1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : Quyễn 6 :Gia Tuấn bị đâm, ai là hung thủ

      Edit: 4ever13lue

      Gia Tuấn chạy về phía tôi, hô to: “Đinh Đinh, em mau buông tay ra .”

      Tên cướp kia vừa thấy thì lập tức cuống cuồng, hắn ta ra sức giật ba lô của tôi, sau đó hung hăng đá tôi một cái. Tôi chụp lấy ba lô nữa, lại còn bị hắn ta đá ngã lăn mặt đất, vừa đau lại vừa uất ức, tôi khóc lớn.

      Gia Tuấn lao đến, ôm tôi vào lòng, ngừng an ủi: “Đừng sợ, em đừng sợ, sao rồi, ổn rồi. Em có sao ?”

      Tôi nức nở: “Trong ba lô còn có máy tính, bên trong đó chứa nhiều thứ quan trọng, còn có một vài giấy tờ của em.”

      kiểm tra thân thể tôi, xác ̣nh tôi sao, mới la tôi: “Đồ vật đều có thể mua lại, chỉ cần em sao là được rồi.” ngừng tự kìm nén bản thân phát giận: “Đều do tốt, nếu kiên quyết đưa em về đến nhà thì sẽ xảy ra việc này.”

      Thì ra vừa khởi động xe, nghĩ nghĩ lại vẫn lo lắng cho tôi, vì thế xuống xe, quay trở lại đưa tôi về, kết quả từ xa đã trông thấy việc vừa xảy ra.

      Tôi dùng tay xoa xoa chỗ bị đau, lúc này lại càng cảm thấy uất ức, tôi vẫn cứ khóc.

      Gia Tuấn chỉ ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, ngừng xoa dịu tôi.

      Rốt cuộc đợi tôi bình tĩnh lại, mới đẩy tôi ra, hai tay giữ lấy mặt tôi, nhẹ nhàng khuyên: “Được rồi, đừng sợ, đưa em về.”

      Tôi buồn bã ỉu xìu gật đầu, nghĩ đến mấy thứ còn ở trong máy tính, tôi đau lòng quá. Gia Tuấn lấy di động ra báo cảnh sát, “Xin chào, vừa rồi ở khu nhà Di Hải Uyển xảy ra một vụ cướp….”

      Khi gọi điện thoại, phía trước chợ lóe sáng, một chiếc xe máy lao thẳng đến, ngồi xe có hai người đàn ông đội mũ, chiếc xe kia chạy quá nhanh, chúng tôi theo phản xạ tránh sang một bên. Nhưng khi chiếc xe kia lướt qua tôi và Gia Tuấn, người ngồi sau đột nhiên rút từ trong túi ra một con dao, tôi bị bất ngờ, kịp phản ứng gì cả, Gia Tuấn mạnh mẽ đẩy tôi ra, tôi bị đẩy ngã mặt đất, đợi lúc tôi ngẩng đầu lên, thì người kia đã đâm con dao vào bụng Gia Tuấn.

      Nhất thời tôi ngây người, chỉ ba giây sau, người kia lập tức rút con dao ra, lúc này xe máy tăng tốc bỏ chạy như bay.

      Tôi kêu lên sợ hãi: “Gia Tuấn.”

      Tôi quay nhìn lại Gia Tuấn, ôm bụng, mày nhăn lại, răng cắn chặt vào môi, đánh rơi di động ở dưới đất.

      Tôi nhìn kỹ thì thấy máu càng lúc càng loang rộng ra.

      Nhất thời tôi luống cuống: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.” Tôi điên cuồng gọi, trời ơi, xảy ra chuyện gì thế này?

      . . . . . . . . . . . .

      Xe cứu thương nhanh chóng đến đưa đến bệnh viện, lúc ngồi trong xe, tôi khóc ngừng, hoàn toàn thể bình tĩnh được, tôi chỉ có thể nắm chặt lấy tay , gọi tên : “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

      mặt có đeo mặt nạ dưỡng khí, hô hấp rất khó khăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi, nắm lấy tay tôi thật chặt.

      Nước mắt tôi ngừng trào ra, xe cứu thương đã chạy rất nhanh rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy sao lâu thế mà vẫn chưa đến bệnh viện? Trời ơi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Gia Tuấn bị đâm, chảy rất nhiều máu, bây giờ phải đeo mặt nạ dưỡng khí vì hít thở khó khăn. Lòng tôi cảm thấy rất đau.

      Tay kia của vẫn giữ lấy bụng, máu vẫn ngừng loang ra, tôi nhìn thấy máu thì mọi thứ xung quanh như xoay vòng, tôi còn biết phải làm gì nữa, tôi chỉ nắm chặt tay , ngừng gọi: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

      Rốt cuộc mệt mỏi nhắm mắt lại, tôi hốt hoảng, nhắm mắt lại là sao chứ? Trong phim truyền hình, nhắm mắt lại chẳng phải là chết rồi sao? Tôi phát hoảng, khóc lớn gọi : “Gia Tuấn, tỉnh lại, đừng ngủ, xin đừng ngủ.”

      Cuối cùng cũng đến bệnh viện, bác sĩ xuống xe, nhanh như chớp đẩy vào phòng giải phẫu. Tôi xụi lơ ngồi ngoài hai cánh cửa đã đóng kín.

      Ba mẹ, Đinh , mẹ chồng, Gia Kỳ, mọi người đều chạy đến.

      Tôi ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, cả người run lên hệt như một cành củi khô trong gió, Đinh thấy thế, lập tức ôm tôi vào lòng.

      Mọi người hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi hoang mang lo lắng, mặt tôi trắng bệch, căn bản là thể nói được lời nào.

      Cảnh sát rất nhanh chạy đến, thu thập thông tin ngay bên ngoài phòng phẫu thuật. Cả người tôi dại ra, dứt quãng nói: “Tôi bị cướp, hắn giật túi của tôi, sau đó chồng tôi chạy đến, hai tên đồng lõa của hắn phóng xe máy lại chỗ chúng tôi, đâm chồng tôi bị thương.”

      Cảnh sát hỏi tôi hình dáng của chúng, chiều cao thế nào, chúng loại xe nào, và số xe. Tôi ́ nhớ, nhưng tôi biết, biết, tôi biết gì hết. Trước mắt tôi chỉ hiện lên một hình ảnh khi con dao lóe sáng, chỉ tích tắc sau đâm vào người Gia Tuấn, chảy máu. Một màn này cứ lặp lặp lại trước mắt tôi, tôi hoảng sợ vô cùng, đầu vai ngừng run lên.

      Gia Tuấn bị thương là vì cứu tôi, tôi hối hận đến mức muốn tự sát ngay trước hành lang bệnh viện này. Nếu tôi để cho tên cướp kia lấy túi của mình , thì Gia Tuấn sẽ bị thương. Nếu thật sự Gia Tuấn có mệnh hệ nào, cả đời này tôi cũng thể tha thứ cho chính mình. Nếu như Gia Tuấn thật sự vì tôi mà phải chết, tôi sẽ chút do dự mà nhảy xuống dưới.

      Nước mắt tôi ngừng rơi, Đinh liên tục an ủi tôi, con bé cũng khóc theo tôi.

      Ba mẹ tôi thì áy náy nói nên lời, mẹ chồng tôi cả người mềm nhũn ngồi ghế, Gia Kỳ phải đỡ bà ấy.

      Rốt cuộc, bác sĩ bước ra, nói ngắn gọn với chúng tôi: “Dao đâm thẳng vào lá gan, vết thương rất sâu, chúng tôi đã khâu lại. Mọi người yên tâm, tuy rằng ấy mất rất nhiều máu, nhưng trước mắt thì ấy đã qua cơn nguy kịch.”

      Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

      sao, cả người tôi mềm nhũn dựa vào Đinh .

      Bác sĩ lại vào, tôi nhìn hằm chằm đèn phòng phẫu thuật, hai mắt dẫm nước mắt mờ ảo, màu đèn đỏ khiến tôi ghê cả người.

      Đinh khóc, để đầu tôi tựa vào vai con bé, tôi vẫn dời mắt hỏi đèn phòng phẫu thuật kia.

      Ca phẫu thuật kéo dài đến nửa đêm, rốt cuộc bác sĩ cũng đẩy Gia Tuấn ra ngoài, vừa nhìn thấy , mẹ chồng tôi suýt chút nữa thì ngất xỉu.

      Bởi vì phải gây mê, nên Gia Tuấn vẫn chưa tỉnh, hai bên tay của , một bên truyền nước biển, một bên truyền máu.

      Gia Tuấn nằm giường, thân có mặc áo, để lộ ra bả vai gầy gò, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt.

      Đinh đỡ tôi đến cạnh giường, tôi ngồi giường nhìn Gia Tuấn, mặt trắng bệch, nhưng vẫn là ngũ quan rõ ràng như thế. Bây giờ nằm ở đó, ngủ say giống như bức tượng điêu khắc.

      Tất cả mọi người đều rơi nước mắt, đột nhiên lại xảy ra chuyện này, khiến cho mấy người chúng tôi, dù vốn mâu thuẫn với nhau, nhưng giờ phút này cũng quên hết mọi thứ, chỉ cùng nhau lo lắng cho Gia Tuấn.

      Mẹ chồng bước đến cạnh tôi, bà nhìn Đinh , nhìn Gia Tuấn, rồi lại nhìn tôi, chua xót hỏi tôi: “Con vẫn buông tay được, đúng ?”

      Tôi nghẹn ngào: “Mẹ, thật lòng xin lỗi.”

      Mẹ chồng tôi thở dài: “Chúng ta đều có lỗi, mẹ phải là một người mẹ chồng khoan dung, con trai mẹ có vợ, có gia ̀nh, mỗi ngày vợ nó chăm sóc nó, giặt quần áo, nấu cơm cho nó, nhưng nó lại vụng trộm đương cùng người phụ nữ khác.” Bà khóc: “Đừng để phải đau đớn, trải qua nguy hiểm thì mới biết được trong lòng mình người đó quan trọng thế nào.”

      Chúng tôi đều khóc.

      Mẹ chồng và tôi, Gia Kỳ, cả mẹ tôi và Đinh , năm người phụ nữ chúng tôi từng chiến đấu với nhau một trận, rốt cuộc thì vì Gia Tuấn, chúng tôi đều bỏ qua cho nhau.

      Cũng chính giờ phút này đây, tôi mới thật sự hiểu được lòng đau như cắt là gì.

      Gia Tuấn cứ nằm đó thở đều đều, mỗi lần vô thức nhăn mày thì lòng tôi lại nhói lên. Giờ phút này tôi đã hiểu, tôi sống cùng , thở cùng , tôi mãi mãi thể rời khỏi người đàn ông này.

      Ánh mặt trời sáng sớm chiếu sáng căn phòng.

      Tôi vẫn ngồi bên trường trông chừng Gia Tuấn, tôi nắm lấy tay , tay vẫn còn dính máu từ hôm qua, cho nên có mùi hơi tanh tanh, nhưng tôi quan tâm, tôi áp tay lên mặt mình. Thật lâu sau, tôi cảm giác được tay cử động.

      Rốt cuộc Gia Tuấn cũng tỉnh.

      Bởi vì tôi thấy thời gian tôi qua quá lâu, cho nên quên mất cả mừng rỡ, thấy tỉnh lại, cảm giác như thể chỉ vừa ngủ một giấc mà thôi, tôi nhẹ giọng hỏi: “ tỉnh rồi?”

      chớp chớp mắt, khóe môi hơi mỉm cười.

      Nước mắt tôi rơi như mưa.

      Tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc nguy hiểm đã qua, ánh mặt trời chiếu rọi cả căn phòng.

      Gia Tuấn thở yếu ớt, miệng mấp máy, phát ra một thanh rất nhỏ: “Khát nước.”

      Tôi hơi bối rối: “ vừa mới làm phẫu thuật xong, bây giờ chưa thể uống nước được.”

      Suy nghĩ một lát, tôi đến chỗ y tá lấy băng gạc, sau đó tẩm nước thấm ở môi , để cảm thấy dễ chịu hơn.

      bặm môi, ý bảo đủ, tôi biết là rất muốn uống nước, nhưng mà vừa mới phẫu thuật xong, thể uống nước được, tôi chỉ nhẹ nhàng khuyên : “ chịu đựng một chút, mấy tiếng sau là có thể uống rồi, được ?”

      Gia Tuấn nhìn chằm chằm tôi, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, xanh xao, nhưng ánh mắt nhìn tôi thì lại dịu dàng đến thế. Đôi đồng tử nhìn thẳng vào tôi, giống như tôi là con bướm trắng vậy, chỉ cần để ý thì sẽ bay mất.

      Tôi rớt nước mắt: “Gia Tuấn, xin lỗi .”

      nháy mắt mấy cái, ý bảo tôi đừng tự trách mình nữa.

      Tôi vừa khóc vừa hôn bàn tay , lúc này đây, tôi bao giờ còn muốn buông bàn tay này ra nữa.

      Rốt cuộc Gia Tuấn đã qua cơn nguy hiểm, cả nhà chúng tôi đều nhẹ nhàng thở phào. Nhưng lời nói sau đó của cảnh sát khiến ai nấy đều lấy làm kinh hãi.

      Vụ án được giải quyết nhanh ngoài dự kiến, ngày hôm sau cảnh sát tìm đến bện viện, họ nói với chúng tôi: “Tên cướp kia đã bị sa lưới, sau khi hắn ta cướp túi của , thì lại tiếp tục gây án, nhưng lần này hắn may, trong lúc trốn bị cảnh sát tuần tra bắt được.”

      Tôi hận nghiến răng nghiến lợi: “Cướp lại còn muốn đồng bọn giết người, người như hắn ta thật sự là thể tha được.”

      “Kẻ cướp kia thừa nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng hắn nói hắn chỉ có một mình, có đồng bọn.”

      Tôi đứng bật dậy: “ thể nào, hai người đàn ông đội nón xe máy kia chúng tôi hể quen, nếu phải là đồng bọn với kẻ cướp kia, thì vì sao lại tấn công chúng tôi?”

      Cảnh sát hỏi tôi: “ cẩn thận suy nghĩ lại, và chồng có gây thù chuốc oán với ai ?”

      Gây thù chuốc oán? Tôi chỉ là phóng viên của một tờ báo cỏn con, mỗi ngày chỉ viết mấy tin tức linh tinh thôi, ngay cả chuyện dân thường tôi cũng dính đến, sao tôi lại có thể gây hấn với ai được chứ? Còn Gia Tuấn, bình thường thái độ làm việc của rất rộng lượng, ai lại có thể ghi thù với chứ?

      Cảnh sát nói: “Chúng tôi điều ra máy ghi hình ở khu nhà vào đêm qua, theo hình ảnh từ máy ghi hình thì xe máy đó có biển số, hơn nữa hai kẻ tấn công hai người đội nón bảo hiểm, mặc quần áo đen, thể nhìn ra được đặc điểm nhận dạng nào. Sau khi gây án xong, bọn chúng nhanh chóng bỏ chạy vào một con đường có máy ghi hình. Xem qua những dấu hiệu này thì thấy được bọn chúng có mưu từ trước, mục tiêu có thể là , hoặc chồng của .”

      Tôi càng thêm kinh ngạc, nếu thật sự là như vậy, thì vì sao bọn họ lại nhằm vào tôi?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 : Quyễn 6 : Đại kết cục (Phần 1).

      Edit: 4ever13lue

      Tôi cứ suy nghĩ mãi mà vẫn biết được là ai muốn hại tôi.

      Cảnh sát khỏi rồi, tôi tò mò hỏi Gia Tuấn: “Dẫm chết một con kiến còn có lý , còn em thì có gì đáng uy hiếp đâu, sao lại có ai nhàn đến mức tấn công em chứ?”

      Gia Tuấn lên tiếng, tỏ ra rất bình tĩnh.

      Tôi cũng suy nghĩ về việc này thêm nữa, tôi mở cửa tiễn mẹ chồng về, sau đó tôi cẩn thận bón thuốc cho , nhận lấy ly thuốc từ tay tôi: “Để tự uống được.”

      Tôi dịu dàng nói: “Để em.”

      Chúng tôi đẩy qua đẩy lại, rốt cuộc mỉm cười, thuận theo ý tôi.

      Lúc này, Đinh ôm một bó hoa vào, vừa nhìn thấy hành động của chúng tôi, con bé liên tục vỗ đầu mình: “Xin lỗi, làm phiền hai người thân thiết rồi.” Nhưng mặt lại chẳng thể hiện chút ngượng ngùng nào.

      Con bé cười hắc hắc, hỏi: “Hai người có muốn em ra ngoài một lát để hai người tiếp tục ?”

      Tôi trừng con bé: “Con bé tinh quái này.”

      Lúc này Đinh mới bước vào, cắm hoa vào trong lọ xong, vừa cười vừa nói với Gia Tuấn: “ rể còn đau ? Nếu còn đau thì đừng chịu đựng, mà cứ kêu lên , nếu mà kêu rên thì người nào đó sẽ rơi nước mắt đâu.”

      Tôi khách khí gì mà đánh vào mông con bé, con bé kêu ‘a’ một tiếng, lập tức làm nũng với Gia Tuấn: “ rể, nhìn , chị lại ăn hiếp em.”

      Gia Tuấn chỉ người nói.

      Đinh nhìn hai người chúng tôi, bỗng nhiên con bé cười ha ha: “ rể, còn có thể nói chuyện lưu loát được thật tốt quá, như vậy nhân lúc này nói câu kia ra .”

      Tôi khó hiểu nhìn Đinh , con bé lại có ý nghĩ tinh quái gì nữa đây.

      Đinh hát vu vơ, sau lại đứng nghiêm trang nói với Gia Tuấn: “ Phó Gia Tuấn, mau nói , ‘ Đinh Đinh, em lấy nhé, để được nguyện ý làm nô lệ cho em cả đời, tuyệt đối hai lòng’.”

      Tôi mắng Đinh : “Em nói cũng ai bảo em câm điếc đâu.”

      Đinh nhìn Gia Tuấn, giơ một ngón tay ra, ngón tay khác thì ngoắc ngoắc, nháy mắt liên tục, ý bảo Gia Tuấn mau mau nói .

      Gia Tuấn và tôi đều mỉm cười, chúng tôi nói lời nào, bởi vì chúng tôi đều hiểu ý nhau, câu nói kia thật ra đã còn quá quan trọng nữa.

      Mẹ tôi nấu canh, rồi cùng ba tôi mang đến thăm Gia Tuấn, thấy Gia Tuấn sao rồi thì mọi người cũng đều yên tâm.

      Mẹ tôi xúc động, bà ngồi ở trước giường, nắm lấy tay Gia Tuấn, liên tục xoa xoa tay , vừa đau lòng vừa thương cảm. Ba tôi cũng nhìn Gia Tuấn, trong lòng ông cũng ngổn ngang tâm sự.

      Tuy rằng gan của Gia Tuấn bị thương, hơn nữa lại còn chảy máu rất nhiều, nhưng vì được đưa đến bệnh viện kịp thời, cho nên bình an vô sự. Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, đã có thể ngồi thẳng dậy, có thể nói chuyện với chúng tôi như bình thường, cũng có thể ăn một ít thức ăn nấu lỏng.

      Mọi người cùng ở đây, khí hết sức hòa hợp, mẹ tôi thân thiết hỏi có còn cảm giác khó chịu nữa , Đinh thì thường hay chọc mọi người cười. Hơn một năm qua, gia ̀nh chúng tôi hề có được cảm giác nhẹ nhàng như bây giờ.

      Ba tôi mỉm cười nhìn Gia Tuấn, ông nói: “Bình thường con đều bất chấp sức khỏe mà làm việc, bây giờ nhân cơ hội này, con nghỉ ngơi một chút , chờ vết thương khỏi rồi, chúng ta cùng câu cá.”

      Ba tôi nói chuyện với Gia Tuấn thân thiết như con ruột, tôi nghe xong thì vừa cảm thấy xúc động, lại vừa ấm áp, Gia Tuấn cũng bùi ngùi, cuối cùng hỏi ba tôi: “Ba, ba đồng ý chấp nhận con sao?”

      Ba tôi thở dài, rồi cười ha ha nói: “Xem ra kiếp trước có duyên với con, tình nghĩa của chúng ta nên bị chia cắt.”

      Một lời vừa nói, cảm xúc dâng trào.

      Đinh rơi nước mắt trước cả tôi, con bé khóc lớn bổ nhào vào lòng Gia Tuấn, liên tục gọi: “ rể, ba.”

      Tất cả mọi người ai hỏi tôi có đồng ý hay , ai nấy đều đã quyết ̣nh thay tôi rồi. Thật ra thì cần tôi nói đồng ý hay đồng ý, mẹ chồng tôi nói rất đúng, nên để phải trải qua đau đớn, nguy hiểm mới nhận ra được vị trí của đối phương trong lòng mình rất quan trọng . Nếu Gia Tuấn xem trọng tôi, thì cần phải lo lắng mà quay trở lại tiễn tôi về, cũng sẽ gặp phải chuyện này, và cũng phải cận kề cái chết.

      Tôi vô cùng xúc động, bây giờ tôi cần phải nói gì nữa, tôi cam tâm tình nguyện quay lại, chấp nhận hết tất cả.

      Mọi người rồi, tôi ngồi bên giường nhìn Gia Tuấn.

      Gia Tuấn nhìn tôi, tuy rằng sức khỏe tốt, nhưng ánh mắt của vẫn luôn dịu dàng như thế.

      Xung quanh có người, tôi nhích gần lại, ôm lấy mặt , hôn lên môi một cái.

      thở một hơi thật dài, khi môi tôi tách ra, bắt lấy ̉ tôi, nhỏ giọng năn nỉ tôi hệt như một đứa bé: “Lại lần nữa được ?”

      Tôi cúi đầu mỉm cười, cẩn thận nhìn chăm chú.

      Lúc này hơi nhíu mày, giống như bị động vào vết thương, tôi vội vàng hỏi: “Vết thương đau sao? Đau lắm ? Có phải lại bị rách ra ?”

      Tôi vén chăn lên, ̣nh xem thử vết thương của , đè tay tôi lại.

      , đau. Đinh Đinh, đau chút nào cả, bây giờ rất hạnh phúc.”

      “Buồn nôn.”

      “Ai, muốn nói thêm mấy lời buồn nôn thế này nữa, phải về tập luyện lại thôi. Đôi khi hy vọng lại có thể buồn nôn một chút, bởi vì trước kia những lời nói còn chưa đủ buồn nôn.”

      Tôi nhắc đầu, cái người này nha.

      nhỏ giọng thì thào: “Hôn lại lần nữa…”

      Giọng rất dịu dàng, ngọt ngào, tôi mỉm cười, hôn lên môi .

      Tay tôi ôm lấy mặt , chúng tôi y hệt như lần đầu tiên hôn môi. Nhắm mắt lại, tôi nhớ lại nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

      . . . . . .

      Một tuần sau khi chúng tôi hẹn nhau, chúng tôi ra ngoài chơi, bờ biển có một dải đường đá trắng, phía cuối đó có một ngọn hải đăng, hai người chúng tôi đứng dưới ngọn hải đăng, ôm tôi vào lòng.

      Tôi được ôm vào trong lòng, nhiệt tình hôn môi, mang đến cảm giác của một người đàn ông trưởng thành, khiến cho tôi mê luyến. ôm tôi vào lòng, vòm ngực rắn chắc vây lấy tôi, tôi quấy lấy , ôm , quên tất cả mọi thứ. Ngày hôm đó chúng tôi hôn nhau, một lần rồi lại một lần, hai má chúng tôi đều đóng lên, rồi lại khao khát có được nhau.

      Thật sự tôi rất Gia Tuấn, kể từ khi quen , tôi chỉ muốn giao bản thân cho người đàn ông này. Lần đầu tiên hôn tôi, tôi liền tự nói với mình, nếu bây giờ muốn tôi, nhất ̣nh tôi sẽ từ chối. Nhưng chính là tôn trọng tôi, cho đến mấy tháng trước khi cưới, mới biến tôi thành người phụ nữ của . Lần đầu tiên, tôi có kinh nghiệm, khi tiến vào, cả người tôi đau điếng đến co quắp, hai chân cũng kẹp chặt lại, khiến cho cũng rất vội vã. Nhưng lại rất tận lực kiềm chế, hề dám dùng sức, lần đầu tiên đó, chúng tôi đều có cảm giác hạnh phúc mỹ mãn, mà là qua loa cho xong việc, tôi cho rằng kiểu như thế có gì tốt đẹp cả, cả quá trình chỉ khiến người ta đau đớn, thậm chí tôi sợ làm . Về sau khi lại đề nghị, tôi túm chặt lấy chăn, sợ hãi dám, Gia Tuấn cũng nhìn ra là tôi hoảng sợ, dùng hành động hóa giải lo lắng của tôi. Làm cho mọi thứ trở nên triền miên thân thiết, dịu dàng che chở.

      Bây giờ chúng tôi lại quay lại với nhau sau khi ly hôn, trải qua rất nhiều việc, rốt cuộc chúng tôi đã có thể vứt bỏ những trở ngại trước đó, trở nên thoải mái hơn.

      Tôi ôm lấy mặt , rời khỏi môi , tôi cười cười: “Đứa bé tham lam, còn muốn ?”

      lưu luyến rời ôm lấy ̉ tôi: “Hư, —— muốn —— dừng.”

      Tôi cười ha ha, hôn môi liên tục y như con chim gõ kiến.

      Phía sau có tiếng mở cửa, chúng tôi vội vàng tách ra, nhìn lại thì chúng tôi đều bất ngờ. A, thì ra là ấy?

      Thẩm An Ny?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 .2 : Quyễn 6 :Đại kết cục (Phần 1)

      Một thời gian dài gặp người này, tôi đã gần như quên mất ấy, hiện tại vừa nhìn thấy ấy thì phản ứng đầu tiên của tôi là ngẩn ngơ, sau đó vội vàng buông Gia Tuấn ra.
      Ba người chúng tôi đều hơi ngượng ngùng, cuối cùng ấy phá vợ sự im lặng trước. ấy nói với chúng tôi: “Thật ngại quá, quấy rầy hai người rồi.”
      Trong tay ấy cầm một bó hoa, xem ra là đặc biệt đến thăm Gia Tuấn đây.
      Tôi vội vàng chào hỏi ấy: “Xin chào Thẩm.”
      Gia Tuấn cũng hơi quẫn bách nói: “Sao lại đến đây?”
      ấy cười ha hả, nói: “Tôi đến văn phòng luật sư tìm có việc, nghe họ nói gặp chuyện, bây giờ sao rồi chứ?”
      Tôi vội đón lấy bó hoa, lấy ghế dựa cho ấy, nghĩ đến vừa rồi ấy đã thấy những hành động của chúng tôi thì tôi hơi chột dạ: “ Thẩm, ngồi , tôi tìm bác sĩ có chút việc.”
      Tôi tìm một cái cớ như vậy rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
      Thật ra tôi cũng chán ghét Thẩm An Ny, ấy vừa xinh đẹp lại vừa rộng rãi, người cẩu thả như tôi thật sự rất thích tính cách thẳng thắn như ấy. Tôi tin rằng ấy phải kẻ tiểu nhân mưu mô.
      Tôi thở dài một hơi, tôi cũng hề lo lắng việc ấy một mình ở lại phòng bệnh cùng Gia Tuấn.
      Về việc ấy theo đuổi Gia Tuấn, tôi hề để ý gì cả, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình của mình. ấy cũng làm gì sai, huống hồ tranh đấu nhiều như vậy, nhưng cuối cùng người thắng vẫn là tôi. Bất kể ấy có là tiểu thư danh giá chăng nữa thì ba mươi sáu chiêu ly hôn này tôi vẫn là người thắng cuộc.
      Tôi đứng trong nhà vệ sinh giặt hai cái khăn mặt. Lúc này, có người gọi tôi: “Đinh Đinh.”
      Tôi quay đầu lại, Thẩm An Ny đứng ở cửa nhà vệ sinh, tôi vội tắt nước, “ Thẩm.”
      “Tôi phải rồi, cho nên muốn chào một tiếng.”
      Tôi hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn đã đến thăm Gia Tuấn, hôm nào có thời gian, mọi người cùng tụ họp .”
      Hai người chúng tôi ra khỏi nhà vệ sinh, ngang qua một băng ghế dài, ấy hỏi tôi: “Chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát, ngại chứ?”
      “Đương nhiên là ngại.”
      Chúng tôi ngồi xuống.
      ấy hỏi tôi: “Tôi có thể hỏi một chút ? Hai người quay lại với nhau sao?”
      Tôi suy nghĩ, biết phải trả lời ấy thế nào, đành phải gật đầu.
      ấy hơi tiếc nuối ‘ai’ lên một tiếng, tiếp theo cởi mở nói: “Thật ra tôi nên biết trước rằng tôi phải là đối thủ của . Trong lòng Gia Tuấn, chỉ luôn hướng về mà thôi.” ấy lại đùa tôi: “Hai người mau mau quay lại , đừng bỏ cuộc nữa, bằng ngày nào đó tôi lại đổi ý muốn tiếp tục chiến đấu, đoạt lấy ấy, lúc đó đừng hối hận.”
      Tôi mỉm cười:
      sao cả, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”
      ấy lại xúc động nói: “Đinh Đinh, biết , đây là lần đầu tiên tôi đánh cuộc vì tình , nhưng lại được đáp lại. Lần đầu tiên tôi chủ động theo đuổi một người đàn ông, nhưng lại là một người đã có gia ̀nh, mạo hiểm để người đời mắng chửi, cũng nhất ̣nh theo đuổi người đàn ông này, nhưng kết quả thì sao? Để ấy ở lại trong nhà của tôi một đêm, nhưng lại biến ấy thành người của tôi.”
      Vừa nói xong ấy lại cười tự giễu.
      Tôi cũng nhịn được mỉm cười.
      ấy nói: ‘Con người ta đều như vậy cả, dễ dàng có được cái gì đó thì sẽ quý trọng, chỉ có hao tổn tâm trí đấu tranh giành lấy, dù có được gì, cũng sẽ cảm thấy vui.”
      Tôi chỉ ‘vâng vâng’ cho có lệ, thật ra những gì ấy nói cũng là những gì tôi cảm thấy.
      ấy cầm lấy tay tôi: “Chúc hai người hạnh phúc.”
      Tôi cảm ơn ấy tự đáy lòng: “Cảm ơn .”
      ấy vui vẻ nói: “Tôi thích Phó Gia Tuấn, tuy rằng rất tiếc khi thể trở thành vợ chồng với ấy, nhưng mà tôi sẽ xem ấy là bạn chí ́t, sẽ ăn dấm chua chứ hả?”
      “Sao lại thế được? Thẩm, tôi cũng rất quý , quang minh hào phóng, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.”
      Ánh mắt ấy nhìn tôi trong suốt tự nhiên, khiến tôi cảm thấy có một sự thông minh, tỉnh táo.
      “Đúng, tôi cũng quý , Đinh Đinh, rất thông minh, có thể giữ chặt người đàn ông mình . Tôi có những người bạn như và Gia Tuấn như vậy thật sự là rất may mắn.”
      Tôi rất vui vẻ, nắm chặt tay ấy.
      Trời đất, lúc trước thì hiểu lầm, nhưng cuối cùng lại có một kết cục tốt đẹp như thế này. Mọi người hóa giải thù hận, còn toàn tâm tòa ý vui vẻ với nhau, đây quả thật là một chuyện quá sức mỹ mãn.
      “Chỉ là…” ấy cười.
      “Chỉ là cái gì?” Tôi hiếu kỳ.
      ấy hơi đỏ mặt, ngừng một lát, ấy mới tò mò nói thêm: “Đinh Đinh, biết ? Đêm đó khi tôi giữ ấy lại, tôi thật sự rất hiếu kỳ, mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn muốn biết.”
      “Chuyện gì?”
      ấy nhìn xung quanh có người, sau đó liền nói thầm vào tao tôi: “Thật ra tôi muốn biết rốt cuộc Phó Gia Tuấn biểu hiện như thế nào ở phương diện kia?”
      ấy lại tò mò chuyện này, lần này tôi cũng nhịn được cười rộ lên.
      ấy cũng hơi ngượng ngùng, nhưng liền nhịn xuống, cười ha hả: “ xem thân hình ấy đẹp như vậy, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm thấy được cơ thể của ấy rất rắn chắc. người cũng có vết sẹo nào, mặc quần áo mà còn đẹp như vậy, nên lúc cởi quần áo thì sao? Có phải càng đẹp mắt hay ?”
      Chúng tôi đều cười ha ha.
      ấy cũng cười: “Dù là nam hay nữ cũng đều thích ngắm người đẹp, đặc biệt là phụ nữa, nhìn thấy người đàn ông cường tráng như vậy, thật khó tránh khỏi có chút nhớ nhung. Khoảng thời gian khi tôi làm trợ lý cho ấy, tôi vẫn nghĩ rằng, nếu ấy hề nghị qua đêm với tôi thì tôi nhất ̣nh sẽ từ chối.”
      Tôi thật ngờ ấy lại trực tiếp như vậy, tôi bị ấy chọc cười, người ta nói đàn ông nói chuyện với nhau thì sẽ nói chuyện nam nữ. Vậy phụ nữ tán gẫu thì ra cũng sẽ bàn về việc này.
      Tôi nói giỡn: “ thật sự muốn biết? Bằng thì chờ Phó Gia Tuấn xuất viện rồi, tìm lúc nào đó cho mượn ấy dùng thử.”
      ấy huých tôi: “Thật sự hào phóng vậy sao?”
      Tôi lại đỏ mặt, đương nhiên là thể nào, mượn cái gì cũng được, nhưng thể mượn đàn ông.
      Hai người chúng tôi cười ha ha.
      Cười xong, ấy lại bùi ngùi: “Phó Gia Tuấn thật sự là một người đàn ông tệ.”
      Hai người chúng tôi đều hơi xúc động.
      Ngừng một lát, bỗng nhiên ấy mở to mắt, nghiêm túc hỏi tôi: “Đinh Đinh, cảm thấy lần này Gia Tuấn bị thương là rất kỳ quặc sao?”
      Tôi cũng hơi tò mò, kỳ quặc sao? Sao ấy lại nói vậy?
      ấy nghiêm mặt nói: Đinh Đinh, có biết chuyện Gia Tuấn xử lý vụ án kia có liên quan đến một quan chức, cha của ta là một người quyền cao chức trọng, cho nên việc lần này còn liên lụy đến rất nhiều người khác. Vì vậy vụ án này bị gây áp lực nặng nề phải nhanh chóng kết thúc, cho dù trong vụ án này có điểm đáng ngờ, nhưng cũng phải ém xuống.”
      Tôi nghe ra manh mối: “Ý của là lần này Gia Tuấn bị thương có liên quan đến vụ án này sao?”
      Vụ án này chính là nỗi trăn trở của Gia Tuấn, những điểm đáng nghi trong vụ án này cũng chính là do Gia Tuấn chỉ ra.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 : Quyễn 6 : Đại kết cục. (Phần 2).

      Edit: 4ever13lue

      Thẩm An Ny gật đầu: “Đúng vậy, trước đây Phó Gia Tuấn từng thảo luận cùng tôi về vụ án này, đối với hành vi của vị quan chức này, mọi người ai cũng thấy được, sự hoài nghi của Gia Tuấn phải có căn cứ. Nhưng vấn đề là phải có chứng cứ xác đáng, Gia Tuấn muốn làm cho rõ ràng vụ án này, nhưng may là đủ chứng cứ.”

      Lòng tôi trầm xuống.

      Thẩm An Ny nói: “Tên cướp kia có đồng bọn, còn về việc Gia Tuấn bị thương là do đối phương trực tiếp nhắm vào ấy, mục ́ch chỉ có một mà thôi, đó là khiến ấy thể tiếp tục làm luật sư biện hộ cho vụ án này.”

      Tim tôi co rút, Gia Tuấn bị thương là bởi vì việc này sao? Sỡ dĩ chúng xuống tay với là vì ngăn cản ?

      Sau khi Thẩm An Ny rời khỏi, tôi ngồi một mình ở đó thật lâu, tôi biết trong xã hội này có rất nhiều quy tắc. Có những việc tôi biết, bạn biết, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà thể nói rõ ràng ra được. Nếu như một người nhất ̣nh chống lại, thì lập tức sẽ giống như một chiếc thuyền nhỏ phải đối đầu với sóng gió.

      Lòng tôi trĩu nặng.

      Trở lại phòng bệnh, Gia Tuấn xem tài liệu, bàn ngoài hoa của Thẩm An Ny thì còn có lẵng hoa khác.

      Tôi hỏi : “Là đồng nghiệp ở văn phòng luật đến sao?”

      “Đúng vậy.”

      Tôi ngồi bên giường, nắm lấy tay .

      để tài liệu qua một bên, tôi điều chỉnh độ cao giường cho , để nằm thoải mái hơn.

      “Gia Tuấn.” Tôi dịu dàng xoa xoa mặt , “Lần này sau khi xuất viện, chúng ta nghỉ một thời gian .”

      hơi chần chừ: “Cũng được, cuối tuần sau, vụ án kia có phán quyết của tòa, sau khi kết thúc rồi, chúng ta sẽ nghỉ, em xem chúng ta nên đâu đây?”

      “Cuối tuần sau?” Tôi sợ hãi kêu lên: “Bây giờ như thế này làm sao có thể lên tòa?”

      mỉm cười: “ sao cả đâu, công việc đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” ngừng cười, tỏ rõ sự kiên quyết, tôi chỉ nghe thấy trầm giọng nói: “Chắc chắn tuần tới tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.”

      Tôi đau khổ khuyên : “Gia Tuấn, vết thương của còn chưa khỏi, giao vụ án kia cho người khác được ?”

      được, chỉ có một mình là hiểu rõ vụ án này nhất, thể giao cho người ngoài được.”

      “Gia Tuấn, nói biết mọi thứ đúng ? cũng biết là có người ở phía sau ngăn cản tiếp tục vụ án này, dù có ́ chống lại chăng nữa thì nếu có chứng cứ thì cũng có cách nào hóa giải được đâu.”

      Tay nhẹ nhàng xoa hai bên má tôi, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Đinh Đinh, có chứng cứ, nguyên nhân là do đã tìm được chứng cứ xác thực, cho nên bọn họ mới sợ hãi, muốn đưa vào chỗ chết.”

      Lòng tôi trầm xuống, từng trong lòng ngẩng đầu lên: “ có chứng cứ?”

      “Phải.” lặng lẽ kề sát vài tai tôi: “Nếu có chứng cứ xác thực thì cũng sẽ dám ngược chiều gió như thế. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói ra được, chưa đến phút cuối cùng thì vẫn chưa xuất ra chiêu bài này.”

      Tôi dựa vào trước ngực , nước mắt chực trào ra: “Gia Tuấn, chúng ta rất vất vả mới quay lại bên nhau được, em thật sự thể lại mất .”

      vỗ vỗ tóc tôi, giọng nói đầy thỏa mãn: “Đinh Đinh, vẫn luôn suy ngẫm, con người ta rốt cuộc phải sống như thế nào mới phải hổ thẹn với đời, mỗi người đều muốn làm gì đó oanh liệt, nhưng cuối cùng chúng ta chỉ là một hạt cát tầm thường mà thôi. Cả đời này có cái gì là quá đặc biệt cả, thật ra mặc kệ cái gì oanh liệt, cứ bình thản vẫn tốt hơn. Điều quan trọng nhất là đừng để bản thân phải tiếc nuối. Trước kia luôn cảm thấy tràn ngập áy náy với em, bởi vì quý trọng em. Bây giờ có em ở bên cạnh thế này, đã còn cần gì khác nữa cả.”

      Tôi chỉ khóc: “Em muốn nghe mấy lời văn vẻ của , em muốn sự thật kia. Khi kết hôn, đã hứa với em, sẽ làm chồng, làm người thân, làm một người cha, vậy lời hứa của đâu rồi? đồng ý sẽ chăm sóc cho em, vậy mà bây giờ có thể tùy hứng vậy sao?”

      nhẹ nhàng nói: “Em đã rất trưởng thành rồi, cần dẫn dắt nữa.”

      nói bậy.” Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt : “Em vĩnh viễn cần , trong lòng cần, cơ thể cũng cần, em còn muốn cùng xem duyệt binh kỉ niệm một trăm năm ngày Quốc Khánh, cùng đưa con của chúng ta nhà trẻ, tiểu học, rồi đại học. Con đường này em cần cùng em , cho phép bỏ em lại giữa chừng, hiểu chưa?”

      gật đầu, mỉm cười: “ hiểu rồi.”

      Tôi ôm thật chặt, thật chặt.

      Tôi biết là có cách nào ngăn cản được, nếu Gia Tuấn đã quyết tâm làm một chuyện gì, thì nhất ̣nh sẽ ́ gắng đến cùng, cho dù thành công chăng nữa, cũng sẽ trả giả tất cả để ́ gắng, để quá trình này phải hối hận.

      —————— đường phân cách ——————

      Tôi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt Đông Ngạn Kỳ cùng Đinh , Gia Tuấn thích nhất bánh kem xoài ở đây, Đinh thì thích bánh nhân khoai, còn mẹ tôi lại thích bánh cuộn táo. Tôi mua cho mỗi người một loại, gạo lại xong xuôi, chúng tôi bước ra ngoài.

      Tôi vững vàng mở cửa xe.

      Thấy tôi khởi động xe tốt rồi, Đinh thở dài, hỏi tôi: “Chị à, lần này chị và rể thật sự quay lại chứ? Chị có sợ rể sẽ lại làm chị buồn ?”

      Dù sao chúng tôi là chị em ruột, tôi biết con bé có ác ý.

      Tôi thong dong đáp lại: “ sợ, dù cho ấy có lại hóa sói thì cũng cũ rích rồi.”

      Trở lại bệnh viện, tôi vui vẻ mở cửa, mở túi bánh ra: “Gia Tuấn, em có mua bánh xoài mà thích ăn này.”

      để tài liệu lên tủ đầu giường.

      Tôi mất hứng kêu lên: “ lại thừa lúc em chú ý mà xem tài liệu nữa? Hiện tại vết thương của còn chưa khỏi, ngồi lâu như vậy sẽ tốt.”

      sao cả, rất có chừng mực.”

      Tôi có cách nào ngăn cản được, rất kiên quyết, liều mạng nhất ̣nh tuần sau phải lên tòa.

      Trước khi ngủ, tôi lấy khăn ấm lau mặt cho , lau mặt xong rồi, nhưng lại chậm chạp chịu đưa khăn mặt lại cho tôi.

      Tôi tò mò hỏi : “Sao vậy?”

      nhìn mấy đầu ngón tay của mình, cứ mở rồi lại khép mấy ngón tay, hơi hơi nhíu mày.

      Tôi ý thức được muốn nói gì, lập tức tôi ngắt lời : “Có phải là khăn lạnh quá ? Nào, đưa cho em.”

      Tôi lấy khăn mặt trong tay , vào phòng vệ sinh.

      Vốc nước lạnh lên mặt, tâm tình tôi lại nặng nề, tôi thấy rõ những sự biến hóa rất nhỏ của , bắt đầu cầm được bút, viết chứ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí lúc ăn cơm, cầm đũa gắp được thức ăn. Có một lần tôi vô ý làm đổ một ít nước nóng lên đùi , tôi vội vàng lau cho , nhưng mà một lúc lâu sau mới nghi ngờ hỏi tôi: “Em thật là chuyên tâm quá.”

      Tôi biết là thần kinh của bắt đầu phản ứng chậm chạp, giống như máy móc bị hỏng hóc vậy, thể làm được vận động mạnh. Hiện tại, ngay cả một vài động tác nhỏ cũng phải ́ hết sức, điều này khiến tôi rất đau lòng.

      Rốt cuộc bệnh tình của bắt đầu biểu hiện rõ, còn tôi lại có cách nào cả.

      Tôi cảm thấy rất buồn, từ khi bắt đầu biết bị bệnh, tôi cũng dự đoán được sẽ đến mức này, nhưng mà tôi ngờ lại nhanh đến thế.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11.2 : Quyễn 6 :Đại kết cục. (Phần 2).

      Edit: 4ever13lue

      Rửa mặt xong, tôi đóng cửa phòng bệnh, quay lại ngồi giường .

      Gia Tuấn nhỏ giọng bảo tôi “Vơ à, em lại đây, rất muốn ôm em.”

      “Em còn sợ gì sao?”:

      đâu.”

      vươn tay ra như muốn ôm, bất đắc dĩ tôi tứng lên, cẩn thận leo lên giường, lập tức nhích sang một bên, dành ra một nửa giường trống.

      Hai người chúng tôi cùng nằm giường bệnh, dù sao thì gian nhỏ hẹp, tôi chỉ sợ động vào vết thương của , tôi cẩn thận xoa bụng , hỏi: “Còn đau ?”

      đau.”

      Hai người chúng tôi nằm cùng một cái gối đầu, mặt ai cũng rất gần, chỉ cách khoảng mấy tấc, hơi thở phả vào mặt nhau khiến tôi cảm thấy ngứa ngứa. Tôi nhìn , chu môi hôn tôi một cái.

      Tôi bật cười, nhịn được đưa ngón tay sờ mũi : “Chúng ta thế này thật giống như cảnh quay trong bệnh viện của phim Mỹ.”

      cũng hứng thú: “Ý em là trong phim, người đàn ông bị gãy một chân, vậy mà còn làm bao nhiêu là động tác, đều là giả.”

      Tôi vòng tay qua nách : “ muốn thử sao?”

      ôm chặt tôi: “Đợi sau khi xuất viện, vết thương khỏi hẳn rồi, nhất ̣nh sẽ buông tha cho em đâu, muốn ăn sạch em luôn.”

      Đương nhiên là bây giờ được, chúng tôi chỉ có thể hôn môi.

      Hôn rồi lại hôn, tay của bắt đầu lần đến ngực tôi, miệng cũng thành thật lần đến, cắn nhẹ một cái, đầu tiên là dùng răng cắn nhẹ, sau lại dịu dàng hôn, liền ngậm vào trong miệng, tôi ngăn được khẽ ngâm một tiếng, còn lại khẽ thở dài.

      “Sao vậy?”

      thở dài: “Đinh Đinh, sợ, sợ thể khiến em hạnh phúc như trước kia.”

      Tôi lập tức ý thức được hạnh phúc mà nói là gì.

      Tay tôi lặng lẽ lần theo xương sống xuống thắt lưng , rồi chuyển ra phía trước, lần vào trong quần lót .

      Giọng trầm xuống, gầm nhẹ bên trai tôi: “Đinh Đinh, vợ ơi….”

      . . . . . .

      Nơi nào đó cứng rắn, cả người cũng nóng lên, tôi hề nghi ngờ, nếu như hiện tại cơ thể có bị thương, nhất ̣nh sẽ giống y hệt một vị tướng cưỡi kỵ mã dũng mãnh, bừa bãi rong ruổi.

      đừng giả bộ nha.” Tôi chế nhạo : “Cả ngày lo lắng cái này, cái kia, em thấy cứ cảm thấy gì cả, nhưng nơi này, sao lại mẫn cảm thế? Đây là ánh mặt trời phá lệ soi sáng mặt đất sao?”

      cũng hơi quẫn bách: “Có thể là vậy , một khi ôm em, cả người lại có cảm giác. Nhưng bây giờ được, cũng phải là diễn viên trong bộ phim kia, gãy một chân mà còn có thể.”

      Tôi cũng cười: “Yên tâm, em cũng phải diễn viên kia đâu, sẽ ăn chết khô. Em sẽ chờ ăn luôn một thể.”

      Giọng tràn ngập kỳ vọng: “ cũng hy vọng đến lúc đó, có thể….” khẽ hôn mặt tôi: “Bao lâu thì tốt nhất đây? Ba lần?”

      Tôi ngoan sờ sờ mặt : “Ba lần đủ, em phải đòi lại hết, đến lúc đó nhất ̣nh cho thất bại thảm hại.”

      . . . . . .

      Gia Tuấn ở bệnh viện vài ngày, rốt cuộc cũng có thể xuống giường lại chậm rãi, tôi đỡ bộ ở hành lang. Đến lúc sắp tối, chúng tôi ngồi bãi cỏ trò chuyện, tay đan vào nhau, chúng tôi ngừng nói chuyện này chuyện kia. Cho dù là chuyện vặt vãnh trước kia cũng đem ra nói, hề cảm thấy chán.

      “Em thấy ánh mặt trời chiều tà kia ?”

      Tôi mỉm cười, mặt trời chiều màu vàng chanh dần biến mất sau dãy núi. tất cả các tòa nhà đều được phủ lên một màu vàng của ánh chiều tà, cảm giác rất yên bình.

      Tôi nắm tay , thỏa mãn nói: “Em có mong muốn gì khác nữa cả.”

      Bàn tay cũng phủ lên tay tôi, ánh chiều tà phủ ̉nh đầu chúng tôi.

      . . . . . .

      Rồi cũng đến ngày mở phiên tòa, vào ngày thứ hai, trước tiên tôi đến văn phòng luật của Gia Tuấn để lấy áo luật sư cho .

      Phiên tòa hôm nay là bảo mật, cho nên tôi thể vào xem được, chỉ có thể ̉ vũ ở bên ngoài.

      Ba mẹ tôi đứng ở hành lang bệnh viện, bất an hỏi tôi: “Thế này sao chứ?”

      Tôi thở dài, vốn dĩ bác sĩ cho Gia Tuấn ra ngoài, lừa bác sĩ, nói rằng phải tham gia một cuộc họp quan trọng, thể có mặt, cho nên bác sĩ mới để . Nhưng mà chỉ cho phép đến giữa trưa phải quay về bệnh viện. Tôi cũng ngừng lo lắng, nhưng đã hao tổn bao nhiêu tâm lực vì vụ án này, cho dù là ai cũng thể ngăn cản .

      Tôi đẩy cửa ra, Gia Tuấn đứng trước cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra ngoài, vuốt nhẹ miếng mề đay ngực mình.

      Tôi bước đến: “Gia Tuấn.”

      xoay người lại, hai người chúng tôi nhìn nhau chăm chú thật lâu, như thể muốn tạc hình ảnh đối phương vào trong tâm khảm.

      Thay quần áo sạch sẽ xong, nhìn thật sự rất kiên nghị, quyết đoán, đẹp trai, lịch lãm. Tôi thật sự thể tìm ra được khuyết điểm nào của . năm nay ba mươi sáu tuổi, là giai đoạn hoàng kim của một người đàn ông trưởng thành. Cuộc sống và những gian khổ đã qua khiến cho càng thêm có mị lực. Cho dù ánh mắt vẫn có một chút tiều tụy, nhưng đó là thứ mà một chàng trai trẻ tuổi nào có được.

      Tôi chỉnh trang lại quần áo cho , lúc này đột nhiên tôi nhớ đến câu đối ở văn phòng : ‘Tĩnh trung chân khí vị, Sở tại bất đa đắc.’ (Nghĩa là: Bình tĩnh là cách trải nghiệm tốt nhất, nếu cứ chôn chân tại chỗ thì sẽ đạt được gì cả.)

      “Gia Tuấn.” Tôi dịu dàng nói: “Mặc kệ là ai, dù cho phải đối mặt với thử thách gì, em đều hy vọng nhớ rõ một việc, em sẽ vĩnh viễn đứng phía sau , mãi mãi bên , luôn luôn .”

      khẽ nhếch khóe môi, mỉm cười: “Cuộc đời này chỉ cần như vậy là đủ.”

      Chúng tôi cùng ra, ba mẹ tôi nhìn .

      Mẹ tôi vừa lo lắng vừa đau lòng, mẹ chồng tôi cũng biết chuyện này, chúng tôi giấu bà ấy.

      Ba tôi nắm lấy đầu vai Gia Tuấn, trong mắt tràn ngập mến.

      Gia Tuấn nghiêm túc gọi: “Ba.”

      Ba tôi gật đầu: “ , ba mẹ chờ con.”

      Chúng tôi xuống lầu, tôi khởi động xe.

      Nhưng vừa đến bãi đỗ xe, chúng tôi đều hết hồn.

      Xe vẫn là xe của chúng tôi nhưng bánh xe đều bị chọc thỏng hết cả, căn bản là thể nào khởi động được.

      Có người ́ ý.

      Tôi tức giận thôi, lập tức báo cảnh sát.

      Gia Tuấn nhẹ nhàng ngăn tôi lại: “Cái trò trẻ con này chỉ là nhỏ nhặt thôi. Như mà một chút khai vị buổi sáng ấy mà.”

      Tôi bất an nhìn : “Gia Tuấn, chúng ta….”

      dịu dàng nói: “Đinh Đinh, đừng nói gì cả, hôm nay nhất ̣nh phải lên tòa, em cần phải .”

      Tôi lắc đầu: “, nhất ̣nh em phải cùng .”

      Tôi đỡ bước ra cửa gọi taxi.

      Lên xe rồi, trầm giọng nói với tôi: “Đinh Đinh, biết rốt cuộc có đánh thắng trận này hay , có lẽ dù đã dùng toàn lực, nhưng cuối cũng vẫn thất bại thảm hại. Nhưng mà chỉ cần còn sức lực, sẽ tiếp tục ́ gắng, sợ vì vậy mà phải mất mạng. Trước khi chết, cũng muốn làm xong việc này, hối hận.”

      Tôi khóc: “Gia Tuấn, em ủng hộ , nhưng em thật sự rất sợ hãi, em thể lại mất , thể.”

      mỉm cười: “Đứa ngốc, yên tâm , sao, vừa rồi chỉ là hù dọa em thôi.”

      Xe taxi thẳng, bỗng nhiên chúng tôi cảm thấy đúng, con đường này phải là đường đển tòa án, tôi hỏi lái xe: “ muốn đâu? Đường này đúng.”

      Lái xe vẫn hé răng, chúng tôi hiểu ra. Tôi nhìn Gia Tuấn, chỉ mỉm cười một chút với tôi.

      Chiếc taxi này quẹo vào một cái ngõ nhỏ, sau đó xe ngừng lại, chúng tôi nhìn vào bên trong ngũ, phía trước có một chiếc xe Porsche Cayon màu đen.

      Thấy taxi vào, cửa của chiếc xe kia mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen bước xuống.

      Tôi vừa thấy hai người kia, đột nhiên tôi giật mình nhớ lại đêm hôm Gia Tuấn gặp chuyện, hai người xe máy kia chính là hai người này. Lập tức tôi kêu lên sợ hãi: “Là bọn chúng.”

      Gia Tuấn nhẹ nhàng tóm lấy tay tôi, thong dong mở cửa xuống xe, tôi cũng lập tức bước xuống.

      Đối phương nhướng mày, lạnh lùng gọi: “Luật sư Phó.”

      Gia Tuấn trả lời đúng mực: “Xin chào.”

      Tôi bước đến bên cạnh Gia Tuấn, trong lòng khẩn trương suy nghĩ kế sách đối phó. Tôi được báo cảnh sát, tôi hiểu rõ rằng nếu bây giờ tôi lấy di động ra, chẳng đợi tôi bấm xong dãy số thì có thể họ đã giết tôi rồi.

      Đối phương đeo kính râm màu đen, lạnh lùng nói với Gia Tuấn: “Luật sư Phó, hiện tại cơ thể khỏe, được xuất viện, hay là lên xe , chúng tôi đưa về bệnh viện.”

      Nói xong, tay hắn ta chụp lấy Gia Tuấn, lùi một bước tránh được hắn.

      Tôi che ở phía trước Gia Tuấn, cảnh giác hỏi: “Các người muốn làm gì?”

      Người kia căn bản chẳng xem tôi ra cọng cỏ nào, chỉ liếc tôi một cái.

      “Luật sư Phó, ông Vu khuyên đừng tiếp tục theo đuổi vụ án này nữa, kết quả đã được quyết ̣nh rồi, có gì đáng ngờ cả đâu. Cái gọi là điểm đáng nghi đó chỉ là suy đoán của một mình mà thôi, hoàn toàn có tồn tại. đừng phí thời gian mà làm gì.”

      Gia Tuấn điềm đạm nói: “Nếu như vậy, các người cần gì phải cản đường tôi? Nếu thật là thẹn với lòng, vậy thoải mái , cần gì phải đến khuyên tôi.”

      Đối phương kéo dài giọng: “Luật sư Phó, vụ án này vốn đã có thể kết thúc sớm, chỉnh là bởi vì quá ́ chấp, khiến cho vụ án kéo dài lâu đến vậy. Pháp luật thì phải cần chứng cứ, là luật sư thì sẽ quên điều này chứ? Như vậy cứ một mực tìm chứng cứ, nó đâu rồi?”

      Gia Tuấn nghe hắn nói với mình, nói được lời nào.

      Đối phương thấy hề bị dao động, rốt cuộc kiên nhẫn nữa, một người khác trở lại xe, lấy gậy gộc ra để đất.

      Người kia lạnh lùng nói: “Luật sư Phó, ông Vu cũng muốn làm khó , ông ấy chỉ muốn nhắc nhở , đừng mạo hiểm, vụ án này cho dù thắng, cũng phải lỗi của , sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của . Nhưng mà cứ ́ dây dưa sẽ tạo thành khó khăn rất lớn cho người khác, nghĩ đến chiếc xe quý của mình sao, cả vợ của nữa?” Hắn liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, “Nếu cẩn thận mượn một chân của vợ , vậy phải làm sao đây, cần tôi nhắc nhở chứ hả?”

      Nhất thời tôi nổi giận, khốn kiếp, hắn ta dám uy hiếp tôi.

      Tôi quát: “Mày muốn đe dọa tao sao? Mày có biết tao là ai ? Tao nói cho mà biết, đừng có mà đắc tội với tao, nếu tao sẽ cho mày biết tay, để cho mày tuyệt tự, có tin hả? Nếu tin, cứ thử xem!”

      Đối phương nghe tôi nói xong, chẳng giận mà còn cười, lắc đầu liên tục.

      Gia Tuấn trầm giọng nói: “Nhờ chuyển lời đến ông Vu, cảm ơn ông ta đã khuyên nhủ, nhưng tôi nhất ̣nh phải lên tòa. Bởi vì đây là trách nhiệm của tôi.”

      Hai người kia liếc nhau, lắc đầu.

      Gia Tuấn ôm lấy tôi, khi hai người chúng tôi ra khỏi con ngõ, đột nhiên hai người kia băng qua trước mặt Gia Tuấn. Tôi kêu lên sợ hãi, theo bản năng tôi phản kháng, nhưng bọn chúng quá mạnh, tay bọn chúng cứng như gọng kìm, tôi chỉ thấy hắn ta cầm gậy hung hăng đập xuống chân Gia Tuấn.

      Tôi hét thất thanh: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

      Rốt cuộc tôi biết phải làm sao, tôi ́ sức tránh khỏi người nắm lấy tôi, tôi cắn lên tay hắn y như một người điên, hắn bị đau phải buông tôi ra.

      Tôi cầm cây gậy kia dùng hết sức đập liên tục vào bọn chúng.

      Đúng lúc này, phía sau chúng tôi có người hét ‘Dừng lại’, một chiếc xe màu trắng đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, bên trong có năm sáu thanh niên cầm gậy gộc lao ra. Họ hét lớn, hai người đàn ông này hoảng sợ, lập tức chạy lên xe cuống quít bỏ lùi xe, mấy người trẻ tuổi kia chạy đến, con ngõ loạn hết cả lên.

      Gia Tuấn ngồi dưới đất, xoa xoa chân mình, thấy đau đớn, tôi biết phải làm sao, chỉ ôm lấy , liên tục khóc: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”

      Rốt cuộc chiếc xe kia vẫn chạy thoát, mấy thanh niên kia đuổi theo mà trở lại vây quanh chúng tôi, lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, ôi trời, là Đinh .

      Đinh cũng vội vàng gọi: “ rể, rể.”

      Con bé bảo bạn mình: “Nhanh lên, đưa rể tôi đến bệnh viện.”

      Tôi tức giận khóc mắng con bé: “Sao giờ em mới đến?”

      Chúng tôi vội vàng đỡ Gia Tuấn lên xe, bạn của Đinh chạy như bay đến bệnh viện, tôi ngồi trong xe nắm lấy tay Gia Tuấn, “Gia Tuấn, đừng sợ.”

      Đinh khóc: “Chị, em xin lỗi, đã chuẩn bị hết rồi, nhưng khi xuất phát mới phát hiện bánh xe bị bể, thật xin lỗi!” Con bé lại khóc với Gia Tuấn: “ rể, là em tốt, bọn em đến sớm một chút thì tốt rồi.”

      Gia Tuấn an ủi con bé: “Sao có thể trách các em được!”

      nói với lái xe: “Đừng đến bệnh viện, đến tòa án .”

      Tôi tức giận mắng : “Phó Gia Tuấn, điên rồi sao? Đã là lúc nào rồi mà còn muốn đến tòa án? Trời ơi!” Tôi nhìn bụng , thấy máu thấm đỏ áo.

      nắm lấy vai tôi, ́ gắng giãn mày, nói: “Đinh Đinh, sao, phiên tòa sắp bắt đầu rồi, thời gian đợi .”

      Tôi thể nhịn được nữa, nổi khùng lên, “Phó Gia Tuấn, rốt cuộc muốn làm gì? chấp nhất cái gì chứ? chỉ là một người trí thức mà thôi, ngồi đó nghe người ta đến than khổ, phàn nàn để hết bất mãn mà thôi. Trong xã hội này có biết bao nhiêu người phải sống khổ cực, phải một mình là có thể làm gì được. Người thật sự giúp được họ là người có chức vị, có quyền hạn, nhưng họ cũng thèm giúp. Đây mới là chuyện đáng nói, có hiểu hay ? Bất quá thì chỉ là một luật sư nhỏ trong cái xã hội này thôi, vọng tưởng cái gì? có thể đấu lại họ sao chứ?”

      đau đến cắn răng, cái chân bị đánh trúng ngừng run lên.

      Nước mắt tôi rơi như mưa.

      “Gia Tuấn.” Tôi khóc ròng, “Em cũng muốn chết! có biết là em rất sợ chết ? Em sợ có mệnh hệ nào, cũng sợ ảnh hưởng đến bản thân mình. Chúng ta đừng tiếp tục vụ án này, có được ? Em xin !”

      Rốt cuộc thở dài, nhắm mắt lại.

      Chúng tôi đưa Gia Tuấn đến bệnh viện, lúc để lên xe đẩy, đột nhiên ngăn tôi lại: “Đinh Đinh.”

      Tôi khó hiểu nhìn .

      “Đinh Đinh.” bảo tôi cúi đầu xuống, lập tức tôi cúi đầu để nói vào tai tôi: “Em lập tức đến tòa án, đem một vật giao cho chánh án, bà ấy vừa thấy nó thì sẽ hiểu ra!”

      lấy từ trong túi áo một phong thư, bên ngoài dùng một lớp giấy gói một vật nhỏ bên trong.

      Tôi biết đây là cái gì, nhưng tôi biết vật này chắc chắn là rất quan trọng.

      Đinh nói: “Chị đến tòa án , em ở đây trông rể cho. Chị yên tâm, bạn của em sẽ đưa chị đến tòa án.”

      Lòng tôi vô cùng lo lắng, dù thế nào tôi cũng an tâm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết của , tôi đột nhiên có quyết tâm. Tôi cúi đầu hôn lên trán Gia Tuấn một cái: “Được, em sẽ . Gia Tuấn, đợi em, hãy đợi em!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :