Chương 05: nghề cần đến kỹ năng chuyên môn và huấn luyện-P2 Hai người lại tiếp tục uống rượu Cutty Sark mới mang ra. Người đàn ông kể chuyện du thuyền. Ông ta neo chiếc du thuyền của mình ở bến cảng dành riêng cho du thuyền của thành phố Nishinomiya, cứ đến ngày nghỉ là giong thuyền ra biển. Rồi ông ta lại thao thao bất tuyệt chuyện mình biển cưỡi sóng cưỡi gió thích thú ra sao. Aomame chẳng hề muốn nghe câu chuyện du thuyền nhạt như nước ốc ấy. Chẳng thà về lịch sử của vòng bi hay tình trạng phân bố tài nguyên của Ukraine còn thú vị hơn. Nàng liếc đồng hồ đeo tay. “Đêm cũng khuya rồi. Tôi có thể thẳng thắn hỏi chuyện được ?” “Đương nhiên là được.” “Nên thế nào đây nhỉ, đây là vấn đề hơi riêng tư.” “Chỉ cần tôi trả lời được.” “Chim có to ?” Người đàn ông hơi há miệng ra, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Aomame lúc. Dường như ông ta thể nào tin nổi những lời vừa lọt vào tai mình. Nhưng vẻ mặt Aomame vẫn hết sức nghiêm túc. phải đùa cợt. Chỉ cần nhìn vào mắt nàng là biết ngay. “Chuyện đó hả.” Ông ta trả lời cách nghiêm túc và thành : “Tôi cũng lắm, chắc là loại bình thường. Đột nhiên bị hỏi như vậy, tôi cũng biết nên trả lời làm sao...” “ bao nhiêu tuổi rồi?” Aomame hỏi. “Tròn năm mươi mốt tháng vừa rồi.” Người đàn ông , giọng được tự tin cho lắm. “Đầu óc bình thường, sống hơn năm chục tuổi đầu rồi, lại cũng có công việc ra dáng, thậm chí còn có du thuyền nữa, vậy mà biết chim mình lớn hay hơn so với tiêu chuẩn thông thường?” “Ừm, có lẽ là to hơn cỡ bình thường chút.” Ông ta nghĩ ngợi lát, sau đó như thể rất khó mở miệng. “ chứ?” “Sao lại hứng thú với chuyện này thế?” “Hứng thú? Ai tôi hứng thú?” “... ai ...” ghế, người đàn ông vừa hơi nhích mông về phía sau vừa : “Có điều hình như chuyện này giờ thành vấn đề rồi phải.” “Chẳng thành vấn đề gì hết. Hoàn toàn .” Aomame quả quyết . “Như tôi ấy, chỉ là cảm thấy to hơn chút hợp khẩu vị hơn. Đây là góc độ thị giác thôi. phải là to lên được đến đỉnh. Cũng phải cứ to là được. Chẳng qua tôi chỉ , về mặt cảm giác, tôi thích to chút. Lẽ nào được à? Ai mà chẳng có sở thích riêng. Nhưng mà, to quá cũng được. To quá chỉ tổ đau thôi. Hiểu ?” “ vậy , có khi vừa đủ khiến hài lòng. To hơn bình thường chút, nhưng chắc chắn là to quá. cách khác, là vừa phải...” “ dối đấy chứ?” “Mấy chuyện này dối cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Ừm. Vậy tốt, cho tôi xem chút được ?” “Ở đây hả?” Aomame vừa cố tiết chế vừa hơi cau mặt. “Ở đây? Đầu óc có vấn đề chắc? Từng này tuổi đầu rồi, rốt cuộc là nghĩ cái gì đấy?” Mặc đồ tây cao cấp, lại còn đeo cả cà vạt, vậy mà có chút thưởng thức xã hội nào hả? Ở nơi thế này mà móc chim ra phải làm thế nào? Thử nghĩ xem những người xung quanh nghĩ gì. Đương nhiên là đến phòng của , tụt quần ra cho tôi xem. Chỉ có hai chúng ta thôi. Chuyện chẳng rành rành thế còn gì?” “Cho xem xong, rồi làm gì nữa?” Người đàn ông lo lắng hỏi. “Xem xong rồi làm gì hả?” tới đây Aomame nín thở, thoáng để lộ cái nhăn mặt. “Đương nhiên là làm tình rồi. bảo làm cái gì chứ? Chẳng lẽ tôi cất công lên phòng , xem chim cái, rồi buông câu: ‘Cám ơn, vất vả quá. Hôm nay được thấy đồ tốt rồi. Bye bye, chúc ngủ ngon’ rồi cứ thế về nhà? Đầu óc bị chập mạch chỗ nào đấy chứ?” Người đàn ông tận mắt thấy biến đổi đột ngột gương mặt của Aomame nín thở. Chỉ cần nàng nhăn mặt cái, hầu hết đàn ông đều co rúm lại. Trẻ con có khi còn vãi tè ra quần. Gương mặt khi nhăn lại của nàng có khả năng gây sốc như thế đấy. Có phải mình hơi quá đà nhỉ? Aomame tự nhủ. thể để đối phương rụt vòi lại như thế được, trước đó còn có chuyện phải làm cơ mà. Nàng vội đưa gương mặt trở lại trạng thái vốn có, gắng nhoẻn miệng cười, như thể giảng giải: “Tóm lại là vào phòng , lên giường làm tình. Chắc phải dân đồng tính, hay bị bất lực đấy chứ?” “, tôi nghĩ là . Có hai đứa con rồi mà...” “Này, ai hỏi mấy con rồi. Tôi làm tổng điều tra dân số, đừng những chuyện liên quan ấy nữa . Tôi chỉ muốn hỏi, lúc lên giường với đàn bà, chim có ngóc đầu dậy được hay , chỉ thế thôi.” “Tôi nghĩ chưa bao giờ được, ít ra là trong những trường hợp cần thiết.” Người đàn ông . “Có điều, có phải là dân chuyên nghiệp... ý tôi là, sống bằng nghề đó hay ?” “Đương nhiên là . đừng có đoán bừa. Tôi làm cái nghề ấy. Cũng biến thái. Chỉ là thị dân bình thường. thị dân bình thường, đơn thuần mà thành thực hy vọng được quan hệ tình dục với người khác giới mà thôi. có gì đặc biệt cả, cực kỳ bình thường. Thế có gì được cơ chứ? Vừa hoàn thành công việc khó khăn. Màn đêm buông xuống, tôi muốn uống chút rượu, làm tình với người hoàn toàn quen biết để giải tỏa. Để đầu óc nghỉ ngơi. Cần phải làm như thế. Nếu là đàn ông, phải hiểu được cảm giác ấy chứ?” “Chuyện đó đương nhiên là có thể hiểu được...” “Tôi cần đồng nào của cả. Nếu làm tôi thỏa mãn, thậm chí tôi còn cho tiền đấy chứ. Cả bao cao su tôi cũng chuẩn bị sẵn rồi, cần lo bị nhiễm bệnh. chưa hả?” “Tôi hiểu, nhưng...” “Hình như có gì ổn phải. hài lòng với tôi à?” “ , ngược lại mới đúng. Tôi chỉ hiểu cho lắm, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, còn tuổi tác tôi có khi ngang với bố cũng nên...” “Được rồi, đừng những câu vô vị ấy nữa, xin đấy. Tuổi tác cách nhau thế nào cũng đâu có sao, tôi đâu phải con hư hỏng của , cũng chẳng phải ông bố kém cỏi của tôi. Chuyện này như ban ngày rồi còn gì! Nghe những chuyện vô nghĩa ấy thần kinh người ta căng thẳng hết cả lên mất. Tôi ấy à, chỉ thích cái đầu hói của thôi. Thích cái hình dáng ấy. hiểu chưa?” “ cứ vậy, chứ đầu tôi đâu gọi là hói được chứ. Đúng là tóc có hơi...” “Lằng nhằng quá! đúng là!” Aomame cố đè nén ý nghĩ muốn nhăn mặt cái ra trò, . Nhưng sau đó, nàng dịu giọng đôi chút. Mình được hù dọa đối phương cách cần thiết như thế. “Mấy chuyện đó thế nào cũng được, đúng ? Xin đừng có nhắc mấy chuyện vớ vẩn ấy nữa.” Ông ta nghĩ thế nào mặc kệ, đó ràng là đầu hói. Aomame thầm nhủ. Nếu phiếu điều tra nhân khẩu có mục đầu hói ông ta bị đánh dấu vào mục này theo đúng quy định. Nếu lên thiên đường, ông lên thiên đường đầu hói. Nếu xuống địa ngục, ông xuống địa ngục đầu hói. Hiểu chưa hả? Hiểu rồi đừng lẩn tránh thực nữa . Nào, thôi. Ông sắp mạch lên thiên đường đầu hói rồi đây. Người đàn ông trả tiền, rồi hai người đến phòng ông ta. Dương vật ông ta quả nhiên to hơn tiêu chuẩn bình thường chút, nhưng quá to. Đúng như ông ta tự khai báo. Aomame đùa nghịch nó cách khéo léo, khiến nó trở nên vừa to, vừa cứng. Nàng cởi sơ mi, cởi váy. “Chắc cảm thấy ngực tôi hơi đúng ?” Aomame cúi nhìn người đàn ông, lạnh lùng hỏi. “Chim rất to, còn ngực tôi quá , vì vậy coi thường tôi, cảm thấy mình bị thiệt thòi, phải vậy ?” “, tôi đâu nghĩ vậy. Ngực đâu phải . Hình dáng cũng rất đẹp.” “ sao?” Aomame . “Tôi cho biết nhé, thực ra bình thường tôi chẳng bao giờ mặc cái kiểu nịt vú ren diêm dúa này đâu. Bởi vì công việc nên mới bất đắc dĩ phải mặc thôi. Để thỉnh thoảng lộ ngực ra chút ấy mà.” “Rốt cuộc là loại công việc gì vậy?” “Này, phải tôi với rồi sao? Tôi muốn chuyện công việc ở những nơi như thế này. Nhưng mặc xác là công việc gì, làm đàn bà dễ chút nào.” “ đàn ông cũng đâu có dễ sống.” “Nhưng ít nhất cũng phải mặc nịt vú đăng ten nếu muốn, đúng ?” “ đúng thế...” “Thế đừng có làm bộ ta đây hiểu hết nữa. Đàn bà có nhiều chuyện phiền muộn hơn đàn ông nhiều lắm. bao giờ giày cao gót xuống những bậc thang dốc chưa? bao giờ mặc mimi jupe trèo qua lan can chưa?” “Tôi sai rồi.” Người đàn ông thành thực xin lỗi. Nàng vòng tay ra phía sau, cởi nịt vú ra, ném xuống đất. Kế đó, vén quần tất xuống tụt ra, vo thành nắm rồi cũng ném xuống đất. Rồi nàng nằm xuống giường, lại bắt đầu đùa nghịch dương vật của người đàn ông. “Chà chà, nhìn khá đấy. đáng khâm phục. Hình dáng vừa đẹp, độ lớn vừa đủ, lại còn cứng như rễ cây nữa.” “ vậy, tôi rất vui.” Người đàn ông dường như yên tâm, liền . “Được rồi, bây giờ chị chơi với cưng nhé. Cho cưng sướng đến run lên thôi.” “Có cần tắm trước cái ? người đầy mồ hôi.” “Lắm chuyện quá.” Aomame , giọng như thể cảnh cáo, lấy ngón tay khẽ bóp tinh hoàn bên phải của ông ta. “ cho ông biết nhé, tôi đến đây là để làm tình, phải để tắm táp. chưa hả. Làm trước . Cứ làm cho sướng đời . Mồ hôi mồ hiếc gì mặc xác. Tôi có phải loại học sinh nữ bẽn lẽn nữa đâu.” “Tôi hiểu rồi.” Người đàn ông . Làm tình xong, người đàn ông kiệt sức nằm sấp ra giường. Dùng mấy ngón tay vuốt ve lên phần gáy hoàn toàn lộ ra của ông ta, Aomame cảm nhận được thèm khát mãnh liệt muốn đâm đầu mũi kim bén nhọn vào vị trí đặc biệt ấy. Thậm chí nàng định làm như vậy . Trong túi đeo chéo của nàng vẫn còn cái đục nước đá đựng trong mảnh vải đó, đầu kim nhọn có cắm cái nút bấc mà nàng tốn rất nhiều thời gian để gia công ềm hơn. Chỉ cần nàng muốn, chẳng cần tốn mấy sức lực cũng làm xong. Lòng bàn tay phải hướng chính xác vào cán gỗ rồi hạ thẳng xuống, đối phương chưa kịp hay biết gì hồn lìa khỏi xác rồi. Hoàn toàn đau đớn. Và sau đó được xác định là chết tự nhiên. Tất nhiên nàng chỉ dừng lại ở ý nghĩ. có lý do gì để loại trừ người đàn ông này ra khỏi xã hội... trừ phi, đối với Aomame, ông ta còn lý do gì để tồn tại. Aomame lắc đầu, xua ý nghĩ nguy hiểm ấy ra khỏi đầu mình. Ông ta phải người xấu. Aomame tự nhủ. Làm tình cũng rất giỏi, biết giữ chừng mực, phóng tinh trước khi nàng đạt cực khoái. Cả hình dạng cái đầu lẫn mức độ hói đều khiến nàng khá ưng ý. Kích cỡ dương vật vừa đủ lớn. Lịch , gu ăn mặc cũng khá, gây cho người ta cảm giác bị đè nén. Có lẽ được giáo dục tốt. Cách chuyện đúng là nhạt nhẽo khủng khiếp, khiến nàng phát sốt ruột. Nhưng đây đâu phải tội đáng chết. Chắc đến nỗi vậy. “Có thể bật ti vi lên ?” “Được chứ.” Người đàn ông vẫn nằm sấp. Aomame lõa thể nằm giường, xem hết từ đầu đến cuối chương trình thời mười giờ. Ở Trung Đông, Iran và Iraq vẫn tiếp tục cuộc chiến tranh đẫm máu. Chiến cuộc rơi vào tình trạng sa lầy, thể tháo gỡ. Ở Iraq, thanh niên trốn lính bị treo cổ lên cột điện để cảnh cáo. Chính phủ Iran chỉ trích Saddam Hussein sử dụng khí độc phá hủy hệ thần kinh và vũ khí sinh học. Ở Mỹ, Gary Hart và Walter Mondale chạy đua cho vị trí ứng cử viên của Đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ. Cả hai đều có vẻ gì là thông minh nhất thế giới. Các vị tổng thống thông minh xưa nay đều trở thành đối tượng bị ám sát, có lẽ vì vậy mà những nhân vật có đầu óc hơn người đều cố gắng để trở thành tổng thống. mặt trăng, căn cứ quan trắc vĩnh cửu được tiến hành xây dựng. Ở đó, hiếm hoi thay, Mỹ và Liên Xô bắt tay hợp tác với nhau. Giống như trường hợp căn cứ quan trắc ở Nam Cực. Căn cứ mặt trăng? Aomame ngẩn người. Nàng chưa nghe thấy chuyện này bao giờ. Rốt cuộc là sao nhỉ? Nàng quyết định nghĩ nhiều nữa. Bởi vẫn còn vấn đề quan trọng hơn. Hỏa hoạn ở mỏ than Kyushu khiến nhiều người tử vong, chính phủ tìm hiểu nguyên nhân vụ tai nạn. Aomame kinh ngạc tự hỏi tại sao ở thời đại có thể xây dựng căn cứ mặt trăng mà người ta vẫn tiếp tục đào than. Mỹ cầu Nhật Bản mở cửa thị trường tài chính. Các ngân hàng đầu từ Morgan Stanley và Merrill Lynch xúi giục chính phủ, hòng mở ra hướng kiếm tiền mới. Kế đó là tin về con mèo thông minh ở Shimane. Nó có thể tự mở cửa sổ để ra ngoài, ra ngoài rồi còn biết đóng cửa lại. Người chủ dạy nó làm vậy. Aomame khâm phục nhìn con mèo đen gầy guộc ấy quay đầu lại, vươn chân ra, ánh mắt như thể có ý tứ gì sâu xa lắm, rồi từ từ khép cửa. Tin tức kiểu gì cũng có. Nhưng có bản tin về việc phát ra thi thể trong khách sạn ở Shibuya. Sau khi chương trình thời kết thúc, nàng cầm điều khiển tắt ti vi. Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhè của người đàn ông trung niên nằm bên cạnh. Lúc này, tên khốn kiếp kia chắc chắn giữ nguyên tư thế ấy, gục sấp mặt xuống bàn viết, nhìn như thể say ngủ. Giống như người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhưng nghe thấy tiếng ngáy. Mà tên khốn ấy cũng thể nào tỉnh dậy đứng lên được nữa. Aomame ngước nhìn lên trần nhà, trong óc lên hình ảnh xác chết đó. Nàng khẽ lắc đầu, nhíu mày. Sau đó trườn xuống giường, nhặt từng thứ quần áo vứt vương vãi dưới đất lên.
Chương 05: nghề cần đến kỹ năng chuyên môn và huấn luyện-P2 Hai người lại tiếp tục uống rượu Cutty Sark mới mang ra. Người đàn ông kể chuyện du thuyền. Ông ta neo chiếc du thuyền của mình ở bến cảng dành riêng cho du thuyền của thành phố Nishinomiya, cứ đến ngày nghỉ là giong thuyền ra biển. Rồi ông ta lại thao thao bất tuyệt chuyện mình biển cưỡi sóng cưỡi gió thích thú ra sao. Aomame chẳng hề muốn nghe câu chuyện du thuyền nhạt như nước ốc ấy. Chẳng thà về lịch sử của vòng bi hay tình trạng phân bố tài nguyên của Ukraine còn thú vị hơn. Nàng liếc đồng hồ đeo tay. “Đêm cũng khuya rồi. Tôi có thể thẳng thắn hỏi chuyện được ?” “Đương nhiên là được.” “Nên thế nào đây nhỉ, đây là vấn đề hơi riêng tư.” “Chỉ cần tôi trả lời được.” “Chim có to ?” Người đàn ông hơi há miệng ra, nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Aomame lúc. Dường như ông ta thể nào tin nổi những lời vừa lọt vào tai mình. Nhưng vẻ mặt Aomame vẫn hết sức nghiêm túc. phải đùa cợt. Chỉ cần nhìn vào mắt nàng là biết ngay. “Chuyện đó hả.” Ông ta trả lời cách nghiêm túc và thành : “Tôi cũng lắm, chắc là loại bình thường. Đột nhiên bị hỏi như vậy, tôi cũng biết nên trả lời làm sao...” “ bao nhiêu tuổi rồi?” Aomame hỏi. “Tròn năm mươi mốt tháng vừa rồi.” Người đàn ông , giọng được tự tin cho lắm. “Đầu óc bình thường, sống hơn năm chục tuổi đầu rồi, lại cũng có công việc ra dáng, thậm chí còn có du thuyền nữa, vậy mà biết chim mình lớn hay hơn so với tiêu chuẩn thông thường?” “Ừm, có lẽ là to hơn cỡ bình thường chút.” Ông ta nghĩ ngợi lát, sau đó như thể rất khó mở miệng. “ chứ?” “Sao lại hứng thú với chuyện này thế?” “Hứng thú? Ai tôi hứng thú?” “... ai ...” ghế, người đàn ông vừa hơi nhích mông về phía sau vừa : “Có điều hình như chuyện này giờ thành vấn đề rồi phải.” “Chẳng thành vấn đề gì hết. Hoàn toàn .” Aomame quả quyết . “Như tôi ấy, chỉ là cảm thấy to hơn chút hợp khẩu vị hơn. Đây là góc độ thị giác thôi. phải là to lên được đến đỉnh. Cũng phải cứ to là được. Chẳng qua tôi chỉ , về mặt cảm giác, tôi thích to chút. Lẽ nào được à? Ai mà chẳng có sở thích riêng. Nhưng mà, to quá cũng được. To quá chỉ tổ đau thôi. Hiểu ?” “ vậy , có khi vừa đủ khiến hài lòng. To hơn bình thường chút, nhưng chắc chắn là to quá. cách khác, là vừa phải...” “ dối đấy chứ?” “Mấy chuyện này dối cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Ừm. Vậy tốt, cho tôi xem chút được ?” “Ở đây hả?” Aomame vừa cố tiết chế vừa hơi cau mặt. “Ở đây? Đầu óc có vấn đề chắc? Từng này tuổi đầu rồi, rốt cuộc là nghĩ cái gì đấy?” Mặc đồ tây cao cấp, lại còn đeo cả cà vạt, vậy mà có chút thưởng thức xã hội nào hả? Ở nơi thế này mà móc chim ra phải làm thế nào? Thử nghĩ xem những người xung quanh nghĩ gì. Đương nhiên là đến phòng của , tụt quần ra cho tôi xem. Chỉ có hai chúng ta thôi. Chuyện chẳng rành rành thế còn gì?” “Cho xem xong, rồi làm gì nữa?” Người đàn ông lo lắng hỏi. “Xem xong rồi làm gì hả?” tới đây Aomame nín thở, thoáng để lộ cái nhăn mặt. “Đương nhiên là làm tình rồi. bảo làm cái gì chứ? Chẳng lẽ tôi cất công lên phòng , xem chim cái, rồi buông câu: ‘Cám ơn, vất vả quá. Hôm nay được thấy đồ tốt rồi. Bye bye, chúc ngủ ngon’ rồi cứ thế về nhà? Đầu óc bị chập mạch chỗ nào đấy chứ?” Người đàn ông tận mắt thấy biến đổi đột ngột gương mặt của Aomame nín thở. Chỉ cần nàng nhăn mặt cái, hầu hết đàn ông đều co rúm lại. Trẻ con có khi còn vãi tè ra quần. Gương mặt khi nhăn lại của nàng có khả năng gây sốc như thế đấy. Có phải mình hơi quá đà nhỉ? Aomame tự nhủ. thể để đối phương rụt vòi lại như thế được, trước đó còn có chuyện phải làm cơ mà. Nàng vội đưa gương mặt trở lại trạng thái vốn có, gắng nhoẻn miệng cười, như thể giảng giải: “Tóm lại là vào phòng , lên giường làm tình. Chắc phải dân đồng tính, hay bị bất lực đấy chứ?” “, tôi nghĩ là . Có hai đứa con rồi mà...” “Này, ai hỏi mấy con rồi. Tôi làm tổng điều tra dân số, đừng những chuyện liên quan ấy nữa . Tôi chỉ muốn hỏi, lúc lên giường với đàn bà, chim có ngóc đầu dậy được hay , chỉ thế thôi.” “Tôi nghĩ chưa bao giờ được, ít ra là trong những trường hợp cần thiết.” Người đàn ông . “Có điều, có phải là dân chuyên nghiệp... ý tôi là, sống bằng nghề đó hay ?” “Đương nhiên là . đừng có đoán bừa. Tôi làm cái nghề ấy. Cũng biến thái. Chỉ là thị dân bình thường. thị dân bình thường, đơn thuần mà thành thực hy vọng được quan hệ tình dục với người khác giới mà thôi. có gì đặc biệt cả, cực kỳ bình thường. Thế có gì được cơ chứ? Vừa hoàn thành công việc khó khăn. Màn đêm buông xuống, tôi muốn uống chút rượu, làm tình với người hoàn toàn quen biết để giải tỏa. Để đầu óc nghỉ ngơi. Cần phải làm như thế. Nếu là đàn ông, phải hiểu được cảm giác ấy chứ?” “Chuyện đó đương nhiên là có thể hiểu được...” “Tôi cần đồng nào của cả. Nếu làm tôi thỏa mãn, thậm chí tôi còn cho tiền đấy chứ. Cả bao cao su tôi cũng chuẩn bị sẵn rồi, cần lo bị nhiễm bệnh. chưa hả?” “Tôi hiểu, nhưng...” “Hình như có gì ổn phải. hài lòng với tôi à?” “ , ngược lại mới đúng. Tôi chỉ hiểu cho lắm, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, còn tuổi tác tôi có khi ngang với bố cũng nên...” “Được rồi, đừng những câu vô vị ấy nữa, xin đấy. Tuổi tác cách nhau thế nào cũng đâu có sao, tôi đâu phải con hư hỏng của , cũng chẳng phải ông bố kém cỏi của tôi. Chuyện này như ban ngày rồi còn gì! Nghe những chuyện vô nghĩa ấy thần kinh người ta căng thẳng hết cả lên mất. Tôi ấy à, chỉ thích cái đầu hói của thôi. Thích cái hình dáng ấy. hiểu chưa?” “ cứ vậy, chứ đầu tôi đâu gọi là hói được chứ. Đúng là tóc có hơi...” “Lằng nhằng quá! đúng là!” Aomame cố đè nén ý nghĩ muốn nhăn mặt cái ra trò, . Nhưng sau đó, nàng dịu giọng đôi chút. Mình được hù dọa đối phương cách cần thiết như thế. “Mấy chuyện đó thế nào cũng được, đúng ? Xin đừng có nhắc mấy chuyện vớ vẩn ấy nữa.” Ông ta nghĩ thế nào mặc kệ, đó ràng là đầu hói. Aomame thầm nhủ. Nếu phiếu điều tra nhân khẩu có mục đầu hói ông ta bị đánh dấu vào mục này theo đúng quy định. Nếu lên thiên đường, ông lên thiên đường đầu hói. Nếu xuống địa ngục, ông xuống địa ngục đầu hói. Hiểu chưa hả? Hiểu rồi đừng lẩn tránh thực nữa . Nào, thôi. Ông sắp mạch lên thiên đường đầu hói rồi đây. Người đàn ông trả tiền, rồi hai người đến phòng ông ta. Dương vật ông ta quả nhiên to hơn tiêu chuẩn bình thường chút, nhưng quá to. Đúng như ông ta tự khai báo. Aomame đùa nghịch nó cách khéo léo, khiến nó trở nên vừa to, vừa cứng. Nàng cởi sơ mi, cởi váy. “Chắc cảm thấy ngực tôi hơi đúng ?” Aomame cúi nhìn người đàn ông, lạnh lùng hỏi. “Chim rất to, còn ngực tôi quá , vì vậy coi thường tôi, cảm thấy mình bị thiệt thòi, phải vậy ?” “, tôi đâu nghĩ vậy. Ngực đâu phải . Hình dáng cũng rất đẹp.” “ sao?” Aomame . “Tôi cho biết nhé, thực ra bình thường tôi chẳng bao giờ mặc cái kiểu nịt vú ren diêm dúa này đâu. Bởi vì công việc nên mới bất đắc dĩ phải mặc thôi. Để thỉnh thoảng lộ ngực ra chút ấy mà.” “Rốt cuộc là loại công việc gì vậy?” “Này, phải tôi với rồi sao? Tôi muốn chuyện công việc ở những nơi như thế này. Nhưng mặc xác là công việc gì, làm đàn bà dễ chút nào.” “ đàn ông cũng đâu có dễ sống.” “Nhưng ít nhất cũng phải mặc nịt vú đăng ten nếu muốn, đúng ?” “ đúng thế...” “Thế đừng có làm bộ ta đây hiểu hết nữa. Đàn bà có nhiều chuyện phiền muộn hơn đàn ông nhiều lắm. bao giờ giày cao gót xuống những bậc thang dốc chưa? bao giờ mặc mimi jupe trèo qua lan can chưa?” “Tôi sai rồi.” Người đàn ông thành thực xin lỗi. Nàng vòng tay ra phía sau, cởi nịt vú ra, ném xuống đất. Kế đó, vén quần tất xuống tụt ra, vo thành nắm rồi cũng ném xuống đất. Rồi nàng nằm xuống giường, lại bắt đầu đùa nghịch dương vật của người đàn ông. “Chà chà, nhìn khá đấy. đáng khâm phục. Hình dáng vừa đẹp, độ lớn vừa đủ, lại còn cứng như rễ cây nữa.” “ vậy, tôi rất vui.” Người đàn ông dường như yên tâm, liền . “Được rồi, bây giờ chị chơi với cưng nhé. Cho cưng sướng đến run lên thôi.” “Có cần tắm trước cái ? người đầy mồ hôi.” “Lắm chuyện quá.” Aomame , giọng như thể cảnh cáo, lấy ngón tay khẽ bóp tinh hoàn bên phải của ông ta. “ cho ông biết nhé, tôi đến đây là để làm tình, phải để tắm táp. chưa hả. Làm trước . Cứ làm cho sướng đời . Mồ hôi mồ hiếc gì mặc xác. Tôi có phải loại học sinh nữ bẽn lẽn nữa đâu.” “Tôi hiểu rồi.” Người đàn ông . Làm tình xong, người đàn ông kiệt sức nằm sấp ra giường. Dùng mấy ngón tay vuốt ve lên phần gáy hoàn toàn lộ ra của ông ta, Aomame cảm nhận được thèm khát mãnh liệt muốn đâm đầu mũi kim bén nhọn vào vị trí đặc biệt ấy. Thậm chí nàng định làm như vậy . Trong túi đeo chéo của nàng vẫn còn cái đục nước đá đựng trong mảnh vải đó, đầu kim nhọn có cắm cái nút bấc mà nàng tốn rất nhiều thời gian để gia công ềm hơn. Chỉ cần nàng muốn, chẳng cần tốn mấy sức lực cũng làm xong. Lòng bàn tay phải hướng chính xác vào cán gỗ rồi hạ thẳng xuống, đối phương chưa kịp hay biết gì hồn lìa khỏi xác rồi. Hoàn toàn đau đớn. Và sau đó được xác định là chết tự nhiên. Tất nhiên nàng chỉ dừng lại ở ý nghĩ. có lý do gì để loại trừ người đàn ông này ra khỏi xã hội... trừ phi, đối với Aomame, ông ta còn lý do gì để tồn tại. Aomame lắc đầu, xua ý nghĩ nguy hiểm ấy ra khỏi đầu mình. Ông ta phải người xấu. Aomame tự nhủ. Làm tình cũng rất giỏi, biết giữ chừng mực, phóng tinh trước khi nàng đạt cực khoái. Cả hình dạng cái đầu lẫn mức độ hói đều khiến nàng khá ưng ý. Kích cỡ dương vật vừa đủ lớn. Lịch , gu ăn mặc cũng khá, gây cho người ta cảm giác bị đè nén. Có lẽ được giáo dục tốt. Cách chuyện đúng là nhạt nhẽo khủng khiếp, khiến nàng phát sốt ruột. Nhưng đây đâu phải tội đáng chết. Chắc đến nỗi vậy. “Có thể bật ti vi lên ?” “Được chứ.” Người đàn ông vẫn nằm sấp. Aomame lõa thể nằm giường, xem hết từ đầu đến cuối chương trình thời mười giờ. Ở Trung Đông, Iran và Iraq vẫn tiếp tục cuộc chiến tranh đẫm máu. Chiến cuộc rơi vào tình trạng sa lầy, thể tháo gỡ. Ở Iraq, thanh niên trốn lính bị treo cổ lên cột điện để cảnh cáo. Chính phủ Iran chỉ trích Saddam Hussein sử dụng khí độc phá hủy hệ thần kinh và vũ khí sinh học. Ở Mỹ, Gary Hart và Walter Mondale chạy đua cho vị trí ứng cử viên của Đảng Dân chủ trong cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ. Cả hai đều có vẻ gì là thông minh nhất thế giới. Các vị tổng thống thông minh xưa nay đều trở thành đối tượng bị ám sát, có lẽ vì vậy mà những nhân vật có đầu óc hơn người đều cố gắng để trở thành tổng thống. mặt trăng, căn cứ quan trắc vĩnh cửu được tiến hành xây dựng. Ở đó, hiếm hoi thay, Mỹ và Liên Xô bắt tay hợp tác với nhau. Giống như trường hợp căn cứ quan trắc ở Nam Cực. Căn cứ mặt trăng? Aomame ngẩn người. Nàng chưa nghe thấy chuyện này bao giờ. Rốt cuộc là sao nhỉ? Nàng quyết định nghĩ nhiều nữa. Bởi vẫn còn vấn đề quan trọng hơn. Hỏa hoạn ở mỏ than Kyushu khiến nhiều người tử vong, chính phủ tìm hiểu nguyên nhân vụ tai nạn. Aomame kinh ngạc tự hỏi tại sao ở thời đại có thể xây dựng căn cứ mặt trăng mà người ta vẫn tiếp tục đào than. Mỹ cầu Nhật Bản mở cửa thị trường tài chính. Các ngân hàng đầu từ Morgan Stanley và Merrill Lynch xúi giục chính phủ, hòng mở ra hướng kiếm tiền mới. Kế đó là tin về con mèo thông minh ở Shimane. Nó có thể tự mở cửa sổ để ra ngoài, ra ngoài rồi còn biết đóng cửa lại. Người chủ dạy nó làm vậy. Aomame khâm phục nhìn con mèo đen gầy guộc ấy quay đầu lại, vươn chân ra, ánh mắt như thể có ý tứ gì sâu xa lắm, rồi từ từ khép cửa. Tin tức kiểu gì cũng có. Nhưng có bản tin về việc phát ra thi thể trong khách sạn ở Shibuya. Sau khi chương trình thời kết thúc, nàng cầm điều khiển tắt ti vi. Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhè của người đàn ông trung niên nằm bên cạnh. Lúc này, tên khốn kiếp kia chắc chắn giữ nguyên tư thế ấy, gục sấp mặt xuống bàn viết, nhìn như thể say ngủ. Giống như người đàn ông nằm bên cạnh mình, nhưng nghe thấy tiếng ngáy. Mà tên khốn ấy cũng thể nào tỉnh dậy đứng lên được nữa. Aomame ngước nhìn lên trần nhà, trong óc lên hình ảnh xác chết đó. Nàng khẽ lắc đầu, nhíu mày. Sau đó trườn xuống giường, nhặt từng thứ quần áo vứt vương vãi dưới đất lên.
Chương 06: vậy tức là chúng ta phải xa lắm phải ? - P1 Komatsu gọi điện đến lúc sáng sớm thứ Sáu, mới hơn năm giờ. Khi ấy, Tengo nằm mơ thấy mình qua cây cầu đá dài. sang lấy thứ giấy tờ quan trọng để quên ở bờ bên kia. cầu chỉ có mình . Đó là con sông lớn rất đẹp, giữa sông đây đó nổi lên những bãi đất bồi, nước sông chảy lững lờ, bãi đất bồi mọc đầy cây liễu. Có thể thấy cả lũ cá chày bơi thong dong. Lá liễu xanh ngắt mềm mại rũ xuống mặt nước. Phong cảnh như tranh vẽ đĩa gốm Trung Hoa. Lúc này tỉnh lại, liếc nhìn chiếc đồng hồ cạnh giường trong bóng tối. Đương nhiên trước khi cầm ống nghe lên biết chắc mười mươi ai có thể gọi vào lúc này. “Tengo à, cậu có máy xử lý văn bản[1] chưa?” Komatsu hỏi. Chẳng buồn tiếng “chào buổi sáng”, mà cũng thèm hỏi “ dậy chưa”. Giờ này vẫn thức, chứng tỏ chắc chắn cả đêm qua ta ngủ, chứ phải cố tình dậy sớm để ngắm mặt trời mọc. Trước lúc ngủ, ta chợt nhớ ra có chuyện cần với Tengo. [1] thiết bị chuyên xử lý văn bản có màn hình CRT và máy in tích hợp đặc trưng của Nhật Bản. dạng cải tiến của máy đánh chữ trước khi các phần mềm xử lý văn bản máy tính cá nhân ra đời. “Tất nhiên là chưa.” Tengo đáp. Bốn bề vẫn màu tối đen như mực. Hơn nữa còn đứng giữa cầu. Tengo hiếm khi có giấc mơ nào để lại ấn tượng rệt như thế. “ phải khoe khoang gì, nhưng thú là tôi mua nổi thứ ấy.” “Thế cậu có biết dùng ?” “Biết biết, máy tính cũng được, máy xử lý văn bản cũng được, có khắc biết dùng thôi. Ở trường dự bị cũng có, tôi thường sử dụng khi làm việc mà.” “Vậy được, hôm nay cậu mua cái máy xử lí văn bản , mua ngay nhé. Tôi chẳng hiểu gì mấy thứ máy móc ấy đâu, loại nào rồi là hãng nào, các thứ ấy nhờ cậu hết. Hết bao nhiêu tiền về tính với tôi. Cậu hãy dùng nó mà tranh thủ bắt đầu viết lại Nhộng khí .” “ vậy, nhưng cái cũng đến hai trăm năm mươi nghìn Yên đấy.” “Nếu chỉ ngần ấy thành vấn đề.” Tengo cầm điện thoại nghĩ ngợi giây lát. “ vậy là, muốn mua cho tôi cái máy xử lí văn bản?” “Đúng vậy, để tôi móc hầu bao. Việc này đáng để đầu tư số tiền đó. Keo kiệt bủn xỉn quá thể làm việc lớn được. Cậu cũng biết đấy, bản thảo Nhộng khí gửi đến là bản in ra từ máy xử lí văn bản, bản thảo viết lại nếu dùng máy xử lí văn bản được ổn lắm. Phải cố gắng giữ đúng cách thức của bản ban đầu gửi đến. Hôm nay cậu có thể bắt đầu ngay chưa?” Tengo trầm ngâm giây lát, : “Được thôi. Tôi bắt đầu lúc nào cũng được. Chỉ có điều Fukaeri cầu tôi Chủ nhật tuần này gặp người mà ấy chỉ định, đây là điều kiện để tôi tiến hành viết lại tác phẩm của ấy, nhưng giờ tôi vẫn chưa gặp người đó. Nếu đàm phán với đối phương thành cả tiền bạc và công sức đều tan ra bọt nước cả, khả năng này phải là có đâu.” “ lo, chuyện này tôi nghĩ cách. Cậu đừng để ý mấy chi tiết vụn vặt ấy làm gì, lập tức bắt tay vào làm . Chúng ta phải chạy đua với thời gian.” “ tin chắc cuộc gặp thuận lợi à?” “Trực giác mách bảo tôi như vậy.” Komatsu : “Cái thứ trực giác này của tôi chuẩn lắm đấy nhé. Ông trời chẳng ban cho tôi tài hoa gì, chỉ có trực giác là cho hơi nhiều. ra xấu hổ chứ tôi có thể lăn lộn được đến hôm nay đều nhờ nó cả. Tengo, cậu có biết, khác biệt giữa trực giác và tài hoa là gì ?” “ biết.” “Khác biệt ở chỗ, cậu có tài hoa đến mấy cũng chưa chắc nhét được đầy cái bụng mình, nhưng chỉ cần có trực giác nhạy bén khỏi phải lo kiếm được bữa cơm.” “Tôi nhớ điều này.” Tengo . “Vì vậy cậu cần lo lắng, bắt tay vào việc ngay từ hôm nay .” “Nếu vậy tôi có vấn đề gì. Tôi chỉ muốn chưa chuẩn bị xong xuôi bắt đầu hành động, cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.” “Về việc đó, tôi chịu mọi trách nhiệm.” “Hiểu rồi. Chiều nay tôi có lịch hẹn với bạn, còn đâu đều rảnh rỗi. Buổi sáng tôi lên phố mua cái máy xử lí văn bản.” “Vậy nhé, nhờ cậu cả đấy, Tengo. Hai chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực, làm đảo lộn cái thế giới này phen!” Chín giờ hơn, tình nhân có chồng của gọi điện đến, ta vừa lái xe chở chồng và lũ con ra ga. Chiều nay có lẽ ta đến nhà Tengo, thứ Sáu luôn là ngày hẹn hò của họ. “Hôm nay em được khỏe lắm,” ta : “Tiếc quá, đến gặp mình được rồi. Tuần sau gặp nhau nhé.” Cái gọi là được khỏe, tức là uyển ngữ ám chỉ đến kì kinh nguyệt. Nền giáo dục ta tiếp nhận cầu phải năng tao nhã, ý tứ như thế. Nhưng ở giường ta lại chẳng tao nhã chút nào, có điều đấy lại là chuyện khác. được gặp mình, cũng thấy tiếc lắm, Tengo . Nhưng chuyện vậy cũng chả có cách nào khác. Thực ra, nếu chỉ riêng tuần này, được gặp người tình Tengo cũng cảm thấy đặc biệt tiếc nuối gì. Làm tình với ta đương nhiên là rất vui, nhưng tâm trí chuyển hướng qua viết lại Nhộng khí rồi. Đủ các phương án viết lại khác nhau, tựa như nhốn nháo của những sinh mệnh mới nảy sinh trong đại dương cổ đại, ra rồi lại biến mất trong đầu . Thế này mình có khác với Komatsu đâu chứ? Tengo nghĩ. việc còn chưa đâu vào đâu, tâm tư kiềm chế được mà nghĩ và làm theo hướng đó rồi. Mười giờ, đến Shinjuku, dùng thẻ tín dụng mua máy xử lí văn bản hiệu Fujitsu, kiểu dáng mới nhất, so với các sản phẩm cùng dòng trước đó hơn nhiều. cũng mua cả băng mực và giấy. Xách về nhà đặt lên bàn, cắm dây điện vào. Ở chỗ làm, dùng loại máy xử lí văn bản cỡ lớn của Fujitsu, chiếc này tuy nhưng chức năng cơ bản khác mấy. Tengo vừa kiểm tra tính năng thao tác của máy, vừa bắt đầu bắt tay viết lại Nhộng khí. Nên viết lại cuốn tiểu thuyết này như thế nào đây? Tengo hề có cái gì gọi là kế hoạch ràng, mà chỉ có số ý tưởng đối với các chi tiết cụ thể. Cũng chưa kịp chuẩn bị phương pháp hay nguyên tắc nhất quán cho việc viết lại này. Có thể viết lại cho hợp logic cuốn tiểu thuyết giàu cảm tính và huyền ảo như Nhộng khí hay , Tengo chẳng có chút tự tin nào. Đúng như Komatsu , ràng cần phải sữa chữa triệt để lời văn, nhưng làm như vậy liệu có ảnh hưởng đến bầu khí và cái chất đặc biệt vốn có của tác phẩm hay ? Thế có khác nào vẽ rắn thêm chân? Nghĩ đến đây, bắt đầu thấy hoang mang, nỗi bất an dần tăng lên. Nhưng việc được khởi động rồi, hơn nữa thời gian còn nhiều, hơi đâu mà ngồi nghĩ ngợi linh tinh. Chỉ còn cách bắt đầu từ những chi tiết , lần lượt giải quyết từng trường hợp cụ thể. Biết đâu trong quá trình xử lý các chi tiết ấy, chỉnh thể dần ra. “Tengo, tôi tin cậu có thể làm được. Tôi chắc mà.” Komatsu từng tự tin quả quyết như vậy. Hơn nữa, hiểu duyên cớ gì, Tengo lại hoàn toàn chấp nhận lối ấy của ta. Con người này năng hành động đều có vấn đề, cơ bản chỉ biết nghĩ đến bản thân mà thôi. Nếu cần thiết, chắc chắn ta dứt khoát vứt bỏ Tengo, thậm chí chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại lần. Có điều, như chính ta , Komatsu là người làm biên tập, trực giác quả là có điểm đặc biệt. ta bao giờ hoang mang do dự, gặp chuyện gì cũng có thể quyết đoán ngay, tùy cơ ứng biến. Hoàn toàn để ý người xung quanh đàm tiếu thế nào. Đây là tố chất bắt buộc phải có của sĩ quan chỉ huy ưu tú ngoài tiền tuyến. Còn với Tengo, dù nhìn ở góc độ nào, cũng có những tố chất ấy. Tengo thực bắt tay vào việc lúc mười hai rưỡi trưa. gõ vào màn hình nguyên văn mấy trang đầu của bản thảo gốc, và dừng lại ở chỗ ngắt vừa khéo. Tạm thời sửa phần này trước, cho đến khi nào vừa ý mới thôi, và thay đổi gì nội dung, chỉ điều chỉnh câu chữ, lời văn cách triệt để, giống như trang hoàng lại nhà cửa. Kết cấu cơ bản vẫn giữ nguyên, bởi bản thân kết cấu có vấn đề. Vị trí của ống thoát nước cũng thay đổi. Còn lại, thứ có thể thay thế là… sàn nhà, trần nhà, vách tường… đều bóc gỡ ra, thay mới. Mình là thợ mộc lành nghề, được toàn quyền quyết định, Tengo thầm với bản thân. có bản vẻ thiết kế, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, dựa vào trực giác và kinh nghiệm để sửa chữa. Đọc qua lượt, thấy chỗ nào khó hiểu chua thêm cho ý, để mạch văn trở nên sáng sủa hơn. Những chỗ thừa và đoạn diễn đạt trùng lặp cắt bỏ, gặp chỗ nào diễn đạt chưa đủ bổ sung. Thay đổi xáo trộn thứ tự từ và thứ tự câu ở nhiều chỗ. Trong nguyên bản rất ít sử dụng tính từ và phó từ, vì vậy cũng tôn trọng đặc điểm này, nhưng đồng thời, nếu cảm thấy cần cách biểu đạt có bổ ngữ, lựa chọn những từ ngữ thích hợp để thêm vào. Tuy về tổng thể văn chương của Fukaeri có vẻ vụng về, song những phần tốt và những chỗ kém cỏi lại tách bạch rất rạch ròi, vậy nên việc chọn lựa giữa bỏ hay giữ lại tốn nhiều thời gian như dự kiến. Có những chỗ vì diễn đạt thô vụng mà trở nên khó đọc, khó hiểu, nhưng mặt khác, cũng có những chỗ diễn đạt khiến người ta có cảm giác mới mẻ, lạ lẫm. Đối với loại trước, dứt khoát cắt bỏ, thay bằng chữ khác, còn loại thứ hai vẫn giữ nguyên. Trong quá trình viết lại, Tengo càng lúc càng cảm nhận rệt rằng, Fukaeri viết cuốn tiểu tuyết này chẳng phải với ý định để lại cho cuộc đời tác phẩm văn học kinh điển. Nếu mượn cách của , chỉ tạm thời ghi lại những ngôn từ chính mắt nhìn thấy mà thôi. Thực ra, nhất thiết phải dùng ngôn từ, nhưng ngoài ngôn từ, tìm được hình thức nào biểu đạt thích hợp hơn nữa. Đơn giản chỉ có vậy. Vì vậy ngay từ đầu chẳng có tham vọng gì với văn học. Chưa bao giờ nghĩ mang những thứ mình viết ra để bán như hàng hóa nên hoàn toàn cần phải chăm chút cho câu chữ và cách diễn đạt. Nếu so sánh với căn nhà, điều đó giống như chỉ cần có bốn bức vách và mái, đủ để che mưa che gió là được. Chính vì vậy, dù Tengo có sửa chữa tác phẩm của thế nào, Fukaeri cũng bận tâm. Bởi mục tiêu của đạt được rồi. Câu “ muốn sửa sao sửa” có thể hoàn toàn thực lòng. Mặc dù vậy, cách viết trong Nhộng khí lại hoàn toàn phải kiểu hành văn chỉ nhằm mình mình hiểu. Nếu mục đích của Fukaeri chỉ là ghi chép lại những gì mình chứng kiến hay những thứ ra trong trí óc dạng thông tin, chỉ cần viết theo kiểu gạch đầu dòng theo lối ghi chép là đủ. đâu cần phải xây dựng thiên truyện cho phiền phức. Nên dù xét thế nào đây vẫn là thứ văn chương được viết với mục đích để người khác cầm lên tay đọc. Vì thế, dù Nhộng khí được viết ra phải với mục tiêu trở thành tác phẩm văn học, và mặc kệ lối hành văn hết sức vụng về, nó lại sở hữu sức mạnh lay động lòng người. Có điều, người khác này, hình như phải “Đám đông độc giả xác định” mà văn học đại coi là đối tượng. Tengo càng đọc, cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt. Vậy rốt cuộc ấy nhằm đến loại độc giả nào? Đương nhiên Tengo thể biết được. Tengo chỉ biết rằng, Nhộng khí là tác phẩm hư cấu độc đáo, đồng thời có cả những nét đẹp và những khuyết điểm lớn ngang nhau, và còn hàm chứa mục đích đặc biệt nào đó. Kết quả của việc viết lại là số lượng chữ trong bản thảo phình lên gấp hai lần ruỡi. Trong nguyên tác của Fukaeri, những chỗ viết chưa đầy đủ nhiều hơn gấp bội so với những đoạn viết thừa, do đó muốn viết lại cho ràng, mạch lạc số lượng tổng thể dù gì cũng tăng. gì , ban đầu đây là bản thảo sơ hở trăm bề. Giờ câu cú xuôi, ý tứ thống nhất, quan điểm ổn định, và dễ đọc hơn nhiều. Nhưng dòng chảy xuyên suốt của tác phẩm vẫn có cảm giác trì trệ. Logic quá lộ, sắc bén vốn có ban đầu của bản thảo bị mài mòn. Việc tiếp theo cần làm là cắt bỏ những chỗ “ có cũng được” trong bản thảo phình ra. Cắt hết phần thịt thừa. So với việc bổ sung, cắt bỏ xem ra đơn giản hơn nhiều. Xong việc, độ dài giảm xuống còn khoảng bảy phần mười. Đây là trò chơi trí tuệ. Trước tiên là đặt ra thời gian cho việc cố hết sức thêm vào những chỗ có thể, sau đó lại đặt thời gian cho việc cắt bỏ được càng nhiều càng tốt. Kiên trì lặp lặp lại như vậy, biên độ dần lại, số lượng chữ cũng ổn định ở mức cần thiết, tới lúc thể tăng cũng thể giảm được nữa. Cái tự ngã bị gạt bỏ, những trang trí thừa thãi đều được sàng lọc, những logic lộ liễu lùi về hậu phòng. Tengo là thiên tài trong việc này. kĩ thuật viên thiên bẩm. có sức tập trung sắc bén của lũ chim chao lượn trung tìm mồi, lại kiên nhẫn như con lừa chở nước, luôn tuân thủ luật. Nín thở, đắm chìm trong công việc, lúc ngẩng đầu lên thở phào hơi nhìn đồng hồ tường ba giờ chiều. Cơm trưa còn chưa ăn. Tengo vào bếp, lấy ấm đun nước, trong lúc chờ nước sôi, xay cà phê hạt. Nước sôi, pha cà phê. Vừa uống cà phê trong cái cốc trà có quai vừa tưởng tượng ra cảnh làm tình với người tình hơn tuổi để thay đổi tâm trạng. Lẽ ra, giờ này cùng ta làm chuyện đó. Động tác của thế nào, động tác của ta thế nào. Tengo nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trần nhà, thở ra hơi dài đầy ám thị và những khả năng. Sau đó, Tengo trở lại bàn, chuyển mạch tư duy trong đầu, đọc lại lượt phần đầu của Nhộng khí màn hình hiển thị của máy xử lí văn bản. Như thể vị tướng quân thị sát trận địa chiến hào trong đoạn mở đầu phim Con đường vinh quang của Stanley Kubrick vậy. khẽ gật đầu tỏ hài lòng với những gì vừa đọc được. Đúng thế. Câu văn được sửa chữa cho tốt hơn, công việc có vẻ tiến triển. Nhưng vẫn chưa có thể là đủ. Còn rất nhiều việc phải làm. Bao cát sụt còn ở khắp mọi nơi. đủ đạn dược cho súng máy. Còn cả mấy chỗ hàng rào kẽm gai còn khá mỏng manh nữa. in đoạn văn đó ra giấy, lưu văn bản, tắt nguồn điện của máy xử lí văn bản, đẩy nó ra mép bàn. Rồi đặt phần vừa in ra trước mặt, tay cầm bút chì, đọc lại kĩ lượt. lại cắt những chỗ cảm thấy thừa thãi, bổ sung thêm vài nơi diễn đạt còn chưa đầy đủ, chữa những phần câu dưới chưa được hài hòa, cho tới khi bản thân thấy hài lòng. Giống như lựa chọn gạch men sao cho phù hợp với cái khe hở trong nhà tắm, cần chọn lựa những từ ngữ thích hợp nhất, kiểm tra từ nhiều góc độ khác nhau xem vừa khít hay chưa. Nếu chưa đủ khít, lại điều chỉnh chút hình dạng viên gạch. Chỉ chút khác biệt rất trong sắc thải thôi cũng đủ đem lại sức sống cho lời văn, hoặc hủy diệt nó. Thứ màn hình xử lí văn bản và thứ được in ra giấy, tuy cùng đoạn văn, nhưng ấn tượng khi đọc lại có những khác biệt rất tinh tế. Cảm giác khi dùng bút chì viết giấy và gõ vào bàn phím máy xử lí văn bản lúc lựa chọn từ ngữ cũng có thay đổi. Cần phải kiểm chứng lại từ cả hai góc độ. bật nguồn điện lên, nhập hết những chỗ dùng bút chì đính chính lại giấy vào màn hình. Rồi lại đọc những bản thảo được sửa chữa đó. tồi. Tengo thầm nhủ. Mỗi câu chữ đều có sức nặng cần thiết, và nãy sinh những tiết tấu tự nhiên. Tengo ngồi ghế, ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà thở hắt hơi dài. Tất nhiên, thế này vẫn chưa thể coi là hoàn thành. Để đó mấy ngày sau đọc lại, chắc chắn còn phát ra những chỗ cần sữa. Có điều, hôm nay như vậy là đủ rồi. đến giới hạn của khả năng tập trung. Cần phải có thời gian để làm nguội lại. Kim đồng hồ chỉ đến gần năm giờ, xung quanh bắt đầu tối. Ngày mai tiếp tục sửa thêm đoạn nữa. Mới viết lại mấy trang đầu tiên mất ngày trời. Tốn công hơn nghĩ. Nhưng khi vào quỹ đạo, nắm được tiết tấu, công việc chắc chắn tiến triển nhanh. Hơn nữa, dù sao khó khăn và tốn công nhất vẫn là phần mở đầu. Chỉ cần vượt qua được cửa ải này ... Sau đó, trong đầu Tengo ra hình ảnh Fukaeri, thầm nhủ, biết ấy có cảm tưởng như thế nào khi đọc bản thảo viết lại này? thể hình dung được. gần như hoàn toàn biết gì về con người . Ngoài những điều như năm nay mười bảy tuổi, học lớp mười hai, hoàn toàn hứng thú với chuyện thi đại học, cách năng hết sức kì lạ, thích uống rượu vang trắng, sở hữu gương mặt có thể khiến tim người ta loạn nhịp, hoàn toàn biết gì khác. Nhưng trong Tengo hình thành thứ cảm giác, hoặc cái gì đó tương tự, như thể dần nắm bắt được hình thái cái thế giới mà Fukaeri cố gắng miêu tả (hoặc cố gắng ghi chép) trong Nhộng khí. Những quang cảnh được Fukaeri dùng vốn từ độc đáo nhưng hữu hạn của miêu tả, qua bàn tay cẩn trọng và tinh tế của Tengo viết lại, so với trước lên sống động và ràng hơn rất nhiều. dòng chảy hình thành từ đó. Tengo hiểu. Chẳng qua chỉ sửa chữa, bổ sung phương diện kỹ thuật, nhưng hoàn thiện đó lại tự nhiên và hài hòa trong tổng thể như là câu chuyện do chính tay viết. Và như thế, tác phẩm Nhộng khí vươn lên cách mạnh mẽ. Điều đó khiến Tengo cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Việc tập trung tinh thần để viết lại bản thảo trong thời gian dài khiến người mệt rũ, nhưng tinh thần lại hưng phấn vô cùng. Tắt nguồn điện máy xử lí văn bản, đứng dậy rời khỏi bàn viết, lúc lâu sau, ý nghĩ tiếp tục viết trong đầu vẫn thể lắng xuống. Tự trong lòng, thực thích thú công việc viết lại câu chuyện này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc hẳn Fukaeri thất vọng. Tuy nhiên, Tengo thể tưởng tượng nổi dáng vẻ của Fukaeri lúc mừng vui hay thất vọng thế nào. chỉ thế, thậm chí còn tưởng tượng nổi lúc khóe miệng hé nở nụ cười hay sắc mặt u ám ra sao. Gương mặt có biểu cảm. Ấy là do có cảm xúc nên ra, hay là có cảm xúc, song cảm xúc ấy thể ra mặt? Tengo . Tóm lại, đó là thiếu nữ kì lạ. lần nữa, lại có cảm giác ấy. Nhân vật chính trong Nhộng khí có lẽ chính là bản thân Fukaeri trong quá khứ. là bé mười tuổi, sống trong công xã đặc biệt (hoặc nơi giống như công xã) nào đấy trong núi sâu, chăm sóc con dê núi mù. Đó là công việc được giao. Mỗi đứa trẻ đều được giao cho những công việc khác nhau. Con dê núi đó già lắm rồi, nhưng lại là con dê núi có ý nghĩa đặc biệt với cộng đồng ấy, cần có người luôn để ý chăm nom để nó bị tổn thương. thể rời mắt dù chỉ giây. Mọi người dặn dò như thế. Nhưng bất cẩn lơ là, trong lúc đó con dê núi chết. Vì chuyện này mà bị trừng phạt. Bị nhốt trong nhà kho cũ cùng với con dê núi chết. trong mười ngày ấy, bé bị cách li hoàn toàn, được phép bước ra ngoài. Cũng được chuyện với bất kì ai. Dê núi có sứ mệnh làm cầu nối giữa Người Tí Hon với thế giới này. biết Người Tí Hon là người xấu hay người tốt (Tengo đương nhiên cũng biết). Khi màn đêm buông xuống, Người Tí Hon đến thế giới này qua xác con dê núi. Khi trời sáng, họ lại trở về thế giới bên kia. bé có thể trò chuyện với Người Tí Hon, họ dạy cho cách chế tạo Nhộng khí.
Chương 06: vậy tức là chúng ta phải xa lắm phải ? - P2 Điều khiến Tengo khâm phục là cả tập tính và hoạt động của con dê núi mù đều được miêu tả hết sức cụ thể, chi tiết. Chính những chi tiết ấy khiến tác phẩm sống động lạ thường. thực chăm sóc con dê núi mù ư? Và có là từng sống trong cộng đồng công xã ở trong vùng núi sâu giống như tác phẩm mô tả? Tengo đoán có lẽ đúng là từng có những trải nghiệm ấy. Nếu hoàn toàn có chút trải nghiệm nào như vậy Fukaeri chắc chắn là thiên tài kể chuyện hiếm có đời. Lần tới gặp Fukaeri (chắc chắn là Chủ nhật), mình hỏi ấy về chuyện dê núi và công xã, Tengo nghĩ. biết Fukaeri có trả lời những câu hỏi kiểu này hay . Nhớ lại cuộc chuyện lần trước, có vẻ chỉ trả lời những vấn đề mà thấy mình có thể trả lời. Những câu hỏi muốn trả lời hoặc chưa chuẩn bị để trả lời, đều lờ , coi như nghe thấy. Giống hệt như Komatsu. Về phương diện này hai người rất giống nhau. Tengo như vậy, chỉ cần người khác đặt câu hỏi, cho dù đó là vấn đề nào chăng nữa, đều cố gắng trả lời chu đáo. Cái đó có lẽ là do trời sinh. Năm giờ rưỡi, người tình lớn tuổi của gọi điện đến. “Hôm nay làm những gì rồi?” ta hỏi. “Cả ngày ngồi viết tiểu thuyết.” Tengo , nửa là , nửa là giả. Bởi vì cuốn tiểu thuyết viết lại phải của . Nhưng Tengo cũng thể giải thích tường tận đến mức đó được. “Công việc có thuận lợi ?” “Cũng tàm tạm.” “Hôm nay đột nhiên có chuyện, xin lỗi mình nhé. Chắc là tuần sau em có thể gặp mình được đấy.” “ mong ngày đó lắm.” Tengo . “Em cũng thế.” ta . Kế đó, ta bắt đầu kể chuyện con cái. ta thường hay kể chuyện lũ con mình với Tengo. Đó là hai đứa con . Tengo có chị em, đương nhiên cũng chưa có con, hiểu về trẻ con lắm. Nhưng ta để tâm đến điều đó, cứ mình kể chuyện con cái. Tengo phải người nhiều lời. Trong mọi chuyện, là kẻ thích nghe người khác . Vì vậy lắng nghe rất hứng thú. ta kể, con bé lớn học lớp hai hình như bị bạn bè ở trường bắt nạt. Con bé gì, nhưng mẹ bạn học nó kể, dường như chuyện ấy có . Tất nhiên Tengo chưa gặp đứa trẻ ấy bao giờ. từng xem ảnh lần, thấy nó giống mẹ lắm. “Tại sao nó lại bị bắt nạt?” Tengo hỏi. “Vì thỉnh thoảng nó bị lên cơn suyễn, thể chơi với các bạn được. Có lẽ vì chuyện này, chứ kì thực nó là đứa trẻ ngoan, thành tích học tập cũng kém.” “ hiểu.” Tengo . “Con bé bị suyễn như thế, các bạn phải bảo vệ nó mới đúng, sao lại ăn hiếp nó?” “Thế giới của bọn trẻ con đơn giản thế.” ta , thở dài tiếng. “Chỉ cần giống với những người khác là có thể bị bài xích, ghét bỏ. Thế giới của người lớn cũng chẳng khác gì. Nhưng trong thế giới trẻ con điều đó được thể dưới dạng ràng hơn mà thôi.” “Cụ thể có những dạng biểu gì?” ta liệt kê những ví dụ cụ thể. Chẳng hạn như hành động giấu đồ. ai thèm chuyện. Trêu chọc cách ác ý. Nếu xét riêng từng biểu đó chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng khi chúng diễn ra hằng ngày ắt ảnh hưởng tốt đến đứa trẻ. “Hồi mình có bị bắt nạt ?” Tengo nhớ lại hồi . “. Chẳng nhớ là có hay , nhưng có cảm giác ấy.” “Nếu có cảm giác ấy chứng tỏ mình chưa bị người khác bắt nạt lần nào rồi. Bởi vì mục đích của việc bắt nạt vốn là để đối phương hiểu rằng, mình bị bắt nạt. Nếu người bị bắt nạt lại có cảm giác gì, thế chẳng còn cái gọi là bắt nạt nữa.” Từ Tengo cao to, lại rất khỏe. Mọi người đều nhìn với ánh mắt khác biệt. Có lẽ đây chính là nguyên nhân bị bắt nạt bao giờ. Có điều, Tengo hồi ấy còn có vấn đề phiền não, nghiêm trọng hơn bị bắt nạt nhiều. “Thế mình có bị bắt nạt ?” Tengo hỏi. “.” ta trả lời rành rọt, sau đó dường như có chút do dự. “Nhưng bắt nạt người khác có.” “Cùng với mọi người?” “Vâng. Đó là hồi lớp năm. Cả bọn hẹn trước, ai chuyện với thằng bé. Tại sao lại làm thế em thể nhớ nổi nữa. Chắc chắn là có nguyên nhân trực tiếp gì đó, nhưng mà chẳng thể nhớ em nghĩ chắc cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng gì , giờ em thấy nên khi mình làm chuyện đó, em cảm thấy xấu hổ. Sao em lại làm chuyện như thế được cơ chứ? Bản thân em cũng hiểu.” Nghe ta kể, Tengo chợt sực nhớ ra chuyện. chuyện từ rất lâu rồi, nhưng đến hôm nay, kí ức ấy thi thoảng vẫn sống dậy. Nhưng ra. Bởi vì chuyện kể ra rất dài. Vả lại, khi thành lời sắc thái quan trọng nhất của nó mất . Trước đây chưa bao giờ nhắc chuyện này với bất cứ ai, có thể sau này cũng . “ cho cùng.” Người tình lớn tuổi tiếp lời, “Vì mình thuộc về thiểu số bị bài xích, mà đứng về những kẻ bài xích, thế nên ai nấy đều cảm thấy rất yên tâm, thầm nhủ: chà chà, may mà đứa ở phía bên kia phải là mình. Dù là thời đại nào, xã hội nào, tình hình cơ bản đều giống nhau cả. Đứng ở phía đa số cần lo lắng gặp chuyện phiền phức.” “Nếu đứng ở phía thiểu số ta thường xuyên nghĩ ngợi những chuyện khiến người ta bận lòng.” “Chính thế đấy.” ta , giọng có chút u uất. “Có điều, trong hoàn cảnh ấy, có lẽ ít nhất cũng có thể học được cách tự mình suy nghĩ.” “Có thể là, khi tự biết động não rồi lại nghĩ toàn những chuyện khiến người ta phiền muộn.” “Đó đúng là vấn đề.” “ cần nghĩ nhiều quá.” Tengo , “Cuối cùng cũng có gì nghiêm trọng đâu. Vì trong lớp thế nào cũng có mấy đứa biết dùng đầu mình vào những việc chính đáng.” “Đúng vậy.” ta , sau đó lại trầm tư mình. Tengo áp ống nghe vào tai, kiên nhẫn đợi người bên kia đầu dây nghĩ cho kĩ càng. “Cảm ơn mình, chuyện với mình lúc, tâm trạng em đỡ hơn nhiều rồi.” lúc sau ta , dường như nghĩ ra điều gì đó. “Tâm trạng cũng tốt hơn chút ít.” Tengo . “Tại sao?” “ vì được chuyện với mình!” “Thứ sáu tuần sau gặp nhé.” ta . Gác máy, Tengo ra ngoài, đến siêu thị gần đó mua thực phẩm. Ôm cái túi giấy về nhà, dùng màng bọc thực phẩm gói rau và cá cho vào tủ lạnh. Sau đó, vừa nghe chương trình ca nhạc đài FM vừa chuẩn bị bữa tối. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên. ngày có đến bốn cú điện thoại, đây là chuyện hết sức hiếm gặp đối với Tengo. năm chỉ xảy ra vài lần. Có thể đếm đầu ngón tay. Lần này người gọi là Fukaeri. “Chủ nhật tuần nay.” thẳng vào vấn đề, câu chào hỏi cũng có. Có thể nghe thấy tiếng xe còi vang lên ngừng ở đầu dây bên kia, tài xế hình như bực tức phải. Có thể gọi từ máy điện thoại công cộng nào đó ven đường lớn. “Chủ nhật tuần này, tức là ngày kia, và em gặp nhau, sau đó gặp người nào đó.” Tengo thêm nội dung vào lời vừa . “Chín giờ sáng, ga Shinjuku, toa trước nhất Tachikawa.” . Ba việc liền kề nhau. “Ý là đợi em ở chuyến Chuo chiều Tachikawa, toa đầu tiên, phải ?” “Đúng.” “Mua vé đến ga nào?” “Ga nào cũng được.” “Mua vé bất kì, đến ga rồi bù trừ thừa thiếu sau.” Tengo suy đoán và bổ sung, giống như viết lại Nhộng khí. “ vậy tức là chúng ta xa lắm phải ?” “Giờ làm gì?” Fukaeri chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của Tengo, hỏi. “ nấu bữa tối.” “Làm món gì?” “Ăn mình, đơn giản lắm. Cá măng rán, củ cải xay, súp miso ngao với hành, cùng với đậu phụ. Ngoài ra còn có dưa chuột với rong biển trộn dấm, sau đó là cơm trắng với cải trắng muối, có vậy thôi.” “Nghe ngon lắm.” “Vậy à? Thực ra cũng chẳng có gì ngon lắm đâu. Ngày nào cũng ăn những thứ kiểu như thế.” Tengo . Fukaeri gì. Đối với , im lặng lúc lâu dường như chẳng là gì cả, nhưng với Tengo khác. “À, hôm nay bắt đầu viết lại Nhộng khí rồi đấy.” Tengo , “Tuy chưa được đồng ý cuối cùng của em, nhưng thời gian còn nhiều nữa, nếu còn chưa bắt đầu kịp.” “Ông Komatsu bảo làm thế?” “Ừ, Komatsu bảo bắt tay bắt đầu viết lại.” “ và ông Komatsu rất thân nhau?” “Đúng thế, có lẽ là rất thân.” Người có thể thân thiết với Komatsu e rằng tồn tại cõi đời này. Thế nhưng, chuyện ấy ra dài lắm. “Việc viết lại có thuận lợi?” “Đến giờ có thể coi là vậy.” “Tốt quá.” Fukaeri . Lời này hình như chỉ là câu chót lưỡi đầu môi. Nghe như thể công việc viết lại tác phẩm tiến triển thuận lợi khiến thực vui. Chỉ có điều, cách thức diễn tả hữu hạn ấy của khiến người ta hiểu nổi vui đến chừng nào. “Miễn em vừa ý là được.” Tengo . “Em lo lắng.” lời Tengo còn chưa dứt hẳn, Fukaeri . “Tại sao em nghĩ thế?” Tengo hỏi. Fukaeri trả lời, cầm ống nghe im lặng. kiểu im lặng có chủ ý. Có lẽ kiểu im lặng nhằm khiến cho Tengo phải suy nghĩ. Nhưng dù vắt óc nghĩ ngợi, Tengo cũng hiểu tại sao có niềm tin vững chắc như thế. Để phá vỡ im lặng ấy, Tengo lại cất tiếng. “À, muốn hỏi em vấn đề. Có đúng là em từng sống ở cái nơi giống như công xã ấy ? nuôi dê núi à? Những cảnh tượng đó miêu tả rất chi tiết sống động. Vậy nên muốn biết, đó có phải vậy?” Fukaeri khẽ đằng hắng tiếng. “ chuyện dê núi.” “Được.” Tengo , “ muốn cũng chẳng sao, chỉ hỏi vậy thôi. Em cần để tâm làm gì. Trong mắt tác giả, tác phẩm chính là tất cả, phải thêm vào bất kì lời thuyết minh cần thiết nào. Chủ nhật chúng ta gặp nhau nhé! À này, lúc gặp mặt người kia, có cần phải chú ý điều gì ?” “Em hiểu.” “Tức là... có cần ăn mặc cho chỉnh tề lịch , hay là mang theo chút quà gì đó, kiểu như vậy. Vì hoàn toàn biết người ấy như thế nào.” Fukacri lại im lặng. Nhưng lần này phải là cố ý, mà chỉ đơn thuần vì thể hiểu được mục đích Tengo đặt câu hỏi, cùng với bản thân ý nghĩ ấy của . Câu hỏi dường như có chỗ nào để đặt chân trong vùng ý thức của , tựa như vượt quá lần ranh của ngữ nghĩa, mãi mãi bị hút vào hư vô. Giống như tên lửa thăm dò gian bay lướt qua sao Diêm Vương. “ sao đâu, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm.” Tengo gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, . Đặt những câu hỏi ấy với Fukaeri hoàn toàn sai đối tượng. Thôi cứ mua tạm ít hoa quả vậy. “Vậy , chín giờ sáng Chủ nhật nhé.” Tengo . Mấy giây sau, Fukaeri chẳng câu nào gác máy. có “Tạm biệt”, cũng có “Chủ nhật gặp”, chỉ nghe “cạch” tiếng, đường dây ngắt. Có lẽ cũng gật đầu với Tengo cái rồi gác máy. Chỉ tiếc điều là, ngôn ngữ cơ thể chẳng có ích gì khi gọi điện thoại. Tengo đặt ống nghe về vị trí cũ, hít thở vài hơi sâu, chuyển dòng suy nghĩ trong đầu về với thực, sau đó tiếp tục chuẩn bị bữa tối giản dị của mình.
Chương 07: Khẽ khàng thôi, chớ làm bươm bướm giật mình - P1 Hơn một giờ chiều thứ Bảy, Aomame đến thăm “Biệt thự Cây Liễu”. Trong sân tòa biệt thự này có mấy cây liễu lớn đã trải nhiều năm tháng, mổi lần gió thổi, chúng như đám hồn chốn dung thân, lặng lẽ đung đưa. Vì thế, những người xung quanh đây từ rất lâu, như một lẽ đương nhiên, đã gọi tòa biệt thự ̉ theo phong cách phương Tây là “Biệt thự Cây Liễu”. hết con dốc Azabu[1], tòa biệt thự ấy nằm sừng sững ở cuối đường. Có thể trông thấy một đàn chim nhỏ nghỉ ngơi tán liễu. mái nhà, chỗ hướng ra ánh mặt trời, có một con mèo lớn nheo mắt tắm nắng. Đường sá xung quanh chật hẹp, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, rất ít xe qua lại. Có rất nhiều cây cao, giữa ban ngày mà chúng cũng khiến người ta có cảm giác tối tăm. Lạc vào góc này, có cảm giác như bước chân của thời gian cũng chậm lại đôi chút. Xung quanh có mấy toà đại sứ quán, nhưng người ra vào nhiều. Bình thường thì lúc nào cũng tĩnh mịch, nhưng đến hè lại hoàn toàn đổi khác, ve sầu kêu râm ran điếc cả tai. [1] Azabu là khu vực có giá nhà đất đắt đỏ nhất Tokyo, nơi ở của nhiều nghệ sĩ, doanh nhân và thần tượng. Aomame ấn chuông cửa, báo tên mình qua vô tuyến điện thoại, rối hướng mặt lên phía ống kính camera giám sát ̉nh đầu, nhoẻn miệng nở nụ cười. Cánh cửa sắt điều khiển từ xa từ từ mở ra, Aomane bước vào trong, cửa liền đóng lại sau lưng nàng. Như mọi khi, nàng ngang qua sân, thẳng vào tiền sảnh. Biết camera giám sát ghi lại hành động của mình, Aomame ưỡn thẳng lưng, cằm khép chặt, thẳng con đường nhỏ, điệu bộ chẳng khác gì người mẫu thời trang. Hôm nay nàng mặc đồ bình thường: áo khoác gió màu xanh sẫm, bên trong mặc áo liền mũ màu xám, quần bò xanh lam. Chân giầy bóng rổ màu trắng. Vai đeo túi chéo. Hôm nay bên trong có cái đục băng kia. Lúc cần thiết, nó luôn nằm lặng lẽ nghỉ ngơi trong ngăn kéo tủ quần áo. Trong tiền sảnh đặt mấy chiếc ghế gỗ tếch, kiểu ghế trong vườn hoa. Một người đàn ông to lớn ngồi đó, trông có vẻ khổ sở. Tuy cao lắm, nhưng cơ bắp nửa thân hình của người đàn ông lực lưỡng kinh người. ta tầm khoảng bốn mươi, đầu cạo trọc, dưới mũi để hàng ria mép ngắn được cắt tỉa hết sức cẩn thận. người mặc bộ vest rộng màu xám, áo sơ mi trắng như tuyết, đeo cà vạt lụa xám sẫm, chân giày Cordoba đen bóng lộn. Hai tai đeo khuyên bạc. Trong bề ngoài ta giống loại công chức ra vào các cơ quan hành chính quận, cũng giống người bán bảo hiểm xe hơi, mà giống một vệ sĩ chuyên nghiệp. thực tế đây cũng chính là nghề nghiệp của ta. Thỉnh thoảng ta còn làm tài xế. ta là tuyển thủ karate, lúc cần thiết có thể sử dụng vũ khí hiệu quả, ngoài ra còn biết lộ vẻ dữ tợn, trở nên hung bạo hơn ai hết. Nhưng bình thường ta ôn hòa, bình tĩnh, hiểu biết. Nhìn kỹ vào đôi mắt ta… nếu đc ta cho phép làm vậy… thậm chí có thể thấy ánh ấm áp ở trong đó. Những lúc riêng tư, sở thích của ta là lắp ráp các loại máy móc, và sưu tầm ̃a nhạc progressive rock[1] thời thập niên sáu mươi, bảy mươi. ta cũng sống ở quận Azabu nhưng tại một khu khác, cùng một người bạn trẻ tuổi đẹp trai làm nhân viên thẩm mỹ viện. Tên ta là Tamaru. biết đó là họ hay tên, cũng chẳng Hán tự chữ cái ấy viết thế nào. Tuy nhiên mọi người đều gọi ta là “ Tamaru” [1] còn gọi là Prog Rock. thể loại nhạc phổ biến tại Châu u ra đời cuối thập niên 1960. Chịu ảnh hưởng rất lớn từ nhạc cổ điển và Jazz. Tamaru vẫn ngồi yên ghế, nhìn Aomame rồi gật đầu “Chào ,” Aomame nói, đoạn ngồi xuống chiếc ghế đối diện người đàn ông. “Nghe nói ở khách sạn trong khu Shibuya hình như có gã nào đó chết,” người đàn ông vừa nói vừa kiểm tra xem chiếc giày Cordoba bóng hay chưa. “Tôi biết.” Aomame nói. “Chuyện vặt vãnh ấy mà, báo cũng chẳng thèm đăng. Hình như là bệnh tim. Mới hơn bốn mươi tuổi, đáng thương thật.” “Bệnh tim thì phải cẩn thận mới được.” Tamaru gật đầu. “Thói quen sinh hoạt rất quan trọng. Cuộc sống có nguyên tắc, lại nhiều áp lực, ngủ đủ giấc. Những thói quen ấy đều gây chết người cả.” “Sớm hay muộn, thế nào chẳng bị thứ gì đó giết chết.” “Về lý thuyết thì đúng là như vậy.” “Có giải phẫu kiểm tra thi thể ?” Aomame hỏi. Tamaru khom người về phía trước, búng một hạt bụi mờ mờ gần như nhìn thấy mặt ngoài chiếc giày da. “Cảnh sát nhiều việc quá, ngân sách có hạn, lấy đâu ra thời gian rảnh mà giải phẫu hết những xác chết chẳng phát hiện ra vết thương gì bên ngoài như thế? Người thân cũng mong người ta cắt loạn thi thể của người đã yên nghỉ mà chẳng có lý do gì đâu.” “Đặc biệt là nhìn từ quan điểm của người vợ bị bỏ rơi.” Tamaru im lặng giây lát, rồi vươn bàn tay phải to dày như chiếc găng tay bóng chày về phía nàng. Aomame nắm chặt lấy bàn tay ấy. Nắm thật chặt. “Mệt lử rồi phải . Nên nghỉ ngơi một chút .” ta nói. Khóe miệng Aomame hơi nhếch sang hai bên, giống như lúc người bình thường mỉm cười, nhưng nụ cười hiện ra. Chỉ là phảng phất dấu hiệu của nụ cười. “Bun đâu, nó vẫn khỏe chứ?” “À, khỏe lắm.” Tamaru trả lời. Bun là con chó cái, giống béc giê Đức mà nhà này nuôi. Tính khí tốt, lại thông minh. Duy chỉ có vài thói quen kì quái. “Con chó ấy vẫn ăn rau chân vịt chứ?” Amame hỏi. “Ăn nhiều lắm, dạo này giá rau chân vịt cứ cao vống lên, chịu thấu. Phải biết là nó ăn nhiều lắm.” “Tôi chưa thấy con béc giê Đức nào lại thích ăn râu chân vịt.” “Nó chưa bao giờ nghĩ nó là một con chó.” “Thế nó nghĩ nó là gì chứ?” “Hình như nó coi nó là cá thể đặc biệt siêu việt hơn đồng loại của nó.” “Siêu cẩu?” “Chắc vậy đấy.” “Thế nên nó thích rau chân vịt?” “Chẳng liên quan gì cả. Nó chỉ thích ăn rau chân vịt thôi, từ lúc còn nhỏ nó đã thế rồi.” “Nhưng có lẽ chính vì thế, nó mới sở hữu những ý nghĩ nguy hiểm.” “Hẳn là vậy.” Tamaru nói, liếc nhìn đồng hồ, “Hôm nay hình như hẹn một rưỡi phải ?” Aomame gật đầu. “Đúng thế, vẫn còn thời gian.” Tamaru chầm chậm đứng lên. “ đợi đây một lát. Thời gian có lẽ sẽ sớm hơn một chút.” Nói xong ta biến mất vào bên trong tiền sảnh. Aomame ngước nhìn cây liễu cao lớn, ngồi đó chờ đợi. có gió, cành liễu lặng lẽ rủ xuống mặt đất, tựa hồ như người đắm chìm trong suy tưởng vô tận. lâu sau, Tamaru trở ra. “Mời vòng qua phía sau. Hôm nay bà nói muốn mời vào nhà kính.” Hai người vòng ra sân sau, qua hàng liễu, vào trong nhà kính. Nhà kính ở phía sau nhà chính. Xung quanh có cây ́i, có thể hứng được đầy đủ ánh mặt trời. Tamaru cẩn thận mở hé cánh cửa kính, chỉ chừa một khe nhỏ, để lũ bươm bướm bên trong bay ra, cho Aomame vào trước, sau đó cũng nhanh nhẹn lách người vào trong, rồi lập tức khép lại. Đây phải là động tác sở trường của những người cao lớn kềnh càng, nhưng động tác của ta rất cơ bản, lại dứt khoát. Chỉ là phải sở trường mà thôi. Trong gian nhà kính khổng lồ, mùa xuân hoàn hảo hiện diện khắp nơi. Đủ các loại hoa đẹp đua hương thi sắc. Thực vật được trồng ở đây hầu hết là những thứ bình thường có thể thấy ở bất cứ chỗ nào, hoa lay ơn, cỏ bạc đầu, cúc, chỗ nào cũng thấy các giá đầy chậu hoa. Thậm chí cả loài thực vật mà Aomame nghĩ là cỏ dại cũng lẩn khuất ở đây. Tuy thế, những thứ như hoa lan đắt giá, hoa hồng giống hiếm, hoa nguyên sắc ở quần đảo Polysia, thì lại chẳng thấy đâu. Mặc dù Aomame có hứng thú gì đặc biệt đối với thực vật, nhưng vẻ đẹp thiên nhiên trong nhà kính này vẫn khiến nàng ngưỡng mộ. Có điều, trong gian nhà kính này có rất nhiều bươm bướm sinh sống. Trong căn phòng kính rộng rải này, bà chủ hình như chú ý đến các loài thực vật quý hiếm lắm. Mà quan tâm nhiều hơn đến việc nuôi dưỡng các loài bướm kỳ lạ. Hoa được trồng chủ yếu là các loài có mật mà bướm ưa thích. Nuôi bướm trong nhà kính cần phải có sự chu đáo, trí thức và công sức lớn hơn bình thường gấp bội, nhưng Aomame hoàn toàn biết sự chu đáo ấy thể hiện như thế nào. Trừ mùa hè, thỉnh thoảng cũng có lúc bà chủ mời Aomame đến nhà kính để hai người nói chuyện riêng. Trong nhà kính cần lo bị ai nghe trộm. Chuyện của họ thuộc loại có thể lớn tiếng bàn luận ở bất cứ nơi nào. Vả lại, khi xung quanh là hoa tươi và bươm bướm rực rỡ sắc màu, thì thần kinh cũng được nghỉ ngơi chút ̉nh. Nhìn nét mặt của họ là biết ngay điều đó. Nhiệt độ trong nhà kính hơi nóng với Aomame, nhưng cũng chưa đến mức thể chịu nổi. Bà chủ là người phụ nử nhỏ nhắn chừng bảy lăm tuổi. Mái tóc bạc trắng rất đẹp được cắt ngắn. người mặc áo bảo hộ lao động bằng vải thô, quần dài vải bông màu bơ, dưới chân đôi giày tennis bẩn, tay đeo găng bảo hộ màu trắng, cầm cái bình ô doa bằng kim loại to tướng để tưới hoa. Quần áo người bà hình như thứ nào cũng rộng hơn cỡ, nhưng có vẻ rất thoải mái. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng bà, tự trong đáy lòng Aomame đều khỏi dâng lên cảm giác kính trọng trước khí chất tự nhiên hoàn toàn có chút gì giả tạo ấy. Bà vốn là con của nhà tài phiệt trứ danh từng thống trị giới tài chính và công nghiệp hồi trước chiến tranh, được gả vào gia đình quý tộc, nhưng ở bà hoàn toàn toát lên vẻ màu mè hay yếu ớt. Sau chiến tranh lâu chồng mất, bà tham gia vào công ty đầu tư do người trong gia tộc sáng lập, đồng thời cho thấy tài năng xuất chúng trong lĩnh vực quản lí cổ phiếu. Mọi người đều thừa nhận rằng đó là tư chất thiên bẩm. Nhờ có bà, công ty đầu tư nhanh chóng phát triển, tài sản cá nhân của bà cũng tăng lên đáng kể. Bà lấy đó làm tiền vốn, đầu tư mua mấy mảnh đất thuộc hàng thượng đẳng trước đây thuộc giới quý tộc và hoàng tộc trong nội thành Tokyo. Hơn chục năm trước bà nghỉ hưu, nhắm trúng thời cơ bán hết số cổ phiếu trong tay với giá cao, tài sản lại tăng thêm gấp bội. Vì bà cố gắng tránh lộ mặt trước công chúng nên người bình thường gần như ai biết đến tên bà, tuy giới tài chính ai biết. Nghe cả trong giới chính khách bà cũng có quan hệ rộng. Nhưng nếu nhìn góc độ cá nhân, bà lại là người phụ nữ thông minh và hào sảng. Hơn nữa, lại hề biết sợ. Tin vào trực giác của mình, khi quyết, bà làm cho đến cùng. Vừa thấy Aomame, bà liền đặt ô doa xuống, chỉ tay về phía chiếc ghế sắt cạnh cửa, ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Sau khi Aomame ngồi vào vị trí, bà cũng đặt người xuống phía đối diện. Dù làm việc gì, bà cũng bao giờ phát ra tiếng động. Giống như con cáo mẹ khôn lanh băng qua rừng sâu. “Hai người có muốn uống gì ?” Tamaru hỏi. “Cho tôi chút trà hương thảo nóng.” Bà , rồi quay sang nhìn Aomame: “Còn ?” “Giống bà ạ.” Aomame . Tamaru khẽ gật đầu, bước ra khỏi nhà kính. ta kiểm tra xung quanh, chắc chắn bên người có con bướm nào, sau đó mới hé cửa ra chút, nhanh chóng lách ra ngoài, rồi đóng cửa lại, như thể khiêu vũ. Bà chủ tháo đôi bao tay bảo vệ bằng vải bông ra, trông như cởi găng tay lụa dùng trong đêm dạ hội, rồi cẩn thận gấp lại đặt bàn. Sau đó, bà hướng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Aomame. Đó là đôi mắt nhìn thấy vô số cảnh đời thay đổi. Aomame cũng nhìn lại bà, chú ý để đến mức thất lễ. “Hình như vừa có người rất đáng tiếc ra .” Bà . Có vẻ cũng là nhân vật có chút danh tiếng trong giới dầu mỏ. Nghe còn trẻ nhưng rất có năng lực.” Bà chủ chuyện bao giờ cũng rất , lượng ấy như thể chỉ cần nổi lên cơn gió rất là bị thổi tan . Vì vậy, đối phương lúc nào cũng phải chăm chú lắng nghe. Aomame thỉnh thoảng bị hối thúc bởi cái cảm giác muốn đưa tay ra vặn cái nút chỉnh lượng sang bên phải. Nhưng tất nhiên nút chỉnh đó chẳng hề tồn tại. Nên nàng đành phải căng tai ra mà lắng nghe. Aomame : “Tuy ta chết rất bất ngờ, nhưng hình như cũng có gì bất tiện cả. Trái đất vẫn quay như cũ.” Bà chủ mỉm cười: “ đời này, có người nào là thể thay thế. Cho dù có kiến thức và năng lực siêu phàm thế nào rồi cũng tìm được người thay thế cho y ở đâu đó. Nếu đâu cũng là những người thể thay thế chắc chắn chúng ta rất khó khăn. Đương nhiên...” Bà chủ bổ sung, đồng thời giơ ngón trỏ bàn tay phải chỉ lên trung như để nhấn mạnh thêm: “Người như dễ gì thay thế được.” “Dù thể tìm được người thay thế tôi, nhưng muốn tìm ra thủ đoạn khác thay thế chắc cũng khó lắm đâu.” Aomame chỉ ra. Bà chủ lặng lẽ nhìn Aomame, khóe miệng thoáng nở nụ cười hài lòng. “Có lẽ vậy.” Bà . “Có điều dù là như vậy, thứ mà hai chúng ta cùng có ở đây, trong lúc này, sợ rằng phải tìm đâu cũng có. là , chỉ có thể là . Tôi vô cùng cảm kích , thậm chí lời nào có thể bày tỏ được hết cảm kích này.” Bà khom người về phía trước, vươn tay đặt lên mu bàn tay Aomame. Khoảng chừng mười giây, tay bà hề nhúc nhích. Sau đó bà rời tay ra, khuôn mặt thoáng lên vẻ thỏa mãn, thoáng có chút tự phụ. “Ngay ở Ryukyu cũng khó mà tìm được. Loại bướm này chỉ hút chất dinh dưỡng từ loài hoa, loài hoa đặc biệt chỉ nở núi ở Ryukyu. Muốn nuôi loài bướm này, trước tiên phải vận chuyển loài hoa ấy đến đây trồng trước. Cũng khá phiền phức, đương nhiên cũng phải tốn chút tiền bạc.” “Con bướm này rất thân thiện với bà phải.” Bà chủ mỉm cười: “Nó nghĩ tôi là bạn.” “Có thể làm bạn với bướm ư?” Muốn trở thành bạn của bướm, trước tiên phải trở thành phần của tự nhiên . Loại bỏ hơi người, lặng yên bất động, tưởng tượng mình là gốc cây, ngọn cỏ, nhành hoa. Rất tốn thời gian, nhưng khi đối phương đề phòng nữa, tự nhiên trở thành bạn tốt của thôi.” “Bà có đặt tên cho bướm ?” Aomame thấy hiếu kỳ. “Tức là, đặt tên cho từng con , như chó mèo ấy.” Bà chủ khẽ lắc đầu. “Tôi đặt tên cho bươm bướm. Cho dù đặt tên, nhưng chỉ cần nhìn hình dạng và hoa văn là tôi nhận ra được từng con . Vả lại, dù có đặt tên cho bướm, chẳng bao lâu sau chúng cũng chết thôi. Đây là những người bạn vô danh, chỉ làm bạn với ta trong thời gian ngắn ngủi rồi ra . Ngày ngày tôi đều tới đây, gặp gỡ, chào hỏi, hàn huyên với lũ bướm, nhưng khi thời gian đến, lũ bướm lặng lẽ biến mất biệt tích. Tôi nghĩ chắc chúng chết, nhưng lại tìm được xác bướm ở đâu, cứ như thể chúng bị hút vào hư , hoàn toàn còn chút tăm tích nào cả. Bướm là những sinh linh đẹp nhất đời. Chẳng biết chúng từ đâu đến, chỉ lặng lẽ theo đuổi thứ gì đó mà số mệnh định sẵn, rồi sau đó im lìm biến mất, chẳng tới nơi đâu. Có lẽ là đến thế giới khác thế giới này.” khí trong nhà kính ấm áp nhưng ẩm ướt, đầy mùi thực vật oi nồng. Còn lũ bướm kia, tựa hồ những dấu phẩy ngăn tách dòng ý thức vô thủy vô chung, thoắt chỗ này thoắt chỗ kia. Mỗi lần vào nhà kính này, Aomame đều thấy như thể còn cảm giác về thời gian. Tamaru bưng cái khay kim loại bên đặt ấm trà bằng sứ men xanh tuyệt đẹp và hai chén trà cùng bộ bước vào. khay còn có khăn ăn và đĩa đựng bánh quy. Mùi thơm của trà hương thảo hòa làm cùng với hương hoa xung quanh. “Cảm ơn , Tamaru. Để tôi làm nốt cho.” Bà chủ . Tamaru đặt khẽ khay lên bàn, lặng lẽ gật đầu, rồi lặng lẽ lùi lại. Sau đó lại mở cửa, đóng cửa, bước ra khỏi nhà kính, bước chân nhanh nhẹn như khiêu vũ. Bà chủ mở nắp ấm trà, hít hơi, kiểm tra xem trà nở đến đâu, rồi chầm chậm rót vào chén của hai người. cẩn trọng để sao cho hai chén trà đầy như nhau. “Có lẽ tôi hỏi hơi thừa, nhưng sao bà lắp thêm cửa lưới?” Aomame hỏi. Bà chủ ngẩng mặt lên nhìn nàng: “Cửa lưới?” “Đúng vậy, bên trong lắp thêm cửa lưới, làm thành hai tầng cửa, vậy lúc ra vào lo bướm bay ra ngoài nữa.”