưng, liền giống như lửa lụi tắt, ánh mắt lại ảm đạm .


      , Đinh Đinh, quá muộn rồi.”


      Tim tôi tan vỡ, “Gia tuấn!” nóiđã quá muộn là ý gì? Tôi cần tự tôn mà cúi đầu giữ lại, vậy mà ta lại quá muộn với tôi?


      quay mặt , nhìn mặt tôi, “Đinh Đinh, xin lỗi, chúng ta từng nhau, nhưng đây là quákhứ. Về phần em , muốn tiếng với cha mẹ em, được, anhsẽ tới với bọn họ! Hai người chúng ta, cuộc hôn nhân này khôngmuốn tiếp tục nữa! Mặc kệ em nghĩ thế nào, nhất định phải lyhôn.”


      Tôi đóng đinh ở ghế thẩm phán, bên tai là giọng cứng rắn lạnh lùng và vô tình của :


      “Đinh Đinh, bản hiệp nghị ly hôn kia của viết rồi, tài sản chung của chúng ta nếu như em cho rằngbình quân chia công bằng, sao, dầu sao bên sai là , điềukiện để em đề ra là được rồi.”


      Tôi thể tin nổi, đây lại làlời chồng tôi , từng câu từng chữ của , đều ràng, rất trựctiếp rất minh bạch, muốn ly hôn, thậm chí tiếc để cho tôi tớiđề ra điều kiện, muốn ly hôn.


      Tôi thất vọng đau khổ ngớt, thể tin nổi mà nhìn . Sườn mặt của vẫn tuấn như trước,thế nhưng tại đối với tôi mà , xa lạ giống như diễn viêntrên màn ảnh. Bỗng nhiên nước mắt hoen đầy mi mắt tôi, cho tới giờ chưahề nghĩ tới có ngày, tôi ở trong tâm trạng đau khổ như thế này mà hết lần này đến lần khác tỉ mỉ thưởng thức chồng tôi.


      Giấy lau mặt trong tay tôi vo thànhmột cục cứng ngắc, tôi lại lần nữa truy hỏi : “Gia Tuấn, thực quyết định rồi sao?”


      “Đúng vậy.”


      Tôi cười khổ, “Được rồi, để tôi gặp ta lần.”


      , có lẽ cần thiết đâu.”


      Tôi cười nhạt, “Gia Tuấn, mấy nămnay làm nhiều vụ kiện như vậy, vụ kiện ly hôn cũng có ít, tình huống giống như tôi, tôi cầu gặp mặt bên thứ ba, đây tính làyêu cầu quá phận ?”


      Vẻ mặt của kiên nghị, thái độ vô cùng thẳng thừng, “ chỉ là nghĩ chuyện này nếu trách nhiệm là ở , để mình tới gánh chịu là được rồi.”


      Tôi nhất thời trở nên bi phẫn, “Gia tuấn, ngờ lại bảo vệ ta như thế?”


      nhìn tôi, mày nhíu chặt, trong cổ họng giống như có ngụm khí, nuốt xuống, lại khạc ra.


      Cứng ngắc trong chốc lát, rồi chậm rãi : “Phải, bảo vệ ấy, xin lỗi!”


      Tôi bỗng nhiên tuyệt vọng, thân thểbắt đầu như nhũn ra. Tôi đến tột cùng là xuất phát từ cái loại mụcđích gì mà tìm đến ta chuyện? Tôi lúc bắt đầu là chất vấn, saulại là cầu xin, thế nhưng mặc kệ tôi là khẩn vầu hay nhận sai, vậy màanh ta đều thờ ơ.


      Phó Gia Tuấn nhẫn tâm.


      Hai người chúng tôi chuyện xong rồi.


      Tôi đứng lên, đột nhiên trước mắttôi tối sầm, đứng vững chân liền lảo đảo cái, tôi gần như đứng nổi, suýt nữa té xỉu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Quyển 3 : Bữa ăn gia đình? Bữa ăn tối?





      “Đinh Đinh.” gọi tôi, lập tứcchạy tới, cái ghế bên cạnh ngã rầm xuống, ngay lúc tôi sắp chút nữalà ngã quỵ đưa tay đỡ lấy tôi.


      Tôi trận đau khổ, muốn ngay bây giờ nhào tới trong lòng mà khóc, thế nhưng tôi vừa ngẩng đầulên, thấy lập tức chuyển thành khuôn mặt như tấm thép, tôi lại thấtvọng rồi. Tôi thu hồi lại ý nghĩ của mình, nhàng đẩy ra.


      bất an hỏi: “Em sao chứ? Sắc mặt em rất kém.”


      Tôi cười khổ, “Kém sao? Có lẽ là đồ trang điểm còn nữa.”


      có chút bất an, hoặc có lẽ là lo lắng, có thể là sợ tôi ngất trong phòng làm việc làm mất mặt ta.


      Tôi phải , lúc quay để rờikhỏi, tôi giọng với : “Gia Tuấn, chuyện này tạm thời đừng cho cha mẹ em biết, em suy nghĩ khoảng thời gian.”


      gật đầu, bỗng nhiên lại do dự mà hỏi tôi: “Em muốn thời gian bao lâu?”


      Thời gian bao lâu? Trong lòng tôi là mảnh lạnh lẽo, quay đầu, tôi châm chọc hỏi : “ gấp rútkhông chờ đợi được nữa rồi sao? Nếu như tại tôi đồng ý, cóphải muốn cùng tôi lập tức tới cục dân chính làm thủ tục ?”


      đáp lại bằng im lặng, cùng tôi mặt đối mặt nhìn nhau.


      Tôi thê lương than: “Quân* sinh thìnói ân tình, quân chết tùy nhân** bỏ . Đáng tiếc tôi còn chưachết, vậy mà chứng minh ứng với câu này rồi.” (*Quân ở đây chỉvua; **tùy nhân chỉ người theo ai đó)


      khuyên giải tôi giống như đangdiễn kịch: “Đinh Đinh, em còn trẻ, chúng ta lại có con, sau khi ly hôn với , em lẫn nữa bắt đầu lại, có người ưu tú hơn đếnyêu em.”


      Tôi cười khổ, “Phải, chí ít tôi cònkhông làm mà được hưởng, được chia phân nửa tài sản đúng ? GiaTuấn, chúng ta có bao nhiêu tài sản chung? Tôi thực biết tìnhhình kinh tế của gia đình, cho tôi biết con số cụ thể có đượckhông?”


      Bên ngoài tôi biểu ra tiêu sái như vậy, trong lòng tôi tan nát thành nhân bánh sủi cảo.


      chỉ nhìn tôi, đáp lại bằng im lặng, lúc lâu, quay đầu .


      “Tạm biệt.”


      “Tạm biệt.”


      Đôi vợ chồng chúng tôi, cái nắm tay, cứ như vậy ở trong phòng làm việc của , dùng 10 phútđồng hồ, bàn xong vấn đề trầm trọng.


      Kéo cửa ra, tôi nặng nề hành lang, gót giày lạnh lẽo gõ mặt đất, phát ra tiếng vang vọng trầmmuộn. Đằng sau có tiếng động, Gia Tuấn đương nhiên giữtôi lại.


      Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng vang ở cửa đằng sau, lòng tôi vô thức run lên, quay đầu.


      Gia Tuấn vậy mà đứng ở cửa, nhìn tôi.


      Nhất thời, trong lòng tôi chua xót thể nên lời, nước mắt rơi xuống.


      chỉ nhìn tôi cái, lập tức lại lạnh lùng bình tĩnh quay đầu , nhanh chóng lại đóng cửa lại.


      Cánh cửa thế giới của tôi, cũng đóng rầm lại.


      biết tôi ra khỏi tòa nhà làmviệc của Gia Tuấn như thế nào, bước từng bước nặng trịch. Ánh mặt trờithật ấm áp, ánh sáng mùa xuân sáng rỡ, thế nhưng tôi cảm giác được chút mùi vị ấm áp nào. Người đường ở bên ngoài vội vã quatôi, tôi nhìn được khuôn mặt mang chút màu sắc nào, thế giớicủa tôi dường như trong nháy mắt biến thành hai màu đen trắng. Tất cả những người qua tôi, những khuôn mặt nam nữ nhạt nhẽo chỉ còn dư lại hai màu, màu đen và màu trắng.


      Đứng ở bên đường, tôi rầu rĩ gọi xetaxi, xe taxi đưa tôi về nhà, lúc xuống xe tôi phải khỏi, tài xếthiện ý gọi tôi, “ này, thối lại tiền.”


      Tiền, tôi có phản ứng. Nắm lấy tờ tiền lẻ.


      Bốn năm qua, tôi giống như congà cẩm mao (*mào nhung) được Gia Tuấn đút ăn, sớm quên những ngày cầm tiền lương là cái dạng gì. Hôm nay, tôi bị vứt bỏ, tôi mất ngườicung dưỡng tôi, như vậy, tôi còn có năng lực lại tìm thức ăn nữa sao?


      Nằm lỳ giường, tôi rơi nước mắt như mưa, bây giờ chỉ còn dư lại mình tôi, tôi có thể chútkiêng kị mà khóc thút thít, phát tiết, xé giấy, tự hại bản thân, như thế nào cũng được. Nhưng như vậy có ích lợi sao? Người mà tôi sâu đậmkhông tôi, ta lại còn từ năm trước phản bội tôi. tađưa hết tình cảm của mình cho người đàn bà khác, vì người đàn bàkia, muốn ly hôn với tôi.


      Tim tôi trở nên tan vỡ, ngày trước, tôi thỏa thê mãn nguyện, ngày sau, tôi trở thành người vợ bị ruồng bỏ.


      Như vậy tôi nên ăn thế nào vớicha mẹ, với người thân thích đây? Nên giải thích thế nào với bạn bè? Từtrước mọi người đều hâm mộ với tôi: Đinh Đinh, cậu là làm chongười khác hâm mộ, có người chồng tốt như vậy. Hôm nay, tôi làm thếnào với bọn họ, chồng tôi muốn ly hôn với tôi?


      Tôi nằm giường, cả người giống như khúc củi mục nát, có chút sinh khí nào.


      Ngây ngây ngơ ngơ biết qua bao lâu, điện thoại di động vang lên, tôi nhận điện, là mẹ tôi gọi.


      “Mẹ?”


      Mẹ nhàng trong điện thoại:“Đinh Đinh, tối nay cùng Gia Tuấn trở về ăn cơm , hai vợ chồng trẻ bọn con cũng có thời gian chưa trở về rồi. Thằng Gia Tuấn này, luôn bận bịu, thiệt là, nó trở về nhà, cũng biết mẹ và cha concũng nhớ nó sao?”


      Tôi nhất thời khổ sở khóc khôngthành tiếng. Mẹ đáng thương, bà nhất định ở nhà chuẩn bị ítđồ ăn mà Gia Tuấn thích ăn, thế nhưng bà lại nghĩ tới người con rể mà bà chiều này, lại muốn con của bà nữa rồi.


      Tôi rơi lệ, “Mẹ.” biết trả lời như thế nào.


      “Buổi tối đừng quên trở về ăn cơm!”


      Tôi vâng tiếng, rốt cục có nhẫn tâm ra.


      “Được rồi, hẹn tối nay.”


      Ngồi giường, tôi khổ não suy nghĩ, tôi ăn thế nào với cha mẹ đây?


      thể đối mặt hay là phải điđối mặt, đấu tranh lâu, rốt cục chịu đựng tới lúc xế chiều, tôibuồn bã ỉu xìu mình ngồi xe taxi trở về nhà.


      Sau khi về nhà, mẹ nhìn thấy tôi, có chút ngoài dự kiến, “Gia Tuấn đâu?”


      Tôi thể làm gì khác đành ra vẻ tươi cười kiếm cớ: “Gia Tuấn tối nay có mấy người bạn gọi ấy ra ngoài.”


      Cha tôi cầm cái xẻng (*nấu bếp)từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Nó tối nay có hẹn bạn? đúng nha,ba gọi điện thoại cho nó, nó tối nay trở về mà.”


      Tôi lập tức kinh hoảng thất thố, Gia Tuấn tối nay trở về sao? Thảm rồi, ban ngày lúc tôi quát tamuốn ly hôn mà có lời giải thích với cha mẹ tôi, như vậy tối nayanh trở về, nhất định với cha mẹ tôi. Như vậy, bữa ăn gia đìnhnày phải thành buổi dạ yến gươm đao khốc liệt sao?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 : Quyển 3 : Bữa ăn gia đình





      Tôi trở nên lo lắng, tôi còn chưa có nghĩ xong làm thế nào với cha mẹ, đột ngột chuyện này với bọnhọ như thế, bọn họ nhất định chịu đựng được, làm sao bây giờ,làm sao đây?


      Tôi vội vàng trốn vào phòng của Đinh , khóa cửa lại, lấy di động ra gọi điện thoại cho Gia Tuấn.


      Rất nhanh, Gia Tuấn nhận điện.


      “Gia Tuấn.”


      “Chuyện gì? Đinh Đinh?”


      “Ba gọi điện cho à?”


      “Đúng vậy.”


      ở đâu?”


      sắp tan sở rồi, thu dọn đồ đạc, lập tức trở về.”


      “Được, bây giờ gọi điện cho ba, đột nhiên có mấy người bạn tới, mọi người rủ ra ngoài ănuống, thể trở về!”


      Bân kia hơi trầm mặc vài giây, có trả lời.


      Tôi sốt ruột, áp sát vào ống , hạ giọng : “Phải, em biết chuyện của chúng ta với ba mẹ ẹm,nhưng bây giờ còn chưa tới thời điểm.” Đầu tôi đau như muốn nứt ra, hơicảm giác luồng hơi thở bị tách rời ra, “Gia Tuấn, hoãn lại , chờ emqua thời gian này, em với ba mẹ, ngày hôm nay…”


      ngắt lời tôi, “ biết rồi, cũng rất lâu có ngồi ăn cùng ba mẹ rồi, tối nay cũng muốntrò chuyện với bọn họ.”


      Tôi nhất thời giật mình dừng lại, vậy là có ý gì đây?


      ngắt điện thoại rồi.


      Chẳng bao lâu sau, Gia Tuấn trởvề, tôi chạy đến bên cửa, treo áo khoác của mình lên, nhìn thấy tôi, lập tức cúi đầu thay giầy.


      Tôi giọng : “Ngày hôm nay…”


      biết rồi.”


      Giọng mẹ vọng tới, “Gia Tuấn?”


      Gia Tuấn lập tức lên tiếng trả lời, “Vâng, mẹ.”


      ấy cũng có tới tay ,mang hoa quả tới cho mẹ, còn mang cho ba bình rượu ngâm quý. Tôi yênlặng theo bên cạnh , nhận lấy đồ trong tay .


      Gia Tuấn làm như có việc gì, trêu ba, “Ba, ba làm cá chua ngọt à?”


      Ba cười ha hả: “Phải, là cá lô, sớm biết bảo con nên lái xe rồi, chúng ta hai người vui vẻ uống chén.”


      “Thực ra con có lái xe, con gọi xe tới.”


      Ba lập tức trở nên vui mừng, “Tốt lắm, tối nay chúng ta vui vẻ uống chén.”


      “Vâng, ba.”


      Tâm trạng tôi nặng nề, ở trong phòng bếp làm thức ăn với mẹ. Mẹ đưa chậu rau trộn cho tôi, bảo tôi khuấy,tôi nếm nước trộn xem mặn hay nhạt.


      “Tối nay Đinh về sao?”


      Mẹ trả lời: “Ở lại trường, thời gian này có diễn văn nghệ gì đó, về.”


      Tôi tâm phiền ý loạn, mẹ gì đó nữa tôi cũng căn bản có nghe vào.


      Ở phòng ăn bên kia, ba và Gia tuấn bắt đầu hát hò.


      Gia Tuấn luôn đối rất tốt với ba,bởi vì cha qua đời, vì thế vô cùng tôn kính vị cha vợ này, mà ba tôi, ông ấy bởi vì có con trai, tất cả hi vọng đều ở trênngười hai đứa con , cho nên cũng càng thêm quý đối với Gia Tuấn.


      Tôi yên lặng suy nghĩ, tất cả điều này, có lẽ rất nhanh trở thành lịch , bao giờ còn tồn tại nữa.


      Ba ở bên kia mỉm cười hỏi Gia Tuấnđầy đây nhận vụ án thế nào, có chuyện gì mới , Gia Tuấn kể lại mộtcách sinh động với ba, hai người còn tới khủng hoảng tài chính,chính trị các nước, chuyện trò vui vẻ, tất cả tựa hồ đều cực kỳ thoảimái.


      Mẹ đẩy tôi, “Đinh Đinh, tối nay con làm sao vậy? Luôn luôn bứt rứt yên?”


      Tôi hồi thần lại, vội vàng mượn cớ lấy lệ với mẹ, “ có việc gì đâu mẹ.”


      Mẹ rất vui vẻ nhìn Gia Tuấn và batôi, bà hài lòng : “Gia Tuấn thực tệ, hàng xóm đều mẹ có con rể tốt. Đinh Đinh, con có thể lấy được Gia Tuấn, mẹ thực rấtyên tâm. Sau này, nếu như Đinh cũng có thể lấy được người đànông như Gia Tuấn, mẹ và ba con liền chút cũng phải lo lắng.”


      Lòng tôi đau đớn vô hạn, mẹ là thiện lượng.


      Cuối cùng, tôi cũng bưng cơm ra ngoài, ba mẹ ngồi ở đầu, tôi và Gia Tuấn ngồi ở đầu kia.


      Mẹ tôi hệt như dâng vật quý, liên tục gắp thức ăn cho Gia Tuấn, GiaTuấn mỉm cười tiếp nhận, đồng thời còn ngớt khen tay nghề của mẹ,tôi bên tâm ngổn ngang, bề ngoài cho thấy, đây thực gia đình hòa thuận.


      cái xương cá mắc kẹt trong cổ họng của tôi, tôi bị đâm đến ho khan, bỏ chén xuống, tôi cảm giác được cổ họng nghẹn ứ khó chịu, tâm trạngkhông thoải mái khiến bữa ăn tối trong dạ dạy cuồn cuộn, tôi bắt đầumuốn nôn mửa, nhịn được tôi chạy tới nhà vệ sinh ngồi xổm xuốngnôn trận vào bồn cầu.


      Ghé vào bên cạnh bồn cầu, tôi ngừng ói mửa, mãi cho đến khi toànbộ thức ăn trong bụng đều bị nôn hết ra ngoài, tôi mới cảm thấy có chútthoải mái.


      Gia Tuấn theo vào, giọng hỏi tôi:” có việc gì chứ?”


      Tôi vội vàng lau nước mắt, giả bộ như có gì mà đáp lại:” sao, em súc miệng là xong rồi, ra ngoài trước !”


      im lặng chút, cuối cùng cũng ra ngoài.


      Rốt cục, bữa cơm tối trôi qua như ngồi đống lửa, dùng cơm xong,tôi và Gia Tuấn chào tạm biệt ba mẹ, ba tôi vẫn còn rất hào hứng,khi trở về phòng còn lớn tiếng với Gia Tuấn:”Gia Tuấn, cuối tuần này lại đến nhé, chúng ta ra ngoài câu cá, câu được cá tươi ngon mang vềhầm canh uống.”


      Gia Tuấn mỉm cười đáp ứng ông:”Dạ vâng, ba.”


      Còn mẹ dặn dò tôi:” đường cẩn thận chút, Gia Tuấn cũng đãuống ít, lúc ngồi taxi phải chú ý, đừng đánh rơi vật gì hết.”


      Tôi lên tiếng trả lời, miễn cưỡng nặn ra nụ cười và chào tạm biệt ba mẹ.


      Ra khỏi cửa, khỏi tiểu khu, hai người chúng tôi hẹn mà cùng lúc lời nào.


      Gió chầm chậm thổi đến, ôn nhu lướt qua mặt chúng tôi, hai ngườichúng tôi trầm mặc gì, chiếc taxi chở khách chạy qua bên cạnh chúng tôi, nhưng hai người chúng tôi lại vẫy tay gọidừng lại.


      Tôi cay đắng :”Gia Tuấn, mấy năm trước con đường này chưa được sửachữa, bởi vì khi đó tình hình giao thông tốt, mỗi lần đưa em về,xe của chỉ có thể dừng ở bên ngoài, rồi sau đó cùng em bộ đếnnhà, còn nhớ ?”


      cũng xúc động mà :”Đúng, vẫn còn nhớ.”


      Như thử tinh thần phi tạc dạ. (Dường như phải là ngôi sao của đêm đó).


      Ngã tâm như lưu sa hoãn hoãn lưu thảng. (Lòng ta như cát bồi chậm rãi xuôi theo dòng nước).


      thể kiềm chế được, tôi thở dài:”Có nhiều khi, chúng ta bỏ xe để bộ, cho dù suốt giờ, cũng cảm thấy mệt mỏi chút nào,khi mệt, em bướng bỉnh muốn ngồi lên lưng , lập tức đặt em lênlưng, ngừng cõng em , còn với e rất nhiều truyện tiếu lâm.”


      chỉ lặng lẽ bước cùng tôi.


      Tôi dừng lại, cũng dừng bước.


      “Gia Tuấn.” Tôi thấp giọng, khẽ gọi tên .


      chẳng câu nào.


      Tôi quyết định gặt bỏ sĩ diện để nổ lực lần.


      “Gia Tuấn, thực phải đến bước này sao?”


      nhìn tôi, dưới đèn đường màu vàng cam, ánh mắt sâu thẳm của anhthâm trầm tựa như biển, thần sắc trong mắt vừa đơn vừa mờ mịt,trong lòng tôi áy náy khẽ động, tại khoảnh khắc này, trái tim lại bịkhuất phục, trước mặt Gia Tuấn, tôi vĩnh viễn chỉ là bé, tôikhông đủ dũng khí để cường ngạnh, có năng lực làm bộ, tôi , đến nỗi sớm đánh mất bản thân mình.


      chiếc máy bay trong chuyến bay đêm bay cực thấp, chỉ cách đỉnh đầuchúng tôi ngàn mét, thậm chí tôi còn nhìn thấy ánh đèn lóa mắt máybay nhấp nháy, tiếng u u vang dội khiến lòng tôi cũng chấn động theo.


      Gia Tuấn nhìn tôi, cuối cùng, cũng mở miệng chuyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :