1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 : Q.2 Bệnh?



      Làm xong tất cả chuyện này, tuytrong lòng tôi như được trút gánh nặng, nhưng vẫn còn bụng áy náy, tôi chỉ hi vọng tất cả mọi người đều tốt đẹp.


      Cảm tình giữa tôi và Đinh Đinh cũng khôi phục lại như trước.


      Buổi tối trước khi ngủ, tôi oán giận: “Đầu vai và sau gáy cứ luôn đau nhức, biết là nguyên nhân gì.”


      Đinh Đinh trêu chọc : “Chẳng lẽ là gầy đây ở bên ngoài làm cái chuyện hoa hoét gì? Nên tiêu hao thế lực?”


      Tôi đùa lại với ấy, ĐinhĐinh suy nghĩ, nhất thời cũng lo lắng, nhất định muốn theo tôi bệnhviện kiểm tra. Tôi lưu tâm, nhưng nghĩ đến ấy lại chỉ tới bệnh viện Đức Nhân.


      Tôi lại càng hoảng sợ, lập tức bắt đầu chột dạ: “Vì sao muốn bệnh viên đó? Cách chỗ chúng mình xa như vậy?”


      “Cũng đâu có xa! Chúng mình có xe,lái xe tới cũng chi có 20 phút, huống hồ, bạn cũ của cha em ở bệnh việnđó, em nhờ bác sĩ kiểm tra cho kỹ càng chút.”


      Tôi vẫn kiên quyết phản đối, ĐinhĐinh liền xuất đòn sát thủ, ấy ngồi lên đùi tôi mà làm nũngthuyết phục, cuối cùng tôi cũng đành phải đồng ý.


      Đến nơi, theo lệ thường là chụp phim, rồi chờ kết quả, tôi cũng gặp phải Quách Sắc, tạm thời yên tâm.


      ngờ, hai ngày sau Quách Sắc lại gọi điện thoại đến.


      Lúc đó tôi chuyện phiếm với bạn bè ở trong phòng làm việc, ấy gọi điện thoại tới gấp gáp, tôivừa nhìn tháy dãy số, vốn trò chuyện vui vẻ, vẻ tươi cười mặtnhất thời đông cứng lại.


      “Chào em.”


      Ở bên kia, ấy chần chờ chút,mọi người đều là người thực tế, đều biết câu chào em, câu ân cần chào hỏi tự nhiên nhất, nếu như là người thân thiết, lại là câu ítdùng nhất, tại vào lúc này ra như vậy, vô hình biến lời nóibình thường nhất thành lời lạnh nhạt nhất.


      “Gia Tuấn.”


      Tôi thể hỏi : “Chuyện gì vậy?”


      có việc bận ở công sở à?”


      “Có hai người bạn.”


      “Vậy chút nữa em gọi lại.”


      Tôi biết ấy tìm tôi rốtcuộc có chuyện gì, ngày hôm đó hai người bạn rồi, tôi chần chờ nhìnđiện thoại, suy nghĩ do dự có nên gọi lại cho ấy hay thìcô ấy rốt cuộc gọi tới.


      Trong lòng tôi cả kinh, cảm giác hoảng hốt.


      “Gia Tuấn, em ở dưới tòa nhà làm việc của .”


      Tôi ngập ngừng: “Có lẽ cứ chuyện qua điện thoại !”


      “Em có chuyện rất quan trọng.”


      “Chuyện gì?”


      phải xuống dưới, chúng ta trực tiếp chuyện.”


      Tôi chậm rãi tới bên cửa sổ, lặng lẽ từ góc cửa sổ nhìn xuống dưới, bên ngoài người tới người vỉa hè, thế nhưng liếc mắt tôi nhìn thấy , lúc này ấy đangngước lên nhìn tầng cao, rất hiển nhiên, ấy cũng nhìn thấytôi.


      Kỳ thực tôi có thể từ chối ấy, nhưng giọng thực rất nghiêm trọng, tôi mở miệng từ chối được như vậy.


      Cuối cùng tôi xuống dưới lầu, bây giờ là ngày thu, tiết trời cuối thu gió thổi tới đem lại cảm giáclạnh run người. Tôi đứng ở trước mặt Quách Sắc, khẽ ho khan tiếng.


      ấy đầu tiên được lờinào, liếc mắt nhìn tôi chớp mắt, khắc sau, mới giọngnói: “Gia Tuấn, chúng ta tìm phòng trà chuyện , yên tâm, việcem muốn là chuyện nghiêm chỉnh.”


      Vẻ mặt của Quách Sắc thoạt nhìn vôcùng nghiêm trang, như vậy càng làm cho tôi nghi hoặc, tôi thểkhông làm theo lời ấy, đưa ấy đến quán trà ven biển. Quán trà ở đây bốn bề đều có thể ngắm biển, phong cảnh làm vui lòng người.


      Chúng tôi ngồi xuống xong, phục vụmang trà thơm tới cho chúng tôi, phải là cà phê, mà là trà LongTĩnh loại ngon nhất, lá trà màu xanh nhạt bị nước đẩy trôi giạt ra,hương trà xông lên mũi.


      Tôi hỏi Quách Sắc: “Có chuyện gì vậy?”


      ấy từ trong túi xách bên cạnh lấy ra tờ phim chụp, tôi vừa nhìn thấy tên đề mặt, lập tức giậtmình, đây là phim chụp mà mấy ngày hôm trước tôi chụp ở bệnh viện ĐứcNhân.


      Tôi hiểu, “Phim chụp của có vấn đề gì sao?”


      ấy liếc mắt nhìn tôi, sau đó cụp mí mắt xuống, ngón tay nhàng vuốt ve chén trà.


      xem phim chụp hiểu, em là bác sĩ chuyên nghiệp, cho biết !” Trực giác cho tôi biết, tôi mắc phải là loại bệnh bình thường tăng sản canxi xương gì.


      ấy rốt cục ngẩng đầu: “Gia Tuấn,nếu phải vừa khéo đến kiểm tra ở bệnh viện Đức Nhân, em có lẽvĩnh viễn biết lại bị bệnh.”


      Tôi đùa: “ phải mắc chứng xương thủy tinh chứ? Hình như ở cái tuổi đó nữa.”


      phải.”


      “Vậy là gì?”


      ấy trầm mặc.


      lúc lâu, giọng truyền đến: “Gia Tuấn, mắc phải chính là loại bệnh xơ cứng thân thể thường gặp.”


      Ban đầu tôi , mấy chữ Hánkia quay vòng vòng trong đầu tôi, dần dần lên, khắc sâu hơn, rõràng hơn, tôi lúc này mới hiểu được, tôi hỏi lại: “Nghĩa là vôi hóasao?”


      ấy chậm rãi cụp mí mắt xuống, nhìn tôi, giọng đắng chát. “Đúng.”


      Kế tiếp, tôi nghe ấy giải thích,giống như là gõ chiêng ở bên tai, ý rất ràng, tôi có bệnh, mắcloại bệnh này có chút kỳ quặc, tạm thời nhìn từ bên ngoài, tôi nhìnkhông ra manh mối gì cả, thế nhưng thời gian lâu gài, xương tôi dầndần bị vôi hóa, bắt đầu là ngón chân, ngón tay, sau đó lan lên ,đến xương cốt toàn thân, tôi giống như người hóa thạch, dần dầntrở nên cứng đờ.


      ấy , còn tôi sờ sờ mặt.


      Sau khi suy nghĩ, tôi mở miệng đùa, cười khổ: “Đúng là hiểu biết chuyên nghiệp, thực phong phú!”


      “Gia Tuấn, đừng xem em là đùa.”


      “Cơ thể của rất khỏe.”


      “Rất nhiều người đều cơ thể của mình rất khỏe.”


      “Có lẽ là chẩn đoán lầm.”


      “Em xem rất kỹ càng rồi, phim chụpxong, bác sĩ trực ban dám đơn giản đưa ra kết luận, đưa đến chỗem, em cũng dám, sau đó em xin ý kiến chuyên khoa trong viện, mọingười xem kỹ rồi lúc này mới đưa ra kết luận.”


      Tôi biết nên khóc hay nêncười, “Những người bọn em, ngày ngày đều chơi đùa chúng tôi, thân thểcủa rất khỏe, chẳng qua chỉ là sau gáy đau nhức, làm sao có thể nhưlời bọn em , đột nhiên mắc phải nhọt độc vô danh.”


      Nhưng khi lời này, tôi lại phát sau lưng mình đổ mồ hôi, mồ hôi chảy ròng ròng.


      Cảnh vật chung quanh phòng trà rấtđẹp, hơn nữa còn rời xa thành thị ồn ào, nơi này rất yên tĩnh, thực sựlà giống như nơi thanh tĩnh dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh, nhưng trong hoàn cảnh an tĩnh như thế lúc này, với tôi mà , biết làđang cảm thấy loại tư vị thế nào.


      “Gia Tuấn, ngày mai tới bệnh viện chuyến, em kiểm tra lại cẩn thận cho lần nữa?”


      Tôi trầm mặc , ấy nhàng thở dài, cầm lấy túi xách, muốn trước.


      “Chờ chút,” tôi gọi ấy: “Ở đây khá cách xa thành phố, đưa em về.”


      ấy nhìn tôi, muốn rồi lại thôi, cuối cùng cũng nữa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12 : Q.2 em chưa đủ, con tim phân thành hai cực



      Tôi cố gắng tự an ủi bản thân, thể nào, tôi có bệnh, đây đều là bác sĩ suy đoán lung tung, thếnhưng tôi vẫn sợ, tôi mở tài liệu mạng, loại chứng bệnh này là cái dạng gì chứ? Tôi biến thành người cứng ngắc, ngồi xelăn, chờ người khác tới chăm sóc mình?


      Đây thực là chuyện thể nào.


      báo viết, có vận động viên cầu lông quốc, vô cùng dũng mãnh, sau khi giải nghệ cảm thấy khôngkhỏe, tới bệnh viện chẩn đoán bệnh mới phát ra bản thân ngờlại mắc phải loại bệnh vôi hóa xương cốt hiếm thấy này, cuối cùng, anhta chịu đựng được thảm cảnh thể điều khiển được hoạt độngcủa chi dưới, lựa chọn nổ súng tự sát vào ngày sáng sớm.


      đúng, điều này cách tôi rất xa xôi, tôi thế nào lại có thể mắc phải thứ bệnh như vậy chứ? Nhất định là đoán sai rồi.


      Tôi thên thể khỏe mạnh, màu da hồngnhuận, hàng tuần tôi đều đánh bowling, đánh bóng bàn với bạn bè, khôngcó việc gì tôi cũng tới công viên tập thể dục với Đinh Đinh,người thích hoạt động, dồi dào tinh lực như tôi làm sao có thể mớiđơn giản là hơi hơi đau nhức đằng sau gáy mà liền dễ dàng bị bác sĩtuyên phán ngày tận thế?


      Tôi tin.


      Quách Sắc kiên trì khiến tôi kiểm tra lại lần nữa, tôi trầm mặc giấu diếm Đinh Đinh .


      thực là, kết quả kiểm tra lại lần nữa, Quách Sắc vẫn cho tôi biết, tôi mắc phải chính là chứng vôi hóa xương cốt.


      Quách Sắc khổ sở đành lòng màngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi trái lại rất thoải mái nhìn phim chụp rồicười , “Đây là phim chụp ràng nhất thế giới ?”


      “Gia Tuấn, kiên trì tập luyện, vẫn còn có thể khỏe mạnh.”


      Tôi cười ha ha: “Còn có thể sao? Ýem là , có thể làm được giống như con rối gỗ, thẳng chân,hoạt động tứ chi giống như cái gậy sao?”


      Quách Sắc gì thêm, lẳng lặng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi.


      Đợi lúc lâu sau, tôi mới nhẹgiọng : “Mặt trời xuống núi, sáng mai vẫn leo lên như cũ, hoarụng sang năm vẫn nở như trước.”


      đặt tay lên xoa xoa tay tôi, “Gia Tuấn, em còn là bạn của ?”


      Tôi cười khổ: “Lúc này, ở thời khắc thực như thế này, em còn an ủi thoải mái , thực rất cảm kích.”


      “Em vĩnh viễn theo ở bên cạnh .”


      Tôi vô cùng kinh ngạc, “Nghe lời em xem, còn chưa có chết đâu!”


      vội vàng , “Gia Tuấn, em có ý gì khác.”


      Tôi cười cười, “Yên tâm, biết em có lòng tốt. Như vậy, tại nên làm thế nào?”


      nên phối hợp với trị liệu củabác sĩ.” nghĩ nghĩ rồi tiếp, “Nhưu vậy , định kỳ đến chỗ em lấy thuốc, trong lúc uống thuốc phải chú ý nghỉ ngơi, cũng phảihàng ngày tập luyện thân thể, còn phải chú ý việc nữa…”


      “Chuyện gì?”


      thấp giọng : “ nên quá độ chuyện phòng the.”


      Tôi cười ha ha, “Tài vận tửu sắc, rượu, nhưng là người rời được sắc, em muốn cai sắc? bằng gọi Bát Giới là Cửu Giới?” (*Trư Bát Giới)


      Tôi bề ngoài chuyện vui vẻ với , nhưng trong lòng cũng tràn ngập đau khổ.


      Tôi đưa phim chụp cho , “Em bảo quản cho .”


      “Cũng được.”


      đưa em trở lại.”


      cần, em mua xe mới rồi.”


      “Nhanh như vậy?” Tôi ca ngợi, “ sai, vẫn là phụ nữ nhanh hơn nam giới, phụ nữ độc thân chưa kết hôn,độc lập kinh tế, rất đáng tôn trọng.”


      “Gia Tuấn.” ấy bất an nhìn tôi.


      Tôi xoa dịu : “Yên tâm, thứ nhấtanh mất hết hi vọng, thứ hai khám phá hồng trần*,trong lòng giống như gương sáng, vô cùng thoải mái tự nhiên, cảm ơnem Quách Sắc, vì sớm cho biết những chuyện này, làm cho trong lòng ít nhiều có tư tưởng chuẩn bị, về sau chẳng phải thất kinh losợ.” (* ý chỉ hiểu ra đời chỉ là hư ảo; thấu được bộ mặt của nhân thế, còn mong muốn gì hơn)


      rơi lệ, “Gia Tuấn.”


      Tôi khẽ vỗ vai ấy cái, “Vậy tiễn em.”


      bắt lấy tay tôi, “Gia Tuấn.” rồitừ đằng sau ôm lấy tôi, trọng giọng tràn ngập tha thiết mong chờ,lại có nhu tình vô hạn.


      “Gia Tuấn, cho dù muốn emtheo ở bên cạnh , em cũng nguyện ý ở cùng , em luôn luôn ở bêncạnh , cho dù chỉ có 1% hi vọng, em cũng muốn ở cạnh .”


      Tôi cười, gạt tay xuống, “TiểuSắc, nghĩ sau này em nhất định có thể có được người cao lớn anhtuấn, hài hước lãng mạn tới thương em.”


      ấy khóc, “Tâm ý của em đối với , phải biết, hà tất xé rách tim em như vậy.”


      Tôi trầm mặc, rốt cục vẫn đẩy ấy ra.


      kỳ quái, có phải nhiều năm làmviệc dưỡng nên thói quen tốt hay , nghe tin mình mắc bệnh nan ynhư vậy mà tôi vẫn cứ bình thản ung dung như cũ, tệ, Phó GiaTuấn, mày bình tĩnh.


      Về đến nhà, Đinh Đinh hát ngâmnga làm cơm tối, tuy rằng nấu ăn giỏi, nhưng thể , ấy là người cực kỳ nỗ lực.


      Thấy tôi trở về, ấy kéo cửa phòng bếp, thò đầu ra, “Gia Tuấn, tối nay em làm cà ninh, còn có cá kho Trường Giang.”


      Tôi làm bộ hết hồn, “Đinh Đinh, càthì có gì để , nhưng cá Trường Giang này nghe rất đắt, cóthể so với cá nóc! Em thực dám hạ đao sao?”


      ấy trả lại tôi vẻ mặt dữ tợn, “Càng là món ngon càng phải thưởng thức chút.”


      Tôi liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm vị.


      ấy ở trong phòng bếp vừa bận rộn vừa hát bài hát của Thái Cầm, “Giống như dịu dàng của em.”


      Giọng ấy mạnh mẽ hồn hậu như Thái Cầm, hơi thanh cũng hơi , thế nhưng nghe thấy cũng có loại vị khác.


      Đinh Đinh hát rất vui vẻ: “… Đâykhông phải là chuyện dễ dàng, nhưng chúng ta cũng khóc, để nónhẹ nhàng trôi qua, để nó êm đềm trôi qua…”


      Tôi lẳng lặng nghe, tay chống dướitrán. Giọng ấy nhàng lưu chảy, trong lòng tôi có loại khúcmắc tình cảm thầm kéo tới, cuộc sống tốt đẹp biết bao, vợ hiền,gia đình hòa thuận, tôi phải là kẻ có tiền, nhưng tôi là mộtcon người đại đầy đủ sung túc.


      Vficland


      Đinh Đinh nhanh chóng làm xong cơm tối, bê đồ ăn ra, tôi ngửi được chút, vô cùng thỏa mãn.


      “Tài nấu ăn tiến bộ, chắc nên uống chút rượu.”


      ấy cười tủm tỉm lấy rượu vang đỏ ra, “ chuẩn bị trước sẵn sàng cho rồi.”


      Tôi lập tức mỉm cười.


      Gia đình, ấm áp, ngọt ngào, tôi dầndần dung nhập vào, trong lòng vô cùng xúc động. Bất luận ở bên ngoàichém giết khổ cực, đấu võ mồm cỡ nào, về đến nhà, tôi chỉ cần sắm mộtvai, Phó Gia Tuấn, chồng của Đinh Đinh, việc này rất đơn giản, vợ tôicũng phải lòng tham đáy, tôi nên hoàn toàn trải qua hạnhphúc vô hạn, thế nào ông Trời lại bất công, để tôi mắc phải căn bệnh quái gở?


      Cơm nước xong, tôi tự tắm rửa dướivòi hoa sen, tắm rửa thống khoái ở trong phòng tắm, nếu như tất cảphiền não đều có thể tẩy rửa được như cáu ghét tốt.


      Trở lại phòng ngủ, Đinh Đinh quỳ ở giường gập quần áo cho tôi, vẫn giống như trước, ấy rất vui vẻ, hát ngâm nga.


      Tôi ôm lấy Đinh Đinh từ đằng sau, nhàng đẩy ngã ấy giường, thò tay vào, hai tay lưu luyến chạm vào nơi mềm mại của ấy.


      Đinh Đinh ngây thơ : “Gia Tuấn,bây giờ là thời gian hai bờ eo biển đổi triều, còn sớm chưa ngủ, môn dưỡng dinh là, trong vòng nửa tiếng đồng hồ sau khi ăn xong, nên thân thiết nha.”


      Mặt tôi cọ cọ vào tóc ấy, gắt gao ôm chặt ấy, “Đinh Đinh… Đinh Đinh…”


      “Ưm, ưm…”


      Tôi rất muốn ấy, tận sức yêucô ấy, tôi giống như ngọn lửa, Đinh Đinh giống như là củi, rất nhanh côấy liền khêu tôi lên, lúc tôi hôn lên ngực ấy, người ấy nhàngrun rẩy, tôi nhất thời trong lòng trận chua xót, trận khổ sở, trận thương tiếc, rồi lại trận khô nóng.


      “Đinh Đinh.” Tôi khẽ cắn nơi trònđầy của ấy, người ấy khẽ run rẩy dưới những nụ hôn của tôi, tôicàng ngày càng trở nên khát vọng.


      “Gia Tuấn.” ấy đưa tay xuyên vào trong tóc tôi, giọng đáp lại tôi.





      Lúc bắt đầu, ấy có chút vô cùngkinh ngạc khi tôi thình lình nhiệt tình như vậy, nhưng rất nhanh ấyliền ôn nhu, ngọt ngào nghênh đón tôi, thế nhưng ấy vẫn e lệ như thế, khi tôi từng chút hôn ấy, tiếp tục di xuống dưới , ấy liềnluống cuống, xấu hổ liên tục ngăn trở tôi.





      “Đinh Đinh.” Tôi gọi ấy hết lầnnày đến lần khác, ấy dịu dàng đáp lại tôi, đầu lưỡi xinh đẹp hôn tôi, giống như quả ngọt đông lạnh.


      Cuối cùng mưa gió ngừng lại, ấy hơi mệt, nằm ở khuỷu tay tôi, mơ mơ màng màng.


      Tôi giọng hỏi ấy: “Đinh Đinh, giả như, thể chiếu cố em được nữa, còn trở thành gánh nặngcủa em, em có ghét bỏ hay ?”


      ấy ngáp cái, “Chuyện năm mươi năm sau, khi đó chừng chúng ta đều héo não, si ngốc đếnngay cả là ai cũng nhận ra nữa rồi.”


      Tôi đau khổ truy hỏi: “Đinh Đinh, chính là tại, nếu như tại, nằm ở giường, thậm chí sinh hoạt cũng thể tự lo liệu được, em còn muốn ?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 : Q.2 Tôi buông tay được





      ấy hơi mỉm cười, đặt mạnh chân khoác lên thắt lưng tôi.


      “Phó Gia Tuấn thực đứatrẻ, em thế nào lại muốn chứ? nhớ kỹ điều cho em, cảđời này em đều định rồi, cũng cho phép trốn em, đời đời kiếp kiếp đều là người của em, nếu như có chuyện gì, vậy elà…” ấy tiếp nữa.


      “Là sao?”


      ấy mất hứng, “Ngủ , vô duyên vô cớ tới mấy chuyện làm mất hứng này.”


      Trong lòng tôi vừa vui mừng vừa áynáy, “Đinh Đinh, nếu như hai tay thế ôm em, hai chân thể dạo cùng em nữa, đây còn đứng ở bên cạnh em, liên lụy em làmgì?”


      Mấy ngày kế tiếp, tôi chưa mất hivọng, Quách Sắc cùng tôi, mang theo phim chụp của tôi tới tìm haichuyên gia khoa xương cốt khác ở bên ngoài, chuyên gia vẫn những lời đau lòng đó.


      là kỳ quái, tôi tự dưng lạiđược tất cả mọi người trấn an, bác sĩ sợ tôi tâm tình trở nên kích động, cố gắng giọng bình thản, nhưng tôi sớm có tư tưởngchuẩn bị, trái lại rốt cuộc là tôi trêu bác sĩ.


      “Cái chứng bệnh này rất hi hữu sao? vinh hạnh, nghĩ tới cũng có ngày có thể lần làm động vật quý hiếm.”


      Bác sĩ đều bị lạc quan của tôi làm cho được gì.


      Tôi hỏi Quách Sắc, “Theo như lời bác sĩ , thời gian hoạt động được bình thường của chắc chỉ còn lại có hai năm nữa?”


      Quách Sắc .


      Tở thở dài hơi: “ hào phóng, còn ảnh hưởng tới tuổi thọ của ! Bao nhiêu người bị phán tửhình, thời gian y học chỉ cho họ ba bảy tháng, đây sao, rốt cuộc còn có thể chừa lại cái đầu, hoạt động được mà nhìn mọi người, thậm chí còn có thể ngồi ở xe lăn, nhìn cuộc duyệt binh lớn mừng trămnăm quốc khánh?”


      Quách Sắc muốn lại thôi, “Gia Tuấn.”


      “Ừ, Quách Sắc, em tại đượclĩnh giáo kiểu hài hước của rồi ? Xem Phó Gia Tuấn ngừng khẩu chiến đám nhà nho ở tòa án, nhưng trong cuộc sống cũng nóicười vui vẻ như nhau thôi.”


      lúc lâu sau, thử thăm dò hỏi tôi, “Gia Tuấn, vợ có biết ?”


      , giờ ấy còn chưa biết.”


      ấy nên biết, ấy là người thân trực tiếp của , chúng ta bây giờ cần ấy phối hợp với , cùnganh chịu đựng vượt qua, ấy phải kiên trì cùng trị liệu và rènluyện.”


      Tôi lắc đầu: “Mấy người bọn em đừng nên cho ấy biết tin tức này.”


      ấy hiểu, “Vì sao?”


      Tôi nhìn xuống dưới chân, có con kiến lảo đảo khiêng vụn bánh mì nhưng lại vui vẻ gì sánh được, tôi : “Chuyện của bản thân phải học tự gánh vác, làm sao phảiliên lụy đến ấy?”


      Quách Sắc tán thành cách làm của tôi, nhưng tôi có quyết định rồi.


      Tôi tin tưởng Đinh Đinh tôi, côấy là phần tử ngốc nghếch trong thế giới, Phó Gia Tuấn là Trời, làĐất của ấy. Lúc trước ấy xem phim thần tượng Đài Loan chuốimuốn chết “It started with a kiss”, cuối cùng Tương Cầm biết bản thân bị mắc phải bệnh về mắt, phải lặng lẽ rời khỏi Trực Thụ , ấy khôngngừng khóc, chỉ vào Tương Cầm màn hình : “Em muốn làm TươngCầm, dõi theo Trực Thụ.”


      Lúc đó tôi vừa tức vừa hận mộtcâu: “Sao em em biến thành cái cây*?” (Chú thích : đây là ý chơi chữ, vì tên nhân vật nam chính là Thụ, nghĩa là cây)


      ngốc này.


      Tôi thừa nhận là tôi sai, phảnbội ấy, thế nhưng, tôi từng sai, tôi muốn đảo ngược lại nó, tôi sẽđối xử với ấy tốt. Nhưng tại, tôi thể liên lụy tới ấy, nếu tôi còn gì cả để ấy nữa, tôi vì sao muốn liên lụytới ấy chứ?


      “Đinh Đinh, chúng ta ly hôn !”


      Lúc đó ấy chính là biểu diễn bộ quần áo mới mua ở trước mặt tôi, “Gia Tuấn, đẹp ?”


      Vậy mà tôi lại câu như vậy.


      Ngay lúc ấy, ấy liền giật mình.


      Đinh Đinh.


      Tôi hồi thần lại, che mặt, tôi có sức lực để buông tay, bởi vì tôi sợ tôi buông tay xuống, khôngcòn có dũng khí để mở mắt ra nhìn những chuyện khác nữa.


      Đinh Đinh, xin lỗi, thực xin lỗi, vẫn em, dùng hết tất cả mọi thứ để em, chính bởi vì em, cho nên muốn trở thành gánh nặng của em, muốn em sống vui vẻ. Nếu như ở lại bên cạnh em, mà chỉ là Phó Gia Tuấn – mộtngười có khả năng ôm em, thể hôn em, thà rằng chấmdứt sinh mệnh.


      Bên ngoài vang lên tiếng sấm,tôi giật mình tỉnh giấc, dự báo thời tiết có mưa, tôi để ý, chậm, nhưng thực tế nhanh, tiếng sấm qua , những hạt mưalớn lập tức đùng đùng rơi xuống, giống như hòn đá đập lên kínhcửa sổ, sinh ra tiếng động bạo liệt liên tiếp.


      Chớp lóe sấm rền.


      Tôi ngồi dậy xuống giường, mẹ và Gia Kỳ đều ngủ, tôi lặng lẽ mở cửa phòng, kiểm tra cửa sổ các phòngcó đóng kín hay , để tránh mưa tát vào bên trong.


      Kiểm tra xong mọi cửa sổ, tôi điphòng vệ sinh, nhấn công tắc, đèn bật sáng, tôi tưởng rằng đứt cầu dao, mở nắp cầu dao ra, phát cũng phải đứt cầu dao, lạinhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cũng đều tối đen, ra là mất điệnrồi.


      Tôi yên lòng, mất điện rồi, Đinh Đinh ở nhà thế nào?


      Tôi càng ngày càng có cách nào nằm xuống an tâm, nằm ở giường cứ như nằm bàn đinh, đâm tôiđau nhức. Tôi ngả bài ly hôn với Đinh Đinh, ấy khóc đuổi theo tôira ngoài, tôi nhẫn tâm xuống xe, từ trong gương chiếu hậu, tôinhìn thấy ấy đứng tại chỗ khóc, lau nước mắt giống như đứa trẻ ngàyđầu tiên đến nhà trẻ, ngồi ở trong góc ngừng khóc. Lúc đó tôi thực rất muốn dừng lại, lập tức ôm ấy vào trong ngực, thế nhưng tôikhông làm vậy, đau đớn nữa cũng thể quay đầu lại. Đinh Đinh rờikhỏi tôi còn có thể vượt qua được, nhưng nếu Phó Gia Tuấn trở thành phếnhân, còn tuấn nữa, đạp hư hình tượng cao lớn trong lòng ấy từ trước đây, dáng vẻ hèn mọn như vậy, tôi tình nguyện thà chết cũngkhông muốn để cho ấy chứng kiến.


      Thế nhưng giờ ở bên ngoài đangmưa to sấm sét, Đinh Đinh ở nhà mình, ngộ nhỡ chập điện, ấy lạiđang tắm? Ngộ nhỡ ấy sấy tóc, đột nhiên rò điện? Ngộ nhỡ ấynghĩ quẩn trong lòng, mở bình hơi ga, ngộ nhỡ ấy gọi điện thoại, tia sét đánh vào di động? Hoặc giả, ngộ ngỡ ấy sờ soạng vàophòng vệ sinh bị trượt té, đầu đụng vào bồn cầu?


      Giống như công thức tăng giảm thặngdư, trong đầu tôi toàn bộ đều tràn ngập tưởng tượng tới Đinh Đinh rơivào tình trạng thê thảm ngoài ý muốn. Tôi cũng ngồi yên được nữa,lập tức mặc quần áo xuống giường.


      Mẹ tôi nghe thấy tiếng động tôi mặcquần áo và giày ở ngoài cửa, bà tất tất tả tả mò ra, dụi mắt hỏi tôi: “Gia Tuấn con làm gì vậy?”


      “Con quay về lát.”


      Mẹ tôi vô cùng kinh ngạc: “Bên ngoài trời mưa to!”


      sao.”


      Tôi để ý khuyên bảo của mẹ, cộp cộp cộp xuống lầu, rồi đẩy cổng ra, mưa to bay hắt tới, tôi tức khắc bị hắt ẩm ướt.


      Chạy nhanh đến bên xe, tôi mở cửa, ngồi lên xe.


      tại tôi phải lập tức về nhà.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Quyển 3 : Người đàn ông của tôi là Trần Thế Mỹ





      Bên ngoài tiếng sấm rền, tôi lại càng hoảng sợ, giật mình tỉnh giấc.


      Sờ soạng sang bên cạnh, bóng người, giờ tôi mới thanh tỉnh lại, đúng vậy, tôi chính là ở nhàmột mình, Gia Tuấn có ở đây, ấy rời khỏi tôi rồi.


      Chạng vạng ngày hôm qua, tôi mở tomắt nhìn chiếc xe Khải Mỹ của biến mất khỏi tầm mắt tôi, đãkhông quay đầu lại, rất kiên quyết, giống như tôi là đối thủ bịanh đánh bại, tôi thua, còn , là người chiến thắng, tư thế ngẩngcao đầu, chẳng đáng để quay đầu lại.


      Bên ngoài trời mưa rất to, bỗng dưng, tôi rất muốn xuống giường xem cửa sổ các phòng đóng kín hay chưa, thế nhưng bật công tắc đèn lên, mà lại hoàn toàn đen kịt, rađã mất điện rồi. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, Gia Tuấn ở đây, đêmdài đằng đẵng, tôi khiếp đảm dám xuống giường.


      Cả tối tôi có ăn gì, Chu Viđến chơi với tôi còn cằn nhằn liên miên rất nhiều, ấy rao giảng ngừng, khuyên giải an ủi tôi, thế nhưng tôi ngoài rơi lệ, cócách nào khác.


      Tôi chỉ nhớ tôi lảm nhảm nhưmột con gà mái mổ thóc, quay quay lại chỉ có câu , “Vì sao Gia Tuấn muốn ly hôn với mình, vì sao?”


      Chu Vi suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Đinh Đinh, cậu chưa bao giờ hoài nghi Gia Tuấn có đàn bà bên ngoài à?”


      “Gia Tuấn làm chuyện như vậy.”


      Chu Vi thở dài: “Đinh Đinh, cậu thực là được nuôi dưỡng ở nhà đến có chút ngu dốt rồi. Chồng cậu làm chuyệngì sau lưng cậu, cậu cũng hoàn toàn biết gì cả.”


      Tim tôi nhất thời trầm uống, lòng bàn tay nắm chặt lại.


      “Cậu nghe được gì?”


      phải là tớ nghe được, mà là tớ tận mắt chứng kiến, thậm chí Gia Tuấn cũng thẳng thắn thú nhận.”


      Tôi trợn to mắt, thể tin nổi, “Cậu chứng kiến? Gia Tuấn cũng thẳng thắn thú nhận, đây là có chuyện gì?”


      Tôi thể tin nổi, ý của Chu Vi là Gia Tuấn có đàn bà ở bên ngoài?


      Tôi bắt chặt lấy tay của Chu Vi,giọng run run: “ cho tớ biết, đừng dối tớ, Gia Tuấn có nóicho tớ biết, cậu nếu thực là bạn của tớ nên cho tớ biết.”


      ấy vô cùng thương cảm nhìn tôi,ánh mắt phức tạp, muốn lại thôi, rốt cục với tôi: “Đúng vậy, Gia Tuấn có người bạn rất tệ, bọn họ gặp gỡ cũng phảilà ngày ngày hai nữa, có lần tớ nhìn thấy bọn họ ăn ở SongHoa, chính là chuyện của mấy ngày hôm trước, quan hệ hai người rất thânthiết, nhưng đáng giận nhất là ngờ Gia Tuấn còn chút tránhné cố kị tớ, thoải mái tới chào hỏi tớ. Tớ cực kỳ tức giận hỏi quan hệcủa ta với người đàn bà kia, vậy mà ta dĩ nhiên trực tiếp trảlời tớ rằng, đó là bạn ta.”


      Tôi tức khắc trước mắt biến thành màu đen, lập tức hỏi ấy: “Vài ngày trước? Tại sao sớm hơn cho tớ biết?”


      Chu Vi cần tay tôi, “Thực ra tớ biết ý tứ của Gia Tuấn, ta làm ràng trước mặt tớ như thế, chính làmuốn tớ to mồm lập tức cho cậu, nhưng mà tớ nên thế nào? Nhắcnhở cậu hay là cảnh cáo ta? Đinh Đinh, cậu phải bình tĩnh, đàn ôngnếu ngoại tình, cậu giữ được đâu.”


      Tôi tức giận đến môi phát run lên,“Chu Vi, uổng công tớ coi cậu là bạn tri kỷ nhất của mình, cậu biết rõchồng tớ bồ bịch sau lưng tớ, vậy mà cậu lại cùng bè lũ với loại đàn ông này, giúp che đậy dối trá, mệt tớ toàn tâm toàn ý đối với cậu,thế mà cậu lại đá trái tim tớ tới Everest*.” (*ngọn núi cao nhất thếgiới)


      Chu Vi cũng nổi giận: “Vậy cậu muốntớ làm sao bây giờ? Nếu như tớ với cậu rằng, Phó Gia Tuấn ngoạitình, cậu tin tưởng sao? Cậu nhìn chính cậu , mấy năm vừa qua, cậugả cho Phó Gia Tuấn, coi lời là thánh chỉ, muốn cậu đằngđông, cậu dám đằng tây, lúc bình thường mà tớ vô tình PhóGia Tuấn tại xuất sắc rồi, cũng cao giá rồi, cậu liền lập tức rítgào với tớ, bảo hộ ông xã như bảo hộ két sắt, tớ mà lại chạy tới trướcmặt cậu mách lỗi của ông xã cậu , tớ lại chẳng phải ông cụ già tìmthạch tín ăn, muốn sống nữa?”


      Cả người tôi run lên giống như cáisàng, bi ai vô hạn, ra Gia Tuấn phải chợt nghĩ nông nổi, anhấy bên ngoài có đàn bà, bên ngoài có đàn bà rồi!


      Chu Vi thở dài: “Đinh Đinh, đừngtrách người khác, là do chính cậu quá Phó Gia Tuấn thôi, cậu yêucó chút mù quáng rồi, hoàn toàn tin ngày cừu biếnthành cọp, cho nên mới đề nghị ly hôn với cậu, cậu liền biếtlàm gì.”


      Tôi chờ lúc lâu sau, lúc này mới nhớ ra hỏi ấy: “Người đàn bà kia là cái dạng gì?”


      ấy suy nghĩ rồi , “Vóc dáng cao ráo, diện mạo cũng rất thanh tú, khí chất tệ, giống kiểu người hồ ly tinh.”


      Tôi tức giận đến môi run run. Cao ráo? Khi dễ tôi lùn? Diện mạo cũng thanh tú, khí chất cũng tệ? Ý tứ là còn đẹp hơn tôi?


      Đổi lập trường, tôi cũng phải bìnhổn lại, nếu như đối phương còn bằng tôi, Phó Gia Tuấn phạm phảibệnh ti tiện gì mà vứt bỏ tôi để chơi dong chi tục phấn ở bên ngoài?


      Chu Vi kiên trì khuyên bảo tôi,“Đinh Đinh, cậu phải sợ, cậu và Gia Tuấn có tình cảm sáu năm, thời gian sáu năm đó, trung tâm thế vận hội Olympic cũng xây được vài cái,tớ tin hôn nhân của bọn cậu có thể phức tạp khó khăn hơn so vớikhai mạc thế vận hội Olympic ? Cậu còn nghi ngờ Gia Tuấn đúng ? Như vậy cậu dịu dàng chút khơi thông với Gia tuấn, là đànông đều có tư tưởng ngoại tình, chủ yếu xem có chùi mép haykhông, nếu như cậu thực muốn giữ gìn hôn nhân, cậu nhất định phải chuyện thẳng thắn với Gia Tuấn.”


      Tôi che mặt, nước mắt giàn giụa, làđàn ông đều có tư tưởng ngoại tình? Dựa vào cái gì mà đàn ông có thể hô phong hoán vũ, còn đàn bà phải nề nếp hiền thục làm người vợ cám bã ở đằng sau bọn họ? Tốt thôi, cho dù tôi là người vợ cám bã, cũng khôngphải còn có câu , người vợ cám bã bị hạ đường* hay sao? (*ý chỉ bị ghẻ lạnh, mất quyền)


      Lúc mới cùng chung sống với GiaTuấn, bởi vì thất bại vụ kiện, ấy cực kỳ nản chí, danh vọng hạthấp tới mức thấp nhất, khoảng thời gian đó, nhận được mấy vụkiện, vô cùng lầm mê, tôi vẫn ở bên . lên tòa, tôi đều đến xem.Thậm chí trước khi lên tòa, tôi còn diễn người làm chứng của đốiphương, kẻ mất dạy nhất tục tằn nhất, điêu toa nhất khốn nạn nhất, chỉthiếu điều tự biến mình thành heo thành chó. Ngày hôm nay, mới hơi có thành tựu, cũng bèn học Trần Thế Mỹ*? (*Xem thêm về TrầnThế Mỹ: click here)


      Tôi ngừng khóc, Chu Vi đành phải ngừng khuyên nhủ tôi, rút giấy ăn ra hết tờ này đến tờ khác.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2 : Quyển 3 : Hiệp nghị ly hôn



      Chu Vi rốt cuộc khỏi, ấykhuyên tôi cũng khuyên dốc hết lòng hết dạ rồi, tôi nhớ côấy những gì với tôi, nhưng trong lúc đó ấy có câu gọi tôi trở về nơi vô cùng.


      “Đinh Đinh, có đôi khi phải tin theo lời ông bà , ông bà rằng, đàn bà trong tay có chút tiền lưng mới có thể giữ thẳng được, như vậy mới bị người ta ức hiếp. Chodù trong tay cậu có tiền, cũng phải tìm cách nắm giữ túi tiền của đàn ông, vì cái gì khác, cũng chỉ để bản thân tìm được chỗdựa mà yên thân gửi phận. Tiền bạc của Phó Gia Tuấn có do cậu bảo quảnhay ?”


      Tôi cười khổ, thực là bạn tốt,bạn bè tri kỷ, người bạn thực tế, mắt thấy tôi sắp thất thế, liền lập tức khuyên tôi, vơ vét, tranh thủ vơ vét, vơ vét đến từng miếng .Tôi biết ấy rất tốt với tôi, thế nhưng, nếu như người nhất cũngkhông muốn tôi nữa, tôi cần chút tiền ấy có ích lợi gì? Tiền bạc khôngmua được tình cảm, nỗi bi thương khôn cùng làm chết tâm rồi.


      Tôi nằm sô pha, chương trình ti vi lúc lúc trước mắt tôi, bất cứ chương trình tivi nào cũngkhông thể tĩnh lại được ba phút, tôi tập trung được tinh lực.


      Nếu tôi là người phụ nữ có nghiệp như Chu Vi, bận rộn công tác đến sứt đầu mẻ trán, còn có thời gianvui đùa bay nhảy với đàn ông, thế nhưng tại tôi đều phải, tôi là người phụ nữ ở nhà, bình thường như nhiều người, chồng bảo tôingốc, tôi phải ngốc, tôi sớm trở thành còn là chính mình nữa.


      Ngoài cửa sổ, trong khu nhà dần dần trở nên yên tĩnh, đèn đóm các nhà dần tắt.


      Tôi nằm ở giường, nhắm mắt lại.


      vi vi là bản tin nửa đêm. Thành phố thịnh vượng, tài chính khủng hoảng, các vụ tranh cử bê bốitai tiếng của các nước…


      Tôi quan tâm, xã hội có u nữa cũng liên quan gì đến tôi, thế giới của tôi chỉ có mình Gia Tuấn.


      Cuối cùng, tôi cũng mệt mỏi mà ngủ,trong giấc mơ, dường như tôi vẫn còn dựa sát vào Gia Tuấn, ấy đangôm tôi, vỗ về vai tôi, che chở tôi, “Đinh Đinh, rốt cuộc vẫn đạp chăn.”


      Trong lòng tôi đau xót, “Gia Tuấn.”


      Bên ngoài vang lên tiếng sấm, tôi hét lên tiếng, sợ đến cả người lạnh run.


      tiếng sấm lại vang lên, tôi thực rất sợ, trong phòng này chỉ có mình tôi, dường như bốn phía đềulà những bóng dáng lén lút, tuy rằng tôi biết là tôi tự hù dọamình, thế nhưng tôi vẫn vùi đầu sâu vào trong chăn, tôi dámxuống giường.


      Chôn đầu vào, tôi khóc.


      Đúng lúc này, cánh cửa bảo vệ ở bên ngoài sột soạt mở ra, trong lòng tôi trận sợ hãi, trận kích động.


      Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếngbước chân quen thuộc vào nhà, trận mừng rỡ nổi lên trong đầu tôi.Tôi vui thôi kêu lên: “Gia Tuấn?”


      Tôi hài lòng nhảy dựng lên khỏigiường, lảo đảo có đứng vững, “A” tiếng, tôi ngã xuống mặtđất, đầu gối bị té đau nhức, tôi nhịn được rên rỉ, ủy khuất khôngthôi.


      Bước chân vội vã, Gia Tuấn đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy tôi còn ngã ở dưới đất, rất nhanh tiến đến, đỡ tôi dầy.


      Tôi vui quá mức tới bật khóc, “Gia Tuấn.”


      Sờ quần áo người , ẩm ướt? Tôi nôn nóng, “Gia Tuấn, quàn áo đều ướt cả rồi, mau, mai thay .”


      lời nào, nâng tôi dậy đưa trở về giường nằm xong, lại xoay người ra.


      Lại giống như trước đây, xemxét các phòng phen, kiểm tra xong tất cả cửa sổ, ổ điện, tất cả đềubình yên vô , rồi quay trở lại, tựa vào bên cửa.


      Tôi ngơ ngác nhìn , trong bóngtối, tôi thấy được vẻ mặt , thế nhưng tôi vẫn có thể cảmgiác được mùi vị quen thuộc người . tại tôi rốt cục hiểu được ràng vì sao lúc học có câu : “Bóng dáng giống như cây cao, tịch mịch mà độc và cao ngạo.”


      tại bóng dáng chồng tôi giống như cái cây, là cây cao tuấn, suất khí, tiêu sái.


      Tôi ngồi ở cạnh giường, mười ngónchân đều căng thẳng mà run run, tôi và , ở trong đêm tối như thế này, lẳng lặng đối mặt nhìn nhau, ai cũng thấy vẻ mặt của đốiphương, trong khí tràn ngập mùi vị tĩnh mịch, bên ngoài thìlại là tiếng mưa to giội xuống.


      Cuối cùng, tôi đứng lên, cẩn thậnđi đến bên cạnh , kéo cánh tay .


      “Gia Tuấn.” Tôi gọi , ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt .


      có biểu lộ gì cả, trong lòngtôi run sợ, đoán được nghĩ gì, thế nhưng tôi thực rấtsợ, tôi sợ khỏi, tôi cần . Vì vậy tôi ngẩng đầu lên, sợ sợnhát nhát mà đưa môi tới gần.


      Nếu là như bình thường trước kia, chỉcần tôi có chút biểu lộ như thế, lập tức mềm lòng, bị khuấtphục, nhiệt liệt nghênh đón nụ hôn của tôi, đồng thời dịu dàng ôm tôi.


      Thế nhưng ngày hôm nay.


      đẩy tôi ra!


      Tôi ngạc nhiên trận, cứng ngắc tại chỗ.


      “Em ngủ !” Giọng ngay cả chút ấm áp cũng có.


      Tôi như cái cây khô cắm rễ tại chỗ.


      xoay người, chút lưu luyến mà đẩy cửa căn phòng khác, vào trong, khóa cửa lại.


      Tôi mấy giây sau mới có phản ứng lại, nhất thời tê tâm liệt phế, ngũ tạng đều đau đớn thiêu đốt.


      “Gia Tuấn, Gia Tuấn!” Tôi nhào tới bên cạnh cửa, liều mạng gõ cửa.


      Tôi khóc gọi ở bên ngoài: “ mở cửa ra, mở cửa ra ! Vì sao đối xử với em như vậy? Em làm sai chuyện gì?”


      Dựa vào cửa, người tôi mềm nhũn trượt xuống.


      “Gia Tuấn.” Tôi khóc tuyệt vọng: “Vìsao phải đối xử với em như vậy, là em làm sai ở chỗ nào? Chọc anhnổi giận? Em làm sai gì, phải với em chứ! biết em ngốcmà, khi học em thi môn số học, đề có 120 phần em chỉ làm được 6 phần, đáp án nhắm mắt cũng mò ra em cũng mò sai. luôn đầu óc của emlà đường thẳng đơn tuyến, em biết 3 cộng hai là 5, thế nhưng 3 nhân haiem vẫn có thể tính bàng 5, trong cuộc sống chuyện gì em cũng đều khôngbiết ràng, Gia Tuấn, thấy em phiền chán rồi sao? Vậy choem biết được ? Em có thể sửa… Gia Tuấn…”


      Tôi đập cửa, lệ rơi đầy mặt, chưa baogiờ biết rằng, tôi có thể khom lưng khuỵu gối như vậy, gia đình người ta phụ từ tử hiếu, phu thê hòa thuận, vậy mà tôi lại vào đêm thêlương, khóc rống như con kiến hôi vậy, bi ai khẩn cầu ta.


      Trong tiểu thuyết, trong ti vi, rấtnhiều phụ nữ khi bị đề nghị ly hôn đều có thể hiên ngang lẫm liệtchỉ vào người đàn ông phụ bạc mà hùng hồn câu: “Ly ly, anhcút cho tôi!”


      Chỉ có đối với người đàn ông mà mìnhkhông còn tình cảm nữa mới có thể ra lời đoạn tuyệt như vậy, thế nhưng tôi thể, tôi làm được, tôi Gia Tuấn, muốn tôinhẫn tâm, tôi giả bộ được.


      Chúng tôi từng ngọt ngào đến cỡ nào, tôi chỉ mới hơi phát giận chút, ấy liền lập tức cúi đầu tới lấy lòng tôi, kiên trì dỗ dành tôi, tại tôi buông bỏ tất cả mặt mũi,tự tôn, cách cánh cửa, đau khổ khẩn cầu , cũng có để ý.


      Nước mắt tôi rơi xuống, từng giọt lạitừng giọt, tí tách rớt xuống sàn gạch, tôi nghĩ nếu nước mắt có thể , chúng nó cũng nhất định bi thương hỏi: “Gia Tuấn, vì sao cầnem?”


      Tôi ở bên ngoài khóc, khóc lâu,Gia Tuấn thủy chung thờ ơ, rốt cục tôi khóc mệt mỏi, ủ rũ thu hồi nướcmắt, ngã trở về giường.


      ~~Vficland


      ~~Sáng hôm sau, tôi ngọ ngoạy mở mắt, nhìn đồng hồ bên cạnh giường cái.


      Tôi kêu lên sợ hãi: “Gia Tuấn, mau rời giường, sắp 8h rồi.”


      xong, Gia Tuấn 8h làm, anhnhất định đến muộn rồi, hôm qua tôi còn muốn sau này sáng nào cũng phảitỉnh dậy làm bữa sáng cho , thế nhưng tôi lại ngủ quên mất.


      Tôi mở cửa phòng ra, “Gia Tuấn, rời giường.”


      ở đó, tôi vô cùng chán nản, ngồi xuống sô pha, liền nhìn thấy tờ giấy mặt bàn trà.


      Vừa cầm lấy nhìn, lòng tôi liền phát lạnh.


      Hiệp nghị ly hôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :