1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 .3 : Quyễn 6 :Đại kết cục. (Phần 2).

      Đây là phiên tòa chung thẩm, là buổi xét xử cuối cùng, quyết ̣nh kết quả của vụ án.
      Sau khi kết thúc phiên tòa, nếu bị cáo bị tuyên án phạm tội sẽ bị giải ra pháp trường. Sau đó, kí tên xác nhận xong xuôi, họ sẽ bước những bước cuối cùng của cuộc đời mình.
      Tôi nắm chặt phong thư kia trong tay, lòng nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm con đường phía trước. Bạn của Đinh để lỡ thời gian, chạy nhanh như bay đến tòa án.
      Xe vẫn chưa dừng lại đàng hoàng, tôi đã nhảy xuống khỏi xe, tôi nắm chặt phong thư, cắn răng chạy vọt lên.
      Sau khi vào, tôi mới phát hiện ra bên ngoài tòa án đã tụ tập rất nhiều phóng viên, cảnh sát và lực lượng an ninh ́ gắng duy trì trật tự, dù là nhân viên tạp vụ cũng được vào bên trong.Tôi đau khổ cầu xin: “Xin hãy cho tôi vào, xin làm ơn. Tôi muốn gặp chánh án, tôi phải gặp chánh án.”
      Đám đông rối loạn, nhiều người tập trung bên ngoài này, bởi vì hôm nay chỉ xét xử bị cáo mà còn có những kẻ tình nghi khác, cho nên truyền thông tụ tập rất đông. Tôi bị người ta vây lấy, nhưng lúc ấy có một người bị tiếng hét của tôi thu hút.
      Tôi tách đám người ra muốn vào, đúng lúc này bỗng nhiên có một bàn tay giật lấy phong thư trong tay tôi. Tôi quay sang nhìn, thì ra là một người đàn ông trung niên. Ông ta lạnh lùng nhìn tôi: “ là ai, sao lại có liên quan đến vụ án nghiêm trọng này?”
      Tôi muốn đoạt lại cái túi kia, “Trả lại cho tôi, đây là chứng cứ có liên quan đến mạng người đấy.”
      Ông ta lạnh lùng bảo cảnh sát: “ ta quấy nhiễu trật tự phiên tòa, kéo ra ngoài.”
      Tôi hét chói tai: “Các người thể đối xử với tôi như vậy được, thể, trả đồ vật kia lại cho tôi.”
      Bọn họ đã bắt được tôi rồi.
      Tôi hô to: “Ông lấy đồ vật đó của tôi, ông đã lấy mất chứng cứ của tôi rồi, ở trong đó là chứng cứ phạm tội.” Tôi hô to, “Thẩm phán, xin hãy phán quyết minh bạch.”
      Tôi bị đẩy đã ở bên ngoài, họ chẳng thèm để ý đến sự phản kháng của tôi, cứ thế kéo tôi ra ngoài hành lang.
      Tôi tuyệt vọng ngồi bệt dưới đất, mất hết sức lực, trong lòng chỉ có áy náy và áy này mà thôi. Thế là hết, tôi phụ lòng Gia Tuấn rồi, hết rồi!”
      Người đàn ông trung niên kia ra ngoài hành lang, ông ta nhìn tôi từ cao, ném lá thư đến trước mặt tôi.
      “Đây là cái gì?”
      Tôi cầm lên, nhất thời tôi cũng ngây cả người.
      Đây là cái gì, là một lá thư.
      Mặc dù chỉ có hai câu mà thôi, nhưng bên trong chữ viết to, rành mạch. Đây là chữ viết tay của Gia Tuấn, vừa mạnh mẽ vừa rõ ràng.
      'Vợ à, em!'
      Tôi hoa cả mắt, đây là cái gì? Cái này là chứng cứ phạm tội hay là thư tình đây?
      Người đàn ông kia hỏi tôi: “Chứng cứ của đâu?”
      Tôi ngẩng đầu: “Chứng cứ cái đầu ông! Tôi có chứng cứ đấy, ông có gan thì đánh tôi . Ông là ai? Ông dám đánh ông trước mặt bàn dân thiên hạ sao?”
      Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “ gái chết tiệt, dám giỡn tôi?”
      Tôi hét lên giống như vị phu nhân hung bạo trong phim 《Đường Bá Hổ》: “Tôi giỡn ông đấy, thì sao nào?”
      Ông ta hận làm gì được. Cuối cùng ông ta chỉ có thể cắn răng mắng tôi, ‘Phụ nữ chết tiệt’, sau đó khỏi cùng cảnh sát.
      Mấy người này rồi, tôi ngồi dưới đất, trong đầu tiếp tục mơ hồ, suy nghĩ cứ ùa đến, chuyện gì xảy ra vậy?
      Đột nhiên tôi giật mình, đứng bật dậy, “Giia Tuấn, Gia Tuấn.”
      Tôi chạy đến phòng xét xử, quả nhiên tôi gặp Đinh đỡ Gia Tuấn, rốt cuộc thì đã đến.
      Nhìn Gia Tuấn rất yếu, lấy giấy phép luật sư của mình ra cho cảnh sát xem, “Thật ngại quá, tôi là luật sư biện hộ cho vụ án này. Thành thật xin lỗi, tôi đến muộn, xin để tôi vào!”
      Cảnh sát do dự một lát, nhiều phóng viên như vậy, họ cũng hơi khó xử. Lúc này, có vài người đến, họ mặc trang phục luật sự màu đen, người dẫn đầu kia là ông Trần, hội trưởng hội luật sư , ông ấy vào phòng mấy người luật sư khác.
      Hội trưởng Trần trầm giọng nói: “Xin hãy để luật sư Phó vào trong, nếu để cho luật sư biện hộ lên tòa, thì cả hiệp hội luật sư chúng tôi sẽ kháng nghị phiên tọa này.”
      Tất cả mọi người đều giật mình, bị liên lụy đến vụ án này là việc mà mọi người ai chuẩn bị kịp.
      Tôi vừa khóc vừa kéo Gia Tuấn, sắc mặt tái nhợt, được Đinh đỡ nhưng nhìn vô cùng yếu, nhưng vẻ mặt thì lại tràn nghiệp kiên ̣nh.
      Rốt cuộc, giọng chánh án vang ra ngoài, “Mời luật sư Phó vào trong.”
      Những người phận sự phải ở ngoài, được vào bên trong, hai vị cảnh sát chạy đến đỡ lấy Gia Tuấn. Cuối cùng, Gia Tuấn cũng vững vàng ngồi vào ghế luật sư.
      Gia Tuấn gật đầu chào chánh án, công tố viên, và các nhân viên khác, sau đó ngồi xuống.
      Lúc này tôi mới thả lỏng được một chút, Đinh ôm lấy tôi.
      Đinh khóc, “ rể bị gãy xương đùi.”
      Tôi cũng khóc, sắc mặt tái nhợt, tôi có thể cảm thấy được là ́ gắng chống đỡ, nhất thời lòng tôi đau đớn.
      Chánh án đứng dậy, tuyên bố phiên tòa bắt đầu.
      Tôi được vào, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn Gia Tuấn. ngồi ghế luật sư, bên cạnh là hai vị luật sư sắp xếp hồ sơ. Ba người họ trao đổi thầm với nhau gì đó.
      Lúc bắt đầu, tôi nghe rõ họ nói cái gì cả. Bây giờ cái gì cũng quan trọng, tôi chỉ để ý đến người đàn ông của tôi mà thôi.
      Quan tòa là tượng trưng cho pháp luật, họ nghiêm trang gọi tên từng người liên quan đến vụ án., mỗi người đều rất bình tĩnh.
      Quan toà gọi tên đến người cuối cùng, chính là người trẻ tuổi kia. Tôi nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, sắc mặt ra tiều tụy.
      Quan tòa hỏi ta có còn phục hay ?
      ta nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói yếu ớt, “Tôi có giết người, tôi phục phán quyết của tòa.
      Mọi người nhìn ta, lúc này Gia Tuấn mới đứng lên, ́ gắng chống nhau lên bàn.
      Trong lúc biện hộ, giọng của Gia Tuấn mạnh mẽ vang vọng, gằn từng tiếng: “Chánh án, thật sự ta có giết người.Ở đây tôi có chứng cứ mới có thể chứng minh ta vô tội.”
      Chánh án là một người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Gia Tuấn, dường như đã biết trước Gia Tuấn sẽ nói vậy.”
      Tất cả các phóng viên đều rất tập trung, họ hướng ống kính về phía Gia Tuấn.
      Gia Tuấn bình tĩnh nói: “Ở đây tôi có một phần có thể chứng minh bị cáo giết người thì. Vào buổi tối hôm nay ra vụ việc, chính xác là bị cáo có đến tìm nạn nhân, hai người đã tranh cãi, sau đó ta có dùng vũ lực với nạn nhân, rồi ta hốt hoảng bỏ trốn. Một lúc sau, lại có một người đàn ông đến gặp nạn nhân, và người này mới chính xác là hung thủ, đó chính là tình nhân của người đã chết, ông Vu Vĩnh Nhân.”
      vừa dứt lời, chúng tôi đều ồ lên.
      Quan tòa trang nghiêm nói: “Mời ông Vu Vĩnh Nhân ra tòa.”
      Cửa mở ra, rốt cuộc thì ông Vu kia cũng bước lên, đây chính là người đứng phía sau cho người hãm hại gây thương tích cho Gia Tuấn.”
      Người này tên là Vu Vĩnh Nhân, là một quan chức, ngồi vào chỗ xong xuôi, ông ta ngồi gác một chân, hoàn toàn thèm để ý đến bất kì ai xung quanh.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 .4 : Quyễn 6 : Đại kết cục. (Phần 2)



      Edit: 4ever13lue

      Quan tòa hỏi hắn ta: “ Vu Vĩnh Nhân, có thể cam đoan những gì hôm nay ông nói đều là sự thật ?”

      Vu Vĩnh Nhân rất lạnh nhạt: “Tôi lấy thân phận công dân nước ̣ng hòa nhân dân Trung Hoa ra thề với tòa án, tôi cam đoan những gì hôm nay tôi nói đều là sự thật, hề giả dối.”

      Quan tòa gật đầu ý bảo Gia Tuấn: “Luật sư Phó, có thể đặt câu hỏi.”

      Gia Tuấn nhìn thẳng mặt Vu Vĩnh Nhân, bình tĩnh đặt câu hỏi: “ Vu, xin hỏi vào đêm nạn nhân bị sát hại, anhy làm gì?”

      Vu Vĩnh Nhân quay đầu, thèm nhìn Gia Tuấn: “Tôi đã nói rồi, đêm đó tôi nhận được điện thoại của ta bảo tôi đến nhà ta nói chuyện. Tôi nghĩ tôi và ta đã chấm dứt quan hệ từ trước, nhưng tôi thể xuống nước, về phần những chuyện đã xảy ra sau khi tôi rời khỏi đó, tôi rõ ràng lắm. Nếu muốn hỏi tôi có nhân chứng hay , tôi có nhân chứng đủ để chứng minh lúc nạn nhân bị hại, tôi có ở đó.”

      Gia Tuấn bình tĩnh nói: “ có nhân chứng, nhưng tôi cũng có vật chứng, chứng minh đêm đó phải đến gặp người bị hại vào lúc tám giờ, mà là chín giờ. Ngay sau khi thân chủ của tôi rời khỏi, lại đến gặp nạn nhân. Cuộc nói chuyện này của cũng hề thoải mái, nạn nhân uy hiếp , nếu như đồng ý ly hôn với vợ, thì ta sẽ công bố quan hệ giữa và ta, để cho thân bại danh liệt. Dưới sự áp bức và oán hận này, đã có hành động sát hại nạn nhân.”

      Đối phương lạnh lùng nói: “ Phó Gia Tuấn, viết truyện hay quá rồi đó, nếu chỉ dựa vào những lời nói suông này của , thì pháp luật còn để làm gì nữa chứ? Chứng cứ của đâu? lấy cớ gì để chỉ trích tôi?”

      Gia Tuấn hề hoang mang, lấy một phong thư từ trong túi áo.

      “Chánh án, ở đây tôi có một tờ một trăm đồng tiền mặt, tờ tiền này nhìn qua thì rất bình thường, nhưng cũng chính là chứng cứ quan trọng nhất của vụ án này.”

      đưa phong thư cho nhân viên để mang lên cho chánh án.

      “Góc đường ở tòa nhà của nạn nhân có một bé bán hoa, ngày hôm đó thời tiết tốt lắm, cho nên bé vẫn còn một giỏ hoa hồng chưa bán hết. Khi nhìn thấy người đàn ông ra từ tòa nhà kia, theo bản năng, bé chạy đến mời ông ta mua hoa, người này chính là Vu Vĩnh Nhân. ta vừa mới giết người, cho nên vội vàng bỏ chạy, đột nhiên có một bé xuất hiện, ta muốn thoát khỏi cho nên lập tức rút tờ tiền một trăm đồng này đưa cho bé. Vốn bé bán hoa ̣nh thối tiền cho ta, nhưng khi bé lấy tiền thì Vu này đã xoay người bỏ . bé này ̣nh bán hoa dành tiền lẻ để mua sách mới, cho nên bé vẫn chưa dùng tờ một trăm đồng tiền mặt này. Mà cũng chính là tờ tiền này có dấu vân tay của hung thủ thật sự đã giết chết nạn nhân.”

      Những gì vừa nói khiến mọi người đều kinh ngạc.

      Gia Tuấn vỗ bàn, hỏi Vu Vĩnh Nhân, “Vu Vĩnh Nhân, giết tình nhân, xóa sạch chứng cứ, uy hiếp nhân viên phá án, những gì làm đều là để giấu tội. Nhưng hiện tại chứng cứ phạm tội của anhđã rất xác thực rồi, còn gì để nói ?”

      Nhân viên đã đưa phong thư cho quan tòa, bên trong là một chiếc túi ni lông đựng tờ tiền một trăm đồng kia. Quan tòa cẩn thận kiểm tra tờ tiền.

      Vu Vĩnh Nhân sợ ngây người, hắn ta kêu lên theo bản năng, “ ta nói dối, ta vu oan cho tôi.”

      Tôi cũng ngây ra, nhưng chen vào được, tôi chỉ có thể chứng ở bên ngoài.

      Gia Tuấn nói: “Ở đây còn có một bản báo cáo kết quả giám ̣nh vân tay, đó viết rành rành là vân tay của Vu Vĩnh Nhân. Chứng cứ rất xác thực rồi, Vu Vĩnh Nhân, còn muốn chống chế thế nào nữa?”

      Quan tòa cúi đầu nhìn kỹ bản giám ̣nh kia, bà ấy nhìn Gia Tuấn, rồi lại nhìn Vu Vĩnh Nhân. Tất cả mọi người đều nhìn Vu Vĩnh Nhân.

      Nghi phạm ban đầu của vụ án lúc này gần như tỉnh táo lại, ta như thế được một đường sống, cho nên liền kêu lên, “Là hắn, là hắn giết người, phải tôi, phải là tôi.”

      Các phóng viên đều chuyển ống kính sang Vu Vĩnh Nhân. Hắn tái mặt, nói: “Tôi có giết người, có giết người. đúng, các người đừng nhìn tôi, thể nào! Tờ tiền kia là giả.”

      Phía bên ngoài phòng xét xử loạn cả lên, cảnh sát phải chạy đến ổn ̣nh trật tự. Quan tòa trầm giọng hỏi Vu Vĩnh Nhân, “Vu Vĩnh Nhân, còn nói được gì?”

      Tinh thần Vu Vĩnh Nhân sụp đổ, hắn gào lên: “Tôi có giết người, các người vu oan cho tôi, tôi có giết người!”

      Nơi này bắt đầu hỗn loạn, đột nhiên lúc này lại xảy ra một việc bất ngờ. Cái tên Vu Vĩnh Nhân kia nhảy khỏi ghế, lao như điên về phía quan tòa, muốn cướp tờ tiền trước mặt quan tòa.

      Tất cả mọi người tin nổi, lúc này cảnh sát tòa án lập tức xông lên, áp chế Vu Vĩnh Nhân. Mọi người ồ lên, mọi thứ hỗn loạn, có tiếng cái bàn bị đá đổ, còn có ánh đèn flash máy ảnh của phóng viên.

      Căn bản tôi có lòng dạ nào nhìn họ cả, tôi nhìn Gia Tuấn, gọi : “Gia Tuấn, Gia Tuấn!”

      Người luật sư bên cạnh đỡ lấy ngồi vào ghế.

      Tôi khóc lên, liều mạng tách đám người kia ra, chạy vọt vào trong, tôi thấy tay phải của đặt bụng, vì trang phục luật sư là màu đen nên thấy gì cả. Nhưng qua khe hở, tôi thấy chảy máu.

      Tôi khóc gọi: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

      -------------------

      Rốt cuộc thì chân tướng của vụ án đã rõ ràng.

      Vụ án được phán xét.

      Pháp luật là rất công chính.

      Gia Tuấn được đặt vào xe lăn, đẩy ra khỏi tòa án.

      Có phóng viên vây quanh , ngừng hỏi về vụ án, yếu đến mức thể trả lời. Hội trưởng Trần và các đồng nghiệp che chắn cho , hộ tống lên xe. Đinh đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

      Bác sĩ xuống xe, khiêng Gia Tuấn lên cáng, rồi đẩy lại lên xe. Trước khi lên xe, Gia Tuấn gọi: “Chờ một chút.”

      ngẩng đầu xúc động nhìn chiếc huy chương thật lớn phía ̉ng tòa án. Chiếc huy chương này tượng trưng cho sự trang nghiêm, thiêng liêng và chính nghĩa.

      Tôi rơi nước mắt, nói với : “Gia Tuấn, người xấu sẽ bị mang ra công lý, yên tâm .”

      thở phào, nắm chặt lấy tay tôi.

      Xe cứu thương chạy .

      Tôi ôm đầu vào lòng mình, “Gia Tuấn, ngay cả em mà cũng giấu. Em đã thật sự nghĩ rằng phong thư mà đưa cho em thật sự có chứng cứ.”

      hơi áy náy, “Đinh Đinh, thật xin lỗi.”

      Hội trưởng Trần theo bên cạnh chúng tôi, ông ấy hỏi Gia Tuấn: “Lúc trước tôi hỏi về chi tiết của vụ án, còn nói may là có chứng cứ nào mới. Vậy sao lại có được tờ tiền này?”

      Gia Tuấn nói: “Rất xin lỗi Hội trưởng Trần, vụ án này có liên quan đến rất nhiều người, cho nên tôi thể giấu diếm mọi người. Bất quá thì tờ tiền kia là thật do tôi lấy được từ bé bán hoa nọ. Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tìm ra chứng cứ, cuối cùng thì tìm được tờ tiền kia. Chính là ngay lại lúc tôi chuẩn bị mang tờ tiền giám ̣nh thì tôi gặp chuyện, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, tôi bị nhốt ở bệnh viện. Tôi có thời gian, lại cũng dám mang tờ tiền kia kiểm tra ở bệnh viện. Thật ra, bản báo cáo kết quả giám ̣nh kia phải là thật, chỉ là một bản trần thuật vụ án này từ đầu đến cuối mà thôi. Tôi kịp làm giám ̣nh, cho nên chỉ đành mạo hiểm, cũng may là quan tòa hiểu những gì tôi viết. Cuối cùng bà ấy đã tin tôi.” rất xúc động, “Những gì xảy ra hôm nay, thật ra tôi cũng biết kết quả, vốn chỉ là liều mạng mà thôi. Thành công hay thất bại đều tùy vào ý Trời. Nếu như phải Vu Vĩnh Nhân có tật giật mình thì có lẽ hắn ta sẽ thua trong một giây đó đâu.”

      Hội trưởng Trần thở dài: “Gia Tuấn, chiêu này của thật sự rất nguy hiểm, sự vì việc này mà có thể phải gặp bất trắc sao?”

      Gia Tuấn nhìn tôi, lại lặng lẽ nói: “Cuộc đời tôi đã còn tiếc nuối gì nữa, tâm nguyện lớn nhất cũng đã hoàn thành rồi.”

      Tôi rớt nước mắt, “Phó Gia Tuấn, cái tên này, thật sự là một kẻ tiểu nhân dối trá hơn kém.”

      thư thái mỉm cười: “Thật ra, chuyện gian trá nhất trong đời chính là đưa em quay về bên .”

      ----------- đường phân cách tái hợp -----------

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 .5 : Quyễn 6 : Đại kết cục. (Phần 2).

      Edit: 4ever13lue

      Ba tháng sau.

      Mùa thu.

      Tôi lái xe đến nhà của Gia Tuấn.

      Hiện tại tôi là lái xe riêng của Gia Tuấn, mỗi ngày phụ trách việc đưa đón , tôi còn dán sau xe một cái biển bắt mắt.

      “Đừng có mà đụng đến tôi, chồng tôi là luật sư đấy!!!!!”

      Nhìn tờ giấy này, Gia Tuấn biết là nên khóc hay nên cười. Tôi viết thế là đã cho cái xe quý của thể hiện lắm rồi.

      Thoáng cái mà ba tháng đã qua, Gia Tuấn khỏe mạnh trở lại. Chân phải của tuy bị gãy xương, phải phẫu thuật, hơn nữa trong buổi xét xử hôm đó, vì vận động mạnh nên làm rách miệng vết thương ở bụng, phải khâu lại lần thứ hai. Nhưng chúng tôi chăm sóc tỉ mỉ, cho nên rốt cuộc cũng khỏe lại, có thể bình an xuất viện. Trước mắt thì trong thời gian vật lý trị liệu.

      Tình cảm của chúng tôi cũng khôi phục lại như trước, thậm chí có vẻ còn tốt hơn xưa.

      Tôi xin phép chủ nhiệm được đổi mảng tin tức mình phụ trách, ông ấy rất thắc mắc, “Đinh Đinh, vẫn làm rất tốt mảng giải trí mà, vì sao phải đổi?”

      Đương nhiên là phải đổi, tôi sẽ bao giờ lại lấy chuyện này người ta ra nói lung tung nữa, tôi muốn phụ trách mảng tin tức xã hội.

      Bởi vì chồng tôi chính là một đại luật sư chính nghĩa.

      Chủ nhiệm bất đắc dĩ đồng ý lời thỉnh cầu của tôi, khi tôi rời khỏi văn phòng, ông ta gọi tôi lại: “Đinh Đinh, nhiệm vụ cuối cùng trước khi rời bỏ vị trí này là phỏng vấn tổng giám đốc công ty Phiếm Hoa.”

      A, tổng giám đốc Phiếm Hoa sao? Bùi Vĩnh Diễm?

      Thật bất ngờ.

      Đã lâu gặp rồi.

      Đã lâu gặp, ta có khỏe ? Lòng tôi ít nhiều trở nên ôn hòa hơn.

      Lúc đến tổng công ty Phiếm Hoa, tôi ngửa đầu lên nhìn, trong lòng xúc động vô cùng.

      Ngay cả tiếp tân cũng thay đổi, ấy nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên, “Đinh Đinh sao?”

      Tôi mỉm cười: “Xin chào, xin hỏi tổng giám đốc có ở đây ?”

      “Có, theo tôi lên lầu !”

      Tôi lên lầu cùng ấy, bước hành lang quen thuộc này, lòng tôi lại cảm thấy hồi hộp.

      Lát nữa thôi thì sẽ gặp lại Bùi Vĩnh Diễm, đã lâu lắm rồi, ta có khỏe ?

      đồng nghiệp đưa tôi đến trước cửa văn phòng ta thì liền lui ra ngoài. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra giọng một người phụ nữ: “Mời vào.”

      Giọng phụ nữ? Tôi rất hiếu kỳ.

      Vừa đẩy cửa ra, tôi càng thêm bất ngờ.

      phải là Bùi Vĩnh Diễm ngồi trong văn phòng mà chính là bà Bùi.

      Vừa thấy tôi, bà Bùi ngẩng đầu lên, bà ấy cũng bất ngờ lắm, bởi vì chuyến này của tôi đã được thông báo trước với văn phòng của Phiếm Hoa. Hôm nay tôi muốn đến phỏng vấn tổng giám đốc công ty Phiếm Hoa, hẳn là bà ấy sẽ biết là tôi đến.

      “Xin chào Đinh.”

      “Bà Bùi.” Tôi rất hiếu kỳ, vì sao bà ấy lại ở đây?

      Dường như bà ấy nhận ra được sự kinh ngạc của tôi, nên liền cười khổ giải thích: “Nhất ̣nh là thấy rất quái lạ, vì sao tôi lại trở thành tổng giám đốc của Phiếm Hoa phải ?”

      Tôi đặt túi xuống, ngồi trước mặt bà ấy. Xem ra đã thời gian qua, Phiếm Hoa đã xảy ra rất nhiều chuyện.

      Bà Bùi phiền muộn nói: “Vĩnh Diễm từ chức, từ bỏ chức vị tổng giám đốc Phiếm Hoa.”

      A! Tôi hết sức kinh ngạc, ta rời khỏi công ty rồi?

      Bà Bùi chua xót nói: “Nó đã rời khỏi công ty hơn ba tháng rồi, sau khi ́nh hôn cùng Tử Kì xong, nó ở lại Hồng Kông xử lý một vài việc, tôi thì chuẩn bị hôn sự cho nó. Rốt cuộc công ty cũng vững vàng vượt qua nguy cơ, hôn lễ cũng đã chuẩn bị rất chu đáo rồi. Nhưng tôi hề ngờ rằng đêm ngay trước hôn lễ, nó bỏ . Tôi biết nó đã bàn bạc thế nào với Tử Kì mà con bé cũng nhất ̣nh làm theo ý của Vĩnh Diễm. Hai đứa chúng nó nói đã hủy hôn ước từ trước rồi.”

      Tôi hơi giật mình: “Vậy bây giờ ta ở đâu?”

      Bà Bùi lắc đầu, giọng nói rất đáng thương, “Ban đầu nó , sau lại đến New Zealand, rồi Mĩ, bây giờ thì ở Canada. Tôi hỏi khi nào thì nó trở về, nó trả lời tôi, chỉ nói cho tôi biết cuộc sống hiện tại rất tốt, muốn trở về nữa.”

      Tôi trầm mặc, một vòng lớn, cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm vẫn lựa chọn rời bỏ, tôi rất bất ngờ.

      Bà Bùi rơi nước mắt, “Thật xin lỗi Đinh Đinh, tôi nghĩ đến mọi chuyện lại thế này, nếu sớm biết rằng sẽ mất con, hẳn là lúc ấy tôi sẽ ̉ vũ nó, để cho nó cưới về. Vĩnh Diễm, nó rất !”

      Tôi cũng xấu hổ nắm chặt tay.

      Bà Bùi khóc, “ rồi, nó chưa từng có một ngày vui vẻ, tôi nhìn thấy hết nhưng lại ích kỷ tự khuyên mình, chỉ cần quên tất cả quá khứ này thôi. Nhưng tôi ngờ đến cuối cùng nó vẫn bỏ .”

      Tôi hơn áy náy, hiện tại còn nói chuyện này để làm gì.

      Một phút trầm mặc, bà Bùi thử thăm dò tôi: “ Đinh, hiện tại Vĩnh Diễm ở Canada, thật ra nó vẫn còn muốn , có đồng ý trở lại bên cạnh nó ?”

      Trời đất, tôi buồn cười, bà xem tôi là ai chứ? Thật khá khen cho bà Bùi, lại còn nói được những lời này. Được rồi, cứ cho là ý của bà ấy là vậy , nhưng bà ấy nghĩ rằng một khi đã ra , còn có thể quay lại hay sao?

      Tôi khách sáo nói: “Bà Bùi, lần này tôi đến là vì công việc, tòa soạn bảo tôi đếm phỏng vấn tổng giám đốc Phiếm Hoa, chúng ta làm việc trước có được ?”

      Ra khỏi Phiếm Hoa, tôi lại rất xúc động, cuối cùng Bùi Vĩnh Diễm kết hôn với Mạch Tử Kì, cũng đến tìm tôi. ta Canada, làm một thầy giáo ở nơi phong cảnh hữu tình xứ Bắc Mỹ kia. Đây là chuyện khiến tôi ngờ.

      Nhớ đến ta, tôi hơi đa cảm.

      Tôi nghĩ đến lời ta nói.

      có hai nguyện vọng, một là đưa người mình một lần quay lại Cambridge, chạm vào Cầu Than Thở, cây Newton, nằm thảm cỏ xanh ở Học viện King, ngắm nhìn mây trắng trời. Còn nữa, đó là có thể đưa vợ mình đến căn nhà ở hồ Ontario, vặn lò sưởi thật ấm, sau đó ngồi ở dưới sàn nhà chơi cùng vợ và con.”

      Lúc ấy tôi từng nói với ta: “Hai nguyện vọng này cũng khó thực hiện mà.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 .6 : Quyễn 6 : Đại kết cục. (Phần 2) - Hoàn chính văn

      Edit: 4ever13lue
      “Thời gian quay một vòng, là thời gian cả một đời người. 25 triệu năm trước, Trái Đất đã có sinh vật, 25 triệu năm sau, tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Những gì chúng ta đã trải qua, rồi sẽ trở lại. Nói cách khác, rồi sẽ gặp lại em!”
      “Đinh Đinh, hy vọng kiếp sau chúng ta có cơ hội gặp lại nhau. Khi đó, mặc kệ em có như thế nào, chỉ cần em là phụ nữ, thì nhất ̣nh sẽ tìm được em. Mặc cho em có lớn hơn nhiều tuổi, dù đáng tuổi chị hay là bà , cũng sẽ bên em, bước cùng em!”
      Lòng tôi thở dài một tiếng, Vĩnh Diễm, cảm ơn , chúc mọi thứ tốt lành!
      Gia Tuấn từng nói, cả một đời người, thật ra chỉ có một giây hạnh phúc, còn lại đều là tìm kiếm sự vui vẻ, hay nói đúng hơn chính là đau khổ. Nhưng chỉ cần một chút hạnh phúc kia thôi, dù cho phải trả giá bằng thời gian, hơi vất vả, nhưng cũng đáng giá.
      Có lẽ đây chính là số mệnh của chúng tôi.
      Tôi cũng có vận mệnh của mình. Vận mệnh của tôi đã sớm hình thành, mặc kệ bà Bùi có khuyên giải thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ quay đầu lại. Bởi vì tôi thuộc về một người đàn ông.
      ------------ đường phân cách vĩnh hằng ------------
      Tôi lên nhà của Gia Tuấn.
      Phòng nào cũng khóa cửa, chỉ có phòng họp là truyền đến giọng của , thì ra họp.
      Tôi nhẹ nhàng bước đến văn phòng , lấy chìa khóa mở cửa ra, tôi vào tự tìm sách để đọc.
      Người vẽ chân dung gọi đến để ông ta vẽ, tôi cũng chú ý mà cứ để tùy ý ông ta.
      Một lát sau, bản vẽ hoàn thành, tôi quay lại, để bản vẽ lên bàn làm việc của .
      Vô tình tôi nhìn thấy một thứ.
      Bản fax gửi đến từ nhóm nghiên cứu của chủ nhiệm Lưu ở Bắc Kinh.
      Nội dung như sau:
      Phó, mẫu máu của đã được gửi đến Mĩ, sau khi nghiên cứu cùng đồng nghiệp, chúng tôi có một đề nghị. Đó là có thể thử dùng tế bào trong nhau thai của con để thay vào tủy sống của . Tế bào mới sẽ có khả năng chống oxy hóa rất mạnh. Có lẽ cách này sẽ cho một cuộc sống mới.
      Tôi tiếp tục đọc, phía dưới là kết quả phân tích, tuy rằng trước mắt thì giải phẫu vẫn còn chưa đưa vào thực nghiệm, nhưng cũng là một cơ hội rồi.
      Tôi suy tư, đứa con sao?
      Gia Tuấn vẫn chưa họp xong, tôi biết là họp cái gì nữa, sao lại lâu như thế. Tôi đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa xong, tôi mệt mỏi quá, rốt cuộc tôi ngủ quên mất ở sô pha.
      Tôi ngủ biết bao lâu, Gia Tuán vỗ nhẹ vai tôi, tôi tỉnh lại.
      họp xong rồi à?”
      dịu dàng nói: “Thật ngại quá, để em phải đợi lâu.”
      Tôi ưỡn ưỡn lưng, đứng dậy khỏi sô pha, “Có thể là gần đầy công việc bề bộn, vừa ngồi vào ghế thì lập tức buồn ngủ.”
      nhẹ nhàng vỗ tay tôi, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Về nhà ngủ tiếp.”
      Về nhà? Lập tức tôi hiểu được ý , mặt tôi đỏ lên.
      Gia Tuấn lấy áo khoác, “Nào, chúng ta ra ngoài ăn cơm .”
      Vừa vừa trò chuyện.
      đến thang máy, ấn nút xong quay lại hỏi tôi, “Thế nào? Em phụ trách mảng xã hội có gì quen ?”
      có, mọi thứ rất tốt.”
      “Đinh Đinh, thật sự em rất có khiếu làm biên tập viên, văn phong tồi. Tổng giám đốc Cảnh gọi điện thoại cho , ta ngừng khen em, nhờ em lần sau viết một bản tin về công ty của ta.”
      Nhắc đến tổng giám đốc Cảnh, tôi nghĩ đến một việc, “Gia Tuấn, có một việc.”
      “Chuyện gì?”
      Tôi rất phiền não: “Đinh .”
      đồng ý: “Cái này thì có gì ngạc nhiên?”
      Tôi đứng bật dậy: “ có biết bạn trai của con bé là ai ?”
      “Ai vậy?”
      “Trời ơi, là tổng giám đốc Cảnh. Con bé chết tiệt kia chỉ vừa đến Cảnh thị vài lần thôi, thế nhưng lại tóm được ta. Con bé này.”
      Gia Tuấn cười ha ha: “Bản lĩnh của em vợ lớn hơn chị của con bé nhiều nhỉ.”
      Tôi buồn rầu quá, “ đương với công tử nhà giàu thì có gì mà hay?”
      Gia Tuấn cười: “ có thể hỏi em một việc được . Em…. có từng tiếc Bùi Vĩnh Diễm ?”
      Tôi thẳng thắn: “Đáng tiếc, điều kiện của ta tốt như vậy.”
      Gia Tuấn cũng tức giận, hai người chúng tôi chỉ nắm tay nhau bước ra khỏi thang máy.
      Tôi nói: “Có một việc cần phối hợp với em, chủ nhiệm của em muốn em viết một bài về .”
      Thật sự là chủ nhiệm đã giao cho tôi bài báo này: “Phó Gia Tuấn là một người hiếm hoi trong giới luật sư dám to gan điều tra vụ án kia. chàng này rất tốt nha.”
      Nghe người khác nói về người đàn ông của mình, trong lòng tôi rất đắc ý.
      Một nữ đồng nghiệp tò mò hỏi tôi: “Chị Đinh, Phó Gia Tuấn kia thật sự rất là đẹp trai. Nghe nói ấy là chồng trước của chị sao? Hai người có phục hôn chưa?”
      Tôi hào phóng nói: “Tạm thời thì , nếu muốn theo đuổi ấy thì có cơ hội đó, đừng buông tay.”
      ấy cười ha ha: “Nói xạo.”
      Tôi cũng mỉm cười theo.
      Tôi ra khỏi thang máy cùng Gia Tuấn, vẫn thôi nắm chặt tay tôi.
      đến dưới lầu, di động của đổ chuông, vừa nghe điện thoại, vừa khởi động xe.
      Tôi qua bên kia xe, nhưng bỗng nhiên có một cậu thiếu niên lướt ván quá nhanh đụng phải tôi. Tôi đứng vững nên bị ngã.
      Cậu bé hoảng sợ, cuống quít xin lỗi tôi. Tôi vốn ̣nh đứng lên, nhưng lúc ́ đứng dậy thì bụng tôi rất đau, tôi nhịn được kêu lên: “Bụng tôi đau quá.”
      Cậu bé kia bị tôi dọa, nhất thời luống cuống tay chân.
      Tôi chỉ nói: “ phải do cháu đâu.” Nhưng mà cơn đau này rất kì quặc, bụng tôi co rút đau đớn, tôi nhịn được gọi : “Gia Tuấn, Gia Tuấn!”
      -----------------------
      Tôi nói với bác sĩ: “ Cơn đau này rất kì quặc.”
      Bác sĩ cũng hơi nghi ngờ, “ làm siêu .”
      Tôi cũng hiếu kỳ, siêu làm gì?
      Tôi nằm giường, bác sĩ hỏi tôi: “Trước kia chưa từng mang thai sao? có kinh nghiệm à?”
      Tôi kinh ngạc: “Mang thai?”
      Bác sĩ dùng giấy lau bụng tôi, bà ấy nói: “ biết sao? mang thai rồi!”
      A? Tôi trợn mắt, bỗng nhiên tôi nhớ đến lời của chủ nhiệm Lưu ở Bắc Kinh. Nhất thời trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc, cảm thấy chua xót, muốn khóc.
      Bác sĩ lại tươi cười với tôi, “Đã nói với chồng của rồi. Đúng rồi, lúc chồng nghe tin này, thì giống y hệt một đứa bé, đột nhiên ấy che mặt, khóc òa lên!”
      Cả người tôi như vừa dỡ xuống được tảng đá đè nặng mình, cảm thấy xương ́t đều giãn ra, một niềm hạnh phúc chưa từng có trào dâng trong cơ thể tôi. Lúc này đây, tôi rất muốn khóc.
      Tôi mang thai sao?
      Tôi thể khóc, nhưng phải vì đau buồn, mà là bởi vì:
      Hy vọng mới đến rồi!
      (Hoàn chính văn)

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương Ngoại 1: Phó Gia Tuấn: Mùa xuân của tôi

      Edit: 4ever13lue

      Tôi cẩn thận bế con dọc hành lang lên tầng mười hai, ở đây có thể ngắm sao hàng đêm, mọi người trong khu nhà cũng có thể dùng nơi này để phơi quần áo, đánh cầu, làm mấy trò giải trí.

      Tôi vừa bước ra, mọi người nhìn thấy chúng tôi thì đều vui vẻ giang tay, bất quá thì người họ chú ý phải là tôi, mà là đứa nhỏ trong lòng tôi này.

      Thời tiết hôm nay rất tốt, mấy người hàng xóm chúng tôi cùng lên đây làm đồ nướng.

      Phái Phái tỉnh ngủ, tôi bế thằng bé xuống dưới lầu, mẹ vợ thấy Phái Phái, bà rất vui mừng, lập tức bước đến bế thằng bé. Mẹ tôi nhanh tay bằng, nên đành phải ngồi một bên bất đắc dĩ nhìn.

      Mẹ vợ nhẹ nhàng đặt Phái Phái lên đùi, thằng bé chảy nước miếng, nhưng mà bà hề khó chịu.

      Bà vui vẻ hỏi mọi người: “Ta nói thằng cháu ngoại này rất giống ta, mọi người xem có đúng ?”

      Ba vợ tôi ở bên cạnh cười ha ha nói: “Thằng bé này lớn lên giống tôi còn được, chứ giống bà ấy à? Bà xem làm sao sau này nó cưới vợ được nha?”

      Mẹ vợ nhất thời tức giận: “Ông lão Đinh, ông nói cái gì đó? Ông đã quên ông vẫn luôn khoa trương về hai đứa con gái của ông, rằng chúng rất giống tôi hay sao? Ông quên năm xưa ông theo đuổi tôi thế nào rồi à?”

      Ba vợ cười ha hả, ông lên tiếng.

      em vợ Đinh chạy đến, giành lấy Phái Phái từ trong lòng mẹ vợ: “Phái Phái, dì bế con.” ấy bế Phái Phái ra ngoài sân phơi ngắm hoa, còn bạn trai của ấy ân cần đứng bên cạnh.

      Ba vợ hỏi tôi: “Khi nào thì Đinh Đinh về?”

      Tôi nhìn đồng hồ: “Sắp rồi ạ, ấy nói tối nay tăng ca, sẽ về sớm một chút.”

      Mẹ vợ lại oán giận nói: “Con bé làm việc cật lực như thế, mỗi ngày đều dầm mưa dãi nắng, ai biết chắc sẽ nghĩ con bé có thể thành nữ thị trưởng mất.”

      Tôi vội vàng an ủi mẹ vợ: “Qủa thật là Đinh Đinh có cơ hội được thăng chức, tháng sau ấy có thể được lên làm chủ biên ạ.”

      Hiện tại Đinh Đinh còn bận rộn hơn tôi.

      Phái Phái đã gần hơn năm thắng, đúng vào thời kì vui vẻ nhất. Sự ra đời của thằng bé khiến cho cả nhà chúng tôi đều rất lạc quan, mà điều khiến tôi vui sướng nhất chính là con khỏe mạnh đáng , đánh tan sự lo lắng của chúng tôi.

      Tôi rất xúc động, hai năm trước, tôi như rơi xuống vực sâu của cuộc đời, tôi phiền muộn, u buồn, cách nào nhìn thấy được hy vọng của ngày mai. Nhưng hiện tại vợ chồng chúng tôi thương nhau, nhớ đến chuyện xảy ra hơn hai năm qua, tôi thật rất xúc động.

      Tôi đã cùng Đinh Đinh trải qua rất nhiều việc, nào là cãi vã, hết ly rồi lại hợp, cuối cùng quay lại với nhau, hiện tại chúng tôi đều quý trọng nhau gấp bội lần. Thẳng thắn mà nói, tôi là một người rất mâu thuẫn, trong chuyện tình cảm, thậm chí tôi còn trưởng thành được như Đinh Đinh. Tôi đã cho rằng tôi lớn hơn Đinh Đinh, cho nên đối nhân xử thế của tôi cũng tốt hơn ấy, nhưng thật ra là tôi đã sai. Tôi hoàn toàn có được sự thoải mái, rộng lượng của ấy. Sau khi ly hôn với tôi, thấy ấy trưởng thành hơn, một xác trở thành một người phụ nữ thật tuyệt vời, lúc này tôi mới thật sự hiểu được, thì ra ấy lại đẹp đến thế.

      Tự đáy lòng tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn, sau những mâu thuẫn, tranh chấp, ly hôn, hợp lại kia, cuối cùng hai người cúng tôi lại trở lại bên nhau, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

      Lúc Đinh Đinh chưa mang thai, vào một ngày, ấy đưa tôi đến một vùng ngoại ô, tôi rất hiếu kì, dần dần trước mắt xuất hiện một mảnh vườn rau, ấy đưa tôi đến nơi này làm gì?

      Chúng tôi dừng xe lại, Đinh Đinh đưa tôi vào một khu đất nhỏ, vừa chỉ vào hai khoảnh đất lớn lắm kia, nói với tôi: “ thấy ? Đây là đất của em.”

      “Đất của em?” Tôi hiếu kì: “Sao em lại có khoảnh đất này?”

      ấy rất đắc ý: “Đúng vậy, em đã thương lượng với chủ nhân của khoảnh đất này rồi, quyền sở hữu là của họ, nhưng em có thể thu hoạch những gì mình trồng.”

      A, tôi vui vẻ: “Em chuẩn bị trồng cái gì ở đây? phải ai cũng trồng trọt được đâu, đây là một việc rất mệt đó.”

      ấy thở dài, ngồi chồm hổm xuống: “Đừng trông mặt mà bắt hình dong nha, em đã làm được rồi. Gia Tuấn, đợi đến mùa xuân, em sẽ trồng các loại rau xanh, rau xà lách, rau chân vịt, cả khoai tây nữa. Đúng rồi, còn có thể trồng dưa.

      Tôi mỉm cười.

      ấy từ từ nói: “Vốn chỗ này còn có mấy tảng đá nữa, đều là do em và ba cùng nhau khiêng ra ngoài đó.”

      “Vì sao đột nhiên em lại nghĩ đến trồng trọt?”

      “Hiện tại thức ăn có nhiều hóa chất lắm, còn em thì nhàn rỗi quá, cho nên muốn làm cái gì đó mới mẻ cho mọi người.”

      Tôi lắc đầu: “Em chạy tới chạy lui vậy còn chưa đủ bận rộn sao?”

      ấy mất hứng: “Phó Gia Tuấn, biết ngay là sẽ chế nhạo em mà, em còn trông cậy mỗi tuần đều cùng em đến đây, cùng em tưới nước cho cây đấy.”

      Tôi cười ha hả: “Được, về sau, mỗi tuần chúng ta đều đến đây chăm sóc cây cỏ.” Tôi lại hơi xúc động; “Chỉ cần có thể thì nhất ̣nh sẽ cùng em.”

      ấy chế nhạo tôi: “Gia Tuấn mà lại nói mấy lời nhụt chí vậy sao? có tay có chân, công việc lại xuất sắc, sao lại dễ dàng buông xuôi thế được? nhớ kỹ lời em nói đây, là chồng của Đinh Đinh, là người đàn ông của em, tuyệt đối thể dễ dàng buông xuôi bất cứ cái gì cả. cũng phải luôn nhớ rằng em sẽ rời xa , bao giờ buông tay đâu.”

      Tôi rất cảm động, bước đến nắm lấy tay ấy.

      Ngày hôm đó chúng tôi đến đây cũng là vào lúc chạng vạng, trời chiều phủ một màu vàng buồn của ánh sáng cuối ngày, cả hai chúng tôi đều được ánh sáng màu cam bao phủ.

      Khi quay về, tôi quay đầu lại nhìn khoảnh đất kia, nghĩ đến sau này có thể cùng vợ mình trồng trọt, tôi thật sự rất khao khát.

      Tôi nhịn được phải hỏi Đinh Đinh: “Em nói xem có khi nào chúng ta đào được vàng ?”

      ấy lưu loát trả lời: “Có thể, chỉ cần trồng một thỏi vàng xuống đó, thì chắc chắn sẽ đào được một thỏi thôi.”

      Tôi nhịn được nói nhỏ vào ai ấy: “Thật ra thì thỏi vàng muốn nhất chính là thỏi vàng do gieo trồng.”

      Chúng tôi ôm chặt nhau, nhẹ nhàng hôn môi dưới ánh hoàng hôn.

      Rất nhanh, tôi thật sự bắt được vàng.

      Bác sĩ nói với tôi Đinh Đinh mang thai, trước mắt tôi xoay vòng, tôi sợ run che mặt, ngăn được nước mắt rơi.

      Mấy tháng sau, tôi vinh quang lên chức cha.

      Mọi người đưa Đinh Đinh vào phòng phẫu thuật, bởi vì cuống rốn bị cuốn, vì để bảo đảm, cho nên phải sinh mổ. Lúc đưa Đinh Đinh đến phòng phẫu thuật, chúng tôi đều vừa vui mừng, vừa bất an. Mẹ vợ nắm chặt tay ấy, tha thiết muốn buông.

      Đinh hơi tiếc nuối nói: “Vốn là ̣nh nếu chị sinh tự nhiên, thì sẽ ghi tiếng chị khóc kêu đau kia lại, nhưng mà bây giờ là sinh mổ, bọn em được vào.”

      Đinh Đinh cười nói: “Em làm ơn bỏ cái ý nghĩ này nha, đừng tưởng rằng sinh con là chuyện vui vẻ gì, nói cho em biết nha, chính là đổ máu đó, đợi đến phiên em thì em sẽ biết.”

      ấy cười với mọi người, khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại, tôi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhất của ấy.

      Đứa con bụ bẫm trắng trẻo của tôi được sinh ra như thế, lúc sinh là sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi, cho nên tôi đặt tên ở nhà cho con là Phái Phái.

      Cả mẹ tôi và ba mẹ vợ đều rất vui sướng khi nhìn thấy đứa bé, trong lòng mọi người tràn ngập hạnh phúc.

      Vừa sinh xong, Đinh Đinh rất yếu, nhưng tầm mắt của ấy lúc nào rời khỏi đứa bé, mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn khi được làm mẹ.

      Tôi cảm kích cúi đầu, hôn lên mặt ấy: “Vợ à, khổ cho em rồi.”

      ấy nhẹ nhàng nói: “Cuộc đời còn dài, bây giờ mới là bắt đầu thôi.”

      . . . . . .

      . . . . . .

      Hiện tại, tôi có bất cứ điều gì tiếc nuối.

      Khi Phái Phái được ba tháng, tôi đến Bắc Kinh chữa bệnh, đoàn bác sĩ của chủ nhiệm Lưu bay từ Mĩ sang, họ cùng nhau thực hiện ca phẫu thuật cho tôi. Sau khi giải phẫu, sức khỏe của tôi từng bước khôi phục, Chủ nhiệm Lưu nói: “Tuy rằng thể khôi phục lại hoàn toàn như trước đây, nhưng có thể khẳng ̣nh là tình trạng của đã tốt hơn nhiều.”

      Tôi rất cảm kích, tôi hề oán giận gì cả, cũng biết phải nói gì. Đinh Đinh nói rất đúng, cuộc đời còn dài, lúc này mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

      . . . . . .

      Đinh cười ha hả: “ rể, con muốn tiểu, nên liền tiểu ngay vào bồn hoa này, xem.”

      Tất cả mọi người bước đến xem, quả nhiên Phái Phái được Đinh đỡ mông, tiểu vào bồn hoa.

      Chúng tôi mỉm cười.

      Dưới lầu có một chùm bong bóng đủ sắc màu biết là ai mua, bay lên sân thượng, tựa như hy vọng cũng ngày một bay cao.

      . . . . . . . . . . . .

      (Thế giới của Gia Tuấn là mùa xuân, hy vọng ấy sẽ hạnh phúc. Còn Vĩnh Diễm? Đã lâu gặp, khỏe chứ?)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :