1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 16 - NHẤT DẠ PHU THÊ BẤT DẠ ÂN
      Tôi giao tấm thảm cho người phục vụ ở tiền sảnh, có chút áy náy : "Rất xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi, đúng rồi, tấm thảm này là người kia có lòng tốt đắp cho tôi đúng ? Tôi phải gặp mặt tiếng cám ơn với người đó."

      Người phục vụ ở tiền sảnh với tôi: "Là Bùi căn dặn, lúc ta sắp còn cần quấy rầy , nhưng nhất định phải để ý trông chừng , tấm thảm này cũng là Bùi bảo chúng tôi mang đến."

      " Bùi là ai vậy?"

      Người phục vụ lễ phép : "Xin lỗi, đối với thông tin về khách hàng, tôi được lắm, chỉ biết là Bùi thường đến đây dùng cơm, còn nhiều hơn nữa tôi biết."

      "Vậy có số điện thoại của Bùi ?"

      Người phục vụ lắc đầu.

      Tôi lại nghĩ: Quên , chẳng qua người ta chỉ tiện tay làm việc tốt, tôi cũng chỉ là được người ta giúp đỡ thôi. Chỉ có điều, hôm qua cũng nguy hiểm , lỡ như ta chính xác là tên biến thái điên cuồng, tôi đảm bảo thể nào bị thiệt thòi, bởi vì tôi mất tự chủ.

      Về đến nhà, mẹ nhìn tôi, lúc này mới thở dài. ngừng mắng tôi, hóa ra là điện thoại của tôi tối qua gọi được, lại suốt đêm về, mẹ tôi lo lắng gần chết. Gọi điện thoại cho Chu Vi, ai cũng biết tin tức của tôi, đều lo lắng theo.

      Sớm biết vậy, tôi hẳn là nên dọn ra ngoài sống, dù sao tôi cũng là phụ nữ gả , giờ luôn ở bên cạnh ba mẹ, hàng xóm nhìn thấy cũng bàn tán sôi nổi, luôn gặp con thấy con rể xuất , khó tránh khỏi nhiều người nhiều miệng, nhân cơ hội thành toàn cho miệng lưỡi của mấy kẻ tiểu nhân.

      Trong người cảm thấy lạnh, tôi lại chui vào trong chăn, mới cắm sạc điện thoại, lại có cuộc gọi đến.

      Là Chu Vi.

      Điện thoại được nối, ấy giữ được mà mắng tôi: "Cậu đâu vậy?"

      " bẽ mặt mà, tối qua tớ uống hơi nhiều, lại ở phòng nghỉ của nhà hàng ngủ đêm."

      "Chết tiệt, tại sao chúng tớ nghĩ ra, cậu căn bản là hề rời khỏi nhà hàng chứ? Suốt đêm cậu về, dì gọi điện được, gọi điện cho tớ, tớ lại xém chút nữa mắng Gia Tuấn tới chết luôn rồi."

      "Chuyện đó có liên quan gì tới Gia Tuấn chứ?"

      Chu Vi thở dài: "Là dì gọi điện thoại cho Gia Tuấn, nhất dạ phu thê bách dạ ân, đến lúc này tớ mới thấy được lo lắng nóng như lửa đốt của ấy phải là giả đò."

      Tôi lên tiếng.

      Bên kia, Chu Vi có chút bực bội: "Lần sau đến nhà hàng đó dùng cơm nữa, ngay cả camera cũng có, chúng tớ hề nghĩ đến cậu ở ngay trong nhà hàng."

      ấy dài dòng trong điện thoại: "10h sáng nay, Gia Tuấn còn có vụ kiện, nhưng tối hôm qua có thể ta tìm ở tất cả phòng tắm hơi, khách sạn, phòng karaoke, hình như suốt cả đêm ngủ."

      Tôi cúp máy, tâm trạng rất phức tạp.

      Xem đồng hồ, bây giờ là hơn 7h sáng, 10h sáng Gia Tuấn còn có vụ kiện, suy nghĩ xong, tôi gọi điện thoại cho .

      Điện thoại được nối, chỉ reo tiếng, lập tức bắt máy.

      Mới sáng sớm mà hai người chúng tôi đều rất tỉnh táo, cho nên gọi điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh.

      "Gia Tuấn."

      Bên kia, nhàng thở hắt ra.

      "Xin lỗi, tối qua làm phiền ."

      Ngược lại, dài dòng, chỉ câu: "Em sao là tốt rồi."

      Tôi nhã nhặn : "Hôm nay có vụ kiện mà, rất rất xin lỗi, biết phải lên tòa, hại được nghỉ ngơi."

      Bên kia, chỉ thở dài.

      Tôi khách sáo khích lệ : "Lúc lên tòa phải cố gắng nhé. Cho dù mặt mũi đối phương có hung tợn, cũng phải khiến cho bọn họ phải thất bại thảm hại nhé."

      Bên kia, cười khổ: "Em... ...vẫn khiến cho phải buồn cười như vậy."

      Tôi nhất thời hoảng hốt. Đây là chuyện gì thế này? Cầm điện thoại, lòng bàn tay tôi đều đổ mồ hôi, ràng chúng tôi cần phải đối chọi nhau như người xa lạ chứ, kết quả làm cho tại muốn chuyện cũng biết nên cái gì.

      khẩn khoản hỏi tôi: "Có thời gian ? muốn chuyện với em, có thể ?"

      Ôi, tiếng thở dài trong lòng tôi lại đến nữa rồi.

      Tôi đành đồng ý : "Hôm khác , hôm nào có thời gian hẹn ."

      Rốt cục cũng cúp máy, tôi nghiên mắt nhìn, ngoài khe cửa lúc sáng lúc tối, tôi biết là mẹ ở bên ngoài nghe lén.

      Tôi dứt khoát lớn tiếng : "Vào , mẹ."

      Mẹ đành phải đẩy cửa bước vào, bực bội liếc tôi cái.

      Tôi cười hỏi mẹ: "Mẹ, phải là mẹ muốn hỏi con suốt đêm qua đâu? Qua đêm cùng với ai. Yên tâm , con làm chuyện xấu hổ đâu."

      Mẹ đưa cho tôi ly nước mật ong, mẹ thở dài: "Mãi cho đến nửa đêm hôm qua, con cũng về nhà, mẹ còn cách nào mới gọi điện thoại cho Gia Tuấn, gọi điện thoại cho con được, tại con còn đùa nữa à. Có ngày, con tự mình có con thử xem, thế nào cũng rối ruột rối gan cho mà xem."

      Tôi liên tục gật đầu.

      Mẹ lại hỏi tôi: "Vẫn định tha thứ cho Gia Tuấn à?"

      Tôi miết cái ly, lắc đầu.

      Thực ra, cũng từng nghĩ đến chuyện tha thứ cho , nhưng tại thời gian trôi qua càng lâu, khoảng cách tình cảm và cuộc sống càng xa. Hơn nữa, khi tách ra, muốn gom lại lần nữa, ngẫm lại cái cảm giác xấu hổ này, tay cũng biết để ở đâu. Sống chung lần nữa như thế nào? dễ hơn làm.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 17 - ĐINH ĐINH PHIÊU LƯU KÝ, TA LÀ AI?
      Tôi hạ quyết tâm tìm công việc mới, tìm được việc liền chuyển nhà.

      Tìm công việc mới phải bắt đầu từ việc viết sơ yếu lý lịch và đơn xin việc, đối với tôi, ngay cả viết lý lịch sơ lược cho ra dáng cũng được. Trường đại học hạng ba, lại có nhiều kinh nghiệm làm việc, càng có tác phẩm nào đàng hoàng cả, muốn nhận được lời mời của viện thiết kế, người ta còn phải xem lại. Tôi đến công ty trang trí , tôi lại cảm thấy có ý tưởng gì mới.

      Ngày lai ngày trôi qua, 2 ngày chủ nhật, cuối cùng thời tiết cũng lạnh, trời sinh tôi là người sợ lạnh, khi người khác còn chưa mặc áo ấm, tôi sớm mặc rồi. Bây giờ ngồi ở băng ghế dài, nhìn cây ngô đồng ở ven đường, trước mắt đám lá khô bị gió thổi qua, sắp rơi xuống đất.

      Tôi lật tờ báo, xem phần thông tin tuyển dụng.

      Công ty Phiếm Hoa thông báo tuyển dụng 3 nhân viên thiết kế có kinh nghiệm, công ty Phiếm Hoa?

      Tôi xem qua lý lịch sơ lược của công ty này, vốn cá nhân của thương nhân Hồng Kông, văn phòng chính ở Bắc Kinh Trung Quốc, trước mắt có nhà xưởng ở Thanh Đảo, chủ yếu thiết kế chế tạo du thyền hạng sang và xuất khẩu các loại tàu thuyền... ... nhân viên... ...

      Trong lòng tôi nhẩm tính: Tuyển nhân viên thiết kế? Tiền lương từ 6 ngàn đến 1 vạn, quả thấp, nhưng tôi vừa nhìn thấy điều kiện, nhất thời bị xì hơi.

      trách người ta cầu cao như vậy, người ta đưa ra mức lương cao, đương nhiên là muốn tuyển được người tài giỏi, chút trình độ của tôi mà đến ứng tuyển? Chỉ sợ chưa đến vòng cuối cùng, tôi chết ở giữa đường.

      Nhưng nhìn thấy khoản tiền lương này rất hấp dẫn, tôi nhịn được rung động, nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định xin ông Cảnh giúp đỡ.

      Ông Cảnh rộng rãi sảng khoái nhận điện thoại của tôi: "Có chuyện gì vậy, Đinh Đinh?"

      "Chỉ tịch Cảnh, tôi tìm ông là có chuyện muốn nhờ ông."

      "Chuyện gì? cứ đừng ngại."

      Tôi cố hết sức, lắp bắp ràng ý định của tôi, tôi muốn hỏi ông, liệu có quen biết với quản lý cao cấp ở Phiếm Hoa , có thể tiến cử giúp tôi được .

      xong chuyện này, tôi vô cùng chột dạ, chuyện này phải gọi là gì?

      ngờ, ở bên kia ông suy nghĩ xong, trả lời tôi rất thẳng thắn: "Công ty Phiếm Hoa này tôi biết lắm, nhưng mà, tôi có quen biết vị quản lý cao cấp ở công ty họ, như vậy , đêm nay tôi gặp ông ta lần, ăn bữa cơm vậy."

      Ông Cảnh người nhiệt tình, ông ta lại có thể viết bức thư dài để tiến cử tôi, ký tên, đóng con dấu riêng, lại còn báo trước với quản lý cao cấp bên công ty đó. Tôi biết ông ấy nhất định những lời tốt đẹp giúp tôi, điều này làm cho tôi vô cùng cảm kích, biết lấy gì báo đáp.

      Rất nhanh chóng, người phụ trách bên kia gọi tôi đến đó phỏng vấn.

      Kết quả, tôi ôm bản lý lịch, bản sao các loại giấy tờ, còn có thư tiến cử của ông Cảnh đến công ty Phiếm Hoa. Vừa đến nơi, bước vào tòa văn phòng đồ sộ, ra đến thang máy tôi liền hít ngụm khí.

      Tiền lương cao thu hút rất nhiều người, đối phương chỉ tuyển 3 người, e rằng trong tiếng đồng hồ, chỉ có 30 người tới nộp đơn. Cao thấp mập ốm già trẻ đều có, thậm chí còn có vài người là người nước ngoài, ngoài mặt mọi người đều khách sáo, thực tế đều là thầm phân cao thấp. Tôi nhất thời thở ra.

      Làm sao bây giờ? hay ở?

      Đối phương đúng là chặt chẽ cẩn thận, mặc kệ người ta tốt nghiệp trường nào, trước đó làm chức vụ gì, đều đối xử bình đẳng như nhau. Có nhân viên ra, lễ phép phát cho chúng tôi mỗi người số thứ tự, dựa vào trình tự trước sau mà gọi chúng tôi vào phòng phỏng vấn.

      Tôi đành phải chờ, trong lòng lại suy nghĩ phải ứng phó ra sao. Bây giờ muốn trốn, cũng kịp nữa rồi. tại mà trốn, còn mặt mũi để gặp ông Cảnh nữa.

      Nhưng mà cũng lâu lắm, hình như thời gian mỗi người ở bên trong vượt quá 5 phút, vẻ mặt của từng người khi ra đều giống nhau, có mất mác, có thoải mái, có nắm bắt được, trong ngày cũng có kết quả thắng thua. Tất cả mọi người đều trở về nhà đợi thông tin.

      Rốt cục cũng đến lượt tôi, người nhân viên gọi tôi: "Đinh Đinh?"

      Tôi nhanh chóng đứng lên, theo sau lưng ta bước vào phòng.

      Vừa vào trong, tôi đối diện với 3 người, hai nam nữ, trong đó có người đàn ông là người nước ngoài tóc vàng.

      Sau khi ngồi xuống trước mặt họ, tôi nghe thấy người phụ nữ với đồng : "Chủ tịch Cảnh tiến cử."

      Người nước ngoài bĩu môi, lại có thể dùng thứ tiếng Trung Quốc ngọng nghịu ra câu: "Người Trung Quốc cửa sau."

      Tôi vô cùng xấu hổ.

      Bọn họ xem lý lịch của tôi, từ biểu mặt họ, tôi nhìn ra được tôi là trò hề.

      Cũng phải người ta kỳ lạ, người ta phải đối mặt với nhiều đơn ứng tuyển như vậy, tất nhiên muốn xem điều kiện đầu tiên, chút tư cách và kinh nghiệm của tôi biết tự lượng sức, chạy tới phỏng vấn, chẳng trách người ta lại làm mặt lạnh với tôi, nhưng mà phụ lòng ông Cảnh rồi.

      tại tôi mất hết tự tin, thầm nghĩ muốn kết thúc buổi phỏng vấn xấu hổ này càng nhanh càng tốt.

      Xem hồi, người trong đó đóng bản lý lịch của tôi lại, ôn hòa hỏi tôi: "Có hiểu biết gì về công ty Phiếm Hoa của chúng tôi ?"

      Tôi đáp: "Trước khi đến đây, cũng hiểu biết sơ qua, công ty Phiếm hoa là công ty lớn nổi tiếng quốc tế, chỉ có công ty con ở Trung Quốc, Đại Lục, Hồng Kông, còn có ở Indonesia, ba năm trước lên sàn cổ phiếu ở Mỹ, thành tích tồi."

      Đối phương gật đầu, lại với tôi: "Bằng cấp của rất tầm thường, tốt nghiệp cao đẳng... ... Theo hiểu biết của cá nhân tôi, hình như đứng trong bảng xếp hạng 100 trường đại học ở Trung Quốc."

      Tôi đành phải : "Đúng, ông rất đúng. Nhưng tôi tin tưởng có câu, hùng hỏi xuất thân, cho nên tôi... ..."

      Lúc này, vị trong đó tò mò hỏi tôi: "Tại sao tên là Đinh Đinh?"

      Câu hỏi này hoàn toàn giống với vấn đề nên hỏi trong lúc phòng vấn, tôi có chút mơ hồ, ngây ngô trả lời: "Là ba tôi đặt cho tôi."

      ta nở nụ cười với tôi: "Tên gọi này của làm tôi nghĩ đến Đinh Đinh phiêu lưu ký."

      Mấy người họ đều cười.

      Người phụ nữ kia với tôi: "Tuy rằng chủ tịch Cảnh có viết thư tiến cử , nhưng Phiếm Hoa chúng tôi tuyển người là muốn xem thực tài, bất kể ông ta có địa vị gì, cho dù là đặc biệt tiến cử, nếu như có năng lực, chúng tôi cũng giữ lại làm việc, hy vọng có thể hiểu được."

      Tôi gật đầu: "Vâng, tôi hiểu. là tôi tìm chủ tịch Cảnh để ông ấy viết thư tiến cử giúp tôi, bởi vì tôi cảm thấy rằng nếu chỉ xem qua bản lý lịch, tôi tài nào có thể cạnh tranh nổi với những người khác. Tôi cần chủ tịch Cảnh giới thiệu, tôi cũng hy vọng có thể được đến đây làm việc."

      Người nước ngoài kia liếc nhìn tôi cái, ta đẩy mấy miếng xếp gỗ ở trước mặt, ý bảo với tôi: "Nếu vậy tôi cho cơ hội, mời cho tôi thấy tòa cao ốc, cho tôi biết cách bố trí cửa chính, thang máy và hộ gia đình trong đó."

      Tôi à tiếng, nhanh chóng xếp các khối gỗ đứng lên thành hình dạng của tòa cao ốc, sau đó 10 giây tôi giới thiệu: "Cửa chính ở đây, thang máy ở bên cạnh, che khuất ánh sáng mặt trời, hai là từ vị trí này bước ra, có thể thuận tiện vào trong từng hộ gia đình."

      Vị nữ giám khảo nhìn xuống, với tôi: " Đinh, xin thứ lỗi cho tôi thẳng, chúng tôi cần là thiết kế sư có kinh nghiệm, hơn nữa còn có thiên phú, xin lỗi, từ những gì trước mắt xem qua, lý lịch của đạt cầu của chúng tôi."

      Bị từ chối, ngược lại, tâm lý của tôi vững vàng hơn, nhìn ấy mỉm cười chút, tôi : "Cám ơn ."

      Nhưng ấy lại hỏi tôi: " cần vội, có sở trường gì hay thích gì , cứ đừng ngại."

      thích và sở trường à? Trong đầu tôi nhanh chóng nghĩ đến, tôi thích ăn và ngủ, sở trường là đấu địa chủ *, nhưng những cái này thể ra. Liếc mắt cái, thấy bên cạnh bàn của ấy có đặt khối rubic, tôi nhất thời mừng rỡ, chỉ vào khối rubic tôi : "Tôi chơi rubic."

      (*) Đấu địa chủ (hoặc là Bài Tú Lơ Khơ) là game đánh bài online.

      Tầm mắt của ba người hoàn toàn rơi vào khối rubic, dường như cũng rất tò mò, người kia hỏi tôi: " chơi rubic sao?"

      Tôi đáp: "Vâng, trình độ của tôi tầm thường, được xem là cao thủ, có thể làm xáo trộn trật tự, nội trong 4 phút tôi có thể phục hồi khối rubic này lại như cũ."

      ta cũng tò mò, dường như có chút tin, nhưng cũng cầm khối rubic lại giao cho tôi.

      Thực ra, tôi phải là người thông minh, chẳng qua lúc học cao trung tôi từng tham gia hoạt động trại hè lần, ở trong trại hè đó, tôi được học chơi rubic, mọi người có thể cảm thấy khối rubic có tới 6 mặt, để phục hồi nó lại trạng thái như cũ khó khăn. phải vậy, phục hồi khối rubic lại như cũ là có công thức, chỉ cần bạn có thể nhớ công thức, việc phục hồi như cũ thành 6 mặt thống nhất là chuyện vô cùng đơn giản.

      Mọi người thấy khó hiểu sao? khó hiểu đâu, có khi người thông minh cũng chơi được, những người ngu ngốc thường hay gặp may mắn ở phương diện này. Đây chính là vì sao Quách Tĩnh ngốc mà tay trái tay phải có thể đánh ra hai bộ quyền pháp, còn Hoàng Dung thông minh cứ ngây ngô học được. Tôi và Gia Tuấn quen nhau 6 nắm, chỉ số thông minh của ấy cao hơn tôi, nhưng chính là đối với khối rubic, tôi dạy rất nhiều lần, nhưng vẫn học được.

      Tôi nhận lấy khối rubic, đơn giản tỉ mỉ chút, lập tức ở trong đầu hình dung ra các bước .

      Muốn phục hồi khối rubic lại như cũ, phải theo công thức của nó, nếu trong lúc xoay bạn có những bước đúng, như vậy bạn nhất định phải bắt đầu lại lần nữa. Mọi việc đời đều thoát khỏi chữ khéo, tại tôi chính là muốn lợi dụng chữ khéo này.

      Bước đầu tiên, tôi phải khôi phục mặt trong đó giống như hình chữ thập, tiếp đó tôi bắt đầu biễu diễn cho họ xem.

      Tôi cũng phải là người nhanh nhẹn, hơn nữa, tôi luyện tập thời gian, cộng thêm hồi hộp, khối rubic trong tay tôi biết là quá chặt hay là tay tôi chặt nữa, xoay vài cái, trong lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hồi.

      Trong đó có người an ủi tôi: "Đừng quá căng thẳng."

      buổi phỏng vấn kỳ lạ.

      Tôi bình tĩnh tự hạ quyết tâm, sau khi trấn định lại hơi thở, tay của tôi bắt đầu thành thạo xoay khối rubic. Ánh mắt của 3 người toàn bộ đổ dồn vào khối rubic tay tôi, theo di chuyển đến hoa mắt của khối rubic, các động tác tay của tôi càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng nhanh, cuối cùng 6 mặt của khối rubic trật tự lại.

      Bọn họ nhìn rất ngốc, cũng khó trách họ, đều là tinh giỏi giang, mỗi ngày đều giành giật được chút lợi nhuận gì đó, làm sao có thể lãng phí thời gian để chơi rubic chứ.

      Tôi cũng thở phào, đưa khối rubic lại trong tay người kia, lễ phép cười với ta: "Cám ơn."

      ta nhìn khối rubic 6 mặt thống nhất, lộ ra nụ cười tán dương.

      Sau đó ta cười với tôi: " Đinh rất thông minh, tuy rằng thể trở thành đồng của chúng tôi, nhưng vẫn chúc gặp may mắn."

      Tôi đứng lên chìa tay về phía ta, ta cũng lễ phép bắt tay với tôi.

      Vừa muốn ra, bỗng nhiên bên tai nghe thấy giọng nam: "Chờ lát."

      Giọng này lớn, nhưng có lực xuyên thấu rất sâu, lại có thể khiến cho toàn bộ 4 người chúng tôi dừng lại.

      Tôi hiếu kỳ, theo giọng nhìn về phía căn phòng bên trái, hóa ra bên cạnh phòng này còn có căn phòng bên trong. Đúng lúc này, người đàn ông từ trong phòng bước ra, hai tay ta đặt trong túi quần, đứng ở mép cửa, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn vào tôi.

      Tôi nhìn ta, ta là ai vậy?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 18 - BÙI VĨNH DIỄM, THU HOẠCH BẤT NGỜ
      người ta mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, chỗ chính giữa khuy áo có in đường hoa văn trang trí, từ bả vai bên phải xuống là đường vân thẳng đứng màu lam đậm, rất nhiều hoa văn hình vuông. Áo sơ mi cũng bỏ vào quần, mà còn mở hai nút, vạt áo thoải mái vô cùng tùy ý. Nhưng lúc ta vừa xuất , lập tức như có luồng khí thanh tú phả vào mặt.

      Tôi có chút ngớ người, lúc này lại có loại cảm giác, nếu là hình dung phụ nữ, ăn nhan khói trần gian. Nhưng để hình dung đàn ông? Làm sao dùng từ vừa ngắn gọn vừa văn nhã để hình dung đây? Tôi mù tịt.

      ta thấy tôi hiếu kỳ nhìn ta, khóe môi có chút cong lên, khụ tiếng, sau khi cổ họng sạch rồi, ta nhàng hỏi tôi: " khỏe ?"

      Hả? Toàn thân tôi chấn động, giọng điệu thăm hỏi ân cần quen thuộc, đúng là tôi nghe được ở chỗ nào rồi?

      Giọng của ta rất ấm áp, rót vào tai khiến người khác có cảm giác như dòng nước ấm chảy khắp người, các bộ phận cơ thể đều có cảm giác thoải mái nên lời.

      Thấy tôi chần chờ, ta lại giọng hỏi: " khỏe *?" (Giọng miền Nam.)

      Tôi nhất thời ngây người, điện quang ampe trong đầu, nháy mắt phản ứng trả về tôi, là ta? Là suốt đêm hôm đó, người im lặng ngồi cách cái sô pha chuyện cùng tôi.

      ta nhìn tôi, ánh mắt chòng chọc lao vào tôi, ánh mắt hệt như nam châm hút lấy ánh mắt của tôi, dường như xác định tôi có phải là người phụ nữ thất thố ngày ấy hay .

      Tôi cụp mắt xuống, nuốt nước bọt, chỉ trả lời ngắn gọn: "Tôi khỏe." (Giọng miền Nam.)

      ta lộ ra tia cười yếu ớt dễ phát ra.

      Ba người trong phòng này, trước tiên đều hoang mang, sau đó dường như cũng hiểu ra.

      ta với ba người kia: "Cứ như vậy ."

      Sau đó, ta lễ phép cười với tôi, lại quay về phòng.

      Tôi vẫn còn ngơ ngác, cứ như vậy , ý của ta là gì?

      Người phụ nữ đứng lên, lập tức thay đổi thái dộ, vẻ mặt rạng rỡ.

      "Hoan nghênh , Đinh Đinh."

      Tôi khó hiểu.

      "Hoanh nghênh gia nhập công ty Phiếm Hoa."

      Hả, gia nhập? Tôi trúng tuyển sao?

      Tôi mơ hồ ngồi ở đó, từ nãy đến giờ vẫn như cũ, có khả năng hồi tỉnh lại, đây là ý gì vậy? Sao lại thế này?

      Người phụ nữ thấy tôi thất thần nhắc nhở tôi: " Đinh?"

      Lúc này, tôi mới hoàn hồn.

      ấy cười chút, với tôi: " Đinh, chúng ta giữ liên lạc nhé, có người phụ trách chuyên môn thông báo với khi nào làm, tại, mọi người chúng ta đều là đồng nghiệp, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

      ấy đưa tay về phía tôi, tôi do dự lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra, lễ phép bắt tay ấy.

      Hai người đàn ông kia cũng bắt tay tôi.

      Tôi đột nhiên hỏi ấy: "Xin hỏi, vị vừa rồi là?"

      ấy liếc mắt về phía căn phòng, mỉm cười nhìn tôi : "Vị đó là tổng giám đốc của chúng ta, có thể gọi ấy là tổng giám đốc Bùi."

      Tổng giám đốc Bùi? Bùi? ra là ta.

      Hóa ra, đời lại có nhân duyên trùng hợp như vậy.

      Tôi cứ ngây ngô được công ty Phiếm Hoa tuyển dụng.

      * * *

      Sau khi Chu Vi biết được công việc mới của tôi, cũng kinh ngạc: "Cậu đến công ty Phiếm Hoa làm việc sao? Trời đất, Đinh Đinh, cậu đúng là người khờ gặp vận may mà, hệt như cung nữ mà được sủng ái, trong đêm thăng lên 3 cấp." Ngược lại, ấy cũng hậm hực hỏi tôi: " cho tớ biết, vị đế vương mà sủng ái cậu đó, mặt mũi thế nào?"

      "Thấy cậu rất hay, giống như là tớ bán rẻ nhan sắc để lấy công việc vậy."

      Hai người chúng tôi ngồi dối diện nhau ăn cơm, tán gẫu.

      Chu Vi cụng ly với tôi: "Nào, Đinh Đinh, chúc mừng cậu! Vốn dĩ tớ lo lắng sau khi cậu và Gia Tuấn sống riêng, vẫn chưa gượng dậy nổi, nghĩ cậu lại bất ngờ kiên cường như vậy."

      Tôi nhàng than thở: "Đây chỉ mới là bước khởi đầu, xã hội có nhiều chuyện phức tạp như vậy, tớ mới tiếp xúc được bao nhiêu? 4 năm qua, Gia Tuấn chăm sóc tớ cũng mệt mỏi rồi, tớ có thể lo khổ sở, giờ cũng là thua thiệt, tớ mới có cơ hội để rèn luyện như vậy."

      "Gần đây gặp qua Gia Tuấn sao?"

      " có."

      "Ngược lại chúng tớ có gặp qua vài lần."

      Tôi chút để ý : "Cậu cần lo lắng, nếu như cậu thích Gia Tuấn, cậu cũng có thể theo đuổi ấy, tớ để bụng đâu."

      "Im." ấy mắng tôi: "Bụng dạ tiểu nhân, cậu biết là Gia Tuấn tìm tớ toàn là vì cậu mà."

      Tôi im lặng.

      "Đinh Đinh, mấy tạp chí trang hoàng và tài liệu du thuyền nước ngoài mà tớ đưa cho cậu, tất cả là đều của Gia Tuấn đưa cho tớ."

      Tôi nghẹ giọng : "Tớ biết rồi, trong quyển tạp chí tớ vô tình thấy có viết dãy số điện thoại, nét chữ đó là của ấy, tớ có thể nhận biết mà."

      ấy lắc đầu: " cẩn thận, cậu tuyệt tình so với phụ nữ mãn kinh đều rốt ráo như vậy."

      Tôi hớp ngụm nước, suýt chút nữa đều phun ra hết.

      Chu Vi lại thở dài: "Hai người các cậu tại ai cũng thiệt thòi cả, hà cớ gì phải như vậy chứ? giờ Gia Tuấn sầu não vui, cả người giống như bị rút hết xương cốt. Cậu ở nhà, nên ấy cũng thường xuyên về nhà, bởi vì ấy sợ, ấy sợ rằng khi về đến nhà, nhìn vật nhớ người, tớ hỏi ấy, tại sao làm cho ràng chuyện của Quách Sắc, để cho cậu phải thống khổ. ấy lại với tớ, cho dù ấy phải ly hôn với cậu, ấy cũng kết hôn với Quách Sắc. Nguyên nhân trong đó, ấy thêm. Đinh Đinh, cậu hãy suy nghĩ lại lần nữa , cậu buông Gia Tuấn sao? Chẳng lẽ cậu có cảm giác đó, cảm giác trong lòng cậu nhớ tới ấy, thậm chí cậu vô tình nhớ tới ít động tác nhặt của ấy, ít cử chỉ thói quen của ấy? có chút lơ lãng so sánh người khác với ấy, thậm chí lúc vô tình ngang qua khu nhà của ấy, nhịn được mà liếc nhìn lên cái, trái tim liền như bị đâm nhát?"

      Tôi đáp: "Đau chắc chắn là có, trừ khi có tình cảm đối với người đó, lòng dạ mới có thể sắt đá được. Nhưng mà, may mắn là tại tớ vượt qua thời kỳ thống khổ khó khăn nhất rồi, cho dù đau khổ, còn có thể kéo dài trong bao lâu? Con người là phải trưởng thành, trong quá trình trưởng thành luôn phải tồn tại. Đau khổ này hoặc khác, trước kia tớ yếu đuối như cọng cỏ, sống dưới ô dù hôn nhân, buồn lo. giờ, tớ muốn bản thân phải trưởng thành hơn, để cọng cỏ luôn được cây to bảo vệ này, cũng có thể cao lớn dũng cảm hơn, sớm ngày biến thành thân cây."

      Đúng, hôn nhân là bức tường, ly hôn là con đường sống. Khi chịu đựng lực tác động bên ngoài, bức tường đổ, khi bức tường đổ xuống, có vài người nhìn có vẻ kiên cường, lại vì bước qua được mà gượng dậy nổi. Mà có vài người nhìn có vẻ yếu đuối, lại có thể ở trong gian nan mà tái sinh như chim phượng hoàng.

      Tôi rất may mắn, tôi thuộc về nhóm thứ hai. Khi trở mình có thể vượt qua đường dốc khó khăn này, tôi tháo xuống gánh nặng trong lòng, rốt cuộc ra.

      * * *

      Ba ngày sau, tôi bước vào công ty Phiếm Hoa, đây là lần đầu tiên tôi tiến vào công ty chính quy lại lớn như vậy sau khi tốt nghiệp. Khi bước vào phòng làm việc sáng sủa ngăn nắp của Phiếm Hoa, nhìn thấy những nơi làm việc xen vào nhau thích thú, còn có đồng nghiệp vùi đầu bận rộn trong đó, loại cảm giác tự hào cùng khát khao lập tức tràn đầy trong lòng ngực của tôi cách tự nhiên, đây mới là môi trường mà tôi thích nhất, thế giới công việc lý tưởng của tôi.

      Văn phòng chủ quản dẫn tôi và ba nhân viên khác đến gặp mặt các đồng nghiệp. Vậy nên tôi mới biết, hóa ra ngoại trừ tôi, công ty còn tuyển 3 thiết kế sư, tôi và 3 người đó đều được phân bổ ở bộ phận thiết kế.

      Chủ quản muốn chúng tôi tự giới thiệu bản thân ngắn gọn với mọi người, tôi lại luống cuống, bởi vì ba người bên cạnh đều mấy câu rất lưu loát, tự hào giới thiệu bản thân: "Tôi tên là... ... Tốt nghiệp ở... ..."

      Đến lượt tôi, mắt tôi đờ ra, còn cách nào tôi đành cúi đầu chào mọi người, lắp bắp : "Tôi tên là Đinh Đinh... ..."

      Tất cả mọi người đều đứng dựa vào chỗ làm việc của mình chờ đợi câu tiếp theo của tôi.

      Tôi khó khăn nuốt nước bọt, tiếp tục : "Đinh là nét móc hất lên và nét ngang, chữ Đinh còn lại là trong câu "Thiên đinh vạn lánh chúc phù" (câu này bó tay, mình cũng hiểu nghĩa hix), ba tôi cũng họ Đinh, em tôi cũng họ Đinh, cho nên cả nhà chúng tôi... ... xứng đáng với cái tên gia đình họ Đinh."

      Mọi người nhịn được cười ồ lên, có đồng nghiệp cầm tài liệu che miệng cười.

      trán tôi toàn là mồ hôi, tiếp tục : "Tôi đến để học tập, xin mọi người hỗ trợ nhiều hơn, bất kể chuyện gì, tôi nhất định , hai là hai, cố gắng hoành thành."

      Đúng lúc này, phía sau chúng tôi truyền đến giọng nam sang sảng: "Hay cho đầu đinh lân lân (cái này mình cũng chịu, hiu nổi), cắn đinh nhai sắt- tiểu Đinh Đinh."

      Chúng tôi đều quay đầu, thấy ở lối bên cạnh chúng tôi, có người trẻ tuổi phong độ đứng ở đó, tôi nhất thời ngây ra như phỗng. Hả, là ta, tổng giám đốc Bùi?

      ta đứng ở phía sau chúng tôi, nhìn thấy tôi lại mỉm cười.

      Trong lòng tôi hoảng hốt, nhanh chóng cúi đầu xuống.

      Chủ quản cao giọng giới thiệu với mấy người mới đến chúng tôi: "VỊ này là Bùi, là tổng giám đốc của chúng ta."

      Tổng giám đốc Bùi hướng về chúng tôi : "Tôi cũng là đồng nghiệp của mọi người."

      Chủ quản lễ phép hỏi ta: " Bùi, muốn vài câu với mọi người?"

      ta khẽ lắc đầu: "Hôm nay là ngày đầu tiên làm của nhân viên mới, nên do giới thiệu với mọi người , tôi ở đây làm cho mọi người mất tự nhiên đâu."

      Bùi xong những lời này, ánh mắt xẹt qua từng khuôn mặt của mấy người chúng tôi, khi nhìn tôi chỉ hơi gậy đầu cái, cụp mắt xuống, sau đó ta xoay người ra ngoài.

      Tôi nhàng thở ra.

      Đương nhiên áp lực ngày đầu tiên bước vào công ty là phải có.

      Tôi được phân chia tới chỗ làm việc thuộc về mình, mới vừa ngồi xuống lâu, trẻ ở bên cạnh liền mỉm cười với tôi, tự giới thiệu: "Xin chào, tên tôi là Vương Diệu ."

      Tôi liền vội vàng khen : " là tên cũng như người, duyên dáng như nhạc."

      ấy lập tức vui vẻ.

      lần nữa xuống núi vào tổ chức lớn, tôi luôn ghi nhớ giáo huấn: "Đúng mực, khiêm tốn lễ phép, thể xin hãy im lặng, thể dối xin hãy dũng cảm."

      Đương nhiên, dàng vẻ của Vương Diệu này quả tồi, cho nên lời của tôi là lòng. Vào tổ chức lớn, đầu tiên phải tưởng tượng bản thân mình là cây đinh , dù gặp phải khúc cây to cũng phải có gan đóng xuống dưới, cố gắng mọi việc, còn phải dám nghĩ dám làm, như vậy mới có thể đạt được công nhận của người khác, bản thân mới có gian phát triển.

      Về phần làm việc chung với đồng nghiệp, khen ngợi và khích lệ người khác nhiều chút, điều đó bao giờ sai cả. phải bắt bạn phải khúm núm, cũng phải để bạn tỏ ra yếu kém, mà là mỗi đồng nghiệp ra đều là đối thủ của bạn, nên ngoài mặt chúng ta đều phải làm bạn với từng đối thủ.

      Tôi làm quen với chương trình máy tính của mình, chủ quản bộ phận cấp của tôi, có vị chủ quản họ Thích, chính là người phụ nữ phỏng vấn tôi ngày đó, ấy tới tìm tôi: "Đinh Đinh, tổng giám đốc Bùi muốn gặp ."

      Tôi rất bất ngờ: "Gặp tôi sao?"

      ấy mỉm cười với tôi: " cần khẩn trương, Bùi vô cùng tốt bụng, mỗi nhân viên của công ty, ai cũng từng tán gẫu với ta chút."

      À, ra là vậy.

      "Văn phòng của Bùi nằm ở tầng mấy?"

      "Tầng cao nhất."

      Tôi bước vào thang máy, tòa nhà công ty là bố trí thế này, tầng 1 là đại sảnh, bố trí phòng làm việc, tầng 2 là sảnh trưng bày, phòng họp, phòng triển lãm, từ tầng 3 mới bắt đầu là tầng làm việc, từ dưới hướng lên , tầng tiếp theo là nhân viên bình thường nhất, phòng làm việc càng lên cao, tầng càng cao, thân phận cũng cao, tầng cao nhất đương nhiên chính là văn phòng của tổng và phó tổng giám đốc.

      Có lẽ cái đó cũng giống như chặng đường phấn đấu trong cuộc sống, ở tầng thấp nhất ra sức làm việc, ở tầng trung bình lên kế hoạch, ở tầng cao nhất ra quyết sách và hoạch định trương lai.

      Tầng cao nhất ánh sáng rất tốt, phòng lớn, hô mưa gọi gió, quyền cao chức trọng. Bạn cố gắng bò lên , tự nhiên được hưởng thụ đại ngộ như vậy.

      À, đương nhiên cái này bao gồm Tổng giám đốc trẻ tuổi có năng lực thừa kế vinh hoa.

      Phiếm Hoa là công ty theo dạng gia tộc thừa kế của thương nhân Hồng Kông, cũng giống với công ty tiếng tăm lừng lẫy Amway của Mỹ.

      Tôi đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nghẹ nhàng gõ cửa, vô cùng lo lắng.

      Bên trong truyền đến giọng : "Mời vào!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 19 - TÔI CHUYỆN VỚI BÙI VĨNH DIỄM
      Tôi đẩy cửa ra.

      Ba mặt văn phòng của tổng giám đốc Bùi là thủy tinh trong suốt, lại ở tầng cao nhất. Từ cao nhìn xuống, cảm giác vô cùng cao, như ngắm ngọn núi vậy.

      Bùi đứng bên cạnh cửa sổ, tay đút vào túi quần, bộ âu phục cắt may vừa khít, hình dáng vô cùng đẹp đẽ phóng khoáng.

      Nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

      Tôi đứng trước bàn làm việc của , có chút mất tự nhiên, cung kính : "Xin chào tổng giám đốc Bùi."

      ta đến trước bàn, ra hiệu với tôi: "Ngồi ."

      Tôi đến trước mặt ta, ngồi xuống cách bàn làm việc, cẩn thận ngẩng đầu, ta nghiêng đầu như nhìn vật gì đó, tầm mắt người tôi. Lúc này, tôi mới có thể nhìn kỹ tướng mạo của ta, Bùi rất trẻ, chắc chỉ khoảng 30, để đầu đinh, rất nhanh nhẹn, đường cong sườn mặt thô kệch như người phương bắc, khuôn mặt có phần nhã nhặn tuấn tú, mà khóe môi của ta luôn luôn hơi cong lên, vẻ mặt có loại lễ độ và khiêm tốn ấm áp.

      Tôi chú ý ta, ta đúng lúc nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của tôi, trong lòng tôi lại lúng túng.

      ta mỉm cười: "Có cảm giác thích ứng khi vào công ty chưa?"

      Tôi lên tiếng trả lời: 'Tốt lắm, các đồng nghiệp khác ở công ty đều rất hòa đồng, tất cả mọi người vô cùng có năng lực, tôi rất vui khi có thể gia nhập Phiếm Hoa."

      ta hơi gật đầu, trong tay cầm cây bút chì bấm, đùa nghịch giữa hai ngón tay.

      Mà ánh mắt của ta luôn nhìn tôi.

      Tôi bị ta nhìn đến nỗi ngượng ngùng, ho khan tiếng, nhanh chóng cúi đầu xuống.

      Lông mày ta khẽ nhếch lên, vẻ mặt có ý cười với tôi: "Biết tại sao tôi nhận ?"

      Tôi nghĩ lúc rồi đáp: "Tổng giám đốc Bùi, tôi biết năng lực của tôi có hạn, vô cùng cám ơn cho tôi cơ hội này."

      ta dùng giọng trong trẻo lên tiếng: "Lần này, chúng tôi ngừng tuyển vài nhân viên thiết kế, hơn nữa còn tuyển nhân viên tài vụ có thâm niên, cuối cùng thông báo tuyển dụng lần này tỷ lệ trúng tuyển của nhân viên tài vụ là 200:1, nhân viên thiết kế là 75:1, hiểu được ý của tôi chưa?"

      Tôi gật đầu: "Tôi hiểu công ty rất coi trọng tố chất tổng thể của nhân viên, người tài như rừng, tôi trân trọng cơ hội này."

      ta tỏ ý khen ngợi: "Là nhà tuyển dụng, tôi gặp được thiên tài, nhân tài, người tài năng bình thường, nhưng vẫn chưa gặp được tài năng mới, trùng hợp, chính là tài năng mới đó."

      Tôi có chút hiểu lắm, nhưng lại thể bội phục cách chuyện rất có kỹ xảo của ta.

      Từ bàn, ta cầm qua khối rubic , lúc này tôi mới chú ý đến hóa ra ở bàn của ta cũng có khối rubic.

      ta rất hứng thú xoay khối rubic đó: " ra, chơi rubic cũng là công việc rất có tính kỹ thuật, nhiều người thông minh chưa chắc biết chơi, thế nhưng những người cố chấp có thể từ đó mà phát ra rất nhiều bí , với là tôi chơi rubic 10 năm, cho đến bây giờ tôi vẫn có cách nào làm được ra 6 mặt thống nhất."

      Tôi đành phải ngượng ngùng mỉm cười.

      ta còn thêm: "Thực ra thiết kế cũng là nghệ thuật, mà nghệ thuật cũng là kỹ thuật, thiết kế- nghệ thuật- kỹ thuật, ba cái này có liện hệ với nhau. Trong những người thi tuyển, nền tảng của kém cỏi nhất, nhưng ưu điểm, đó chính là gian thiết kế trong tư tưởng của có đại bộ phận là trống rỗng. Cũng có khái niệm gì sâu vào làm chủ đạo, những thứ này lại trở thành ưu thế cho công việc học tập của về sau, lần này tôi cho cơ hội, hy vọng trân trọng nó, đừng để tôi thất vọng."

      "Vâng, tôi hiểu."

      Lòng tôi buống xuống gánh nặng, cảm tạ trời đất, ta chút đề cập đến ngượng ngùng của tôi ngày đó, tôi có linh cảm, thực ra ta nhận ra tôi, nhưng do ta rất có tu dưỡng, ra.

      Nhìn tôi vô cùng thận trọng, ta lại mỉm cười hỏi tôi: "Tại sao lại mất tự nhiên như vậy khi ở trước mặt tôi, chẳng lẽ trong ấn tượng của người khác tôi rất cứng nhắc, khó có thể tiếp xúc sao? Chẳng lẽ sẵn lòng xem tôi là bạn? Giống như bạn bè tâm cách tự nhiên của ngày đó?"

      Tôi trả lời lưu loát: " là cấp , tôi là cấp dưới, phàm là có chỉ thị cầu gì, tôi nhất định cố gắng hoàn thành. Về phần chuyện tâm ? Tôi vừa mới vào công ty, thứ nhất, tôi có thói quen xem cấp như bạn bè, trong thời gian làm việc mà chuyện phiếm. Thứ hai, tôi cũng có thói quen chuyện quá nhiều với người bạn chỉ mới gặp qua lần."

      ta nở nụ cười.

      Văn phòng của Bùi rất lớn, phòng nghỉ bên kia có tấm bình phong bằng gỗ đàn hương, mặt kính có chạm khắc lỗ thưa thớt, bốn bức tranh thêu là tác phẩm bốn bức phong cảnh Cẩm Tú Xuân giữa đời Thanh. Bốn bức tranh gồm có đôi chim sáo đá bầu bạn cây tùng, đôi én xuân bầu bạn cây hải đường, đôi chim thọ đái bầu bạn cây mai đỏ, đôi uyên ương bầu bạn bên hoa sen.

      Lúc này, mùi thơm thanh u của gỗ đàn hương nhàn nhạt truyền đến, thâm nhập vào trong mũi của tôi, vô cùng dễ chịu.

      ta còn thêm: "Làm việc cho tốt, thư tiến cử của tôi có xem qua. hùng hỏi xuất thân, có tài có đức mới là điều quan trọng. Nhớ kỹ chuyện, đối với nhân viên chăm chỉ, tôi có thể cho ấy cơ hội học hỏi, nhưng tôi có kiên nhẫn làm đầu tư đường dài đâu."

      "Vân, tôi ghi nhớ trong lòng."

      ta chuyện rất hòa nhã, hơn nữa hề ra vẻ tự cao, chẳng trách lúc sáng đến công ty, rất nhiều nhân viên nữ thấy ta tốt, mặt vẫn còn vẻ hâm mộ.

      ta còn thêm: "Quên tự giới thiệu, tên tôi là Bùi Vĩnh Diễm, cha tôi là chủ tịch, cho nên tôi tạm thời giữ chức vụ tổng giám đốc công ty. Trong giờ làm việc, có thể gọi tôi là tổng giám đốc Bùi, sau khi hết giờ làm có thể gọi tôi là Bùi hoặc có thể gọi tên tiếng của tôi là Kevin."

      Tôi bất chợt nghĩ đến câu thơ, nhịn được thốt lên: "Chữ Diễm? "Băng ngạc hàm thải, điêu diễm biểu sức" (1), đây là loại ngọc."

      (1): câu thơ ám chỉ loại ngọc đẹp. Mình biết dịch hix.

      ta lại gật đầu cười, ý bảo tôi có thể ra ngoài.

      Tôi đứng lên lễ phép cúi chào ta, mãi cho đến khi tôi lùi đến cánh cửa, tôi còn thấy ta vẫn nhìn tôi.

      ***********************************

      Sau khi trở về, Vương Diệu lập tức hỏi tôi: " gặp tổng giám đốc hả?"

      Tôi gật đầu.

      Vương Diệu khẽ hỏi tôi: "Tổng giám đốc rất đẹp trai, tuổi cũng trẻ nữa, nghe ... lúc phỏng vấn ấy đích thân từ trong phòng ra gặp , có ?"

      Trong ánh mắt của ấy lóe lên vẻ tò mò.

      Trong lòng tôi than, hóa ra tổ chức lớn cũng giống như đơn vị thôi, có điều tin đồn còn nhanh hơn cả bưu kiện điện tử nữa, rơi vào đường cùng tôi đành trả lời: "Là bởi vì hôm đó tôi chơi rubic cho người phỏng vấn xem, bọn họ cảm thấy thú vị thôi."

      Vương Diệu cũng khó hiểu: "Lần tuyển dụng này cũng là lạ."

      Tôi muốn tốn thời gian nhiều với ấy, tôi đến để làm việc, hơn nữa giống ấy, ấy còn trẻ trung, tôi phụ nữ ly hôn. Đối với phụ nữ mất hôn nhân, tại quan trọng nhất phải chuyện đương, mà là cố gắng làm việc, để cho bản thân sống tốt hơn.

      Tuy rằng tôi và Gia Tuấn vẫn chưa ly hôn.

      Chúng tôi sống riêng, đợi tòa án mở phiên tòa lần hai.

      *****************************************

      Công việc bên ngoài mà tôi mong đợi cứ như thế mà bắt đầu.

      Từ khởi đầu của hôm nay, cuộc sống của tôi chính thức có quỹ đạo. Thời gian ra vào đều đúng giờ, sáng sớm làm đúng giờ, buổi chiều nghỉ đúng giờ, sau khi tan tầm vẫn chui vào nhà sách xem sách chuyên môn như cũ. Tôi hề lôi thôi lếch thếch, vì hình tượng, tôi bắt đầu có phong cách của chính mình, trang điểm quá đậm, huênh hoang, tất cả đều dựa nhân viên công chức. Trước kia, tôi mang giày mũi nhọn, hoặc là lúc vui vẻ mặc quần hiphop, nhưng tại tôi chú ý tất cả, chiếc váy bút chì bó sát, phối hợp với cách ăn mặc nào cũng thích hợp, người mặc bộ đồ công sở đơn giản, túi xách cũng dám chọn loại có quá nhiều phụ kiện, mà lựa chọn thẳng túi xách Lệ Nhân màu sắc tương đối chính thống.

      Làm việc chung với các đồng nghiệp, cũng thoải mái tự do, vô cùng thong thả hài lòng.

      Bùi Vĩnh Diễm rất đúng, trong các nhân viên tuyển dụng, nền tảng của tôi kém cỏi nhất, nhưng ta vẫn cho tôi cơ hội, bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi đều quý trọng cơ hội này, người ta có thể cho bạn lần cơ hội, nhưng bạn phải chịu thua kém, thể quá giới hạn.

      **************************************

      Sau tuần đến công ty, khi tan tầm tôi gặp hai người phụ nữ kỳ lạ, họ tự nhiên lại đứng ở trước cửa công ty chờ tôi.

      Thấy tôi ra, họ chạy đến, khách sáo hỏi tôi: " là Đinh Đinh?"

      Tôi cảm thấy lạ: "Đúng vậy, xin hỏi hai người có chuyện gì?"

      Trong đó có người tuổi tác lớn hơn chút thử thăm dò tôi: "Có thể tìm chỗ ngồi xuống để hỏi chút chuyện được ?"

      Tôi có chút bối rối, nhưng thấy hai người cũng giống người xấu, vì thế tôi đồng ý. Cùng họ đến tiệm bánh kem ở ven đường, sau khi ngồi xuống họ gọi cho tôi ly thức uống.

      Tôi hỏi hai người: "Xin hỏi có chuyện gì?"

      Người lớn tuổi hơn có chút khó xử, ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn qua bên cạnh người trẻ hơn.

      Người phụ nữ đó cũng ngoài 40 tuổi, bà ấy với tôi: "Là như vầy, tôi vốn là hàng xóm của mẹ chồng , ở cùng tiểu khu với mẹ nhưng khác tầng, nghe tại và luật sư Phó sống riêng, đúng ?"

      "Đúng vậy."

      "Tôi cũng thẳng mục đích của tôi, tôi nghe muốn ly hôn với luật sư Phó, đúng lúc tôi có đứa cháu , tuổi tác và điều kiện cũng xấp xỉ luật sư Phó, cho nên tôi liền giới thiệu cho luật sư Phó, hai người họ gặp mặt hai lần, chắc hẳn ấn tượng cũng tệ, cũng hẹn là tiếp tục gặp gỡ, lần này đến chủ yếu là muốn hỏi , tại sao và luật sư Phó ly hôn vậy?"

      Hóa ra bà ấy là bà mai, trong lòng tôi có chút khó chịu, bên này tôi và Phó Gia Tuấn còn chưa làm xong thủ tục ly hôn, bên kia ta vội vàng bắt đầu mối quan hệ mới?

      Chị của bà mai có chút ngại ngùng : "Tìm như vậy, là ngại quá, cũng đừng trách móc nha."

      Tôi hiểu được ý của bà ấy, xem ra bà ấy đến để tìm hiểu tình hình của Phó Gia Tuấn, suy nghĩ lát tôi : "Cũng có gì, dì cũng làm mẹ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của dì, thực ra con người của Phó Gia Tuấn tệ, công vệc tốt, tính tình cũng chính trực. Trong 10 năm ấy làm luật sư, chỉ có số ít vụ kiện bị thua. Hơn nữa, vô cùng trượng nghĩa với người khác, cũng sợ cường quyền, cho dù người ủy thác ấy có là tổng tài quan to hay là dân chúng nghèo khổ, ấy đều đối xử bình đẳng, cho nên ấy là người tốt."

      Người phụ nữ kia có phần do dự: "Như vậy tại sao hai người lại ly hôn? Có phải ở phương diện khác cậu ta... ...?"

      Tôi nhanh chóng giải thích: " phải, bất kể phương diện chung sống vợ chồng, hay là phương diện an bài quan hệ giữa hai gia đình, Phó Gia Tuấn đều làm rất tốt. Sở dĩ chúng tôi ly hôn, phải nguyên nhân do ấy, nguyên nhân là bởi vì cá tính của chúng tôi. Sau khi chúng tôi chung sống vài năm, dần dần phát tính cách thích của mỗi người càng ngày càng sai lệch, cho nên chúng tôi mới lựa chọn chia tay."

      Bà ấy lại chần chờ: "Như vậy tại sao trực tiếp làm thủ tục ly hôn, mà phải đưa ra tòa vậy?"

      "Nguyên nhân này dì hỏi Phó Gia Tuấn sao?"

      Bà ấy có chút ngượng ngùng: "Tạm thời vẫn có ý hỏi những chuyện xấu hổ này."

      Trong lòng tôi buồn cười, tạm thời vẫn có ý hỏi những chuyện xấu hổ này sao? là, nếu bà muốn gả con cho Phó Gia Tuấn, chắc hẳn bà nên trực tiếp hỏi Phó Gia Tuấn chứ, làm gì phải tới hỏi người vợ trước là tôi đây?

      Tôi muốn nhiều về khuyết điểm của Gia Tuấn, cũng muốn cho người ngoài biết mâu thuẫn giữa chúng tôi, suy nghĩ xong, tôi lễ phép : "Có chút nguyên nhân, ví dụ như về vấn đề tài sản, mọi người nảy sinh ít bất đồng."

      Bà ấy cuối cùng cũng thở phào, nhìn em cười cười: "Chị đoán là nguyên nhân này mà."

      Hai người này cũng ở lâu, khách sáo vài câu cho có lệ với tôi, liền nhanh chóng rời khỏi.

      Hai người rồi, tôi giận dữ mua hộp bánh pía.

      Tôi hiểu Phó Gia Tuấn này làm trò gì, bên này ta muốn bắt đầu quan hệ mới, nhưng lại trì hoãn chịu ký tên ly hôn với tôi. muốn làm gì? muốn đợi bản thân tìm được đối tượng thích hợp rồi, sau đó mới ngã bài lần nữa với tôi?

      Tôi nhịn được lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Phó Gia Tuấn.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 20 - TÂM MA NHÌN THẤY ĐƯỢC MỚI LÀ THỐNG KHỔ NHẤT
      Gia Tuấn nhanh chóng tiếp điện thoại của tôi: "Đinh Đinh?" Giọng của trong điện thoại có chút bất ngờ, cũng có chút mừng rỡ.

      Tôi trực tiếp nêu mục đích: "Gia Tuấn, có biết vừa rồi ai tới tìm tôi ?"

      "Là ai vậy?"

      "Gần đây, Gia Tuấn có bạn à?"

      "Bạn ?" Bên kia, giọng điệu của tò mò, " từng qua rằng có bạn khi nào?"

      Bên này, tôi khỏi mỉa mai : "Người ta tìm đến chỗ tôi, chỉ còn kém là chưa trực tiếp hỏi tôi, vì cái gì mà còn chưa làm thủ tục với Phó Gia Tuấn?"

      Giọng của càng lúc càng hoang mang: "Em cái gì vậy? hiểu."

      Tôi có chút tức giận, với chuyện vừa rồi. Sau đó, tôi còn thêm: "Gia Tuấn, tôi cản trở có bạn đâu. Hai người đó tới hỏi tôi chuyện của , chút lỗi của tôi cũng hề , tôi tôn trọng . Điều tôi muốn chính là, tới chuyện có bạn mới rồi, có phải nên làm thủ tục ly hôn với tôi sớm chút hay ? Tôi muốn bị người khác hiểu lầm là tôi cố ý kéo dài thời gian."

      Trong điện thoại, giải thích với tôi: "Đinh Đinh, đó là hiểu lầm, em có thể cho thời gian gặp mặt để chuyện hay ?"

      Tôi cao giọng : " cần, tôi chỉ là nhắc nhở , đừng làm mất thời gian của nhau nữa."

      Bên kia, thở dài, còn thêm:

      "Đinh Đinh, căn bản biết là phát sinh ra chuyện như thế này, quả từng có người hàng xóm nhiệt tình làm mai cho , nhưng bày tỏ rất ràng, có ý định này. Về phần gặp qua 2 lần theo như lời họ, lần đầu tiên là ở nhà mẹ , mọi người tùy tiện chuyện vài câu, cũng xem như biết. Lần thứ hai là cùng với mẹ , còn có dì ấy cùng con , sau khi mọi người đến chùa Trạm Sơn dâng hương, cùng nhau dùng cơm. cũng chưa từng tỏ vẻ rằng có hứng thú muốn tiếp tục gặp gỡ ấy, càng chưa từng hẹn hò riêng với ấy, chỉ khách sáo đưa danh thiếp, với ấy nếu có chuyện khó khăn phương diện pháp luật có thể nhờ tư vấn giúp, có lẽ điều đó khiến họ hiểu lầm, nhưng quả có suy nghĩ như vậy, em tin ."

      Tôi hừ tiếng: "Tôi tin ư? Hoàng đế hối cãi sao, cũng cần thiết phải giải thích ràng với tôi như vậy đâu."

      Bên kia, nhiều lời, dừng lát, lại giọng : "Tấm lòng của phải em hiểu, sở dĩ dây dưa cho đến bây giờ, nguyên nhân chỉ có , muốn ly hôn."

      Tôi cảm thấy đau đầu, còn cách nào khác, tôi : "Chào , Gia Tuấn."

      Bên kia, vội vàng gọi tôi: "Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh."

      Tôi đành phải tiếp tục cầm điện thoại.

      Gia Tuấn tha thiết hỏi tôi: "Đinh Đinh, từ lúc phát sinh mâu thuẫn cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa có dịp để bình tĩnh lại, ngồi xuống chuyện cho ràng. Em có thể cho chút thời gian, để cho suy nghĩ của , nghe xong, em mới quyết định được ?"

      Giọng điệu của Gia Tuấn hết sức khẩn thiết, thậm chí giờ phút này tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của , mặt của nhất định có vẻ đơn và tiều tụy, từ giọng của tôi có thể nghe ra được.

      Tôi hỏi : "Gia Tuấn, nếu ngày đó tôi chết, có tâm trạng như thế nào? Tôi nghĩ đau lòng, áy náy bất an, sau khi áy náy nhiều và lâu như vậy, mới có thể phấn chấn lên? Hay là sau bao lâu, mới có thể kết hôn cùng tình nhân của ?"

      Bên kia, lập tức im bặt, tôi tưởng tượng thấy, vẻ mặt của nhất định giống như con sư tử nằm chợt bị đâm nhát.

      Tôi hỏi : "Lúc trước là ai với tôi, sở dĩ đề nghị ly hôn, là bởi vì người khác? Tôi hỏi , người mà kia là ai? lại với tôi, cần biết nhiều, bởi vì ly hôn là chuyện của hai người chúng ta. Chắn hẳn nhớ , đây là lời lúc trước , tại muốn tôi tha thứ cho ? Gia Tuấn, tôi cho cơ hội, nhưng làm gì? Bây giờ muốn khiến tôi quay lại, như vậy có thể làm cho lần tai nạn xe đó như chưa từng xảy ra ? có thể làm cho đứa con mất của tôi trở về trong cơ thể tôi lần nữa ?"

      Những lời này là lời lòng tôi căm phẫn, trong lòng tôi vẫn bị tảng đá đè nặng, nó tồn tại nặng nề trong tâm lý của tôi, kìm hãm hô hấp của tôi, tôi thể đề cập đến chuyện cũ được.

      Bên kia, Gia Tuấn gì, bị tôi chỉ trích mạnh mẽ, điều này khiến thể trả lời, ngừng lát mới : "Đinh Đinh, biết chuyện làm gây ra tổn thương rất lớn cho em, ngày trước em từng , trong hôn nhân kiêng kị nhất chính là có bóng dáng của người thứ ba, hôn nhân là phải giao bản thân cho người khác cách triệt để, như vậy hôn nhân và tình mới hạnh phúc được, nhưng lại coi thường tình cảm của chúng ta. Đinh Đinh, chân thành thỉnh cầu em, cho cơ hội để bù đắp lại, phạm nhân phạm pháp pháp luật có thể nghiêm trị, có cơ hội hối cải để làm lại người mới, có thể bắt đầu lại lần nữa, tại sao em thể cho cơ hội nữa?"

      Trong lòng tôi chua xót hồi, lời của đích thực rất thành khẩn chân thành tha thiết, hề có sắc thái giả đò, nhưng tôi ở chỗ này giống như người bị đánh sau gáy cái, trong tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong.

      Tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi đau xót với : "Gia Tuấn, xin lỗi, tại tôi có cách nào sống chung với nữa, tôi biết phải khuyên bảo bản thân thế nào, quên hết tất cả để bắt đầu lại với lần nữa, tôi cũng từng giống như sinh mạng của tôi, nhưng tại chúng ta sai lầm rồi. Chúng ta chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của cuộc sống, bây giờ vấn đề tồn tại giữa chúng ta còn là kẻ thứ ba nữa, mà là trong lòng chúng ta có tâm ma, tâm ma này nhìn thấy được, mới là thống khổ nhất. Nếu chúng ta tiếp tục sống chung lại với nhau, loại cuộc sống đồng sàn dị mộng (1) này thậm chí còn thống khổ hơn so với ly hôn, Gia Tuấn, hiểu ? Chúng ta có cách nào để quay trở lại nữa rồi."

      (1) Đồng sàn dị mộng: nghĩa đen là cùng nằm giường mà có những giấc mơ khác nhau; ví cảnh cùng chung sống với nhau, có quan hệ bên ngoài gắn bó, nhưng tâm tư, tình cảm, chí hướng khác nhau (thường về vợ chồng).

      Bên kia, nghẹn lời, thể tiếp tục bày tỏ chân thành với tôi nữa, trong điện thoại chỉ có tiếng hô hấp nặng nề như vậy, tiếng tiếp tiếng. Trong lòng tôi cảm thấy quá khó khăn, rốt cục tôi cúp máy.

      Tôi xách hộp bánh pía, tâm trạng cũng chẳng hề vui, bước ra cửa, gió thổi cát bụi đến, thoáng làm mờ ánh mắt của tôi, tôi thể dừng lại, lấy tay dụi mắt, kết quả, nước mắt nhanh chóng chảy ra.

      Lúc chờ xe buýt lại có đống người chen chúc lên, ta có cách nào duy trì vẻ rụt rè khi ở văn phòng nữa, đành ra sức hòa vào đám người đó cùng vật lộn. Sau khi chen lên xe giữa đám đàn ông, các loại mùi như mùi thuốc lá, mùi rượu, miệng thối, hôi nách làm tôi cảm thấy chán ghét. Tôi kiềm chế được nhớ tới hình tượng tây trang phẳng phiu của Gia Tuấn, quần áo còn có nhiễm hạt bụi nào.

      Tôi từng cảm thấy rất khó, rất khó. Tôi đứng giữa trận chiến ly hôn, ta dùng hết phương pháp, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Chẳng lẽ là lỗi của mình tôi sao? đến hôm nay, khi tất cả những hối hận đều muộn màng, sau đó xin lỗi còn có tác dụng gì?

      Về đến nhà, đặt hộp bánh pía lên bàn, tôi đến nhà về sinh rửa mặt. Mẹ tò mò nhìn hộp bánh: "Đinh Đinh, xe nhiều cá mòi lắm hả? Có thể chen chúc biến hộp bánh thành ra thế này?"

      Tôi vửa rửa mặt vừa trả lời mẹ: "Mẹ, mẹ tin con ? Con trở thành thành phần trí thức thành công nhanh thôi, sau này con mua xe, cần phải xe buýt nữa, hơn nữa đến cuối năm, con dùng tiền thưởng hậu hĩnh của con mua cho mẹ chiếc vòng vàng nặng 50 gram."

      Mẹ cười cười.

      Lúc ăn cơm, mẹ lại thử thăm dò tôi: "Hôm nay có người hỏi mẹ tình hình của con, rằng có đối tượng thích hợp, con có muốn gặp hay ?"

      Tôi chợt : "Gặp chứ, nhãn rỗi cũng có việc gì làm mà."

      Mẹ vừa ăn vừa : "Nghề nghiệp đối phương tệ, làm quản lý tài vụ của công ty, 31 tuổi, hơn nữa người ta vẫn chưa từng kết hôn."

      Tôi trầm mặc.

      Người ta còn chưa kết hôn, đổi lại mà , như vậy tôi là kết hôn lần hai, chỉ thích hợp với người tái hôn hoặc là góa vợ. Người ta chưa lập gia đình, khi nghe đến điều kiện của tôi ít nhiều gì cũng suy nghĩ phen, vả lại cho dù bàn đến điều kiện của tôi chăng nữa, chuyện tôi ly hôn này, cũng là dấu hiệu tôi là hàng giảm giá tiêu thụ.

      Nằm giường, lâu tôi vẫn chưa ngủ được. Bên chỗ Gia Tuấn, bạn của hẳn là cũng tồi đâu, ít nhất với điều kiện của , muốn tìm chưa lập gia đình là rất dễ dàng.

      Xã hội chính là bất công như vậy, bất kể đàn ông phụ nữ ở phương diện nào cũng phải đối mặt với đãi ngộ bất bình đẳng.

      Tôi thở dài, nhắm mắt lại.

      Đau bụng kinh khủng, tôi chống tay đứng lên vào nhà vệ sinh, lúc này mới phát là đến kỳ "nguyệt san". Tai nạn xe ngày đó, hơn nữa còn sẩy thai tạo thành tổn thương rất lớn đối với thân thể của tôi, làm cho tôi 3 tháng nay có hành kinh, lúc này đây, kinh nguyệt tích tụ suốt mấy tháng đồng loạt chảy ra ồ ạt, bụng tôi nặng nề đau đớn.

      Lần lựa đổ nước ấm vào túi chườm, sau đó tôi tự mình rúc vào trong chăn.

      Tôi còn nhớ rất , lúc còn là vợ chồng với Gia Tuấn, có buổi tối tôi đau bụng, Gia Tuấn ôm tôi vào lòng, tay nhàng xoa quanh rốn tôi, lòng bàn tay của rất ấm áp, từ chỗ rốn dần dần ngấm vào trong bụng tôi, tôi cảm thấy an tâm và ấm áp.

      nhanh chóng cảm thấy khô nóng, tôi cũng muốn hòa tan vào bàn tay thân thiết ấy mà dựa vào , nhưng mà... ...

      Cởi quần áo, tôi mới ủ rũ phát tôi đến kỳ "nguyệt san", khi xuống giường tìm băng vệ sinh, tôi lại phát có trữ sẵn ở nhà.

      Khi đó là 9h tối, có chút lạnh. Gia Tuấn cho tôi ra ngoài, ra ngoài mua cho tôi. Vì thế, 9h tối, , người đàn ông mặc cái áo len, áo khoác, mang vớ, giày da, vội vàng chạy ra ngoài chỉ vì mua băng vệ sinh cho tôi, sợ tôi bị cảm lạnh.

      Tôi nhịn được rớt nước mắt.

      Tình giống như là chọn quần áo, bỏ qua cái này có thể chọn cái khác, thậm chí có thể quay đầu lại, cuối cùng còn có thể nhặt lại, nhưng tình khi xuyên thủng rồi, cho dù có vá lại tốt cỡ nào, nó vẫn có vết rách như cũ, vĩnh viễn giống như mới được nữa.

      Tôi trùm đầu, bản thân cuộn lại như con ốc mượn hồn.

      Tôi biết vào ban đêm thế này, Gia Tuấn có phải cũng lâm vào hồi tưởng nặng nề giống như tôi hay , có phải cũng nằm giường lăn qua lăn lại tìm tư thế tốt nhất để vào giấc ngủ, nhưng phát trước sau vẫn là phí công hay .

      * * *

      Ngày hôm sau, khi làm, bởi vì cơ thể tôi thoải mái, ăn uống cũng ngon, nên ăn rất ít. Sau khi quay lại, mình tôi ngồi ở nơi làm việc, buồn bực vui.

      Có người khẽ gõ gõ vào chỗ làm việc của tôi: "Đinh Đinh."

      Tôi ngẩng đầu lên, ra là quản lý của chúng tôi- Trần Vĩnh Đạt.

      Tôi mau chóng đứng lên: "Quản lý Trần."

      ta khách sáo vỗ đầu vai tôi: "Ngồi xuống , tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, bây giờ còn là thời gian nghỉ trưa, xem làm cho mất tự nhiên như vậy."

      Tôi đành ngồi xuống, thuật tay kéo cái ghế bên cạnh: "Quản lý Trần, mời ngồi."

      ta thuận thế liền nhã nhặn ngồi xuống, xung quanh cũng có người nào, sau khi ta ngồi xuống xong rất lễ phép hỏi tôi: "Làm sao vậy? Tâm trạng được tốt?"

      Tôi suy nghĩ xong rồi trả lời ta: "Cũng phải, chỉ là hôm nay khẩu vị có chút kém."

      ta à tiếng, làm ra vẻ am hiểu mà khuyên bảo tôi: "Ra ngoài lăn lộn, nên tùy hứng, phải luôn tự chăm sóc mình cho tốt, dù sao sức khỏe cũng là của chính mình."

      Tôi khúm núm: " phải."

      nghĩ tới ta lại thêm câu làm cho tôi giật mình: "Nghe và chồng sống riêng, muốn ly hôn à? Quên , cần vì người đàn ông đáng mà hao tổn tinh thần."

      Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, tại tôi có chút hối hận, nhớ lại khi đến công ty làm việc lâu, lúc ở trong nhà vệ sinh giặt khăn lau, có nữ đồng nghiệp tùy tiện hỏi tôi, Đinh Đinh, kết hôn chưa? Tôi cũng tùy tiện trả lời câu, rồi, trước mặt lại sống riêng, chờ ly hôn. ngờ tốc độ của lời đồn quá nhanh, liền hệt như cây bìm bìm ra hoa, trong đêm có thể bò đầy cả đám cỏ. Trần Vĩnh Đạt là quản lý bộ phận, ta cũng có thể biết được tình trạng hôn nhân của cấp dưới, tôi thể bái phục đơn vị trong cơ cấu lớn, lời người bất cứ lúc nào cũng đáng sợ.

      Tôi đành phải bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng, đúng vậy."

      mặt Trần Vĩnh Đạt nhất thời bày ra biểu đồng tình tràn ngập tình nghĩa, ta lại ôn hòa an ủi tôi: "Vậy được, làm phiền nữa, nếu có chuyện gì vui, có thể tâm với tôi." ta lại chỉ vào tờ thông tin dán vách nơi làm việc, " đây có số điện thoại của tôi."

      Sau đó ta đứng dậy, tôi mau chóng đứng dậy làm tư thế vô cùng hèn mọn mà tiễn ta.

      Chờ ta khỏi, tôi nhịn nhịn thầm mắng: "Đinh Đinh, quá ngu ngốc, đến để làm việc sao lại có thể để nhiều người chú ý như vậy, còn có thể hư hỏng như vậy."

      Chỉ có điều, tôi quả rất xui xẻo, bộ phận có phần báo cáo thu chi tài vụ, hình thức báo cáo đều gửi đến trong hộp thư của mọi người, tôi mở ra xem mất nửa ngày, mới cân nhắc hiểu được. Sau đó, tôi điền các số liệu vào, có trời mới biết tại sau có hàng tự động tính toán, sau đó tôi liền máy móc lưu báo cáo lại cho xong, đem in, sau khi tự cho là mình có sai, tôi trình lên .

      Giám đốc bộ phận của tôi là người nước ngoài, tên của ta là Van Andel, chính là người trong lúc phỏng vấn chút lưu tình tôi là người Trung Quốc cửa sau.

      Chưa được nửa giờ, ta đứng ở lối , hướng về nơi làm việc của chúng tôi mà gào lên: "Đinh? đến đây!"

      Tôi sợ đến kinh hồn bạt vía, hoảng hốt chạy lại đó, ta liền vứt báo cáo xuống trước mặt tôi. Sau đó dùng tiếng để , xin lỗi tôi nghe đâu có hiểu được cái gì, dù sao cũng chẳng phải là lời gì hay ho cả.

      Từ dưới đất nhặt lên bảng báo cáo đáng thương kia, tôi tan nát cõi lòng, mặt bị ta dùng bút màu đỏ hung hăng gạch đường chéo, sau đó viết câu tiếng : "LÀM LẠI!"

      Tôi làm sai.

      Tất cả mọi người ai hé răng, cũng ai có lòng tốt đến cho tôi hiểu, mỗi người đều có công việc của chính mình, trong công ty lớn, đồng nghiệp cũng là đối thủ, có ai đưa tay ra giúp đỡ bạn chứ? Nhìn mà như thấy là cách tốt nhất.

      Tôi đành nhặt lên, mình chán nản quay lại chỗ làm việc sửa chữa lần nữa.

      Cuối cùng cũng sửa xong, tôi nớm nớp lo sợ đưa cho Van Andel xem, ta lựa ra được khuyết điểm gì, lúc này mới lên tiếng, tôi thở phào nhõm.

      Ôi, tuy rằng trong lòng tôi rất muốn cho cái tên nước ngoài này dao tiễn lên đường, nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải khúm núm, bởi vì bưng chén cơm của người phải phục tùng cấp , đây là nguyên tắc cũng là quy luật cứng nhắc.

      Buổi tối, tôi ở trong phòng xem tạp chí kiến trúc, Đinh hoảng hốt chạy vào trong phòng.

      : "Chị ơi, hình như hộp thư của em bị nhiễm vi rút rồi."

      "Đâu liên quan gì tới chị, em biết là chị mù máy tính mà."

      "Chị xem biết mà."

      Vẻ mặt của nó kỳ lạ, tôi nhất thời tò mò, đến thư phòng, mở máy tính ra, đầu tiên nhìn thấy chính là hộp thư của nó.

      Tôi lập tức giật mình, bởi vì tôi nhìn thấy trong hộp thư đến có rất nhiều thư, tất cả đều là của Phó Gia Tuấn, nhưng tất cả tiêu đề lại là : "Đinh Đinh, em khỏe ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :