1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10 : Quyễn 5 : Tôi hoàn toàn bị hãm hại.]



      Edit: 4ever13lue

      Hai kẻ hèn mọn kia đắc ý ngồi nhìn tôi, tôi tức giận rất muốn lên bóp chết rồi nhổ sạch lông bọn họ, nhưng mà tôi thể. Bây giờ tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé để cho người ta bắt nạt, hơn nữa tôi chịu mắng là được chứ gì, tội gì phải mang Bùi Vĩnh Diễm vào chuyện này để ta cũng bị mắng chung, ta phải là người có lỗi mà.

      Phó tổng giám đốc Lương phất tay: “ về trước .”

      Loris quát: “ được, ta được , hiện tại ta là đáng nghi nhất, tài liệu là ta cầm, ai có thể chứng minh được là phải ta ́ ý thông đồng với người ngoài chứ?”

      Trần Vĩnh Đạt cũng nói: “Đúng, Đinh Đinh, phải ở lại đây, giao nộp cả điện thoại lên đây, thể tùy tiện gọi điện thoại được, được liên lạc với người ngoài. Trước khi giải quyết xong việc này, mọi hành động của đều phải xin chỉ thị của công ty.”

      Tôi ngây dại: “Dựa vào cái gì chứ? Tôi cũng phải là tội phạm, các người thể cấm đoán tôi như vậy được.”

      Nhưng sự kháng nghị của tôi có hiệu quả.

      Tôi biết là tôi bị người ta hãm hại, chỉ là tôi làm gì được, tôi bị giam trong phòng họp này. Lúc này, tôi mới cảm giác được bị lập là như thế nào, bọn họ thể làm như vậy, cho dù tôi đã gây ra sai lầm thì cũng phải là tôi ́ tình. Tôi cũng có thể khiếu nại, chỉ có cảnh sát mới có quyền giam giữ tôi.

      Tôi mở cửa, bên ngoài đã có bảo vệ đứng canh, tôi hỏi ta: “Tôi thể gọi điện thoại được sao?”

      Quản lí Cao nói với tôi: “Đinh Đinh, thể, bây giờ bị nghi ngờ, nếu muốn rửa oan, thì chỉ có cách là giả ngốc thôi. Hiện tại, tất cả các đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế đều rất khẩn trương làm lại từ đầu, mọi người phải mất nhiều thời gian hơn mới có thể làm xong được. Hiện tại chúng ta đã bị đối thủ khống chế, cho nên càng phải có một bản thiết kế hoàn chỉnh hơn, nhưng vấn đề là ngày mai đã là buổi đấu thầu rồi, chúng ta kiếm đâu ra nhiều thời gian như thế chứ?”

      Tôi thở dài, đóng cửa lại, tôi lui vào một góc phòng.

      Tôi rất đói, nhưng cho dù có ai canh chừng, tôi cũng dám xuống ăn cùng mọi người, bởi vì tôi là ngươi có lỗi. Cũng may là trong phòng họp có một thùng nước, nếu tôi đói hay khát thì có thể uống nước.

      Tôi mơ mơ màng màng thiếp ngủ lúc nào hay, tôi gục đầu bàn trong phòng họp, hơn nữa tôi cũng dám mở điều hòa, tôi sợ người ta nói tôi lãng phí tài nguyên công ty, cả một phòng họp lớn như thế chỉ có mình tôi mà lại mở điều hòa.

      Tôi rất nhanh bị cái lạnh làm cho tỉnh lại, sờ bàn tay, hoàn toàn lạnh ngắt, tuy rằng có mang giày, nhưng ngay cả gót chân cũng đông lạnh hết cả.

      Chẳng lẻ thật sự là tôi phải ngây ngốc ở phòng họp này cả đêm hay sao?

      Quản lí Cao mở cửa vào, ta hỏi tôi: “Vì sao mở điều hòa?”

      Tôi thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đã rất vất vả rồi. Thật lòng xin lỗi.”

      Quản lí Cao nói: “ về , tôi tin tưởng là vô tội, nhưng vấn đề là, hiện tại chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu, tôi có cách nào bênh vực được. Thật ra giam ở trong này, cũng là vô ích mà thôi, chi bằng để trở về nhà ngủ một giấc, đợi kết quả của buổi đấu thầu ngày mai rồi nói sau.”

      Tôi gật gật đầu, vuốt thắt lưng hơi bị tê của mình, đột nhiên tôi nghĩ ra, lại thử thăm dò ta: “Quản lí Cao, xin hỏi Tổng giám đốc Bùi có biết chuyện này ?”

      ta trả lời tôi: “Hiện tại, Tổng giám đốc Bùi còn chưa biết, ta Malaysia, nhưng mà chuyện này lớn như vậy, tổng công ty ở Hồng Kông nhất ̣nh là phải biết, cho nên chúng tôi phải báo cáo với Chủ tịch. về trước , thật ra là giam ở trong này cũng chẳng ích lợi gì. Nếu như thật sự là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, vậy thì hẳn là có rất nhiều cách để che giấu . Nhưng mà Đinh Đinh, thật lòng xin lỗi, tôi chỉ là một quản lí nho nhỏ, chức vị của Trần Vĩnh Đạt và Loris cao hơn tôi, tôi chỉ là một nhân viên quèn, thể nào chống lại bọn họ, may là Phó tổng giám đốc Lương cũng đồng ý, về nhà .”

      Tôi thấp giọng nói: “Cảm ơn , Quản lí Cao.”

      Ra khỏi phòng họp, tôi nhìn phòng thiết kế bên kia, mọi người vẫn còn chiến đấu, giờ khắc này tôi thật sự rất áy náy, đều bởi vì sai lầm của tôi mà mới khiến mọi người vất vả như vậy.

      Tắm rửa xong, tôi ngồi sô pha trong nhà, rầu rĩ nghĩ về những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

      Tôi nhịn được, lại gọi điện thoại cho Gia Tuấn.

      “Gia Tuấn.”

      “Có chuyện gì?”

      Tôi nói chuyện này cho nghe.

      Bên kia đầu dây, suy nghĩ xong thì trả lời tôi: “Đinh Đinh, là ai đã giao tài liệu cho em?”

      Tôi nghĩ: “Chính là Trưởng phòng thiết kế.”

      “Đinh Đinh, nghi ngờ là ở trong công ty em đã vô tình gây hiềm khích, có khi nào chuyện này có liên quan đến chuyện đồng nghiệp người nước ngoài bất lịch sự kia ?”

      Tôi vẫn dám tin: “Là như vậy sao? Em dám chắc.”

      “Dù sao nữa thì bọn họ cũng thể giam giữ em được, họ có quyền hạn chế tự do của em, công ty em có quy ̣nh hà khắc vậy sao? Được thôi, cho dù công ty của em có quy ̣nh như vậy chăng nữa, thì điều này cũng hoàn toàn phù hợp với quy ̣nh của pháp luật. Em là một công dân bình thường có năng lực hành vi dân sự, ngoài cơ quan có thẩm quyền ra, thì bất cứ tổ chức hay cá nhân nào cũng có quyền giam lỏng hoặc hạn chế tự do của em, em có quyền khiếu nại.”

      Tôi đỡ trán: “Phó Gia Tuấn, em xin , cần nói với em những điều khoản này nọ như thế, bị bệnh nghề nghiệp thật rồi đấy.”

      “Xin lỗi, có hơi nhạy cảm.”

      “Bây giờ em chỉ muốn mau chóng giải quyết xong chuyện này, tìm cho ra manh mối, em vẫn còn muốn tiếp tục làm việc tại công ty này.”

      Giọng ôn hòa: “Đinh Đinh, nghe lời , ‘Binh lai tướng đáng, Thủy lai thổ yểm’*, em còn chưa ăn cơm, đúng ? xem dự báo thời tiết, bây giờ bên ngoài tuyết rơi rất dày, đường được tốt, nếu ở gần đó có quán ăn, em nên xuống ăn no một bữa , nếu dù em có ngồi đó hờn dỗi chăng nữa,cũng chẳng nghĩ ra được cách, chỉ càng thêm vô ích mà thôi, đúng ?”

      Tôi gật đầu: “ nói đúng, bây giờ em quyết ̣nh xuống dưới kia ăn một bữa cơm ngon, nếu chưa đủ,” tôi nghĩ “Em còn có thể ăn một ̃a rau trộn dưa leo, vừa nhẹ nhàng lại vừa ngon.”

      vừa lòng: “Tốt, em nghĩ xem, ngay cả Ông trời cũng còn phải phiền não, huống chi là người phàm trần như chúng ta?”

      Tôi cười: “Đúng, đúng rồi, ăn cơm chưa?”

      cũng chưa ăn, được rồi, cũng ăn cơm đây.”

      Tôi ha hả trêu ghẹo: “ thôi, nếu thấy gái nào xinh đẹp, đừng quyên bắt chuyện một chút.”

      Thật ra là tôi chỉ ̣nh nói đùa cho vui thôi, ngờ Gia Tuấn dừng lại, trả lời tôi: “ cần, đã có được gái xinh đẹp nhất thế giới rồi.”

      Tôi hơi xấu hổ, hắng giọng: “Em đây, Gia Tuấn, nói chuyện sau nhé.”

      Tôi nhanh chóng gác máy.

      Thật ra, hiện tại cùng Gia Tuấn thế này, tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, những ngại ngùng giữa chúng tôi cũng như tiêu tan mất. Vốn là đã trải qua rất nhiều khổ sở như vậy, cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể làm bạn bè, thật đáng ăn mừng. Đã từng có lúc, tôi khổ sở la hét, mắng nhiếc đến đau cả đầu, hiện tại tôi mắng mỏ, cũng tức giận, chúng tôi thực sự có thể làm được, để cho trời quang mây tạnh.

      Tôi mặc áo khoác vào ra, bên ngoài kia từng mảng lớn bông tuyết rơi.

      Tôi kinh ngạc nhìn bầu trời, một khoảng trời mênh mông.

      __________________________

      *‘Binh lai tướng đáng, Thủy lai thổ yểm’: "Kẻ thù đến đã cót hủ lĩnh chống đỡ, Nước tràn vào ắt sẽ có đất cản trở."

      Trong chương này, Gia Tuấn muốn khuyên Đinh Đinh đừng nên quá lo lắng, chuyện xảy ra ở công ty thì đã có lãnh đạo giải quyết.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 : quyễn 5 : Tôi quan tâm đến con trai của ông

      Edit: 4ever13lue


      Buổi sáng hôm sau, tôi đến công ty mà trong lòng cứ yên, lúc đến phòng nghỉ để uống cà phê, tôi gặp hai đồng nghiệp trong tổ thiết kế, một người uống thuốc tăng lực, thấy tôi, ấy tức giận kéo dài giọng: “Thật tốt quá nhỉ, thì chẳng phải làm gì, còn chúng tôi thì cực khổ cả một đêm.”
      Tôi thấp giọng nói: “Thật lòng xin lỗi.”
      Đồng nghiệp kia hòa giải: “Quên , cũng phải là ấy ́ ý.”
      Tôi cũng ngờ bên trong nội bộ lại có thể nói những lời lạnh nhạt như vậy, nhưng thật ra thì, mọi người làm, ai cũng muốn nhận lương mà, bây giờ chỉ vì sai lầm của tôi, mà làm hại mọi người phải cực khổ. Buổi đấu thầu ngày hôm nay còn chưa biết có qua được hay , nếu như thành công, thì toàn bộ những vất vả của mọi người đều uổng phí cả, tiếp theo chính là tiền thưởng cuối năm sẽ bị cắt, chuyện này có liên quan đến lợi ích của mỗi người, vậy thì ai còn có thể vui vẻ cơ chứ?
      Tôi yên lặng trở về chỗ ngồi của mình, chờ đợi kết quả đấu thầu.
      Vừa mới đến trưa, thật sự là rất lo lắng sợ hãi, mà mỗi khi tôi căng thẳng thì sẽ uống nước ngừng, kết quả là tôi cứ uống hết ly này đến ly khác, cũng WC liên tục, tới lui hết mấy lần, đâu đâu cũng toàn là dấu chân của tôi.
      Cuối cùng thì cũng đến thời gian giữa trưa, tôi nhìn đồng hồ, ước chừng buổi đấu thầu có lẽ đã xong, lúc này tôi mới thử gọi điện thoại cho Quản lí Cao hỏi thăm tình hình.
      Giọng của Quản lí Cao ở bên kia đầu dây nghe cũng rất mệt mỏi, ta hỏi tôi: “Chuyện gì?”
      Tôi khó nhọc hỏi: “Quản lí Cao, xin hỏi buổi đấu thầu lần này?”
      Bên kia ta dừng lại một chút, sau đó nói: “Chúng ta qua.”
      Trong lòng tôi lập tức chùng xuống, vài giây sau, tôi lại hỏi: “Xin hỏi, nguyên nhân có phải là vì đề án bị lộ hay ?”
      “Đinh Đinh, hiện tại chuyện này cũng rất khó nói, dù sao thì quả thật là chúng ta gặp phải đối thủ rất mạnh. Bản thiết kế của bên kia còn hoàn hảo hơn của chúng ta, lần này chúng ta bại trận vô cùng thê thảm.”
      Tôi vô cùng khổ sở: “Thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
      Gác điện thoại xong, tôi thấy ánh mắt của các đồng nghiệp xung quanh đều rất phức tạp, có hả hê, có kinh ngạc, còn có Jacqueline, vừa nhìn thấy tôi, ta trừng mắt liếc tôi một cái, chẳng buồn nói với tôi dù chỉ một lời.
      Tôi biết rốt cuộc là tôi đã đắc tội với ai, tôi thật sự chỉ muốn làm một người bình thường, vì sao lại gặp phải những chuyện khó khăn này chứ.
      Liên tiếp hai ngày, tôi đều ở trong cảm giác lo sợ, bởi vì đấu thầu thành công, tâm tình của nhân viên lớn nhỏ trong công ty cũng tốt lắm, vẻ mặt ai cũng đều có phần nghiêm trọng, cả công ty chẳng một ai nói tiếng nào.
      Nhưng ngờ, lại xảy ra một chuyện khiến tôi bất ngờ.
      Buổi chiều, khi tôi làm việc, Phó tổng giám đốc Lương bảo tôi: “Đinh Đinh, đến văn phòng tôi một chuyến, Chủ tịch đã đến đây rồi.”
      Chủ tịch? Trong lòng tôi cả kinh, là cha của Bùi Vĩnh Diễm?
      Tôi bất an yên đứng trước cửa văn phòng Phó tổng giám đốc Lương, một lúc lâu sau lấy hết can đảm, tôi mới gõ cửa.
      Sau khi vào trong, cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấy vị Chủ tịch uy nghiêm, còn có cả gương mặt biến sắc của Phó tổng giám đốc Lương.
      Vừa thấy tôi vào, Phó tổng giám đốc Lương lập tức đứng dậy ra ngoài.
      Tôi căng thẳng đứng phía trước bàn làm việc của Phó tổng giám đốc Lương, hai tay tôi xoắn cả lại, dám nhìn Chủ tịch.
      Rốt cuộc, Chủ tịch Bùi mở miệng trước: “ chính là Đinh Đinh?”
      Giọng nói ông ta trầm thấp lại ẩn chứa sự uy nghiêm, tôi giống như bị ai đó vỗ thật mạnh vào vai một cái, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, thưa Chủ tịch.”
      “Người cứu con trai ta cũng là ?”
      Tôi lên tiếng.
      Đột nhiên ông ta cao giọng quát: “Nếu đã cầm tiền, vì sao còn ở lại công ty? Là chê tiền quá ít sao?”
      Tôi ngẩng mạnh đầu: “Chủ tịch, ông cảm thấy mạng sống của con trai mình là có thể dùng tiền để mua về sao?”
      Ông ta lạnh lùng nhìn tôi, để lộ ra biểu cảm hề có chút nào ôn hòa. Trước kia, tôi từng nhìn thấy ảnh của Chủ tịch tạp chí, tôi rất ấn tượng với vẻ mặt hòa ái hiền lành, tướng mạo ̃nh đạc, Bùi Vĩnh Diễm cũng có di truyền ít từ ông ta. Nhưng mà bây giờ thật sự gặp được ông ta, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
      Ông ta lạnh lùng nói: “ là loại phụ nữ này.”
      Tôi hiểu được ý của ông ta, ngay tức khắc tôi cảm thấy tức giận, tôi hề khách khí nhìn ông ta, tôi muốn nghe xem ông ta sẽ nói cái gì.
      Chủ tịch Bùi hừ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ gặp lợi quên nghĩa, bây giờ đã ly hôn với chồng rồi nên muốn đến quấn lấy Vĩnh Diễm, đúng ?”
      Tôi tức giận cắn răng, ngại ngùng gì mà nói: “Chủ tịch, ông có quyền gì mà phán xét tôi? Tôi đến là vì chuyện công việc, phải đến đây nghe ông răn dạy và chế nhạo. Chuyện tôi ly hôn hay là việc cá nhân của tôi, cần ông soi mói. Về việc tôi có quấn lấy Tổng giám đốc Bùi hay thì chính ta hiểu rõ nhất. Công ty cho tôi cơ hội được làm việc, tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, cho nên tôi mới quay về công ty, còn chi phiếu kia, nếu ông cảm thấy hứng thú thì có thể đến phòng tài vụ kiểm tra, tôi đã mang chi phiếu trả lại cho thư kí Trần rồi. Thứ nhất, tôi ham chút tiền ấy. Thứ hai, tôi cũng cho rằng tôi làm việc kia là vì tiền. Tôi tôn trọng Tổng giám đốc Bùi, tôi cũng chỉ là muốn làm một nhân viên bình thường, làm một người bạn tốt với ta.”
      Ông ta ngắt lời tôi: “Chỉ đơn giản là bạn bè tốt? Một nhân viên bình thường sao? Đây là suy nghĩ của à? Tùy tiện để lộ tư liệu bí mật của công ty cho người ngoài cũng là suy nghĩ của ?”
      Tôi tức giận nghiến răng: “Chủ tịch, ông nói chuyện phải có lý lẽ, ông có bằng chứng gì mà nói là tôi ́ tình để lộ bí mật?”
      Chủ tịch Bùi rõ ràng là người đứng hàng triệu nhân viên, thế nhưng lúc này lại hoàn toàn có phong độ, ông ta lại còn gầm lên với tôi: “ câm miệng cho tôi, lập tức rời khỏi Phiếm Hoa ngay.”
      Tôi cười ha hả: “Người ta nói con trai giống như cha, thật ngờ rằng một thanh niên có tài như Bùi Vĩnh Diễm lại có thể có một người cha khôn khéo như thế.”
      Ông ta bị tôi làm cho tức giận.
      Tôi thong dong xoay người, thì , tôi đây cần.
      Tôi vừa ̣nh , ông ta lại bảo: “Đứng lại.”
      Tôi chẳng thèm để ý, bây giờ tôi đã còn là cấp dưới của ông ta, tôi chẳng có lý do gì phải nghe lời ông ta nói cả.”
      đứng lại đó cho tôi, lại muốn khóc lóc kể lể với Vĩnh Diễm à? Lại muốn làm cho nó mềm lòng, muốn chia rẽ cha con chúng tôi sao?”
      Tôi nhịn được nữa, quay đầu lại: “Ông Bùi, ông cùng tuổi với cha tôi, tôi cũng rất tôn trọng ông, cho nên tôi mới lịch sự nói chuyện với ông, nhưng tôi cũng thể đứng yên ở đây cho ông sỉ nhục, ông sợ tôi quyến rũ con trai ông sao? Tôi cũng ngại nói cho ông biết, con trai ông còn kém xa so với chồng trước của tôi. Chưa nói đến việc ta chẳng đáng để tôi phải quyến rũ, cho dù ta có đáng giá chăng nữa thì tôi cũng thèm. Tôi cũng nhắc cho ông một việc, ông Bùi, nếu con trai ông thích gái nào đó, thì ông nên tùy ý ta , dù sao chăng nữa thì sau này, người đầu ấp tay gối với con trai ông là vợ ta chứ phải ông, ông ̣nh tranh con cùng vợ ta hay sao? Ông sống lâu được bao nhiêu năm để tranh giành chứ?”
      Lời nói này của tôi là vô cùng ác độc, tôi biết như vậy là hay, có giáo dục, thế nhưng tôi thật sự quan tâm.
      Lúc tôi trở lại chỗ ngồi, sắp xếp đồ đạc thì Quản lí Cao gọi tôi lên văn phòng ta.
      Quản lí Cao có phần vui: “Đinh Đinh, thật lòng xin lỗi. Tôi biết là bị oan, nhưng tôi bất lực.”
      Trong việc này, tôi thể trách ai được cả, sai phạm thì ắt có người phải gánh tội, rất may đó là tôi, thế nên tôi nên ung dung mà chấp nhận thôi.
      ta đưa một tập tài liệu cho tôi, tôi nhận lấy. Thì ra là kết quả xứ lý của sự việc lần này, thật sự là rất nhanh chóng a, trong lòng tôi khen ngợi, buổi đấu thầu vừa kết thúc thì ở đây ý kiến về cách xử lý rắc rối lần này cũng được quyết ̣nh. Tôi đọc tài liệu, viết rất đơn giản, ‘Bởi vì tài liệu bị mất, để lộ bí mật của công ty, nhân viên Đinh Đinh có liên quan trực tiếp lập tức bị sa thải, những người khác thì….’.
      Tôi cười khổ: “Thật lòng xin lỗi quản lí Cao, đã khiến cũng phải chịu phạt rồi.”
      ta nói: “Phạt tội liên đới là dĩ nhiên, quan trọng, Đinh Đinh, ra khỏi Phiếm Hoa rồi, hãy ́ gắng nhé, có thời gian thì hãy liên lạc.”
      Tôi gật đầu, bắt tay ta.
      Tôi bình tĩnh đóng cửa văn phòng ta lại. Sau khi trở lại, tôi mới nhận ra ánh mắt mọi người nhìn tôi đều thay đổi, tất cả đều là đồng tình, có thể là mọi người nghĩ ‘quên , ấy cũng đã bị trừng phạt thích đáng rồi, nên tiếp tục nói móc nữa.’
      Những đồng nghiệp mà bình thường tôi hay gặp cũng ra vẻ ôn hòa với tôi. Tôi bình tĩnh quay về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.
      Tôi bỏ đồ dùng cá nhân vào thùng, dùng khăn lau sạch sẽ mặt bàn, tôi mở máy tính lên, muốn thu dọn tư liệu này nọ trong máy tính như ảnh chụp hay những bộ tiểu thuyết hoặc bài hát tôi lưu vào trong lúc rảnh rỗi, có một đồng nghiệp nói với tôi: “Đinh Đinh, xin lỗi, hiện máy tính của thể dùng được, những thứ bên trong này phải để công ty đến xử lý.”
      Tôi hiểu: “Được.”
      mặt bàn cũng có một đống ảnh chụp của tôi, tôi hỏi ta: “Cái này tôi cũng thể mang sao?”
      “Xin lỗi, cũng được.”
      Tôi đành chịu vậy, chỉ có thể tiếp tục thu dọn đồ vậy này nọ rồi dùng băng keo dán thùng lại. Tôi cười cười nhìn mọi người, sau đó mang thùng ra ngoài, mới vừa hai bước, tôi ngừng lại, bởi vì tôi phát hiện ra có hai bảo vệ theo tôi.
      Tôi quay đầu lại, tò mò hỏi ta: “Vì sao phải theo tôi? Lúc tôi thu dọn đồ đạc, cũng thấy rồi mà, tôi chỉ mang theo đồ vật cá nhân của mình thôi.”
      ta trả lời gượng gạo: “Thật xin lỗi, công ty có quy ̣nh, phải giám sát nhân viên bị sa thải, sau đó mới được .”
      Lập tức tôi có cảm giác bị sỉ nhục nặng nề.
      Trong lúc giận dữ, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Vĩnh Diễm.
      biết là ta ở Hồng Kông hay là vẫn còn ở Malaysia. biết là ta có biết chuyện này hay . Tôi nhịn được nữa, thà chết chứ chịu nhục, bây giờ tôi muốn hỏi ra, rốt cuộc Phiếm Hoa có lý lẽ gì .
      Điện thoại liên lạc được, đúng lúc này, ở phía sau truyền đến một giọng nói uy nghiêm, là Chủ tịch Bùi, ông ta đứng cùng Loris ở hành lang.
      “Bảo vệ dẫn ta ra ngoài, Phiếm Hoa tuyệt đối chứa chấp loại phụ nữ tiết lộ bí mật công ty này dù chỉ một phút, lập tức dẫn ta ra ngoài.”
      Tôi nhìn ánh mắt mọi người, tất cả mọi người đều luống cuống ngồi vào vị trí của mình tiếp tục làm việc, Chủ tịch đã tự mình lên tiếng, còn có ai dám hé năng nói lời nào.
      Tôi hiểu ra, lần này cha của Bùi Vĩnh Diễm đến Bắc Kinh, cũng phải chỉ là vì chuyện sa thải một nhân viên quèn như tôi, ông ta chính là muốn tôi phải , vĩnh viễn được quấn lấy con trai ông ta. Ông ta còn muốn tôi mất hết mặt mũi, nhận đủ mọi lời phỉ báng của người khác.
      Tôi cắn năng, nhịn để nước mắt rơi, ôm lấy thùng nhanh chóng khỏi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12 : Quyễn 5 : Sau khi rời khỏi, một lần nữa tôi bắt đầu lại

      Edit: 4ever13lue
      Rốt cuộc, tôi cũng về tới nhà trọ, tôi thả đồ vật này nọ xuống dưới đất, lại bắt tay vào làm việc khác. Tôi thu dọn cái này cái kia, nơi này là nơi ở do công ty cung cấp cho tôi, bây giờ tôi đã còn là nhân viên ở đó nữa, tôi cũng có quyền tiếp tục được ở đây.
      Tôi nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, tôi mở máy tính, tìm thông tin thuê nhà. Bây giờ cần biết là ở đâu, chỉ cần có một chỗ ở phù hợp, có hệ thống sưởi và tương đối sạch sẽ là được.
      Tôi rất nhanh tìm được một nơi ở thích hợp, một căn phòng cho thuê, chỉ có ba mươi mét vuông, thuê cùng với hai gái, mỗi tháng trả tám trăm đồng.
      Tôi liên lạc với người môi giới, bằng lòng sáng mai xem phòng.
      Chỉ còn hai tuần nữa là sang năm mới, người khác thì đều vui vẻ chuẩn bị này nọ rồi về nhà an Tết, còn tôi lại có kết cục lạnh lẽo thế này, cứ nghĩ đến là tôi vô cùng khổ sở. phải là tôi nhớ nhà, chỉ là tôi muốn cứ như thế này mà trở về Thanh Đảo. Tuy rằng bây giờ về Thanh Đảo thì sẽ có gia ̀nh ấm áp, có ba mẹ, còn có em gái, chỉ là tôi muốn trở về trong hoàn cảnh hiện tại.
      Buổi tối, tôi ngồi ăn một chén lớn mì xào cay ở một quán ăn gần khu nhà, sau đó đứng lên.
      Di động đổ chuông, tôi vừa cầm lên thì thấy là Gia Tuấn gọi.
      Tôi rất vui, lúc này tôi thật sự rất muốn nghe giọng nói của , mặc kệ là nói gì, tôi cũng muốn nghe.
      hỏi tôi: “Đinh Đinh, chuyện của em sao rồi?”
      Suy nghĩ xong, tôi giả vờ thoải mái trả lời: “ sao cả, công ty xử phạt em, bất quá là trừ tiền lương, dù sao cũng phải là em ́ ý.”
      Bên kia có hơi chần chừ, thật lâu sau hỏi: “Nếu như em vui, hay là trở về có được ?”
      Tôi đánh gãy lời : “, Gia Tuấn, mỗi công việc đều có lúc lên xuống, thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, bây giờ em gặp chút thất bại mà thôi, em sao.”
      “Vốn là….. muốn đến gặp em, nhưng mà hiện tại phải nhận một vụ án tử đặc biệt có liên quan đến chính phủ, cho nên được.”
      Ở bên này, tôi lóng ngóng nói: “Yên tâm , em phải là đứa trẻ ba tuổi, cần phải lo cho em. Đúng rồi, em vẫn muốn hãy gửi bệnh án của cho em, lúc nào có thời gian, em sẽ liên hệ với bệnh viện, xem thử chuyên gia nói như thế nào.”
      Tôi thật sự rất lo lắng cho bệnh tình của Gia Tuấn, tôi biết bệnh của là như thế nào, tôi phải là bác sĩ, tôi hiểu được chứng bệnh vôi hóa là gì, nếu nghiêm trọng thì sẽ đến mức độ thế nào? Bỗng chốc tôi suy nghĩ, cũng bắt đầu đồng cảm với Gia Tuấn, là người rất nhiệt tình năng nổ, bây giờ lại bị bệnh tật tra tấn, chắc hẳn là tâm lý của phải chịu rất nhiều áp lực.
      Đôi khi tôi cũng khinh bỉ bản thân, tôi thật sự là rảnh rỗi quá, chẳng phải đã ly hôn rồi hay sao, vì sao còn muốn quan tâm chứ? Rõ ràng tôi là người muốn ly hôn, tôi cũng đã nói sẽ quan tâm đến chuyện của , tôi cũng đã xa, cũng còn là người trong nhà nữa.
      Tôi cũng có thể nghe ra, khi Gia Tuấn gọi điện thoại cho tôi, ít nhiều gì cũng vẫn có chút tình cảm, tôi cũng phải là hoàn toàn ý chí sắt đá, những oán giận lúc trước, qua thời gian thì tôi cũng đã nguôi ngoai bớt, nhưng mà thật sự muốn tôi quay lại thì lại là chuyện khác, tôi muốn quay lại, tôi thà rằng giống như bây giờ.
      Ăn cơm xong, tôi dưới tuyết thật lâu, lúc tuyết rơi thì trời quá lạnh, tôi cảm thấy dạo như thế này thật sự rất thoải mái.
      Lúc đến nhà trọ, tôi sờ túi thì phát hiện điện thoại đã bị rớt mất, tôi sờ hết túi áo rồi túi xách, chính mình cũng biết là đánh mất khi nào, rốt cuộc là đâu mất rồi. Quên , tuyết rơi nhiều như vậy, muốn tìm một cái điện thoại cũng giống như là mò kim đáy biển vậy, tôi thèm nghĩ nữa.
      Ngày hôm sau, tôi tàu điện ngầm, đổi baảy tám lần tàu, cuối cùng tôi cũng tìm được căn nhà cho thuê kia. Vừa xem qua, tôi nhủ thầm, trông tệ, tuy hơi nhỏ nhưng mà gọn gàng sạch sẽ, hai gái cùng thuê ở một phòng, còn lại một phòng cho tôi. Hai gái kia cũng là nhân viên văn phòng, thoạt nhìn cũng là công chức đứng đắn. Hơn nữa đồ gia dụng cũng có vài thứ, có TV, có internet, thậm chí còn có cả tủ lạnh. Tôi cảm thấy rất hài lòng, nên liền quyết ̣nh ở lại, dù sao thì nơi này cũng rất xa Phiếm Hoa, sao cả, nếu đã muốn cách xa công ty kia rồi, thì chi bằng ở đây rồi bắt đầu lại một lần nữa .
      Tôi cảm thấy rất thoải mái, quyết ̣nh chuyện nơi ở xong, tôi ra cửa hàng điện thoại, tùy tiện mua một cái điện thoại rẻ tiền.
      Thở ra một hơi, tôi tự nói với mình: “Đinh Đinh, thật ra thì bắt đầu lại một lần nữa cũng có gì là tốt cả, bây giờ cũng phải là nửa năm trước, lúc đó mình còn hoang mang, bây giờ thì mình đã làm được một thời gian rồi, ít nhiều cũng đã thích nghi với sự đấu đá bên ngoài, sợ, có gì phải sợ, mình lại có thể đứng lên.”
      Nhưng mà bây giờ phải làm gì đây? Tôi phải đâu tìm việc chứ? Thật ra thì phải là tôi có tiền, tôi cũng có thể chọn cách du lịch giải sầu, hoặc là ở yên trong nhà chơi game, nhưng mà được, tôi đã lên dây cót tinh thần rồi, tôi rất muốn bản thân phải nhanh chóng đứng lên.
      Ngày hôm sau, tôi lập tức dọn đồ đến nhà mới, tôi kéo hành lý ít ỏi của mình, thoải mái rời khỏi, tàu điện ngầm, cuối cùng tôi cũng thuận lợi vào nhà mới.
      Sau khi vào nhà, tôi nhanh chóng làm quen với những người bạn cùng phòng, hai gái này làm công việc đàng hoàng, thái độ cũng rất tốt, lại rất tin tưởng tôi, cho nên chúng tôi rất nhanh hiểu nhau. Nhưng sau đó, tôi lại lần nữa rầu rĩ, hiện tại tôi chỉ vửa mới đến Bắc Kinh, tay trắng đến nơi này, thậm chí tôi còn bằng hai gái này, mỗi tối đều có thể ra ngoài vui chơi, thời tiết lạnh như thế mà hai gái này chỉ mặc một cái váy hơi mỏng bên trong, bên ngoài mặc duy nhất một cái áo khoác mà lại hề thấy lạnh, còn tôi mặc quần áo trong ngoài đều rất dày, nhưng cả chóp mũi cũng muốn đông lạnh.
      Buổi tối khi các ấy về nhà, tôi nấu mì ăn, tôi hỏi họ: “Tiểu Đào, Tiểu Viên, các ăn cơm chưa?”
      Hai gái xinh đẹp trả lời tôi: “Chị Đinh, chúng tôi ăn rồi.”
      cần phải nói, được mời thì thật là tốt, rất thoải mái. Nếu bây giờ tôi ra ngoài, thì hẳn là cũng có người mời, nhưng đối tượng của tôi giống với họ, phải là những người đàn ông hèn mọn, nếu phải qua lại với những người như vậy, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm nha.
      Tôi hỏi họ: “Công ty của hai còn tuyển nhân viên ?”
      “Bây giờ là cuối năm, nơi nào cũng sẽ giảm biên chế, cho nên chưa có nhận thêm người.”
      Cũng đúng, tôi rầu rĩ, cứ đến cuối năm thì nơi nào cũng giảm biên chế, cuối năm là lúc người trồng trọt thu hoạch mùa màng, còn chăn nuôi thì sẽ giết thịt gia súc, vậy thì còn ai sẽ nhận người mới vào thời gian này nữa chứ?
      Tôi lại hơi nản lòng, tôi thể cứ ở yên trong phòng như thế này được, tôi muốn tìm một công việc.
      Dù sao thì tôi cũng rất may mắn , vừa mới bị sa thải, nhưng tôi lại có ngay một công việc, vừa có thể sống tạm, vừa tranh thủ tiếp tục tìm một công việc khác.
      Tôi phát tờ rơi ở siêu thị.
      Trong ấn tượng của tôi thì phát tờ rơi là một công việc rất đơn giản, hơn nữa phải ngày nào cũng phải phát, mỗi tuần một lần, có thể ba hoặc bốn tuần, mỗi tờ rơi là năm xu, có thể nhận một ngàn tờ. Tôi cảm thấy công việc này rất là đơn giản, dù sao thì bây giờ tôi cũng chưa tìm được việc, tôi ngại phát tờ rơi ở siêu thị, chờ tìm được công việc khác rồi tính sau.
      Vì thế tôi đóng năm mươi đồng tiền giữ chỗ thì nhận được một ngàn tờ rơi.
      Nhưng khi vừa đến nơi phát tờ rơi thì tôi mới nhận ra rằng thì ra có rất nhiều chuyện thoạt nhìn thì tưởng đơn giản, nhưng thật ra là rất đơn giản.
      Tôi phát một ngàn tờ rơi ở các khu chung cư, bắt đầu từ lầu một, lần lượt lên phía , chuyện này cũng đơn giản, nhưng mà có cầu bắt buộc phải đưa vào trong nhà, được nhét ở dưới cửa, cũng được để tùy tiện dưới đất, nếu khi bị phát hiện thì sẽ trừ vào tiền thế chân. Tôi ngờ là một công việc lương thấp như vậy mà cũng có rất nhiều người xếp hàng vào buổi sáng lúc nhận tờ rơi để phát.
      Tôi nhận một ngàn tờ rơi từ kho, tôi ôm người, vui vẻ chạy ra ngoài.
      Tôi cảm thấy việc leo thang lầu là khó khăn gì cả. Mấy khu nhà xung quanh đây đều cao ba bốn mươi tầng, vị chi mỗi tầng phát được một trăm tờ, vậy là tôi phải mười tầng như thế.
      Nghĩ là rất đơn giản, nhưng ngày đầu tiên tôi lập tức biết thế nào là khổ.
      Tôi nhìn mấy tòa nhà cao cao này mà rất hối hận, nếu sớm biết thế này thì tôi đã làm công việc này rồi, khổ cực cả một ngày mà chỉ được có bốn mươi đồng, tôi làm gì đây chứ? Nhưng mà tôi nghĩ đến cũng có rất nhiều người cũng phải làm công việc này như tôi, tôi và họ gì có gì khác nhau? Nghĩ đến đây, tôi an ủi chính mình.
      đến tầng thứ nhất, tôi nhìn xuống lầu, thở một hơi rồi lên tiếp.
      Vừa vào tầng trệt, tôi có bí quyết, trước tiên tôi thang máy lên tầng cao nhất, sau đó cứ xuống từng tầng để phát tờ rơi, như vậy thì sẽ tốn ít sức lực hơn.
      Tôi chạy từng tầng, vừa chạy vừa cuộn tờ rơi thành một cái sừng, phải vừa nhanh vừa chuẩn tranh thủ nhét vào trong cửa. Thật ra thì cái việc mà mọi người cho là đơn giản này thật sự phải vậy, nếu như nhanh nhẹn, thì có thể sẽ phải mất hết bảy tám giây cho một việc đáng lẽ chỉ mất có ba bốn giây mà thôi. Tôi nhanh chòng phát hiện ra vấn đề này rất là nghiêm trọng, một tiếng trôi qua, tôi vẫn chưa phát được đến năm mươi tờ.
      Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng mà tôi vẫn cắn răng kiên trì, tôi tuyệt đối thể lùi bước, vì muốn phát cho hết số tờ rơi này mà tôi bỏ cả thời gian nghỉ trưa, tôi chỉ mua hai cái bánh bao dưới tòa nhà rồi ngồi ăn ở chỗ thang lầu.
      Lần đầu tiên tôi có cảm giác một ngày dài đến thế, khó khắn khổ sở đến thế, nhưng tôi dám nghỉ ngơi, bởi vì nếu như phát được hết, ngộ nhỡ bị kiểm tra thì tiền thế thân của tôi sẽ còn. Hơn nữa những ́ gắng của tôi vừa rồi cũng uổng phí, cho nên dù sao nữa thì tôi cũng phải kiên trì một chút.
      Đến buổi tối, hai chân tôi đã mệt muốn rã rời, tôi khổ sở suy nghĩ, công việc này quả thật là dễ dàng. Trước đây Chu Vi từng nói với tôi, làm bảo hiểm, dù mưa hay nắng, ngày nào cũng ngồi chờ đợi ở nhà người khác, lại còn phải tươi cười. Tôi cho rằng đó là bán rẻ tự trọng, nhưng mà hiện tại thì tôi có khá hơn gì chứ?
      Tôi vất vả đứng dậy, một ngày trôi qua, rốt cuộc thì tôi cũng phát hết được một ngàn tờ rơi. Lúc trở lại nhà trọ, tôi đã mệt đến mức cơm tối cũng kịp ăn mà lăn ra ngủ.
      P/S: Cả ngày nay em có vài việc nên đến tận giờ này mới post được. Mong mọi người thông cảm ạ ...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 : Quyễn 5 : Cuộc sống bị chồng ruồng bỏ, thật biết là nên khóc hay nên cười

      36 chiêu ly hôn [P5-Ch.13: Cuộc sống bị chồng ruồng bỏ, thật biết là nên khóc hay nên cười..]
      Edit: 4ever13lue
      Cứ như vậy, tôi lại bắt đầu chăm chỉ vất vả phấn đấu ở Bắc Kinh.
      Tôi làm nhân viên ở Phiếm Hoa chỉ một thời gian rất ngắn, hơn nữa tôi lại còn là bị sa thải, buộc phải rời khỏi một công ty nổi danh, đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Thậm chí tôi còn dám viết vào trong tờ khai lý lịch, bởi vì là tôi rời khỏi một công ty lớn như vậy, nếu người ta muốn tuyển dụng tôi thì chắc hẳn là sẽ gọi điện thoại đến bên kia xác minh, một khi như vậy thì sẽ biết được là tôi bị sa thải vì làm lộ bí mật công ty, thì tôi sẽ rất khó tìm được việc một công việc tốt. Cho nên tôi chỉ có thể thành thật viết sơ lược vào tờ lý lịch rằng tất cả kinh nghiệm làm việc của tôi đều là do tôi tự mình ngày ngày trau dồi.
      Suốt một tuần, tôi nộp đơn dưới mười công ty, nhưng người ta đều khách sáo nói sẽ trả lời sau, hoặc là trực tiếp từ chối hoặc sẽ uyển chuyển nói: “Tạm thời chúng tôi cần nhân viên ở lĩnh vực này, có lẽ phải đợi dịp sau vậy…”
      Tôi thất vọng quá, suốt một tuần qua tôi rất mệt mỏi, mỗi ngày khi trở về, tôi đều nằm giãy dụa giường, tự bảo mình có nên trở về hay ? Ngày mai lại ra sao đây? Nhưng mỗi ngày mai đến, khi ánh nắng rọi vào, tôi lại thở ra một hơi mà an ủi chính mình, Đinh Đinh, cần sợ, là Đinh Đinh dũng cảm, tuyệt đối thể thua, thể thua được.
      ra ngoài, tôi nhìn bầu trời, mấy ngày nay có tuyết rơi, nhưng bởi vì là mùa đông, cho nên bầu trời vẫn cứ u như một dải lụa một màu xám. Tôi ảm đạm, lại cúi đầu bước .
      Tôi chần chừ, hay là quay về ?
      Tôi hơi cam lòng, tôi phải là đến nông nỗi có nơi nào để , một thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, chẳng lẽ có nơi nào chịu nhận tôi? Cứ như thế này mà trở về Thanh Đảo sao? Về Thanh Đảo thì sao chứ? Có ba mẹ quan tâm chăm sóc, có lẽ tôi sẽ càng có ý chí. Cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn tự nói với mình, muốn làm thì trước tiên phải chịu đựng một chút khó khăn này, vậy thì tại sao bây giờ tôi lại muốn lùi bước chứ?
      Tôi vừa phát tờ rơi, vừa tiếp tục tìm việc, bây giờ đổi thành một tuần phát hai lần, giờ thì tôi đã có kinh nghiệm, vừa chạy lên tầng, tay trái nhanh chóng rút tờ rơi ra, tay phải gập nó lại rồi nhét vào khe cửa. Tóm lại công việc này với tôi mà nói là đã rất quen thuộc rồi.
      Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi rời khỏi Phiếm Hoa. Một tuần vừa rồi, có lẽ là những ngày khổ sở nhất trong cuộc đời tôi, tôi liên tục phát tờ rơi ở siêu thị, lại còn phát tờ rơi cho cả công ty bất động sản, phát tạp chí chữa bệnh cho bệnh viện, nhưng tôi lại làm công việc rửa chén, bởi vì tôi thích nhà bếp.
      Tôi cũng liên lạc với Bùi Vĩnh Diễm. Chủ tịch Bùi đã nói trực tiếp rõ ràng như vậy, tôi phải là hiểu thân phận của mình, bản thân tôi hiểu rõ, vậy thì vì sao còn muốn dây dưa với người ta chứ?
      Bắc Kinh có những ngã đường rất lớn, có những cây cầu vượt rất đẹp, tôi đứng cầu vượt, nhìn xuống phía dưới, xe ̣ đủ các màu sắc, con người cũng có đủ các kiểu sinh hoạt. học theo cầu vượt, tôi cảm thấy hơi mất mát, đơn lạnh lẽo.
      Tôi thở một hơi dài, dựa vào thành cầu vượt, vươn vai một cái. Hiện tại tôi mặc một chiếc áo đơn giản, quần da màu đen, một đôi giày thể thao, thêm một cái áo khoác, trông tôi ăn mặc có hơi giống học sinh. Tôi ở đường vậy mà lại có mấy cậu bé hai mươi tuổi đầu quay lại cười với tôi. Khi xe ngang qua tôi, họ quay lại cười khẽ nhìn tôi, rồi ấn chuông xe đạp. Tôi cũng thấy vui ghê, chẳng lẽ tôi trông còn mười bảy mười tám hay sao?
      Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết, vì để ba mẹ phải lo lắng cho tôi, cho nên tôi lừa họ, tôi ở Bắc Kinh vẫn tốt lắm, công ty cho nghỉ nên tôi thể trở về mừng năm mới được. Vừa nói chuyện điện thoại xong, tôi cũng khóc, rõ ràng là tôi có nhà, nhưng vì sao tôi lại cứ phải ́ chấp muốn trở về như thế chứ?
      . . . . . .
      Xong công việc của một ngày, tôi quay về nhà trọ, ăn một phần bánh cuộn* ở sân phía trước khu nhà.
      Ở phía đối diện tôi có một người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi đung đưa xích đu, nhưng ánh mắt thì cứ nhìm chằm chằm vào phần bánh cuộn của tôi.
      Tôi nhìn dì ấy, kỳ lạ là mỗi khi tôi cắn một cái thì dì cũng nước một ngụm nước miếng, mắt thì nhìn chằm chằm tôi, cứ như là phải tôi ăn một cái bánh cuộn năm đồng mà là bào ngư vậy.
      Tôi bị ánh mắt của dì ấy làm cho ăn vô nữa, tôi nhịn được hỏi dì: “Dì à, dì muốn ăn sao?”
      Dì nở một nụ cười ngây ngô, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn ăn, ta muốn ăn.”
      Tôi vừa nghe dì nói thì hiểu ra, người phụ nữ này tinh thần được bình thường, hiện tại dì ấy chỉ mới sáu mươi tuổi, còn chưa phải đến lúc bị lẫn mà, nhưng mà ánh mắt cùng với cách nói chuyện của dì ấy thì lại giống như một đứa bé bốn năm tuổi vậy.
      Tôi nhìn xung quanh: “Dì à, nhà của dì ở đâu?”
      Vậy mà dì ấy trả lời tôi: “Mất rồi.”
      A, mất rồi?
      Tôi ngồi vào xích đu bên cạnh, ánh mắt của dì ấy vẫn nhìn vào cái bánh cuộn của tôi, chỉ chỉ: “Ta muốn ăn, ta muốn ăn.”
      Đây là đồ ăn của tôi a, dì ăn rồi thì tôi ăn cái gì?
      Tôi bất đắc dĩ nói: “Dì ăn sao?”
      Tôi chỉ là giả vờ khách sáo mà thôi, ngờ dì ấy lập tức nề hà gì mà chụp lấy, tôi hoảng sợ, muốn giật lại, nhưng kịp, thật sự là hối hận.
      Tôi nhìn cách dì ấy ăn mặc, cũng phải là người nghèo khó gì, sao lại giống như dân Châu Phi chạy loạn thế này? Quên , lấy việc giúp người làm niềm vui .
      Tôi hỏi dì ấy: “Dì à, dì tên gì?”
      Dì ấy vừa ăn, vừa trả lời tôi: “Nhà của ta có trồng mơ.”
      phải, tôi hỏi dì tên gì?”
      “Ta tin Phật Như Lai.”
      . . . . . .
      Tôi sụp đổ, bởi vì dì ấy trả lời thật hay quá.
      phải, dì à, tôi hỏi dì, tên dì là gì?”
      “Ta tên Tây Thi.”
      Tôi lại choáng váng, sao dì nói dì tên Hiromi hoặc tên là phu nhân luôn? Hoặc là Kinh Bá** luôn ? Được rồi, cách đây xa cũng có một nơi bán thú cưng, dì đến đó kết bạn cùng với mấy chú cún cưng cũng được.
      Hiện tại tôi hiểu ra, thần kinh của dì ấy quả thật là có vấn đề, tôi dẫn dắt dì ấy một chút: “Dì à, nhà dì ở đâu a?”
      ngờ dì ấy cho tôi một câu trả lời trời ơi đất hỡi: “Nhà ta ở Sơn Tây, qua sông còn ba trăm dặm.”
      Tôi hoàn toàn sụp đổ, nếu Bùi Vĩnh Diễm ở đây thì nhất ̣nh ta cũng sẽ cười lăn lộn, khi tôi gặp ta lần đầu tiên, tôi hỏi ta từ đâu đến, ta cũng trả lời tôi như thế, ‘Nhà tôi ở Sơn Tây, qua sông còn ba trăm dặm’, bây giờ cũng lại câu trả lời như thế, nhưng hoàn cảnh thì giống.
      “Dì à, sao dì lại ở đây a? Dì cẩn thận nghĩ lại xem, nhà dì ở đây, tôi đưa dì về nhà.”
      Dì ấy chỉ một ngón tay về phía trước: “Nhà của ta ở đó.”
      Tôi vừa thấy, lập tức nhắm mắt, phía trước là nhà vệ sinh.
      Tôi thật sự rất hiếu kì, hiểu người nhà của dì ấy làm sao nữa, để cho một người lớn tuổi tinh thần lại được tốt, thể tự lo liệu ra ngoài như thế, nếu lạc đường thì sao? Tôi cẩn thận nhìn toàn thân dì ấy, muốn xem quần áo dì ấy có dấu hiệu hoặc có viết gì hay , nhưng mà có, chẳng viết gì cả.
      Dì ấy đã ăn hết sạch sẽ phần ăn của tôi rồi, ăn xong lại ngây ngô kéo tay tôi nói: “Ta còn muốn ăn.”
      Tôi trả lời khó khăn: “Thật ra ăn cũng được thôi, nhưng mà trời sắp tối rồi, người nhà của dì nếu đến đón dì, vậy dì phải làm sao bây giờ?”
      Quên , tôi cũng cần thiết phải lo, chờ một thời gian dài như vậy rồi, mà chung quanh cũng có ai, nếu như có người nào đến đón dì ấy, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát đến xử lý chuyện này thôi.
      Tôi dẫn ý: “Dì à, dì cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nhà của dì ở đâu vậy? Tôi dẫn dì về nhà.”
      Dì ấy lắc đầu, trả lời tôi: “Qua cửa, lao động, ta sản xuất, dệt vải, kéo sợi, chúng ta học văn hóa.”
      Tôi đến thở dài cũng chẳng nổi.
      Tôi chán muốn chết, chỉ đối lại dì ấy: “ đến bên cầu, ta ngắm nhìn, bờ sông đầy những đóa hoa xanh đỏ…..”
      Dì ấy nghe xong mắt sáng lên, kéo tay tôi, ngừng cười nói: “Hay, hay.”
      Tôi cười.
      Lại đợi một lúc sau, trời bắt đầu lạnh, nhìn thấy là có ai tới đón dì ấy, tôi bắt đầu lo lắng, lập tức gọi 110.
      Cảnh sát đến rất nhanh, tôi giải thích một cách đơn giản tình huống này với cảnh sát. cảnh sát nhìn dì ấy, sau lại nghe chuyện tôi nói, rốt cuộc ta quyết ̣nh tạm thời đưa dì ấy về sở cảnh sát.
      Dì ấy vẫn kéo tay tôi, lải nhải với tôi, tôi cũng thấy phiền, nhưng khi cảnh sát muốn đưa dì ấy lên xe, đột nhiên dì ấy khóc kéo tôi: “Tiểu Nguyệt, đừng đuổi ta . Con chê ta phiền, con chê ta còn dùng được, nên muốn đuổi ta sao?”
      Tôi ngây dại, dì ấy nhất ̣nh là nhớ ra cái gì đó, cũng biết người tên Tiểu Nguyệt kia là người thân như thế nào của dì ấy, chỉ là có cách nào, tôi giải thích: “Tôi phải là Tiểu Nguyệt, tôi phải là Tiểu Nguyệt, dì theo cảnh sát , theo cảnh sát sẽ có……….. đồ ăn.”
      Dì ấy khóc: “, ta ăn , ta muốn theo con.”
      Tôi khó xử, dì ấy ấy túm lấy cánh tay tôi, dù cảnh sát có khuyên thế nào, dì ấy vẫn chịu buông ra, rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn có thể nói với cảnh sát là tôi sẽ cùng đến sở cảnh sát. Dù sao thì tôi cũng có nhiều việc, đành dỗ dì ấy thêm một chút vậy.
      Nghe tôi nói xong, dì ấy hơi bình tĩnh lại, lập tức khóc nữa, lên xe cùng tôi.
      Lúc tới sở cảnh sát, một cảnh sát tốt bụng nấu mì cho dì ấy, còn đưa dì ấy một ly nước. Tôi hít hít mũi, ngốc nghếch hỏi cảnh sát: “ chỉ có một gói mì ăn liền thôi sao?”
      cảnh sát kia quay đầu lại, phì cười.
      Cuối cùng, tôi cùng với dì ấy ngồi ăn mì ăn liền ở sở cảnh sát.
      Chúng tôi chú ý xem có ai đến đây báo cảnh sát rằng trong nhà có một người lớn tuổi lạc hay . Nhưng mà đến tận tám giờ tối mà cũng chẳng có ai đến.
      Bởi vì tôi có việc gì, cho nên tôi thạm thời tiếp dì ấy, nghe dì ấy càu nhàu, nghe dì ấy nói đâu đâu, để dì ấy chơi đùa tay tôi, kể chuyện xưa cho dì ấy.
      Tôi giơ ngón tay, nói với dì ấy: “Dì xem giờ lại biến thành ba ngón rồi đúng ? Vừa rồi là mấy ngón?”
      Dì ấy rất thích thú: “Bốn ngón, bốn ngón.”
      Tôi cũng cười, vừa cười tôi lại vừa bùi ngùi, ước chừng dì ấy chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, đúng ra là vẫn còn trẻ, người thân của dì ấy đâu? Chồng của dì ấy đâu rồi? Mỗi người chúng ta đều có một ngày sẽ già , nếu như lúc tôi già, cũng sẽ đơn như dì ấy bây giờ, vậy phải làm sao đây? Lúc tôi già rồi, liệu bên cạnh tôi có ai có thể cùng tôi trò chuyện hay ?
      Tôi lâm vào trầm tư.
      Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, tôi nhẹ nhàng thở dài.
      Người già thường ngủ rất sớm, quả nhiên còn chưa đến tám giờ rưỡi, dì ấy đã hơi mệt, ngáp dài buồn ngủ.
      Tôi hỏi cảnh sát: “Nếu vẫn có ai đến đón dì ấy, vậy phải làm sao bây giờ?”
      Cảnh sát ngẩng đầu mà trả lời tôi: “Vậy chỉ có thể đưa dì ấy đến nhà cứu trợ thôi, ở đây chúng tôi tiếp tục đưa tin, để cho truyền thông nghĩ cách liên hệ với người nhà của dì ấy.”
      Tôi lại cúi đầu nhìn dì ấy nằm cuộn mình ghế, đầu gối lên đùi tôi, mơ hồ nói gì đó rõ: “Tiểu Nguyệt, đừng đuổi ta , đừng đuổi ta .”
      Tôi chỉ an ủi dì ấy: “ , , .”
      Thời gian có hạn, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, tôi thể cứ ở lại chỗ này được, đã ở cùng dì ấy hơn năm tiếng rồi, bây giờ tôi cũng phải về nhà.
      ngờ lúc tôi vừa ̣nh , dì ấy đột nhiên nhảy dựng lên, nắm chặt tay tôi, đau khổ khẩn cầu tôi: “Tiểu Nguyệt, đừng bỏ ta mà.”
      Tôi an ủi dì ấy: “Tôi phải là Tiểu Nguyệt, tôi là Tiểu Đinh Đinh, bây giờ tôi phải về nhà, dì ở đây chờ người nhà đến đón về, được ?”
      Dì ấy lắc đầu, dù thế nào cũng chịu buông tay tôi ra, tôi thấy khó quá, tôi chỉ tiếp tục khuyên giải dì ấy, giải thích với dì ấy.
      Vừa đúng lúc tôi luống cuống chân tay, bên ngoài có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi vọt vào, cấp bách hỏi cảnh sát: “Tôi mở TV, thấy được tin tức sở cảnh sát ở đây có giữ một người lớn tuổi bị lạc đường, xin hỏi, giờ bà ấy ở đâu?”
      Cảnh sát dẫn người phụ nữ vào trong, vừa nhìn thấy dì, ấy thở phào, liên tục hỏi dì ấy, ‘Mẹ à, sao mẹ có thể leo qua cửa sổ chạy đâu vậy?’
      Thì ra dì ấy là mẹ của một người giàu có ở gần đó, tinh thần được bình thường, ở nhà cảm thấy nhàm chán, nên thừa dịp con dâu và người giúp việc chú ý, thì trốn mất.
      Tôi thở dài, rốt cuộc thì dì ấy cũng có người đón, tảng đá trong lòng tôi được buông xuống.
      Người con dâu vừa nén giận dì ấy, vừa cảm ơn tôi, lại còn xin lỗi cảnh sát.
      Tôi xoa xoa thắt lưng, mệt mỏi quá, xong việc rồi, tôi cũng tôi trở về.
      Mới vừa được hai bước, dì ấy lại đuổi theo, ôm lấy tay tôi, liên tục bảo tôi: “Tiểu Nguyệt, đừng .”
      con dâu kiên nhẫn kéo dì ấy: “Con ở đây a, ấy phải Tiểu Nguyệt, con mới là Tiểu Nguyệt.”
      Tôi khuyên dì ấy: “Dì à, dì về nhà , tôi phải Tiểu Nguyệt, tôi cũng phải về nhà rồi.”
      Con dâu của dì ấy lắc đầu: “Ngày hôm qua thì quậy ở trong nhà, hôm nay lại lạc đường, mấy hộ lý đều đã bị bà ấy ép hết rồi, ai có thể chịu nổi a, còn ai trông được bà ấy chứ, thật là, đầu năm nay chẳng tìm được một người hộ lý nào cả. Bà ấy yên như thế, dọa người ta bỏ chạy hết, chẳng ai muốn hầu bà ấy cả.”
      Tôi rất hiều kỳ, dì lớn tuổi này tuy rằng toàn nói đâu đâu nhưng mà cũng làm người ta đau đầu a, tôi nhịn được hỏi: “Chị nói muốn tìm hộ lý, điều kiện như thế nào?”
      ấy tùy ý trả lời tôi: “Mẹ tôi thần trí được tốt, làm cho cả nhà loạn hết cả lên, bà ấy làm cho các hộ lý phát khóc, trước giờ phải thay đổi đến năm sáu người rồi mà có ai có cách nào chăm nom bà ấy.”
      “Vậy một tháng chị có thể trả bao nhiêu tiền?”
      “Một ngày một năm đồng.”
      Tôi tính toán trong đầu: “Một ngày một trăm đồng, tiền lương này thấp a, chỉ là chăm nom một người lớn tuổi thôi, có gì khó đâu, cần phải chạy lên chạy luốn cầu thang phát tờ rơi, cũng phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của các ông chủ ở văn phòng, công việc này còn hơn cả thành phần trí thức a.”
      Tôi buột miệng: “Thật ra tôi có việc làm, nếu chị đồng ý, tôi sẽ đến làm công việc này, chị thấy sao?”
      *Bánh cuộn: là Burrito, một dạng bánh cuộn thịt, rau rồi đem nướng lên của Mexico.
      **Kinh Bá: một loại chó lông xù màu trắng Bắc Kinh.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14 : Quyễn 5 : Phấn khích

      Edit: 4ever13lue
      Người phụ nữ này kinh ngạc nhìn tôi, ta ngừng nhìn tôi từ xuống dưới: “? đếm chăm nom bà ấy?” ta cười: “ gái này thật sự biết rõ hoàn cảnh nhà chúng tôi rồi, mẹ chồng tôi thật sự là làm cho người ta đau đầu, chỉ thần trí tốt, mà làm gì cũng lung tung, trong một ngày thì liệu có mấy khi có thể yên tĩnh ngồi tán gẫu cùng với , chính là một khi bà ấy đã quậy thì sẽ quậy tung cả nhà lên. còn trẻ như vậy, hợp làm việc này đâu.”
      Tôi nghe ta nói như vậy, ngược lại càng khiến tôi có thêm quyết tâm, chỉ là chăm nom một người lớn tuổi thôi mà, lại có thể khó như vậy sao?
      Tôi vô cùng dõng dạc nói: “Chị yên tâm , nhất ̣nh tôi có thể làm tốt.” Nói xong, tôi thân mật vươn tay về phía dì: “Dì à, ngày mai dì có muốn gặp tôi ?”
      Dì ấy đột nhiên vỗ tay kêu lên: “Muốn, muốn.” Sau đó vừa vỗ tay vừa hát: “ đến bên cầu, ta ngắm nhìn bờ sông đầy hoa ngỏ xanh ngát, đỏ thẫm, cùng với vài chú ếch kêu oa oa.” Tôi cũng cười đối lại dì ấy: “Chim chóc cây ríu ra ríu rít, ta mang một cái giỏ nhỏ, nhanh chóng đến hợp tác xã lĩnh một giỏ bông.”
      Đúng lúc này, đột nhiên chúng tôi hát vang ngay trong sở cảnh sát: “Hai người chúng ta nhau thể chia lìa, dù là bất cứ ai cũng thể ly tán chúng ta.” Có một người khác cũng thích nghe hát, nhìn thấy chúng tôi thì lập tức nghiêm túc bổ sung thêm một câu hát: “Dù cho có ́ chia cắt, cũng sẽ thành.”
      Chúng tôi đồng thanh cười.
      Người phụ nữ này cũng phải lắc đầu: “Được rồi, được rồi, cứ làm thử xem sao.”
      Tôi cũng cảm thấy rằng hầu hạ một người là công việc thấp kém gì, làm bảo mẫu thì sao chứ? Công việc thì chẳng phân cao thấp gì cả, bây giờ tôi tha hương nơi đất khách, nếu như mà vẫn còn kén chọn, thì cuối năm nay phải làm sao đây, tôi sẽ húp cháo hay sao?
      Sáng sớm hôm sau, tôi hứng khởi ra ngoài.
      Đến nhà của họ rồi tôi mới biết rõ tình hình người nhà này.
      Dì lớn tuổi này họ Lữ, đương nhiên tên dì ấy phải là Lữ Tây Thi, sở dĩ dì ấy nói với tôi dì ấy tên Tây Thi là vì ở nhà này có một chú chó Shih Tzu*, tên của nó cũng rất có cá tính, họ gọi nó là”Thuốc giảm đau.”
      Nhà họ Lữ nhìn qua thì có vẻ rất có tiền, ở Bắc Kinh mà có một căn nhà một trăm năm mươi mét vuông, thì gia cảnh thật sự là tệ.
      Hơn nữa, căn nhà này là nhà trệt, ở trước cửa ra vào có một cái sân nhỏ trồng rất nhiều hoa hồng, ngay chính diện còn có hàng rào thấp, quả thật là chốn thiên đường. Tôi thật hiểu nổi, ở nơi như thế này mà người ta còn than thở cái gì.
      Tôi đứng ở đại sảnh, lắng nghe con dâu của Dì Lữ giải thích tình hình của mẹ chồng ta.
      chủ ôm ‘Thuốc giảm đau’, nói với tôi: “Vốn là tôi muốn để làm công việc này, xem mình .” ta đánh giá tôi, “Da dẻ trắng hồng, vừa nhìn thấy thì biết là giống với người có thể làm việc nặng.”
      Tôi ra vẻ mạnh mẽ, giải thích: “Tôi nói thật, là tôi cần tiền, cho nên bây giờ tôi rất cần công việc này.”
      ta suy nghĩ xong thì nói thêm: “Tôi thấy và bà ấy rất có duyên, đã như vậy, thì làm thử xem.”
      Tôi vui mừng gật gật đầu, trước khi ra ngoài, chủ lập tức dặn dò người giúp việc tìm cho tôi một bộ quần áo.
      Con trai của dì Lữ còn công tác nước ngoài, trước mắt thì trong nhà chỉ có dì Lữ, con dâu, một người giúp việc, ̣ng thêm cả con chú Shih Tzu.
      Chị giúp việc của nhà họ Lữ là một chị người Hà Nam hơn bốn mươi tuổi. Chị ta vừa thấy tôi thì cũng dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, chị ta dùng giọng Hà Nam ân cần hỏi thăm tôi: “A, tôi hỏi lại một chút, đến chăm sóc bà chủ sao?”
      Tôi lễ phép nói với chị ta: “Chào chị.”
      Chị ta lắc đầu.
      Trong lòng tôi nghĩ, sao ai cũng có vẻ mặt này chứ? Vẻ mặt của họ khiến cho tôi cũng cảm giác mình là một người chưa bao giờ phải chịu khổ, bây giờ làm việc trong hoàn cảnh này, chân cũng hơi nhũn ra.
      Chẳng lẽ dì Lữ này cũng là một cao thủ dưới ngòi bút Kim Dung hay sao, tóc dài bay lượn, là một ‘Mai Siêu Phong’ khiến ai nấy đều kinh sợ.?
      Chị giúp việc lại còn sợ hãi khi dẫn tôi đến phòng dì Lữ, chị ta chỉ chỉ cửa, nói nhỏ với tôi: “Ở bên trong đó.”
      Tôi tò mò mở cửa, kết quả là cửa vừa mở, tôi hét lên miệng tiếng, đóng sầm cửa lại.
      Tình huống này hoàn toàn giống như tôi dự đoán, rốt cuộc thì tôi cũng hiểu được vì sao chị giúp việc lại có vẻ mặt sợ hãi đó.
      Dì Lữ ngồi ngay ngắn chơi đùa ở trong phòng, còn phòng của dì ấy thì…
      Tài hoa của dì ấy thật sự là có người bình thường nào bì được. Căn phòng kia vốn cũng là một căn phòng rộng rãi, nhưng mà bị dì ấy làm cho trông cực kì khủng bố. mặt đất… rất bẩn, tường cũng bị vẩy mực khắp nơi.
      Trời ơi! Tôi che miệng, trợn mắt.
      Chị giúp việc dùng giọng Hà Nam vô cùng đồng tình nói với tôi: “Chẳng có ai chịu được bà ấy cả, chẳng trách bà ấy bị con dâu nhốt ở trong phòng. Nếu đau bụng, bà ấy nhà vệ sinh, mà cứ y hệt như một đứa bé, ngay tại chỗ thôi.”
      Tôi lắng nghe mọi người giải thích một chút, người giúp việc là người Hà Nam, giọng nói nghe rất lạ, cho nên để cho mọi người dễ hiểu, tôi dùng tiếng Quan thoại, như thể làm phiên dịch.
      Chị giúp việc nhìn thấy chủ ra ngoài rồi thì mới nói với tôi: “Thần kinh của bà chủ có lúc thì tốt, có lúc lại xấu , cho nên bị nhốt ở trong phòng, làm gì cũng chỉ ở trong đó mà thôi.”
      “Các hộ lý chăm sóc bà ấy đều chịu nổi, hoàn cảnh như vậy, nghĩ xem chủ biết làm sao bây giờ? Gửi bà vào viện dưỡng lão sao? Như vậy thì lại sợ người ta chê trách, nhưng nếu đưa , thì mọi chuyện trong nhà đều sẽ bị rối tung lên.”
      Chị ta lắc đầu: “Cho nên dù trả lương cao, nhưng chẳng có ai dám đến, người ta sao lại phải chịu đựng đến đây để cho bà ấy tra tấn chứ?”
      Tôi cũng nhụt chí, lập tức bước lùi.
      Nhưng mà tôi vừa mới ̣nh thì đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
      Công việc này rất khó khăn, nhưng tôi có tư cách gì mà làm cao chứ? Còn một chuyện nữa, Tết sắp đến rồi, tôi lại là người tha hương ở đây, nếu tôi làm công việc này, thì chẳng phải là tôi sẽ phải đau khổ mừng năm mới một mình sao?
      Nghĩ đến đây, tôi lấy hết dũng khí, nói với chị giúp việc: “Chị này, hay là tôi cứ thử xem sao.”
      Chị giúp việc kia rất kinh ngạc khi thấy tôi vẫn còn dũng cảm như thế.
      “Được rồi, vậy thử xem.”
      Sau đó chị ta tìm tạp dề, găng tay cao su, rồi cả khẩu trang cho tôi, rồi mới bảo: “ vào .”
      Tôi cầm một cái túi nhựa, hùng dũng đứng trước cửa phòng dì Lữ, tôi ho khan một tiếng, lấy can đảm hét to: “Tây Thi đến bờ sông rửa rau, giặt quần áo, ta ngắm nhìn Tây Thi.”
      . . . . . . . . . . . .
      Vừa đẩy cửa vào, tôi lại hét thất thanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :