1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : Quyễn 6 : Chứng bệnh của Gia Tuấn bắt đầu bộc phát

      Edit: 4ever13lue



      tạm dừng một lát, sau đó mới trả lời tôi: “Đúng vậy, có lẽ là do quá nhạy cảm.”



      “Có thể là vậy.” Tôi đổi đề tài: “Phải rồi, sau này đừng mua quà đắt tiền như thế cho Đinh nữa, con bé vừa mới tốt nghiệp, hẳn là nên chịu khổ một chút, sẽ hư con bé mất.”



      cười: “ bé kính trọng , thích cảm giác được kính trọng này.”



      Tôi nề hà gì chế nhạo : “Trước đây em sùng bái thì sao? Sao tặng quà cho em? Hẳn là do mỗi ngày đều ở cạnh nhau nên thành thói quen rồi.”



      Lập tức im lặng, tôi cũng phát hiện mình hơi quá xa, vội vàng ho một tiếng.



      Bên kia trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đinh Đinh, bây giờ bị em mắng vài câu như vậy ngược lại giống như được khích lệ, cảm thấy thật thoải mái.”



      Tôi lại cảm thán.



      Bên kia Gia Tuấn nói rất nhỏ: “Đinh Đinh, bây giờ mới nhận ra rằng ngủ một mình thật sự rất khổ sở. Nhà của chúng ta…. Vẫn giống như trước kia, chỉ là em mang đồ đạc của mình rồi, chỉ còn lại ảnh cưới….”



      Giọng ngập ngừng, nhất thời tôi khẩn trương đến mức miệng khô lưỡi khô, muốn nói gì tiếp theo? lẽ sẽ nhân dịp nói với tôi, ‘Đinh Đinh, em trở về ’ chứ? Cả người tôi nổi da gà, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.



      Đột nhiên tôi buột miệng nói một câu: “Phó Gia Tuấn, giường ngủ cũng là do chúng ta cùng nhau chọn, muốn làm gì cũng được, nhưng thể để người phụ nữ nào khác qua đêm. Xin phép cho em ngày mai đến mang tấm nệm kia .”



      vội vàng khẩn cầu tôi: “Đinh Đinh, em đừng kiên quyết như thế, cần di chuyển nệm đâu, cam đoan với em, cho đến nay cái giường này chưa từng có người phụ nữ nào khác nằm lên.”



      Tôi hừ một tiếng.



      ấy chỉ còn biết tự giễu nói: “Em vẫn chịu tha thứ cho .”



      “Đúng, cùng một quả táo, em cắn một cái, sau đó lại có người khác cắn một cái, rồi lại muốn trả lại cho em. Ăn còn ngon sao?”



      Bên kia ấy im lặng nói.



      Lúc này tôi cũng trầm mặc, tôi vừa làm gì vậy, đều là chuyện đã qua rồi, vậy mà còn tiếp tục tổn thương ấy.



      Tôi vội vàng hòa giải: “Khuya rồi, em còn phải viết bản thảo, ngày mai cũng làm mà. Ngủ ngon .”



      Bên kia nhẹ nhàng thở dài: “Ồ, ngủ ngon.”



      Tôi gác điện thoại.



      Tôi vừa làm gì vậy chứ? Trễ như vậy mà ấy còn gọi cho tôi, chẳng lẽ chỉ muốn tán gẫu vài câu sao? Muốn thăm dò tôi à? ấy sẽ nghĩ là tôi thật sự sẽ từ chối ấy? Đã xảy ra chuyện kia rồi, ấy có chút đắc chí sao?



      phải, phải, tôi tự nói với mình, việc kia là gì cả, chỉ là tôi trống trải mà thôi.



      Xã hội sẽ khoan dung loại tình một đêm này, bởi vì có rất nhiều người đơn, chuyện như vậy chung quy cũng chỉ như một món ăn ngon mà thôi. Một thời gian dài ăn, tự nhiên sẽ cảm thấy thèm, cho nên liền cắn một cái cũng phải là quá đáng.



      Tôi tự an ủi mình, sau khi mạnh mẽ trấn an xong, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thoải mái, lên giường ngủ.



      Đương nhiên tôi biết là ấy muốn tôi quay lại.



      , , tôi sẽ quay lại.



      —————— đường phân cách ——————



      Cuối tuần.



      Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi và Gia Tuấn được bạn cũ là tổng giám đốc Cảnh mời chơi bằng du thuyền của ta.



      Du thuyền chậm rãi rời khỏi bến, ra đến biển, tầm nhìn trở nên rất bao la, mặt biển xanh biếc trông như thể tơ lụa mềm mại. Thời tiết tốt, biển lại ít sóng, mặt biển mênh mông vô bờ.



      Du thuyền chạy rất ổn ̣nh, Cảnh ngồi cùng chúng tôi ở tầng hai của du thuyền, mọi người trò chuyện vui vẻ.



      Cảnh đọc báo, nhìn thấy tin tức giải trí đó, ta hứng thú mỉm cười.



      “Tình duyên khắc ghi ba đời thay đổi….”



      Bài Cảnh đọc chính là đoạn mà tôi viết báo, vốn là con gái Phan Kỳ của ông trùm truyền thông Phan Vinh Quang, ta một vị giám đốc trẻ tuổi, trùng hợp chính là chàng này cũng họ Võ. Hai người họ ̣nh ́nh hôn, tin tức này truyền ra khiến cho mọi người cùng ồ lên. Chủ nhiệm nhân dịp này bảo tôi viết bài về hôn sự hai nhà Phan – Võ này.”



      Tiêu đề bài báo của tôi cũng rất hài hước: “Vẫn như Thủy Hử, muôn đời tình duyên. Chúc mừng hai nhà Phan – Võ lần thứ hai kết thông gia.”



      Cảnh lắc đầu cười: “Đinh Đinh, tin giải trí này thật là thú vị, Phan – Võ kết thông gia lần hai, đây chẳng phải là lời kết của quyển Thủy Hử sao?”



      Cái này, mọi người chúng tôi đều bật cười.



      cảnh hỏi tôi: “Làm việc đã quen chưa? Trước đây tôi cũng thường xem tin tức giải trí, bây giờ bởi vì làm biên tập, cho nên tôi cũng ́ ý xem thử.”



      Tôi uống một ngụm nước chanh, ngượng ngùng nói: “Thật sự thì cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng tôi lại có thể viết tin tức giải trí bát quái.”



      Cảnh lật lật tờ báo, tiếp tục đọc to một đoạn tôi viết: “…. ‘Nhà họ Thích cũng được xem là một gia ̀nh khá giả, gia cảnh hề tầm thường, cũng chính là con cháu của người có chức trước từ mấy trăm năm nay, hiện giờ lại nghèo túng đến mức thế này, thật khiến cho người ta chua xót…’ Đây là tin tức bát quái mà nói à? Ha ha.”



      Tôi xấu hổ quá, mà Cảnh lại đọc tiếp: “ ngờ thiếu gia nhà họ Thích này, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất có tài cán, sau khi trở về thì gây dựng lại ản nghiệp của tổ tiên, còn có thể phát triển nó lên.”



      Lần này, ngay cả Gia Tuấn cũng cười: “ thấy tòa báo này hẳn là nên lập một tờ báo mới, để cho nữ hiệp Đinh Đinh làm chủ biên .”



      Cảnh cười nói: “Đinh Đinh, bất quá những gì viết đây chỉ có đánh giá mà thôi hề chỉ trích hay mắng nhiếc. Hiện nay, muốn làm một phóng viên mà bị cấp mắng thì thật đúng là dễ dàng gì. Ví dụ, khi đưa tin gì thì phải thổi phồng nó lên, cũng cần phải mắng đối thủ ấy.”



      Tôi tò mò: “Viết báo mắng người?”



      Gia Tuấn phản đối: “Lời lẽ nặng thì còn gì là đáng xem?”



      Cảnh liên tục lắc đầu cười: “Hai cái người này đối đáp vui vẻ trước mặt tôi thế cơ đấy.”



      Chúng tôi lại cười ha ha.



      tầng hai của du thuyền cũng có bàn điều khiển, ở đó có thể ngồi ở bên ngoài, cũng có thể tiếp khách ở bên trong. Chúng tôi ngồi tầng hai, tổng giám đốc Cảnh tự mình điều khiển thuyền chạy vững vàng.



      Tôi nằm boong phía ngoài tầng hai, ngắm nhìn từng đợt sóng, những chú chim hải âu bay lượn, lòng tôi cảm thấy thật thoải mái.



      Gia Tuấn ngồi bên cạnh tôi, khoác áo lên người tôi.



      Tôi quay đầu lại, kéo chặt áo khoác: “Cảm ơn.”



      Hai người chúng tôi cùng nhìn xa xăm.



      Trợ lý của Cảnh mang lên một khay trái cây ướp lạnh tươi ngon.



      Gia Tuấn nói với tôi: “Trước đây, em thích ăn vải tươi nhất.”



      Tôi nhìn tay mình: “Tay em hơi bẩn, xuống kia rửa cái đã.”



      cần xuống.” ấy lấy một quả vải cho tôi, ̣nh bóc vỏ giúp tôi, nhưng vừa cầm quả vải lên, cẩn thận, quả vải lăn xuống sàn, ấy hơi chần chừ, sau đó lại lấy quả khác. Nhưng vừa cầm lấy thì quả vải này lại bị rớt.



      Tôi cũng nhận ra điều này.



      “Gia Tuấn?” Tôi kinh ngạc nhìn ấy, sắc mặt của thay đổi, rút tay lại mà dừng ở khay trái cây.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Quyễn 6 : cần biết là sáng suốt hay là ngu muội, tóm lại thể để tinh th�



      Lập tức tôi hiểu ra.

      Lòng tôi cảm thấy khổ sở, tôi đưa ra cầm lấy tay .

      Cảnh quay đầu lại: “A, hai người trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt tôi thế à? Được, nếu mệt rồi thì nghỉ ngơi , phía dưới kia có ba phòng ngủ.”

      Chúng tôi vội vàng buông tay.

      Gia Tuấn bóc vỏ quả vải cho tôi nữa, mắt nhìn xa xăm, còn hứng thú ăn hoa quả nửa.

      Tôi ̣nh làm gì cả, chỉ là bây giờ tôi vô cùng đau lòng cho ấy, rốt cuộc bệnh tình của cũng bắt đầu biểu hiện ra rồi. Thì ra trong khoảng thời gian này, bề ngoài nhìn rất khỏe, bình thường giống như mọi người, cho nên tôi đã quên mất căn bệnh của . Đột nhiên bây giờ bắt đầu có triệu chứng, khiến chúng tôi đều suy nghĩ về vấn đề này, giống như một cái thủy lôi đột nhiên nổi lên mặt nước, khiến cho ai cũng căng thẳng.

      Tôi vội vàng đưa một miếng dưa hấu cho : “Gia Tuấn, ăn dưa hấu .”

      nhẹ nhàng xua tay, nhận lấy nó.

      Tôi cũng để miếng dưa xuống, muốn ăn nữa.

      xoay đầu lại, nhìn mặt biển êm đềm phía trước, ngẫu nhiên có mấy con chim hải âu bay ngang qua. Bởi vì tốc độ của thuyền quá nhanh, chúng tôi xuống dưới hai tầng thì còn có thể thấy bên cạnh chiếc thuyền, những đàn cá bạc chỉ nhỏ bằng ngón cái bơi lượn dưới ánh mặt trời, làm cho nước sáng lóng lánh.

      Tôi gọi Gia Tuấn cùng xem, rốt cuộc Gia Tuấn ngoài mỉm cười nhẹ thì chỉ im lặng cùng tôi ngắm đàn cá.

      Tuy ràng ́ gắng che giấu tâm sự nhưng tôi vẫn nhìn thấy được sự buồn rầu của . Tôi hiểu được tâm tình của , lúc này tôi thật sự muốn ́ hết sức an ủi , chỉ là dù tôi là một người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng biết phải nói thế nào, tôi chỉ có thể vòng tay ôm lấy , tựa đầu vai .

      Gia Tuấn khẽ thở dài, cầm lấy tay tôi.

      Hành trình một ngày này, tuy rằng cảnh biển rất đẹp, nhưng cả tôi và đều mang tâm trạng nặng nề.

      Chúng tôi chơi suốt một ngày, câu cá biển, sau đó mua vài loại hải sản từ các tàu cá. Bây giờ quay về, ai cũng hơi mệt mỏi, vừa hay du thuyền có ba phòng nghỉ, Cảnh và hai người chúng tôi mỗi người đều về phòng nghỉ ngơi.

      Tôi xem TV ở trong phòng, nhưng lại tập trung được, suy nghĩ một lát, tôi tắt TV, sang phòng cách vách mà Gia Tuấn ở đó. Tôi đứng bên ngoài, cẩn thận mở cửa.

      cũng ngủ, trong phòng có một cái giường nhỏ, hiện tại nằm giường, tay khoát ra sau đầu, trong lòng có tâm sự.

      Nhìn thấy tôi, ngồi thẳng dậy: “Đinh Đinh.”

      Tôi đóng cửa phòng, về phía , ngồi bên cạnh .

      Du thuyền chạy quá nhanh, hơi lắc lư, chúng tôi cũng nhẹ nhàng lắc lư theo chiếc thuyền.

      nghĩ gì đó?” Tôi nghiêng đầu, cẩn thận hỏi .

      gian nhỏ hẹp như vậy, cho dù mở cửa sổ nhỏ ra, chúng tôi đều cảm giác được khí căng thẳng, giống như những thứ lắc lư xung quanh cũng cứng nhắc.

      trả lời tôi mà chỉ nhìn cái trâm cài áo đầu vai tôi.

      Tôi đến gần ấy, nắm chặt lấy tay , vòng qua ̉ tôi.

      “Gia Tuấn.” Tôi an ủi : “Tranh thủ lúc nào đó, chúng ta lại bệnh viện khác . Trung Quốc lớn như vậy, chẳng lẽ chữa được một căn bệnh nhỏ như thế?”

      thản nhiên nói: “Cái gì đến sẽ đến, chỉ là nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy. Thật ra, đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi. Bác sĩ nói căn bệnh này, hai năm trước thì thấy triệu chứng gì, hai năm sau mới bắt đầu phát tác, bây giờ đã bắt đầu rồi.”

      “Đừng nản lòng, chẳng phải chủ nhiệm Lưu đã nói là phải kiên trì rèn luyện, phải tin tưởng vào bản thân mình sao? Gia Tuấn, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta bắt đầu tập thể dục , mỗi buổi chiều, em sẽ cùng tập. Chúng ta có thể cùng nhau đánh cầu, bơi lội, hoặc là chơi bowling, còn nhớ em chơi bowling cũng khá chứ?”

      “Em cũng phải làm mà, nào có nhiều thời gian thế chứ?”

      Tôi cả gan nói: “Công việc này của em, đơn giản chỉ là bịa chuyện thôi mà, làm ít cũng sao.”

      ‘xì’ một tiếng, bật cười nói: “Đinh Đinh, thật tốt quá, mỗi lần có tâm sự, chỉ cần ở cùng em một chút thì lập tức sẽ cảm thấy thoải mái.”

      Nhưng mà chỉ vừa nói đùa xong, sắc mặt lại lập tức ảm đạm.

      Lòng tôi rất khổ sở, tôi nhịn được, giang tay ôm chặt lấy .

      Hai người chúng tôi dựa sát vào nhau chiếc giường nhỏ.

      dựa sát vào tóc tôi, nhẹ nhàng nói bên tai: “ thật sự muốn cứ ôm em thế này.”

      Tôi vỗ vỗ sau lưng : “Gia Tuấn, yên tâm, em sẽ rời xa . cũng đừng canh cánh trong lòng, cứ xem căn bệnh này là một cái bánh ngọt thôi, chuyện chúng ta phải làm bây giờ chỉ là cắn từng cái từng cái hết luôn. Nhưng mà cái bánh này hơi lớn một chút, thoạt nhìn rất ngán. sao cả, chúng ta từ từ cùng nhau xử lý nó.”

      “Đinh Đinh.” nghẹn ngào: “Em cần phải tốt với như vậy đâu, em đối với càng tốt, lại càng nỡ rời xa em, càng áy náy thêm mà thôi.”

      “Đúng.” Tôi tức giận quở trách : “Em nên quản , em hẳn là nên ném ra ngoài cửa sổ cho rùa ăn .”

      Giọng vừa thấp lại vừa nặng nề: “Thật xin lỗi, Đinh Đinh, cả đời cũng sẽ tha thứ cho mình, em là người tốt nhất thế gian, vậy mà lại đẩy em ra. Đinh Đinh, nếu như lúc đó em thật sự gả cho Bùi Vĩnh Diễm, nghĩ, chẳng đợi đến lúc bệnh tình hành hạ , cũng sẽ tự giết chết mình. Một người vợ tốt như vậy mà lại tự tay tặng cho người khác, chẳng phải là kẻ ngu xuẩn nhất trong thiên hạ hay sao chứ?”

      Nhất thời biết phải nói gì.

      giữ mặt tôi: “Đinh Đinh, vẫn luôn muốn, có một ngày có thể ôm em, nhìn kĩ em như thế này. Những ngày em rời xa , đã rất tuyệt vọng, ý tưởng này liền tồn tại trong đầu . ngờ, có một ngày còn có thể giống như bây giờ.”

      Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng , an ủi: “Gia Tuấn, yên tâm, lúc chúng ta kết hôn em đã nói rồi, em sẽ buông tay . Bây giờ vẫn là câu nói đó, em sẽ buông tay ra.”

      vô cùng khổ sở, tựa đầu ở hõm ̉ tôi, tôi nghe thấy nghẹn ngào: “Đinh Đinh, cảm thấy gì cả, thật sự muốn ôm chặt em, nhưng mà tay của vẫn cứ luôn chết lặng, cảm thấy được độ ấm của em, phản ứng cũng rất chậm, em có biết ? thật sự rất muốn trở lại như trước kia, nhưng rất sợ, một Phó Gia Tuấn như bây giờ, còn có năng lực và tư cách gì mà cầu em trở lại bên chứ?”

      Tôi xúc động, nhẹ nhàng đẩy ra, vuốt mặt : “Gia Tuấn, nhìn em , là người xuất sắc nhất trong mắt em, sẽ để tinh thần sa sút, được ?”

      Tôi khẽ hôn bờ môi : “ có cảm thấy ?”

      thở dài ảm đạm.

      Tôi càng nắm chặt tay , đặt trước ngực mình: “ sờ thử , có cảm thấy gì ?”

      “Đinh Đinh.”

      Bây giờ tinh thần của thật sự rất tệ, thể như thế được, tôi muốn phải tỉnh táo lại.

      Tôi xoay người, đặt dưới thân, nằm người , tôi nhìn thẳng vào mắt , hỏi : “Gia Tuấn, nói cho em biết, em có đẹp ? Em nhớ rõ trước đây từng nói rằng kẻ thù lớn nhất của mình là bản thân, đôi khi chúng ta có thể dễ dàng thay đổi được người khác, nhưng lại thể tự thay đổi bản thân mình. xem em đã có thể thay đổi được rồi, còn sợ gì chứ?”

      dừng lại nhìn tôi.

      Tay tôi tự cởi khuy áo mình, cầm tay nhẹ nhàng đặt trước ngực mình, tôi kê đầu lên đầu , dịu dàng nói: “Gia Tuấn, nếu như em bị bệnh, sẽ bỏ rơi em. Em cũng vậy, em sẽ buông tay , tuyệt đối bao giờ.”

      hít một hơi thật sâu.

      Tôi cầm tay , luồn vào bên trong áo, đặt ngực mình, “Gia Tuấn.” Tôi nhỏ giọng nói vào tai : “Có lớn ?” Em nói cho biết, em thường hay tập thể dục đấy, phụ nữ qua ba mươi tuổi đều sẽ biết cách chăm sóc cơ thể mình, nếu chẳng chờ đến lúc sinh con, sẽ xuống sắc ngay, bây giờ em cũng sắp như thế rồi.”

      Rốt cuộc mỉm cười: “, em vẫn đẹp.” hơi đỏ mặt, “Chỗ nào cũng đẹp, cả chỗ này… cũng vậy.”

      Tôi bóp mũi : “Có cảm giác ?”

      Chính xác là có cảm giác, ngay tại dưới thân tôi, tôi thậm chí còn có thể cảm thấy được, nơi đó của đã bắt đầu có cảm giác rồi, chỉ còn đợi để động thôi. Nếu bây giờ chúng tôi thể làm ở trong này, vậy làm sao bây giờ?

      Ý tưởng này vừa xuất hiện, tôi nghĩ, chẳng phải là mình rất hay sao? phục hôn, mà tôi lại cứ khiêu khích , là tôi từ bỏ được đàn ông sao?

      phải, chỉ là tôi thể để cho suy sụp. Mặc kệ tôi và có quay lại với nhau hay , Phó Gia Tuấn cũng vẫn là huyền thoại trong cuộc đời tôi. tôi, quan tâm tôi, tuy rằng bên ngoài là tổn thương tôi, nhưng là một người có nhân cách chính trực, trong cuộc sống thì là một người cẩn thận. có rất nhiều ưu điểm, nếu kể ra hết thì chắc chắn là có thể xóa sạch vết nhơ lần đó của .

      muốn cài lại áo cho em à?” Tôi ghé vào người , cảm giác ngưa ngứa khỏi khiến tôi vòng tay qua người , hung hăng quấy nhiễu .

      nhẹ nhàng thở dài.

      “Đinh Đinh.” nâng đầu, chôn trước ngực tôi, cẩn thận hôn lên, “ biết…., em là muốn được vui vẻ, em sợ sa sút tinh thần…., thật ra rất muốn nói với em, chúng ta quay lại , một lần nữa làm vợ chồng. Nhưng dám, phải sợ liên lụy em, mà là cảm thấy mình xứng với em.”

      vậy mà lại có suy nghĩ này, tôi vội ngắt lời : “Sao lại xứng với em chứ? là một đại luật sư nổi danh lừng lẫy nha.”

      phải.” ngẩng đầu, “Đó chỉ là cái danh mà thôi, còn lại có gì bì được với em cả.”

      Lòng tôi cũng hơi buồn rầu.

      “Gia Tuấn.” Tôi nằm vai , “Mặc kệ về sau chúng ta sẽ ra sao, hãy tin lời em nói, em sẽ bỏ lại, vĩnh viễn sẽ như thế.”

      Đúng vậy, tôi sẽ bỏ , nếu hiện tại có xảy ra tai nạn biển, chỉ có một cái phao cứu hộ, tôi sẽ chút do dự để cho mặc. Cũng giống như khi gặp phải cướp, nhất ̣nh sẽ che chở cho tôi. Hai người chúng tôi suy nghĩ tương thông, thương lẫn nhau. Đúng thế, tại một giây này, tôi hiểu , cũng hiểu được tôi.

      Gặp phải trở ngại rất lớn sao? sao, hiện tại tôi sợ gì cả, dù cho gặp phải khó khăn lớn cỡ nào, tôi cũng muốn cùng vượt qua.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 : Quyễn 6 : Tâm sự của Gia Tuấn

      Edit: 4ever13lue
      Chu Vi mang thai, thật ra là ấy có thai trước khi cưới, hiện tại ấy kết hôn còn chưa đến năm tháng mà bụng đã vượt mặt rồi.
      Tôi vui vẻ chế nhạo ấy lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung sau. Bất quá thì ấy là bạn thân của tôi, nhìn thấy ấy mang thai khiến tôi cũng rất vui.
      Tôi ghé đầu bụng ấy, hỏi nhỏ: “Bảo bối à, con có nghe mẹ nuôi gọi con ?”
      “Mẹ Đinh Đinh được chỉ nói thôi đâu, mà phải làm thật đó. Mẹ nuôi phải con, quan tâm con, cùng chăm sóc con nha.”
      thành vấn đề, nếu con của cậu có thể bảo đảm sẽ làm sinh nhật tám mươi tuổi cho mình, mình chắc chắn sẽ cùng cậu nuôi nó lớn đến khi vào đại học.”
      Đứa bé, tôi lại xúc động, nếu tôi và Gia Tuấn có một đứa con, thì có lẽ quan hệ giữa chúng tôi sẽ như thế này. Con cái chính là mối dây liên hệ tốt nhất giữa chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ thuận lợi quay trở lại với nhau.
      Tôi hơi buồn bã, ra khỏi nhà Chu Vi, ngang qua tòa án, tôi chợt nhớ đến hôm nay Gia Tuấn có một phiên tòa.
      Xuất trình giấy chứng minh thư xong, tôi lặng lẽ tìm chỗ ngồi ở phía sau. Ngồi xuống đợi một lát thì phiên tòa bắt đầu.
      Hai mươi phút sau, quan tòa tiến vào, tuyên bố bắt đầu phiên tòa. Tất cả mọi người chúng tôi đồng loạt đứng dậy, sau khi ngồi xuống, tôi trốn ở phía sau một người đàn ông to lớn để mình bị phát hiện.
      Gia Tuấn rất nhanh xuất hiện.
      Hiện tại luật sư khi ra tòa thì phải mặc trang phục giống nhau, tôi nhìn trang phục luật sư của Gia Tuấn. vẫn mang một cảm giác rất tuyệt, cả bộ trang phục màu đen rộng thùng thình, bên trong là áo sơ mi trắng, ̉ áo có đeo nơ, ngực gắn huy chương, thoạt nhìn thần thái rất vững vàng, trong lòng tôi ‘ồ’ lên một tiếng.
      Tôi lắng nghe phiên tòa hôm nay nhưng thể nào hiểu nổi, chỉ là phiên tòa hôm nay cũng quá nghiêm túc. Khi phiên tòa kết thúc, Gia Tuấn và luật sư bên đối phương bắt tay với nhau, sau lại lịch sự bắt tay cùng các vị quan tòa.
      Tôi suy nghĩ một lát, dù sao thì tôi cũng có việc gì, tôi chuẩn bị chờ cùng ăn cơm trưa.
      Gia Tuấn thay quần áo xong, ra ngoài đại sảnh thì thấy tôi chờ , hơi kinh ngạc.
      “Đinh Đinh.”
      “Em tìm cùng ăn cơm, ngại chứ?”
      rất vui vẻ: “Đương nhiên là ngại.”
      Chúng tôi vừa ra ngoài, trợ lý Tiểu Tần của lập tức lái xe chạy về phía này, tôi rất nghi hoặc: “Gia Tuấn, vì sao tự lái xe?”
      hơi do dự, sau đó nói với tôi: “…. Gần đây…. sợ……”
      Lập tức tôi hiểu ra, nhớ lại cảnh tượng du thuyền lần trước, cầm được cả một quả vải.
      Chúng tôi đều im lặng lên xe, Tiểu Tần lập tức thông minh chào hỏi tôi: “ Đinh.”
      Tôi tán dương nói: “Tiểu Tần, thật là nhanh nhẹn, có bạn gái ?”
      có, thần tượng của tôi là luật sư Phó, chừng nào còn được làm việc cho luật sư thì tôi chẳng quan tâm đến tìm bạn gái.”
      “Ha ha, rất có chí hướng.”
      Gia Tuấn khoát tay lên cửa kính xe, có vẻ như có tâm sự gì đó, nhưng chỉ im lặng nói.
      Tiểu Tần nhắc nhở : “Sư phụ à, luật sư Thích đã gọi điện thoại cho , vẫn là chuyện về vụ án kia, ta khuyên đừng nương tay.”
      Gia Tuấn trầm giọng nói: “ được, tôi vẫn tiếp tục giúp họ chống án, bởi vì vụ án kia có điểm đáng ngờ, hơn nửa tôi quyết ̣nh bào chữa miễn phí cho nghi phạm kia.”
      Sau khi ngồi xuống ăn cơm tôi mới hỏi : “ nói vụ án kia, chính là vụ án giết bạn gái gì đó lần trước kể sao? phải chứng cứ rất xác thực rồi sao?”
      “Phải.”
      Vụ án kia vẫn bị treo, nhưng nghi phạm chịu ký tên vào biên bản nhận tội, ta nhất ̣nh phải chống án. Cha mẹ của nghi phạm kia tìm đến Gia Tuấn, họ đã già cả, tóc đã gần bạc trắng hết, gương mặt tiều tụy, họ cũng tin chính con mình thật sự sẽ giết người.
      Gia Tuấn cũng tin, vẫn luôn hoài nghi, nhưng mà khó xử là vẫn tìm thấy chứng cứ nào mới.
      Lúc ăn cơm, tôi nghe tiếp tục phân tích, nói rằng dựa vào trực giác, cho rằng vụ án này có điểm đáng ngờ, chỉ là đến bây giờ vẫn tìm thấy chứng cứ xác đáng. cùng với hai người bạn nghiên cứu vụ án này, tất cả mọi người đều cảm thấy có điểm đáng nghi, chính là mỗi ngày trôi qua đều tìm được chứng cứ.
      Tôi nhịn được khuyên .
      “Gia Tuấn vì sao cứ nhất ̣nh là như vậy? Nghi phạm kia kêu oan là chuyện bình thường, mọi người đều muốn chết, cho nên muốn chống án. Nhưng lại vậy thì có thể thay đổi quá khứ sao? Sự thật chính là sự thật.”
      lắc đầu: “Đinh Đinh, em biết đâu, vụ án này thể như vậy được, nó liên quan đến sinh mệnh của một con người. Đã có một người chết rồi, nếu thể tìm ra được chân tướng thì cả người kia và người sắp chết này đều sẽ chết nhắm mắt. Mà biết rõ đây là án oan, nếu ́ gắng giải quyết được thì cả đời này lương tâm đều sẽ yên.”
      Tôi khuyên : “Gia Tuấn, phải là quan tòa, cũng phải cảnh sát, chuyện này ván đã đóng thuyền, mọi thứ đã gần xác ̣nh hết rồi. Cứ cho là trực giác của là chính xác , nhưng mà buông tay , chúng ta khám bệnh trước, sau đó thì nghỉ ngơi một thời gian.”
      rất kiên quyết: “, phải đợi vụ án này hoàn toàn tra ra manh mối.”
      Tôi hơi buồn bực: “Gia Tuấn, nếu tiếp tục chờ, vụ án này sẽ thay đổi phán quyết sao?”
      suy nghĩ: “ kéo dài thời gian, thể trơ mắt nhìn vụ án này trở thành án oan như vậy được.”
      Tôi hừ một tiếng: “Quả là một Phó Gia Tuấn quang minh lỗi lạc, có thể cam đoan được rằng đánh giá của về tất cả các vụ án đều là chính xác sao?”
      dừng lại một lát rồi trả lời tôi: “ chỉ cầu thẹn với lương tâm.”
      Tôi cười lạnh: “Đúng là một người ́ chấp.”
      Đột nhiên Gia Tuấn mất hứng: “Em thì biết cái gì chứ? Em nói ́ chấp, còn em chẳng phải chỉ biết viết bài soi mói vào vết thương của người khác hay sao?”
      vừa nói xong, tôi tức giận thét chói tai: “Phó Gia Tuấn, lại khinh thường tôi? nói tôi chỉ biết nói bừa sao?”
      Gia Tuấn hoảng sợ, cuống quýt liên tục giải thích: “Đinh Đinh , xin lỗi em.”
      Hai người chúng tôi nhìn nhau, chúng tôi làm gì vậy chứ? Chúng tôi ăn cơm cơ mà, sao lại ầm ỹ gì đây?
      Trời ơi, vậy mà chúng tôi cũng cãi nhau?
      Có điều tôi hề tức giận, có thể là ầm ỹ, nhưng mà như vậy chứng minh là có chuyện để mà ầm ỹ. Chỉ sợ có chuyện gì để tranh cãi, lúc đó thì thật sự sẽ nghiêm trọng.
      Tôi hầm hừ gác đũa đứng dậy bỏ , chạy theo gọi tôi: “Em đâu?”
      Tôi phẫn nộ xoay người, giơ mười ngón tay về phía , làm bộ dạng muốn cào cấu: “Bây giờ em trở lại đường ngay, sửa đổi việc chỉ biết viết lung tung mà màng đến khó khăn của người khác.”
      ———— đường phân cách ————
      Trời u sắp mưa.
      Tôi kiệt lực khuyên Gia Tuấn tạm buông công việc khám bệnh với tôi. Tôi vừa đấm vừa xoa, nhưng Gia Tuấn cũng giống như tôi, rất ́ chấp quan tâm đến vụ án kia. Sau khi trở lại văn phòng, liền cau mày suy nghĩ.
      Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng hết thảy thời gian rảnh rỗi tìm đọc tất cả tư liệu điều trị chứng bệnh của Gia Tuấn, từ Trung Y, Tây Y, cách chính quy đến cả các phương thuốc ̉ truyền. Tôi đều xem tất cả các cách trị liệu khác nhau, thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng bận rộn theo. rõ là mẹ nghe ai nói, dùng một loại vỏ cây chiết ra nước uống, hình như là rất hữu hiệu, cho nên bà ́ ý xe về tận vùng nông thôn, cùng ba tôi tìm kiếm loại vỏ cây đó suốt một ngày trời. Vừa mang về nhà, trong lúc mẹ tôi sắp xếp lại, Đinh ở bên cạnh tấm tắc nói: “Thật là, bới hết vỏ cây của người ta rồi, người ta lấy gì mà sống?”
      Tôi lên tiếng, chỉ cùng mẹ sắp xếp lại mớ vỏ cây. Trong lòng tôi rất nặng nề, mặc kệ là có tác dụng hay , đều phải thử một lần mới được.
      Ngày hôm sau, mẹ tôi đưa cho tôi một cái cặp lồng, tôi tò mò: “Đây là cái gì?”
      “Bánh bao nhân rau, là rau tươi đó, con có biết hiện tại thức ăn rất bậy bạ, cho nên mới dễ sinh bệnh ? Ăn uống phải chú ý, con ăn nhiều rau một chút, như thế mới có lợi cho sức khỏe. Hai cái để con ăn trưa, mấy cái còn lại thì con đem cho Gia Tuấn .”
      Tôi trợn mắt há hốc: “Mẹ muốn con đưa mấy cái bánh bao này đến văn phòng Gia Tuấn?”
      Mẹ tôi trừng mắt: “Sao nào? Mẹ đây thích thì mới làm đấy. Nói cho con biết, bây giờ dù cho tỷ phú có cầm tiền đến bảo mẹ nấu cơm, mẹ đây cũng thèm.”
      Tôi chỉ còn cách cầm lấy cặp lồng, vội vàng làm.
      Lúc giữa trưa, tôi đến văn phòng của Gia Tuấn, đến hàng lang, tôi gặp Tiểu Tần, ta nhiệt tình chào hỏi tôi: “ Đinh.”
      “Gia Tuấn đâu rồi?”
      “Luật sư phó vẫn còn ở văn phòng, tôi hôm qua ấy về nhà.”
      về nhà sao? lại ngủ ở văn phòng?
      Tôi đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy Gia Tuấn cau mày, bàn trước mặt để đầy tài liệu.
      thấy tôi, mỉm cười: “Em đến rồi à? Cũng tốt, từ tối hôm qua đến giờ cũng chưa ăn cơm, chúng ta ăn một chút .”
      vội cái gì chứ? Mất ăn mất ngủ như thế?”
      Tôi nhìn tư liệu trước mặt , vẫn là vụ án mà cho là có điểm đáng nghi. Xem ra là muốn theo đến cùng.
      Tôi để cặp lồng trước mặt , ôn hòa khuyên : “Gia Tuấn, em biết là muốn người ta chết oan, nhưng mà cũng phải chú ý sức khỏe nha. nói vụ án này, em cũng hỏi thăm qua rồi, cảnh sát tra rất rõ ràng, chứng cứ phạm tội rất xác thực. Em tin rằng cảnh sát sẽ oan uổng người tốt đâu.”
      vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên tóc tôi: “Đinh Đinh, làm luật sư mười năm, phải là chỉ một lần có suy nghĩ mãnh liệt muốn cứu một người như thế đâu. Vụ án này quả thật là có điểm đáng nghi, em có biết vì sao người ta vội vàng giải quyết vụ án này ? Bởi vì ở bên trong có có một kẻ tình nghi, người này là người có chức tước. Thật ra hung thủ thật sự phải là nghi phạm này, mà chính là vị quan chức kia.”
      Lúc này tôi mới hơi hiểu ra một chút, vụ án này có liên quan đến một quan chức. Đây là một cuộc tình tay ba, hai người đàn ông tranh giành một gái, mà trong đó một người là quan chức, ông ta có vợ, có con, thân phận hiển hách, cho nên trong chuyện này có liên quan đến rất nhiều người, vì thế nạn nhân dùng điểm này để ép ông ta bỏ vợ cưới mình. Trong tình thế bức bách, người quan chức kia rốt cuộc bí quá hóa liều, giết tình nhân diệt khẩu.
      Tôi hiểu những gì Gia Tuấn nói, nhưng mà chứng cứ đâu? Huống hồ vừa nghe đến việc vụ án này có liên quan đến một vị quan chức, tôi cũng hơi hoảng sợ. Bây giờ tôi đã hiểu lý do vì sao vụ án này khó giải quyết như thế, mà Gia Tuấn thì lại chịu buông tha, vẫn ngừng theo đuổi vụ án có thế lực đứng sau.
      Tôi khuyên : “Gia Tuấn, dễ giải quyết đâu, dù sao lần mở phiên xử tiếp theo còn lâu, chi bằng thừa dịp trong lúc này nghỉ vài ngày, chúng ta bệnh viện khám bệnh .”
      lắc đầu: “Ngày nào mà vụ án này có tiến triển thì ngày đó sẽ thể an tâm được. Mỗi khi nhớ đến ánh mắt của nghi phạm kia, cùng sự tuyệt vọng của cha mẹ ta, tim đều đập liên hồi, cuối cùng tự hỏi, nếu đổi thành người bị oan là , thì sẽ có suy nghĩ gì? Đinh Đinh, học luật bảy năm, rốt cuộc cũng được mặc trang phục luật sư bào chữa, chỉ hy vọng có thể thẹn với bộ quần áo này. Hiện tại vụ án này vừa có manh mối, thể được. Đinh Đinh, em là người phụ nữ thân thiết với nhất, em có thể hiểu mà, có phải ?”
      Tôi suy nghĩ, rồi hỏi : “Gia Tuấn, từng nói qua em là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, vậy bây giờ có còn nghĩ như vậy ?”
      P/S: Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và ấm áp bên gia ̀nh & bạn bè ạ!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 : Quyễn 6 : Thay đổi bản thân vì Gia Tuấn

      Part 1
      Edit: 4ever13lue
      nhìn tôi, hiện tại tôi ngồi bên cạnh , tôi cũng xoay người lại nhìn thẳng vào .
      “Đinh Đinh.” đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Có hai việc mà cả đời này bao giờ hối hận, một là lựa chọn làm luật sư, và hai là kết hôn với em.”
      Đột nhiên tôi bỗng đứng phắt dậy, đẩy ngồi lại vào ghế, nghiêm mặt đẩy cửa bỏ .
      Vừa đến hành lang thì Tiểu Tần đuổi theo.
      Đinh.” ta nhìn văn phòng của Gia Tuấn, nhẹ giọng nói: “ đừng trách tôi, nhưng sư phụ… ấy thật sự muốn theo đuổi vụ án này.”
      Lòng tôi khổ sở: “Còn muốn theo đuổi sao, cũng là muốn trải nghiệm à?”
      Tôi phải đứa ngốc, tôi nhìn thấy cơ thể của có phản ứng, ăn uống rất ít, gầy rất nhiều, còn ngồi ghế quá lâu thì thể đứng lên được, mà phải ́ chống hai tay mới đứng lên được, còn có khi thì bỗng nhiên đứng vững. Tuy rằng cực lực che dấu nhưng mà tôi nhìn thấy hết. Vì sao Gia Tuấn lại ngốc như thế chứ? Được, cho dù là vụ án này là án oan , ở Trung Quốc này bao nhiêu năm qua, đã có ít vụ án phán xét sai lầm rồi, người ta chết oan đâu chỉ có vài lần, tất cả họ đều có thể thanh minh rõ ràng được sao?”
      Suy nghĩ một lát, tôi quay trở lại, đẩy cửa văn phòng của thì thấy Gia Tuấn vừa mới mở cặp lồng ra.
      Tôi đứng trước mặt , hỏi thẳng : “Nói, nói cho em biết, có em ?”
      rất kinh ngạc, sao tôi lại đột nhiên hỏi như vậy?
      Tôi nói: “Chuyện thứ nhất, trong vòng ba ngày, phải Bắc Kinh hoặc Thượng Hải cùng em. Em sẽ xin phép để cùng , tìm chuyên gia xem xét bệnh tình của . Em tin cả nước Trung Quốc này, thậm chí là cả thế giới có người chữa được căn bệnh này. Chuyện thứ hai, em muốn nói rõ với em, em, muốn em gả cho một lần nữa.”
      Trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, trong nháy mắt, cúi đầu, tôi vẫn thấy trong mắt bộc lộ vui sướng, cúi đầu sợ tôi nhìn thấy.
      Thật lâu sau, ngẩng đẩu nói: “ em.”
      “Tốt, làm tốt lắm, như vậy bây giờ hãy buông công việc trong tay , thu dọn đồ đạc, chúng ta chữa bệnh.”
      , Đinh Đinh, hiện tại vụ án này tới thời điểm sống còn, đồng ý với em, sau khi giải quyết xong vụ án này, nhất ̣nh cùng em.”
      Tôi giận cắn răng, phủi tay bỏ .
      Tuy rằng bề ngoài tôi tức giận, nhưng tôi thể mắng ngay tại trong văn phòng được. Tôi hiểu , tôi cũng biết rõ để mặc được bộ quần áo luật sư này, đã phải trả giá rất nhiều. muốn buông tay để vụ án này trở thành án oan, tôi phải ủng hộ .
      Tôi còn cách nào khác, đành phải gửi bệnh án của cho chủ nhiệm Lưu ở Bắc Kinh và các chuyên gia ở các thành phố khác, sau đó thảo luận cùng họ, thậm chí còn nghiên cứu về căn bệnh này QQ.
      Tuy rằng những câu trả lời của họ khả quan lắm, nhưng mà tôi sẽ từ bỏ. Vì Gia Tuấn, tôi sẽ từ bỏ.
      Còn một việc khác, tôi đăng ký học lái xe.
      Trước đây, tôi muốn học lái xe, là vì tôi nhát gan, lại còn phải động não. Nhưng hiện tại tôi muốn học.
      Đinh nhìn thấy tôi mặt ủ mày chau học bài, con bé tò mò giễu cợt tôi: “Chị hai, em có thể phỏng vấn một chút , chị luôn luôn thích lái xe, sao đột nhiên chị lại muốn gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu đường thế?”
      Tôi ngẩng đầu: “Đột nhiên phát hiện ra, so với việc điều khiển một người đàn ông khó hơn điều khiển một chiếc xe, cứ phải suy nghĩ ngừng.”
      Đinh ha hả cười: “Tốt, vậy em cũng đăng ký học cùng chị, bất quá em hứng thú với một việc khác hơn so với học lái xe, chị đoán xem rốt cuộc là cái gì?”
      “Là gì?”
      Con bé nháy mắt mấy cái với tôi: “Taekwondo.” Con bé đắc ý nói: “Em phát hiện ra đàn ông chính là thích bị đánh, thật ra thì họ chỉ muốn ngừng bay nhảy, cho nên chúng ta phải thường hay canh chừng họ. Vì thế em học Taekwondo, nếu hắn dám phản bội em, em liền…” con bé vung nắm đấm lên: “đánh trước nói sau.”
      Nhất thời tôi vui vẻ: “A, xem ra người nào đó muốn cưới hai nhà họ Đinh chính là đụng phải Mộc Quế rồi, ta còn phải luyện Vịnh xuân quyền cho giỏi, để cùng hai Đinh tỷ thí võ công Trung Quốc.”
      Gia Tuấn biết được tôi đăng ký học lái xe, cũng hơi bất ngờ: “Em muốn học lái xe sao? Em ra ngoài đường thì phân biệt được phương hướng, vậy mà còn muốn lái xe, vẫn là nên taxi thì hơn.”
      Tôi lại rất kiên quyết.
      Bỗng nhiên mỉm cười.
      Tay run lên, dần dần mới có thể chế lại được, tôi rất lo lắng về .
      Mỗi người đều có bản tính khó thay đổi của riêng mình, nhưng có một thứ có thể làm cho người ta thay đổi bản thân, đó chính là tình .
      Trước khi học lái xe, thì phải thi lý thuyết, cái đó thì tôi qua được, sau đó thì bắt đầu thực hành, vừa làm quen với tay lái xong, bước đầu tiên chính là phải chạy quanh mấy cái cọc.
      Tôi chính là một người đầu óc được thông minh, chỉ là một cái cọc mà thôi, đơn giản là vào bên này, ra bên kia, tới lui tới lui như vậy. Chỉ có một chút vậy thôi mà tôi cũng làm được, vẫn cứ nắm được trọng điểm.
      Luyện tập suốt hai ngày, mà tôi vẫn thể thuận lợi điều khiển xe, lòng tôi khỏi ủ rũ.
      Gia Tuấn nghe tôi than thở xong, chỉ lơ đễnh an ủi tôi: “Sau khi tan làm, sẽ đến đón em.”
      Tới nơi, tôi muốn gây ấn tượng với , đưa tôi đến một bãi đất trống, ước lượng khoảng cách xong, cắm đất sáu cái cọc.
      Tôi hoan hô một tiếng, bây giờ thì tốt rồi, tôi tin là mình luyện tập cực khổ như vậy mà còn xác ̣nh được phương hướng.
      Gia Tuấn ngồi thầm xi măng bên kia, gọi tôi: “Đinh Đinh, cứ nhớ kỹ lời dặn dò của thầy giáo, hình chữ S, trái vào phải ra————.” lập tức ngơ ngẩn.
      Chỉ nghe hai tiếng ‘ba ba’, vừa mới vào, tôi liền chặt gãy hai cái gậy trúc.
      lắc đầu, thở dài: “Đinh Đinh, phải nhắc em là phải mua mười đồng một cây gậy trúc này đấy.”
      Tôi sợ hãi kêu lên: “Mười đồng? Cứa ̉ người ta sao?”
      “Đúng vậy, mười đồng, em nhớ rõ một việc, mười đồng, mười đồng, em cần sáu cây, cho nên tổng ̣ng là sáu mươi đồng, nếu một ngày em phá hết mười cây, thì sẽ tiêu hết tiền lương mất.”
      Tôi hít sâu, tốn tiền như vậy.”
      Đương nhiên là tôi biết chỉ dọa tôi thôi, bất quá tôi rất xót tiền, phương pháp này rất hiệu quá, trong đầu tôi nghĩ đến tiền, thì lập tức nín thở tập trung, hết sức chăm chú.
      Tôi vừa luyện tập với ấy cái gậy thật, vừa tập lái xe đường, mỗi ngày trong đầu đều là lái xe với lái xe, toàn là suy nghĩ về tay lái, chân ga, chân thắng…”
      Một tháng sau, cả người tôi gầy rộc , phơi nắng đến đen y như nữ hải tặc Xô ma li vậy.
      Vào ngày thi, Gia Tuấn ́ bỏ thời gian đến ̉ vũ cho tôi, ở bên ngoài trường thi, vẫy vẫy tôi: “Đinh Đinh, ́ lên.”
      Tôi nói ‘vâng’ một tiếng với , nắm chặt nắm tay, tôi tin tưởng bước vào nơi dự thi.
      Bên trong nơi thi cho người khác vào, Gia Tuấn chỉ có thể chờ tôi ở bên ngoài ̉ng, chúng tôi chạy xe bên trong sân. Khi vào chỗ thi, mặt tôi trắng bệnh, nhưng mà may mắn nhất chính là tôi thuận lợi vượt qua. Rốt cuộc cũng đậu, tôi thở dài một hơi, lúc xuống xe, bắp chân tôi muốn rút gân.
      Chạy ra ngoài chỗ thi, tôi dáo dác tìm , vừa nhìn thấy , tôi nhảy vào lòng y như một con thỏ: “Chúc mừng em , ít nhất thì em cần phải thi lại.”
      Gia Tuấn dùng hai tay nâng tôi lên, tránh cho tôi ngã, cười ha hả: “ biết là may mắn hay là bất hạnh đây nữa, lại một tay lái lụa sắp lái xe rồi.”
      Vui đùa một hồi, lúc này chúng tôi mới chú ý, đây vẫn là nơi đông người, xung quanh có nhiều người như vậy, chúng tôi hơi xấu hổ, cũng phải là trẻ trung gì, vậy mà còn làm loạn y như mấy đứa trẻ.
      Gia Tuấn chỉ biết ho khan một tiếng, tôi cũng vội vàng nhảy xuống khỏi lòng .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 .2 : Quyễn 6 : Thay đổi bản thân vì Gia Tuấn


      Edit: 4ever13lue
      “Bây giờ có thể chiều em, để em chính thức lái xe được ?”
      lắc đầu: “Em còn chưa chính thức có bằng lái, để em lái xe như vậy, vẫn là rất nguy hiểm.”
      Tôi năn nỉ : “Dù sao em cũng phải luyện tập a, phải là sợ em làm hỏng xe của chứ?”
      cười cười: “Được rồi.” Sau đó dừng xem bên xen đường, để tôi ngồi vào ghế lái, bởi vì chân dài quá, nên tôi ngồi vào thì phải điều chỉnh lại. Đợi tôi ngồi ổn ̣nh xong, vội vàng ngồi phía sau tôi, ngừng dặn dò tôi.
      Tôi ổn ̣nh chỗ ngồi giống y như một người tài xế lâu năm, tay phải nắm chặt lấy vô-lăng.”
      hỏi tôi: “Đinh Đinh, lúc em thi, em cũng nắm chặt lấy vô-lăng thế này sao?”
      Tôi liếc mắt một cái, quả nhiên tay tôi túm chặt lấy vô-lăng, còn tay kia thì nắm chặt lấy cần số, tư thế này trông thật là đặc sắc.
      Tôi nhìn chính mình, phì cười lập tức tôi đỏ mặt, bởi vì tôi cũng khó tránh lờ mờ nhớ tới giống như tay tôi đặt lên nơi nào đó của .
      Có lẽ do là vợ chồng cho nên chúng tôi rất ăn ý, vừa thấy vẻ mặt này của tôi thì cũng lập tức liên tưởng, cười ‘a’ một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
      Chỉnh đốn lại vẻ mặt xong, tôi cao giọng nói: “Báo cáo huấn luyện viên, học trò Đinh Đinh đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ đã có thể cất cánh.”
      Gia Tuấn hài hước nói: “Tốt lắm, em cất cánh .”
      Tôi nhấn chân ga, xe nhẹ nhàng chuyển bánh.
      Phong cảnh bên ngoài xe cứ thế chạy qua chúng tôi, vô tình lúc tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mùa này thiên nhiên cây cỏ rất đẹp.
      Tôi lại suy nghĩ, nếu như lúc này mà chúng tôi vẫn còn là vợ chồng, thì nhất ̣nh tâm trạng cũng sẽ giống như bây giờ. Nếu như tôi học lái xe, nhất ̣nh là sẽ thoải mái đến xem tôi thi. Sau khi ly hôn, mối quan hệ của hai người chúng tôi cũng hoàn toàn thay đổi.
      Gia Tuấn nhắc nhở tôi: “Đinh Đinh, đừng chạy quá nhanh.”
      Tôi vội vàng hoàn hồn, kêu ‘a’ một tiếng.
      Ở phía sau, Gia Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi: “Nữ hùng Đinh Đinh, cẩn thận dừng xe ở bên đường , chúng ta mua dưa hấu.”
      Tôi dừng xe ổn ̣nh xong, chúng tôi cùng nhau xuống xe, những người bán dưa hấu ven đường lập tức nhiệt tình hẳn lên.
      Cả mấy người chúng tôi sôi nổi lựa chọn dưa hấu, đột nhiên Gia Tuấn quay đầu lại, sợ hãi kêu lên: “Đinh Đinh, mau tránh ra.”
      Tôi vừa xoay lại thì càng hoảng sợ, trời ơi, chuyện gì đây? Chiếc xe vậy mà tự động chạy người lái?
      Tay tôi run run nói: “Em đã quên cài số.”
      Chưa dứt lời, Gia Tuấn ôm chầm lấy tôi, tôi hết lên một tiếng, chúng tôi đứng vững, hai người chúng tôi lảo đảo đường.
      Chiếc xe Camry của uỳnh một tiếng, đâm thẳng vào hàng dưa hấu.
      Nhất thời đụng phải quầy dưa hấu, làm cho mấy quả dưa lăn xuống đất, lăn ra đường cái bị xe qua cán nát.
      Mấy người nông dân trồng dưa hấu ngẩn người, sau đó kêu trời: “Trời ơi dưa hấu của tôi.”
      Chẳng đợi hai người chúng tôi ̣nh thần lại, một quả dưa hấu lại lăn xuống, tôi vừa ngẩng đầu thì lập tức hét lên ‘a’ một tiếng, quả dưa hấu đập vào mặt tôi làm tôi hoa cả mắt, trước mắt tối sầm như sắp ngất.
      Mặt Gia Tuấn trắng bệnh, vội ôm lấy tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh.”
      Tôi lảo đảo, chống tay lên ngực , đứng dậy.
      thấy tôi sao, lúc này mới thở phào, “Đinh Đinh, đứa ngốc này.”
      Lúc chúng tôi đứng lên, một người phụ nữ bước tới chết nhạo tôi: “ đó, thật là con người lười biếng, ngoài ăn ra thì chẳng có đầu óc gì cả, trong đầu chứa cái gì vậy? Chẳng làm sao đâu, khoa trương quá đấy.”
      Vẻ mặt tôi đau khổ, trả lời bà ta: “Đúng, tôi là kẻ lười biếng, giờ tôi đã hiểu được, trong đầu tôi phải chứa mây hay kem, mà là phân …”
      Gia Tuấn cười ha hả.
      Cũng may là tôi chỉ học lái xe hơi, chứ phải là lái máy bay.
      Cuối cùng, chúng tôi thể mua hết số dưa hấu kia, bỏ mấy quả bị hư , để mấy quả bị nứt còn lại vào ́p xe.
      Lúc lái xe về, qua một cái công trường, Gia Tuấn bảo tôi ngừng xe lại, tặng dưa hấu cho mấy người công nhân ở công trường để họ ăn giải khát.
      Tôi mỉm cười nhìn , vẫn luôn lấy việc giúp người khác làm niềm vui, đây chính là ưu điểm của , suốt mười năm qua, chưa từng thay đổi.
      —————— đường phân cách ——————
      Sau đó, Gia Tuấn đưa tôi về phía bên ngoài khu nhà, người ta sửa sống nước, cho nên xe vào được, chỉ có thể dừng ở bên ngoài.
      Tôi tháo dây an toàn, xuống xe, cũng bước xuống, tôi ngăn lại: “ về , khuya rồi đó.”
      “Còn một đoạn nữa mới đến nhà em, tiễn em.”
      cần.” Tôi rất kiên quyết, “Ngày mai cũng phải làm, chỉ có năm trăm mét nữa tôi, ngày nào em cũng mà, đến mức đèn đường cũng quen em luôn rồi.”
      Gia Tuấn đành nói: “Nhưng mà hôm nay có đèn đường, thôi được rồi, vậy em cẩn thận một chút.”
      Tôi xuống xe, lúc đóng cửa còn dặn dò : “ cũng lái xe cẩn thận.”
      gật đầu với tôi, rồi xoay vô lăng.
      Tôi quay người vào nhà, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ, quản lý giao cho tôi một nhiệm vụ.
      Có một minh tinh, tuần trước bị phóng viên chụp được ảnh cùng với một công tử giàu có, một tuần sau, lại bị chụp cùng với một người khác, quản lý muốn tôi viết một bài báo chỉ trích, như là công tử nhà giàu đào hoa, hoặc là kiều nữ đùa giỡn với ái tình…
      Quản lý còn đặc biệt bảo tôi: “Đinh Đinh, cứ việc thêm thắt các tình tiết giường chiếu kịch tính gì gì đó, như vậy càng thu hút, kích thích tiêu thụ.” ta cường điệu nói: “Bây giờ làm gì có độc giả nào thích mấy thứ như thế?”
      Tôi thẳng về phía trước, lúc sắp đến ̉ng lớn thì vai tôi va mạnh vào cái gì đó, tôi hơi tức giận, ̣nh quay đầu lại chất vấn. Nhưng tôi chưa kịp phản ứng thì một đôi tay nhanh chóng giựt ba lô của tôi.
      Tôi lập tức ý thức được là mình bị cướp, theo bản năng tôi vội đưa tay giữ chặt cái ba lô.
      Việc xảy ra liên tục quá nhanh khiến tôi hoa cả mắt, giây tiếp theo, một con dao đã kề vào ̉ tôi, tôi hét lên một tiếng, lập tức hắn ta đe dọa: “ được kêu, nếu tao giết.”
      Tôi hoảng sợ, là một người đàn ông, nói đúng hơn là một tên cướp có dao, hắn ta ́ giựt ba lô của tôi, còn tôi thì sống chết giữ chặt lại, giằng co với hắn, lập tức hắn rống lên: “Buông ra.”
      Đột nhiên lúc đó, phía sau có một người hét lên: “Đinh Đinh…..”
      Tôi quay đầu lại: “Gia Tuấn.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :