1Q84 - Haruki Murakami (Q2 - 24C) (Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Bản thân cân bằng là thiện - P1

      : Aomame


      Bản thân cân bằng là thiện


      Aomame trải tấm thảm tập yoga bằng bọt biển màu xanh lam nàng mang theo lên tấm thảm trong phòng. Sau đó nàng bảo người đàn ông cởi áo. Người đó xuống khỏi giường, cởi sơ mi ra. Thân hình ông ta khi cởi trần còn to lớn hơn lúc mặc áo, ngực dày dặn, cơ bắp cuồn cuộn, có lấy múi thịt thừa lỏng lẻo nào. Nhìn bề ngoài, đây là cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.


      Theo chỉ dẫn của Aomame, ông ta nằm sấp xuống tấm thảm tập yoga. Trước tiên, Aomame đặt đầu ngón tay lên cổ tay ông ta, bắt mạch. Mạch đập sâu và dài.


      “Bình thường ông có tập môn thể thao nào ?” Aomame hỏi.


      tập gì cả. Chỉ hít thở thôi.”


      “Chỉ hít thở thôi?”


      “Hơi khác với kiểu hít thở bình thường chút,” người đàn ông .


      “Có phải kiểu hít thở lúc nãy ông thực trong bóng tối ? Vận dụng cơ bắp toàn thân, liên tục hít thở sâu?”


      Người đàn ông nằm úp mặt, khẽ gật đầu.


      Aomame thấy hơi khó hiểu. Đây đúng là kiểu hít thở mạnh, tương đối cần thể lực, nhưng có thể chỉ dựa vào hít thở mà duy trì được thân thể cường tráng rắn chắc như vậy sao?


      “Việc tôi sắp làm kèm theo cảm giác khá đau đớn,” Aomame bằng giọng đều đều đổi, “Nếu đau có hiệu quả. Có điều, mức độ đau đớn có thể điều tiết được. Vì vậy, nếu ông thấy đau nên cố chịu đựng, cứ kêu lên.”


      Người đàn ông ngập ngừng chút, rồi : “Nếu có cái đau mà tôi chưa từng trải nghiệm tôi cũng muốn xem nó như thế nào.” Trong ngữ khí của ông ta, có thể nghe ra chút ý vị châm biếm.


      “Đối với ai cũng thế thôi, đau đớn đều chẳng phải chuyện vui vẻ gì.”


      “Có điều, liệu pháp có kèm theo đau đớn hiệu quả tốt hơn, phải ? Chỉ cần đau đớn có ý nghĩa là tôi có thể chịu đựng được.”


      Trong bóng tối mờ mờ, Aomame tự ình có vẻ mặt thoáng qua rồi lập tức biến mất, kế đó nàng : “Tôi hiểu rồi, chúng ta xem tình hình rồi tính.”


      Như mọi khi, Aomame bắt đầu từ việc thư giãn xương bả vai. Khi chạm tay vào cơ thể người đàn ông, trước tiên nàng chú ý đến độ dẻo dai của cơ bắp. Những bắp thịt tráng kiện, đẹp đẽ, hoàn toàn khác biệt về mặt kết cấu với những cơ bắp mệt mỏi cứng đờ của đám người thành thị nàng vẫn thường tiếp xúc ở câu lạc bộ thể hình. Nhưng đồng thời nàng cũng có cảm giác mạnh mẽ rằng “dòng chảy” tự nhiên của nó bị thứ gì đó chặn lại, giống như dòng sông bị những khúc gỗ trôi và rác rến tạm thời làm tắc nghẽn vậy.


      Aomame dùng khuỷu tay làm điểm tựa, vặn xoắn cơ bắp chỗ bả vai của người đàn ông từ dưới lên . Mới đầu nàng làm chầm chậm, sau đó thực dồn sức. nàng hiểu ra ông ta cảm thấy đau đớn, đau đớn dữ dội, khiến cho là ai cũng khó lòng rên rỉ. Nhưng người này vẫn im lặng. Nhịp thở hề rối loạn, thậm chí còn cả nhíu mày. Sức chịu đựng ghê . Aomame nghĩ. Nàng quyết định thử xem người này có thể chịu đựng đến mức độ nào, bèn kiềm chế nữa, tiếp tục dồn sức mạnh hơn, cho đến khi khớp xương vai kêu khục tiếng nặng nề. Nàng có cảm giác như vừa bẻ ghi đường ray xe lửa. Hơi thở của người đàn ông đột ngột dừng lại thoáng, rồi lập tức khôi phục lại nhịp đều đặn, bình thản.


      “Xung quanh xương bả vai bị tắc nghẽn nghiêm trọng,” Aomame giải thích, “Nhưng vừa loại trừ được chỗ tắc rồi. Dòng chảy hồi phục.”


      Nàng ấn ngón tay vào mé bên trong xương bả vai, sâu đến tận đốt ngón tay thứ hai. Cơ bắp ở đây vốn rất mềm dẻo. Sau khi chỗ tắc nghẽn bị loại trừ, chúng liền khôi phục ngay lại trạng thái bình thường.


      “Tôi thấy dễ chịu hơn nhiều,” người đàn ông khẽ .


      “Hẳn phải khá đau đớn.”


      “Chưa đến mức thể chịu được.”


      “Tôi cũng khá giỏi chịu đau, nhưng nếu ai làm vậy với tôi, sợ rằng tôi cũng phải kêu lên tiếng.”


      “Đau đớn, trong nhiều trường hợp, bị triệt tiêu hoặc giảm bởi nỗi đau khác. Cái gọi là cảm giác xét cho cùng chỉ là tương đối.”


      Aomame đặt tay lên xương bả vai trái của ông ta, dùng đầu ngón tay lần tìm các cơ bắp, phát vai trái dường như cũng ở trạng thái tương đồng với phía vai phải khi nãy. Thử xem rốt cuộc tương đối đến mức độ nào. “Tiếp sau đây chúng ta làm bên trái. Có lẽ đau như bên phải đấy.”


      “Nhờ cả. cần lo cho tôi.”


      “Vậy tôi cần nương tay nhé?”


      “Hoàn toàn cần thiết.”


      Aomame theo trình tự vừa nãy, điều chỉnh lại các khớp xương và cơ bắp xung quanh xương bả vai trái. Theo đúng như lời ông ta , nàng nương tay. khi quyết định, Aomame do dự gì nữa, dứt khoát theo con đường ngắn nhất. Nhưng phản ứng của người đàn ông này còn bình thản hơn lúc nàng làm với vai bên phải. Ông ta chỉ khẽ phát ra tiếng nuốt khan sâu trong cổ họng, tựa hồ chấp nhận nỗi đau ấy như lẽ đương nhiên. Được thôi, tôi cũng muốn xem ông chịu được đến mức nào, Aomame nghĩ.


      Aomame lần lượt thư giãn các cơ bắp toàn thân cho người đàn ông. Tất cả các điểm quan trọng đều được ghi vào bản danh sách trong đầu nàng, chỉ cần máy móc làm theo trình tự là được. Như nhân viên bảo vệ giỏi giang và dũng cảm cầm đèn pin tuần tra ban đêm trong tòa nhà vậy.


      Mỗi cơ bắp của ông ta đều hoặc ít hoặc nhiều bị tắc nghẽn, như vùng đất bị thiên tai nghiêm trọng phá hoại, sông ngòi nghẽn ứ, đê điều đổ vỡ. Người thường mà bị như vậy chắc hẳn chẳng đứng lên nổi, thậm chí còn khó lòng hít thở bình thường. Cơ thể khỏe mạnh và ý chí kiên cường chống đỡ cho người đàn ông này. Cho dù ông ta làm bao nhiêu hành vi bỉ ổi xấu xa, song Aomame thể phủ nhận niềm ngưỡng mộ của mình với tư cách người chuyên nghiệp trước khả năng thầm chịu đựng đau đớn dữ dội của ông ta.


      Nàng khiến những cơ bắp ấy lần lượt căng cứng, buộc chúng phải chuyển động, vặn vẹo và kéo giãn chúng đến cực hạn. Mỗi lần khớp xương đều phát ra tiếng “cục” trầm đục. Nàng ý thức được đây gần như là tra tấn. Từ trước đến giờ nàng từng làm công việc thư giãn cơ bắp này cho nhiều vận động viên thể thao, toàn là những người đàn ông rắn rỏi quen sống chung với đau đớn thể xác. Nhưng ngay cả người rắn rỏi nhất trong số họ cũng chỉ cần rơi vào tay Aomame nhất định đến lúc nào đó phải ré lên đau đớn hoặc phát ra thanh tương tự như hét. Có kẻ còn kiềm chế được mà đái dầm tại chỗ. Nhưng người này kêu rên tiếng. ghê gớm. Mặc dù vậy, cổ ông ta rịn ra mồ hôi, nàng đoán được ông ta đau đớn đến chừng nào. Bản thân nàng cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng.


      Mất khoảng ba mươi phút để làm giãn cơ bắp sau lưng người đàn ông. Sau khi hoàn thành phần này, Aomame dừng lại để nghỉ ngơi chút, lấy khăn bông lau những giọt mồ hôi rỉ ra trán.


      kỳ lạ, Aomame thầm nhủ. Mình đến đây là để giết kẻ này. Trong túi kia là chiếc dùi đục đá nhọn hoắt đặc chế của mình. Chỉ cần hướng đầu mũi nhọn vào điểm đặc biệt gáy ông ta, vỗ vào tay nắm bằng gỗ cái là xong. Đối phương thậm chí còn hiểu chuyện gì xảy ra với mình tiêu đời, chuyển dịch sang thế giới khác. Bằng cách ấy, thân thể ông ta được giải phóng khỏi mọi đau đớn. Vậy mà giờ mình lại dốc hết sức ra giúp ông ta giảm nỗi đau đớn trong thế giới thực này.


      Có lẽ vì đây là công việc mình được giao, Aomame nghĩ. Chỉ cần có công việc cần phải hoàn thành trước mặt, mình dốc hết sức lực hoàn thành nó. Đây là tính cách của mình. Nếu giao ình việc điều chỉnh lại những cơ bắp có vấn đề, mình làm hết sức. Nếu thể giết ai đó, và có lý do chính đáng để làm việc đó, mình dồn hết sức lực để làm.


      Thế nhưng, mình thể cùng lúc hoàn thành cả hai việc. Mục đích của chúng mâu thuẫn nhau, cần những phương pháp thể dung hợp với nhau. Vì vậy, mỗi lần chỉ có thể hoàn thành trong hai việc. tóm lại, lúc này mình dốc sức khiến cơ bắp của kẻ này khôi phục lại trạng thái bình thường. Mình tập trung tinh thần, dốc toàn bộ sức lực để hoàn thành việc này. Việc kia cần phải đợi xong việc này hẵng tính.


      Đồng thời, Aomame nén nổi hiếu kỳ. Chứng bệnh lạ kỳ bất bình thường mà người đàn ông này mắc phải, những cơ bắp khỏe đẹp bị nó làm cho tắc nghẽn cách nghiêm trọng; thân thể tráng kiện cùng ý chí kiên cường giúp ông ta chịu được đau đớn kịch liệt mà ông ta gọi là “cái giá phải trả cho ân huệ của Trời”: tất cả những thứ ấy kích thích trí tò mò của nàng. Mình có thể làm gì với con người này? Cơ thể ông ta có phản ứng như thế nào? Aomame muốn tận mắt nhìn thấy điều đó. Đây là tò mò mang tính nghề nghiệp, đồng thời là tò mò của cá nhân nàng. Huống hồ, nếu giết chết đối phương ngay lúc này, mình phải lập tức khỏi đây. Công việc kết thúc quá sớm, hai gã ở phòng bên cạnh nhất định sinh nghi. Vì trước đó mình với chúng ít nhất phải tiếng đồng hồ mới xong việc được.


      “Chúng ta xong nửa rồi. Giờ làm nốt nửa còn lại. Phiền ông lật người lại, nằm ngửa lên được ?” Aomame .


      Người đàn ông chầm chậm xoay người lại, ngửa mặt lên , trông giống như xác loài sinh vật biển khổng lồ bị sóng đánh lên bờ cát.


      “Đúng là cảm giác đau giảm ,” người đàn ông thở hắt ra hơi dài, . “Những lần trị liệu trước đây của tôi bao giờ được hiệu quả thế này.”


      “Cơ bắp của ông bị tổn thương,” Aomame . “Tôi nguyên nhân, nhưng tổn thương tương đối nghiêm trọng. giờ chúng ta cần cố gắng giúp những phần bị tổn thương khôi phục lại trạng thái ban đầu. Việc này dễ, lại còn đau đớn nữa. Nhưng vẫn có chút hiệu quả. Vì tố chất cơ bắp của ông rất tốt, mà ông cũng có thể chịu được đau đớn. Nhưng xét cho cùng đây chỉ là liệu pháp trước mắt, thể giải quyết vấn đề cách triệt để. Nếu làm được nguyên nhân căn bệnh tình trạng tương tự tiếp tục xảy ra.”


      “Tôi hiểu. Chẳng thể giải quyết được gì. Bệnh tình cứ tái phát tái phát lại, mỗi lần tình trạng xấu hơn. Nhưng dẫu chỉ là biện pháp tạm thời, song chỉ cần ít nhiều giảm được cái đau trước mắt tôi cũng tạ ơn trời đất. Có lẽ hiểu được điều này đáng quý đến chừng nào đâu. Tôi thậm chí nghĩ đến việc dùng moócphin. Nhưng đó là chất gây nghiện, tôi muốn dùng. Sử dụng chất gây nghiện trong thời gian dài phá hoại chức năng của não bộ.”


      “Chúng ta tiếp tục thôi, Aomame . “Vẫn như cũ, tôi cần phải nương tay chứ?”


      “Còn phải ư,” người đàn ông trả lời.


      Aomame gạt bỏ những suy nghĩ vơ vẩn trong đầu, chuyên tâm vào các cơ bắp của người đàn ông. Kết cấu của các cơ bắp cơ thể người này hằn in sâu trong ký ức nghề nghiệp của nàng: từng cơ bắp có công năng gì, nối với những khúc xương nào, có tính chất gì đặc biệt, nhạy cảm ra sao. Aomame lần lượt kiểm tra từng khối cơ bắp và khớp xương, lắc lư vặn vẹo chúng, khiến chúng căng ra cách hiệu quả. Nàng tựa như viên phán quan tòa án tôn giáo nồng nhiệt với công việc tỉ mỉ thí nghiệm từng điểm đau đớn cơ thể nạn nhân của mình.


      Ba mươi phút sau, hai người đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển, như đôi tình nhân vừa hoàn thành xong cuộc làm tình nồng nhiệt đến diệu kỳ. Suốt lúc lâu, người đàn ông năng gì, còn Aomame có gì để .


      “Tôi muốn quá lên,” người đàn ông rốt cuộc cũng cất tiếng, “Có điều tôi cảm thấy từng phần cơ thể mình như đều được thay mới vậy.”


      Aomame : “Tối nay có lẽ xuất phản ứng ngược. Đến nửa đêm, cơ bắp có thể co giật dữ dội, thậm chí kêu lên thành tiếng. Nhưng ông phải lo, sáng sớm mai là khôi phục lại như thường.”


      Nếu ông còn có sáng sớm mai, nàng thầm nghĩ.


      Người đàn ông ngồi khoanh chân tấm thảm yoga, hít thở sâu mấy lần, tuồng như kiểm tra lại trạng thái cơ thể mình, sau đó : “Hình như đúng là có tài năng đặc biệt .”


      Aomame vừa lau mặt bằng khăn bông vừa : “Tôi chẳng qua chỉ làm việc thực tế thôi. Hồi đại học, tôi học về cấu tạo và chức năng của cơ bắp, đồng thời mở rộng hiểu biết qua thực tiễn. Tôi tiến hành nhiều cải tiến về kỹ thuật, tự soạn ra hệ thống của riêng mình. Tôi chỉ làm những việc hợp lẽ và ràng. ‘Chân lý’ ở đây về cơ bản là những thứ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, có thể chứng thực được. Đương nhiên nó cũng kèm theo chút đau đớn nhất định.”


      Người đàn ông mở mắt, nhìn Aomame với vẻ khá hứng thú. “Vậy ra là tin như vậy.”


      “Ý ông là…?” Aomame hỏi.


      “Rằng chân lý xét cho cùng là những thứ có thể nhìn được bằng mắt thường, có thể chứng thực được.”


      Aomame hơi vểnh môi lên. “Tôi tất cả chân lý đều như vậy. Tôi chỉ rằng trong lĩnh vực chuyên nghiệp của tôi như thế. Đương nhiên, nếu trong mọi lĩnh vực đều như vậy mọi việc trở nên đơn giản và dễ hiểu hơn nhiều.”


      có khả năng đó đâu,” người đàn ông .


      “Tại sao?”


      “Đại đa số người mong cầu thứ chân lý có thể chứng thực được. Trong hầu hết trường hợp, đúng như , chân lý luôn kèm với nỗi đau đớn kịch liệt. Mà gần như tất cả mọi người đều mong cầu thứ chân lý kèm với đau đớn ấy. Con người ta cần những câu chuyện đẹp đẽ, vui vẻ, ít nhiều có thể khiến họ cảm thấy tồn tại của mình có ý nghĩa gì đó. Chính vì lẽ đó tôn giáo mới ra đời.”


      Người đàn ông xoay xoay cổ, rồi tiếp tục .


      “Nếu học thuyết A khiến tồn tại ta hoặc ta có vẻ như có ý nghĩa sâu xa nào đó đó chính là chân lý với họ. Nếu học thuyết B khiến tồn tại của họ có vẻ yếu ớt và bé, học thuyết ấy là thứ giả dối rởm đời. Hết sức ràng. Nếu có người tuyên bố học thuyết B chính là chân lý, người đời hẳn căm ghét y, coi thường y, thậm chí trong số trường hợp còn công kích y nữa. Dù học thuyết B có hợp logic, có thể chứng minh được chăng nữa nhưng đối với họ điều ấy chẳng có ý nghĩa gì hết. Hầu hết mọi người đếu phủ định tồn tại yếu ớt và bé của mình, gắng sức loại bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, chỉ có vậy họ mới duy trì được lành mạnh về mặt tinh thần.”


      “Nhưng, thân xác con người… tất cả mọi thân xác… mặc dù có những khác biệt rất , đều bé và yếu ớt. Điều này há chẳng phải cần ai cũng tự hiểu hay sao?” Aomame hỏi.


      “Hoàn toàn chính xác,” người đàn ông đáp. “Tuy có những khác biệt rất , nhưng mọi thân xác đều bé và yếu ớt, sớm có ngày tan rã, tiêu vong. Đây là chân lý gì lay chuyển nổi. Thế nhưng, còn tinh thần con người sao?”


      “Tôi cố gắng hết mức để nghĩ đến tinh thần.”


      “Tại sao?”


      “Vì cần thiết.”


      “Tại sao lại cần thiết nghĩ về tinh thần? Tạm đến việc nó có tác dụng thực tế gì hay , nhưng suy tư về thế giới tinh thần của mình chẳng lẽ phải là trong những việc thể làm của nhân loại hay sao?”


      “Bởi vì tôi có tình ,” Aomame trả lời thẳng thắn.


      Hả, mình làm gì vậy? Aomame nghĩ. Sao lại chuyện tình với kẻ mà mình sắp ra tay sát hại?


      Như thể có cơn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng, gương mặt người đàn ông thoáng thứ giống như nụ cười, thể cảm xúc tự nhiên, có thể là thân thiện.


      “Ý là, có tình là đủ rồi?” ông ta hỏi.


      “Đúng thế.”


      “Tình có đối tượng là người xác định, phải ?”


      “Đúng thế,” Aomame , “Dành ột người đàn ông cụ thể.”


      “Thân xác bé và yếu ớt, cùng với tình tuyệt đối có bóng tối phủ che…” ông ta khẽ. Sau thoáng ngừng, ông ta thêm, “Xem ra hình như cần đến tôn giáo.”


      “Có lẽ là .”


      “Bởi vì, trạng thái của lúc này có thể thứ tôn giáo được rồi.”


      “Vừa nãy ông có tôn giáo mang đến chân lý mà mang tới thứ giả tưởng đẹp đẽ. Vậy còn giáo đoàn của ông sao?”


      , tôi cho rằng việc mình làm là hành vi tôn giáo,” người đàn ông đáp. “Việc tôi làm chỉ là lắng nghe những giọng đó rồi truyền đạt lại ọi người. Duy chỉ mình tôi nghe được thứ giọng ấy, đây là thực trăm phần trăm. Thế nhưng, tôi có cách nào chứng minh được những điều các giọng đó là chân lý. Tất cả những gì tôi có thể làm là lấy mình làm phương tiện chuyển hóa chút ân huệ trời cho kèm với chúng thành thực thể mà thôi.”


      Aomame khẽ cắn môi, buông chiếc khăn bông xuống. Nàng rất muốn hỏi ông ta về thứ ân huệ gì, nhưng lại thôi. Câu chuyện này kéo dài mãi ngừng. Nàng vẫn còn việc quan trọng buộc phải hoàn thành.


      “Phiền ông lật người lại, úp mặt xuống được ? Tôi giúp ông thư giãn nốt phần cơ thịt ở cổ,” Aomame .


      Người đàn ông lại duỗi sấp thân hình vĩ đại xuống tấm thảm tập yoga, hướng phần gáy to dày về phía Aomame.


      “Phải sở hữu xúc giác thần diệu.”


      “Xúc giác thần diệu?”


      “Những ngón tay có thể phát ra sức mạnh phi thường. giác quan nhạy bén có thể tìm thấy những điểm đặc thù cơ thể người. Đây là dạng thiên tư đặc biệt, phải là thứ nhờ học hỏi và tập luyện mà có được. Tôi cũng có thiên tư, tuy rằng thuộc loại rất khác, nhưng về bản chất chẳng khác. Có điều, mọi ân huệ trời cho đều thế cả, con người ta phải trả cái giá nhất định cho thiên phú của mình.”


      “Tôi chưa bao giờ nghĩ thế,” Aomame , “Chẳng qua là tôi phát triển được kỹ thuật của mình thông qua học tập và ngừng rèn luyện. có ai ban cho tôi cái gì cả.”


      “Tôi có ý tranh luận với . Có điều, tốt nhất nên nhớ kỹ. Các vị thần ban tặng, nhưng các vị thần cũng thu hồi. Tuy ý thức rằng cái mình có ra là được ban tặng, song các vị thần nhớ rất kỹ những gì họ ban tặng cho . hãy sử dụng cách trân trọng hết mực cái tài năng được ban tặng ấy.”


      Aomame nhìn mười ngón tay mình, sau đó đặt chúng lên gáy người đàn ông, tập trung ý thức vào đầu ngón tay. Các vị thần ban tặng, các vị thần cũng thu hồi.


      xong ngay thôi. Đây là bước cuối cùng rồi,” nàng với người đàn ông bằng giọng khô khốc.


      Xa xa hình như có tiếng sấm. Nàng ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài. thấy gì, chỉ có bầu trời tăm tối. Nhưng thanh ấy lại vang lên lần nữa, dội dội lại trong gian phòng tĩnh lặng.


      “Sắp mưa rồi,” người đàn ông cất tiếng bằng chất giọng xúc cảm.


      Aomame đặt tay lên cái cổ to dày của ông ta, tìm kiếm điểm đặc biệt đó. Công việc này cần đến năng lực tập trung đặc biệt. Nàng nhắm mắt lại, nín thở, nghiêng tai lắng nghe những dòng chảy bên trong và mạch máu ở chỗ đó. Đầu ngón tay nàng cố thu gom những thông tin chi tiết từ độ đàn hồi của da và nhiệt độ cơ thể. Đó là điểm độc nhất vô nhị, và cực kỳ bé. Với số người, nàng có thể tìm được điểm đó dễ dàng, với số người khác lại rất khó. Người được gọi là Lãnh Tụ này hiển nhiên thuộc loại thứ hai. Nếu phải so sánh việc này giống như tìm đồng xu trong căn phòng tối đen, đồng thời phải chú ý gây ra tiếng động nào. Mặc dù vậy, cuối cùng Aomame vẫn tìm được. Nàng đặt ngón tay ở đó, khắc sâu cảm giác và vị trí chuẩn xác của điểm ấy vào trong não, như kiểu đánh dấu bản đồ, năng lực đặc biệt mà nàng được ban cho.


      “Làm ơn giữ nguyên tư thế như vậy,” Aomame với người đàn ông nằm sấp, rồi thọc tay vào cái túi thể thao đặt bên cạnh, lấy chiếc hộp cứng đựng cái dùi đục đá ra.
      Annabelle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Bản thân cân bằng là thiện - P2

      “Sau gáy vẫn còn chỗ tắc nghẽn,” Aomame bằng giọng điềm tĩnh, “Chỗ này chỉ dùng ngón tay thôi đủ sức. Nếu có thể loại trừ được chỗ tắc nghẽn này, đau đớn thuyên giảm nhiều. Tôi muốn châm vào đây mũi kim. Đây là vị trí rất nhạy cảm, nhưng trước đây tôi thực rất nhiều lần rồi, có sai sót đâu. Ông thấy sao?”


      Người đàn ông thở ra hơi dài. “Trăm nhờ . Miễn sao tiêu trừ được cái đau tôi cảm thấy đây bất kể cách nào tôi cũng đều chấp nhận.”


      Nàng lấy cái dùi đục nước đá ra khỏi hộp, bỏ nút bấc cắm đầu. Đầu mũi kim vẫn sắc nhọn chết người như mọi khi. Aomame cầm cái dùi ở tay trái, ngón trỏ tay phải lần dò điểm vừa tìm thấy lúc nãy. Đúng rồi, chính là điểm này. Nàng hướng mũi kim vào đó, hít sâu hơi. Việc còn lại chỉ là đập tay phải xuống tay cán dùi, như chiếc búa, để mũi kim cực rơi thẳng và sâu vào điểm ấy. Mọi kết thúc.


      Thế nhưng, có thứ gì đó ngăn Aomame lại. hiểu tại sao, nàng chưa thể đập nắm tay giơ lên xuống. Vậy là xong, Aomame nghĩ. Chỉ cần đập cái, mình có thể đưa kẻ này sang “phía bên kia”. Sau đó mình thản nhiên ra khỏi phòng này như chưa có chuyện gì xảy ra, thay đổi dung mạo và tên họ, bắt đầu cuộc đời mới với tư cách khác. Mình có thể làm được. sợ hãi, cũng áy náy lương tâm. Kẻ này gây ra nhiều tội ác ghê tởm, ta đáng chết cả nghìn vạn lần. Nhưng hiểu tại sao, nàng chưa thể làm thế được. Điều khiến tay nàng phải do dự là mối ngờ vực khó bề nắm bắt song dễ gì suy chuyển. Bản năng cảnh báo cho nàng biết, việc tiến triển quá thuận lợi.


      Logic chẳng liên quan gì đến việc này. Aomame chỉ ý thức được rằng có gì đó ổn. Có cái gì đó tự nhiên. Mọi luồng sức mạnh và năng lực của nàng với những thành tố khác nhau va đập với nhau, tranh đấu kịch liệt bên trong nàng. Gương mặt nàng vặn vẹo ghê gớm trong bóng tối.


      “Sao vậy?” Người đàn ông . “Tôi đợi đấy. Đợi hoàn thành nốt bước cuối cùng.”


      Nghe đối phương vậy, Aomame hiểu ra lý do mình do dự. Người này biết. Ông ta biết mình sắp sửa làm gì với ông ta.


      phải do dự,” người đàn ông bình tĩnh . “Điều muốn cũng là điều tôi mong mỏi.”


      Tiếng sấm tiếp tục ì ùng, nhưng thấy tia chớp nào lóe lên. Chỉ có tiếng ầm ì như tiếng đại pháo ở phía xa. Chiến trường vẫn còn xa xăm. Người đàn ông tiếp tục :


      “Đó mới là cách trị liệu hoàn mỹ nhất. hết sức cẩn thận giúp tôi co giãn cơ bắp. Tôi thực lòng ngưỡng mộ kỹ thuật của . Nhưng như , đó chẳng qua chỉ là liệu pháp tạm thời. Nỗi đau của tôi đến mức nếu cắt đứt được tận gốc sinh mạng tôi chẳng thể nào hóa giải được. Chỉ còn cách xuống tầng hầm mà ngắt cầu dao tổng. sắp sửa giúp tôi làm việc ấy.”


      Tay trái cầm dùi đục đá, mũi nhọn nhắm vào điểm đặc biệt gáy đối phương, tay phải giơ lên , Aomame giữ nguyên tư thế ấy, thể tiến thêm, cũng thể lùi lại.


      “Giả sử tôi muốn ngăn điều muốn làm lại, tôi có thể làm bất cứ lúc nào. Dễ như trở bàn tay,” người đàn ông . “ thử buông tay phải xuống .”


      Aomame làm theo lời ông ta, thử buông tay phải xuống. Nhưng tay phải nàng hề nhúc nhích, như bàn tay của tượng đá, cánh tay bị đông cứng lại trung.


      “Mặc dù đó phải là thứ tôi mong muốn, nhưng tôi lại có sức mạnh như vậy đấy. Được rồi, giờ tay phải của có thể cử động. lại có thể khống chế mạng sống của tôi rồi.”


      Aomame phát ra tay phải của mình lại có thể hoạt động bình thường. Nàng nắm chặt tay lại rồi xòe ra. Hoàn toàn bình thường. Chắc là dạng thuật thôi miên. Bất kể nó là gì, sức mạnh ấy cũng ghê gớm.


      “Tôi được họ ban cho năng lực ấy. Nhưng để đổi lại, họ áp đặt rất nhiều đòi hỏi lên thân thể tôi. Ham muốn của họ trở thành ham muốn của tôi. Thứ ham muốn này vô cùng mãnh liệt, tôi thể phản kháng lại được.”


      “Bọn họ,” Aomame , “Có phải người Tí Hon ?”


      ra cũng biết chuyện này. Tốt, như vậy cần mất công giải thích.”


      “Tôi chỉ biết cái tên đó thôi. Tôi biết Người Tí Hon rốt cuộc là cái gì.”


      “E rằng chẳng có ai biết Người Tí Hon rốt cuộc là ai là cái gì,” người đàn ông . “Người ta chỉ biết họ quả thực có tồn tại mà thôi. đọc cuốn Cành vàng của Frazer[1] chưa?”


      [1]J.G.Frazer (1854-1961): nhà nhân học, lịch sử tôn giáo học, dân tộc học nổi tiếng người . Cành vàng (The Golden Bough) là tác phẩm nổi tiếng của ông.


      “Chưa.”


      cuốn sách rất thú vị, dạy chúng ta nhiều điều. Ở thời kỳ nào đó trong lịch sử - dĩ nhiên đây là chuyện của thời xa xưa - tại số nơi thế giới, người ta có quy định rằng khi nhà vua trị vì hết thời kỳ khoảng từ mười đến mười hai năm bị xử tử. Khi thời kỳ này kết thúc, mọi người ùa đến xử tử nhà vua. Đối với cộng đồng, điều này được cho là cần thiết. Bản thân nhà vua cũng vui vẻ đón nhận cái chết ấy. Phương pháp xử tử cần phải tàn nhẫn và đẫm máu. Bị giết theo cách ấy được coi là vinh dự lớn lao đối với kẻ làm vua. Tại sao vua lại bị buộc phải chết?


      Bởi vì vào thời đó vua chính là người thay cho dân chúng ‘lắng nghe giọng ’. Những người như thế tự nhận về mình việc làm cầu nối liên kết giữa họ và chúng ta. Sau kỳ hạn nhất định, xử tử người lắng nghe thanh ấy là việc mà cộng đồng thể làm để duy trì cân bằng giữa sức mạnh của Người Tí Hon và tâm trí của những người sống thế gian này. Trong thế giới cổ đại, ‘thống trị’ và ‘lắng nghe tiếng của thần là đồng nghĩa’. Đương nhiên, ở thời điểm nào đó trong lịch sử, chế độ này bị bãi bỏ, vua bị xử tử nữa, vương vị trở thành thứ thế tục và thế tập. Cứ như thế, người ta còn lắng nghe những giọng ấy nữa.”


      Aomame vô thức xòe tay ra rồi lại nắm vào bàn tay phải giơ giữa trung, lắng nghe người đàn ông .


      Ông ta tiếp: “Cho đến nay, con người dùng rất nhiều cái tên khác nhau để gọi bọn họ. nhưng trong đại đa số trường hợp, họ có tên. Đơn giản là họ tồn tại thôi. Người Tí Hon chỉ là cách gọi cho thuận tiện. Hồi đứa con tôi còn rất , khi dẫn họ tới, con bé gọi họ là Người Lùn Tí Hon. Tôi sửa lại thành Người Tí Hon, cho thuận miệng hơn.”


      “Vậy là ông trở thành vua.”


      Người đàn ông hít mạnh hơi qua lỗ mũi, giữ khí trong phổi lúc, rồi chầm chậm thở ra. “Tôi phải là vua, mà là ‘người lắng nghe thanh’.”


      “Và giờ ông mong muốn được xử tử cách tàn khốc?”


      , nhất thiết phải xử tử cách tàn khốc. Giờ là năm 1984, nơi này là trung tâm thành phố lớn. cần quá đẫm máu. Chỉ cần tước đoạt tính mạng của tôi cách gọn gàng sạch là được rồi.”


      Aomame lắc đầu, thả lỏng cơ bắp toàn thân. Đầu mũi kim vẫn nhắm vào điểm đặc biệt ở sau cái gáy ấy, nhưng nàng làm sao huy động được ý chí muốn giết người đàn ông này.


      Aomame : “Cho đến giờ ông cưỡng hiếp rất nhiều bé . Những bé đó mới khoảng dưới mười tuổi.”


      “Đó là thực,” người đàn ông . “Xuất phát từ khái niệm thông thường, muốn lý giải như vậy tôi cũng có gì phản đối. Dưới con mắt của luật pháp thế tục, tôi là tên tội phạm, bởi tôi thực hành vi giao hợp với các thiếu nữ chưa dậy . Ngay cả khi đó phải là điều bản thân tôi theo đuổi.”


      Aomame chỉ biết hít thở mạnh, biết làm sao để trấn định lại những dòng cảm xúc mạnh mẽ bên trong mình. Gương mặt nàng vặn vẹo, tay trái và tay phải cơ hồ như ham muốn hai thứ hoàn toàn khác nhau.


      “Mong tước đoạt tính mạng tôi,” người ông . “Dù theo nghĩa nào, tôi cũng nên tiếp tục sống đời này nữa. Để duy trì cân bằng cho thế giới, tôi là kẻ cần phải bị loại bỏ.”


      “Chuyện gì xảy ra sau khi tôi giết ông?”


      “Người Tí Hon mất người lắng nghe tiếng của họ. Bởi vì tôi vẫn chưa có người thừa kế.”


      như vậy ai tin được chứ?” Aomame như thể phun những lời ấy qua kẽ môi. “Có thể ông chỉ là kẻ tính dục biến thái cố tìm cái cớ đường hoàng để biến hành vi nhơ bẩn của mình thành ra chính đáng mà thôi. ra chẳng có Người Tí Hon nào cả, cũng có cái gọi là tiếng của thần, càng có ân huệ của trời gì hết. chừng, ông chỉ là trong những kẻ lừa đảo ti tiện giả mạo nhà tiên tri hay lãnh tụ tôn giáo mà thôi.”


      “Đằng kia có cái đồng hồ,” người đàn ông ngẩng đầu lên, , “Ở cái tủ thấp phía bên phải ấy.”


      Aomame nhìn sang bên phải, chỗ đó có cái tủ ngăn kéo mặt trước hơi cong, cao ngang hông người, bên đặt cái đồng hồ lồng khung cẩm thạch, có vẻ tương đối nặng.


      nhìn nó nhé, đừng rời mắt chỗ khác.”


      Aomame nghe lời ông ta, quay đầu nhìn chăm chú vào cái đồng hồ đó. Nàng cảm thấy dưới đầu ngón tay mình cơ bắp toàn thân người đàn ông căng ra, như thể biến thành đá, bên trong ngập đầy sức mạnh lớn lao khó bề tưởng tượng. Sau đó, như để đáp lại lời triệu gọi của sức mạnh ấy, cái đồng hồ khẽ bay lên cao khoảng mười xen ti mét, khẽ rung rung như do dự điều gì, rồi đứng yên và lơ lửng trong trung khoảng mười giây. Sau đó, sức mạnh lại đột nhiên chảy ra khỏi cơ bắp ông ta, cái đồng hồ mới rơi xuống mặt tủ phát ra tiếng đùng đục, cơ hồ sực nhớ ra rằng trái đất có lực hấp dẫn vậy.


      Người đàn ông phải mất lúc lâu mới thở hắt ra hơi mệt mỏi.


      “Việc như thế thôi cũng tốn rất nhiều năng lượng,” ông ta sau khi thở hết toàn bộ khí trữ trong cơ thể ra. “Đủ khiến tôi tổn thọ. Có điều, thấy chưa: ít nhất tôi phải là kẻ lừa đảo ti tiện.”


      Aomame trả lời. Người đàn ông hít thở sâu để hồi phục sức lực. Cái đồng hồ để bàn vẫn nằm mặt tủ đếm thời gian, như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ có vị trí là hơi lệch chéo chút. Aomame vẫn nhìn chằm chằm vào nó trong khi kim giây chuyển động hết vòng.


      “Ông sở hữu năng lực đặc biệt,” Aomame bằng giọng khô khốc.


      thấy rồi đấy.”


      “Trong em nhà Karamazov, có câu chuyện giữa con quỷ và chúa Giêsu,” Aomame . “Giêsu tu khổ hạnh ở miền hoang dã con quỷ ra thách thức ngài thực phép màu… biến tảng đá thành bánh mì. Nhưng Giêsu từ chối. Bởi phép màu chính là dụ hoặc của ma quỷ.”


      “Tôi biết. Tôi cũng đọc em nhà Karamazov rồi. Đúng thế. Đúng như , những trò màu mè này chẳng giải quyết được vấn đề gì. Nhưng tôi cần thuyết phục được trong thời gian hữu hạn của chúng ta, vậy nên tôi mới làm cho xem.”


      Aomame trầm mặc.


      “Thế giới này có cái thiện tuyệt đối, cũng có cái ác tuyệt đối,” người đàn ông . “Thiện ác phải là thứ bất biến, chúng ngừng đổi chỗ cho nhau. Thiện chỉ sau cái nháy mắt có thể chuyển hoán thành ác và ngược lại. Thế giới mà Dostoevsky miêu tả trong em nhà Karamazov chính là như vậy. Quan trọng là, cần phải duy trì cân bằng giữa cái thiện và cái ác cứ chuyển hóa ngừng ấy. Chỉ cần nghiêng về phía quá mức là khó lòng duy trì được đạo đức trong thực. Đúng vậy, bản thân cân bằng là thiện. Chính vì ý nghĩa này, để giữ gìn cân bằng, tôi cần phải chết.”


      “Lúc này tôi cảm thấy cần thiết phải giết ông nữa,” Aomame dứt khoát , “Có lẽ ông biết rồi, tôi đến đây là để giết ông. Tôi thể cho phép hạng người như ông tiếp tục tồn tại. Tôi quyết tâm xóa sổ ông khỏi thế giới này. Nhưng giờ tôi định làm như thế nữa. Ông phải chịu nỗi đau đớn khác thường, tôi có thể hiểu điều ấy. Ông đáng phải bị đau đớn giày vò, chết dần chết mòn từng chút . Tôi muốn ban cho ông cái chết bình yên.”


      Người đàn ông úp mặt xuống, khẽ gật đầu, : “Nếu giết tôi, người của tôi chắc chắc truy đuổi tới cùng. Bọn họ là đám tín đồ điên loạn, họ rất mạnh và rất ngoan cố. có tôi, có lẽ giáo đoàn mất lực hướng tâm kìm giữ nó. Nhưng khi hình thành, hệ thống sở hữu sinh mạng riêng của nó.”


      Aomame nghe người đàn ông trong khi nằm sấp.


      “Tôi làm chuyện xấu xa với bạn của ,” người đàn ông .


      “Bạn của tôi?”


      “Chính là bạn đeo còng tay ấy. ta tên là gì nhỉ?”


      tĩnh lặng thình lình phủ xuống bên trong Aomame. Trong nội tâm nàng còn tranh chấp gì nữa, chỉ bao trùm im lặng nặng nề.


      “Nanako Ayumi,” Aomame đáp.


      bất hạnh.”


      “Ông làm phải ?” Aomame lạnh lùng hỏi. “Ông giết Ayumi phải ?”


      , phải, phải tôi giết.”


      “Nhưng ông biết điều gì đó. Ayumi bị kẻ nào giết hại?”


      “Điều tra viên của chúng tôi phát ra chuyện này,” người đàn ông . “Chúng tôi biết ai giết ấy. Tất cả những gì chúng tôi điều tra được chỉ là người bạn nữ cảnh sát của bị ai đó thắt cổ đến chết trong khách sạn.”


      Tay phải Aomame nắm chặt lại lần nữa. “Nhưng ông vừa ‘tôi làm chuyện xấu xa với bạn ’.”


      “Ý tôi là tôi thể ngăn cản chuyện này. Dù kẻ nào giết chết ấy chăng nữa, trong mọi trường hợp, bộ phận yếu nhất của vật là thứ bị tấn công trước tiên. Giống như lũ sói luôn chọn con cừu yếu nhất trong đàn làm mục tiêu vậy.”


      “Ý ông là, Ayumi là điểm yếu nhất của tôi?”


      Người đàn ông trả lời.


      Aomame nhắm mắt lại. “Nhưng tại sao họ phải giết ấy? ấy là người rất tốt, bao giờ làm hại bất cứ ai! Tại sao? Là vì tôi có dính dáng đến chuyện này ư? Vậy chẳng phải chỉ cần hủy diệt mình tôi là đủ rồi hay sao?”


      Người đàn ông đáp: “Họ thể hủy diệt được .”


      “Tại sao?” Aomame hỏi. “Tại sao họ thể hủy diệt được tôi?”


      “Bởi vì trở thành thực thể đặc biệt.”


      “Thực thể đặc biệt,” Aomame . “Đặc biệt như thế nào?”


      “Sau này nhận ra.”


      “Sau này?”


      “Khi thời cơ đến.”


      Aomame lại vặn vẹo mặt. “Tôi hiểu ông gì.”


      “Đến lúc ấy hiểu.”


      Aomame lắc đầu. “ tóm lại, giờ họ thể tấn công tôi, vì vậy mới tấn công những điểm yếu ở quanh tôi. Họ làm vậy là để cảnh cáo tôi, cho tôi tước đoạt tính mạng ông.”


      Người đàn ông im lặng gì. Đó là im lặng mang tính khẳng định.


      quá đáng.” Aomame , rồi lắc đầu. “Cho dù họ giết chết ấy nhưng ràng thực tại cũng chẳng thay đổi gì.”


      , bọn họ phải kẻ giết người. Họ bao giờ đích thân ra tay hủy diệt ai đó. Thứ giết chết bạn hẳn nhiên là thứ gì đó sâu bên trong ấy. Hoặc sớm hoặc muộn, bi kịch tương tự rốt cuộc cũng xảy ra. Cuộc đời ấy đầy rẫy hiểm nguy. Chẳng qua họ chỉ kích thích chúng lên thôi. Giống như thay đổi thời gian trong thiết bị hẹn giờ ấy.”


      “Thời gian trong thiết bị hẹn giờ?”


      ấy phải là cái lò nướng chạy điện! ấy là người sống sờ sờ ra đó! Cuộc đời ấy đầy rẫy hiểm nguy sao chứ? ấy là bạn quý của tôi. Vậy mà các người lại cướp ấy đơn giản như . cách vô nghĩa. cách tàn khốc.”


      phẫn nộ của là hợp tình hợp lý,” người đàn ông . “ cứ trút hết vào tôi là được.”


      Aomame lắc đầu. “Tôi có lấy mạng ông ngay tại đây, Ayumi cũng thể nào sống lại được.”


      “Nhưng làm vậy ít nhất cũng là hành vi đáp trả lại Người Tí Hon. có thể trả thù họ. giờ, bọn họ chưa muốn tôi chết. Nếu tôi chết bây giờ tất nảy sinh khoảng trống, ít nhất là khoảng trống tạm thời, cho tới khi kẻ kế thừa tôi xuất . Điều này đối với họ là đòn nặng nề, đồng thời cũng có lợi cho nữa.”


      Aomame : “Có người từng , có gì đắt giá và vô ích hơn trả thù.”


      “Winston Churchill. Chỉ là, theo trí nhớ của tôi, ông ta vậy chỉ để biện hộ cho ngân sách thiếu thốn của Đế quốc mà thôi. Chẳng có ý nghĩa đạo đức gì ở đây cả.”


      “Tôi quan tâm đến đạo đức. Ông bị thứ kỳ lạ gì đó đục rỗng thân thể và chết trong đau đớn giày vò cho dù tôi có ra tay với ông hay . Tôi có lý do gì để thông cảm với ông về chuyện đó. Ngay cả khi đạo đức của thế giới này suy đồi và sụp đổ thành từng mảnh, cũng ai có thể trách tôi được.”


      Người đàn ông lại thở dài tiếng, “Đúng thế. Tôi hoàn toàn hiểu ý . Thế này được ? Chúng ta giao ước với nhau vậy. Nếu giờ giết tôi, để đáp lại, tôi cứu mạng Kawana Tengo lần. Tôi vẫn còn đủ sức mạnh để làm việc đó.”


      “Tengo,” Aomame , sức lực người nàng đột nhiên biến mất, “Cả chuyện đó ông cũng biết.”


      “Tôi biết mọi chuyện liên quan đến . Tôi với rồi… ý tôi là, tôi biết gần như mọi chuyện.”


      “Nhưng ông thể nào nhìn thấu được đến cả chuyện này nữa. Tên của Tengo xưa nay chưa bao giờ bước ra khỏi tim tôi, dù chỉ bước.”


      Aomame,” người đàn ông , sau đó phát ra tiếng thở dài, “ thế giới này vật nào chưa từng bước ra khỏi trái tim dù chỉ bước đâu. Vả lại, trước mắt, Kawana Tengo… có lẽ nên là do ngẫu nhiên… trở thành nhân vật có ý nghĩa đối với chúng tôi.”


      Aomame biết đáp lại thế nào.


      Người đàn ông : “Nhưng chính xác ra, đây phải là ngẫu nhiên đơn thuần. Vận mệnh của hai người phải tự nhiên mà gặp gỡ ở đây. ta được định sẵn là bước chân vào thế giới này. Khi bước vào rồi, dù có thích hay , mỗi người cũng được giao sứ mệnh của riêng mình.”


      “Bước vào thế giới này.”


      “Đúng, năm 1Q84 này.”


      “Năm 1Q84?” Aomame , gương mặt nàng vặn vẹo dữ dội lần nữa. Đó là từ mình nghĩ ra mà.


      “Hoàn toàn chính xác. Là từ do nghĩ ra,” Người đàn ông dường như đọc được suy nghĩ của nàng, lại tiếp: “Tôi chỉ mượn dùng thôi.”


      Năm 1Q84. Cặp môi Aomame hơi vểnh lên tạo thành khẩu hình phát ra từ đó.


      thế giới này vật nào chưa từng bước ra khỏi trái tim dù chỉ bước đâu,” Lãnh Tụ lặp lại bằng giọng bình thản.
      Annabelle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Những thứ dùng ngón tay đếm hết - P1

      Tengo


      Những thứ dùng ngón tay đếm hết


      Tengo về đến nhà trước khi trời đổ mưa. rảo chân bước nhanh quãng đường từ ga tàu điện về nhà. Bầu trời hoàng hôn vẫn gợn mây đen. có điềm báo gì rằng trời mưa, cũng có dấu hiệu sấm sét. Tengo đưa mắt nhìn quanh, thấy ai cầm ô đường. buổi tối cuối mùa hè dễ chịu, khiến người ta chỉ muốn thẳng đến sân bóng chày mà uống bia tươi. Nhưng, từ nãy quyết định cứ cho rằng Fukaeri gì cũng đều là . Thà tin còn hơn tin, Tengo nghĩ. phải dựa logic, mà căn cứ vào kinh nghiệm.


      dòm vào hòm thư, chỉ thấy bức công vụ đề tên người gửi. Tengo bóc phong bì ngay tại chỗ. Bên trong là thông báo tài khoản ngân hàng của nhận được triệu sáu trăm hai mươi bảy nghìn năm trăm ba mươi yên. Bên chuyển tiền là Văn phòng ERI. Chắc chắn là công ty ma do Komatsu lập ra. Cũng có thể là thầy giáo Ebisuno. Trước đây Komatsu từng trích phần tiền bản quyền của Nhộng khí làm thù lao cho , có lẽ đây chính là “ phần” ấy. Về lý do chi, nhất định ta ghi là “tiền hỗ trợ” hay “phí điều tra”. Tengo xác nhận lại số tiền lần nữa, rồi bỏ tờ thông báo chuyển tiền vào phong bì, nhét vào túi.


      triệu sáu trăm nghìn yên với Tengo là món tiền lớn ( thực tế, cả đời chưa bao giờ nhận được khoản tiền nào lớn như vậy), nhưng vui vẻ, cũng chẳng ngạc nhiên. Trước mắt, tiền bạc phải là vấn đề quan trọng đối với Tengo. có thu nhập ổn định, đủ để sống đến nỗi túng quẫn. Ít nhất là giờ cảm thấy bất an về tương lai. Thế nhưng người ta vẫn cứ tranh nhau đưa cho những khoản tiền lớn. thế giới lạ lùng.


      Thế nhưng, vì viết lại Nhộng khí, bị cuốn vào quá nhiều rắc rối, vậy mà tiền thù lao lại chỉ có triệu sáu trăm nghìn. Tengo khỏi cảm thấy thế là lợi bất cập hại. Tuy vậy, nhưng giả sử có người hỏi thẳng vào mặt: “Vậy , thù lao phải bao nhiêu mới thích đáng?” Tengo hẳn biết trả lời thế nào. Trước tiên, biết liệu có cái giá nào thích đáng cho rắc rối mình phải chuốc lấy hay . đời này hẳn phải có rất nhiều rắc rối thể định giá hoặc những rắc rối ai chịu bồi thường. Nhộng khí hình như vẫn bán rất chạy, tức là sau này còn có thêm tiền chuyển vào tài khoản. Nhưng số tiền chuyển vào tài khoản càng lớn, càng có thêm nhiều vấn đề. Thù lao nhận được càng nhiều, mức độ dính líu của Tengo vào vụ Nhộng khí càng sâu, như thực thể chối cãi.


      nghĩ hay là sáng mai gửi trả lại số tiền này cho Komatsu. Làm như vậy, có thể tránh được phần trách nhiệm nào đó, tâm trạng có lẽ cũng thoải mái hơn đôi chút. Dù thế nào nữa, việc từ chối nhận tiền thù lao được người ta ghi nhận. Trách nhiệm về mặt đạo lý của vì vậy mà biến mất, hành vi của cũng vì vậy mà được coi là chính đáng. Thứ duy nhất mà việc này có thể mang đến cho chẳng qua chỉ là “tình tiết giảm ”. Mà cũng có khả năng là, hoàn toàn ngược lại, từ chối nhận thù lao của khiến hành vi của càng thêm đáng ngờ. Người ta : chính vì trong lòng cảm thấy tội lỗi nên mới trả lại tiền.


      Trăn trở lại, Tengo bắt đầu thấy nhức đầu. quyết định nghĩ ngợi về triệu sáu trăm nghìn yên ấy nữa. Sau này từ từ rồi tính. Tiền phải là vật sống, để đấy cũng thể nào mọc chân chạy mất. Có lẽ vậy.


      Vấn đề trước mắt của mình là làm sao có bước khởi động cho cuộc đời mới, Tengo nghĩ trong khi leo cầu thang lên tầng ba. Sau chuyến đến mũi cực Nam bán đảo Boso thăm cha, về cơ bản tin chắc người ấy phải cha đẻ của mình. Đồng thời cũng nhận ra mình tiến đến bước ngoặt lớn trong đời. Đây có lẽ là cơ hội tuyệt vời. Giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để cắt đứt với mọi phiền não, xây dựng cuộc sống hoàn toàn mới ình. Công việc mới, nơi ở mới, những mối quan hệ hoàn toàn mới. Tuy vẫn chưa hoàn toàn tự tin, song Tengo có dự cảm rằng hẳn mình có thể sống cuộc sống ít nhiều ổn định hơn trước.


      Nhưng trước đó vẫn còn nhiều việc cần xử lý. thể bỏ lại Fukaeri, Komatsu và Thầy giáo Ebisuno để chạy trốn mình được. Dĩ nhiên, giữa và họ vốn chẳng có tình cảm gì sâu đậm, cũng chẳng có trách nhiệm đạo nghĩa gì. Đúng như Ushikawa , xét toàn bộ việc, Tengo từ đầu chí cuối chỉ là người bị liên lụy. Nhưng cho dù có thanh minh rằng mình bị người ta lôi xuống vũng nước đục này và hoàn toàn biết gì về kế hoạch đằng sau, thực vẫn là lún sâu vào đó. Xét cho cùng, chẳng thể sau đây có chuyện gì cũng chẳng liên quan đến tôi nữa, ai muốn làm gì cứ làm. Bất kể sau này có tới đâu, Tengo cũng hy vọng việc này có kết cục, hy vọng có thể tẩy sạch những mối quan hệ cá nhân tại. Bằng , cuộc sống mới của e rằng chỉ vừa mới bắt đầu bị nhuốm bẩn rồi.


      Hai chữ nhuốm bẩn khiến Tengo chợt nhớ đến Ushikawa. Ushikawa, thở dài nghĩ. Ushikawa từng ta có thông tin về mẹ Tengo, và có thể chia sẻ với những thông tin ấy.


      Nếu muốn biết, chúng tôi có thể trao toàn bộ thông tin về mẹ cho . Theo tôi biết, hình như lớn lên mà hoàn toàn hề biết gì về mẹ mình thì phải. Chỉ có điều trong đó chừng có cả một số thông tin vui vẻ gì đâu.


      Tengo thậm chí buồn trả lời. Trong mọi tình huống dứt khoát muốn nghe tin về mẹ mình từ miệng Ushikawa. Mọi thông tin được ra từ cái miệng ấy, bất kể là gì, cũng trở nên nhơ bẩn. , dù từ miệng bất cứ ai, Tengo cũng muốn nghe những thông tin ấy. Nếu nhận được thông tin từ mẹ mình đó phải những mẩu thông tin vụn vặt rời rạc, mà phải là “khải thị” trọn vẹn. Nó cần phải ràng và trải rộng, chỉ lướt qua trong nháy mắt là có thể bao quát cả, như cảnh tượng vũ trụ bao la vậy.


      Dĩ nhiên Tengo thể biết tới khi nào “khải thị” đầy kịch tính ấy mới đến với mình. Có thể nó bao giờ xuất . Thế nhưng, Tengo cần thứ lớn lao như thế hòng có thể đối kháng lại, thậm chí là áp đảo và bao trùm lên những hình ảnh rệt trong “giấc mộng ban ngày” vẫn làm mất hướng, quấy nhiễu và giày vò hằng bao năm nay. cần nắm chắc nó, hầu triệt để gột rửa bản thân khỏi những ám ảnh ấy. Những thông tin vụn vặt chẳng có bất cứ tác dụng nào với .


      Đây là những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu Tengo khi leo cầu thang lên tầng ba.


      Tengo đứng trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra từ trong túi áo, cắm vào lỗ khóa, xoay vòng. Trước khi mở cửa, gõ ba tiếng, ngưng lại giây lát, gõ thêm hai tiếng nữa rồi mới nhè đẩy cửa ra.


      Fukaeri ngồi trước bàn ăn, uống nước ép cà chua đựng trong ly cao. vẫn mặc bộ đồ lúc tới đây: sơ mi đàn ông kẻ sọc và quần bò bó màu xanh lam. Nhưng so với lúc sáng, cảm giác của khi nhìn lúc này rất khác. Đó là bởi… Tengo phải mất lúc mới nhận ra: buộc tóc lên cao, để lộ tai và gáy. Đôi tai xinh xắn màu phấn hồng trông như được ai đó dùng bàn chải mềm phủ lớp phấn mỏng, và tựa hồ chỉ vừa mới được tạo ra, phải để lắng nghe thanh trong thế giới thực, mà thuần túy chỉ vì mục đích thẩm mỹ. Ít nhất là Tengo nghĩ như thế. Chiếc cổ thon đẹp đẽ giữa đôi tai ấy óng ánh tuyệt đẹp, cơ hồ cây rau mọc lên dưới ánh mặt trời, hoàn hảo, xứng đôi với những hạt sương sớm và với lũ bọ dừa. Mặc dù đây là lần đầu tiên Tengo thấy Fukaeri bới tóc lên, nhưng với hình ảnh ấy hiểu sao thân thiết và đẹp đẽ cách diệu kỳ.


      Tengo vòng tay đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ở cửa lúc lâu. Fukaeri chỉ để lộ ra đôi tai và chiếc cổ mà khiến bấn loạn chẳng khác gì trọn tấm thân lõa lồ của các khác. Như nhà thám hiểm vừa phát ra con suối bí mật ngọn nguồn của sông Nile, Tengo nheo mắt nhìn chằm chằm vào Fukaeri, năng gì, bàn tay vẫn nắm chặt quả đấm cửa.


      “Em vừa tắm,” với Tengo đứng như trời trồng, giọng nghiêm trang tựa như vừa nhớ ra chuyện hệ trọng, “Em dùng dầu gội và dầu xả của .”


      Tengo gật đầu, thở hắt ra hơi, sau cùng cũng buông tay ra khỏi quả đấm cửa, đóng cửa lại. Dầu gội đầu và dầu xả? nhấc chân bước lên trước, rời xa cánh cửa.


      “Sau đấy chuông điện thoại có reo ?” hỏi.


      reo lần nào cả,” Fukaeri trả lời, đoạn khẽ lắc đầu.


      Tengo bước đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra bên ngoài. Cảnh tượng nhìn từ cửa sổ tầng ba có thay đổi gì đặc biệt. thấy bóng người khả nghi nào, cũng có chiếc xe nào đáng ngờ đỗ. Vẫn như mọi khi, khu nhà ở tầm thường mờ nhạt, những cảnh tượng tầm thường mờ nhạt trải ra trước mắt. Những cây ven đường cành lá cong queo phủ mình lớp bụi xám. Hàng rào chắn giữa vỉa hè và lòng đường đầy những chỗ hõm sâu. Mấy chiếc xe đạp cũ gỉ sét bị quăng ven đường. tường treo khẩu hiệu của cảnh sát: “Lái xe khi uống rượu là con đường chiều dẫn đến tàn đời.” (Chẳng lẽ cảnh sát cũng có bộ phận chuyên môn viết khẩu hiệu?) ông già có vẻ lấm la lấm lét dắt theo con chó lai tạp nhìn hơi đần độn. người đàn bà nom ngớ ngẩn lái chiếc xe hơi xấu xí. Những sợi dây điện thò thụt mắc từ cây cột xấu xí này sang cột xấu xí khác. Thế giới ngoài kia được định vị ở đâu đó giữa “ngập tràn bi thảm” và “thiếu thốn niềm vui”, và do vô số tiểu thế giới hình trạng khác nhau tụ hợp lại. Cảnh tượng ngoài cửa sổ gợi lên thực như thế.


      Mặt khác, thế giới này cũng có những cảnh đẹp thể phủ nhận hay nghi ngờ, như đôi tai và chiếc cổ của Fukaeri. khó mà phán đoán nên tin vào điều gì hơn. Tengo khẽ phát ra tiếng gừ sâu trong cổ họng, như con chó lớn bối rối, sau đó kéo rèm cửa lại, trở về với tiểu thế giới của riêng .


      “Thầy giáo Ebisuno có biết em đến đây ?” Tengo hỏi.


      Fukaeri lắc đầu. Thầy giáo biết.


      “Em định báo với ông ấy à?”


      Fukaeri lắc đầu. “ thể liên lạc.”


      “Là vì liên lạc rất nguy hiểm?”


      “Điện thoại ngừng bị nghe trộm. Gửi thư có thể gửi được tới nơi.”


      “Chỉ mình biết em ở đây?”


      Fukaeri gật đầu.


      “Em có mang quần áo để thay ?”


      ít,” Fukaeri , liếc mắt nhìn vào chiếc túi vải thô đeo lúc đến. Đúng , chiếc túi hình như chứa được nhiều đồ lắm.


      “Em sao đâu,” .


      “Nếu em thấy sao dĩ nhiên cũng có vấn đề gì,” Tengo .


      Tengo vào bếp, đun ấm nước sôi, bỏ hồng trà vào ấm pha trà.


      bạn của đến đây,” Fukaeri hỏi.


      ấy đến nữa,” Tengo trả lời ngắn gọn.


      Fukaeri nhìn thẳng vào mặt .


      “Tạm thời đến,” Tengo bổ sung.


      “Có phải tại em ,” Fukaeri hỏi.


      Tengo lắc lắc đầu. “ cũng biết tại ai nữa. Nhưng đoán chắc phải tại em. Có thể là tại . Cũng có thể phần tại ấy.”


      “Nhưng mà, dù sao ấy cũng đến đây nữa.”


      “Đúng thế. ấy đến đây nữa. Đại khái là vậy. Nên em có thể ở lại đây.”


      Fukaeri ngẫm nghĩ lúc. “ ấy có chồng rồi,” hỏi.


      “Đúng. Có chồng rồi, còn có hai đứa con nữa.”


      phải con .”


      “Dĩ nhiên phải con . Trước khi gặp , ấy có con rồi.”


      ấy .”


      “Chắc là có,” Tengo trả lời. Trong số hoàn cảnh nhất định, tự bổ sung.


      ấy .”


      “Chắc là có. Ở mức độ nào đấy.”


      “Hai người có giao hop .”


      Tengo phải mất lúc mới hiểu, giao hop có nghĩa là “giao hợp”. khó mà tưởng tượng Fukaeri lại thốt ra từ này.


      “Tất nhiên. ấy đến đây hàng tuần phải để chơi trò cờ tỷ phú với .”


      “Cờ tỷ phú,” hỏi.


      có gì đâu,” Tengo .


      “Nhưng ấy đến nữa.”


      “Ít nhất là người ta bảo thế. Rằng có lẽ ấy đến đây nữa.”


      phải ấy tự với ,” Fukaeri lại hỏi.


      phải, phải ấy trực tiếp với . Chồng ấy . rằng ấy còn nữa rồi, và đến chỗ nữa.”


      còn nữa rồi.”


      cũng hiểu nghĩa chính xác của câu này là gì nữa. hỏi, nhưng ta chịu . có rất nhiều câu hỏi, song câu trả lời lại chẳng có mấy. Như kểu mất cân bằng mậu dịch vậy. Em uống trà ?”


      Fukaeri gật đầu. Tengo rót nước sôi vào ấm trà, đậy nắp lại, đợi.


      “Hết cách.”


      “Ý em chỉ có rất ít câu trả lời? Hay là ấy còn nữa rồi?”


      Fukaeri trả lời.


      Tengo thôi hỏi nữa, rót trà vào hai chiếc tách. “Cho đường ?”


      thìa ,” Fukaeri trả lời.


      “Có thêm chanh hay sữa ?”


      Fukaeri lắc đầu. Tengo múc thìa đường cho vào tách, ngoáy chầm chậm, sau đó đặt trước mặt . bỏ thêm gì vào tách của mình, bưng chén lên ngồi xuống đối diện với .


      thích giao hợp,” Fukaeri hỏi.


      “Thích giao hợp với bạn à?” Tengo đổi lại thành câu nghi vấn thông thường.


      Fukaeri gật đầu.


      nghĩ là có,” Tengo , “Giao hợp với người khác giới mà mình có cảm tình. Đại đa số mọi người đều thích.”


      Vả lại, nghĩ thầm trong bụng, ấy rất giỏi món này. Giống như ở làng nào cũng có bác nông dân giỏi việc tưới tiêu vậy, ấy rất giỏi việc giao hợp, lại thích thử các kiểu khác nhau.


      ấy đến, đơn ?” Fukaeri hỏi.


      “Chắc là có,” Tengo trả lời, khẽ nhấp ngụm trà.


      “Vì thể giao hợp.”


      “Đó cũng là nguyên nhân.”


      Fukaeri nhìn thẳng vào mặt Tengo lúc. Có vẻ như nghĩ về chuyện giao hợp. Nhưng cần phải , chẳng ai biết được trong đầu rốt cuộc nghĩ gì.


      “Đói bụng ?” Tengo hỏi.


      Fukaeri gật đầu. “Từ sáng đến giờ gần như chưa ăn gì.”


      nấu cơm,” Tengo . Bản thân cũng gần như chưa ăn gì từ sáng, bụng đói cồn cào. Còn lý do nữa: ngoại trừ nấu cơm, tạm thời chưa nghĩ ra nên làm việc gì khác.
      Annabelle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Những thứ dùng ngón tay đếm hết - P2

      Tengo vo gạo, cho vào nồi cơm điện và nhấn nút. Trong lúc chờ cơm chín, làm món súp miso với tảo biển wakame và hành lá, nướng cá thu khô, lấy đậu phụ trong tủ lạnh ra ướp tương gừng. còn mài ít tương hạt cải, và lấy nồi hầm lại ít rau còn thừa từ hôm trước. Để ăn chung với cơm, lấy thêm lát củ cải và quả mơ khô. Với thân hình cao to của Tengo quay tới quay lui, căn bếp vốn hẹp trông càng chật chội hơn, nhưng cảm thấy bất tiện chút nào. Từ bao lâu nay quen với việc sống với những gì mình có rồi.


      “Xin lỗi, chỉ biết làm mấy món đơn giản này thôi,” Tengo .


      Fukaeri chăm chú quan sát tỉ mỉ những động tác thành thạo của Tengo trong nhà bếp, rồi đưa mắt hưng phấn nhìn thành quả lao động bày ngay ngắn bàn, đoạn : “ biết nấu ăn.”


      “Bao năm nay luôn sống độc thân. mình nấu qua loa cho nhanh, rồi mình ăn qua loa. Quen rồi.”


      toàn ăn cơm mình.”


      “Gần như thế. Hiếm có dịp nào ngồi đối diện với ai đó cùng ăn cơm thế này. và người phụ nữ kia cứ mỗi tuần lần cùng ăn cơm trưa ở đây. Nhưng nghĩ lại cũng lâu lắm rồi chưa ăn cơm tối cùng ai cả.”


      “Căng thẳng ,” Fukaeri hỏi.


      Tengo lắc đầu. “. cảm thấy căng thẳng. Chẳng qua chỉ là bữa cơm. Chỉ là cảm thấy hơi là lạ.”


      “Em toàn ăn cơm với rất nhiều người. Vì từ em ở chung với mọi người rồi. Đến nhà Thầy giáo cũng ăn chung với nhiều người. Nhà Thầy giáo lúc nào cũng có khách.”


      Đây là lần đầu tiên Fukaeri mạch nhiều câu như thế.


      “Nhưng ở chỗ náu em luôn ăn cơm mình chứ nhỉ?”


      Fukaeri gật đầu.


      “Chỗ mà em náu ấy, nó ở đâu?” Tengo hỏi.


      “Xa lắm. Thầy giáo chuẩn bị cho em.”


      “Thế ở mình em ăn gì?”


      “Đồ ăn liền. Đóng vào túi,” Fukaeri đáp, “Em ăn cơm kiểu này lâu lắm rồi.”


      Fukaeri điềm đạm chậm rãi lấy đũa gỡ xương cá thu, đưa lên miệng, từ từ nhai lúc lâu, như thể đó là món ngon vô cùng vậy. Kế đó hớp ngụm súp miso, nhấm nháp mùi vị, suy đoán gì đó, rồi đặt đũa xuống bàn và bắt đầu trầm tư.


      Gần chín giờ tối, đằng xa dường như vang lên tiếng sấm yếu ớt. Tengo kéo rèm hé nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bầu trời chuyển thành đen như mực, những đám mây hình dạng chẳng lành ngừng trôi qua.


      “Em đúng. Thời tiết trở nên xấu lắm,” Tengo đóng rèm cửa lại, .


      “Vì Người Tí Hon náo loạn,” Fukaeri nghiêm túc .


      “Người Tí Hon mà náo loạn thời tiết liền xảy ra những biến đổi khác thường à?”


      “Tùy tình hình. Vì thời tiết xét cho cùng là vấn đề lý giải như thế nào.”


      “Vấn đề lý giải như thế nào?”


      Fukaeri lắc đầu. “Em lắm.”


      Tengo cũng hiểu. cảm thấy thời tiết xét cho cùng là tượng khách quan độc lập. Có điều, nếu tiếp tục quy vấn theo hướng này e đến được kết luận nào. quyết định hỏi câu khác.


      “Người Tí Hon nổi giận vì chuyện gì thế?”


      “Sắp xảy ra chuyện rồi,” . Fukaeri lắc đầu. “Đến lúc ấy biết.”


      Họ cùng rửa bát đĩa ở bồn rửa bát, lau khô rồi cất lên chạn bếp, sau đó ra bàn ngồi đối diện nhau uống trà. Tengo định uống bia, nhưng rồi cảm thấy ngày hôm nay tốt nhất là nên tránh chất cồn. cảm nhận được thoáng bất an trong bầu khí xung quanh, và nghĩ cần cố gắng giữ ình càng tỉnh táo càng tốt, phòng có chuyện xảy ra.


      “Tốt nhất là ngủ sớm,” Fukaeri . Hai tay áp lên má, như thể người hét cầu trong bức tranh của Munch[1]. Nhưng hét lên, mà chỉ buồn ngủ.


      [1] Edvard Munch (1863-1944), họa sĩ người Na Uy, tác phẩm tiêu biểu nhất có lẽ là bức tranh Tiếng thét được nhắc đến ở đây.


      “Được rồi. Em ngủ giường. ngủ sofa, giống lần trước,” Tengo . “Em cần ngại, nằm đâu cũng ngủ được hết.”


      Đấy là . Dù ở chỗ nào, Tengo cũng có thể ngủ ngay lập tức. Đây thậm chí có thể gọi là thứ tài năng.


      Fukaeri chỉ gật đầu. nhìn chằm chằm vào mặt Tengo lúc, đưa ra ý kiến nào. Sau đó sờ nhanh lên đôi tai xinh đẹp vừa mới được tạo ra kia, như thể xác nhận lại đôi tai có còn ở đó hay . “Cho em mượn đồ ngủ được . Em mang theo.”


      Tengo lấy bộ pyjama dự phòng trong ngăn kéo tủ quần áo ra đưa cho Fukaeri. Chính là bộ pyjama cho mượn khi qua đêm tại đây lần trước. Vải bông màu xanh, có hoa văn, được giặt sạch và gấp để đó đến giờ. Tengo còn cẩn thận đưa lên mũi ngửi thử, nhưng có mùi gì. Fukaeri đón lấy bộ pyjama vào phòng tắm thay, rồi trở lại trước bàn ăn. Mái tóc buông xuống. Giống như lần trước, ống tay và ống chân bộ pyjama đều được xắn lên cao.


      “Vẫn chưa đến chín giờ,” Tengo liếc nhìn đồng hồ treo tường, . “Em luôn ngủ sớm thế này à?”


      Fukaeri lắc đầu. “Hôm nay đặc biệt.”


      “Là vì Người Tí Hon náo loạn bên ngoài kia ư?”


      . Giờ em chỉ thấy buồn ngủ thôi.”


      “Trông em đúng là có vẻ buồn ngủ rồi,” Tengo thừa nhận.


      “Lúc vào giường, có thể đọc sách hay kể chuyện cho em nghe .” Fukaeri hỏi.


      “Được chứ,” Tengo , “Dù sao cũng có việc gì để làm.”


      Đó là tối mùa hè ẩm, oi bức, nhưng vừa lên giường Fukaeri kéo chăm trùm tận cổ, tựa như muốn dựng hàng rào ngăn cách giữa thế giới bên ngoài và thế giới của . hiểu sao, khi chui vào trong chăn, trông chỉ như đứa chưa đến mười hai tuổi. Tiếng sấm ngoài cửa sổ giờ vang rền hơn trước, xem ra bắt đầu có sét ở đâu đó quanh đây. Mỗi lần có tiếng sấm, ô cửa kính lại rung lên lách cách. Lạ điều, thấy ánh chớp nào lóe lên. Tiếng sấm vang khắp bầu trời đêm tối đen như mực, nhưng có dấu hiệu gì của cơn mưa. Ở đây đích thực có tồn tại mất cân bằng nào đó.


      “Họ quan sát chúng ta,” Fukaeri .


      “Ý em là Người Tí Hon hả?” Tengo hỏi.


      Fukaeri trả lời câu hỏi của .


      “Họ biết chúng ta ở đây,” Tengo .


      “Đương nhiên biết,” Fukaeri .


      “Họ định làm gì chúng ta?”


      “Họ chẳng làm gì được chúng ta.”


      “Vậy tốt quá,” Tengo .


      “Tạm thời.”


      “Tạm thời họ chưa ra tay với chúng ta được,” Tengo uể oải lặp lại, “Nhưng biết tình trạng này có thể kéo dài bao lâu.”


      ai biết cả,” Fukaeri trả lời dứt khoát.


      “Nhưng, tuy họ thể làm gì chúng ta, song họ lại có thể ra tay với những người xung quanh chúng ta?” Tengo hỏi.


      “Rất có khả năng.”


      “Có lẽ họ làm tổn thương những người đó.”


      Fukaeri nheo mắt lại với vẻ cực kỳ nghiêm trang, như người thủy thủ cố nghe ra tiếng hát của những bóng ma biển, hồi lâu sau mới : “Còn tùy tình hình.”


      “Có lẽ Người Tí Hon sử dụng sức mạnh của họ với bạn . Để cảnh cáo .”


      Fukaeri thò tay ra khỏi cái ổ chăn, gãi gãi cái tai vừa mới được làm ra của mình. Sau đó bàn tay ấy lại rụt vào trong chăn. “Người Tí Hon chỉ có thể làm số việc thôi.”


      Tengo khẽ cắn môi, : “Ví dụ xem, chính xác họ có thể làm những gì?”


      Fukaeri định ra gì đó, nhưng nghĩ sao lại thôi. Ý nghĩ ấy của chưa được thốt ra khỏi miệng chìm xuống lại nơi nó nảy sinh ra, nơi ai biết, sâu, tăm tối.


      “Em từng Người Tí Hon có trí tuệ và sức mạnh.”


      Fukaeri gật đầu.


      “Nhưng họ cũng bị giới hạn.”


      Fukaeri gật đầu.


      “Vì họ là người sống trong rừng. Rời khỏi rừng rậm, họ thể hoàn toàn phát huy được năng lực của mình. Vả lại, thế gian này có thứ kiểu như là những giá trị có thể giúp người ta đối kháng lại với trí tuệ và sức mạnh của họ. Có phải vậy ?”


      Fukaeri trả lời . Có lẽ tại câu hỏi này dài quá.


      “Em gặp Người Tí Hon rồi à?” Tengo hỏi tiếp.


      Fukaeri nhìn mông lung vào Tengo, tựa như nắm được dụng ý câu hỏi của .


      “Em bao giờ tận mắt nhìn thấy họ chưa?” Tengo hỏi lại.


      “Nhìn thấy rồi,” Fukaeri trả lời.


      “Em trông thấy mấy Người Tí Hon?”


      biết. Vì dùng ngón tay đếm hết.”


      “Nhưng chỉ .”


      “Có lúc tăng có lúc giảm. Nhưng bao giờ chỉ có người.”


      “Giống như em miêu tả trong Nhộng khí vậy.”


      Fukaeri gật đầu.


      Tengo buột miệng hỏi ra vấn đề muốn hỏi từ rất lâu:


      “Cho biết, trong Nhộng khí rốt cuộc có bao nhiêu phần là chân thực?”


      “Chân thực nghĩa là gì,” Fukaeri hỏi, có dấu chấm hỏi.


      Tengo có câu trả lời, đương nhiên.


      tiếng sấm lớn vang lên giữa trời. Ô cửa sổ bằng kính rung lên bần bật. Nhưng vẫn có tia chớp nào lóe lên, cũng nghe tiếng mưa. Tengo nhớ lại hồi trước từng xem bộ phim về tàu ngầm. Bom chống tàu ngầm nổ hết quả này đến quả khác, khiến con tàu lắc lư dữ dội, nhưng mọi người bị nhốt trong cái hòm sắt tăm tối đó thấy gì cả. Họ chỉ có thể cảm nhận thấy những tiếng nổ và chấn động liên tu bất tận mà thôi.


      “Đọc sách hay kể chuyện cho em, được ,” Fukaeri hỏi.


      “Được chứ,” Tengo , “Nhưng nghĩ ra được quyển sách nào thích hợp để đọc to thành tiếng cả. Nếu em thấy chuyện ‘Thành phố mèo’ là được, có thể kể cho em nghe. Tuy rằng có cuốn sách ở đây.”


      “Thành phố mèo.”


      “Câu chuyện về thành phố do lũ mèo thống trị.”


      “Em muốn nghe.”


      “Trước khi ngủ mà nghe chuyện này có lẽ hơi sợ đấy.”


      sao. kể chuyện gì em cũng ngủ được.”


      Tengo kéo ghế lại bên cạnh giường, ngồi xuống, hai tay đặt đầu gối, ngón tay đan vào nhau, bắt đầu kể câu chuyện “Thành phố mèo”, với thanh nền là tiếng sấm. đọc truyện này hai lần tàu tốc hành, và lần đọc thành tiếng trong phòng bệnh của cha, nên nội dung tình tiết in vào trong óc. Câu chuyện lấy gì làm phức tạp, văn phong cũng thể gọi là tinh vi hoa mỹ, vì vậy ngại ngần cải biên chút cho thích hợp. cắt bỏ những chỗ rườm rà, thêm vào số đoạn xen giữa vừa chợt nghĩ ra trong khi kể chuyện cho Fukaeri nghe.


      Câu chuyện vốn dài, nhưng kể hết lại tốn nhiều thời gian hơn nghĩ. Vì Fukaeri cứ có thắc mắc là hỏi ngay, và lần nào Tengo cũng ngừng kể, trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi . lần lượt giải thích chi tiết về thành phố ấy, về hành động của lũ mèo, tính cách của nhân vật chính. Nếu là những thứ vốn có trong sách (mà hầu hết là thế) tự bịa ra, giống như lúc viết lại Nhộng khí. Fukaeri dường như hoàn toàn đắm chìm trong chuyện “Thành phố mèo”, trông chẳng có vẻ gì là buồn ngủ nữa. Thi thoảng Fukaeri nhắm mắt lại, tưởng tượng ra phong cảnh thành phố mèo trong óc. Sau đó mở mắt, giục Tengo kể tiếp.


      Khi kể hết câu chuyện, Fukaeri mở to mắt, nhìn thẳng vào Tengo lúc, như con mèo mở rộng đồng tử ra hết mức, nhìn chằm chằm vào vật thể gì đó trong bóng tối.


      đến thành phố mèo,” với giọng như trách móc Tengo.


      hả?”


      đến thành phố mèo của . Và còn ngồi tàu trở về nữa.”


      “Em cảm thấy thế à?”


      Fukaeri kéo tấm chăn mùa hè lên tận cằm, gật đầu nhanh.


      “Em đúng,” Tengo đáp, “ đến thành phố mèo, rồi ngồi tàu trở về.”


      trừ tà chưa,” hỏi.


      “Trừ tà?” Tengo hỏi. Trừ tà? “ nghĩ là chưa.”


      trừ tà được đâu.”


      “Trừ tà gì?”


      Fukaeri trả lời. “Đến thành phố mèo trở về mà cứ để thế làm gì có chuyện chẳng lành.”


      tiếng sấm lớn vang lên, tựa hồ như muốn xé đôi bầu trời. m thanh mỗi lúc dữ dội hơn. Fukaeri rúc mình trong chăn.


      qua ngủ chung với em ,” Fukaeri , “Hai chúng ta phải cùng đến thành phố mèo.”


      “Tại sao?”


      “Người Tí Hon có thể tìm thấy lối vào.”


      “Vì chưa trừ tà à?”


      “Vì hai chúng ta là ,” .
      Annabelle thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Nếu có tình của em - P1

      Aomame


      Nếu có tình của em


      "Năm 1Q84," Aomame . "Tôi sống ở năm 1Q84, phải năm 1984 thực. Có phải vậy ?"


      "Thế giới chân thực là gì, đây là câu hỏi cực khó trả lời," người đàn ông gọi là Lãnh Tụ kia vẫn nằm sấp, . "Xét cho cùng, đây là mệnh đề siêu hình. Có điều, nơi đây chính là thế giới thực. Cực kỳ thực. Nỗi đau nếm trải trong thế giới này là nỗi đau thực. Cái chết do thế giới này gây ra là cái chết thực. Máu chảy ra ở đây là máu thực. Nơi này phải thế giới giả mạo, phải thế giới hư cấu, phải thế giới siêu hình. Tôi đảm bảo điều đó. Nhưng đây phải là năm 1984 mà vốn biết."


      "Kiểu như thế giới song song à?"


      Người đàn ông cười rộ, rung rung cả hai vai. "Hình như đọc nhiều tiểu thuyết khoa học viễn tưởng quá. . Nơi này phải thế giới song song gì cả. phải ở kia có năm 1984, bên này tách ra năm 1Q84, rồi hai thế giới cùng chạy song song với nhau. Năm 1984 còn tồn tại nữa. Với , với tôi, thời gian duy nhất còn tồn tại chỉ có năm 1Q84 này thôi."


      "Chúng ta bước vào dòng chảy thời gian của nó. lần và mãi mãi."


      "Chính xác. Chúng ta tiến vào trong nơi này rồi. Hoặc có thể , dòng chảy thời gian chảy vào bên trong chúng ta lần và mãi mãi. Vả lại, theo như tôi hiểu, cánh cửa đó chỉ mở được về phía. có đường về."


      "Có phải chuyện này xảy ra lúc tôi leo xuống cầu thang thoát nạn khẩn cấp đường cao tốc Thủ đô ?"


      "Đường cao tốc Thủ đô?"


      "Gần Sangenjaya," Aomame .


      "Ở đâu cũng thế thôi," người đàn ông . "Đối với là Sangenjaya. Nhưng địa điểm cụ thể phải là vấn đề. Xét cho cùng, ở đây thời gian mới là vấn đề. Tức là, quỹ đạo thời gian bị chuyển hoán ở đó, thế giới bị đổi thành 1Q84,"


      Aomame tưởng tượng ra cảnh mấy Người Tí Hon cùng hợp sức xoay chuyển cỗ máy chuyển đổi quỹ đạo thời gian. Giữa đêm khuya, dưới ánh trăng nhợt nhạt.


      "Và ở năm 1Q84 này trời có hai mặt trăng?" nàng hỏi.


      "Chính xác. Có hai mặt trăng. Đây là dấu hiệu rằng quỹ đạo bị chuyển hoán. Nhờ nó, người ta có thể phân biệt hai thế giới với nhau. Có điều, phải tất cả mọi người ở nơi này đều nhìn thấy hai mặt trăng. Có lẽ tuyệt đại đa số mọi người chú ý đến chuyện này. cách khác, chỉ số ít người biết giờ là năm 1Q84 mà thôi."


      "Rất nhiều người thế giới này nhận ra dòng thời gian bị chuyển hoán à?"


      "Đúng thế. Đối với hầu hết mọi người, thế giới này có gì khác biệt, vẫn là thế giới xưa nay vốn thế. Tôi 'đây là thế giới thực' chính là vì vậy."


      "Quỹ đạo thời gian bị chuyển hoán," Aomame , "Nếu thay đổi này, tôi và ông gặp nhau ở đây, phải vậy ?"


      " ai có thể khẳng định. Đây là vấn đề xác suất. Có điều, đại để có lẽ là vậy."


      "Điều ông vừa hay chỉ là giả thiết?"


      "Hỏi hay lắm. Có điều, muốn tách biệt rạch ròi hai thứ là điều cực kỳ khó khăn. có nhớ bài ca xưa người ta hát ? Without your love, it's a honky-tonk parade". Người đàn ông khẽ ngâm nga giai điệu, "'Nếu có tình của em, đó chẳng qua chỉ là màn diễn của quán rượu rẻ tiền.' biết bài hát này ?"


      "It's Only Paper Moon."


      "Đúng. Xét về nguyên lý, năm 1984 cũng vậy mà năm 1Q84 cũng vậy, cấu tạo đều như nhau. Nếu tin thế giới đó, và ở đó có tình , vậy tất cả đều là giả. Cho dù ta ở thế giới nào, cho dù thế giới ấy có như thế nào chăng nữa, lằn ranh phân tách giữa giả thiết và trong hầu hết trường hợp là thể nhìn thấy được. Chỉ có thể nhìn thấy nó bằng con mắt bên trong con mắt của tâm linh thôi."


      "Ai thay đổi quỹ đạo?"


      "Ai thay đổi quỹ đạo? Đây cũng là câu hỏi khó trả lời. Ở đây, phương pháp lý luận kiểu nhân quả có sức mạnh cho lắm."


      "Tóm lại, tôi bị ý chí nào đó tống vào thế giới của năm 1Q84 này," Aomame . " phải ý chí của bản thân tôi."


      "Đúng vậy. Vì đường ray của con tàu ngồi bị bẻ ghi, nên bị đưa tới thế giới này."


      "Người Tí Hon có liên quan gì ?"


      "Ở thế giới này có thứ được gọi là Người Tí Hon. Ít nhất ở thế giới này bọn họ được gọi là Người Tí Hon. Thế nhưng, phải lúc nào bọn họ cũng có hình dáng, có tên."


      Aomame cắn môi, nghĩ ngợi lúc, sau đó : "Tôi thấy lời ông tự mâu thuẫn với nhau. Giả định là Người Tí Hon chuyển hoán quỹ đạo thời gian, đưa tôi vào thế giới năm 1Q84. Thế nhưng, nếu việc mà tôi chuẩn bị làm với ông phải điều mà Người Tí Hon muốn, tại sao họ lại cố ý đưa tôi đến đây? ràng là loại trừ tôi mới phù hợp với lợi ích của họ chứ?"


      "Chuyện này dễ giải thích," người đàn ông với giọng đều đều, "Nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, những điều tôi sắp đây có lẽ hiểu được, cho dù có chút mơ hồ. Tôi từng , điều quan trọng nhất đối với thế giới chúng ta sống là tỷ lệ giữa thiện và ác được duy trì ở mức cân bằng. Cái thứ gọi là Người Tí Hon, hoặc giả có thể dạng ý chí nào đó, sở hữu sức mạnh vô cùng lớn. Thế nhưng, họ càng vận dụng sức mạnh này sức mạnh khác càng tự động tăng cường lên hầu đối kháng lại. Cứ vậy, thế giới duy trì cân bằng tinh tế. Dù ở thế giới nào nguyên lý này cũng thay đổi. Điều này cũng hoàn toàn đúng với thế giới của năm 1Q84 bao hàm cả tôi lẫn ở đây, lúc này. Khi Người Tí Hon bắt đầu sử dụng sức mạnh to lớn của họ, sức mạnh đối nghịch với Người Tí Hon tự động sinh ra. Có lẽ chính động năng đối nghịch ấy kéo vào năm 1Q84 này."


      Nằm tấm thảm yoga màu xanh nước biển, to lớn như con cá voi bị nước triều đánh dạt vào bờ, người đàn ông hít thở sâu.


      "Tiếp tục mượn hình ảnh đường ray, có thể thế này: bọn họ có thể bẻ ghi đường ray, do vậy con tàu liền chạy vào tuyến đường này. Tuyến đường 1Q84. Thế nhưng, họ thể phân biệt hành khách này với hành khách kia tàu, họ thể lựa chọn người ngồi trong toa tàu. Tức là, trong toa tàu có thể có cả người mà họ muốn thấy."


      "Khách mời."


      "Đúng thế."


      Sấm lại nổ. So với lúc nãy, tiếng sấm lớn hơn nhiều. Nhưng có tia chớp, chỉ nghe thanh vang lên. Lạ , Aomame nghĩ, sấm ở gần như thế mà thấy ánh chớp lóe lên, cũng có mưa.


      "Những gì tôi vừa , có hiểu ?"


      "Tôi nghe đây." Nàng , đoạn dịch đầu mũi kim ra khỏi điểm đặc biệt gáy người đàn ông, cẩn thận hướng nó lên trời. Giờ nàng cần phải tập trung chú ý dõi theo lời ông ta.


      "Nơi nào có ánh sáng tất phải có bóng tối, nơi nào có bóng tối tất phải có sáng. tồn tại sáng có bóng tối, cũng tồn tại bóng tối mà có ánh sáng. Karl Jung từng thế này trong cuốn sách: 'Bóng tối là tà ác, cũng như con người chúng ta tích cực vậy. Chúng ta càng cố gắng trở nên thiện lương, ưu tú và hoàn mỹ, bóng tối càng bộc lộ ra ý chí tối tăm, tà ác và đầy tính phá hoại của nó. Khi con người muốn vượt lên chính mình để trở nên hoàn mỹ, bóng tối liền xuống địa ngục biến thành ác ma. Bởi, xét từ quan điểm của tự nhiên và chân lý, muốn vươn lên cao hơn chính mình hay trở nên thấp hơn chính mình đều là những tội nghiệt nặng nề."


      "Thứ được gọi là Người Tí Hon ấy rốt cuộc là thiện hay ác, tôi biết. Thứ ấy, xét theo nghĩa nào đó, là vật vượt quá tầm lý giải và khả năng định nghĩa của chúng ta. Từ thời viễn cổ, chúng ta luôn sống chung với họ rồi, từ thưở thiện và ác vẫn còn chưa tồn tại, từ thưở ý thức của con người vẫn còn nằm trong bóng tối. Điều quan trọng nằm ở chỗ, bất kể bọn họ là thiện hay ác, là ánh sáng hay bóng tối, mỗi khi họ vận dụng sức mạnh của họ nhất định sinh ra sức mạnh để bù trừ lại. Ở trường hợp của tôi, khi tôi trở thành 'đại diện' của Người Tí Hon cùng lúc con tôi trở thành 'đại diện' cho lực lượng đối nghịch với Người Tí Hon kia. Như thế, cân bằng được duy trì."


      "Con ông?"


      "Đúng vậy. Người đầu tiên dẫn Người Tí Hon đến là con tôi. Lúc đó nó mười tuổi, giờ phải cộng thêm bảy tuổi nữa. Có lần bọn họ ra từ trong bóng tối, thông qua con tôi đến với thế giới này, đồng thời biến tôi thành Người đại diện của họ. Con tôi là Perceiver, Người Cảm tri, còn tôi là Receiver, Người Tiếp thụ. Có vẻ như ngẫu nhiên mà chúng tôi có được tư chất đó. Tóm lại, bọn họ tìm thấy chúng tôi, chứ phải chúng tôi tìm thấy họ."


      "Vì vậy ông cưỡng hiếp chính con mình?"


      "Giao hợp," ông ta , "Biểu đạt như vậy gần với hơn. Vả lại, người mà tôi giao hợp ấy, xét cho cùng, chỉ là con tôi trong ý niệm mà thôi. 'Giao hợp' là từ đa nghĩa. Điểm mấu chốt là hai người chúng tôi hợp thành thể, Người Cảm tri và Người Tiếp thụ."


      Aomame lắc đầu. "Tôi hiểu ông gì. Rốt cuộc ông có quan hệ tình dục với con mình hay ?"


      "Câu trả lời cho vấn đề này là vừa có vừa ."


      "Về phía Tsubasa cũng thế sao?"


      "Cũng thế. nguyên tắc mà ."


      "Nhưng tử cung của Tsubasa bị phá hủy, phải nguyên tắc mà trong thực tế."


      Người đàn ông lắc đầu. " chỉ nhìn thấy hình tướng bên ngoài của ý niệm mà thôi. phải là thực thể."


      Cuộc chuyện tăng tốc quá nhanh, Aomame bắt đầu theo kịp. Nàng ngừng lại chút, điều chỉnh nhịp thở, sau đó : "Ý ông là ý niệm biến thành hình người, mọc chân bỏ chạy à?


      " đơn giản là thế."


      "Tsubasa mà tôi nhìn thấy đó phải là thực thể?"


      "Vì vậy được thu hồi."


      "Được thu hồi?" Aomame hỏi.


      "Được thu hồi và chữa trị. tiếp nhận trị liệu cần thiết."


      "Tôi tin ông," Aomame kiên quyết .


      "Tôi thể trách móc gì được," người đàn ông với giọng chút sắc thái tình cảm nào.


      Aomame nhất thời biết gì, thoáng sau đó, nàng đặt câu hỏi khác: "Bằng cách xâm phạm con mình, ý niệm và cách đa nghĩa, ông trở thành người đại diện của Người Tí Hon. Đồng thời, để bù đắp lại, con ông rời khỏi ông, trở thành tồn tại đối nghịch với Người Tí Hon. Có phải ông khẳng định thế ?"


      "Hoàn toàn chính xác. Vì vậy mà nó vứt bỏ tử thể của mình," người đàn ông đáp lời, " như vậy, chắc hiểu được đại khái chứ?"


      "Tử thể?" Aomame hỏi.


      "Kiểu như cái bóng có sống ấy. Vả lại, việc này còn dính dáng đến nhân vật khác. người bạn cũ của tôi, từ xưa đến nay rất đáng tin cậy. Tôi gửi gắm con mình cho người bạn cũ này. Và lâu trước đây, Kawana Tengo mà rất quen thuộc cũng bị lôi kéo vào. cách tình cờ, Tengo và con tôi ở bên nhau, tạo thành cặp."


      Thời gian cơ hồ đột nhiên ngừng sững lại. Aomame tìm được từ được từ ngữ nào thích hợp. Toàn thân nàng cứng đờ, bất động chờ đợi thời gian khởi động trở lại.


      Người đàn ông tiếp tục : "Hai người ấy có tố chất bổ trợ cho nhau. Thứ Tengo thiếu Fukaeri có; thứ Fukaeri thiếu, Tengo có. Họ bổ sung lẫn nhau, đồng tâm hợp sức hoàn thành công việc. Chẳng những vậy, thành quả của công việc ấy còn có tác động rất lớn. Tác động ở đây là trong ngữ cảnh xác lập đối lập với Người Tí Hon."


      "Tạo thành cặp?"


      "Giữa hai người có quan hệ luyến ái, cũng có quan hệ xác thịt. cần lo lắng, nếu như nghĩ đến chuyện đó. Eri bất cứ ai. Con bé vượt lên những thứ ấy rồi."


      "Thành quả mà hai người cùng hoàn thành là gì, ông cụ thể hơn chút được ?"


      "Muốn giải thích vấn đề này phải lấy cách so sánh khác. Có thể , hai người họ chế tạo được kháng thể chống lại loại virus. Nếu coi hành vi của Người Tí Hon là virus, họ chế tạo được kháng thể tương ứng, và cho lan truyền rộng rãi. Dĩ nhiên, đây chỉ là so sánh chiều. Nếu đứng ở góc độ của Người Tí Hon có khi ngược lại, Tengo và Eriko mới chính là kẻ mang mầm bệnh. Tất cả vật đều như hai tấm gương xếp hướng mặt vào nhau."


      "Đây chính là hành vi bù đắp mà ông ?"


      "Chính thế. Người và con tôi hợp lực mà hoàn thành công việc ấy. Cũng có nghĩa là, trong thế giới này, và Tengo nối bước nhau."


      "Nhưng ông , chuyện này đơn giản chỉ là ngẫu nhiên. cách khác, tôi được thứ ý chí hữu hình nào đó dẫn dắt đến thế giới này. Có phải vậy ?"


      "Hoàn toàn chính xác. được thứ ý chí dẫn dắt, đến thế giới của năm 1Q84 này với mục đích xác định. Quan hệ giữa và Tengo, cho dù nảy sinh dưới bất cứ hình thức nào, cũng tuyệt đối phải là sản phẩm của ngẫu nhiên."


      "Đó là ý chí như thế nào? Mục đích như thế nào?"


      "Giải thích những chuyện này thuộc chức trách của tôi. Xin lỗi phải thế."


      "Tại sao ông thể giải thích?"


      " phải tôi thể giải thích ý nghĩa đó. Nhưng số ý nghĩa lập tức tan biến ngay trong khoảnh khắc ta dùng ngôn ngữ để giải thích chúng."


      "Được thôi, tôi hỏi ông câu khác," Aomame . "Người này tại sao nhất thiết phải là tôi?"


      " hình như vẫn chưa hiểu tại sao lại là mình."


      Aomame lắc mạnh đầu mấy cái. "Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu."


      "Vô cùng đơn giản. Bởi và Tengo có lực hấp dẫn nhau rất mạnh."


      Aomame trầm ngâm hồi lâu. Nàng cảm thấy các lỗ chân lông mặt mình rịn ra lớp mồ hôi mỏng, mặt nàng cơ hồ bị phủ lớp màng mỏng mắt thường nhìn thấy được.


      "Hấp dẫn nhau," nàng .


      "Hút nhau, cực mạnh."


      cảm xúc gần giống với phẫn nộ đột nhiên dâng trào lên trong tâm trí nàng, hoàn toàn có nguyên do, thậm chí còn kèm theo cảm giác buồn nôn. "Những lời này của ông, tôi thể tin được. ấy thể nào còn nhớ tôi được."


      " đúng, Tengo nhớ rất ràng có mặt ở thế giới này, ta khát khao . Chẳng những vậy, cho đến giờ, ngoại trừ ra, ta chưa từng bất cứ người đàn bà nào khác."


      Aomame nhất thời biết đáp lại thế nào. Trong lúc đó, sấm ì ùng mạnh mẽ nổ vang từng chặp. Mưa cuối cùng cũng đổ xuống. Những hạt mưa to tướng bắt đầu đập mạnh vào ô cửa kính phòng khách sạn. Song những thanh ấy dường như hề lọt vào tai Aomame.


      Người đàn ông : "Tin hay tin là tùy . Có điều, tốt nhất nên tin. Vì đó là tuyệt đối."


      " hai mươi năm kể từ khi chia tách, lẽ nào ấy vẫn còn nhớ đến tôi? Chúng tôi thậm chí còn chưa từng thực chuyện với nhau nữa là."


      "Trong lớp học người, từng nắm chặt bàn tay Tengo. Hồi mười tuổi. Chắc hẳn phải lấy hết dũng khí để làm việc đó."


      Aomame vặn vẹo gương mặt cách dữ dội. "Sao ông biết chuyện này?"


      Người đàn ông trả lời. "Tengo chưa bao giờ quên chuyện đó. Và ta luôn nhớ nhung , cho đến giờ vẫn nhớ nhung . Tốt nhất nên tin lời tôi. Tôi biết nhiều chuyện lắm. Chẳng hạn, giờ mỗi khi thủ dâm, đều nghĩ đến Tengo, hình dung trong đầu hình ảnh ta. Phải ?"


      Aomame khẽ há miệng ra, thốt được lời nào. Nàng chỉ có thể thở hắt ra những hơi ngắn liên tục.


      Người đàn ông tiếp: " có gì phải xấu hổ cả, đó là thiên tính tự nhiên của con người. Tengo cũng vậy thôi. Những lúc như thế trong lòng ta luôn nghĩ đến . Bây giờ cũng thế."


      "Tại sao ông…"


      "Tại sao tôi biết cả những chuyện này, phải ? Chỉ cần lắng tai nghe là biết. Mà lắng nghe chính là công việc của tôi."
      Annabelle thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :