1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương ngoại 2 : Part 1: Bùi Vĩnh Diễm: Mùa đông bên hồ Ontario.

      Edit: 4ever13lue

      Tôi ngắm nhìn bóng đêm bên ngoài cảng Victoria, thật phồn hoa, xinh đẹp, đèn bảy màu ngừng nhấp nháy tỏa sáng.

      Trợ lý của tôi bước đến, ấy hỏi tôi: “Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong xuôi, ngài có thể ký hợp đồng rồi.”

      Tôi gật đầu, chỉnh trang lại quần áo, hít sâu một hơi, sau đó bước vào phòng họp.

      Ký kết thuận lợi xong xuôi, các phóng viên và quản lý ngồi bên dưới đều đứng lên vỗ tay.

      Tiệc chiêu đãi bắt đầu, tôi nâng ly cùng đối tác của mình, mọi người đều cùng chúc mừng việc hợp tác này.

      Phía dưới kia, cha mẹ tôi và Tử Kì đều rất vui vẻ.

      Tôi bước xuống dưới, mẹ ôm chặt lấy tôi, gọi: “Kevin.” Bà rất vui mừng, “Con làm tốt lắm.”

      Cha tôi cũng rất vừa lòng, rốt cuộc thì Phiếm Hoa đã vượt qua cửa ải khó khăn. Khi cha mẹ nhìn tôi, tôi cũng hiểu rất rõ ràng rằng việc công ty thắng lợi mới chính là niềm kiêu hãnh của họ.

      Có vài phóng viên bước đến hỏi: “ Bùi, cả gia ̀nh chụp một bức ảnh .”

      Cha mẹ, tôi và Tử Kì đều nhìn vào ống kính, cùng chụp một bức ảnh.

      Đêm đó, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, trong bữa tiệc, mọi người nói với nhau những lời xã giao, khách sáo, biết là tôi đã uống bao nhiêu nữa, chỉ nhớ là khi tan tiệc, đầu óc tôi mơ hồ, lái xe đưa tôi về nhà.

      Tôi nghiêng ngả, lảo đảo trở về phòng, đèn cũng thèm mở, quăng mình lên giường. Trong bóng tối, tôi tự tháo cà vạt, cởi áo khoác ném xuống giường.

      Những gì đã xảy ra chợt hiện lên trong đầu.

      chỉ một đêm nay tôi cảm thấy khổ sở, tôi mượn rượu giúp mình chìm vào giấc ngủ nhanh hơn. Mẹ tôi cho rằng tôi uống nhiều nên ngủ rất say, thật ra ai biết rằng tôi thích dùng cách này, uống rượu vào, rồi lên giường nằm, có ai đến quấy rầy tôi, lúc này tôi có thể tự mình yên lặng suy nghĩ.

      Tôi trở mình, kéo chăn đắp lên người, vùi đầu vào gối.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, cửa phòng tôi mở ra, tôi mơ hồ nhìn thoáng qua, chỉ thấy ảnh sáng chợt lóe lên rồi cửa phòng đóng lại, tất cả lại bị chôn vùi trong bóng tối.

      Tôi hỏi, “Ai?”

      Người đó bước đến bên giường, nằm lên bên cạnh tôi.

      “Là Tử Kì sao?”

      Vĩnh Diễm, là em đây.”

      Tôi nói: “Thật xin lỗi, uống hơi nhiều.”

      ấy kéo chăn của tôi ra, cởi quần áo giúp tôi: “Có vẻ là rất say, sao lại thay quần áo mà ngủ rồi? Như vậy sẽ thoải mái đâu.”

      Tôi muốn ngăn ấy lại, tay ấy đã cởi nút áo tôi, sắp tháo thắt lưng của tôi.

      Tôi đẩy ấy ra, tự mình cởi quần áo, xong xuôi, tôi đứng lên ̣nh vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng bước chân vững, ngã lại giường, đúng lúc nhào vào lòng ấy, ấy cười gian, “ muốn làm gì em sao?”

      Tôi cười: “Lúc này mà em còn sợ sao?”

      Vĩnh Diễm.” Tay ấy đặt lên ngực tôi, dịu dàng vuốt xe, “Chỉ có là nhớ rõ thói quen của em.”

      Tôi im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giống như em ruột vậy, trong mắt , em chỉ là con gái của dì hơn kém.”

      Vĩnh Diễm, đó là suy nghĩ của , xem em là em gái, nhưng cho đến bây giờ, em chưa từng xem là trai. Trong lòng em, em vẫn luôn xem là thần tượng, là vương tử, là tri kỷ, từ sau năm em mười tám tuổi thì bắt đầu ôm hy vọng ngày nào đó có thể trở thành vợ của . Tất cả những gì em ́ gắng, cũng đều là trả giá vì mục tiêu này.”

      Tôi khoác tay ra sao đầu, nghe ấy nói xong, tôi chỉ im lặng.

      ấy trở mình, nằm lên người tôi, “ Vĩnh Diễm, nói xem sau khi chúng ta kết hôn, thì nên đâu hưởng tuần trăng mật đây?”

      Trong bóng tối, tôi cũng nhìn thấy được vẻ mặt của ấy, đột nhiên tôi hỏi: “Tử Kì, em sao?”

      ấy dừng lại, tò mò trả lời tôi: “ Vĩnh Diễm, sao lại hỏi vậy? Em sẽ kết hôn cùng người mình sao?”

      Tôi nhích người, đổi tư thế.

      “Tử Kì, biết em thích , có thể theo em thì đó là , nhưng cảm giác đó thật sự là vậy sao? Khi nhìn thấy thì trong lòng em tràn ngập vui sướng sao? Chính là do em xem là một vương tử, quần áo chỉnh tề, cao cao tại thượng, lại luôn rất phong độ. Nhưng mà liệu có hợp với em ?”

      ấy hiểu: “ Vĩnh Diễm, nói gì vậy?”

      Tôi nhẹ nhàng nói: “Tử Kì, em.”

      ấy giật mình.

      Tuy rằng những lời này quá đáng sợ, nhưng tôi vẫn tổn thương ấy. ấy bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ nói với ấy những lời này sau khi chúng tôi ́nh hôn.

      Tôi cụp mắt, “Tử Kì, thật sự, hề em. Từ trước đến nay, đều xem em là em gái của mình. Từ sau khi em gái của bị chết non, đã dành mọi tình thương của một người cho em. xem em là em gái mình, quan tâm, bảo vệ em, nếu có ai dám khi dễ em, nhất ̣nh sẽ xông lên cho cậu ta một trận. Khi làm những việc này vì em, hề có một câu oán hận. Chỉ là, đây là tình sao? , biết rất rõ, đây phải là tình nam nữ. Đây hoàn toàn là tình em. Trong suy nghĩ của , bao giờ có thể kết hôn với người mà mình xem là em gái, em hiểu ?”

      ấy lên tiếng.

      Tôi ngồi dậy, khẽ thở dài.

      Hai người chúng tôi đều căng thẳng, ai nói gì nữa.

      Thật lâu sau, ấy hỏi tôi: “ phải là thật sự gái tên Đinh Đinh kia chứ?”

      Lòng tôi như bị cành liễu vuốt qua, hơi xúc động, nhưng lại rất sầu não, tôi nói: “Phải.”

      ấy lại hỏi tôi: “Em có thể hỏi , điểm nào ở ấy hấp dẫn ?”

      Tôi cúi đầu, kí ức về Đinh Đinh lại quay về, tuy rằng đã mấy tháng trôi qua, nhưng dáng vẻ của Đinh Đinh vẫn cứ khắc ghi trong đầu tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ quên.

      Tôi nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì cũng biết, dường như là có ma lực vậy, ấy có hơi khờ dại, hơi dịu dàng, còn có đôi khi rất thản nhiên. Thật ra, Từ Kì à, phải là ấy rất tốt, nếu nói về điểm mà ấy hấp dẫn , thì chắc hẳn phải là vẻ ngoài, mà là tính cách của ấy, chính là vì sự dũng cảm của ấy.”

      Tử Kì im lặng nghe tôi nói.

      “Thật lòng xin lỗi.” Tôi xin lỗi Tử Kì, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi, chuẩn bị nhận một cái tát của Tử Kì, hoặc là bị áy chỉ trích. ấy bị chiều hư rồi, nếu là chuyện vừa ý thì nhất ̣nh là áy sẽ cãi nhau. Như hiện tại, nhất ̣nh là khiến ấy rất đau lòng, cho dù Tử Kì có đánh tôi, mắng tôi thì cũng có gì lạ.”

      ngờ ấy lại rất bình tĩnh.

      Thật lâu sau, vậy mà ấy chỉ thở dài, thoải mái nói: “Thì ra là như vậy, có thể chính tai nghe được những lời này của , em đã có thể buông xuôi rồi.”

      ấy nói vậy khiến tôi rất ngờ.

      ấy nói: “ Vĩnh Diễm, thật ra em biết vẫn luôn xem em là em ruột, nhưng mà đã nhiều năm trôi qua, em rất thích , rất muốn , em vẫn luôn khao khát có được . Cho nên em vẫn luôn chối bỏ sự thật là thích em. Em đã cho rằng chúng ta ́nh hôn, sau đó tiến đến hôn nhân thì suy nghĩ này của sẽ thay đổi. Nhưng em ngờ rằng sẽ vui.”

      Tôi tỉnh táo lại, lẳng lặng nghe ấy nói.

      Vĩnh Diễm, trong buổi tiệc ́nh hôn của chúng ta, phóng viên có hỏi giờ phút này muốn nói gì , do dự một chút, sau đó nói rằng hy vọng người được hạnh phúc. Lúc ấy em nhìn , em thật sự hy vọng có thể nhìn em mà nói câu này, nhưng em thất vọng rồi, ánh mắt của chỉ nhìn về phía trước. Dù cho ở đó có ai, nhưng dường như trong mắt lại luôn hiện hữu. Khi đó em đã hiểu, người mà nói kia tuyệt đối phải là em.”

      Tôi cảm động, thì ra Tử Kì hiểu được lòng tôi.

      “Thật lòng xin lỗi Tử Kì. Thật ra vẫn luôn muốn nói với em chúng ta đừng kết hôn. Nếu thật sự tiến đến hôn nhân, nghĩ, bên ngoài có thể là một người chồng tốt, nhưng về mặt tình cảm và tâm lý, sợ thể đối xử với em như một người vợ được. Chỉ sợ là sẽ bao giờ có được tình cảm nồng cháy với em. Đây mới là điều mà nợ em nhiều nhất.”

      ấy thở dài, nói gì.

      Tôi chua xót nói: “Tử Kì, chúng ta chia tay , hy vọng em sẽ tìm được một người em hơn, thích hợp với em hơn.”

      Tôi đứng lên, nhẹ nhàng nắm lấy vai ấy: “Thật lòng xin lỗi Tử Kì.”

      Đột nhiên ấy ôm lấy tôi từ phía sau, chôn đầu lưng tôi, tôi nghe được giọng ấy nghẹn ngào: “Vĩnh Diễm, thật sự thể chấp nhận em sao?”

      Tôi đứng im như khúc gỗ, thật sự rất tàn nhẫn, tình thật sự là một chuyện rất tàn nhẫn. Chúng ta có thể trả giá để , nhưng lại bất hạnh giành lấy được tình ấy, rõ ràng biết là đến đâu, nhưng vẫn cứ đau khổ đuổi theo.

      Tôi thật sự có cách nào chấp nhận ấy được.

      ấy nhẹ giọng hỏi tôi: “Vĩnh Diễm, có thể hôn em được ?”

      Tôi xoay người lại, hôn lên trán ấy, hơi thở của chúng tôi đều rất nặng nề.

      ấy nhẹ nhàng hỏi tôi: “Xem như là nụ hôn từ biệt, em cần hôn trán, có thể thật sự hôn em được ?”

      Tôi quay đầu lại, trong bóng đêm tìm đến môi ấy, trong lòng tôi thở dài, tôi muốn lại từ chối ấy.

      Khi chạm vào môi ấy, đột nhiên mặt tôi nóng lên, tôi biết đây là nước mắt của Tử Kì.

      Tôi cẩn thận hôn môi ấy, nhưng tôi dám cạy mở răng ấy, tôi sợ nếu làm thế sẽ càng tổn thương ấy nhiều hơn. Có lẽ chỉ vài giây trôi qua, môi chúng tôi chạm nhau, ấy ôm chặt tôi, nhất quyết chịu buông ra, như thể tôi là một cái cây vậy.

      Tôi đẩy ấy ra, xoay người , mở cửa phòng.

      “Tạm biệt Tử Kì.”

      Ngày hôm sau, tôi xử lý ổn thỏa việc công ty, sau đó về đến nhà, tôi thay quần áo, mặc một bộ trang phục thoải mái, mang theo gì cả, chỉ mang theo một ít đồ dùng tùy thân, rồi xuống lầu.

      Mẹ tôi ở dưới dầu bất an chờ tôi, thấy tôi xuống, bà hỏi: “Kevin, sao lại thế này? Hôm nay Tử Kì cho mẹ biết các con đã hủy hôn ước rồi. Vì sao? Con đã làm gì khiến con bé vui?”

      Tôi bình tĩnh hỏi mẹ: “Mẹ à, mẹ cảm thấy sau khi kết hôn với Tử Kì, chúng con sẽ hạnh phúc sao? Sẽ vui vẻ chăng?”

      Bà ấy khó hiểu: “Vì sao lại ? Trong mắt mọi người các con là xứng đôi nhất.”

      Tôi bình tĩnh nói: “Đó là mọi người nghĩ vậy thôi, mọi người hy vọng chúng con kết hôn, vì ích lợi của gia tộc, hai người chúng con cần có tình cũng phải kết hôn. Mọi người gọi đây là hạnh phúc sao? Có ai từng hỏi ý con chưa?”

      Mẹ tôi trừng mắt: “Con muốn nói cái gì?”

      Tôi nhìn bà: “Thật lòng xin lỗi mẹ, từ hôm nay, con sẽ rời khỏi vị trí Tổng giám đốc Phiếm Hoa, con còn có một việc muốn nghiêm túc thông báo với mẹ, con và Tử Kì đã chính thức hủy bỏ hôn ước, chúng con sẽ kết hôn, ấy sẽ mãi mãi là em gái của con mà thôi.”

      Mẹ tôi sợ ngây người: “Vì sao?” Sau đó bà lại nhìn quần áo người tôi: “Con muốn làm gì vậy?”

      “Con đã mua vé máy bay rồi, con sẽ , sau đó thì có thể sẽ du lịch chỗ này chỗ kia. Con cũng biết khi nào sẽ trở về, mẹ hãy tự chăm sóc.”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [Phiên ngoại 3: Những câu nói hay trong truyện..]

      Đinh Đinh: “Thiên ̣a vạn vật tuần hoàn, chỉ có bản tính con người là thay đổi.”

      Bùi Vĩnh Diễm: “Bắc Kinh có một cái hồ rất đẹp tên là Hậu Hải, giữa hồ có một cái mỏm đất nhỏ. Tuy rằng gọi là Hải, nhưng cái hồ này giống như biển. Trước kia, phía bên kia hồ là một vùng đất tĩnh lặng, nhưng hiện nay lại mọc lên rất nhiều nhà hàng, mà thì nhất ̣nh sẽ rất vui, được ?”

      Phó Gia Tuấn: “Hôm nay giống như đảo ngược thời gian về lúc trước, chợt nghĩ đễn những ngày trước kia của chúng ta, đơn giản và thong dong. Em xinh đẹp, đơn thuần, còn thì suốt ngày nghe em lải nhải, dài dòng nhưng hề cảm thấy phiền… Trong trí nhớ của , em ngày càng thay đổi, càng lúc càng trưởng thành, và những kí ức ngày đó sẽ làm bạn với , theo suốt cuộc đời….”

      Bùi Vĩnh Diễm: “ cần em làm bạn bè, đã sớm nói rõ ràng với em rồi, thích em, muốn em làm người phụ nữ của , chứ phải là làm bạn của . Cho đến bây giờ chưa từng mãnh liệt mong muốn một ai như thế, cũng chưa từng kiên nhẫn với bất cứ gái nào như với em.”

      Đinh Đinh: “Phạm sai lầm, sau đó nói ‘xin lỗi, chẳng có tác dụng gì cả, cũng như bị giam vào tù rồi mà còn muốn tự sát, vậy thì chết cũng đáng, tiết kiệm đạn cho quốc gia.”

      “Trước đây? Trước đây em là như thế nào? Là một gái chỉ biết ngồi nhà thêu thùa sao? Gia Tuấn à, em đã từng là như thế, nhưng hiện tại em còn như vậy nữa. Em chỉ là một con thỏ nhỏ bé, nhưng những sự công kích bên ngoài quá mạnh mẽ, em chỉ có thể khiến cho mình mạnh mẽ hơn mà thôi.”

      “Đúng, em đã thay đổi, lòng em ngày càng mạnh mẽ hơn, da mặt cũng dày hơn. Hiện tại em là một người kiên quyết, dễ dao động, chỉ cần cười là có thể sống tốt rồi.”

      Đinh Đinh: “Gia Tuấn, nếu gặp gái nào xinh đẹp, đừng quên quyến rũ người ta nha.”

      Gia Tuấn: “ cần, đã có được gái xinh đẹp nhất thế gian này rồi.”

      Đinh Đinh: “Dì à, người nhà của dì đâu?”

      Dì Lữ: “Mất rồi.”

      Đinh Đinh: “Dì à, dì họ gì vậy?”

      Dì Lữ: “Ở nhà tôi có hạt mơ.”

      phải, cháu hỏi dì, họ của dì là gì?”

      “Tôi tin Phật Như Lai.”

      phải, dì à, cháu hỏi dì, dì tên gì?”

      “Tôi tên Tây Thi.”

      Đinh Đinh: “Hôm nay tôi trở thành bạn của dì, bây giờ chúng ta làm quen một chút , tôi là hậu duệ của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ ở Hoa Qủa Sơn trong truyền thuyết, tôi tên là Tiểu Đinh Đinh.”

      “Này…… Tôi nói cho dì biết, dì nhất ̣nh sẽ thích tôi. Con người của tôi ấy à, dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tôi cam đoan, ngoài những khuyết điểm ấy ra thì còn lại tất cả đều là ưu điểm…..”

      “Tôi đây rất ngưỡng mộ những kẻ có tiền, dì này, làm ơn nhấc chân lên, đừng chạy lung tung sàn…. Tôi đây tin rằng ánh trăng của Trung Quốc chúng ta nhất ̣nh là tròn hơn trăng ở nơi khác, kiên quyết ủng hộ chế độ một vợ một chồng, bài trừ chế độ tam thê bảy thiếp. Dì à, đừng, đừng, đừng qua đây phá tôi…..”

      “Tôi nhiệt tình quý Tổ quốc, nhiệt tình thương nhân dân, tha thiết Trung Quốc, thích mang vớ ngủ, khinh bỉ việc mặc quần lót tắm, tôi hy vọng Bill Gates là chú của tôi, nhưng mà như vậy thì cùng huyết thống a, vậy thì đổi thành người đàn ông giàu nhất Trung Quốc , là ai nhỉ? Tóm lại là tôi hy vọng ông chủ công ty bất động sản là em của tôi, giám đốc khách sạn năm sao là bạn bè với tôi, còn nữa, tôi hy vọng qua một giấc ngủ thì có thật nhiều tiền…..”

      Hết thảy đều đã được ̣nh sẵn, cuộc hôn nhân này của tôi và Gia Tuấn sớm đã được ̣nh trước.

      “Gia Tuấn, ai nói tổ tiên nhà em nổi tiếng nao? Hôm nay các người nghe cho kỹ, tôi nói cho các người biết thân phận của tôi là gì. Tôi họ Đinh, tổ tiên của tôi từ xưa đến này đều có rất nhiều nhân tài hiển hách, các người hỏi tôi là con cháu của ai, tôi nói với các người, tổ tiên nhà chúng tôi xưa kia là quan văn, là Tể tướng Đinh Cung thời nhà Hán. Đến thời nhà Tống thì có Quốc công Đinh Vị. Người họ Đinh làm quan văn nhiều nhưng quan võ cũng hề ít, nếu các người có chút kiến thức lịch sử thì ắt sẽ biết đến một võ quan nổi danh nhất là Bắc Dương Thủy sư Đề đốc Đinh Nhữ Xương, đó là ông tổ của dòng họ nhà tôi. Chức vị của Đinh Nhữ Xương thời đó cũng tính là một vị tướng quân ? Cho nên các người hỏi tổ tiên của tôi có danh có chức hay à? Bây giờ tôi đã chân chính nói cho các người biết rồi…..”

      Các người biết là tôi trời sinh vốn ghét cạnh tranh công bằng rồi sao?

      Bùi Vĩnh Diễm: “Trong phim có một đoạn đối thoại nói rằng những ngôi sao đều có chu kỳ của nó, con người cũng có sự luân hồi, 25 triệu năm trước đã có sinh vật trái đất, 25 triệu năm sau, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Chúng ta đã từng trải qua một lần thì ắt sẽ gặp lại lần nữa.”

      Mạch Tử Kì: “ Đinh giỏi việc nhà chứ?”

      Đinh Đinh: “Tay nghề nấu nướng của tôi rất kém cỏi.”

      Mạch Tử Kì: “Một người phụ nữ biết làm đồ ăn Ý, hoặc là biết làm bánh Pháp thì làm sao chăm sóc chồng được chứ?”

      Đinh Đinh: “Trong 1,3 tỉ dân Trung Quốc thì một nửa là phụ nữ. Nhưng mà cho dù lấy dân số cả nước Ý và Pháp ̣ng lại cũng chưa bằng một nửa số người dân Trung Quốc. Nếu đàn ông Pháp và Ý lo thì phụ nữ Trung Quốc lo cái gì chứ?”

      Mạch Tử Kì: ““Có một vài người những tưởng rằng vừa nhìn đã hoặc là tiếng sét ái tình, thế nhưng tình cảm chân thành chính là lắng đọng lại qua tháng ngày sớm tối bên nhau.”

      Đinh Đinh: “ Mạch nói rất đúng, tình cảm thật sự cần phải được tích lũy và bồi dưỡng. Nhưng mà có những người cho dù là sớm tối bên nhau, một ngày gặp nhau nhiều lần chăng nữa cũng khó nảy sinh tình cảm.” Thấy ta nhướng mày, rôi lập tức bổ sung: “Giống như khi chúng ta học đại học vậy, mỗi ngày ăn đều gặp người nấu bếp, mỗi ngày đều gặp quản lý kí túc xá, lao công. Đôi khi có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhưng mà dù thế nào cũng thể này sinh tình cảm với những người nay được. Mạch thấy đúng ?”,

      Mạch Tử Kì: “T ôi có bằng đại học Melbourne. Ngoài ra, tôi còn có chứng nhận khả năng dương cầm và ba-lê, Đinh có ? Đáng tiếc quá, tôi nói cho biết, nếu muốn gả vào nhà giàu có thì những thứ này là thiết yếu, ai tránh được cả, tuyệt đối thể có.”

      Đinh Đinh: “Có phải phụ nữ tìm chồng cũng là như thế chăng? Mặc kệ người đàn ông đó ra sao, chỉ cần có học thức cao, danh tiếng, xe hàng hiệu, chẳng cần quan tâm ta gầy béo thế nào. Dù cho ta có xấu xí hoặc thương mình, bằng mặt bằng lòng, thì cũng phải tranh giành người đó hay sao? Đến lúc tức giận thì cũng chỉ có thể nhét xuống dưới đệm ngồi thôi à? Chính là như vậy ư?” (Chỉnh cho Mạch Tử Kì này phải trợn mắt há mồm.)

      Đinh Đinh: “Vĩnh Diễm, em hy vọng có thể hiểu được một chuyện, tình chính là thuần khiết nhất, trong quá trình này, nhân bị người ngoài quấy rối. Tuy em chỉ là một gái bình thường, ý nghĩ rất đơn giản, lại còn ngốc nghếch, nhưng em sẽ cắn răng chịu đựng. Thật đáng tiếc, em và giống như hai đường thẳng song song, chúng ta hợp nhau, cũng có cách nào đến cùng.”

      Lúc bị hãm hại phải vào sở cảnh sát.

      Đinh Đinh: “Ba con heo, con heo thứ nhất tên là ‘ai’, con heo thứ hai tên là ‘ở đâu’, còn con heo thứ ba là…..”

      ấy cười: “Đinh Đinh, là ‘là ai’?” (đoạn đối thoại hài hước)

      “Đúng.”

      “Cái gì?”

      “ ‘Cái gì’ ở nóc nhà?”

      “Ở đâu?”

      “ ‘Ở đâu’ là nó.”

      “Cái gì?”

      “Ta phải là ‘cái gì’, ta là ‘ai’.”

      “Rốt cuộc bạn là ai?”

      “Tôi nói với bạn, tôi là ‘ai’, phải là ‘cái gì’, cái gì ở nóc nhà kìa.”

      “Ông trời.”

      “ ‘Ông trời’, là ba ba của tôi.”

      “Cái gì? Là ba ba của các người.”

      “ ‘Cái gì’ là hắn, ‘Ông trời’ mới là ba ba của tôi.”

      “Vì sao?”

      “ ‘Vì sao’ là ông nội của tôi.”

      Bùi Vĩnh Diễm: “Đinh Đinh, em, thật sự rất em. Từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên quên thân phận của mình, nói ‘ em’ với một gái. Xin em đừng xin , xin em hãy tin tưởng một lần cuối cùng, thật sự rất em. Việc đã đến bước này, cần sự tha thứ của em, chỉ hy vọng kiếp sau, chúng ta còn có cơ hội gặp nhau. Khi đó mặc kệ em là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần em là một người phụ nữ, chẳng sợ em lớn hơn bao nhiêu tuổi, dù là chị gái hay là bà thì cũng sẽ tìm em, giữ em bên cạnh .”

      Gia Tuấn: “Cả một đời người, thật ra chỉ có một lần vui vẻ mà thôi, còn lại thì chỉ toàn là đuổi theo hạnh phúc, hay nói cách khác thì chính là đau khổ. tình nguyện để em luôn luôn vui vẻ, chứ phải theo mà phải chịu đau khổ.”

      Đinh Đinh: “Phó Gia Tuấn, cái tên này, thật sự là một kẻ tiểu nhân dối trá hơn kém.”

      Gia Tuấn: “Thật ra, chuyện gian trá nhất trong đời chính là đưa em quay về bên .”

      END

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :