1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : quyễn 5 : Hẹn hò và bắt đầu cuộc sống mới




      Tôi và Bùi Vĩnh Diễm bắt đầu qua lại, tôi cũng biết đây có tính là hẹn hò hay . Bất quá khi ta hẹn tôi, tôi thật sự sẽ nghiêm túc đến chỗ hẹn, tôi thay quần áo mới, làm tóc. Mỗi lần ra cửa, tôi cũng trang điểm xong rồi mới ra ngoài.



      Nếu ta hẹn tôi, tôi cần xin phép trước, thư kí Trần Mỹ Kỳ sẽ giúp tôi giải thích với cấp , chị Trần cực kì kín đáo, chị ấy chỉ nói rằng Đinh Đinh có chút việc, chị ấy cần tôi làm gì đó, cấp tự nhiên nghe theo lời của thư ký giám đốc.



      Về phần Bùi Vĩnh Diễm, tôi nghĩ rằng gái nào cũng đều thể thích ta, ta có rất nhiều ưu điểm, rất đẹp trai, hơn nữa lại thông minh, quan trọng nhất là ta còn vô cùng lãng mạn, ta lại từng theo học đại học tốt nhất thế giới, vì thế người ta có khí chất nho nhã được hun đúc từ trường đại học đó ra, còn có gia thế ưu việt của ta cũng bồi dưỡng ra khí chất độc tôn.



      Cho nên tôi hào phóng chấp nhận hẹn hò với ta, bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa.



      Còn về Trần Vĩnh Đạt, từ sau lúc đó, kẻ tiểu nhân đáng khinh này hễ gặp lại tôi thì hắn câm như hến, đến giữa hành lang mà nhìn thấy tôi thì liền thay đổi tư thế, có thể nói là cúi đầu khom lưng, tôi chẳng quan tâm, vừa thấy hắn, tôi lập tức ngẩng đầu, làm bộ như thấy.



      Tôi từng thử hỏi Bùi Vĩnh Diễm, Trần Vĩnh Đạt đã cư xử như vậy, vì sao công ty còn trọng dụng, sớm khai trừ cho rồi? Bùi Vĩnh Diễm lại thản nhiên nói: “Hắn giống như Kỷ Hiểu Lam, vẫn có tác dụng, thật ra bọn họ đều là trung thần, chỉ xem hoàng đế dùng người như thế nào.”



      Dĩ nhiên là tôi hiểu lắm, dù sao thì từ sau lần đó, Trần Vĩnh Đạt nếu dám làm gì tôi, tôi cũng sẽ so đo với hắn.



      Lần này, Bùi Vĩnh Diễm chỉ có thể ở Bắc Kinh một tuần, ta vội vàng tranh thủ thời gianđưa tôi xem triển lãm tranh. Lần này tôi học được rất nhiều, hơn nữa trong thời gian này tôi cũng đọc rất nhiều sách, ít nhất tôi sẽ tiếp tục để mình thiếu hiểu biết nữa. Khi đứng trước một bức tranh, ít nhiều gì tôi cũng có thể phát biểu một chút quan điểm của mình.



      Tôi nói với ta: “Tuy rằng, tôi hiểu bức tranh này lắm, chỉ là nhìn bóng lưng của gái này, ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được sự mất mát trong lòng ấy, ấy đứng ở đó thật lâu, xem có một chiếc lá rơi vai nhưng ấy lại hề để ý, ấy nghĩ gì mà lại có thể chăm chú như vậy?”



      Tôi hỏi Đinh tình hình gần đây ở trong nhà, Đinh trả lời tôi cách lưu loát: “Tất cả mọi người rất khỏe, ba tăng 3.5 cân, mẹ gầy 2 cân, còn em? mập ốm, ngày ngày tập yoga và chạy bộ, đem quần áo bỏ của chị trước đây ra dùng cho đỡ phí, đúng rồi, hôm qua em còn nhìn thấy rể.”



      Trái tim tôi thoáng co rúm, mấy ngày nay tôi thực sự bỏ quên Gia Tuấn.



      “Chị, hôm trước em thấy rể ăn cơm cùng một gái trẻ, chị đoán xem em làm cái gì?”



      Tôi chấn động, Đinh lại làm ra chuyện tốt gì chứ?



      Tôi hít một ngụm khí lạnh, “Em sẽ đứng lên, ôm Gia Tuấn bảo đánh chứ?”



      Đinh cười ha ha: “ hề, em chưa có trình độ thế đâu.”



      Tôi thở phào.



      Bên kia nó lại cười đắc ý: “Em chỉ là gọi rể tiếng “ba” thôi.”



      Tôi suýt ngất, trời đất, xưng hô như vậy, chỉ có Đinh mới nghĩ ra được.



      Đinh tiếp tục nói: “ gái kia liền choáng váng, ta hỏi rể, có con gái lớn như vậy sao?”



      Tôi bất đắc dĩ nói: “Đinh , đừng đùa dai, tất cả mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, ấy đã còn là rể của em nữa.”



      Đinh đồng ý: “Trông rể rất hưởng thụ, nhìn vẻ mặt của rể xem ra vẫn còn rất tốt.”



      Tôi lập tức nổi.



      Một lúc sau tôi nói với nó: “Đinh , chị…… có bạn trai rồi.”



      Đầu tiên là Đinh sửng sốt, ngay sau đó liền căm giận bất bình thét chói tai trong điện thoại: “Chị lại có thể thay đổi thất thường như vậy, rể của em phải làm sao bây giờ?”



      Tôi chỉ có thể giải thích: “Đinh , chị đã nói với em, chị với ấy đã còn là vợ chồng.”



      Đinh vẫn mực ́ chấp nói: “Bạn trai mới của chị là ai? Là ông chủ của chị sao? Chính là công tử có tài sản trăm tỷ trong truyền thuyết đúng ? Chị à, chị tỉnh lại , ta là công tử, sao lại có thể thích một phụ nữ đã từng kết hôn? Gu của ta cũng phải cỡ em.”



      Tôi lập tức mất hứng: “Em có ý gì? Em thích ta? thành vấn đề, thành vấn đề, đến đây , chị tặng ta cho em.”



      Đinh khinh thường nói: “Em cũng có bạn trai, loại người như vậy, phải hiếm đâu, chị thực sự xem em là con thỏ ngu ngốc si mê tổng tài trong tiểu thuyết sao? Là kẻ ngu xuẩn buộc bán mình cho tổng tài à? Hay là nhà em túng quẫn, buộc phải trở thành vợ bé được ta bao nuôi?”



      Tôi tức chết rồi, đây là em gái thiên tài của tôi.



      Đinh lại thay đổi giọng điệu: “Chị, chị với ta cùng một loại người, nếu chị tin, đêm nay chị dẫn ta tiệm ăn rẻ tiền bên lề đường , nếu ta chịu ăn đồ ăn đầy dầu mỡ vừa béo vừa ngấy, vậy chứng minh rằng ta có ý nhân nhượng chị, nếu ta hết nhìn đông lại nhìn tây, loại đàn ông này nên sớm đá bay cho rồi.”



      Cúp điện thoại, tôi có hơi do dự.



      Vào buổi tối, tôi liền đề nghị ăn vặt cùng Bùi Vĩnh Diễm.



      ngờ hai mắt Bùi Vĩnh Diễm sáng lên, chúng tôi cùng đến phố ăn vặt, lần này chúng tôi được thấy hết. Con người thật sự rất là đáng sợ, cái quái quỷ gì cũng dám đem ra ăn, một con rết thật dài ở bếp nướng, còn có con nhộng, bọ cánh cứng đen, tôi cảm thấy thích, nhưng mà Bùi Vĩnh Diễm lại ăn rất ngon, gặm một khúc xương giống hệt như con cún, gặm rồi lại gặm, cuối cùng tôi hoàn toàn chào thua.



      Nhưng đối với món bao tử, hai chúng tôi đều ăn hơi nhiều, phục vụ vắt khăn vai ở quán ăn vặt nhiệt tình mời mọc: “Quan khách, xin mời ăn mỳ bao tử sốt tương.” Sau đó lấy khăn ra sức lau ghế ở bên ngoài cửa, làm ra bộ dạng cực kỳ nhiệt tình mời khách, chúng tôi thật sự chịu được cám dỗ này, cho nên bằng lòng ngồi xuống ăn, Bùi Vĩnh Diễm cũng nề hà, hai người chúng tôi mỗi người ăn đến ba chén bao tử.



      ta nói với tôi: “ thật sự rất vui, thật ra là vì nhìn thấy nụ cười của em, làm cho càng vui hơn.”



      Tôi vui vẻ hớn hở nói: “So với em, chú ấy càng cười ngọt ngào hơn, xem.” Tôi chỉ vào chú chủ quán.



      Hai người chúng tôi cười ha ha.



      Ngày hôm sau, ta mời tôi ăn cơm, chỉ là có hơi thần bí, chịu nói cho tôi biết ăn ở đâu, tôi rất hiếu kỳ, đến khi đến nơi rồi tôi mới phát hiện, ta đưa tôi đến một Tứ Hợp Viện (1).



      Tứ Hợp Viện kia ở trong ngõ nhỏ, cánh cửa được quét sơn đỏ dày, hai nắm cửa đó vàng rực. Chúng tôi đẩy cửa lớn vào, tôi kinh ngạc nhìn gian Tứ Hợp Viện này, trong khoảng sân trồng hoa đào xinh đẹp, dọc theo đường mòn lát gạch, hai bên có đặt hai cái thùng lớn, Bùi Vĩnh Diễm nói với tôi: “Trước đây để chứa nước chữa cháy, sau lại trồng hoa sen, nuôi cá vàng.”



      Vào mùa này, thể nuôi cá vàng, cá sẽ chết cóng hết.



      Một người đàn ông khoảng 40 tuổi mặc đồ Trung Sơn (áo thường có 4 túi), nghênh đón chúng tôi cách nho nhã lễ độ. Tứ Hợp Viện này có năm gian, phía trước nhà chính có cửa hiên rộng mở, dưới mái hiên bên ngoài nhà chính có đèn lồng màu đỏ sáng tươi vui, như bối cảnh trong 《Đại Trạch Môn》(2).





      Người đàn ông trung niên kia dẫn chúng tôi vào ph òng giữa, tôi vén rèm cửa vào. Sau khi tiến vào, tôi lại có hơi kinh ngạc, gian phòng giữa này trang hoàng theo phong cách ̉ của Trung Quốc, tấm bảng đen có khắc dòng chữ: Tĩnh Khí Dưỡng Di (3), hai bên có bức bình phong bằng gấm Tô Châu. Bên trong đại sảnh này toàn bộ trở lại như thời xưa, thậm chí ngay cả đèn điện cũng có, khắp nơi là nến đỏ to, vẻ đẹp yên tĩnh lại mang phong cách ̉ xưa này khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Giữa đại sảnh chỉ có một cái bàn bằng gỗ tử đàn, ghế dựa cùng loại, ghế bát tiên là đệm ghế màu vàng, lúc này mùi hương của gỗ tử đàn tỏa ra làm cho người ta cảm thấy hư ảo, thích thú nói nên lời.



      Tôi thật sự kinh ngạc: “Sao ở đây chỉ có một cái bàn?”



      “Mỗi lần ở đây chỉ tiếp đãi một bàn khách.”



      “Hả?” Tôi giật mình, “Một nơi lớn như vậy, một cái sân lớn như vậy, đây là quán ăn đúng ? Vì sao chỉ tiếp một bàn khách, ai có thể bỏ tiền bao hết chỗ này chứ?”



      Vừa nói xong lời này, tôi cũng cảm thấy mình kém trí, những người tới đây ăn cơm, nếu phải giàu có thì là quyền quý, chính là thích sự yên tĩnh ở đây. Nếu nơi đây thật sự mở ra thành quán ăn như bên ngoài, vậy phải sẽ làm mất phong cách ̉ xưa đặc trưng của nó sao?



      Bùi Vĩnh Diễm cởi áo khoác, ta chỉ mặc một cái áo len màu xám bạc, thắt cà-vạt, ̉ áo bên trong hơi mở rộng khiến ta thoạt nhìn càng thêm bình dị gần gũi.



      Tôi lại nhịn được ngốc nghếch hỏi: “Bình thường mặc quần áo là có người chọn lựa và phối hợp cho ? Kỳ lạ, quần áo đơn giản như vậy, nhưng mà mặc vào nhìn rất đẹp.”



      ta tùy ý trả lời tôi: “Thư ký của .”



      Chị Trần vậy lại còn phụ trách cả việc ăn mặc hàng ngày của ông chủ, thật là đơn giản.



      Bùi Vĩnh Diễm vừa cười vừa hỏi tôi: “Còn em? thấy em chỉ mặc có một màu.”



      Tôi ngượng ngùng nói: “Khá tiện lợi thôi, chiếc quần ôm có thể phối hợp với áo len, áo sơ mi, áo vest rộng rãi, áo khoát, còn có thể mang giày bốt thấp cổ hoặc cao cổ, phối hợp như thế nào cũng được.”



      ta lại cười cười: “Em mặc nhìn cũng đẹp lắm.”



      Tôi tham lam uống ly trà ngon, bị ta nói như vậy, cắn phải đầu lưỡi, tôi rất ngượng ngùng.



      Quản lý trung niên kia lễ phép dọn thức ăn cho chúng tôi, sau khi bưng thức ăn nguội lên, hai món ăn nóng, tên của nó cũng rất có ý thơ, sau đó lại đưa lên một món ăn rất đẹp, người đàn ông trung niên giới thiệu: “Đào hoa phiếm.” (4)



      Tôi nhìn món ăn này, bên trong có thịt tôm, cơm cháy, quả vải, dứa, màu hồng nhuận hệt như hoa đào mùa xuân, thật xinh đẹp.



      Có đào hoa phiếm, còn có thố tiêu quyết ngư (5), một bàn vài món ăn, cũng quá nhiều, lượng vừa phải, màu sắc phối hợp cũng đẹp, nhìn thấy là muốn ăn.



      Đột nhiên tôi có một linh cảm, suy nghĩ xong tôi nói: “Có vị khách Trung Đông kia, hắn cũng rất thích kiến trúc mang phong cách Trung Quốc, trong du thuyền của hắn, nếu có thể dán hoa văn hình hoa đào ở vách, nhìn cũng rất đẹp.”



      “Xem ra linh cảm của em đã đến rồi.”



      “Có đôi khi hy vọng đầu óc của mình có thể giống như máy tính, bất cứ lúc nào nghĩ đến cái gì có thể trực tiếp xuất hiện máy tính.”



      ta cười: “Chắc chắn năm sau, nói chừng thực sự có thể như vậy.”



      Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, lại nhanh chóng chuyển sang hướng khác, có chút ăn ý giải thích được.



      ___________________________________

      Chú thích:

      (1) Tứ Hợp Viện: nhà truyền thống của Trung Quốc, kiểu dinh thự gồm các khối nhà bao quanh khoảnh sân trong.

      (2) Đại Trạch Môn: Tên bộ phim Trung Quốc, sản xuất năm 2000.

      (3) Tĩnh Khí Dưỡng Di: Dùng khí để duy trì thể chất và tinh thần.

      (4) Đào Hoa Phiếm: Hoa đào trôi.

      (5) Thố Tiêu Quyết Ngư: Cá nấu tiêu và dấm chua.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : quyễn 5 : ta hôn lên nước mắt tôi


      Rốt cuộc thì cuộc họp thường niên cũng đến.



      Tôi cảm thấy hơi buồn bã, vì khi họp xong, Bùi Vĩnh Diễm lại phải bay về tổng công ty ở Hồng Kông.



      Cuộc họp thường niên do nhân viên chuyên môn phòng quan hệ công chúng phụ trách, tất cả đều hoàn mỹ hề thiếu sót.



      Công ty bao một phòng hội nghị của khách sạn, cấp dưới chúng tôi ngồi ở phía dưới nghe lãnh đạo phát biểu. Bùi Vĩnh Diễm ngồi chính giữa, hai bên là giám đốc chi nhánh Thanh Đảo và Bắc Kinh. Hai vị giám đốc này đều hơn 50 tuổi, lớn hơn Bùi Vĩnh Diễm, cho nên Bùi Vĩnh Diễm ở giữa là người thu hút nhất.



      Giám đốc đại diện chi nhánh Bắc Kinh nói xong, ông ta mời Bùi Vĩnh Diễm phát biểu, tất cả chúng tôi đều nhìn ta, nghĩ xem ta sẽ nói cái gì.



      Bùi Vĩnh Diễm ôn hòa nói: “Hôm nay tôi thấy các vị ngồi ở đây, tất cả mọi người đều ngoài đôi mươi, vừa trẻ vừa có sức sống, tôi thật sự rất thích mọi người.”



      Ai nấy đều cười ha ha, vị tổng giám đốc này thật sự là tuổi trẻ tài cao, lại mang khí chất ngang tàng của con cháu nhà giàu sang, thật đáng để cho tất cả các gái ưu ái.



      Bùi Vĩnh Diễm phát biểu thật ngắn gọn, cũng dài dòng hay khuôn sáo cũ rích, lời nói của ta xuôi tai hơn những lời tâng bốc xã giao của hai vị giám đốc kia.



      Sau đó ta đứng lên cùng hai vị giám đốc mời rượu mọi người, mọi người ngồi phía dưới đều đứng lên, cùng nhau nâng ly.



      Kính rượu xong, nhạc vang lên, tiệc tối bắt đầu, mọi người vui vẻ dùng cơm, tán gẫu với nhau.



      Trong tiệc tối khi ta cùng hai vị giám đốc bắt đầu mời rượu từng bàn, tôi lại thấy Trần Vĩnh Đạt, giống như thái giám cầm bình rượu khúm núm theo phía sau cho chủ tử, từng bàn rót rượu rồi kính rượu, trong lòng tôi thấy người đàn ông hèn mọn này mà buồn nôn.



      Trong lúc dùng cơm, lại có đồng nghiệp lấy micro ca hát, khí rất tuyệt. Chính là vào những lúc náo nhiệt như thế này thì tôi lại cảm thấy đơn.



      Tôi cũng uống chút rượu, lúc kính rượu, cảm giác hơi buồn nôn, vì thế tôi lặng lẽ lui ra ngoài.



      Tôi đẩy cửa phòng tiệc, ngang qua hành lang, có một sảnh nghỉ ngơi ở dằng kia, bên trong có đèn, bên kia còn có một hàng bình phong ngăn cách với sự huyên náo bên này, như hai thế giới. Trong bóng đêm, tôi ngồi xuống ghế dài.



      Những tưởng đến Bắc Kinh thì có thể tránh được những người quan tâm tôi, có họ lải nhải bên tai, tôi có thế thoải mái một chút. Thì ra là phải, tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ em gái đáng , nhớ Chu Vi hay lôi thôi và cay nghiệt, đương nhiên tôi cũng nhớ Gia Tuấn.



      Thật ra là người tôi nhớ nhất vẫn là Gia Tuấn.



      Gia Tuấn, tôi cảm thấy khó quá. Sau khi chia tay mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn là ngừng quan tâm và rối rắm, nói rõ cũng biết nói thế nào. Cứ vài ngày, tôi lại gửi cho email, ấy cũng thường xuyên trả lời tôi, sự ngại ngùng trước đó giữa chúng tôi dần tiêu tan, tất cả hiểu lầm được sáng tỏ, nhưng vẫn có một bức tường thể vượt qua. Tóm lại là thứ tình cảm này vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu tôi, thể hoàn toàn buông xuống được.



      Gia Tuấn gửi email cho tôi, tôi đọc được, viết rất buồn, rất đáng thương.



      “Đinh Đinh, nhớ em rất nhiều, cứ hễ nghĩ đến em, trong lòng giống như có cỏ dại bén rễ, khiến lo âu bất an, rất là mờ mịt, em có biết hiện tại nghĩ về cái gì nhiều nhất ? Điều nghĩ đến nhiều nhất chính là, vì sao chúng ta lại đến bước này?



      Lúc em tức giận mắng là một tên đê tiện, em nói đúng, trong sự nghiệp là một người đàn ông lý trí, nhưng trong tình cảm chính là một kẻ nhu nhược hơn kém.



      Lần đầu tiên chúng ta xa cách, sau khi chia tay em, nhớ em, chỉ có áy náy, cho nên trộm nhìn em, nhìn thấy em ngày càng trưởng thành hơn, lại thể ngăn được khát vọng tình lan tràn trong lòng với em, hy vọng em quay về bên . Có thể khi em thật sự về bên , lại bắt đầu hoài nghi em, là một kẻ bỉ ổi có can đảm à? Bùi Vĩnh Diễm đến tìm , ta muốn buông tay em để ta đến với em, thế mà lại có thể ngu ngốc muốn giải thoát cho em, muốn liên lụy em, sẽ để em có một hạnh phúc khác, kết quả trong một lần tùy hứng, đẩy em ra, mà lúc này đây em thật sự rời khỏi .



      Thật lòng xin lỗi, Đinh Đinh, thật sự xin lỗi, đã làm tổn thương em, hiện giờ đã còn tư cách muốn em trở lại bên nữa. chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho tổn thương mà đã gây ra cho em.



      Bác sĩ cho uống rượu, nhưng vẫn uống. Hôm nay, thời gian như quay lại lúc xưa, nghĩ đến những ngày trước kia của chúng ta, giản đơn vui vẻ mà thong dong tự tại, em xinh đẹp đơn thuần, còn ? Nghe em lải nhải dài dòng, hề cảm thấy phiền… Trong trí nhớ của , em thay đổi từng ngày, mỗi ngày một trưởng thành hơn, mà ký ức ngày đó sẽ theo cả đời...”



      Tôi khép điện thoại lại, thở dài, nhắm mắt lại, bên này tối tăm.



      Có người ngồi xuống sô pha bên cạnh, tôi mở mắt, Bùi Vĩnh Diễm?



      Tôi nhanh chóng đứng lên, vội vã nói: “Tổng giám đốc Bùi.”



      ta hỏi tôi: “Tổ chức cuộc họp thường niên, sao em lại tự chuồn trước vậy?”



      “Mọi người náo nhiệt quá, bất giác uống hơi nhiều, cho nên ra ngoài hít thở khí.”



      ta ngồi bên cạnh tôi, dựa vào lưng ghế, sau đó ta đưa tay phải ra, nhàng nghịch tóc tôi.



      Theo bản năng, cơ thể tôi thoáng run lên, tôi thẳng lưng muốn tránh sang bên cạnh.



      Bùi Vĩnh Diễm lại giữ chặt tôi, ta hỏi tôi: “ khiến em sợ sao?”



      Tôi tò mò nói: “ phải, tôi đâu có sợ.”



      “Đinh Đinh, tại sao lúc nào em cũng xa cách với vậy chứ?”



      Tôi chỉ cười áy náy, giải thích, “Chúng ta phải là bạn tốt sao? Nào có xa cách gì đâu?”



      ta tiếp tục truy hỏi tôi về vấn đề này nữa, chúng tôi ngồi đó một lát, ta lại hỏi: “ thích nghe em chuyện lúc , kể nghe thêm một chút được ?”



      Tôi cười: “Lúc à?” Tôi có chút hoài niệm, “Lúc rất vui, lúc nghỉ hè, ở nông thôn có một con sông, mùa hè tôi cùng em gái ra bờ sông bắt cá, biết bắt cá thế nào ? Tìm một cái chậu nhôm, bên trong để vài miếng bánh mì, mặt chụp một cái túi nhựa, chừa cái lỗ để cá chui vào, sau đó dìm xuống nước, đợi một lúc, chắc chắn sẽ có một vài con cá tham ăn vào, lúc này là có thể lấy cái chậu lên.”



      ta rất hứng thú lắng nghe.



      Tôi tưởng tượng: “Đến buổi tối, ở nông thôn ô nhiễm nhiều như vậy, khí ẩm ướt, hít vào rất thoải mái. Rừng cây buổi đêm cũng giống như khi chúng ta xem triển lãm tranh, cảnh tượng muông thú dưới ngòi bút của các bậc thầy, màu xanh biếc đậm nhạt đồng nhất che khuất ánh trăng, bầu trời khói trắng mênh mông, ánh trăng giống như quả trứng vịt lớn. Tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang, ngay cả con thằn lằn leo lên màn cửa bằng lụa mỏng, vừa tiểu vừa phát ra thanh tê tê. Nói cho biết, Vĩnh Diễm, cuộc sống nông thôn chân chính mặc dù có vẻ hơi quê mùa, nhưng mà rất thuần khiết, ai cũng phải say mê.”



      ta nắm lấy tay tôi, hơi ấm truyền đến ngón tay tôi, tay tôi giống như bị vật nặng đè lên, bắt đầu tê dại.



      “Đinh Đinh.” Trong bóng tối ta thấp giọng gọi tôi.



      Tôi dạ một tiếng, rút tay về, hai chúng tôi cứ lẳng lặng ngồi trong bóng tối.



      Bên tai truyền đến tiếng hát trong buổi tiệc, là một đồng nghiệp hát ca khúc “Quá ” của Trần Sở Sinh.



      Hai người chúng tôi im lặng lắng nghe, phòng tiệc bên kia đóng cửa, tuy rằng hơi xa một chút, nhưng đây là ban đêm nên thanh vẫn truyền tới rõ ràng.



      Tiếng hát thật dễ nghe, hai chúng tôi cũng gì, tiếp tục lắng nghe, dường như chìm đắm vào nơi này.



      Trong đó có một câu: , có muốn một lời hứa hẹn , người đó có thể là ai chứ? Khi tình cảm đến, còn chỉ thuộc vào trái tim mà còn phụ thuộc vào những thứ khác.



      Đột nhiên tôi khóc.



      ta như đã nhận ra gì đó, vì thế nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng. Tôi dựa vào bả vai rộng lớn của ta, lòng tôi lập tức cảm thấy khổ sở, rồi lại sinh ra một loại cảm giác muốn ỷ lại, vô thức vươn tay ra ôm lấy thắt lưng, vùi đầu vào vai ta.



      ta hỏi tôi: “Em vẫn vui.”



      Tôi lên tiếng.



      ta cẩn thận ôm tôi, một lúc sau, bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, đầu tiên là nhìn tôi, sau đó ta giơ tay lên, dùng ngón cái chạm vào hai má tôi, lau nước mắt mặt tôi, nước mắt của tôi được ta cẩn thận lau .



      Hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên, ta cúi đầu xuống, tựa vào trán tôi, sau đó bờ môi ta hạ xuống, khẽ hôn lên má tôi.



      Tôi đẩy ta ra, hiện tại tôi cảm thấy mệt chết , sự dịu dàng này giống như dưỡng khí, trong gian chật hẹp của mình, tôi rất cần dưỡng khí.



      Bùi Vĩnh Diễm cẩn thận hôn môi tôi, ta rất nhàng, giống như sợ tôi đột nhiên bay mất.



      Đêm tối như vậy, tôi nghe được hô hấp nhịp tim loạn xạ của chúng tôi. Đột nhiên ta đứng lên, kéo tôi ra ngoài.



      Tôi ngạc nhiên, ta muốn làm gì?



      ta lôi kéo tôi, xuyên qua màn đêm, nắm chặt tay tôi.



      Tim tôi đập loạn, mờ mịt bất lực theo, ngờ ta trở lại phòng tiệc mà trực tiếp lên lầu, nhanh qua hành lang, đến một căn phòng. Tim tôi giật thót, cả người nóng lên, tôi có cảm giác dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.



      Rất nhanh ta mở cửa phòng, ôm lấy tôi, kéo tôi vào.



      Trong phòng cũng bật đèn, sau khi vào trong, cánh cửa đóng lại ở sau lưng chúng tôi, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.



      Tôi hơi sợ hãi: “Bùi Vĩnh Diễm?”



      ta xoay người lại, hơi thở phả lên mặt tôi, sau đó ta lôi tôi ôm vào trong lòng, tôi đứng vững, bị ta kéo vào lòng, còn bị ta kéo đến lối nhỏ bên cạnh tử quần áo, ta ấn mạnh hai tay tôi lên vách tường, áp tôi chặt mặt tủ bằng gỗ, đầu ta đặt lên trán tôi, cả hai hít thở nặng nề.



      Ở trong bóng tối, tôi mở to mắt, nắm chặt tay, nhưng tôi phải muốn đánh ta, mà vì tôi sợ hãi, căng thẳng, hoảng hốt đến độ chân tay luống cuống.



      Qủa nhiên, đôi môi ta đưa tới, đầu tiên là tiếp xúc nhẹ nhàng, sau khi chạm đến môi tôi, giữ nguyên đó chịu rời . Tiếp đó, đầu lưỡi ta cẩn thận thăm dò, liều hơn một chút, ta cạy mở cánh môi tôi, cắn đầu lưỡi tôi, mà từ đầu lưỡi của ta truyền đến còn có vị rượu, đầu tôi ong lên một tiếng, biết là do tác dụng của rượu hay là gì khác, tôi hơi mơ màng.



      Chúng tôi hôn môi ngay lối nhỏ, tôi cũng đáp lại ta, là ta chủ động chiếm lấy, ta hôn đầu lưỡi tôi, cánh môi tôi, mềm mại tinh tế từng chút .



      Rượu cũng tệ, có một chút tinh khiết và thơm, còn hơi cay nồng, nhưng mà tất cả hòa hợp lại, cùng kích thích tâm trạng con người.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 :Quyễn 5 : Lý trí mâu thuẫn trong lúc triền miên.



      Bùi Vĩnh Diễm nâng tay tôi lên, khoát lên ̉ ta, còn tay ta thì đặt ở thắt lưng tôi, ta vừa hôn tôi, vừa đẩy tôi trong bóng tối, tôi hoàn toàn mờ mịt. Tiếp đó tôi bị lôi về phía sau, cảm giác hình như đã bước tới bên cạnh giường, tôi đứng vững, ngả ngửa người về phía sau, hai người chúng tôi đều ngã lên giường lớn.

      Trong bóng đêm, cơ thể ta nặng nề phủ lên người tôi, tôi lại chỉ nằm ở đó như một khúc gỗ, để mặc cho ta hôn tôi.

      ta nhẹ giọng gọi tôi: “Đinh Đinh.”

      ta hôn từ trán đến mí mắt tôi, lại đến khóe môi, đến tai, rồi ̉, vừa ngứa lại vừa tê dại, lúc đến bên tai, từng đợt khí nóng phả lên mặt tôi, những sợi lông tơ nhỏ nhất mặt tôi cũng run rẩy dựng đứng lên.

      Tôi ́ hết sức gọi ta, “Bùi Vĩnh Diễm, chúng ta thể như thế này được.” Tay tôi khôi phục ý thức, muốn đẩy ta ra.

      “Vì sao lại thể?” Ngón tay ta vẽ lên hai má tôi, “Em có biết là thích em , chẳng lẽ em có chút cảm giác nào với sao?”

      Tôi nuốt nước miếng, cơ thể bắt đầu nóng lên, bị một người đàn ông mà ai cũng ao ước nhẹ nhàng hôn môi như vậy, tôi thể có phản ứng, điều này làm cho tôi vừa khổ sở vừa xấu hổ.

      ta nói bên tai tôi: “Buổi tối hôm đó, khi mới gặp em, em rất đáng thương, sau đó em mắng một trận rồi lại còn ôm chặt lấy mà ngủ. mở đèn, nhìn thấy em, mặt em vẫn còn nước mắt. Ngay lúc đó đã nghĩ, một gái nhu nhược yếu đuối như vậy, vì cái gì mà người đàn ông kia biết quý trọng, lại khiến cho em phải khóc một mình.”

      ta thấp giọng, lập tức tôi cũng xúc động, muốn khóc.

      ta nằm đầu vai tôi, than nhẹ: “Cho nên khi phỏng vấn, vừa nhìn thấy em ở bên trong, rất xúc động, từ lúc đó, đã rất muốn có được em.”

      “Sau đó khi thổ lộ với em, em lại để tâm gì mà theo chồng trước. Đêm đó, mơ màng suốt đêm ở nơi nào đó. cũng chưa từng nghĩ đến lại có thể như thế, trong lòng phục, nhưng lại thể nào làm ra những việc ngốc nghếch điên cuồng. trở về Hồng Kông, tự mình khuây khỏa hai ngày cuối tuần, sau đó lại thể tự nhủ phải trở về đối diện với em, chân thành làm bạn với em. Đến khi em cứu , tại giây phút đó, hiểu ra được tình cảm của chính mình, Đinh Đinh, thật sự em.”

      Lý trí của tôi đã tỉnh táo trở lại.

      Tay ta đánh liều xốc quần áo tôi lên, áo len của tôi bị kéo lên đến dưới ̉, tuy rằng là trong bóng tối, nhưng ngực tôi như thể lộ ra trước mặt ta, còn ta thì cúi đầu khẽ hôn nơi mẫn cảm của tôi.

      Tim tôi đập ngày càng nhanh, ngay lúc đó tôi có cảm giác mãnh liệt muốn ta, muốn người đàn ông này, đó là bản năng, là khát vọng của cơ thể. Ở đâu đó đã có một giọng nói yếu ớt nhắc nhở tôi, ‘ làm cái gì vậy? Đinh Đinh, vẫn nói là “” thì phải có cảm tình, “” thì phải có cảm giác, như vậy mới có thể xảy ra, vậy hiện tại có cảm giác, có tình cảm với ta sao?’

      Cơ thể Bùi Vĩnh Diễm dán lấy tôi, ta ngày càng nhiệt tình, tay ta vuốt ve lưng tôi, dần dần hạ xuống, tôi liền giữ tay ta lại.

      Tôi ngăn cản sự nhiệt tình của ta lại: “Bùi Vĩnh Diễm, nếu nhất ̣nh muốn dùng sức, tôi thể ngăn cản được, nhưng còn ngày mai? Đã xảy ra chuyện này, cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè sao?”

      cần làm bạn với em, đã sớm nói rõ ràng với em rồi, thích em. muốn em làm người phụ nữ của , chứ phải là bạn bè, cho đến bây giờ chưa từng có mong muốn mãnh liệt như vậy với ai, cũng chưa từng kiên nhẫn với gái nào nhiều đến thế.”

      ta gằn từng tiếng, tôi đều nghe hết nhưng vẫn lên tiếng.

      Hơi thở ta nặng nề, rốt cuộc ta nâng thắt lưng tôi lên, muốn tiếp tục lôi kéo tôi.

      Tôi thực sự tỉnh táo lại, bỗng nhiên lúc đó tôi dùng sức đẩy ta qua một bên.

      ta bị tôi đẩy thật mạnh qua một bên, bất ngờ kịp đề phòng. Trong bóng tối, ta ngạc nhiên thở phì phò, hiểu được tôi làm cái gì.

      Tôi rất bình tĩnh, lập tức ngồi dậy, kéo áo len xuống, sửa sang lại áo ngực, chải lại tóc, tôi với tay mở đèn đầu giường.

      Đèn sáng lên, hai người chúng tôi đều tỉnh táo, có ánh sáng, chúng tôi hơi xấu hổ.

      Một lúc lâu sau, ta xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi có chút thất thố, chỉ là…. đã sai rồi.”

      Tôi trả lời: “Vĩnh Diễm, tôi tin điều nói, chỉ là tôi còn chưa sẵn sàng, thật sự xin lỗi.”

      Hôm nay tôi mặc váy, sau khi xuống giường, tôi chỉnh trang lại, cảm thấy quần áo lại chỉnh tề rồi, tôi ra ngoài.

      ta gọi tôi: “Đinh Đinh.” ta hy vọng tôi quay đầu lại, suy nghĩ xong, tôi dừng lại, nhưng có quay đầu.

      Tôi nhanh ra ngoài, ta cũng kéo tôi trở lại, cuối cùng ta đến, nhẹ nhàng mở cửa cho tôi.

      đến hành lang, sau khi đóng cửa lại, tôi mới ôm ngực.

      Năm phút đồng hồ vừa rồi, giống như một giấc mơ, tôi sờ mặt, lúc bị ta hôn môi, mặt tôi còn nóng lên, râu ta tuy rằng cạo sạch sẽ, nhưng vẫn hơi cọ nhẹ vào da thịt non mịn của tôi, làm cho tôi có cảm giác ngưa ngứa, ngực tôi đã nóng lên, bất giác tôi ôm chặt ngực.

      Trong hai mươi tám năm qua, đây là người đàn ông thứ hai tấn công tôi thân mật như vậy. Trước đây, cơ thể này chỉ thuộc về Phó Gia Tuấn mà thôi..

      Tôi khổ sở, thật ra thì vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi là tôi đã quên mất, tôi cũng có cảm giác, cơ thể tôi đã thật sự nhiệt tình phản ứng, tôi gần như muốn đầu hàng, rõ ràng là tôi đã thả lỏng bản thân, để tùy ý ta. Nhưng trong phút cuối, tôi còn e dè cái gì? Là muốn để lại một chút rụt rè tôn nghiêm, hay là tôi vẫn còn lưu luyến Gia Tuấn?

      Tôi mờ mịt đến thang máy, vốn nghĩ muốn ấn thang máy xuống lầu, nhưng mà bỗng nhiên nghe thấy trong khu thang bộ, hình như có người yếu ớt rên rỉ, kêu cứu.

      Tôi nghi hoặc, có chuyện gì xảy ra sao?

      Suy nghĩ xong, tôi đẩy cửa thang bộ, bên trong hơi tối, tầng này có đèn, phía dưới có chút ánh sáng, thấy rõ lắm, tôi cũng hơi sợ hãi.

      Tôi vừa ̣nh kêu, ‘Là ai ở đó?’ nhưng lại nghĩ, quên , nửa đêm, chính là tôi tự dọa mình thôi, cần kêu. Lúc trở lại cửa, tôi lại nghe rõ ràng có một tiếng hô nhỏ, là giọng của một gái.

      đúng, chắc chắn là có ai đó, nhất ̣nh là đã xảy ra chuyện gì.

      Tôi lập tức xoay người, sờ soạng xuống dưới, tầng dưới có chút ánh sáng, tôi nương theo chút ánh sáng này chạy nhanh xuống. Đúng lúc này, tôi nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, vừa vặn tôi cũng chạy tới cửa cầu thang tầng tiếp theo, tôi thấy một người đàn ông, hắn nghe thấy tiếng động, kích động đứng dậy muốn bỏ chạy.

      Tôi quát: “Là ai? Ai làm gì đó?”

      Nương theo bóng người đó, tôi thấy còn có một người co quắp, khẳng ̣nh là một gái.

      Thấy hắn muốn chạy, tôi bước nhanh xuống lầu: “Đừng chạy”.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 :Quyễn 5 : Tôi bị hãm hại, Gia Tuấn khuyên giải



      Edit: 4ever13lue

      Hắn lập tức mở cửa ở phía góc cầu thang, cửa bị kéo ra, tôi nương theo ánh đèn ở hành lang, thấy rõ người kia.

      Tôi kêu lên sợ hãi: “Loris?”

      Loris, giám đốc một chi nhánh nước ngoài? Một người Mỹ?

      Hắn nghe được tiếng tôi, lập tức quay đầu lại, hắn cũng nhìn thấy tôi.

      Tôi kinh ngạc: “Ông Loris, ông ở trong này làm gì?” Tôi lại nhìn người nằm dưới đất, “Jacqueline?” Là đồng nghiệp của tôi, ấy nằm mặt đất, quần áo xộc xệch, nút áo trước ngực bị bung ra, váy bị vén tới thắt lưng, quá rõ ràng là ấy say rượu, vừa mới bị tên nước ngoài này xâm phạm.

      Tôi tức giận nghiến răng, tên đàn ông vô sỉ này lại dám có hành động khiếm nhã với một gái bị say rượu.

      Tôi gọi hắn: “Ông đứng lại, vừa rồi ông đã làm gì?”

      Hắn dừng bước, lạnh lùng nhìn tôi, hừ một tiếng, sửa sang lại trang phục người một chút, làm như có việc gì mà bước .

      Tôi chạy theo: “Quay trở lại đây.” Tôi bắt lấy hắn: “Sao ông lại có thể khi dễ một gái chứ?”

      Hắn gạt cánh tay tôi ra, dùng tiếng Hán ít ỏi của mình trả lời tôi: “ ta say rượu, tự mình ngồi lên đùi tôi, quyến rũ tôi, tất cả các đồng nghiệp đều nhìn thấy, nói tôi khi dễ ta sao? có chứng cứ ?”

      “Nếu phải là ông khi dễ ấy, sao lại có thể kéo ấy đến chỗ này? Ông muốn nói các người là tình nguyện sao?”

      Loris hất mặt, thô lỗ nói với tôi: “Câm mồm, người đàn bà này.” Sau đó hắn nhấc tay lên, đẩy tôi thật mạnh về phía sau, tôi đứng vững, ngã mặt đất.

      Thắt lưng tôi bị đánh ngã rất đau, thừa lúc này, hắn xoay người nghênh ngang mà .

      Tôi vừa tức vừa vội, lập tức gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm, tín hiệu thông, nhưng đầu dây bên kia là giọng nói của tổng đài.

      Trong gian thang bộ, Jacqueline phát ra tiếng rên nho nhỏ, tôi lại nhìn phía trước, Loris đã chạy mất rồi. Tôi rơi vào đường cùng, nhưng trước tiên tôi phải đứng lên, quay về chỗ cầu thang kéo Jacqueline.

      Tôi vỗ mặt ấy, muốn cho ấy tỉnh lại, “Jacqueline, tỉnh lại .”

      ấy thậm chí tỉnh lại chút nào, trước tiên tôi chỉ có thể sửa sang lại quần áo cho ấy, hiện tại tôi còn tin có phải là ấy bị người đàn ông này thất lễ hay , mọi chuyện chỉ có chờ ấy tỉnh lại mới biết được.

      Vậy làm sao bây giờ? Nếu gọi người đến, ngộ nhỡ để cho đồng nghiệp khác biết, sẽ tốt cho thanh danh của một gái, nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể níu lấy quần áo ấy, nâng ấy đứng lên.

      ấy say rượu cả người nhũn ra, sắc mặt ửng hồng, lúc kéo đến hành lang, tôi mới phát hiện ra là ấy tuyệt đối đơn giản là chỉ uống rượu.

      Tôi vô cùng căm hận, nhân lúc tiệc rượu còn chưa kết thúc, trước tiên tôi dìu ấy xuống lầu, đưa ấy đến nhà trọ của tôi cái đã.

      Đến sáng sớm ngày hôm sau, Jacqueline mới hoàn toàn tỉnh lại.

      ấy nghe xong những gì tôi kể thì cũng rất hoảng sợ, lui vào trong chăn, ốm lấy cái gối, hoảng sợ nhìn tôi.

      Tôi nói với ấy: “ yên tâm, tôi sẽ nói cho người khác biết, nhưng chuyện này thể để cho kẻ ngoại quốc kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. cho tôi biết, hắn có làm gì hay , nếu hắn thật sự lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm bậy thì chúng ta phải tố cáo hắn, hắn đây là ****. Còn nữa, hắn đã cho uống cái gì vậy? Tôi thấy chỉ đơn giản là uống rượu thôi đâu.”

      Jacqueline bị dọa, liên tục xua tay: “Bỏ , bỏ qua . Tôi nghĩ tối qua thật sự là tôi uống quá nhiều, tôi cũng có uống gì khác, chỉ là uống rượu mà thôi.”

      Trong lòng tôi hiểu được, ấy sợ hãi, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Loris là đàn ông nên chẳng phải kiêng dè gì cả, nhưng ấy là phụ nữ, ngộ nhỡ bị người khác nói này nói kia phóng đại lên thì thanh danh người con gái phải sẽ bị hủy hay sao.

      Hoàn toàn là do xã hội khắc nghiệt, khiến cho người phụ nữ có chỗ đứng.

      Tôi cũng hỏi nhiều, mà chỉ bình tĩnh an ủi ấy: “Thôi được rồi, sau này thì tránh xa loại đàn ông này .”

      Tôi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho ấy.

      Hôm nay, Bùi Vĩnh Diễm phải quay về HongKong, tôi suy nghĩ liệu có nên nói chuyện này với ta hay . Có thể là tôi có liên quan, tôi là người ngoài, nhưng mà nếu chuyện này bị ém , Loris sẽ càng hết sức đắc ý, hắn rất khi dễ người Trung Quốc, thể nhân nhượng loại đàn ông này được.

      Sau khi suy nghĩ, tôi quyết ̣nh nói chuyện này với Bùi Vĩnh Diễm, cho nên sau khi làm, tôi tìm Bùi Vĩnh Diễm ngay.

      Có thể là tối qua trong cuộc họp hằng năm, Bùi Vĩnh Diễm uống nhiều rượu, nên ta nghỉ rất sớm, cho nên mới nhận điện thoại của tôi. Tôi đã nghĩ tôi sẽ nói chuyện với ta như thế nào đây, ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện như vậy, rất xấu hổ, nhưng chúng tôi còn phải đối mặt mới nhau, ít nhất thì chúng tôi vẫn còn ở cùng một công ty, vẫn là bạn bè, tôi muốn mất người bạn này.

      Điện thoại reo sáu tiếng, tôi chuẩn bị gác máy thì ta nhận điện.

      Tôi vừa ̣nh nói chuyện thì bên kia truyền đến giọng nói của thư kí Trần.

      Giọng của ấy rất nhỏ: “Đinh Đinh? gọi sớm như vậy có chuyện gì?”

      Là ấy? Tôi hơi bất ngờ, sau đó tôi lại nghĩ, thư kí Trần là thư kí của Bùi Vĩnh Diễm, cũng phải là lần đầu tiên ấy nghe điện thoại cho ta.

      Tôi hỏi ấy: “Tổng giám đốc Bùi có ở đó ?”

      Bên kia ấy chần chừ một chút rồi mới trả là tôi: “ ta có ở đây, có chuyện gì ?”

      Suy nghĩ xong tôi nói: “Tôi có chuyện gì cả. Đúng rồi, hôm nay Tổng giám đốc Bùi sẽ quay về HongKong đúng ? Tôi chỉ là muốn chúc ấy thuận buồm xuôi gió mà thôi.”

      ấy trả lời tôi rất chuyên nghiệp: “Tôi sẽ chuyển lời của tới ta.”

      “Được, tốt.”

      Tôi cúp điện thoại.

      Mãi cho đến khi Bùi Vĩnh Diễm rồi, ta cũng hề gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã nghĩ rằng ta sẽ giống như trong tiểu thuyết, gọi điện thoại cho tôi, ít nhất là nói mấy câu dịu dàng thắm thiết? Nhưng tôi cảm thấy ngượng ngùng, nếu thực sự phải đối mặt, chúng tôi có thể nói gì đây?

      Tôi lắc lắc đầu, thèm nghĩ nữa.

      Ở văn phòng, tôi lại thấy Loris, hắn lạnh lùng nghiêm mặt, cụp mí mắt nhìn tôi, tôi hung dữ trừng mắt liếc hắn..

      Đàn ông thối, tôi sợ đâu.

      Nhưng ngờ rằng sóng yên biển lặng quá ba ngày, Jacqueline cũng tới tìm tôi.

      Tôi rửa tay ở trong nhà vệ sinh, Jacqueline bước vào, ấy vừa vào cửa, trong nháy mắt xoay người khóa cửa lại.

      “Đinh Đinh.”

      Nước chảy ào ào, tôi tò mò vừa rửa tay, vừa hỏi: “Làm sao vậy?” Tôi thấy sắc mặt ấy bình thường.

      ngờ ấy tới, lúc tay tôi hoàn toàn kịp đề phòng, ấy đẩy tôi ra phía sau, chúng tôi lập tức bổ nhào vào trong bồn nước.

      Tôi bị chọc tức, đứng thẳng dậy hỏi ấy: “Jacqueline, điên rồi à?”

      Ngực ấy phập phồng kịch liệt, trong mắt đã ngập nước, “ nói xem, vì cái gì phải rải tin đồn chứ, nói tôi cùng Loris quan hệ bất chính ở cầu thang?”

      Tôi trừng lớn mắt “ nói bậy bạ gì đó? Tôi rải lời đồn như thế khi nào chứ?”

      ấy xông lên, càng làm tôi ngã bồn rửa, tôi bị ngã ngửa về phía sau, thét chói tai, tôi bị ướt.

      ấy mắng tôi: “ phải thì là ai? Người biết chuyện này chỉ có , tôi và Loris. Chẳng lẽ là Loris? Hay là tôi? Là hai người trong cuộc chúng tôi ư?”

      Tôi sợ hãi ngây người, chuyện gì đây?

      Tôi cấp bách dậm chân giải thích “Tôi có, tôi chẳng nói gì cả, chuyện của , tôi chưa hề nói với ai cả, tôi biết rõ thanh danh của người con gái là quan trọng nhất, tôi……”

      im miệng cho tôi.”

      ấy chỉ vào tôi mà mắng: “Loại phụ nữ này, tôi đã nhìn rõ rồi, mặt ngoài an ủi tôi, làm bộ quan tâm, nhưng mà sau lưng lại liều mạng nói móc tôi, thêm mắm thêm muối vào, thật sự khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm.”

      Tôi ngây dại.

      ấy mở cửa rồi, tôi tức giận chống tay bồn nước, trước mắt biến thành màu đen.

      Tôi cơ bản hiểu ra chuyện này, chẳng trách gần đây trong văn phòng luôn có người xầm xì. Ban đầu thì tôi để ý, bây giờ tôi đã hiểu được, thì ra họ nói chuyện về Jacqueline, nhưng sự việc này làm thế nào mà truyền ra được? Tôi rất giữ mồm giữ miệng, một chữ cũng chưa nói, là ai tung chuyện này ra ngoài?

      Jacqueline khẳng ̣nh chuyện này là do tôi tung ra, tôi hết đường chối cãi. Tôi muốn tìm ấy giải thích, nhưng căn bản là ấy thèm nghe, ấy khẳng ̣nh chính là tôi. Rõ ràng là có người hãm hại tôi, chỉ là tôi tìm ra người kia là ai, nhưng hiện tại tôi phát hiện ra rằng kẻ chủ mưu chỉ nhắm vào Jacqueline, mà còn chỉ thẳng vào tôi.

      Trong lòng tôi buồn phiền, trước kia khi làm, tôi ở phía sau làm người phụ nữ của Gia Tuấn, mỗi ngày tôi chỉ nghĩ thế nào khiến người đàn ông của mình vui vẻ. Hiện tại tôi ra ngoài xã hội bần cùng thối nát này, tôi mới phát hiện ra phải lấy lòng mọi người, thật sự quá khó khăn, cho dù bán danh dự để lấy lòng, cũng hẳn là có thể làm cho tất cả mọi người vừa lòng.

      Tôi tức giận, chỉ có thể chịu đựng vậy thôi.

      Thật trùng hợp, đúng lúc tôi tan ca, Gia Tuấn liền gọi điện thoại cho tôi.

      Hiện tại tôi cũng muốn phát giận với , tôi rất bình tĩnh nhận điện thoại.

      “Em có khỏe ?”

      tốt lắm, thì sao?”

      “Cũng tốt lắm.” trả lời “ ngại tâm sự với chứ.”

      “Được.”

      Chúng tôi gần như nói cùng lúc: “ nói trước /Em nói trước .”

      Thật quá châm chọc, hai người chúng tôi vậy mà lại khách sáo đến thế.

      Tôi ra lệnh: “ nói trước .”

      Giọng trong điện thoại nghe hơi buồn: “Hôm nay buồn quá, tháng trước có một phiên tòa, là đại diện cho bên nguyên đơn, khởi tố đối phương tội ́ ý đánh người. Bên thắng, đối phương thua kiện, bị phạt giam. Nhưng hôm nay biết được một tin, kẻ phạm tội kia ở trong ngục chịu nổi gánh nặng tư tưởng, hắn nuốt cái thìa, mà cái thìa là cán nhọn, đâm xuyên qua dạ dày hắn, bây giờ hắn được đưa vào bệnh viện.”

      “Chuyện này sao lại liên quan đến ? Hắn chết rồi sao?”

      có, hắn được cứu sống.”

      “Hừ, ban đầu em nghĩ đến phụ nữ là loại động vật ngu xuẩn, hiện tại xem ra đàn ông càng thêm ngu ai bằng.”

      “Đinh Đinh, nếu lúc ấy thái độ của quá cứng rắn, có lẽ quan tòa sẽ phán hoãn lại.”

      Tôi hề khách khí nói, “Làm chuyện xấu xong thì nói xin lỗi, xem như có, giống như vào ngục giam rồi còn muốn tự sát, rõ ràng là nên chết cho rồi, tiết kiệm đạn cho quốc gia.”

      “Tội hắn đáng chết, nhiều lắm chỉ là ngồi tù vài năm.”

      hề sai, chỉ là làm công việc của mình thôi, là đại diện cho công lý. Nếu lúc ấy lơi lỏng một chút, hắn lại được hoãn lại, như vậy sẽ lại hại người? có từng suy nghĩ cho lập trường của người bị hại ?”

      nhẹ giọng nói: “Nói chuyện với em kiên quyết như vậy, trước kia em như thế.”

      Tôi bất đắc dĩ nói: “Trước kia? Trước kia em là như thế nào? Thêu thùa, chỉ ngồi trong nhà thêu hoa sao? Em thật sự chỉ là một cái gối thêu hoa mà thôi, Gia Tuấn, hiện tại em giống thế. Em là chú thỏ nhỏ, bên ngoài chim ưng công kích quá mạnh mẽ, em chỉ có thể khiến cho bản thân mình càng mạnh mẽ.”

      “Em thay đổi rồi.”

      Tôi than nhẹ: “Đúng, là em thay đổi, lòng em ngày càng mạnh mẽ, da mặt ngày càng dày, hiện tại ý chí sắt đá, tim phổi, em cũng có thể cười ha ha mà sống.”

      nhẹ nhàng cười ở trong điện thoại, sau một lúc lâu mới nói: “Nghe được giọng của em, khiến sương mù trong lòng tan mất, thật tốt quá.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 :Quyễn 5 : Gia Tuấn: “ nên để em


      Edit: 4ever13lue
      Đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy nóng rực, nhưng tôi lập tức tỉnh táo lại.
      lại hỏi tôi: “Còn em, nói nghe , em lại có chuyện gì phiền lòng sao?”
      Tôi thở dài, nói với chuyện phiền não mà tôi gặp phải.
      giúp tôi phân tích: “Quá rõ ràng là em bị người ta hãm hại.”
      Tôi buồn rầu: “Vấn đề là em cũng biết ai là kẻ đâm sau lưng nữa.”
      cần biết nhiều như vậy.” Bên kia đầu dây an ủi tôi: “Ngủ một giấc, khi mọi chuyện qua , tự nhiên sẽ tốt hơn thôi. Lời đồn này cũng nhất thiết phải để ý tới, cứ phớt lờ , chờ họ tìm được người vô tội tiếp theo thì em sẽ trở thành quá khứ thôi.”
      “Xin lỗi Gia Tuấn, nhưng em phải trả thù.”
      sao, có phải là lải nhải với em ?”
      Bỗng chốc, hai người chúng tôi đều trầm mặc.
      Một câu vừa nói ra, lại cảm thấy thật nặng nề, nhưng lại cũng … Dù sao cũng có cảm giác là lạ.
      Tôi phá vỡ trầm mặc trước: “Gia Tuấn, khỏe ? nhớ kỹ, phải gửi bệnh án cho em, nếu em sẽ nhận điện thoại của nữa.”
      đành phải nói: “Được rồi.”
      “Còn mau nói cho em biết, hiện tại thế nào?”
      tồi.”
      tồi, là thế nào chứ? Tôi hơi hoang mang, nhưng mà tôi thể hỏi nhiều.
      Ở bên kia đầu dây, hỏi tôi: “Em có vội ? muốn, muốn… đến gặp em.”
      Tôi bên này ngừng hoảng hốt từ chối : “ cần đâu, ở đây em bề bộn nhiều việc, nếu có tới, em cũng có thời gian tiếp .”
      chần chờ ngừng lại một chút, thấp giọng mơ hồ rõ trả lời tôi: “ thật sự rất nhớ em.”
      Mũi tôi cay cay, cầm bút chì vạch loạn lên bức vẽ.
      vẫn nói tiếp: “ muốn gặp em một chút, người ta nói đúng, con người là loài động vật ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn, hiện tại … nhắm mắt mở mắt đều là bóng dáng của em. Nếu sớm biết rằng sẽ đau khổ như thế này… nên để cho em .”
      Tôi luống cuống tay chân: “Gia Tuấn, Gia Tuấn, đâu, đừng nói như thế.”
      Bên kia ngập ngừng: “ biết hiện tại em trở thành như thế nào rồi.”
      Kết quả là tôi nói năng lộn xộn, nói ra một câu: “Tính tình em cũng trở nên xấu hơn, thường rất táo bạo. Đúng rồi, Gia Tuấn, trợ lý Thẩm An Ny của thế nào rồi?”
      Vừa dứt lời, tôi cũng ngây người, tôi mang ta ra làm gì chứ?
      Gia Tuấn dừng một chút rồi trả lời tôi: “ với ấy vẫn là bạn tốt, bây giờ ấy làm việc ở thủ đô rồi, công việc có vẻ rất bận rộn, với ấy cũng có thời gian nói chuyện.”
      “Thật ra thì ấy cũng tồi, tính cách rất rõ ràng thẳng thắn. Hiện tại, gặp được một người phụ nữ có tính cách như thế cũng phải dễ đâu.” Tôi chần chừ một chút “Thật ra, ấy rất hợp với .”
      Gia Tuấn cười khổ: “Đinh Đinh, em lại bắt đầu mỉa mai rồi.”
      Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã nói quá nhiều rồi. Thật ra bây giờ tôi và còn có quan hệ gì nữa chứ. Chúng tôi đã ly hôn rồi, cho dù có bao nhiêu gái hàng đêm hầu rượu giường chăng nữa, thì có liên quan gì đến tôi?
      Tôi nhã nhặn nói: “Gia Tuấn, chúng ta lại nói chuyện sau nhé.”
      Mỗi lần kết thúc cuộc điện thoại, nói tiếng nào, chỉ là ‘ừ’ một tiếng, rồi để tùy tôi cúp điện thoại.
      Cuối cùng, tôi cúp điện thoại.
      Bên ngoài trời đã tối, những ngày này quả thật là những ngày rất nhàm chán, khiến cho người ta khỏi suy nghĩ miên man.
      Tôi thể uống cà phê đen để lấy tinh thần, mặt khác thì các đồng nghiệp của tôi lại có vẻ sáng suốt hơn tôi nhiều, cứ như trong đầu người ta có vô số cảm hứng, chỉ cần đặt bút là vẽ ra được rất nhiều những bản thiết kế rất đẹp. Còn có người thì xuất thần nhập dữ liệu vào máy tính, còn tôi, tôi cũng rất quen thuộc với máy tính, tôi thành thạo nhất là tắt và mở máy tính.
      Cuộc sống thật quá buồn tẻ, tuy rằng tôi cũng còn trẻ, nhưng tôi cũng thể giống như các nữ đồng nghiệp khác, xong việc thì rủ nhau uống vài ly, tôi là người phụ nữ đã từng kết hôn. Nếu chơi, thì khó tránh được những cám dỗ, tôi thể như thế được, nhưng nếu thuận theo thì sẽ cảm thấy vui. , tôi thà ở nhà chuyên tâm thiết kế thì hơn.
      Bùi Vĩnh Diễm trở về Hồng Kông thoáng cái đã nhiều tuần trôi qua, nhưng ta hề liên lạc với tôi. Tôi bắt đầu có cảm giác kỳ quái với ta, như thể tôi nhớ ta vậy. Mỗi khi có người gọi đến thì tôi sẽ hồi hộp biết có phải là ta gọi hay . Nếu phải là ta gọi, tôi hơi phiền muộn, thậm chí cũng hơi tức giận. ta có ý gì đây? Như thế này mà gọi là theo đuổi sao? Một đóa tươi, một cuộc điện thoại cũng có. ta nghĩ rằng chỉ cần vài câu ngọt ngào là có thể dụ tôi lên giường sao chứ, ta là người như vậy sao?
      Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, điều hòa làm cho nhiệt độ ở trong phòng rất hài hòa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Chúng tôi tập họp ở phòng hội nghị thảo luận để cho ra bản thiết kế tốt nhất, đến khi mọi người mệt rồi, tôi chủ động mua thức ăn. Bởi vì trong lúc mọi người tranh luận, ý kiến của tôi được ai tiếp thu cả, thiết kế của tôi là kém cỏi nhất, người ta tiện nói thẳng ra, nhưng lại dứt khoát quan tâm đến ý kiến của tôi. Cho nên tôi rất biết điều, chủ động để chỗ cho mọi người tranh luận, tôi rất hào phóng mua thức ăn đồ uống, vì vậy mà mọi người cũng cực kỳ hòa nhã với tôi.
      Chỉ còn hai tuần nữa là đến năm mới, tôi cũng đã hai mươi tám tuổi.
      Trưởng phòng thiết kế giao cho tôi một tập tài liệu: “Đinh Đinh, gửi đến ̣a chỉ này , chú ý là tài liệu này tương đối quan trọng, nhất ̣nh phải cẩn thận.”
      “Được.”
      Hiện tại tuyết rơi quá dày, xe của công ty thể ra ngoài, tôi mặc áo khoác vào, quyết ̣nh tàu điện ngầm.
      Tôi để tài liệu ở túi, ôm chặt trong ngực, khoảng hai mươi phút thì đến gần trạm tàu điện ngầm, phải qua đường cái, đột nhiên phía sau có một chàng trai chạy đến, tôi bất ngờ kịp đề phòng, chân đứng vững, bổ nhào về phía trước.
      Chàng trai kia nhanh chóng quay lại kéo tôi lên, tôi vuốt cái chân đau mắng ta: “Thời tiết như thế này, chạy nhanh thế làm gì?”
      ta nói ngừng: “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
      Tôi nhìn lại trong ngực thì thấy tập tài liệu đâu, tôi gấp gáp “Tài liệu của tôi.”
      ta lập tức chạy lại chỗ cách đó vài mét nhặt lên đưa cho tôi: “Ở trong này.”
      Tôi giật lại, ta vẫn còn ngừng cúi đầu giải thích, tôi có kiên nhẫn, phẩy phẩy tay bỏ .
      Rốt cuộc thì tôi cũng đến được trạm, bởi vì hôm nay thời tiết tốt, xe buýt chạy, taxi thì chậm, cho nên tàu điện ngầm chính là cách di chuyển tiện lợi nhất. Nhân viên ổn ̣nh trật tự ngừng nhắc nhở chúng tôi: “ được chen lấn, được chen lấn, hãy chờ đến lượt mình.”
      Hàng người đông nghịt, tôi bị ép trong đám người đến xô lệch cả mũi, nhưng tôi vẫn giữ chặt túi tài liệu, đợi đến tận ba lượt tàu mới lên được.
      Tới nơi cần đến, tôi thở phào, bước đến chỗ bàn tiếp tân, tiếp tân đưa tôi đến gặp người quản lí.
      Người quản lí rất khách khí đón tôi rồi nói ngớt lời: “Thật ngại quá, thời tiết xấu như vậy, vẫn phải tự mình mang tài liệu đến.”
      sao cả, nên như thế mà.”
      Người quản lí kia nhận lấy túi tài liệu, ̣nh mở ra kiểm tra rồi khích lệ tôi một chút, ngờ mở ra vừa xem hai trang, vẻ tươi cười mặt ta cứng lại.
      “Đây là?” ta ngập ngừng.
      Tôi cũng thấy lại, vẻ mặt ta thay đổi trong nháy mắt, tôi chồm qua nhìn, lúc này tôi cũng ngây người.
      Chỉ thấy bên ngoài túi tài liệu vẫn nguyên vẹn, nhưng bên trong hoàn toàn là giấy trắng, có một chữ nào.
      ta khó hiểu hỏi tôi: “ Đinh, xin hỏi thế này là sao?”
      Tôi cũng hiểu được: “Tôi biết, lãnh đạo công ty đưa tài liệu cho tôi, lúc đó tôi còn tự mình mở ra kiểm tra, hoàn toàn phải như thế này, phải, phải đâu…”
      ta trừng lớn mắt nhìn tôi, “ Đinh, có biết tài liệu này quan trọng thế nào ?”
      Tôi sốt ruột: “Cả quãng đường tôi đều ôm chặt túi văn kiện này trong người, tôi hề rời nó ra, tại sao lại có thể như vậy, chuyện này là thể.”
      Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc đường, bị người ta đụng phải, tôi ngã sấp xuống, chung quanh có rất nhiều người qua lại, người kia nhanh chóng quay lại đỡ tôi.
      Tôi kinh hãi: “Là ta.”
      “Cái gì?”
      Tôi vội gần chết, trời ơi, tài liệu đã bị người ta đánh tráo.
      Tôi ngừng giải thích, người quản lí kia phiền chán xua tay trước mặt tôi: “ Đinh, tôi muốn nghe nói nhiều, nếu như theo đúng như lời nói, tài liệu này đã bị người ta đánh tráo, như vậy thì đối phương nhất ̣nh là ́ ý, đã sớm có mưu, thấy ra cửa thì liền theo , như vậy phiền có thể mang cái này trở lại nơi đã nhận nó ?”
      Tôi lắp bắp: “Tôi lập tức quay về công ty, tôi lập tức báo quản lí của chúng tôi in một bản khác.”
      Đối phương cười lạnh: “ Đinh, có biết là thương trường, chỉ cần một phút là có thể tạo ra kỳ tích, cũng có thể hủy diệt một cái gì ?”
      Tôi liên tục gật đầu, tôi hiểu.
      Tôi lại nhịn được mà phàn nàn: “Vị quản lí này, nếu tài liệu này quan trọng như vậy, vì sao các người trực tiếp dùng bưu kiện truyền thống? Tại sao còn dùng sức người chạy tới chạy lui làm gì?”
      ta cười nhạt: “ Đinh, thật sự là quá ngây thơ rồi, như vậy, lẽ ra là nên chuẩn bị máy tính xách tay chứ? Hiện tại, chúng tôi muốn thấy cái gì đó có thật kia.”
      Tôi ủ rũ đứng lên, trời ơi, tôi làm sao bây giờ?
      Tôi gọi điện thoại về công ty, lắp bắp báo cáo chuyện này với quản lí. Quản lí nghe xong, đầu tiên là trầm mặc, sau đó mới trả lời: “Được rồi, về công ty trước .”
      Tôi thấp thỏm bất an trở về công ty, vào phòng họp, tôi lại ngây người.
      Chỉ thấy trước mặt tôi là bốn vị lãnh đạo công ty, một người là tên đáng chết Trần Vĩnh Đạt, một người là kẻ đáng giận Loris, còn có quản lí Cao trực tiếp lãnh đạo tôi, sau cùng là Phó tổng giám đốc của công ty.
      Phó tổng giám đốc hỏi tôi: “Đinh Đinh, đã đánh mất tài liệu quan trọng sao?”
      Tôi thấy khó quá, liên tục nhận lỗi: “Thật lòng xin lỗi Phó tổng giám đốc Lương.”
      Sắc mặt của Phó tổng giám đốc Lương rất có coi, ông ta quay mặt .
      Trần Vĩnh Đạt hả hê nhìn tôi, vẻ mặt như thể ‘ cũng có ngày hôm nay’. Loris thì lạnh lùng liếc tôi.
      Quản lí Cao xấu hổ giải thích với Phó tổng giám đốc Lương: “Đinh Đinh nói, ấy bị người ta đụng phải giữa đường, tôi nghĩ có thể là tài liệu bị mất lúc đó.”
      Tôi trả lời lộn xộn: “Phó tổng giám đốc Lương, thật lòng xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
      Loris hừ một tiếng: “ gái, chịu trách nhiệm? gánh vác nổi sao?”
      Trần Vĩnh Đạt ́ ý kéo dài giọng: “Sao lại thể chứ, có lẽ người ta có đường tắt mà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :