1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46 : Quyển 4 : Bùi Vĩnh Diễm chặn đường trong mưa


      Edit: Cỏ Dại.

      Beta: nhoclubu



      Tôi lên tiếng, chỉ nghe bà Bùi tiếp tục : “Đinh Đinh, chúng ta chút về thù lao nhé, cháu cứu Vĩnh Diễm, bác nên báo đáp cháu. Từ đầu tới cuối, cháu đề cập tới điều kiện, trong lòng bác luôn nặng trĩu, cháu đừng ngại cứ thẳng, cháu có cầu gì, chỉ cần bác có thể làm được, nhất định cố gắng làm.”



      Rốt cuộc, tôi cũng hiểu được ý của bà.



      Suy nghĩ chốc lát, tôi : “Bác Bùi hỏi cháu có cầu gì, cháu vậy.”



      Bà nhướn mày, vô cùng tò mò nhìn tôi, im lặng chờ tôi .



      Tôi bình tĩnh : “Hay là dùng tiền giải quyết .”



      Đầu tiên, bà Bùi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lập tức vui lên, bà giống như giải tỏa được gánh nặng, bên môi liền tràn ra ý cười: “Tốt lắm, theo ý cháu, cháu muốn bao nhiêu tiền?”



      Bà ra hiệu cho thư ký Trần , thư ký Trần lập tức lấy tấm chi phiếu từ trong túi xách ra, đặt lên bàn trà cho tôi.



      Tôi nhìn vào chỗ trống, xem ra con số là do tôi quyết định?



      Bà Bùi hết sức sốt ruột nhìn tôi, dường như chờ tôi viết con số lên đó.



      Tôi im lặng lên tiếng.



      Thư ký Trần đưa bút cho tôi, chị ấy nhìn tôi.



      Tôi nhìn chỗ trống chi phiếu, chỉ cần tôi điền vài số, nó được gửi vào tài khoản của tôi, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.



      Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tối nay bà ấy mời tôi đến là có dụng ý, bà Bùi mời tôi ăn cơm, kỳ thực chỉ là giả, mục đích của bà là muốn đá tôi . Bùi Vĩnh Diễm nhất định gì đó với bà, khiến bà bất an, phụ nữ đều ích kỷ, tôi đối địch với mẹ chồng, nguyên nhân duy nhất chính là tôi cướp đứa con trai độc nhất vô nhị của mẹ, tại tinh thần bà Bùi căng thẳng, đơn giản cũng cùng lý do, bà lo lắng tôi cướp con trai bà, trong mắt bà tôi là người phụ nữ có gia đình, tại lại có quan hệ ràng với con mình, chắc bà ấy lo lắng muốn chết.



      Cuối cùng tôi lấy bút ra, viết dãy số lên chi phiếu.



      Bà Bùi chờ tôi viết xong, lập tức lấy lại, bà thở dài: “ nhiều lắm, chỉ trăm vạn tệ, Đinh Đinh là người thẳng thắn.”



      Tôi hiểu lo lắng của bà, cho nên tôi sẵn lòng biết điều, trăm vạn tệ chỉ là con số đối với nhà họ Bùi, nhưng lại có thể giảm bớt áp lực của người mẹ này, tôi ngại làm phụ nữ thấy tiền mắt sáng.



      Bà Bùi khá hài lòng, bà mỉm cười đẩy chi phiếu tới trước mặt tôi: “Đinh Đinh, cất chi phiếu này , bất cứ lúc nào cũng có thể đổi.”



      Tôi bình tĩnh : “Thời gian còn sớm, cháu cũng nên về, người nhà chờ cháu.”



      Bà Bùi liên tục gật đầu: “Ừ, làm chậm trễ thời gian của cháu lâu như vậy, ngại quá, bác bảo tài xế đưa cháu về.”



      Tôi đứng lên, cúi chào bà: “Bác Bùi, cháu về đây ạ.”



      Ra tới cửa, tôi nghĩ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, thưa bác, cháu còn có chuyện muốn xin ý kiến của bác, vốn là cháu muốn với tổng giám đốc Bùi, nhưng tại với bác cũng vậy thôi.”



      “Cháu .”



      “Cháu muốn xin thôi việc.”



      Thư ký Trần và bà Bùi có hơi bất ngờ, đầu tiên bà Bùi ngẩn ra: “Thôi việc sao?” Thay đổi suy nghĩ, bà lập tức thoải mái: “Được, cháu định sinh con mà, đây là việc trọng đại của đời người, thể chậm trễ việc của cháu, bác đồng ý.”



      Tôi gật đầu: “Cám ơn bác.”



      Đẩy cửa ra, bên ngoài mưa rơi ào ào, bà Bùi nhíu mày: “Mùa đông có tuyết, sao trời lại mưa thế này?”



      Thư ký Trần lập tức mang ô tới che cho tôi, chị che cho tôi suốt dọc đường ra tới cổng, tài xế sớm đỗ xe ở đó.



      Trước khi lên xe, thư ký Trần thấp giọng với tôi: “Đinh Đinh, xin lỗi.”



      Tôi khó hiểu: “Sao chị phải xin lỗi chứ? là chị quá khách sáo rồi.”



      Thư ký Trần nhìn bà Bùi đứng ở cửa, giọng với tôi: “Ngày hôm qua tổng giám đốc Bùi và bà ấy cãi nhau trận.”



      “Cãi nhau?” Tôi rất ngạc nhiên, sao họ lại cãi nhau chứ? Trong lòng tôi nghĩ, phải nguyên nhân do tôi chứ?



      Thư ký Trần còn thêm: “Đinh Đinh, em đúng là người thông minh, trăm vạn tệ nhiều ít, bà Bùi cũng nhõm hơn.”



      Tôi tiện ở lâu, lập tức lên xe.



      Ở bên cạnh biệt thự, bà Bùi vô cùng vui vẻ nhìn tôi rời .



      Ngồi sau xe, tôi thầm nghĩ, bà Bùi này đưa chi phiếu, có nghĩa là tôi phải vạch ranh giới với Bùi Vĩnh Diễm, thực ra tôi và ta vốn trong sáng mà, những người này là lo bò trắng răng, tôi thể nhận tấm chi phiếu này, có cơ hội tôi trả lại cho Bùi Vĩnh Diễm.



      Người tài xế cẩn thận lái xe, khởi động xe cũng lẩm bẩm vài câu, trời mưa lớn.



      Xe chúng tôi vừa rẽ qua khúc ngoặt, đúng lúc đối diện với chiếc xe BMW màu đen chạy đến, đèn xe chợt loé sáng, ra hiệu với chúng tôi, tài xế : “Cậu Bùi về.”



      Hả, ta về?



      Chúng tôi cũng dừng xe, tài xế lập tức lái về phía trước, tôi cũng chuyện, xe của Bùi Vĩnh Diễm lướt ngang qua xe của chúng tôi, bên kia nhấn còi, bảo chúng tôi dừng lại, tài xế do dự chút, nhưng vẫn dừng xe.



      Cần gạt nước ở trước cửa kính xe gạt nước mưa.



      Bỗng nhiên tài xế kêu lên: “Cậu Bùi đuổi theo.” Tôi quay đầu lại, quả nhiên thấy xe của Bùi Vĩnh Diễm theo sát ở phía sau, ngay sau đó xe ta tăng tốc, trực tiếp chắn ngang đầu xe của chúng tôi, tài xế phanh gấp, xe dừng lại, tôi bất ngờ kịp đề phòng, lại thắt dây an toàn, đụng đầu vào kính xe.



      Tài xế kêu lên: “Cậu Bùi?”



      Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc xe ở trước mặt, càng thêm hoảng sợ.



      Chiếc xe BMW của Bùi Vĩnh Diễm dừng sát đầu xe của chúng tôi, chắn ngang đường . Giữa cơn mưa lớn, ta mở cửa xe, từ xe bước xuống, bước loạng choạng, có thể là do bị thương, nhưng ta vẫn bước rất nhanh, chỉ thấy ta tới trước xe của chúng tôi, đứng ngay đầu xe, chặn xe lại.



      Đương nhiên tài xế dám lái xe , tôi cũng ngây ngẩn.



      Mưa vẫn rơi xuống, thoáng làm toàn thân ta ướt sũng.



      Giữa trời mưa lớn, thậm chí còn có tiếng sấm, nhưng ta cứ đứng ở đó nhúc nhích, xuyên thấu qua màn mưa nhìn chằm chằm vào tôi.



      Trái tim tôi trầm xuống, ta muốn làm gì? Hẳn là ta vội vàng từ bệnh viện trở về? Đầu ta vẫn còn quấn băng, người chỉ mặc bộ quần áo mỏng, tại trời mưa nặng hạt thấm vào, toàn bộ quần áo dán chặt vào người, hòa làm với ta.



      Tài xế cuống quýt lấy ô từ phía sau xe, lập tức che cho , làm như thấy, hất chiếc ô sang bên.



      ta cứ đứng như vậy giữa cơn mưa, nhìn ta như chiến sĩ kiên cường khuất phục.



      Lòng tôi trầm xuống, ta muốn làm gì?



      Bùi Vĩnh Diễm tới, ta mở cửa xe, đứng ở bên ngoài nhìn tôi, tôi cũng nhìn ta, lúc lâu sau ta mới hỏi tôi câu: “Em ... em ...”



      ta muốn tôi cái gì? Tôi vừa khó hiểu vừa bất an, giọng của ta vừa đau khổ vừa lo lắng vô cùng, giữa đè nén đó, lại chứa rất nhiều thương cảm, giống như vết sẹo dài ràng rỉ máu, tôi kinh ngạc mở to hai mắt, ta muốn với tôi cái gì?



      Tôi ngu ngốc hỏi: “Sao lại từ bệnh viện chạy đến đây? đầu còn có vết thương mà.”



      ta thấp giọng hỏi tôi: “Mẹ gì với em?”



      Tôi kịp trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hét lớn của phụ nữ từ phía sau truyền đến, chúng tôi quay đầu lại, hóa ra là thư ký Trần và bà Bùi, thư ký Trần che ô cho bà, sao họ cũng đuổi tới đây vậy?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47 : Quyển 4 : Vĩnh Diễm , Gia Tuấn bỏ


      Edit: Cỏ Dại.

      Beta: nhoclubu



      Bà Bùi lên, nắm lấy con trai mình, đau lòng ngớt gọi: “Vĩnh Diễm, sao con lại chạy tới đây?”



      Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi chăm chú, tay ta ôm lấy cánh tay tôi, khốn khổ hỏi tôi: “Em ... Em ...”



      Tuy là ở trong mưa, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng của ta run rẩy, mặt xanh xao, đôi môi ngừng run lên.



      Tôi cái gì? Tôi sững sờ rồi.



      Bà Bùi ra sức kéo tay Bùi Vĩnh Diễm nắm lấy tay tôi: “Vĩnh Diễm, con buông ra, buông tay ra.”



      Bùi Vĩnh Diễm như đinh đóng cột: “Con buông tay.”



      Bà Bùi gần như cầu xin ta: “Con buông tay ra Vĩnh Diễm, ấy có chồng rồi, có chồng rồi.”



      Thư ký Trần và tài xe đem ô tới cho hai người.



      Bùi Vĩnh Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời hét lên đau đớn, tất cả chúng tôi đều hoảng sợ.



      ta vẫn đau khổ cầm lấy cánh tay tôi, ngừng lên tiếng : “Em , em với , em ...”



      Bà Bùi vội vàng bước đến nắm lấy tay ta, bà dùng sức, rốt cục gỡ được tay ta ra.



      Tôi ngây ngốc nhìn theo Bùi Vĩnh Diễm, gương mặt ta vặn vẹo, bà Bùi đau lòng vuốt mặt con trai, ta quay lại đau đớn hỏi mẹ: “Mẹ gì? Tại sao?”



      Bà Bùi vừa là dỗ dành, vừa trách móc con trai: “Con muốn loại phụ nữ nào mà được chứ? ấy có chồng rồi, con muốn phá hoại gia đình người khác sao?”



      Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi, từ trong miệng tuôn ra lời kiên quyết: “... muốn em, phải ngả bài với Phó Gia Tuấn.”



      Tôi nhất thời ngây ngốc, cả người đều phát run, ngồi ở trong xe, khí lạnh bên ngoài xâm nhập vào cơ thể tôi, tôi dám động đậy.



      ta làm cái gì? ta muốn cái gì? ngả bài với Gia Tuấn? Nhưng tôi với chỉ là bạn bè, sao ta lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy chứ?



      Bùi Vĩnh Diễm đau khổ nhìn tôi, ta lại đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, mặt tràn ngập vẻ chờ đợi đau đớn.



      ta : “Đinh Đinh, em hãy nghe , muốn em, muốn em ly hôn với Phó Gia Tuấn, và em sống với nhau, mặc kệ người khác cảm thấy thế nào, chỉ muốn em thôi.”



      Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn ta, ta thở hổn hển, ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt kiên định nhìn tôi.



      chuyện ràng với mẹ, sống chung với em, Đinh Đinh, em theo .”



      ta khùng điên gì vậy?



      Tôi : “ Bùi, tôi phải về nhà, phiền buông tay.”



      Bà Bùi lại bước đến ngăn cản con trai, ta liều mạng tới nắm lấy tay tôi: “Em thể , thể .”



      Chúng tôi giằng co, bà Bùi cầu xin con trai: “Vĩnh Diễm, con còn là trẻ con nữa.”



      quay về phía mẹ: “Phải, con phải 20 mà 30 tuổi rồi.”



      Bà Bùi khiển trách: “Con 30 tuổi, con vẫn biết ta là loại phụ nữ nào sao? ta vừa mới cầm tấm chi phiếu trăm vạn tệ ở chỗ của mẹ, ta là loại phụ nữ thấy tiền mắt sáng lên, ta đáng để con .”



      Bùi Vĩnh Diễm nhìn tôi: “Vì sao lại lấy tiền? Em cứu vì tiền sao?”



      Tôi lên tiếng.



      ta bốc hỏa: “Em muốn tiền phải ? Tốt lắm, em , em muốn bao nhiêu? cho em.”



      Tôi bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, Bùi, tôi nghĩ rằng mình làm công.”



      ta gào lên: “Em dối, ngày đó em cõng xuống núi, em khóc ngừng, liên tục an ủi , cổ vũ , em có thể em có tình cảm với , chút cảm giác cũng ?”



      Tôi đẩy ta ra, xuống xe, mưa rơi ào ào, thư ký Trần lập tức đến che ô cho tôi.



      Bùi Vĩnh Diễm bông chặn đường tôi ở đây, tôi kịp phản ứng lại, ta kéo tôi vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy tôi, bà Bùi cũng ngơ ngẩn.



      ta : “Đinh Đinh, em theo , em muốn cái gì cũng sẵn lòng cho em, hy vọng có thể cho em nửa đời sau, em có biết ngày đó nằm trong khe đá, lúc tuyệt vọng nghĩ tới điều gì ? nghĩ tới tương lai của mình, chỉ nghĩ muốn nhìn em cái, nghe em mấy câu, cho nên ông trời bảo em đến, có phải hay hả?”



      Tôi hoàn toàn đẩy ta ra được, sao lại thế này, biến thành đứa trẻ tuyệt vọng.



      Tôi chỉ có thể : “ Bùi, hiểu lầm rồi, tôi rồi, chúng ta chỉ là bạn, tôi xem là bạn.”



      ta ôm chặt lấy tôi, dù cho Bà Bùi có lôi kéo thế nào, cũng chịu buông tay.



      Đột nhiên, cả người tôi như băng tan chảy, tôi nhìn thấy trước đầu xe của chúng tôi, đường sườn núi, chiếc xe Camry sáng đèn, lặng lặng dừng lại trong màn mưa.



      Tôi sợ hãi kêu lên: “Gia Tuấn.”



      Là xe của Gia Tuấn, làm sao lại ở chỗ này?



      Tôi tuyệt vọng đẩy Bùi Vĩnh Diễm ra, chạy đến bên chiếc xe của Gia Tuấn, mưa lớn bỗng chốc làm ướt hết quần áo của tôi, Bùi Vĩnh Diễm lập tức cầm ô chạy tới bên tôi, che ô cho tôi.



      Đẩy ta ra, tôi đập cửa kính xe hô to: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”



      Gia Tuấn lẳng lặng tựa vào ghế lái, vẻ mặt chút thay đổi, ràng chứng kiến tất cả màn vừa rồi.



      Tôi lập tức kéo cửa xe, khoá cửa, tôi kéo được.



      Ở bên ngoài, tôi khóc: “Gia Tuấn, hãy nghe em , hãy nghe em .”



      Mặc kệ tôi đập cửa kính xe thế nào, cũng để ý đến tôi, tôi khóc, Gia Tuấn nhất định hiểu lầm, tôi đập cửa kính xe van xin : “Gia Tuấn, mở cửa.”



      Ở bên trong, lời nào, lâu sau, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.



      Tôi khóc: “Gia Tuấn.”



      Gia Tuấn quay sang, nhấn ga, chiếc xe lao về phía trước, tôi kịp đề phòng, té ngã trong mưa.



      Tôi khóc gọi Gia Tuấn.



      Xe của Gia Tuấn nhanh chóng quay đầu, rồi lập tức chạy , toàn bộ bọt nước bắn tung toé vào mặt tôi.



      Tôi lập tức ngồi phịch xuống đường.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48 : Quyển 4 : Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?


      Edit: Cỏ Dại.

      Beta: nhoclubu



      Toàn thân tôi nhũn ra, còn sức lực, Bùi Vĩnh Diễm bước đến đỡ tôi, tôi đẩy ta ra, tôi khóc lóc hét lên: “Tại sao cứ can thiệp vào cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác chứ?”



      Bùi Vĩnh Diễm hoàn toàn còn vẻ thận trọng và phong độ ở trước mặt những cấp dưới như chúng tôi nữa, dè dặt, hàm run rẩy, chỉ với tôi: “Toàn thân em ướt hết rồi, về nhà với , về nhà với .”



      Tài xế và thư ký Trần hoảng hốt mở ô che cho chúng tôi, còn lại bà Bùi vẫn ngồi trong xe, đau lòng bi thương.



      Tôi đứng lên, bất chấp mưa gió, về phía trước, Bùi Bĩnh Diễm theo sau tôi, ta lớn tiếng gọi: “Đinh Đinh, sớm muộn gì cũng phải ngả bài với ta, ta muốn điều kiện gì, đều đáp ứng hết, Phó Gia Tuấn đó cũng phải là chính nhân quân tử gì, trước đây ta phản bội em, giờ lại có quan hệ ràng với trợ lý, trợ lý của ta còn tới tìm , muốn theo đuổi em, Đinh Đinh, bị lời của kẻ khác chi phối, nhưng người đàn ông này đáng để em sao?”



      Tôi bước chậm rãi, mưa dọc theo mái tóc chảy vào trong quần áo tôi, bước chân của tôi nặng nề, mỗi bước như những khó khăn kể xiết.



      Rốt cuộc chiếc xe taxi ngừng lại, tôi máy móc vẫy tay, người tài xế do dự lúc cuối cùng dừng lại.



      Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi, ta : “Đinh Đinh, giờ em muốn tìm ta sao? Em định nhẫn nhục chịu đựng, mực nhân nhượng ta sao?”



      Mặt tôi chút thay đổi : “ tránh ra cho tôi.”



      ta vẫn như cũ, chịu tránh ra: “Đinh Đinh, hiểu vì sao em luôn luôn lấy ta làm trung tâm, khoảng thời gian em và ta sống riêng, cả người em tràn trề sức sống, nhưng tại khi em và ta trở lại với nhau, con người em trở nên cứng nhắc căng thẳng, ngày nào em cũng có nhiều tâm , đều thấy hết, em cho biết, đấy là tình sao? phải làm cho người mình tự do thoải mái, có áp lực, nhưng bây giờ em có bộ dạng gì hả?”

      Tôi hét lên với ta: “Tôi có áp lực, cuộc sống của tôi vẫn tốt, là các người, các người hại tôi, chính các người cho tôi áp lực, tôi chỉ muốn làm người phụ nữ bình thường, vì sao các người lại chịu buông tha tôi? Vì sao phải can thiệp vào cuộc sống của tôi? Bùi Vĩnh Diễm là loại công tử bột khiến tôi ghê tởm.”



      Tôi đẩy ta mạnh, ngờ tôi dùng sức lớn như vậy, người thất tha thất thểu, may mà có tài xế đỡ ta.



      Tôi mở cửa xe taxi, thấp giọng bảo tài xế lái xe .



      Bùi Vĩnh Diễm vẫn cố gắng chụp vào kính xe, ta gọi tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh.”



      Tôi nghiêm mặt lạnh lẽo, xe chạy bắn bọt nước, cuối cùng ta chỉ có thể nhìn tôi biến mất.



      Xe taxi nhanh chóng chở tôi về nhà, tôi chạy trong mưa từ chỗ cổng chính về nhà, ở dưới tầng tôi thấy xe của Gia Tuấn, lòng tôi trầm xuống, Gia Tuấn về nhà.



      Suốt đêm tôi ngừng gọi điện thoại cho Gia Tuấn, nhưng điện thoại của luôn ở trong tình trạng tắt máy, tôi khóc ràn rụa, tới lui trong nhà.



      Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, tôi chỉ cảm thấy căn nhà này cũng u ám như bầu trời, tôi mở hết đèn, vẫn cảm thấy sợ hãi bóng tối, nỗi sợ hãi u ám trong lòng thể nào xua được, tôi rất sợ, rất sợ.



      Tôi nhắn tin cho Gia Tuấn, hi vọng trả lời tôi, nhưng vẫn có tin tức.



      Lần đầu tiên tôi và Gia Tuấn xảy ra mẫu thân là lỗi của , tôi chịu tha thứ cho , nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ đây tôi tha thứ, chuyện quá khứ tôi cũng nghĩ đến nữa, tôi chỉ muốn như trước kia, hai người sống hạnh phúc, tại sao lại xuất nhiều vấn đề giống nhau như vậy?



      Trong lòng tôi đau đớn, nằm giường khóc lớn.



      Ngày hôm sau, tôi ngóc đầu từ trong chăn, hóa ra tôi ngủ quên, ngủ co ro như con mèo, mặc dù có tâm , tôi vẫn có thể khuyên bản thân phải ngủ.



      8h rồi, tôi muốn làm, tôi muốn công việc ấy nữa.



      Chuyện đầu tiên là xem điện thoại, nhưng khiến tôi thất vọng rồi, Gia Tuấn nhắn tin cho tôi, tôi thử gọi điện cho mẹ chồng, bên chỗ mẹ chồng cũng có tin tức của , tôi xin lỗi mẹ vì hôm qua có chuyện, tới thăm mẹ được, mẹ chỉ với tôi: “ sao, Gia Tuấn gọi điện thoại cho mẹ rồi, nó có việc, có người bạn gọi vợ chồng con ra ngoài.”



      Cúp máy, trong lòng tôi lo lắng yên, Gia Tuấn ở đâu?



      có ở văn phòng, Thẩm An Ny cũng làm, tôi tự nhiên nghĩ, có phải Thẩm An Ny lại dụ dỗ rồi hay , nhưng khi tôi gọi điện thoại cho Thẩm An Ny, ta cũng rất ngạc nhiên, nghe giọng điệu của ta, tôi biết ta cũng biết Gia Tuấn ở đâu.



      Tôi gọi điện thoại cho thư ký Trần, với chị ấy tôi xin thôi việc.



      Dường như , thư ký Trần sớm đoán được tôi vậy, chị trả lời: “Chị xin phép với bộ phận nhân , em bị ốm, mấy ngày nay em cần làm, nếu em nhất định xin thôi việc, là phải bồi thường tổn thất cho công ty.”



      Tôi mắng: “Em làm lại đâu, bảo Bùi Vĩnh Diễm kiện em cũng được.”



      Ở bên kia chị vẫn bình tĩnh: “Tổng giám đốc bị ốm rồi, tối qua gặp mưa, miệng vết thương bị nhiễm trùng, ấy sốt rất cao, tại truyền dịch ở bệnh viện, Đinh Đinh, tuy chị là người ngoài cuộc, nhưng lời chị , Bùi phải loại công tử bột đùa giỡn với tình , ấy có tình cảm với em, thậm chí tranh luận với chủ tịch vì em, ấy với chủ tịch, ấy em, muốn kết hôn với em, chủ tịch lập tức trở mặt, vô cùng phẫn nộ, tại chủ tịch trở về Hồng Kông, chỉ còn bà Bùi ở đây chăm sóc ấy.”



      Tôi lạnh lùng : “Chị tâng bốc điểm tốt của ta sao? tốt nha, người ta Tần Cối có ba người bạn tốt, xem ra lời này cũng sai.”



      “Đinh Đinh, em là người may mắn, Bùi quả người ưu tú, nếu phải ấy có tình cảm với em, ấy cũng ngả bài, gây gỗ với ba mẹ thành ra như vậy.”



      “Em may mắn, người có chỉ số IQ cao như vậy, lại đứa ngu ngốc như em.”



      “Đinh Đinh, có đôi khi người có chỉ số IQ cao, chưa hẳn EQ cao.”



      Tôi bực mình cúp máy.



      Đau buồn quá, tôi gọi điện cho Chu Vi, xin ấy cho tôi thời gian, nghe tôi kể khổ.



      Chu Vi bất đắc dĩ với tôi: “Đinh Đinh, mấy ngày nay tớ phải làm báo cáo tổng kết cuối năm, xin lỗi, tớ thể làm thính giả của cậu được.”



      Tôi chỉ khóc: “Tớ nên làm cái gì bây giờ? Gia Tuấn nhất định hiểu lầm tớ.”



      “Đinh Đinh, cậu hãy nghe tớ , Phó Gia Tuấn phải người như thế, cậu biết , tớ vẫn có loại cảm giác rất kỳ lạ, tớ cảm thấy việc cậu và Gia Tuấn ly hôn, hình như lần ngoại tình đó của ấy, chỉ là cái cớ để ấy ly hôn với cậu, trước giờ ấy đều cậu, chắc là ấy có chuyện gì giấu cậu.”



      Tôi khóc, lục phủ ngũ tạng giống như chuyện đổi vị trí, đau nhức làm tôi đứng ngồi yên, chỉ đêm cổ họng tôi sưng lên, đến nỗi uống nước cũng khó khăn.



      Khoảng thời gian ba ngày ba đềm, tôi có liên lạc gì từ chỗ Gia Tuấn, tôi hoảng sợ thôi, mỗi ngày đều tới văn phòng tìm , vẫn ở đó, nhưng Đào Yến cho tôi biết: ‘Mỗi ngày luật sư Phó đều gọi điện thoại đến, hỏi chuyện ở văn phòng.”



      Tôi nghĩ mà thấy xót xa, mỗi ngày đều hỏi chuyện ở văn phòng, nhưng lại nhẫn tâm gọi điện lại cho tôi.



      Buổi tối ngày thứ ba, tôi nằm ghế sô pha ở nhà, cả người còn sức lực, như sợi mì.



      Cuối cùng cửa cũng mở, tôi mệt mỏi mở to hai mắt, Gia Tuấn về nhà.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49 : Quyển 4 : Gia Tuấn đề nghị ly hôn với tôi


      Edit: Cỏ Dại.

      Beta: nhoclubu.



      “Gia Tuấn.” Tôi lập tức nhảy dựng lên, nhào tới cạnh cửa, vừa nhìn thấy , tôi lập tức rớt nước mắt.



      vẫn mặc bộ quần áo của ba ngày trước, ra cũng thấy bẩn và nhàu nhĩ ở chỗ nào, vẫn chú ý giữ đúng hình tượng, chỉ là khuôn mặt ? Tôi xót xa vuốt ve khuôn mặt , mặt đầy râu ria, ánh mắt rất ảm đạm.



      Tôi bật khóc: “Gia Tuấn, ba ngày nay đâu? Em lo lắng gần chết.”



      Giong mệt mỏi: “Muốn yên tĩnh chút, cho nên ra ngoài gột rửa trong ba ngày.”



      Tôi khóc: “Chúng ta phải tốt lắm sao? Phải tin tưởng nhau, vì sao tin em? Em muốn với , em và Bùi Vĩnh Diễm chỉ là bạn, có lẽ ta có ý nghĩ khác, nhưng em chỉ coi ta là tổng giám đốc, là bạn tốt, tại sao lại tin em? Em có thể tin tưởng và Thẩm An Ny, tại sao lại tin em và Bùi Vĩnh Diễm là trong sạch?”



      “Đinh Đinh.” Giọng rất mệt mỏi, “ tin em và ta là trong sạch, từ trước đến nay chưa bao giờ hiểu lầm em, chỉ là bỗng nhiên, hiểu ra chuyện.”



      Tôi nhìn vào mắt , cố gắng nuốt nước miếng xuống.



      “Đinh Đinh, ngày đó khi thấy ánh mắt Bùi Vĩnh Diễm nhìn em, biết, ta phải giả tạo, ta em, điều kiện ta tốt hơn , em theo ta hạnh phúc hơn là theo .”



      Tôi hét lên: “Phó Gia Tuấn, tên khốn này.”



      vẫn bình tĩnh : “Đúng, thằng khốn nạn.”



      Tôi khóc: “Em quan tâm ta là ai, cho dù ta có là người giàu nhất thế giới, liên quan gì tới em chứ? Cái em cần, đơn giản chỉ là người chồng tốt, em hy vọng chồng em quan tâm tới em, chăm sóc em, hiếu thảo với bố mẹ em, sống hạnh phúc suốt đời với em, em quan tâm những người khác.”



      “Đinh Đinh, em hãy nghe , em cần người chồng tốt, điều kiện của ta cũng đầy đủ, ta em, vì em, ta cũng bố mẹ em, chăm sóc em cả đời, cái ta cho em cũng thua kém đâu.”



      Tôi tức giận đánh : “Phó Gia Tuấn, là kẻ tồi tệ bỉ ổi.”



      làm thinh để tôi đánh: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, thực ra hiểu ra điều, chúng ta cần phải thực tế chút, chúng ta ly hôn .”



      Tôi dừng tay: “ cái gì?”



      cụp mắt xuống: “Chúng ta ly hôn , ra chúng ta đều có người lựa chọn thích hợp hơn, em và Bùi Vĩnh Diễm, và Thẩm An Ny, người bạn đời mới của hai chúng ta đều có thể giúp đỡ chúng ta trong nghiệp… ...” cười khổ: “Đây phải là vẹn cả đôi đường sao?” (lubu: Em khinh , Gia Tuấn à =.=”)



      Tôi cười lạnh: “Vẹn cả đôi đường, đây là suy nghĩ của sao?”



      im lặng .



      Tôi mỉa mai : “Phó Gia Tuấn kiêu ngạo thanh cao của trước kia đâu rồi?”



      quay đầu, yếu ớt nhìn tôi: “Đinh Đinh, ra cũng khách gì người bình thường, chỉ là người đàn ông rất đỗi tầm thường. Em thấy chống chọi nổi với cám dỗ ở trước mặt, cũng chung thủy với tình , vì lên giường với Quách Sắc nên làm tổn thương em. Những người như , bại hoại đạo đức rồi, đáng được em tha thứ, còn bây giờ? Quách Sắc trả thù , cũng là gieo gió gặt bão, nhưng Thẩm An Ny có thể giúp đỡ , gia thế của ấy có thể giúp vượt qua cửa ải khó khăn này cách thuận lợi. Bố ấy ra mặt, bảo lãnh , mọi nghi ngờ tan biến, em thấy tại văn phòng luật của khôi phục lại sao? Có ấy giúp , làm tốt hơn trước kia, buông tay , Đinh Đinh, chúng ta nên hợp lại, chúng ta cần phải chấm dứt mối quan hệ này.”



      Tôi lùi lại từng bước về phía sau, nhìn người đàn ông này, như tôi quen .



      “ Đây là lời lòng của ?”



      im lặng.



      Tôi buồn cười: “Hoá ra đây mới là lời lòng của , cái gọi là hiểu lầm, so đo tính toán với quan hệ của em và Bùi Vĩnh Diễm, chỉ là cái cớ dùng để che giấu suy nghĩ muốn dựa dẫm vào người có quyền có thế của , Phó Gia Tuấn, cho em biết, rốt cục lòng muốn tái hợp với em ?”



      cắn chặt môi, cúi đầu, lâu sau : “Xin lỗi, Đinh Đinh, chúng ta hợp nhau.”



      Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.



      ********************************





      Tôi tin Gia Tuấn thay lòng đổi dạ, tôi quen suốt 6 năm, trong ấn tượng của tôi, phải người như vậy.



      Nhưng rất kiên quyết, lạnh lùng, dọn đồ đạc ra ngoài, tôi từ bỏ ý định, đến văn phòng tìm .



      Trước hết trang phục của tôi phải đẹp, lúc này cách ăn mặc của tôi phải càng sắc sảo, tôi đám phán với , tôi muốn ra ngoài với bộ dạng nhếch nhác như mấy bà chanh chua, tôi mặc bộ đồ đắt nhất, trang điểm cẩn thận, mang đôi giày cao gót sáu phân đến tìm .



      Muốn ly hôn? Được thôi, tôi muốn xem người đàn ông này đến tột cùng có muốn chấm dứt với tôi .



      Đứng ở cửa văn phòng, vừa đẩy cửa vào, tôi nghe thấy tiếng đồ vật ngã đổ ở bên trong, trong lòng tôi căng thẳng.



      “Gia Tuấn.” Tôi sợ hãi kêu lên.



      Tôi thấy ngã xuống đất, ghế bên, người ở bên, tài liệu bay tứ tung.



      Tôi vừa đau lòng vừa sốt ruột, lập tức tới dìu : “Gia Tuấn, làm sao vậy?”



      khẽ đẩy tôi ra: “ Chỉ là mệt quá, ngồi vững.”



      Lạ , dường như rất mệt mỏi, hồi lâu thấy có phản ứng gì, mà người lại nặng, căn bản tôi kéo dậy nổi, sau khi có phản ứng lại, chống người đứng lên, dựng ghế lại, ngồi xuống.



      Trong lúc nhất thời, toàn bộ ý chí và chất vấn của tôi đều bay đến tận Zimbabwe, tôi muốn nổi nóng với , “Gia Tuấn, chúng ta về nhà , em xin nghỉ việc rồi, chúng ta về nhà, chúng ta sống cuộc sống riêng của mình, được ?”



      sắp xếp lại tài liệu: “Em tìm là vì chuyện này sao? Đinh Đinh, em tinh tảo lại , thực tế chút , người đàn ông như , đáng đâu.”



      Tôi đau khổ cầu xin : “Quên , Gia Tuấn, em biết phải là người đầy tham vọng, cũng phải người ham hư vinh, vì sao cố tình đả kích em chứ? Chúng ta về nhà .”



      Đúng lúc này, cửa mở ra, tôi quay đầu lại, Thẩm An Ny?



      ta thấy vẻ mặt của tôi, đầu tiên ngẩn ra, ngay đó lập tức di chuyển tầm nhìn, lờ tôi chuyện với Gia Tuấn: “Gia Tuấn, tổng giám đốc Trần bảo tài xế đến đón chúng ta, chuẩn bị xong chưa?”



      tại ta lại có thể gọi thẳng tên của Gia Tuấn, phải từ trước tới giờ đều gọi ấy là luật sư Phó sao?



      Gia Tuấn gật đầu, thu dọn hết đồ đạc, cất tài liệu vào trong cặp, Thẩm An Ny lập tức tới cầm cặp hộ .



      Tôi ngây ra như phỗng nhìn hai người đó.



      Gia Tuấn nhàng với tôi: “Đinh Đinh, em thấy đấy, ấy có thể giúp , còn em? Em cũng phải đơn, Bùi Vĩnh Diễm lòng em, thậm chí ta còn tự tới tìm , bằng lòng tài trợ tiền cho văn phòng của , cần giúp đỡ của ta, bởi vì em phải hàng hoá, thể trao đổi, người đàn ông có năng lực vì người phụ nữ mà làm tới bước này, tin ta lòng, Đinh Đinh, buông tay .”



      Toàn thân tôi nổi hết da gà, Gia Tuấn cái gì vậy?



      Thẩm An Ny chạm khẽ vào Gia Tuấn: “Gia Tuấn, đến lúc chúng ta phải rồi.”



      Gia Tuấn : “Em xuống dưới trước chờ .”



      Thẩm An Ny liếc mắt cái, tôi nhìn ta, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, ta muốn với tôi, buông tay , buông tay nhanh lên.



      ta rồi, tôi nhìn Gia Tuấn, tôi hỏi : “ cho em biết câu lòng.”



      cái gì?”



      phải muốn ly hôn với em chứ?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50 : Quyển 4 : : kiên quyết của Gia Tuấn


      Edit: Montblanc

      Beta: nhoclubu



      Gia Tuấn im lặng.



      Tôi lạnh lẽo hỏi : " hãy , nếu bây giờ với em rất thích ấy, cảm thấy ấy có thể trợ giúp cho nghiệp của , em tuyệt đối hai lời, còn nếu như phải lập tức theo em về nhà, cho em câu trả lời thỏa đáng."



      Tầm mắt Gia Tuấn rơi vào quyể sách ở trước mặt mình, lên tiếng.



      Tôi khẽ : "Lúc em còn , đặc biệt rất thích búp bê, nhưng sau khi Đinh ra đời, nó hiểu chuyện mà cầm lấy chơi, kết quả xé rách cánh tay của búp bê. Em tức giận ngừng khóc lóc, em đánh vào đùi nó, mẹ em tức giận dạy bảo em, trong lúc giận dỗi, em chạy ra khỏi nhà, trốn vào con hẻm giữa hai tòa nhà, khóc lóc. Em cảm thấy em mất ba em, đó là chuyện đáng sợ nhất đời. Dần dần, em lớn lên, chuyện xảy đến với em càng lúc càng nhiều, em mới biết đau khổ cũng phân chia cấp bậc. Lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với , em rơi vào giày vò giữa nóng và lạnh, mất con, cơ thể bị thương, em hận đến diễn tả nổi, cho đến cuối cùng, nhìn lại những chuyện làm cho em, em mới quyết định bắt đầu lại lần nữa với . Gia Tuấn, nếu hỏi rằng em có , em cũng biết nữa, em xem như phần của cơ thể, em quen với phần cơ thể này rồi, bây giờ em hỏi , có bằng lòng về nhà với em ?”



      Điện thoại vang lên, Gia Tuấn im lặng nhìn chiếc điên thoại, là của Thẩm An Ny.



      muốn , tôi nhàng giữ lại: "Gia Tuấn, dự tiệc với ấy, em ngăn cản , em chỉ hỏi , tối nay có định về nhà hay ?"



      nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau, lặng lẽ nhìn đối phương.



      Giờ phút này, chúng tôi nhìn rất , trong ánh mắt trong veo, đều chỉ có đối phương, bốn mắt chúng tôi giao nhau, lời nào.



      lên tiếng, hất tay tôi ra: "Đinh Đinh, tạm biệt."



      lướt qua người tôi, cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, trái tim tôi lập tức tan vỡ.



      **********************************



      Tôi đến bệnh viện, thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.



      Bùi Vĩnh Diễm ngồi ở sô pha xem văn kiện, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, ta lập tức ngẩng đầu.



      "Đinh Đinh."



      Tôi cực kì phẫn nộ, nhìn quanh căn phòng xem có hung khí để giết người ?



      ta kích động đứng lên: "Đinh Đinh."



      Tôi lên đánh ta, vừa đánh vừa mắng: "Bùi Vĩnh Diễm, tên khốn kiếp này."



      ta cuống quít ngăn cản tôi, bị tôi đánh ngã vào ghế sô pha: "Đinh Đinh, Đinh Đinh, em đừng tức giận, được rồi, em đánh , em đánh là được rồi."



      ta bị tôi đuổi đánh tới mép bàn, lọ hoa bàn cũng bị đẩy rơi xuống đất, tôi thẳng qua, cầm bó hoa đập ta.



      Cánh hoa hỗn độn trong căn phòng.



      Tôi ngồi dưới đất khóc nức nở.



      tài xế to con kiêm vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn cẩn thận, cũng có y tá muốn đến xem náo nhiệt, tài xế lập tức đống cửa lại, ngăn y tá ở bên ngoài.



      Bùi Vĩnh Diễm để tôi khóc, có lẽ ta muốn đỡ tôi dậy, tôi đẩy ta ra.



      Tôi vừa khóc vừa mắng ngừng: "Bùi Vĩnh Diễm, vì sao lại trêu chọc tôi? Tôi có gì đáng để thích? là ngôi sao để người ta truy đuổi, để mấy trẻ tương tư, muốn đổi khẩu vị sao?"



      ta rụt rè giải thích: " cũng đuổi theo ngôi sao mà."



      Tôi khóc rất lâu, biết khóc bao lâu, ngồi ở bên cạnh tôi.



      Cuối cùng tôi ủ rũ nín khóc, cầm túi xách ra ngoài.



      ta kéo tôi lại, khẩn cầu: "Đinh Đinh, em nghe câu thôi, đối với em là lòng, nếu em tin, có thể lập tức kết hôn với em, thậm chí có thể phân chưa tài sản ràng."



      Tôi quát ta: " im miệng cho tôi."



      ta còn muốn kéo tôi, tôi liền mắng ta: " đứng lại đó cho tôi, đừng tới tìm tôi, đừng xuất trước mặt tôi, cút xa chút ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :