1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28 : Quyễn 5 : Tôi gặp phải tình ̣ch

      Edit: 4ever13lue

      Thư kí Trần hơi xấu hổ, nhưng mà vẫn lịch sự trả lời: “Tôi chỉ làm theo lời căn dặn của tổng giám đốc Bùi.”

      Mạch này nhíu mày quát: “ chỉ làm theo lời căn dặn của tổng giám đốc Bùi? Vậy lời tôi nói sẽ nghe chứ gì?”

      Tôi nhất thời tò mò, ta lại còn quát thư kí của Bùi Vĩnh Diễm, cứ như thể chủ nhân và đầy tớ vậy, rốt cuộc thì Mạch này là ai?

      Bùi Vĩnh Diễm trò chuyện với bạn bè thì quay đầu sang thấy được chuyện ồn ào này, ta lập tức bước đến: “Tử Kì?”

      Quái lạ là vị khách xa lạ này vừa nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm thì lập tức tươi cười rạng rỡ: “ Vĩnh Diễm.”

      Bùi Vĩnh Diễm cũng mỉm cười: “Em cũng đến đây sao?”

      Mạch hơi mất hứng: “Em đến tìm đó, vì sao trở về mà nói với em một tiếng?”

      Bùi Vĩnh Diễm chỉ cười cười giải thích: “Đâu có phải là lâu lắm mới trở về, lần nào cũng gọi điện thoại báo với mọi người thì chẳng phải là rất thất lễ hay sao?”

      Mạch nhanh miệng: “Nhưng mà mỗi lần về thì đều nói với em mà.”

      Thư kí Trần lập tức lui lại: “Tôi ra ngoài một chút.”

      Hiện tại chỉ còn lại ba người chúng tôi.

      Lúc này Mạch mới chú ý đến tôi, ta rất hoài nghi nhìn tôi: “ Vĩnh Diễm, người này là?”

      Bùi Vĩnh Diễm nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, giới thiệu: “Tử Kì, giới thiệu với em, đây là bạn gái của , ấy tên là Đinh Đinh.” ta lại giới thiệu ấy với tôi: “Đinh Đinh, gái này chính là Mạch Tử Kì, con gái của dì mà từng kể với em, bọn là em họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”

      Tôi lập tức chào hỏi: “Xin chào Mạch.”

      Mạch Tử Kì nghe Bùi Vĩnh Diễm giới thiệu như vậy thì mặt biến sắc, tràn ngập kinh ngạc: “ ta? Bạn gái của ? Vĩnh Diễm, nói gì vậy? có bạn gái từ bao giờ?”

      Bùi Vĩnh Diễm phản đối: “Đương nhiên là bạn gái của rồi, bằng sao có thể chính thức đưa đến những nơi thế này chứ?”

      Mạch Tử Kì gần như bị chấn động, ta trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng chăm chú nhìn gương mặt ta.

      ta ước chừng khoảng 24 hoặc 25 tuổi, dáng người thon thả, tỉ lệ cân xứng, vừa nhìn là biết đã từng học múa, cơ thể đầy đặn mượt mà, còn về khuôn mặt của ta hơi tròn tròn, ngũ quan xinh đẹp, hàng lông mi chỉnh tề thon dài, đôi mắt thuôn hình cung, đôi môi cũng vừa vặn, thật sự rất xinh đẹp hoàn hảo. Nhìn qua cách ăn mặc thì chính là con nhà quyền quý, nhưng mà vì sao ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Ánh mắt ta hơi thiện ý, ban đầu thì là ánh mắt tràn ngập tò mò và kinh ngạc, sau vài giây đánh giá tôi thì lập tức đổi thành kinh miệt và mất tự nhiên.

      ta nhìn như thế khiến trong lòng tôi hơi sợ hãi, gặp phải một đôi mắt lạnh như vậy, làm cho lòng tôi cũng lạnh hẳn. Đột nhiên trong lòng tôi chợt hiểu ra, Mạch này là em họ của Bùi Vĩnh Diễm, cho nên đây chính là loại ánh mắt ghen tị mà các gái thường nhìn nhau. Giống như Bảo Sai Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, gái này chính là họ Bùi Vĩnh Diễm của mình, còn tôi chính là chướng ngại vật của ta.

      Nhưng mà tôi hiểu nổi, em họ họ? Họ phải là họ hàng gần sao?

      Bùi Vĩnh Diễm lại hỏi em họ: “Dì có khỏe ?”

      Mạch Tử Kì nhẹ giọng giận dỗi nói: “ còn nhớ tới mẹ em? Hơn nửa năm qua chẳng thèm đến nhà em cơ mà?”

      Bùi Vĩnh Diễm ôn hòa vổ nhẹ vai ta: “Nếu ngày mai dì có thời gian, sẽ đưa dì xem kịch.”

      Mạch Tử Kì còn muốn nói gì đó, nhưng Bùi Vĩnh Diễm đã kéo tôi trước, ta hời hợt nói: “Ngày mai gặp.”

      Tôi chỉ lịch sự cười với Mạch Tử Kì, ta trừng mắt, há lớn miệng trả lời nổi.

      Sau khi ngồi xuống, tôi nhịn được phải nói: “ em họ này của trông rất xinh đẹp, dường như…. cũng rất thích nha.”

      ta xoa nhẹ lòng bàn tay tôi, đưa mắt tinh nghịch nhìn tôi: “Em ghen sao?”

      Tôi trừng mắt với ta.

      Tiệc rượu nhanh chóng được bắt đầu, người chủ trì nhiệt tình bước lên khán đài phát biểu.

      Mở cầu bài phát biểu hoàn toàn là những lời khách sáo, người ngồi phía dưới cũng rất phối hợp vỗ tay nhiệt liệt.

      Bùi Vĩnh Diễm nói bên tai tôi: “Nhất ̣nh là trong lòng em nói, ‘tiệc rượu đáng ghét, ăn cũng được, uống cũng xong, chỉ toàn nói những chuyện dài dòng’, đúng ?”

      Tôi cười ha hả: “ cũng là người có danh tiếng, giữ mồm giữ miệng, cẩn thận phóng viên lại cho cái tiếng xấu tôn sư trọng đạo bây giờ.”

      ta xúc động: “Đinh Đinh, ít ra thì có em ở bên cạnh , cuộc sống mới bớt nặng nề hơn.”

      Tôi xấu hổ, suy nghĩ xong, tôi nhỏ giọng nói: “Em như thế này giống một người phụ nữ, có phải cũng chỉ là một người chỉ biết dẻo miệng nói những người dí dỏm hay ?”

      ta quay đầu lại, dường như suy nghĩ ý tứ trong lời nói của tôi.

      Tôi hơi tự ti: “Ai đến đây cũng đều là nhân vật nổi tiếng, có gái nào phải tiểu thư khuê các chứ?”

      ta nắm chặt tay tôi: “Đứa ngốc, phu nhân của các nhân vật nổi tiếng thì sao? Ai cũng giống như em thôi.”

      Nhất thời tôi rất cảm động, trong lòng có một sự an tâm rất nhẹ nhàng tràn ra.

      Cả buổi tiệc,, ta vẫn ở bên cạnh tôi, hề rời quá một phút đồng hồ.

      Rốt cuộc thì buổi tiệc cũng chấm dứt, Bùi Vĩnh Diễm lại theo tôi, ngắm nhìn cảnh đêm xinh đẹp rồi mới khỏi.

      Trước khi , tôi tới phòng vệ sinh sửa sang lại tóc. Bỗng nhiên tôi thấy bên cạnh có cái gì đó phát sáng.

      Tôi tò mò ngồi xổm xuống thì phát hiện ra là một chuỗi vòng ̉, nhặt lên nhìn kĩ thì ra đây là một viên ru-bi đỏ.

      Những người tham dự buổi tiệc ngày hôm nay đều là quý tộc, người đánh rơi chuỗi vòng ̉ này có thể là ai chứ?

      Tôi đưa chuỗi vòng cho Bùi Vĩnh Diễm xe, ta vừa thấy thì cũng bất ngờ: “Đây là viên đá quý màu đỏ, là của ai vậy chứ?”

      Tôi cũng rất kinh ngạc: “Đêm nay với đúng là em biết được rất nhiêu thứ, trước giờ em cũng từng thấy đá quý đỏ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy viên nào lớn như thế này.”

      ta nói với tôi: “Tỉ lệ đá quý phân thành nhiều loại, có loại rất lớn, cũng có loại bởi vì sản lượng hiếm nên dù nho nhỏ cũng rất quý giá. Đá quý màu đỏ thuần khiết chỉ có ở Thái Lan, cho nên người trong nước ta rất khó có được, một viên đá lớn như thế này thì đúng là cực phẩm. Xem ra thân phận của chủ nhân chiếc vòng ̉ này thật sự thể xem thường.”

      Tôi thở dài: “Đêm nay thật sự là đêm hội phô diễn đá quý.”

      ta cười.

      Chúng tôi cùng xuống lầu.

      Thư kí Trần cùng với tài xế đợi chúng tôi ở cửa, ấy cầm chiếc áo khoác da cừu tay, vừa thấy tôi ra thì lập tức khoác cho tôi.

      Tôi tinh mắt liếc thấy mặt thư kí Trần có vài vệt đỏ sậm, khóe mắt cũng đỏ lên, rõ ràng là bị người ta đánh.

      Trong lòng tôi nghi hoặc, ấy vốn là một người luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, luôn làm việc rất cẩn trọng, thể tìm ra được tật xấu nào của ấy, ai lại dám đánh ấy như thế? Người ta nói ‘đánh chó cũng phải nể mặt chủ’, ấy là thư kí của Bùi Vĩnh Diễm, ai lại có thể kiêng nể gì mà xuống tay như vậy?

      Bỗng nhiên tôi nhớ ra một người, Mạch Tử Kì?

      Bùi Vĩnh Diễm đưa chiếc vòng ̉ cho thư kí Trần, dặn dò: “Tìm hiểu xem chủ nhân chiếc vòng ̉ này là ai.”

      Tôi rất hiếu kì: “Có thể điều tra được sao? Làm thế nào có thể?”

      ta giải thích: “Những thứ trang sức như thế này đều đã được đăng kí, người bình thường cho dù nhặt được cũng sẽ thể làm gì được, nếu muốn đem đổi thành tiền thì chỉ có thể giao dịch ở chợ đêm, nếu thì căn bản là thể mang ra nước ngoài được.” ta lại tán thưởng: “Nếu chủ nhân của chiếc vòng ̉ này là một người có thân phận hiển hách, và người đó thế nào cũng sẽ có ý tưởng hợp tác, như vậy sẽ mang lại cho tài vận nhỏ. Đinh Đinh, em thật sự là vận may của .”

      Xe di chuyển vững vàng trong đêm, Bùi Vĩnh Diễm có vẻ rất vui, ta ngừng nói chuyện này chuyện kia với tôi ở trong xe.

      Xe chúng tôi quay về khách sạn, sau khi xuống xe, thư kí Trần mới bước đến nhắc nhở Bùi Vĩnh Diễm: “Bùi phu nhân nói gọi điện thoại đến, nói rằng buổi tiệc đã sắp kết thúc, bà ấy hỏi khi nào thì trở về nhà?”

      Bùi Vĩnh Diễm phản đối: “ chỉ cần nói là gặp được tôi, tôi bị mấy hồ ly tinh cướp mất rồi.”

      ta kéo tay tôi bỏ , tôi bất an khuyê ta: “ vừa mới quay về Hồng Kông, Bùi phu nhân nhớ thì cũng là chuyện thường tình mà.”

      Sauk hi vào thang máy, ta mới nói: “Bà ấy nhớ ? Lúc mười ba tuổi thì mẹ đã đưa học, khi đó chỉ là một đứa bé, lúc trời mưa gió thì tránh được nhớ nhà, gọi điện thoại cho bà ấy, đau khổ cầu xin bà ấy đến gặp , vì sao bà ấy lại chẳng đến gặp một lần?”

      Tôi vốn muốn khuyên ta vài câu, nhưng sắc mặt của ta tốt, tôi cũng chỉ có thể nhịn xuống.

      Sau khi trở về phòng, ta tháo cà-vạt, cởi bỏ áo khoác, lôi áo sơ mi ra khỏi quần, trông rất tùy tiện.

      Tôi thì đứng ở phòng trong ngắm nhìn chiếc vòng ̉ kia chốc lát, sau đó mới cẩn thận gỡ xuống.

      Thật sự là một chiếc vòng ̉ đắt tiền, đêm nay lại giống như truyện ngắn 《 Chiếc vòng cổ 》của Mạc Bá Tang, đều khiến người ta ngừng hoài niệm.

      Ở bên ngoài, Bùi Vĩnh Diễm mở nhạc nhẹ nhàng, ta còn rót hai ly rượu vang vào trong, đưa cho tôi xong, chúng tôi chạm ly: “Nào, uống rượu trước, sau đó chúng ta cùng khiêu vũ.”

      “Em sẽ nhảy điệu waltz đâu.”

      ta nhấp một ngụm rượu, đón lấy ly của tôi, sau đó nháy mắt với tôi: “Dễ lắm, dạy em, em sẽ thích loại vận động này. còn có rất nhiều kiểu vận động khác nữa, tất cả đều có thể từ từ dạy cho em. Sau này chúng ta đến Canada, mỗi buối tối, chúng ta sẽ cùng khiêu vũ.”

      ta nắm tay tôi, kéo tôi bước theo tiếng nhạc, vừa nói cười, vừa nhảy.

      Phía ngoài phòng khách sạn là một cái ban công lớn, chúng tôi bước chầm chầm theo nhạc từ trong phòng ra đến ngoài ban công, tôi cũng để ý từ lúc nào chúng tôi bỏ cả giày chỉ bước mỗi bàn chân .

      Trăng sáng sao thưa.

      Tôi nhắc ta: “Đã gần hai giờ rồi.”

      ta ôm lấy tôi, vuốt ve tai tôi, chúng tôi bước chậm rãi ở ban công, hứng thú vô cùng đến mức muốn ngừng: “Chỉ mới một chén rượu, một điệu nhảy mà thôi.”

      Tôi khuyên ta: “ quay về .”

      ta cẩn thận cắn nhẹ tai tôi: “ , buổi tối hôm nay muốn biến nơi này thành ̣a bàn của .”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29 : Quyễn 5 :Triền miên đứt đoạn



      Edit: 4ever13lue
      Bùi Vĩnh Diễm kéo tôi trở về phòng, tắt đèn lớn, chỉ còn để lại chèn ngủ, lập tức cả căn phòng tràn ngập khí lãng mạn.

      Ở giường, Bùi Vĩnh Diễm nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi, tôi cảm thấy nóng lên, giống như có thuốc mê dần tràn ra, tôi làm gì khác ngoài chăm chú nhìn ánh mắt ta.

      ta nhìn tôi, nằm bên cạnh tôi, một tay chống đầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

      Cuốc cùng tay ta dừng lại áo tôi, sau đó dần dần hạ tay xuống cởi áo tôi.

      Tôi biết ta muốn cái gì, tôi nhắm mắt lại, lần này tôi tìm được cớ gì để từ chối nữa.

      Tay ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai tôi, sau đó đặt trước ngực tôi, cẩn thận cởi bỏ áo trong.

      Tôi lên tiếng mà chỉ nhắm mắt lại, hô hấp của ta phả vào tai tôi, còn bờ môi ta như mang theo xung điện áp vào vành tai tôi, tôi cong đầu đón lấy nụ hôn của ta.

      Tay ta lại giống như con rắn nhỏ trượt đến sau lưng tôi, linh hoạt cởi khóa áo, sau đó ta quay đầu lại hôn tôi, từ môi xuống ̉ rồi đến trước ngực. Khi nụ hôn của ta rơi xuống ngực tôi, lập tức cả người tôi như có một ngọn sóng mê loạn, từng đợt từng đợt dâng lên.

      Bùi Vĩnh Diễm thở dốc, ta cũng tự cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra cơ ngực nóng bỏng, ta rất nhẹ nhàng, vô cùng thân mật lấy lòng tôi, muốn khơi dậy nhiệt tình của tôi.

      Màn đêm rất nhẹ nhàng.

      Bỗng nhiên di động reo dồn dập, hai người chúng tôi đều bị dọa giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy tay ta liên tục mò lấy điện thoại. Đêm yên tĩnh như thế, đột ngột chuông điện thoại reo, thật sự là một người có lịch sự. Hai người chúng tôi luống cuống, lúc này tôi mới phát hiện quần áo người mình chỉnh tề, nhất thời xấu hổ, tôi vội vã kéo chăn bên cạnh che lên người.

      Bùi Vĩnh Diễm tức giận cắn răng, ta mới vừa cởi bỏ quần áo, kết quả là bị cắt ngang, ta hận như muốn quăng vỡ điện thoại, nhưng khi cầm trong tay, thấy dãy số màn hình thì ta do dự, là Bùi phu nhân.

      Bởi vì đêm rất yên tĩnh, nên tôi cũng có thể nghe được những lời Bùi phu nhân nói, bà ấy ra lệnh cho con trai: “Mặc kệ con làm cái gì, lập tức trở về ngay cho mẹ.”

      Bùi Vĩnh Diễm dám cãi lại mẹ, nhưng mà ta vẫn muốn từ chối: “Mẹ, con nghỉ ngơi rồi.”

      Thái độ của Bùi phu nhân rất kịch liệt: “Mẹ nói rồi, mặc kệ là con làm cái gì, lập tức trở về cho mẹ. Mẹ đã cho lái xe đến đón con rồi, bây giờ có lẽ cũng sắp đến.”

      Bùi Vĩnh Diễm còn muốn hỏi mẹ gì đó, nhưng Bùi phu nhân đã ngắt điện thoại, ta vui nhìn màn hình.

      Tôi thở dài, vội vàng khuyên ta: “ trở về , nhất ̣nh là Bùi phu nhân có việc gấp, nếu thì sẽ bảo lái xe đến đón .”

      ta tức giận ném điện thoại vào đầu giường, lẩm bẩm nói: “Sớm biết thế thì đã tắt điện thoại.”

      Qủa nhiên điện thoại lại vang lên, lái xe đã đến.

      Bùi Vĩnh Diễm chỉ có thể sửa sang lại quần áo, tôi thắt lại cà-vạt cho ta. ta lưu luyến ôm tôi.

      ngờ ta lại nói một câu xa xôi: “Sau này em sinh con rồi thì sẽ cần nữa, lúc đó con sẽ là tình ̣ch của , vậy phải làm sao đây?”

      Tôi biết nên khóc hay nên cười.

      ta vẫn muốn buông tôi ra, tôi cảm thấy rất rối rắm.

      Tôi ngừng giục ta: “Mau về thôi.”

      ta khẩn cầu tôi: “Đứng yên một lát thôi được ? Năm phút? Để ôm em năm phút thôi.”

      Người đàn ông này thật sự rất trẻ con, tôi quả thật có cách nào, liên tục giục ta: “Đừng làm em khó xử, về trễ, nhất ̣nh là Bùi phu nhân sẽ vui.”

      ta chỉ có thể đứng lên, khoác áo vest, vui ra ngoài.

      Khi ta ra cửa, tôi giữ ta lại, trịnh trọng đưa chiếc vòng ̉ kia cho ta.

      ta khó hiểu: “Làm gì vậy? Em thích sao?”

      Tôi giải thích: “ phải, cái này rất quý, ở khách sạn cũng an toàn a.”

      ta đành phải nhận lấy, vừa ra đến trước cửa lại hôn khẽ lên mặt tôi, lưu luyến rời khỏi.

      Cửa đóng lại, rốt cuộc ta cũng rồi, tôi dựa cửa thở dài.

      Bùi Vĩnh Diễm rồi, tôi cuộn mình trầm tư, tôi có một dự cảm là có chuyện gì đó xảy ra. Tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh như , nhưng mà nhất ̣nh là có ẩn chứa chuyện gì sắp xảy ra, mà việc này nếu xảy ra thì thôi, một khi xảy ra rồi thì giống như dòng nước cuộn sóng, ai chống đỡ được.

      —————— đường phân cách ——————

      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rửa mặt thì Bùi Vĩnh Diễm gọi điện thoại cho tôi nói rằng ta thể cùng tôi. Bởi vì đã dự tính trước là hôm nay ta sẽ dẫn tôi đến tổng công ty ở Hồng Kông, sau đó đưa tôi ra ngoài chơi. Nhưng mà ta có việc đột xuất cho nên có thời gian. Mặc dù tôi có hơi thất vọng nhưng vẫn trấn an tỏ ra hiểu ta, tôi có thể tự , vì thế ta bảo lái xe đưa tôi đến Viện Hải dương học.

      Tôi ăn mặc chỉnh tề xong, ra khỏi khách sạn thì lái xe của Bùi Vĩnh Diễm lập tức mở cửa xe cho tôi. Lần này phải dạng xe limousine giống như hôm qua mà đổi thành một chiếc Bugatti thể thao. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy loại xe này. Trước đây tôi chỉ dám mơ đến chiếc xe này mà thôi, hiện tại nó thật sự xuất hiện bên cạnh tôi, tôi cảm thấy giống như mình được nhìn thấy lâu đài xa hoa vậy.

      Lái xe đưa tôi đến Viện Hải dương học nổi tiếng ở Hồng Kông, tôi dạo ngắm nhìn phía sau những tấm kính lớn là các loại sinh vật biển, có cá mập đốm, cá chình, cá san hô, còn có những loại cá khác, chúng cùng nhau bơi lội y hệt như dưới biển. Tôi ngắm xong thì cảm thấy phấn chấn hẳn lên.

      Nhưng mà tôi vẫn hơi đơn ngồi khán đàn xem biểu diễn sư tử biển và cá heo, cá voi khổng lồ nhảy lên, làm bọt nước văng tung tóe lên người mọi người. Du khách vui vẻ vỗ tay, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi mất mát.

      Mọi người bên cạnh ai cũng có đôi có cặp, hoặc là cùng gia ̀nh, chỉ là tôi là một mình, trong lòng tôi cảm thấy vui.

      Ngắm nghía xung quanh đến giữa trưa thì lái xe lại đúng giờ đưa tôi về khách sạn. Nằm giường lớn trong phòng, tôi mang những đồ lưu niệm mua cho mọi người ra chơi.

      Di động đổ chuông, là Bùi Vĩnh Diễm.

      “Hôm nay em chơi vui ?”

      Tôi kèo dài giọng: “Vui lắm——.”

      ta chọc tôi: “Này, này, này, nghe giọng là biết ngay thật sự vui. Thật lòng xin lỗi a, em là một người thích náo nhiệt, nhưng mà lại có nhiều thời gian để cùng em.”

      nhịn được càu nhàu: “Tuy rằng biết rõ là bề bộn nhiều việc, nhưng mà em vẫn có hơi khó chịu, cứ như thể là một vợ nhỏ bị bỏ quên vậy.”

      ta vội vàng giải thích với tôi: “Là, là, sao lại thích vợ bé nhỏ này như vậy chứ? Nhớ đến em là liền hận thể hôn em một cái. Ngày mai sẽ hầu hạ em 24 giờ, được chưa? cam đoan sẽ hết sức tận tâm, tận lực, hơn nữa…” ta nhấn mạnh: “Lần này sẽ lãng phí giây phút nào nữa.”

      Tôi lập tức bật cười.

      “Em thay quần áo , lát nữa lái xe sẽ đến đón em đến nhà dùng cơm tối.”

      Tôi kinh ngạc: “A? Đến nhà sao?”

      “Đúng vậy, mẹ muốn gặp em.”

      Tôi giật bắn người ngồi dậy, vừa nhìn đồng hồ thì nhịn được kêu lên sợ hãi: “Bây giờ sao? Em còn chưa làm tóc, hôm nay em chơi ở ngoài bị cháy nắng rồi…”

      ta dịu dàng nói: “ sao cả, sắp đến giờ rồi, em lúc nào cũng đẹp mà.”

      Gác điện thoại, tôi khẩn trương lo lắng vô cùng, Bùi phu nhân muốn gặp tôi? Tôi nghĩ lại lúc ở Thanh Đảo, lần đó cuộc gặp mặt giữa tôi và bà ấy được tốt lắm, tôi biết là bà ấy thích tôi. Trong mắt bà ấy, tôi chỉ là một con hồ ly tinh hơn kém, bây giờ Bùi Vĩnh Diễm lại còn muốn dẫn hồ ly tinh về nhà gặp ‘Hoàng thái hậu’, bà ấy sẽ nhìn tôi như thế nào đây?

      Tôi hoang mang lo sợ, rơi vào đường cùng, tôi gọi điện thoại cho thư kí Trần để hỏi thăm ấy về sở thích của Bùi phu nhân, như vậy tôi mới biết rõ phải ăn mặc như thế nào, hoặc là buổi tối lúc trò chuyện với bà ấy thì sẽ có lời nào thất lễ.

      ngờ điện thoại vừa thông, tôi còn chưa nói lời nào thì thư kí Trần đã nói với tôi: “Đinh Đinh, tôi đã nghỉ việc rồi.”

      Tạm thời nghỉ việc? Có chuyện gì vậy? Ngày hôm qua ấy vẫn là thư kí của Bùi Vĩnh Diễm, chỉ mới qua 24 giờ mà ấy lại nghỉ việc?

      “Đúng vậy, tôi đã nghỉ việc, sẽ có người mới đến nhận công việc của tôi. Đinh, thật xin lỗi, tôi thể phục vụ được.”

      Tôi hoang mang: “Vì sao phải nghỉ việc? luôn làm việc rất tốt mà.”

      ấy dừng lại một chút: “ có nguyên nhân gì cả. Chỉ là tôi muốn đổi công việc mà thôi, vốn là hợp đồng của tôi đã đến hạn rồi, nên sớm kết thúc công việc rồi nhưng mà tổng công ty vẫn phân công công việc mà thôi. Bây giờ tôi sẽ có ông chủ mới rồi, tôi sẽ nhanh chóng bắt đầu công việc mới.”

      Hai người chúng tôi nói chuyện, tôi quên mất lời muốn hỏi ấy, trò chuyện vài câu xong thì gác điện thoại.

      Sau khi gác điện thoại, tôi rơi vào suy tư, từ lúc tôi vào Phiếm Hoa, tiếp xúc với thư kí Trần thì ấn tượng của tôi với ấy cũng rất tốt, ấy xinh đẹp, lại rất có khí chất, ăn nói cẩn thận, đối với cấp thì hết sức công tư phân minh, làm việc cẩn trọng, tìm ra được khuyết điểm nào ở ấy. Bây giờ đột nhiên nghỉ việc, đúng, tuyệt đối phải là hợp đồng đã hết hạn.

      Tôi nhìn đồng hồ, đã còn kịp làm tóc nữa rồi, tôi chỉ có thể tự mình tìm trang phục. Tuy rằng từ trước đến giờ cách ăn mặc của tôi cũng tệ, nhưng mà bây giờ là gặp một vị phu nhân, người này lại còn có thể là mẹ chồng tương lai của tôi, tôi dám quá chưng diện, cũng dám ăn mặc quá tùy ý, cho nên tôi chỉ có thể mặc trang phục công sở, hẳn là như thế này thì vừa phải.

      Tôi lựa chọn một bộ màu đỏ cam phù hợp với màu da và màu tóc của tôi. Chọn quần áo xong, tôi vẫn yên, tôi nhớ ra trong tủ có rượu sâm-panh, tôi rót một ly uống để bình tĩnh lại một chút, kết quả là phản tác dụng, nó còn làm tim tôi đập nhanh hơn.

      Cái người Bùi Vĩnh Diễm kia cũng đến đón tôi, để cho tôi một mình đến đó.

      Lái xe rất nhanh đến đón tôi, tôi cẩn thận ngồi vào trong xe, lo sợ, bất an biết ́ch đến là đâu.

      Trời tối dần, mặt trời dần biết mất sau dãy núi, bầu trời giống như một khối bụi màu lam, ánh sáng mờ lại giống như từng dải lụa đỏ.

      Xe từ từ chạy đến gần, giữa sườn nùi hiện ra một ngôi biệt thự, nơi này có vẻ là khu của người giàu có, xung quanh có rất ít dân cư.

      Xe vào nửa sườn núi, tất cả đường chỗ này đều là đường tư gia. Xe rẽ vào đường tư gia của nhà họ Bùi ở giữa lưng chừng núi, một loạt đèn đường soi sáng, bên trong xe tối đen, cảm giác như một đoàn quân u linh chậm rãi hướng vào biệt thự nhà họ Bùi.

      Tôi ngồi ở trong xe ́ gắng trấn tĩnh lại. Xe tiến vào phía trước biệt thự, camera nhận diện xong thì ̉ng chính tự động mở ra, xe vào phía trong. Đầu tiên tôi nhìn thấy một bức tượng sư tử phun nước bằng ngọc trắng ở trong bồn nước lớn, vẻ mặt nó nhàn nhã nhưng kém phần đoan trang chào đón quan khách.

      Xe vòng một vòng, dừng lại tại cuối đường, Bùi Vĩnh Diễm đứng đợi tôi ở dưới bậc thang sáng đèn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30 : Quyễn 5 : Xem Đinh Đinh đối đáp đúng mực



      Edit: 4ever13lue
      Tôi ngồi yên trong xe dám động đậy, bởi vì tôi ghi nhớ một lời dặn rằng khi ngồi một chiếc xe xa hoa thì được tự mình mở cửa xe, mà phải đợi người khác mở.

      Lái xe nhanh chóng xuống xe mở cửa cho tôi, lịch sự mời tôi xuống xe.

      Bùi Vĩnh Diễm mỉm cười tới, ta nắm lấy tay tôi.

      Tôi lo lắng thấp giọng nói: “ có biết là em chưa từng dự tiệc như thế này , lần này em thật sự rất căng thẳng.”

      ta nhẹ nhàng an ủi tôi: “Đã đến lúc phải gặp mặt rồi, đã nói với cha mẹ chuyện của chúng ta rồi, em yên tâm , đừng lo lắng quá, nhưng mà…” ta nhìn quần áo của tôi.

      Tôi hiếu kì: “Có phải là được hay ?”

      ta tỏ ra hiếu kì, suy nghĩ một lúc xong thì chỉ lắc lắc đầu, nói gì nữa.

      Sau đó chúng tôi tay trong tay vào biệt thự. Vào bên trong, rốt cuộc thì tôi cũng biết ta thắc mắc cái gì.

      Phụ nữ luôn rất kỹ càng trong việc ăn mặc, nếu như bị trùng kiểu dáng hoặc màu sắc thì chắc hẳn là sẽ được vui. Hôm nay tôi mặc một bộ màu đỏ cam, nhưng mà điều làm tôi phải há hốc miệng đó là Bùi phu nhân cũng mặc một bộ quần áo màu đỏ sậm, bà ấy ngồi xem TV ở sô-pha. Còn bên cạnh bà ấy còn có một người khác đọc tạp chí.

      Mà điều khiến tôi hết sức ngạc nhiên chính là trang phục của ta là một chiếc đầm màu đỏ hồng.

      Nói cách khách thì quần áo của ba người chúng tôi bị trùng màu.

      Lúc này, ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy ta.

      Mạch Tử Kì.

      Bùi Vĩnh Diễm lên tiếng gọi: “Mẹ.”

      Bùi phu nhân ‘ừ’ một tiếng, sau đó tắt TV.

      Mạch Tử Kì ngẩng đầu lên.

      Tôi lễ phép bước đến chào hỏi Bùi phu nhân: “Xin chào Bùi phu nhân.”

      Lúc này Bùi phu nhân mới quay đầu lại, nở một nụ cười vừa máy móc vừa lễ độ: “Xin chào Đinh.”

      Bùi Vĩnh Diễm bảo tôi ngồi xuống sô-pha rồi ta cũng ngồi bên cạnh tôi.

      Vừa vặn Mạch Tử Kì ngồi đối diện tôi, ta mang vẻ mặt bí hiểm nhìn chằm chằm tôi.

      Tôi hết sức căng thẳng, trong ba người phụ nữ thì Bùi phu nhân là thuộc hàng cao quý, Mạch Tử Kì thì xinh đẹp động lòng người, họ đều xuất lên quy tộc, tôi thể nào chịu áp lực từ thân phận của họ.

      Rốt cuộc Bùi phu nhân buông điều kiển từ xa xuống, bà ấy quay đầu chỉnh trang trang phục xong sau đó mới nhìn về phía tôi.

      Tôi gật đầu cười với dì ấy.

      Thái độ hôm nay của Bùi phu nhân cũng đến mức lạnh thấu xương, cũng có giác cảm bức người, bà ấy còn thản nhiên nói với tôi: “ Đinh, sau lần gặp mặt trước ở Thanh Đảo thì chúng ta cũng đã gặp nhau hơn nửa năm rồi. Đinh vẫn thích ứng với công việc hiện tại chứ?”

      Tôi gật đầu: “Tốt lắm.”

      Bùi phu nhân vuốt cằm rồi ‘ừ’ một tiếng.

      Lúc này Mạch Tử Kì mới xen vào, ta nhướng mày hỏi tôi.” Nghe nói là Đinh làm công việc thiết kế ở Phiếm Hoa. Vây xin hỏi là đã từng học ở trường nào?”

      Tôi đỏ mặt thấp giọng trả lời: “Thật ra thì lúc ở nhà tôi chưa học xong đại học.”

      Mạch Tử Kì cười kinh miệt, nhìn Bùi Vĩnh Diễm rồi nói: “ học xong đại học mà cũng có thể bồi dưỡng ra một Đinh tài năng như vậy sao? Thật sự là nhân tài ẩn dật.”

      Bùi Vĩnh Diễm phản đối: “Người tài thì cần hỏi xuất thân, cho dù một người có chức cao vọng trọng thì ban đầu có thể cũng chỉ là một người dân thường thôi sao?”

      ta muốn bảo vệ tôi, Mạch Tử Kì liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng.

      Thái độ ôn hòa của Mạch Tử Kì và Bùi phu nhân đối với tôi khiến tôi rùng mình, đường đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lúc gặp mặt, nhưng mà tôi ngờ là sẽ gặp Mạch Tử Kì, càng nghĩ đến việc mình sẽ bị ta giáng đòn phủ đầu như vậy. Chính xác thì Mạch Tử Kì phải là người ngoài, ta là em họ Bùi Vĩnh Diễm, cho nên ta đến thăm dì của mình cũng có gì đáng phải bàn. Vấn đề là tiếp theo sau đây ta sẽ đối đãi với tôi thế nào đây?

      Bùi phu nhân đứng lên “Nào, ăn cơm thôi”, mặn nhạt nói với tôi: “Cha của Vĩnh Diễm có công việc ở Malaysia nên thể về nhà được. có người ngoài nào ở đây cả, chỉ có ba người phụ nữ chúng ta cùng với Vĩnh Diễm mà thôi, cho nên hãy thoải mái .”

      Tôi vội vàng nói: “Bùi phu nhân khách sáo quá.”

      Bùi phu nhân về phía nhà ăn, Mạch Tử Kì lập tức bỏ quyển tạp chí xuống, tỏ ra vô ý liếc tôi một cái rồi bước nhanh theo sau dì. Còn Bùi Vĩnh Diễm sau nắm chặt tay tôi.

      Sau khi vào nhà ăn, Bùi phu nhân ngồi vào vị trí chủ nhà, Mạch Tử Kì ngồi bên trái bà, bởi vì tôi là khách nên ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, lại ngồi đối diện Mạch Tử Kì, còn Bùi Vĩnh Diễm ngồi bên cạnh tôi.

      Tôi cẩn thận ngồi xuống, Bùi Vĩnh Diễm lập tức lấy khăn ăn phủ lên chân tôi.

      Mạch Tử Kì lại kéo dài gọng: “A, Đinh được chiều chuộng quá nhỉ.”

      Tôi vội vàng ngăn Bùi Vĩnh Diễm lại, có lẽ ta cũng muốn làm cho khí quá căng thẳng nên chỉ cười với Mạch Tử Kì: “Nào, nào, nào, là đàn ông, hầu hạ phụ nữ chẳng phải là việc nên làm sao? Nào, để đến hầu hạ em gái nào.”

      Mạch Tử Kì tức giận nói: “ dám hưởng thụ.”

      Bùi phu nhân ho khan một tiếng, bà ấy vừa dùng khăn ướt lau tay, vừa nói với Mạch Tử Kì: “Lúc dì ở Pari có thấy một chiếc túi rất đẹp, Tử Kì, cháu xem qua chưa? Lần trước có đưa nhãn hiệu cho cháu rồi đó, cháu có thích ?”

      Mạch Tử Kì mỉm cười: “Mắt nhìn của dì lúc nào cũng rất tốt.”

      Bùi phu nhân lập tức vui vẻ: “ dám. Dì mua rồi, nhưng mà số lượng có hạn, cho nên ngày mai dì phải , thì người khác giành mất.”

      Mạch Tử Kì lập tức lưu loát trả lời giống như Vương Hi Phượng: “Cháu cũng đã chuẩn bị rồi, ban đầu cũng lường trước được việc tìm ua hề dễ. Cho nên vừa mới công bố sản phẩm thì cháu lập tức đặt mua. Chờ hàng về đến rồi thì sáu sẽ cho dì xem.”

      Bùi phu nhân cười hài lòng. “Cũng là cháu biết lấy lòng dì, khó trách người ta ai cũng nói chúng ta rất hợp nhau.”

      Mạch Tử Kì lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời: “Cái gì a? Dì cũng thật hài hước quá.”

      Hai người họ vui vẻ trò chuyện với nhau, còn người khách như tôi lại hoàn toàn trở thành khí. Tôi hết sức lúng túng, đứng ngồi yên, tuy rằng có Bùi Vĩnh Diễm bên cạnh nhưng mà thể hỏi han gì, trong lòng tôi vẫn thoải mái lắm.

      Đợi Mạch Tử Kì nói xong, Bùi Vĩnh Diễm buông ly rượu sô-đa cầm trong tay xuống, xen vào nói: “Thật là hay nói giỡn quá, vui vẻ như vậy thì sau này mẹ phải đơn rồi, Tử Kì là em họ của con, em họ cũng là con gái, con gái với con dâu giống nhau sao? Nếu như ngại, vả lại mẹ thích Tử Kì như vậy, chi bằng nhận làm con gái luôn , sau này đổi lại gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’.”,

      Bùi phu nhân nghiêm mặt nói: “Con gái và con dâu giống nhau, nếu có thể vừa là con gái vừa là con dâu thì chẳng phải sẽ rất hoàn mĩ hay sao?”

      Khi Bùi phu nhân nói chuyện, thì ́ ý nhìn lướt qua tôi. Tuy rằng bà ấy nhìn tôi, nhưng mà lúc nói thì thể hiện rõ ra mặt. Tôi vẫn hề nói lời nào., tôi cũng phải là đứa ngốc, bây giờ thì tôi đã hiểu ý tứ của bữa cơm này rồi. Bùi Vĩnh Diễm muốn giới thiệu tôi với cha mẹ ta, cho nên trịnh trọng đưa tôi về nhà, nhưng mà lại được như mong muốn. Bùi phu nhân thích tôi, chỉ như vậy mà đột nhiên còn xuất hiện một Mạch Tử Kì ở đây. Trong mắt Bùi phu nhân thì người thích hợp để làm con dâu nhất vẫn chính là cháu của bà ấy. Như vậy thì cả nhà trai và nhà gái đều có lợi, đây mới là một cặp do trời đất tạo thành. Cho nên nhân đây Bùi phu nhân muốn cho tôi thấy rõ, nói cách khác là bữa cơm hôm nay chính là một bữa tiệc Hồng Môn Yến (1) hơn kém.

      Chú thích:

      Hồng Môn Yến: bữa tiệc Hồng Môn ảnh hưởng tới lịch sử Trung Hoa, là cuộc đấu trí căng thẳng giữa hai thế lực hùng mạnh nhất thời bấy giờ: Hạng Vũ - Lưu Bang. Có thể , buổi tiệc này là bước ngoặt to lớn, làm thay đổi cả chặng đường lịch sử Trung Hoa.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31 : Quyễn 5 : chút khách khí đánh bại tình ̣ch



      Edit: 4ever13lue
      Mạch Tử Kì lập tức nhìn Bùi phu nhân, bà ấy nhíu mày nhìn lại tôi, sau đó hỏi Bùi Vĩnh Diễm: “Con trai, con ̣nh tiền trảm hậu tấu, làm trước rồi mới báo sau à?”

      Bùi Vĩnh Diễm lấy lòng mẹ mình: “Mẹ à, con là con trai của mẹ, tâm tư của con chắc chắn là mẹ sớm đã biết, đương nhiên là con sẽ tiền trảm hậu tấu, nhưng mà mẹ từng nói rằng trong chuyện hôn nhân đại sự, chỉ cần con thích, con được hạnh phúc thì mẹ tuyệt đối sẽ đứng về phía con, đúng ?”

      Bùi phu nhân nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn tay mình, xong lại giả vờ vô tình nói: “Đúng là ta từng nói như vậy, con là con của ta, đương nhiên là ta hy vọng con hạnh phúc. Nhưng mà ta thấy rằng con quyết ̣nh nhanh như thế này có hơi qua loa. Con chỉ mới quen biết với Đinh một thời gian ngắn, còn chưa biết người nhà Đinh có thích con hay , có đồng ý chấp nhận con hay . Ngoài ra còn có ba của con mới là người quyết ̣nh, có lẽ con nên thảo luận việc này với ba của con trước.” Bà ấy lại nhìn tôi: “ Đinh, theo tôi được biết thì chỉ mới vừa ly hôn được mấy tháng. Người ta nói người phụ nữ sau khi ly hôn thì sẽ lựa chọn rất cẩn thận trong chuyện tái hôn. Cho nên có lẽ cũng muốn bắt đầu một cuộc hôn nhân thứ hai quá nhanh, đúng ?”

      Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy thưa Bùi phu nhân.”

      Bùi phu nhân quay đầu lại nói: “ Đinh này, nếu đã như vậy thì vì và Vĩnh Diễm quen nhau chưa lâu, chi bằng hai người hãy qua lại trước rồi tính sau.”

      Tôi lên tiếng.

      Bùi Vĩnh Diễm quay đầu nhìn tôi, trong mắt ta có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc ta kiềm chế những lời muốn nói ra.

      Bùi phu nhân nhìn đồng hồ xong rồi nói: “ còn sớm nữa, ta phải nghỉ ngơi rồi, mấy đứa nếu muốn tiếp tục nói chuyện thì cứ nói tiếp , còn nếu muốn thì Vĩnh Diễm đưa Đinh trở về , ngày mai mọi người đầu phải làm.”

      Bùi phu nhân trở về phòng rồi, phòng khách chỉ còn lại ba người chúng tôi, bầu khí lập tức căng thẳng hẳn lên.

      Nào có kiểu tiếp khách như thế này chứ? Bà ấy là chủ nhà, nhưng lại nghỉ trước, để lại mấy người khách tiếp tục ngồi nhìn nhau?

      Tôi vốn ̣nh xin phép về rồi, Bùi Vĩnh Diễm cũng chuẩn bị đưa tôi về, nhưng ngờ lúc này Mạch Tử Kì lại lên tiếng.

      Đinh muốn rồi sao? Vừa mới cơm nước xong thôi mà, làm gì vội vã trở về như thế?”

      Bùi Vĩnh Diễm cũng có chút thờ ơ, có thể thấy rõ ràng tối nay ta cũng bất mãn với em họ này: “Tử Kì, em muốn nói gì đây?”

      Mạch Tử Kì ôn hòa nói: “ Vĩnh Diễm, chẳng nói chẳng rằng gì mà lập tức thông báo chuyện bạn gái, sao nói trước một tiếng với mọi người?”

      Bùi Vĩnh Diễm nhíu mày: “ cần phải thông báo mọi chuyện hay sao? Vậy thì chuyện ngã từ ban công bị gãy răng cửa năm bảy tuổi cũng phải báo cáo với mọi người sao?”

      Mạch Tử Kì lẩm bẩm: “Trước đây chuyện gì cũng sẵn sàng nói với em.”

      Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm thay đổi, thong dong trả lời: “Trước đây em còn bé.”

      Giọng nói của Mạch Tử Kì tràn ngập ủy khuất: “Trước đây đã nói với em rất nhiều thứ, nói đồng ý chờ em lớn lên.”

      Bùi Vĩnh Diễm chỉ mỉm cười: “Lúc nhỏ em rất đáng , cũng rất thông minh, nhưng mà khi trưởng thành thì lại biến thành người hay công kích người khác. Nhưng mà cho dù là như vậy thì nó là lẽ thường tình mà, chúng ta cũng thể làm gì khác được.”

      Bỗng nhiên tôi rất hứng thú, hiện tại tôi giống như những người ngoài rảnh rỗi suy xét tình huống, còn Mạch và Bùi Vĩnh Diễm mới là hai diễn viên chính chiến đấu với nhau, thật thú vị.

      Có lẽ Mạch Tử Kì muốn cãi nhau với họ, cho nên lập tức đổi đề tài, ta nhìn tôi, đánh giá quần áo tôi một chút, sau đó cười lạnh: “Chẳng phải xu hướng quần áo năm nay là màu đỏ sao? Nhưng mà có người mặc thì trông rất đẹp, có người thì lại trông như diễn tuồng.”

      Tôi biết ta muốn chế nhạo tôi, tôi nhìn xung quanh một chút, thấy có người nào bên ngoài, quyết ̣nh phải cho đại tiểu thư này một bài học.

      Tôi mỉm cười đáp: “Miệng lưỡi người đời mà, chỉ cần chính mình thích là được rồi.”

      ta cười lạnh một tiếng: “Hay cho câu miệng lưỡi người đời. Tôi nhắc cho một điều, đừng tưởng rằng chỉ cần mặc một bộ quần áo đẹp thì có thể tự xem mình là người thượng đẳng.”

      Tôi bình tĩnh trả lời: “Thật ra thể so cao thấp giữa con người với nhau được, chỉ là có người bản thân là người thuộc tầng lớp cao lại thích những người phù hợp. Tôi chỉ biết một việc là cho dù bản thân tự hô hào mình là người thuộc tầng lớp cao quý mà lại thích một người phù hợp thì cuối cùng cũng thể hiện vị trí của bản thân.”

      ta lập tức nhíu máy, hừ một tiếng hỏi lại tôi: “ Đinh mồm mép lanh lợi, xem ra giống những người ở đây. Đinh thật sự là học ở trong nước thôi à?”

      Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời: “Suốt bao năm học tôi chưa hề bước ra khỏi biên giới.”

      ta cười ha ha: “ học trường danh giá mà lại muốn bước vào nhà giàu sao? Tôi cho biết, nếu muốn gả vào nhà giàu có thì dù thế nào trước tiên cũng phải học cho giỏi. cần biết là trường danh giá nào, nhưng trước tiên phải cầm về được một tấm bằng, nếu thì chẳng có nhà giàu có nào chấp nhận đâu. biết Công nương Diana chứ, cho dù bà ta có được giả cho Thái tử Charles chăng nữa nhưng bản thân bà ta lại hề lấy được bằng cấp gì. Cuối cùng thì chẳng phải bị thái tử ruồng bỏ rồi sao? Cho nên, tôi xin khuyên Đinh nên học ở trường danh giá , lấy được bằng cấp rồi hẵng nói sau.”

      Tôi cười ha hả trả lời: “Cảm ơn lời chỉ dạy của . Tôi xin ghi nhớ trong lòng. Hôm nay xem ra tôi được một bài học rồi, thì ra là có bằng cấp tốt chẳng những có thể nuôi sống gia ̀nh mà còn có thể mượn nó để ra oai.”

      Mạch Tử Kì vừa lòng nói: “Đúng thế, giống như tôi có bằng đại học Melbourne. Ngoài ra, tôi còn có chứng nhận khả năng dương cầm và ba-lê, Đinh có ? Đáng tiếc quá, tôi nói cho biết, nếu muốn gả vào nhà giàu có thì những thứ này là thiết yếu, ai tránh được cả, tuyệt đối thể có.”

      Tôi giả vờ đăm chiêu, gật đầu: “Có phải phụ nữ tìm chồng cũng là như thế chăng? Mặc kệ người đàn ông đó ra sao, chỉ cần có học thức cao, danh tiếng, xe hàng hiệu, chẳng cần quan tâm ta gầy béo thế nào. Dù cho ta có xấu xí hoặc thương mình, bằng mặt bằng lòng, thì cũng phải tranh giành người đó hay sao? Đến lúc tức giận thì cũng chỉ có thể nhét xuống dưới đệm ngồi thôi à? Chính là như vậy ư?”

      Nhất thời Mạch Tử Kì tức giận mặt trắng bệch.

      Bùi Vĩnh Diễm kéo tôi, ta trầm giọng hỏi Mạch Tử Kì: “Em vẫn còn muốn tiếp tục sao?”

      Mạch Tử Kì ngồi ngây ngốc tại chỗ, trơ mắt nhìn họ ta kéo tôi ra khỏi cửa.

      Lái xe lập tức đưa xe đến, sau khi lên xe, ta có hơi áy náy: “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Em cần để ý con bé, cũng ngờ con bé sẽ đột nhiên đến. em họ này của ngang ngược và kiêu ngạo, bởi vì tuổi còn nhỏ, mọi người lại rất chiều, cho nên khỏi tỏ ra kiêu căng.”

      Tôi thản nhiên nói: “Thật ra ấy cũng là một tiểu thư, cho nên hơi khác người một chút, đúng ?”

      Bùi Vĩnh Diễm hơi xấu hổ: “Đinh Đinh, em tin tưởng , chỉ xem con bé là em gái mà thôi.”

      Đương nhiên là tôi tin ta, ta từng nói qua, em ruột ta bị chết non, cho nên ta càng thương con gái này của dì, xem ta như em ruột của mình.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31 .2 : Quyễn 5 : chút khách khí đánh bại tình ̣ch

      Edit: 4ever13lue
      Chỉ là ta vô tư, nhưng có nghĩa là người khác cũng sẽ rõ ràng giống như ta. Mạch Tử Kì này một lòng đố kị tôi, chỉ có một nguyên nhân đơn giản, đó là ta Bùi Vĩnh Diễm.
      Cả quãng đường tôi nói gì, dường như Bùi Vĩnh Diễm cũng hiểu được tâm sự của tôi, ta nắm chặt tay tôi, hỏi tôi: “Chúng ta ngắm cảnh đêm ?”
      Vốn tôi ̣nh từ chối, nhưng nghe giọng ta rất ngọt ngào, tôi suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
      Lái xe chuyển hướng về phía Tiêm Sa Trớ. (*Một khu vực nằm trong quận Du Tiêm Vượng, khu đô thị lõi của bán đảo Cửu Long, Hồng Kông)
      Bùi Vĩnh Diễm nói với tôi: “Thật ra ngắm cảnh đêm Hồng Kông ở núi Thái Bình vẫn là đẹp nhất, nhưng mà đêm nay hơi lạnh nên chúng ta chỉ Tiêm Sa Trớ thôi.”
      Tôi biết là ta muốn làm cho tôi vui.
      Tài xế lái chiếc Maybach vững vàng tiến vào giữa sườn núi, hai người chúng tôi xuống xe.
      Tôi đứng bên cạnh xe, nhìn ra phía xa xa, Tiêm Sa Trớ là một dải đất rộng của bán đảo Cửu Long, ở vị trí này, chúng tôi có thể ngắm nhìn thành phố cảng sáng rực ánh đèn, phồn hoa, huyên náo.
      Tôi híp mắt nhìn phía trước. ta sợ tôi lạnh, nên lập tức cởi áo khoác của mình phủ lên người tôi.
      Gi ó thổi lồng lộng, tôi nhìn thấy rõ ràng các tòa nhà rõ tên phía xa xa, có một tòa cao ốc phía có tấm biển nê-on ‘SINOPEC’ sáng đỏ lóa mắt.
      ta ôm tôi, nói bên tai tôi: “Thành phố nhỏ này chứa đựng những kí ức tuổi thơ, lại cũng có phong cách đô thị hiện đại. Mỗi người, mỗi một gia ̀nh đều có những câu chuyện của chính mình.”
      muốn nói gì?”
      “Đinh Đinh, chỉ muốn nói với em, biết trong lòng em vui, cũng rất bất an, sợ cha mẹ tiếp nhận em. Nhưng mà xin em hãy tin tưởng , thật sự em, mặc kệ phía trước có bao nhiêu trở ngại, đều sẽ bên em.”
      Trong lòng tôi thở dài một tiếng.
      Có lẽ là tôi lo lắng quá nhiều.
      ———————— đường phân cách ————————
      Ngày hôm sau, Bùi Vĩnh Diễm lại có công việc nên thể cùng tôi, tôi có hơi rầu rĩ vui, suy nghĩ xem hôm nay đâu thì bất ngờ Bùi phu nhân gọi điện thoại cho tôi, trực tiếp hỏi tôi: “ Đinh, chúng ta nói chuyện có được ?”
      Đương nhiên là tôi thể nói gì khác.
      “Được rồi, tôi chờ ở dưới lầu.”
      Bà ấy đã đến rồi sao? Nhất thời tôi lại khẩn trương hẳn lên, vội vàng thay quần áo.
      Sợ để Bùi phu nhân phải chờ lâu, tôi nhanh chóng thay quần áo rồi xuống lầu. Vừa bước ra đại sảnh thì quả nhiên thấy chiếc xe Maybach của nhà họ Bùi chậm rãi tiến lại đây.
      Bùi phu nhân hạ cửa kính xe xuống, bá ấy đeo chiếc mắt kính râm viền vàng, nhìn tôi ôn hòa nói: “ quấy rầy công việc của chứ?”
      sao cả thưa Bùi phu nhân.”
      Tôi nhanh chóng lên xe, vừa lên xe thì tôi lại hơi bất ngờ, ngoài Bùi phu nhân thì còn có một cái khoảng 28 hoặc 29 tuổi. Dù sao thì nhìn ấy trẻ lắm, rõ ràng là một người làm việc chuyên nghiệp, khôn khéo, hẳn là ấy phải khoảng 28 hoặc 29 rồi. ấy nhìn thấy tôi, lập tức lịch sự vuốt cằm cười, môi khẽ hở để lộ ra hàm răng trắng tinh.
      Bùi phu nhân giới thiệu: “ Đinh, gái này họ Cao, là thư kí mới của Vĩnh Diễm.”
      gái này lập tức chào hỏi: “Xin chào Đinh.” Giọng nói của ấy cũng rất dễ nghe, êm tai.
      Thư kí mới của Bùi Vĩnh Diễm sao? Tôi hơi hoang mang, khỏi đánh giá ấy vài lần. Tôi thầm tán tưởng, gái này thật sự rất xinh đẹp, mắt ngọc, mày kiếm, còn xinh đẹp hơn thư kí Trần trước đây của Bùi Vĩnh Diễm. cùng gái này, quả thật là tôi rất uất ức.
      Điều khó hiểu chính là Bùi phu nhân để Cao tiếp tục theo chúng tôi, mà để ấy xuống xe ở một quãng đường, sau đó dặn dò lái xe đưa hai người chúng tôi trở về biệt thự nhà họ Bùi.
      Xe lại quay về nhà họ Bùi, dừng lại trước bậc thang, một người giúp việc lập tức chạy đến mở cửa cho chúng tôi, khom người mời Bùi phu nhân xuống xe.
      Sau khi ngồi xuống, quản gia bưng trà lên cho chúng tôi, sau đó lập tức lui ra ngoài.
      Tôi mất tự nhiên nhìn Bùi phu nhân, hôm nay bà ấy mặc một bộ màu xanh lam. Cảm ơn trời đất, lần này tôi mặc trùng màu với bà ấy. Tôi cũng rất hoang mang, hôm qua sao lại trùng hợp thế chứ, tôi lại có thể mặc trùng màu trang phục với bà ấy?
      Chúng tôi ngồi xuống, cả khách và chủ nhà đều có tâm sự riêng, ai nấy đều mở miệng.
      Rốt cuộc, Bùi phu nhân nói: “Vẫn là nói thẳng vào vấn đề .”
      Tôi ngồi ngay ngắn, lắng nghe lời bà ấy nói.
      Bùi phu nhân lại nhấp một ngụm trà, bà ấy nhẹ nhàng vô chén trà tay, giống như suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng.
      Bà ấy suy nghĩ xong thì hỏi tôi: “ Đinh, cảm thấy thư kí mới của Vĩnh Diễm thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :