1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

1000 Nụ Hôn Nồng Cháy - Thẩm Thương My

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12 Trao niềm tin

       
      Phong Bính Thần bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.



      dụi mắt, phát Thuần Khiết có ở thư phòng. Tiếng chuông điện thoại phát ra từ bàn đọc sách. Nhưng nhìn từ góc độ của , bàn chỉ có vài cuốn tạp chí và cuốn sách, có điện thoại. đành phải bò dậy. Nhưng đợi đến khi lại gần điện thoại lại ngắt. nhấc cuốn sách lên điện thoại rơi ra ngoài.



      Người gọi điện là Tiêu ức Sơn.



      im lặng lúc rồi xóa cuộc gọi ấy. Nhân tiện nhìn đồng hồ, mười bảy giờ hai mươi ba phút.



      cầm cuốn sách đó lên và đọc. Vì Thuần Khiết chọn nó giá sách và giở đến trang này nên chăm chú đoc. đó có môt đoan văn dài đươc đánh dấu. “Nếu em có gì phải oán trách hoặc có gì phải nuối tiếc nghĩ em mãnh liệt như thế. những người có sai lầm, chưa từng sẩy chân hoặc chưa từng sa ngã. vẻ đẹp của họ có sức sống, có giá trị. Cuộc đời chưa từng trao cho họ cái đẹp”.



      lật lại nhìn trang bìa, là cuốn tiểu thuyết của .



      Đoạn văn đầu cuối này cũng muốn tìm hiểu. vứt cuốn sách xuống, cầm điện thoại của Thuần Khiết và ra khỏi thư phòng nhưng thấy . Gọi hai tiếng cũng thấy trả lời.



      Kết quả nhìn thấy hai “trợ lí” của mình, lớn , già trẻ say sưa chơi game trong phòng giải trí. Họ chơi game hành động, hai người đeo tai nghe và kính, tay cầm súng điện tử, bắn về phía màn hình. Trò chơi giống hệt như , máu me be bét, cuộc chiến hết sức khốc liệt.



      Phong Bính Thần cảm thấy rất kì lạ, dường như chỉ sau giấc ngủ, thế giới thay đổi.



      biết Thuần Khiết thích chơi game. Điều này làm gì. lại còn biết chú lùn bận rộn trăm công nghìn việc cũng mê chơi game. Trong khi họ quen nhau hơn ba mươi năm.



      đứng cạnh Thuần Khiết lúc, phát tay rất chắc, bình tĩnh cách lạ thường, toàn thân căng lên, nét mặt cũng vô cùng lạnh lùng. gần như nhận ra nữa.



      Chú lùn phát ra trước. Chú tắt game, mỉm cười với : “Bính Thần, trợ lí này của cậu được đấy. Cậu đúng là có mắt nhìn. ấy học rất nhanh, tư duy nhanh nhạy, lạnh lùng hiểm độc, rất tốt!”.



      Phong Bính Thần nghe thấy chú dùng từ “lạnh lùng hiểm độc” mà khỏi sững sờ. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của Thuần Khiết quả thực là có chút hiểm độc.



      Lúc ấy Thuần Khiết cũng bỏ kính và tai nghe xuống. Nghe thấy câu ấy cũng có phản ứng gì, chỉ cười. Thấy cầm điện thoại của mình, liền hỏi: “Có người gọi điện thoại cho em à?”.



      Phong Bính Thần định có nhưng lời đến miệng lại trôi xuống: “! Đúng lúc nhìn thấy điện thoại của em bàn đọc sách nên mang ra ngoài, của em này.. rồi đưa điện thoại cho .



      Thuần Khiết cầm điện thoại rồi nhìn thời gian: “ năm rưỡi rồi, em nên về”. Phong Bính Thần sững người, lập tức cau mày : “Em làm trợ lí mà cả ngày làm được việc gì đòi về rồi”. Hình như lúc này mới nhớ ra thân phận của , vội vàng căn dặn : “ khát nước rồi. Em rót cốc nước lạnh cho , nhân tiện pha cho chú cốc trà nóng”.



      Thuần Khiết bực tức lườm : “Còn coi em là trợ lí nhưng lại trả tiền..



      Phong Bính Thần nghe vậy, lập tức tìm việc cho : “Còn nữa, nhớ dọn dẹp thư phòng”.



      Thuần Khiết còn gì để nhưng cũng chẳng buồn so đo với , đến quầy bar rót nước pha trà, mang tới cho hai người ngồi sofa.



      Phong Bính Thần và Weir về hôn lễ của Phong Bình. Cả hai đều nhất trí cho rằng được phô trương, nên mời quá nhiều khách, tránh át “khí thế” của nhà họ Đường. nghe mà vô cùng kinh ngạc.



      Báo chí và mạng internet đưa rất nhiều tin về chuyện giữa Đường Ca Nam và Phong Bình. cũng biết ít. Bên ngoài đều tưởng rằng Phong Bình là Lọ Lem bước chân vào nhà giàu, là chim sẻ bay lên cành cao. Nhưng bây giờ người nhà của “ Lọ Lem” này lại bàn bạc phải kín đáo chút, được quá phô trương, để tránh cướp khí thế của nhà họ Đường.



      Chuyện này phải là quá hoành tráng!



      biết Phong Bính Thần giàu có nhưng khái niệm cụ thể. Nghĩ cũng chỉ ngang với Phương Quân Hạo, gia đình có công ti, tập đoàn gì đó. Nhưng tập đoàn Bắc Thần là tập đoàn lớn hàng đầu châu Á mà ta lại sợ át mất khí thế của nhà họ Đường?! Vậy nhà họ Phong phải hiển hách như thế nào, quả thực thể tưởng tượng được.



      Trí tò mò của trồi dậy, rất muốn nghe thêm chút nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện mình chỉ là “trợ lí ” rót nước pha trà, nghe lén chuyện gia đình của người khác bất lịch nên quay người dọn dẹp thư phòng.



      Nhưng quả thực thư phòng quá sạch , quá gọn gàng. muốn dọn dẹp cũng biết bắt đầu từ đâu, xếp sách và đĩa phim mình lấy ra vào chỗ cũ là còn việc gì để làm nữa. Thấy trời u xám xịt, sợ rằng lát nữa mưa, buổi tối về nhà tiện. muốn về nhưng lại tiện làm phiền họ. Liền nằm chiếc ghế cạnh cửa sổ, vừa đung đưa vừa hồi tưởng lại cuộc chuyện của hai người.



      “Rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”. “ sao?”.



      “Nếu ngại”.



      “Muốn tính hết tài sản của , ít nhất phải mất thời gian nửa năm”.



      “Em có thể nghe lời dối ?”



      “Lời dối là cũng mình có bao nhiều tài sản, kể xiết”.



      Hôm qua nghe thấy những lời này, nghĩ rằng đùa. Hôm nay nghiêm túc với Weir “ được át mất khí thế của nhà họ Đường”. Giọng điệu vẫn như vậy, rất tùy tiện, coi đó là chuyện đương nhiên, hề ý thức được rằng câu đó làm tổn thương lòng tự trọng của người khác biết nhường nào.



      Tài sản và địa vị của nhà họ Đường đủ khiến người ta thể với tới. Vậy mà còn “khủng” hơn cả nhà họ Đường, quả thực là rất kích thích người khác. phải đòi phí bồi thường tinh thần.



      Quá quắt hơn là có nhiều tiền như vậy mà vẫn muốn sử dụng miễn phí lao công như , mặc dù cũng làm gì nhưng còn thời gian. lấy hết thời gian quý báu của . Chỉ có những người có quan hệ về mặt pháp luật mới có thể chiếm dụng thời gian của nhau. Còn bị lừa đến để phục vụ công.



      Thuần Khiết vô cùng bất bình.



      Nhưng trong lòng lại có thanh khác phản bác lại, nếu mi đồng ý ai có thể ép mi được. ràng là mi thích bị lừa. ràng là mi muốn ở bên cạnh ấy.



      Á, đưa tay day hai bên trán, muốn gạt thanh đó ra khỏi đầu.



      Sau đó, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Phong Bính Thần: “Em đau đầu à?”.



      lập tức bỏ tay xuống, mở mắt thấy đứng bên cạnh nhìn mình. Khuôn mặt dịu dàng như gió xuân đung đưa trước mắt . vội vàng dừng ghế đu rồi đứng dậy. Phong Bính Thần đưa tay đỡ , mỉm cười : “Ra ngoài uống trà chiều nào”.



      Thuần Khiết đứng dậy, chỉnh lại quần áo: “Đến giờ ăn tối rồi, lại còn trà chiều?”.



      thường ăn tối lúc tám rưỡi. Chắc chắn em đói, bữa trưa em cũng ăn nhiều”.



      Quả thực Thuần Khiết hơi đói bụng. Buổi trưa cùng ăn đồ Tây với đám người giàu. Vì phép lịch nên dám ăn thoải mái. bước ra ngoài, nhìn thấy trà chiều bàn, thể là quá thịnh soạn nhưng trông rất tuyệt, hương thơm đậm đà. Đồ đựng điểm tâm và cốc uống trà đều tinh xảo, quý giá. Điểm tâm càng khiến người ta nỡ ăn. Những món ăn đều đẹp mắt, xa xỉ, khiến nhìn mà kìm được xuýt xoa.



      có muốn biết khi ở bên , điều gì khiến em suy nghĩ nhiều nhất ?”.



      “Là gì?”. Phong Bính Thần hứng thú hỏi.



      và cuộc sống của đều quá tinh xảo, khiến em trông giống kẻ nhà quê, thô thiển tới mức thể chấp nhận được”.



      khỏi bật cười: “Nhất định được có ý nghĩ ấy. Em hãy cứ là em. Em phải biết rằng đời này có mấy ai có thể sống như ”.



      An ủi người khác còn quên ca tụng bản thân mình, đúng là phong cách điển hình của Phong Bính Thần. Thuần Khiết vừa tức vừa buồn cười.



      nhìn xung quanh, thấy chú lùn đâu, cảm thấy có chút kì lạ, liền hỏi: “Chú đâu?”.



      rồi”.



      rồi?”. Thuần Khiết sững người, cười : “ giữ chú ở lại ăn điểm tâm sao?”.



      Phong Bính Thần cười: “Chú ấy quá béo, bác sĩ dặn phải hạn chế ăn uống, được ăn đồ ngọt”.



      Thuần Khiết gật đầu, kìm được tò mò: “Hôn lễ của em khi nào tổ chức?”.



      “Sắp rồi!”. Phong Bính Thần vừa rót trà cho , vừa buồn rầu than thở: “Nó cứ như bị mắc chứng khủng hoảng tiền hôn nhân vậy, cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác khiến cũng dám chắc, biết có nên trao nó cho chú rể hay ?”.



      trao ấy cho chú rể?”.



      “Bố mẹ con bé gặp tai nạn trong chuyến bay”.



      “Chuyện xảy ra từ rất lâu rồi”. Phong Bính Thần rồi cười: “Tai nạn, chẳng có cách nào. Có tiền cũng vô ích”.



      Thuần Khiết biết gì, buột miệng câu: “Người nghèo nghe chắc chắn rất hả hê”.



      Phong Bính Thần sững sờ, liền dừng động tác, gườm gườm nhìn , tức giận : “Suy nghĩ đó của em quá u ám, hơn nữa câu hết thảy người nghèo, quá giỏi. Thông thường khi nghe thấy chuyện này, người ta vài câu tỏ vẻ đồng cảm..



      Thuần Khiết hề cảm thấy ngượng ngùng, mỉm cười : “Em là người vốn chẳng có đồng cảm. mặt em thấy mình đủ thê thảm rồi, dám tùy tiện đồng cảm với người khác. Mặt khác, em cảm thấy đồng cảm là thứ tình cảm của người với người dưới..



      Phong Bính Thần hiếm khi thấy thẳng thắn bày tỏ quan điểm như thế này, khích lệ tiếp: “Còn gì nữa?”.



      Thuần Khiết lườm : “Hết rồi”.



      rồi liền lấy chiếc bánh bơ vàng sậm nhét vào miệng.



      Phong Bính Thần mỉm cười lắc đầu.



      Ăn được nửa bên ngoài trời đổ mưa rào, nhanh chóng tạo thành màn mưa màu trắng khổng lồ.



      Thuần Khiết kìm được than thở: “ biết trời mưa đến bao giờ, lát nữa em về nhà bằng cách nào?”.



      Phong Bính Thần : “ lái xe đưa em về”.



      Thuần Khiết lườm : “Làm gì có chuyện sếp lái xe đưa trợ lí về nhà?”.



      Phong Bính Thần thản nhiên : “Trừ phi là vị sếp này muốn theo đuổi trợ lí..



      Thuần Khiết muốn cau mày nhưng nhịn được cười.



      Những ngày ở bên Phong Bính Thần, dần quen với những lời trêu đùa của .



      Hai người im lặng lúc.



      Bồng nhiên Phong Bính Thần : “Hôm qua tặng em món quà sinh nhật..



      Thuần Khiết khỏi bật cười, liền hỏi: “ mua chưa?”.



      “ừm, chuẩn bị món quà gần như tiền mặt, biết có hợp ý em ?”.



      “Gần như tiền mặt?”. Thuần Khiết cười: “Đó là gì?”.



      “Em chờ chút”.



      Phong Bính Thần đặt cốc trà tay xuống, đứng dậy vào phòng ngủ. Lúc ra, tay cầm bì thư.



      Thuần Khiết ngạc nhiên nhìn , thầm nghĩ: phải là ấy định đưa cho mình tờ ngân phiếu đấy chứ?

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 12
      #993366;']Nhưng Phong Bính Thần lại lấy ra chiếc thẻ tín dụng: “Đây là thẻ tín dụng phụ của , em thích mua gì mua, đừng khách sáo. Em biết đấy, có tiền, có thể mua được tất cả những thứ niêm yết giá thế giới”.

      #993366;'] 

      #993366;']Quả thực món quà này vượt xa dự đoán của Thuần Khiết.

      #993366;'] 

      #993366;'] người đàn ông tặng phụ nữ thẻ tín dụng, chia sẻ tài sản của mình với ấy là bước ngoặt quan trọng trong quan hệ nam nữ, đó chỉ là vấn đề tiền bạc nữa. Trong đó chứa tình cảm và niềm tin vô cùng to lớn, thông thường là quyền lợi của người vợ. Hoặc là người có mối quan hệ hết sức vững chắc. và Trác Việt nhau hai năm. ta tặng ít quà, trong đó thiếu những thứ đồ đắt giá. Nhưng ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện đưa thẻ tín dụng cho .

      #993366;'] 

      #993366;']Tặng quà cho phụ nữ và cho phụ nữ chủ động tiêu tiền của mình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. thể vì Phong Bính Thần có tiền, hơn nữa hề bận tâm đến tiền (chí ít bề ngoài trông có vẻ là như vậy) mà nhận thẻ tín dụng của . Đây phải là món quà tùy tiện, cho dù người này có giàu có như thế nào.

      #993366;'] 

      #993366;']Những giọt mưa táp vào cửa kính, để lại những vệt nước ngoằn ngoèo, lập tức bị gió thổi bay. Phong Bính Thần thấy gì, kìm được cười : “ phải chứ, thế mà làm em sợ sao?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết gượng cười: “ ngờ phong cách làm việc của đáng sợ, phong cách cậy giàu lên mặt điển hình”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần khẽ cau mày: “Em thể thay từ nào hay hơn sao?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết chỉ cười, gì.

      #993366;'] 

      #993366;']“Vậy, em dám nhận món quà này?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết thấy dùng phép khích tướng, mỉm cười lắc đầu: “Có gì mà dám. Em có thể nhận nhưng dùng nó. Nhưng em cũng định dùng nó. Vậy nhận hay nhận cũng chẳng sao”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Thế em nhận nó . Như thế cũng coi như là đáp lại thành ý của . Còn về việc em tiêu hay tiêu là việc của em”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết còn gì để , nhìn hồi lâu rồi gật đầu: “Thịnh tình khó cưỡng, vậy em đành nhận vậy!”. rồi đưa tay cầm chiếc thẻ tay .

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần cúi người cảm ơn : “Em khiến như trút được gánh nặng!”. Thuần Khiết lật lật lại chiếc thẻ tay rồi : “Chiếc thẻ này có thể mua được chiếc Bentley ?”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Dĩ nhiên là được”. Phong Bính Thần mỉm cười.

      #993366;'] 

      #993366;']“Nếu em muốn mua chiếc máy bay riêng Falcon 2000LX do công ti Dassault của Pháp chế tạo sao?”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Họ hết lòng phục vụ em”.

      #993366;'] 

      #993366;']“ừm, vậy nếu em muốn..

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết vắt óc suy nghĩ, muốn tìm thứ vô cùng đắt tiền.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần mỉm cười khích lệ : “ lo, cứ từ từ suy nghĩ, có thể là bất cứ thứ gì”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết suy nghĩ lúc, nhanh trí : “Nếu em muốn mua ngôi sao bóng đá sao? c.Ronaldo hay Messi?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần khẽ sững người, lắc đầu và : “Cái này e là được. Nhưng em mua ngôi sao bóng đá làm gì?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết cười: “Chỉ là em muốn làm khó thôi”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Vậy em thắng rồi”. mỉm cười, ngừng lát rồi hỏi: “Em thích hai ngôi sao này sao?”. “Em thích rất nhiều ngôi sao, nhưng em chỉ mê Raúl Gonzalez (**)”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Vì biệt danh ‘chúa nhẫn’ của ta?”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Bởi vì ấy là Raúl, hoàng tử Bemabeu. Đây là ngưỡng mộ”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Ngôi sao bóng đá nhiều vô kể, có rất nhiều người đẹp trai hơn ta, ví dụ như Beckham, Maldini..

      #993366;'] 

      #993366;']“Nhưng vẻ đẹp của ấy hợp với gu thẩm mĩ của em hơn, đá bóng rất hay, chăm chỉ, trung thực, nho nhã, hấp dẫn, có thể gọi là kiệt tác hoàn mĩ của Thượng Đế”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần nghe mà bực tức tới nỗi còn gì để . Thuần Khiết liếc nhìn sắc mặt của , ánh mắt khẽ lay động, nhìn nhìn lại chiếc thẻ tay, chẹp miệng tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối: “Chỉ tiếc là chiếc thẻ này phải do ấy tặng em. Nếu hoàn mĩ”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần nghe vậy cau mày nhìn .

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết kìm được bật cười. Phong Bính Thần vô cùng tức giận nhưng vẫn cốc đầu .

      #993366;'] 

      #993366;']“Đau quá”. Thuần Khiết cách khoa trương.

      #993366;'] 

      #993366;']“Đáng đời”. “Bây giờ em dám chắc là nhất định dùng chiếc thẻ này”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần cười nhạt: “Đồ của em, liên quan gì đến ”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết vờ làm ra vẻ sợ hãi: “Vậy em còn có thể tiếp tục ở đây uống trà, ăn điểm tâm ?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần bị đánh bại, cuối cùng cũng mỉm cười.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết nịnh : “Nụ cười của người phụ nữ nào có thể địch nổi”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần chịu thua, kìm được đưa tay xoa đầu , tức giận : “Mau ăn điểm tâm , bịt miệng em lại”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thế là hai người tiếp tục uống trà chiều.

      #993366;'] 

      #993366;']Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ở trong góc, tỏa ra màu vàng cam ấm áp, bên ngoài trời mưa như trút nước, tiếng mưa đập vào cửa kính lộp độp càng làm nổi bật yên tĩnh trong căn phòng.

      #993366;'] 

      #993366;']Hai người ngồi quay mặt vào nhau. Thuần Khiết đưa tay mân mê những đường vân chiếc cốc. Phong Bính Thần nhìn ngón tay của . Ngón tay rất cân đối, móng tay cắt bằng, chỉ đánh lớp sơn bóng. Ánh mắt của lướt theo ngón tay đến cổ tay. cổ tay của mảnh mai, có thể nhìn thấy đường gân màu xanh dưới da, mặt trong có cái nốt ruồi.

      #993366;'] 

      #993366;'] phải lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể nhưng chưa lúc nào nhìn kĩ như lúc này. Bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ, muốn tìm hiểu cơ thể kĩ. Nhưng kì lạ là khi nảy ra ý nghĩ này, trong lòng hề nảy sinh ham muốn.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết ngước mắt nhìn , dõi theo ánh mắt của nhìn thấy bàn tay của mình. Thế là khoanh tay trước ngực rồi ngửa ra sofa: “ nhìn gì vậy?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần nhìn , mỉm cười và : “ có gì”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết mỉm cười có chút mệt mỏi: “Em phải về

      #993366;'] 

      #993366;']* ặ

      #993366;'] 

      #993366;']rôi .

      #993366;'] 

      #993366;']“Bên ngoài vẫn mưa”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Dù sao đưa em về rồi mà”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Mặc dù trả lương nhưng có thể bao ăn ở. Em có thể chọn bất kì phòng nào ở đây. Như thế còn có thể tiết kiệm được chi phí lại”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Em vừa có chiếc thẻ tín dụng vạn năng, bận tâm đến chút chi phí đó”. Phong Bính Thần nhịn được cười: “Thôi được! Chờ chút, thay quần áo..

      #993366;'] 

      #993366;'] rồi đứng dậy vào phòng ngủ.

      #993366;'] 

      #993366;']Mười phút sau, khi bước ra ngoài, trông như người khác. Mái tóc ươn ướt, hương thơm nhè , phía chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, bên dưới là quần Âu màu xanh lục. Hai màu này kết hợp với nhau đủ táo bạo lắm rồi, vậy mà còn chọn chiếc cà vạt màu ngọc trai.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết chỉ khâm phục mà còn có chút ngạc nhiên: “ định đâu?”.

      #993366;'] 

      #993366;'] cười và : “Đưa em về. thôi!”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thế là Thuần Khiết đứng dậy, hai người cùng xuống. Vừa bước ra khỏi đại sảnh thấy chiếc xe Lincoln màu đen chờ sẵn. Phục vụ cung kính mở cửa xe cho họ.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết nhàng ngồi lên xe.

      #993366;'] 

      #993366;']Trước đây khi chụp hình cũng từng thuê những chiếc xe sang trọng, nhưng phải cẩn thận giống như đồ cổ, chỉ sợ làm hỏng chồ nào, phải đền mức tiền khủng. Bây giờ, cuối cùng có thể thoải mái tận hưởng siêu xe. Đặc biệt là bên ngoài vẫn còn mưa, dưới mưa là những con người vội vàng, ướt rượt. Như vậy đủ để cảm thấy mình vượt trội.

      #993366;'] 

      #993366;']Đúng vậy, thừa nhận cảm giác làm người giàu có rất tuyệt. Nếu ngày nào Phong Bính Thần cũng cho ăn ngon mặc đẹp, ngồi xe sang, sống trong căn phòng xa hoa, đâu cũng có lái xe đưa đón. ngày nào đó khi phải rời xa , biết liệu có lưu luyến rời ?

      #993366;'] 

      #993366;']Nghĩ đến đây, kìm được nhếch miệng cười.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần thấy mỉm cười mình, liền hỏi: “Lại nghĩ gì vậy?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết cười, im lặng lúc rồi : “Chắc chắn tối nay còn có việc khác”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Tám giờ phải đến nhà họ Đường dự tiệc. Em có muốn cùng ?”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Ăn mặc thế này đâu có giống như dự tiệc, giống như biểu diễn thời trang hơn”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Sinh ra đẹp trai rồi biết làm thế nào”.

      #993366;'] 

      #993366;'] buồn phiền than thở câu. Thuần Khiết nhịn được cười.

      #993366;'] 

      #993366;'] lúc sau xe đến trước cửa, lái xe cầm ô mở cửa cho . Trước khi xuống xe, Phong Bính Thần quên nhắc nhở : “Buổi tối đừng thức đêm, nhớ nghỉ sớm..

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết định cảm ơn quan tâm của thấy tiếp: “Tám giờ sáng mai phải nhìn thấy em. Nhất định được đến muộn”. Lời cảm ơn của bỗng chốc biến thành lời oán thán. bĩu môi, lặng lẽ xuống xe.

      #993366;'] 

      #993366;']Vừa được ba bước, bồng nhiên Phong Bính Thần lại gọi : “Chờ chút”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết thở dài, chán ngán quay người lại: “Đại thiếu gia của tôi, còn gì căn dặn ạ?”.

      #993366;'] 

      #993366;']Phong Bính Thần : “Lúc chiều Tiêu ức Sơn gọi điện cho em”.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết khỏi sững người, còn Phong Bính Thần vẫy tay với , bảo mau vào.

      #993366;'] 

      #993366;'] vào thang máy, lấy điện thoại ra xem, thấy có trong nhật kí cuộc gọi. ràng là xóa , nhưng vì sao lại với ?

      #993366;'] 

      #993366;']Tâm tư của người này quả là thay đổi thất thường, khó mà hiểu được.

      #993366;'] 

      #993366;'] khẽ lắc đầu, gọi điện cho Tiêu ức Sơn.

      #993366;'] 

      #993366;']Kết quả là tắt máy, chuyển sang hộp thư thoại. nghĩ lúc, để lại lời nhắn.

      #993366;'] 

      #993366;']về đến nhà, việc đầu tiên là thăm chim tương tư, sau đó mới vào phòng ngủ thay quần áo, nhân tiện mở laptop. Sau đó tắm, lau khô tóc, lấy sữa, ngồi trước bàn máy tính, mở MSN, thấy có vài lời nhắn. Tô San và Thư Đình hỏi về việc phục chức. Lisa online, thấy liền nhảy vào buôn, rằng giám đốc sáng tạo nghỉ việc rồi.

      #993366;'] 

      #993366;'] gửi dấu chấm hỏi.

      #993366;'] 

      #993366;']“Van chưa tuyên bố. Tô San vô tình nghe thấy Catherine chuyện điện thoại, rất đột ngột”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Có lẽ là có chỗ tốt hơn”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Mọi người đều biết, nhờ vào quan hệ với cấp ta mới leo lên được vị trí ấy, làm gì có chuyện có chỗ nào tốt hơn? Mình thấy chắc chắn là nhăn nheo già cỗi, bị người ta đá rồi...”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Ôn Đế chắc chắn cũng trụ lâu được. Catherine hoàn toàn là nể mặt bà Giang nên mới nhận ta”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Loại tiểu thư như ta họp ra ngoài làm việc. Mình vô cùng mong đợi ta tiếp quản bách hóa Hùng Thịnh, để xem cái đồ phá hoại như ta hủy hoại gia sản nhà mình như thế nào”. Đối với Ôn Đế, Thuần Khiết năng chút khách sáo. cũng sợ để lại ấn tượng oán hận, ghen ghét. Cho dù có Trác Việt, cũng thích Ôn Đế.

      #993366;'] 

      #993366;'] căm ghét và oán hận loại con xinh đẹp nhưng trí tuệ vĩnh viễn dừng lại ở thời thơ ấu. Toàn thân Ôn Đế toát lên vẻ ngạo mạn của người tự coi mình là trung tâm, hỗn xược, hiểu lí lẽ. Lúc nào cũng khiến nhớ tới em cùng bố khác mẹ của mình.

      #993366;'] 

      #993366;']Lisa cười ha ha, mắng cay nghiệt rồi lại buôn tiếp: “Nghe bố ta và sếp Lưu của chúng ta rất thân thiết”.

      #993366;'] 

      #993366;']“sếp Lưu? có ấn tượng”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Trong buổi dạ hội cuối năm ngoái, có lẽ cậu gặp rồi, vừa đen vừa gầy vừa lùn, đeo kính”.

      #993366;'] 

      #993366;']“Van có ấn tượng”.

      #993366;'] 

      #993366;']Lisa chỉ có thể gửi mặt ỉu xìu rồi lại hỏi chuyện và Tiêu ức Sơn.

      #993366;'] 

      #993366;']Thuần Khiết trả lời ấy. về vấn đề này, biết thế nào.

      #993366;'] 

      #993366;']Tiêu ức Sơn là giấc mơ thời thiếu nữ của . rất nhiều năm trôi qua, cho dù sau khi trưởng thành, thỉnh thoảng gặp lại giấc mơ nhưng thể bước vào trong đó. Tình cảm xưa cũ bị thời gian mang , bao giờ quay trở lại.

      #993366;'] 

      #993366;']Nhưng cũng hiểu rằng có những người như Lisa, trong sáng, lãng mạn, trí tưởng tượng phong phú, bay bổng. Còn sớm phải trải qua những chuyện tối tăm trong cuộc đời. Chính những chuyện đó lấy đôi cánh tưởng tượng của . phải thích lãng mạn, mà thể lãng mạn được. Đối với , lãng mạn là thứ đồ xa xỉ, thể mua được.

      #993366;'] 

      #993366;']Có thứ lãng mạn nào cần tiền bạc?

      #993366;'] 

      #993366;']Năm mười tám tuổi, chuyện lãng mạn nhất mà từng làm là xem buổi biểu diễn của Tiêu ức Sơn.

      #993366;'] 

      #993366;']Giá vé năm trăm tám mươi tám tệ nhưng vẫn là chỗ ngồi trong góc.

      #993366;'] 

      #993366;']Vì chút chi phí vượt quá đó mà đúng tuần bị mẹ kế mắng mỏ như bắn súng liên thanh, lại còn với bố , nhất định phải bóp chết chồi non ấy, thể để học đòi đam mê thần tượng cuồng nhiệt - đến cuồng nhiệt, em Văn Tây của là cuồng nhiệt nhất. Nhưng mẹ kế lại có những lí luận riêng. Bà ta tỏ ra rất “oai phong”, rằng trong nhà có người say mê thần tượng đủ khiến bà ta đau đầu rồi, tuyệt đối thể có thêm người nữa. Hơn nữa lúc nào bà ta cũng than phiền khó làm ăn, khó kiếm tiền, chi tiêu nhiều. Nhưng chuyện ăn uống, tiêu pha của em trai em hề giảm. Đặc biệt là Văn Tây. ta rất thích trang điểm, lại đam mê nghệ thuật, từng học guitar, sáo, đàn tranh. Bạn bè, họ hàng nhà mẹ kế mỗi lần đến nhà chơi lại khen ta giỏi giang, đa tài. Vì thế mà ta tự kiêu. Chỉ khi nào tức giận mẹ ta mới vài câu đúng . Nhưng ta nghĩ rằng mẹ giận, dĩ nhiên những lời khó nghe nên cho là mà cứ nghĩ rằng mình tài giỏi lắm. Từ ta mơ ước trở thành ngôi sao, tích cực tham gia rất nhiều cuộc thi. Tiếc là ai có con mắt nhìn xa trông rộng phát ra tài năng “ngời sáng” của ta. Nhưng nhờ ngoại hình xinh đẹp mà ta được vào học viện điện ảnh hạng ba học diễn xuất.

      #993366;'] 

      #993366;']Hồi Thuần Khiết mới vào tạp chí Feel, ta nghĩ rằng mình cũng có thể thử ngành thời trang, liền liên lạc với chị . Mặc dù Thuần Khiết hết lời rằng khả năng có hạn nhưng ta vẫn chạy đến thành phố Thánh ở nửa tháng trời. Cuối cùng phát những lời chị mới bực tức quay về. Cũng biết ta với bố mẹ như thế nào mà mẹ kế rất có ý kiến với . bận tâm. có tình cảm gì với họ, chẳng qua là vì có cùng người bố, giữ lịch với nhau thôi. Họ đến làm phiền , mong còn chẳng được. Thực tế, oán trách bố còn nhiều hơn ba mẹ con họ. và họ vốn là người ngoài. Nhưng thờ ơ của bố đối với cuộc sống của khiến vĩnh viễn thể nào quên.

      #993366;']Chú thích:

      #993366;'](*) Raúl González Blanco (1977) là cầu thủ bóng đá người Tây Ban Nha chơi ở vị trí tiền đạo. Raúl có kiểu ăn mừng bàn thắng riêng biệt. Sau mỗi bàn thắng đều hôn lên chiếc nhẫn cưới, với ý dành tặng bàn thắng cho vợ , Mamen Sanz.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13  Mổ xẻ nôi tâm
      Đến thứ sáu, giám đốc nhân Vincent lại gọi điện thoại, hỏi suy nghĩ thế nào. Thuần Khiết từ chối rất dứt khoát. Dường như điều này nằm ngoài dự đoán của ta. ta im lặng lúc rồi mới hỏi nguyên nhân.

       

      Thuần Khiết bình thản : “Thời tiết quá nóng bức, tôi muốn nghỉ ngơi thời gian”.

       

      Đây cũng có thể trở thành lí do? Vincent lập tức cảm thấy phản cảm với , nghĩ rằng ra vẻ ta đây. Nhưng theo phép lịch , vẫn tỏ ra có chút nuối tiếc. Thuần Khiết kiên nhẫn nghe ta xong, sau đó . Tính là vậy, vừa thiếu cảm giác an toàn lại tự bảo vệ bản thân quá mức, rất khó mở lòng mình với người khác, cũng tin những chuyện quá tốt đẹp. Thực tế, mấy ngày gần đây có chút tâm trạng, mơ hồ cảm thấy buồn phiền chán ngán, trong lòng có nhiều xáo trộn, hề liên quan đến thời tiết, chỉ là thể tĩnh tâm được.

      ti vi, mục tin tức kênh truyền hình số phát lại tin tức giải trí. Tiêu ức Sơn xuất màn hình. Người dẫn chương trình , có phóng viên chụp được ảnh uống rượu ở hộp đêm, đến tận hơn bốn giờ sáng mới về. Đây là lần đầu tiên uống say trong vòng mấy tháng tái xuất. Người dẫn chương trình lo lắng tật cũ của lại tái phát.

       

      Thuần Khiết chú ý nhìn ngày tháng, chính tại quán bar Khải Tán ba ngày trước. Điều đó cũng có nghĩa là tối hôm ấy, sau khi đưa về, lại uống rượu.

       

      nghĩ lại kĩ về chuyện xảy ra tối hôm ấy, sau đó lấy điện thoại, gọi điện về nhà.

       

      Người nghe điện là cậu em trai cùng bố khác mẹ, Chân Dực Phi.

       

      Khác hoàn toàn với chị Văn Tây, cậu ta là chàng trai yên tĩnh đến mức gần như là e thẹn, học hành rất chăm chỉ, thành tích rất tốt. Thuần Khiết cũng ghét cậu ta giống như chị.

       

      “Dực Phi, dì Lam có nhà ?”. hỏi.

       

      “Mẹ em chơi mạt chược rồi, vẫn chưa về”.

       

      “Văn Tây có nhà ?”.

       

      “Chị ấy cũng có nhà, có chuyện gì ?”.

      “Ừm..Thuần Khiết chần chừ lúc rồi : “Bỗng nhiên nhớ ra chuyện lâu lắm rồi. Hồi chị học cấp ba, có năm nghỉ hè chị ở nhà mà ở nhà bà ngoại chị hơn tháng...”.

       

      “Vâng, sao ạ?”.

       

      “Mùa hè ấy, có ai viết thư cho chị ?”.

       

      “Chuyện này em nhớ lắm”. Giọng của Dực Phi nghe có vẻ rất áy náy: “Nếu có người gửi thư đến nhà chắc chắn là Văn Tây nhận. Chị ấy sợ thư tình của các bạn nam bị bố mẹ đọc được..

       

      “Vậy đợi Văn Tây về, em hỏi giúp chị nhé”.

       

      “Quan trọng lắm ạ?”.

       

      Thuần Khiết biết nên trả lời như thế nào. Vì lời đùa của Tiêu ức Sơn mà tìm kiếm chuyện từ vài năm trước để chứng thực, cũng là nhạy cảm. Nhưng trí tò mò của trỗi dậy, thể khống chế được.

       

      Dực Phi thấy trả lời, liền : “Nếu như rất quan trọng bây giờ em sang phòng chị ấy tìm giúp chị. Em biết chị ấy cất thư trong hộp đựng guitar..

       

      Thuần Khiết vội : “ cần đâu! phải là thứ quan trọng lắm, đợi nó về rồi tính, lo”. muốn vì phút bốc đồng của mình mà làm chia rẽ gia đình họ. Văn Tây là người rất chú trọng quyền riêng tư, tùy tiện sờ vào đồ của nó là nó nhất định nổi nóng. Nếu lật tung đống thư của nó chẳng biết chuyện gì xảy ra? !

       

      Dực Phi đồng ý, hai người lại thêm vài câu về chuyện gia đình, sau đó Thuần Khiết tìm cơ hội kết thúc.

       

      Sáng hôm sau đến gặp Phong Bính Thần. ở bể bơi, cơ thể khỏe đẹp chê vào đâu được, chiếc quần bơi người từ màu sắc đến hình thù đều giống như quốc tịch của nước nào đó. tưởng mình nhìn nhầm nên chăm chú nhìn lúc, đề phòng bồng nhiên ngoi lên khỏi mặt nước, lau mặt rồi tươi cười hỏi: “Hài lòng với những gì em nhìn thấy ?”.

       

      Câu này khiến Thuần Khiết “choáng” tới mức đứng im nhúc nhích.

       

      lại : “Hôm nay đặc biệt chọn bộ này, em thấy thế nào?”.

       

      Thuần Khiết vừa tức vừa buồn cười: “ có thù oán gì với quốc gia này sao? Lấy quốc kì của người ta làm quần bơi”.

       

      “Ngược lại có, quốc gia này, vì thế mới mặc quốc kì trong ngày quốc khánh của họ”.

       

      Thuần Khiết còn gì để .

       

      “Em tỏ thái độ gì vậy?”.

       

      bơi tiếp ...”.

       

      “Cùng bơi chứ?”.

       

      “Em biết bơi”.

       

      dạy em”.

       

      “Xin lỗi, em muốn bơi”. nhấn mạnh.

       

      “Thôi được”.

       

      bị từ chối, lộn người bơi hai vòng rồi lên bờ. Mái tóc xoăn ướt đẫm, khuôn mặt tuấn đẹp như bông hoa sen trong sương sớm tinh mơ.

      Thuần Khiết kìm được trêu chọc : “ đóa phù dung đẹp!”.

        nghe vậy bật cười và : “Chờ thêm hai phút nữa”.

       

      rồi quay người vào phòng thay quần áo.

       

      Thuần Khiết im lặng lúc, thấy bước ra từ phòng thay đồ với “cây” trắng, mũi cao mắt sâu, dáng người cân đối, áo dài tay, cổ chữ V khoét sâu, thu hút ánh mắt của khám phá sâu hơn nữa.

       

      Phong Bính Thần nhếch mép cười: “ thôi, ăn sáng”.

       

      Hai người quay về tầng thượng. Quản gia chuẩn bị xong bữa sáng. Có nồi cháo , bốn đĩa thức ăn ăn kèm, mấy chiếc bánh bao. Mồi bên bàn bày bộ đồ ăn. Thông thường buổi sáng sau khi thức dậy, Thuần Khiết muốn ăn sáng, phải đến mười giờ mới có cảm giác đói. Nhưng nồi cháo kia thơm ngon hấp dẫn, quả thực khiến người ta chảy nước miếng.

       

      Phong Bính Thần múc bát cháo rồi đưa cho : “Bí kíp độc môn của bếp trưởng, ngay cả cũng biết cách nấu”.

       

      Thuần Khiết đỡ lấy. Bát cháo trắng tinh và rất mịn, bên có vài cánh hoa màu hồng và xanh, màu sắc rất đẹp.

       

      “Màu xanh kia là hoa gì?”.

       

      Phong Bính Thần mỉm cười và : “Tuyết liên hoa (*), chỉ sống những vách núi cao, rất hiếm”.

       

      Thuần Khiết ngạc nhiên : “ sao?”.

       

      Phong Bính Thần cười: “Nếm thử xem”.

       

      Thuần Khiết lấy thìa hớt chút ngửi trước, hương vị ngọt mát xuyên vào tận tâm can, ăn vừa thom vừa mềm, ngọt mà ngấy, tươi mát lạ thường, quả nhiên là rất ngon. Bốn món ăn kèm kia cũng rất vừa miệng, mỗi món vị ngon lạ.

       

      Phong Bính Thần nhìn nét mặt của , mỉm cười rồi cúi đầu ăn.

       

      Ăn được lúc, bồng nhiên Thuần Khiết ngẩng đầu hỏi : “Đây là tuyết liên hoa sao?”.

       

      “Sao vậy?”. Phong Bính Thần dừng lại nhìn .

       

      “Mùi vị này... hình như có chút quen quen”. chau mày, nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Cuối cùng Phong Bính Thần bật cười tiếng rồi : “Là lá sen. Món cháo này cũng được nấu bằng nước lá sen”.

       

      Thuần Khiết gặm thìa, gườm gườm nhìn : “Thế mà là tuyết liên hoa, suýt chút nữa bị lừa”.

       

      Phong Bính Thần chỉ cười, gì.

       

      “Có điều, để có được mùi vị này quả thực rất hiếm thấy”.

       

      “ừm, nếm thử bánh bao nào”.

       

      “Được...”.

       

      Thuần Khiết nhón chiếc bánh bao rồi đưa cả cái vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu với , tỏ ý mùi vị rất ngon. Phong Bính Thần nhìn mà bật cười.

       

      Ăn sáng xong, Phong Bính Thần cuộc họp qua điện thoại, để Thuần Khiết tự do “hoạt động”.

       

      Phòng khách rộng thênh thang chỉ có mình , biết quản gia đâu, bà ta giống như thần long thấy đầu thấy đuôi, lúc nên xuất bao giờ xuất . Thuần Khiết muốn đọc sách, cũng muốn xem đĩa, đến trước bồn tắm ngắm nghía lúc rồi vào phòng giải trí chơi bi-a.

       

      Chơi mình cũng chán. quyết định nằm xuống chiếc ghế sofa mềm mại ngủ bù. Cũng biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng nghe thấy có người chuyện điện thoại. Đầu tiên là tiếng , lúc sau lại thứ tiếng khác mà biết. muốn chăm chú nghe kĩ, bỗng chốc bừng tỉnh. Nghe thêm vài câu, hình như là tiếng Pháp.

       

      ra biết nhiều thứ tiếng như vậy, hổ là con nhà giàu. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. biết còn biết gì nữa. dụi mắt, ngóc đầu dậy nhìn về phía phát ra thanh. Chỉ thấy Phong Bính Thần ngồi trước chiếc bàn gần cửa sổ, trước mặt là chiếc laptop. tay cầm điện thoại, tay xoa cằm. Khuôn mặt khi nhìn nghiêng đẹp như bức tượng bằng băng.

       

      Thuần Khiết nhìn mà đắm say, kìm được lại nằm xuống, nhắm mắt hồi tưởng.

       

      Người đàn ông hoàn mĩ như thế này mà làm hoàng tử chốn nhân gian quá thiệt thòi. phải là hoàng tử của thiên thần, nhận được hết thảy mọi thương. Cuối cùng hiểu vì sao trong lịch sử lại có nhiều đế vương mê đắm nữ sắc như vậy. Quả thực là nhan sắc nhân gian quá lợi hại, quá lợi hại...

       

      nhắm mắt, chống tay nằm sofa, khẽ lắc đầu. Bồng nhiên nghe thấy giọng trầm bổng gợi cảm: “Cái gì lợi hại thế? Nếu em tỉnh rồi mau dậy !”.

       

      ngước mắt nhìn, Phong Bính Thần đứng trước mặt .

       

      mỉm cười : “ phải em mơ đấy chứ?”.

       

      Thuần Khiết mỉm cười ngượng ngùng rồi ngồi dậy, tiện tay vuốt lại tóc rồi : “Em ngủ lúc nào mà biết. họp xong chưa?”.

       

      ăn bữa trưa rồi”.

       

      phải chứ?”.

       

      Thuần Khiết ngạc nhiên, vội vàng cầm điện thoại lên xem, mười hai rưỡi. thở phào. Phong Bính Thần nhìn mà lắc đầu ngao ngán, than thở rằng: “Em thích ngủ như vậy, lại lười nhác, có chí tiến thủ. Xem ra chỉ có con đường là lấy chồng giàu thôi. Nếu rất khó nuôi sống bản thân..

       

      Thuần Khiết cười : “Yên tâm , em có thẻ tín dụng”.

       

      Phong Bính Thần cố tình than thở, buồn rầu : “Thế là tự trói mình sao?”.

       

      Thuần Khiết : “Quà tặng được đòi lại”.

       

      Phong Bính Thần lườm : “Thế mà em cũng nghĩ ra được? Như thế là sỉ nhục người khác, bao giờ làm chuyện đó. Thôi được rồi, bữa trưa muốn ăn gì?”.

       

      Thuần Khiết vừa ngủ dậy, chỉ thấy khát nước, đặc biệt thích ăn món gì, liền tỏ ý tùy quyết định.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Phong Bính Thần nhấc điện thoại, gọi hai suất mì Ý.



      Lần nào ở khách sạn Thời Quang, việc ăn uống cũng đều do bếp trưởng của khách sạn đích thân phụ trách. Các bếp trưởng đều đến từ những nhà hàng danh tiếng được Michelin (**) đánh giá cao nhất, tay nghề tuyệt đỉnh, siêu phàm thoát tục.



      lúc sau, nhà hàng mang mì tới. Thuần Khiết ăn xong, hài lòng : “Em cũng biết là phúc phận tu được từ kiếp nào. Nếu cứ thế này, em chỉ sợ thể rời xa được”.



      Phong Bính Thần thản nhiên như , mỉm cười : “Thế quá tốt, đúng với ý ”.



      Thuần Khiết đặt li rượu xuống, nhìn rồi nghiêm túc hỏi: “ thích em ở điểm gì?”.



      Phong Bính Thần cũng đặt li rượu xuống, nghiêm túc nhìn : “Em muốn nghe hay dối?”.



      ”.



      “Em bề ngoài bảo thủ, nội tâm hoang dại, thích hư danh nhưng có lí lẽ. thích em cay nghiệt và nghiêm khắc với bản thân. cũng thích nhìn lúc em giằng xé, nó bộc lộ...”. ngừng lại, lấy tay xoa cằm, hình như cân nhắc câu chữ: “ừm, nỗi đau đớn quằn quại. Ồ, còn cả cái vẻ trợn mắt há mồm của em lúc này nữa, rất hiếm gặp”.



      Thuần Khiết nhìn chằm chằm, đôi lông mày cau lại, biết trong lòng nghĩ gì.



      Phong Bính Thần quan sát sắc mặt của rồi hỏi: “Có phải em cảm thấy bị mạo phạm?”.



      Thuần Khiết biết gì. Rốt cuộc là nên tức giận phản kích lại hay nên tỏ ra rộng lượng, mỉm cười cho qua để chứng tỏ rằng mình hoàn toàn bận tâm tới những lời đó. vẫn chưa quyết định được, về bản năng, nghiêng về phản kích. Nhưng trong thời gian ngắn lại nghĩ ra câu nào cay nghiệt để đáp trả.



      Phong Bính Thần chờ mà thấy câu tó lời, liền tỏ vẻ xin lỗi, giọng như có chút nũng nịu: “Thôi mà, em bảo mà, phải là em thẹn quá hóa giận đấy chứ?”. Sau đó lại vờ làm ra vẻ ảo não: “Ôi, đáng chết. nên tin lời phụ nữ. ..



      “Em muốn nghe lời dối”. Cuối cùng Thuần Khiết ngắt lời . Giọng khàn khàn như cố kiềm chế.



      dối?”. Phong Bính Thần sững người, sau đó tươi cười : “Xin lỗi, bao giờ dối”.



      bao giờ dối?”.



      “Đúng vậy, lừa bịp cũng dối”.



      “Nếu lúc nãy em chọn nghe lời dối sao?”.



      đâu, thông thường em đều chọn . Bởi vì em nghĩ rằng nội tâm của mình lớn mạnh, đủ sức chịu đựng”.



      Thuần Khiết còn gì để . Im lặng lúc, bỗng nhiên cười nhưng gì. Phong Bính Thần hỏi: “Em sao chứ?”.



      Thuần Khiết mỉm cười và : “ hiểu em như vậy, hà tất phải hỏi câu đó”.



      Phong Bính Thần nghe giọng điệu đó của là biết giận. Nào ngờ lại mỉm cười thêm: “Yên tâm , em giận. biết đấy, đời này người mà em tuyệt đối thể giận, đó chính là sếp của em”.



      Phong Bính Thần thầm nghĩ: “Xem ra rất nghiêm trọng”.



      chuyển chủ đề: “Vậy buổi chiều còn có kế hoạch gì ?”.



      “Hai giờ phải họp”.



      “Cần em làm gì ?”.



      “Ở bên cạnh ”.



      Thuần Khiết thầm nghiến răng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.



      hề nhận ra rằng ràng lúc này mình vô cùng tức giận nhưng lại tìm mọi cách kìm nén, cố gắng tỏ ra rộng lượng và bận tâm, đúng như “nỗi đau quằn quại” mà Phong Bính Thần . Dường như đoán được từng phản ứng của , đồng thời chặn họng khiến gì được.



      Phong Bính Thần cũng cảm thấy có chút bất an. Mặc dù lí trí với bây giờ vẫn chưa phải là lúc ra những lời đó. Nhưng những lời đó chịu khống chế của . Dường như bản thân chúng nóng lòng muốn chạy ra, giống như chú ngựa đứt dây cương lao ra khỏi miệng , thể ngăn được. cảm thấy mình đắc tội với , đồng thời cũng mang trong mình niềm mong đợi thầm kín. Nhưng mong đợi điều gì chính bản thân cũng biết .



      Thuần Khiết gì. Từng câu của đều đánh trúng điểm yếu của . chưa bao giờ bị người nào nhìn thấu đáo như vậy. Với người khác, có lẽ điều này là gì cả. Nhưng với người quen giấu mình, quen đeo mặt nạ như tuyệt đối phải là chuyện vui vẻ.



      Điều này khiến có cảm giác trần trụi.



      Bồng nhiên cảm thấy sợ , sợ đôi mắt ấy. Đôi mắt nhìn có vẻ thản nhiên nhưng lại có đôi lông mi vén màn sương mù và con ngươi xuyên thấu tâm can. Trước mặt trở nên trong suốt, chút che đậy. ngụy trang của có tác dụng gì với . Lúc này nhìn nhưng biết phải đối diện với thế nào.



      Phong Bính Thần đưa tay cầm lấy bàn tay đặt bàn rồi : “Em biết , thích là thứ tình cảm đáng sợ. Nó thôi thúc em quan tâm tới người em thích, từng lời , từng hành động, từng niềm vui, nỗi buồn của người ấy. Người ấy mặc quần áo theo phong cách nào, thích ăn những món ăn nào, kết giao với những người bạn như thế nào... Em khao khát tìm hiểu tất cả mọi thứ về người ấy. Ví dụ khi ở nơi công cộng, ánh mắt của em giống như tấm lưới lọc, tự động lọc bỏ tất cả những người liên quan, từ đầu tới cuối chỉ dõi theo người ấy. Người ấy cuốn hút em”. dừng lại, nhìn thẳng vào mắt : “Đây chính là lí do vì sao hiểu em”.



      Thuần Khiết biết gì.



      thể thừa nhận đây là màn tỏ tình xúc động. Nhưng biết nên phản ứng thế nào.



      Người đàn ông này vừa mới xâm nhập vào nội tâm của cách đơn giản, thô bạo để khám phá nó, sau đó lại tặng màn tỏ tình chân tình, dịu dàng. Như thế là có ý gì? Trong cuộc đời hữu hạn của mình chưa từng gặp người đàn ông như thế này nên khỏi cảm thấy có chút bối rối, mơ hồ.



      im lặng lúc rất lâu rồi mới : “Em rất vinh hạnh. Nhưng em hiểu vì sao..



      Phong Bính Thần vừa tức vừa buồn cười, thở dài rồi mỉm cười: “Nếu chuyện gì thế giới này cũng phải hỏi vì sao mệt mỏi. Lúc nào nên có tình cảm có tình cảm, nên tốn sức tốn sức”.



      “Lẽ nào muốn em trở thành kẻ thù với nửa thế giới sao?”.



      “Em tin ”.



      gần như là mơ ước của tất cả phụ nữ”.



      “Nhưng có em, đúng ?”.



      Thuần Khiết mỉm cười chế nhạo: “Dĩ nhiên là có em. Mơ ước của em hề khác so với mơ ước của phần lớn phụ nữ thế giới. Em và họ cũng khác biệt về bản chất, số chồ thậm chí còn xuất sắc bằng họ...”.



      đến đây, dám ngẩng đầu nhìn . Mỗi khi nhìn , tâm hồn lại trở nên yếu đuối. sợ mình chìm đắm. khẽ cúi xuống, đôi lông mi dày và dài cụp xuống, giống như che phủ cả nhân gian. Khuôn mặt toát lên vẻ đẹp u buồn tương xứng với tuổi tác. lúc sau, mới khẽ : “Bính Thần, có thể là quãng thời gian hoàn mĩ nhất trong cuộc đời em. Em thể để cuộc sống hủy hoại nó, hiểu chứ?”.



      Phong Bính Thần nghe vậy, trong lòng vừa vui vừa xúc động, lại có chút biết làm thế nào với . gật đầu rồi : “ hiểu. Nhưng thực rất xin lỗi, chuyện hủy hoại dung nhan vì em, tạm thời làm được”.



      Nghe thấy câu này, cuối cùng Thuần Khiết kìm được bật cười.



      “Nếu hủy hoại dung nhan, em thích nữa”.



      “Thế giày vò người khác”.



      thích em phải chịu giày vò..



      “Đây là lí lẽ gì vậy?”.



      là như vậy. thích cái gì phải chịu khổ vì cái đó. Thích tiền phải chăm chỉ làm việc, tích cực luồn cúi. Thích chơi nhạc cụ phải nhẫn nhịn chịu đựng những bài tập đơn điệu lặp lặp lại hết ngày này qua ngày khác. Thích sáng tác ít nhất mồi ngày phải ngồi sáu tiếng. Cho dù thích làm tình cũng phải bỏ ra chút mồ hôi và tinh dịch!”.



      Phong Bính Thần bật cười, nháy mắt với : “ nguyện đổ mồ hôi vì người mình thích”.



      Thuần Khiết bận tâm tới nữa.



      Hai giờ chiều, họ cùng đến tập đoàn Bắc Thần để họp.



      Đây là lần đầu tiên Phong Bính Thần họp với ekip làm phim với tư cách là nhà sản xuất. Đường Ca Nam nghe tin liền từ phòng giám đốc tầng xuống, đưa họ vòng. Trong phòng làm việc, đạo diễn Tống Ngải Lâm và chủ nhiệm sản xuất chọn nữ diễn viên phụ.



      bộ phim tình cảm hài hước. Nữ diễn viên “phóng điện” trước ống kính bằng đôi mắt to tròn gắn lông mi giả, dáng vẻ khêu gợi, ánh mắt phóng đãng, lời thoại uyển chuyển, diễn rất khoa trương. ta diễn xong, lại có khác, dáng người mảnh mai, xinh đẹp thanh tú. vẫn là mấy lời thoại ấy nhưng cách diễn hàm súc hơn trước cách rệt, ánh mắt chứa vẻ gợi tình.



      Trong lòng Tống Ngải Lâm lựa chọn.



      ta mở cuốn sổ ghi chép màu đen tay, định ghi chép lại. Bồng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Thuần Khiết chăm chú nhìn diễn viên. biết ta nghĩ gì mà gấp sổ lại.



      Diễn viên đó biểu diễn xong, được nhân viên mời vào phòng khác. Tống Ngải Lâm bước lên bắt tay với Phong Bính Thần, hỏi ý kiến của về diễn xuất của hai nữ diễn viên lúc nãy.



      Phong Bính Thần : “Chuyện này quyết định là được rồi”.



      Tống Ngải Lâm lại nhìn Thuần Khiết, mỉm cười và hỏi: “ Chân, thấy hai người họ ai thích hợp hơn?”.



      Thuần Khiết ngờ ta lại hỏi mình, khỏi sững người, định “tôi là người ngoài ngành, hiểu lắm”. Nhưng bồng nhiên nhận ra dáng vẻ có chút khinh thường trong đôi mắt của ta, thế nên thay đổi suy nghĩ, mỉm cười và : “ về cách diễn dĩ nhiên là người thứ hai diễn tốt hơn chút. Nhưng nếu tôi là người đàn ông, tôi chọn người đầu tiên”.



      “Vì sao?”.



      “Vì cơ thể của ta có sức thuyết phục hơn”.



      Vừa dứt lời, bên cạnh có tiếng cười.



      Phong Bính Thần cũng nhịn được cười.



      Tống Ngải Lâm có chút bất ngờ, nhìn rồi lại hỏi: “Vậy cho rằng nên chọn người đầu tiên?”.



      Thuần Khiết mỉm cười: “Tôi chỉ thế thôi, chị mới là đạo diễn”. là trợ lí, dĩ nhiên thể vượt mặt sếp, tùy tiện bày tỏ thái độ. Đặc biệt là sếp của vừa mới bày tỏ thái độ của mình.



      Tống Ngải Lâm gì.



      Đường Ca Nam : “Chúng ta mau họp thôi, bốn giờ tôi còn có cuộc họp..



      rồi ta ra ngoài. Phong Bính Thần theo sau, kìm được giễu cợt ta: “Cậu đúng là chú rể bận rộn”.



      Đường Ca Nam cũng chịu thua, đáp lại : “Ai có thể sánh với người giàu có, nhàn rỗi như . đến đâu cũng có trợ lí theo sát bên cạnh..



      Thuần Khiết nghe thấy đến mình, trong lòng có chút bối rối.



      Lúc ấy, ta mở cửa phòng họp. Bên trong có chiếc bàn rất lớn, rất nhiều người có mặt ở đó, đều là những bậc tinh trong làng điện ảnh, trò chuyện hỏi thăm nhau. Nhìn thấy họ vào, tất cả đều im lặng.



      Trong đó có xinh đẹp, nổi bật, mang dáng vẻ riêng biệt, khác người.



      Thuần Khiết biết ta. ta là cố Băng, người nhận giải Kim Hầu cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất kì trước. từng có tin đồn rằng ta nhận được giải, giá trị tăng lên gấp bội, hợp đồng đóng phim nhiều vô kể. Thậm chí có đạo diễn Hollywood muốn mời ta đóng phim.



      Mọi người lần lượt ngồi xuống. Đường Ca Nam giới thiệu sơ qua về họ. Đối với nhà sản xuất trẻ tuổi tuấn nho nhã cùng nữ đạo diễn trẻ trung xinh đẹp, mọi người thể thiếu những lời ngợi ca.



      Đường Ca Nam hỏi: “Mọi người đến đủ cả chưa?”.



      Tống Ngải Lâm : “Còn thiếu hai nam chính, Sở Phụng Minh và Tiêu ức Sơn”.



      Đường Ca Nam vội : “Phụng Minh tạm thời chưa tính, để sau chị bớt chút thời gian chuyện riêng với cậu ta”.



      Vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ. Nhà sản xuất nâng đỡ ngôi sao cũng có, thông thường là nhà sản xuất nam nâng đỡ ngôi sao nữ. Nhưng chưa từng thấy người nào như Đường Ca Nam nâng đỡ người vô danh.



      Tống Ngải Lâm cũng có chút vui nhưng biểu lộ ra mặt.



      Đường Ca Nam lại hỏi: “Vì sao Tiêu ức Sơn đến?”.



      Chủ nhiệm sản xuất vội : “Hôm qua tôi được thông báo”.



      Mọi người đều im lặng.



      Tiêu ức Sơn nổi tiếng hợp tác nhưng có quá nhiều fan, khán giả vô cùng thích , vì thế vẫn có rất nhiều doanh nghiệp bợ đỡ. Bây giờ tái xuất giang hồ, danh tiếng còn hơn năm năm trước nên càng có “quyền” kiêu ngạo. Trong làng giải trí thiếu những lời khen chê, người thích trọng tình nghĩa, có tài. Người thích ngông cuồng ngạo mạn. Thuần Khiết nghĩ rằng có chút có tài nên kiêu ngạo nhưng lí do quan trọng hơn vẫn là đủ khôn khéo, giỏi giao tiếp với người khác. Nếu khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành và tài năng nhạc e là rất khó tồn tại trong làng giải trí. có mặt chắc chắn là có liên quan đến Phong Bính Thần, vốn dĩ bộ phim này bị ép đóng.



      Nghĩ đến đây, Thuần Khiết kìm được khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Phong Bính Thần. chút biểu cảm, cúi đầu nhìn bảng danh sách tay. liếc nhìn thấy nào là nhiếp ảnh, nhạc, tạo hình, thiết kế mĩ thuật... Căn phòng im lặng lúc.



      Đường Ca Nam : “Nếu ta tới chúng ta đợi ta nữa. Bắt đầu ”.



      vài lời mở đầu, sau đó trao quyền phát ngôn cho đạo diễn Tống Ngải Lâm. ta là đạo diễn, người tổ chức và điều hành sản xuất, người phụ trách đưa tác phẩm văn học lên màn bạc, hơn nữa kịch bản cũng là do ta sáng tác. Để ta bày tỏ ý đồ và cầu của mình là quá họp lí.



      ta khiêm tốn hai câu rồi vào chủ đề chính. giải thích bỗng nhiên cánh cửa phòng họp mở ra.



      Tiêu ức Sơn bước vào, mọi người đều cảm thấy trước mắt bừng sáng. mặc áo sơ mi màu xanh da trời, quần Tây trắng, phong thái nho nhã, khuôn mặt lạnh như băng tuyết. Giữa mùa hè oi bức, cảm giác như mang theo làn gió mát lạnh từ biển sâu.



      Trước ánh mắt của mọi người, thản nhiên bước vào rồi tìm chiếc ghế trống và ngồi xuống, khuôn mặt chút biểu cảm: “Xin lỗi, tôi đến muộn”.



      Khi nhìn bất kì ai, thái độ lạnh lùng.



      Tống Ngải Lâm khẽ ho tiếng, quay lại chủ đề lúc nãy nhưng chốc chốc lại liếc nhìn Tiêu ức Sơn. Thuần Khiết kìm được cười thầm.



      Ấn tượng Tống Ngải Lâm để lại cho người phụ nữ mạnh mẽ, dứt khoát, quyết đoán, vô cùng chú trọng hiệu quả. Nhưng Tiêu ức Sơn vừa bước vào, hình như ta lại có chút thiếu tập trung. đến nỗi như thế chứ? Tiêu ức Sơn từ đầu đến cuối nhìn ta lấy lần.



      Mọi người đều chăm chú lắng nghe, chỉ có ánh mắt của là hướng về Tiêu ức Sơn. Phong Bính Thần quả thực thể chịu được, giơ chân giẫm lên chân .



      Thuần Khiết ngờ lại làm vậy, kìm được kêu lên tiếng. Sau đó thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Tiêu ức Sơn.



      Hình như lúc này mới nhìn thấy Thuần Khiết, vẻ mặt lạnh lùng dậy sóng, ngạc nhiên hỏi : “Sao cậu lại ở đây?”.



      Thuần Khiết mỉm cười ngượng ngùng: “Mình đến cùng Phong”.



      Tiêu ức Sơn liếc nhìn Phong Bính Thần, sau đó nhìn Thuần Khiết và : “Hai người nhau sao?”.



      hỏi rất thẳng thắn, bận tâm đến thời gian, địa điểm. Tất cả những người có mặt ở đó đều tròn mắt nhìn, vểnh tai nghe, mấy chục con mắt giống như đèn pha hướng về phía họ. Thuần Khiết suýt chút nữa bị sặc nước bọt, vội vàng phủ nhận: “ có chuyện đó, bọn mình...”.



      Nhưng Phong Bính Thần lại vui vẻ thừa nhận, mỉm cười ngắt lời : “Em , đừng xấu hổ, dù sao sớm muộn gì ta cũng biết”.



      Nghe thấy những lời này, Thuần Khiết đúng là... muốn khóc mà được.



      Tống Ngải Lâm cũng sững sờ. Mặc dù ta nghĩ rằng hai người có chút thân mật nhưng tưởng rằng chắc chắn là Thuần Khiết ái mộ Phong Bính Thần, suy cho cùng đó là người đàn ông mà bản thân ta cũng thích. Nhưng bây giờ nghe vậy lại thấy giống.



      Trong số những người có mặt trong cuộc họp, chỉ có Đường Ca Nam là bình tĩnh như . ta khẽ cau mày và : “Bây giờ là giờ họp, xin đừng chuyện riêng. Aileen, tiếp tục ”.



      Tống Ngải Lâm cúi đầu nhìn bài phát biểu mà mình chuẩn bị, tiếp tục chủ đề lúc nãy.



      ta những gì Thuần Khiết vào đầu câu nào. cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đặc biệt khi nghĩ đến việc trong cuộc họp, mọi người đều mang thiết bị ghi nên càng xấu hổ.



      Dường như mắc chứng sợ giao tiếp xã hội. Bình thường khi ở cùng những người bạn thân còn hoạt bát, hay . Nhưng cứ ở trước mặt người lạ là lại thu mình lại theo thói quen, biến thành người cẩn trọng trong từng hành vi, lời . Bây giờ gặp tình huống này, lại thể đứng dậy bỏ , đúng là xấu hổ chết được.



      Tiêu ức Sơn nhìn hai lần như muốn dò hỏi, sau đó nhìn nữa.



      Phong Bính Thần thản nhiên như , lấy bút viết gì đó lên giấy, sau đó đưa ra trước mặt . Thuần Khiết giận nhưng vẫn quay sang nhìn. Là bức tranh vô cùng khoa trương. Cậu bé tay cầm dao, tay cầm hoa hồng, khóc lóc uy hiếp bé: “Em hãy theo ! ! !”.



      nhìn mà dở khóc dở cười. Giận được mà giận cũng xong.



      Động tác của thu hút ánh nhìn của mọi người. Trong mấy chục phút sau đó, họ đều vô tình hay cố ý liếc nhìn khiến Thuần Khiết như ngồi đống lửa.



      Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc kết thúc cuộc họp. Mọi người tạm biệt nhau, lần lượt bước ra khỏi phòng họp. Lúc ấy mới thầm thở phào, khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu ức Sơn thẳng ra ngoài. muốn với vài câu nhưng lại thể rời khỏi ghế.



      Đường Ca Nam ngồi bên trái Phong Bính Thần, bồng nhiên quay sang, cười khì khì và hỏi: “Này, hai người nhau sao?”. Thuần Khiết lại bối rối.



      Phong Bính Thần giơ đồng hồ trước mặt ta, nhắc nhở ta: “Bốn giờ cậu còn có cuộc họp, bây giờ bốn rưỡi rồi”.



      Đường Ca Nam tươi cười : “ sao, dù sao cũng muộn rồi, chuyện của hai người..



      “Xin lỗi, chúng tôi phải !”. Phong Bính Thần ngắt lời ta.



      Thuần Khiết lập tức đứng dậy, gượng cười với Đường Ca Nam rồi : “Tạm biệt Đường”.



      Mặc dù Đường Ca Nam vô cùng tò mò nhưng cũng thể giữ họ lại. dõi theo họ, sau đó lấy điện thoại gọi cho vợ sắp cưới Phong Bình, báo cáo tình hình.

      Chú thích:

      (*) Tuyết liên hoa (hoa sen tuyết) là loại dược thảo truyền thống quý hiếm của Trung Quốc, xuất xứ từ Tân Cương. Nó phát triển trong các vách đá và giữa các kẽ nứt băng giá, nơi vô cùng lạnh và được bao phủ trong tuyết quanh năm.

       

      (**) Michelin là hãng sản xuất vỏ (lốp) xe và nhiều thiết bị khác trong ngành giao thông của Pháp từ cuối thế kỷ 19. Từ đầu thế kỉ 20, vào tháng ba mỗi năm họ cho xuất bản cuốn guide rouge (cuốn sách hướng dẫn có bìa màu đỏ) nổi tiếng về các khách sạn và tiệm ăn. Nhờ lối làm việc rất nghiêm túc và nhất là nhờ sắp hạng tương đối “chí công vô tư”, cuốn guide rouge từ lâu nghiễm nhiên trở thành thứ “thánh kinh về nghệ thuật ẩm thực” ở Pháp và số nước thế giới.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14 Nhớ nhung nhung nhớ


      Thuần Khiết ra cửa đợi thang máy.



      Phong Bính Thần đứng cạnh , cọ vai vào người : “Van còn giận à?”.



      quay sang mà : “Lần sau đừng để em xấu hổ như thế”.



      Phong Bính Thần cố tình hiểu sai ý : “Lẽ nào chuyện rất xấu hổ”.



      Thuần Khiết hỏi lại: “Khả năng lí giải của kém như vậy sao?”.



      Phong Bính Thần nhún vai rồi : “Cái tay Tiêu ức Sơn kia cũng vô lễ”.



      ấy là vậy, ai bảo kí hợp đồng với ấy”.



      Nghe có vẻ em rất hiểu ta?”.



      Em là fan của ấy, từng đọc tin tức về ấy, dĩnhiên là biết chút”.



      “Sao em quan tâm đến ?”.



      “Gần như ngày nào em cũng ở bên cạnh , như thế còn chưa đủ quan tâm sao?”.



      thích ăn món gì?”.



      “Những món ăn ngon”.



      thích mặc quần áo gì?”.



      “Hoa hòe hoa sói”.



      Phong Bính Thần còn gì để : “Cụ thể, chi tiết chút có được ?”.



      Đúng lúc ấy thang máy đến. Hai người lần lượt vào. Phong Bính Thần cũng bận tâm bên trong có đông người mà tiếp tục hỏi: “Hãy xem em có ấn tượng thế nào với ..



      Nghe vậy, những người ở trong thang máy đều dồn mắt nhìn về phía họ. Thuần Khiết xấu hổ tới mức còn gì để , quyết định vờ như quen , nhìn thẳng về phía cửa thang máy.



      Những người khác nhìn họ từ đầu đến chân, ánh mắt có chút nghi hoặc. Chàng trai phong độ, nho nhã, “nhan sắc” hơn người. bên cạnh giản dị có gì nổibật, vẻ mặt lạnh lùng. Mặc dù cũng là xinh đẹp, thanh tú nhưng thiếu vẻ kiều diễm khiến người ta phải kinh ngạc, có vẻ như tương xứng với chàng trai cho lắm.



      Thuần Khiết rất nhạy cảm, dĩ nhiên là hiểu hàm ý của những ánh mắt ấy.



      Thang máy xuống dưới, những người trong thang máy cũng mồi người ngả.



      Họ bước ra đại sảnh, bồng chốc cảm thấy luồng khí nóng ập tới. Phong Bính Thần gọi điện bảo lái xe mang xe tới. Sau khi cúp máy, nhìn rồi : “Lúc nãy em thèm để ý đến , khiến rất xấu hổ..



      “Vậy chúng ta hòa”.



      ra em rắp tâm muốn trả thù. Vậy bây giờ có thể trả lời câu hỏi của rồi chứ?”.



      “ừm...”. Thuần Khiết nghĩ lúc rồi : “Ấn tượng tổng thể? Điều này cũng khó tổng kết. Khái quát nhất chính là bí . Chúng ta quen nhau cũng mấy tháng rồi nhưng ngoài việc biết rất giàu có, rất tự tin, phong độ, nho nhã, lịch thiệp em chẳng biết gì cả”.



      Phong Bính Thần vốn tưởng rằng nghe thấy những lời hay nên chuẩn bị tâm lí bị đả kích. Khôngngờ lại còn khen vài câu nên hài lòng gật đầu và : “Em có thể dùng tất cả những từ tốt đẹp nhất mà em biết để về , tuyệt đối thấy hổ thẹn. Em phát những ưu điểm của thể kể xiết..



      Nghe thấy những lời này, Thuần Khiết gần như sụp đổ, vội vàng ngắt lời : “Hôm nay còn có kế hoạch gì khác ?”.



      Phong Bính Thần nghĩ lúc rồi hỏi lại: “Em là trợ lí của . phải hỏi em mới đúng chứ”.



      “Vậy sao, vậy em với có kế hoạch gì. Ba mươi ngày tiếp theo cũng có bất kì kế hoạch gì.. rồi quay ngoắt trăm tám mươi độ: “Ồ, xe đến rồi”.



      Vừa dứt lời chiếc siêu xe màu đen dừng lại trước mặt.



      Lái xe bước xuống, nhanh chân vòng sang mở cửa xe cho họ. Đợi họ ngồi vào trong rồi đóng cửa, ngồi vào khoang lái, hỏi họ điểm đến. Thuần Khiết địa chỉ của mình.



      Phong Bính Thần mỉm cười gì.



      lúc sau, chiếc xe đến dưới tòa nhà của . xuống xe, định lên bị Phong Bính Thần gọi lại, đòi nụ hôn chúc ngủ ngon. Thuần Khiết hôn xong, liền trêu chọc: “Em có cần hôn lái xe của ?”.



      Phong Bính Thần tức giận lườm : “về nguyên tắc là cần nhưng nếu em muốn vậy nhận hộ”.



      Thuần Khiết vội lùi hai bước, vẫy tay tạm biệt .



      Chiếc xe và đều quá chói lóa. muốn biến thành nhân vật nổi tiếng trong tòa nhà này.



      về nhà thay quần áo, ra tủ lạnh lấy hộp sữa chua, sau đó bật laptop lên mạng, nhận mail, trả lời tin nhắn. Hơn tám giờ tối, thấy hơi đói bụng nên vo gạo nấu cơm, xuống bếp làm hai món ăn thanh đạm. Sau đó tắm, mang laptop lên giường, xem phim Bác sĩ House M.D



      rất thích chàng chua ngoa cay nghiệt, mấy thiện cảm với mọi người này. Xét về góc độ nào đó, cũng là người như thế, hi vọng gì về con người, bảo vệ bản thân quá mức, thường là trước khi người khác vẫn chưa từ bỏ từ bỏ họ trước.



      thiếu tình , khao khát tình nhưng lần nào cái mà chờ đợi cũng là thất vọng, thất vọng rồi lại thất vọng, về sau thôi miên bản thân mình, rằng cần tình , dành hết toàn bộ thời gian mà người khácdùng để đương vào học hành, từ chối rất nhiều cuộc hẹn. Đến tận năm cuối cùng mới bồng nhiên tỉnh ngộ, dường như cần có mối tình. Nhu cầu này phần nhiều là nhu cầu về sinh lí. Là đại, suy nghĩ khá thoáng về sex. Trước khi tình chân thành tới, có lí do gì để trói buộc bản thân. Có số người chờ đợi cả đời cũng có được cái gọi là tình chân thành. và Trác Việt nhau nhưng lại thiếu lửa, chỉ có thể nóng đến bảy mươi độ, thể tiến thêm bước.



      Trong lòng phòng tuyến.



      Phòng tuyến này là khu vực cấm của , chỉ mở ra với số ít người. Trác Việt từng là người có thể đột phá phòng tuyến này nhưng chưa bao giờ bày tỏ ham muốn khám phá. Bây giờ Phong Bính Thần lao vào khu vực cấm khiến cảm thấy lo sợ. Đó là lớp vỏ bảo vệ cuối cùng cho tâm hồn yếu ớt của . Chia tay với Trác Việt dĩ nhiên là rất buồn nhưng lớp vỏ này vẫn hoàn chỉnh. Bây giờ lớp vỏ này bị mở ra, còn chưa xác định có thể chấp nhận được hậu quả mà nó mang lại hay . vốn thiếu cảm giác an toàn, lại có trái tim bi quan. Tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ rất tiêu cực.



      biết khi bình thường đứng bên cạnh chàng trai ưu tú, nếu ta lòng ta tacòn có thể chia sẻ ánh hào quang của ta. Nếu ta ta ta vĩnh viễn nấp dưới cái bóng của ta. Cho dù là tình huống nào cũng phải vứt bỏ phần cái tôi, thậm chí là phần lớn. Còn xác định được giới hạn của mình ở đâu.



      Gần sáng, Tường Vi và Tiểu Châu cùng Online. Cả ba cùng thông báo tình hình gần đây. Tường Vi bận rộn với công việc, Tiểu Châu bận rộn đương, đồng thời đến mức bàn đến chuyện kết hôn. Tốc độ thần tốc như vậy khiến Thuần Khiết khá kinh ngạc.



      chuyện phiếm nửa giờ, cuối cùng đến lượt họ “tra khảo” Thuần Khiết. Lúc nào cũng vậy, thường là họ trước, sau đó mới đến lượt . luôn là người cuối cùng.



      Thuần Khiết vốn định về Phong Bính Thần nhưng hai bạn thân đều tập trung tinh lực hỏi về cuộc sống của Tiêu ức Sơn. Quả thực có gì để . Cho dù là đại minh tinh ngày nào cũng thể thiếu được mấy chuyện như ăn uống ngủ nghỉ. Họ làm những chuyện đó chưa chắc đẹp hơn người bình thường, quả thực chẳng có gì đặc biệt. Nhưng cùng Tiêu ức Sơn tuyên truyền hơn chục ngày. Nếu chút thông tin nào cũng được. Đành phải chút về việc chi tiêu hàng ngày. Vậy mà họ cũng hào hứng lắngnghe. Điều này lần nữa chứng minh rằng đam mê thần tượng đúng là phân biệt tuổi tác, giai cấp.



      Buôn chuyện hồi, họ lại hỏi về bộ phim mà Tiêu ức Sơn thủ vai chính. Chuyện này Thuần Khiết có biết đôi chút, liền về đạo diễn của bộ phim là Tống Ngải Lâm, hỏi hai bạn thân có biết người này . Họ đều là những người đam mê điện ảnh. Nhưng Tiểu Châu lại hứng thú với những bộ phim độc lập, phim thực nghiệm. đạo diễn Tống từng quay hai bộ phim về chủ nghĩa nữ quyền, rất hay, chuyển sang phim thương mại cũng rất hay. Chỉ lo cho Tiêu ức Sơn, biết ta có thành công được .



      Thuần Khiết cảm thấy cuộc chuyện quá xa so với mong muốn ban đầu của mình, nhìn thời gian ở phía dưới màn hình, kìm được ngáp dài, bèn chúc họ ngủ ngon rồi tắt máy tính ngủ.



      Ngày hôm sau thức dậy, nhìn đồng hồ là trưa.



      nằm ì giường mấy phút rồi mới dậy đun nước pha cafe. Đây là thói quen từ hồi còn học, thường xuyên thức đêm, sáng hôm sau thức dậy cần cốc cafe để lấy tinh thần.



      nhận được lời nhắn của Phong Bính Thần: có việc phải về London mấy hôm. Vậy là cần phải làm trợ lí nhàn rỗi nữa rồi. vui mừng bật loa, mở ca khúc của ban nhạc U2Í— sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, ném quần áo bẩn vào máy giặt, đeo găng tay bắt đầu cọ rửa.



      Sau khi xong xuôi, cảm thấy hơi đói bụng, mở tủ lạnh thấy thức ăn thừa tối qua, liền đổ vào thùng rác, sau đó ra ngoài ăn trưa. thay chiếc váy vằn đen trắng, tay cầm ô, đến quảng trường mua sắm gần nhất. Gần đó có mấy nhà hàng rất ngon, còn có siêu thị cao cấp, có thể giết thời gian.



      Cứ nhàn rỗi, ngày đêm đảo lộn như thế hết ba ngày, khỏi cảm thấy nhàm chán.



      nghĩ Phong Bính Thần London đến điện thoại cũng gọi lấy cuộc, tin nhắn cũng nhắn lấy tin, kìm được nghi ngờ thành ý của . Mặc dù chấp nhận lời tỏ tình của nhưng nếu lời tỏ tình của xuất phát từ tấm lòng chân mà là giả dối cảm thấy mình bị lừa dối, cảm thấy thoải mái.



      Nguy hiểm hơn là phát mình có chút quen khi ở bên.



      chưa bao giờ dựa dẫm vào người khác. Cho dù là lúc Trác Việt nồng cháy nhất, cũng chưa từng cócảm giác ngày gặp như cách ba năm. Trước đây ta công tác mười ngày, nửa tháng là chuyện bình thường. hề cảm thấy thời gian trôi chậm chạp. Bây giờ chẳng qua Phong Bính Thần mới có hai ngày mà quen rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :