1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Q.2 Chệch quỹ đạo (4)





      Ăn cơm tối xong, tôi liền hàn huyên với mẹ hồi lâu, dỗ bà vui vẻ tôi mới trở về phòng ngủ.


      Gia Kỳ ở bên ngoài gõ cửa phòng, “ hai, có thể vào được ?”


      “Chuyện gì?”


      Nó đóng cửa phòng lại rồi hỏi tôi: “ hai, có phải và chị dâu xảy ra vấn đề đúng ?”


      Tôi trầm mặc, tôi che giấu trước mặt mẹ, nhưng ở trước mặt em kém mình 4 tuổi, tôi giả vờ nổi.


      Gia Kỳ trái lại trở nên nhõm:“Hai người rốt cuộc xảy ra vấn đề rồi, em sớm rồi, đàn bà giốngnhư Đinh Đinh xứng nổi với hai.”


      câu trước còn gọi Đinh Đinhlà chị dâu, câu sau gọi thẳng tên, hoàn toàn là bởi vì nhìn ramối quan hệ giữa Đinh Đinh và tôi sản sinh vết rách, cho nên mới khôngkiêng dè.


      “Gia Kỳ, trong lòng có cân nhắc.”


      hai, em sớm biết chuyện và bác sĩ Quách Sắc kia.”


      Trong lòng tôi cả kinh, “Em cái gì?”


      Gia Kỳ khoanh tay, rất phớt tỉnhnói: “Bọn em còn tự hẹn gặp nhau ăn cơm rồi, chị ấy còn đưa em quà gặpmặt, vị bác sĩ Quách kia xuất thủ đâu ra đấy, đổi lại chị dâu emthì sao? Hừ, đến củ lạc còn chưa từng thấy chị ta đưa cho em.”


      Tôi có chút tức giận, “Vậy còn em,em cho chị dâu em được cái gì? Bình thường qua nhà , nếu nhìntrúng cái gì của chị dâu là muốn lấy liền lấy, Đinh Đinh có bao giờ từng oán giận em ?”


      Gia Kỳ khách khí : “Chị ta oán giận cái gì? Chị ta chính là con sâu gạo ở nhà vô tích , được hai nuôi, mỗi phân thu nhập của chị ta đều là đưa, em lấythứ gì đó của chị ta chính là lấy thứ gì đó của , có gì được?”


      Tôi rốt cuộc nhịn được nữa.


      “Gia Kỳ, của người ta là của ngườita, của em là của em, cho và nhận đều có nguyên tắc, cho và trộm chỉkhác nét*, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn giống nhau.” (*Về mặtchữ, 2 chữ này trong chữ Hán chỉ khác nhau 1 chút.)


      Gia Kỳ .


      “Gia Kỳ, bất kể lúc nào, thành tựulớn nhất của phụ nữ chính là bản thân có thể có người đàn ông thựcsự thương mình. Dù sao người phụ nữ xấu người khác đằng saulưng, bảo đàn ông làm sao dám tới lấy ta?”


      Gia Kỳ nhất thời nghẹn lời.


      Tôi giảng hòa: “ cũng mệt mỏi rồi, Gia Kỳ, em quay về ngủ , ngày mai gặp.”


      Gia Kỳ lại với tôi: “ hai, cần che giấu thêm nữa, chuyện và Quách Sắc, sớm muộn gìcũng bị lộ ra, thực về điều kiện, Quách Sắc thể tốt hơnĐinh Đinh cả trăm lần sao? Luận dáng dấp, luận gia thế, mọi thứ đều mạnh hơn Đinh Đinh, nếu muốn ly hôn, em giơ cả hai tay hai chân tánthành.”


      “Ngày mai gặp!”


      Vficland


      Nằm ở giường, đêm yên tĩnh như nước, nhưng tôi tài nào ngủ say được.


      biết Đinh Đinh giờ đanglàm gì, có phải cũng trằn trọc giống như tôi , lấy tính cách của ấy mà tôi trực tiếp ra như vây, ấy nhất định khổ sở thôi,đương nhiên ngủ nổi.


      Tôi rất áy náy, vì sao phải đến bước này?


      Có người bạn với tôi, sau khikết hôn rồi, muốn giao thiệp với bạn bè khác phái nữa còn thanh thản tự tại như trước nữa, nếu quan hệ giữa và người khác phái tốtmột chút, mọi người rộng lượng rằng, cho dù xảy ra đêm tìnhmọi người vẫn còn có thể giữ chừng mực, sáng suốt ảnh hưởng tớicuộc sống của nhau, chỉ khi nào khống chế được, ảnh hưởngkhiến gia đình hai bên tan vỡ.


      Tôi và Quách Sắc vẫn bảo trì khá tốt quan hệ bạn bè, sau lại, nhân vụ kiện, quan hệ của chúng tôi hình như gần hơn tầng.


      Quách Sắc có công ty người bạnmuốn đánh vụ kiện, Quách Sắc giới thiệu vụ này cho tôi, tôi nhìnqua, là vụ kiện tranh chấp kinh tế, quả thực có chút nan giải, bất quámọi người đều thích khiêu chiến với chuyện khó khăn, càng nan giải lạicàng ngứa tay ngứa chân.


      Vụ kiện này đánh rất gian nan, nhưng may mắn chính là, cuối cùng rốt cục cũng thắng, người bạn của Quách Sắc vô cùng vui mừng, sau khi vụ kiện kết thúc, bạn và vợ ta mờichúng tôi ăn.


      Khi ăn cơm, phu nhân của bạn ngừng quan sát tôi, sau lại càng nhiệt tình hỏi tôi: “Luật sư Phó bao nhiêu tuổi rồi?”


      Tôi đáo: “Ba mươi tư tuổi.”


      Vị phu nhân kia vô cùng vui vẻ tiếplời, “Tuổi còn trẻ như vậy mà mở văn phòng luật sư của riêng mình,sau này nhất định có khả năng trở thành luật sư đại danh lừng lẫy trongngành, luật sư Phó và Tiểu Sắc thoạt nhìn đúng là xứng đôi.”


      Tôi và Quách Sắc đồng loạt bật cười. Quách Sắc đỏ mặt giải thích: “Chị hai hiểu lầm rồi, luật sư Phó kết hôn rồi.”


      Vị phu nhân kia vậy mới biết được,vội vàng cười áy náy, “ ra luật sư Phó kết hôn rồi, ngại quá! Luật sư Phó kết hôn được bao lâu rồi?”


      “Ba năm rồi.”


      “À, phu nhân làm gì?”


      ấy giờ làm, tạm thời ở nhà.”


      Vị phu nhân kia liền à tiếng,ngay sau đó liền mặn nhạt câu, “Cho nên mới nha, đàn ông bây giờ phải chịu áp lực thực rất lớn, thảo nào đàn ông oángiận các loại gánh vác nặng nề, mình nuôi gia đình đương nhiên là áp lực lớn rồi.”


      Tôi giải thích: “Thực ra hai người,luôn luôn có người nỗ lực người hưởng thụ, phu nhân của tôi để ý chăm sóc tôi tốt lắm, ấy vốn là người rất có lòng nhiệt tìnhcông tác, nhưng bởi vì muốn chăm sóc gia đình cho nên mới bỏ việc, thựcsự nếu bày xem ai nỗ lực nhiều hơn, ấy nỗ lực nhiều hơn tôi.”


      Mọi người hẹn mà cùng à mộttiếng, bạn của Quách Sắc khách khí , “Đáng tiếc bà Phó hôm nay ở đây, hôm nào có dịp mọi người nhất định phải họp mặt đầy đủ.”


      Thời gian còn lại, mọi người có bàn tới cuộc sống hôn nhân của tôi nữa, bữa ăn, vô cùng thoải mái khách khí.


      Ăn uống xong, tôi đưa Quách Sắc về như mọi khi.


      Sau khi lên xe, áy náy vớitôi: “Ngại quá, bữa cơm lúc nãy, bạn tôi lại hiểu lầm quan hệ của chúngta, để ý chứ!”


      “Sao lại để ý!”


      Hai người chúng tôi cũng nhiều lời nữa, để mặc nhạc lẳng lặng lưu chảy trong xe, là giọng ca rấttrung tính của Hoàng Tiểu Hổ, bài hát tên là ‘ nhau dễ dàng như vậy.’


      Quách Sắc bỗng nhiên với tôi, “Gia Tuấn, dừng lại ở ven đường phía trước chút.”


      Tôi chẳng biết ấy muốn làm gì, nhưng tôi vẫn ngừng xe lại.


      ngờ khi xe dừng lại, Quách Sắc lấy túi kim chỉ từ trong túi ra, với tôi: “Gia Tuấn, cởi áokhoác ra , cúc tay áo của sắp bung ra rồi.”


      Lúc này tôi mới chú ý tới, tay áothực cúc sắp sút chỉ, đầu sợi chỉ hơi dài, có lẽ mấy ngày naynhiều việc nên tôi chú ý.


      Quách Sắc : “Hôm qua em thấyrồi, em vốn tưởng vợ khâu lại cho , nghĩ tới ngày hômnay nhìn đến, vẫn có khâu lại, em vốn đều mang theo túi kim chỉtheo người, chỉ là để đề phòng khi cần, ngờ đúng là có thểphát huy công dụng.”


      Mặt tôi hơi đỏ, vội vàng từ chối:“Em đúng là tỉ mỉ cẩn thận, thế mà có chú ý tới, về nhàanh bảo Đinh Đinh đính lại cẩn thận.”


      ấy điềm nhiên như có chuyện gì, : “Nếu ấy là người phụ nữ thực chăm sóc , làm saocần phải để chồng mình giao quần áo vào tận trong tay!”


      Tôi nhất thời giật mình, quả thựcphải bội phục Quách Sắc là người băng tuyết thông minh, cũng quả là, ấy lớn hơn Đinh Đinh, ấy hai mươi tám tuổi rồi, nữ giớihiện đại đều có nghiệp của chính mình, cũng phải cạnh tranh ba phầnthiên hạ giống như đàn ông, hai mươi tám tuổi chưa kết hôn cũng rất bình thường, tuy vậy phụ nữ dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ giống như Quách Sắc, tôi quả thực có nhìn thấy nhiều lắm.


      Tôi chần chờ chút, “Quách Sắc, trở về xử lý sau , tại ở trong xe, ánh sáng cũng .”


      nghĩ tới ấy xâu kim rồi, dịu dàng lại ngang ngạnh kéo cánh tay phải của tôi, ngay dưới ánh đèn,tỉ mỉ đính lại cúc áo đó cho tôi.


      Tôi nhất thời ngây người, hoàn toànkhông nghĩ tới làm vậy, ấy cách tôi rất gần, gian bêntrong xe lại hẹp như vậy, gian làm cho tâm hồn trở nên thấtthường, nhạc trêu ghẹo lòng người, thoáng cái khiến con tim cũng cóchút an phận, tôi có cách nào khác từ chối nữa, đành thuậntheo tùy ý ta.


      Đầu hạ thấp dưới trán tôi, tôi hítsâu cái liền có thể ngửi thấy mùi tóc thơm ngát của , biếtcô ấy dùng dầu gội gì, cái này trước đây tôi thậm chí chưa bao giờ ngửithấy, tim thoáng cái đập thình thịch.


      Cảm giác vài phút này, khiến thếgiới của tôi từ lòng sông rộng nhảy sang dòng suối chảy xiết,dòng suối chảy xiết lao nhanh, lại tràn ngập mê hoặc vô cùng tận, mê hoặc này có cái tên rất nguy hiểm, gọi là “chệch quỹ đạo” (*ám chỉngoại tình).


      Tim tôi lại đập thình thịch, cánhtay phải bị ấy kéo vào trong ngực, tay trái khoác lên tay lái,ngón cái và ngón trỏ bóp vào nhau, tựa như hai người bóp kẻ tiểunhân.


      ấy ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cùng Đinh Đinh hoàn toàn là hai loại tính cách khác nhau, tôi nhịnkhông được nhớ tới cuộc sống hôn nhân với Đinh Đinh mấy năm qua, ĐinhĐinh thực ra cũng tệ, nhưng là có lẽ ấy sao lãng cẩnthận, hay là ấy còn trẻ, đôi khi được cẩn thận tỉ mỉ như thế,ngày hôm nay có người phụ nữ giúp tôi làm việc như thế này, tôi nhất thời trong lòng có chút khác thường.


      Trong khi miên man suy nghĩ, Quách Sắc cúi đầu, dùng răng nhàng cắn đứt sợi chỉ.


      thở phào, hài lòng kiểm tra lại công việc của mình, sau đó buông cổ tay tôi xuống.


      “Măc dù tay có chút lóng ngóng, nhưng thoạt nhìn cũng tệ lắm.”


      Tôi cúi đầu, “Cảm ơn.”


      Nhưng tay Quách Sắc lại nhàngnắm tới, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy tay phải của tôi, tôi nhịn khôngđược, trở tay nắm chặt, cũng cầm tay ấy.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Q.2 Chệch quỹ đạo (5)





      Tay nắm chặt tay tôi, đầu ngón tay nhàng vẽ trong lòng bàn tay tôi.


      Tôi nghĩ rút tay về, nhưng ma xui quỷ khiến, tôi cũng rút tay về, trái lại tôi còn nắm chặt hơn.


      Rốt cục, Quách Sắc sát lại bên người tôi, nhàng lấy tay đỡ cố định đầu tôi, kéo ngang tay tôi sang.


      “Gia Tuấn.” dịu dang gọi, cho dùánh sáng trong xe có chút tối, tôi vẫn như trước có thể thấy được trongmắt nóng rực.


      Tôi 34 tuổi, thế nhưng đến lúcnày, tôi cũng biết làm sao, có lẽ tôi chưa từng chơi trò phongtrần, hoặc có thể là loại cảm giác mới mẻ này khiến tôi nhất thời hoảngloạn, chung tôi ngây người ở đây, tứ chi cứng ngắc, ấy vậy mà đảo khách thành chủ, rất nhanh sáp lại gần, ngồi lên đùi tôi.


      ấy nhìn vào môi tôi, cuối cùng,áp môi lên đó, chăm chú hôn môi tôi, lúc môi tiếp xúc môi tôi , tôi tựa như con cá nhảy ra khỏi mặt nước, khó thở, trong hơithở là hương thơm mặt , cảm giác vừa khẩn trương vừa khát vọngcông chiếm trong lòng tôi. Tôi bắt đầu muốn bùng cháy như lửa đốt, nhịnkhông được tôi vươn tay, xuyên qua dưới nách , gắt gao ôm chặt .


      Hai người chúng tôi hôn nhau ở trong chiếc xe kín kẽ hở, lúc này mọi luân lý tình cảm, ranh giới đạođức toàn bộ đều quên hết, tôi chỉ lo triền miên với lưỡi , quên mất tư cách của chính mình.


      Chẳng biết qua bao lâu, chúng tôimới tách ra, trán kề trán, tôi rốt cục có thể thở được thoải mái, tôi ra sức hít thở, trong ngực lại là trận áy náy trận khủng hoảng.


      “Gia Tuấn.” thấp giọng : “Em thích . Lần thứ hai gặp , em thích rồi.”


      Tôi đau khổ : “ nên như vậy, tôi kết hôn rồi.”


      “Em biết.”


      “Xin lỗi.”


      cần phải xin lỗi, thực tế em cũng muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của .”


      “Hành động nông cạn này nhất định phải chấm dứt, sau này chúng ta nên còn như vậy nữa.”


      “Em nghĩ muốn .”


      Tôi hơi ngây người, muốn tôi? Đây là ý tứ gì? Tôi phải món đồ chơi, cũng phải đồ ăn, các bộ phận người cũng thể tùy tiện cắt thành miếng đưa cho ấy được,tôi .


      cứu em, em nợ .”


      “Tôi cũng có được người bạn tốt. Cái này đủ trân quý rồi, tôi muốn em dùng phương thức kháchoàn trả lại, vậy đối với tôi là loại sỉ nhục.”


      “Gia Tuấn, thích em ?”


      Tôi bị bức đến chỗ chạy trốn.


      Rơi vào đường cùng, tôi trả lời:“Đúng vậy, tôi thích.” thực tôi cũng thích ấy, người côấy có cảm giác hoàn toàn giống Đinh Đinh, tôi thích.


      Ngón tay của Quách Sắc nhàng vuốt ve gương mặt tôi, hơi thở lay động tơ tình trong tôi.


      “Gia Tuấn, chúng ta cơ thể đều là máu thịt, hôm nay hãy để chúng ta làm chuyện thực nhất , cùng về nhà với em !”


      Tôi rốt cục hiểu ý tứ của .


      Rất ràng rồi, thân thể với thân thể, cách làm thực nhất.


      Tôi có phải nên nhanh gọn đẩy thuyền trôi theo dòng nước (*thức thời) hay ? Xã hội nay, quan hệnam nữ cởi mở như thế, thực phát sinh tình đêm cũng phải là chuyện hiếm, bên cạnh có ít bạn bè đều từng trải qua tình mộtđêm, hỏi bọn họ sau đó có hối hận hay , bọn họ trái lại còn nóiphớt tỉnh: “Ăn sắc cũng là ăn, làm tình cũng như ăn cơm, đều là nhu cầucần thiết, lấy thứ mình cần, làm xong tắm cái, vậy có thểquên hết.”


      Quách Sắc nằm người tôi, môihôn hôn cổ tôi, cái loại cảm giác này, cực kỳ giống với lúc , để congà con lông vàng ở trong lòng bàn tay, nó dùng cái mỏ xíu mổ mổ vàolòng bàn tay của bạn vậy, ngưa ngứa, tê tê, rồi lại ỉ hưng phấn.


      Tim tôi đập nhanh trận, rốt cục vẫn đẩy ra.


      Tôi khiếp đảm, khôngdám trần truồng ở trước mặt người phụ nữ khác. Có thể có vài bạn bènói tôi tư tưởng cổ hủ, nhưng lúc này tôi thực dám.


      khuya rồi, tôi đưa em về nhà !”


      Quách Sắc rất xấu hổ, nhưng tôi nóibình tĩnh trước sau như , chỉnh lại quần áo chút, tôi khởi độngxe. Trước khi xuống xe, tôi khách khí : “Ngủ ngon!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 : Q.2 Chệch quỹ đạo (6)






      Lý trí của tôi tạm thời chiếm thếthượng phong, những ngày sau đó, tôi cũng liên lạc lại với QuáchSắc nữa. Nụ hôn ngắn ngủi trong xe ngày đó tuy thường lên trong đầu tôi, nhưng chỉ là thoáng vụt qua, tôi khuyên nhủ chính mình nêntrầm luân.


      Bạn bè quanh tôi, khách hàng, đủ mọi loại người, các ngành các nghề, tránh được ăn uống nhậu nhẹt cùng mọi người, những lúc tiêu khiển, có bạn bè hỏi tôi: “Gia Tuấn, thiệt tình cho vui, cho tới bây giờ cậu có cắm sừng vợ lên giường với đàn bà khác ?”


      có.”


      “Xem xem, đúng là người đàn ông thanh cao!”


      Thiệt tình cho vui? Có thể có mấy người dám thiệt tình chứ?


      Bạn bè chỉ mong nghe được tôi nóivài câu dâm tục chút để mở màn khai vị, đáng tiếc, tôi làm cho bọn họthất vọng rồi, tôi để bọn họ tiêu khiển đâu.


      Tôi hình dung về quan hệ hôn nhânthế này, giống như mua chiếc xe, lên điều khoản, làm tốt thủtục, nó thuộc về , hàng ngày mở nó ra , đến buổi tối cần đổ bến ở trước cửa nhà mình, nó là tài sản quan trọng của , hơn nữa, còn cần bảo trì bảo dưỡng nó, đăng ký bảo hiểm cho nó, làm bảodưỡng, như vậy nó mới có khả năng bảo trì được vẻ sáng loáng.


      “Xem xem, cái ví von này, hổlà Phó Gia Tuấn, ví von cũng thực tế.” Bạn tôi cười, “Nhưng mà, GiaTuấn, có ai mà cả đời đổi hai chiếc xe?”


      “Thói quen lái, vẫn là cái xe lúc ban đầu kia là thuận tay nhất.”


      Bạn tôi cười ha ha: “Đàn ông mê xe,cũng giống như đàn ông thèm đàn bà đẹp, người đàn ông nào mà muốndưới mông mình ngồi là chiếc xe tốt, chiếc xe đẹp? Đạp vào chânga xe mới, vịn chút tay lái liền giống như chạm vào làn da có độ đàn hồi, làn da mềm mại mịn màng của đàn bà, cảm giác so với sờ vào bà vợcủa mình là hoàn toàn giống nhau.”


      Chúng tôi đều cười, tôi biếtphụ nữ thế nào về quan hệ nam nữ, có phải là cũng chuyện phiếmthẳng thắn và tục tằng như đàn ông chuyện hay , nhưng có mộtviệc tôi tin chắc, đó là trong lòng mỗi người đều có mầm mống ngoạitình, chỉ là ngoại tình giống như cái vòng nho , luân lý xã hộivà quan niệm đạo đức là cái cái vòng rằng buộc lớn, rất nhiềungười chúng ta bước ra bước, kỳ phải là khắc chếđược chính mình, chỉ là chúng ta e ngại, chúng ta sợ bị xã hội phỉ nhổvà xa lánh.


      Tôi có đôi bạn, vợ chồng mườimấy năm, bề ngoài xem ra cũng thực ân ái, đột nhiên, đôi vợ chồng ân áinày phản bội nhau, cuối cùng nháo đến mức muốn ly hôn, cũng kiêngdè, tìm tôi đến thụ lí vụ ly hôn này.


      Tôi thực giật mình: “Bọn họ muốn ly hôn? nghĩ bọn họ cùng nhau tới lúc đầu bạc.”


      Đinh Đinh cũng thực hiểu: “Các vụ ly hôn càng ngày càng nhiều, là cái gì tạo thành hết thảy chuyệnnày? Môi trường ô nhiễm? Cũng có thể, chim uyên ương trong công viêncũng vợ chồng nữa, con người là loại động vật linh trưởngcấp cao, có thể làm ra chuyện lạ gì chứ!”


      Tôi thể nề hạ thụ lí vụ này,tôi là luật sư nhưng cũng là bạn bè của họ, trong lòng tất nhiên khônghy vọng bọn họ ly hôn. Vì thế tôi ngừng khuyên bảo bọn họ, khôngngờ hai người này, bình thường nhã nhặn nho nhã, vừa đến vấn đề ly hônmột cái, là ngoác miệng mắng to, hoàn toàn có phong độ, chỉ chămchăm tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, thậm chí đến quyền sở hữu cái bánhxe ô tô cũng muốn tranh đến ngươi chết ta sống.


      Tôi và Đinh Đinh thường xuyên ngồi ở trong phòng khách bọn họ, nghe hai vợ chồng này mắng chửi nhau ở trướcmặt chúng tôi, trong lòng đều thực cảm khái.


      Đinh Đinh than: “Chỉ trích lẫn nhau, tranh này tranh kia, thế mà sao có người bận tâm đến đứa ?”


      “Mắng chửi cũng thực khó nghe.”


      Đinh Đinh lắc đầu: “Đương nhiên,cũng phải ly hôn rồi, còn để cho đối phương thiếp hoa lên mặt* hay sao?” (*giữ mặt mũi thể diện).


      Nguyên nhân ly hôn cũng hơi củchuối, lại thực bất đắc dĩ, bên đằng trai vô tình có tình đêm vớibạn của bên đằng , chùi mép cho sạch, kết quả tình bại lộ ra làm cho đằng biết, bên đằng dứt khoát gây đại chiến với emđằng trai, hai bên đều có lỗi sai, do trả thù cùng cam lòng thúcđấy, tình càng diễn biến nghiêm trọng hơn, cuối cùng đưa nhau ra công đường.


      Về nhà, Đinh Đinh gọt táo cho tôi, vỏ táo gọt ra dài, độ dày thích hợp, tạo thành vòng cuốn xoắn quanh buông xuống.


      ấy đưa cho tôi ăn trước, lúc côấy ăn lại : “Gia Tuấn, có chú ý đến ánh mắt đứa trẻ đó ? Loại thương cảm đó thể hình dung bằng ngôn từ gì được, kỳ ly hôn ai cũng có thể vượt qua được, nhưng mà khổ phải là khổ đứacon sao?”


      Khi đôi vợ chồng kia đến nhà tôi đểbàn lại chuyện ly hôn , Đinh Đinh đột nhiên chỉnh lại vẻ khéo léo nho nhã nhu nhược ngày thường, phá lệ mở miệng mắng to.


      “Hai người chị chịu thuaai kém ai, hơn bốn mươi tuổi rồi, thế mà còn biết xấu hổ, chạy đến diễn tuồng trong nhà người khác? chị coi ly hôn là chuyện mọi nhàà? Được rồi được rồi, muốn ly mau ly , lo tiền phí luật sư của Gia Tuấn, bớt để chúng tôi ngày nào cũng phải dây dưa với các người, cơmcũng ăn yên ổn. Đứa con muốn nuôi nuôi, nuôi đưa đếnviện phúc lợi , về sau cũng phân giới tuyến với vợ chồng các người, đến lúc nó trưởng thành, là trộm là cắp, buôn lậu thuốc phiện hay cướpbóc, cũng liên quan tới các người.”


      Chúng tôi nghĩ tới Đinh Đinh lại căm tức như vậy, nhất thời đều sửng sốt.


      Đinh Đinh chống nạnh phát hỏa: “Haykẻ biết xấu hổ này, đều cho mình là mười bảy mười tám tuổi à,,” ấy chỉ vào người đàn ông : “Ly hôn rồi nghĩrằng, còn có cái vốn liếng gì? Da mặt thẩm mỹ viện cắt mấy daocũng ít được mấy nếp nhăn, lên giường, người ta đàn bà trẻ tuổi cũng chê giường chiếu bất lực, đàn bà cũng chiếm xong còn có bản làm đàn ông gì nữa? Còn cả chị!” ấy lại chỉ người phụ nữ,trợn mắt nhìn thẳng về phía đó, “Nhìn xem tại chị bụng phòi ra, đường như con gà tây, đàn ông hai bảy hai tám tuổi ai muốn chị? Đàn ông bốn bảy bốn tám, ly hôn rồi so với chị giờ có khácbiệt? Bản thân có nhà có cửa, cố tình muốn làm bà thiếp già cho người khác, thực dọa người!”


      Mọi người đều sửng sốt, trong lòng tôi nghĩ, Đinh Đinh em làm như vậy phải là lửa cháy thêm dầu hay sao?


      ngờ, người ngốc có lời diệu kỳ, đôi vợ chồng này đúng là ly hôn.


      Đổi lại còn , cũng đều mệt mỏi, cùng đều huề nhau cả. Vì con cái, tiếp tục làm đôi vợ chồng đến chết thay đổi !


      ly hôn, phóng mắt xem thế giớirộng lớn, còn có bao nhiêu người khác phái thích hợp hơn, tốt đẹp hơnxuất trước mặt ? Mỗi người chúng ta đều già , nam hói đầuto bụng, nữ mặt đầy nếp nhăn, dung nhan già cỗi, cuộc sống chưa chắcđã khởi sắc hơn lúc trước, ngược lại càng khổ con cái tuổi còn . Mọingười đều phạm sai lầm, bến đỗ tiếp theo chưa chắc có thể dễ dàng thathứ cho mình như bến đỗ trước, coi như hết!


      Đinh Đinh bóp mũi ở trước mặt tôibắt chước thần thái hai người kia, mô phỏng xong ấy còn : “GiaTuấn, như thế này là kết cục tốt nhất rồi, hai người kia cònyêu nhau nữa, để cho bọn họ sống qua những ngày ngờ vực, ầm ĩ vạchkhuyết điểm của nhau trận, hất nước cống vào nhau.”


      Tôi mỉm cười, có đôi khi cảm thấyĐinh Đinh thực ngốc, nhưng mà ấy có điểm ưu việt là che đậy việc gì cả, bụng dạ thẳng thắn, cái miệng chỉ xinh xắn mà cònlanh lợi.


      Vficland


      Về phần quan hệ giữa tôi và QuáchSắc? Tuy trải qua việc kia, nhưng ra tôi ngại tiếp tụclàm bạn bè tốt với ấy, thực nếu có thể buông xuống, có hồngnhan tri kỷ như vậy chuyện vinh hạnh trong đời.


      Công việc của tôi ngày càng bận rộn, tiếp nhận nhiều vụ kiện hơn rất nhiều, đa số những vụ đều giao chotrợ lý giải quyết, bản thân tôi toàn lực giải quyết vài vụ kiệnlớn.


      Cứ yên ổn nổi sóng như vậy qua khoảng thời gian, mãi đến có ngày, tôi vô tình phát ra,rất nhiều khách hàng tới văn phòng luật sư mấy ngày nay đều là cha conhọ Quách giới thiệu đến, nghĩ tới Quách Sắc giúp đỡ tôi nhưu vậy, tôitràn ngập cảm kích phức tạp với ấy.


      Tôi rất muốn tìm ấy ăn bữa cơm, thứ nhất, tôi cũng muốn gặp , thứ hai, tôi cũng muốn cảm ơn ngay trước mặt.


      lần buổi đình thẩm kết thúc, trợ lý nhắc nhở tôi, “Sư phụ, hình như là Quách tiểu thư.”


      Tôi thu thập tài liệu trongtay, nghe thấy tôi dừng lại, quả nhiên, trong đám người nghe xửđang muốn rời khỏi, tôi nhìn thấy bóng lưng của .


      Tôi theo dòng người chạy tới cửa lớn, đuổi theo , “Quách Sắc.”


      quay đầu lại.


      “Gia Tuấn.”


      Xung quanh mọi người ồn ào nhốn nháo, chúng tôi dừng được, bị đẩy theo dòng người ra tới ngoài cửa.


      Đứng ở ngoài cửa, hai người chúng tôi đầu tiên cười cười, nhất thời lại tìm được chủ đề câu chuyện.


      đứng ở bên cạnh chậu cây vạn tuế, bóng dáng gầy gò, tuyệt nhiên đối lập với cây vạn tuế xanh um rộng lớn.


      Tôi hắng giọng , “Có khỏe ?”


      ấy hơi cúi đầu, “ sao? Gia Tuấn.”


      Tôi thoải mái : “Rất tốt, cuộc sống vẫn như trước.”


      ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong lòng tôi căng thẳng.


      ra , tôi thực mongmuốn ấy nhìn tôi với con mắt trong suốt, lỗi lạc tự nhiên, nhưng màkhông phải, ánh mắt ấy nhìn tôi tràn ngập rất nhiều tình cảm, thậtgiống như, cốc nước trong vắt, bạn dùng chiếc ly pha lê từ từrót phẩm màu xanh lam vào dọc theo thành pha lê, hai loại màu dần dầnngấm vào nhau, cuối cùng chậm rãi dung hợp, quá trình chuyển đổi này, kỳ thực cực kỳ tinh tế.


      Ánh mắt ấy nhìn tôi lúc này, chính là giống như thế.


      Tôi ho khan tiếng, thể làm gì khác đành tìm đề tài chuyện: “Trưa rồi, ăn cơm , nếu cùng ăn?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : Q.2 Kích tình cùng dũng khí





      Quách Sắc ngắn gọn: “ được, em còn có việc.”


      Tôi à tiếng, ấy cũng xoay người rời .


      Giờ khắc này tôi rất mâu thuẫn, cũng có nỗi buồn vô cớ, kỳ thực bình thường ấy đến xem buổi đình thẩm(*thẩm vấn ở tòa án) của tôi, lần nào cũng dều lặng lẽ ngồi mình ởghế đằng sau chớp mắt, thậm chí để cho người khắc ngăn trở bóngdáng của chính , tôi biết , những tôi chưa bao giờ chủ độngnhìn về bên đó, tôi hiểu tình cảm nam nữ, vĩnh viễn chiếm đượclà cái tốt nhất, phàm là thứ chiếm được, trong tưởng tượng đều làgiấc mộng hoa sắc vi.


      Mùi vị tiếc nuối ngày đó chắc hẳn phủ bóng đen trong lòng ấy, trách nhiệm là tại tôi, tôi phải nóichuyện lần với , nếu như tôi còn muốn tiếp tục làm bạn bè tốtquang minh chính đại với người ta, tôi đây nhất định phải chuyện mặt đối mặt với ấy lần, nếu , quan hệ giữa chúng tôi sẽcàng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng hối hận.


      Tôi rốt cục bỏ thời gian ra để gọi điện thoại hẹn Quách Sắc, hẹn gặp mặt ấy ở nhà hàng cơm Tây.


      ăn mặc rất đẹp, vẫn vậy, mỗi lần gặp ấy, trang phục của đều chê vào đâu được, trong lòng tôi hơi tán thưởng.


      Phục vụ cầm lấy thực đơn khỏi, chỉ còn lại hai người chúng tôi đối mặt với nhau.


      Trong hiệu cơm Tây, đồ trang trí,thiết kế, thậm chí bàn ăn, bộ ly, đèn đóm, tất cả đều phối hợp rất cầukỳ tinh tế, rất thích hợp để đôi tình nhân tới trò chuyện tâm , chỉ có điều, chúng tôi phải là tình nhân.


      Hai người chúng tôi nhìn nhau cười, đột nhiên cùng lúc hỏi đối phương: “Gần đây khỏe ?”


      Lại cười.


      Tôi : “Giống như lúc trước thôi, so với em được, công việc em làm chính là công trình cứu vớt sinh mệnh.”


      Sau đó chúng tôi lại cười, lần này là cười tự giễu, thực khách khí thực gượng gạo.


      Dừng chút, tôi : “Gần đây nhận được rất nhiều vụ kiện, cảm ơn em, em giới thiệu rất nhiều khách hàng cho .”


      cần cảm ơn em, xử lý vụkiện xuất sắc, mọi người tín nhiệm , điều đó là phải thôi, nếu anhthực vô dụng, em để bạn bè tìm lãng phí thời gian,huống hồ, chúng ta là bạn bè.”


      Tôi đùa: “Nếu là bạn bè, sau này thỉnh thoảng ra ngoài ăn bữa cơm, mọi người tâm , như vậy chắc được chứ?”


      rốt cuộc nở nụ cười. “Lúc tới em vẫn cứ thấp thỏm, sợ , sau này nên lại tới tìm như vậy nữa.”


      “Thế nào có thể có chuyện đó.”


      ấy rất ngay thẳng, rất chânthành, rất chắc chắn, đây mới là khí phách nữ tính, trong lòng tôi tintưởng và cảm phục, nếu có thể như vậy, cũng là chuyện cực kỳ vui mừng.


      Từ ngày đó, tôi và Quách Sắc khôiphục lại giao tình, chuyện lúc trước, coi như chưa hề xảy ra. Tôi coi ấy là bạn tri tâm, có chuyện gì phiền lòng cũng tâm với ấy, ấy bận việc cũng tới tìm tôi uống chén, chút về chuyệncông tác, dần dần chuyện với nhau, quan hệ của chúng tôi trở nênthoải mái và tự nhiên.


      Ngày cứ tiếp tục trôi qua như vậy,chuyện lạc thú nhất trong đời vẫn là ngày ngày làm như trước, khi tan sở, tôi và Đinh Đinh đôi khi ra ngoài tản bộ, chơi bóng, hoặc nhànrỗi đến chơi nhà cha mẹ hai bên, sinh hoạt như bình thường, cũng khôngcó sóng gió phong ba gì cả.


      Hai tháng sau, bởi vì quê nhà nhạc phụ tôi có việc, Đinh Đinh theo cha mẹ hồi hương về quê, chỉ còn lại mình tôi.


      Tôi cùng đồng nghiệp ăn uống ở bên ngoài, mọi người đề nghị cùng quán bar uống chén, tôi từ chối.


      Mọi người đều uống rất thoải mái,lúc này có người bạn nỏi: “Uống rượu như thế này có ýnghĩa, gọi người tới bầu bạn chút !”


      Tôi ngăn ta lại: “Miễn , thú vị đâu.”


      Người bạn này mượn men rượu mà mắng tôi, “Phó Gia Tuấn, cậu lại giả bộ thanh cao với chúng tôi rồi.”


      “Tôi phải thanh cao, tôi là giữ của, được rồi chứ?”


      “Tôi biết Phó Gia Tuấn giao du với đàn bà mua vui, sợ làm bẩn danh tiếng của mình, Gia Tuấn bên ngoàicó hồng nhan tri kỷ !”


      Tôi bất đắc dĩ cãi lại: “ bậy bạ gì vậy?”


      ta chịu buông tha mà tiếp: “Nếu cậu phải, vậy chứng minh cho chúng tôi xem?”


      “Cậu muốn chứng minh thế nào?”


      nghĩ tới ta dĩ nhiên khích tôi, “Gia Tuấn, cậu có tình nhân làm bác sĩ ?”


      Tôi hơi tức giận: “Lời này thể bừa.”


      ta lấy di động ra, “Được lắm,bây giờ cậu gọi điện thoại cho ta, hẹn ta ra ngoài uống rượu,nếu như ta nể mặt cậu, ra, chúng tôi tin cậu là thanhbạch, nếu như ta lập tức ra, tất cả hóa đơn tiêu phí ngày hôm naytôi trả.”


      Tôi cũng hơi say say, tự dưng lại đồng ý lấy di động ra gọi cho Quách Sắc.


      Mà đổi lại tôi bị thua chính là, Quách Sắc cúp điện thoại được 10 phút liền chạy tới.


      ấy vừa đến, mọi người reo hò.


      Quách Sắc thoải mái đứng đắn ngồixuống, ngồi xuống xong liền tự nhiên chế nhạo tôi: “ thế nào lại uống nhiều rượu như vậy? Em thấy xe đỗ bên ngoài, có nghĩ lái xe trở vềđược ?”


      Tôi hơi đớt, cũng có chút năng lộn xộn: “Có em ở đây, làm sao có thể chật vật được.”


      Đám bạn trêu đùa, muốn mời Quách Sắc uống rượu, Quách Sắc cũng từ chối, uống với mỗi người chénxong, tìm cớ kéo mạnh tôi ra ngoài.


      Bên ngoài gió thổi, chúng tôi cóchút tỉnh táo lại, đứng ở bên ngoài quán rượu, tôi hơi áy náy vớicô: “Xin lỗi, mạo muội hẹn em tới như thế này.”


      đưa tay gọi taxi, đẩy tôi lên xe xong, lại dường như có việc gì, : “ vậy có hơi nhảm.”


      Khi xe taxi bắt đầu , đầu óc tôicó chút mơ hồ, nhắm mắt lại, đầu tựa lên cửa kính chợp mắt, Quách Sắcđưa tay qua, nắm chặt lấy tay tôi.


      Lúc xuống xe, ấy đẩy tôi, “Tới rồi, Gia Tuấn.”


      Tôi mơ mơ màng màng hỏi: “Tới rồi?” Tiền xe ấy cũng thanh toán rồi.


      Xuống xe xong, tôi hiếu kỳ quan sát bốn phía, “Đây là đâu?”


      “Nhà em.” ấy kéo tay tôi, “ vào !”


      Tôi chần chờ, nhưng tự chủ bước .


      Chính ấy ra cũng có nhà riêng, phải cùng ở chung với cha mẹ.


      Cửa thang máy mở ra, tôi dừng bước.


      Ánh sáng hành lang cũng sáng lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy ràng ánh mắt ấy.


      Tôi đứng ở trước mặt , đợt nhiên,thời gian quay lại hai mươi năm, giống như thời trung học, tôi đưa bạnhọc nữ ngưỡng mộ trong lòng về nhà, ấy đeo cặp, buộc tóc đuôi ngựa,khi tới dưới lầu , vẫy tay về phía tôi: “Gia Tuấn, ngày mai gặp.”


      Giấc mộng xưa cũ bừng tỉnh, sau đólên đại học, bạn học nữ dễ thương biết chúng tôi cách nhau rất xa, tựnhiên khổ sở nén nổi rơi lệ.


      Ánh mắt của ấy, tự nhiên lại rất giống người xưa kia đó.


      Tôi có chút bàng hoàng.


      ấy cũng nhìn tôi.


      Cuối cùng ấy kéo tay tôi qua, kéo tôi vào.


      Chệch quỹ đạo chính là ở trong chớp mắt này, dây đàn trong lòng bị kích thích.


      Cho tới bây giờ, tôi dám hồitưởng lại chuyện ngày đó, vào nhà xong, ấy cởi áo khoác của tôi, mắclên cho tôi, sau đó lại mở quần áo bên trong của tôi, kéo tôi vào trongphòng ngủ.


      Tất cả đều rất thuần thục tự nhiên, ấy đối với tôi giống như chăm sóc người chồng kết hôn mười năm,quan tâm săn sóc, tôi lo sợ bất an, rồi lại vô lực tự kiềm chế.


      Sau đó, tôi khuôn sáo giống như diễn phim truyền hình, xấu hổ : “Xin lỗi.”


      nghĩ tới ấy lại tiêu sáinói với tôi: “Có gì cần xin lỗi đâu? cảm thấy áy náy sao? Đâyđâu phải là luật sư giải quyết vụ kiện, còn phải tới công bằng cáigì, quan hệ nam nữ có nguyên tắc và lý tính, chỉ có nguyện ý haykhông.”


      Tôi trầm mặc.


      “Gia Tuấn.” ấy khuyên nhủ tôi,“Em quấy rầy hôn nhân của , cũng đừng nghĩ thiếu nợ emcái gì, tất cả mọi chuyện, là ngươi tình ta nguyện, mọi người đều làngười thực tế và lý trí cả.”


      Lý trí? Lý trí chính là xác thịt với xác thịt, bao hàm tinh thần.


      Thời gian rảnh lúc làm việc, tôi rơi vào trong suy tư xoắn xuýt, nếu như chỉ là xác thịt với xác thịt, nhưvậy tương đương khách làng chơi với kỹ nữ, giao dịch tiền tài cùngxác thịt, vấn đề là, chúng tôi đều phải, chúng tôi lúctham hoan lạc, nhưng vẫn còn chút tình cảm lưu luyến đối với đốiphương, đó mới là điều nguy hiểm nhất.


      Tôi thường hay khuyên bảo ngườikhác, quý trọng hôn nhân, nên phản bội người kia, nghĩ tớicó ngày, tôi cũng ngoại tình rồi.


      Lòng tự rối loạn thành đống.


      Vài ngày sau, Đinh Đinh trở về, ấy cũng thẳng về nhà, lại chọn đến văn phòng luật sư tìm tôi.


      Vừa vặn ngày đó, văn phòng luật sưcủa tôi xảy ra chuyện, có vụ kiện, đối phương thua kiện, người ủy thác của đối phương bụng tức giận thể phát tiết, vậy mà nổigiận chạy đến dưới lầu sở luật sư chúng tôi chửi ầm lên, khiến người qua đường ghé mắt.


      Tôi vừa lúc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tất cả màn này, tôi vốn muốn để ý tới, xoay người vào tòa nhà.


      ngờ mấy người đối phương chỉavào người tôi, rống lớn lên: “Phó gia Tuấn, tên tiểu nhân này, uổng màylà luật sư, ngờ có công lý và lòng trách nhiệm, công tyđiền sản chếm lấy đất đai của chúng ta, bắt nạt dân chúng yếu ớt chúngta, mày làm luật sư, vậy mà còn giúp đỡ bọn chúng đánh thắng trậnkiện cáo này.”


      Tôi thể nhịn được nữa, quayđầu lại, “Tôi giúp người có lý hay , thua là đuối lý, đừng cóđổ trách nhiệm lên người tôi.”


      đợi tôi xong, đột nhiên có túi thức ăn thừa ném tới người tôi.


      Ngay sau đó, đám người loạn lên, vài người đối phương vây quanh tôi và trợ lý Đường Nhất Phàm, chờ chúng tôi phản ứng lại, quyền cước đối phương hướng tới, đổ ập vềphía chúng tôi.


      Tôi cùng Đường Nhất Phàm lúc nàycũng còn phong độ nữa, ôm đầu tránh trái tránh phải trong đámngười, chật vật chịu nổi.


      Đột nhiên, đám người thét trậnchói tai, cột nước mãnh liệt lượn đầu phun về phía đám người kia,đám người đánh tôi hoảng loạn tứ tán ra, tôi và Đường Nhất Phàm lúc nàymới may mắn thoát ra.


      Tôi ngẩng đầu nhìn cái, nhất thời ngây người.


      ngờ là Đinh Đinh.


      ấy tới tìm tôi, thế nhưng đúnglúc thấy tôi bị vây khốn, nhất thời dưới tình thế cấp bách, ấy khônglựa chọn xông lên đánh những người này, trái lại liền hai lời, lạnh lùng bình tĩnh chạy đến đại sảnh lầu , mở bình chữa cháy, vặnvan nước sôi, lấy ống nước ra, quay ra phun bọn người kia trận dữdội.


      Nước mãnh liệt như vậy, mười mấyngười toàn bộ đều bị xối vào cản đến đứng vững, như con gà bị nước luộc, vừa mắng vừa chạy trốn, tới chỗ an toàn rồi chúng mới gào lên:“Con đàn bà đanh đá nhà mày.”


      Đinh Đinh cười lạnh nhướng mày:“Đúng, ta chính là con đàn bà đanh đá, chúng bây muốn đạo lý với tasao? Cút mẹ mày ! cho mày biết, lão nương ta có cả đống thời giantiêu khiển với bọn mày, nếu như bọn mày còn dám tới làm loạn ở văn phòng luật sư chồng ta, lần sau ta gọi xe chở phân tới xối vào đám ngườibọn mày cho chết!”


      Cả đám người toàn bộ đều sửng sốt.


      Tôi là trăm mối cảm xúc, người tản rồi, tôi mới đến bên cạnh Đinh Đinh.


      ấy giờ mới hồi thần lại, nghĩ tới cả người run lên.


      Tôi tới tiếp lấy van nước của ấy, vậy mới phát ra, ấy nắm gắt gao, chặt buông tay, màhàm răng đương cắn chặt, mặt tràn ngập dũng khí bất khuất, giờkhắc này, lòng tôi chua xót thôi.


      Đinh Đinh vóc dáng cao, ởtrong đống đàn ông cường tráng liền giống như viên đậu , thếnhưng tại giờ khắc này, ấy lại lao tới, dũng khí quên mình mà bảo vệtôi, giống như là trong sách giáo khoa trung học, con chim sẻ mẹ lao xuống ổ để giải cứu con mình, vô cùng bé và gầy yếu trước mặt chósăn, nhưng là vì bảo vệ con mà nó vẫn cứ vỗ cánh, dũng cảm che chở ởtrước mặt con mình, cho dù nó đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn gấp trămlần so với mình, nó cũng hề sợ hãi.


      Lòng tôi đau đớn mà kéo ấy: “Đinh Đinh.” ấy rốt cục buông lỏng tay ra.


      Có lại phản ứng, ấy mới oán hậnchửi: “Bộ đồ này giá 4 ngàn, tự dưng ẩu đả với đám đầu đường xó chợ ởtrên dường, thực là phí hoài thiên vật*.” (*thứ đồ rất quý giá)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 : Q.2 Sóng gió nhầm mang thai





      Đường Nhất Phàm trợn mắt há hốc mồm tán thưởng Đinh Đinh : “Sư mẫu thực là Gia Cát trong giới đàn bà.”


      Đinh Đinh lúc này mới nghĩ tới màđắc ý, thản nhiên cười, “Dám bắt nạt ông xã của ta à? Bọn họ biếtta pháp thuật vô biên, có bảy mươi hai phép thần thông biến hóa, hừ!”


      Tôi vẫn nghĩ Đinh Đinh rất béyếu đuối, ấy cần tôi tới bảo hộ, ngờ vào lúc tôi phi thường xấu hổ nhất, Đinh Đinh lại bình tĩnh lạnh lùng, giả heo ăn cọp, đại trí giả ngu.


      ấy chưa hề phát giác tôi có biến đổi nhoi gì, vẫn tôi trước sau như .


      Buổi tối lúc nghỉ ngơi, ấy mềm mại trườn vào trong khuỷu tay tôi, quấn quít lấy tôi, ngừng hôn môi tôi.


      Tôi trận chột dạ, trận đau lòng.


      “Gia Tuấn.” ấy dịu dàng gọi tôi, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve đằng sau lưng tôi.


      Tôi rất muốn vuốt ve săn sóc ấymột chút, thế nhưng, có lẽ là bởi lòng tôi bất định, lúc này đây,tôi rất có tâm trạng.


      “Đinh Đinh.” Tôi vạn phần áy náy mà vuốt ve tóc ấy, thấp giọng : “Lần sau !”


      ấy cười, dùng chóp mũi cọ cọ chút mũi tôi.


      rót chén nước.” xong tôi liền sờ áo ngủ.


      “Để em !” ấy lập tức đứng dậy, bước nhanh chạy ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh, ấy quay lại với chén nước ấm.


      “Gia Tuấn, em mang trà hoa quế nhuận hầu từ quê lên, còn bỏ thêm chút mật ong, gầy đây hoạt động trí óc nhiều lắm, nghỉ ngơi cũng tốt, trước khi ngủ uống chút cáinày, như vậy mới tốt cho giấc ngủ.”


      ấy ngồi bên giường, dùng muỗng , từng ngụm từng ngụm đút tôi uống nước, trong mắt là tình nồng đậm đối với tôi.


      Trong lòng tôi như dòng sông ồạt chảy xuôi, tôi chỉ là người bình thường, có người vợ hiền nhưvậy, tôi có tài có đức gì mà nhận được.


      Sáng ngày hôm sau, tôi vừa mới khởiđộng xe định , Đinh Đinh bỗng nhiên dép chạy xuống từ lầu đuổi theo tôi, “Gia Tuấn, để quên cái này.” Tay ấy giơ lên phầnchứng nhận xuất nhập kho.


      Lúc này chỉ nghe thấy A tiếng,Đinh Đinh xuống tới bậc thềm dép giẫm vào khoảng , từ bậcthang ngã mạnh xuống đất.


      Tôi sợ hãi nhanh chóng nhảy xuốngxe, Đinh Đinh nửa ngày cũng đứng lên, chờ tôi chạy tới, ấy mớimiễn cưỡng chống người lên, vẫn còn ở mặt đất rên rỉ, đợi tôi kéocô ấy đứng lên, lòng bàn tay Đinh Đinh bị trầy xước, nhào xuống đấtnên môi cũng bị vập thương, còn rướm máu ra ngoài.


      Tim tôi nhất thời cũng đau đớn cosiết lại, cuống quít đưa Đinh Đinh trạm xá y tế, vậy mà bác sĩ lạinói cho tôi biết, “Chân làm sao, vợ dạ dày vẫn cứ đau.”


      Đinh Đinh nhớ tới điều gì, liền sợ hãi hỏi tôi: “Gia Tuấn, liệu có thể là mang thai rồi ?”


      Tối đó, ấy làm kiểm tra nước tiểu trong phòng vệ sinh, tôi ở bên ngoài bất an mà xoa xoa tay, đợi mộthồi, ấy giơ que thử tôi biết, “Hai vạch, làm sao bây giờ?”


      Tôi cầm lấy nhìn cái, quả nhiên là hai vạch, Đinh Đinh mang thai rồi sao?


      Hai người chúng tôi đều là vừa mừngvừa sợ. Chuyện phản ứng lại đầu tiên là tôi thông báo cho mẹ, ngày hômsau mẹ liền mừng rỡ thôi mà chạy tới, mẹ quát Đinh Đinh: “Nếu đãmang thai, tốt rồi, dưỡng thai cho tốt, được để tình trạng bịsảy thai giống như lần trước.”


      Đinh Đinh vâng vâng dạ dạ.


      Mẹ giống như là Tây thái hậu, đặt ra quy định nghiêm ngặt về thời gian làm việc và tiêu chuẩn ẩm thực choĐinh Đinh, hoa quả phải ăn loại nào, ăn cơm phải ăn cái loại gì, giầyphải dạng nào, điều điều khoản khoản, Đinh Đinh nhìn mà hoa cả mắt, ấy khổ sở than lên. “ điều khoản này còn thiếu điều, bảnthông tri bắt đầu từ ngày cấp phải nghiêm ngặt chấp hành, nếu như tráilệnh, lập tức xử trảm.”


      xong lời này ở trước mặt tôi, ấy khoa trương làm động tác đao kề cổ.


      Tuy là như vậy, nhưng chúng tôi đềuvẫn rất hài lòng, hơn nữa, bởi vì biết mình mang thai, Đinh Đinh cảibiến rất nhiều, ấy giày cao gót, trang điểm, ăn thìkhông kén chọn, cho dù trước đây thích ăn gì, mẹ làm cho rồithì ấy cũng chăm chú ăn hết toàn bộ.


      Ai biết, chuyện ngoài ý muốn lại tới.


      Nửa tháng sau, ngờ kinh nguyệt của Đinh Đinh tới, chúng tôi đều sợ ngây người, hiểu được nguyêndo, cuối cùng tìm ra được cái thứ nguyên nhân đầu sỏ, que thử thai chếttiệt từ hai năm trước mất hiệu lực rồi!


      Mẹ tôi nhất thời phát bực, buổi tốitrước khi khỏi còn quên tức giận bỏ lại câu: “Người ta nóigà dối đẻ trứng, đẻ trứng chỉ biết kêu quang quác, chờ người ta tới cho ăn, nghĩ tới con người cũng như vậy.”


      Thừa dịp Đinh Đinh có nghe thấy, tôi nhanh chóng đẩy mẹ ra.


      Chờ đưa mẹ về rồi quay lại nhà ,tôi đẩy cửa phòng, thấy Đinh Đinh ngồi giường, chóp mũi đỏửng, viền mắt cũng sưng lên, sọt rác bên cạnh chất đầy giấy trắng.


      Lòng tôi chịu đựng được, ngồi vào bên cạnh, an ủi ấy: “Chỉ là ngoài ý muốn, nên quá để ý.”


      ấy ngẩng đầu, lông mi vẫn còn dính chút nước mắt.


      “Gia Tuấn, thực ra cũng phải,trong khoảng thời gian này em rất hài lòng, mẹ rốt cục chịu quan tâmtới em, đây mới là cái em vui nhất.”


      Tôi nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang.


      Tỉ mỉ nghĩ lại, mẹ chồng quật cường, con dâu nhu nhược, trong thời gian ba năm kết hôn đều tranh đấu qualại, hai người dĩ nhiên chưa từng thực ngồi xuống trò chuyện mộtchút.


      Kỳ thực, người bề ngoài ngu dốt đinữa cũng có khát vọng được thương, ra, ở trong lòng Đinh Đinhngốc nghếch cũng cực kỳ khát vọng được mẹ chồng quan tâm thương nhưthế.


      Tôi ôm lấy Đinh Đinh vào trong lòng, ôn nhu vỗ về: “Đinh Đinh.”


      ấy khóc, “Gia Tuấn, vẫn luôn chăm sóc em, nếu như chăm sóc em nữa, em làm sao bây giờ?”


      nên suy nghĩ bậy bạ, có ngày đó.”


      Chiếm được trấn an của tôi, ĐinhĐinh rốt cuộc cũng ngủ, tôi nằm ở bên cạnh ấy, nhìn kỹ gương mặt côấy, ấy hít thở đều đều, điềm tĩnh giống như trẻ con, tôi hiểu ,Đinh Đinh tôi, ấy đem cả thế giới tình cảm của mình đều đặt lêntrên người tôi, trong thế giới tình cảm của ấy, cả đời chỉ có thể hysinh cho người, người đó chính là tôi.


      Tôi rất khổ sở, tràn ngập tự trách.


      tình thể còn tiếp tục như vậy, tôi quyết định ngả bài với Quách Sắc.


      Ngày hôm sau, khí trời tốt, bên ngoài trời mưa tầm tã, tựa như bột mì.


      Tôi lựa chọn thời tiết này mà ngả bài với Quách Sắc.


      Người lựa chọn thờiđiểm bày tỏ là tiết trời nắng ấm gió mát, nếu như ly biệt lựa chọntiết trời thê lương, nếu như tâm tình tốt, vừa vặn đúng lúc thờitiết xấu, phát bực.


      Tôi suy nghĩ ba lần bảy lượt, giốngnhư nam chính trong truyện “Thành phố bị bao vây” của Lý Tiễn Chung, tôi phải chuyện về vấn đề này thế nào đây? ta còn có thể dùng ngoại ngữ để , nhưng tôi vắt óc suy nghĩ mà tìm ra nổi cách có thểmở miệng đề cập.


      khó mở miệng.


      Cuối cùng tôi vẫn là gọi điện thoại.


      “Quách Sắc.”


      “Gia Tuấn.” Giọng rất nhàng,“Mưa to như vậy, cũng có nhiều bệnh nhân, bên có phải cũngkhông bận việc hay ?”


      “Đúng vậy.”


      Giọng càng trở nên êm tai hơn, “ tan sở sớm chút, qua bên em, em làm sườn giòn cho .”


      “Quách Sắc.”


      ấy hình như nghe ra gì đó.


      Dừng chút, : “ sao, buổi tối phải về nhà, em biết rồi.”


      phải việc này.”


      Tôi biết ấy bên kia nghe rất chăm chú, tôi nghe cũng biết được ấy rất thấp thỏm.


      “Quách Sắc, sau này nên liên lạc nữa. Xin lỗi em.”


      Bên kia, ấy nghe xong lúclâu, cuối cùng mới thở dài: “Gia Tuấn, cần phải xin lỗivới em, em cũng phải muốn giữ lấy ở bên cạnh em, giống như bây giờ, nếu có thể thường xuyên đến thăm em, em rất vui rồi.”


      “Nhưng muốn còn tiếp tục như thế này nữa.”


      Đinh Đinh?”


      Tôi thẳng thắn , “Phải, rất ấy.”


      Quách Sắc rốt cục bật khóc, “Gia Tuấn, em từng nghĩ rằng em có thể làm cảm động, rời khỏi ấy.”


      Lòng tôi chua xót, : “ tạianh ràng rồi, chỉ có nguyên nhân làm rời khỏi ấy, đó chính là, nếu gánh nặng cho người khác, thể chăm sócđược ấy nữa, thể ấy nữa, nhất định lựa chọn rờikhỏi ấy.”


      Nhưng tại, tôi thể, tôicó chân có tay, Đinh Đinh còn cần tôi, tôi thừa nhận là tôi làmchuyện sai lầm, thế nhưng, tôi vĩnh viễn phạm sai lầm lần nữa,tôi phải trở về bên cạnh vợ mình.


      Quách Sắc nghẹn ngào, cuối cùng gác điện thoại.


      Người đàn ông tôi đây đê tiệnvô sỉ nhường nào. Nhất thời ham vui, thế nào cũng được, lúc thực phải chia tay, ngờ ngay cả chút dũng khí cũng có.


      Tôi biết tôi làm ấy thương tổn.


      Tất cả mọi người đều là con ngườitrong thực, chúng tôi tính lợi dụng lẫn nhau, làm theo nhucầu, chúng tôi đều là chệch khỏi quỹ đạo vốn có của cuộc sống, tại, chúng tôi cần phải trở về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :