1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36 : Quyễn 5 : Chồng cũ đến hóa giải mối nguy

      Edit: 4ever13lue
      Bây giờ tôi hề nói chuyện với Bùi phu nhân, tôi thật muốn xem thử bà ta sẽ làm gì tôi.
      Ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi bị giam ở phòng tạm giam cùng với hai gái nữa, hai người kia biết là hít ma túy hay là bởi vì ăn cắp mà bị bắt. Họ ngừng gào thét trong phòng giam, như thể làm trò hề. Tôi giống họ, tôi chỉ tìm một góc sáng sủa, ngồi xuống đó im lặng nói thời nào.
      Chỉ một lát sau, hai gái kia rốt cuộc cũng đến phá quấy tôi, tôi trốn được, chỉ có thể lớn tiếng gọi cảnh sát đến. Có lẽ là cảnh sát cũng thấy tôi rất đàng hoàng, hề gào thét, cho nên cuối cùng tôi được phép bị giam một mình một phòng giam, tôi có thể uống nước, cũng có thể ăn chút bánh mì, nhưng vẫn là tự do. Trước khi Bùi phu nhân rút đơn kiện thì tôi được rời khỏi cục cảnh sát.
      Tôi cảm thấy rất đơn và bất an, chín giờ trôi qua, tôi vẫn chờ điện thoại của Gia Tuấn.
      “Gia Tuấn.” Nhận được điện thoại của , rất nhiều cảm xúc trong tôi bộc phát.
      ấy nghe xong lời tôi kể, ban đầu ấy im lặng một lát, sau đó mới nói: “ đã hiểu rõ chuyện này, mặc kệ ý của đối phương ra sao, em hãy nhớ kỹ một chuyện, trước khi đến đó, em được trả lời bất cứ điều gì. Bởi vì họ có thể lợi dụng sơ hở trong câu trả lời của em, cho nên em hãy cứ giữ im lặng. Tin tưởng , nhất ̣nh đến xử lý cho em.”
      Nhất thời tôi rất xấu hổ, cũng rất cảm động, tâm tình bình yên trở lại.
      Lời nói của Gia Tuấn tràn ngập sự kiên ̣nh và ấm áp, giống như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào tim tôi. Tôi xúc động một hồi, rốt cuộc tâm tình có thể yên bình trở lại, tôi hề sợ hãi nữa.
      —————— đường phân cách ——————
      Sáng sớm ngày hôm sau, một nữ cảnh sát tìm tôi, “ Đinh, có người đến gặp .”
      Tôi xoa xoa thắt lưng, vừa đứng lên thì thấy Bùi Vĩnh Diễm đứng bên ngoài.
      ta hết sức lo lắng, ánh mắt ngừng tìm kiếm tôi, sau khi thấy tôi sao, sắc mặt ta cũng bớt lo lắng.
      “Đinh Đinh.”
      Cách hàng rào chắn, ta nắm chặt tay tôi, vô cùng đau lòng cầm tay tôi dán lên mặt ta.
      “Thật xin lỗi. Đinh Đinh, thật lòng xin lỗi.” ta ngừng hôn tay tôi, liên tục giải thích, “ biết sẽ xảy ra chuyện như thế này.”
      “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với chiếc vòng ̉ kia?”
      “Vòng ̉ là do mẹ cho .” Bùi Vĩnh Diễm ngập ngừng, “Bà ấy… vốn nói rằng lần này quay về Hồng Kông thì cầu hôn với Tử Kì, tặng chiếc vòng ̉ này cho Tử Kì, nhưng mà đã nghe lời mẹ.”
      Tôi lên tiếng.
      “Sau đó bà ấy lấy lại chiếc vòng ̉, căn bản ngờ bà ấy sẽ làm như vậy.”
      Tôi mỏi mệt nói: “Vĩnh Diễm, tôi thật sự muốn dính dáng đến gia tộc các người, tôi chỉ muốn làm một người phụ nữ đơn giản, tôi cũng muốn có ân oán với mấy nhà giàu các . Xin làm ơn để tôi thuận lợi rời khỏi , có được ?”
      “Đinh Đinh, bỏ qua ân oán này kia , chỉ nói về chúng ta thôi. Nếu em ở lại, sẽ cầu xin mẹ, mẹ sẽ chấp nhận em.”
      Tôi đồng tình: “Vĩnh Diễm, tôi đã làm gì sai sao? Tôi cần bà ta tha thứ và chấp nhận sao? Tôi thể chấp nhận được kiểu tư tưởng này của . Nhà họ Bùi các người hãm hại tôi, nhốt tôi trong hoàn cảnh này, hiện tại là bà ta phải giải thích với tôi, phải chủ động giải thích với cảnh sát chuyện này mới đúng. thậm chí giải thích mà còn đứng về phía mẹ mình.” Tôi vô cùng thất vọng.
      “Đinh Đinh, ý phải vậy, biết là mẹ sẽ đối xử với em như thế. Nếu biết thì cũng sẽ cho phép bà ấy làm vậy đâu. thực tế, ngày hôm qua sau khi gác điện thoại, rất muốn đến sân bay giữ em lại, nhưng mà có dũng khí, cho nên một mình uống rượu, mang di động theo. Em tin , thật sự biết gì cả.”
      Tôi lắc đầu: “Vĩnh Diễm, luật sư của Bùi phu nhân đã đến tìm tôi nói chuyện. ta hỏi ý tôi, tôi chỉ có thể nói sáu chữ ‘thà chết chứ chịu nhục’. Thật lòng xin lỗi Vĩnh Diễm, nếu hiện tại chỉ lặng lẽ nộp tiền bảo lãnh để tôi ra ngoài mà một lời giải thích hợp lý, thật xin lỗi, tôi sẽ từ chối ra ngoài. Tôi phải chờ luật sư của tôi đến.”
      “Luật sư của em?”
      Dường như ta tin tôi sẽ tìm được luật sư, nhưng giây lát sau, ta cũng hiểu ra.
      “Ý em là Phó Gia Tuấn?”
      Tôi gật đầu: “Đúng, ấy sẽ đến đây rất nhanh. Gia Tuấn là luật sư hạng A, tuy rằng thủ tục ở đây sẽ có một chút phiền toái, nhưng mà lấy tư cách và danh dự của ấy, ấy hoàn toàn có tư cách bào chữa cho tôi, thay tôi đánh trận này.”
      Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, ta thấy sự kiên quyết trong mắt tôi. Thật lâu sau, ta thở dài.
      Bên kia cảnh sát giục tôi: “Có nộp tiền bảo lãnh ?”
      Bùi Vĩnh Diễm quay đầu lại: “Có.”
      Tôi trả lời: “ cần.”
      Lần thứ hai ta nhìn tôi.
      Tôi biết, tôi là một người có tính cách quật cường, hiện tôi lại càng thêm kiên quyết.
      “Vĩnh Diễm.” Tôi rất bình tĩnh, “Tôi hy vọng có thể hiểu được một chuyện, tình là chân thành, rất thuần khiết. Trong tình nên có yếu tố bên ngoài quấy nhiễu. Tuy rằng Đinh Đinh tôi chỉ là một gái bình thường, ý nghĩ của tôi đơn giản, cũng rất ngốc nghếch, nhưng mà tôi thể nào chịu nhịn nhục được. Thật đáng tiếc, tôi và giống như hai đường thẳng song song vậy, chúng ta hợp, cũng có cách nào bên nhau đến cùng.”
      “Em có thể kí nộp tiền bảo lãnh trước rồi nói sau ?”
      Tôi nhìn khuôn mặt ta, nói nời nào, mới có một ngày đêm mà ta đã tiều tụy như thế, vì sao lại phải như vậy chứ? Tôi nhắm mắt.
      ta ảm đạm nói: “ muốn để em ở trong này, như vậy rất khó chịu.”
      Tôi thở dài: “Vĩnh Diễm, cảm ơn , chỉ là nếu như cứ để nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, có một lời giải thích rõ ràng, tôi lại càng đồng ý như thế. Tôi tình nguyện đứng ở đây chờ chân tướng sự việc rõ ràng.”
      “Đinh Đinh.” ta đưa tay về phía tôi, áp bàn tay tôi lên mặt ta, ngừng khổ sở.
      Tôi rút tay về, bình tĩnh khuyên ta: “ về trước giải thích rõ ràng chuyện này với Bùi phu nhân .”
      —————— đường phân cách ——————
      Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra vừa qua, thật sự tôi lại có một chút hối hận. Bùi Vĩnh Diễm nộp tiền bảo lãnh tôi, vì sao tôi lại ra ngoài cùng ta? Ở trong này ăn ngồi chờ, hít khí lạnh, còn phải nghe người ta khóc gào, cả đời tôi chưa từng trải qua đãi ngộ tốt đến thế này.
      Tôi lại ảm đạm, nếu như tôi chấp nhận tiền bảo lãnh của Bùi Vĩnh Diễm rồi sẽ ra sao? , tôi cần. Bùi phu nhân cao cao tại thượng, bà ta đã quen được người ta nịnh hót, tôi thể khuất phục bà ta như thế. Đầu tiên là tôi phải con dâu bà ta, thứ hai là nguyên nhân cho chuyện này chính là sự hà khắc của bà ta. Còn nữa, bà ta hãm hại tôi, tôi thể cứ ra ngoài như vậy mà lấy lại được danh dự của mình, như vậy rất uất ức.
      Khi làm nhân viên ở Phiếm Hoa, tôi bị người ta hãm hại, khi đó tôi làm thế nào được, nhưng hiện tại tôi biết rõ ràng chính là bà ta hãm hại tôi. Nếu thật sự tôi để Bùi Vĩnh Diễm nộp tiền bảo lãnh thì bà ta sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cho rằng là tôi ́ ý chia rẽ quan hệ của mẹ con họ?”
      Thà chết chứ chịu nhục.
      Cảnh sát lại đưa cơm cho tôi: “ Đinh, Bùi Vĩnh Diễm có dặn dò đem cơm cho .”
      Tôi im lặng nhìn mấy hộp cơm này, tuy rằng chỉ là cặp lồng đựng cơm mà thôi, nhưng mà thức ăn trong đó nhìn rất ngon miệng, xem ra ta rất dụng tâm.
      Tôi sẽ cứ như vậy ở lại cục cảnh sao?
      Tôi lại phải ở lại cục ảnh sát thêm một ngày. Ngày hôm sau, rốt cuộc tôi thấy Gia Tuấn đã đến.
      Cảnh sát cho tôi biết có người muốn gặp tôi, tôi nhìn thấy là Gia Tuấn, tôi ngờ ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi nhanh như thế. Trong nháy mắt tôi như nhìn thấy thiên thần giáng thế.
      “Gia Tuấn.” Tôi hồn nhiên quên hết mọi ân oán, lập tức vui vẻ hẳn lên. Cảnh sát đưa tôi vào một phòng thẩm vấn đế chúng tôi tự nói chuyện.
      Cảnh sát vừa đóng cửa lại, tôi lập tức bổ nhào vào trong lòng Gia Tuấn, ngừng cảm thấy uất ức.
      ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi, cằm dán lên trán tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, chỉ một động tác nhỏ thôi đã khiến tôi cảm thấy chân thật. Tôi có chút bướng bình chịu buông, nhưng mà tôi thật sự muốn buông ấy ra, chỉ muốn ôm thật chặt.
      ấy để yên cho tôi khóc, chờ tôi khóc xong, ấy mới nói: “Đừng sợ.” Sau đó ấy lấy khăn tay ra lau nước mắt cho tôi, “ cam đoan sẽ sao đâu.”
      Tôi gật gật đầu.
      Gia Tuấn nói với tôi: “Giấy thông hành của chỉ cho phép ở Hồng Kông bảy ngày thôi. Nhưng mà em yên tâm, sẽ nghĩ tất cả biện pháp. Trong vòng bảy ngày sẽ giải quyết chuyện này giúp em.”
      Tôi uất ức nói: “Em bị hãm hại.”
      ấy mỉm cười an ủi tôi: “ hề sợ những vụ bị hãm hại.”
      “Lão bà kia muốn chỉnh em.”
      “Sở trường của chính là xử lý mấy lão bà.”
      “Vì sao em phải nghe lời bà ta chứ?”
      “Đúng hơn là, vì sao chúng ta phải nghe lời bà ta.”
      “Giờ em đã hiểu rồi, xem ai sợ ai.”
      ấy cũng cười: “Cũng phải thế, hoàng đế còn phải sợ mấy kẻ điên, dù sao thì đối phó với người điên thì rất khó. Huống hồ em lại chính là tiểu Đinh Đinh thông minh đáng hay giả ngu mà.”
      Bỗng nhiên tôi òa khóc, tiếng khóc của tôi lớn đến mức đủ làm lu mờ cả máy bay Boeing 737.
      ấy dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi, ngừng nói bên tai tôi: “Đừng sợ, có gì phải sợ, kể chuyện xưa cho em nhé, em còn nhớ câu chuyện ba con heo lúc trước hay kể ?”
      Tôi nghẹn ngào nói: “Ba con heo, con heo thứ nhất tên là ‘ai’, con heo thứ hai tên là ‘ở đâu’, còn con heo thứ ba là…..”
      ấy cười: “Đinh Đinh, em là ai?” (đây là đoạn đối thoại vui trong câu chuyện) “Đúng.”
      “Cái gì?”
      “ ‘Cái gì’ ở nóc nhà?”
      “Ở đâu?”
      “ ‘Ở đâu’ là nó.”
      “Cái gì?”
      “Ta phải là ‘cái gì’, ta là ‘ai’.”
      “Rốt cuộc bạn là ai?”
      “Tôi nói với bạn, tôi là ‘ai’, phải là ‘cái gì’, cái gì ở nóc nhà kìa.”
      “Ông trời.”
      “ ‘Ông trời’, là ba ba của tôi.”
      “Cái gì? Là ba ba của các người.”
      “ ‘Cái gì’ là hắn, ‘Ông trời’ mới là ba ba của tôi.”
      “Vì sao?”
      “ ‘Vì sao’ là ông nội của tôi.”
      . . . . . .
      Hai người chúng tôi đều cười ngả nghiêng. Cười xong là lại một hồi xúc động ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhìn tôi chớp mắt. lông mi của tôi đều là nước mắt, rốt cuộc ấy nhịn được ôm đầu tôi đặt trước ngực ấy, đau lòng gọi tôi: “Đinh Đinh.”
      Tôi lại khóc.
      ấy nâng đầu tôi lên, cuối cùng ấy cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi.
      “Đinh Đinh, em… hãy tin , nhất ̣nh sẽ làm hết sức mình, đưa em đường đường chính chính ra ngoài. Tuyệt đối sẽ để em phải ở trong này một phút nào nữa.”
      Lời tác giả: Gia Tuấn đến khiến cho Đinh Đinh cảm thấy kiên ̣nh hơn. Dù sao ấy và Đinh Đinh vẫn là hai người có tình cảm sâu nặng, chỉ cần một đoạn đối thoại cũng có thể thấy được sự ngọt ngào mà hai người từng có. Nhưng lại bởi vì hiểu lầm mà khiến cho ai cũng phải tiếc.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37 : Quyễn 5 :Ở hiền gặp lành, thoát khỏi nguy hiểm thành công

      Edit: 4ever13lue

      Tôi gật đầu, tôi hoàn toàn tin tưởng ấy, hoàn toàn tin vào ấy.

      Hai người chúng tôi có nhiều thời gian, trò chuyện một lát xong ấy lại phải , trong lòng tôi đột nhiên vô cùng muốn.

      ấy an ủi tôi: “Chờ .”

      Tôi nhìn bên ngoài, vali của ấy vẫn còn để ở đó, xem ra là ấy vừa mới xuống phi trường thì đến ngay cục cảnh sát.

      Tôi rất áy náy: “Gia Tuấn.”

      ấy dịu dàng nói: “Đừng nói gì cả.”

      Tôi chỉ có thể tiễn ấy ra đến bên ngoài phòng thẩm vấn rồi tạm biệt nhau.

      Bên ngoài có ít người đến, vô tình tôi ngẩng đầu lên thì gặp một người quen.

      Trong lòng tôi vui vẻ: “Thư kí Trần? Trần Mĩ Kì?”

      ấy quay đầu lại kinh ngạc: “Đinh Đinh?”

      Tôi ngờ sẽ gặp lại ấy, thật ra thì tôi ghét ấy, tuy rằng giữa ấy và Bùi Vĩnh Diễm, ngoài mối quan hệ trong công việc thì còn có một mối quan hệ khác mà tôi thích, nhưng tôi cũng vì thế mà ghét ấy. ấy tệ, trong công việc, ấy là một nhân viên giỏi, đối với chuyện của ông chủ, ấy luôn rất cẩn trọng giữ mồm giữ miệng; đối với tôi, ấy cũng luôn khách khí. Tôi cảm thấy ghét ấy.

      ấy thấy tôi ở cục cảnh sát thì hết sức kinh ngạc: “Sao lại ở đây?”

      Tôi chỉ có thể cười khổ mà kể cho ấy chuyện đã xảy ra: “Là thế đó, là như thế, ‘tháng sáu tuyết rơi, Đậu Nga hàm oan.’*”

      (*Câu chuyện về nhân vật Đậu Nga bị vu oan trong vở kịch Đậu Nga Oán.)

      ấy hơi đồng tình với tôi: “Bà Bùi thật quá cứng rắn, chỉ sợ rằng tổng giám đốc Bùi đã phải rất ́ gắng mới có thể đả thông tử tưởng của mẹ ta.”

      Tôi buồn rầu nói: “Bà ấy cho rằng là tôi muốn dùng cách ‘lạt mềm buộc chặt’, nhưng mà bà ấy lầm rồi.”

      Trần Mĩ Kì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu bà Bùi rút đơn kiện thì sẽ mắc kẹt ở đây một thời gian. Tuy rằng mọi người biết là bị oan uổng, nhưng cho dù là theo trình tự thông thường thì cũng phải điều tra tìm bằng chứng. Dù thế nào thì cũng phải bị giám sát vài ngày. Đây là bà Bùi muốn thử thách sự kiên trì của .”

      Tôi nổi nóng: “Được, vậy hiện tại tôi muốn xem bà ấy sẽ làm gì tôi.” Tôi phẫn nộ nói: “Dù sao thì trong mắt bà ta tôi đã là một kẻ ngu ngốc, bà ta thật sự muốn bức tôi nổi nóng, tôi sẽ cứ nói lung tung, xem vẻ mặt của bà ta thế nào.”

      ấy lắc đầu, thể nào hiểu nổi tôi.

      Tôi suy nghĩ một lát, thử thăm dò ấy: “ Trần, tôi có một người bạn vừa đến Hồng Kông, dù sao thì ấy cũng lạ đất lạ người ở đây, nếu có chuyện gì thì ấy có thể hỏi ? có thể… giúp ấy một chút được ?”

      Trần suy nghĩ rồi nói: “Đinh Đinh, lúc tôi ký hợp đồng với Bùi thị, giữa hai bên từng có quy ước, tôi được nói ra những chuyện cơ mật. Nếu bạn của chỉ đơn giản là du lịch hoặc có cần sự ́ vấn về phương diện cá nhân thì tôi có thể giúp được.”

      Tôi cũng hơi nản lòng.

      Trần lại hỏi tôi: “Người bạn mà nói có phải là Phó Gia Tuấn ?”

      Tôi gật đầu: “Là ấy.”

      Trần mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ có thế là ấy.”

      Trần dừng một chút, lại nói với tôi: “Đinh Đinh, thật ra thì bây giờ vẫn có cách khác có thể giúp thuận lợi ra ngoài.”

      “Cách gì?”

      “Nếu như hiện tại có một nhân vật có tiếng hoặc có uy tín danh dự ra mặt đảm bảo sự trong sạch của thì có thể được tạm tha.”

      Tôi lại thở dài: “Làm sao tôi tìm được người như thế chứ?”

      “Có một người nhất ̣nh sẽ giúp .”

      “Là ai.”

      “Là.” ấy suy nghĩ một lát, “Nếu đồng ý, tôi có thể tìm người này, chỉ là bà Bùi có thể được xem là phu nhân trong giới thượng lưu, nếu như người này ra mặt, có lẽ sẽ đắc tội với bà Bùi. Phải xem người này có đồng ý rat ay giúp đỡ hay .”

      Tôi hiểu: “ nói nghe thần bí quá, người này là ai vậy?”

      Trần lo lắng: “Nói thật thì tôi cũng muốn có quan hệ gì với nhà họ Bùi cả. Ra khỏi đó rồi thì chẳng ai muốn tiếp xúc nữa. Như vậy , Đinh, tôi sẽ thay liên hệ với người này, tự mình nói chi tiết với họ. Nếu người này đồng ý đảm bảo cho thì có thể thuận lợi ra ngoài. Chỉ là, Đinh Đinh, có một việc tôi hiểu, Bùi Vĩnh Diễm nhất ̣nh sẽ nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh , vì sao lại chấp nhận?”

      Tôi rất kiên quyết: “Là do tôi muốn mình bị nhà họ Bùi đưa vào đây, rồi cũng lại do chính họ đưa tôi ra ngoài. Như thể tôi phải nghe theo sự sắp xếp của nhà họ Bùi bọn họ, tôi phải là quân cờ, tôi cũng phải là miếng thịt để tùy ý bọn họ cắt.”

      ấy cười: “ thật là có cá tính…. Có thể chính là do tính cách này của mà khiến cho Bùi Vĩnh Diễm nhớ mãi quên.”

      Tôi nhịn được hỏi ấy: “ Trần, …. có Bùi Vĩnh Diễm ?”

      ấy hết sức hiếu kì nhìn tôi. Tôi hiểu là tôi hỏi như vậy rất là đường đột, cho nên tôi vội vàng cúi đầu xuống.

      Tôi nhìn thấy tình cảm phức tạp trong mắt ấy. Ngay sau đó, ấy lại nói: “Được gả vào một nhà giàu có, lại có một người chồng xuất sắc như vậy, đây chính là ước mơ của hầu hết các gái. Nhưng điều quan trọng nhất là phải biết lượng sức mình, có những người nganh hàng với mình, cho dù có ́ gắng tranh giành thì cũng vô dụng.”

      Tôi khỏi thở dài: “Thật ra so với tôi thì hợp với ta hơn.”

      ấy rộng lượng nói: “ nghĩ nhiều quá rồi. Đinh, thật ra ta chỉ là ông chủ của tôi mà thôi, lúc đó quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ mặt hợp đồng mà thôi. Bây giờ hợp đồng đã hủy, ai nợ ai gì cả. Thật ra..” ấy rất thẳng thắn nói: “ gạt , khi tôi ở cạnh Bùi Vĩnh Diễm, ta cũng rất khách sáo với tôi, nhưng mà cho đến cùng thì ta cũng hề tôi.”

      Tôi vội vàng nói: “ Trần, thật ra… thật ra là một người đặc biệt, vừa có tình cảm nhưng lại vẫn luôn ́ gắng trong công việc.”

      ấy cười: “ này. Được rồi, chúng ta đề cập đến chuyện xưa nữa. Bây giờ tôi đã có ông chủ mới rồi, nói về công việc thì tôi cũng phải cảm ơn Bùi Vĩnh Diễm đã viết thư đề cử cho tôi.”

      A, từ đáy lòng tôi tán thưởng, một gái mà có thể sống thanh tỉnh như vậy, thật sự rất tốt.

      “Tôi về trước đây, Đinh Đinh, tôi sẽ liên hệ với Phó Gia Tuấn, tôi cũng sẽ giúp liên hệ với người kia, chỉ là còn phải xem người ấy có đồng ý giúp hay .”

      “Cảm ơn .”

      ———— đường phân cách ————

      biết đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc tôi chịu đựng được nữa, bắt đầu mơ màng ngủ. Trong lúc mơ hồ, cảnh sát mở cửa phòng thẩm vấn, nắm lấy cánh tay tôi: “ Đinh, xin mời đứng lên, có thể rồi.”

      Tôi trở mình đứng dậy, dụi mắt hỏi: “Là bà Bùi rút đơn kiện sao?”

      phải, mà là có một vị phu nhân nổi tiếng ra mặt ký tên đảm bảo cho tô, đã có thể ra ngoài.”

      Tôi hoang mang theo cảnh sát, bên ngoài đúng là Trần Mĩ Kì đợi tôi.

      ấy mỉm cười với tôi: “Nào, Đinh Đinh, ký vào đây, làm xong thủ tục là chúng ta có thể ra ngoài.”

      Tôi thể bội phục năng lực làm việc của ấy, nhưng mà đồng thời tôi lại cũng rất hoang mang. Tôi quen biết ai ở Hồng Kông, vậy ai lại có thể khảng khái mà cứu giúp tôi như vậy.

      Ký tên xong, tôi hỏi ấy: “ Trần, xin hỏi vị phu nhân đã ra mặt đảm bảo cho tôi là ai vậy?”

      “Đinh Đinh, có còn nhớ mấy ngày trước khi dự tiệc rượu kia ? Sau khi kết thúc buổi tiệc, đã nhặt được một chuỗi vòng ̉ ru-bi ở phòng vệ sinh đúng ?”

      Tôi nhớ ra: “Đúng, đúng, đúng là có chuyện này.”

      Tôi nhặt được mỗi chuỗi vòng ̉ đá ru-bi, khi tôi giao nó cho Bùi Vĩnh Diễm, ta còn nói đây là đá màu đỏ tinh khiết, lại có kích thước rất lớn, quả thật là vật vô cùng quý.

      “Chuỗi vòng ̉ đá màu đỏ kia rất xa xỉ, cho nên rất dễ dàng tra ra được ai là chủ nhân của nó. Chủ nhân của chuỗi vòng đó là chủ tịch Kỷ của tập đoàn Doanh Khoa, ông ấy cũng là đồng hương với .”

      “A.” Tôi càng thêm kinh ngạc.

      Trần cho tôi biết: “Chủ tịch Kỷ cũng là người Thanh Đảo, ông ấy tên là Kỷ Vỹ. Trước khi đến Hồng Kông, ông ấy còn có biệt danh là ‘Công tử Thanh Đảo’.”

      Edit: 4ever13lue

      Tôi nhớ rõ lắm người này là ai, chỉ là tôi có nghe nhắc đến vị ‘Công tử Thanh Đảo’ này, người này ước chừng khoảng ba mươi bảy tuổi. Vài năm trước đúng là tương đối có tiếng ở Thanh Đảo. Cũng phải là người này quá nổi danh gì, ông ta thiện ác, nhưng ra tay rất hào phóng lại cũng hay làm từ thiện, cho nên để lại ấn tượng nhỏ trong mắt công chúng. Từ năm 2008, người này đột nhiên biến mất, nếu như phải hôm nay trùng hợp nghe nói về người này ở Hồng Kông, tôi có nằm mơ cũng chẳng ba giờ nghĩ đến ông ta, tôi bao giờ có liên quan đến ‘Công tử Thanh Đảo’.

      (Lời tác giả: Quảng cáo một chút, mời mọi người có hứng thú hãy đọc quyển 《Cuối con đường gặp tình 》của tôi thì sẽ rõ chuyện về ‘Công tử Thanh Đảo’ Kỷ Vỹ này.)

      Trần nói với tôi: “Chiếc vòng ̉ kia là vật ́nh ước của chủ tịch Kỷ với phu nhân. Nhưng mà bà Kỷ cẩn thận làm mất nó trong buổi tiệc rượu kia. Chủ tịch Kỷ rất thích chiếc vòng ̉ đó, sau khi mất rồi, ông ấy rất đau lòng. ngờ nhặt được, hề giấu làm của riêng mà ngược lại còn trả lại cho ông ấy, ông ấy rất cảm kích .”

      “Như vậy, vị phu nhân đứng ra bảo lãnh cho tôi là bà Kỷ sao?”

      “Đúng vậy, vốn chủ tịch Kỷ nghe nói việc này có liên quan đến nhà họ Bùi, ông ấy cũng hơi do dự, nhưng mà bà Kỷ rất tin tưởng , bà ấy đồng ý bảo lãnh cho , cho nên ông Kỷ cũng đồng ý.”

      Thật sự là một sự biến đổi bất ngờ, Đinh Đinh lại vừa thoát khỏi nguy hiểm.

      Trần lại cho tôi biết: “Đinh, Đinh, còn một việc nữa, bà Bùi đã rút đơn kiện rồi.”

      Tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ, nếu thật sự Bùi Vĩnh Diễm kiên quyết đấu tranh với mẹ mình, thì bà ta chỉ có cách đồng ý, bởi vì bà ta chỉ có một đứa con mà thôi.

      Trần xúc động: “Phó Gia Tuấn quả thật là người có năng lực. Tôi biết ấy nói gì với bà Bùi. Chiều hôm qua ấy tự mình đến gặp bà Bùi, sau khi bà Bùi trò chuyện với ấy xong thì đồng ý rút đơn kiện.”

      A, là Gia Tuấn?

      Tôi cũng có chút bất ngờ, thật sự là vào thời điểm khó khăn nhất thì Gia Tuấn như có phép thần vậy, chỉ một nước cờ đã có thể khắc chế được kẻ ̣ch.

      Chúng tôi hoàn thành thủ tục xong rồi ra, bên ngoài cửa cục cảnh sát đã có một chiếc Bentley màu trắng đậu.

      Cửa xe mở ra, bên trong có một vị phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười với tôi. Nói vậy thì đây chính là bà nhà của chủ tịch Kỷ sao?

      Giọng của bà ấy rất dịu dàng: “Xin chào Đinh.”

      “Xin chào bà Kỷ.”

      Trần nói: “Đinh Đinh, chúng ta đã từng là đồng nghiệp, chuyện hôm nay xem như là giúp đỡ nhau , cần giữ trong lòng, sau này có cơ hội gặp lại sau.” Sau đó ấy đưa cho tôi một cái phong bì, “Đây là Phó Gia Tuấn nhờ tôi đưa cho . ấy biết tôi sẽ đến đón , cho nên đã đăng ký xong khách sạn cho rồi, trở về nghỉ ngơi .”

      Tôi vô cùng biết ơn ấy: “ Trần, cảm ơn .”

      ấy bắt tay tôi: “Chúc mọi việc đều thuận lợi.”

      Tôi rất xúc động: “Tôi cũng chúc luôn khỏe mạnh.”

      ấy đeo kính râm vào, khởi động xe, sau đó vẫy tay với tôi rồi lái xe .

      Tôi hết sức quý trọng ấy, đây mới là mẫu người nhanh nhẹn thời nay, từ đầu đến cuối vẫn thong dong tự tại, lại cũng rất khiêm tốn.

      Trần Mĩ Kì rồi, lúc này tôi mới ngồi vào xe bà Kỷ, ngồi vào xong, lúc này tôi mới nhìn rõ gương mặt của bà Kỷ. Vừa nhìn thấy, trong lòng tôi tán thưởng, vị phu nhân này có vẻ ngoài rất sáng sủa, thể nói là quá xinh đẹp, nhưng khí chất và sự tươi tắn của bà ấy quả thật làm cho con người ta cảm thấy một mùa xuân ấm áp. Bà ấy thật sự là một người xinh đẹp thoát tục.

      Bà ấy thân thiết mỉm cười với tôi: “Tôi nghe nói là nhặt được chiếc vòng ̉ kia của tôi, vốn là nên cảm ơn sớm hơn, nhưng mà ngay đúng lúc con tôi bị ốm, cho nên có thời gian tìm .”

      Lúc này tôi mới nhớ ra: “Bà Kỷ, chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc rượu đêm đó. Hôm đó bà mặc váy dài màu trắng có phải ?”

      Bà ấy hơi mờ mịt nhìn tôi, dừng một chút rồi xin lỗi: “Tôi… nhớ rõ.”

      Tôi vội trả lời: “Là vì đêm đó chúng ta cũng có nói chuyện với nhau.”

      Bà ấy ngượng ngùng nói: “Ý tôi phải vậy, chỉ sợ chê cười, chuyện ngày hôm nay thì ngày mai tôi sẽ nhớ, đầu óc của tôi có bệnh, cho nên thể nhớ được chuyện xảy ra cách đó một ngày.”

      A, tôi trừng lớn mắt, nào có ai tự nói chính mình có bệnh chứ?

      Bên cạnh có một gái có vẻ là trợ lý lập tức giải đáp thắc mắc của tôi: “Vài năm trước bà Kỷ đã từng phẫu thuật tụ máu não, tuy giải phẫu thành công, nhưng mà bởi vì trong lúc giải phẫu phải dùng thuốc gây mê liều nặng, cho nên bà Kỷ bị mắc chứng mất trí nhớ. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ cần buổi tối ngủ dậy xong thì sẽ quên hết, đều là chúng tôi nói thì bà ấy mới biết được.”

      Qủa thật là tôi thể tin được thế giới này lại có căn bệnh như thế?

      Dường như bà Kỷ hơi ngượng ngùng, rồi lại bùi ngùi nói với tôi: “Chính tôi cũng tin được là mình sẽ mắc chứng bệnh này, mỗi sáng sớm tỉnh dậy, tôi đều rất mơ màng, trí nhớ vẫn luôn chỉ dừng lại vào năm hai mươi tuổi. Từ sau khi xảy ra chuyện này, tôi nhớ được tôi quen chồng mình như thế nào, sao lại kết hôn, tất cả đều nhớ rõ, thậm chí…” Vẻ mặt bà ấy đau thương: “Ngay cả con cái của tôi, tôi cũng nhớ rõ.”

      Tôi an ủi bà ấy: “Hiện giờ nhìn bà cũng rất tốt, nói vậy thì ông Kỷ đối với bà cũng tệ.”

      Bà ấy hơi e lệ: “Chồng tôi tốt với tôi lắm, tôi là một người có bệnh, mỗi ngày đêu sẽ quên ông ấy, nhưng mà ông ấy hề chê tôi phiền, mỗi sáng sớm đều phát hình ảnh cho tôi xem, để tôi biết ông ấy là chồng tôi. Thậm chí ông ấy còn nuôi một con vẹt để mỗi sáng sớm sẽ chào buổi sáng tôi.”

      Tôi cười, bà ấy chẳng nề hà gì cả, mà ở trước mặt tôi nói ra chuyện này y như một đứa trẻ. Nếu tự mình cảm thấy vui, thì hẳn là sẽ thoải mái như vậy với một người xa lạ. Xem ra bà ấy rất thỏa mãn với hiện tại.”

      Tôi cảm kích nói: “Xin cảm ơn ba Kỷ đã khảng khái giúp đỡ.”

      Bà Kỷ hỏi tôi: “Tôi nghe nói cũng là người Thanh Đảo, đúng ? Cho nên chúng ta vẫn là đồng hương. Nếu đã là đồng hương thì càng nên giúp đỡ nhau.”

      Trợ lý của bà Kỷ nói: “Ông Kỷ đã liên hệ với Bùi Vĩnh Diễm rồi, ta cũng biết chuyện này, cho nên Đinh cần lo lắng. cứ quay về khách sạn nghỉ ngơi trước .”

      Tôi nhẹ lòng hẳn, thật sự là người ngốc thì có phúc, tôi quá may mắn.

      Bà Kỷ đưa tôi về khách sạn, sau khi xuống xe, bà ấy chân thành nói với tôi: “ Đinh, lần sau nếu gặp lại, chỉ sợ tôi đã quên rồi. Nếu thật sự như vậy thì mong đừng để bụng.”

      Nét mặt và giọng nói của bà ấy rất nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với kiểu cả vú lấp miệng em của bà Bùi. Bà Bùi rất ngạo mạn, thiếu lịch sự, trong khi bà Kỷ này rất nho nhã, lễ độ, bà ấy đáng để mọi người tôn trọng.

      Tôi thoải mái trở lại khách sạn, vào phòng tắm rửa xong, tôi ngã lên giường, lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn.”

      ấy nói với tôi: “Đinh Đinh, còn trò chuyện cùng hai người bạn, có lẽ sẽ về trễ, buổi tối thể ăn cơm với em được.”

      sao, cứ làm việc của .”

      Gác điện thoại, tôi thoải mái thả lỏng thắt lưng, sau đó xuống giường ăn cơm. Tôi ngồi ngốc của cục cảnh sát suốt ba ngày trời, thật sự là lao lực quá độ, bây giờ được thả ra rồi, quả thật là có thể ăn một bữa no nê.

      Tôi thưởng thức xong bữa ăn ngon, vỗ bụng, tôi thoải mái mỉm cười. Rốt cuộc cũng được ăn no rồi, bây giờ có thể ngủ.

      Mới vừa ra khỏi nhà ăn, tôi lại giật mình.

      (Đinh Đinh lại gặp phải chuyện gì đây? Hai tình ̣ch Bùi Vĩnh Diễm và Phó Gia Tuấn nếu gặp mặt sẽ tạo ra tia lửa gì đây? Mời mọi người tiếp tục theo dõi chương sau: “Tình cảm sâu nặng có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc-ao”.)

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38 : Quyễn 5 : Tình cảm sâu nặng có kết quả, Bùi Vĩnh Diễm bị hạ nốc-ao

      Một người đàn ông gầy gò đứng trước mặt tôi, Bùi Vĩnh Diễm khỏi khiến tôi phải xúc động.
      ta vừa nhìn thấy tôi, vẻ mặt ta đau buồn, tràn đầy sự đơn.
      “Vĩnh Diễm.”
      “Đinh Đinh.”
      Tôi cũng muốn trách ta, dù sao thì ta cũng đã đấu tranh với mẹ mình rất nhiều. Suy cho cùng là do chúng tôi có duyên phận.
      Tôi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đến quán cà phê ngồi nói chuyện .”
      Sau khi ngồi xuống, phục vụ mỉm cười hỏi chúng tôi muốn dùng gì, Bùi Vĩnh Diễm gọi cà phê cho tôi, tôi ngăn ta lại.
      “Xin hãy đổi thành nước trái cây giúp tôi.”
      Người phục vụ rồi, tôi mới nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Thật ra tôi vẫn thích uống cà phê, nó vừa ngọt, lại vừa đắng, tuy rằng có thể làm cho người ta tỉnh táo, nhưng thể giải khát. Nếu phải so sánh thì tôi thích cái gì vừa có lợi lại vừa kinh tế hơn, giống như nước trái cây, nước khoáng. Tuy rằng được thanh nhã lắm, nhưng rất phù hợp với tính cách thẳng thắn của tôi.”
      “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Bởi vì mẹ ́ chấp, cho nên khiến cho em bị oan ức. thay mẹ mình xin lỗi em.”
      Tôi hề đùa cợt: “Cũng xin thay tôi cúi đầu tạ ơn bà Bùi, cảm ơn bà ấy đã nương tay.”
      ta dừng lại, vẻ mặt hết sức phức tạp. Tôi cũng thản nhiên nhìn ta, nhưng vẻ mặt hề day dứt.
      ta thật sự rất tiều tụy, hốc mắt hõm vào, mí mắt xám xịt. Đôi mắt ta vốn rất đẹp, nhưng bây giờ cũng bị mệt mỏi che kín. Trong lòng tôi lại chấn động, một người đàn ông như vậy mà lại hao tổn tinh thần vì tôi. Hẳn là tôi phải mừng thầm trong lòng chứ nhỉ?
      Tôi thở dài.
      Người phục vụ bưng nước trái cây và cà phê đến, nhưng cả hai chúng tôi đều động vào.
      Thật lâu sau ta mới hỏi tôi: “Em… thôi việc rồi… có tính toán gì tiếp theo ?”
      Tôi cân nhắc nói: “Tôi sẽ tìm một công việc khác, có thể sẽ làm công việc thiết kế, bởi vì tôi chỉ là một người học nhiều, trong khi thiết kế phải là trời cho mới có thể làm được. Tôi cũng có cái tài ấy, cho nên tôi cũng quyết tâm tìm một công việc khác.”
      “Bằng ?” ta ́ gắng mỉm cười: “Em làm giáo viên .”
      “Giáo viên?” Tôi kinh ngạc, nhưng rồi tôi mỉm cười: “Bùi Vĩnh Diễm, có biết ? Ở trường tôi là một học sinh vừa kém cỏi, vừa lì lợm, bây giờ lại bảo tôi làm giáo viên? Vậy nói thử xem tôi thích hợp dạy cái gì? Dạy mấy đứa trẻ làm thế nào đối đầu với thầy sao?”
      “Đinh Đinh, em biết ? Tính cách của em khiến liên tưởng đến các chính trị gia, ngôn từ của họ rất sâu rộng, nghe qua thì rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thực chất thì đều là câu chữ sâu xa.”
      Tôi cũng cười.
      ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuồi cùng mới nói: “Em biết , ở thị trấn nhỏ bên cạnh căn nhà của ở Canada có một trường tiểu học. đã từng làm giáo viên ở đó hai tháng. Kỳ thật thì có thể em tin, nhưng rất thích công việc đó, cũng giống như khi em tiếp xúc với dì Lữ vậy. Thoạt nhìn thì họ là những người có nhiều suy nghĩ, nói chuyện lung tung, nhưng thực tế, họ vui vẻ với cuộc sống này hơn chúng ta. Họ có thế giới của riêng mình, khi thật sự tiếp xúc với họ thì sẽ phát hiện chính mình cũng trở nên đơn thuần hơn rất nhiều.”
      Tôi chỉ cười nói gì.
      ta nhìn tôi: “Nếu như buông bỏ hết mọi thứ, cùng em đến Canada, chúng ta đến thị trấn nhỏ kia, làm một đôi giáo viên, em có đồng ý ?”
      A? ta nói như vậy, tôi thật sự bất ngờ.
      Còn chuyện gì cảm động hơn nữa, vui cũng buồn, giống như cuộc sống ẩn náu sâu trong Nam Sơn của Đào Uyên Minh, thật sự làm cho người ta mong đợi. Có thể câu cá bên hồ, có thể ngắm cảnh mùa đông hồ, có thể nuôi thỏ, nuôi cáo. Đây là ta hấp dẫn tôi, làm cho tôi quên tất cả để cùng ta.
      Tôi hít sâu một hơi: “. Vĩnh Diễm, tôi muốn .”
      Tôi thật sự rất bình tĩnh.
      “Vĩnh Diễm, có thể là chúng ta sẽ rất thích cuộc sống như vậy ngày một ngày hai, nhưng còn một năm, rồi hai năm thì sao? có thể buông bỏ tất cả sao? rồi, cha mẹ vẫn còn Bùi thị, việc làm ăn phải làm sao bây giờ?”
      “Đều có thể bỏ hết.”
      Tôi hơi cảm động. Nếu bây giờ tôi đồng ý, hẳn là ta sẽ lập tức đưa tôi cao chạy xa bay đấy chứ?
      , thể nào.
      ta gằn từng tiếng nói với tôi: “ bỏ hết mọi thứ ở đây, em hãy theo .”
      Tôi lắc đầu: “Vĩnh Diễm, chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau, lớn lên ở Hồng Kông, du học nước ngoài. Còn tôi, tôi lớn lên trong một gia ̀nh công nhân, học chưa hết đại học, được nhận sự giáo dục theo kiểu giới thượng lưu. Thật sự là hai người chúng ta giống như ở hai hành tinh khác nhau, đều tỏa sáng nhưng chỉ có thể nhìn nhau từ xa xa, vĩnh viễn thể tiếp xúc.” Tôi hít vào một hơi, tiếp tục nói: “Thật ra có sai, cũng cần tôi phải tha thứ bất kì điều gì. Về phần bà Bùi, thật ra thì bà ấy cũng chỉ xuất phát từ việc muốn bảo vệ con của mình mà thôi, bà ấy càng hề sai.”
      (lời tác giả: Nói một chút về luật hôn nhân ở Hồng Kông. Từ năm 1972 thì Hồng Kông trở thành khu tự trị, có pháp luật riêng. Từ năm 1972, Hồng Kông cho phép một người chồng có nhiều vợ, cưới thêm vợ bé là hợp pháp. Cho nên có rất nhiều người giàu có đều có nhiều vợ, giống như một nhân vật nổi tiếng của Hồng Kông, ông Hoắc Đông, ông ấy có ba người vợ. Còn có chủ tịch danh dự Lâm Bách Hân của truyền hình Á Châu, ông ta cũng có ba người vợ. Ông Chu Phương Phổ, người sáng lập tập đoàn Chu Sinh Sinh, cũng có rất nhiều vợ. Cho đến hiện nay, những người giàu có ở Hồng Kông cũng vẫn có hiện tượng công khai cưới vợ bé. Tỉ như vua cờ bạc nổi tiếng Hà Hồng Sơn cũng có bốn vợ. Trong quyển 《 Cuối con đường gặp tình 》, tôi cũng để cho Kỷ Vỹ chưa ly hôn với Chu Thành Viện mà đồng thời kết hôn với Kiều Mạt, là vì tôi viết theo tình hình hiện tại của Hồng Kông. Cho nên với cách làm của bà Bùi là để một người ở bên cạnh chăm sóc con trai mình, đây là chuyện bình thường, mà bởi vì do hoàn cảnh sống của Bùi Vĩnh Diễm cũng khiến cho ta cảm thấy đây là chuyện gì đáng nói. ta vẫn chỉ luôn lo làm việc, những việc này ta cũng xem trọng. Cho đến khi ta theo đuổi Đinh Đinh, ta mới hiểu ra quan điểm của bản thân là sai.)
      Bùi Vĩnh Diễm nói khẽ: “Đinh Đinh, em biết ? Bên cạnh có người phụ nữ nào vừa thông minh vừa rộng lượng như em. Từ trước đến giờ, mẹ chỉ xem như một công cụ để củng ́ ̣a vị của mình. Bạn gái của thì xem như bậc thang để bước vào nhà giàu. Em họ lại xem như một cái vỏ bọc vinh dự. Chính là họ đều , nhưng thứ tình này đều mang theo tư tưởng hiệu quả và lợi ích. Chuỉ có em là cho cảm giác rất tự nhiên. Lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm của mình, phải là quen biết một gái chỉ với mục ́ch kết hôn. Đinh Đinh, trước khi quen biết em, cũng đã cho rằng hôn nhân của cũng sẽ theo sự sắp xếp của mẹ , cứ từng bước mà thực hiện, cũng chẳng sao. Nhưng mà bây giờ, thể như vậy nữa, bao giờ còn có thể chấp nhận sự sắp xếp của mẹ . Đây phải là bà ấy thương , mà là dùng để duy trì ̣a vị của mình.”
      Tôi nhẹ nhàng khuyên ta: “Vĩnh Diễm, chỉ nhìn đến mặt cực đoan của một việc mà nhìn thấy được mặt tích cực của nó. phải là bà Bùi thương , mà là bà ấy hiểu rõ là có rất nhiều người tốt, xuất thân giàu sang, nếu như bà ấy cũng nuông chiều , thì khó tránh được sẽ bị ảnh hưởng xấu, tương lai sẽ thể phát triển sự nghiệp của nhà họ Bùi. Nếu như bà ấy thương , thì sao lại dùng cách cực đoan như thế này để giữ tôi lại? danh nghĩa là muốn tôi bỏ cuộc, nhưng thật ra là bà ấy muốn giữ tôi lại, cho tôi cơ hội tiếp tục chăm sóc cho . Tuy rằng bà ấy hơi cực đoan, nhưng mà phải nhận ra là bà ấy thương . Vĩnh Diễm, tuy rằng tôi chưa làm mẹ, nhưng mà càng ngày tôi càng trưởng thành hơn. Tôi đãtrải qua kết hôn, ly hôn rồi hủy hôn. Sauk hi xảy ra nhiều việc như vậy, tôi mới hiểu ra một việc.”
      Tôi hít thật sâu, nhớ tới ba mẹ hiền lành của tôi, tôi xúc động nói: “Cha mẹ là quan trọng nhất trong cuộc sống.”
      Sắc mặt ta ảm đạm, trong lòng tôi cũng cảm thấy khó quá.
      Tôi đứng dậy: “Tạm biệt Vĩnh Diễm.”
      Tôi đến bên cạnh ta, cúi người, nhẹ nhàng hôn trán ta: “Chúc mọi việc tốt lành.”
      ta ôm lấy tôi: “Đinh Đinh, em đã biết là mẹ muốn giữ em lại, em cũng tha thứ việc đã làm, vậy vì sao em thể chấp nhận ?”
      Mũi tôi chua xót: “Thật lòng xin lỗi Vĩnh Diễm.”
      ta khẩn cầu tôi: “Đinh Đinh, xin đừng chia tay với . Em đã ghi dấu sâu sắc vào trái tim , giống như một bức tường vững chắc. Bây giờ em muốn phá nó , em bảo phải làm sao bây giờ?”
      Tôi nhắm mắt, thở dài: “Vĩnh Diễm, phải là tôi thể chấp nhận , mà là tôi có can đảm chấp nhận cái vòng luẩn quẩn kia của . Còn cả hoàn cảnh của nữa, nó khiến tôi thoải mái, tôi có đủ can đảm để nhận sự khiêu chiến kia đâu. Thật lòng xin lỗi.”
      Tôi phất tay ta ra: “Tạm biệt.”
      Tôi xoay người rồi, tôi nhìn ta, bởi vì tôi thật sự đành lòng.
      Tôi quay về phòng, nằm giường, rốt cuộc tôi cũng khóc.
      Thế giới của tôi và ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nếu muốn chúng tôi bên nhau thì thật sự là một thử thách quá lớn, tôi thể nào làm được.
      Nằm giường, thật lâu sau mà tôi vẫn thể ngủ được, ben ngoài có tiếng gõ cửa rất nhỏ, là Gia Tuấn.
      “Em sao chứ?” ấy hỏi tôi.
      Tôi miễn cưỡng cười: “Vẫn ổn, đúng rồi, ngày mai có ra ngoài ? Nếu em mua sắm với nhé.”
      được, để sau , bây giờ vẫn còn rất nhiều việc.”
      “Được rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta đặt vé máy bay về . Gia Tuấn, thật sự cảm ơn đã sắp xếp thời gian đến giúp em.”
      ấy nhẹ nhàng nói: “Nếu gặp khó khăn thì em cũng sẽ làm như vậy, đúng ?”
      Trong lòng tôi bùi ngùi. Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi đã ly hôn, nhưng mà chúng tôi cũng từng nhau. Thật sự nếu Gia Tuấn gặp chuyện, tôi cũng nhất ̣nh sẽ chút do dự bỏ hết mọi việc làm mà lao đến bên cạnh ấy.
      Gi ờ khắc này, lòng tôi lại chua xót. Thì ra đây là thứ tình cảm chết tiệt này đã gắn kết chúng tôi, khiến cho chúng tôi thể dứt bỏ nhau được.
      Tôi hỏi ấy: “Đúng rồi, Gia Tuấn, làm sao khuyên được bà Bùi thôi kiện em vậy?”
      Gia Tuấn nói: “Thật ra nếu điều tra kỹ càng chuyện này thì sẽ phát hiện ra việc bà Bùi làm là giấu đầu hở đuôi. chưa nói gì với bà ấy cả, chỉ đánh vào tình cảm của bà ấy mà thôi. nói với bà ấy rằng bậc làm cha mẹ một ngày bao đó cũng sẽ phải chia xa với các con của mình, nên để lại cho đứa con tình , nếu chỉ để lại hiểu lầm thì đó phải là thương con, mà là tiếc nuối. Dù sao thì bà Bùi vẫn con của mình, cho nên bà ấy hề ́ chấp.”
      Tôi cười khổ: “Gia Tuấn, vẫn là có lý.” Tôi lại hơi tức giận chế nhạo ấy: “ thông minh như vậy, nhưng sao khi chúng ta là vợ chồng, lại cân bằng được em và mẹ, cả quan hệ với em gái nữa.”
      ấy lại xấu hổ: “Em xem, đây là hai chuyện khác nhau. Ai cũng giải quyết chuyện của người khác rất hay, nhưng đến việc của mình thì lại chẳng có cách nào.”
      Tôi cười.
      ấy chần chừ một lát rồi lại nói: “ vừa gặp ta dưới lầu, thật là hồn xiêu phách lạc, bọn cũng vừa nói chuyện một chút.”
      Hai người đàn ông này thì có chuyện gì để nói chứ?
      Gia Tuấn nói: “Thật ra nếu làm bạn thì ta cũng là một người bạn tệ.”
      Tôi cười: “Nói vậy thì hai người các ai là Lưu Bị, ai là Gia Cát Lượng?”
      Gia Tuấn lắc đầu: “Em nha.”
      “Em hơi mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút . Sáng sớm ngày mai phiền đặt vé máy bay giúp em.”
      ấy lập tức đứng lên: “Được, vậy em nghỉ ngơi nhé.”
      Cuối cùng tôi nằm xuống, tắt đèn, chìm vào trong bóng tối.
      Nằm xuống rồi, tôi lại suy nghĩ đến lời nói của Bùi Vĩnh Diểm.
      Lời nói của Bùi Vĩnh Diễm rất chân thành, tôi cũng muốn tha thứ cho ta. Tôi tin ta thật sự đã biết sai. Thật ra chuyện giữa ta và Trần Mĩ Kì xảy ra trước khi tôi quen biết ta. Hơn nữa chỉ có Trần Mĩ Kì, trước ấy ta còn có rất nhiều thư kí khác, tôi có thể truy cứu hết sao? Tôi so đo cái gì chứ? Tôi lại suy nghĩ, thật sự cái mà tôi so đo chính là tôi được tôn trọng.
      Chấp nhận ta? Chấp nhận cuộc sống như vậy ư? Chung chồng với người phụ nữ khác sao? Ngay cả con của mình sinh ra cũng thể tùy ý chăm sóc? , nếu được lựa chọn, tôi thà vào nhà giàu chứ chấp nhận điều kiện công bằng như thế.
      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rửa mặt xong, hẹn thời gian với Gia Tuấn, tôi ra đại sảnh khách sạn.
      ấy đã xuống từ sớm, ngồi đọc báo ở đại sảnh. ấy thấy tôi, đánh giá một chút, sau đó có chút tán dương nhìn tôi: “Sắc mặt em nhìn tốt hơn rồi.”
      Phục vụ khách sạn đã đẩy hành ý của chúng tôi , tôi khoác lấy cánh tay Gia Tuấn: “Chúng ta thôi.”
      Mới vừa đến cửa, tôi lại bị bất ngờ.
      Tài xế taxi đã để hành lý của tôi và Gia Tuấn lên xe rồi thì tôi lại nhìn thấy bà Bùi. Chiếc xe Maybach kia u, thân xe bóng lưỡng, lóe sáng lên, ánh nắng rọi lên người tôi.
      Bà Bùi xuống xe.
      Bà ấy trực tiếp gọi tôi: “ Đinh.”
      Tôi tự nhủ biết lão bà này lại muốn làm gì tôi đây, bây giờ tôi còn sợ nữa rồi. Trải qua tranh chấp, bà ấy cũng đã biết rõ tôi cũng phải là dễ bị dọa.
      Nhưng tôi cũng muốn xung đột với bà ấy, cho nên tôi lễ phép ân cần chào hỏi: “Bà Bùi.”
      Gia Tuấn đứng bên cạnh tôi, ấy cũng nhìn thấy bà Bùi. Có ấy ở bên cạnh, tôi càng thêm an tâm, còn e ngại người phụ nữ này.
      Bà Bùi có hơi tiều tụy, dường như là bà ấy vội vàng tới đây, thậm chí còn chưa trang điểm cẩn thận để lộ ra nét mặt già nua. Bởi vì đánh phấn dày cho nên da mặt sáng bóng, thấy rõ sự suy sụp khuôn mặt, giống như quả táo được bọc nhựa ên bị ôxy hóa trong khí.
      Bà ấy hỏi tôi: “ Đinh, tôi có mấy câu muốn nói với , có thể dừng bước nói chuyện được ?”
      Thật là kỳ quái, người phụ nữ này đột nhiên lại có thể ôn hòa nói chuyện với tôi, quả thật là khiến tôi được mở rộng tầm mắt.
      Bà ấy lại nhìn về phía Gia Tuấn: “Luật sư Phó, tôi sẽ đưa Đinh đến sân bay. yên tâm, tuyệt đối tôi sẽ hại ấy. Có một vị luật sư sắc bén như ở đây, tôi dám làm gì trái pháp luật cả. Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng mấy câu với Đinh mà thôi, ngại chứ?
      Gia Tuấn chỉ nhìn tôi.
      Tôi suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, Gia Tuấn, lên taxi trước , chúng ta gặp nhau ở sân bay.”
      Tôi lên xe của bà Bùi. Bây giờ tôi nghĩ, rốt cuộc thì bà Bùi có gì muốn nói với tôi?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39 : Quyễn 5 : Đối với Vĩnh Diễm, tôi vừa , lại vừa muốn quên .


      Edit: 4ever13lue
      Chúng tôi ngồi mặt đối mặt ở trong xe, tôi muốn nghe thử xem bà Bùi sẽ nói gì với tôi.
      Tốc độ của chiếc xe nhanh chậm, vách ngăn đã kéo lên, bà Bùi ngồi trước mặt tôi, bà ấy nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn tay mình, muốn nói rồi lại thôi.
      Cuối cùng bà ấy nói: “ Đinh, thật lòng xin lỗi. Tôi xin lỗi vì sự ́ chấp của mình, tôi nên cùng cách thức như vậy chèn ép .”
      Bà ấy hạ giọng, lập tức cảm giác giống như một người mẹ hết sức bình thường vậy, tôi suy nghĩ xong thì cũng muốn so đo với bà ấy.
      Bà Bùi nói: “Thật ra tôi chỉ muốn bớt ́ chấp, bởi vì chưa từng có một gái nào dám xử sự với tôi như vậy, dám bỏ rơi Vĩnh Diễm như thế. Tôi tức giận chịu được, muốn chỉnh . Thật ra thì tôi cũng chỉ là một người mẹ bình thường, tôi muốn con mình phải đau lòng, tôi muốn giữ lại, cho thời gian tự suy nghĩ. Có thể việc tôi làm là rất khiếm nhã, thật lòng xin lỗi.”
      Ngoài miệng tôi đành nói: “Thôi cứ quên , bà Bùi.”
      Nhưng trong lòng tôi thì thể chấp nhận bà ấy được. Tôi có hơi nghi ngờ, bà ấy vẫn hề thích tôi như trước. Nếu như bà ấy đã thật sự chấp nhận tôi thì bà ấy hoàn toàn có thể dùng một cách thức khác để nói chuyện cùng tôi. Vì đứa con của mình, người làm mẹ sẽ tình nguyện chịu uất ức, nhưng mà bà ấy chọn cách dùng phương thức cực đoan này, tôi chỉ có thể nói rằng tôi bao giờ chấp nhận.
      Bà Bùi thở dài :Tôi nghĩ đến việc chia tay với Vĩnh Diễm thì lập tức tức giận, ngờ rằng sẽ kiên quyết như vậy, mà càng khiến tôi bất ngờ chính là thái độ của Vĩnh Diễm. muốn chia tay, cả ngày nó ngơ ngơ ngác ngác, nhốt mình trong phòng. Trong cuộc đời, ngoài lần chia tay với mối tình đầu ra thì tôi chưa từng thấy nó như thế. Khi đó, tôi mới biết được tôi đã khiến con mình tổn thương đến thế nào.”
      Tôi nhìn ngoài cửa sổ, thẩn nhiên nói: “Bà Bùi, mỗi việc chúng ta làm đều có mục ́ch và nguyên do. Tôi tin sau khi Bùi suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ hiểu bà hơn.”
      Giọng của bà Bùi đột nhiên vừa buồn vừa đáng thương: “Cho nên, tôi quyết ̣nh sẽ chấp nhận . Bây giờ tôi cực lực khuyên cha của Vĩnh Diễm. Nhưng ông ấy lại nói cho tôi biết Phiếm Hoa gặp chuyện may, gặp phải nguy cơ lớn nhất chưa từng có từ trước đến nay. Tài chính của chúng tôi đột nhiên xuất hiện lỗ hổng nghiêm trọng, hiện tại chúng tôi chẳng có cách nào khác, chỉ còn cách hợp tác với tập đoàn tài chính khác. Mọi người đều ́ gắng đối phó, mà trước mắt thì cách ổn thỏa nhất là xin em rể của tôi đưa tay cứu lấy Phiếm Hoa.”
      Tôi hiểu.
      Bà Bùi đuổi theo tôi, lại nói với tôi những lời này, chẳng cần nói thẳng ra, tôi cũng đã biết ý của bà ấy.
      Tôi nói khẽ: “Bà Bùi, chính là con trai của bà phải kết hôn với Mạch sao?”
      Bà Bùi có hơi xấu hổ: “Có lẽ kết hôn phải là biện pháp tốt nhất, nhưng lại là cách hay nhất để giải quyết nguy cơ hiện tại. Từ trăm ngàn năm qua, mặc kệ là thương trường hay chiến trường, mỗi khi gặp phải nguy cơ giải quyết được thì sẽ dùng hôn nhân để hóa giải. Tuy rằng đằng sau phương thức này có rất nhiều chuyện đau lòng, nhưng mà có mấy ai trong chúng tôi có thể làm khác được đâu?”
      Tôi bình tĩnh nói: “Cuối cùng thì Mạch cũng đạt được mục ́ch, tôi tin rằng ấy chính là một người con dâu khiến bà vừa lòng nhất.”
      “Thật xin lỗi.”
      “Bà Bùi, bà cần xin lỗi tôi.”
      “Chỉ là…” Bà Bùi bất an, “Vĩnh Diễm đến sân bay, nó nói nó muốn quay về cùng , nó ngả bài với tôi, nó nói nó biết hiện tại Phiếm Hoa gặp phải khó khăn, nó sẽ ́ gắng hết sức để cứu Phiếm Hoa. Nhưng nếu phải đánh đổi hạnh phúc của chính mình thì nó muốn.”
      Tôi lại thở dài trong lòng.
      Một giây này, tôi tha thứ cho Bùi Vĩnh Diễm. ta thật sự đến sân bay đuổi theo tôi, như vậy thì cũng uổng công tôi đã thích ta.
      Đinh.” Bà Bùi bất an nhìn tôi: “ có thể khuyên Vĩnh Diễm để nó đừng ́ chấp như vậy được ?”
      Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, nói với bà ấy: “Bà Bùi yên tâm, tôi đã chia tay với ta rồi, từ nay về sau tôi sẽ khiến bà phải bận tâm nữa đâu.”
      Bỗng nhiên bà Bùi rơi lệ: “Vốn tôi vẫn nghĩ là loại phụ nữ lòng dạ độc ác, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra rất rộng lượng, rõ ràng, minh bạch.”
      Tôi cười khổ, rõ ràng, minh bạch sao? Dù có minh bạch rõ ràng đến đâu cũng làm gì được những kẻ có tiền, có quyền.
      Bà Bùi lại lấy một hộp trang sức đưa đến trước mặt tôi.
      Đinh, đây là chiếc vòng ̉ đá Tanzanite, xin hãy nhận lấy, lần này là tôi thật lòng muốn tặng cho . Thật lòng xin lỗi, cuối cùng thì tôi cũng thể để và Vĩnh Diễm trở thành vợ chồng được.”
      Tôi đau lòng, bất giác cảm thấy thật buồn cười.
      “Bà Bùi, xin bà hãy cất , nếu chiếc vòng ̉ này vốn là bà muốn tặng cho con dâu thì giờ bà hãy giữ lại cho người bà ưng ý . Tôi chỉ là một người bình thường, cần thứ quý giá này đâu, cũng có cơ hội đeo nó ra ngoài.”
      Bà ấy bối rối, cuối cùng chỉ cười ngập ngừng: “ Đinh, thể trở thành người một nhà với sẽ là sự tiếc nuối lớn nhất cả đời tôi.”
      Tôi thoải mái nói: “Bà Bùi, tôi hiểu tâm ý của bà, xin bà yên tâm, tôi sẽ tiếp tục dây dưa với ta nữa. Xin hãy dừng xe.” “Tôi sẽ đưa đến sân bay.” Tôi ngăn bà ấy lại: “ được, dù có tiễn ngàn dặm thì cũng vẫn là người xa lạ. Bà Bùi, chúng ta cứ dừng lại ở đây . Tạm biệt.”
      Nếu như đã đạt được mục ́ch của cuộc nói chuyện rồi thì cần gì phải đưa tiễn nhau làm gì.
      Tôi xuống xe, bắt taxi ra sân bay.
      Ngồi taxi, gió thổi vù vù vào trong xe, tôi tỉnh táo hẳn.
      Tôi biết lý do mà bà Bùi tìm tôi. Cho đến cùng thì bà Bùi cũng hề chấp nhận tôi. Đầu tiên thì bà ấy nói với tôi những việc về thư ký của Bùi Vĩnh Diễm, rồi quy củ của nhà giàu có, căn bản đó phải là điều kiện để chấp nhận tôi, mà là chèn ép tôi. Bà ấy biết rõ tính cách của tôi sẽ thể khuất phục như vậy. Bà ấy dùng cách lùi để tiến khiến tôi phải rời khỏi, bà ấy thành công rồi. Sau đó bà ấy lại còn dùng một chiếc vòng ̉ để hãm hại tôi, đó cũng là bà ấy muốn đuổi tôi . Bây giờ bà ấy lại thấy Bùi Vĩnh Diễm cứ đuổi theo tôi thì biết rằng dùng sức mạnh sẽ phản tác dụng, cho nên bà ấy thể nể mặt tôi, ngả bài lần cuối với tôi. Bà ấy mới chính là người thành công nhất trong ván cờ này.
      Tôi chỉ cảm thấy rất đau lòng. Nếu tôi là một người mẹ, tôi sẽ vì lợi ích mà bán hết tất cả hạnh phúc như thế.
      Nhưng tôi có thể trách gì bà ấy được? Ba ấy chỉ là một người phụ nữ, giống như phi tử Lật Cơ của 《Hán Vũ Đế》Lý Hán Cảnh Đế, bởi vì chịu để Cảnh Đế và công chúa Quán Đào thành thân, cho nên ngược lại con gái A Kiều đã bị công chúa Quán Đào hứa hôn cho Lưu Triệt, cuối cùng đẩy mẹ con Lật Cơ vào chỗ chết. Loại chuyện máu me này thật sự sẽ xuất hiện với những người nhà giàu, thà rằng có tình , cũng thể hành động thiếu suy nghĩ được.
      Tôi hít sâu một hơi, rồi gọi điện thoại cho Gia Tuấn: “Gia Tuấn, sửa vé máy bay của chúng ta một chút, chúng ta Thượng Hải.”
      ấy thắc mắc: “Vì sao phải bay Thượng Hải?”
      “Nhất thời em đổi chủ ý, em muốn Thượng Hải chơi.”
      ấy suy nghĩ xong thì nói: “Được rồi, làm ngay.”
      Tôi mới vừa gác điện thoại thì lập tức nhận được cuộc gọi của Bùi Vĩnh Diễm: “Đinh Đinh, em ở đâu?”
      Giọng của tôi rất bình tĩnh: “Tôi đường đến sân bay.”
      ta cầu khẩn tôi: “ đã đến sân bay rồi, em nhất ̣nh phải với , sẽ với em.”
      “Việc gì phải khổ như thế?”
      , đã suy nghĩ một đêm, thể để em rời khỏi . Đinh Đinh, hơn ba mươi năm qua, em là người đầu tiên e dè thân phận của mà chấp nhận qua lại với . Em khiến cho cảm thấy ấm áp, em đã cho cơ hội được sống lại một lần nữa. Cho nên tuyệt đối sẽ để em rời khỏi . Em hãy chờ , thể xa em được, nhất ̣nh phải đưa em quay về bên , bởi vì em.”
      Tôi rơi nước mắt.
      “Vĩnh Diễm, đừng ́ chấp như vậy.”
      “Đinh Đinh, thật xin lỗi, những chuyện trước kia đã khiến em vui, hy vọng em sẽ tha thứ cho quá khứ của . chỉ mong em có thể cho một cơ hội nữa, để sau này chúng ta được vui vẻ.”
      Lòng tôi đau như dao cắt, nắm chặt lấy điện thoại, ngoài khóc ra tôi chẳng nói nên lời.
      “Đinh Đinh, đã từng đến những nơi rất xa, đông tây nam bắc đều đã , sau đó thì gặp được em giữa biển người. Nhưng hôm nay em trốn tránh, rời xa . Chỉ vì gia ̀nh của khiến em cảm thấy áp lực, xin em đừng như vậy.”
      Tôi thở dài, Bùi Vĩnh Diễm, sự ́ chấp của khiến tôi cảm động. Nhưng biết rằng có cách nào trốn tránh được, mà tôi lại càng muốn trở thành một kẻ có tội.
      “Trở về Vĩnh Diễm, tôi thể quay về với được.”
      ta vội vàng nói trong điện thoại: “Đinh Đinh, xin em đừng từ chối . Những năm gần đây, đều chấp nhận sự sắp xếp của cha mẹ, chỉ ngoại trừ khi chọn chuyên ngành, đã làm trái ý họ, đã chọn theo ngành văn học ̉, nhưng sau khi tốt nghiệp thì vẫn vào công ty làm việc, hoàn thành tâm nguyện của họ. Những năm qua, hoàn toàn là một công tử nhà giàu kiểu mẫu, còn đối với tình , sau mối tình đầu thất bại, đã còn tin tưởng vào cái gọi là tình nữa. đã cho rằng sẽ còn động lòng với bất kì ai nữa, nhưng mà khi quen biết em, mới cảm giác được tình là gì. Đinh Đinh, xin em đừng , em hãy chờ , sẽ lập tức đến sân bay. Đinh Đinh, xin em đừng quay về nhà, xin đừng .”
      Tôi nhắm mắt lại, trời ơi, trời đất trước mắt xoay vòng vòng.
      Rốt cuộc tôi quyết tâm ngắt điện thoại.
      Tới sân bay, tôi hốt hoảng xuống xe, gọi điện thoại hỏi Gia Tuấn ở đâu rồi hoang mang chạy vào. Gia Tuấn đứng đọc tạp chí du dịch bên cạnh một tấm bảng quảng cáo. Tôi chạy đến, nắm lấy tay ấy, thở ra hơi.
      “Gia Tuấn, chúng ta ngay , nhanh lên, bây giờ phải đến cửa đăng ký.”
      ấy rất hoang mang: “Bây giờ sao? Còn chưa đến giờ mà.”
      Tôi thở gấp: “Bây giờ, ngay bây giờ.”
      ấy nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt hoảng hốt của tôi lập tức khiến ấy hiểu được có chuyện gì xảy ra.
      ấy suy nghĩ xong rồi nói: “Được rồi, dạo ở sân bay với em.”
      Tôi gật đầu lia lịa.
      Sân bay quốc tế Hồng Kông giống như một cái mê cung lớn, tôi có hơi mờ mịt. Gia Tuấn bên cạnh tôi, vẻ mặt hoang mang của tôi làm cho ấy hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng ấy hề hỏi gì cả. Chỉ cùng tôi dạo quanh các cửa hàng miễn thuế, hơn nữa ấy còn giống như một hướng dẫn viên du lịch thông thạo nơi này.
      Tuy rằng tôi xem mấy thứ hàng bán ở đây nhưng tâm tư của tôi thì lại ở bên ngoài. Tôi vừa hy vọng thấy Bùi Vĩnh Diễm, lại vừa sợ phải gặp ta.
      Mấy thứ đồ trong cửa hàng đều rất tinh xảo, sô--la được gói rất đẹp, hộp đựng còn có cả chìa khóa, nhưng mà giá cả cũng rất đắt. Dừng lại một lát, tôi chọn cho Đinh mấy thứ đồ nhỏ đáng , Gia Tuấn thanh toán tiền rồi giúp tôi xách chúng.
      Sau khi ra, chúng tôi dừng lại ở trước một cái ̣t quảng cáo, mỗi người cầm một chai nước khoáng uống.
      Gia Tuấn hỏi tôi: “Đinh Đinh, nếu bây giờ ta đuổi đến, giữ em lại, em có đồng ý quay về với ta ?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40 : Quyễn 5 : Trăm hoa đã tàn, lá rụng về ̣i.


      Gia Tuấn hỏi tôi: “Đinh Đinh, nếu bây giờ ta đuổi đến đây, giữ em lại thì em có đồng ý về cùng ta ?”
      Tôi im lặng một chút, sau đó hỏi ấy: “Gia Tuấn, có nghĩ là em sẽ quay về cùng ta ?”
      ấy hít một hơi thật sâu, nhìn vào dòng người phía trước.
      ấy nắm chặt chai nước khoáng trong tay tạo ra thanh tanh tách, ấy dừng lại một chút rồi thẳng thắn nói: “ hy vọng em sẽ ở lại đây, mong em sẽ cùng .”
      Tôi gật gật đầu, nói khẽ: “Đúng, em cũng muốn về nhà.”
      Giọng ấy trầm hẳn: “Em thật sự ta.”
      Tôi rớt nước mắt: “Đúng, Gia Tuấn. Sau khi chúng ta chia tay, em đã ta. Em đã nghĩ rằng em sẽ người đàn ông nào khác, nhưng em thật sự thương ta.”
      ấy xoay người lại, nhìn chăm chú vào mắt tôi: “Đinh Đinh, nghe được câu trả lời của em, vừa khổ sở nhưng lại thoải mái. Khổ sở là vì cuối cùng thì đã có người đàn ông khác thay thế trong tim em. Nhưng lại thoải mái vì rốt cuộc thì em cũng đã trưởng thành, còn là một Đinh Đinh chỉ than phiền, càu nhàu khi gặp chuyện hay nữa.”
      Tôi cười khổ: “Gia Tuấn, có biết rằng cái giá cho việc này rất lớn ? Trả giá nhiều như thế, tốn bao nhiêu công sức như thế, chịu biết bao nhiêu tổn thương, mới trở nên trưởng thành. Thật sự là cái giá quá đắt.”
      ấy im lặng nói gì.
      Tôi lẳng lặng nói: “Gia Tuấn, có biết vì sao em muốn quay lại với ? phải là vì em thể tha thứ cho , mà là bởi vì lý do muốn ly hôn em khiến cho em quá khổ sở, em vừa đau, lại vừa hận .”
      Tôi khóc: “Em thật sự rất hận , vợ chồng hẳn là nên tiếp sức cho nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng mà khi gặp phải khó khăn thì lại tin tưởng em. Cho nên em mới giận mà đến Bắc Kinh, thà làm hộ lý, phát tờ rơi, làm việc vặt này kia. Cho dù vất vả nhưng em cũng muốn thử đến cùng, bởi vì em phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy em phải là một gái chỉ biết khóc khi gặp chuyện hay.”
      ấy vô cùng khổ sở, ngập ngừng nói: “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Cho đến bây giờ mới biết đã khiến cho em tổn thương nhiều đến thế.”
      Tôi thở dài: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Gia Tuấn, chúng ta về nhà .”
      Gia Tuấn lặng lẽ cùng tôi đến cửa đăng ký bên kia. Vừa được một đoạn, chúng tôi đều giật mình.
      Bùi Vĩnh Diễm bỗng xuất hiện, thở hổn hển đứng cách chúng tôi xa.
      Ba người chúng tôi nhìn nhau, mỗi người đều có tâm sự riêng.
      Bùi Vĩnh Diễm mạnh mẽ thở phì phò, ta nhìn Phó Gia Tuấn mà trực tiếp đến trước mặt tôi: “Đinh Đinh, nếu em nhất ̣nh phải , được rồi, chúng ta cùng nhau .”
      Lòng tôi ngổn ngang tâm sự, nhưng khi nghĩ đến những lời bà Bùi đã nói, tôi lại tỏ ra bình thản mà cười.
      “Vĩnh Diễm, vô ích thôi. Tôi đã lựa chọn rồi, cho dù có cùng tôi thì tôi cũng sẽ chấp nhận nữa đâu.”
      Giọng gia trầm xuống: “Đinh Đinh, em lo lắng về gia ̀nh sao? cam đoan với em, sẽ có bất cứ ai được quyền làm tổn thương em, cũng sẽ có ai gây áp lực cho em cả, em tin , được ?”
      Tôi rất kiên quyết: “.”
      Ba người chúng tôi giằng co một hồi, rốt cuộc Gia Tuấn ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng khuyên tôi: “Chúng ta thôi.”
      Bùi Vĩnh Diễm liền kéo tôi lại, giọng ta trở nên gay gắt: “Đinh Đinh, em cùng ta? Em lại quay lại với ta sao? Là vì ta nên em mới từ chối ? Đinh Đinh, vì sao vậy? Em là người thay đổi thất thường vậy sao?”
      Gia Tuấn quát: “Bùi Vĩnh Diễm, chú ý lời nói của mình đấy, có tư cách gì nói ấy chứ?”
      Bùi Vĩnh Diễm cũng khách khí gì: “Phó Gia Tuấn, thì có tư cách gì ở đây xum xoe? Tình cảm của tôi đối với ấy thể ít hơn của , vậy làm sao bây giờ? tin tưởng vợ mình, hết lần này đến lần khác đẩy ấy ra. Khi ấy đau lòng khóc lóc thì làm gì? Khi ấy chịu thiệt thòi, lúc đó đã làm gì? chính là một kẻ tiểu nhân hơn kém mà lại thích ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo.”
      Gia Tuấn im lặng, lời nói của Bùi Vĩnh Diễm đâm thẳng một nhát vào miệng vết thương của ấy.
      Tôi cắt ngang tranh luận của họ, quả thật là châm chọc, họ làm cái gì đây? Ba người tuổi ̣ng lại đã hơn một trăm, vậy mà đứng trước mặt bao nhiêu người mà đôi co, thật quá mất mặt.
      Tôi bình tĩnh nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Vĩnh Diễm, cảm ơn đã đến đây, nhưng tôi chỉ muốn nói cho hiểu một điều là tôi sẽ quay đầu lại đâu, xin hãy về .”
      ta cắn chặt răng, lại bước đến trước mặt tôi, hai mắt sáng quắc.
      “Đinh Đinh, thừa nhận, cam lòng chịu thất bại. Em đã nhất ̣nh phải , vậy em chỉ cần nói cho biết một điều thôi, rằng em . Nếu em thật sự nói như vậy, sẽ lập tức hết hy vọng, sẽ tiếp tục dây dưa với em.”
      Lòng tôi trầm xuống, tôi cắn môi, làm sao tôi nói như thế được.
      Rốt cuộc tôi cũng nói: “Bùi Vĩnh Diễm, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với , thật ra tôi hề . Sở dĩ tôi chấp nhận là bởi vì tôi cảm thấy đơn, là một người đàn ông có điều kiện tốt, gái nào cũng sẽ thích , nhưng cũng có nghĩa là người đó sẽ . Thật xin lỗi, bây giờ tôi đã rõ ràng rồi, tôi hề .”
      Tôi kéo tay Gia Tuấn, bước lướt qua ta, nhất thời Bùi Vĩnh Diễm cứng ngắc tại chỗ.
      Vừa lên thang cuốn tự động, lập tức tôi giống như con sứa, muốn khụy xuống, tôi miễn cưỡng nắm lấy tay nắm mới có thể đứng vững, Gia Tuấn lập tức đỡ tôi.
      Tôi rơi nước mắt.
      Thật lòng xin lỗi, vừa rồi nhất ̣nh là tôi đã khiến ta bị tổn thương rất sâu.
      Tôi rất hối hận, nói chia tay thì liền chia tay. Vì sao nhất ̣nh phải nói lời dối lòng như thế. Hai người chia tay có rất nhiều nguyên nhân, có thể là do , cũng có thể là do hợp, cũng có thể là do nhân tố bên ngoài. Nhưng dù là còn nữa thì khi nói ra miệng, chắc chắn sẽ khiến người kia bị tổn thương. Bây giờ tôi nói ra những lời trái lương tâm mình, tôi chỉ cảm giác được trời đất như xoay vòng. Tôi rất áy náy, cho dù giờ có bắt tôi đến đoạn đầu đài, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
      Bước chân tôi cứng đờ, như muốn bước lên phía trước. Lúc vào trong, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Vĩnh Diễm vẫn còn đứng chết lặng bất động ở đó. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy bà Bùi chạy đến, bà ấy đau lòng ôm lấy con trai mình, ngừng vỗ về an ủi ta. Bùi Vĩnh Diễm đứng im như khúc gỗ mặc cho mẹ ta có làm gì. Lòng tôi rất đau xót, tôi vội vàng chạy .
      Tôi cũng nói gì với Gia Tuấn nữa, chúng tôi chỉ im lặng chờ máy bay. Rốt cuộc máy bay đến đúng giờ, chúng tôi lên máy bay đến Thượng Hải.
      Sắc mặt của Gia Tuấn rất bình tĩnh, nhưng tôi cũng cảm thấy được trong lòng ấy hề bình tĩnh chút nào. Trong những lúc ngượng ngùng như thế này thì im lặng là giải pháp tốt nhất.
      Sau khi lên máy bay, Gia Tuấn để ba-lô của tôi lên khoang hành lý phía đầu, rồi để tôi ngồi vào vị trí bên cạnh cửa sổ, thậm chí ấy còn đắp cho tôi một tấm chăn mỏng.
      Màn hình LCD nhỏ ở phía trước chúng tôi được cho chạy xuống, nhưng lại chiếu bộ phim mà tôi thích xem, ấy liền đeo tai nghe vào cho tôi.
      “Ngủ một giấc , tỉnh dậy thì sẽ đến nhà.”
      Tôi chua xót nói: “Thật lòng xin lỗi Gia Tuấn.”
      Giọng ấy rất bình tĩnh, vừa ngạc nhiên, cũng vui vẻ: “Xin lỗi gì chứ?”
      Tôi đưa tay cầm lấy tay ấy.
      “Gia Tuấn, ban đầu em hận , hiểu được , nhưng bây giờ em đã hiểu rồi. Hết lần này đến lần khác đẩy em ra xa, thoạt nhìn thì rất tàn nhẫn, nhưng mà thật sự em, đành lòng để bản thân trở thành gánh nặng của em, cho nên mới đẩy em ra. hy vọng em có thể trưởng thành, cho dù ở bên cạnh em, em cũng có thể xử lý mọi việc. Cách làm như vậy thoạt nhìn thì rất cực đoan, nhưng thật ra là vừa hồ đồ, lại vừa sáng suốt.”
      ấy cúi đầu.
      Tôi rất xúc động. Đúng, là bởi vì tôi Bùi Vĩnh Diễm, cho nên nhất ̣nh phải rời khỏi ta. Bởi vì Gia Tuấn tôi, cho nên ấy mới phải rời xa tôi. Trước sau thì tất cả mọi chuyện thật ra đều vì một chữ: ‘’.
      Tôi nắm chặt tay Gia Tuấn, phải là tôi lại chấp nhận ấy, hay sẽ cùng ấy bắt đầu lại. Mà là trong một khắc này, một lần nữa chúng tôi hiểu ra. Chúng tôi nắm tay nhau, sự thấu hiểu càng nhiều hơn trước.
      Máy bay cất cánh, nhiệt độ trong khoang hơi lạnh, Gia Tuấn kéo chăn lên trước ngực tôi: “Em ngủ một lát .”
      Tôi gật gật đầu. Đúng vậy, tôi thật sự rất buồn ngủ.
      Một hành trình này rốt cuộc thì đã kết thúc.
      —————— đường phân cách ————

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :