1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

36 chiêu ly hôn - Thủy tụ nhân gia (6Q+3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 11 - CHIẾN THUẬT CỦA GIA TUẤN, ÁM ĐỘ TRẦN THƯƠNG
      (*) Kế thứ 8 trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử: Chọn con đường, cách thức tấn công mà ai nghĩ tới.

      Gia Tuấn mở hộp cho tôi xem, là hoa tai, hoa tai nạm đá quý xanh.

      có chút khó khăn đưa cho tôi, rất mất tự nhiên: " biết em có thích hay , còn nhớ... ... Trước kia em đem hoa tai màu xanh rất đẹp."

      Hai chiếc hoa tai nằm sát nhau cùng chỗ, được đặt trong hộp trang sức màu trắng bạc, phía dưới có khay nâng vô cùng sinh động. Nếu là trước kia, tôi nhất định rất vui mừng cầm lấy. Nhưng bây giờ tôi lại bất động, đôi hoa tai kia cùng chủ nhân của nó đều lúng túng như nhau.

      "Cám ơn!" Tôi : "Nhưng tại tôi còn đeo hoa tai nữa rồi."

      cũng nhìn ra là tôi muốn nhận, có chút tự giễu : "Lấy , cứ xem như là món quà."

      Tôi trước sau hề động tay vào, cũng muốn nhận.

      lúc lâu, Gia Tuấn thêm : "Đinh Đinh, em hơi gầy đó."

      Tôi chỉ trả lời: "Điều này phải cám ơn công việc của tôi, ông chủ của tôi mỗi ngày đều rèn luyện tôi như thế."

      Hai người chúng tôi chuyện mệt mỏi, khó khăn.

      tại, tôi phát ra, chúng tôi hoàn toàn sai đường, tôi vốn muốn tách ra khỏi đường , lại muốn cố gắng kéo tôi trở lại. Nhớ lúc trước, để lại tờ đơn thỏa thuận ly hôn, ép tôi phải mau chóng ký tên, tôi tranh luận cùng , thế nhưng : "Ly hôn là chuyện của hai người chúng ta." tại, làm ra vẻ hối hận và vô cùng đau khổ, tôi chịu nổi.

      Tôi hỏi : "Nếu có chuyện gì khác, tôi trước đây, đơn thỏa thuận ly hôn của tôi cũng xem qua rồi, nên tiến hành sớm chút. Chuyện rất đơn giản, dù sao cũng đừng kéo đến tòa án."

      lập tức cụp mắt xuống, bất an nhìn xung quanh, bàn tay cũng đặt lên bàn, nắm chặt.

      Nước chanh bàn vơi nửa, tôi vẫn cảm thấy khát, đành phải uống thêm ngụm.

      Tôi cầm túi xách, giọng : "Tạm biệt, Gia Tuấn."

      Tôi vừa muốn đứng lên, lại đưa tay qua ngăn cản tôi: "Đinh Đinh, em có thể nghe vài câu được ?"

      Tôi biết muốn cái gì, tôi muốn nghe.

      Nhưng mà hoàn cảnh như vậy, cũng được coi như là người ôn tồn nhã nhặn, tôi thể cho sỉ diện. còn cách nào khác, tôi đành : "Gia Tuấn, nên chúng ta cũng xong rồi, bây giờ chúng ta đều có công việc của mình, như vậy rất tốt, cứ như vậy ."

      Giọng điệu của mền hẳn xuống, vô cùng thành khẩn cầu xin tôi: "Đinh Đinh, em về nhà sống , được ? Chúng ta làm lại từ đầu, em hãy cho cơ hội nữa, xin lỗi, biết lời xin lỗi cũng vô dụng thôi, nhưng mà... ... ..."

      Giọng của yếu ớt, từ trước đến nay tôi nghĩ tới người quật cường như Phó Gia Tuấn, lại ra những lời như vậy.

      Tôi : "Gia Tuấn, trong cảm giác tội lỗi sao? Bởi vì đứa con còn, tôi lại xảy ra tai nạn xe, cảm thấy áy náy? Nếu bởi vì cảm thấy áy náy mới ra những lời này, tôi khuyên nên mở lòng ra chút, cần đâu."

      ", phải vậy, muốn làm lại từ đầu với em."

      Tôi ngăn tiếp tục thêm gì nữa, vấn đề này đến rất mệt mỏi, vẫn là đừng nên bàn tới.

      Rốt cục tôi cũng rời khỏi đó, quay đầu lại.

      Hôm nay, cùng Gia Tuấn đến bước này, tôi chưa kịp chuẩn bị, nếu đau, tất cả đều là gạt người, nhưng nếu muốn tôi quay đầu lại, tha thứ lần nữa, tôi làm được, cũng có dũng khí để thực .

      * * *

      Buổi tối, tôi nằm giường xem tạp chí kiến trúc, Đinh lao vút vào phòng.

      Nó đắc ý khoe khoang cái P5 cầm trong tay: "Chị, được ?"

      Tôi chú ý đến nhãn hiệu: "A, là lấy tiền học bổng mua à?"

      " phải, rể của em tặng."

      Tôi nhất thời vui: "Tại sao em có thể tùy tiện đòi hỏi người ngoài đồ này nọ chứ?"

      Đinh ôm chặt cái P5 vào ngực: " rể của em đâu phải người ngoài."

      Tôi thở dài, vứt bút xuống, đóng tạp chí lại: "Đinh , chiêu này của Phó Gia Tuấn gọi là ám độ Trần Thương, em hiểu ? là, ta muốn vòng quanh chiến tuyến mà."

      Đinh ấm ức : "Đúng sao chứ? Em cũng ngại, để xem rể còn có chiêu gì, xem ra ấy nhất định là có tâm nhưng cũng vì chị có nghị lực mà."

      Thấy tôi trả lời, nó còn thêm: "Chị, đôi khi em cảm thấy rể rất đáng thương, trong lòng rể phải chị, chẳng qua là giữa chị xảy ra nhiều chuyện sai xót ngẫu nhiên. Trừ khi tại, chị trải qua chia ly kinh thiên động địa, để cho hai người biết, đối phương vẫn còn chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng mình, nếu , giải quyết được khúc mắc, hai người còn cách nào để đoàn tụ với nhau."

      Tôi hừ tiếng: "Đinh , em lớn rồi, phải em rồi chứ?"

      Nó liền đỏ mặt, lập tức nhảy dựng lên: "Em cho bị biết đâu."

      A, con sâu bướm cũng biết xấu hổ, thời gian qua nhanh . Nhớ lại khi nó được sinh ra, ba dẫn tôi đến bệnh viện thăm nó, nó còn xíu như thế, bọc trong cái chăn , tôi cẩn thận vạch chăn ra, đúng lúc thấy nó từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng há miệng to, ngáp cái lớn, mà cái ngáp này, ngũ quan mặt đều nhăn lại chỗ, xấu xí. Lúc ấy, tôi cảm thấy thất vọng muốn khóc, dù sao nữa đứa trẻ mới sinh phải trắng trẻo như ngọc, hoàn toàn giống như tôi nghĩ, ai ngờ chớp mắt cái, nó duyên dáng kiều, xinh đẹp hệt như khối ngọc trắng.

      Tôi đành chịu vậy, dù sao Đinh cũng là đứa trẻ, nó chịu được cám dỗ, Gia Tuấn này làm cái gì vậy, hối lộ ba mẹ tôi, tại còn hối lộ Đinh ?

      * * *

      Cuối cùng tôi cũng đưa đơn từ chức với ông chủ, khi với ông chủ, ta vô cùng bất ngờ nhìn tôi, cả buổi được câu nào.

      Hai ngày sau, có nhân viên mới đến thay, bởi vì công việc của tôi cũng có kỹ thuật gì đáng cả, cho nên tôi thuận lợi bàn giao xong, chân thành tạm biệt với mọi người.

      Sau khi ra khỏi kho hàng, ông chủ đôn hậu gọi tôi lại: "Đinh Đinh."

      Tôi quay đầu: "Ông chủ."

      ta có chút buồn bả: "Nếu sau này gọi điện thoại cho , bắt máy chứ?"

      Tôi cách tự nhiên: "Ông chủ quá lời rồi, chúng ta là bạn bè mà, cám ơn ông chủ chiếu cố tôi trong khoảng thời gian này, chúc ông chủ thành công trong nghiệp."

      ta có hơi ngượng ngùng, cuối cùng hướng về phía tôi vẫy tay tạm biệt.

      * * *

      Bởi vì làm, nên dư ra rất nhiều thời gian. Thời gian rảnh rỗi, tôi bắt đầu chui vào nhà sách, tất cả các loại sách có thể đọc, từ sách chuyên môn cho đến tiểu thuyết ngôn tình, thậm chí là tập san hài hước, chuyện cổ tích thiếu nhi, tôi đều xem hết. Đột nhiên tôi phát ra, sau khi buông xuống tất cả mọi thứ, tìm an ủi từ những cuốn sách, cảm thấy đây là phương pháp xoa dịu tâm hồn tốt nhất. Vì thế, tôi chui vào nhà sách biết chán, ngày qua ngày, đều tốn thời gian ở nhà sách.

      Tôi thường sâu vào bên trong nhà sách, có chỗ để ngồi, hoàn cảnh cũng tệ, tối thiểu chỉ tiêu mất 8 đồng, có thể đọc sách miễn phí, tôi vui mừng, mua thức uống 8 đồng, tôi có thể ở trong này đọc sách đến trưa.

      Tôi vừa xem sách chuyên môn, cũng xem tiểu thuyết ngôn tình, tôi mua tiểu thuyết của người bạn tên Thủy Tụ, cách hành văn của ấy hề hoa lệ, rất giản dị, những lời trong tiểu thuyết cũng làm tôi xúc động sâu sắc.

      Người chồng hỏi vợ của mình: "Em có thể được bao lâu?"

      Người vợ trả lời: " thế giới này có chuyện gì là lâu dài đâu, bữa cơm chén canh bất quá cũng chỉ duy trì được thời gian ngắn ngủi."

      Tôi đọc có chút say mê, người vợ phải , người chồng ôm lấy , hết lần này đến lần khác : " thể rời xa em, thể rời xa em... ..."

      Tôi mất hồn.

      Trong khoảng thời gian sau khi tôi và Gia Tuấn sống riêng, phạm vi của tôi cũng thu hẹp dần, ngoại trừ Chu Vi, tôi còn đối tượng nào khác để có thể tán gẫu hoặc là dạo phố. Đó là , trước kia khi có tiền, gọi cú điện thoại, hẹn bạn bè ra ngoài, luôn có người sẵn sàng dạo phố và đánh mạt chược cùng tôi, tại tôi có tiền để cùng họ giải trí, người ta tự nhiên khách sáo từ chối. trách người ta được, mình cho người ta thỏa mãn, dựa vào cái gì người ta phải hao tốn thời gian người mình, trách người thực tế, chỉ trách tiền thực tế.

      * * *

      Chu Vi gọi điện thoại cho tôi: "Đinh Đinh, tối nay có thời gian hay , theo tớ tham gia bữa tiệc."

      "Tớ? Sao phải gọi tớ?"

      Ở trong điện thoại, ấy cười xảo trá: "Nước da của cậu thoạt nhìn cũng tệ, mấy khách hàng của tớ, nếu thấy nhan sắc của cậu mà động lòng, chừng phấn khởi ký tên ngay."

      Tôi chán nản: "Vậy cậu trả cho tớ tiền công bao nhiêu?"

      ấy vui cười: "Đùa cậu thôi, tối nay công ty của bọn tớ có bữa tiệc lớn, cho phép bọn tớ dẫn theo người nhà cùng đến. Tớ làm gì có người thân nào ở đây chứ, lại nghĩ nếu mình quá thê lương, cậu xem như cậu là con của mẹ tớ . Thuận tiện giúp tớ để ý chút, xem có đàn ông nào thích hợp hay ?

      Tôi cũng cười, lâu lắm rồi tôi có ra ngoài náo nhiệt, dứt khoát hôm nay cực kỳ vui vẻ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 12 - CƠ HỘI BẤT NGỜ
      Tôi trang điểm lát mới ra khỏi nhà. Đến khách sạn theo như lời của Chu Vi, gọi điện thoại cho ấy, ấy nghe xong liền từ bữa tiệc xuống gặp tôi, tôi vừa nhìn thấy , lập tức lên tiếng khen ngợi.

      Chu Vi mặc chiếc váy dài quai chéo màu be lộ vai, cổ đeo sợi dây chuyền ngọc trai màu đen vừa kín đáo vừa mê người, mái tóc đen được bới lên đỉnh đầu, trang điểm vừa tươi trẻ vừa thanh nhã.

      Tôi khen: "Cậu xinh đẹp."

      ấy cười tủm tỉm, kéo tay tôi vào.

      "Ngày hôm nay tớ đến chẳng qua là vì tiết mục ăn và nhìn, nếu có người đàn ông thích hợp với cậu, làm cho tớ phải chú ý, tớ nhất định nghiêm túc nắm chặt giúp cậu."

      "Cậu thực cho rằng tớ tìm cậu chính là để ăn chơi sao?"

      "Chứ chuyện gì?"

      "Đinh Đinh, tớ có khách hàng, người Thượng Hải, trong tay có chiếc du thuyền tư nhân, nhưng mà ông ta chê nội thất bên trong vừa ý, nhưng lại muốn đổi. Tớ nghĩ, nếu cậu học thiết kế nội thất, đừng ngại chuyện với ông ta, chừng nếu ông ta cao hứng, có thể để cho cậu tới giúp ông ta thiết kế."

      Tôi hít ngụm khí lạnh: "Cậu thực hiểu hay cố tình để tớ bẽ mặt? Cậu biết trình độ của tớ chỉ là hạng ba, lần chính thức vẽ bản phác thảo thiết kế cũng chưa từng, tại cậu để tớ thiết kế du thuyền tư nhân cho đại gia, cậu cảm thấy tớ có thể đảm nhiệm sao?"

      ấy phản đối: "Vậy sao chứ? Thiết kế sư đẳng cấp thiết kế tác phẩm thiếu não sao? Tớ cảm thấy cậu kém, hơn nữa tính cách của cậu hoạt bát cởi mở, lại có trình độ tán gẫu, nếu chuyện được với ông ta, ngộ nhỡ ông ta vui vẻ cho cậu cơ hội này sao? Đinh Đinh, khách hàng này của tớ rất quái lạ, làm việc thích theo quỹ đạo, cậu đưa cho ông ta thiết kế chính thống nào đó, ông ta chưa hẳn vừa mắt, cho nên cậu chỉ cần cùng ông ta chuyện phiếm, vui vẻ tán gẫu, ông ta tự nhiên cao hứng, ông ta mà cao hứng, cũng có đề tài tán gẫu cùng tớ, như vậy đơn đặt hàng của tớ còn có hy vọng."

      Tôi mắng ấy: "Té ra là cậu tìm tớ để lót đường."

      nũng nịu tựa như năn nỉ tôi: "Tớ giúp cậu nhiều như vậy, tại chỉ cần cậu giúp tôi ổn định người khách, lại phải bắt cậu lên giường với ông ta, cậu trượng nghĩa như vậy sao?"

      ấy khẩn thiết cầu xin tôi như vậy, tôi nghĩ lúc trước ấy đối xử tốt với tôi, đành vậy thôi.

      Ở trong thang máy, ấy khuyên tôi: "Đinh Đinh, thực ra linh cảm nghệ thuật chân chính, có nhiều khi thoáng vụt qua trong đầu óc của ta chỉ trong phút chốc, tại sao cậu dám thử xem thế nào?"

      Tôi tự giễu, tự mình thử ư? Tôi dám.

      Nhưng vẫn muốn bấp chấp cùng ấy nhập cuộc.

      Vị khách của ấy là người Thượng Hải ngoài 50 tuổi. Khuôn mặt chữ quốc, đỉnh đầu vẫn chưa hói hẳn, khi cười rất dễ mến dễ gần.

      Chu Vi giới thiệu: "Cảnh tiên sinh."

      Tôi mỉm cười: "Cảnh tiên sinh, ngài khỏe chứ."

      Chu Vi thổi phồng tôi vô cùng khách sáo: "Cảnh tổng, đây là bạn học của tôi. Ngài xem ấy lịch nhã nhặn, nhưng là chân nhân bất lộ tướng đó nha."

      Cảnh tiên sinh rất hòa nhã, tươi cười như hoa, chăm sóc cũng tốt vô cùng. béo phệ, tai to mặt lớn như loại nhà giàu mới nổi bình thường, dáng người ông ta hơi gầy, vô cùng trang nghiêm trầm ổn.

      Có người gọi Chu Vi, ấy đành phải để mình tôi và Cảnh tiên sinh chuyện với nhau, ấy chào hỏi bạn bè của mình.

      Tôi và Cảnh tiên sinh tìm chỗ để ngồi xuống tán gẫu.

      Cảnh tiên sinh nhã nhặn hỏi tôi: "Nghe Chu Đinh đây học bên ngành thiết kế nội thất?"

      Tôi đành phải cẩn thận trả lời hệt như Lâm Đại Ngọc tiến vào Cổ Phủ Bàn: " học vài năm, nhưng cũng quá giỏi, cũng có tác phẩm gì, Cảnh tiên sinh đừng nghe Chu Vi tâng bốc, tôi là bạn học thời cao trung của ấy, tình cảm có chút thân thiết, ấy tự nhiên giúp đỡ người bạn học này."

      Cảnh tiên sinh cười ha ha, nghe tôi xong dường như hề có ác cảm với tôi.

      Ông ấy lại hỏi tôi: " tại, Đinh làm việc ở đâu?"

      Tôi chỉ đỏ mặt trả lời: "Trước mắt tôi có công việc."

      "Vậy là tích lũy linh cảm?"

      Tôi ngượng ngùng : "Là có miếu nào muốn tôi đến khua chuông."

      Ông ta vừa cười vừa : " và bạn học của tính cách đều rất cởi mở, điểm này tôi rất thích, vậy tại làm, chi bằng dành ra chút thời gian để xem du thuyền của tôi, giúp tôi thiết kế thử xem?"

      Tôi có chút ngạc nhiên, từ khi tốt nghiệp tôi vẫn chưa chính thức vẽ thiết kế, về cái bản vẽ nếu lừa bịp người có bệnh mù màu vẫn có thể, muốn đem bản mặt lên thớt để bêu xấu mà, chi bằng giấu cái dốt .

      Tôi ho khan tiếng: "Cảnh tiên sinh, tôi phải tốt ngiệp đại học nổi tiếng gì đâu, ngài là người có thân phận như vậy, trình độ cỡ như tôi chỉ sợ làm ngài chê cười."

      Ông hiền hòa : " hùng hỏi xuất thân, tôi cũng hề học qua đại học? Đến bây giờ, tôi cũng chỉ được vài câu tiếng , xin chào, tạm biệt, how do you do, có hợp đồng tiếng tôi đều để cho thư ký phiên dịch lại, giải thích từng điều cho tôi nghe."

      chút dáng vẻ tự cao ông ta đều có, lại thân thiết như vậy, tôi bỗng chốc nhìn người này với cặp mắt khác xưa, nếu còn gánh nặng tâm lý nữa, tôi dứt khoát chuyện thoải mái với Cảnh tiên sinh, tôi cũng quên đề cập đến Chu Vi, lúc nào cũng đan xen vào chuyện bạn học của tôi như thế nào, làm sao.

      Cảnh tiên sinh cười ha ha: "Hôm nào để bạn học của mang hợp đồng đến đây, chúng ta chuyện tỉ mỉ hơn nữa."

      Cảnh tiên sinh khỏi, Chu Vi quay lại, tôi ý định của ông ta cho Chu Vi nghe, vẻ mặt của Chu Vi liền vui mừng.

      Tôi mắng ấy: " nát người."

      Điều này quá quen thuộc rồi, cho nên mắng cũng to tiếng, ấy nghe xong chẳng những giận chút nào, ngược lại còn cười hì hì.

      "Đinh Đinh, xem chừng Cảnh tổng có ấn tượng tồi với cậu, làm sao tớ lại quên mất, trước đây cậu ít nhiều gì cũng theo Phó Gia Tuấn xã giao trong vòng lẩn quẫn hỗn tạp này, chỉ có điều tại cậu giống với ngày trước, ngày trước cậu ngượng ngùng theo sau lưng Phó Gia Tuấn, giống hệt như phụ nữ của xã hội cũ, bây giờ cậu lại tự nhiên thoải mái, rất có chủ kiến của chính mình."

      Tôi mắng ấy: "Tớ tự đánh giá trình độ của bản thân đủ, nên cũng dám khoe khoang. tại, Cảnh tổng bảo tớ xem du thuyền của ông ta, cậu bảo tớ đừng ra nguyên nhân, đến lúc đó tớ để bị bẽ mặt sao?"

      "Yên tâm , Cảnh tiên sinh là người có tiền như vậy, phía sau đít cũng có đống thiết kế sư, ông ta nhiều nhất cũng chỉ qua chút mà thôi."

      như vậy, lòng tôi nhõm, ngồi cùng yên tâm ăn gì đó cùng ấy.

      nghĩ tới, hai ngày sau, vị Cảnh tiên sinh kia gọi điện thoại cho tôi.

      Đúng lúc tôi nhãn rỗi có việc gì làm, có chút thời gian ở nhà đắp mặt nạ dưa leo, cú điện thoại dọa tôi sợ nhảy dựng.

      Ông Cảnh với tôi, ông ta sai trợ lý đến đón tôi xem du thuyền của ông ta.

      Tôi cuống quít gọi điện thoại cho Chu Vi: "Cái này làm thế nào cho tốt đây? Cậu có nghĩ ra được cách nào giúp tớ chưa?"

      cũng rất bất ngờ: "Đinh Đinh, chủ tịch Cảnh để cậu xem du thuyền của ông ta, điều này chứng tỏ ông ta rất tán thưởng cậu, rất nhiều thiết kế sư ngay cả tư cách nhìn du thuyền của ông ta cũng có."

      Tôi mắng ấy: "Cái này phải là cậu hại tớ sao? Tớ đây làm thiết kế nào đâu."

      " xem , chừng cậu có thể nghĩ ra cách giải quyết, làm cho trước mắt ông ta sáng lên, phong cách ăn măc của cậu phải rất có tâm hay sao? Tớ tin cậu thiết kế ra được mẫu mới mẻ?"

      Tôi rất muốn từ chối, nhưng tôi thể lùi bước được nữa, trợ lý của ông Cảnh đến đón tôi.

      Đối phương là thanh niên trí thức khôi ngô, nhìn thấy tôi liền chào hỏi đúng mực: " Đinh, khỏe chứ."

      Tôi đành bất chấp xuất trận, vẻ mặt còn giả bộ sợ hại, biểu cảm giống như gặp qua gió to sóng lớn.

      Ngồi xe, tôi hỏi trợ lý của ông Cảnh: "Xin hỏi chủ tịch Cảnh thích cái gì? Ví dụ như màu gì và thích gì."

      "Chủ tịch Cảnh thích cái gì thực ra cũng quá lố, có khi là màu đỏ, thỉnh thoảng lại màu xanh lá, đôi khi lại thích trộn lẫn vào nhau, về phần thích gì?" Trợ lý của ông ta cười ha ha: "Bình thường ông ta thích ăn đậu phộng da cá."

      Tôi à tiếng, kỳ thực vị chủ tịchCảnh này kiêu căng cũng thô tục, con người cũng giống như lời của Chu Vi , tư tưởng theo lệ thường, xem ra ông ta là người rất khiêm tốn, thôi được, tôi cứ coi như là du lịch ngắm cảnh lần vậy.

      Từ sau Olympic 2008, thành phố Thanh Đảo nổi tiếng hơn rất nhiều, ngành chế tạo du thuyền ở đây vốn chẳng có tiếng bao nhiêu so với trong nước và thế giới, nhưng bây giờ, sau khi được mang cái danh là thủ đô của thuyền buồm có rất nhiều người giàu có đến đây nghỉ mát, các câu lạc bộ du thuyền xa hoa cũng tăng thêm mấy cái.

      Chiếc xe nhanh chóng đưa chúng tôi tới du thuyền cạnh bờ biển.

      Trợ lý của ông Cảnh họ Khương, Khương này rất có phong độ, khi lên du thuyền, ta lên trước sau đó lễ phép đưa tay về phía tôi, để cho tôi cầm lấy tay ta, hơn nữa còn dặn dò tôi: "Xin cẩn thận chút."

      Khương dẫn tôi xuống phía dưới du thuyền, ta giới thiệu với tôi: "Chiếc du thuyền này là chủ tịch Cảnh đặt mua năm ngoái, do Mỹ chế tạo, toàn bộ chiều dài là 18.75 thước, chiều rộng 5 thước, độ sâu ngậm nước là 1.3 thước, trọng tải 30 tấn, giá thành là 1.800 vạn nhân dân tệ."

      Trong lòng tôi than: Ồ, đắt đấy! Phải là đống nhân dân tệ rất lớn.

      Bây giờ gần sập tối, cạnh bờ biển có chút sóng chút gió, theo sóng biển, thuyền có hơi lắc lư, tôi đứng vững, Khương chiếu cố tôi rất khách sáo.

      Chúng tôi tham quan bên trong du thuyền, thực ra tôi thấy cách trang trí của chiếc du thuyền này cũng được xem như là đẳng cấp rồi. Cả du thuyền chia làm 3 tầng, đầy đủ các phòng gồm phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, nhà bếp , phòng kiểm soát, hơn nữa được trang bị hoàn hảo, phối hợp với thiết bị vệ tinh dẫn đường tiên tiến nhất. gian tuy chút, thế nhưng nếu ngồi du thuyền này, bên hóng gió biển, bên đàm phán chuyện làm ăn cùng khách hàng, vậy chuyện thoải mái biết bao. Tôi nghĩ cũng hiểu, những thứ này rất sang trọng, vì cái gì còn muốn đập hết để cải tạo lại.

      Khương hỏi tôi: " Đinh cảm thấy thế nào?"

      Tôi khen ngợi: "Tốt vô cùng."

      "Thực ra, chủ tịch Cảnh thích là thích thiết kế ở đây quá hào nhoáng, hơn nữa, ông là người tương đối thực tế, lại nghiêng về dạng người vận động, cho nên ông thích phong cách trang hoàng nơi đây, muốn đổi hết."

      Tôi suy nghĩ: "Phong cách mỗi người mỗi khác, các nhá máy khi xuất xưởng đều có thiết kế riêng của họ, cái này cũng có gì bất hợp lý, nhưng nếu muốn tôi chọn ra khuyết điểm, tôi chỉ cảm thấy trần phòng khách này có hơi thấp, có vẻ như trình tự tốt lắm, mặt khác, màu sắc này..."

      Tôi gõ cái lên bức vách ở phòng khách: "Hình như hơi đậm chút, nếu để cho tôi chọn, có lẽ tôi chọn màu sắc gần giống như" Tôi suy nghĩ chút: "Gần giống với màu sắc của mèo Garfield, tương đối sinh động chút."

      ta tò mò: "Mèo Garfield?"

      Tôi mỉm cười, đứng trước mặt ta bày ra tư thế của mèo Garfield: "Là con mèo Garfield mập mạp rất đáng ."

      Đầu tiên, ta kinh ngạc, ngay sau đó lại nở nụ cười.

      tại, đúng là lúc mặt trời lặn xuống, nắng chiều xuyên qua cửa sổ mạn tàu chiếu rọi vào bên trong, phủ lớp vàng kim lãng mạn lên du thuyền.

      Khương dẫn tôi lên boong tàu đón gió biển, tôi thoải mái hít hơi sâu.

      ta từ bên trong ra ngoài, bưng hai ly rượu sâm panh, cùng tôi nghiêng người tựa vào lan can du thuyền.

      Tôi lời cám ơn, tùy ý tán gẩu với ta, nghe ta : " tại, tôi làm công cho người ta, tôi hy vọng có ngày, chính mình có thể có chiếc du thuyền như vậy."

      Tôi mỉm cười, thực ra đây là tâm nguyện của tất cả mọi người, cho nên tôi cổ vũ ta: "Cố gắng chịu khổ, có ngày đó, chúng ta đều phải có lòng tin."

      ta gật đầu cười, nhìn tôi.

      Hôm nay rất vui vẻ.

      Rất nhanh kết thúc chuyến , Khương lại đưa tôi quay về, sau khi ta lễ phép đưa tôi về dưới nhà, lại hỏi tôi: " Đinh, gần đây có hẹn hò gì ?"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 13
      Tôi trả lời: "Vẫn chưa, ai có hứng thú với phụ nữ có gia đình."

      "Thế nhưng, Chu là người độc thân mà."

      "Vâng... tại tôi và ông xã sống riêng."

      "À, ta có cặp mắt tinh tường."

      Tôi tự đánh trống lảng: "Chắc tại tôi đẹp."

      ta thử thăm dò tôi: " Đinh, vui khi biết , hôm khác có thể mời uống vài ly được ?"

      Tôi nhìn Khương, thực ra tuổi tác của chúng tôi cũng xấp xỉ nhau, ta cũng kém, có làn da màu lúa mì, toàn thân tản ra mùi vị khỏe mạnh, khi mỉm cười nhìn tôi, gương mặt ra hai cái má lúm đồng tiền tự nhiên.

      Tôi có chút rung động, ta tự nhiên cảm thấy hứng thú với tôi hệt như ông chủ công ty chuyển phát nhanh, nhưng hứng thú này nho nhã hơn chút.

      Sở dĩ rung động, bởi vì tôi là phụ nữ từng kết hôn, ngờ còn có thanh niên trí thức chưa lập gia đình cảm thấy hứng thú với tôi.

      Nhưng ta có thể có bao nhiêu hứng thú với tôi? Với cầu tuổi tác của ta, ta hẳn là đặt ánh mắt người những nàng thanh xuân, hơn ta vài tuổi mới phải.

      Tôi trả lời ngắn gọn: "Tôi biết uống rượu."

      ta nhướng mày, biết là tôi từ chối, nhưng vẫn để lộ ánh mắt hứng thú: "Thời đại này mà biết uống rượu, hiếm có."

      Tôi lễ phép cáo từ: "Tạm biệt, trợ lý Khương."

      * * *

      Tôi cũng để chiếc du thuyền của chủ tịch Cảnh ở trong lòng, nhưng ngờ được, ba ngày sau, chủ tịch Cảnh gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài.

      Lần này, ông ta hẹn tôi đến công ty của ông ta, đích thân chuyện với ông.

      Chúng tôi chuyện ở tầng thượng lộ thiên của công ty ông, khoảng sân ước chừng 100 m2, chính giữa có đường rải đá màu trắng, hai bên trải cỏ xanh tươi, thảm cỏ có đặt vài chiếc ghế, và cái ô che nắng to.

      Sau khi ngồi xuống, thư ký xinh đẹp của ông Cảnh bưng thức uống đến cho chúng tôi, ông Cảnh hỏi tôi: "Vị dứa, có thích ?"

      Tôi gật đầu: "Quả là tôi thích uống thức uống có vị này."

      Ông ta cười cái: "Bạn học của cho tôi biết."

      Tôi vội hỏi: "Ông Cảnh, ông có chuyện với ấy về đơn đặt hàng chưa, bàn bạc thêm bước nữa chứ?"

      "Định mức trong đơn đặt hàng của chúng tôi khá lớn, bàn bạc lát xong được, hôm nay tìm đến là vì việc riêng."

      "Việc gì?"

      Ông đặt tách trà xuống, ngắn gọn: "Chiếc du thuyền đó giao cho thiết kế giúp tôi."

      Tôi bị dọa đến nỗi khép miệng lại được, thiếu chút nữa sặc ngụm thức uống, tôi vừa sợ vừa ngạc nhiên, tôi khó nhọc hỏi ông: "Ông Cảnh, vì sao dám giao cho tôi? Thực tôi..."

      Ông hề gì mà : "Tôi tin rằng thiết kế của dễ thương như chính con người của vậy."

      Tôi đờ người ra, cả buổi được câu nào.

      Ông ta lại nở nụ cười: "Tôi cũng là ông già bướng bỉnh, yên tâm , cứ thiết kế theo ý là được, cần phải dựa vào tiêu chuẩn danh giá cao cấp gì cả." Ông ta lại nháy mắt về phía tôi, " cho biết, ra tôi là người rất dung tục, người làm ăn mà, sao lại dung tục chứ, mà khách hàng của tôi đa số cũng là người dung tục thôi, mỗi ngày chúng tôi đều vội vã làm ăn kiếm tiền, đối với các chi tiết gì đó ngược lại có cái nhìn hơi vô vị, tôi đó, cái đó mà để thiết kế sư vẽ kiểu, ngược lại tôi thấy rất lung tung."

      Tôi cố gắng nuốt nước bọt, cố gắng với chính mình, đúng vậy, đúng vậy, bởi vì tôi dung tục, bởi vì ngu ngốc, ,bởi vì giống như con mèo Garfield, cho nên tôi may mắn được đưa vào sách vinh quang.

      Tôi hỏi ông ta: "Ông có lòng tin?"

      Suy nghĩ xong, tôi trả lời: "Ông Cảnh, rất cám ơn ông nâng đỡ, nhưng là tôi... thẳng thắn mà , có lòng tin, tuy rằng tôi từng học mấy năm đại học, nhưng mà nơi tôi học là đại học nổi tiếng, hơn nữa, tôi có kinh nghiệm làm việc, càng chưa từng đạt được giải thưởng gì cả, trước đây tôi chỉ là nội trợ bình thường, con sâu gạo được chồng nuôi dưỡng."

      Ông ta thẳng thắn : " có biết tác giả cuốn Harry Potter ?"

      Tôi gật đầu: "Là J.K Rowling."

      Ông ta gật đầu: "Thực ra trước khi Rowling viết Harry Potter cũng là người có tiếng tăm gì, sau lại mất gia đình và có công việc gì cả, từng trải qua cuộc sống rất nghèo khổ, trở thành người mồ côi mẹ, sống dựa vào tiền cứu tế của chính phủ."

      Tôi xúc động: "Vâng, nhưng từ lúc 6 tuổi Rowling bắt đầu sáng tác, tác phẩm đầu tiên của ấy có nhân vật chính là con thỏ đặt biệt tên là Robin, ông nhắc tới vị Rowling này, tôi cũng vô cùng khâm phục ấy, linh cảm để ấy viết nên Harry Potter chính là lúc ngồi xe lửa tuôn trào ra mạnh mẽ, sau này ấy đem câu chuyện đó viết ra, thậm chí thời điểm bộ thứ nhất ra mắt, cầu của ấy rất thấp, chỉ hy vọng có thể giải quyết chuyện no ấm, đến nỗi ấy tự giễu rằng nhiều nhất là viết để cho chính mình xem thôi."

      Ông Cảnh gật đầu: "Đôi khi linh cảm lơ đãng của chúng ta, trở thành bước ngoặc trong đời, là điểm sáng."

      Tôi hiểu được ý của ông.

      Ông Cảnh : " cần lo lắng, chỉ cần chăm chỉ làm việc, trong lòng có nhiều hoài bão có bao lớn chứ."

      Tôi nhất thời cảm động vô cùng, ngờ vào lúc này, người xa lại hào phóng cho tôi quan tâm như thế, trong lòng tôi như có từng dòng nước ấm chảy qua, hệt như Lý Quỳ gặp được Tống Giang, cảm giác nôn nóng thịt nát xương tan để báo ơn người.

      Ông Cảnh còn thêm: "Mạnh mẽ làm , cặp mắt của tôi nhìn người rất chuẩn, tôi tin tưởng có thể mang đến cho tôi cảm giác khác biệt, tôi giới thiệu cho hai trợ lý, hai người này cũng tệ lắm đâu."

      Sau đó, tôi mới biết hai trợ lý này đều tốt nghiệp Đại Học St. John ở Mỹ, để người ta làm trợ lý cho tôi? Trời đất, đúng là cao thủ làm việc cho người kém cỏi mà. Tôi xấu hổ dám ngẩng đầu.

      ngờ hai người kia vừa thấy tôi, vô cùng khiêm nhường, khách sáo, chữ cũng hỏi đến bằng cấp hay gì gì đó của tôi. Trong lòng tôi hiểu, điều khiến những sinh viên hàng đầu như thế hạ mình, đơn giản chỉ chuyện, đó là vì tiền lương, xã hội này dù sao cũng công bằng, bạn lại có trình độ nữa, ai mời bạn, hàng ngày bạn phải chen chúc lên xe buýt, vì phần tiền lương cao này, ông chủ bảo bạn sống, bạn cũng dám chết.

      Ông Cảnh chút nghi ngờ năng lực của tôi, ông ta hào phóng giao toàn bộ việc trang trí du thuyền này cho tôi.

      Tôi vô cùng cảm động, đây quả thực là may mắn từ trời rơi xuống, ông Cảnh tin tưởng tôi như thế, tôi thầm quyết tâm, nhất định phải sử dụng hết tất cả khả năng, làm ra tác phẩm tốt cho ông ta.

      Sau khi từ chỗ của ông Cảnh ra, chuyện đầu tiên tôi làm chính là gọi điện thoại cho Chu Vi, lập tức tin tốt lành này cho nghe, ở bên kia, ấy nghe xong bật cười.

      "Đinh Đinh, cậu bao nhiêu tuổi rồi? thao thao bất tuyệt, thời kỳ mãn kinh đến sớm hay sao?"

      Tôi xúc động: "Chu Vi, tớ rất cảm ơn cậu, tớ biết cậu tốn rất nhiều công sức."

      "Thôi , cả người tớ nổi hết da gà rồi, ra, Đinh Đinh, khó có dịp cậu hà khắc với người ta, bây giờ cậu lại tốt bụng như vậy mà đánh giá tớ, tớ được thương mà cảm thấy lo lắng đó."

      Tôi cùng ấy dài dòng hồi, lúc này mới ngừng , đúng là vô cùng phấn khởi, vui vẻ thôi.

      Trong phút chốc, tôi lại cảm thấy xúc động, lại muốn gọi điện thoại cho Gia Tuấn, rất muốn nhanh chóng tin tức này với , nhưng mà gọi điện cho để làm gì?

      Chúng tôi là người dưng xa lạ.

      Về đến nhà, tôi vẫn có cách nào từ trong trạng thái kích động mà thức tỉnh lại được, ngừng dông dài với ba mẹ.

      Mẹ thể nhịn được nữa, chỉ vào thức ăn trước mặt mà với tôi: "Mẹ tìm cho con cái ô nhé, nước bọt li ti văng vào bên trong rồi, vẫn để

      cho người khác ăn à? Ngồi cũng ngồi mà đứng cũng đứng, ăn trong nồi ngồi trông hướng ngày trước mẹ dạy con thế nào?"

      Tôi và ba mỉm cười ngầm hiểu ý nhau, ba sâu sa hỏi tôi: "Đây là chuyện làm con vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này?"

      Tôi hiểu được: " phải sao ạ? Đây là công việc đầu tiên sau khi con xuống núi, con nhất định phải làm cho tốt, tuyệt đối thể chưa xuất trận mà chết trước rồi."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 14
      Thực ra, phải tháo dỡ toàn bộ nội thất bên trong chiếc du thuyền của ông Cảnh để sửa chữa lại, lần này thi công chỉ sửa chữa lại phòng tiếp khách và phòng ngủ, những chỗ khác vẫn giữ nguyên, trong lòng tôi cũng thở phào hơi.

      Ngay cả Chu Vi cũng trêu chọc tôi: "Cũng may mà chủ tịch Cảnh sửa chữa hết toàn bộ các nơi, nếu phải vậy, giao cho cậu vụ làm ăn, cùng với việc để cho đầu bếp hạng ba làm Mãn Hán Toàn Tịch* có gì khác biệt."

      (*) Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.

      Tôi nhất thời phát cáu: "Cậu xem thường tớ."

      Chu Vi chỉ cười, ấy đưa cho tôi mấy cuốn tạp chí trang hoàng: "Cầm , lúc rãnh rỗi tớ tìm cho cậu đấy."

      Tôi vừa nhìn thấy, tất cả đều là tài liệu về cách trang hoàng và ảnh chụp những du thuyền xa hoa nhất của nước ngoài, nhịn được vừa mừng vừa lo.

      ấy rất thương tôi.

      Mấy ngày tiếp đó, đầu tiên là tôi điên cuồng vơ vét các loại sách thiết kế ở nhà sách, thậm chí tôi còn xem phim 3D về phong cảnh, trầm tư suy nghĩ tìm linh cảm, mẹ nổi giận tôi: " tại, giọng điệu chuyện của con cũng giống trước nữa, con nghĩ con là cái rễ hành gì chứ?"

      Tôi đương nhiên biết là mẹ thương tôi, cho nên tôi trả lời đúng tình hợp lẽ: " thể như vậy sao? Rễ hành này cuối cùng cũng có người bằng lòng bỏ vào nồi nấu đó."

      ra ba mẹ rất hài lòng, nghĩ đằng nẻo, buổi tối khi bước vào phòng tôi, nhìn thấy tôi chân đất đứng sàn nhà suy tư, trước mặt bày đủ loại bản vẽ đầy màu sắc.

      Mẹ nhịn được : "Chẳng qua chỉ là chiếc du thuyền lớn bằng lòng bàn tay, hơn nữa chỉ trang trí phòng tiếp khách, phòng ngủ, xét về kích

      thước cũng lớn bằng nhà của chúng ta nữa? Nhìn con liều mạng như là thiết kế cái phòng hội nghị nhân dân vậy đó."

      Tôi sửa lại: "Mẹ, mẹ hiểu đâu."

      Mẹ cười.

      Đến khi cần dùng sách lại quá ít.

      Nếu có cơ hội, tôi hy vọng bản thân có dịp để học lại.

      Tôi phải là con tuấn mã, nhưng tôi thực cảm tạ tán thưởng của ông Cảnh, cảm kích rất nhiều, trong lòng tôi cũng nảy sinh nghi vấn: Ông Cảnh là đại gia hàng tỷ phú có thân phận hiển hách, sau lưng nhất định có đầy thiết kế sư cao cấp, tại sao ông ta lại chọn tôi? Tôi làm sao khiến ông ta rung động chứ? Ông ta còn phái hai trợ lý cho tôi, hai trợ lý đó mới đúng là cao thủ, rất nghiêm túc mà còn chuyên nghiệp nữa, khoa tay múa chân vài cái, góc liền sôi nổi lên giấy, tốt nghiệp trường danh tiếng quả nhiên có khác.

      Cho nên ngược lại, là tôi theo học hỏi rất nhiều thứ của người ta.

      Trong đó, có trợ lý với tôi: " Đinh, tổng thể mà , thiết kế của chiếc du thuyền này thiên nặng về phong cách cổ điển, bởi vì khi làm ra chiếc du thuyền này suy xét đến việc tạo ra cho người giàu có đẳng cấp, các nghiệp chủ đương nhiên hy vọng thiết kế khảm nạm với trang hoàng trong đó có thể biểu trưng cho xa hoa lộng lẫy, dạng phong cách Baroque này ra chỉ tương đối thích hợp với Âu Mỹ, nhưng chủ tịch Cảnh lại ưa thích phong cách mộc mạc và tự nhiên, dạng thiết kế hưu nhàn và phóng khoáng rộng rãi mới là cái ông ấy thích, cho nên ở phong cách thiết kế theo kiến nghị của tôi, nếu ngại cứ mạnh dạn tham khảo, chúng ta tiếp tục sử dụng phong cách Địa Trung Hải giản dị, sắc thái chọn dùng màu sắc nhu hòa, thiết kế tổ hợp lại chú ý cách phối hợp gian, tránh vụn vặt, dạng đặc tính tươi mát và độc lập."

      Tôi rất chăm chú lắng nghe ý kiến của ta, nghiêm túc mà , tôi là đệ tử của hai người họ.

      Hơn nữa, bọn họ vô cùng khiêm tốn, ngoại trừ chuyện với tôi công việc, những chuyện khác tiếc chữ như vàng, giữ kín như bưng, vừa gặng hỏi quá khứ của tôi, vừa khoe khoang trình độ của mình, là có tu dưỡng.

      Trợ lý của chủ tịch Cảnh, Khương, có gọi cho tôi cuộc điện thoại, vô tình hay hữu ý với tôi về chuyện ta như thế nào, ở chỗ chủ tịch Cảnh hết lòng ra sao, tốn bao nhiêu công sức vân vân và vân vân.

      Tôi chỉ mỉm cười gì, xuất phát từ lễ phép, tôi ra ngoài dùng cơm với ta lần.

      ta cũng khó hiểu với tôi: " biết ? Chủ tịch Cảnh cử đến hai trợ lý phải là nhân viên của công ty chúng tôi, ra bọn họ là thiết kế sư ở Hồng Kông, xét về năng lực, để cho bọn họ thiết kế trung tâm hội nghị tại được xây dựng cũng thành vấn đề, nhưng chủ tịch Cảnh lại để cho họ đến thiết kế du thuyền cùng với ?"

      ta nhiều, tôi đương nhiên hiểu được ý của ta, khỏi khiến tôi càng thêm kinh ngạc.

      tuần sau, dưới trợ giúp của hai trợ lý, cuối cùng tôi cũng giao nộp bản phác thảo cho chủ tịch Cảnh.

      Chẳng qua, chủ tịch Cảnh chỉ cho tôi thiết kế phòng khách và phòng ngủ, nhưng quá trình học hỏi trong tuần này khiến cho tôi được lợi ít.

      Ngồi trong văn phòng của ông ta, tôi rất căng thẳng.

      Ông ta xem vô cùng thích thú, tôi kiên nhẫn giải thích với ông.

      Ông ta hết sức hài lòng, liên tục gật đầu. Sau khi đặt bản phác thảo xuống, ông ta khen: " chăm chỉ ."

      Tôi thành : " phải là công lao của mình tôi, do hai vị trợ lý của ông rất xuất sắc, tôi học hỏi ít thứ từ họ."

      Ông ta cười ha ha: "Tốt, theo ý kiến của mọi người mà làm, tôi tìm công ty trang trí tốt nhất, về cái khoản cần tiền cứ với thư ký của tôi."

      Ông ta rất yên tâm, với tôi vài câu giao vụ làm ăn này cho tôi.

      Chuyện bận túi bụi tiếp theo, tôi cùng trợ lý của ông Cảnh đích thân chọn lựa các loại vật liệu trang trí, tấm sàn bày mặt đất, tôi đều phải đổ vài giọt nước lên để kiểm tra, so sánh xem hình dạng giọt nước ở tấm nào tốt, nhận định xem sau khi lau rồi tấm nào sáng hơn, cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều đặt vào trong đó, Chu Vi gọi điện thoại cho tôi, tôi chỉ bận.

      "Hứ, loại tiểu nhân qua cầu rút ván." Ở trong điện thoại, ấy mắng tôi.

      Tôi đương nhiên biết là ấy cố ý tổn thương tôi.

      "Được rồi, nếu kiếm được tiền, cậu là người đầu tiên tớ mời dùng cơm, tốt nhất."

      ấy cười ha ha: "Yên tâm , ông Cảnh phải là người keo kiệt đâu, cậu kiếm được ít tiền, Đinh Đinh, cậu thực rất may mắn. Có nhiều người tốt nghiệp trường danh tiếng, bây giờ còn phải lăn lộn trong vũng bùn, tháng kiếm tiền lương chỉ có vài ba ngàn đồng, mua nhà chỉ là giấc mơ trong lòng họ thôi."

      Đúng, tôi cũng xúc động, hiểu được toàn bộ.

      ấy lại hỏi tôi: "Gần đây có liên lạc với Gia Tuấn hay ?"

      " ta?" Tôi muốn tôi có liên lạc với Gia Tuấn.

      "Đinh Đinh, tớ nghe chuyện về ấy, hình như sức khỏe của ấy tốt lắm, có lần khi ấy ra tòa đột nhiên ngất xỉu, quan tòa thể tạm thời dừng phiên xử, còn có, nhạy bén trước đây của ấy kém rất nhiều, có lần uống rượu say đến nỗi gọi điện thoại cho tớ mà cho rằng tớ là cậu."

      Tôi có chút xem thường: "Tớ còn tưởng rằng ta lại mượn rượu nổi điên, lại bò nhầm giường, bò lên giường của cậu chứ."

      ấy tức giận cũng ngăn cản lời của tôi, chỉ thở dài: "Đinh Đinh, trước đây tớ cũng chủ trương nam và nữ đều phải trung thành với hôn nhân, nếu phạm sai lầm thể tha thứ, nhưng Đinh Đinh à, bản thân cậu cũng nên tự xét lại mình thử xem, toàn bộ chuyện cậu làm có đúng ? Bây giờ, đàn ông kiếm vài ba ngàn đồng đều về nhà bày ra tác phong đáng tởm, ở bên ngoài cũng ngắm nhìn phụ nữ, Phó Gia Tuấn ở với cậu thời gian dài như vậy, ấy đối xử với cậu thế nào, chắn hẳn cậu hiểu , đổi lại là người đàn ông khác, sợ rằng chỉ được cái mẽ ngoài, thậm chí chống đỡ cũng nổi nữa đó?"

      Tôi vẫn tiếp tục kiên trì: "Nếu đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia, vì cái gì còn vấn vương dứt mà gặp ta? Các người bảo tớ cho ta cơ hội? Khi tớ cho ta cơ hội, ta làm gì? Bên này tớ cho ta cơ hội, ta ngay lập tức chăm chỉ lăng nhăng, bây giờ sức khỏe ta tốt sao? Ôi, là tại ăn thịt quá nhiều hay sao? Bây giờ tớ mới biết, té ra Phó Gia Tuấn phải là Đường Tăng, ta cũng ăn thịt."

      "Đinh Đinh, cậu chuyện quá tàn nhẫn, tớ khuyên cậu nữa, đối với cậu, tớ chỉ có thể , rời khỏi Gia Tuấn cậu chưa chắc tìm được người cậu như ấy."

      " tớ?" Tôi cao giọng: "Hoàng đế có ba ngàn phi tần, ông ta cũng biết với mấy phi tần này, ái phi là người mà trong lòng trẫm , nhất định phụ bạc nàng, sau đó thế nào? khi sủng ái nữa đưa vào lãnh cung, khi tru di cửu tộc, ông ta có nghĩ đến đây là người mà ông ta từng sủng ái ?" Tôi cảm thấy thê lương, "Chu Vi, tớ biết là cậu tốt với tớ, nhưng xin lỗi, tớ có cách nào tha thứ cho ta.'

      Ngắt điện thoại, tôi ôm mặt khóc, đúng vậy, tôi có cách nào tha thứ .

      Cuối cùng cũng trang trí xong du thuyền của ông Cảnh, chúng tôi mệt mỏi sụt 10 cân, thậm chí, khuôn mặt cũng phơi nắng đến đen thui, điều làm cho tôi căm hận nhất chính là khóe mắt cũng bị phơi nắng thành ra lốm đốm, chết thiệt , lúc 17-18 tuổi bị phơi nắng chút liền giống như nốt ruồi của người đẹp, bây giờ hệt như da đồi mồi.

      Công trình du thuyền chấm dút, tôi lưu luyến. Ông Cảnh rất phấn khởi, ông ta cố ý mở cuộc họp mặt nho , dẫn theo vợ con, còn có nhóm bạn bè ra biển tuần du, tất cả mọi người rất vui vẻ.

      Khi họp mặt, ông Cảnh lớn tiếng giới thiệu tôi với bạn bè, tâng bốc phóng đại tôi phen, tôi vô cùng chột dạ, đỏ mặt xấu hổ, đành miễn cưỡng mỉm cười với mọi người.

      Sau khi cuộc họp mặt kết thúc, ông Cảnh giữ tôi lại để tán gẫu.

      Ông ta cầm chiếc khăn ăn và với tôi: "Xem ra rất tốn công sức, xem, ngay cả những đồ vật cũng quên đặt logo của công ty chúng tôi lên đó, quả tôi rất hài lòng."

      Tôi dám nhận công: "Chủ tịch Cảnh, là tôi ra sức nhiều lắm, là công lao của trợ lý ông."

      Ông ta mỉm cười: "Tôi bảo thư ký trả công cho ."

      Tôi cảm động: "Chủ tịch Cảnh, ông biết ? Thực ra, đây là thiết kế quan trọng nhất cuộc đời tôi, vả lại cho dù tôi nhận được bao nhiêu tiền, quá trình bên trong đó càng đáng quý hơn."

      Ông ta rất hòa nhã: "Đinh Đinh, thiết kế là nghệ thuật, cũng là nhân tố trong cuộc sống, thực ra thiết kế rất tốt, tốn kém lại thực tế, loại phong cách này tôi rất thích, cũng giống như tôi thích, các bạn bè của tôi cũng thích."

      Ông ấy người tốt, tôi biết ơn thôi.

      * * *

      Tôi rất vui mừng, cuối cũng tôi cũng được đến bước này, tôi chưa từng tưởng tượng sau khi ly hôn, từ phụ nữ oán giận ủ rũ phấn chấn,trong khoảng thời gian làm việc này, cuộc sống của tôi rất phong phú.

      Sắp đến sinh nhật của Chu Vi, tôi chút keo kiệt, mua sợi dây chuyền kim cương, với tình cảm và giúp đỡ của ấy với tôi, tôt nhớ suốt đời.

      ấy đeo dây chuyền lên, vui mừng vuốt ve dứt: "Chà, thoạt nhìn có giá trị ít tiền đâu, cậu ra tay hào phóng như vậy sao?"

      Tôi cố ý vênh mặt lên: "Hôm qua, tớ nhặt được đống tiền, xem bói nhặt được tiền nhất định phải tiêu tiền, còn cách nào, đành phải cố gắng tiêu tốn ở chỗ cậu vậy."

      ấy cười ha ha, tiếp nhận xong vui mừng khấp khởi.

      Bởi vì ấy chưa kết hôn, cho nên sinh hoạt cá nhân cũng muôn màu muôn vẻ, nhóm rất nhiều bạn bè đến tham gia sinh nhật của ấy. Thuê phòng riêng ở nhà hàng, mọi người chúng tôi cùng chúc mừng ấy, có người bạn cầm máy hình ra vẻ xấu xa hỏi ấy: " Chu Vi, xin hỏi được bao nhiêu xuân xanh rồi?"

      Chu Vi lập tức bày ra bộ dạng đùa cợt của Chibi Maruko: "Năm nay 9 tuổi."

      Mọi người ha ha ha, khí cực kỳ hài hòa, vui vẻ.

      Té ra ấy có nhiều bạn bè như vậy, tôi rất hâm mộ, nhưng tận sâu trong đáy lòng cũng xuất cảm giác đơn.

      Chớp mắt mà tôi rời khỏi Gia Tuấn bốn tháng rồi, lúc đầu chúng tôi còn có thể tình cờ gặp nhau, tôi hiểu đó là có tình mới bất ngờ gặp gỡ, bỏ tôi được, cho nên chọn nơ tôi xuất để xuất , dần dần tôi bận rộn, chắc hẳn cũng bận rộn, chúng tôi liền gặp lại nhau.

      Bữa tiệc này, tôi ngồi bên đơn nhìn mọi người, tự mình uống rượu, dần dần tôi ngà ngà say, rựu mời tiếp tục, tôi chịu nổi. Thấy Chu Vi còn chơi với các bạn, sau khi tôi mệt mỏi cố gắng chào hỏi ấy, tôi xách túi ra ngoài.

      Từng bước xuống cầu thang, tôi bất ngờ phát ở lầu hai có khu nghỉ ngơi nho . Lúc này, ở đây bật đèn, chỉ có ánh đèn phản chiếu qua từ bên kia hàng lang qua, mờ mờ ảo ảo vô cùng có cảm giác.

      Ở đây người có người, trong lòng tôi khẽ động, nhịn được bước chân vào, muốn nằm sô pha nghỉ ngơi lát.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 15 - NAM PHỤ XUẤT
      Thực ra biết chiếc sô pha này có bao nhiêu nhiều từng ngồi qua, vì cái gì tôi lại bị kích động muốn đến đó ngồi, đơn giản là bởi vì màu sắc chiếc sô pha này giống hệt như màu sắc chiếc sô pha ở nhà tôi và Gia Tuấn, điều này khuấy động trí nhớ mềm mại nhất trong lòng tôi.

      Bước qua đó, tôi ngồi xuống, sô pha được sắp xếp hai hàng dựa vào nhau. Tôi ở bên này có người. Tôi cũng tin rằng nơi im lặng như vậy, có người đến đây quấy rầy tôi.

      Nhị được, tôi tháo giày, rồi cuộn mình trong ghế sô pha, hai tay bịt lỗ tai lại.

      Bàn tay nóng chợt mát lạnh, tôi biết đó là nước mắt, nóng hổi trào ra lại nháy mắt biến thành lạnh lẽo, hóa ra trời thu cũng lạnh, ý thu đậm như vậy.

      Tôi lẩm bẩm: "Tôi khỏe", học đại học miền Nam, còn có thể vài câu miền Nam, tôi nở nụ cười.

      ngờ cách cái sô pha tự nhiên có người cũng giọng đáp lại tôi: "Quá khỏe, quá khỏe."

      Vậy mà có người lại trả lời tôi? Tôi bắt đầu nghi ngờ là mình nghe lầm, định thần lại tôi mới phát ra phải tôi nghe lầm, vốn dĩ ở bên cạnh sô pha của tôi, có người nằm giống tôi. Tôi có chút tò mò: ban đêm để cho người ta như mê như say, ta cũng nằm ở bên cạnh, để làm cái gì? Có chuyện đau lòng hay là được như ý?

      Tôi quay đầu lại, cũng đứng dậy, trùng hợp chính là, ta cũng đứng dậy, cũng quay đầu lại, sô pha tựa lưng vào nhau, chúng ta cũng đưa lưng về phía nhau như vậy, hề quay đầu lại.

      Lúc này ta lên tiếng, ban đêm nghe thấy giọng tịch liêu, có chút từ tính, trầm thấp thầm, nhưng rất êm tai. Tôi nghe ta hỏi: " là người ở đâu? Câu vừa rồi khẩu có chút là lạ."

      Tôi mỉm cười, say rượu, khỏi muốn đùa với ta chút: " đoán thử xem."

      " đoán được, câu này hình như có tiếng phổ thông."

      Tôi lại cười: "Tôi đây với đâu."

      ta cười: "Ơ, là dân bản xứ à?"

      "Tôi thể sao, là người ở đâu?"

      " đoán thử xem."

      Hai người chúng tôi lại chơi trò đối đáp đùa giỡn, nghiễn ngẫm từng chữ là thích thú.

      Nhưng mà tôi bằng lòng đùa, là bởi vị giọng của ta rất êm tai.

      Tôi nhất thời nổi hứng, rất nhanh trí, tôi nghĩ ra câu trong bài hát, vì thế tôi buột miệng hát lên: "Trương lão tam ta hỏi ngươi, quê quán của ngươi ở nơi nào?"

      Hát xong tôi liền nở nụ cười.

      ngờ rằng, đầu tiên là ta ngừng lát, cũng cười ha ha, rồi lại lưu loát trả lời:

      "Nhà của ta ở Sơn Tây, còn có qua sông 300 dặm."

      Hai người chúng tôi cùng cười.

      là thoải mái, hai người chúng tôi lại đồng thời đối đáp ca từ trong Hoàng Hà đại hợp xướng, chẳng qua là ngày trước ở trường đại học dõng dạc hát bài hát này, hôm nay vào buổi tối như thế này, ca từ bị hai người nam quả nữ chúng tôi hát hề có tình cảm mãnh liệt, chỉ có ý trêu chọc người khác.

      Có lẽ hai người chúng tôi đều có tâm , đều chân thành, cho nên nghe cũng uyển chuyển tràn đầy.

      Trong lòng tôi dâng lên từng đợt nghi ngờ: Quái lạ , người đàn ông như vậy, ban đêm ta có tâm gì chứ, lại đùa với phụ nữ xa lạ như tôi, lại còn đối đáp rất lưu loát nữa?

      Tôi : "Cám ơn ."

      ta ôn hòa đáp lại tôi: "Cám ơn về cái gì?"

      "Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cũng có người nào cùng hát Hoàng Hà đại hợp xướng với tôi nữa."

      " thú vị."

      Tôi cười: " ? Vậy nhìn dáng dấp của được ?"

      ta ngừng giây, hỏi tôi: " muốn nhìn sao?"

      Tôi vội vã : ", ."

      Ngược lại, ta với tôi: "Tôi muốn nhìn thấy ."

      Nhìn tôi? Tôi nhất thời mất hứng, tốt thôi, lại người đàn ông dung tục, mới trò chuyện vài ba câu, lập tức lộ ra bộ mặt dữ dằn rồi, muốn nhìn dáng dấp của tôi sao? Nếu như thấy tôi như vậy, nếu như cảm thấy tôi có vài phần xinh đẹp, có phải lập tức cầm gậy đập rắn hay được voi đòi tiên mà hỏi tôi: " phải rất đơn sao?"

      Tôi muốn trả lời, liền nhắm hai mắt lại.

      Nhưng mà giọng của ta rất ấm áp, lực đạo vừa phải, ta hỏi tôi: "Tại sao ngồi mình ở đây?"

      Tôi khó hiểu hỏi lại : "Tại sao lại ngồi ở đây mình?"

      ta trả lời tôi vô cùng trôi chảy: "Tôi tìm vận may, xem có thể gặp được nào xinh đẹp đoan trang ."

      Tôi cười: "Miệng lưỡi lanh lợi, phải là trai bao chứ?"

      ta cười: " rất thú vị."

      Tôi hỏi : " kết hôn chưa?"

      Dường như ta có chút tò mò: "Việc này và việc kết hôn có liên quan tới nhau sao?"

      Tôi tự mình lẩm bẩm: "Có người khi đàn ông , xem phụ nữ là bảo bối. Kết hôn, làm cho phụ nữ xem bọn họ trở thành bảo bối. Có phải là ?"

      "Tôi biết, tôi chưa kết hôn, cũng chưa có người xem tôi là bảo bối."

      Trong lòng tôi đột nhiên chua xót, tôi lại nghĩ tới Gia Tuấn, trước đây phải ấy đối xử với tôi như châu như ngọc sao, ai ngờ rằng sau lưng tôi ấy làm làm ra chuyện như vậy chứ.

      Nhất thời buồn bã, nước mắt lập tức trào ra, tôi nhịn được, thốt lên: "Gia Tuấn."

      Đêm im lặng, ta lập tức nghe thấy.

      "Là bạn trai sao?"

      " từng là vậy."

      "Chia tay à?"

      "Thành chồng."

      "À."

      " tại thành chồng trước."

      "Nếu nghĩ tới ta, đừng ngại tìm, cùng chuyện với nhau."

      Tôi khịt mũi tiếng.

      "Tuyệt đối ."

      "Hận sâu như vậy, có thể thấy được nhiều đau đớn cũng nhiều."

      " cần giả bộ làm ra vẻ hiểu biết."

      ta cười ha ha, chút để tâm đến chế nhạo của tôi.

      Tôi đột nhiên hỏi ta: " phải là muốn lên giường với tôi chứ?"

      ta trầm tư lát, trả lời tôi: "Cũng có ý này, nếu như bằng lòng."

      Tôi tức giận: "Phó Gia Tuấn, kẻ ti tiện bỉ ổi, được phụ nữ cám dỗ, liền thuận dốc xuống lừa."

      Bên kia, ta gì cả.

      Tôi tiếp tục mắng: "Trước đây, như thế nào với tôi? tất cả của là sở hữu của tôi, tất cả bộ phận thân thể là của tôi, cũng chỉ phục vụ cho tôi, , tên khốn nạn này."

      ta tiếng.

      Tôi khóc: "Cút ! Cút cho tôi! Tôi muốn găp lại nữa. Tại sao ngày đó để cho tôi bị xe đâm chết ? Tôi chết rồi, có thể diễn trò chê vào đâu được. có thể ở trước mộ bia của tôi mà chảy nước mắt khóc nức nở, để cho tất cả mọi người người chồng si tình, tên cặn bã."

      Trời ơi, tôi đau đớn muốn chết , kiềm chế được nữa, tôi nghĩ tôi nhất định phát điên rồi, tôi xem ta là Gia Tuấn.

      Vô tri vô giác, tôi khóc. Khóc thương tâm gần chết, khóc đến nỗi bản thân thở ra hơi nữa, vừa mệt mỏi vừa buồn chán.

      Rượu mời cũng lên , mệt mỏi cũng mau tập trung lại đây . ràng là tôi biết tôi mắng sai đối tượng, nhưng tôi muốn thừa nhận, cuối cùng tôi suy sụp, ngủ thiếp .

      biết ngủ bao lâu, có chút ánh sáng mông lung chiếu lại đây, chính là chiếu vào mí mắt tôi, tôi hệt như con gấu ngủ đông, từ từ mở mắt ra.

      Vỗ vỗ đầu, vẫn còn nặng nề khó chịu, tôi hoang mang: Tôi ở đâu vậy? Lại nhìn người, tôi rất kinh ngạc, người tôi đắp tấm thảm, đây là chuyện gì vậy?

      Tôi tò mò ngồi dậy, ném tấm thảm sang bên. Tôi lại nhìn người, cọng tóc cũng bị tổn hại gì, túi xách cũng an toàn ôm trong lòng.

      Nhớ mang máng, tối hôm qua là sinh nhật của Chu Vi, tôi rời khỏi đó trước, nhưng trời đất ơi, tôi lại có thể ở phòng nghỉ của nhà hàng ngủ cả đêm sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :