1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32 : Quyễn 5 : Muốn tôi để người khác qua đêm với chồng mình

      Edit: 4ever13lue
      Tôi vô cùng hoang mang, bà ấy hỏi tôi vấn đề này: “Ý bà muốn nói đến thư kí mới của Bùi Vĩnh Diễm? Bùi phu nhân, tôi thật sự hiểu được ý của bà, thật ra tôi cảm thấy Trần đã rất tốt rồi, vì sao lại đột nhiên đổi thư kí cho tổng giám đốc Bùi vậy?”
      Bùi phu nhân buông chén trà xuống, thản nhiên nói: “Từ trước đến này thư kí của Vĩnh Diễm đều là do ta chọn, mỗi năm đổi một người, đã thành quy củ rồi.”
      Tôi vẫn rõ ý của Bùi phu nhân.
      Bùi phu nhân tiếp tục nói: “Chúng ta nói thẳng vào chủ đề hôm nay . Đinh, tối hôm qua, Vĩnh Diễm ngả bài với ta, nói chuyện suốt một đêm, ta hiểu được ý của nó là muốn kết hôn cùng .”
      Tôi lên tiếng.
      Bùi phu nhân hỏi tôi: “Như vậy, ý của Đinh thế nào?”
      Tôi suy nghĩ xong mới nói: “Tạm thời tôi nghĩ đến việc kết hôn.”
      Bùi phu nhân lạnh lùng nói: “Ta cũng đồng ý việc hai người kết hôn. Tuy rằng là ân nhân cứu mạng Vĩnh Diễm, nó cũng thích . Nhưng mà thích là một chuyện, hôn nhân lại là một chuyện khác.”
      Bùi phu nhân nhìn tôi, tiếp tục nói: “Ta đồng ý hai người kết hôn, một người phụ nữ như thì bên ngoài có thể rất nhiều. Ta thật sự nhìn ra được chỗ nào ở cả, cho nên ta thể đồng ý để cho kết hôn với nó.”
      Tôi lên tiếng.
      Bùi phu nhân uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “ Đinh, tuy rằng gia sản của nhà họ Bùi chúng tôi được đến mấy tỉ như Lý Gia Thành. Nhưng nhà họ Bùi chúng tôi cũng có tài sản lên đếm hơn ba trăm triệu, cũng xem như là một gia ̀nh giàu có. Vĩnh Diễm là con trai độc nhân, sau này nó còn phải gánh cái gánh nặng này này vai. Hôn nhân của nó phải giống như tuyển vợ của bậc vua chúa, là việc tác động đến toàn cục, thể xem thường.”
      Bùi phu nhân nhẹ nhàng đan tay vào nhau, thở dài nói: “Mặc kệ phân tích rõ ràng cỡ nào với nó thì cũng đả động được nó, nó nhất ̣nh sẽ kết hôn với .”
      Bùi phu nhân có chút ai oán: “Con ta nhất ̣nh muốn lấy , ta có thể làm gì được bây giờ? là ân nhân cứu mạng của con ta, đương nhiên là tôi cảm kích , chỉ là tôi có thể đồng ý thưởng cho mọi thứ ngoài chuyện hôn nhân. Bởi vì gia ̀nh này là gia ̀nh danh gia, hôn nhân của nhà giàu là gì? Hôn nhân của nhà gàu chính là kết hợp với người ngoài, là một loại hợp tác buôn bán, rất nhiều cặp vợ chồng có thể cả đời thương nhau, nhưng cũng thể nào thoát khỏi kiểu hôn nhân này. Bởi vì một khi phá hôn ước thì sẽ khiến sự hợp tác suy yếu, từ đó mà đối thủ sẽ thừa dịp tấn công vào.”
      “Vốn ý của ta và chủ tịch là muốn nó kết hôn với Tử Kì. Cha của Tử Kì là em rể ruột của tôi, là dượng của Vĩnh Diễm, cũng là thành viên hội đồng quản trị. Ông ta ngừng lấy được ̉ phần của Phiếm Hoa, sức mạnh của công ty chỉ nằm trong tay nhà họ Bùi. Chỉ có cách kết thân với gia ̀nh ông ta thì Bùi thị mới có thể củng ́ sức mạnh để phát triển. Cho dù Vĩnh Diễm muốn kết hôn với Tử Kì chăng nữa thì cũng sẽ đến phiên . Bởi vì còn có thiên kim của các nhà giàu có khác. Tóm lại là người kết hôn với Vĩnh Diễm tuyệt đối thể là .”
      Tôi nhẹ nhàng hỏi bà ấy: “Ý của Bùi phu nhân là muốn tôi rời khỏi Bùi sao?”
      Bà ấy nhìn tôi: “Nếu ta cho tiền để rời xa nó thì sẽ làm chứ?”
      Tôi suy nghĩ: “Tôi sẽ, nhưng mà tôi cần tiền. Tôi cũng cho rằng tình cảm là có thể dùng tiền mà mua được. Nếu như Bùi và Mạch kết hôn mà có thể mang lại hiêu quả và lợi ích hợp tác thì tôi nguyện ý rời khỏi.”
      Bà ấy thở dài, nói tiếp: “Ta biết sẽ nói như vậy, nhưng thể làm như vậy với , như vậy cũng sẽ khiến Vĩnh Diễm thương tâm.”
      Tôi cúi đầu.
      “Cho nên” Bùi phu nhân bất đắc dĩ nói: “Kết quả sau khi tranh luận là ta thể đồng ý cầu của Vĩnh Diễm, để cho hai người kết hôn.”
      Tôi ngẩng đầu, bà ấy đồng ý để tôi và Bùi Vĩnh Diễm kết hôn?
      Bùi phu nhân nhíu mày: “Đúng vậy, ta đồng ý cho hai người kết hôn, nhưng mà Đinh này, hôm nay tôi ngại nói rõ ràng với . Ta đồng ý để vào nhà họ Bùi, nhưng mà nhà họ Bùi chúng tôi cũng phải là gia ̀nh bình thường. Nếu vào nhà họ Bùi thì sẽ phải sống theo quy củ của nhà chúng tôi, hiểu chưa?”
      Tôi suy nghĩ một lúc, tôi hiểu rõ nhà giàu thì ắt sẽ có những quy củ hà khắc.
      Bùi phu nhân ho khan một tiếng, nghiêm mặt, bà đặt chén trà lại bàn, nhẹ nhàng phủ quần, trịnh trọng nói:
      “Đầu tiên, sau khi kết hôn với Vĩnh Diễm, thể tiếp tục làm việc, phải an tâm làm vợ của Vĩnh Diễm. muốn học tập làm một phu nhân nhà giàu có thì phải chuẩn bị kiến thức xã giao, tư dưỡng phẩm cách, thay đổi cách ăn mặc, quyết thể giống như trước đây.” Bà ấy dừng một chút, rút ra mấy tấm ảnh, vứt trước mặt tôi.
      Tôi tò mò cầm lên, vừa nhìn thấy thì tôi chấn động, thì ra là ảnh chụp ngày hôm qua tôi viện hải dương học. Trong bức ảnh, tôi cầm một quả bong bóng, ngồi xem biểu diễn cá heo. Có những bức tôi cười to, ôm bụng cười, có cái cận cảnh, có cái chụp xa mọi loại biểu cảm của tôi. Thậm chí còn chụp cả lúc sắc mặt tôi rất khó coi. Những bức ảnh này chẳng gọi là đẹp đẽ gì, quả thật là xem như trò hề.
      Tôi để mấy bức ảnh trở lại bàn trà.
      “Bùi phu nhân, camera này kém thật đấy? Sao tôi lại có thể xấu đến thế này?”
      Bùi phu nhân hừ lạnh một tiếng: “ ngại ảnh chụp xấu? sẽ bao giờ gặp được nhiếp ảnh gia nào giỏi hơn đâu, bọn họ chính là ́ tình chọn những lúc xấu để chụp. Nếu đắc tội bọn họ thì họ sẽ tung mấy bức ảnh có giá trị này ra. Cũng may là chúng tôi quen biết họ, nếu đổi thành phóng viên của mấy tờ báo lá cải, những bức ảnh này lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn thấy hình ảnh phu nhân của nhà họ Bùi chúng tôi, lúc đó xem chúng tôi còn mặt mũi nào?”
      Tôi cũng có chút mất hứng, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để vào cửa nhà họ Bùi, bà ấy đã bắt đầu chỉ trích tôi.
      “Cho nên,” Bùi phu nhân nhíu mày nói: “ vẫn còn phải học nhiều lắm, từ lời nói, cử chỉ, mỗi tiếng nói, mỗi động tác đều phải học lại. Thật sự ta thể cho phép xuất hiện trước công chúng với bộ dạng như hiện tại, thật sự….” Bà ấy phẫn nộ nói: “Rất dọa người.”
      Tôi cũng vui vẻ gì khoanh tay, nể bà ấy là bậc trưởng bối nên tôi hé răng, chỉ tiếp tục nghe bà ấy nói.
      Bùi phu nhân lại hề phát hiện ra thái độ của tôi có chút thay đổi, bà ấy tiếp tục nói: “Còn có một việc, sau hi và Vĩnh Diễm kết hôn, tuy rằng là vợ của nó, nhưng cũng thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nó. Vĩnh Diễm thường xuyên phải công tác nơi này nơi kia. thể lúc nào cũng cùng nó, cho nên nó cần một thư kí tri kỷ, thay chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày, thậm chí là” Bùi phu nhân nghiêm túc nói: “Thay qua đêm với nó.”
      Nhất thời tôi ngây ra, thay tôi qua đêm với Bùi Vĩnh Diễm? Đây là ý gì chứ?
      Rốt cuộc Bùi phu nhân cũng thấy sắc mặt của tôi thay đổi, nhưng bà ấy thèm để ý mà nhẹ nhàng bang quơ nói: “Việc qua đêm với Vĩnh Diễm là việc rất sức bình thường. Tuy rằng Vĩnh Diễm rất xuất sắc, nhưng nó cũng là một người đàn ông, có người đàn ông nào cần phụ nữ chứ? Những năm gần đây nó theo đuổi sự nghiệp, cơ bản cũng có thời gian theo đuổi phụ nữ. Nhưng mà bên cạnh một người đàn ông bình thường sao có thể có phụ nữ? Hiện tại phụ nữ bên ngoài bụng dạ rất khó lường, chẳng lẽ ta lại có thể để cho con ta qua lại với những người phụ nữ ra gì hay sao? Cho nên từ khi nó bắt đầu làm giám đốc của Phiếm Hoa thì ta bắt đầu lựa chọn thư kí tâm phúc cho nó. Thứ nhất có thể giúp nó giải quyết công việc hằng ngày, thứ hai là bầu bạn với nó, ta cũng có thể yên tâm hơn.”
      Lòng tôi trầm xuống, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
      Tôi hỏi Bùi phu nhân: “Bùi phu nhân, ý của bà là thư kí của Bùi, ngoài xử lý công việc giúp ta, thì còn phục vụ ta giường sao?”
      Bùi phu nhân phủ nhận: “Đúng vậy, thể chấp nhận sao? Đinh, ta khuyên tốt nhất là nên chuẩn bị tư tưởng . Tuổi trẻ của người phụ nữ chỉ có vài năm mà thôi. Hiện tại còn trẻ, nhưng mà có một ngày sẽ già đúng chứ? Khi còn trẻ, liệu còn có thể níu giữ trái tim của đàn ông sao? Cho nên nếu muốn giữ một người đàn ông thì tốt nhất là nên sắp xếp một thư kí tri kỷ làm tai mắt của , như vậy có thể thư thái hơn rất nhiều.”
      Tôi hiểu được. Ngày xưa, các phu nhân đều thường xuyên để tri kỷ của mình hầu hạ phu quân, phi tử của các bậc đế vương cũng rất khảng khái để tâm phúc của mình phục vụ hoàng đế. Họ cho rằng như thế là ủy khuất, mà ngược lại là một cách mưu lược. Nếu tôi muốn gả vào nhà giàu có, thì tôi phải chuẩn bị tư tưởng trong việc này.
      Tôi lại nghĩ đến, tôi từng hỏi Bùi Vĩnh Diễm, quần áo của ta phối hợp rất đẹp, là ai chuẩn bị cho ta. ta tùy tiện trả lời: ‘Thư kí của ’. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ rằng thì ra thư kí còn phải phụ trách việc này cho ông chủ, thật ra là đơn giản như thế.
      Tôi ngồi tại chỗ, khoanh tay, hết sức bình tĩnh.
      Bùi phu nhân hờ hững nói: “ yên tâm, thư kí của Vĩnh Diễm đều là do ta tự mình lựa chọn, các ấy rất trung thành, hề có ý tưởng dám trèo cao. Nếu bọn họ có chút ý tưởng xa xôi, vọng tưởng muốn vào nhà giàu, ta sẽ hề khách khí gì mà sa thải họ, hơn nữa còn làm cho họ thân bại danh liệt.”
      Tôi nhẹ giọng hỏi: “Nếu Vĩnh Diễm thật sự thích họ thì sao?”
      Bùi phu nhân kinh ngạc nói: “Điều đó là thể, Vĩnh Diễm làm gì cũng rất chừng mực, tuyệt đối nó sẽ nảy sinh tình cảm với họ. Mấy năm qua, thư kí của nó đều là do ta lựa chọn, ngoài hai gái có ý nghĩ muốn trèo cao, thì các gái khác đều rất thành thật.”
      Tôi bình tĩnh hỏi: “Như vậy, ta đã có một thói quen cam chịu sự sắp xếp này của bà?”
      Bùi phu nhân kinh ngạc nhìn tôi: “Ý của là gì? Chẳng lẽ biết những gì tôi sắp xếp đều là chính xác? Ta là muốn bảo vệ con của ta, đây cũng là việc có lợi cho mà thôi. Thay vì để những người phụ nữ bên ngoài trở thành đối thủ của , thì chi bằng có một người có thể tin tưởng được, như vậy cũng sẽ bớt lo a.”
      Đúng vậy, trước đây, Vương Hi Phượng khóc lóc kể lể với bà ̉ rằng ̉ Liên ngoại tình, bà ̉ chỉ cười ha hả: “Là đàn ông thì sẽ như thế.” Có thể thấy được tất cả phu nhân nhà giàu có đều xem việc này là có gì lạ. Hiện tại Bùi phu nhân đã rất nể mặt, nhượng bộ mà từ từ chỉ dạy tôi, hẳn là tôi nên cảm kích mới phải.
      Tôi cảm thấy có chút cảm kích hay thấu hiểu nào cả.
      Bùi phu nhân bực dọc nói: “Thư kí trước của Vĩnh Diễm, Trần Mĩ Kì, ấy làm việc rất xuất sắc, cũng chăm sóc Vĩnh Diễm rất tốt. Ta vốn là muốn tiếp tục giữ ấy bên cạnh Vĩnh Diễm. Nhưng mà ta lo lắng giữ ấy càng lâu thì sẽ càng có lợi cho nhà họ Bùi. Cho nên ta quyết tâm để ấy . Hiện tại vị trí này sẽ trao về cho Cao. cũng gặp ấy rồi đấy, cảm thấy ấy thế nào?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33 : Quyễn 5 :Một Tiểu Đinh Đinh nhanh mồm nhanh miệng

      Edit: 4ever13lue
      Tôi trực tiếp trả lời vấn đề mà Bùi phu nhân hỏi, tôi chỉ bình tĩnh hỏi bà ấy: “Nếu người gả cho Vĩnh Diễm phải là tôi, mà là Mạch thì ta có chịu chấp nhận sự sắp xếp này ?”
      Bùi phu nhân phản bác: “Tử Kì? Đương nhiên Tử Kì sẽ chấp nhận a. Tử Kì là tiểu thư khuê các, thông minh, có lí lẽ, chẳng lẽ con bé lại hiểu chút đạo lý này hay sao? Làm vợ người giàu có thì phải có tri thức, hiểu lễ nghĩa và có tấm lòng rộng lượng.”
      Tôi lên tiếng.
      Bùi phu nhân còn nói thêm: “Vốn ý của chúng tôi là nếu Vĩnh Diễm thích , chỉ cần đồng ý thì nhà họ Bùi sẽ cấm cản , có thể tiếp tục theo Vĩnh Diễm, chỉ là thể kết hôn với nó. Một mặt thì Tử Kì có thể ngầm chấp nhận sự tồn tại của , giữ lại đại lục chăm sóc Vĩnh Diễm. Thậm chí Tử Kì có thể xem như chị em. Nhưng mà Vĩnh Diễm muốn thế, nó nhất ̣nh muốn kết hôn với .”
      Tôi tự nhủ thầm, những chuyện như thế này thì chỉ sợ chỉ có tiểu thư suy nghĩ đơn giản như Mạch Tử Kì mới làm được.
      Bùi phu nhân lạnh lùng nói: “Nếu nó nhất ̣nh phải lấy , tôi đây cũng có thể đồng ý, nhưng mà dù tôi có đồng ý để vào nhà họ Bùi thì sau khi kết hôn với Vĩnh Diễm thì nhất ̣nh phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận. Sau này ta cũng sẽ thay quyết ̣nh việc quen biết với ai là nên hay nên.” Giọng của bà ấy đột nhiên càng thêm uy nghiêm: “Còn nữa, sau này khi sinh con, thì được tự mình chăm sóc, mà phải có bảo mẫu thay chăm sóc đứa bé.”
      Lòng tôi như bị đâm một nhát dao: “Ý của Bùi phu nhân là nếu như tôi gả cho Bùi Vĩnh Diễm thì con tôi sinh ra tôi cũng được tự mình chăm sóc mà phải để bà sắp xếp người khác đến chăm sóc sao?”
      Bùi phu nhân cương quyết nói: “Đương nhiên, đã từng gặp thiếu phu nhân nào mà tự bế con, tự thay tã cho con mình chưa? Sau khi đứa bé sinh ra, ta sẽ tìm cho một bảo mẫu thích hợp, một vú em tri kỷ nhất. cần quan tâm đến gì cả, như thế hẳn là phải cảm thấy thoải mái mới đúng.” Bà ấy lại lẩm bẩm: “Hơn nữa, có học thức gì cả, cũng có gia thế, thì làm sao dạy dỗ đứa bé được?”
      Tôi lạnh lùng ngắt lời Bùi phu nhân: “Ai nói là tôi nhất ̣nh phải gả cho Bùi Vĩnh Diễm chứ?”
      Nhất thời bà ấy trừng lớn mắt, rất hoang mang nhìn tôi: “ có ý gì?”
      Tôi bình tĩnh trả lời: “Thật lòng xin lỗi Bùi phu nhân. Ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tạm thời tôi nghĩ đến việc kết hôn. Ngoài ra thì đối với những điều kiện mà bà vừa nói thì tôi chấp nhận cái nào cả.”
      Bà ấy nghe lời tôi nói xong thì đầu tiên là ngẩn ra, sau khi lấy lại được phản ứng thì nhất thời kích động hẳn lên. Tôi chỉ thấy bà ấy nhanh chóng đứng thẳng dậy, ngón tay bấu vào sô-pha, quát với tôi: “Lời nói là có ý gì? nghĩ đến việc kết hôn? Vậy thì đến Hồng Kông làm gì?”
      “Ngại quá, Bùi phu nhân, thật sự là tôi và công tử của bà có tình cảm, nhưng mà tình cảm thì có nhưng nhất ̣nh phải kết hôn.”
      Bà ấy sợ ngây người: “ nói cái gì? Tối hôm qua con trai ta náo loạn với ta một đêm. Ta thật vất vả mới có thể tự khuyên mình chấp nhận người phụ nữ như . Bây giờ còn dám bàn điều kiện với tôi.
      Tôi bình tĩnh nói: “Bùi phu nhân, bà là một người mẹ rất thương con của mình, tôi thật sự cảm thấy may mắn thay cho Bùi Vĩnh Diễm khi mà nhiều năm qua bà vẫn thay ta để ý từng chút một. Tôi nghĩ rằng cánh cửa vào nhà họ Bùi rất cao, người phụ nữ như tôi tuyệt đối thể bước vào nhà họ Bùi được, tôi cũng thể trở thành một người vợ như bà mong muốn. Thật xin lỗi, hai người chúng ta có cách nào hợp tác được.”
      Tôi lễ độ đứng lên, lễ phép cúi chào bà ấy: “Tôi xin cáo từ trước.”
      Bà ấy vô cùng kinh ngạc, môi hơi run run, sau đó nói ra một câu: “, thật biết tốt xấu.”
      “Tạm biệt Bùi phu nhân.”
      Bà ấy lại gay gắt kêu lên sau lưng tôi: “Người phụ nữ này, vĩnh viễn ta sẽ để cho vào được cửa nhà họ Bùi đâu.”
      Tôi ngẩng đầu thở phào một hơi. Dù bà ấy có gay gắt chửi mắng tôi cũng quay đầu lại mà cứ thế bước ra khỏi biệt thự nhà họ Bùi.
      Vốn dĩ hôm nay Bùi phu nhân tìm tôi nói chuyện đúng là vì những chuyện này.
      Lòng tôi rất đau xót, phải là tôi tin tình cảm của Bùi Vĩnh Diễm đối với tôi, chỉ là tôi cảm thấy lạnh thấu xương. Nếu như gả cho Bùi Vĩnh Diễm mà phải nhân nhượng mọi thứ vì lợi ích toàn cục như thế thì tôi tình nguyện lấy chồng.
      Cuộc sống có tự do, nhất cử nhất động đều phải chịu sự giám sát, thể tùy ý kết bạn, thể nuôi dạy chính con của mình, thậm chí còn phải dễ dàng tha thứ cho việc chồng mình lên giường mới người phụ nữ khác. Hết thảy đều được oán giận nửa lời. Đây chính là cuộc sống của con dâu nhà giàu hay sao?
      , tôi tình nguyện cần một cuộc sống như thế.
      Ngày hôm nay, rốt cuộc thì tôi đã hiểu rõ ràng rằng tôi và Bùi Vĩnh Diễm là hai thế giới, giống như hai hành tinh khác nhau, vĩnh viễn bao giờ có thể ở chung.
      Một mình tôi ra khỏi cửa chính nhà họ Bùi, cánh ̉ng mở ra, lạnh lùng đuổi một người khách được hoan nghênh như tôi ra ngoài.
      Tôi mới vừa ra khỏi nhà họ Bùi thì đột nhiên bên cạnh có tiếng còi xe thể thao. Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy đến bên cạnh tôi, cửa kính xoay xuống thì chính là khuôn mặt lả lướt của Mạch Tử Kì.
      Tôi để ý đến ta, tự mình xoay người bỏ .
      Tôi chỉ nghe thấy ta nói phía sau: “A, đến thì có người đón, lúc lại phải tự ra , có phải rất dễ chịu ?”
      Tôi quay đầu lại nhìn thiên kim này, ngược lại tôi chỉ có cảm giác thương hại ta. Suy nghĩ một lúc, tôi bình thản trả lời: “ Mạch này, mang giày có cái tốt của mang giày, chân trần cũng có cái hay của việc chân trần. Như tôi đã có thói quen chân trần rồi, cần biết có phải là ủy khuất gì hay nhưng chỉ sợ người đã có thói quen mang giày, nếu nhỡ một ngày nào đó còn mang giày nữa thì sẽ chịu nổi.”
      ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.
      ———— đường phân cách ————
      Ra khỏi biệt thự nhà họ Bùi, tôi bộ xuống dưới chân núi, đoạn đường này rất xa, tôi một mình nhưng kì lạ là tôi hề cảm thấy mệt mỏi gì, tôi bước rất vững vàng.
      Vừa rồi tôi đã làm gì? Tôi vậy mà dám đấu lại với Bùi phu nhân luôn kiêu ngạo sao? Thậm chí tôi còn có chút khách khí nào mà chế nhạo, tấn công điểm yếu của bà ấy suốt mấy năm qua. Bà ấy mắng tôi biết tốt xấu, tôi chính xác là một người như thế.
      Tôi nhìn hai tay mình thì phát giác rat hay tôi phát run, một cảm giác bi thương và đau lòng tràn dần dần ra theo đầu ngón tay tôi.
      Thật ra, Bùi phu nhân mới là người thông minh nhất.
      Bà ấy danh nghĩa tìm tôi nói chuyện, nhưng mà thật ra là muốn đe dọa tôi, cùng lúc đó ra điều kiện, để cho tôi tự biết khó và lùi. Bên cạnh đó, bà ấy lại hết sức khách khí gì mà ám chỉ rằng tôi có đủ tư cách làm dâu nhà họ Bùi. Sở dĩ bà ấy đồng ý với Bùi Vĩnh Diễm chỉ là kế tạm thời. Nếu như có một ngày nhà họ Bùi cần thì Bùi Vĩnh Diễm cũng sẽ kết hôn với tiểu thư của nhà giàu nào đó, lúc đó sẽ lập tức đá tôi . Muốn làm dâu nhà họ giàu có thì hề dễ dàng gì.
      Sao tôi lại hiểu lời bà ấy nói chứ?
      Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh trở lại.
      Ở giữa sườn núi có một nhà hàng có vẻ rất ngon, tôi tự chủ được mà bước vào.
      Tôi nói với người phục vụ: “Tôi muốn một chén rượu, cho tôi thêm pizza cà chua thịt bò.”
      Bây giờ tôi mới khôi phục lại bình tĩnh.
      Giống như trước đây, mỗi lần tâm trạng vui thì tôi lập tức cần một lời an ủi thật sự. Hiện tại, tôi chỉ cần một bữa cơm là có thể khiến tôi tỉnh táo lại.
      Trong lòng tôi thấy khó quá, thì ra mối quan hệ giữa Bùi Vĩnh Diễm và thư kí của ta là như vậy sao?
      Thảo nào thư kí Trần kiêm luôn cả việc chuẩn bị trang phục cho Bùi Vĩnh Diễm. Cho nên sau cái đêm tiệc cuối năm, sáng sớm ngày hôm sau tôi gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm thì chính là Trần nhận điện thoại. Lúc đó tôi vẫn còn rất khờ dại nghĩ rằng ấy là thư kí thì việc nhận điện thoại cho ông chủ là rất bình thường, thì ra là phải thế.
      Tôi thở dài.
      Rất nhanh tôi đã uống hết vài ly, rồi bắt đầu im lặng ăn. Ăn no rồi, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thư thái.
      Di động vang lên, tôi cầm lấy thì thấy là Bùi Vĩnh Diễm gọi tôi. Sau khi do dự, tôi vẫn nhận điện thoại.
      Giọng ta có chút lo lắng: “Đinh Đinh, nghe nói chiều nay mẹ đến tìm em nói chuyện, bà ấy…. làm khó em chứ?”
      có đâu, bà ấy rất khách sáo.”
      “Vì sao em lại một mình chứ? Em ở đâu? muốn gặp em.”
      “Em vừa mới ăn xong, sau khi xuống núi, em nhìn thấy một tiệm pizza, cho nên vào đó ăn.”
      “Nói cho biết, đã xảy ra chuyện gì?”
      Tôi bình tĩnh nói: “Thật sự là có chuyện gì đâu. Chỉ là bây giờ em mệt rồi, ăn no xong rất buồn ngủ, em muốn về khách sạn ngủ.”
      “Em cho biết ̣a chỉ .”
      “Em sẽ cho biết đâu.”
      Bên kia đầu dây, ta thở dài, có chút oán trách: “Đinh Đinh, em có bao giờ nói dối vậy đâu?”
      Tôi bất động, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải thích em nhanh mồm nhanh miệng vậy sao?”
      Bên kia lại lên tiếng. Thật lâu sau ta nhẹ giọng hỏi tôi: “Xin hãy cho biết em ở đâu?”
      Tôi ngừng lại một chút rồi hỏi ta: “Em cũng có chuyện muốn hỏi đấy. trả lời trước hay em trả lời trước?”
      “Vấn đề gì?”
      Thời gian trống im lặng tôi nắm chặt di động trong tay, hỏi ta:” “Em muốn hỏi , buổi tối hôm họp cuối năm kia, khi nói rằng em, có phải là thật ?”
      Bên kia đầu dây ta cảm thấy kì quái, đột nhiên tôi lại nói đến hôm họp hằng năm, điều này khiến cho ta hơi hoang mang.
      “Họp hằng năm? Sao đột nhiên em lại nhớ đến ngày hôm đó?”
      “Em chỉ hỏi , đêm đó những lời nói có phải là thật hay ?”
      ta dừng lại, giống như tinh tế suy nghĩ lời tôi nói, sau đó ta trả lời: “Điều nói là thật, Đinh Đinh, em.”
      Tôi thở dài: “Như vậy đêm đó em từ chối , em hề ở lại trong phòng, sau đó có phải là Trần đã thay thế em qua đêm với ?”
      Cách một cái loa, thời gian lẳng lặng trôi.
      Tôi nắm đặt điện thoại, chờ ta trả lời.
      Đương nhiên là ta ngờ rằng đột nhiên tôi lại hỏi như vậy khiến ta trở tay kịp, cho nên ta giật mình.
      Tôi lại nói: “ hỏi em ở đâu, em cũng hỏi một chuyện. muốn em trả lời trước hay trả lời em trước?”
      Nhất thời ta có cách nào trả lời.
      Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, lâng lâng cao rồi lại chùng xuống.
      ta cần trả lời, tôi cũng đã biết được đáp án rồi.
      Là thật.
      Buổi tối hôm đó tôi đẩy ta ra. Sau khi tôi bỏ , gái kia đã thay tôi phục vụ ta.
      Im lặng một lát, tôi đã hiểu hết rồi.
      Tôi nhẹ nhàng nói: “ là một người quân tử.”
      ta trả lời.
      Tôi nói: “Nếu là kẻ tiểu nhân thì sẽ hề do dự mà dựng chuyện lừa dối em. Nhưng mà hề, dối trá tự bào chữa cho mình. lại là một người đàn ông bình thường, có người đẹp trước mặt, lại có nhu cầu, thể trách được.”
      Bên kia ta cũng bào chữa, giải thích gì cả. Hai người chúng tôi im lặng, thật lâu sau ta mới hỏi tôi: “Em ở đâu?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34 : Quyễn 5 :Ý em là muốn chia tay với sao?

      Edit: 4ever13lue
      Tôi nhìn ra ngoài, kéo di động ra khỏi tai, kêu phục vụ: “ phục vụ, nói ̣a chỉ chỗ này với ta .”
      Người phục vụ cho ta biết ̣a chỉ xong, tôi nói gì với ta nữa. Ngắt điện thoại xong, tôi sửa sang lại quần áo.
      Tôi tiếp tục về phía chân núi, bây giờ là buổi chiều, trời sáng sủa, khí mát mẻ, cứ bước xuống chân núi, thành phố dần hiện ra rõ ràng. Từ từ ánh chiều tà bắt đầu trải dài, chiếu lên những đóa hoa đầy màu sắc rõ tên xen lẫn với những chiếc lá xanh biếc bên đường. biết từ bao giờ tôi đã đến chân núi, trở về phố xá sầm suất, xe ̣ và người qua lại đông đúc. Tôi chạy nhanh đến trạm tàu điện ngầm.
      Tôi bước theo dòng người thang cuốn xuống trạm, nhìn ngó đám đông xung quanh mình, tôi lại thở dài. Cảm giác ngồi trong xe hơi thật sự rất tốt, nhiệt độ luôn luôn ổn ̣nh, mặc kệ bên ngoài có tuyết rơi hay mưa to lầy lội chăng nữa thì khi ngồi trong xe hơi, người ta vẫn như thể chân dính cát.
      Có tiền có quyền chính là chuyện tuyệt vời như thế. Nếu như tôi đồng ý thì nhà họ Bùi cũng có thể cho tôi cơ hội này.
      Rốt cuộc tôi cũng đến được trạm, tôi hít sâu một hơi, ngửi thấy đủ loại mùi quanh mình, nhưng quái lạ là tôi lại chán ghét mà ngược lại tôi còn cảm giác rất thân thuộc.
      Sau này sẽ vẫn sẽ dùng giao thông công ̣ng và tàu điện ngầm. Bất quá thì sao cả, đổi lại được cuộc sống tự do thì thật là tốt quá.
      Nhưng mà trong lòng tôi rất khổ sở.
      May mắn là tất cả mọi người đều vội vàng chuyện của mình, ai chú ý đến vẻ mặt của tôi. Tôi lặng lẽ quay mặt về
      Tôi ngồi tàu điện ngầm vài vòng, biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi lấy di động ra xem giờ thì phát hiện ra di động tắt, thì ra là hết pin.
      Cuối cùng tôi cũng ra khỏi tàu điện ngầm, lên mặt đất, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen nhưng dòng người vẫn cứ tấp nập, đông đúc. Mãi tôi mới gọi được một chiếc taxi.
      Trở lại khách sạn, tôi đứng chần chờ ở cửa.
      Tôi đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm đứng chờ tôi ở phía trước cửa sổ.
      Thấy tôi trở về, ta thở hắt ra một hơi.
      Tôi uống một ngụm hết cả một ́c nước lớn, sau đó ngồi lên sô-pha.
      ta bất an nhìn tôi, thấy tôi ngồi xuống rồi, ta mới hỏi tôi: “Vì sao ở đó chờ ?”
      Tôi thản nhiên trả lời: “Em chỉ là đồng ý nói ̣a chỉ cho , hề nói là nhất ̣nh sẽ ở lại đó chờ .”
      Hai người chúng tôi đều c8ang thẳng.
      Qua một hồi lâu, ta mới thấp giọng hỏi tôi: “Em….. biết hết rồi sao?”
      Tôi hỏi ta: “Ý là gì? Là những quy củ khi gả vào nhà giàu, hay là chuyện giữa và Trần?”
      ta lên tiếng.
      Thật lâu sau, ta mới cất giọng một cách mệt mỏi và bất an.
      “Thật lòng xin lỗi.”
      Tôi cười: “Xin lỗi để làm gì?”
      ta rất sợ hãi: “ đã che giấu một số việc.”
      Tôi thoải mái nói: “Mỗi người đều có bí mật, em cũng có bí mật nói với , vẫn còn có rất nhiều chuyện, có muốn nghe ?”
      ta nhìn tôi, nói được lời nào.
      “Đinh Đinh, em có tin tưởng ?”
      “Em tin tưởng .”
      “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Trước khi quen biết em, quả thật là có rất nhiều chuyện mà …. chấp nhận sự sắp xếp của mẹ . Có thể là do các bạn của cũng làm như thế, cho nên hề cảm thấy chuyện này có gì quá cả. Thật xin lỗi.”
      Tôi thở dài, giọng của ta rất dịu dàng, giống như một đứa bé nhận lỗi.
      “Vĩnh Diễm, em mệt rồi, em muốn ngủ một lát.”
      ta bước đến, nằm đùi tôi: “Em hãy quên hết những việc trước đây . cam đoan với em, từ giờ về sau tuyệt đối sẽ để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
      Tôi lập tức rơi nước mắt, thừa dịp ta ngẩng đầu lên, tôi vội vàng lau .
      “Vĩnh Diễm, em trách , theo như lời thì đó đã là chuyện quá khứ rồi. Nhưng em vẫn có một việc rõ, em hỏi , buổi tối hôm họp hàng năm kia, thật sự động lòng với em sao? Hay chỉ nhất thời muốn em mà thôi?”
      ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
      Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn ta.
      Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của ta, bắt được sự lo sợ, bất an trong lòng của ta. ta biết nên trả lời tôi như thế nào. Trong lòng ta coi trọng tôi, đấy mới chính là nguyên nhân chính khiến cho ta hoảng sợ biết phải trả lời như thế nào.
      Tôi thoải mái nói: “Em thật sự mệt quá, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại nhé?”
      ta khẩn cầu tôi: “Em ngủ , ở phòng ngoài với em, được ? sẽ làm gì cả, chỉ muốn bên em mà thôi.”
      ở trong này, em ngủ được.”
      ta cụp mắt, im lặng trong chốc lát. Rốt cuộc ta bất đắc dĩ đứn glên, dịu dàng nói với tôi: “Được rồi. Chỉ cần em đồng ý với , đừng đột nhiên mất tích đồng thời đừng nhận điện thoại nữa.”
      “Em đồng ý.”
      Tôi tiễn ta đến cửa, lúc mở cửa ra, tôi khách sáo nói tạm biệt với ta: “Ngày mai gặp.”
      ta giữ cửa lại: “Đinh Đinh.”
      Tôi bình tĩnh nhìn ta một cái rồi nhanh chống đóng cửa lại.
      Tôi nằm nhắm mắt lại ở giường.
      —————— đường phân cách ——————
      Lần này phá lệ, tôi ngủ rất say suốt một đêm, thậm chí mơ thấy gì cả, cả đêm rất bình yên.”
      Sáng sớm hôm sau Bùi Vĩnh Diễm gọi cho tôi, giọng ta có chút yên tâm: “Hôm nay em muốn đến đây sao? sẽ bỏ một ngày để cùng em, được ?”
      Tôi rất khách khí nói: “Hôm nay em muốn đến tham quan tổng công ty, làm một nhân viên của công ty, đương nhiên em rất muốn biết xem tổng công ty ra sao, cũng muốn xem thử phòng giám đốc, ít nhất cho bản thân mục tiêu phấn đấu.”
      “Được, đến đón em.”
      cần đâu, để lái xe đến đón em là được rồi, cứ chờ em ở văn phòng.”
      Lái xe đến đón tôi rất đúng giờ. Tôi thay một bộ váy hồng nhạt, tôi nhìn vào gương chỉnh trang lại trang phục. Đây là một sự thật trong xã hội ‘xem trọng cách ăn mặc là xem trọng chính mình và người khác’. Nếu xem trọng hình tượng của bản thân, thì làm sao bắt người khác tôn trọng mình cho được?”
      Lái xe đưa tôi đến tòa nhà tổng công ty, tôi xuống xe, nhìn ngắm tòa nhà Bùi thị.
      Có một giọng nói vang lên bên cạnh: “ Đinh.”
      Tôi nhìn lại thì chính là cao, thư kí mới của Bùi Vĩnh Diễm.”
      “Xin chào Cao.”
      ấy tỏ ra thân thiết: “Ông Bùi bảo tôi chờ ở đây. Mời theo tôi lên đó.”
      Tôi nhìn ấy, thân hình thon thả, xinh đẹp đến mức nhịn được phải khen: “ Cao thật xinh đẹp..”
      Lập tức ấy đỏ mặt. ấy để tôi vào thang máy trước rồi mới theo sau.
      Thang máy nhanh chậm lên tầng cao nhất của tòa nhà. Vẫn giống như quy củ ở Thanh Đảo, văn phòng của Bùi Vĩnh Diễm lúc nào cũng ở rầng cao nhất, nơi có thể ngắm cảnh đẹp nhất.
      Cao nho nhã lễ độ đưa tôi đến trước cửa văn phòng ta, ấy khom người chào tôi: “Tổng giám đốc Bùi chờ ở bên trong.”
      Tôi mang theo nhiều suy nghĩ nhìn ấy, có lẽ vì ánh mắt của tôi khiến ấy nghĩ đến gì đó, ấy hơi ngượng ngùng cười cười.
      Tôi thầm nghĩ, trong xã hội này, những gái tâm ̣a hiểm ác hề ít.
      Bùi Vĩnh Diễm tự mình vội đến mở của cho tôi.
      Vừa nhìn thấy ta, tôi quay lại, nhịn được thở dài khe khẽ. Chỉ mới một đêm mà sắc mặt ta thay đổi rất nhiều, như thể bị mất nước vậy, rất nhăn nhó. Lúc trước gương mặt ta lúc nào cũng sáng ngời, hề nhăn nhó thế này.
      Vừa nhìn thấy tôi, ta như thể xa được giận vậy, vội vàng bước đến cầm tay tôi.
      Trong lòng tôi có chút khổ sở.
      Bùi Vĩnh Diễm nắm tay tôi, cẩn thận, chăm chú nhìn tôi thật lâu: “Đinh Đinh, hôm nay trông em tốt lắm.”
      Tôi nhìn xung quanh một chút: “ tồi, văn phòng thật lớn, ngắm cảnh cũng rất tuyệt.”
      Ánh mắt ta sáng ngời nhìn tôi, sau một hồi nhìn nhau, tôi dời tầm mắt chỗ khác, rút tay mình về.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34 .2 : Quyễn 5 : Ý em là muốn chia tay với sao?


      Edit: 4ever13lue
      ta chờ tôi ngồi xuống rồi mới bất an, run rẩy bước đến trước mặt tôi: “Em muốn uống gì? sẽ bảo Cao mang vào.”
      Tôi nói nhỏ: “Nói vậy là khẩu vị mà em thích thì ấy cũng đã sớm biết rồi à.”
      ta có chút xấu hổ, bối rối: “Em uống cà phê nhé.”
      cần, vừa ngọt vừa đắng, thôi khỏi .”
      Nhất thời ta luống xuống tay chân.
      Tôi suy nghĩ xong, lấy một cái bao thư từ trong túi xách ra, đưa cho ta.
      ta có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
      Tôi nhẹ giọng nói: “ Bùi, đây là thư từ chức của tôi. Thật lòng xin lỗi, tôi thể tiếp tục đảm nhiệm công việc này, từ lúc vào công ty cho đến bây giờ, tôi chưa hề có bản thiết kế nào khiến người khác vừa lòng. Thật ra thì hoàn toàn là do sự chiếu ́ của mà tôi mới có được vị trí này. Xin cho phép tôi nghỉ việc.”
      Nhất thời ta ngây dại, nhìn chằm chằm tôi. Sau khi chần chờ một lúc, mặt ta lộ ra sự bất an và xấu hổ.
      “Em…. muốn rời khỏi công ty sao?”
      Tôi gật gật đầu.
      ta nhìn bao thư màu trắng kia, dừng một chút, ta chua xót nói: “Đừng nói giỡn như thế, nếu em thích chức vị hiện tại, có thể đổi vị trí khác cho em. Nếu em làm việc cảm thấy chán nản, mệt mỏi, có thể cho em nghỉ một hoặc hai tháng đều được. Thậm chí nếu em muốn học hỏi thêm, cũng có thể đưa em ra nước ngoài học.”
      Tôi ngắt lời ta: “ Bùi, tôi muốn nghỉ vài ngày, cũng phải là người ham học, tôi chỉ muốn đồng ý cho tôi từ chức.”
      , sẽ đồng ý.”
      Tôi hơi bất đắc dĩ: “Lòng tôi đã quyết, nếu ́ ý đồng ý thì tôi chỉ có thể tự động nghỉ việc. Nếu tôi làm như vậy mà gây tổn thất cho công ty, tôi sẵn sàng bồi thường.”
      ta trả lời, bỗng nhiên ta cầm lấy phong thư trong tay tôi, tôi ‘a’ một tiếng, kịp ngăn lại thì ta đã xé nó tan nát.
      Tôi nghe thấy tiếng ta thở dài, ta đưa lưng về phía tôi, tôi thấy ta nhẹ tay khẽ vuốt mấy mảnh giấy đã rách kia, như thể tất cả tâm tư nặng nề đều đặt ở mấy tờ giấy đó.
      “Đinh Đinh, nếu em nhất ̣nh phải rời khỏi công ty, cũng sẽ ngăn cản em, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”
      “Được, cảm ơn , tạm biệt.”
      ta quay đầu lại: “Em cứ thế mà sao?”
      Tôi nghĩ đến một việc, tôi muốn trực tiếp đơn giản kết thúc, tôi nói ra hết suy nghĩ của mình: “Còn một việc nữa. Bùi, mối quan hệ cá nhân của tôi và cũng chấm dứt từ hôm nay. Về sau chúng ta vẫn có thể là bạn tốt, khi gặp lại nhau, chúng ta có thể cùng tâm sự, trò chuyện cái này cái kia.”
      ta khựng lại, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt mấy mảnh giấy kia, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
      “Ý em là muốn chia tay với sao?”
      Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
      ta cắn môi, nhìn tôi thật lâu, sau đó đứng lên bước về phía tôi: “, đồng ý.”
      Tôi thản nhiên nói: “Chuyện tình cảm giống như hợp đồng công việc, giữa hai bên thì bên nào cũng có thể tùy lúc mà phá lời hẹn, người này có thể là tôi, cũng có thể là .”
      ta đấm một đấm lên nắm giấy vụn kia, làm cho chúng văng tung tóe.
      Tôi quay đầu lại thì ta đã bước đến trước mặt tôi, đón nhận ánh mắt của tôi: “Vì sao? Bởi vì quá khứ của sao? Em thể chấp nhận quá khứ của sao?”
      Tôi ảm đạm nói: “ phải là tôi thể chấp nhận quá khứ của . Nếu như chuyện kia xảy ra trước khi tôi xuất hiện thì tôi có thể xem nó là quá khứ, nhưng tôi thể chấp nhận việc vừa nói tôi, ngay sau đó khi tôi rời khỏi thì gái khác liền xuất hiện giường của .”
      ta bị tôi đâm cho một nhát, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, có cách nào trả lời.
      Tôi nói rõ ràng mà kiên quyết: “Tạm biệt Vĩnh Diễm.”
      Tôi xoay , bước nhanh ra khỏi văn phòng ta.
      Vừa ra khỏi văn phòng, mũi tôi cay cay, kìm được nước mắt.
      Khi tôi hoàn toàn muốn mình phải được tự do, thì là lúc thật sự phải lựa chọn từ bỏ, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy buông được, vẫn rất đau.
      Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt, bước nhanh đến thang máy, vào thang máy rồi, tôi dựa vào vách, thở một hơi thật dài.
      Rốt cuộc thì cuộc gặp gỡ mới mẻ trong cuộc sống cũng kết thúc, giống như trải qua một chuyến đầy mạo hiểm, kích thích. Nhưng khi đã kết thúc rồi thì tất cả đều yên bình trở lại.
      Tôi tự nói với mình, cuộc sống của tôi phải bắt đầu khôi phục lại quỹ đạo bình thường, tuy rằng vĩnh viễn sẽ có cơ hội ăn sung mặc sướng, nhưng mà cuộc sống vững vàng thì sẽ tốt hơn.
      Thang may chuyển động, tôi cúi đầu ngây ngẩn một lúc, cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là tôi ấn nút. Tôi vừa ̣nh ấn nút thì đột nhiên cửa thang máy từ từ mở ra.
      Giống như đoạn phim quay chậm, tôi nhìn ra bên ngoài thấy Bùi Vĩnh Diễm đứng nhìn tôi.
      Tôi ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của ta khiến cho tôi chấn động.
      Trong mắt ta giờ đây còn sự thâm sâu và quyết đoán nữa mà sâu bên trong đồng tử đen láy kia hiện giờ tràn ngập tình cảm mông lung mơ hồ cùng sự khổ sở.
      ta chỉ nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em thật sự phải sao?”
      Tôi chấn động, bỗng nhiên tôi giật mình nhớ lại ngày mà ta phỏng vấn tôi. ta bước từ văn phòng ra, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi tôi: “ khỏe ?”
      Mắt tôi lạc cả , nhìn mấy nút bấm trong thang máy, tôi nỏi: “Nhất ̣nh là tôi phải . cần tiễn tôi. Tôi chỉ muốn chân thành nói với ba chữ.”
      ta nhìn tôi.
      “Cảm ơn .”
      “Đây là lời nói chân thành của tôi, ‘Cảm ơn ’, Vĩnh Diễm, nếu phải là cho tôi cơ hội làm việc ở Phiếm Hoa, vĩnh viễn tôi sẽ trải qua giai đoạn này. Những gì đã nếm trải khi làm nhân viên ở Phiếm Hoa khiến cho tôi trưởng thành hơn, thật sự cảm ơn . luôn luôn chỉ giúp đỡ tôi trong sự nghiệp mà cả trong phương diện tình cảm. Chính sự quan tâm của đã giúp tôi bước qua được quãng thời gian khó khăn kia, cho nên tôi cảm ơn .”
      “Rút lại lời nói của em . cần em biết ơn, chỉ cần em nói cho biết, vừa rồi chỉ là em nói đùa thôi. biết là em giận , chuyện những người nhau giận dỗi là việc bình thường. nhận sai, cho dù em trách như thế nào, đều chấp nhận, nhưng mà xin em đừng rời xa .”
      , lầm rồi, sự tức giận của tôi phải là giận dỗi, mà là tôi tuyệt đối thể chấp nhận, thể nào chấp nhận được.”
      Trong nháy mắt thang máy đóng lại, ta đưa tay ra chắn cửa, hai người chúng tôi cứ nhìn nhau như thế.
      Tôi rất kiên quyết, ánh mắt sáng ngời mà ta nhìn tôi dần dần cũng tan .
      “Em muốn phải làm gì thì em mới bằng lòng rút lại những lời vừa nói?”
      “Tạm biệt.”
      được .”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35 : Quyễn 5 : Tôi chỉ có một câu: ‘Dù có chết cũng khuất phục

      Edit: 4ever13lue
      ta vươn tay kéo tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên: “Bùi Vĩnh Diễm, hiểu rất rõ tính cách của tôi. Đinh Đinh tôi tuy ngốc nhưng mà tôi vẫn có nguyên tắc của chính mình, xin để ý tác phong của mình.”
      Lập tức ta cứng đờ, tôi lập tức ấn nút thang máy.
      Cửa vừa đóng, tôi rớt nước mắt.
      Thang máy chậm rãi xuống, cửa lại mở ra, nước mắt mặt tôi đã khô, tôi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
      Lái xe của Bùi Vĩnh Diễm đã lái xe đến, tôi suy nghĩ một lát, vẫn cứ lên xe.
      Nhưng kì lạ chính là lái xe trực tiếp đưa tôi về khách sạn, ta lái xe rất chậm, nhưng mà đường quẹo vào, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra, tôi hỏi ta: “Xin hỏi làm gì vậy?”
      Lái xe nói lời nào, ta chỉ đưa di động cho tôi, tôi nhận lấy, đọc tin nhắn màn hình: “Đinh Đinh, cần quay về khách sạn, nếu tâm tình vui thì em có thể shopping đây đó. Thật lòng xin lỗi, xin em hãy quên những chuyện đã xảy ra , cam đoan với em, vĩnh viễn sẽ bao giờ xảy ra những việc như thế này nữa.”
      Tôi hét lớn một tiếng: “Lập tức quay về khách sạn cho tôi.”
      Lái xe hoảng sợ, lập tức vòng lại.
      —————— đường phân cách ——————
      Trở lại khách sạn rồi, tôi thu dọn quần áo của mình, những thứ quần áo quá xa hoa hợp với tôi, tôi cũng cần.
      Tôi lập tức mua vé máy bay trở về Thanh Đảo, thời gian là tối ngày mai. Tôi nhìn đồng hồ, thời gian còn lại phải làm gì bây giờ?
      Nếu đã quyết ̣nh chia tay với Bùi Vĩnh Diễm, thì tự bản thân tôi phải thoải mái. Tôi nhìn đồng hồ, tôi đến Hồng Kông thì dù sao cũng phải mua quà cho mọi người. Thời gian còn nhiều, hẳn là tôi lên shopping, dạo núi Thái Bình, ngắm cảnh.
      Hít một hơi, tôi thay quần áo rồi ra cửa.
      Cả một ngày trời, tôi tắt điện thoại. Hầu hết thời gian dạo bên ngoài, tôi hề lãng phí, tôi mua sắm cả ngày, mua quà cho ba mẹ, Đinh , Chu Vi và cả Gia Tuấn.
      Ngày hôm sau, tôi núi Thái Bình, còn Thanh Sơn Thiền viện nổi tiếng Hồng Kông, xin xâm cho ba mẹ, cầu chúc cho họ được mạnh khỏe.
      Cuối cùng cũng đã đến giờ tôi phải quay về. Tôi đã chuẩn bị hành lý xong xuôi, còn một cái vali, tôi để đầy quà cho mọi người. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng cảm thấy buồn bã, nhưng tôi vẫn bước .
      Tôi mở di động ra thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Bùi Vĩnh Diễm.
      Suy nghĩ một chút, tôi vẫn gọi cho ta.
      “Vĩnh Diễm.”
      “Đinh Đinh, em ở đâu?”
      “Tôi phải về rồi, hẹn gặp lại sau.”
      “Em thật sự phải sao?”
      “Đương nhiên là tôi phải quay về.”
      “Đinh Đinh, hãy nghe nói, em thể , cần em.”
      Tôi rất kiên quyết: “Vĩnh Diễm, tất cả mọi người đều phải là trẻ con, xin đừng dây dưa đau khổ như thế nữa, rất có phong độ.”
      “Đinh Đinh, em thể cho một chút cơ hội hay sao? Cho dù có lỗi, nhưng ít nhất thì em cũng nên cho cơ hội bù lại chứ?”
      Giọng ta rất ngọt ngào, nhưng mà tôi hề cảm động, những lời ta vừa nói tôi nghe cứ như thể tiếng còi chói tai vậy. Đột nhiên tôi tức giận, khỏi cao giọng: “Bùi Vĩnh Diễm, tôi thể cho cơ hội. cũng giống như chồng cũ Phó Gia Tuấn của tôi, các người đều vượt qua được sự cám dỗ của phụ nữ. Phó Gia Tuấn phạm sai lầm, tôi đã cho ấy một cơ hội, ấy lại biết quý trọng, tiếp tục khiến tôi tổn thương, còn thì sao? vừa nói tôi, nhưng khi tôi mới thì đã có thể để gái khác vào phòng mình, xem tôi là cái gì? Còn là ai chứ? Trong mắt đàn ông các người, tình và dục vọng là có thể tách biệt như vậy sao? Như vậy, tôi có thể hiểu là vừa ôm gái khác trong lòng, vừa nói ‘ em, rất nhớ em’ trong điện thoại với vợ sao? Đây là cái mà gọi là tình à? Cái mà các gọi là tình , hay là chuyện giường này, chỉ cần tắm xong là có thể tẩy hết, làm như chưa bao giờ xảy ra sao?”
      Nhất thời ta nói gì, lời tôi nói hết sức quyết liệt, mạnh mẽ.
      “Tạm biệt.”
      Tôi quăng vỡ điện thoại.
      Tôi ra khỏi khách sạn, một chiếc taxi đã chờ ở cửa, phục vụ khách sạn đẩy hành lý ra cho tôi.
      Tài xế taxi lập tức xuống xe mở cửa cho tôi xong rồi mang hành lý của tôi để vào trong xe.
      Tôi vừa ̣nh xuống xe thì thấy chiếc Maybach của Bùi Vĩnh Diễm. Cửa kính kéo xuống, Bùi phu nhân xuất hiện trước mặt tôi.
      Lão bà này, bà ta còn muốn đuổi giết tận cùng sao? Lòng tôi hừ một tiếng.
      Bùi phu nhân xuống xe, sắc mặt bà ta rất xấu, nhìn thấy tôi, lông mày bà ta lập tức nhăn lại một chỗ.
      Căn bản là tôi muốn để ý bà ta, ngờ bà ta bước đến trước mặt tôi, mở miệng nói trước, giọng bà ta dữ dội như sóng cuộn.
      Đinh, ́ có ý gì đây?”
      Tôi hiểu lắm: “Ý gì là sao? Bùi phu nhân, tôi đã từ chức rồi bây giờ tôi phải về nhà, chẳng lẽ điều này cũng muốn tôi phải báo với bà sao?”
      “Ta nói việc này, ta hỏi , vì sao lại chia tay với Vĩnh Diễm?”
      Tôi để ý đến bà ta, tôi vừa ̣nh lên xe thì bị bà ta ngăn lại.
      Đinh, dám chủ động chia tay với Vĩnh Diễm? Ta hỏi , đến tột cùng thì thật sự muốn bỏ rơi con ta, vẫn muốn dùng cách này áp chế ta sao? muốn tôi giảm bớt cầu, khuất phục sao?”
      Bà ta vậy mà lại nói tôi như thế? Tôi hết sức tức giận.
      “Bùi phu nhận, chuyện tình cảm tràn ngập những biến ́, phải là tôi bỏ rơi ‘lệnh công tử’, mà là con trai bà bỏ rơi tôi. Đây là chuyện rất bình thường, ta cũng phải là cậu thiếu niên hai mươi tuổi, ta sẽ thể vượt qua được chuyện này. Theo lời của bà thì có rất nhiều thiên kim giàu có sẵn sàng làm vợ ta, cho nên cần một người phụ nữ biết tốt xấu như tôi đâu.”
      Nhất thời bà ta tức giận xanh cả mặt, giọng nói cũng run lên: “ thật sự là biết tốt xấu, thấy con của ta tốt ở chỗ nào? tùy tiện muốn bỏ là bỏ sao?”
      Tôi cũng khách khí đáp lại: “Vậy thì, Bùi phu nhân, bà lại muốn tôi làm gì đây? Tôi là thịt thớt sao? Bà mốn chặt thì chặt, muốn đập thì đập sao? Nhà họ Bùi các người là cao cao tại thượng, tôi kém cỏi lắm, cho nên những điều khoản của bà, vẫn là nên để cho người phụ nữ khác làm nhà họ Bùi của bà nở mày nở mặt .”
      Sắc mặt Bùi phu nhân thay đổi, nhưng lòng tôi lại cảm thấy sảng khoái. Lão bà này, mỗi ngày ăn nhân sâm núi Trường Bạch, uống canh hải sâm, cả người ba ta trông như tinh ngàn năm, có ai dám chống đối bà ta như vậy. Người khác thì sợ bà ta là phu nhân của nhân vật có tiếng, nhưng xin lỗi, tôi sợ.
      Rốt cuộc tôi mở cửa xe, Bùi phu nhân lại gọi tôi, xem ra là bà ta nhịn được nữa rồi, bà ta kéo tôi lại nói: “ Đinh, Vĩnh Diễm vẫn tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, cho đến bây giờ chưa bao giờ tinh thần nó sa sút như vậy, ta cho một cơ hội nữa. Ta hỏi , rốt cuộc có đồng ý kết hôn với Vĩnh Diễm hay là ?”
      Cho… tôi một cơ hội nữa? Tôi cười lạnh trong lòng, bà ta gọi đây là gì chứ? Là cầu hôn hay là bức hôn? Có ai cầu hôn theo cách của bà ta ? Xem tôi là kẻ gây tội tày trời, cần sự tha thứ của bà ta hay sao? Lại còn tỏ ra đáng thương mà cho tôi cơ hội?
      Tôi chỉnh lại kính râm, bình tĩnh lên xe, trong lúc đóng cửa xe, tôi nghiêm túc nói với bà ta: “Tạm biệt Bùi phu nhân. Chúc bà ngọc thể an khang.”
      Nhất thời bà ta tức giận giậm chân, xe taxi vừa chạy, bà ta lấy tay đập lên cửa xe hòng ngăn lại.
      Tôi cười lạnh, đây là mà người tự cho mình là ‘hoàng thái hậu’ quyền quý đây sao? Cảm ơn trời đất khi tôi phải trở thành thành một trong các người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :